Vừa chạy đến phòng hiến máu đã thấy mấy tốp người mặc áo đen đứng chật ở cổng. Hoá ra đều là đàn em của Xán Liệt lẫn Thế Huân. Họ cũng đang làm thủ tục thử máu để xem có phù hợp với nhóm máu của cậu chủ mình hay không...
Nhưng theo nhưng gì Bạch Hiền được học, nhóm máu O có thể truyền cho cả 4 nhóm nhưng lại chỉ nhận được nhóm của mình là O.
Tình hình càng lúc càng nguy kịch khi từ nãy đến giờ đã thử hơn mấy chục người mà vẫn chưa có ai có nhóm máu này...một mình Bạch Hiền thì làm sao đủ máu cho cả hai...
- Bác sĩ ơi! Làm ơn lấy máu nhanh đi ạ! Nếu không hai người ấy chết mất!-Bạch Hiền vội nói với bác sĩ.
- Không được cháu ạ! Cháu đã hiến một lượng máu quá mức cho phép rồi, không thể lấy thêm được!-Vị bác sĩ thở dài lắc đầu.
- Nhưng với lượng máu vừa lấy của cháu, chỉ cứu được một người thôi ạ????
- Đúng! Chỉ một người thôi! Chưa bao giờ bệnh viện lâm vào tình trạng thế này cả! Cả hai nạn nhân đều bị mất máu quá nhiều, được đưa vào bệnh viện cùng lúc, lại cùng nhóm máu O-là nhóm máu bệnh viện đang thiếu chưa bổ sung kịp-vị bác sĩ lắc đầu thở dài.
Bạch Hiền tái mặt. Đôi mắt đảo quanh. Làm sao có thể cứu được Xán Liệt và Thế Huân bây giờ??? Tất cả mọi cơ hội có được đều chỉ cho phép cứu một trong hai??? Xán Liệt??? Hay Thế Huân??? Không thể được! Bạch Hiền không cho phép mình bỏ bất cứ ai! Họ đều vô cùng quan trọng với cậu. Mồ hôi ướt nhèm khuôn mặt, Bạch Hiền bấm chặt tay xuống cạnh bàn, môi mím chặt, đầu óc quay cuồng với cái gọi là chọn lựa. Dù có muốn hay không thì Bạch Hiền cũng đang nắm trong tay vận mệnh của cả hai con người đó...
- Thưa bác sĩ! Chúng tôi đã thử máu tất cả những người có mặt ở đây. Nhưng không ai mang nhóm máu O ngoại trừ cậu Bạch Hiền-chị y tá tiến tới với giọng nói buồn bã.
Một lần nữa Bạch Hiền choáng váng, mất thăng bằng, dựa hẳn lưng vào ghế. Thế này là thế nào chứ???? Số phận không thể cay nghiệt như vậy được!
- Như thế thì chúng tôi chỉ có thể cứu sống một trong hai mà thôi......-bác sĩ cởi kính ra, giọng trầm buồn.
Đôi mắt Bạch Hiền mờ dần bởi vị cay xè của mồ hôi. Những suy nghĩ đan xen nhau đập vào đầu sự nhức nhối khó chịu. Điều duy nhất Bạch Hiền có thể nghĩ ra lúc này là...đi theo bọn họ! Vì Bạch Hiền không đành lòng đứng nhìn một trong hai người từ giã cõi đời này....Anh trai...Lộc Hàm...và giờ là Xán Liệt và Thế Huân....tất cả....đang từ từ rời Bạch Hiền....mãi mãi...
- Tôi mang nhóm máu O! Tôi có thể cho máu được chứ?-một giọng nói nam giới lạ hoắc vang lên từ đám đông khiến mọi người giật mình.
Bạch Hiền trong giây phút tuyệt vọng nhất chợt bừng lên niềm hy vọng, đứng bật dậy tiến về phía người vừa cất tiếng nói.
Đó là một chàng trai trẻ, người cao và cân đối, chiếc mũ lưỡi trai xụp xuống che gần hết khuôn mặt. Bạch Hiền run run cầm nhẹ vạt áo của anh ta, đôi mắt khẩn thiết.
- Y tá! Hãy đưa anh ta vào trong thử máu!-ông bác sĩ già nở một nụ cười hạnh phúc reo lên.
Người lạ mặt nhanh chóng bước vào trong. Bạch Hiền nhìn theo, ánh mắt long lanh đầy hy vọng, đôi tay run rẩy đan vào nhau chứa đựng nhiều lo lắng. Cuối cùng số phận cũng chịu mỉm cười...ban một thiên thần xuống đây để giúp Bạch Hiền...Thế mới nói: Không có gì là không thể, chỉ cần ta tin và biết giữ niềm tin.
Vậy là đường sinh của hai chàng mỹ nam của chúng ta vẫn chưa tận!
Ngồi ngoài băng ghế chờ, Bạch Hiền vừa cầm miếng bông nhỏ che miệng vết tiêm mới được lấy máu vừa nhìn vào bên trong. Một lúc sau, chàng trai lạ mặt bước ra, tay trái cũng cầm chặt miếng bông như Bạch Hiền. Nhưng cậu ta không tiến lại phía Bạch Hiền mà đi thẳng theo hướng ngược lại. Bạch Hiền hốt hoảng đứng bật dậy chạy theo níu lại.
Cậu ta dừng lại, quay lưng nhìn Bạch Hiền. Chiếc mũ lưỡi trai kéo xụp xuống vẫn che gần hết khuôn mặt. Bạch Hiền cố gắng ngước lên nhìn để có thể thu được hình hài ân nhân vào mắt, nhưng không thể...
- Em không cần phải cảm ơn tôi! Đây là việc nên làm! Tôi có việc phải đi, lần sau chúng ta sẽ gặp nhau!
Đó là một giọng nói ấm áp, nhưng khá mạnh mẽ, Bạch Hiền chỉ thấy được nụ cười của người đó-nó có cái gì đó rất cuốn hút và bí ẩn, sau đó là một cái nắm tay nhẹ rồi bước đi. Người thanh niên bước nhanh về phía lối ra của bệnh viện để lại cho Bạch Hiền hàng tá những câu hỏi trong đầu!
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... .........
3 ngày!
72 tiếng đồng hồ trôi qua nhưng cả Thế Huân lẫn Xán Liệt vẫn còn hôn mê sau ca phẫu thuật. Theo lời của bác sĩ, Thế Huân bị chấn thương vùng đầu, trước mắt đã qua cơn nguy kịch nhưng chưa biết tình hình sẽ diễn biến ra sao, còn Xán Liệt thì vì mất máu quá nhiều do bị chém vô số nhát dao vào người dẫn đến thiếu máu tắc nghẽn các hoạt động của cơ quan trong cơ thể, nhất là tim. Cầm bệnh án của hai người đó trên tay mà Bạch Hiền không khỏi hãi hùng. Cũng may là chưa ai bị Thần Chết lôi đi....
- Cháu ăn gì chưa? Cô đem đồ ăn tới cho cháu này! Ăn đi, ăn mới có sức chứ!-bác Lan cố gắng thuyết phục Bạch Hiền ăn chút gì đó.
- Cháu chưa thấy đói! Bác cứ để đấy lát cháu ăn cũng được!-Bạch Hiền cười nhẹ để bác yên lòng.
- Ừ! Bác về nhà lấy áo quần cho thằng Thế Huân đã. Cháu trông hai đứa nhé, bác lên lại liền.
- Dạ-Bạch Hiền gật đầu.
Không biết có quá trùng hợp hay không mà Xán Liệt và Thế Huân phải nằm chung một phòng bệnh. Thật ra thì trước đó Xán Liệt nằm phòng 614 còn Thế Huân nằm phòng 615 nhưng ngày hôm sau thì có một bệnh nhân nữa nhập viện, cũng là con của gia đình có máu mặt, bệnh viện thì hết phòng V.I.P rồi nên Bạch Hiền cùng bác Lan đành để hai công tử nằm cùng phòng. Thế cũng tốt, Bạch Hiền đỡ phải chạy qua chạy lại. Nhưng lúc này đây, đôi mắt Bạch Hiền đầy vẻ uất ức, hai cậu ấy vẫn nằm im như thế, không có dấu hiệu của sự tỉnh lại. Ba mẹ Thế Huân hiện đang công tác ở Mỹ nên chưa thể bay về kịp, mà bác Lan cũng không muốn báo cho họ biết. Còn Xán Liệt thì chẳng khá khẩm hơn, Bố Thế Huân cùng cô dì ghẻ phải ra Hà Nội lo việc dòng họ, khi nghe ông quản gia thông báo là Xán Liệt nhập viện thì ông chủ tập đoàn Russ vẫn không lấy gì làm lo lắng, dặn quản gia cứ chăm sóc cậu chủ chu đáo rồi ông sẽ về sau. Vậy là cuối cùng chỉ có mình Bạch Hiền và bác Lan.
Đang suy nghĩ miên man, chợt Bạch Hiền nghe thấy có âm thanh lạ. Hình như là tiếng cử động của cơ thể (như đã nói, Bạch Hiền đặc biệt nhạy với âm thanh). Bạch Hiền ngẩng mặt lên tìm kiếm. Và Bạch Hiền há hốc mồm kinh ngạc khi thấy bàn tay Thế Huân đang động đậy. Bạch Hiền chạy ào tới phía Thế Huân, mắt ngấn nước, cầm tay Thế Huân lên hốt hoảng.
- Thế Huân ơi...Cậu tỉnh lại rồi ư???? Đừng làm mình mừng hụt nhé!-Bạch Hiền vừa nhìn Thế Huân, mong sao Thế Huân sẽ tỉnh lại.
Đôi mắt Thế Huân nhấp nhấp, hàng lông mày hơi nhíu lại. Sau vài giây, đôi mắt từ từ hé mở. Bạch Hiền mừng rỡ khôn tả, những giọt nước mặt lại chảy dài trên má, thấm xuống cả tay Thế Huân.
Cuối cùng thì Thế Huân cũng tỉnh. Thế Huân ngước nhìn xung quanh. Cái đầu được quấn băng trắng muốt nghiêng qua nghiêng lại khá nặng nhóc và khó khăn. Bạch Hiền cười rạng rỡ nhìn Thế Huân, cái nhìn đầy vui sướng và hạnh phúc.
Và như một phản xạ, Thế Huân mấp máy môi, và câu đầu tiên phát ra từ miệng Thế Huân sau 3 ngày hôn mê bất tỉnh:
- Cậu là ai?
============================================
Sorry các rds hôm qua t quên đăng chap ^^