Lời Hứa 4: Lựa Chọn
|
|
– Cũng không nhiều, tuần sáu ngày thôi. – Hắn trả lời tỉnh bơ. – Trời đất, tuần sáu ngày … vậy hỏi sao bác không mắng. – Do anh quen rồi, mà nói về em đi, về đây chỉ làm thư kí cho anh thôi à? – Cái chính là em muốn ở gần anh, dù gì mình cũng sẽ là vợ chồng mà. – Hả … vợ chồng à, em biết chúng mình chỉ là bạn thôi, em đừng đùa chứ. – Hắn hỏi lớn. – Em không có đùa, trai chưa vợ, gái chưa chồng, yêu nhau thì có gì mà ngạc nhiên. – Cô ôm chặt hắn. – Anh có người yêu rồi, chuyện đó sẽ không có đâu. – Cái gì … anh … anh có … người yêu? Hắn dừng xe trước quán của nhỏ Ly, Huyền bước xuống, lửa giận bốc lên phừng phừng. – Ai là người yêu của anh? – Làm ở quán này, chút em sẽ biết thôi. – Hắn bỏ đi vào quán. Bước vào bên trong hắn tìm kiếm nó trên quầy, à kia rồi, có lẽ nó cũng thấy hắn nhưng giả vờ như không, nhỏ Ly khều nó. – Ủa, bữa nay, ông Vĩnh mang thêm đào tới nữa kìa, cha này lăng nhăng dữ ta. – Mặc kệ đi, nhỏ thư kí mới trúng tuyển của công ty đấy. – Nó đáp tỉnh bơ. – Thư kí gì mà … xà nẹo vậy, đó giờ mới nghe trưởng phòng mà có thư kí, khó tin thiệt. – Hôn phu … hôn thê … hôn tùm lum gì ấy, tao cũng chẳng để ý, mày ra hỏi uống gì đi, thắc mắc gì sẵn hỏi luôn. – Sao mày không đi, tao nhìn con nhỏ đó tự dưng không thích. – Nhỏ Ly nhăn mặt. – Đi đi. – Nó đẩy nhỏ Ly ra. Từ lúc bước vào quán anh Vĩnh chỉ nhìn mãi lên quầy rượu, trên ấy có hai người, một trai một gái, chắc hẳn người yêu của ảnh là nhỏ đó rồi, nhìn cũng tạm thôi, ăn mặc quê mùa muốn chết, ảnh thích con nhỏ ở chỗ nào chứ, tướng đi lại chẳng đẹp. Thua chị đây rồi cưng. – Anh Vĩnh uống gì ạ? – Ly cười với hắn. – À … để xem … cho anh … – Mi giả. – Huyền nói. – Hả? – Nhỏ Ly ngơ ngác. – Ba ngàn. – Huyền chỉ tiếp vào ngực của nhỏ Ly. Theo phản xạ nhỏ Ly ôm chặt ngực lại, mắt trừng lên, mà giận thì ít còn bất ngờ thì nhiều, cớ sao trên đời lại có hạng người mới gặp lần đầu mà vô duyên đến mức này. – Nói cái gì thế bà chị già, ai mi giả, ai ba ngàn? – Nhỏ Ly đốp lại. – Chẳng lẽ … tui nói anh Vĩnh, chẳng lẽ … tự dưng … tui nói tui. – Nhỏ Huyền cười nham nhở. – Thôi đi Huyền, nói gì kì cục thế. – Hắn lắc đầu. – Anh Vĩnh im đi, chuyện của “đàn bà – con gái”, nhỏ đàn bà này, muốn kiếm chuyện à. – Nhỏ Ly cũng không vừa. – Ai đàn bà, tưởng bơm vào ba ngàn là hơn người khác sao? – Ai bơm … đừng có mà ngang ngược nói gì thì nói, muốn gì hả? – Thôi, anh bảo thôi mà, em làm gì vậy Huyền? – Hứ … – Huyền huếch mặt lên, rồi nhìn vào cái menu. Nhỏ ly giận bầm gan tím ruột, không phải vì ông Vĩnh là khách quen thì nhỏ đá cho cái mụ đàn bà trét phấn tha son dày ba chục lớp này ra khỏi quán rồi. – Không có sinh tố … – Huyền nói. – Đây là quán bar. – Nhỏ Ly đáp lạnh lùng. – Không có trái cây, quán xá kì cục vậy. – Muốn uống mấy thứ đó thì qua bên đường kìa, bà chị. – Nhỏ Ly chỉ qua quán nước bên đường. – Anh đã bảo chẳng có gì để em đi mà. – Hắn lắc đầu. – Em đâu ngờ chán đến vậy, kinh doanh kiểu này sao mà sống. – Ê, này bà chị già, ai bảo tui làm không đủ sống, chỉ kinh doanh thế thôi, nhưng một tháng là tui sửa cái này – Nhỏ chỉ lên ngực, tháng sau tui chỉnh cái này – Nhỏ chỉ vào mông, tháng tới tui làm luôn tới cái này – Nhỏ chỉ tiếp lên mặt. Bà chị đừng có bắt chước mà về kinh doanh để đi sửa toàn diện đấy nhé, không phải có tiền vào là đẹp đâu, đừng tệ quá thì mới còn chỉnh sửa được, như bà chị làm chỉ uổng tiền thôi. Nói rồi nhỏ bỏ lên quầy mặc cho nhỏ Huyền tức giận ra mặt. Bước lên quầy, nhỏ đập tay lên bàn cái rầm, làm nó cũng giật mình. – Chuyện gì vậy, cãi nhau dưới đó xong lên này trút giận vô tao à? – Mày nghe tức không? Tao thế này mà con đó nói … – Nhỏ thuật lại chuyện cho nó nghe. – Ờ … ờ … vô duyên lắm, sao mới gặp mà lại kiếm chuyện với mày vậy chứ. – Tao chẳng cần biết, nó muốn chơi tao chiều, đúng là đồ hà mã, xấu còn đê tiện, đạo diễn phim nào mời con nhỏ này cũng hốt bạc. – Thôi mà, đâu cần giận vậy chứ, chuyện đâu còn có đó. Cửa lại mở ra, Nga bước vào, nó thấy Nga thì nụ cười tắt trên môi, sao cô ấy lại có mặt ở đây. – Chào em, chị hỏi thăm bạn anh Vĩnh thì biết em làm ở đây. – Nga ngồi đối diện với nó. – Ê, ở đâu có người đẹp dữ vậy nè, đừng nói mày bỏ trai quen gái à. – Nhỏ Ly kề sát vào nó nói nhỏ. – Đừng có khùng, bạn của Vĩnh đấy. – Nó thỏ thẻ đáp lại. – Thế à, có vô duyên như nhỏ kia không hả, một mình tao chơi không lại hai đứa đâu à. – Nhỏ Ly nói giọng lo lắng. – Vĩnh ngồi bên kia, chị qua bên anh ấy ngồi chung cho vui. – Nó nói lớn cho át lời nhỏ Ly. Nga nhìn theo hướng chỉ của nó thì thấy hắn đang ngồi với một người khác, cô vẫy tay chào hắn, tuy bất ngờ nhưng hắn cũng gật đầu đáp lại. Huyền căng mắt ra nhìn Nga, ở đâu mà ra người đẹp thế này, cứ y như hoa hậu vậy, ăn mặc đúng mốt quá, cười lại dễ thương, chết rồi không lẽ đây mới là người yêu của anh Vĩnh, chắc luôn rồi … hèn chi anh ấy không mê sao được, nhưng mà mày phải tự tin lên chứ, chưa đấu sao biết thế nào, cố lên Huyền. – Ai vậy anh Vĩnh … – Nhỏ hỏi hắn. – À … bạn của anh, tên Nga, anh quen khi về đây đợt trước … – Đừng nói đó là bạn gái anh à. – … Ừ … có thể nói vậy … nhưng mà … đó không phải là người anh yêu. “Có thể nói vậy”, “Có thể nói vậy”, “Có thể nói vậy” … lời nói của hắn cứ lập lại mãi trong đầu của Huyền, bạn gái anh ấy đẹp đến thế kia mà, so về cái gì cũng thua cả, nhưng còn về gia đình và học thức mình chắc chắn không thua. Hắn đi lên quầy, ngồi xuống bên cạnh Nga. – Sao em biết anh ở đây mà đến? – Làm như em đến tìm anh vậy, khờ quá anh ơi. – Nga cười với hắn. – Đúng … đúng rồi, anh ấy đến đây với tui, chị cần gì mà tìm. – Huyền nói theo. – Ai vậy anh Vĩnh. – Nga nhìn Huyền. – Bạn của anh lúc còn học bên Mĩ, về đây chơi. – Không phải về đây chơi, mà là về đây kết hôn. – Huyền nhấn mạnh hai từ cuối. – Kết Hôn. – Nhỏ Ly tròn mắt kinh ngạc. Hắn để ý thấy nó vẫn bình thường không tỏ thái độ gì về chuyện Huyền vừa nói, những nỗi nhớ nhung, khao khát gặp nó chỉ được đáp lại bằng vẻ mặt lạnh lùng như không quen biết. – Anh về đây. – Hắn bỏ đi ra khỏi quán, Huyền đi theo không quên trừng mắt với nhỏ Ly. – Dường như tâm trạng mọi người không được tốt, ừm … chị cho em cái địa chỉ này … – Nga đẩy mảnh giấy mới viết về phía nó. – Gì vậy chị? Cái này cho thằng Nhân à? – Ly cầm lên. – Ừ, khi nào có gì cần hỏi thì đến gặp chị, có lẽ … không phải bây giờ, nhưng là khi khác, nếu được em cũng đến chơi cho biết nhà chị. – Nga cười rồi ra về. Đưa mảnh giấy cho nó, nhỏ Ly nói thì thầm. – Dường như có gì đó mà … tao là người ngoài cuộc, không hiểu được.
|
48. – Anh Vĩnh sao thế, anh chưa uống gì hết mà. – Huyền hỏi khi thấy hắn ngồi lên xe. – Thế em có về không? – Về chứ sao không, ghét … làm gì mà lạnh lùng quá vậy. – Nhỏ ngồi lên, mặt nhăn nhó. Huyền im lặng ngồi sau, gió lạnh vẫn rít lên từng hồi nhưng có sánh gì được với cái lạnh buốt giá trong lòng hắn, càng suy nghĩ nhiều hắn càng thấy bế tắc, cái cảm giác hi vọng … mừng rỡ rồi lại thất vọng cứ thay phiên nhau làm hắn như mơ như tỉnh. – Anh đưa em về khách sạn đi, lên ấy em uống với anh. Không ừ hử cũng chẳng gật hay lắc đầu, hắn lái xe về phía khách sạn của Huyền. – Chai này là của ba em gởi cho bác … nhưng mà, mình uống đi ha. – Huyền cầm chai rượu đưa cho hắn. Hắn mỉm cười không đáp lại, mở cái nút rồi rót rượu ra ly. – Gặp bạn bè anh, em đừng nói chuyện kết hôn nữa, anh không thích. – Hắn nói, ánh mắt vô cảm. – Thế em nói là gì, ở bên ấy ai cũng nghĩ chúng ta sẽ cưới nhau hết mà. – Nhỏ ngồi lên đùi hắn. – Bên ấy khác, bên này khác, anh với em chỉ là bạn thôi. – Mẹ anh cũng thích em lắm, anh không biết đâu, từ ngày anh về đây, bà cô đơn, cũng nhờ em sang chơi mới không có buồn đấy. Hắn thở dài rồi trả lời. – Vậy à, anh cám ơn. – Mà anh Vĩnh này … Huyền đặt ly rượu xuống bàn, đưa tay tháo từng nút áo trên người hắn, vuốt nhẹ tấm ngực trần mạnh mẽ vừa được lộ ra, hắn không phản ứng gì, ánh mắt lờ đờ nhìn nhỏ không chớp. Ngón tay của Huyền kéo dài trên môi hắn. Điện thoại hắn reo lên, Huyền ngồi thẳng dậy. – Điện thoại anh kìa. – Mặc kệ nó đi. – Hắn đáp. – Tắt đi, em thấy ồn quá. Hắn lấy chiếc điện thoại ra nhìn, là số của nó, chưa kịp bấm nghe thì nó tắt ngang. – Ai vậy, đừng nói là cô bạn anh à. – Huyền hỏi. Hắn đứng dậy, cài nút áo lại rồi lấy chiếc áo khoác bên góc mặc vào. – Anh về, mai gặp em ở công ty. – Sao mà về, không phải … – Tạm biệt em. – Hắn bước ra đóng cửa phòng lại không nghe Huyền nói. Vừa đi xuống lầu, hắn vừa gọi lại cho nó, chuông reo đã lâu nhưng vẫn không thấy nghe máy, hắn bực dọc, chuyện khỉ gì thế này, mới vừa rồi điện giờ lại không nghe, nó muốn chọc tức hắn chắc. Có tin nhắn gởi lại, hắn mở ra xem. “Xin lỗi, tui định hỏi một vài chuyện về công việc, nhưng nhớ rằng cậu không cho gọi nên tui mới tắt.” Hắn ngồi xuống ghế, nhắn trả lại cho nó, gì chứ hắn cực ghét cái trò gởi tin này, lâu lắc mà lại tốn calo, có gì gọi không nhanh hơn sao, nhưng biết nói sao khi hôm trước chính hắn đề nghị thế. “Cậu có cần qui tắc thế không? Giờ tui gọi lại đấy.”
|
Hắn bấm máy gọi lại cho nó, một tiếng chuông, hai tiếng chuông … n tiếng chuông, và không ai bắt hắn chửi thầm trong miệng. “Xin lỗi, tui sợ cậu bận nên không dám nghe máy, dữ liệu tui đã hoàn thành hết rồi, ngày mai buổi trưa cậu có thể xem lại giùm tui một lần nữa không?” Hắn bấm phím trên máy nghe lạch cạch, đến nỗi sắp thủng cả máy. “Mặc kệ cái công việc, tui yêu cầu cậu nghe máy.” Hắn kiên nhẫn gọi lại lần nữa, nhưng cũng như những lần trước, nó không nghe máy. Và lần này cũng chẳng có tin nhắn nào gởi lại. “Cuối cùng cậu muốn gì? Có phải muốn hỏi tui chuyện kết hôn không? Nếu phải thì sao không nghe máy?” Hồi lâu nó nhắn lại. “Liên quan gì mà tui phải hỏi, tui với cậu chỉ có quan hệ với nhau qua công việc thôi, chuyện khác của cậu tui không có gì phải để tâm hết.” Hắn vò cái đầu mình như điên, vừa tức vừa yêu lại vừa buồn cười nó, chỉ là công việc thì sao nó lại nhắn tin lúc này, nếu đã hoàn thành xong thì mai cứ nộp hẳn cho hắn là được rồi, cái lý do không chính đáng chút nào, hắn nhắn trả lại. “Tui chỉ nói một lần nữa, cậu mà không nghe máy, tui sẽ sang tận nhà đập cửa, bắt buộc cậu phải ra.” Hắn hả hê vì lời nhắn của mình rồi bắt đầu gọi lại, cũng vẫn như trước vẫn là tiếng chuông reo, hắn đứng dậy định đi thì đầu dây kia bắt máy. – Cũng chịu nghe à, tui tưởng cậu thi gan được với tui chứ. – “Đừng tưởng tui sợ.” – Ờ, sao cũng được, muốn hỏi gì hỏi đi. – Hắn thấy hả giận vì đã khuất phục được cái đầu đá của nó. – “Mai nhờ cậu xem lại bản dữ liệu tui đã làm, vậy thôi.” – Không phải việc tui muốn nghe, hỏi câu khác. – Hắn trả lời tỉnh bơ. – “ ……………………………….” – Thế nào, hỏi câu hỏi mà cậu muốn biết đi. – “Tui đã hỏi rồi, không còn gì nữa, tui cúp máy đây.” – Cậu muốn biết chuyện kết hôn phải không? – Hắn hạ giọng, không còn cười nữa. – “Lúc nãy tui đã nói rồi, tui không quan tâm chuyện của cậu.” – Tui phải làm gì đây hả … Nhân, tui thật sự rối quá. – “…………………………………” – Tui rối lắm … cậu hãy nói thật lòng để tui xác định hướng đi cho mình, được không Nhân? – “…………………………………” – Dù có bỏ hết tất cả tui vẫn không hối hận đâu, tui sẽ lo được cho cậu và ba. – “Cậu kết hôn đi, chúng ta không có kết quả đâu.” Nó cúp máy, hắn thả chiếc điện thoại xuống bàn, thật lòng rồi … hắn không là gì của nó cả, hi vọng … hi vọng rồi cũng là hi vọng, “không có kết quả” từng lời như cứa vào tim hắn. 49. Hắn xem lại xấp giấy tờ rồi gọi Huyền. – Em đem lên phòng anh Phong nhờ anh ấy kí dùm anh đi. – Được rồi, anh để đó đi. Ngã ra sau hắn nhắm mắt lại mơ màng, mấy hôm nay chẳng ngủ được, giờ người cứ lừ đừ mệt mỏi quá, chắc phải nghỉ phép vài hôm cho khỏe mới được. – Anh Vĩnh. – Huyền gọi hắn. – Em chưa đi sao? Cần gấp lắm, em làm nhanh đi. – Hắn vẫn nhắm mắt. – Mấy hôm nay em thấy anh mỏi mệt làm sao ấy, anh bệnh à? – Không có. Huyền đi vòng qua bàn kéo hắn ngồi dậy, áp hai tay vào mặt, mắt nhìn thẳng hắn. – Ở đây làm việc mệt mỏi vậy thì mình về Mĩ đi. Nha anh. – Để làm gì? – Bên ấy còn có mẹ anh nữa, về ấy mình kết hôn rồi xin vào công ty của ba em làm, nha. Cửa phòng mở ra, chị Linh đi vào nhìn thấy hắn và Huyền thì chị giật mình thụt lùi ra sau. – Ơ, quên … tui quên gõ cửa, xin lỗi … định đưa cho trưởng phòng xem qua … – Không sao, chị đưa đây. – Hắn chìa tay lấy. – Có gì sai không trưởng phòng. – Chị Linh hỏi. – Được rồi, chị làm việc đi. Chị Linh đóng cửa phòng lại, hắn đi sang vén bức màn lên nhìn nó, đã hứa với lòng sẽ không nhìn về phía nó nữa mà hắn vẫn không làm được, có lẽ rời xa nó là cách tốt nhất. – Để anh suy nghĩ lại đã. Chị linh ngồi xuống bàn, kéo nó qua nói. – Trời ơi, ban ngày ban mặt ở công ty mà hai người đó làm như trong phim vậy em. – Sao chị, phim ảnh gì ở đây? – Nó thắc mắc. – Anh trưởng phòng nhà mình với cô thư kí … ôm dính nhau như bị keo dán ấy, chị mà không vào thì dám có chuyện xảy ra lắm à, mà nghĩ lại … vô trễ chút … sẽ hay hơn nhỉ? – Em cũng không biết, em làm việc đây. Giờ cơm trưa nó cùng với chị Linh ngồi ăn tại căn tin thì thấy hắn đi xuống, bên cạnh là nhỏ Huyền ôm cứng tay hắn. – Thấy chưa, em thấy không, ôm cứng ngắc luôn. Nhỏ này không biết xấu hổ á. – Chị Linh nói liền. – Kệ họ đi. – Nó ăn nhanh, không muốn ở lại đây chút nào. Hắn ngồi xuống bàn đối diện với nó và chị Linh, ánh mắt nhìn nó không có tí nào cảm xúc, nhỏ Huyền thì huyên thuyên chọn món, chị Linh có vẻ cũng bị khớp nên không ngẩng mặt lên.
|
– Thức ăn ở đây tệ quá anh Vĩnh, nói anh Phong thay đầu bếp khác đi. – Huyền nhõng nhẽo. – Ê … chị thấy ngon mà. – Chị Linh cúi mặt sát nó nói thì thầm. – Kệ người ta, ăn cho xong đi. – Nó cũng thì thầm lại. – Về bên ấy, em sẽ đi học nấu ăn, chiều anh đi làm về sẽ thưởng thức món ăn do em nấu, dễ thương ha anh Vĩnh. – Trời người ta tính tương lai luôn kìa, ớn chưa. – Chị Linh thì thầm tiếp. Nó không đáp lại, vừa rồi Huyền nói gì, về bên ấy là về bên đâu? Không lẽ là hắn định về Mĩ lại sao? – Nó sến quá Nhân ơi, chị ăn xong rồi, lên trước đây. – Chị Linh nói khẽ. – Chờ em, em cũng xong rồi. – Nó đáp lại. Nó và chị đứng dậy chào hắn, mới đi được vài bước thì nghe hắn nói. – Được rồi, được rồi, để anh nhờ anh hai sắp xếp người thay thế vị trí của anh rồi sẽ về bên ấy với em. Chân nó như có đeo chì ngay lúc ấy hay sao mà không thể nhấc lên được, đến khi chị Linh kéo đi thì nó mới có thể cử động. Nó không dám quay mặt lại nhìn một lần, bởi vì nó sợ, và biết rằng cái khoảng cách ngày càng nới rộng ra giữa hai đứa sẽ có lúc là nửa vòng trái đất. ………………………………………….. ……………………………………. Cả tuần sau đó, vẫn chưa có biểu hiện gì về việc đi hay ở của hắn, nó rất tò mò, và sợ hãi, sợ rằng ngày hôm sau đi đến công ty sẽ không còn gặp hắn, nghĩ đến nó thấy như có cả một khoảng trống đang tồn tại trong lòng, muốn hỏi nhưng tìm ai để hỏi, cả chị Linh cũng không nghe nói gì. Chiều hôm ấy đi làm về nó gom đồ để giặt, lục đồ trong túi thì nó thấy mảnh giấy ghi địa chỉ nhà của Nga, có gì đó thôi thúc trong người bảo rằng nó nên đến đó. Mặc vội chiếc áo vào nó nhanh chóng dẫn xe ra. Đứng trước ngôi nhà khá sang trọng, nó ngần ngại không dám nhấn chuông, dù gì chỉ gặp nhau mới vài lần lại không nói chuyện gì nhiều, không rõ có nên hay không nữa. Suy nghĩ một lúc, nó quyết định không cần phải hỏi. Nó quay lưng định lên xe về thì Nga gọi nó. – Nhân, phải em không? Sao em không nhấn chuông? – Dạ, em chào chị … – Em dắt xe vào nhà đi, chị có chuyện muốn hỏi. Vừa ngồi xuống ghế, Nga đặt lên bàn ly nước và nói. – Em có hay anh Vĩnh sẽ về Mĩ chưa? – Dạ, có … nhưng em không biết khi nào. – Em trai à, ngày mai đấy. Sao em lại không biết chuyện đó được. – Ngày mai … – Tim nó đập mạnh. – Hôm trước anh Vĩnh có sang đây, và nói cho chị nghe, có lẽ lần này anh ấy sẽ không còn về đây nữa. – Vậy … vậy sao chị, nhưng mà … vậy cũng tốt. – Nó lắp bắp, gắng nở nụ cười trên môi. – Không tốt chút nào cả, đến giờ em còn giấu đi cảm xúc thật của mình sao? – ……………………………. – Em đã tới đây có nghĩa là em yêu anh Vĩnh, sao còn cố né tránh làm gì? – Vậy em phải làm gì đây, anh Phong … rồi ba anh ấy, em làm sao có thể … – Để trái tim em mách bảo đi Nhân, đừng để hối hận. Nó đứng dậy, nhìn Nga rồi khẽ lắc đầu. – Đã cố gắng đến như giờ rồi, em không muốn mình thay đổi chị à. – Có những chuyện qua rồi có muốn tìm lại sẽ không được đâu em. – Em biết, nhưng em nghĩ đó là lựa chọn tốt nhất với em bây giờ. – Nó mỉm cười. – Vậy … chị không biết nên khuyên em gì nữa, tùy em. – Mà … chị yêu Vĩnh đến thế, thì sao không giữ anh ấy bên mình. – Phải chi anh ấy yêu chị, phải chi chị có thể sống dài lâu … nhưng tiếc rằng hai thứ đó chị chẳng có cái nào cả em à. ………………………………………….. ………………………….. Ly ngồi xuống bên cạnh vỗ vai nó. – Dạo này tao thấy mày có gì lạ lắm, với cả anh Vĩnh nữa, nhưng mà tao không dám hỏi. – Tao phải cứng rắn, không được yếu lòng, tao với Vĩnh sẽ không thể nào đúng không Ly. – Nó nói đôi mắt đỏ lên. – Mày yêu ảnh đến cỡ nào, như anh Phong trước kia không? – Tao không so sánh được, có gì đó lạ lẫm lắm, tao không biết … – Nó lắc đầu. – Giờ mày muốn làm gì thì hãy làm đi, đừng kiềm nén nữa, lúc còn đi học cũng thế, đã bao giờ mày sống thật với lòng đâu, chỉ biết ôm đau khổ mà ấm ức một mình. – Tao đang sống thật mà, đó là con đường … tốt nhất … ha … – Tao không đồng ý đâu Nhân, mày không cần xấu hổ vì chuyện anh Phong, mày làm thế sẽ bất công với anh Vĩnh lắm. Điện thoại rung lên, nó mở máy ra đọc tin nhắn. “Cậu gặp tui một chút được không? Tui đang ở trước nhà.” Ly nhìn vào màn hình điện thoại, rồi nói với nó. – Đi đi Nhân, về gặp ảnh đi. Con tim mày bảo sao thì hãy làm vậy. ………………………………………….. …………………………….. Hắn ngồi dựa vào cửa rào đầu gục xuống, nó dừng xe lại, ngồi xuống nhìn, ngày mai đã đi mà giờ này còn say. – Chậc …
|
– Ủa, cậu đi đâu thế, vậy mà tưởng bên trong nhà chứ. – Hắn ngẩng mặt lên. Nó ngồi lại bên cạnh hắn nhìn lên ánh đèn đường, hắn lại gục đầu xuống, chỉ còn một đêm nữa thôi, ngày mai hắn sẽ xa nó thật rồi. – Ngày mai tui sẽ về Mĩ … có lẽ không về đây nữa … – Tui biết. – Nó đáp. – Hôm nay gặp tui muốn nói một điều … mà tui nghĩ … có lẽ cậu sẽ mãi không chấp nhận. – Hắn quay sang nhìn nó. – ………………………………… – Anh yêu em nhiều lắm, em biết không … – Đừng … đừng nói … – Nó lắc đầu từ chối. Hắn đứng dậy, vươn vai rồi nói tiếp. – Được rồi, anh đã nói hết … giờ anh … về, mai anh sẽ đi, em giữ gìn sức khỏe, làm việc tốt, và … nếu được thì … – …………………………………. – Hãy tìm một người và sống thật hạnh phúc. Người nó như tái đi vì từng lời nói của hắn, hạnh phúc sẽ như thế nào vào ngày mai … nếu như không còn được gặp hắn nữa, nó đứng dậy giữ vẻ mặt bình thản, giọng nói hơi run run. – Anh … cũng phải khỏe nhé … – Ừ … anh sẽ khỏe … Nhẹ nhàng, đôi môi hắn đặt lên môi nó, đôi môi của nó khô từ bao giờ đã được vị ngọt trong hơi thở và đôi môi của hắn làm dịu lại, nước mắt nó chảy ra, hắn hôn lên trán nó, lên mắt và tiếp tục tìm đến đôi môi. Rồi hắn dứt ra, lắc đầu nhẹ, hắn ngồi lên xe chạy đi, nó đứng đó nhìn nước mắt chan chứa, lòng quặn thắt, tim nhói đau. Gió khuya đánh nhẹ từng cơn vào sớ thịt, trên mắt, trên môi, hắn mơ hồ vô định, một chiếc xe khác chạy ngang đạp mạnh vào thân xe của hắn, cả chiếc xe mất trớn ngã ngang lết một quãng dài trên con đường tối, hắn văng xuống mặt đường, nằm bất động. 50. Một màn đêm tối đen bao quanh, nó thở nặng nề mệt nhọc, sao không có ai hết, cô đơn, đáng sợ quá. Có người đang đi trước nó, nhìn dáng vẻ hình như là hắn, nó mừng rỡ chạy tới, nhưng càng chạy hắn càng xa dần, nó gọi nhưng chẳng có tiếng trả lời. – Con ngủ không đủ hay sao mà nhìn mệt mỏi thế. – Ba hỏi khi nó ngồi xuống bàn. – Dạ, trằn trọc với mơ mộng cả đêm. – Ăn sáng rồi chuẩn bị đi làm đi con. – Những ngày ba và mẹ chia tay, ba có buồn không ạ? – Sao bữa nay lại hỏi chuyện này, cãi nhau với thằng Phong à? – Ba ngồi xuống nhìn nó cười. – Dạ, không có. Mà ba trả lời đi. – Cũng buồn lắm, nhưng mà … con phải biết, ba mẹ không sống chung không phải là ba mẹ không yêu nhau, có nhiều chuyện … ba không biết phải nói thế nào. – Dạ, thôi được rồi. – Nó đứng dậy đi vào tollet. Đứng trước công ty, nó không vội bước vào mà đứng nhìn rồi suy nghĩ, giờ này hắn đã lên máy bay chưa, căn phòng nó đi vào giao công việc và được nhìn thấy hắn … từ hôm nay sẽ không như thế nữa, một người khác sẽ ngồi ở đó. – Sao hôm nay đi làm sớm thế em? – Chị Linh vỗ vai nó. – Dạ, cũng phải có lúc thay đổi chứ chị. Nó cùng chị đi vào, đến giờ làm việc có người tạm thời thay thế vị trí của hắn, những cái nhìn kinh ngạc của mọi người trong phòng làm việc, những câu hỏi thì thầm to nhỏ với nhau, một vài ý kiến luyến tiếc vì hắn là một người dễ chịu chiếm cảm tình của nhiều người, những phỏng đoán được đưa ra nhưng chỉ có nó là biết rõ lý do. Chiều đến, khi chuẩn bị tan ca, có điện thoại của anh gọi đến. – Dạ, sao anh Phong? – “Chuyện của thằng Vĩnh, anh nghĩ cũng nên cho em hay.” – Em hay rồi, tối qua Vĩnh có nói. – “Không phải chuyện về Mĩ, nó bị tai nạn xe lúc tối, giờ vẫn còn mê man chưa tỉnh lại, có lẽ gặp em rồi nó về mới bị tai nạn.” – Anh nói gì, Vĩnh bị sao? – Nó như lùng bùng ở trong đầu không nghe rõ. – “Nó bị té xe, nhưng mà …” Không rõ anh nói gì ở đoạn sau, nhưng tai nó như ù đặc, mặc cho những lời nói trên đoạn đường nó đi, những tiếng xe chạy ầm ĩ, sự căng thẳng lo lắng bao trùm lấy nó. Rồi chợt nhớ rằng nó không biết hắn nằm ở đâu, nó dừng xe ở giữa phố, nhìn quanh quất với ánh mắt hoang mang cứ như mong chờ ai đó sẽ đến nói với nó rằng hắn đang ở đâu, và mất chừng vài giây nó mới lấy lại ý thức của mình, gọi ngay cho anh. Khi biết điểm đến, nó cứ thẳng hướng mà chạy, bao nhiêu câu hỏi đặt ra trong đầu, nếu như … nếu như … nó sợ hãi khi nghĩ đến cái kết quả. Đứng trước căn phòng của hắn nằm, cánh cửa khép hờ, nó nhìn vào thấy hắn nằm im lìm trên giường, nó nhăn mặt cứ như chính mình bị đau, mở cửa bước vào, anh đứng bên cạnh giường, ba hắn ngồi gần đấy nhìn thấy nó ông cau mặt lại hỏi. – Cậu đến đây làm gì? – Con … thăm … Vĩnh … – Môi nó run run, mắt nhìn về hắn không chớp. – Về đi. Ở đây không cần cậu lo. – Ba, đừng thế mà, em ngồi đi Nhân. – Anh cắt lời ông. Nó không ngồi ở ghế gần đó mà đến bên giường ngồi cạnh hắn, nhìn những vết trầy sướt trên tay và mặt, nó không biết phải làm gì để có thể chia sẻ được với hắn, thà nó có thể gánh hết nỗi đau này. – Anh Phong, Vĩnh … không sao hả anh? Anh thở dài rồi lắc đầu. – Anh không biết, va chạm mạnh quá, nên bác sĩ còn theo dõi. Nó nắm bàn tay của hắn xoa nhẹ, nỗi đau cứ quặn thắt thành từng cơn, anh nhìn từng cử chỉ của nó mà thấy xót xa, bên tình bên nghĩa anh không biết phải hành động thế nào cho đúng. – Chú ý hành động của mình đi. – Ba hắn cao giọng. Nó thả tay hắn ra, nhìn vào khuôn mặt như đang ngủ, tối qua vẫn còn ngồi đó nói chuyện với nó, đôi môi kia còn hôn nó nhẹ nhàng, thế mà giờ lại … – Ba về nghĩ đi, ba ở đây từ tối qua đến giờ, con ở lại với em được rồi. Ông hết nhìn từ anh sang nó rồi đứng dậy bước ra khỏi phòng, anh lấy máy gọi cho chú Phúc lấy xe đưa ông về. Hàng giờ trôi qua, nó không màng đến thời gian, anh ngồi dựa vào ghế ngủ, nó nắm tay hắn ước rằng có thể được nói chuyện, được chọc ghẹo, và được hắn quan tâm, chuyện ấy đâu có gì khó mà sao hắn lại không làm được, sao lại nằm im lặng hoài thế. Anh vỗ vai nó nói. – Trễ rồi, em về đi, đừng để ba em lo. – Em không về đâu, khi nào Vĩnh tỉnh lại em mới yên tâm mà về. – Nó sẽ tỉnh lại mà, em đừng lo, sức khỏe ba em lại không tốt nữa. – Em sẽ nhờ Ly qua ngủ để trông ba. Nó lấy điện thoại ra gọi cho Ly rồi nói vắn tắt mọi chuyện nhờ nhỏ giải thích với ba. – Anh nhờ y tá lên trông nó, chắc em đói rồi, đi ăn với anh đi. – Em không đói. – Lo cho sức khỏe của em chút đi, nếu ngã bệnh thì không chăm sóc cho nó được đâu. Nó gật đầu rồi đi theo anh, suốt buổi ăn dường như anh muốn hỏi nó chuyện gì nhưng có lẽ suy nghĩ thế nào mà anh không nói, nó cảm ơn anh vì điều đó. Tiếng đồng hồ tích tắc trong yên lặng, gần mười hai giờ đêm, anh vì mệt nên đã ngủ quên, còn nó vẫn thấy tỉnh táo không hề có chút nào là buồn ngủ, nó sợ rằng sẽ gặp lại giấc mơ đêm qua, càng nghĩ nó càng thấy sợ, phải chăng đó là điềm báo trước rằng hai đứa sẽ chia tay. Những ngón tay của hắn hơi lạnh, nó nắm chặt lại hi vọng một chút hơi ấm nhỏ nhoi sẽ được truyền sang cho hắn. Bác sĩ vào kiểm tra tình trạng của hắn, vẫn không có gì khả quan. Hơn bốn giờ sáng nó ngủ quên. Trên đường đi về nhà, nó thấy hắn đứng trước cổng cười với nó, nó giật mình ngạc nhiên. “Sao cậu lại ở đây, cậu vẫn còn bị thương mà.” “Tui nhớ cậu, nên đến đây thăm cậu không được sao?” “Cậu đừng có điên thế, về giường nghĩ ngơi đi, đừng làm cho tui phải lo.” – Nó kéo tay hắn đi vào nhà. “Cậu lo cho tui với tư cách người bạn hay người yêu?” – Hắn hỏi vẻ mặt ngây ngô. “Tất nhiên là người yêu, cho nên cậu phải khỏe lại.” – Nó trả lời. “Vậy là tui vui lắm rồi.” Anh đứng cạnh bên cùng với ba hắn, nó ôm lấy người hắn vì sợ hãi, nhưng hắn không còn ở đó, chỉ còn lại cảm giác trơ trọi lạc lõng, nó nhìn xung quanh tìm kiếm. “Cậu đâu rồi Vĩnh, cậu đâu rồi … cậu đâu rồi.” – Nó gọi trong vô vọng. “Đừng bỏ tui mà, đừng để tui lại một mình.” – Nó ngồi gục xuống nước mắt chảy dài ra. Có một bàn tay vỗ lên đầu, nó nhìn lên hắn tươi cười, nụ cười như ngày hôm qua. “Ngoan, đừng khóc, anh yêu em nhiều lắm.” Nó định nắm tay hắn, nhưng lại hụt, bóng đêm lại đến … nó sợ hãi, hét lớn trong màn đêm. Có ai đó tách bàn tay của nó và hắn ra … nó mơ màng nắm chặt lại không chịu buông.
|