- Thằng nhỏ này phải không?
- Là nó!
- Không phải nó bị câm sao
- Vậy thì khoẻ quá rồi
(Chú thích: Bọn này không biết là Bạch Hiền đã nói lại được nên nghĩ Bạch Hiền vẫn bị câm. Bạch Hiền vốn đã ít nói từ khi gặp biến cố lúc nhỏ (biến cố gì lúc sau sẽ biết =)), Bạch Hiền bị chấn động tâm lí khá nặng cậu gần như không muốn nói chuyện, chỉ nói chuyện với anh trai và những người cậu thực sự xem là người thân thiết với mình. Vì chuyện này nên để Bạch Hiền giao lưu với bạn bè, Bạch Hiền đã phải học ngôn ngữ kí hiệu (dành cho người bị khiếm thanh). Hiện tại Bạch Hiền cũng chưa cải thiện được điều này, bác sĩ bảo bệnh của Bạch Hiền phải chữa bằng tâm lí).
Bạch Hiền sợ hãi. Một lũ côn đồ. Chính xác! Chúng là một lũ côn đồ! Bạch Hiền thận trọng lùi lại. Hai tay nắm chặt. Đôi mắt mở to nhìn về phía chúng. Vài giây sau, ba bốn tên chạy lại cầm chặt người Bạch Hiền dẫn về phía công viên. Giờ này ở đó không có ai cả, chỉ toàn cây cối rậm rạp. Bạch Hiền hoảng sợ vùng vẫy nhưng không thể thắng nỗi mấy tên bự con ấy!
- Nhìn cũng ngon nhỉ??? Ha ha!
Chúng nó nhìn Bạch Hiền, thốt ra cái câu gớm ghiếc ấy rồi cười sảng khoái. Bạch Hiền bặm chặt môi run sợ. Thế này là thế nào chứ??? Lũ côn đồ này là ai??? Kẻ nào sai chúng tới bắt Bạch Hiền??? Chúng sẽ làm gì Bạch Hiền??? Những câu hỏi cứ vây quanh khiến Bạch Hiền hoảng loạn. Chỉ trong vòng vài tháng trở lại đây mà Bạch Hiền đã phải trải qua quá nhiều chuyện đáng sợ, Bạch Hiền không làm hại ai hết nhưng sao mọi sự xấu xa cứ đổ lên người Bạch Hiền thế này chứ?????
Trong bóng tối mù mịt, Bạch Hiền không thể nhìn rõ được mặt của từng tên. Chỉ nghe được tiếng cười man rợ của chúng.
Và rồi, một tên nào đó tiếng lại phía Bạch Hiền, mở cái miệng hôi sặc mùi thuốc lá:
- Mày xấu số nên mới bị tụi tao xử! Đừng trách bố mày nghe con!
Bạch Hiền càng hốt hoảng vùng vẫy dữ dội. Tên đó nhìn thế thì càng cười lớn hơn, đưa đôi bàn tay gớm ghiếc nắm chặt lấy vai Bạch Hiền, kề cái miệng nhơ bẩn chuẩn bị chạm vào mặt Bạch Hiền............
- Không!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Một tiếng hét vang lên từ đằng sau khiến chúng giật mình quay lại nhìn. Trong ánh sáng le lói của mấy cây đèn điện của công viên, Bạch Hiền mơ hồ nhìn thấy một dáng người rất quen, rất quen...
- Thả nó ra đi! Thả bạn em ra đi anh!
Tiếng van xin thất thanh. Giọng nói đó, không thể nhầm được, là giọng của Lộc Hàm! Bạch Hiền mừng rỡ! Lộc Hàm luôn biết có mặt đúng lúc mà!. Tên côn đồ dần dần nới lỏng tay, rồi thả Bạch Hiền ra, tiến tới phía Lộc Hàm, ánh mắt đầy giận dữ:
- Mày bị điên hả Lộc Hàm! Mày bảo tụi tao xử nó rồi lại tới phá đám là sao????????
Bạch Hiền nghe như sấm bên tai. Cái gì thế này???? Tất cả mọi chuyện...đều là do cậu bạn thân sắp đặt cả sao????? Bạch Hiền không thở nỗi được nữa...Có cái gì đó lớn lao trong lòng tan vỡ...
- Không được! Em không thể làm được! Nó là bạn em! Là bạn em! Hu hu!....-Lộc Hàm đột ngột bật khóc nức nở.
- Nếu mày coi nó là bạn thì mày đã không bảo tao làm thế! Đồ con điên! Đi thôi tụi mày!-tên côn đồ mắng một hồi rồi tức giận bỏ đi.
Không gian lại yên ắng, thời gian đi vào im lặng, chỉ còn là Bạch Hiền...và Lộc Hàm...
Lộc Hàm vẫn đứng đó, như bất động. Những giọt nước mắt lăn dài đôi má. Bạch Hiền lồm cồm đứng dậy. Mắt vẫn không hề chớp, trong mắt Bạch Hiền bây giờ, không thể nhìn thấy cái gì được nữa...
- Bạn có quyền trách tôi! Nhưng tôi sẽ không xin lỗi! Vì tôi không thể!-Lộc Hàm vừa khóc vừa nói.
- Bạn...bạn có thể đối xử với mình như thế ư??? Tất cả chỉ vì Thế Huân???
- Đúng đó! Tôi vì Thế Huân mà làm thế đó! Tôi đã nói với bạn là tôi thích cậu ấy. Bạn cũng đã từng hứa với tôi là sẽ không thích Thế Huân. Nhưng bạn đã làm cái gì nào??? Càng lúc Thế Huân càng say mê bạn cho dù tôi có nổ lực cách mấy đi chăng nữa thì trong mắt cậu ấy tôi vẫn là một thằng nhỏ yếu đuối, xấu xí và không chút giá trị. Làm sao lại đối xử với tôi thế chứ???????????????-Lộc Hàm hét lên.
Bạch Hiền dường như không còn đừng vững nữa. Cái gọi là tình bạn mà Bạch Hiền vẫn luôn tôn thờ hoá ra lại rẻ tiền như thế này đây! Bạch Hiền đau đến nỗi không thể khóc được nữa...
- Trong cuộc đời này, chỉ có 2 người mà tôi tin tưởng nhất. Đó là anh trai và bạn. Ngay cả trong giấc mơ tôi cũng luôn nghĩ rằng tôi thật may mắn khi có một người bạn như bạn. Vậy mà...chỉ vì cái tình cảm đơn phương không thành, mà bạn đối xử với tôi-một thằng bạn thân ăn chung ngủ chung với mình một cách tàn nhẫn và đáng sợ như thế này sao?????????????-Bạch Hiền tím mặt, nói trong đau khổ.
Lộc Hàm im lặng không nói gì.
- Thà bạn chém tôi một nhát còn dễ chịu hơn trăm lần bạn cái cách mà bạn đã "trả thù" tôi... Đã bao lần tôi nói với bạn là tôi không hề thích Thế Huân, tôi và cậu ấy chỉ là bạn. Chuyện gì của tôi, tôi cũng kể cho bạn nghe hết. Tôi cứ ngỡ bạn là người thân thiết nhất của mình, là người hiểu mình nhất, tôi cứ ngỡ bạn là chỗ dựa cho tôi mỗi khi tôi đau khổ. Vậy mà bạn lại làm cái việc đó với tôi, với một thằng bạn thân ngây thơ luôn tin tưởng và yêu thương bạn! Hoá ra! Tình bạn là thế này sao???
Lộc Hàm ngước mắt nhìn. Môi mím chặt. Ánh mắt Bạch Hiền quá đáng sợ. Nó sắc như một con dao.
Bạch Hiền đứng lặng hồi lâu rồi quay gót bước đi.
Có quá nhiều thứ con người ta tưởng rằng mình nắm chặt được trong tay nhưng cuối cùng lại chỉ là mây khói...
- Cám ơn vì bạn đã đến kịp lúc. Cám ơn vì ít ra trong cái giây phút đó tôi vẫn còn "được" coi là bạn của bạn. Tôi cũng sẽ im lặng. Chào nhé. Tất cả đã hết rồi.
Và Bạch Hiền bước đi, nhỏ dần trong bóng tối.
Lộc Hàm ngồi bệt xuống đất. Hai tay bấu chặt cỏ.
Thay đổi kiểu tóc thì được cái gì chứ? Trả thù Bạch Hiền thì được cái gì chứ? Tất cả chỉ tạo nên đau khổ mà thôi. Giờ đây Lộc Hàm mới biết mình đã sai. Cái giây phút đố kị, ghen tuông đã cướp đi thứ quan trọng nhất của một con người, đó là nhân cách. Yêu là ích kỉ nhưng không phải dựa vào đó để gây đau khổ cho kẻ khác. Những giọt nước mắt lại rơi ra, nặng nề, nóng hổi và đầy hối hận...
Khi đã biết đến hai từ phản bội... Thì nhân cách sẽ đi vào bóng tối.....
Đó là quy luật của con người.... Và lúc đó, ta cũng sẽ được biết thêm hai từ ......"trả giá".... ... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...