Thượng Ẩn ( Sài Kê Đản )
|
|
Cậu ta thậm chí đều có thể tưởng tượng đến, lúc hai người cùng nhau lăn lộn trên giường, vẻ mặt Bạch Lạc Nhân tỏ ra điên đảo mê loạn. Cậu ta nhất định sẽ không từ chối phải không? Sẽ không chửi ba chửi mẹ nó cút ngay nhỉ? Khẳng định cậu ta giống như hổ đói mà nhào tới, ngay cả dây lưng cũng không kịp cởi, cứ thế một lần không đủ lại tiếp một lần nữa, sau đó lại liên tục gọi bảo bối bảo bối, dỗ ngon dỗ ngọt mà dỗ dành, sau đó lại dốc sức mà 'chiến đấu'......... Cố Hải rất nhanh liền đem tim mình bóp phun cả máu ra. Chuông vào học vang lên, Thạch Tuệ nhỏ giọng nói với Bạch Lạc Nhân,"Tôi ra ngoài chờ cậu." Sau đó, bước đi thướt tha ra khỏi phòng học, tiếp tục đứng ở phía sau cửa. Tròn một tiết học, Cố Hải cũng không làm cái gì cả, trong đầu đang tiến hành diễn tập quân sự. Cậu ta cầm giấy vẽ, múa bút phác họa lên trên, phác hoạ ra một bố cục chiến lược, đứng bên cạnh có cấp dưới của cậu, còn có rất nhiều quân lính chính phủ. Mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, cùng chung kẻ địch, vì bảo vệ đất đai dưới chân, bọn họ nguyện rơi đầu, máu nóng tắm quân địch, hiến dâng tính mạng quý giá.... Trong lòng Bạch Lạc Nhân cũng rất loạn, đứng ở phía ngoài phòng học cũng không phải người hiền lành, ngồi phía sau càng không phải là người 'lương thiện', cậu ta cảm giác gai nhọn khắp lưng, nhịn không được quay đầu lại nhìn một cái, bỗng chốc chạm vào hai con mắt. Một là cười, thật sự cười, một cái kia cũng là cười, nhưng là cười lạnh. Vội vàng đem đầu quay trở lại. Sau khi tan học, Bạch Lạc Nhân thu dọn đồ đạc xong, dưới ánh mắt thiêu đốt của Cố Hải đi ra ngoài. Thạch Tuệ vẫn đứng bên ngoài đợi, hành lang mặc dù có hệ thống sưởi hơi, nhưng dù sao cửa sổ cũng có gió lùa vào, đứng ở đây một tiết học cũng không phải chuyện dễ dàng mà. Lúc Bạch Lạc Nhân đi ra, Thạch Tuệ đang đưa tay hà hơi cho ấm, hai gò má có chút phiếm hồng, miệng vẫn hàm chứa một nụ cười, không có nửa điểm oán giận và bực mình. "Cô....." Trong chốc lát Bạch Lạc Nhân không biết nên nói cái gì. Thạch Tuệ mở miệng trước,"Cùng ăn cơm tối đi." Bạch Lạc Nhân trầm mặc một lát, thản nhiên trả lời,"Hôm khác đi, cậu ngồi máy bay lâu như vậy, mau về nghỉ ngơi đi." "Tôi không mệt." Thạch Tuệ dịu dàng trả lời,"Tôi đã nghỉ ở nhà một ngày rồi." Cố Hải dựa vào cửa sau, lãnh đạm ném cho một câu. "Đi đi, người ta từ xa tới thăm cậu, lại đợi cậu cả một tiết học, cậu không biết ngượng mà cứ thế từ chối hả?" Bạch Lạc Nhân dùng ánh mắt mang ý châm biếm liếc mắt nhìn Cố Hải, cũng không biết là cố ý, hay là lúc đầu cũng có ý định này, lại có thể thật sự gật đầu. Con ngươi Cố Hải đột nhiên xám đen, bảo cậu một câu cậu liền đi, cho cậu một bậc thang cậu liền đi xuống, cậu muốn tức chết tôi hay sao hả? Thạch Tuệ lộ ra nụ cười trong sáng vui vẻ, kéo cánh tay của Bạch Lạc Nhân đang định đi. Cố Hải chặn đường đi của bọn họ. "Cô mời một mình cậu ta cũng không thích hợp lắm nhỉ?" Nụ cười trên môi Thạch Tuệ phai nhạt dần, nhìn Bạch Lạc Nhân một chút, lại nhìn Cố Hải một chút, không lên tiếng. Cố Hải miệng nam mô, bụng bồ dao găm nhìn Thạch Tuệ,"Mời cả tôi cùng đi đi, tôi cũng thích gái xinh." Thạch Tuệ sửng sốt một chút, cười thật lớn. "Được, vậy chúng ta cùng đi đi." Trên đường, ba người ngồi tren một chiếc xe, Thạch Tuệ ở phía trước, Bạch Lạc Nhân và Cố Hải ngồi ở phía sau. Lúc đầu ba người cũng đều trầm mặc, Thạch Tuệ nhìn qua cửa kính ngắm khung cảnh bên ngoài, Cố Hải và Bạch Lạc Nhân thì dùng ánh mắt ám sát nhìn đối phương. "Bạch Lạc Nhân, cậu mau nhìn, đèn đường bên kia, còn nhớ không? Đó là một vườn nho, lúc ấy cậu cõng tôi hái nho, đi một vòng một vòng, chúng ta hái được đầy một giỏ nho liền." Bạch Lạc Nhân có nhớ hay không thì không ai biết, nhưng ngược lại Cố Hải nhớ rất kỹ. Ba người ngồi ở một phòng cao cấp lãng mạn ấm áp, bầu không khí rất kỳ lạ. Thạch Tuệ từ trong túi xách lấy ra một hộp quà được bọc tinh xảo, đưa cho Bạch Lạc Nhân,"Đây là tôi mang quà về cho cậu." "Cảm ơn." Bạch Lạc Nhân nhận lấy, nhưng lại cảm giác cánh tay mình như bị một cặp mắt đâm chém. Thạch Tuệ lại từ trong túi xách lấy ra một cái hộp, đưa cho Cố Hải,"Này, đây là tặng cậu." "Coi như tôi nhận rồi đi." Cố Hải lạnh nhạt nói. Thạch Tuệ vẫn nhiệt tình,"Làm sao có thể coi như thế được chứ? Nếu đã tới rồi, cũng đừng khách khí." Dứt lời đem hộp quà ấn vào tay Cố Hải, cười thẳng thắn chân thành tha thiết. Cô ta càng nhiệt tình đáng yêu như vậy, hiền lành thánh thiện, Cố Hải lại càng không thèm nhìn cô ta. Dường như Thạch Tuệ không nhìn ra Cố Hải có ý thù địch với mình, còn chủ động tiếp chuyện với cậu. "Cậu là Cố Hải hả?" Cố Hải nheo hai mắt. Thạch Tuệ tiếp tục cười nói,"Xem ra tôi thực sự đã đoán đúng, hoá ra cậu chính là con trai Cố thiếu tướng, em trai Bạch Lạc Nhân. Thật không nghĩ tới, vậy mà hai người các cậu lại có thể chung sống với nhau tốt như vậy được. Có thể để cho Bạch Lạc Nhân tiếp nhận mối quan hệ này, Cố Hải, cậu thật sự lợi hại." Ánh mắt của Cố Hải quét sang phía Bạch Lạc Nhân, bên trong tràn đầy chất vấn. "Không phải cậu nói hai người không hề nói chuyện điện thoại hay sao? Thế nào cô ta lại biết mọi chuyện?" Bạch Lạc Nhân cũng dùng ánh mắt phản kích,"Tôi nào có biết hả? Rõ ràng tôi không có nói với cô ta mà." Sau đó hai người đều tự rời ánh mắt đi. Bạch Lạc Nhân âm thầm cau mày, con bà nó, trong nhà có giặc. ...........
|
Quyển thứ nhất: Rung động thanh xuân. Chương 119: Giải thích cho tôi một chút!. (Edit:Tiểu Phong) * * * Sau khi trở về, Bạch Lạc Nhân đi vào phòng tắm tắm, Cố Hải ngồi ở trên ghế salon, mặt không biểu tình nhìn chằm chằm khay đựng trái cây bên trong bày một chùm nho. Đến khi Bạch Lạc Nhân tắm rửa xong đi ra, phát hiện Cố Hải còn vẫn duy trì tư thế lúc trước khi mình vào phòng tắm, chẳng qua là trong tay có thêm một chùm nho, chùm nho bị cậu ta bóp đến bẹp dí, chất lỏng màu đỏ tím chảy đầy trên nền đất. Bạch Lạc Nhân đúng là một người siêu thông minh, thoáng cái đã nhìn ra tâm tư của Cố Hải, thầm mắng chửi một câu, đẩy cửa đi vào phòng ngủ. "Quay lại đây!" Cố Hải đột nhiên vỗ bàn một cái, đầy uy nghiêm. Bạch Lạc Nhân dùng bước đúng ở trước cửa, liếc mắt nhìn Cố Hải, lạnh lùng hỏi một câu,"Làm gì?" "Giải thích cho tôi một chút." Cố Hải đang ám chỉ về chuyện của Bạch Lạc Nhân cõng Thạch Tuệ hái nho. "Có cái gì mà cần phải giải thích hả? Lúc ấy chúng tôi đang yêu nhau, làm mấy chuyện như thế cũng là bình thường mà! Cậu có tư cách gì mà nói tôi? Cậu và Kim Lộ Lộ còn làm mấy trò trên giường đó! Nếu như theo cậu nói thì tôi có nên cắt cái 'kia' của cậu đi không hả?" Lần này Cố Hải không có gì để nói nữa. Lúc chui vào chăn đã hơn mười một giờ khuya, Bạch Lạc Nhân nhắm mắt lại, lòng tràn đầy mệt mỏi, chẳng ngờ một đôi chân lại đưa tới quấy rầy, đè lên chân của cậu cọ cọ, cọ đến mức da đầu cậu tê dại, cuối cùng không nhịn được, tức giận gằm một tiếng,"Để yên cho tôi ngủ!" Cố Hải đưa tay kéo đầu Bạch Lạc Nhân quay lại, con ngươi đen nhánh lóe lên trong đêm tối. "Cậu không thể nói chuyện tử tế với tôi hả?" Bạch Lạc Nhân dùng sức nắm lấy cổ tay của Cố Hải, tức giận nói," Không phải là tôi vẫn luôn nói với cậu như thế hay sao?" "Đúng vậy, cậu vẫn luôn đối với tôi như thế này." Cố Hải suýt chút nữa bóp nát cằm của Bạch Lạc Nhân. "Đối với ai tôi không như vậy vậy hả?" Bạch Lạc Nhân nheo lông mày. "Cậu đối với cô ta không như vậy đó!" Bạch Lạc Nhân đã sớm biết Cố Hải trở về sẽ ghen, tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý tốt rồi, nhưng vẫn bị Cố Hải tức giận quá sức. "Cậu thấy tôi đối với cô ấy thái độ sao hả? Cô ấy đứng bên ngoài một tiết học, tôi ra ngoài theo cô ấy hả? Lúc ăn cơm tôi gắp đồ ăn cho cô ta à? Còn nữa, lúc cô ấy lên xe tôi giữ cô ấy không cho đi hả?" Cố Hải nhìn chằm chằm Bạch Lạc Nhân gằn từng chữ nói," Nếu như tôi không ở đó, cậu nhất định sẽ làm như vậy."
|
Bạch Lạc Nhân tức giận quét một quyền vào ngực Cố Hải. "Cút đi!" "Cậu bảo tôi cút hả?" Cố Hải hung hăng huých một cùi chỏ vào bụng của Bạch Lạc Nhân. Bạch Lạc Nhân dùng chân đạp vào bụng Cố Hải, quát,"Chính là bảo cậu cút đi đó! Tôi không muốn cùng ngủ chung với người không biết nói lý như cậu." Cố Hải túm cổ Bạch Lạc Nhân hỏi,"Cậu không muốn ngủ với tôi, vậy cậu muốn ngủ với cô ta đúng không? Cậu muốn thao cô ta đúng không? Con mẹ nó, có phải cậu muốn thao cô ta đúng không?" Máu toàn thân Bạch Lạc Nhân đều đảo ngược, tất cả kiên nhẫn cũng đều bị rút hết sạch, một quyền đấm vào mặt của Cố Hải. Lần này sức lực rất mạnh, Cố Hải cảm giác mũi mình và trái tim đau đớn chua xót, tôi mới nói cô ta một câu, cậu đã ra tay ác như vậy rồi hay sao? Cố Hải tôi đã từng bị ai đánh qua hả? Đời này tôi chịu đấm cũng chỉ có một mình Bạch Lạc Nhân cậu thôi. Suy nghĩ kiểu quái dị này của Cố Hải liền tạo ra hậu quả đó là làm cho hai người đánh nhau một trận, giật tóc đá đấm loạn lên, từ đầu giường đánh đến cuối giường, từ trên giường đánh xuống dưới đất, xuống dưới đất lại tiếp tục đánh nhau. Hai người cũng không phải đánh nhau thật sự, nhưng nếu phải so sánh thì Bạch Lạc Nhân ra tay vẫn mạnh hơn, nguyên nhân chính là Cố Hải mở mồm ra là rất cay độc, nếu như cậu ta không nói cái gì, thì có lẽ Bạch Lạc Nhân cũng chỉ đánh mấy cái rồi ngừng. Nhưng cậu ta hết lần này tới lần khác chọc tức Bạch Lạc Nhân, cuối cùng Bạch Lạc Nhân thẹn quá thành giận, đạp một cái vào đũng quần Cố Hải. Một đạp này rốt cuộc triệt để làm cho Cố Hải đau lòng và thất vọng, hai mắt đỏ ngầu đứng lên, quay đầu đi ra cửa. Bạch Lạc Nhân căng thẳng trong lòng, cấp tốc đứng lên, níu Cố Hải lại. "Buông ra." Cố Hải lạnh lùng nói. Bạch Lạc Nhân bỏ qua thể diện, túm cổ Cố Hải, kéo cậu ta về giường. Lúc lên giường, cả người áp lên người Cố Hải, hai tay gắt gao siết bờ vai Cố Hải, thở hổn hển nhìn cậu ta, mồ hôi hột trên trán không ngừng tí tách rơi, tất cả đều nhỏ giọt xuống cơ ngực săn chắc lõa lồ của Cố Hải. Hai người, bốn mắt giao nhau, đe dọa nhìn đối phương, không ai lên tiếng. Sau một khoảng thoài gian im lặng hồi lâu, Bạch Lạc Nhân đột nhiên cúi người, cả người ghé vào thân thể Cố Hải. Đầu áp lên hõm vai của Cố Hải, tóc tùng chút cọ cọ vào vành tai Cố Hải, mồ hôi trên gương mặt tất cả đều chà lên ngực của Cố Hải. Nhịp tim đập vọt vào màng nhĩ. "Cố Hải, ở trong lòng cậu, Bạch Lạc Nhân tôi là người đê tiện như vậy sao?" Cả người Cố Hải cứng ngắc rốt cuộc bức tường thành cậu xây dựng kia sụp đổ vài phần, kỳ thực lúc Bạch Lạc Nhân ôm mình, tim của Cố Hải đã mềm nhũn như bùn ao rồi. Lúc này nghe được lời chất vấn ủy khuất của Bạch Lạc Nhân, tất cả nóng nảy ban nãy không biết bay đến đâu rồi, bàn tay xoa xoa tóc Bạch Lạc Nhân, vò vò, thản nhiên trả lời,"Không phải."
|
"Vậy sao thái độ của cậu lại như vậy?" Cố Hải ăn ngay nói thật, "Không biết." "Vậy cậu tin tưởng tôi một chút được không?" Bạch Lạc Nhân hỏi. Cố Hải không hề trả lời, cúi đầu áp môi lên môi Bạch Lạc Nhân, đang lúc răng môi cọ sát với nhau cậu ta cảm nhận được thành ý của Bạch Lạc Nhân. Kỳ thực cậu ta tin tưởng Bạch Lạc Nhân không cần điều kiện, tin tưởng nhân phẩm của của cậu, tin tưởng hành động của cậu, tin tưởng ánh mắt của mình không đến mức thấp kém như vậy. Nhưng vì cái gì mà muốn dày vọ như vậy? Cậu ta cũng không biết được, có lẽ chính là vì thể hiện mà đùa giỡn thôi! Sau nửa giờ, hai người giống như chưa từng có chuyện gì, nhặt chăn trên đất, không xấu hổ, không ngượng ngùng ôm nhau ngủ. .... Sau tiết tự học buổi sáng ngày hôm sau, Bạch Lạc Nhân liền đi thẳng đến lớp Dương Mãnh. Dương Mãnh vừa ra đến nơi, mắt lộ ra vẻ vui mừng, bước đến vỗ vai Bạch Lạc Nhân trêu nói,"Hiếm thấy nha, ngày hôm nay cậu nghĩ gì mà đến tìm tôi hả?" Bạch Lạc Nhân kéo Dương Mãnh đến một góc khuất, hỏi,"Có phải cậu đem số điện thoại di động của tôi nói cho Thạch Tuệ phải không?" Dương Mãnh dừng một chút, hỏi ngược lại,"Làm sao mà đột nhiên cậu hỏi vấn đề này?" Bạch Lạc Nhân vừa nghe lời này đã cảm thấy tám chín phần là đúng rồi, đột nhiên quay sang vỗ mấy cái lên đầu Dương Mãnh. "Cậu.......Cô ấy đã trở về nước!" "Không phải chứ?" Dương Mãnh kinh ngạc vô cùng,"Cô ấy......cô ấy....... vậy mà cô ấy trở về nước hả?" Bạch Lạc Nhân đen mặt lại tức giận nói,"Đều là chuyện tốt của cậu cả." "Yô, Nhân Tử cậu quá trâu mà, với một cú điện thoại đã gọi được cô ấy trở về, bản lĩnh không nhỏ nhé!" Dương Mãnh vui tươi hớn hở vỗ vai Bạch Lạc Nhân nói,"Nói đi, có phải tới đây cảm ơn tôi?" "Tôi cảm tạ bà ngoại cậu!" Bạch Lạc Nhân nghiến răng nghiến lợi. Vẻ mặt Dương Mãnh vẫn còn ra vẻ cợt nhả," Không cần giả bộ, vui vẻ lắm hả?" Bạch Lạc Nhân thở dài, quay đầu đi. Lúc này Dương Mãnh mới phát hiện sắc mặt của Bạch Lạc Nhân thật có chỗ không tốt lắm, liền đuổi theo giải thích,"Kỳ thực tôi cũng không muốn nói cho cô ấy biết, là cô ấy cầu xin tôi, cậu cũng biết đấy, tôi dễ mềm lòng, cô ấy cứ khóc lóc tùm lum tùm la, tôi nào có thể nhẫn tâm được!" Bạch Lạc Nhân thở dài một cái, đứng lại hỏi Dương Mãnh,"Cậu đã nói gì với cô nàng hả?" "Chưa nói gì cả, cô ấy chỉ hỏi tình hình gần đây của cậu, tôi cũng nói thật. Đúng rồi, tôi có nói một chút về thân phận mới của cậu, Cố thiếu tướng là bố dượng của cậu, hì hì,......" Mặt của Bạch Lạc Nhân cũng đều tái xanh rồi, kẻ phản bội bên cạnh vẫn còn không sợ chết mà xúi giục,"Nhân Tử, kỳ thực hai người hoàn toàn có thể quay lại được, nếu cô ấy có thể vì cậu mà về nước, cậu cũng nên nghĩ thoáng một chút, nhất định có thể giữ cô ấy ở lại. Trước đây cậu chia tay với cô ấy, không phải vì yêu xa hay sao? Bây giờ cô ấy đã trở về, khoảng cách cũng không còn, cậu không định nắm chắc cơ hội hả?" "Tôi và cô ấy chia tay không phải vì khoảng cách, mà là vì vốn không hợp." "Có gì không hợp chứ hả?" Dương Mãnh nháy mắt,"Vì hoàn cảnh gia đình khác nhau hay sao? Bây giờ cũng không có gì khác nhau mà! Ba cô ấy làm nhân viên nhà nước, ba dượng cậu còn làm lớn hơn đấy!" Bạch Lạc Nhân giơ tay ra," Được rồi, đừng nói nữa." Nhấc chân liền đi. Trở lại trong lớp, điện thoại ở trong cặp sách không ngừng rung, lấy ra thấy một tin nhắn, là Thạch Tuệ gửi tới. "Chiều nay rảnh không? Ra ngoài nói chuyện đi, mấy ngày nữa tôi phải đi rồi." Bạch Lạc Nhân không hề nghĩ ngợi, trực tiếp ném vấn đề cho người ngồi phía sau xử lý. "Cậu trả lời giúp tôi đi." Cố Hải vừa nhìn tin nhắn trái tim liền lạnh, tiểu tử cậu cũng gớm thật, cố ý ném vấn đề khó khăn cho tôi. Nếu tôi không đồng ý, là tôi không tin tưởng cậu, nếu tôi đồng ý, không phải đang cố ý tự mình gây khó dễ cho bản thân hay sao!" "Trả lời sao đây?" Bạch Lạc Nhân hỏi. Cố Hải do dự một chút, hỏi,"Cậu muốn đi không?" Bạch Lạc Nhân rất thành thật nói cho Cố Hải biết,"Tôi muốn đi." Cố Hải cười đến khuôn mặt cũng đều cứng lại,"Vậy cậu cứ đi đi, đừng phụ lòng tốt của cô ta." Bạch Lạc Nhân cười nhạt,"Vậy cậu trả lời tin nhắn đi." Cố Hải chưa từng nghĩ, gõ một chữ "Được" trên điện thoại lại là một việc khó khăn đến vậy, loại tâm trạng này, giống như đưa con trai ra chiến trường vậy, con trai mình có thể trở về hay không là một chuyện, chuyện quan trọng là mình có thể sống mà chờ con trai mình trở về hay không. Lúc tin nhắn đang gửi đi, Cố Hải đưa máy cho Bạch Lạc Nhân. Sau đó, từ trong kẽ răng bài trừ một câu nói. "Tôi tin tưởng cậu vô điều kiện." Khóe môi Bạch Lạc Nhân nhếch lên một nụ cười,"Cám ơn." ........... (chương này ngọt quá)
|
Quyển thứ nhất: Rung động thanh xuân. Chương 120: Ba ngày không xuống giường. (Edit:Tiểu Phong) * * * Không biết vì sao mình lại căm thù con Thạch Tuệ hơn Kim Lộ Lộ nhá.. @@ Hay tại nó xinh.. * * * Buổi chiều thứ bảy, tại quán cà phê. Thạch Tuệ tốn mất một tiếng để trang điểm, vốn đã xinh đẹp rồi, giờ thì gương mặt càng lộ ra vẻ tinh xảo. "Thời gian sang đó thế nào?" Bạch Lạc Nhân mở lời trước. Thạch Tuệ dùng cái thìa chậm rãi khuấy ly cà phê, mắt to thỉnh thoảng lại quay sang Bạch Lạc Nhân chớp chớp. "Cậu đoán xem." "Khí sắc cô như thế, dường như cũng không tệ." Thạch Tuệ cười đến bất đắc dĩ," Ở trước mặt cậu, tôi có dũng khí bày ra vẻ đau khổ hay sao? Tôi hơi xúc động một chút, bên này cậu liền cúp điện thoại, tôi rất sợ, thật sự sợ." Bạch Lạc Nhân yên lặng. "Xin hỏi hai vị muốn dùng đồ gì ạ?" "Tôi xem một chút.....Cho tôi hai cốc nước trái cây đi." "Xin hỏi vị gì ạ?" "Tự cậu chọn giúp đi!" Bàn bên cạnh này là hai người bộ đội binh sĩ, bởi vì giọng quá lớn, làm cho Bạch Lạc Nhân liếc mắt qua. Hai người binh sĩ này hết nhìn đông tới nhìn tây, vừa vặn lại đáp lại ánh mắt của Bạch Lạc Nhân, sau đó như không có chuyện gì xảy ra quay đầu, tiếp tục lớn tiếng trò chuyện. Toàn bộ không gian quán cà phê lớn như vậy, hai người binh sĩ khăng khăng chen chúc đến nơi này. "Làm sao vậy?" Thạch Tuệ hỏi. Bạch Lạc Nhân lắc đầu,"Không có gì." Hai tên lính áp đầu lại xì xào bàn tán,"Khoan hãy nói, mắt con trai Cố thiếu tướng của chúng ta cũng tốt phết, cậu nhìn xem cô nàng này cũng đoan trang phết nhá!" "Hì hì.... Đúng vậy, tên nhóc này xui xẻo thật." Thạch Tuệ trầm mặc một lát, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt Bạch Lạc Nhân, si mê nhìn thật lâu. "Bạch Lạc Nhân, cậu thay đổi nhiều quá." Bạch Lạc Nhân rất kinh ngạc,"Có hả? Tự tôi không cảm giác được." Thạch Tuệ mỉm cười, lộ ra hai má lúm đồng tiền nhợt nhạt. "Cậu đẹp trai hơn." Bạch Lạc Nhân nhếch nhếch khóe miệng, còn chưa có đáp lời, hai tên lính bên cạnh lại rống lên. "Tôi muốn cam vắt, sao cậu lại mang cho tôi nước ép trái cây hả?"
|