Thượng Ẩn ( Sài Kê Đản )
|
|
Quyển thứ nhất: Rung Động Thanh Xuân Chương 156: Tức đến muốn nổ tung cả phổi! Cố Hải chạy thẳng đến nhà của Chân Đại Thành. Cậu đối với người cậu này chẳng có tình cảm gì để nói, từ lúc cậu sinh ra đến giờ, gặp mặt Chân Đại Thành chưa quá ba lần. Nếu không phải mẹ cậu ngẫu nhiên nhắc đến vài lần, Cố Hải vốn dĩ chẵng biết mình còn có một người họ hàng khác. Cậu lí giải được con người Chân Đại Thành hoàn toàn là nghe từ miệng của người ngoài, tính tình cổ quái, cứng đầu, nhân phẩm thấp, tác phong bất chính, … cho nên sau khi nghe Bạch Lạc Nhân nói đến tìm Chân Đại Thành, cậu mới nóng giận như thế. Hai người cảnh vệ cản Cố Hải lại. “Giấy tờ tùy thân đâu?” Cố Hải đấm thẳng vào mặt của một trong hai người, “Giấy tờ bà nội mày!”. Tên còn lại mặt hầm hầm xông đến, đứng còn chưa vững, đã bị Cố Hải một chân đạp bay thẳng đến vách tường. Tên cảnh vệ bị đấm vào mặt kia muốn đánh lén Cố Hải từ đằng sau, nhưng không lường trước được động tác của Cố Hải còn nhanh hơn hắn, lại là một đấm vào vị trí cũ, cằm của tên cảnh vệ này u lên, miệng cũng mở không ra. Tên cảnh vệ ngã ở vách tường kia muốn la hét lên, Cố Hải nhấc chân đạp không thương tiếc vào gáy, chỉ nghe tiếng crack, tên cảnh vệ đó không còn ngẩng đầu lên được nữa. Cố Hải mặt hậm hừ xông vào trong nội viện, nhanh như gió đã đứng trước cửa phòng của Chân Đại Thành. Tên mặt cương thi nhìn thấy Cố Hải sợ hãi cả lên, nét mặt người này còn khủng bố hơn ta? “Ông Trưng đang bận, cậu không thể vào trong làm phiền.” Cố Hải trưng mắt nhìn, cười lạnh: “Ngươi biết cảm giác “trứng đau” là như thế nào không?” Một giây sau đó, giày đinh của Cố Hải đã đập vào hạ bộ của tên mặt cương thi, gương mặt không chút cảm xúc liền méo mó ngay sau đó, mồ hôi tuôn rơi, ngã xuống đất còn không ngừng run rẩy, chảy ra một vệt máu dài. Chân Đại Thành đang ngồi bên trong phòng khách uống trà, quay lưng lại với cửa sổ, không hề biết có chuyện gì xảy ra bên ngoài. Cố Hải bước lớn vài bước đi vào trong phòng, giật lấy ly trà trong tay của Chân Đại Thành, ném xuống đất. Vì lực ném quá lớn, có vài mảnh vỡ xước qua tay của Chân Đại Thành, hở ra một lỗ nhỏ. “Chân Đại Thành!.” Cố Hải nghiến răng hét ra ba chữ. Chân Đại Thành liếc nhìn Cố Hải, cứ như đã sớm biết cậu sẽ đến, sắc mặt từ tốn hỏi: “Làm gì?” “Fuck ông.” Theo sau tiếng la hung dữ, Cố Hải vật Chân Đại Thành xuống đất, nấm đấm như mưa mà trút xuông. Lúc còn trẻ, Chân Đại Thành cũng từng là một tướng lĩnh, bây giờ tuổi tác đã cao cũng kiên trì rèn luyện thân thể, gân cốt cũng chắc chắn, mấy quyền đấm của Cố Hải chẳng ăn thua gì. Nhưng vấn đề Cố Hải điên rồi, người điên sẽ có sức mạnh vô biên, Chân Đại Thành chỉ biết chống đỡ, lại không có sức trả đũa. Cậu ấy cứ thế mà đấm, dù cho gần cốt cho cứng đến đâu, đấm thêm vài đấm cũng sẽ vỡ ra thôi. Huống hồ ông còn là cậu của Cố Hải, có người cậu nào mà bị cháu trai đánh thế này không? “Bảo vệ ngài Trưng.” Không biết là ai hô to khẩu hiệu, bên cửa số lập tức vươn lên mười cây súng, bảy tám người chỉnh tề xông vào trong phòng khác. Nhiều người chế ngự một người thì dễ, nhưng nếu muốn chế ngự hai người lại rất khó, bởi vì họ vừa phải lôi Cố Hải ra, vừa phải đảm bảo Chân Đại Thành không bị tổn thương nào. Cứ thế mà Cố Hải dũng mãnh như con sư tử đực, thấy ai cắn ai, đến gần cũng không được. Kết quả là bảy tám người bay vào đảo loạn, người chưa cứu được, đã lôi kéo Chân Đại Thành ra một cách khổ sở. Không biết ai ở bên ngoài bóp còi một tiếng. Chân Đại Thành liền hoản hốt, đôi mắt giận dữ hô to. “Không ai được nổ súng vào cậu ta!.” Một câu mệnh lệnh sau đó, người cầm súng ngoài cửa số đều thu súng lại, nhữn người cứu nguy trong phòng cũng đứng im không động đậy. Người này dám đánh Chân Đại Thành, gốc rễ cũng không nhỏ, vẫn là không nên tự ý hành động. Những người cầm súng bên ngoài cũng xông vào rồi, cùng với bảy tám người đứng thành một vòng tròn, trưng mắt nhìn hai người ở giữa. Chân Đại Thành nhìn những cái đầu xung quanh và mười mấy cặp mắt đang chờ đợi, tức đến muốn nổ tung cả phổi. Ta kêu các ngươi đừng nổ súng, chứ đâu có kêu các người đừng động thủ! Các ngươi muốn ta còn sót lại hơi thơ cuối cùng, rồi đến giúp ta nhắt xác hả? Đợi đến lúc Cố Hải dừng tay, mạng của Chân Đại Thành chưa đến một nửa. Trời tối, trong khuôn viên im phăng phắc. Cố Hải tùy tiện kéo đại một người giữ cửa, lấy thắt lưng đập vào cổ hắn, đau đến cứng họng, đột nhiên in hằng lên một vết thâm đỏ. “Nói, người có gây khó dễ cho Bạch Lạc Nhân không?” Hắn lắc đầu đau đớn, người đứng thẳng, sắc mặt không cảm xúc. Cố Hải lại đập một đòn nữa, cũng là chỗ lúc nảy, cũng là với lực đó, vết thâm đỏ chuyển sang vết máu đỏ. “Nói ra kẻ đã gây khó dễ cho cậu ta, nói ra những việc hắn đã làm, không nói được ngươi sẽ thay hắn gánh vác.” Thắt lưng trong tay của Cố Hải lần nữa vươn lên. Kẻ trông cửa lập tức chỉ qua người bên cạnh, “Hắn… hắn là người đã tạt nước lạnh.” Sắc mặt Cố Hải trở nên lạnh, kịch liệt rút lại, từng bước đi đến trước mặt người đó, im lặng nhìn hắn, chỉ vào hồ cá gần đó, “Nhảy xuống đó!” Người đó vẫn đứng yên. “Nếu ngươi để ta đá người xuống, thì người đừng mong lên được lại.” Ánh mắt cứng đơ đáp trả lại sự uy hiếp của Cố Hải, khóe miệng ngậm chặt hiện ra một đường thẳng quật cường, tay Cố Hải đã vươn ra, khớp xương kêu crack crack, chân người đàn ông đó không khống chế được mà kéo lê đi, cho đến cạnh hồ, lạnh lùng vứt cả người hắn xuống hồ. Chân Cố Hải đạp lên đầu hắn, ép hắn chìm cả người xuống nước. Ba phút trôi qua, hắn kịch liệt vùng vẫy, trong nước nổi lên vô số bong bóng nước. Cố Hải đạp đầu hắn không tha, cho đến khi cả người hắn cứng đơ, cử động mạnh khiến cá trong hồ bắt đầu bơi tứ tung, Cố Hải mới lôi đầu hắn lên. “Nói ra người tiếp theo.” Trong hai tiếng đồng hồ khủng bố đó, tất cả những ai gây khó dễ cho Bạch Lạc Nhân, dày vò Bạch Lạc Nhân, chế giễu Bạch Lạc Nhân… … một người cũng không sót, toàn bộ phải chịu lấy mười lần cái giá phải trả. Cả khuôn viên tử khí trầm trầm (tràn ngập hơi chết), lại cộng thêm vài phần không khí khủng bố, tựa như hoạt tử nhân mộ (Mộ của người sống). Một cậu con trai ngồi ở vách tường, la cà nhìn Cố Hải bước đến. Cậu ta là người cuối cùng bị khởi tố, cậu đã vứt một cái màn thầu vào bên cạnh chân Bạch Lạc Nhân. “Ngươi là con nít, ta sẽ không ra tay với người, nhưng ngươi phải nhớ hậu quả mà họ phái gánh lấy. Đợi đến khi ngươi lớn như ta, ta sẽ đến tìm ngươi tính sổ, cứ từ từ mà đợi!” Cậu nhóc phát khóc cả lên. Cố Hải lần nữa đến bệnh viện, trời đã tối, bác sĩ phòng trực nói cho Cố Hải biết, Bạch Lạc Nhân đã về nhà rồi. “Về nhanh vậy sao?” Bác sĩ gật đầu, “Cậu nhóc đó không chịu nằm viện, sốt vừa hạ thì đã về nhà rồi.” Cố Hải lại đến nhà của Bạch Lạc Nhân. Cả nhà đang ăn cơm trong bếp, chỉ có Mãnh Thông Thiên ăn xong, cầm lấy tay điều khiển lái một chiếc máy bay. Nhìn thấy bóng dáng của Cố Hải, Mãnh Thông Thiên vui mừng, không điều khiển nữa, máy bay rơi thẳng xuống đất. “Cố Hải ca ca, anh đến rối!” Cố Hải xoa đầu Mãnh Thông Thiên, hỏi: “Bạch Lạc Nhân đâu?” Mãnh Thông Thiên chỉ tay, “Đang nằm trong phòng.” “Cậu ấy chưa ăn sao?” “Ăn rồi, đều ói cả ra.” Sắc mặt Cố Hải thay đổi, quay người đi vào phòng của Bạch Lạc Nhân. Bạch Lạc Nhân nhắm mắt nằm trên giường, so với lúc trưa, sắc mặt khá hơn. Cố Hải sờ trán của Bạch Lạc Nhân, thân nhiệt đã hạ xuống rồi, nhưng tay chân lại lạnh ngắt. Bạch Lạc Nhân cảm giác có người tiếp xúc, liền mở mắt ra. “Cậu đến đây làm gì?” Cố Hải không nói gì, giơ tay vào trong chăn của Bạch Lạc Nhân, ôm lấy hai chân của Bạch Lạc Nhân vào lòng bàn tay. Bạch Lạc Nhân rút chân ra, nói một câu đủ làm tổn thương Cố Hải. “Tôi không cần cầu.” Cố Hải lại lôi chân Bạch Lạc Nhân ra, đáp một câu đủ làm tức chết Bạch Lạc Nhân. “Tôi cũng không cần cậu.” Tầm nhìn lướt qua Cố Hải, chân bị Cố Hải giữ lấy đột nhiên nhấc lên, đạp hai phát mạnh lên ngực của Cố Hải, tuy rằng đang yếu nhưng sức lực lại không nhẹ. “Vậy cậu còn ở đây làm gì? Cút về nhà cậu đi! Đồ khốn, cút đi! Có bao xa thì cút bao xa.” Cố Hải không nhưng không cút đi, còn bò lên giường, ôm chặt lấy Bạch Lạc Nhân vào lòng, đôi mặt hung hăn nhìn nhau. “Cậu chỉ biết gây sự với tôi thôi sao? Cậu có bảnh lĩnh gây sự với tôi, sao lại không có bản lĩnh cũng tôi gánh vác khó khăn? Cậu có bản lĩnh gây sự với tôi, sao lại không có bảnh lĩnh cùng tôi làm hòa? Cậu có bản lĩnh gây sự với tôi, sao lại không có bản lĩnh âu yếm với tôi?... Cậu nhìn con người ngu ngốc của cậu xem? Cả thiên hạ này không tìm được người ngốc thứ hai hơn cậu! Cậu nghĩ là tôi cần cậu sao? Nếu có lựa chọn thứ hai, tôi sớm đã đã không cần cậu rối! Tôi là một người giàu có, ở bên cậu chính là một sự sắp đặt, một chút tác dụng cũng không có. Ngoài trừ trút giận, chọc phá, sướng một tí, *** là một phế vật.” Bạch Lạc Nhân ngay cả miệng cũng không muốn mở nữa, nằm ở đó không động dậy, khẩu khí này hụt hững đi, nếu không đã tức chết rồi. Nấm đấn của Cố Hải đập mạnh đến nứt ra một mảnh lớn lớp sơn tường. “Vì sao cậu lại đi tìm hắn? cậu là bảo bối cưng của tôi, dựa vào đâu mà để bọn họ ức hiếp? Dựa vào đâu?” Lần này, Bạch Lạc Nhân nín họng rồi. Trong phòng yên tĩnh được một lúc. Bạch Lạc Nhìn nhìn qua bên cạnh, vua quát tháo lúc nãy giờ đã trở nên thờ ơ, khóe mắt đọng lại giọt nước mắt. Không biết luồng hơi nào đến khiến Bạch Lạc Nhân vỗ mạnh vào sau đầu của Cố Hải, giọt nước mắt mà Cố Hải một mực nhẫn nhụn đã rơi ra ngoài. “Cậu còn mặt mũi nào mà mắng tôi sao? Cậu tự nhìn lại mình đi, bánh bèo quá đi, động cũng không động đậy mà khóc rồi, cậu tự hỏi lòng mình xem, là tôi xem cậu như sự sắp đặt hay là cậu xem tôi như sự sắp đặt chứ? Là cậu vô dụng, là cậu nghĩ tôi quá vô dụng, cậu mới tự cảm thấy vô dụng.” Nói xong câu này, Bạch Lạc Nhân toát hết cả mồ hôi. “Ông nội cậu! Có ai như cậu kia chứ! Làm thế nào mà cậu sốt kia chứ? Lại còn nằm trong chăn kia chứ? Cố Hải tôi nếu phải cởi hết quần áo đứng bên ngoài cả tuần lễ, tôi cũng không cảm lạnh.” “Có bản lĩnh thì bây giờ cậu cởi đi, cậu mà không cởi thì không phải là ông nội!” “Bạch Lạc Nhân, đây là do cậu để tôi cởi.” Cố Hải cởi thật, vừa cởi hai cái áo ra, Bạch Hán Kì đã bước vào. “Yô, đêm nay Đại Hải ngủ ở đây phải không?” Cố Hải gượng cười, lấy một góc chăn đáp lên người, “Đúng là có dự tính như thế.” Bạch Lạc Nhân đau bao tử nhìn Bạch Hán Kì, mệt mỏi chỉ tay ra cửa. “Ba, ba đuổi cậu ấy ra ngoài.” Bạch Hàn Kì khó xử, “Áo cũng đã cởi rồi, đuổi ra như thế có chút không thích hợp phải không?” “Ba~~~” Bạch Lạc Nhân nài nỉ. Bạch Hán Kì cương quyết, vò vò tai, tự nói: “Đêm nay nhiệt độ bao nhiêu thế? Sao mà vừa xem xong dự báo thời tiết đã quên rồi, …” Mở cửa bước ra ngoài.
|
Chương 157 : Manh ca, manh đệ .
Sau khi Bạch Hán Kì ra ngoài, Cố Hải chui vào trong ổ chăn với Bạch Lạc Nhân . mới đầu Bạch Lạc Nhân còn tránh né , lúc sau cảm giác gan bàn chân trở nên ấm áp, cả người đều thư thái, cũng không thèm chấp nhặt với Cố Hải nữa. " Ăn cái gì đi, Thông Thiên nói cậu ăn cái gì cũng nôn hết ra ." Cố Hải đứng dậy định đi ra ngoài. Bạch Lạc Nhân vội kéo lại, " Đừng đi lấy, tôi không đói bụng , bây giờ tôi vẫn còn cảm thấy ghê tởm ." " Vậy uống một chút canh nhé ." " Không muốn uống ." Cố Hải bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Bạch Lạc Nhân, vẫn đi ra ngoài. Mạnh Thông Thiên đang đứng ở bên ngoài đùa giỡn gậy gộc , nhìn thấy Cố Hải đi ra , khuôn mặt nhỏ nhắn cười thành một đóa hoa nhỏ , ôm lấy đùi Cố Hải : " Anh Cố Hải, đêm nay anh có về không ?" " Anh không về ."Cố Hải cũng vui tươi hớn hở nhìn lại. Mạnh Thông Thiên nghiêng nghiêng đầu , ánh mắt lấp lóe quang mang hưng phấn , " Anh có muốn ngủ ở trong phòng em không ? " ( Nghiệt duyên nha ) Cố Hải ban đầu là sửng sốt , lúc sau mới nghĩ ra, gian phòng kia của Bạch Lạc Nhân đã thuộc về Mạnh Thông Thiên. " Đúng vậy , anh định ngủ lại trong đó. " " Vậy ba chúng ta có thể cùng ngủ một chỗ rồi ! " ( Amen ... 3 người a ~~~~ ) Mạnh Thông Thiên kích động chạy vòng quanh Cố Hải. "Ách... " Cố Hải kéo lấy Mạnh Thông Thiên , tâm tình thật tốt nói : " Thông Thiên , hôm nay em ngủ cùng với mẹ đi. Cái giường kia rất chật , anh sợ không đủ chỗ cho ba người chúng ta ." " Không sao, em chỉ cần một chỗ nhỏ như vậy là đủ rồi ." Mạnh Thông Thiên nói xong còn hướng mặt đất vẽ một vòng tròn nhỏ xíu. Cố Hải ho nhẹ hai tiếng, mặt biểu tình khó xử nhìn Mạnh Thông Thiên, " Anh Nhân tử của em bị bệnh, cần nghỉ ngơi thật tốt , ba người cùng ngủ khẳng định nghỉ ngơi sẽ không tốt." " Ai nói như vậy ? " Mạnh Thông Thiên mắt lóe tinh quang ," Anh Nhân tử phát sốt, mẹ em nói , phát sốt phải ra nhiều mồ hôi, chỉ có chen cùng một chỗ mới ra được mồ hôi." Cố Hải bóp trán , lại nhìn vào trong phòng , vỗ đầu Mạnh Thông Thiên : " Anh đi phòng kiếm kiếm chút đồ ăn , một lát nữa thương lượng chuyện này sau ." Mạnh Thông Thiên thỏa mãn gật gật đầu , sau đó mừng rỡ chạy đi. Thương lượng ? Cố Hải hừ lạnh , một lát phải đem cửa phòng khóa lại ! Cố Hải múc một bát cháo quay trở về, chưa vén rèm cửa thì không sao, vén lên nhìn vào trong rồi lại chỉ kém chút cầm bát cháo trong tay ném xuống đất , Mạnh Thông Thiên đang nằm ở chỗ mình vừa nằm , ôm một cánh tay Bạch Lạc Nhân , ngủ say sưa. Cố Hải nhịn không được nghiến răng .Được lắm, động tác rất nhanh ! Cố Hải buông xuống bát cháo , không nói hai lời ôm lấy Mạnh Thông Thiên đi ra ngoài, Mạnh Thông Thiên mơ ngủ đạp một cái, bĩu môi như là không tình nguyện . Vừa lúc thím Trâu qua đây tìm Mạnh Thông Thiên , thấy Cố Hải đang ôm Mạnh Thông Thiên , nhịn không được cười nói ," Đứa nhỏ này thật là,chỉ thích ở bên cạnh cháu , mỗi ngày đều chờ cháu đến ."
|
Cố Hải thật cẩn thận đem Mạnh Thông Thiên giao cho thím Trâu , trong lòng nhẹ nhàng thở phào , quay đầu lại nhìn vào phòng, Bạch Lạc Nhân đang tự mình bưng bát cháo lên uống. " Để tôi giúp cậu ." Cố Hải đoạt lại bát cháo. Bạch Lạc Nhân không cự tuyệt, tùy ý cậu ta . Cố Hải múc lên một muỗng cháo , đưa đến bên miệng thổi thổi, dùng đầu lưỡi liếm một chút, cảm thấy độ ấm không sai, mới đưa đến miệng Bạch Lạc Nhân. Bạch Lạc Nhân ngoan ngoãn mở miệng ăn. Nghĩ đến Bạch Lạc Nhân bị đói bụng nguyên hai ngày, lòng Cố Hải đau xót , nhịn không được lại lải nhải ," Cậu không phải là rất thông minh sao ! Sao lúc đó không chịu ứng biến một chút ? Cậu không phải là mang di động theo sao ? Bọn họ không để cậu ra ngoài , cậu cũng có thể tìm người ở ngoài ném cho mình ít bánh mì, xúc xích nướng mà ?" " Nói như cậu , nếu làm như vậy thì bây giờ cậu cũng chả còn nhìn thấy tôi. " Cố Hải thở dài , lời nào nói bây giờ cũng đã muộn, đói đều đã đói , cho dù nói cái gì cũng không hoàn trở lại được. "Chờ đã." Bạch Lạc Nhân đột nhiên ngăn cản cái thìa Cố Hải đưa qua. Sắc mặt Cố Hải căng thẳng, vội hỏi : " Làm sao vậy ? " Bạch Lạc Nhân lấy tay ôm dạ dày , biểu tình khó chịu, môi khép mở , hình như lại muốn nôn . Cậu do dự một lúc, quyết định, muốn nôn cũng phải chạy ra bên ngoài nôn. " Đừng chạy ra ngoài , nôn ở trên tay tôi này . " Cố Hải vươn tay ra. Bạch Lạc Nhân nhìn cậu ta , " Cậu không sợ bẩn sao ? " " Tôi không chê cậu bẩn ," Cố Hải cực kỳ nghiêm túc nhìn Bạch Lạc Nhân. Bạch Lạc Nhân xem xét lòng bàn tay rộng rãi bóng loáng của Cố Hải , ở trên là vân tay cực kỳ rõ ràng , làm sao có thể nỡ nôn ở trên đó ! Vì thế ngửa thân thể ra sau ,nhịn nhịn , thống khổ chịu đựng , trong lòng cầu nguyện một ít cháo kia có thể thành thật mà ở lại trong dạ dày, đừng trào lên họng nữa. Đang âm thầm đè nén, đột nhiên cảm giác ở dạ dày có một cỗ lực đạo đang thong thả hướng xuống bên dưới matxa , Bạch Lạc Nhân hạ xuống ánh mắt, lại một lần nữa nhìn thấy bàn tay Cố Hải. " Có thấy dễ chịu chút nào không ? " Cố Hải hỏi. Bạch Lạc Nhân thành thật gật đầu. Nhìn ánh mắt Bạch Lạc Nhân di động lên xuống theo động tác trên tay mình , lông mi nhẹ nhàng rung động, tuy rằng không thật dài nhưng lại thật dày thật đen , bên cạnh lỗ tai có một đoạn tóc rối loạn , lẳng lặng dán chặt ở nơi đó, nhu thuận y hệt như chủ nhân của nó lúc này , khiến Cố Hải càng nhìn càng yêu. " Lại uống thêm mấy ngụm nhé? " Cố Hải hỏi . " Được ." Lần này Bạch Lạc Nhân trả lời cực kì thống khoái. Cố Hải vừa đút vừa mừng. Bạch Lạc Nhân buồn bực, " Tôi ăn cháo cậu vui mừng cái gì ?"
|
" Nhìn cậu ăn cháo rất là hảo ngoạn ." Bạch Lạc Nhân mặt đầy hắc tuyến , ăn cháo có cái gì hảo ngoạn ? Đầu óc của tên này đặt ở dưới mông sao ? ( Đầu lão chỉ có nghĩ về mông anh thôi Nhân tử à ) Có lẽ ăn hơi nhiều , Bạch Lạc Nhân lại cảm giác dạ dày có chút khó chịu, tay cố Hải rất nhanh lại thò trở lại matxa, cứ thế trong chốc lát, rốt cuộc ăn hết bát cháo vào bụng . " Còn thấy khó chịu sao ? " Cố Hải hỏi. " Có một chút khó chịu." Cố Hải cực kì kiên nhẫn xoa xoa , từ trên ngực cho đến bụng, mềm nhẹ thong thả đi xuống , có đôi khi dùng ngón tay, có đôi lúc lại dùng lòng bàn tay , xung quanh dạ dày trở nên ấm áp , Bạch Lạc Nhân thoải mái mà nhắm lại hai mắt , cơn buồn ngủ vừa đến, đột nhiên bị cảm giác tê dại tập kích , nhanh chóng mở hai mắt. Kết quả phát hiện tay Cố Hải để sai chỗ , từ chính giữa ngực mình chuyển sang bên trái xoa nắn điểm hồng nhỏ bé bị lộ ra. " Cậu đang sờ cái gì ? "Bạch Lạc Nhân giận. Cố Hải cười vẹo hai má Bạch Lạc Nhân , " Tôi chỉ chạm vào một chút thôi , cậu sao lại mẫn cảm như vậy ? " Cậu chạm vào chỉ một chút ? Con mẹ cậu đã xoa nắn bao lâu a ? Bạch Lạc Nhân cũng không suy nghĩ mở miệng mắng cậu ta. Ai ngờ , Cố Hải ưỡn mặt hỏi : " Cậu nghĩ muốn ? " Bạch Lạc Nhân đập một bàn tay lên trán Cố Hải , " Tôi nghĩ muốn của nhà cậu ! " " Cậu sao có thể muốn cả nhà tôi ? Cậu là của một mình tôi, chỉ có thể để cho tôi thao ." Vừa dứt lời đầu liền hạ xuống , miệng ngậm lấy điểm hồng bé nhỏ ở ngực trái Bạch Lạc Nhân , tay phải nắm lấy điểm hồng bên kia , bên này ngậm mút, bên kia xoa nắn, hai bên trực diện tấn công , như là thưởng thức món ngon cực phẩm. Bạch Lạc Nhân nào có chịu được loại trêu chọc như thế , giơ lên một chân , đầu gối đặt dưới đũng quần Cố Hải. Cố Hải ở trên ngực Bạch Lạc Nhân cọ xát một lúc sau cũng không rời đi, trực tiếp đem chăn Bạch Lạc Nhân đắp hảo, gắt gao ôm lấy cậu ấy. " Được rồi, cậu bệnh rất nặng, thân thể rất yếu, tôi sẽ không ép cậu." Sâu thẳm trong con mắt Bạch Lạc Nhân mang theo tia mị hoặc tức giận, " Cậu lúc này mới nói những lời này , có quá trễ không ?" Cố Hải da mặt dày giải thích , " Không phải lão Nhị nhà tôi rất nhớ cậu sao ? " Dứt lời bàn tay hướng xuống dưới , không chút kiêng dè hầu hạ ' tiểu cố hải ' , Bạch Lạc Nhân hoàn toàn bị bỏ mặc ở một bên , nghe tiếng thở dốc nặng nhọc của Cố Hải, nhìn biểu tình hưởng thụ của cậu ta, tâm đều ngứa ngáy. Mỗi một tiếng thở dốc của Cố Hải như đang nói ," Cầu xin tôi đi, mau làm nũng với tôi , tôi lập tức sẽ hầu hạ cậu ." Bạch Lạc Nhân xoay người. hừ lạnh trong lòng , tôi không có tay sao ? Sẽ không biết tự giải quyết à ? Cố Hải lắng nghe động tĩnh ở bên cạnh, khóe miệng tràn ra nụ cười xấu xa , cằm tựa vào thắt lưng Bạch Lạc Nhân , ánh mắt nhìn chằm chằm phía dưới Bạch Lạc Nhân. " Có vẻ rất hăng hái ? Muốn tôi giúp cậu không ? " Lỗ tai Bạch Lạc Nhân đỏ lên , cứng cổ nói : " Không cần ." Đầu lưỡi Cố Hải ở trên bắp đùi Bạch Lạc Nhân liếm liếm , một đường liếm đến điểm cuối, lại vòng sang, đổi sang cái chân khác. Bạch Lạc Nhân không tự chủ được mà cong thắt lưng. Cố Hải trêu tức : " Không cần còn đưa đến bên miệng tôi ? " Đã đến mức này , Bạch Lạc Nhân cũng không có gì để xấu hổ , trựcc tiếp đè đầu Cố Hải xuống đưa đẩy, rất nhanh chóng bị một dòng điện mạnh mẽ kích thích đến mơ hồ. Ngại ngùng còn có người nhà Bạch Lạc Nhân , lại không có dầu bôi trơn , Cố Hải cũng chỉ có thể thỏa mãn ở bên ngoài , sau khi xong việc hai người ôm nhau hôn rất lâu , ai cũng không muốn rời khỏi đối phương. " Nhân tử, tài liệu cậu giúp tôi điều tra tôi đã xem kĩ, cũng đã nghĩ thông .Từ nay về sau , tôi sẽ không lại vì việc của mẹ tôi mà rối rắm , cậu đối tốt với tôi, tôi đều ghi tạc ở trong lòng , tôi mắng cậu là vì thương cậu , cậu đừng giận tôi nữa được không ? " " Tôi nếu là thật sự giận cậu , cậu còn có thể nằm ở đây ? "Bạch Lạc Nhân miễn cưỡng đùa nghịch mấy sợi tóc hỗn loạn trên trán Cố Hải, " Thật ra lúc ấy tôi cũng không tức giận , chỉ là rất thất vọng , bởi vì tôi luôn nghĩ rằng cậu nhất định sẽ khen ngợi tôi ." " Điểm xuất phát của cậu cùng năng lực làm việc đều rất đáng khen , thế nhưng phương thức thực hiện lại không thể dùng , cần phê bình. Về sau tôi không cho phép cậu lại dùng phương thức này để giải quyết vấn đề , bất luận là vì ai, đều không thể thương tổn chính mình . Nếu tôi còn phát hiện một lần nữa , tuyệt đối sẽ không tha cho cậu, nghe rõ chưa ? " Bạch Lạc Nhân không lên tiếng. Cố Hải kéo một bên tai Bạch Lạc Nhân , chất vấn thêm một lần nữa : " Nghe rõ chưa ? " Bạch Lạc Nhân mở to mắt , miễn cưỡng đáp lại, " Nghe rõ rồi ." Cố Hải vừa lòng hướng khóe miệng Bạch Lạc Nhân hôn một cái , ôn nhu nói : " Ngủ đi ."
|
Chương 158 : Cha,con lại khiến cha mất mặt rồi.
Chớp mắt đã sang tháng 5 , trời bắt đầu nóng , hai ngày trước Bạch Lạc Nhân và Cố Hải hiếm khi chịu khó được một lần , đem quần áo và chăn mền mùa đông thu dọn, ai ngờ ngày hôm sau trời nổi gió hạ nhiệt độ. ( quá nhọ ) Ba tháng , ngày ngày ấm áp bình thản trôi qua . Bạch Lạc Nhân số lần về nhà càng ngày càng ít, cuối tuần chỉ là về ăn một bữa cơm , ngồi nói chuyện với người trong nhà , mang theo A Lang tản bộ một chút.... Sau đó đã có một tên da mặt dày vào cướp sạch đồ ăn ngon mang theo , nhét vào tủ lạnh của chính bọn họ. Bạch Lạc Nhân kĩ thuật lái xe càng ngày càng cao, Cố Hải ngẫu nhiên cũng sẽ lười biếng, để Bạch Lạc Nhân lái xe đi mua bữa sáng . Trình độ nấu ăn của Cố Hải cũng càng ngày càng cao , mì nấu ra cũng không phải là một đống gãy nát , đại bộ phận đều nối lại với nhau, tuy rằng cái dài cái ngắn , so le không đồng đều , thế nhưng ăn cũng đủ thoải mái. Cuộc sống của hai người họ trôi qua thật có tư có vị. Giữa trưa một ngày nào đó , hai người họ bởi vì ai ăn nhiều hơn người kia một cái trứng chim cút mà cãi nhau , hai con người cao 1m85 , lại giống như trẻ con dùng chiếc đũa gõ đầu nhau . Hơn nữa gõ xong còn nóng máu , cơm còn chưa ăn được một nửa liền chạy loạn xung quanh phòng ép buộc nhau, Bạch Lạc Nhân chuyên môn đánh lén Cố Hải , Cố Hải quẫn , mặt như hung thần đuổi theo sau Bạch Lạc Nhân. Bạch Lạc Nhân trốn , cuối cùng lại không còn chỗ nào có thể trốn , vội lẻn ra ngoài cửa , tay nắm chặt cửa không để Cố Hải đi ra. Cố Hải giằng co cùng Bạch Lạc Nhân , lại đem cửa ở bên trong khóa lại. Cậu không phải rất có bản lĩnh sao ? Có bản lĩnh cậu trực tiếp lấy ngón tay mà cạy cửa. Cố Hải nhìn qua mắt mèo ra ngoài , thấy Bạch Lạc Nhân khó thở, thở đến hổn hển, ở trong phòng vụng trộm vui mừng . Tự mình vui vẻ xong nghênh ngang đi trở lại phòng ăn, lạnh nhạt tự nhiên ăn cơm , trong lòng hừ lạnh, cho cậu chừa, không ấn chuông cửa, không hôn tôi một cái, tuyệt đối sẽ không mở cửa cho cậu vào ! Bạch Lạc Nhân còn ở bên ngoài cân nhắc đi vào như thế nào , cửa thang máy ở trước mặt cậu bỗng mở ra , một thân ảnh quen thuộc đi vào. " Cố thiếu .... Thúc ." Bạch Lạc Nhân cười có chút mất tự nhiên. Cố Uy Đình thân hình uy vũ đứng ở trước mặt Bạch Lạc Nhân , trong ánh mắt nhu hòa mang theo một tia xơ xác tiêu điều khí tức. " Làm sao lại không đi vào ? " Ánh mắt Bạch Lạc Nhân né tránh một chút, " Vừa muốn đi vào, còn chưa kịp nhấn chuông cửa nữa ." Cố Uy Đình trực tiếp giúp Bạch Lạc Nhân hoàn thành nhiệm vụ này. Lỗ tai Cố Hải vẫn còn đang vểnh lên nghe ngóng đâu, nghe được tiếng chuông cửa, khóe miệng cong lên cực kỳ đắc ý. Chịu không nổi rồi phải không ? Sau đó lên mặt mà đi ra cửa. Chậm rì rì mở khóa cửa , sau đó nhanh chóng kéo người ở ngoài cửa vào ,mạnh mẽ tại bờ môi của người đó hôn xuống.
|