(FanFic HunHan) Hận và Yêu
|
|
Tay đang định bấm nút tắt máy bỗng dừng lại, băng lãnh nói ra “Mày nói cái gì?” "Sehun , người của anh đang ở trong tay tôi, anh tin không?” Bồn tắm hào hoa an tĩnh vang lên tiếng vang, MinHo và đám người vừa mới ra ngoài trong vòng ba mươi giây đã chạy đến, lại thấy một phòng bị đổ nát, điện thoại đắt giá bị chia năm xẻ bảy trên mặt dất. Bọn họ sợ đứng ở nơi đó, không dám động. Đi theo Sehun rất lâu, anh đều lãnh nhạt chưa từng giận như thế, chính là loại lãnh huyết có thể làm người ta chết rét mà hôm nay như ngọn núi lửa bộc phát, có thể không hù bọn họ sao? Tại sao Ông Chủ nhận điện thoại mà có thể thành ra như vậy? Đã xảy ra chuyện gì? "Sehun, thật sự là hắn?" Lay mặc quần áo tử tế sang đây xem trên mặt đất là cái bình hoa Sehun mới đá hư, đóa hoa màu hồng đáng thương nằm trên đất. Chậc chậc, hỏa khí không phải bình thường đâu! Luhan, chỉ có em mới có thể làm cho người đàn ông lãnh khốc như vậy thành ra thế này. Không có trả lời Lay, hai tay hắn nắm thành quyền, thần sắc khó phân biệt, thanh âm như roi, hung hăng quất lại "Thông báo LeeTeuk." LeeTeuk là thủ hạ tinh mật nhất tổ chức tình báo của Sehun , bọn họ phụ trách tất cả công tác tình báo, có thể không khoa trương mà nói, chỉ có bọn họ không muốn biết chuyện, chứ không có chuyện nào mà bọn họ không biết. Nhận được mệnh lệnh, MinHo liền liên lạc cho LeeTeuk. Anh nghĩ trước kia do LuHan cố chấp trốn không muốn gặp anh, cũng không nghĩ đến Tao có thể tra ra hành tung của bọn họ mà đi theo tới đây, cho nên anh mới không có điều động khu tình báo. "Tra, lập tức tra cho ta." Sehun ngẩng đầu lên, nồng nặc lạnh lẽo rót vào trong đôi mắt anh, cho dù ai nhìn thấy anh bây giờ cũng sẽ bị dọa sợ đến phát run, ít nhất, thủ hạ của anh toàn bộ cũng kinh hãi rồi. "Đem thông tin 18 đời tổ tông nhà Tao tra ra cho ta, trong vòng nửa giờ ta muốn biết lai lịch của hắn. Bao gồm các giao dịch bẩn thỉu kia, thậm chí tối qua hắn ngủ với con đàn bà nào, toàn bộ truy ra cho ta.” Sehun không có tâm tình, nhanh chóng sửa sang lại ống tay áo, đi ra ngoài.. . . . . . . Luhan lúc tỉnh lại, cảm thấy đầu rất đau, tứ chi vô lực, nghĩ mở mắt ra, nhưng mệt quá, cổ họng của cậu đau như lửa đốt, đột nhiên, một cỗ nước mát tràn vào môi của cậu, cậu liều mạng mà uống, cổ họng cuối cùng cảm giác thoải mái một chút. "Uống chậm một chút... kẻo bị sặc." Giọng nam dịu dàng ở bên tai cậu vang lên, hình như có chút quen thuộc, cậu từ từ mở mắt, nhìn khuôn mặt người đàn ông từ mơ hồ đến nhìn rõ, thần trí chưa rõ ràng. "Tao?" "Rất tốt, thật vui mừng cậu rốt cuộc cũng nhớ tôi." Nụ cười lịch sự như vậy. Đầu cậu hơi choáng, nhìn thấy mình nằm trong một căn phòng rộng rãi, ở trên chiếc giường mềm mại, cảnh sắc ngoài cửa sổ chỉ toàn là cây, đây là nơi nào? “Tôi…tại sao ở chỗ này?”
|
Kì quái tại sao đầu của cậu lại đau thế này, huyệt thái dương đau đến không chịu nổi. "Là tôi mời cậu tới làm khách ." Hắn lễ độ mỉm cười, đỡ cậu từ từ ngồi dậy. "Mời tôi?" Cậu nhíu mày, không thể hiểu được. Cậu làm sao đến được đây? "Đúng vậy, mời." Không đúng chỗ nào!? Luhan cúi đầu nhìn mình bộ lễ phục màu trắng chói mắt trên người, suy nghĩ từ từ quay lại, đúng rồi cậu là từ trong hôn lễ chạy ra! Nhưng Sehun cũng không có đuổi theo. Lúc ấy cậu chỉ biết cậu không thể kết hôn cùng anh, cũng không dám, chỉ muốn đi. Cậu liều mạng chạy trên đường, mọi người đi qua đều dùng ánh mắt xa lạ nhìn cậu, nhìn bộ lễ phục tinh xảo, nhìn một người châu Á, trốn khỏi hôn lễ sao? Cậu không để ý nhiều tới vậy, chạy đến nỗi giày cũng rơi ra nhưng không quay đầu lại. Sau đó có một chiếc xe màu đen cản cậu, cậu chưa kịp nhìn thấy người trên xe đã bị khăn tay trắng bịt miệng cậu lại, sau đó cậu mất đi ý thức. "Cậu nghĩ sao?" Nếu tỉnh lại, người đầu tiên thấy là Tao, vậy cậu nhất định biết Tao là chủ mưu rồi. Nhưng Tao bắt cậu có mục đích gì đây? "Cậu yên tâm." Hắn dịu dàng trấn an cậu "Tôi tuyệt đối sẽ không đối với cậu như vậy" Trên thực tế là hắn thật muốn cậu, như thế nào cũng phải đợi đến khi Sehun xuất hiện mới nói. Hắn đang trên đường thì nhận được tin tức, nói Sehun hôm nay cử hành hôn lễ, nhưng bọn họ ở bên ngoài hiện trường hôn lễ mấy cây số cũng chưa có biện pháp tiến thêm một bước. Sehun người đàn ông này. Quả nhiên không thể xem thường. Thật may là, hắn làm việc cho tới bây giờ đều là chuẩn bị vạn toàn, hắn tin tưởng bất cứ chuyện gì cũng sẽ có chỗ sơ hở. Cho nên, hắn không cam lòng rời đi, chờ ở hiện trường bên ngoài hôn lễ. Hắn không có nghĩ đến, Luhan như thế nào lại từ trong hôn lễ chạy ra, hơn nữa Sehun cũng không có phái người tới đuổi theo, đây không phải là trời chiều lòng người sao? “Anh bắt tôi đến đây, rốt cuộc là sao?” Tao nhìn cậu ánh mắt thành khẩn “Luhan tin tưởng tôi, tôi không muốn tổn thương cậu, nhưng tôi có một món nợ nhất định phải đòi Sehun, nhưng hắn quả thật là tường đồng vách sắt, căn bản không có biện pháp động đến anh ta. Chỉ có cậu và đứa bé mới là nhược điểm của anh ta.” Muốn bắt cóc HunHun căn bản là chuyện không thể nào, cho nên hắn chỉ hướng cậu mà xuống tay. "Đứa bé?" Luhan nghe được Tao nhắc tới đứa bé, tim đau xót, khuôn mặt nhỏ nhắn ngọt ngào ngay trước mắt thoáng qua, trời ạ, cậu làm sao có thể quên mất HunHun? Cậu đã đồng ý với con, muốn cùng nó vĩnh viễn không xa rời nhau. Ở trong hôn lễ, cậu cứ như vậy chạy ra, thằng bé làm thế nào? Làm thế nào? Có khóc hay không? Tao, hắn muốn làm gì? "Con trai của tôi đâu? Anh đã làm gì với con tôi?” Cậu chỉ quan tâm tới con, có phải bị bọn họ bắt rồi không? "Cậu yên tâm." Tao cười cười, "Con trai Sehun , chúng tôi không có bắt." Trên thực tế là bọn hắn căn bản không bắt được, nếu như hôm nay không phải Luhan chạy đến, cả cậu cũng không bắt được.
|
"Vậy anh bắt tôi , là có ý gì?" Luhan cảm thấy hắn thật sự là điên rồi, lúc này hắn lại cười? "Tôi đối với anh ấy mà nói, một chút ý nghĩa cũng không có! Nếu như anh điều tra tìm hiểu rõ, nhất định sẽ biết giữa tôi và anh ấy, ân oán không phải vài ba lời nói được rõ ràng , hiện tại tôi lại như vậy chạy đi, anh ấy hận chết tôi! Làm sao có thể dùng tôi để uy hiếp được?" "Là thế này phải không?" Hắn nhìn chằm chằm cậu, nhìn kĩ từng vẻ mặt của cậu “Theo tôi biết Sehun rất thích cậu. Hơn nữa còn thích đến không dừng được.” Nếu như không thích, lấy ở đâu ra hôn lễ hôm nay? Nếu như không phải là thật ưa thích như vậy, người đàn ông kia sao có thể không truy cứu việc cậu làm cho anh ta mất mặt trước mọi người? Lòng của cậu đang nghe lời của hắn thì đột nhiên giật mình, vội lên tiếng phủ nhận nói: "Làm sao có thể, anh nhất định đã lầm." "cậu không cần cùng tôi tranh luận cái này." Hắn giơ tay, ngăn trở lời nói của cậu "Cậu có quan trọng hay không, mấy ngày nữa có thể biết." "Mấy ngày nữa?" Có ý gì? Nhưng mà chẳng lẽ cậu sẽ ngủ ở chỗ này mấy ngày sao? Không được, cậu phải đi về nhìn con, cậu không biết Sehun sẽ làm gì cậu, nhưng cậu cần phải trở về tìm con. "Nếu như, anh ta dám một mình xuất hiện tại nơi này, như vậy, cậu cảm thấy cậu có quan trọng đối với anh ta hay không?" Hắn cười, tự tin vô cùng. Lần này, hắn thật sự chuẩn bị tốt mới được. Sehun , ngươi cũng có lúc rơi vào tay ta. "Tao, tôi với anh không thù không oán, ân oán giữa các người, tôi không liên quan, anh vì sao đối với tôi như vậy?” Cậu tức giận lên tiếng. Chuyện của hắn cùng Sehun sao lôi cậu vào? Cậu căn bản cũng không muốn dính líu quá sâu, như vậy sẽ làm mình vạn kiếp bất phục! "Luhan. . . . . . Em biết không?" Cậu tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn làm cho ánh mắt của hắn mê ly, đưa tay muốn lau gò má ửng đỏ của cậu, lại bị cậu né tránh, "Thật ra thì, tôi thích em." Hắn thở dài, "Chín năm trước, tôi đã thích em rồi." Khi thời khắc sinh mạng của hắn suy nhược nhất, cậu giống như là một thiên sứ, đi vào trong sinh mệnh của hắn, mặc dù thiên sứ này làm hắn tức giận muốn hộc máu, nhưng mấy năm qua hắn không quên được cậu. Cậu rõ ràng rất sợ, sợ đến muốn chết, lại tuân thủ không có gọi điện thoại đi ra ngoài, cũng không có nói cho bất luận kẻ nào chuyện đã xảy ra trong phòng rửa tay. Nhưng phía sau hắn dùng hết quan hệ cũng không tìm được cậu. Mãi cho đến lần trước ở tiệc sinh nhật của Zhang gia gặp lại lần nữa, hắn đối với cậu lần nữa khuynh tâm rồi. Hắn thích cậu tinh khiết, thích cậu rõ ràng rất mảnh mai nhưng trong mắt lại có kiên cường. Đáng tiếc, cậu tại sao muốn là người của Sehun, thật là không thể tha thứ. "Anh. . . . . . Làm cho người ta ghê tởm." Luhan chưa bao giờ biết ghét hành động của một người như vậy. Dù là trò chơi biến thái, Sehun là một người tài giỏi nhưng anh ít nhất chưa bao giờ che giấu mục đích của mình, sẽ không hèn hạ như hắn "Ghê tởm? Tôi có chạm qua em sao? Y phục của em còn mặc trên người, thiết bị truy tìm trên người tôi còn chưa lấy ra.” Hắn cũng chỉ là dẫn cậu đến nơi mà vệ tinh không tìm ra mà thôi. “Chờ tôi giải quyết xong Sehun chúng ta có thể ở cùng một chỗ, tôi có thể dẫn em đến một nơi không ai biết chúng ta, vĩnh viễn ở chung một chỗ, không có ai tách chúng ta ra.”
|
Kẻ điên, Tao nhất nhất định là người điên. Một người bị thù hận che mất tâm trí. Cậu làm sao ngu như thế, trước kia còn nghĩ hắn là người ôn hòa chứ? Hắn căn bản là điên rồi. Sehun , anh sẽ đến không? Anh sẽ đến cứu em sao? Thật ra thì, em tình nguyện để anh không tới, vì hắn đã điên rồi, anh nếu quả như thật một thân một mình đến, tuyệt đối, tuyệt đối sẽ rất nguy hiểm. Nhưng ở tại thời khắc như vậy, ở sâu trong đáy lòng cậu có một thanh âm rõ ràng cho cậu biết, anh nhất định sẽ tới. Dù anh đã từng hành hạ cậu khổ sở nhưng hôn lễ cậu lại cứ thế mà bỏ anh đi. Đây là một ngôi biệt thự ở Zurich nằm ở gần đông nam của Pháp, trong một cái trấn nhỏ, nằm trong rừng sâu, khó trách thủ hạ của anh mất một phen mới tra ra được. Khi Sehun đứng ở trong sảnh rộng, khuôn mặt trầm tĩnh, so với ánh trăng trong mùa đông này còn lạnh hơn, một thân quần áo màu đen, thân thể cao lớn rắn rỏi giống như một quốc vương cao ngạo đang dò xét lãnh địa của mình, hoàn toàn không có khẩn trương và lo lắng. "Sehun, anh quả nhiên thật can đảm. Không hổ là hắc đạo chi thần làm cho người ta hồn bay phách lạc.” Tao ngồi ở lầu hai thấy Sehun một mình đến hơn nữa không sợ hãi thủ hạ của hắn đang soát người anh ta, thật can đảm, dám một mình tới địa bàn của hắn. Hắn thoải mái vỗ tay một cái, trên mặt cười hả hê. Cả tòa biệt thự, bao gồm đại sảnh, lầu trên lầu dưới, trong ngoài, khắp nơi đều là thủ hạ của hắn, tất cả đều nắm vũ khí tân tiến nhất, lợi thế của hắn đang ở trước mắt, điều này làm cho tâm tình của hắn vô cùng tốt. Lần này, hắn hạ quyết tâm đánh cuộc, hôm nay nhất định phải cho Sehun chết không có chỗ chôn. "Lời nói gì cũng đã nói hết rồi.” Khi Sehun nhàn nhạt mở miệng, "Tao đã làm theo yêu cầu của mày, tao muốn thấy cậu ấy trước." "Anh dám đến đây, tôi dĩ nhiên cũng không thành vấn đề." Hắn vỗ tay phát ra tiếng, lập tức có người đi dẫn người. Luhan bị mang đi ra thì trên người lại vẫn mặc lễ phục hôn lễ ngày đó, bởi vì cậu cự tuyệt Tao trừ ăn uống để giữ mạng nhỏ của mình về gặp con trai cái gì cậu cũng từ chối. Sắc mặt tái nhợt có chút tiều tụy, tinh thần quá tệ. Khi cậu đứng ở cầu thang nhìn thấy có một mình Sehun đứng ở vòng vây của cường địch mà hốc mắt đau xót, nước mắt cứ như vậy chảy xuống… Anh đã đến rồi! Trong lòng rõ ràng biết anh sẽ đến nhưng khi thấy anh lúc này lòng của cậu trở nên chua xót, vừa đau khổ vừa ngọt ngào. Còn hận cái gì? Còn do dự điều gì nữa? Người đàn ông kia vì cậu một thân một mình đi vào hang cọp, nơi này khắp nơi đều là mãnh thú ăn thịt người, anh rõ ràng biết lại chỉ đi một mình, anh không đánh lại nhiều người như vậy, nhưng anh lại đến. Chỉ vì, cậu ở chỗ này. . . . . . Người như Sehun có lẽ cả đời này, anh vĩnh viễn sẽ không vì tổn thương ban đầu mà nói xin lỗi với cậu nhưng cậu không còn hận nữa, vào lúc này cậu không hề hận anh nữa…
|
Cậu không có ích lợi gì, không có cốt khí, không có kiên trì nhưng cậu không hận anh nữa. Ba năm quả rất dài, cậu tự gạt mình thật ra cậu không quên được anh, không có cách nào, người đàn ông này cậu biết là đang tồn tại như thế nào. Cậu còn yêu anh, không cách nào khống chế yêu anh, coi như tình yêu này cậu dùng hận để che đi nhưng không che giấu được! Cho tới hôm nay nhìn anh đứng đó lòng cậu không còn nghi ngờ gì, dù do dự trong hôn lễ nhưng giờ phút này đã tan biến. Tầm mắt của bọn họ, quấn quít ở chung một chỗ thật chặt, thiên ngôn vạn ngữ, cũng ở trong ánh mắt đó. "Sehun, người anh đã gặp được, hoàn hảo không thương tổn gì, bây giờ không phải đến phiên anh sao?" Tao cười, giọng nói hưng phấn, hắn nghĩ mơ ước gần mười năm hôm nay rốt cuộc sắp thực hiện, vào giờ phút này, nhiệt huyết sôi trào. "Mày đã cho tao phần đại lễ này, như vậy tao cũng nên trả lại mày đúng không?” Sehun chợt bình tĩnh mở miệng. "Cái gì?" Sehun xuống tay, đè đồng hồ đeo tay của anh xuống một giây kế tiếp, cửa đại sảnh liền bị đá ra. Các huynh đệ của anh đi vào, từng người trên mặt đều mang theo hơi thở lạnh lùng tàn nhẫn, trên tay đều là vũ khí mà phía trước là… "Anh XiuMin?" Luhan kinh ngạc nhỏ giọng hô ra ngoài, cậu không nghĩ tới lại có thể ở chỗ này nhìn thấy XiuMin. Giật mình giống cậu còn có Tao, sắc mặt của hắn trở nên xanh mét khó thể mà cười được. "Tao, làm sao con lại ở chỗ này?" Mẹ XiuMin nhìn cháu ngoại thì cũng cả kinh, bà vốn cho rằng người cháu này từ 9 năm trước đã không có, hôm nay lại nhìn thấy ở đây. Nhưng mà thấy Luhan bà đồng thời cũng tức giận: "Luhan, cái người sao chổi này tại sao Xiu gia xui xẻo lại đụng phải cậu? Còn không bảo người đàn ông của cậu thả chúng tôi?” "Mẹ, đừng nói nữa có được hay không?" XiuMin không biết nên vui hay nên mừng, anh chưa bao giờ nghĩ họ lại đối mặt dưới tình huống này. Những người khác cũng sợ không dám ra tiếng, chị của XiuMin một nhà ba người ôm chặt nhau. Bọn họ không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Mẹ XiuMin nói lời này làm cho cả người Sehun càng thêm băng lạnh, mà Luhan không phản bác lời của mẹ XiuMin, cũng không cần thiết, nhưng mẹ con nhà XiuMin, ba người… "Sehun, mày là có ý gì?" Rất khó an ổn nữa Tao đứng lên đi xuống cầu thang hung hăng chất vấn, thủ hạ của hắn áp giải Luhan đi theo cùng. “ngươi thông minh mà, sao lại không biết chứ?” Sehun thu hồi ánh mắt lạnh lẽo của mình sau đó nói: “Sáu đổi một, mày được lợi rồi.” "Mày quả nhiên, thâm độc!" Hắn thế nào cũng không nghĩ tới, Sehun lại điều tra hắn, đem người thân của hắn đến trao đổi. Chỉ là… "Mày cũng đừng nghĩ! Bọn tao đã đợi chín năm, thù diệt bang hội tao không thể không báo, hôm nay cơ hội đến tao làm sao có thể buông tay!” Năm đó vì giao dịch ma túy không đề phòng Sehun, cho nên người trong bang bị giết chết hết.
|