Số Phận Phần 2
|
|
Yunho vẫn chỉ nhìn chăm chăm vào cái xác của Hyesung mà không nói một lời nào cả. Trên gương mặt lạnh lùng của hắn một giọt nước mắt cũng chẳng có, một cái nhíu mày cũng không, hắn cứ thế để cho bầu không khí im lặng ngột ngạt đó đè nặng lên những kẻ xung quanh. Kibum cũng chẳng còn có thời gian chờ đợi nỗi đau được vẽ lên trên guơng mặt chẳng bao giờ có nụ cười của Yunho, tên đàn em ấy toan bước ra khỏi cửa để đi tìm kẻ thù của mình thì bị gọi giật lại.
“Định đi đâu?”
Yunho hỏi bằng một giọng khiến cho tất cả những kẻ ở đó đều cảm thấy lạnh sống lưng. Không trả lời câu hỏi của đàn anh mình, Kibum vẫn tiếp tục bước đi, có lẽ hắn đã chẳng còn đủ tỉnh táo để nhận thức được mình đang làm gì.
“Nếu đi rồi thì đừng bao giờ quay trở lại đây nữa”
Kibum chẳng thể nào tin được những gì mà mình vừa mới nghe. Hắn hạ khẩu súng trên tay xuống và chậm chạp tiến lại gần Yunho, đối mắt đen xoáy sâu vào kẻ mà hắn đã thề cả đời sẽ trung thành.
“Tại sao chứ? anh! Eunhyuk chết rồi, giờ đến lượt Hyesung. Anh vẫn bình thản như thế sao? lẽ nào hai người đó đối với anh chẳng có gì quan trọng. Đơn giản chỉ là những tên đàn em mà chỉ cần bỏ tiền ra là có thể mua về được sao?”
Kibum nó gần như hét lên. Hắn chẳng thể nào tin được con người trước mặt lại có thể vô tình đên như thế. Nhưng giọt nước mắt theo nỗi đau cứ thế trào ra chẳng thể nào kìm nén được. Mất đi người thân và sự thất vọng về một kẻ mà hắn tôn thờ khiến cho nỗi oán hận ngày một tăng lên. Lúc này vai vế đã chẳng còn nữa, sự đau khổ đã che lấp dần mọi suy nghĩ. Nhưng đáp lại sự giận dữ của Kibum chỉ có cái nhìn lạnh lùng từ phía Yunho. Kẽ cười nhạt, Kibum nấc lên từng tiếng trong cổ họng một cách khó khăn.
“Được rồi. Trong mắt anh lúc nào cũng có Kim Jaejoong, chẳng lẽ Kim Jaejoong còn quan trọng hơn mạng sống của Eunhyuk và Hyesung sao?”
Một bên má của Kibum đau rát, giọt nước mắt theo quán tính mà tan vào không trung. Hắn chậm chạp ngước lên nhìn Yunho, nỗi đau trong lòng ngày một lớn. Nhưng Yunho vẫn chỉ im lặng, hắn bước qua sự ngỡ ngàng của Kibum để tiến lại gần Hyesung. Yunho chỉ đứng lặng nhìn anh một lúc rồi bỏ đi. Không giận dữ, không đau khổ, cũng không hỏi nguyên nhân vì sao Hyesung chết.
Kibum nuốt đi giọt nước mắt cuối cùng. Hắn im lặng tiến đến bên Hyesung rồi cõng lấy xác anh đi. Bước chân loạng choạng theo những cảm xúc hỗn độn. Nỗi đau thì đã quá lớn để có thể nhìn thấy con đường trước mặt.
Nắng về trưa hè oi ả, nắng về ngột ngạt con tim
[Hyesung à! Yên nghỉ đi nhé. Kibum…nhất định sẽ trả thù cho anh. Nhất định…]
Mặt trời chói chang chiếu xuống nhân gian, ánh nắng gay gắt như nỗi đau khổ của loài người.
Quay trở lại phòng mình, Yunho lặng lẽ ngồi xuống bên chiếc giường trắng, lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh tình yêu của hắn đang say ngủ. Vén những sợi tóc chợp ngang mặt cậu sang hai bên, hắn thảnh thơi nhìn Jaejoong như nhìn báu vật vô giá nhất.
“Ạnh vừa đi đâu về à?”_Jaejoong tỉnh từ bao giờ rồi cậu nhỏm đầu dậy vì nhận ra có cái gì đó khác lạ trên gương mặt hắn. Nhưng Yunho không trả lời mà bỗng nhiên cúi xuống hôn lên đôi môi căng mọng của Jaejoong. Nụ hôn mỗi lúc một trở nên sâu hơn, gáp gáp hơn. Thân hình to lớn của hắn bắt đầu ấn hẳn cậu xuống nằm xuống tấm đệm.
“Yunho à!…anh…có chuyện gì vậy…”
Jaejoong cố gắng hỏi trong hơi thở gấp gáp giữa hai nụ hôn. Nhưng Yunho vẫn không trả lời, hắn siết chặt hơn nữa cơ thể mong manh của Jaejoong, siết chặt hơn nữa tình yêu của hắn và cậu.
Bỗng nhiên….
Giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống bờ mi cậu, ấm nóng…, giọt nước mắt rơi trên đôi má cậu đầy đau khổ…. là nước mắt của cậu hay là của hắn?
“Yunho à?..”
“Xin em…đừng hỏi già cả…xin em..”
Jaejoong giật mình khi nhận ra hắn đang khóc, và có lẽ chính bản thân hắn không thể biết được điều đó. Những cảm xúc này là nỗi đau ư? hắn cứ nghĩ rằng chỉ có mất đi Jaejoong thì hắn mới trở nên yếu đuối như thế. Vẫn cứ nghĩ rằng ngoài Jaejoong ra thì chẳng có gì quan trọng cả. Xã hội này đã dạy cho hắn biết không nên tim tưởng bất cứ một ai. Nhưng lúc này đây, hắn đang bị nỗi đau dày vò và cấu xé. Mỗi một nụ hôn trên cơ thể cậu đều mang theo những đoạn hồi ức khiến cho hắn đau buồn. Mỗi một cái xiết nhẹ cậu trong tay đều khiến cho nước mắt hắn rơi. Jung Yunho cứ thế khóc không thành tiếng trong tình yêu của mình.
Liệu có thể nào tình yêu là tội lỗi. Cái giá phải trả sao lại lớn như thế? cái giá phải trả sao lại khổ đau như thế? Jung Yunho đã biết được thế nào là sự cô đơn khi bên mình chẳng còn một ai nữa. Nỗi sợ hãi cứ thế lớn dần lên khi nhìn Jaejoong nằm yên trong giấc ngủ. Nếu như bây giờ cậu cũng rời xa hắn, bây giờ cả cậu cũng bỏ rơi hắn mà đi…thì có thể nào hắn còn được làm người…hay sẽ giống như bóng ma lang thang trong đêm tối.
Jaejoong khép mắt lại, đôi tay dịu dàng vuốt ve tấm lưng cô độc của hắn. Nỗi đau của hắn cậu không biết bắt nguồn từ đâu, nhưng bây giờ, cậu biết hắn cần cậu hơn bao giờ hết.
Hai cơ thể hòa trong cảm xúc. Tình yêu có phải là tội lỗi hay khi để có nó người ta phải đánh đổi quá nhiều?
Nhưng dẫu sao…xin tình yêu hãy làm ấm lên tâm hồn của họ sau những ngày dài mệt mỏi.
Nắng đổ trên căn nhà hoang vắng, nắng về trong nỗi cô đơn.
|
part 2
Nắm đất khô lấp đầy ngôi mộ, giọt lệ dài chảy xuống cạn khô. Người về với đất, người về với cát bụi, người về trong nỗi tiếc thương. Kibum bốc từng nắm đất bỏ xuống ngôi mộ vừa đào, chiếc quan tài của Hyesung phủ đầy những giọt nước mắt của hắn. Tên sát thủ lạnh lùng giờ yếu đuối như một đứa trẻ vừa mất đi mái ấm gia đình. Hyesung ra đi mang theo nỗi đau và niềm hy vọng của hắn, Hyesung ra đi mang theo phần tâm hồn mong manh nhỏ nhoi nằm trong sâu thẳm trái tim hắn. Nắng trưa hè ngập đầy ngọn đồi vắng, bóng một người đổ dài đau thương. Xa rồi những ngày tươi đẹp, đời lại về với lắm mưu toan
Bình thường có chuyện chẳng bao giờ nhớ, chẳng bao giờ quan tâm rồi, thế nên cũng không hề trân trọng. Để rồi đến một ngày chợt nhận ra chẳng có gì là tồn tại mãi mãi, cuộc sống vì mất đi điều bình thường ấy nên cũng trở thành xáo rỗng và buồn tẻ. Đến lúc ấy con người mới bắt đầu hoài niệm,nhưng dẫu có tiếc nuối thì cũng đã quá muộn rồi.
………………………………………….. ………………………… ………………………………………….. …..
“Này nhóc! Bỏ nhà đi bụi hả. Tuổi nhỏ mà trí lớn thế? ..Mà sao đi đường kiểu gì mà người lại bị thương tứ tung thế kia?”
“….”
“Không trả lời à! Được rồi. Có nhớ nhà ở đâu không? Nói đi để anh đưa về!”
“….”
“Này! Hình như cái bụng cậu đang biểu tình đây này. Không cho nó ăn thì nó sẽ chét toi đấy. Chắc là đói lắm rồi hả? Vào đây đi! Anh sẽ tìm cái gì đấy mềm mềm cho cậu xơi đã. Này sao cứ im lặng mãi thế. Ít ra cũng phải nhớ được cái tên chứ”
“Cũng không nhớ tên à? Được rồi, không sao, cứ gọi là nhóc con hay thằng nhóc câm cũng được. Anh mày tên là Shin Hyesung! Nhớ nhé! Shin Hyesung”
…………………………………………� � ?………………………………………
Yunho chợt tỉnh giấc, hắn chẳng thể nào nhớ được đây là lần thứ bao nhiêu mình bị đánh thức bởi những giấc mơ ấy. Nhìn sang bên cạnh, Jaejoong vẫn còn đang say ngủ, gương mặt dịu dàng cùng bóng trăng lọt vào qua khung cửa sổ. Khẽ mỉm cười, hắn còn mong đợi gì hơn thế nữa đây, tình yêu của hắn chẳng phải như thế là đủ rồi sao? Cuộc đời hắn chẳng phải như thế là đủ rồi sao? Nhưng sao lúc này, tâm hồn hắn lại trống trải như thế.
Nhẹ nhàng đặt Jaejoong nằm xuống gối, hắn rút một điếu thuốc ra rồi cứ thế ngồi bên mép giường nhìn xa xôi ra ngoài khung cửa sổ. Chẳng có gì ngoài bóng tối và ánh sáng mờ ảo hắt vào từ bên ngoài,leo lắt và mệt mỏi giống như hắn lúc này. Sự cô độc như đè nặng lên đôi vai hắn, tâm hồn cũng đã bị khoét sâu hơn cho đến khi bản thân chẳng hề biết mình đang làm gì. Những vòng khói thuốc vẫn được đều đều phả vào căn phòng tối, chúng cứ thế bay lên rồi biến mất cùng mùi hương oi nồng và ngột ngạt. Hắn với tay lên mặt bàn gần đó để lấy chai rượu, không rót vào cốc mà cứ thế đưa lên miệng uống cho đến lúc dạ dày cảm thấy khó chịu thì mới thôi. Theo men say mọi cảm xúc duờng như đã bị đóng băng lại tại một nơi nào đó sâu thẳm trong tâm hồn, đôi mắt rồi cũng như màn đêm bao quanh hắn, tối tăm và mệt mỏi.
“Yunho à!”
Giọng nói nhẹ nhàng của cậu vang lên khiến cho mái tóc dài của hắn khẽ rung động. Jaejoong đã thức dậy từ bao giờ và đang ngồi nhìn hắn. Chậm chạp quay lại phía sau, hắn giấu đôi mắt lạc lõng vào trong bóng tối.
“Em tỉnh rồi à?”_Hắn dụi điếu thuốc đi và xích lại gần Jaejoong, chai rượu cũng được đặt lên mặt bàn_” có còn mệt lắm không?”_Hắn hôn lên đôi môi cậu rồi quàng tay ôm chặt cơ thể cậu vào lòng. Men say vẫn chưa dứt, chưa dứt để hắn có thể cảm nhận hơi ấm của cậu trong hắn. Jaejoong cũng đưa tay ôm hắn, vuốt chầm chậm qua sống lưng, cảm giác khi bàn tay chạm vào lớp băng quấn trên người hắn khiến cho cậu không khỏi xót xa. Jung Yunho có lẽ đã vì cậu mà bị tổn hại nhiều rồi.
“Jaejoong à! …Anh xin lỗi”_Hắn cứ nhìn vô định về phía trước rồi nói xa xôi, đâu đây trong câu nói ấy có một nỗi buồn vẫn còn phảng phất.
“Xin lỗi…?”
“Chuyện hồi trưa, anh…”
Hắn thở dài, men rượu trở nên cay nồng trong sống mũi, trong câu nói và trong nỗi buồn chẳng biết đến từ đâu.
“Anh…không sao chứ?có chuyện gì có thể nói cho em nghe đuợc không?”
Jaejoong rúc sâu hơn vào ngực hắn, lời hỏi han dịu dàng của cậu khiến cho đôi mắt hắn dịu lại. Siết chặt hơn bàn tay để ôm cậu vào lòng, hắn cười váng lên.
“Em nghĩ gì thế? Có chuyện gì lại có thể làm khó được anh ngoài em cơ chứ. Xem này, anh khỏe lắm nhá ,chút vết thương vặt vãnh ấy đâu thể nào làm khó cho anh được, có chuyện gì cơ chứ…”
Giọng của hắn bỗng trùng xuống, một hình ảnh vừa hiện về trong trí não rồi lại vụt biến đi như tiếng cười vu vơ ban nãy, nhưng vu vơ mà sao lại cay đắng thế? Jaejoong vòng tay ôm lấy tấm lưng của Yunho, cậu nhận ra trong câu nói của hắn có cái gì đó trống trải lắm, nụ cười ban nãy cũng không còn cảm xúc như trước kia. Dường như hắn đang tiếc nuối một điều gì đó, đang hối hận vì đánh mất một điều gì đó. Nhưng là điều gì thì cậu không sao hiểu được.
|
‘Jaejoong à!”
“hum?”
“Anh sẽ không hối hận đâu, không bao giờ hối hận…”
Yunho nói xong câu ấy thì ngủ thiếp đi. Mãi một lúc sau Jaejoong mới có thể đặt hắn nằm xuống đệm. Nhìn hắn lúc này mà lòng chợt nhói. Gạt những sợi tóc lòa xòa trên gương mặt hắn sang hai bên, cậu thở dài.
“Anh đã gầy đi quá nhiều rồi”
Jaejoong hôn lên đôi môi dầy còn vương mùi rượu và mùi của điếu thuốc vẫn còn chưa phai, chiếc lưỡi mềm cuốn đi mọi hương vị cay nồng của thứ chất lỏng đã giúp cho hắn lấp đầy những khoảng chống, trong giấc mơ, trong sâu thẳm tâm hồn.
‘Ngủ ngon nhé Yunni”
Trời bắt đầu sá
|
Part 3
“Xin chào! Tôi… muốn hỏi nhà bếp ở đâu…”
Nghe thấy có người hỏi Kibum liền ngẩng đầu lên, Jaejoong đang đứng trước cửa, lúng túng nhìn thanh kiếm sáng loáng trên tay hắn, vừa sợ, vừa lo. Nhìn sắc mặt của Jaejoong đã tươi tỉnh hơn mấy hôm trước trong lòng Kibum bỗng thấy vui.
“Để em dẫn anh đi”
Kibum đặt thanh kiếm lên một cái giá treo trên tường rồi ra hiệu cho Jaejoong đi theo mình. Không hiểu sao nỗi sợ hãi ban nãy biến đi đâu mất. Ở cậu thanh niên này có cái gì đấy rất giống với Hyesung . Nghĩ đến Hyesung cậu mới để ý là từ khi đến đây vẫn chưa nhìn thấy anh.
“Cậu…”
“Em là Kim Kibum”
“Vâng…cậu Kibum”
“Anh cứ gọi em là Kibum thôi, không anh hai đánh em chết”-Kbum quay sang cười vì cử chỉ ngượng ngùng của Jaejoong, trông đáng yêu chứ không đáng ghét như một ai đấy.
‘Vâng…à không..cậu Kibum à không…Kibum..anh Hyesung có ở đây không? Tôi muốn cảm ơn anh ấy” Kbum chợt dừng lại khiến cho Jaejoong hơi giật mình.
“Anh ấy hiện giờ đi làm nhiệm vụ ở một nơi rất xa”_Hắn chuyển ánh mắt sang hướng khác rồi cố gắng lấy lại sự vui vẻ ban nãy, hắn quay sang cười với Jaejoong_” anh ấy sẽ sớm về thôi. Nhanh lên! em đưa anh đến nhà bếp.”
Jaejoong vội vàng bước theo sau, tự nhiên trong lòng thấy có gì đó bất ổn.
Nhìn thành quả vừa làm được sau hơn một tiếng vật lộn trong nhà bếp tự nhiên Jaejoong lại thấy vui vẻ. Có lẽ đã lâu lắm rồi cậu không nấu ăn cho một người nào đó, không được tận hưởng cảm giác ấm áp do cái không khí gia đình ấy mang lại. Chợt nhớ đến một kẻ có lẽ vẫn còn nằm ngủ và một cậu thanh niên vừa than đói nên Jaejoong tất tả tháo tạp dề ra để đi tìm Kibum. Đi ngang qua một căn phòng nhỏ Jaejoong bỗng nghe thấy có tiếng gọi từ bên trong phát ra
‘Khốn kiếp! Thả tôi ra! Kim Kibum!Đồ khốn kiếp!”.
Đôi mắt Jaejoong chợt mở to khi nhận ra giọng nói quen thuộc đó.
“Changmin!”
Jaejoong toan mở cửa bước vào thì thấy nó đã bị khóa, có kéo mãi cũng không ra.
“Anh Jaejoong! Có chuyện gì vậy?”
Kibum từ đằng sau xuất hiện khiến cho Jaejoong giật mình. Nhìn Jaejoong rồi lại nhìn cánh cửa mà khẽ thở dài.
“Cậu ấy ở đây từ khi đưa anh và anh Yunho về. Để tránh rắc rối với cảnh sát nên bọn em đành phải giữ cậu ấy làm con tim, anh hãy thông cảm cho em. Một lát nữa em sẽ quay lại”.
Kibum mở cửa cho Jaejoong vào rồi quay người bỏ đi, có lẽ hắn không muốn nhìn thấy Changmin lúc này, đã có quá nhiều chuyện đè lên vai, thêm một người nữa thì hắn chắc không thể chịu nổi nữa. Jaejoong đứng nhìn Kibum một lúc rồi sực nhớ ra Changmin nên vội vàng đi vào trong.
Hai tay Changmin bị cố định với khung cửa sổ bằng một chiếc còng số 8 và một sợi dây xích dài nhưng có thể tự do đi lại trong bán kính…một mét. Nghe thấy có tiếng mở cửa, đoán chắc là Kibum nên cậu vội vã quay mặt vào bên trong. Có lẽ cậu không muốn nhìn thấy cái bản mặt khó ưa của hắn, tính tình đúng là ngang bướng.
“Min à’
Đôi mắt Changmin chợt mở to khi nghe thấy giọng nói quen thuộc đó. Jaejoong từ bao giờ đã đứng đằng sau và mỉm cười với cậu.
“Anh! Anh không sao chứ ?”-Changmin vội vàng ôm lấy Jaejoong, cuống cuồng nhìn từ đầu đến chân anh trai mình xem có bị làm sao không.
“Anh không sao.”
“Có thật là không sao chứ?Hắn không làm gì anh chứ?”
“Hắn nào?…à …em nói Yunho à? Anh ấy không làm gì anh cả. Mà Sao em lại bị trói thế này? Để anh nhờ Kibum thả em ra nhé”. Jaejoong toan quay đi thì đã bị Changmin giữ lại.
“Anh hãy tìm cách mở khóa cho em. Chúng ta sẽ rời khỏi đây. Còn cả anh Hankyung nữa. Em không biết chúng giam anh ấy ở đâu.”
Jaejoong chưa kịp hiểu Changmin đang nói đến chuyện gì nên cứ thế đứng tần ngần rồi cười nhẹ.
‘Yunho giữ cả Hankyung nữa à? Có phải cái anh cảnh sát ấy không? Được rồi, để anh nói anh ấy thả em và anh ta ra”
Có lẽ Jaejoong không hay biết rằng những lời lẽ thân mật mà cậu vừa nói đã khiến cho máu trong người Changmin lại sôi lên.
‘Em không cần anh nhờ vả hay cầu xin hắn.”
Changmin nói mà gần như hét lên khiến cho Jaejoong giật mình.Nhưng nhìn thấy đôi mắt Jaejoong ánh lên sự hãi thì trong lòng thấy hối hận, cậu vội vã ôm Jaejoong vào lòng như thể sợ Jaejoong sẽ lại biến mất vậy.
“Em xin lỗi! Jaejoong à! Em không nên to tiếng với anh. Nhưng đừng nhắc đến hắn, em không muốn nghe thấy tên hắn, không muốn nghe anh gọi hắn thân mật như thế. Được rồi! em sẽ tìm cách trốn khỏi đây”.
“Min à! Yunho chỉ tạm thời giữ em làm con tin thôi. Chắc là có sự hiểu lầm thôi mà. Mấy hôm nữa sẽ thả em và Hankyung ra mà”_Jaejoong vỗ nhẹ lên lưng Changmin an ủi_” Nhưng Min à! Anh không thể bỏ đi lúc này được, Yunho cần anh, anh không biết có chuyện gì xảy ra với anh ấy nhưng…”
Jaejoong chưa kịp nói xong thì đã bị Changmin đẩy ra một cách thô bạo.
‘Anh yêu hắn ư”
Jaejoong lúng túng quay mặt sang chỗ khác để tránh đi ánh mắt lạnh lùng và nghiệt ngã của Changmin.
“Yunho cần anh! Anh nợ anh ấy quá nhiều”
“ANH YÊU HẮN Ư!”
“Min à! Đau quá! Bỏ anh ra”
Cánh tay Jaejoong như bị Changmin bóp chặt lại,những mạch máu bị tắc nghẽn làm cho vết thương trên vai trở nên đau buốt. Nhưng Changmin đã chẳng còn đủ tỉnh táo nữa, cái sự thật chẳng bao giờ cậu mong đợi ấy vẫn cứ tiếp tục phơi bày ra trước mắt, nhưng hận thù và tình yêu mù quáng không để cho cậu có thể chấp nhận nó.
|
“Trả lời em! Anh chỉ thương hại hắn thôi, hắn là một kẻ đáng thương hại, đáng thương hại đúng không?” Đôi mắt Changmin hoang dại nhìn Jaejoong mong sao nhận được một cái gật đầu. Nhưng đáp lại sự mong đợi của cậu chỉ có nụ cười hiền hậu của Jaejoong.
“Không….anh…yêu Yunho. Anh ấy cần anh và anh cũng cần anh ấy”
Jaejoong gỡ tay Changmin ra rồi quay lưng bỏ đi. Cậu không hề hay biết câu nói ấy giống như một lưỡi dao đã đâm thủng trái tim Changmin. Những dòng máu túa ra đau đớn và quằn quại. Changmin cứ thế thẫn thờ nhìn theo bóng dáng Jaejoong khuất sau khung cửa rồi cười cay đắng.
“Anh yêu hắn ư?”
Ánh mắt thất vọng của Changmin cứ thế ám ảnh Jaejoong. Em trai cậu đã thay đổi quá nhiều rồi, bản thân đã không còn là một đứa trẻ ngây thơ và ngoan ngoãn như trước nữa. Trong Changmin chỉ chất chứa thù hận, sự thù hận mà do chính cậu gây ra cho nó. Khẽ thở dài,có lẽ cậu cần có thời gian để làm cho nó nguôi ngoai lại để có thể chấp nhận sự thật rằng…cậu yêu hắn.
Tình yêu đến với cậu nhẹ nhàng và đơn giản như chính suy nghĩ của cậu lúc này. Vốn dĩ chỉ cần ở bên nhau là đủ, vốn dĩ chỉ cần có thời gian để lấp đầy những thiếu vắng trong lòng. Jung Yunho từ bao giờ đã khiến cho cậu không còn muốn rời xa hắn nữa, không còn có cái suy nghĩ đến một ngày nào đó nếu hắn không cần cậu nữa thì cậu sẽ tự động rời xa hắn, không ân hận mà cũng chẳng oán trách. Nhưng có lẽ tái sinh là một điều may mắn, chuyện cũ tuy không thể quên nhưng cũng không còn bị ám ảnh nữa, để cho cậu có thể thanh thản mà sống trong tình yêu với hắn.Mải suy nghĩ mà Jaejoong không để ý thấy mình đã đứng trước cửa phòng từ bao giờ, toan bước vào thì từ bên trong có tiếng Kibum vọng ra.
“Có vẻ như những băng nhóm ở Mĩ và Nhật đã biết tin anh Hyesung chết. Seven đanh tìm cách lôi kéo những băng nhóm chống đối chúng ta ở bên đó. Trong tổ chức cũng có người âm mưu làm phản.” Mọi thứ đột nhiên tối sầm trước mắt Jaejoong, cậu chẳng thể nào tin được những gì mà mình vừa nghe thấy. Hai chân không còn đủ sức lực cứ thế khụy xuống sàn nhà. Ở trong phòng, Yunho và Kinum vẫn không hề hay biết sự có mặt của Jaejoong ở bên ngoài. Hắn vẫn đều đều đưa chai rượu lên môi tu sạch. Đôi mắt có lẽ theo men say mà trở nên đờ đẫn.
“Power thế nào rồi?”
“Hiện giờ đang rất hỗn loạn, giá cổ phiếu của chúng ta trên thị trường giảm mạnh, các cổ đông cũng bắt đầu dao động rồi.Họ đi tìm Lee Junki cũng hắn đã biến mất, có lẽ đã trở về chỗ của Seven.”
‘Được rồi! cậu ra ngoài đi”_Yunho hắng giọng rồi nằm xuống giường, rượu uống vào khiến cho vết thương trên làm hắn khó chịu. Nhưng Kibum cứ đứng tần ngần một lúc rồi mới ngập ngừng nói.
“Anh….có chuyện này..”
‘Nói đi!’
“Dạ! Hội đồng đen nói rằng…nếu anh không giao anh Jaejoong cho họ thì họ sẽ đứng về phía Seven” Kibum vừa nói xong thì chia rượu trên tay Yunho bay đến đập vào tường vỡ tan thành từng mảnh.
“Lũ khốn ấy tưởng chúng có được như ngày hôm nay là nhờ ai cơ chứ? Dám đặt điều kiện nữa sao?”
“Anh! Có lẽ Seven đã thông tin cho họ nghe về chuyện của anh và anh Jaejoong….”
‘Nói với bọn chúng nếu còn muốn giữ mạng thì lập tức cuốn xéo đi làm việc đi. Chuyện của tao không cần chúng nó nhúng mũi vào”
Kibum vốn đã biết câu trả lời của đàn anh mình nên không nói thêm gì nữa. Hắn cúi chào rồi lặng lẽ bước ra cửa. Chỉ còn lại một mình trong phòng, đôi mắt Yunho trở nên đỏ ngầu vì tức giận.
“Seven! Mày giỏi lắm! để tao xem mày giở được trò gì ra nữa”
Mọi thứ cứ như mờ nhạt trước mắt Jaejoong, Đôi chân vô thức bước đi, bản thân cũng chẳng thể nào suy nghĩ được điều gì nữa, những hình ảnh ngày hôm qua trở về với những nụ hôn đắng cay bởi những giọt nước lăn dài trên gò má hắn, trong tấm lưng cô độc đối diện với cậu, trong hơi thở cay nồng mùi rượu và trong những câu nói xa xôi mà cậu chẳng thể nào hiểu được.
‘Chuyện thế nào rồi hả mày?”
“Hình như xảy ra chuyện lớn rồi. Anh Hyesung chết nên những băng đảng đối nghịch với đại ca cũng đang làm loạn”
“Hình như anh Hyesung bị người của Seven giết. Hội đồng đen cũng đang bị phe Seven lôi kéo. Đại loạn đến nơi rồi mà đại ca vẫn nằm ung dung uống rượu bên người đẹp. Thằng nhóc đó cũng chẳng biết điều, sáng nay còn thấy ung dung nấu cơm tỏng bếp. Nó không biết vì nó mà đại ca bán mạng và bán cả anh em nữa sao. Anh Hyesung chết cũng không biểu lộ một chút cảm xúc gì. Lúc chôn cất cũng không đến nhìn mặt.”
“Suỵt! mày nói bé thôi. Chuyện của đại ca đừng có chõ mồm vào.”
‘Nhưng mà tao ức. Anh Hyesung bình thường đối xử với bọn mình rất tốt còn đại ca thì suốt ngày đâm đầu đi theo thằng nhóc đó. Người đẹp thật nhưng có làm gì được cho đại ca đâu ngoài chuyện đó”
“Thôi! Sao hôm nay mày lắm mồm thế. Có cần tao nhét cho cái giẻ vào miệng không. Chuyện của đại ca người dưới không được chen vào. Mày không nhớ hôm qua anh Kibum vì nói hỗn mà bị ăn bạt tai à. Nếu mà những lời vừa rồi đại ca nghe thấy thì mày ăn đạn vào đầu rồi, không còn ngồi đấy mà lải nhải nữa đâu.”
[….]
|