Ba Ba, Ta Yêu Ngươi
|
|
“Jae, JaeJoong, cậu. . . . . . Yêu cả ba mình sao? Cậu như thế nào lại. . . . . .” Junsu không thể tin nổi người trước là JaeJoong mà cậu quen biết, mặc áo sơ mi to lớn của Yunho, hai chân thon dài để trần, cổ áo mở rộng không che được những dấu vết ở bên gáy cùng trước ngực, mái tóc đen rối tung, ánh mắt xinh đẹp hơi sưng đỏ, trên mặt loang lổ nước mắt, cả người cứ như. . . . . .
“JaeJoong, tớ như thế nào lại cảm thấy, cậu hôm nay thoạt nhìn. . . . . .” Junsu nhăn cái mũi: “Có điểm phóng đãng.”
“Su, tớ nên giúp ông ấy, đi hẹn hò.” JaeJoong nhận lấy khăn tay chậm rãi lau mặt. . . . . .
Trên đường về nhà Yunho cứ nhớ lại lời Yoochun nói: “Yunho hyung, em không biết phải nói thế nào. Thực ra rất lâu trước đây em đã phát hiện JaeJoong đối với anh có gì đó khác thường. Em với Changmin cũng từng nói qua, cậu ấy bảo đó là vì JaeJoong lần đó lạc đường lại gặp mưa giông, đã bị kinh hãi, tâm lý bị ám ảnh, cho nên đặc biệt sợ việc mất anh, là đứa trẻ lớn lên quá ỷ lại vào anh. Em cũng nghĩ thế, chỉ không là cứ thấy có gì đó không thích hợp nhưng không nói ra được. Mà anh đối với JaeJoong lại thật là tốt, đây là bọn em không có nói quá, nói anh vừa là cha vừa là mẹ tuyệt đối không ngoa, em còn nhắc Changmin, chờ sinh đứa nhỏ, nếu anh ấy có thể được bằng một nửa anh thì cục cưng của chúng em đã có phúc lắm rồi. Nhưng mà, Yunho hyung, anh có cảm thấy, anh đối với JaeJoong, cũng có chút……..Nói như thế nào nhỉ, có điểm kì quái. Cha mẹ cưng chiều con trẻ, đây là chuyện quá bình thường, đứa nhỏ của em còn chưa sinh ra, Changmin đã ngày nào cũng cầm sách giáo dục trẻ con để nghiên cứu, mỗi ngày đều ôm bụng kể chuyện cố tích, tất cả đều là đương nhiên, cha mẹ nào mà chẳng như vậy. Nhưng mà Yunho hyung, anh, anh lại không giống bình thường. Ánh mắt anh nhìn JaeJoong, có loại cảm giác đặc biệt, không phải là cảm giác yêu thương của cha với con. . . . . , còn giống như ẩn chứa gì đó bên trong. Nói anh đừng cười, em cảm thấy có lúc anh nhìn JaeJoong, có điểm giống như Changmin nhìn em vậy, nhưng hồi trước thì không thế, chỉ đến hai năm gần đây thằng bé lớn lên, cảm giác anh nhìn nó càng ngày càng rõ, có lẽ. . . . . .”
“Không thể nào!” Yunho cố sức lắc đầu, muốn đem cái loại ý niệm trong đầu này đuổi đi thật xa. Rõ ràng là con mình, một tay nuôi lớn, như thế nào lại sinh ra cái tình cảm gì khác. Nhưng mà……..Chuyện buổi sáng biết giải thích thế nào? Đến bây giờ bản thân vẫn còn nhớ rõ mồn một hương vị của JaeJoong, làm cho mình lửa nóng hừng hực, suýt nữa mất đi lý trí. . . . .
“Rốt cục phải đối mặt như thế nào đây?” Yunho cảm thấy mình sắp phát điên đến nơi. Đột nhiên nhớ tới lúc chạy đi bỏ lại JaeJoong cả người trần trụi nằm ngửa trên sô pha liệu có sao không. Nghĩ vậy vội chạy nhanh về nhà.
Lúc về đến nhà JaeJoong đã nấu xong cơm tối. JaeJoong rất giỏi nấu nướng, hồi mới tám chín tuổi còn chưa cao hơn bệ bếp là mấy đã học tay nghề từ dì Song chủ quán ăn, lúc nào Yunho nấu cơm cũng đứng cạnh phụ giúp, mười một mười hai đã tự mình nấu được đồ ăn ngon, Yunho bị bệnh dạ dày từ nhỏ, toàn bộ đều nhờ vào JaeJoong chăm sóc mới dần dần khôi phục.
“JaeJoong, ba. . . . . .” Yunho không biết nên đối mặt với JaeJoong thế nào, buổi sáng thiếu chút nữa bắt nạt cậu, hiện tại thật không biết mở lời thế nào.
“Ăn cơm đi, buổi tối còn phải tới quán bar.” JaeJoong đặt bát cơm đến trước mặt Yunho, đem đôi đũa cho hắn.
“Ừ.” Yunho xấu hổ nhận lấy đũa, cúi đầu ăn cơm.
JaeJoong ngồi đối diện hắn, hai người một câu cũng không nói, không khí trên bàn ăn nặng nề dị thường.
“Ưm. . . . . .” Yunho thấy bữa cơm này thật là khó nuốt, muốn tìm chuyện để nói, ngẩng đầu lại thấy JaeJoong ngẩn người, bát cơm trước mặt một miếng cũng chưa động. Yunho không biết nói cái gì cho phải, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào JaeJoong, nhìn mãi nhìn mãi, liền thấy một giọt nước mắt từ từ chảy xuống.
“JaeJoong!” Yunho cảm thấy có thứ gì đó ở trong ngực ép hắn không thở nổi, nước mắt JaeJoong giống như khảm vào lòng mình, đốt tâm hắn đau đớn, hắn như ngày xưa quỳ xuống trước mặt JaeJoong: “JaeJoong, là ba không đúng, ba không phải người, không nên khi dễ con, con đánh mắng ba đi, JaeJoong, tất cả là lỗi của ba.”
JaeJoong chậm rãi cúi xuống nhìn Yunho, vươn tay vuốt ve đầu và hai má hắn, ôn nhu mỉm cười: “Không có, ba không có sai. Jung Yunho là đệ nhất thiên hạ. . . . . . Là người ba tốt, đúng không? Đi hẹn hò đi, tìm một nữ nhân tốt, JaeJoong muốn có mẹ.” JaeJoong dùng ánh mắt dịu dàng khen Yunho: “Jung Yunho đẹp trai, hôn cái nào.” Nói xong cúi đầu chậm rãi hôn lên môi Yunho, cứ để yên hồi lâu như vậy không nhúc nhích, sau đó khẽ cắn lên môi Yunho một chút, rồi chậm rãi rời đi, lại dùng ngón tay nhẹ nhàng miết qua: “Về sau, không bao giờ …làm như vậy nữa .”
“JaeJoong!” Yunho một phen ôm lấy JaeJoong: “Con à, đều là ba không tốt, ba là súc sinh, JaeJoong, tha thứ cho ba đi. . . . . .”
“Đừng kích động, ăn cơm nhanh lên đi, nếu không lại đau dạ dày.” JaeJoong chậm rãi lách ra khỏi cái ôm ấp của Yunho: “Ba đã làm gì? Con tất cả, đã quên.”
|
Sau hôm đó dường như tất cả đều khôi phục lại bình thường, nhưng Yunho biết, hai người họ đã không còn như trước. Những ngày nghỉ thay vì đi học thì JaeJoong chú tâm nấu cơm giặt, buổi tối đến quán bar giúp tiếp khách. Có điều cậu không một mực tránh né Yunho nhưng cũng chẳng quấn quýt lấy hắn, cũng rất ít nói chuyện với hắn. Ban đêm luôn tìm cớ không ngủ trong phòng ngủ mà trốn vào thư phòng, đêm nào cũng như vậy. Nửa tháng ngắn ngủi trôi qua, JaeJoong đã mang bộ dáng tiều tụy đến không thể nào hơn được.
Yunho đau lòng không thôi, lại không cách nào mở miệng, bởi vì JaeJoong lúc nào thấy hắn cũng đều tươi cười, chỉ có điều Yunho thấy mặt cậu tái nhợt, cặp mắt to tràn đầy ý cười thật xinh đẹp, nhưng thật trống rỗng.
Thật ra Yunho cũng rất chật vật, không được ôm thân thể mềm mại của JaeJoong, không được hôn đôi môi ngọt ngào kia, không được nghe thanh âm rầm rì khi cậu làm nũng với hắn, cũng không được nhìn bộ dáng cười tinh quái của cậu, tất cả những thứ đó đều bị JaeJoong thay bằng cái mỉm cười vừa dịu dàng vừa thê lương, khiến Yunho cảm thấy trống trải nặng nề……
Mở cửa thư phòng, JaeJoong ngồi trong bóng tối trước bàn học, vẫn không nhúc nhích. Tùy tay ấn công tắc đèn bàn, ánh sáng thình lình chiếu rọi làm cậu nheo mắt lại.
“JaeJoong, ba xin con, trở về phòng ngủ, được không?” Yunho tiến đến lay vai JaeJoong.
“Ba đi ngủ đi, con muốn ngồi thêm lúc nữa.” Vẫn là mỉm cười như vậy, sắp đem Yunho bức đến điên rồi.
“JaeJoong, xin con đừng như vậy, được chứ, chúng ta quay lại như trước đi, ba giúp con tắm rửa, sau đó ôm con đi ngủ, ba ôm con ngủ, được không?” Yunho đem JaeJoong bế lên đùi, gần như van nài.
“Không được.” JaeJoong nhẹ nhàng lắc đầu.
“Vì sao hả JaeJoong, con hận ba sao? Hận ba ngày đó khi dễ con……”
“Không, ba.”JaeJoong nhẹ nhàng vuốt tóc Yunho: “Con chỉ là muốn…… Từ bỏ ba.”
Từ hôm đó, Yunho tiều tụy, JaeJoong càng tiều tụy hơn.
Bị JaeJoong ép, Yunho cùng cô gái tên Jeon Hye Bin gặp mặt, nhưng đầu óc Yunho đều là hình dáng của JaeJoong, nháy mắt liền tháy ánh mắt tuyệt vọng mỉm cười tái nhợt của JaeJoong. Có lúc Yunho nhầm gọi Hye Bin thành JaeJoong. Miễn cưỡng kiên trì không được một tuần, Yunho lấy cớ tính cách không hợp nhau, lại quay về cuộc sống độc thân.
Thoắt cái trời bắt đầu nóng lên, JaeJoong chuẩn bị thi cuối kì, áp lực học tập lại thêm chuyện Yunho, thân thể ngày càng kém. Sau mấy lần bị Yunho làm um lên JaeJoong miễn cưỡng bắt đầu trở lại như trước, buổi tối lại ngủ bên Yunho. Thực sự JaeJoong sao có thể không muốn thân thiết với Yunho, có điều cậu bắt đầu phát hiện, chính mình có cảm tình khác thường với Yunho, tuy rằng cậu không lý giải được rõ ràng là loại cảm giác gì, nhưng âm thầm thấy được, đó là sai trái.
Cậu tâm sự với Junsu, Junsu tư tưởng đơn thuần, không thể lý giải được cảm giác của JaeJoong, nhưng lại thường xuyên khuyên giải cậu, đời người ngắn ngủi, quan trọng nhất là sống vui vẻ, nếu ngày nào cũng sống trong phiền muộn thì còn có ý nghĩa gì. Mắt còn sáng rỡ lên nói: “Nếu là tình yêu thật, thì tớ giải thích cho cậu, giữ bí mật cho cậu, tớ bên cậu. Có điều, cậu phải giúp tớ nói với chú Jung đem tất cả động tác nhảy hôm trước dạy cho tớ nhé!” JaeJoong lắc đầu cười nhạo cậu: “Cái tên ngốc khôn lỏi này.” Liền rượt đuổi Junsu thật dã man.
Hôm nay tan học, JaeJoong vừa cùng Junsu sóng bước ra khỏi cổng trường đã có tiếng người gọi lại. Nhìn lại, hóa ra là một người phụ nữ khoảng hơn ba mươi tuổi, ăn mặc sang trọng, vừa nhìn là biết phu nhân nhà giàu có.
“Xin hỏi, cô có việc gì thế?” Junsu hỏi.
“A, xin hỏi cháu có phải tên là Jung JaeJoong không?” Người phụ nữ nhìn chằm chằm JaeJoong, ánh mắt thực phức tạp.
“Đúng vậy, xin hỏi cô có chuyện gì?” Không biết vì sao, JaeJoong ở trước mặt người phụ nữ này lại dâng lên một dòng cảm xúc kì quái.
“JaeJoong, JaeJoong……” Người phụ nữ lặp đi lặp lại tên JaeJoong, kéo mạnh tay áo JaeJoong, liếc mắt thấy trên cổ cậu có một vết bớt hình tròn, lập tức trở nên kích động, giữ chặt hai vai JaeJoong: “JaeJoong! JaeJoong! Con của mẹ, đúng là con của mẹ rồi! Ôi con tôi……”
“Cô nói gì vậy!” JaeJoong giãy ra: “Cô đang nói gì thế? Cháu không biết cô!”
|
Trong phòng khách nhà Yunho. Yoon Eun Hye kể lại sự tình 15 năm trước:
Mười lăm năm trước, cô vẫn là nữ sinh trung học vô ưu vô lo, trong một lần kỉ niệm thành lập trường, quen được Kim Jongkook. Câu chuyện tình yêu từ cái nhìn đầu tiên cũ rích, hai đứa trẻ ngây thơ hồ đồ đến với nhau, lúc Eun Hye phát hiện ra mình có thai, Kim Jongkook lại bị cha mẹ bắt đi Anh du học, tình yêu học trò hoàn toàn không hiểu thứ gọi là trách nhiệm, Jongkook ra đi, không về bên Eun Hye, mà lại thành gia lập nghiệp tại Anh.
Lúc đó, Eun Hye hoàn toàn không biết phải làm sao, không dám về nhà, không dám đi phá thai, vẫn trốn ở nhà một người bạn thân đến tận khi sinh đứa trẻ. Người mẹ mười sáu mười bảy tuổi Eun Hye ngoài sợ hãi bối rối thì không biết làm gì, không còn cách nào khác chỉ có thể đem bỏ rơi đứa bé.
Rồi Eun Hye một mình sang Nhật du học, ở đó qua lại với một người ngoài năm mươi tuổi giàu có, đối với cô rất tốt. Vì từng chịu quá nhiều thương tổn, Eun Hye không bao giờ…. tin tưởng sự tồn tại của tình yêu nữa, vì thế liền lấy người đàn ông kia. Người đó bị bệnh vô sinh, nhiều năm trôi qua, vẫn chỉ có hai vợ chồng. Nửa năm trước, chồng Eun Hye qua đời vì bệnh ung thư hiểm nghèo, di chúc để lại tất cả tài sản bao gồm nhà cửa cùng công ty cho cô. Những năm gần đây, Eun Hye thường xuyên nhớ đến đứa con bị chính mình vứt bỏ lúc trước, sau khi chồng qua đời, cô bắt đầu tìm kiếm đứa con thất lạc, kết quả biết được đứa trẻ đã được Yunho nhặt được nuôi lớn thành người. Lần này về nước, cô muốn nhận lại con, bù đắp bao năm qua thiếu vắng tình thương của mẹ.
“Anh Jung, cảm tạ anh nhiều năm qua có ơn nuôi dưỡng JaeJoong, đây là một ít tiền, mong anh vui lòng nhận cho.” Eun Hye hai tay đưa đến một tờ chi phiếu lớn.
“Yoon phu nhân,” Yunho từ chối: “Tôi thừa nhận cuộc sống của tôi cũng không giàu có, nhưng tuyệt đối sẽ không nhận tiền của chị. Tôi nuôi nấng JaeJoong, cũng không muốn đòi tiền từ nó.”
“Như vậy, anh Jung,anh có yêu cầu gì cứ nói.” Eun Hye thực thành khẩn.
“Tôi không có yêu cầu gì cả, tôi chỉ cần JaeJoong.” Yunho nghiêm túc nói: “Năm đó lúc chị vô trách nhiệm vứt bỏ JaeJoong, có nghĩ đến sống chết của nó không? Cho dù là mèo hoang chó con, cũng không thể tùy tiện vứt bỏ như thế.”
“Tôi biết! Cho nên tôi mới muốn bù đắp! Tôi muốn cho JaeJoong được hưởng cuộc sống sung túc!” Eun Hye vội vàng nói.
“Hừ.” Yunho cười lạnh một tiếng: “Yoon phu nhân, chị cho rằng trống vắng tình cảm mười mấy năm, dùng tiền bạc là có thể bù lại sao? Đứa trẻ nào lại không hy vọng từ nhỏ có mẹ chăm sóc cho mình, nhưng mười mấy năm qua chị ở đâu? Cứ cho là chị có nỗi khổ, nhưng cũng không thể lấy làm cái cớ để vứt bỏ JaeJoong được.”
“Anh Jung!” Eun Hye có chút kích động: “Tôi biết, tôi không có tư cách đến phản bác lại lời anh, nguyên nhân chính là tôi có lỗi với thằng bé nhiều lắm, nên mới tìm đủ mọi cách tìm kiếm nó, để bù đắp cho nó. Tôi cũng biết tình cảm không thể tính bằng tiền bạc, nhưng anh Jung à, anh hãy nghĩ kĩ một chút, anh có thể đem đến cho JaeJoong một cái tương lai như thế nào ?”
Ngừng một chút, Eun Hye lại nói tiếp: “Tôi nghĩ anh cũng tự hiểu rõ, anh sống cùng JaeJoong, hằng ngày phải đối mặt với hoàn cảnh thế nào, điều kiện ra sao, còn cả chuyện học hành cấp bậc. Nếu JaeJoong về sống với tôi, tôi có thể lo lắng chu toàn cho nó đến trường học tốt nhất ở Nhật Bản, sau này gia sản chồng tôi để lại tất cả đều thuộc về nó. JaeJoong sẽ có một cuộc sống cực kì hoàn hảo. Tất cả những thứ đó, anh Jung, anh có thể cho nó không ?”
“Chị đừng nói thêm nữa!” Yunho nắm chặt nắm đấm gầm nhẹ. Lời nói của Eun Hye đã đánh động mạnh mẽ đến hắn, đúng vậy, so với mẹ cậu, bản thân cái gì cũng không mang lại được cho JaeJoong, JaeJoong giống như sinh mệnh của mình, hắn không thể không có cậu: “Yoon phu nhân, bất luận thế nào, tôi cũng không buông tay JaeJoong.”
“Anh Jung, tôi tuyệt đối không nghi ngờ tình yêu của anh dành cho JaeJoong, ngay cả cái tên này cũng do anh đặt cho. Nhưng mà, nếu anh thật sự yêu thương JaeJoong, thì hãy cân nhắc lời tôi nói, hy vọng anh thực sự thông suốt, cũng xin anh, hãy hiểu cho tấm lòng của người mẹ.” Eun Hye nói xong, quay sang phía JaeJoong: “Con à, mẹ biết, những năm qua thật có lỗi với con, cho nên lần này mẹ về nước, nhất định bù đắp cho con thật tốt, cùng mẹ quay về Nhật Bản đi, mẹ nhất định sẽ cho con những thứ tốt nhất, con muốn cái gì cũng được hết! Cho mẹ một cơ hội, được không?”
JaeJoong từ lúc theo Eun Hye về đến nhà, liền trầm mặc một chỗ. Cậu kinh ngạc biết được mình cùng Yunho không có quan hệ huyết thống. Nhiều năm qua coi hắn như máu mủ, hóa ra lại không phải cha ruột của mình, JaeJoong quả thật khó chấp nhận, cũng không biết vì sao lại có một chút vui mừng khó hiểu. Hết thảy đều thật bất ngờ, quá khó khăn để tiêu hóa hết. Mọi sự trước mắt thiếu niên mười lăm tuổi làm cậu nhất thời không biết phải làm sao, đầu óc trống rỗng. Nhưng, đến khi cậu nghe được Eun Hye muốn cậu rời khỏi Yunho, ý nghĩ phản kháng bỗng chốc nổi dậy. Quyết không rời đi, nhất định không thể rời xa Yunho, nhất định không cần gì hết!
“Yoon phu nhân.” JaeJoong đứng dậy tiến về cửa phòng: “Xin cô đi cho.”
“JaeJoong, nghe mẹ nói đã!” Eun Hye không ngờ JaeJoong sẽ có phản ứng lạnh lùng như vậy.
|
“Xin cô đi cho.” sắc mặt JaeJoong không chút thay đổi.
“Thôi được.” Trầm mặc một lát, Eun Hye đứng dậy cáo từ: “JaeJoong, mẹ biết con nhất thời không thể chấp nhận được, nhưng dù sao mẹ cũng là mẹ đẻ của con, mẹ thật có lỗi với con, mẹ cũng không tham lam xa vời rằng con sẽ tha thứ cho mẹ, nhưng mẹ hy vọng con có thể cho mẹ một cơ hội bù đắp.”
Đi tới cửa, Eun Hye lại xoay người nói với Yunho: “Anh Jung, tôi chân thành hy vọng anh có thể hiểu được nối khổ tâm của người mẹ, còn thật sự lo lắng cho tương lai sau này của JaeJoong. Nếu, anh vẫn kiên quyết không từ bỏ quyền giám hộ JaeJoong, thì tôi sẽ nhờ đến pháp luật. Chúng ta đều là cha mẹ JaeJoong, đều yêu thương nó, tôi không muốn lại phải gặp anh trước tòa.”
Eun Hye đã rời khỏi từ lâu, JaeJoong vẫn đứng ở cửa, cúi đầu không nhúc nhích, dường như còn ngay cả tiếng thở cũng không nghe thấy. Yunho tiến đến ôm cậu vào trong ngực: “Bảo bối”
JaeJoong để mặc hắn ôm, đầu vùi trong hõm vai Yunho: “Ba, Jung Yunho.”
“Ừ?” Yunho ôm cậu, hôn lên bên thái dương cậu.
Sau một lúc lâu, nghe được thanh âm rất nhỏ: “Ôm chặt vào, nhớ đừng buông tay.” Sau đó thân mình mềm oặt ngã xuống……
Nhẹ nhàng vỗ vỗ cho JaeJoong ngủ giống như ngày trước. Cảm thụ hô hấp đều đặn phả ra lên gáy mình hơi nhồn nhột. Dịu dàng gạt đi tóc mai lòa xòa, Yunho cúi đầu hôn đi nước mắt còn đọng trên mặt cậu, rồi lại thấy khóe mắt mình đỏ lên.
Mấy ngày nay Yunho cố gắng lờ đi những lời Eun Hye nói hôm đó, thế nhưng càng muốn quên thì ngược lại càng vang âm rõ rệt: “Tiền đồ của JaeJoong, cuộc sống của JaeJoong, tương lai của JaeJoong…” Như ma âm trong đầu không lúc nào không ong ong dội vào tai, sắp bức Yunho đến phát điên mất rồi.
Eun Hye ngày nào cũng đến trường học gặp JaeJoong, mua cho cậu quần áo và đồ trang sức đắt tiền, thậm chí cho cả thẻ tín dụng, hy vọng JaeJoong sẽ quay về Nhật Bản với mình. JaeJoong một mực lạnh lùng, đem tất cả đưa cho Junsu, dọa Junsu sợ không biết làm thế nào cho phải.
Tinh thần JaeJoong ngày một kém đi. Cậu không dám quá gần gũi Yunho, tự ép bản thân lánh mặt hắn, cậu sợ khát vọng với Yunho của mình trở thành gánh nặng với hắn. Nhưng cậu lại không dám không tiếp cận, cậu sợ Yunho thấy mình không cần hắn, lại thật sự buông tay cậu. Áp lực tinh thần đè nặng khiến cho thiếu niên mười mấy tuổi suy sụp. Hàng ngày buổi tối rất khó đi vào giấc ngủ, lúc ngủ lại mơ thấy toàn ác mộng, mơ thấy Eun Hye bỏ mặc mình ở vách núi, mơ thấy đêm giông tố ngày trước chạy trốn một mình, mơ thấy Yunho xoay người rời đi, mà mình có kêu gào thế nào hắn cũng không quay đầu lại….Mỗi lần đều òa khóc tỉnh dậy, sau đó lại nức nở ngủ trong lòng Yunho.
Yunho biết JaeJoong ngày càng thiếu cảm giác an toàn, mỗi đêm nằm bên mình, JaeJoong lại nắm chặt góc áo hắn, ngón tay gắt gao nắm chặt dù có gỡ thế nào cũng không ra. Yunho đau đớn vô cùng, hận không thể như trước đây ngày nào cũng buộc cậu trên người. Nhưng Yunho để tay lên ngực tự hỏi, bản thân mình đúng là không thể đem lại một tương lai sáng sủa cho JaeJoong. Mười lăm năm qua JaeJoong đi theo mình, hầu như không có ngày yên ổn. Lúc nhỏ thì điều kiện trong nhà không tốt, miễn cưỡng no đủ, JaeJoong được vài tuổi vừa đi học lại vừa giúp mình việc nhà, chịu không ít khổ cực. Vài năm nay, quán bar cũng thu được lợi nhuận không tồi, vay mượn cũng mua được nhà ở, mua được cái xe cũ, vừa mới sống cuộc sống dư giả vài ngày, lại sinh ra cảm giác quái dị với JaeJoong, thậm chí còn nảy sinh dục vọng, lần đó nhất thời suýt làm ra sai lầm lớn, trong lòng Yunho vẫn còn sợ hãi. JaeJoong ở bên cạnh mình thật nguy hiểm, nhỡ đâu ngày nào đó mình không kiềm chế được lại làm ra chuyện không bằng cầm thú với cậu, như vậy cuộc đời JaeJoong sẽ bị phá hủy mất.
Không, tuyệt đối không thể để cho cái loại chuyện đáng sợ này phát sinh. Tâm Yunho run rẩy một chút, hắn đau đến đứt từng khúc ruột, JaeJoong trong lòng hắn hình như lại đang gặp ác mộng, nhíu mày hô hấp dồn dập. “Cục cưng ngoan, có ba đây……” Dịu dàng ghé vào lỗ tai cậu nói nhỏ, Yunho đem mặt vùi vào hõm cổ JaeJoong, hung hăng hít lấy mùi hương trên cơ thể cậu, muốn nhớ thật kĩ hương vị .
Hắn, quyết định từ bỏ thứ quan trọng nhất đời mình……
|
Sắp tớj bj kịck rồi *khóc oà*
|