(FanFic HunHan) Hận và Yêu
|
|
Cậu từ từ tới gần anh, bàn tay nhỏ nhắn sờ khuôn mặt tuấn tú của anh, nghiêm túc nhìn anh, thở dài nói: “Sehun anh rất đẹp trai tuấn tú, không cần suốt ngày trưng bộ mặt nghiêm túc quá có được không” Ngón tay di khắp mặt anh, lỗ mũi, bờ môi đều lướt qua. Người này anh có thể coi là cậu đang trêu đùa anh sao? Khi anh còn chưa kịp phản ứng, một cái hôn vang, in ở trên má anh, gương mặt cậu vùi sau vào lồng ngực rộng rãi của anh, nhẹ nhàng mè nheo mấy cái, sau đó lại yên lặng. Điện thoại trên bàn lại reo, Sehun không có để ý tới nó, đưa tay trực tiếp tắt máy. "Luhan. . . . . ." Anh giơ tay đem cả người cậu thả vào trên gối đầu, đáp lại anh, là tiếng hít thở chạy dài và đều đều. Không thể nào, người này đốt lửa rồi lại cứ thế ngủ thiếp đi? Còn anh thì sao? Vốn là đã khó chịu đè nén dục vọng, sau khi bị cậu mè nheo chơi đùa dấy lên lửa hừng hực, không thể tin được lại có chuyện thái quá như vậy xảy ra, tròng mắt của Sehun thoáng qua một tia ánh sáng phức tạp, lật người, đè cậu ở phía dưới. Nhưng người ở trên giường không có chút phản ứng nào, tiếp tục ngủ say. Bàn tay bền chắc thăm dò vào áo ngủ của cậu, xoa người nhưng chủ nhân của nó vẫn không có chút động tĩnh nào, tiếp tục ngủ. Sehun không có kiên nhẫn, cởi áo ngủ của cậu ra, thân thể tuyết trắng trong suốt, dưới ánh đèn nhàn nhạt chiếu rội xuống, sáng bóng trơn mềm, nụ hoa anh đào xinh đẹp ở trên giường lẳng lặng nở rộ. Nụ hôn nóng rực thả xuống cái cổ ngọc, trợt thẳng xuống dưới… "Sehun . . . . . . Sehun . . . . . ." Phía trên truyền đến tiếng nhẹ nhàng khẽ hô để cho anh ngẩng đầu lên, rất tốt, cái này người chết tiệt này rốt cuộc cũng có phản ứng. Nhưng cậu không giống như tỉnh lại, bởi vì cậu không mở mắt, hơn nữa hai cánh tay đang sờ loạn khắp nơi, trên mặt, một mảnh xa lại, kinh hoảng. Gặp ác mộng sao? "Ngoan, ngoan. Anh ở chỗ này, đừng sợ.” Dù là dục hỏa có nhiều bao nhiêu, nhưng thấy bộ dáng này của cậu đều tan đi mất. Sehun đau lòng mà đem cậu ôm vào trong ngực vỗ nhẹ phía sau lưng, anh an ủi. Anh chưa bao giờ nghĩ tới anh sẽ có một ngày như vậy, dùng giọng nói kiên nhẫn dịu dàng dụ dỗ một người. Thì ra muốn cưng chiều một người, cũng không phải là khó? Ban đầu anh cho là không biết làm sao mới đúng? Hiện tại không phải anh đã làm được sao? "Sehun . . . . . ." An tâm mà đem cả người đều đặt ở trên người của Sehun, nhiệt độ cùng hơi thở của Sehun làm cho cậu an tĩnh lại. “Anh đừng để em một mình ở đây được không. Em sợ…” Cho dù là ở bên trong nửa mê nửa tỉnh, Luhan vẫn cảm thấy sợ. Không thể lừa gạt mình nữa rồi, thật ra thì cậu rất sợ tỉnh lại trong đêm tối chỉ có một mình, sau đó cảm giác không ngủ được. Thật sợ, thế giới băng lãnh đen tối đó, vĩnh viễn chỉ có một mình cậu. Cậu rất cô độc, cũng rất sợ. Không dám đi đối mặt một người nhưng không thể không tự mình thừa nhận, cậu sợ! "Không sợ. Tất cả đều có anh. Anh sẽ không bỏ em lại nữa. Sẽ không bao giờ …ngủ đi, anh ngủ cùng em.” Nhắm mắt lại, ôm cậu càng chặt hơn. Anh biết mình khốn kiếp, một mực tổn thương cậu. Cho nên trong thời gian xử lí công việc ở đây, anh đã không dưới một lần nghĩ đến làm sao để bù đắp tổn thương mà anh đã gây ra cho cậu. Lay từng nói, cậu đã từng bị anh tổn thương nhiều như vậy, vậy thì phải từng mảnh từng mảnh nhặt lên, để cho cậu cảm nhận anh thương cậu, yêu cậu, cưng chiều cậu…. Những thứ này đối với anh mà nói thật ra rất xa lạ. Nhưng anh biết anh nhất định phải học. Thật ra thì làm cũng không có khó khăn vậy , không phải sao? Người này không tham lam, chưa từng có yêu cầu gì với anh cả. "Sehun , không cho anh đi, không cho anh đi. . . . . ." Trong giấc mộng cảm thấy có người càng không ngừng ôm cậu, an ủi cậu, khiến Luhan vừa uất ức vừa khổ sở, nhiều năm như vậy, nhiều đau khổ như vậy, cậu chỉ muốn có người có thể ôm cậu nói: “Không phải sợ, tất cả đều có anh.” Có anh, có anh . . . . . Đúng vậy, tất cả đều có anh. Không cần quan tâm cái gì là yêu hay hận, cũng đã không còn quan trọng nữa rồi, quan trọng là, vào giờ phút này, anh ôm cậu, anh hôn cậu, đem cậu vào trong lòng. "Anh không đi, sẽ không đi nữa!" Anh từng để cho mình đi xa như vậy, xa như vậy, quay đầu lại mới phát hiện, trong lòng của anh chỉ có cậu, muốn cũng chỉ có cậu. . . . . . end chapter 97 part 1.
|
Chapter 97: Làm Thế Nào Để Tiếp Tục Yêu? (2) - Hoàn Bị 'dày vò' thật thảm! Luhan xoa eo đau nhức từ từ đi xuống cầu thang, thiệt là, nửa đêm tỉnh lại nhức đầu đã đủ thảm, còn phải ứng phó một đầu dã thú đã nổi điên, còn có người thảm hơn cậu không. Người kia vừa hung hăng vừa nói: “Xem em sau này có dám uống rượu nữa không!” Cậu không dám, cũng không dám nữa, trừng phạt sau khi uống rượu say, thật làm cho cậu thấy thân thể đau đớn quái dị. Mỗi bậc thang phía dưới, cũng cảm thấy bước đi rất đau. Vận động quá sức, hơn nữa người kia căn bản không chú ý sức lực của mình, đem lấy cậu làm cho đến lệ đầy mặt, khóc thương cầu xin tha thứ. Vừa nghĩ tới mình ở trên giường mất thể diện như vậy, cậu bây giờ cảm thấy gương mặt rất nóng. Rõ ràng trước khi đi ngủ cậu nghe thấy giọng dịu dàng nhẹ nhàng dụ dỗ của anh, nhưng khi tỉnh lại sao lại trái ngược như vậy, giống như một dã thú ăn sao cũng không thấy no? Thật vất vả đi tới lầu một, huhu, hông của cậu, đau đớn giống như là muốn đứt rời, sắc mặt cậu trắng bệch, một chút tinh thần cũng không có. Hôm nay đoán chừng là không đi tới tiệm ăn được, phải gọi điện thoại cho chị XiuMye thôi. "Cậu chủ, đã dậy." Vú Lee mang rau xanh từ bên ngoài đi vào, vô cùng có sức sống theo sát cậu chào hỏi, quan tâm nhìn cậu "sao hôm nay sắc mặt có vẻ kém như vậy?" Cậu giống như một ông lão sáng sớm đứng lên đi đi lại lại, giống như rất mệt mỏi? "Vú Lee, không có việc gì. Tối hôm qua ngủ không được ngon giấc mà thôi." Luhan đỏ mặt đi tới trước bàn ăn, đâu chỉ ngủ không ngon? Cậu căn bản không ngủ được bao nhiêu? "Đến đây, ngồi xuống trước đi. Uống trước ly sữa nóng, ăn nữa chút cháo bổ khí." Vú Lee để giỏ thức ăn xuống, kéo Luhan ngồi xuống, nhanh chóng lấy từ trong tủ giữ ấm ra ly sữa tươi. "Vú Lee, tôi tự mình làm được rồi. Anh ấy đâu?” Luhan vừa uống sữa tươi vừa khắp nơi nhìn quanh. "ông chủ à? Chắc là ở thư phòng chứ?" Vú Lee vừa cười vừa cầm món ăn lấy ra. Không cần hỏi cũng biết ‘anh ấy’ là ai. Mặc kệ như thế nào, thấy ông chủ cùng cậu chủ lại tốt như lúc ban đầu, đây là chuyện vui đáng giá nhất. Chỉ hy vọng bọn họ không cần xa nhau nữa. cậu chủ những năm này thật sự là quá khổ. "Vú Lee, tôi vừa nãy không có hỏi anh ấy." Cái gì gọi là giấu đầu lòi đuôi? "Cậu chủ, ngượng ngùng cái gì, hỏi thì là hỏi thôi!" Là người cũng nhìn ra được cậu chủ yêu ông chủ. Được rồi, Luhan thừa nhận cậu thật sự là không biết cách tranh cãi với người khác, cho nên vẫn là ngoan ngoãn ăn xong bữa ăn sáng nhưng không biết đó là bữa trưa sau đó gọi điện thoại cho chị XiuMye Nhưng khi cậu đang cầm ống nghe muốn bấm số điện thoại thì Sehun đi từ trên lầu xuống lên tiếng ngăn cản cậu: “Muốn gọi điện thoại đi đâu?” "Mắc mớ gì tới anh?" Treo điện thoại lên, lần nữa bấm số điện thoại. Cậu hiện tại toàn thân đều không thoải mái, không nghĩ để ý anh. Đặc biệt là dáng vẻ tinh thần của anh. Hừ, động một chút là ném cậu qua một bên gần một tháng, sau khi trở lại thì hận không một hớp ăn hết cậu đến cả xương cốt không chừa. "Nếu như em gọi điện thoại đến cửa hàng ăn thì không cần." Sehun vừa sửa sang lại ống tay áo vừa lên tiếng nói. "Anh có ý gì?" "Ý là, anh đã cho người thông báo đến nhà họ Xiu, bắt đầu từ hôm nay em không đi làm nữa. Nghỉ ngơi tốt mấy ngày, chúng ta trở về Thái Lan” Đi tới bên cạnh cậu muốn ôm cậu nhưng lại bị cậu đẩy ra. "Sehun, làm sao anh có thể như vậy? Em muốn tự mình nói với chị XiuMye. Anh thật là quá đáng!" anh tại sao có thể không hỏi ý kiến cậu một chút? Mặc dù cậu chỉ là đơn thuần giúp một tay, nhưng anh làm như vậy, cậu chính là tức giận. "Em nói hay anh nói có cái gì không giống nhau? Em không mệt sao? Mệt thì trở về nghỉ ngơi thật tốt. Anh còn muốn đến công ty, nghe lời, không cho đi. Ngoan ngoãn ở nhà chờ anh." "Sehun , em chính là muốn đi." Cho dù thật rất mệt mỏi, cậu vẫn muốn đi ra ngoài. "Luhan. . . . . ." Sehun nhíu mày, người này, ngủ dậy nên mọi chuyện đều quên? Ngày hôm qua còn dịu dàng với anh như vậy, cười ngọt như thế hiện tại lại không nghe lời. "Kris, lái xe đưa tôi đi." Cuối cùng là mở mày mở mặt một lần, nhìn đến gương mặt đen thui của anh không thể làm gì cậu, Luhan cảm thấy vô cùng vui vẻ. "ông chủ. . . . ." Kris mặt khó xử đứng ở phía sau, đi cũng không được, không đi cũng không xong. "Đi đi!" Rốt cuộc bóng dáng nho nhỏ đi ra cửa lớn, Sehun lên tiếng nói. Luhan đi tới cửa hàng, sau khi vợ chồng XiuMye thấy cậu, miệng há to đến độ nhét vừa cả trứng gà rồi. "Chị XiuMye, thế nào?" Luhan không hiểu nhìn hai vợ chồng họ, không thể nào? Cậu xuất hiện tại nơi này có cái gì không đúng sao? Sehun cho người ta tới nơi này nói cái gì rồi hả ? "Luhan, buổi sáng, ừ. . . . . . Có một người điện thoại tới đây, không phải nói em không tới sao?” XiuMye sửng sốt nửa ngày mới hồi phục tinh thần, chính xác mà nói, đang uy hiếp bọn họ không cho cậu đến nữa bằng không họ sẽ chuốc lấy phiền phức. Bọn họ đều biết người chồng đáng sợ của Luhan, cho nên. . . . . . Nhưng mà, Luhan tại sao lại chạy tới? "Chị XiuMye, chị nói Sehun gọi điện thoại cho chị?" Thì ra là anh thật đã làm! Tên khốn kiếp này. "Luhan, vậy em hôm nay tới phải . . . . ." "Em tới đi làm! Anh ta không cho em đến, em càng muốn tới." Anh không để cho cậu làm, cậu nhất định phải làm. Dù là hôm nay làm một ngày rồi ngày mai cùng anh trở về Thái Lan cũng được. "Luhan, em như vậy anh ta có tức giận không?” XiuMye có chút khó khăn nói. "Đúng vậy, Luhan. Nếu không hai người bàn bạc cho xong rồi trở lại.” Lần này chồng của XiuMye, người đàn ông thật thà cũng lên tiếng. "Chị XiuMye, rốt cuộc anh ta nói gì rồi hả ?" Luhan biết chuyện có lẽ không có đơn giản như vậy, cậu nhỏ giọng hỏi. "Ừ, không có gì." "chị cứ nói đi!" Luhan lôi kéo mặt khổ sở XiuMye. "Luhan, dì phải nói với con thôi." Nói chuyện không phải vợ chồng XiuMye, mà là mẹ XiuMin, hôm nay sau khi đưa XiuMin đến phi trường sau đó trở về. "Mẹ. . . . . ." XiuMye nhìn đến mẹ mình, biết không nói cũng phải nói. Chỉ sợ mẹ mình nói chuyện quá đáng. "dì Xiu, có chuyện gì, dì nói đi." Đối với mẹ của chị em nhà họ Xiu, mặc dù đối với cậu luôn nói chuyện rất cay nghiệt, nhưng dù sao bà ấy từ nhỏ nhìn cậu lớn lên, mặc kệ như thế nào, nhưng cũng là một trưởng bối. "Luhan, tôi biết trước kia tôi có vài lời cũng như vài việc không đúng với cậu, ở chỗ này tôi xin lỗi cậu!" bà Xiu nói xong câu đó ngay trước mặt con gái và con rể rồi cúi đầu trước Luhan. Làm sao gánh nổi đây? "dì Xiu, dì không nên như vậy. Có chuyện gì chỉ cần nói ra là được?" Luhan vội vàng đỡ bà. "Mẹ, mẹ không phải muốn hù Luhan chứ?” XiuMye lên tiếng nói. "Luhan, vậy tôi sẽ nói." Bà Xiu nhìn con gái một cái, xoay mặt trở về nhìn Luhan “Cái cửa hàng ăn này là cả đời nhà chúng tôi tích góp mở được. Buôn bán thật vất vả từng ngày mới dần ổn định, nhưng Oh tổng của cậu nói chỉ cần cậu dám xuất hiện ở chỗ này thì cậu ta sẽ phá hủy cái cửa hàng này!”’ "dì Xiu. . . . . ." Luhan không dám tin nhìn bà Xiu từng chữ từng câu tố cáo, trong lòng đã dần dần sáng tỏ, Sehun tên khốn kiếp này, lại dám uy hiếp người ta như vậy, thật sự là quá đáng! "Luhan, tôi hiểu rõ, cậu ta là một người có tiền có thế, không thể nào không có việc gì mà lấy cửa hàng nhỏ bé này ra đùa giỡn, nếu như hai người đang gây gỗ thì hai người có thể bỏ qua cho chúng tôi không?” "Chị XiuMye, dì Xiu, thật xin lỗi. con không biết anh ta có thể nói như vậy. Yên tâm đi, con đi tìm anh ta. Cửa hàng này sẽ không có việc gì." Luhan cầm tay bà Xiu, hướng về phía bọn họ, lộ ra một nụ cười xin lỗi, rất nhanh sau đó đi ra ngoài. Sehun thật là hồ đồ rồi ! Anh có thể không chút kiêng kỵ bức bách bạn của cậu như vậy? Luhan bất cứ giá nào, anh làm như vậy không phải là muốn ép cậu chủ động ngoan ngoãn ở nhà sao? Hừ! Cậu muốn đi tìm anh tính sổ. Cậu ‘một người một ngựa’ chạy đến cao ốc tập đoàn Oh thị, lại phát hiện nhân viên bảo an lần trước ngăn cậu, lần này lại mặc cho cậu thuận lợi, còn hết sức khách khí đối với cậu mỉm cười, cộng thêm chào hỏi, ngay cả cô tiếp tân đó còn đến đòi đưa cậu đến thang máy, nếu không phải cậu cự tuyệt nhất định là đưa cậu lên rồi. Giống như đã sớm biết, cậu sẽ đến đây. Luhan nghi ngờ vào thang máy, cho đến lầu cuối, phát hiện phòng làm việc to hào hoa như vậy cư nhiên trống rỗng, ngay cả đám “con mèo nhỏ” cũng không có. Chẳng lẽ phòng làm việc của tổng giám đốc chính là như vậy? "Em ở đây lén lút nhìn quanh cái gì?" Thanh âm Sehun trầm thấp bỗng dưng vang lên, dọa Luhan giật mình. "anh làm sao đi mà không có tiếng động như vậy?" "Rất đơn giản, đây là của địa bàn của anh, muốn thế nào thì được thế đó." Anh duỗi chân dài ra, ưu nhàn ngồi trên bàn làm việc. "Nơi rộng như thế này thật là lãng phí.” Nhìn chung quanh, vẫn cảm thấy vô ích đến đáng sợ. "Em tới chỗ này của anh, là muốn cùng anh thảo luận về phòng làm việc hay sao?" Anh cười như không cười hỏi. "Nếu như em thích công việc, anh có thể chuẩn bị một ‘phòng trợ lý đặc biệt’ cho em. Có được không em?" Anh cười nhẹ nói. "Em không muốn làm việc với anh!" cậu cái gì cũng không hiểu, Luhan rất nghiêm túc sưng mặt lên, nhớ tới mục đích mình tới, là vì "dạy dỗ" anh. "Em tới nơi đây là vì cái gì, em tin anh rất rõ chuyện mình đã làm.” "Anh làm chuyện gì?" Anh cười nhẹ hỏi lấy, đưa tay muốn ôm cậu tới đây, lại bị cậu nhẹ nhàng linh hoạt mà tránh né. "Anh gọi điện thoại uy hiếp chị XiuMye phải không? Anh muốn cửa hàng của họ phải đóng cửa?” Cậu vạch trần tội của anh. "Anh có sao?" Anh nâng lông mày. Luhan không nghĩ tới, anh lại phủ nhận! "Anh có!" Luhan trợn to hai mắt, anh không liên quan ư, thái độ đau khổ làm cho cậu rất căm tức. "Nếu như anh muốn làm cái gì, nhắm vào em là được, không cần thiết liên lụy bạn của em! Huống chi là chị XiuMye." Sehun nheo lại mắt. "Em sai lầm rồi, anh làm tất cả chỉ nhắm vào em, những người khác anh hoàn toàn không có hứng thú để ý tới." Anh luận điệu, khiến Luhan tức giận hơn. "Nhưng hiện tại, anh đã làm hại bạn của em rồi. . . . . ." "Đủ rồi!" Anh đột nhiên nổi giận."Mở miệng ngậm miệng đều là ‘bạn’, anh nghe thật khó chịu, em còn nói, anh thật sự đem bọn họ tới bắn chết." Luhan kinh ngạc trừng mắt nhìn anh. "Làm sao anh có thể không nói lý lẽ như vậy?!" "anh vui thì sẽ phân rõ phải trái, mất hứng liền bá đạo!" Anh như thế này mà ác liệt? Cậu luôn cho rằng sẽ không có cách nào nói rõ với cái người bá đạo này. Nhưng, cậu cho là anh đã không còn là người ác độc cực điểm nữa, tại sao lại… Trừng mắt nhìn anh ngạo mạn, Luhan tức giận, ngực không ngừng phập phồng, cậu quật cường cầm nước mắt."Sehun , anh rốt cuộc muốn thế nào đây?"
|
Italy. Đứng trong giáo đường thánh Lorenzo ở Florence, Luhan đang cầm bó hoa anh vừa mới mua khi đang lái xe ngang qua tiệm bán hoa, từng đóa linh lan mảnh mai được bó thành hình chiếc chuông thật dài, màu lá xanh thanh lịch trong lành, cậu nâng niu cầm trong tay, cảm thấy tràn đầy hạnh phúc. Ánh mắt màu xanh bảo thạch của vị mục sư đang đọc tiếng Italy cậu nghe không hề hiểu. Lần này, hôn lễ của bọn họ không có phô trương như lần trước, đơn giản đến chỉ có Kris và MinHo, hai người chứng hôn cho bọn họ. Cậu đứng nơi đó, nghiêng đầu nhìn Sehun tuấn tú cao lớn bên cạnh, anh vô cùng bình tĩnh nhìn người cha xứ đang đứng trước mặt, ánh mắt yên tĩnh như nước. Tay anh cùng tay cậu nắm chặt, giống như sợ cậu chạy mất. Thì ra Sehun không phải cái gì cũng làm được, lần đầu tiên anh đứng trước mặt cậu có chút lo lắng khẩn trương, lần trước trong hôn lễ cậu đã bỏ chạy gây nên ảnh hưởng sâu đối với anh. Luhan dùng sức cầm tay của anh, tròng mắt anh thấp xuống, nhìn mười đầu ngón tay mịn màng nhỏ bé đang cùng tay mình quấn chặt, nội tâm khẽ động. Rốt cuộc cậu không thể chạy thoát khỏi tay anh nữa. Anh cùng cậu sẽ nắm tay như vậy, đi qua một đời, vĩnh viễn không hối hận. Những văn từ xa lạ liên tiếp từ trong miệng của cha xứ nói ra, sau đó cha xứ dùng ánh mắt hiền từ nhìn cậu, giống như đang hỏi cậu cái gì? Luhan luống cuống mặt nhìn về Sehun , lại không dám nói chuyện, chỉ có thể dùng môi mấp máy hỏi anh “Ông ấy nói gì?” Sehun vào lúc này lại cười, anh nâng tay của cậu đặt ở bên môi hôn một cái, sau đó để xuống “Đọc theo anh.” Luhan sững sờ nhìn anh, nghe được ngôn ngữ xa lạ nhưng lại giống với cha xứ từ trong miệng anh nói ra, cậu thật bị dọa sợ. Sehun còn hiểu tiếng Ý? Cậu nhìn khẩu hình miệng của anh nhưng không nói được tốt. Anh rất kiên nhẫn bắt đầu lại, mãi cho đến khi anh hài lòng thì thôi. Hôn lễ rất tuyệt không phải sao? Trong căn phòng nội thất sang trọng, con trai đang ngồi ở bên cạnh máy vi tính trên giường lớn. “cha và ba kết hôn.” Gương mặt nhỏ đáng yêu vô cùng trong màn hình khiến Luhan cười vui vẻ. “ba, về sau ba sẽ không bao giờ rời xa HunHun phải không?” “Bảo bối sẽ không bao giờ đi nữa, nhớ ba không?” Tính ra họ đã rất lâu không có gặp nhau rồi. Trong khoảng thời gian này xảy ra nhiều chuyện, Luhan nhớ con trai mình rất nhiều. "dạ nhớ, cha ở đâu?" "cha đang tắm." "Bảo bối nhớ cha sao? Đợi cha trở lại, ba sẽ để cho cha nói chuyện cùng con có được không?" "ba, con không nói nữa, bà nội đang đợi con đi xuống ăn điểm tâm." "Bảo bối, đi chậm một chút." Luhan nhìn con trai bò từ cái ghế thật cao xuống, trong lòng lo lắng không thôi. Cho đến khi thân thể nho nhỏ đi mất, cậu mới tắt máy vi tính, cả người nằm trên giường thoải mái. Ánh mắt nhìn bó hoa cưới làm tâm tình cậu cực tốt, chống người dậy lấy bó hoa đặt trên giường, duỗi từng ngón tay chạm vào đóa hoa tinh xảo. Hôm nay cậu kết hôn cùng Sehun. cậu cho rằng đời này cậu sẽ cô đơn một mình, nhưng cuối cùng ông trời cho cậu hạnh phúc lớn nhất. Hạnh phúc này làm cho cậu run rẩy, hiện tại nhắm mắt lại có thể chạm đến thiên đường. “Bó hoa này đẹp như vậy sao?” Giọng nói trầm thấp vang lên cách chỗ đó không xa. Sehun ra ngoài, liền nhìn thấy ‘cô dâu nhỏ’ của anh nằm trên giường mang theo khuôn mặt nhỏ bé nhìn bó hoa lớn kia. Trong tiệm nhiều hoa như vậy cậu không thích, cố tình chọn bó hoa màu trắng không bắt mắt này. Nghe được âm thanh, Luhan ngẩng đầu, mặc dù đã sớm biết rõ vóc người của anh luôn có thể khiến người khác chảy nước miếng, nhưng lần này một lần nữa nhìn thấy, cậu trợn tròn mắt. Sehun tắm xong mang theo vẻ mặt vui vẻ, mặc áo choàng tắm màu trắng, dây buột lỏng lẻo, bắp thịt rắn chắc ở vạt áo lộ ra, bởi vì mới tắm xong nên phát ra tia sáng mê người. “Nhìn nữa thì nước miếng sẽ chảy ra đó.” Bất đắc dĩ đi tới bên giường ngồi xuống, đưa tay sờ gương mặt đỏ bừng làm cho anh động lòng không dứt. Cái gì nước miếng chảy xuống? Luhan hồi hồn, theo bản năng sờ sờ đôi môi, mới nhận ra là anh đang giễu cợt cậu, đứng dậy tiến tới kéo áo dây choàng tắm của anh, "Đâu có đâu? Là anh đối với em chảy nước miếng." Được rồi, anh thừa nhận anh là đối với cậu chảy nước miếng, ánh sáng trong mắt càng thêm nóng bỏng, kéo cậu tới thật sâu hôn, lưỡi dây dưa, ngọt ngào vô hạn. "Sehun , uhm . . . . . Chờ một chút. . . . . . Không được đè lên hoa. . . . . ." Cậu thở hổn hển đem tay thăm dò vào áo choàng tắm từ trước ngực kéo ra, kéo anh cùng nhau nằm ở trên giường, nhìn bó hoa xinh đẹp “Hoa này đẹp không anh?” Luhan lại lấy chủ đề này ra thảo luận trong đêm tân hôn của hai người. Cá nhân anh cho là hoa không có đẹp gì so với gương mặt cậu đang cười, làm cho anh động lòng. "hoa có đẹp hay không? Anh không nói, thì không được nhúc nhích." "Em đẹp nhất." Ánh mắt liếc bó hoa chướng mắt một cái, Sehun thật không nhịn được muốn thở dài lên tiếng. LuHan, nhất định là cố ý. "Người ta nói là hoa mà." Ở trong lòng anh cười duyên, còn không quên lấy tay đem hoa để trước mắt của anh. "Đẹp." Lần này vậy được rồi chứ? Sau khi trả lời xong Sehun cho là có thể ăn ngon miệng, nhưng lại lần nữa bị LuHan làm cho nổi đóa. "Sehun, anh biết tại sao em lại muốn chọn linh lan không?" Nằm ở trong ngực của anh, nhìn chuỗi chuông nhỏ, mùi hoa nhàn nhạt từ trong đáy lòng tràn ra hạnh phúc, thần túy mà trong suốt. ". . . . . ." Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang mong đợi của cậu, Sehun không đành lòng để cho cậu thất vọng, cho nên kiên nhẫn nghe cậu nói tiếp. Luhan kề mặt bên má anh, cảm thụ ấm áp cùng thỏa mãn "Hoa linh lan đại biểu cho hạnh phúc trở về, trong truyền thuyết chỉ cần có được hoa linh lan sẽ được thần phù hộ chăm sóc. Người ta nói rằng hoa này sinh ra đau buồn, hạnh phúc đặc biệt khó khăn mới có hơn nữa còn có số mệnh bi thương. Ở trong thần thoại tình yêu thì hoa linh lan đại biểu cho số mệnh gặp nhau, yêu kiên định đến vĩnh hằng.” Cậu mềm giọng thì thào vào lỗ tai anh giống như kể chuyện xưa, thanh âm dịu dàng dễ nghe, khiến cho lòng anh say mê không dứt. "Hạnh phúc trở lại." Nhắm mắt lại, ôm cậu càng chặt hơn. Hạnh phúc trở lại, lần này hạnh phúc thật đã tới. Quá trình khó khăn, khổ đau, đã qua. Bởi vì bọn họ cũng được thần may mắn chăm sóc, không còn có thứ gì có thể so với phút giây này cảm thấy thỏa mãn hơn nữa. Cậu mỉm cười, đưa tay khẽ vuốt đóa hoa "Thật là tốt. Hạnh phúc của chúng ta rốt cuộc đã tới." "Chúng ta sẽ luôn luôn hạnh phúc." Đem hoa trên tay cậu để lên trên tủ đầu giường, nâng cằm của cậu, trong mắt của cậu có dịu dàng vô tận. Trong nháy mắt hai môi đụng nhau, cậu lại kéo anh lại “Chờ một chút…” Cậu nhất định là cố ý, Sehun nhìn cậu thật sâu, anh ngược lại phải nghe, nghe cậu còn có lời gì phải nói. "Cái này. . . . . ." Luhan giơ tay lên, chiếc nhẫn kim cương ở trên tay nhu nhu dưới ánh đèn tản ra ánh sáng hạnh phúc, "Anh tìm lại nó sao?" ". . . . . ." Gương mặt tuấn mỹ giống như hơi biến đỏ. Sehun chăm chú nhìn chằm chằm chiếc nhẫn sáng ngời trước mắt anh. "Sehun . . . . . ." Thanh âm thật dài mang theo nũng nịu ở bên tai vang lên. "Vào ngày đó. . . . . ." Anh sau khi mổ xong, tỉnh táo liền nói câu nói đầu tiên là cho người đi tìm vật này trở về. Nhưng anh không muốn nói với cậu. Sợ, sẽ làm cậu lần nữa khổ sở. "Ngày nào. . . . . ." Xem ra có người thật muốn truy cứu tới cùng rồi. "Thật muốn biết?" "Ừ." Bất tri bất giác, Tiểu Bạch Thỏ rơi vào bẫy lớn của sói xám. "Dùng miệng nói không rõ ràng, chúng ta hãy dùng thân thể để nói. . . . . ." Anh càng ngày càng gần, hô hấp gần gũi thổi lất phất ở trên môi của cậu, sau đó, cúi xuống."Sehun , không muốn. Anh còn chưa nói mà?" "Anh dùng thân thể để nói cho em biết." Thật là một phương pháp vô cùng tốt. Căn phòng tân hôn được bố trí xa hoa tinh xảo, khắp nơi tản ra hạnh phúc tân hôn ngọt ngào, chiếc giường kingsize lớn kịch liệt đung đưa, thanh âm yêu kiều quanh quẩn ở trong phòng. Anh ôm cậu, lần nữa lặp lại…Nghe tiếng cậu thở dốc, nhìn cậu uốn éo rên rỉ, tròng mắt đen nhánh nhìn chằm chằm mặt cậu, chỉ có anh độc chiếm phong tình mềm mại đáng yêu, một chút cũng không bỏ qua. Chăn mền bị xốc xếch, hai thân thể đang dây dưa, không chia lìa, giống như hai nữa vòng tròn sau khi tách ra thì giờ đây đã hợp lại. Đây là lần đầu tiên hai người thân mật với thân phận vợ chồng, loại thân mật nỉ non này khiến cho vận động càng thêm ý vị mê người. Ngón tay của cậu bấm vào bắp thịt rắn chắc của anh, đầu ngón tay vì dùng sức mà trắng bệch. Nụ hôn ấm áp từ môi anh theo một đường đi xuống.. "Ưmh. . . . . . Sehun . . . . . ." Cậu cắn môi, muốn ngừng âm thanh mắc cỡ ngày càng lớn."Em kêu ra đi, anh muốn nghe." Anh duỗi ngón buông hàm răng cậu ra . . . . . . Đầu của cậu ở trên gối trắng như tuyết lắc lắc, tóc nâu bóng bẩy vươn trên gối, chăn đệm rơi xuống đất, sáng rỡ đẹp đẽ, xuân ý dạt dào. Thích nhìn cậu lúc này, xinh đẹp đến cho anh không rời mắc được. Anh lúc này trước mặt cậu không còn là gương mặt ‘băng lãnh ngàn năm’ nữa, bây giờ anh khó giữ được tỉnh táo, kích động muốn thêm vài lần nữa. Chỉ có cậu mới làm anh mất khống chế hoàn toàn như thế, hận không thể vĩnh viễn say mê, không bao giờ thoát ra nữa. "Chậm. . . . . . Chậm một chút. . . . . ." Cậu khóc đến không thở nổi, lông vũ thật dài trên dính nước mắt trong suốt, cái miệng nho nhỏ khẽ mở, đang liều mạng hô hấp, bị anh làm cho sắp ngất đi. "Chậm lại không được. . . . . ." Khoái cảm làm cho anh điên cuồng. “Sehun, chúng ta sinh thêm bảo bối đi." Cậu dùng sức ôm chặt anh, không để cho anh ra ngoài. Một đứa bé rất cô đơn. Hấp dẫn như vậy không cách nào ngăn cản, anh nặng nề hôn cậu, ‘dòng nước’ mạnh mẽ bắn ra.
|
Ngoại Truyện 1: Sợ Vợ. Hiện tại ở Oh gia người nào làm chủ? Sehun? Không phải. Chính là LuHan, không lâu sau kết hôn liền mang thai song sinh. Vì để cho Luhan có thể an tâm dưỡng thai, bạn nhỏ HunHun mới trở về Thái Lan chỉ được 1 tháng, lại bị người cha luôn luôn thương HunHun nhất can tâm vứt HunHun một mình ở Zurich với ông bà nội. Một mặt, là bởi vì LuHan có tiểu bảo bối thường mệt rã rời, mà HunHun lại muốn cùng chơi với LuHan, mặt khác cũng là bởi vì Bà Oh cũng nhớ HunHun, vì nhu cầu của hai bên nên HunHun rời đi cũng là việc nên làm. Cũng may, HunHun cùng Bà Oh vô cùng hợp ý, tất cả đều vui vẻ. Trưa hôm nay, Luhan mới từ trên giường lớn bò dậy, bên trên cửa gỗ dầy cộm nặng nề truyền đến mấy tiếng gõ nhẹ, cậu đáp một tiếng, đẩy cửa đi ra, đặc biệt là dì Kim 50 tuổi, từ trong nước được mời đi theo chăm sóc cậu, lập tức liền bưng một chén thuốc bổ to mỗi ngày đều phải uống, đi vào, trên mặt mang nụ cười hiền hậu "cậu chủ đã tỉnh." "Dì Kim, gọi con tiểu Lu là được rồi" Luhan đi tới muốn nhận lấy chén canh hương nồng, dì Kim rất am hiểu các loại canh bổ truyền thống, một ngày ba lần không hề quên. Sau bốn tháng tẩm bổ, thân thể cậu nhanh chóng tròn ra. "cậu chủ, vậy sao được?" Mặc dù canh đã không nóng, chỉ là vì lý do an toàn, dì Kim không để cho Luhan nhận lấy, cẩn thận bỏ lên trên bàn, sau mới trả lời. "Cám ơn, dì Kim." Luhan ngồi xuống, nhìn sắc trời một chút, ánh mặt trời vô cùng sáng rỡ, xem ra đã vào lúc giữa trưa, trở lại nhìn vào chén thuốc bổ kia thật là không muốn uống, nhưng cậu biết nếu cậu không uống, người phiền toái nhất định không phải là cậu. Sehun quả thật chuyên chế tới cực điểm, ngày nào đó phát hiện cậu uống ít một chút, tất cả người giúp việc trong nhà nhất định sẽ bị vẻ mặt lạnh nhạt tới cực điểm của anh, dọa sợ đến cả đêm không ngủ được. Cho nên vì không muốn gây họa cho người khác, cậu cần phải uống đàng hoàng. Một ngụm nhỏ rồi một ngụm nhỏ mà đem uống xong, mới đứng dậy nghĩ muốn xuống lầu dưới, nhưng một dĩa trái cây lớn lại được đưa vào. Luhan chỉ là mang thai mà thôi, cũng không phải là heo, không cần ngày nào cũng nằm một chỗ, ăn xong rồi ngủ, nếu kéo dài như vậy nhất định sẽ thảm hơn heo nữa. "Dì Kim, con không ăn được, con xuống dưới lầu một chút." Ngủ lâu như vậy, thân thể uể oải, không muốn vùi mặt ở trong phòng nữa. Luhan quyết định không để ý tới trái cây đã được gọt tỉ mỉ kia, mang đôi dép kitty mà cậu thích nhất bước ra khỏi phòng. Vừa mới ra khỏi phòng cửa, người giúp việc trong nhà cầm trên điện thoại tới: "cậu chủ, điện thoại của cậu chủ." Không cần hỏi, cũng biết là ai gọi . Có ai tin một lão đại đứng đầu hắc đạo người ta nghe thôi đã sợ mất mật, lại có lúc dài dòng như còn hơn mấy bà thím ngoài chợ không? Rõ ràng bận rộn như vậy, nhưng một ngày ba lần gọi điện thoại về nhà theo giờ ba bữa cơm. Thật đúng là không phải phong cách của Sehun.
|
"Đã dậy rồi hả ? Ăn cái gì chưa?" Giọng trầm thấp ở bên kia truyền tới, nếu là lúc trước khi nhận điện thoại của Sehun gọi tới, cậu nhất định sẽ khẩn trương, nhịp tim đập nhanh, nhưng bây giờ….. "ừm. . . . . ." Luhan vừa đi xuống lầu dưới, vừa nhẹ nhàng ứng tiếng. "Thế nào, có phải ăn không ngon miệng không?” Xen lẫn âm thanh lật tờ giấy, anh nghe cậu nói qua loa, lông mày anh tuấn đã nhíu lại. người ta thường nói được đằng chân thì lên đằng đầu. Anh chưa bao giờ tin, nhưng hiện tại LuHan chính là như vậy, càng ngày càng không đem anh để trong mắt. "Sehun, có thể không cần mỗi ngày đều ăn những món như vậy nữa được không?" Đi xuống lầu dưới, nằm xuống ghế sa lon thoải mái, Luhan có chút buồn bã nói. "Không được, em bây giờ là một người ăn, ba người bổ. Em gầy như vậy, không ăn nhiều một chút sao có thể?" Điện thoại đầu bên này, Sehun hoàn toàn không để ý tới cậu đang làm nũng. Chuyện gì cũng có thể thương lượng, nhưng chuyện này hoàn toàn là không. "Em đâu có gầy?" Trước kia đều không ghét bỏ cậu gầy, hiện tại thì ngược lại, mang thai đến bây giờ đã tăng mười mấy ký nhưng anh vẫn nói gầy, trong quan niệm của anh, cái gì mới gọi là mập? "Chỗ cần gầy thì không gầy, nhưng đồ ăn nhất định phải ngoan ngoãn ăn xong, có nghe hay không?” Bên này Sehun cười khẽ một tiếng, giơ tay lên ý bảo MinHo đi ra ngoài trước, anh lập tức có cuộc họp nhưng vừa nghe thanh âm của LuHan cũng không muốn cúp điện thoại. Sehun, anh thật là càng ngày càng vô dụng. "Sehun, anh nhiều lời quá, y như ông già." Một tay ôm điện thoại, một tay cầm gối ôm mềm mại vào trong ngực. Trong miệng rõ ràng là oán trách một tiếng, nhưng người sáng suốt lại nghe ra là cậu đang nói lời ngọt ngào. Dì Kim bưng dĩa trái cây xuống thấy cậu đang nói điện thoại, cười đem dĩa trái cây đặt trước mặt cậu sau đó lui ra. Luhan vô lực nghĩ, muốn một cước đem dĩa trái cây cho xuống đất, có phải người có thai thường nóng tính không, cậu dạo gần dây cảm thấy mình càng ngày càng bạo lực. Điện thoại đầu kia trầm mặc lát sau mới lên tiếng nói "Có thật không?" "còn phải hỏi?" Ngồi dậy, buông gối ôm ra, đưa tay dùng cái nĩa xiên một miếng táo cầm ở tay nhưng không có ăn. Hình như cậu càng ngày càng thích cùng anh đùa giỡn qua điện thoại: “Có lão già nào có thể lực tốt như anh sao?” Sehun bị thanh âm mềm mại đùa giỡn, thiếu chút nữa kích động muốn về nhà ngay chứng minh mình không phải là ông già. "Sehun, anh thật đáng ghét. Em muốn ra ngoài dạo có được không?" Luhan không muốn cùng anh bàn cái đề tài này, Sehun nói cái gì cũng có thể nói được . "Trước tiên ăn xong, kêu RyeoWook cùng em đi công viên dạo một chút." Ở đầu dây bên kia, Sehun lạnh nhạt nói. Ai, lúc này còn không quên nhắc nhở cậu phải ăn “thứ gì đó”.
|