Số Phận Phần 2
|
|
rong phòng bệnh, Jaejoong vẫn đang say sưa trong những câu chuyện về một quá khứ xa xôi, những nỗi đau dường như biến mất để vẽ ra một tương lai yên bình, những dự định sẽ được thực hiện sau khi cậu được xuất viện. Cả Junsu và Changmin đều thở phào vì Jaejoong có lẽ đã quên mất kẻ đó, quên đi một phần nguyên nhân khiến cho anh trai họ đau khổ một thời. Nếu như cứ mãi được như thế này thì tốt biết mấy, như thế này thế giới của họ sẽ không còn bị làm đảo lộn thêm một lần nào nữa.
Tiếng gõ cửa làm cho câu chuyện của ba người bị gián đoạn, Changmin miễn cưỡng đứng dậy trong khi Junsu và Jaejoong im lặng chờ đợi sự xuất hiện của người phía sau cánh cửa. Hankyung bước vào với gương mặt hết sức vui vẻ, anh tiến lại gần chỗ Jaejoong và Junsu đang ngồi. Nhưng sự xuất hiện của Hankyung ở đây khiến cho mặt của Junsu tối sầm lại, Changmin đứng phía sau cũng không thoải mái lắm, Hankyung có thể làm cho Jaejoong nhớ lại những điều không nên nhớ. Nhưng Hankyung vờ như không để ý đến điều đó, anh vồn vã nắm lấy tay Jaejoong và mỉm cười một cách thân thiện.
“Cậu Jaejoong! Đã lâu không gặp rồi, may mà cậu đã tỉnh lại, tôi thật sự cảm thấy rất an tâm.”
Jaejoong có vẻ vẫn chưa nhận ra anh, cậu ngước mắt hết nhìn Changmin rồi lại nhìn Junsu.
“Em về nhà lấy một ít đồ”
Junsu nói xong thì đứng dậy, cậu với lấy cái túi rồi quay sang dặn dò Changmin.
“Anh về rồi mai sẽ quay lại”_Nói xong Junsu quay lại nhún người chào Hankyung trước khi bỏ đi.
Còn lại ba người, Hankyung không lấy làm khó chịu trước thái độ lạnh nhạt của Junsu, anh tiếp tục câu chuyện của mình với Jaejoong ban nãy.
“Tôi đã nghe bác sĩ nói về tình hình sức khoẻ của cậu rồi, nếu không có gì thay đổi thì ít hôm nữa cậu sẽ được xuất viện, chúng tôi sẽ đưa cậu đi.”
“Tôi…được đưa đi đâu?”_ Jaejoong không hiểu điều Hankyung đang nói, thấy thế anh liền quay lại nhìn Changmin.
“Về Chungnam! Em và anh Junsu sẽ đưa anh về Chungnam, anh Hankyung lo lắng cho anh nên mới đòi cho người đi theo bảo vệ” “Changmin em…”_ Hankyung đang định nói với Changmin điều gì đó thì bị cậu kéo ra ngoài_”Em cần nói chuyện với anh một chút”.
Hankyung bị Changmin lôi xềnh xệch ra bên ngoài, Cánh cửa phòng đóng lại để mặc Jaejoong vẫn ngơ ngác vì chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đến một hành lang khuất trong bệnh viện, Changmin mới buông Hankyung ra.
“Anh đang làm cái quái gì vậy?”
“Tôi mới là người phải hỏi cậu câu ấy, Jaejoong đã tỉnh lại mấy hôm rồi mà sao cậu không nói cho cậu ấy biết mọi chuyện, cũng chẳng thông báo cho tôi biết. Nếu như người của tôi không nói thì cậu định giấu tôi chắc?”
“Sự thật nào cơ? Chẳng có sự thật nào hết, em sẽ đưa Jaejoong về Chungnam và anh đừng nhắc đến chuyện đó trước mặt anh ấy nữa”_ Changmin nói xong định quay người bỏ đi thì bị Hankung giữ lại.
“Cậu điên rồi sao? Không nhớ tôi và cậu đã nói gì với nhau trước đó à? Jaejoong là nhân chứng quan trọng của vụ án này, tôi không thể để cho cậu đưa cậu ấy đi đâu hết”
“Anh ấy không nhớ chuyện gì về tên khốn đó cả, và em cũng không muốn anh ấy nhớ lại, hơn nữa, anh đã có bằng chứng buộc tội hắn rồi, không cần đến Jaejoong đâu. Em nhắc lại, coi như em thất hứa nhưng em sẽ không để cho một kẻ nào phá hỏng gia đình của em, cả anh và Jung Yunho”
Đến lúc này thì Hankyung không thể kiềm chế được nữa, anh túm lấy cổ áo Changmin dí mạnh vào tường, sự bình tĩnh của vị giám đốc sở bỗng biến đi đâu mất, trước mặt Changmin bây giờ là một Hankyung đang hết sức rối loạn vì vụ án của Jung Yunho.
“Cậu không được làm như thế! Không có Jaejoong thì vụ án lần này sẽ chẳng thể nào kết thúc được. Toàn bộ những tài liệu liên quan đến hắn đã bị lấy cắp, nó biến mất cứ như ma xui quỷ khiến và tôi đang phát điên lên vì điều đó đây. Bây giờ chỉ có Jaejoong và Junsu ra làm chứng thì mới tống tên ấy vào tù được. Nếu như cậu đưa Jaejoong đi, tôi sẽ bắt cậu vì tội cản trở vụ án”
“Anh cứ thử làm điều đó xem! Anh nghĩ em không có cách đưa anh ấy đi sao? Em sẽ đưa anh ấy đi đến một nơi mà cả cái sở cảnh sát của anh và Jung Yunho đều không thể tìm được”.
“Đồ điên! Cậu nghĩ rằng tôi không tìm được thì Jung Yunho cũng không tìm được cậu ấy sao? Chẳng lẽ cậu quên hết những gì hắn đã gây ra cho Jaejoong và cho cậu sao? Cậu để cho hắn ung dung sau khi đã khiến Jaejoong chết dở sống dở vì làm vật thí nghiệm sao?”
Cả hai người dừng lại thở sau khi đẩy hết sự bực tức của mình ra bên ngoài. Changmin đẩy Hankyung ra , trước khi đi, cậu quay lại nói với anh rõ ràng từng chữ một.
“Em sẽ không thay đổi quyết định của mình đâu, em nghĩ anh không vô dụng đến mức không tìm ra chứng cứ khác để buộc tội Jung Yunho”.
Hankyung lắc đầu ngán ngẩm nhìn theo cái dáng cao gầy của Changmin khuất sau dãy hành lang.
“Cảnh sát không vô dụng mà là vì thế lực của hắn quá lớn.”
Hankyung lại lặng lẽ bước đi, anh rời khỏi bệnh viện với một nỗi lo mới, làm thế nào để Changmin đồng ý cho Jaejoong là làm chứng? làm thế nào để anh có thể kéo dài thời gian để có thể tìm thêm những chứng cứ khác buộc tội Jung Yunho? Mọi thứ trước mắt anh sao lại trở nên tối tăm như vậy? Lẽ nào không còn có cách nào để có thể đối phó với hắn, với một thế lực khác đứng đằng sau hắn, và với một Kim Changmin chẳng thể nào nắm bắt được. Hankyung trở về sở cảnh sát với một tâm trạng vô cùng u ám.
“Hankyung về rồi hả em?”
Câu hỏi của Jaejoong khiến cho Changmin giật mình, sao cậu lại biết tên của anh? Changmin nhớ rõ lúc đến đây anh không hề giới thiệu tên cơ mà.
“Dạ! Anh ấy về rồi, có chút chuyện quan trọng nên anh ấy phải về gấp”
Changmin trả lời và nhìn Jaejoong một cách dò xét, trên gương mặt kia mọi biểu hiện vẫn bình thường giống như trước khi Hankyung xuất hiện, có lẽ cậu đã quá lo lắng rồi.
“Anh Junsu có lẽ sáng sớm mai mới quay lại, chắc cũng cần phải chuẩn bị một số thứ trước khi về Chungnam”_Changmin vừa nói vừa đi đến bên cái bàn gần đó,cậu rót một cốc nước rồi uống sạch nó như muốn nuốt chửng tâm trạng hỗn độn của mình vào trong dạ dày.
“Changmin à!’
“Dạ!”
“…Jung Yunho…hiện giờ đang ở đâu?”
Cái cốc thuỷ tinh rơi xuống sàn nhà rồi vỡ tan, những mảnh vỡ bắn tung toé trên nền gạch trắng, chúng sắc nhọn như nỗi đau đang cào xé Changmin lúc này. Chậm chạp quay lại nhìn Jaejoong, môi nở Changmin nở một nụ cười gượng gạo.
“Anh…đang nói gì thế ?”
“Anh muốn gặp Jung Yunho”
Jajejoong nhắc lại một cách rõ ràng hơn càng khiến cho máu trong người Changmin mỗi lúc một nóng lên. Cúi xuống nhặt những mảnh vỡ rơi trên sàn nhà, cậu vờ như không hiểu điều mà Jajejoong đang nói.
“Anh vẫn còn yếu lắm, sau tai nạn trí nhớ vẫn chưa phục hồi hoàn toàn, những chuyện ngày xưa còn không nhớ hết sao lại nhớ ra ai để mà hỏi em thế?”
“Changmin à! Anh nhớ anh ta mà, khi anh tỉnh lại, anh ta đã đưa anh về nhà…”
“A! Cái người tốt bụng ấy chắc có lẽ đã chuyển đến một nơi nào đó rất xa rồi, em có định tìm gặp để cám ơn anh ta nhưng không được”_ Changmin vẫn tiếp tục nhặt những mảnh vỡ của chiếc cốc thuỷ tinh như đang gom lại sự bình tĩnh của cậu. Những mảnh vỡ sắc nhọn cứa vào tay mà cậu chẳng hề cảm thấy đau, nhưng lúc đó trong lòng Changmin đã bắt đầu cho một đợt sóng mới. Jajejoong chẳng hay mình đang đổ thêm dầu vào ngọn lửa ấy nên tiếp tục nói.
|
“Anh …muốn gặp Jung Yunho, chuyện Hankyung nhờ…có liên quan đến anh ta…đúng không?”
Máu bắt đầu ứa ra từ lòng bàn tay nhưng chủ nhân của nó chẳng đoái hoài, cậu vẫn tiếp tục tìm kiếm trên sàn nhà những mảnh vỡ còn sót lại có thể làm bị thương Jaejoong.
“Lúc nãy em và Hankyung ra ngoài, có người đưa hoa tới, trên tấm thiếp có đề tên Jung Yunho….suýt nữa thì anh quên mất anh ta”
Mặc dù Jaejoong nói nửa đùa nửa thật nhưng Changmin có thể cảm nhận trong giọng nói của anh trai mình, một sự chờ đợi, một chút bối rối, và một niềm hy vọng. Jaejoong có lẽ không còn bị tác động mạnh bởi quá khứ nữa, lẽ ra Changmin phải thấy vui mừng vì điều đó nhưng tâm trạng cậu lại càng trở nên tồi tệ hơn. Jaejoong giống như đang nhắc tới một người bạn cũ thân thiết chứ không phải là một kẻ đáng căm hận, cậu đã không nhớ những gì hắn đã gây ra cho mình sao? Hay là đã tha thứ cho hắn? hay là…
“Changmin à! Em làm sao thế? Tay chảy máu rồi kìa”
Jaejoong hốt hoảng bước xuống giường, Changmin do quá tức giận nên bóp chặt bàn tay đang nắm những mảnh thuỷ tinh đó lại, những giọt máu tươi nhỏ từng giọt trên nền gạch trắng tạo thành sắc màu loang lổ đau đớn lòng người. Jaejoong cuống cuồng kéo Changmin vào trong nhà tắm, xả nước để rửa vết thương và gỡ những vật thể lấp lánh đang ghim vào da thịt của Changmin.
“Em làm sao thế? Sao không cẩn thận chút nào hết vậy?”_Jaejoong xuýt xoa lấy khăn lau nhẹ nhàng bàn tay của Changmin, cẩn thận để không làm em trai cậu bị đau_” được rồi! ra ngoài rồi anh gọi bác sĩ đến băng bó lại cho em”
Jaejoong nắm lấy cánh tay Changmin kéo ra ngoài nhưng đã bị cậu giật lại. Changmin ôm chặt lấy Jaejoong bằng cả hai cánh tay, từ khoé mắt, một thứ dung dịch màu trắng đục ứa ra rồi lăn dài theo sống mũi, mặn đắng.
“Em xin lỗi! vì em hại anh ra nông nỗi này. Jajejoong à! Em thực sự xin lỗi! Chúng ta sẽ về Chungnam và quên cái thành phố đáng nguyền rủa này đi”
Jaejoong xoa đều trên tấm lưng gầy của Changmin. Cậu sao lại có thể oán trách nó được chứ. Sao có thể nào giận đứa em trai mà cậu vô cùng yêu quý, đứa em trai mà cậu gần như đánh đổi cả mạng sống mới tìm lại được.
“Min à! Sao lớn rồi mà lại khóc như trẻ con thế? Anh đương nhiên không giận em đâu. Đợi anh gặp Jung Yunho rồi chúng ta sẽ quay về Chungnam, được không?”
“Không! Em sẽ không cho anh gặp hắn, quên hắn đi! Hắn sẽ phải lĩnh án tử hình để đền tội cho những gì hắn đã gây ra”
“Em đang nói cái gì vậy?”
Jaejoong đẩy mạnh Changmin ra, chẳng thể nào tin vào những điều mình vừa mới nghe được.
“Em nói …Jung Yunho…sẽ bị tử hình”
“Đúng vậy! Anh và anh Junsu sẽ ra làm chứng tố cáo hắn, tố cáo những gì hắn đã làm với anh trong suốt mấy năm qua. Em nghĩ thẩm phán sẽ không hẹp hòi mà ban cho hắn cái án ấy”_ Changmin dường như không còn làm chủ được những gì mình đang nói, mắt cậu trợn lên còn môi thì cười một cách đắc thắng. Không hiểu sao Jaejoong thấy toàn thân mình lạnh toát. Jaejoong quay mặt đi tránh nhìn vào đôi mắt đáng sợ đó.
“Anh ta chẳng làm gì anh cả. Chắc là có sự nhầm lẫn ở đây rồi, anh sẽ đi gặp Hankyung, anh nhớ anh ta từng nói mình là cảnh sát”
Jaejoong nói xong rồi bỏ ra ngoài, để lại Changmin với vết thương trên tay và một vết thương khác đang lan ra từ trong trái tim.
Junsu trên đường trở về nhà thì bất ngờ bị một người lạ mặt kéo vào một con hẻm nhỏ, cậu dãy dụa cố gắng chạy thoát nhưng…. Jajejoong rốt cuộc cũng nhớ ra Jung Yunho và tìm cách gặp hắn. Một người lạ mặt dẫn cậu đi gặp tên trùm mafia ấy, trong phút giây hội ngộ đã đợi chờ bao nhiêu năm thì…. __________________
|
Part 2 Màu trắng của kí ức
“SAO CƠ?!! CẬU TA BIẾN MẤT? KHÔNG THỂ NHƯ THẾ ĐƯỢC?”
Hankyung nói mà gần như hét lên trong điện thoại, những nhân viên mà anh cử đi theo dõi Junsu báo cáo là đã mất dấu của cậu và hiện giờ họ đang dốc sức tìm kiếm. Nhưng đã mấy tiếng trôi qua mà không có kết quả gì, không ai biết cậu ta đã biến mất như thế nào và hiện giờ đang ở đâu. Junsu không có lí do gì để bỏ đi đâu cả, cậu ta còn có Jaejoong, chừng nào Jaejoong còn ở trong bệnh viện thì Junsu sẽ không đi đâu hết, trừ khi….Nghĩ đến đây gương mặt Hankyung đanh lại, vị giám đốc đó có lẽ đã đoán ra được nguyên nhân của sự biến mất này.
“Quay trở về nhà của Kim Junsu, cử người theo dõi ở những khu vực gần đó, đồng bọn của Jung Yunho sẽ đưa cậu ta về, khi thấy họ xuất hiện thì lập tức bắt giữ”
Hankyung thừa hiểu kẻ đó sẽ không để cho Junsu về nhà lúc đêm hôm khuya khoắt thế này.
“Shin Hyesung!”
Qua ô cửa kính đôi mắt Hankyung dường như tối tăm hơn, cái màn đêm ấy như cào xé tâm hồn vị giám đốc sở. Đêm nay, đêm chờ đợi để thu được một kết quả nào đấy cho vụ án này.
Tình yêu một thời em còn có nhớ? si mê, cuồng dại, khát khao để rồi ngu ngốc đẩy nó ra trong nỗi đau tôi tưởng như một mình phải gánh lấy. Tôi đã ân hận và sống như bóng ma suốt những ngày dài mệt mỏi, tôi đợi chờ ngày em quay về bên tôi. Không yêu tôi…cũng không sao, em hận tôi như điều đương nhiên tôi phải nhận….không sao,tôi chỉ cần trên thế giới này vẫn còn tồn tại một người mang tên em, mang cái tên bao đêm tôi thường gọi, Jaejoong à! Hạnh phúc nơi đâu? em là nơi tôi dừng chân cuối cùng, tôi đợi chờ ngày em đến, đợi chờ ngày em dùng đôi mắt xa xôi nhìn tôi như khi xưa.Tôi không hy vọng gì nhiều, không chờ đợi nơi em một tình yêu mà có lẽ…không bao giờ dành cho tôi. Nhưng xin em, hãy là niềm tin cho tôi tồn tại. Jung Yunho là con ma vô tình và ác độc , nhưng bên em, hãy cho tôi là một kẻ đáng thương cần vòng tay em, xin em…….
Tình yêu của tôi, xin em mãi là ánh sáng của đời tôi.
Mưa ơi, gió ơi, mang tiếng thở than của kẻ ấy đi đến bên cậu, đến bên một người vẫn còn do dự trong giấc mơ đã phai nhạt cùng thời gian.Kí ức có thể quên nhưng sự tồn tại của tình yêu là mãi mãi….
Màn đêm kéo dài thành một mảng đen kịt qua tấm rèm, nó lạnh lẽo và vô cảm cuốn theo mọi suy nghĩ của Jaejoong lúc này. Hơi lạnh của màn mưa đêm giúp cho cậu biết rằng mình còn tồn tại, còn sống để chờ đợi một người, còn sống để làm nốt những chuyện trong quá khứ còn dang dở. Nhưng sao cảm giác trong cậu lúc này lại hỗn loạn thế? bồn chồn , lo lắng, sợ hãi và cảm thấy phía trước mặt mình chẳng có đường đi. Tất cả chì bởi vì chuyện mà Changmin đã nói với cậu khi nãy. Người đó…đã bị bắt và đang chờ đợi án tử hình.
Jaejoong khẽ thở dài, cậu thu chân lại và ngồi co ro như thể muốn giữ cho cơ thể mình tránh khỏi cái giá lạnh của mưa đêm. Changmin đã ngủ, nó không cho tắt đèn vì sợ rằng bóng đêm lại khiến cho cậu biến mất. Đêm lạnh, tâm hồn cũng vì thế mà hoài cổ chăng? Chuyện quá khứ lại hiện về trong tâm trí, gương mặt một người trở về đau đáu với ngày dài mệt mỏi. Trước đây đã có một lần như thế rồi, hắn cũng bị người ta đưa đi ngay trước mặt cậu, lúc đó còn quay lại cười với cậu rồi.
“Tôi sẽ về”
Câu nói đó chẳng làm cho cậu thấy yên tâm hơn chút nào khi bóng dáng hắn biến mất trong xe cảnh sát. Bây giờ cũng thế, cũng bị nhốt vào nhà lao và đợi chờ một hình phạt lớn nhất,”Tử hình”, có thể nào lại như thế chứ? Vẫn chưa gặp nhau, chưa nói chuyện được lần nào. Quá khứ coi như chẳng còn tồn tại, cứ nghĩ đó như một giấc mơ khi tỉnh dậy rồi sẽ quên hết. dù có là đau khổ và sợ hãi đến như thế nào thì cũng chỉ là mơ thôi, hiện thực là làm thế nào để tiếp tục sống với những ngày còn lại.
Nhưng giấc mơ đâu có mãi chỉ là đau khổ, là nỗi sợ hãi bóp nghẹt con tim. Trong mơ, có đôi khi hạnh phúc đến, một chút nhỏ nhoi sưởi ấm lòng người, chỉ có điều những nỗi khổ đau quá lớn để có thể còn chỗ cho hạnh phúc tồn tại, thế nên nó biến mất như chưa hề tồn tại. Con người chỉ còn lại nỗi đau ngày lại ngày làm héo hon con tim đã quá mệt mỏi vì chờ đợi.
Lạnh quá!cảm giác lạnh lẽo khiến cho cậu nhớ đến một vòng tay, một đôi mắt, một hơi thở ấm nóng gúp cho cậu thoát khỏi nỗi cô đơn. Nhưng đã quá xa vời, vì ngủ quá lâu nên mọi chuyện trước đó chẳng còn tác động đến tâm tư, nỗi đau thể xác trước đó cũng như trái tim vỡ nát vì dao đâm cũng chẳng còn, con người theo đó mà hờ hững và lạnh nhạt. Nhưng giấc mơ đã chẳng còn vậy thì sao còn mãi nghĩ về một người như thế?
Giá như….được một lần nữa tìm gặp lại…liệu có thể nào tiếp tục giấc mộng ấy không? Sau bao nhiêu năm liệu có là ảo vọng? Hy vọng làm gì để rồi thất vọng, vậy thì tốt nhất đừng có hy vọng , gặp một lần rồi sẽ mãi mãi chẳng còn quan hệ nữa. Nhưng chợt trong lòng lại thấy nhói, ân oán tình thù giữa hai người liệu có thể nào biến mất, liệu có thể nào biến mất để họ giống như những người bạn cũ hân hoan trong ngày hội ngộ.
“Anh Không ngủ được à?”
Tiếng Changmin làm cho Jaejoong giật mình, quay lại nhìn trông Changmin không giống như người bị thức giấc, nó…cũng không ngủ sao?
“Anh nhớ lại một vài chuyện nên không ngủ được”
Jaejoong cười gượng rồi kéo chăn lên cáo hơn, chẳng hiểu sao lại thấy lạnh. Changmin im lặng một hồi lâu, cậu dùng đôi mắt pha lẫn nhiều cảm xúc để nhìn Jaejoong, lo lắng, thương xót và băn khoăn.
“Nhớ chuyện gì vậy ạ?” Changmin vừa hỏi vừa ngồi xuống bên cạnh Jaejoong_”Có nhớ chuyện hồi còn ở Chungnam không? Em và anh hay ra khu nghiên cứu thực vật của ba, chơi đùa và phá hỏng cả vườn rau mà chú Woohyuk mới trồng. A! Em có quen một người có tên giống chú ấy đấy, anh ấy làm cùng với anh Junsu”
|
“Em có lẽ đã nhớ lại hết rồi nhỉ. Cái màu xanh ở khu nghiên cứu ây thật yên bình, anh muốn trồng rau trên đó, nhưng tiếc là nó đã bị đốt cháy mất rồi. Changmin à! Sau khi anh gặp Jung Yunho chúng ta sẽ về đó nhé”
Changmin đột nhiên đứng bật dậy khiến cho Jaejoong giật mình.
“Em đã nói là không cần phải gặp tên khốn đó mà”
“Changmin à! Em làm sao thế? Cứ nhắc đến anh ta là em lại nổi cáu. Chuyện quá khứ có thể nào không nhắc đến được không? Anh chỉ muốn…”
“Anh không được gặp hắn. Mai chúng ta sẽ về Chungnam, em đi thu xếp đây.”
Changmin cắt lời Jaejoong rồi bỏ ra ngoài, cánh cửa vì sự giận dữ của cậu mà bị đóng sập lại một cách thô bạo. Jaejoong không thể hiểu được tại sao Changmin lại dễ nóng giận đến như vậy. Hôm qua cậu có nói chuyện này với Junsu nó cũng không tỏ ra gay gắt như thế thậm chí nó còn đồng tình, nhưng Changmin thì khác, cứ như đứa trẻ con giận dỗi khi người khác làm trái ý của mình. Jaejoong khẽ thở dài, có lẽ sáng mai cậu cần nói chuyện một lần nữa với Changmin.
Hai bóng người lại lặng lẽ bước đi trong đêm tối, hơi thở tan vào đêm nhẹ nhàng những xúc cảm. Họ không nói với nhau lời nào, không nhìn nhau lần nào từ khi bước chân ra khỏi ngôi nhà xơ xác đó. Không phải vì ngượng ngùng, không phải vì ân hận mà là có quá nhiều cảm xúc đến với họ, vui sướng, hạnh phúc và…nỗi lo âu khi ngôi nhà quen thuộc của Junsu hiện lên trước mắt, ngày một gần hơn.
Hyesung đưa tay kéo cao chiếc áo khoác của Junsu lên, những cử chỉ dịu dàng khiến cho con tim người đối diện ngập trong niềm hạnh phúc.
“Tạm biệt em”
Hai tiếng ấy vừa cất lên thì toàn thân anh đã bị Junsu ôm chặt cứng, cậu cố không cho những giọt nước mắt tuôn rơi như thể sợ Hyesung vì thế mà lo lắng, nhưng Junsu không phải là một người mạnh mẽ, trong tình yêu lại càng không, cậu sợ nếu buông anh ra lúc này thì sẽ chẳng còn có cơ hội gặp lại nhau nữa. Hyesung cũng vòng tay ôm lấy Junsu, anh để cho hơi ấm của mình làm dịu đi những nỗi lo âu đang làm cho cậu sợ hãi. Ngước mắt lên nhìn trời Seoul, những mảng ánh sáng bắt đầu hiện lên xa xôi phía chân trời, nhanh thôi, nó sẽ đến và chia đôi hai con người vừa mới tìm được cho nhau tình yêu, tìm cho nhau ý nghĩa của sự tồn tại.
Cuộc hội ngộ nào rồi cũng phải chia ly, Junsu buông Hyesung ra, chậm chạp, trên đôi môi ấy vẽ lên một nụ cười.
“Em sẽ đợi”
Junsu nói xong liền kéo Hyesung xuống, cậu đặt lên môi anh một nụ hôn, ngắn ngủi nhưng ngọt ngào, nụ hôn ấy kết thúc khi Junsu đẩy Hyesung ra và chạy vào trong màn đêm sắp tắt. Nước mắt lại tuôn rơi nhưng trong trái tim Junsu lúc ấy, tình yêu đã như hoa mùa xuân nở rộ.
Nhưng…hoa nở rồi cũng sẽ tàn…liệu có thể nào cho đóa hoa mong manh kia còn mãi…?
Người thanh niên đứng nhìn bóng dáng tình yêu của mình khuất sau con ngõ nhỏ, trong đôi mắt không còn vẻ lãnh đạm vốn có, nhưng niềm hạnh phúc cũng chẳng thấy đâu. Hyesung chậm chạp quay lưng đi, cái áo khoác rộng biến mất sau con hẻm nhỏ. Những con vật đi ăn đêm giương đôi mắt nhìn con người trước mặt, nhe những chiếc răng nanh để phòng vệ và gầm gừ một cách hài lòng khi kẻ đó đi qua. Không gian tối tăm dần dần biến mất, ánh sáng chạng vạng chưa đủ kéo một ngày tuơi sáng hơn trở về…nhưng từ xa xôi…..
Trời…bắt đầu sáng.
Những âm thanh rên rỉ ngày một lớn hơn, cồn cào và đau đớn khiến cho Jaejoong tỉnh giấc. Ban đầu cậu cứ nghĩ mình nghe lầm nhưng tiếng rên đó thật sự tồn tại chứ không phải là một tạp âm nào khác từ bên ngoài. Nếu là tiếng từ phòng bệnh bên kia phát ra thì không có gì lạ nhưng lẽ nào bệnh viện này lại tồi tàn đến như thế? Jaejoong lắc đầu cười, không lẽ thời gian đã khiến cho nó xuống cấp như thế sao. Cậu vẫn còn nhớ trước đây đã từng vào đây mấy lần, một lần là Changmin bị thương khi đánh nhau với sinh viên khác trong trường, lần thứ hai là Yoochun bị đâm lén…rồi lần thứ ba, khẽ cười nhạt, người được đưa vào lại là cậu chứ không phải ai khác. Nghĩ đi nghĩ lại thì cậu có duyên với cái bệnh viện này thì phải. Một giả thiết nữa được đặt ra, là ma sao? Ai da, ở cái tuổi này rồi mà còn tin những điều vớ vẩn ấy sao? Hồi bé còn sợ chứ bây giờ giây thần kinh ấy chắc là đứt mất tiêu rồi. Nhưng Jaejoong chẳng thể nào tiếp tục hồi tưởng được nữa vì tiếng rên ấy đang làm cho cậu cảm thấy vô cùng sốt ruột,cảm giác như chính mình là người đang bị thương vậy.
Trí tò mò luôn là một phần cấu tạo nên tính cách của con người và Jaejoong không phải là ngoại lệ. Cậu bước xuống giường và cố gắng tìm ra nơi phát ra âm thanh. Có vẻ như tường được cách âm không tốt, Jaejoong nghĩ thế khi thấy tiếng rên phát ra từ bức vách ở sát ngay cạnh phòng cậu. Jaejoong đặt tay lên bức tường đó đồng thời ghé sát tai vào. Nhưng âm thanh rõ nhất lại phát ra gần cái tủ đựng đồ nằm sát trong góc phòng, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà Jaejoong lại rờ tay lên đó để tìm kiếm một thứ mà chính cậu cũng chẳng biết là gì. Phía bên trên cái tủ có một lỗ thông gió bằng lòng bàn tay. Tự nhiên lại thấy sởn gai ốc, âm thanh đó đúng là phát ra từ cái lỗ kia…không lẽ nào lại là ma thật? Dù dây thần kinh sợ đã đứt thì dây xúc giác vẫn còn để khiến cho Jaejoong đứng tần ngần mãi ở chỗ đó.
Nhưng…lại nhưng,trên đời có lắm kẻ kì lạ, người ta thường bảo là” đã yếu mà còn thích ra gió”,Jaejoong cũng là một người như vậy. Thế nên không hiểu thế nào, vâng, lại không hiểu ma xui quỷ khiến gì mà Jaejoong cố gắng lấy cái ghế để với lên cái “lỗ “. Nhưng chưa kịp với lên thì cậu mất đà và ngã bổ nhào xuống kéo theo cái tủ đổ kềnh suýt đè lên người.
“Có chuyện gì vậy?”
Những nhân viên bảo vệ bên ngoài nghe tiếng động liền lập tức xông vào và trong tư thế sẵn sàng nhả đạn. Mặt Jaejoong tái mét giơ hai tay đứng bật dậy chắn ngang cái tủ đổ,cậu cười méo xệch.
“Không…không có gì đâu, tại tôi sơ ý ấy mà”
Mấy người bảo vệ mẫn cán sau một hồi nghe Jaejoong giải thích ngắn ngủi cũng kéo ra ngoài đứng. Còn lại một mình, Jaejoong thở phào định quay lại dựng cái tủ ấy lên. Nhưng trái với những gì cậu nghĩ, nó chẳng nặng tý nào mà nhẹ như một tấm gỗ mỏng. Jaejoong đẩy mạnh nó vào tường thì không hiểu sao cái góc ấy chuyển động để lộ ra một khoảng bằng một cánh cửa vừa cho một người đi vào.
Tiếng rên mỗi lúc một lớn,nó khiến cho Jaejoong không còn do dự mà đi ngay vào bên trong. Một căn phòng khác nằm ngay bên cạnh nhưng có điều không gian bên trong chỉ được sáng lên nhờ ngọn đèn nhỏ. Tiếng rên rỉ phát ra từ một vật thể nằm co quắp dưới cái ánh sáng ấy, là một con người.
Jaejoong cẩn thận đến chỗ nó, dây thần kinh sợ có lẽ đã đứt hết mất rồi. Cậu đưa tay chạm vào ” nó” rồi quay hẳn người “nó “lại. Dưới ánh sáng mờ ảo từ cây đèn nhỏ, gương mặt kẻ đó trắng bệch, mồ hôi nhớp nháp và đôi mắt nhắm nghiền vì đau đớn. Bên cạnh nó, một thanh kiếm nằm chỏng chơ, phần chuôi kiếm nham nhở vì những vết cắn. Trông người này rất quen dường như cậu đã từng gặp ở đâu rồi. __________________________________________________ _____
“Anh! Tóc dài quá để em cắt ngắn cho đỡ nóng nhá”
“Anh! Em chỉ đùa thôi mà,đừng treo em lên thế này mà tội nghiệp, nhà em còn vợ già mẹ trẻ đang đợi, ý lộn mình làm gì có vợ mà già, ANH!” _________________________________________________
|
hÌnh ảnh thằng nhóc cười nham nhở rồi mếu máo trong cái khu vườn êm ả của khu vườn rộng lại hiện về. Jaejoong vội vàng nâng đầu nó dậy mà lắc mạnh.
“Cậu gì ơi! Ê này! Tỉnh lại đi, à mà cậu…tên gì nhỉ?
“E…u…n..hy..uk”
Bản lĩnh của một võ xĩ đạo không cho phép Eunhyuk gục ngã, có chết cũng phải chết cho oai phong và rõ ràng, nó thều thào từng chữ trong miệng.
“Ừ! Eunhyuk tôi nhớ rồi, cậu làm sao thế?”
Jaejoong sợ hãi ôm chặt thằng bé vào lòng, người nó lạnh toát và mồ hôi dường như ướt đẫm cái áo mỏng nó đang mặc .
“Anh đang làm gì trong này thế? có chuyện gì à?”
Jaejoong giật mình quay lại đằng sau, người vừa đến là….
Changmin không thể nhìn thấy cái vật thể đang nằm trong vòng tay Jaejoong lúc đó, cậu tiến lại gần và dường như đồng tử mắt mở to hơn khi nhận ra người đang nằm run rẩy trên mặt đất chính là kẻ đã từng dí kiếm vào cậu, nỗi khiếp sợ đêm hôm đó hiện về cùng với sự giận dữ dâng lên tột độ, Changmin cúi xuống kéo Jaejoong ra.
“Changmin à! Em làm cái gì vậy?”
“Anh hãy tránh xa nó ra, đó là tay sai của Jung Yunho, em sẽ đưa nó cho cảnh sát”
“Min à, không được đâu,cậu ấy đang bị bệnh.”
Nhưng Changmin không hề để ý đến lời Jaejoong nói mà bỏ ra ngoài,Jaejoong cuống cuồng chạy theo sau, cậu nắm lấy cánh tay Changmin kéo lại.
“Min à! Nghe anh, cậu ta đang bị bệnh, em hãy cho người đến khám cho cậu ấy trước đã”
“Ở sở cảnh sát cũng có bác sĩ đấy, nó là nhân vật quan trọng nên Hankyung sẽ không thờ ơ đâu”
“Nếu đưa cậu ấy đến đó chắc chắn sẽ không tránh khỏi liên quan, trước đây cậu ấy đã giúp đỡ anh, tình cảm rất tốt, anh không muốn đối xử với cậu ấy như thế”_Jaejoong cố gắng tìm ra một lời giải thích để Changmin hiểu nhưng có vẻ như mọi cố gắng của cậu đều trỏe nên vô nghĩa khi mà lòng hận thù trong Changmin quá lớn.
“Anh còn bênh vực nó nữa à, chính nó là kẻ đã thay Jung Yunho bắt anh, anh không nhớ à? Em dù thế nào cũng phải giao nó cho cảnh sát, biết đâu nhờ nó mà tên khốn ấy được chết nhanh hơn.”
Jaejoong chẳng thể nào tin được những gì Chạngmin vừa nói, lạnh lùng và tàn nhẫn, vẫn biết em trai mình hận Jung Yunho sâu sắc nhưng cậu không nghĩ nó lại căm thù hắn đến mức này, trong đôi mắt Changmin dường như không có chỗ cho sự thương hại.
“Em muốn đưa cậu ta đi thì anh cũng sẽ đi theo, anh sẽ nói với Hankyung là anh ta chẳng hề làm gì anh cả, trước đây và sau này cũng thế”
Có lẽ lúc này Jaejoong không hiểu mình đang vừa nói gì, nỗi tức giận khi Changmin thay đổi và sự lo lắng cho số phận của hai kẻ mà có lẽ đối với cậu đã từng rất quan trọng,một đang vật vã trong kia,một có thể đang ở trong một nhà giam nào đó mà cậu chẳng thể nào biết được. Kí ức ngắn ngủi khi ở biệt thự trắng sau những ngày hôn mê đã hình thành trong cậu một thứ tình cảm đặc biệt với Eunhyuk và …với hắn.
Jaejoong nói xong liền bỏ vào trong, dường như một nỗi thất vọng ẩn chứa trong câu nói ấy, thất vọng về sự thay đổi của Changmin. Trước đây có lần nó vì hiểu nhầm mà hận cậu nhưng Jaejoong không nghĩ đứa trẻ ngây thơ và ngoan hiền khi xưa vì hận thù mà trở nên vô cảm như thế này. Nhưng Jaejoong chưa kịp đi khỏi thì Changmin đã kéo cậu trở lại, sự bình tĩnh không còn tồn tại trong cậu nữa, Changmin lúc này như phát điên lên, cậu nắm lấy cánh tay Jaejoong một cách thô bạo.
“Anh có thể làm như thế sao? Anh không hiểu em đã khổ sở như thế nào để có ngày hôm nay không? Anh sao vó thể quen mọi chuyện một cách dễ dàng như thế? Jung Yunho đã gây ra những gì anh đã quên hết rồi sao? Lại còn bênh vực cho hắn nữa”
“Changmin à! Em làm sao thế? Em đang làm anh đau”_Jaejoong cảm thấy cổ tay bị bóp chặt lại, Changmin có lẽ đã dùng hết sức như muốn bẻ gãy nó, giận dữ có lẽ đã làm cho cậu không còn làm chủ bản thân được nữa.
“BUỐNG ANH ẤY RA!”
Tiếng quát từ đằng sau khiến cho cả hai quay người lại, là….
Eunhyuk mệt mỏi đứng dựa vào tường, mặt nó tuy đã có chút sức sống nhưng trông vẫn còn rất mệt mỏi, cơn đau vừa rồi có lẽ đã rút mất của thằng nhóc một phần hai sức lực, phải khó khăn lắm nó mới đứng được bằng thanh kiếm . Trông thằng nhóc lúc này giống như một chiến binh ….sắp tử trận đến nơi nhưng vẫn ngoan cường chiến đấu. Chính vì thế mà nhiều lần Kibum tự hỏi không biết có phải thằng nhóc này sinh nhầm thời hay không nữa, cấu tạo tế bào trong cơ thể nó không hề tồn tại hai chữ ” sợ hãi” và” đau đớn”
Lẽ ra Eunhuyk có thể nhân lúc Changmin và Jaejoong cãi nhau mà chạy trốn nhưng nghe thấy có tiếng xô xát bên ngoài thì nó đã chẳng còn nghĩ đên việc ấy nữa. Dù có đau đớn đến đâu thì Eunhyuk cũng không thể nằm yên một chỗ để ” chị dâu yêu thương” của nó bị ăn hiếp được. Thế là nó lết ra khỏi căn phòng bí mật đó tới chỗ Jaejoong mà không hề nghĩ đến việc nó sẽ bị bắt và tống vào tù cùng với đại ca của nó. Nhưng Eunhyuk thực sự không thích cái cách mà Changmin đối xử với Jaejoong, cứ giống như một người đang điên lên vì thất bại trong tình yêu vậy. Changmin như thế với ai nó không quan tâm nhưng riêng với Jaejoong thì không được phép. Đôi mắt Eunhyuk nhìn bàn tay đang giữ Jaejoong của Changmin chằm chằm và có thể xông vào ăn thua đủ ngay nếu cậu không buông Jaejoong ra.
Jaejoong có phần hơi ngạc nhiên trước thái độ của Eunhyuk nên vẫn đứng yên bất động cho đến khi Changmin buông cậu ra và đi đến chỗ Eunhyuk .
“Tỉnh rồi à? tốt lắm, như thế này thì anh không còn băn khoăn gì nữa nhé”
Changmin vừa nói vừa quay lại nhìn Jaejoong cười đắc thắng. Jaejoong đang không biết làm thế nào thì Changmin đã đi ra cửa. Không kịp suy nghĩ, cậu vội vàng chạy đến khóa trái cửa lại và kéo cái bàn đến chắn ngang.
“ANH LÀM GÌ THẾ? MỞ CỬA RA CHO EM! JAEJOONG!”
Changmin tức tối đập cửa âm ầm từ bên ngoài nhưng Jaejoong không hề để ý đên điều đó, với cậu lúc này sự an nguy của Eunhyuk quan trọng hơn là sự giận dỗi của Changmin mấy hôm nay.
“Đi thôi! Tôi nghĩ người ta sẽ đến bắt cậu bất cứ lúc nào”_Jaejoong vừa nói vừa đỡ Eunhyuk đứng dậy_” Nói cho tôi biết làm cách nào để ra khỏi đây”
Tiếng phá cửa từ bên ngoài mỗi lúc một lớn hơn, có vẻ như Chanmgin đã thực sự phát điên lên rồi, cánh cửa trước mặt cậu và Eunhyk đang rung lên bần bần và có thể bị phá ra trong một vài nhát đập nữa.
“Nó làm sao thế nhỉ? dù sao đây cũng là bệnh viện mà”
Jaejoong thở dài rồi dìu Eunhyuk chạy theo lối của căn phòng bí mật, nơi mà Eunhyuk theo dõi cậu mấy hôm nay. Bên ngoài, Changmin và mấy người bảo vệ vẫn đang cố hết sức phá cửa. Một lúc sau thì cái cánh cửa ngoan cố ấy cũng mở ra, cái bàn được chắn ngang theo sức công phá mà đổ nhào và nằm chỏng chơ trên sàn nhà. Nhưng Jaejoong và Eunhyuk đã không còn ở đó. Một nỗi lo lắng bỗng hiện lên choán đầy tâm trí Changmin.
“Gọi người đến chặn các lối ra trong bệnh lại, nói là anh trai tôi bị bắt cóc”
Changmin nói với mấy nhân viên bảo vệ còn mình thì chạy theo con đường trong căn phòng bí mật mà cậu đoán chắc Jaejoong va Eunhyuk đã theo nó để đi ra ngoài, trong lòng cậu lúc này như có lửa đốt. Changmin đã không còn đủ tỉnh táo nữa, tất cả những hành động của cậu mấy ngày hôm nay và cả bây giờ đều như diễn ra một cách vô thức. Changmin như con thú bị thương điên cuồng chạy đi tìm kiếm bóng dáng người mình thương yêu nhất.
Nhưng nếu như Changmin không quá ngoan cố đòi gọi cảnh sát đến bắt Eunhyuk thì đã không xảy ra cơ sự này, cái sự việc bắt đầu cho một tấn bi kịch trong cuộc đời cậu.
Căn phòng mà Eunhyuk đang theo dõi để bảo vệ Jaejoong thông với một căn phòng khác nằm ở hành lang bên kia nên khi Changmin đang phá cửa ở bên này thì cậu và Eunhyuk đã thoát ra ngoài bằng thang máy. Chạy ra đến cổng bệnh viện hai kẻ bỏ trốn đang loay hoay không biết làm sao thì một chiếc xe oto đã phóng đến chắn trước mặt. Jaejoong giật mình kéo Eunhyuk lùi lại, chưa kịp phản ứng thì người trong xe đã vội vàng bước ra.
“Lên xe đi! Mau lên!”
“…Cậu là… ?
Jaejoong chưa kịp hỏi hết câu thì cả cậu và Eunhyuk đã bị đá vào xe một cách thô bạo.
“Chậm chạp quá đấy, cảnh sát mò đến bây giờ”
|