Lời Hứa 4: Lựa Chọn
|
|
44. Nó bước vào phòng cùng với nhỏ Ly thì thấy hắn đang ngồi nói chuyện cười đùa với ba nó, nhỏ Ly đưa mắt nhìn sang tỏ vẻ sắp có chuyện lớn rồi. – Ly mới qua hả con? – Ba nó hỏi. – Dạ, con mới qua. Bác khỏe chưa, nãy con mới được thằng Nhân cho hay. Hắn đứng dậy nhường ghế cho nhỏ Ly ngồi, nó nắm tay kéo hắn ra ngoài hành lang. – Cậu làm thế là có ý gì? – Tui chỉ thăm ba cậu thôi, chuyện đó có cần căng thẳng thế không? – Tui không nói chuyện đó mà là cái này … – Nó móc trong túi ra số tiền lúc sáng hắn để vào. – Tui không hiểu. – Hắn giả đò. – Có nói thật không? – Nó nhìn hắn vẻ mặt nghiêm túc. Hắn chống nạnh nhìn nó, hai đứa nhìn nhau hồi lâu hắn cũng lắc đầu chịu thua. – Chậc, thua cậu rồi, thực ra tiền đó đúng là của tui, chỉ vì tui nghĩ cậu lo viện phí cho bác tốn kém nên muốn phụ một tay. – Cậu làm thế có biết tui nghĩ thế nào không? – Nó hỏi hắn. – Ừ, sẽ làm cậu tự ái, tui xin lỗi. – Hắn đáp. – Còn nữa, cậu không cần phải làm việc này, vì cậu không có lý do gì để làm thế. Số tiền này cậu giữ lại đi. – Nó nhét vào tay hắn. – Được rồi. Nếu cậu muốn. Nó đi xuống lầu mua nước, hắn vẫn đi theo – thật sự giờ đây trong lòng nó suy nghĩ chẳng biết nên làm gì và nghĩ gì, từ khi chia tay anh Phong nó đã mất hẳn niềm tin vào thế giới này, chẳng có cái nào gọi là tình yêu cả, chỉ toàn là giả dối thôi, nếu vì một phút yếu lòng mà hành động không đúng thì chỉ thêm tổn thương. – Cô lấy dùm con hai chai nước suối. Để tui trả, không cần. – Nó nói. Cầm nước suối lên nó đi về thang máy đứng chờ, cửa thang máy mở ra, cô gái hôm trước nó với nhỏ Ly gặp ở quầy đồng hồ đi ra. – Em làm gì ở đây? – Hắn hỏi. – Còn anh? – Nga ngạc nhiên. Nó bước vào thang máy, thấy thế hắn kéo tay Nga đi luôn vào. – Anh thăm ba của … bạn anh, còn em vào đây làm gì. – Ừm, em đến để … Hắn lấy tờ giấy trên tay Nga, rồi kéo ra xem. – Chụp hình phổi à, phổi em có vấn đề sao? – Hai người nói chuyện đi nha, mình đi trước. Nó gật đầu chào Nga rồi bỏ đi, đây đúng là bạn gái của hắn rồi, cô ấy đẹp và dễ thương thế kia thì hỏi sao hắn không yêu được chứ, mà việc gì nó phải bận tâm về việc đó, hắn là một thằng con trai bình thường không giống như nó nên có yêu hay không yêu ai thì đâu can hệ gì. – Sao em giấu anh, đã bao lâu rồi? – Cũng hơn nửa năm rồi, nhưng em biết anh sẽ lo nên không nói. – Giờ anh cũng đã lo rồi. – Anh không đi với bạn anh à, cậu ấy đi rồi. – Em đừng tránh câu hỏi của anh, có nghiêm trọng không? Nga gật đầu, hắn siết chặt tay cô rồi nói. – Anh đưa em về. – Nhưng mà em còn hẹn với bác sĩ phải khám nữa, anh cứ về trước đi. – Giờ này mà còn khám bệnh nữa sao? Đã quá giờ rồi. – Hắn nhìn đồng hồ. – Em khám tư mà, thôi anh về nghỉ mệt đi, có xe quen chở em đến đây, không sao đâu, đi đi anh, khi về em sẽ gọi. Hắn gật đầu rồi đi vào thang máy, Nga nhìn dọc hành lang, lúc nãy cậu bạn của anh dường như đi vào ở phòng này, đi đến đó rồi ngồi xuống ghế, hôm nay cô muốn xác định rõ thực sự người này thế nào mà có thể thay đổi được anh nhanh chóng như thế. – Vậy tao về à, tối xong việc ở quán tao đến ở với mày qua đêm. – Nhỏ Ly nói. – Thôi, đâu cần chi đông người, với lại ba đâu có gì. – Ủa chị đến thăm bác hả? Sao không vào? – Nhỏ hỏi khi thấy Nga ngồi trước phòng. – Không phải … hình như bạn của Vĩnh. – Nó nói. – Vậy tao về trước à, tối tao đến. Nga đứng dậy, khi nhìn gần nó càng cảm thấy cô đẹp hơn hẳn lúc nãy, bạn của hắn mà … phải thế mới xứng với hắn. – Mà … bạn chờ tui chắc cũng có việc phải không? – Ừ, tui tên Nga, Nhân có rảnh không, mình xuống dưới ngồi uống nước, Nga có chuyện muốn nói. – Ơ … ừ, được, mà sao Nga biết tên tui. Cô cười, nó nhìn khó hiểu, đã bao giờ nó nói chuyện với cô gái này đâu. – Nhân chắc nhỏ tuổi hơn Nga nhiều lắm. – Cô cười nói. – Vậy à, thế năm nay Nga được nhiêu tuổi rồi. – Nhân đoán thử xem, phụ nữ ít ai nói tuổi thật của mình lắm. Nó suy ngẫm, hắn hai mươi sáu thì chắc cô này chừng hai mươi lăm hoặc hai mươi bốn, nếu chỉ vậy thì sao lại nói nó nhỏ tuổi hơn nhiều, lẽ nào cô ấy lớn tuổi hơn hắn. – Thiệt là không thể đoán được, theo Nhân thì Nga khoảng hai mươi bảy … – Sai rồi, ba mươi đấy, hihi … – Cô cười. – Trời, nhưng mà nhìn … trẻ lắm, thiệt không tin được. – Nó ngạc nhiên, Nga bằng tuổi với anh. – Cám ơn, khen ngại thiệt … nhưng mà Nhân có nghĩ vì sao Vĩnh lại quen với một người lớn tuổi như Nga mà không quen với những người trẻ hơn? – Không … em không biết. – Nó đổi cách xưng hô. – Vì Nga có thể chia sẻ được chuyện vui buồn với anh ấy, tuổi thơ của Vĩnh sống rất là khổ, thiếu vắng tình thương của mẹ, có người ba … nhưng phải nói chẳng có chút tình cảm nào với anh ấy. Vẻ cứng rắn bên ngoài không che được con người yếu đuối bên trong … – Xin lỗi em không hiểu lắm, chị kể cho em nghe chuyện này để làm gì? – Em không chút gì quan tâm đến chuyện của Vĩnh? – Không có, em xin lỗi … – Nó toan đứng dậy. – Đàn ông mấy người, ai cũng muốn che giấu tình cảm của mình. – Cô nói. – Em muốn nói rõ với chị chuyện này, em là gay nhưng không có nghĩa là em yêu Vĩnh của chị, người em yêu là anh của cậu ấy, em nghĩ chị đã lầm rồi.
|
– Nếu thực sự như thế thì đâu cần em phải xúc động mạnh vậy. – Em … không hề xúc động, nhưng mà chuyện của Vĩnh em không muốn quan tâm, em xin lỗi. Nó gật đầu chào rồi bước đi, đâu đó trong lòng nó thầm ghen tị với Nga, phải chăng do cô ấy biết rõ về hắn, lại thêm cách nói chuyện thân mật cho thấy … mày khùng quá Nhân, tự dưng đi suy nghĩ bậy bạ vô cớ thế này. ………………………………………….. ………………………………………. Những ngày sau đó ba xuất viện về nhà, nó đi làm lại, sau cuộc nói chuyện với Nga nó đã suy nghĩ rất nhiều nhưng kết lại vẫn là tự lừa dối mình … đơn giản nó vẫn còn nặng lòng với anh. – Chào em, sao nghỉ mấy ngày vậy? – Chị Linh hỏi nó. – Ba em nhập viện, nhưng không sao rồi chị à. – Vậy là ổn ha, thôi không có gì cũng mừng. Nó vào phòng hắn nhận việc, do hắn vẫn chưa vào nên nó ngồi chờ. – Hê, chờ tui lâu chưa? – Hắn mở cửa ra đi vào phòng. – Không lâu lắm, ừm … nghe chị Linh nói có phần mềm quan trọng còn đang làm … – Ừ, đúng, đây …phần của cậu, khẩn trương, làm bù cho những ngày nghỉ nhé, hôm nay phải hoàn thành để ngày mai tổng hợp giao lên phòng thiết kế. – Hắn đưa hồ sơ cho nó. – Ừm … – Này khoan, chiều tan ca tui tổ chức khao anh em trong phòng một chầu, cậu cũng đi chứ? – Sao tự dưng tổ chức thế? – Mừng cậu đi làm lại sau mấy ngày nghỉ, được không? – Hắn nhìn nó cười hì hì. – Bớt giỡn đi, đã đủ rắc rối lắm rồi. – Nó nghiêm khắc nhìn hắn. – Chậc, hôm chuyển sang đây làm tui đã hứa khao mọi người nên hôm nay thực hiện, vậy được chứ? Nó bỏ ra khỏi phòng, hắn nhìn theo gãi đầu chán ngán, lạnh lùng đến mức ớn lạnh. Giờ tan ca, nó lưu dữ liệu lại cẩn thận, chị Linh khều nó. – Chắc chị không đi với phòng được rồi, hôm nay có hẹn với bạn trai của chị. – Uổng vậy, lâu lâu có người khao ăn mà không chịu đi. – Ừ, chị xin lỗi trưởng phòng đã. Một số người cũng bận công việc không đi được, chung chung lại còn chừng mười mấy người, Dung đứng dậy đi về. – Dung không đi à? – Hắn hỏi. – Dạ không, em có việc bận rồi, xin lỗi mọi người. – Nói rồi cô bước đi. – Ừ, không sao, vậy là cũng ít hơn dự kiến. Thôi, mọi người tới chỗ hẹn đi, tui có đặt bàn trước rồi. Nó đi theo mọi người, hắn tiến sát lại gần nó. – Cậu đi với tui. – Không, tui đi với anh Thiệu. Hắn lắc đầu rồi cười, không biết làm thế có ích gì mà nó cứ cứng đầu mãi. ………………………………………….. ………………………………… Dung đi vào ghế ngồi của nó, mở máy lên. Cài password rồi, không đủ thời gian để mò nữa, chi bằng cho nước vào ổ cứng của từng máy tính trong phòng là xong chuyện, để xem sau vụ này lão già đó xoay sở thế nào. Lấy trong túi ra chai nước, Dung ngồi xuống mở nắp máy ra, đèn phòng bỗng dưng sáng lên, cô giật mình nhìn lên. – Tối quá, bật đèn lên cho dễ làm việc. – Hắn nhìn cô miệng mỉm cười.
|
45. Dung chậm rãi đứng dậy mắt không rời khỏi hắn, giấu đôi tay đang run rẩy như trong ngày gió lạnh ra sau lưng, cô cố giữ vẻ bình thản. – Bữa tiệc vẫn chưa bắt đầu mà anh đã về sớm thế à? – Tiệc thì vẫn bắt đầu, có điều tui chỉ đến hơi muộn thôi. – Hắn đút tay vào túi quần, không còn cười nữa. Dung cười, cười cái sự ngu ngốc của chính mình, vì quá nôn nóng và suy nghĩ không đến nơi đến chốn đã làm bao nhiêu công sức trước giờ tan vỡ như bọt xà phòng, bữa tiệc chỉ là cái bẫy để dụ cô ra, quá tệ … thật sự quá tệ, mê mệt vì cái công việc trước mắt mà không phòng tránh được hắn. – Tui không hiểu được, bao phen cô làm đủ chuyện phá hoại công ty này là nhằm mục đích gì? – Hiểu à? Làm sao chúng mày hiểu được, cuộc sống của mày và cả thằng anh mày đều ở trên cao, đều nhờ người ba khốn nạn của mày triệt hạ người khác bằng những thủ đoạn đê hèn, đưa con người ta xuống vực thẳm, làm sao mà chúng mày hiểu cảm giác của những người như tao. – Dung lồng lên tức giận. – Cô mất bình tĩnh rồi. – Phải, đúng … nghĩ lại đúng là chuyện này tui đã quá vội vàng … – Cô bật cười. – Liên quan gì đến Nhân mà cô hại cả cậu ấy? – Tui muốn cả gia đình cậu xáo trộn, nhưng thực tình tui không nghĩ mọi việc lại êm xuôi như thế, mặc dù công ty cũng gặp vấn đề … Hắn đứng dậy đi đến bên cạnh Dung, giơ tay lên. – Đáng lẽ cái tát này tui sẽ đánh cô thay cho Nhân, nhưng sự việc đến giờ cũng một phần do ba nên tui sẽ bỏ qua. Còn nữa … cô muốn chơi thì nên tìm người nào ngang cơ mình mà chơi, Nhân ngây thơ lắm … – Lại thêm một kẻ khổ sở vì tình, thật là quả báo cho lão già, cả hai đứa con đều lệch lạc tình cảm … – Nói rồi Dung cười như điên dại. – Cô nói gì cũng được, thêm một lần tui làm điều tốt cho cô, ngày mai tui muốn thấy đơn xin nghỉ việc của cô trên bàn, lo mà sống đàng hoàng đi, ba tui không phải người đơn giản để cô đùa bằng cái trò chơi rẻ tiền này đâu. – Cậu tưởng ban phát chút ơn huệ này là tui sẽ bỏ qua hết cho ông ấy sao? – Cô vuốt mặt hắn. Hắn nắm chặt tay Dung, kéo cô lại gần. – Tui không muốn thấy một người còn trẻ phải ngồi tù và gặm nhấm nỗi oán hờn … cô hiểu chứ? – Ai sẽ tin anh việc này, tưởng rằng tui sẽ sợ à? – Cô rút tay lại. Hắn móc trong túi ra chiếc máy thu âm cỡ nhỏ, bấm nút trên máy, hắn phát lại một đoạn nói chuyện nãy giờ, Dung trố mắt nhìn rồi ngồi xuống ghế, không ngờ bao âm mưu việc làm cho đến nay của cô đều đổ vỡ, cô đã đánh giá hắn quá thấp rồi. – Đủ chứng cứ … rồi chứ … Hắn quăng chiếc máy lên bàn rồi nói tiếp. – … dù rằng đây cũng là thủ đoạn đê hèn nhưng với người như cô … tui đành phải làm như thế, lấy cái máy rồi tự biết phải làm gì … Dung cầm chiếc máy lên siết chặt nó trong tay, một chút xót xa cay đắng trào lên trong lòng, đã thất bại còn được thương hại, cô ghét cảm giác này. – Anh sẽ hối hận … – Lần cuối tui tha cho cô, tui không nói đùa đâu. – … vì đã tha … – Xem như chuộc lỗi lầm của ba tui. Cô về đi. Dung bỏ ra khỏi phòng, đi ngang hắn, cô dừng lại chừng vài giây rồi đi tiếp, vừa bước ra cửa thì gặp nó đang đứng nép bên tường với vẻ mặt kinh ngạc như không tin vào những điều vừa nghe, không để ý đến nó cô bỏ đi. Nó đi vào ngồi bên cạnh hắn, nhìn sang thấy hắn vẫn mang vẻ mặt thoảng nét buồn, nó không biết nên nói gì vào lúc này, có lẽ nội tâm hắn cũng đang dằn xé lắm. – Tui xin lỗi, trước giờ cứ trách lầm cậu, tui không thể tin được, cứ ngỡ những chuyện này cứ như … chỉ có trong phim ảnh thôi. – Không có gì, mình đi đến chỗ hẹn chứ, chắc mọi người chờ lâu rồi. – Hắn đứng dậy cười với nó. – Ừ. Hắn đi trước, cứ nhìn xuống mặt đất, còn bao nhiêu người nữa cũng bị hoàn cảnh như Dung, còn bao nhiêu âm mưu vây quanh ông ấy, để được như giờ … ông ấy đã đạp đổ bao người? – Cậu không làm sai đâu, vì đó là ba cậu mà. – Nó nắm lấy tay hắn, nhoẻn miệng cười. Hắn siết chặt tay nó lại, bàn tay to lớn nhưng không có được độ ấm áp như tay của nó, giờ đây hắn mới biết cần gì ở nó, chính là sự ấm áp và quan tâm như thế này, điều mà hắn chưa tìm thấy ở bất cứ người nào. ………………………………………….. …………………………………. Đem mâm cơm ra nhà sau, nó nghe như tiếng anh ở phía trước, nhanh chóng nó đi lên nhà trên, anh đang ngồi trên xe chờ đợi, nó bước xuống bậc thềm mở cửa ra. – Có gì không anh? – Nghe Vĩnh nói bác bệnh nên anh sang thăm. Nó nhìn vào nhà trong, rồi gật đầu ra ý anh hãy dẫn xe vào nhà. Anh vào phòng nói chuyện hỏi thăm ba, nó ngồi bên cạnh im lặng, trông ba vui lắm, có vẻ đã bớt đi nỗi lo về chuyện tình cảm của nó nên ba nói rất nhiều, anh tỏ vẻ bình thường không màng đến chuyện kia, chỉ có nó là không bình thường. Không bình thường trong tâm trạng và cả ánh mắt khi nhìn anh. Nó phân vân về cách nhìn lẫn cách suy nghĩ khi nhớ về anh, không còn tha thiết như trước, chỉ còn một chút gì đó lắng đọng do cố gắng níu kéo, không biết sẽ được bao lâu … – Nhân, sao thế em? – Anh gọi nó. – Dạ … sao anh Phong? – Con thay đồ đi, ngồi thừ ra vậy? – Ba nói. – Thay đồ để làm gì hả ba? – Nó hỏi. – Anh đưa em đi dạo, anh xin phép bác rồi. – Anh cười với nó. – Ơ, mà … ba còn đang mệt, sao em đi được, khi khác đi anh. – Ba không sao, con cứ đi với Phong đi, nó bận lắm mà vẫn dành thời gian cho con, phải biết mà trân trọng chứ. – Ba nói nhỏ nhẹ. – Nhanh đi em … Nó đi vào phòng thay đồ, lòng rối bời, lý do ba bệnh chỉ là phụ, đâu đó nó vẫn còn nghĩ đến hắn. Cảm giác ham muốn được ở bên anh không còn nữa. Anh đưa nó đến quán nước, anh nói chuyện rất nhiều, nó chỉ cười đáp lại và thêm vào những câu phụ họa, thấy thế anh hỏi. – Em có chuyện gì à, không vui khi đi với anh sao? – Dạ … không có. – Nó lắc đầu chối. – Em thay đổi nhanh lắm Nhân à, trước đây em không có thế. – Anh nhìn nó ánh mắt buồn. – Ơ, mà … ba anh đã cấm chúng ta … – Nó lảng sang câu chuyện khác. – Ba anh về Mĩ rồi, anh muốn dành thời gian trống này cho em. Nó chà sát những ngón tay của mình, vậy khi ba anh về lại đây thì mọi việc sẽ như cũ, anh lại làm việc như điên, còn nó sẽ xem như không biết đến anh, cuộc sống sẽ tiếp tục như thế. – Hôm nay em đến nhà anh được không? Anh nhớ em lắm. – Anh nắm chặt tay nó. Nó im lặng không đáp lại, mắt nhìn sang đường, có phải nó chỉ được sống như thế này thôi đúng không? Cơ bản nó đã không có được lựa chọn nào nữa rồi. ………………………………………….. ………………………………………. – Nhân ơi … – Lúc nãy anh con mới sang rước nó đi chơi rồi Vĩnh. – Ba nó đi ra nói. – Ơ, dạ, thế à … – Ừ, nó xin phép cho Nhân ở lại nhà con nếu có về trễ. – Dạ … – Hắn gật đầu, tim hắn nhói lên trong lồng ngực. – Con tìm nó có việc gì không?
|
– Dạ chỉ là một chút việc của công ty, vậy con chào bác … – Hắn ngồi lên xe như cái máy, cảm giác tay chân không thể cử động được. – Thấy thằng Phong sang thăm bác cũng mừng, sợ rằng chúng nó có chuyện … Hắn chạy đi, cảnh vật phía trước như mờ ảo, chuyện anh với nó yêu nhau là hiển nhiên rồi, mày còn trông chờ điều gì ở đây nữa hả Vĩnh, còn mong chờ gì thêm chứ. ………………………………………….. ……………………………………….. Tiếng mưa quất vào cửa kính mạnh mẽ, nó ngồi dậy xoa cổ tay của mình, anh nhắm mắt ngủ say sưa, nhớ lại anh lúc nãy có lẽ thất vọng về nó lắm, vì anh đòi hỏi nhưng nó không chiều ý, nó đã xin lỗi anh vì hôm nay không khỏe, nó không có tâm trạng nào để bên anh khi cứ nhớ mãi về hắn. Mưa thế này, có lẽ hắn lại đi uống nữa rồi, không thể thay đổi được cái tính say xỉn của hắn. Mới nghĩ đến đó thì nó thấy hắn đang lấp ló trước cửa để mở khóa. Nó lấy cây dù trong góc rồi chạy ra, hắn thấy nó rồi cười, khuôn mặt có những vết bầm tím, tay run run tra chìa vào ổ khóa nhưng vẫn không được, nó nhìn mãi vào vết bầm trên mặt hắn đến khi chiếc chìa khóa tra vào ổ bất thành rơi xuống đất nghe leng keng nó mới bừng tỉnh. Hắn dựa vào cửa mắt nhắm nghiền mặc cho nó mở cửa, cửa mở ra hắn dẫn xe vào nhà, ngồi lên ghế hắn cởi giầy ra, đôi mắt đờ đẫn vì say rượu, hắn cười. – Chào. Tới chơi à. Hơi thở thì nồng nặc mùi rượu, cả người đầy những vết thương và ướt sũng nước mưa, nó còn có thể bình tĩnh như thế nào được nữa. – Sao … sao lại như thế này? Cậu lại đánh nhau nữa à? Nó cầm tay hắn vén áo lên, những vết bầm tím hiện ra, mỗi một vết thương nó nhìn thấy là một lần tim nó nhói lên, mắt đỏ lên, nó lắp bắp. – Đau … đau lắm không hả? – Không … không có đau. – Hắn lắc đầu rồi cười. – Thế này mà không đau được sao, tui … – Nó đứng dậy định đi tìm hộp sơ cứu vết thương. Hắn nắm tay nó lại, rồi mở những nút áo ra, những vết bầm do đánh nhau từ từ hiện rõ, nó lắc đầu xót xa. – Tui … không có đau ở đây … – Hắn chỉ vào vết bầm trên người. – …………………………… Hắn chỉ tiếp vào ngực trái của mình, nói thều thào. – … mà … tui đau ở đây … có một người làm tui đau … đau lắm … Nó dựa đầu lên gối của hắn để tránh đi ánh nhìn, vì đôi mắt đang cay lên, vì giọt nước mắt đang rơi ra, và vì ngón tay của hắn đang chỉ vào trái tim của chính mình. Trái tim bị nó làm tổn thương. 46. Sáng hôm sau nó tới công ty thì nhận được tin nhắn trong điện thoại. – “Em lên phòng giám đốc gặp anh ngay.” Chuyện gì mà anh lại gọi nó gấp như vậy, tối qua mới gặp không nói gì hết thì sao giờ lại … nó đứng dậy thì thấy hắn bước vào, ngại ngùng là cảm giác đầu tiên nảy ra bên trong, nó tránh ánh nhìn của hắn. – Dạ … thưa giám đốc … – Em ngồi đi, không cần gọi anh như thế đâu. – Có việc gì không anh? Mình mới gặp tối qua … – Em có gì giấu anh phải không Nhân? – Anh nhìn sâu vào mắt nó. – Không có. – Nó tránh đi. – Em đang quen ai khác, đúng không? – Không có, anh đừng đoán bừa. – Có phải là thằng Vĩnh? Tim nó lạc mất một nhịp khi nghe anh thốt lên tên hắn, không thể nào, vì sao anh lại biết, nhưng nó không có gì với hắn thì việc gì … nghĩ thế nhưng chính nó cũng thấy sợ, cứ như đang lén lút làm việc xấu mà bị người khác trông thấy. – Em … không có … Nó muốn giải thích, nhưng chẳng có lời nào được thốt ra, lưỡi nó như khô cứng. – Tối qua … anh thấy hết rồi, chỉ có chuyện đó … nên em mới từ chối anh. Tim nó lại đập nhanh thêm lần nữa, vậy ra anh đã thấy những việc của nó làm cho hắn lúc tối, giờ nói gì đây, biện hộ rằng đó chỉ là chuyện bình thường giữa hai người bạn, nhưng lương tâm nó không cho phép, không cho nó nói dối chính mình. – Thằng Vĩnh cũng yêu em, anh … thật là sai lầm khi để nó tiếp xúc với em. – Anh ngã ra sau. – …………………………….. – Nhưng em vẫn còn yêu anh đúng không Nhân? – Anh bật dậy hỏi. Nó không trả lời chỉ gật đầu đáp lại. – Em không có yêu nó chứ, chỉ là nhất thời thôi phải không? Chỉ do muốn … tìm ai để thay thế anh? Nó không cử động, thật lòng nó muốn loại bỏ cái cảm giác rối rắm đầy ắp trong đầu, nó muốn khẳng định rằng không yêu hắn để anh yên tâm, nhưng khi nhớ lại hình ảnh hắn tối qua, nó không cho phép mình làm thế. – Em không phủ định … – ……………………………… – Thay đổi nhanh quá … em thay đổi nhanh lắm Nhân à … thôi … Nó đứng dậy như một con rối, nó không muốn ở gần anh lúc này, càng ở bên anh càng làm nó thêm sợ, sợ rằng những gì nó suy nghĩ sẽ bị anh nói ra hết. – Hãy chờ anh Nhân, nhất định anh sẽ mang lại hạnh phúc cho em, đừng thay đổi … nghe em. – Anh nắm tay nó. Kể từ hôm ấy, nó không còn nhìn hắn nữa, hắn cũng thế, hai trái tim rung động, hai ánh mắt nhìn nhau giờ đã khóa chặt. Những tưởng rằng từ đó nó có thể quên được hắn, nhưng sự việc lại tiếp tục xảy ra để kéo hai đứa lại gần hơn. ………………………………………….. ……………………………………….
|
– Lâu quá con không về lại Việt Nam đó bác Giang. – Huyền cười tươi khi bước ra khỏi máy bay. – Thế à, hà hà … mà con bao lâu không về đây rồi. – Dạ hơn bảy năm rồi, tốt nghiệp mười hai đến giờ. – Ờ, thế lần này về con ở đây làm cho bác rồi giữ thằng Vĩnh dùm bác, nó lông bông lắm con à. – Mà anh Vĩnh cũng vô tình ghê nha bác, bên ấy thân với con vậy mà về này chẳng hề liên lạc một tí nào cả, cái mác “vợ chưa cưới” này của con có phải do tự nhiên mà có không nữa. – Ha ha, làm gì có … làm gì có hả con, con yên tâm … nó lơ đãng thế thôi, chứ đã yêu ai thì yêu thật lòng, bác ba nó, biết rõ nó mà. – Ông cười với cô. – Dạ con cũng đùa với bác thôi, chứ con cũng rõ ảnh mà, ngoài con ra làm gì có ai xứng với ảnh nữa chứ. – Phải, phải … Ông cười thầm trong lòng, một cô con dâu lanh miệng thế này tất nhiên hơn hẳn một thằng biến thái bệnh hoạn, ông không tin rằng con bé này không có chiêu để giữ thằng con bất trị của ông. ………………………………………….. ……………………………………. Hắn kiểm tra lại dữ liệu của nó giao, mắt vẫn nhìn màn hình, tay thì gõ trên bàn phím, nó ngồi đối diện chờ hắn nhận xét. – Chưa được, cậu làm lại đi. – Hắn ngừng đánh, ngẩng mặt lên nói với nó. – Đã ba lần rồi, nếu có sai gì thì cũng nói để tui biết chứ. – Nó thở dài ngao ngán. – Thay vì đẩy khóa này qua thì cậu lại để nó đây, không được khớp lắm. Làm thêm lần nữa sẽ hoàn chỉnh. Vậy đi. – Hắn đưa lại tập hồ sơ cho nó. – Ừm, tui biết rồi. – Nó quay đi. – Tui nhớ cậu. – Hắn nói nhỏ. – Gì? – Nó quay lại. – Gần một tuần không nói chuyện, tui nhận ra mình không là gì trong mắt của cậu … Nó quay hẳn người lại đối mặt với hắn, hắn tưởng rằng chỉ có một mình hắn là có cảm giác đó sao, nó cũng đã từng suy nghĩ như hắn bây giờ thôi, thế ra cả hai đứa đang thử thách nhau xem ai chịu đựng lâu hơn sao … – Tui … – Nó định nói. – … tui không đòi hỏi gì ở cậu nữa … – Hắn nói tiếp. – Nhưng mà … Cửa phòng mở ra, nó quay người lại nhìn, là ông và một cô gái lạ. – Anh Vĩnh. – Cô gái gọi hắn. – … sao em ở đây? Em về khi nào, anh không hay gì hết. – Nó muốn về đây gặp con, nên sẵn dịp hai bác bên ấy cho nó về chơi. – Ông nói, khẽ nhìn qua nó. – Vậy à … ờ … mà … do bất ngờ quá … – Hắn nói mà vẻ mặt không khỏi ngạc nhiên. – Dạ thưa chủ tịch, thưa trưởng phòng tui xin phép. – Nó chào ông và hắn rồi bước ra. – Này, Nhân … Hắn chợt khựng lại khi thấy ông và Huyền đang nhìn. – Ừ … hoàn thành lại, chỗ sai tui đã nói, còn chuyện khác … cậu có thắc mắc gì có thể hỏi tui sau, nhưng tui bận lắm … do đó cậu chỉ được nhắn tin, đừng gọi làm phiền, hiểu chứ? Nó gật đầu rồi bước ra khỏi phòng, ông ngồi xuống ghế rồi nói. – Ba định cho Huyền vào làm ở công ty mình, làm thư kí sắp xếp mọi việc cho con cũng tốt. – Con không cần thư kí, những việc đó có chị Linh lo rồi, với lại trình độ của Huyền sao lại làm việc đó được, sẽ thiệt cho em ấy. – Hắn nói. – Anh Vĩnh đừng lo cho em, giờ những việc lớn nhỏ, những cái hẹn gặp gỡ với khách em sẽ đảm nhiệm, và … những cái hẹn … của mình. – Huyền cười với hắn. – Em không cần phải … – Để cho Huyền nó làm đi Vĩnh, dù gì nó cũng sẽ là vợ con, vợ chồng cùng làm việc với nhau, sau này giúp đỡ cho con cũng tốt. – Vợ chồng? – Hắn nhăn mặt tỏ vẻ khó hiểu. – Ừ, tập dần cho quen phải không con. – Ông quay sang Huyền nói. – Dạ, có thể sẽ khó khăn, nhưng vì anh Vĩnh con sẽ làm được thôi. Nói rồi Huyền nắm lấy tay hắn đưa đẩy, hắn thầm ngán ngẩm, việc của nó chưa làm hắn hết bình tâm thì lại thêm chuyện này xảy ra. 47. Hắn mang giầy vào rồi dắt xe ra khỏi nhà, chưa kịp rồ máy chạy thì có chiếc xe hơi ngừng lại trước nhà, Huyền bước xuống cùng với ông. – Đi đâu đó Vĩnh. – Ông hỏi hắn. – Con đi với bạn con một chút. – Lại bia rượu nữa chứ gì? – Dạ phải. – Hắn đáp thẳng thừng. Thấy tình hình căng thẳng Huyền nắm tay ông nói. – Bác, hay là con đi với anh Vĩnh, sẽ không cho ảnh uống nhiều đâu. – Vậy à, ừ thế cũng tốt, có con thì bác yên tâm rồi. – Em không cần phải đi với anh đâu, chỉ toàn đàn ông với nhau … Không để hắn nói hết câu, Huyền ngồi lên xe, nói nhỏ với hắn. – Em giúp anh đi mà còn từ chối à, chạy đi anh. – Cô ôm chặt hắn. Ngày hôm nay nó có bán ở quán, hắn định đến đó gặp nó cho đỡ cơn nhớ thế mà … nghĩ thế hắn đành cho xe chạy đi. – Anh Vĩnh hay đi uống lắm sao mà bác nói thế.
|