Số Phận Phần 2
|
|
Tiếng hai tên đàn em cứ thế xa dần rồi lặn mất hẳn trong cái nắng cay nghiệt của mùa hè. Do nắng quá gay gắt hay do bởi đôi mắt đã ngập đầy nỗi đau mà cậu chẳng thể nào nhìn thấy được con đường trước mặt. Jaejoong đưa tay lên môi cắn chặt những tiếng nấc bật lên trong cổ họng. Nước mắt chảy quá nhiều nhưng lại không thể khóc thành tiếng nên tấm lưng cứ thế run rẩy và bàn tay cũng bắt đầu túa máu. Không phải trước đây cậu đã từng quá vô cảm, vẫn một mình âm thầm gặm nhấm nỗi đau của sự tuyệt vọng hay sao?. Nhưng sao bây giờ nó lại trở nên khó khăn thế? Hay là không phải vì đau xót cho bản thân mà là đau xót cho kẻ khác, đau xót cho tấm lưng cô độc vẫn ngồi thưởng ngoạn sự trống trải của tâm hồn. Hắn…vì cậu mà đã hy sinh quá nhiều…như vậy..có đáng không? Có đáng không?
Nắng vần còn gay gắt.
Chapitre24
Part1
Chiều trở về dài ngao ngán và buồn tẻ, bóng nắng đậu trên ngôi nhà hoang nằm ở vòng ngoài thành phố Seoul. Những tia nắng cuối cùng hắt vào khung cửa sổ làm bằng gỗ đã mục nát, sau đó nó mệt mỏi nghỉ chân trên mái tóc bù xù của Changmin. Nhìn bầu trời đỏ au lẩn khuất trước mặt mà lòng trĩu nặng. Hiện thực đắng cay, niềm tin có thể bị đánh mất, mọi nỗi hận thù như chiếc gai đâm thủng con tim cô đơn, Changmin lẩm nhẩm trong miệng lời bài hát còn xót lại từ một kí ức xa xôi nào đó. Bài đồng ca thưởu bé vẫn thường ngâm nga trên cánh đồng xanh bạt ngàn, trong khung cảnh yêun bình đó, bóng ba đứa trẻ chạy nhảy trước mặt như ảo ảnh mờ nhạt không tên. Nắng tắt dần trả lại cho cánh đồng ngọn gió thơm mát và ngọt ngào như dòng sữa mẹ. Changmin dựa đầu bên khung cửa nhỏ, đôi tay xích lại bên chấn song khẽ đung đưa theo giai điệu vui tươi ấy, kí ức sao lại ngọt ngào để cho hiện thực sao lại quá đắng cay? Bài đồng ca mang đến một thế giới xa xôi liệu có thể nào đã từng tồn tại, và thế giới đó liệu có thể nào tươi đẹp hơn cuộc đời buồn tẻ này không?
Tiếng mở cửa lạnh lùng cắt đứt giai điệu vui. Chậm chạp nhìn người vừa bước vào, đôi mắt Changmin chỉ còn đọng lại sự vô cảm và lạnh lùng cố hữu. Không có những câu nói mỉa mai hôm trước, không những nụ cười nghịch ngợm mong làm cậu vui, Kibum im lặng bước đến bên Changmin.
“Đứng lên đi! Đã đến lúc đưa cậu về nhà rồi’
KiBum vừa nói vừa tháo sợi dây xích trói Changmin ra. Nhưng trên gương mặt Changmin chẳng còn lại gì ngoài sự vô cảm. Có trở về hay không đối với cậu cũng không còn quan trọng nữa. Đôi mắt Kibum thoáng buồn, hắn dừng lại một lúc rồi lại tiếp tục tháo sợi dây ra. Chỉ còn tiếng kim loại kêu khô khan trong căn phòng nhỏ.
“Hankyung tạm thời sẽ ở lại đây với chúng tôi một thời gian. Anh Jaejoong. Nhưng tôi nghĩ có một người mà cậu cần quan tâm hơn đấy.”
Changmin không hiểu Kibum muốn ám chỉ điều gì, chỉ thấy hôm nay thái độ của hắn khác với những lấn truớc, nhưng điều đó cũng chẳng khiến cho cậu quan tâm.
Một lúc sau Changmin được Kibum đưa ra ngoài xe, hắn cứ thế mở cửa xe rồi ấn cậu ngồi vào.
“Không lâu rồi cậu sẽ được về nhà, à,chăm sóc giúp tôi anh bạn kia luôn kìa”
Changmin nhìn sang bên cạnh đã thấy Junsu ngồi bất động ở đó từ bao giờ.
“Anh Junsu! Sao lại ở đây”-Changmin cuống quýt lay Junsu nhưng đáp trả lại cậu chỉ có sự im lặng và đôi mắt vô hồn của Junsu.
“Cậu ta duờng như đã bị chấn động lớn,sau khi cậu về thì nên đưa cậu ta đến bệnh viện” Kium nói xong liền sập cửa xe lại.
“Chuyện gì đã xảy ra? Sao anh ấy lạ ra nông nỗi này?”
Changmin nói gần như gào lên nhưng Kibum chỉ thở dài thay cho câu trả lời.
“Có những chuyện sẽ chẳng bao giờ cậu hiểu được”
Câu nói ấy không đến được tai Changmin bởi vì hắn đang nói cho chính bản thân mình. Rú ga cho xe chạy đi, truớc mắt Kibum chỉ còn lại màn đêm dài ảm đạm. Chiếc xe lao nhanh trên con đuờng vắng vẻ, ba con người ba cảm xúc, nhưng trong họ đều chỉ còn lại nỗi đau.
Tình yêu mong manh, hạnh phúc nào có đuợc thấu hiểu.
Con đường nào tìm thấy lối về, con đường nào có bến nghỉ chân hay mọi con đường đều kéo dài mãi mãi. Biết được ý nghĩa tại sao mình tồn tại tại, sao mình còn sống trên cõi đời trong khi bản thân đã quá chán nản với những gì đang xảy ra trước mắt. Chém giết đâu phải là thú vui, nhưng vì một người mà sẵn sàng làm điều đó. Nhìn thấy máu cũng là bắt buộc bởi trong xã hội này nếu như không biết cách để tự bảo vệ thì sẽ nhậ được cái chết và sự chà đạp do kẻ khác ban cho. Bản thân Sungmin vốn không ưa giết chóc, nó cũng đã chán ghét những gương mặt sợ hãi quỳ mọp dưới chân cầu xin mạng sống. Nhưng vì một người để mà làm tất cả, vì một người mà điều kinh tởm nhất ấy bặt buộc phải trở thành thú vui. Và cuộc đời vốn lắm bất công, cho đi mà khôn hề được nhận lại. Sống chết vì một người nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một món đồ chơi có giá trị, một công cụ mang lại nhiều lợi ích. Nhưng người ta vẫn nói yêu là mù quáng, chỉ cần được ở bên người ấy thì dù có thế nào cũng được.
|
Sungmin nhìn vu vơ vào bức hình treo trên tường, chốc chốc lại thở dài ngao ngán.
“Thế nào? Đã biết hối hận chưa?”
Tiếng mở cửa kèm theo một giọng nói quen thuộc vang lên nhưng nó chẳng thèm quay lại nhìn người vừa đến.
“Vẫn còn giận dỗi sao?”
Seven rồi tiến lại gần thằng nhóc, định hôn lên má nó thì bị đẩy ra một cách thô bạo.
“Làm gì mà kinh thế. Không muốn nói chuyện thì thôi vậy.”
Seven toan quay lưng bỏ đi thì Sungmin liền chạy tới ôm chặt lấy hắn từ phía sau.
“Sao thế? tưởng không muốn nói chuỵện”
“Đáng ghét, đánh người ta đau thế rồi còn dám vác mặt đến sao” Sungmin vừa ôm Seven vừa vùng vằng. Nếu như nó buông tay ra thì hắn ngay lập tức biến mất, biến đi để đến bên một thú vui khác không phải là nó. Thế nên chẳng bao giờ dám giận rỗi quá lâu.
“Được rồi! có việc cho cậu đây.”
Vừa nghe thấy chữ công việc thằng nhóc liền buông Seven ra. Nó ngao ngán quay trở lại ngồi lên giường. Vẫn biết bản thân chỉ là một công cụ làm việc nhưng sao lại thấy tủi nhục. Đối với Seven thì Sungmin là một cánh tay đắc lực, cả khi thực hiện công việc và khi ở trên giường cũng đều tỏ ra có giá trị. Có lẽ nó là kẻ duy nhất mà hắn còn giữ lại bên mình sau những lần quan hệ để tự lấp đi chỗ trống.
“Thôi, đừng có bướng bỉnh nữa. Chỉ đi ra ngoài hóng gió một tý thôi mà, tiện thể đón một vài người về đây cho tôi” Vừa nói,hắn vừa đưa tay lần mở từng chiếc cúc áo trên người Sungmin, tiện thể đưa luỡi liếm dọc chiếc cổ thon mảnh của nó.
‘Đón ai …”_Sungmin khẽ nhíu để đón nhận sự ve vuốt ân cần mà nó hằng chờ đợi và khao khát chỉ dành riêng cho nó.
“Người quen cũ của cậu đấy”
Seven đẩy Sungmin nằm hẳn xuống giường rồi chậm chạp cởi bỏ quần áo trên người hắn. Thằng nhóc khẽ liếm môi và cười,không hiểu là vì vui sướng hay đắng cay.
“Tôi tưởng anh chán rồi”
“Chán sao đuợc chứ. Sungmin của tôi là người đáng yêu nhất, tuyệt vời nhất cơ mà”
“Đặc biệt là lúc lên giường với anh hả” Seven không nói gì cả, hắn chỉ cười nhạt rồi cúi xuống tháo nốt những mảnh vải vuớng viú trên người Sungmin ra.
“Thế nào cũng đuợc”.
Con đuờng ngoằn nghèo xuyên qua khu rừng tối, sau những tán cây, ánh đèn rực rỡ của Seoul như những ngôi sao nhỏ lung linh và huyền ảo. Thành phố hoa lệ nhưng không có lấy một chốn yên bình cho những kẻ gần như đã đánh mất mọi niềm tin vào cuộc sống. Chiếc xe dừng lại đột ngột khiến cho Changmin suýt chút nữa thì ngã chúi về phía truớc. Do mải nghĩ nên Kibum không nhận thấy con đuờng phía truớc có chướng ngại vật. Một thân cây đổ cản lối đi.
“Khỉ thật! gần đến nơi mà còn xảy ra chuyện. Có vẻ như cậu phải ở với tôi vài tiếng nữa đấy. phải quay lại thôi, cách đây vài trăm km có một lối tắt nhưng hơi khó đi,chịu khó chờ thêm một lát vậy”
Changmin chẳng hề quan tâm đến những gì Kibum nói,có về sớm hay về muộn hơn thì cũng chẳng có gì khác nhau cả bởi lẽ trong mắt cậu hắn có tồn tại đâu.
Nhưng Kibum chưa kịp quay đầu xe thì từ đâu mấy chiếc ô tô từ trong rừng phóng ra chặn đường. Ánh sáng từ những chiếc đèn chiếu thẳng vào ô tô của hắn để cản tầm nhìn.
“Bọn nào đây?”
Kibum chửi thề một rồi nhìn tứ phía để tìm đường thoát nhưng chỉ là vô vọng. Đang không biết làm thế nào thì bọn người trong xe liền chạy ra, những khẩu súng cỡ đại vô tình chĩa thẳng vào mặt hắn.
‘Sao mà ngu thế! Dùng súng ấy mà bắn tao thì chúng mày cũng tan xác”
|
Kibum nhìn thứ vũ khí ấy mà cười nhạt,có lẽ hắn chẳng bao giờ biết sợ ngay cả khi bị dí súng vào đầu. Changmin thấy có chuyện không lành thì siết chặt Junsu vào lòng, sự xuất hiện của những kẻ lạ mặt này càng đem đến cho cậu những mối nguy lớn hơn.
‘Ra đây đi nếu không muốn tan xác”
Giọng nói quen thuộc vang lên khiến cho nụ cuời trên môi Kibum biến mất. Nguớc lên nhìn thì đã thấy Sungmin đứng chắn truớc mặt.
“Mấy hôm không gặp nhỉ Kibum.”
Gương mặt một thời thân quen giờ đã trở thành nỗi ám ảnh cả đời. Khẽ siết chặt tay lại,trong đôi mắt Kibum chỉ còn lại một ngọn lửa căm thù.
Mùi rượu nồng xông vào cánh mũi đầy ngao ngán. Cảnh tượng diễn ra trước mắt khiến cho Jaejoong thấy nhói đau. Hắn nằm ngủ gục trên chiếc bàn cũ kĩ,đống giấy tờ bay tứ tung trên sàn nhà và lẫn cả vào những chai rượu đã rỗng. Nhẹ nhàng tiến đến bên cạnh để không làm hắn thức dậy, Jaejoong vén những sợi tóc lào xòa phủ lên mặt hắn sang hai bên, bất giác nước mắt lại rơi.
“Jaejoong à!… Ngày mai chúng ta sẽ đi câu cá nhé….đi câu cá….”
Tiếng hắn nói mơ lè nhè trong men rượu, đôi môi dày chốc chốc lại nhếch lên cười một lúc rồi lại im lặng.
“Yunho ! Nằm đây sẽ bị cảm lạnh đấy”
Jaejoong cố gắng lay hắn thức dậy nhưng có lẽ hắn đã chẳn g thể nào nghe tiếng gọi của cậu. Bỗng nhiên,một mảnh giấy từ trên tay hắn rơi xuống. Jaejoong chậm chạp cúi xuống nhặt nó lên xem. Trong thứ ánh sáng nhá nhem của căn phòng,những dòng chữ đã nhàu nát.
“Jung Yunho! Nhà tao hiện giờ đang tiếp ba vị khách quý.Nếu mày có thời gian thì nên đến đây chơi cho vui. Đưa cả thằng bồ của mày theo nữa.Mà tao nhớ không nhầm thì nó chỉ còn sống được có chục ngày nữa thôi đấy. Chỗ tao còn rất nhiều thuốc phục sinh, có muốn trao đổi cái gì để lấy một lọ không? Tao nghĩ cái mạng của thằng nhóc ấy chắc sẽ cứu được đấy. Chỉ cần mày ngoan ngoãn đến nộp mạng thôi”
Tờ giấy rơi trên nền đất lạnh,nụ cười buồn vẽ lên đôi môi. Kết thúc rồi sao?
25
Mấy hôm rồi trời đều mưa, những cơn mưa dai dẳng và mệt mỏi đổ ập xuống làm dịu mát mặt đất nóng bỏng và khô cằn, hơi nước xông lên mũi mang đến cho con ngời ta một cảm giác thật dễ chịu, giống như người vừa thoát khỏi địa ngục vậy. Nhưng những cơn mưa hiếm hoi đó cũng không thể nào khiến cho tâm trạng hắn thoải mái hơn. Chỉ có men say của rượu, mùi cay nồng của khói thuốc và nụ hôn mỗi đêm hắn để lại trên cơ thể cậu mới giúp cho hắn quên đi cảm giác trống rỗng ngày một lớn lên trong hắn.
“Anh dậy rồi à, đã thấy đỡn hơn chưa?”
Mỗi ngày đều bắt đầu bằng lời hỏi han ân cần ấy của cậu, bằng nụ cười dịu dàng luôn nở trên đôi môi căng mọng đáng yêu. Trước mặt hắn, cậu vẫn vui vẻ như chẳng hề biết chuyện gì đang xảy ra. Như thế cũng tốt, tất cả hãy để một mình hắn gánh lấy, một mình hắn chịu đựng sự giày vò bởi cơn ác mộng hàng đêm đến với hắn. Chỉ cần cậu luôn vui vẻ là được rồi.
“Jaejoong à! Lại đây với anh”
Hắn cười rồi vẫy cậu lại gần, nụ cườ như nhòe dần đi cùng men rượu còn chưa dứt.
“Anh lạnh lắm! em cho anh ôm một tý nào”
Hắn vừa ôm chặt lấy cậu vừa cười, đống chăn đệm bên dưới một lần nữa lại trở nên nhàu nhĩ và ấm dần lên bởi những sự va chạm của thể xác. Jaejoong vỗ nhẹ lên bờ vai hắn, thật dịu dàng để không làm cho hắn bị đau bởi vết thương do Sungmin để lại.
“Yunho à! Anh nên ăn một chút gì đã nhé. Mấy hôm nay anh chỉ uống rượu rồi ngủ, như thế không tốt cho sức khỏe đâu. Xem này, bây giờ đã gầy hơn xưa nhiều rồi.”
“Ây, anh không muốn ăn đâu, chỉ muốn em thôi”
Lời nói của người vẫn còn chưa tỉnh táo hòa trong nụ cười thích thú, hắn để Jaejoong nằm gọn gàng trong vòng tay mình và sưởi ấm cho cậu, hay là để sưởi ấm cho chính bản thân hắn, sưởi ấm cho vết thương không tên nơi đáy tim. Lúc này đây, mọi cảm xúc khác đều bị dồn nén lại, ở bên cậu, hắn muốn được thảnh thơi, muốn được ở thiên đường của riêng hắn. Nhưng thiên đường chỉ trong một khoảnh khắc, bởi sau đó, những tiếng kêu gào từ địa ngục tối tăm lại bủa vây lấy hắn, hành hạ hắn mỗi khi không có cậu ở bên.
Đôi tay mê dại ve vuốt làn da, đôi mắt hắn chìm ngập trong cảm xúc, trong tình yêu đối với Jaejoong. Hắn chậm chạm nuốt lấy đôi môi cậu, nhẹ nhàng mơn chớn cái lưỡi nhỏ bé và thơm ngon như những món ăn tuyệt mĩ nhất. Chỉ cần có cậu ở bên hắn sẽ không còn cảm thấy sợ hãi nữa.
Nhưng cơn say còn chưa dứt, nụ hôn nồng nàn trong những nỗi đau ngày càng trở nên quằn quại.
“Yunho à…này…anh cần ăn cái gì đã chứ”
Jaejoong nói một cách khó nhọc, cậu cố gắng đẩy hắn ra khi buồng phổi đã bắt đầu gào thét. Nhưng dường như những lời nói ấy chẳng thể nào đến được với hắn. Nhẹ nhàng đưa đôi tay đang chống cự của cậu lên phía trên, hắn trượt dần nụ hôn xuống chiếc cổ trắng ngần đang run lên từng hồi theo hơi thở khó nhọc.
“Yunho à!”
“Jaejoong …anh chỉ cần có em thôi”
Những câu nói đã không còn tỉnh táo, hắn vội vàng kéo chiếc áo thun của cậu lên trên và để lộ làn da trắng mịn thơm mùi hoa ly, thơm mùi tình yêu của hắn. Đôi môi dày tham lam ngậm lấy đầu nhũ và làm cho nó ướt lại sau những nụ hôn nóng bỏng. Rồi sau đó hắn gối đầu lên khuôn ngực trắng của cậu, hạnh phúc nghe sự sống vẫn còn tồn tại ở đó.
Nhưng trái tim lại bắt đầu rỉ máu, Jaejoong mỉm cười rồi vuốt ve mái tóc lòa xòa đã dài đến vai của hắn, nỗi buồn tìm đến trong đôi mắt.
Những âm thanh khô khan của cái cửa gỗ đã mục nát khiến cho hắn nhíu mày khó chịu rồi ngồi hẳn dậy.
|
‘Có chuyện gì!”
Hắn hỏi gần như quát khiến cho kẻ bên ngoài luống cuống nói vọng vào sau cánh cửa.
“Thưa anh! Có chuyện gấp ạ”
Chuyện gấp ư? Lúc này còn có chuyện gì có thể coi là quan trọng với hắn ngoài cậu cơ chứ. Khẽ cười nhạt, hắn cúi xuống hôn nhẹ lên đôi môi hồng của Jaejoong.
“Chuyện gì cũng để sau đi, tao đang bận!”
“Nhưng thưa anh….có người của hội đồng đen đến ạ”
Cái tên hội đồng đen không làm cho hắn bất ngờ, thậm chí còn không thèm đoái hoài đến nó. Nhưng Jaejoong thì khác, một nỗi sợ hãi từ đâu bủa vây lấy cậu, ngột ngạt và lạnh giá. Tên tổ chức ấy hôm trước cậu đã nghe được từ cuộc đối thoại của bọn thuộc hạ của hắn, những người đang muốn có cậu, cũng giống như chủ nhân của bức thư nhàu nát trong tay hắn mấy đêm trước. Những cái tên đe dọa sự chia ly và…cái chết có thẻ tìm đến bất cứ lúc nào.
“Nói với họ là cứ ở đó chờ đi. Nếu chờ không được thì cút xéo”
Hắn gắt lên một tiếng rồi kéo sát Jaejoong vào lòng, dường như đã nhận ra nỗi lo âu vừa mới được vẽ lên trong đôi mắt cậu. Chỉ nghe thấy tiếng tên thuộc hạ ” dạ” một tiếng ngoan ngoãn rồi căn phòng lại chìm ngập trong màn mưa lạnh lẽo.
“Anh không nên để cho họ đợi lâu”
Jaejoong rúc sâu hơn vào lòng hắn, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn ngực rộng với vết sẹo vẫn chưa nhạt màu.
‘Mặc kệ bọn chúng, thích thì cứ đợi, anh không có thời gian tiếp chuyện những kẻ rỗi hơi ấy”
Hắn cười rồi đặt nhẹ nhàng đặt cậu nằm xuống đệm để tiếp tục những chuyện còn dang dở. Nhưng có vẻ như hôm nay mọi chuyện không diễn ra theo những gì hắn muốn. Tiếng gõ cửa một lần nữa lại vang lên, lần này lớn hơn như muốn trêu tức hắn vậy.
“Thưa anh! Họ nói nếu anh không ra thì sẽ vào trong này nói chuyên với anh ạ”
Tiếng tên thuộc hạ run rẩy bởi chính những gì mà mình vừa nói ra. Jaejoong thấy hắn nhíu mày một lát rồi từ từ rời khỏi người cậu.
“Anh đi một lát’
Hắn vừa nói vừa mặc quần áo vào, sau đó quay lại cười với cậu một cách hết sức dễ thương.
‘Em nằm nguyên đấy nhé, không được đi đâu đấy. Anh quay lại mà không thấy sẽ phạt em cho xem”
Mưa vẫn rơi đều ngoài hiên, căn phòng chìm dần trong hơi lạnh.
Những bước chân sải rộng trên dãy hành lang cũ kĩ làm vang lên hơi thở của sàn gỗ đã mục nát. Đôi mắt hắn phiêu diêu tại một nơi nào đó cùng với những suy tưởng về một người. Lời dặn dò của anh còn vang vọng đâu đây trong căn nhà này, bất giác, hắn mỉm cười một cách hài lòng. Bản thân đã quên đi hay chẳng hề chấp nhận việc anh đã không bao giờ còn ở bên hắn nữa. Những lời dặn dò chỉ còn lại trong quá khứ mà thôi. Trái tim ngày một rỗng ra và khoảng trống ấy khiến cho hắn như đang đi trên những đám mây.
Một tên thuộc hạ mở cửa cho hắn, có vẻ như sự xuất hiện của vị khách này cũng khiến cho đàn em của hắn cũng cảm thấy lo sợ. Việc gì phải sợ hãi cơ chứ, những kẻ đó thực chất chỉ là một lũ người ô hợp thích chạy theo kẻ mạnh.Trước đây tự mình đến “đề nghị ” được kết giao với hắn, vốn đã định đạp cho mỗi tên một nhát nhưng Hyesung thì một mực nói là không nên gây thêm hằn thù trong giới này nữa. Sau đó mọi chuyện đều do anh giải quyết, bản thân hắn thì chìm ngập trong niềm hạnh phúc giả tạo cùng người vợ mang gương mặt của cậu.
”Xin chào! Tôi đang định vào trong để mời ông chủ Jung ra. Nhưng may quá ,có lẽ không cần phải mất công nữa rồi”
Hắn liếc mắt nhìn vị khách không mời ấy rồi cười khẩy.
“Có chuyện gì thế?”
Người thanh niên ấy có đôi mắt một mí sáng quắc và lạnh lùng, đôi môi dày vẽ lên một nụ cười táo tợn và mái tóc thì đỏ rực một cách khiêu khích. Anh ta vận một bộ véc màu đen khiến cho mái tóc càng trở nên nổi bật hơn.
“Lâu không gặp, trông ông chủ có vẻ thay đổi nhiều nhỉ” “Có gì thì nói luôn đi, đừng có vòng vo nữa”
Yunho càu nhàu rồi lấy từ trong ngăn bàn cũ kĩ ra một hộp xì gà, hắn rút ra một điếu và đặt lên môi. Thói quen của hắn mỗi khi bàn công chuyện có lẽ chẳng bao giờ thay đổi được. Người thanh niên đó có lẽ cũng đã quen với thái độ lạnh nhạt của hắn rồi nên cũng không thấy khó chịu, anh ta từ chờ cho hắn châm xong điếu thuốc rồi mới tiếp tục nói.
“Những người đứng đầu hội đồng đen muốn biết ý kiến cuối cùng của anh trước khi đưa ra quyết định cuối cùng. Tôi có thể gặp người có tên Kim Jaejoong ấy không?” “Nếu chỉ có thế thôi thì anh làm xong việc rồi đấy”
Yunho nói xong liền lập tức đứng dậy nhưng người thanh niên kia có lẽ không phải là nhân vật tầm thường, anh ta kéo tay hắn lại rồi buông một cậu chế giễu.
“Này! Đừng có bất lịch sự thế chứ. Tôi đã đi cả một quãng đường dài đến đây không phải chỉ để nhận được mốt cái thở dài của anh đâu nhé. Bây giờ nếu anh không trả lời dứt khoát thì mọi chuyện sẽ trở nên vô cùng tồi tệ đấy” “Cút về với mấy lão già dở hơi đấy đi Vanness, nói với họ rằng Jung Yunho này không cần những kẻ sợ chết”
Yunho giằng mạnh tay ra khỏi người đó rồi lạnh lùng bỏ đi và cũng chẳng thèm quan tâm đến cái gọi là hậu quả tồi tệ và Vanness nói. Mái tóc đỏ được vén lên sau tai, anh ta cứ thế nhìn theo tấm lưng hắn cho đến khi nó khuất sau dãy hành lang cũ kĩ.
Bên ngoài mưa đã bắt đầu ngớt nhưng nước đã ngập đến đầu ngọn cỏ và tạo thành từng vũng mấp mô. Vanness cầm lấy chiếc mũ rồi đi ra khỏi nơi trú ẩn của Jung Yunho, trước khi bước vào xe còn quay lại nhìn quang cảnh khu nhà đổ nát một lúc rồi thở dài , đôi mắt một mí sáng quắc bỗng trùng xuống cũng những suy nghĩ trong mái đầu đỏ hoe ấy, dù đã đoán trước được kết quả thế nào những dẫu sao vẫn cảm thấy có chút thất vọng.
Nhưng đột nhiên anh ta dừng lại vì nhìn thấy một cái gì đó, đối mắt mở to một chút như để đoán xem người đó là ai rồi quay lại dặn dò tên thuộc hạ
“Đợi một chút”
|
Jaejoong nhắm mắt lại và thu vào lồng ngực luồng khí mát lạnh, cảm giác mệt mỏi dần tan biến đi đâu mất nhường chỗ cho sự khoan khoái trong một phút giây ngắn ngủi. Được ngắm bầu trời sau cơn mưa luôn là điều mà cậu thích nhất, chỉ có điều hôm nay không thấy có cầu vồng, nếu như được nhìn thấy những màu sắc tươi vui ấy thì có lẽ tâm hồn sẽ bớt cô quạnh hơn.
“Xin lỗi! tôi…có thể nói chuyện một lát với anh có được không?”
Tiếng nói lạ vang lên từ phía sau khiến cho Jaejoong dừng lại, cậu chậm chạp quay lại nhìn người vừa đến trong khi đôi mắt mở ngày một lớn hơn.
“Cậu là… Kim Jaejoong”
Mưa đã tạnh hẳn, hơi ẩm chỉ còn đọng lại tản mác trên những tán cây vẫn còn ướt nhẹp, bầu trời cũng quang đãng hơn nhưng mặt đất thì vẫn còn ngập nước. Vanness vẫn im lặng ngắm nhìn người thanh niên trước mặt, chậm chạp như đang thưởng thức một món ăn ngon. Có lẽ bây giờ anh ta đã hiểu vì sao tên trùm mafia nổi tiếng lạnh lùng như Jung Yunho lại có thể đánh đổi tất cả để có được cậu. Nhưng có lẽ vẫn hơi ngu ngốc thì phải.Trên thế giời này người đẹp đâu có thiều, vậy thì Jung Yunho làm sao lại có thể si mê cậu thanh niên này đến như thế? Bản thân Jaejoong cũng đã đoán được người trước mặt mình có liên quan đến cái tổ chức mang tên họi đồng đen ấy.
“Anh là người của hội đồng đen có phải không”
Jaejoong thấy Vanness cứ nhìn mình chằm chằm thì cảm thấy khó chịu, cậu hỏi một câu để phá tan không gian im lặng đang bao quang cả hai lúc này.
“Đúng vậy! tôi đến đây là vì chuyện của Jung Yunho, tôi nghĩ là cậu đã biết được nguyên nhân rồi, như vậy cũng được, tôi đỡ phải vòng vo nữa. Yunho đã từ chối sự nhượng bộ cuối cùng của hội đồng đen và điều đó sẽ rất tồi tệ đối với anh ta. Tuy nhiên, nếu cậu chịu hợp tác thì vẫn còn có cơ hội giúp tên ngang bướng ấy”
Bình thường Vanness vốn không phải là một người vồ vập, nhưng chẳng hiều sao anh ta lại muốn nhìn thấy cảm xúc trên gương mặt Jaejoong, nỗi lo âu, sợ hãi,day dứt và tiếc nuối, tất cả đều cấu thành nên cái được gọi là hoang mang cho những kẻ ở hoàn cảnh giống như cậu.
“Tôi sẽ không đi với anh đâu”
Có lẽ đây không phải là câu trả lời mà Vanness đang chờ đợi cho nên hắn cứ thế mở to mắt ra nhìn cậu. Jaejoong vẫn nhìn thẳng vào đôi mắt một mí sắc lạnh của anh ta và nhắc lại rõ ràng từng chữ một.
“Tôi sẽ không đi với anh, hãy nói với những người đó rằng, tôi có chết cũng không cần nhờ họ phải ra tay. Mạng sống của tôi, các người không thể tự ý quyết định được.Nếu như có chết, tôi sẽ chết dưới tay anh ấy”
Jaejoong nói xong thì quay lưng bỏ đi, có lẽ nên quay trở lại trước khi Yunho về, bản thân không muốn để mình biến mất khỏi tầm nhìn của hắn. Nhưng đột nhiên mọi thứ trước mắt cậu bỗng tối đen lại, những hình ảnh của khu vườn cứ thế chập chờn như ánh sáng của bóng đèn sắp hỏng. Mọi thứ rồi sẽ trở lại bình thường thôi, Jaejoong thầm nhủ với bản thân như vậy rồi sau đó cậu để cho đôi chân vô thức bước đi trên bãi cỏ ngập đầy nước. Nhưng rồi sẽ đến lúc cái bóng đèn ấy sẽ vĩnh viễn chẳng thể nào sáng lên được.
‘Này! Cậu không sao chứ?”
Vanness vội vàng lao đến lôi Jaejoong lại trước khi cậu bước xuống một cái hố khá sâu. Anh ta không hiểu có chuyện gì đang xảy ra với cậu, chẳng lẽ lại muốn tự sát sao, nhưng cái hố này thì dù có nhảy xuống cũng không thể chết được. Jaejoong nhắm mắt lại một lúc để cho dây thần kinh có thể từ từ làm việc lại đồng thời đẩy Vanness ra.
“Tôi không sao! Cảm ơn anh”
‘Mắt cậu…”
‘Buông cậu ấy ra!’
Tiếng nói lạnh lùng từ phía sau khiến cho Jaejoong giật mình, ánh sáng đã trở về với cậu cùng gương mặt đang đỏ lên vì giận dữ của hắn. Không để cho Vanness và Jaejoong kịp nói gì hắn đã xông đến lôi Jaejoong ra, không quên quẳng cho Vanness một cái nhìn đầy đe dọa.
Vanness cứ nhìn theo bóng dáng hai kẻ ấy cho đến khi một tên thuộc hạ đến nói với anh ta một điều gì đó. Chỉ thấy đôi mắt một mí đó nheo lại rồi sau đó anh ta nhanh chóng quay trở lại xe và ra lệnh cho thuộc hạ phóng đi.
Toàn thân Jaejoong bị đẩy mạnh xuống giường, Yunho không nói gì mà lặng lẽ đi ra khóa cửa lại.
“Yunho à!”
“Em đã nói chuyện gì với hắn?”
“Yunho à em”
“Em đã nói chuyện gì?”
Jaejoong giật mình bởi tiếng quát của hắn nên lập tức im lặng. Nhưng rồi sau đó cơ thể cậu bị ôm chặt lại. Hắn sợ hãi ôm chầm lấy cậu khi thấy những giọt nước chực chờ rơi xuống gò mà của cậu. Vẫn biết là mình đã sai nhưng không hiểu sao hắn chẳng thể làm chủ được bản thân nữa.
“Anh không cho phép em gặp ai cả, anh đã nói là đợi anh ở trong phòng, anh đã nói là đợi anh cơ mà! Sao em lại chạy đi thế hả”
Yunho vừa nói vừa siết chặt lấy đôi vai gầy của Jaejoong, men rượu đã gập đầy trong đôi mắt, cảm giác sợ hãi thì ngày một lớn lên.
“Yunho à! Anh bình tĩnh có được không? Anh đang làm em đau”
“Anh không cho em đi đâu hết, không cho em đi đâu hết, đừng có biến mất khỏi tầm nhìn của anh, Jaejoong à, anh không chịu đựng được đâu”
Vừa nói hắn vừa cởi bỏ tất cả những thứ trên cơ thể Jaejoong ra. Hắn muốn cậu, chỉ có như thế mới khiến cho con ác quỷ trong người hắn ngủ sâu. Con ác quỷ được sinh ra từ sau cái chết của hai người anh em thân tín, những cái chết đau thương mà hắn không bao giờ chấp nhận.
“Yunho à! Em mệt rồi, anh có nghe em nói không?”
Jaejoong chống cự một cách yếu ớt trong khi hắn trượt dần nụ hôn xuống vai cậu, bản thân đã không còn nhận thức được những gì mình đang làm nữa rồi. Đôi tay tham làm ôm ấp cơ thể trần trụi của cậu, hắn dần thỏa mãn bởi nụ hôn sâu và sự va chạm của thể xác.
Mệt mỏi chẳng qua cũng chỉ là ảo giác, tình yêu lạc lối trong men say.
Mưa…lại bắt đầu rơi
|