Quá Khứ Và Hiện Tại Anh Vẫn Yêu Em
|
|
Part 40: Sinh Nhật Đáng Nhớ (2) Xe dừng lại trước một bãi cỏ rộng, từ chỗ xe dừng có hàng loạt chong chóng được xếp thành hai hàng, xen lẫn chúng là những bóng đèn left trông rất đẹp. _Vào thôi, em đừng có đứng một chỗ như vậy, sẽ còn nhiều bất ngờ nữa đang chờ đón em đó_Hắn nói rồi nắm chặt bàn tay nó bước vào bên trong _Đẹp quá đi mất_Nó thẫn thờ trước vẻ đẹp ở đây, xung quanh có rất nhiều bóng bay, rồi còn có những con đom đóm nữa, nó và hắn đi đến đâu, là những con đom đóm đi theo đến đó. Bất ngờ trên bầu trời có hàng loạt pháo bông được bắn lên bầu trời với những dòng chữ " Happy Birthday to you ", " Chúc Mừng Sinh Nhật", "Bi Sinh Nhật Vui Vẻ ". Nó bất ngờ mở tròn mắt, chưa hết bất ngờ thì bỗng xung quanh vang lên tiếng hát. Happy Birthday To you Happy Birthday To you Happy Birthday, Happy Birthday Happy Birthday To you Cả lớp mọi người không biết từ đâu xuất hiện, rồi cất tiếng hát chúc mừng sinh nhật nó, ở phía trước đối diện nó, cậu đang đẩy một chiếc bánh kem hai tầng lớn dần đến về phía nó, ở trên đó cò có ghi đầy đủ tên và tuổi của nó, bên cạnh Bin và Bun hai tay cầm hai hộp quà lớn. _Bi sinh nhật vui vẻ_Tiếng hát vừa dứt thì cũng chính là lúc mọi người cất tiếng chúc mừng sinh nhật nó, còn nó nước mắt đã dàn dụa lúc nào không hay, đúng hôm nay là sinh nhật nó vậy mà nó không nhớ. Nó nhớ cứ vào ngày này mỗi năm nó cứ trốn mình vào trong phòng rồi ôm bức ảnh của nó và hắn mà khóc, rồi dần dần nó cũng quên luôn cái ngày mà nó được sinh ra. Hôm nay kể từ 13 năm trước bây giờ nó mới có một buổi tiệc chúc mừng sinh nhật đúng nghĩa, và có lẽ nó sẽ không bao giờ quên được buổi sinh nhật ngày hôm nay. _Cám ơn mọi người tớ vui lắm _Nó nói trong nước mắt mà trong lòng lại ngập tràn hạnh phúc _Bi à, tớ sai rồi, là tớ ngu ngốc, làm cậu tổn thương, là tớ không tốt, cậu bỏ qua cho tớ nhé_Bun bước đến nhìn nó bằng ánh mắt chân thành, đầy sự hối hận mà nói, thật ra những ngày qua cô cũng đã ân hận rất nhiều, cũng nhờ có buổi tiệc hôm nay nên cô mới có dịp để nói lời xin lỗi với nó, vì cô sợ nó sẽ tránh mặt cô, không muốn gặp mặt cô _Ngốc, chuyện qua rồi, tớ cũng xin lỗi, hôm đó vì quá tức giận nên mới nặng lời như vậy, chuyện cũng đã qua chúng ta như vậy coi là huề nhau nhé_Nó mỉm cười rồi ôm lấy cô nhẹ nhàng mà nói, xung quanh mọi người thấy như vậy thì không khỏi cảm động. _Thôi nào, Bi tới thổi nến, rồi cầu nguyện đi_Bin và cậu cùng lên tiếng thúc giục, nó mỉm cười gật đầu rồi bước đến chiếc bánh *Phù* nến tắt và nó bắt đầu nhắm mắt cầu nguyện _Tớ cầu nguyện xong rồi, bây giờ mọi người tặng quà cho tớ đi chứ_Nó mỉm cười nói, thế là mọi người từng người từng người lên tặng quà cho nó _A bố mẹ, papi..mami_Nó vui mừng chạy đến ôm chầm lấy họ _Quà của con đâu, hôm nay là sinh nhật con đừng nói mọi người quên đấy nhé_Nó nũng nĩu, họ bật cười trước hành động của nó _Làm sao quên được chứ_Họ nói rồi đưa cho nó một hộp quà lớn _À quên giới thiệu với mọi người, đây là bố mẹ tớ, còn đây là bố mẹ của thầy Phong_Nó mỉm cười nói _Chào các cháu_Các vị phụ huynh _Chúng cháu chào cô chú ạ_Đồng thanh lên tiếng mọi người cùng nhau lên tiếng, rồi buổi tiệc bây chính thức bắt đầu, Tiếng âm nhạc không biết đã vang lên từ bao giờ, tất cả mọi người cùng nhau chơi đùa rất vui vẻ, phải đã rất lâu rồi lớp 12A mới được đi chơi cùng nhau vì vậy họ thoải mãi mà quậy phá, nô đùa. _Quà của tôi đâu, lúc nãy anh chưa tặng quà cho tôi_Nó bước đến chỗ cậu rồi chìa tay ra đòi quà _Anh không có gì để tặng em cả, anh thấy mọi người tặng em nhiều quà rồi, nên anh nghĩ chắc không cần phải tặng quà cho em nữa, mà nghĩ đi nghĩ lại tặng cho em vừa phải tốn một khoản tiền, vừa lại hao tốn tâm trí để suy nghĩ xem phải mua gì để tặng em, nên cuối cùng anh quyết định không tặng gì cả, em thấy anh quyết định như vậy có đúng không_Cậu nhìn nó rồi đi đi lại lại nói, ánh mắt hiện rõ sự đùa cợt _Cái gì, anh...anh..._Nó nghe cậu nói vậy thì cứng họng chẳng biết nói gì, còn cậu nhìn thái độ của nó thì chỉ biết cười nghiêng ngã _Hừ anh còn cười được, đúng thật là....*Chụt* _Nó đang nói thì bỗng cậu hôn chụt vào má nó, đóng băng đây là hai từ diễn tả nó vào lúc này, lần này thì thật sự chẳng thể nói nên lời trước hành động của cậu, cậu không kiêng dè mà hôn vào má nó, rồi sẵn giọng nói như chẳng có chuyện gì cả. _Anh không có gì tặng em nên chỉ có tấm thân này để tặng em thôi, thôi thì hôn em xem như là món quà tinh thần, tuy ít nhưng tấm lòng anh điều nằm trong đó, em thấy món quà anh tặng có ý nghĩa không_Cậu lại luyên thuyên những câu cực sến mà nói, rồi lại còn cái vẻ tự cao tự đại của cậu càng làm nó muốn nổi điên hơn, đang định lên tiếng nói thì cả lớp bất ngờ xuất hiện _Woa hai người, đã như vậy từ bao giờ_Bất ngờ cả lớp lại hùa đến chỗ nó và cậu mà nói _K...h..không phải như mọi người nghĩ đâu_Nó bây giờ mới hoàn hồn, lên tiếng ấp a ấp úng nói, khuôn mặt đỏ bừng xấu hổ _Còn không phải gì nữa, đã hôn nhau rồi còn gì, tình cảm thế cơ mà_Bun lên tiếng nói _Đúng rồi, hai người nói đi nói lại cũng thật hợp đôi đó nha_Cả lớp lên tiếng đồng ý hùa theo _Tớ ...đã nói là không phải rồi mà_Nó vẫn lên tiếng phủ nhận, khuôn mặt vẫn đỏ bừng không ngừng xấu hổ _Haha xem cậu ấy xấu hổ kìa, dễ thương quá đi haha_Cả lớp bật cười thích thú, còn nó thì chẳng nói gì chỉ khẽ lấy tay nhéo vào hông cậu, rồi trừng mắt nhìn cậu _Thôi mọi người đừng trêu cô ấy nữa, thật ra chúng tớ chưa là gì của nhau cả, nhưng tớ đang chính thức theo đuổi cô ấy, ai cũng muốn theo đuổi cô ấy thì chính thức là tình địch của tớ_Cậu lớn giọng tuyên bố mà nói _Oh, thì ra là vậy, chúc cậu thành công nhé, chúng tớ ủng hộ cậu, Hàn Lâm Fighting_Cả lớp lên tiếng cổ vũ _Các cậu...hừ được lắm_Nó nhăn nhó bực dọc mà nhìn mọi người _Haha..haha.._Tiếng cười vang rộn, khác với bầu không khí nhộn nhịp ở chỗ nó, thì chỗ các bậc phụ huynh lại mang một bầu không khí trầm ngâm, nhất là hắn, hắn điều nhìn thấy tất cả những hành động của nó, từ những cư chỉ nhỏ nhặt, rồi những điệu bộ xấu hổ, hắn điều thu gọn vào tầm mắt của hắn, khẽ nở một nụ cười, bởi vì hắn biết chặn đường chinh phục nó sắp tới của nó sẽ rất gian nan, vì giờ đây đã có sự xuất hiện của một vị tình địch mới và không ai khác chính là Hàn Lâm _Thật không ngờ bé Bi nhà chúng ta lại có nhiều yêu quý như vậy_Bố mẹ hắn lên tiếng mỉm cười nói _Thật ngại quá, chúng tôi cũng chẳng biết nói như thế nào, nhưng tuyệt đối bé Bi nó nhất quyết sẽ lấy tiểu Phong, nên anh chị đừng lo_Bố mẹ nó lên tiếng trấn an _Anh chị đừng như vậy, chúng tôi không có ý như vậy, chuyện của bọn trẻ hãy cứ để bọn trẻ tự quyết định, cho dù như thế nào chúng ta cũng cần phải tôn trọng ý kiến của bọn trẻ, còn nữa nếu bé Bi nó cho dù chọn tiểu Phong hay là cậu nhóc kia thì chúng tôi vẫn coi nó như con ruột của mình, nên anh chị đừng lo nghĩ nhiều về chuyện này quá, không tốt đâu, tuổi già của chúng ta cứ ngồi im lặng, an hưởng tuổi già là được rồi, cứ mặc cho bọn trẻ giải quyết_Bố mẹ hắn nhẹ nhàng nói _Nghe Anh chị nói như vậy chúng tôi cảm thấy rất vui, anh chị đúng là thấu tình đạt lí, nếu mà bé Bi mà về nhà anh chị làm dâu thì chúng tôi hoàn toàn yên tâm_Bố mẹ nó nhẹ lòng mà lên tiếng nói, rồi họ cùng nhau trò chuyện vui vẻ không để ý đến chuyện kia nữa. _Thầy quà của em đâu_Sau khi được hắn đưa đón về tận nhà, nó vẫn không quên đòi quà từ hắn _Quà gì cơ, tôi không biết gì cả_Hắn nghe nó nói như vậy thì ngây ngô mà nhìn nó với ánh mắt ngơ ngác như con nai vàng _Hừ thầy..thầy..., em không nói nữa, em vào nhà đây, chào thầy_Nó thấy thái độ của hắn như vậy thì không khỏi bực tức, bởi vì từ lúc nảy đến giờ nó đang hao hức, chờ đợi món quà từ hắn, vậy mà khi hắn nói lại kèm thêm thái độ như vậy thì không khỏi buồn rầu, một sự thất vọng khẽ chiếm lấy tâm trí nó, giậm chân vài nhìn hắn với ánh mắt rực lửa rồi nó ngúng ngẩy đi vào nhà _Lại giận dỗi rồi, sao em cứ trẻ con mãi thế, biết khi nào mới lớn được đây_Hắn ôm lấy nó từ phía sau, khẽ nói vào tai nó, còn nó chẳng động đậy, cũng chẳng lên tiếng nói gì cả _Ơ cái gì vậy ạ_Nó ngạc nhiên khi hắn đeo một sợi dây chuyền vào cổ nó _Thì là quà của em đó, làm sao tôi có thể quên được chứ, đây là sợi dây chuyện tôi tự tay chọn mua đấy nhé, nhớ giữ gìn nó cẩn thận có biết không_Hắn xoay người nó rồi nhìn nó âu yếm mà nói. _Em biết rồi, mà đây là sợi dây chuyền đôi đúng không ạ_Nó ngây ngô hỏi, vì cái tượng của nó là một nữa hình trái tim cùng với tên của một ai đó, nhưng nó dễ dàng đoán ra là tên của hắn vì là chữ cái đầu, là chữ " P " _Ừk em thông minh thật đấy, nó là một đôi, em một nữa tôi một nữa_Hắn mỉm cười xoa nhẹ đầu nó, rồi lấy từ trong cổ áo ra một sợ dây chuyền cũng y như nó, nhưng thay cái tên là của nó và kèm chữ cài đầu là " N " _Đẹp không_Hắn nhìn nó nói _Đẹp lắm ạ_Nó vô thức, ngây ngô mà trả lời _Thôi cũng muộn rồi, em vào ngủ đi, một lần nữa chúc mừng sinh nhật em_Hắn nhẹ nhàng nói, còn nó như bừng tĩnh chỉ nhẹ nhàng gật đầu rồi mở cửa bước vào, hắn nhìn nó bước vào nhà rồi cũng xoay người mở cửa xe _Thầy_Nó bỗng dưng quay trở lại khẽ gọi hắn _Có chuyện gì sao_Hắn ngạc nhiên hỏi _Em cám ơn thầy nhiều vì ngày hôm nay em rất vui và hạnh phúc_Nó mỉm cười tươi nhìn hắn nói _Không có...*Chụt*... _Thầy ngủ ngon_Không để hắn nói hết câu nó đã hôn chụt vào má hắn, kèm một lời chúc ngủ ngon, rồi nó nhanh chân chạy thật nhanh vào nhà, để che giấu sự xấu hổ, bởi vì khuông mặt của nó đang đỏ bừng cả người thì nóng ra cả lên. Còn hắn thì hoàn toàn đóng băng, cảm xúc vỡ òa, hắn thật sự hạnh phúc, trái tim không ngừng nhảy múa, bởi vì đây là lần đầu tiên nó chủ động hôn hắn, điều đó là vượt quá sức tưởng tượng của hắn, đứng đó một hồi lâu rồi nở một nụ cười ngây ngốc hắn vào xe rồi về nhà nhưng nụ cười vẫn nở mãi trên môi hắn, hôm nay quả là một ngày đáng nhớ của hắn và nó, cả hai điều ngập tràn sự hạnh phúc.
|
Part 41: Sống Cùng Nhau _Các em trật tự nào_Hắn khẽ nhắc nhở _Có chuyện gì vậy ạ_Cả lớp đồng thanh _Các em chắc cũng đã biết điểm hết rồi phải không_Hắn nhẹ nhàng nói _Vâng ạ_Lại đồng thanh _Ừm điểm của các em rất cao, không có sa sút nào và vị thứ của các em cũng như vậy, tôi có một lời khen đối với lớp chúng ta, và như đã hứa nếu lớp ta điểm số vẫn cao sẽ được đi chơi, vậy cuối tuần nay chúng ta sẽ khởi hành 2 ngày 1 đêm được chứ_Hắn _ Yeal thích quá đi thầy muôn năm "Clap ...Clap..." _Cả lớp không ngừng reo hò nhảy múa thích thú, rồi những cuộc trò chuyện tính toán cho đi chơi lại được diễn ra _Chúng ta sẽ chuẩn bị như thế nào đây_Mọi người không ngừng phấn khởi lên tiếng _Để tớ giao nhiệm vụ nhé_Nó lên tiếng nói, cả lớp gật đầu hưởng ứng _Vậy tổ 1 các cậu sẽ chịu trách nhiệm về lửa củi_Nó đi đi lại lại nói ra vẻ như thủ lĩnh nói nhìn cái điệu bộ ấy khiến mọi người không khỏi buồn cười _Tiếp theo, tổ 2 các cậu là khéo tay nhất vậy thì các cậu sẽ nấu ăn, tổ 3 các cậu sẽ phụ giúp tổ 2 nhé_Nó vẫn tiếp tục lên tiếng nói _Còn lại tổ 4, chúng ta sẽ đảm nhiệm về phần lều trại, rồi những trò chơi ở đó, còn những phần còn lại tới đó chúng ta sẽ tính tiếp, mọi người đồng ý chứ_Nó hưng phấn nói _Ok đồng ý_Mọi người nói _Vậy cứ quyết định vậy đi, còn mọi đồ đạc cá nhân mọi người tự lo đấy nhé_Nó nói, còn cả lớp phấn khởi vẫn không ngừng bàn tán về chuyến đi * Tối tại nhà nó 7 giờ P.M * _Bố mẹ nói sao ạ, đi du lịch sao_Nó ngạc nhiên lên tiếng khi cả nhà nó đang ăn cơm, và tất nhiên trong đó cũng có bố mẹ hắn và hắn _Ừk gì đâu mà con ngạc nhiên dữ vậy_Bố mẹ nó _Nhưng đi trong bao lâu ạ_Nó nhăn nhó nói _Bố mẹ cũng không biết, bố mẹ sẽ đi cùng với bố mẹ tiểu Phong, dù gì cũng lâu rồi, bố mẹ cũng cần được nghĩ ngơi_Bố mẹ nó mỉm cười nhẹ nói _Nhưng còn con, ai sẽ lo cho con việc ăn uống đây, bố mẹ, papi.. mami cũng biết con sợ ở một mình lắm mà_Nó khó khăn để nói _Ai nói là con ở một mình_Các vị phụ huynh đồng thanh lên tiếng _Chứ không một mình thì con ở với ai, đừng nói là ở với thầy ấy nhé_Nó cười cười đùa cợt nói _Bé Bi con càng ngày càng thông minh, không cần nói cũng biết papi..mami khâm phục con thật đó_Bố mẹ hắn lên tiếng khen ngợi _What...mọi người đang đùa phải không, làm sao có thể chứ_Nó lớn tiếng nói _Có gì là không thể, dù gì sau này hai đứa cũng đính hôn rồi ở chung với nhau, vì vậy sống cùng nhau coi như là thích ứng dần đi là vừa, con chỉ ở với tiểu Phong thì bố mẹ mới yên tâm được_Bố mẹ nó đắc ý giải thích _Nhưng mà.... _Không nhưng nhị gì hết, bố mẹ đã quyết rồi, tiểu Phong con thấy thế nào_Bố mẹ nó _Con...._Hắn đang định nói thì lại bắt gặp ánh mắt cầu cứu của nó _Con như thế nào, nếu con không đồng ý cũng không sao_Bố mẹ nó nói nhưng ánh mắt có chút thất vọng khi thấy hắn chần chừ _Đúng rồi thầy ấy không đồng ý đâu, nên bố mẹ đừng.... _Con như thế nào cũng được, bố mẹ đã quyết như vậy thì con chỉ biết nghe theo thôi, con nghĩ việc sống chung cùng một mái nhà trước khi đính hôn cũng tốt mà_Không để nó nói hết câu, thì hắn đã lên tiếng đồng ý, còn nó cứ tưởng hắn sẽ không đồng ý, bản thân vui mừng phấn khởi, nhưng rồi khi nghe xong câu trả lời của hắn thì xong, mọi hy vọng của nó điều bị dập tắt một cách không thương tiếc _Vậy cứ quyết định như vậy đi_Bố mẹ nó cười cười vui vẻ nói, còn nó thì buồn thiu thỉu, cả nhà thấy vẻ mặt của nó như vậy thì không khỏi buồn cười ,thực chất tuy vẻ bên ngoài là nó buồn như vậy nhưng có ai biết được tâm trạng của nó lúc này đang rối bời như thế nào, trong lòng không ngừng dâng lên những cảm xúc lẫn lộn, vui có, buồn có, hồi hộp và lo sợ cũng có, vì vậy tâm trạng không khỏi rối bời,*Sáng hôm sau tại Sân Bay * _Bố mẹ..papi mami đi mạnh khỏe nhớ sớm về với con nha, con sẽ nhớ mọi người lắm đó_Nó ôm chầm lấy họ níu kéo không muốn rời _Con gái ngoan chúng ta đi rồi sẽ về mà_Đồng thanh các vị phụ huynh lên tiếng _Tiểu Phong nhờ con chăm sóc bé Bi giúp chúng ta_Bố mẹ nó lên tiếng gửi gắm nói với hắn _Vâng ạ, con sẽ chăm sóc em ấy thật tốt, nên bố mẹ và cô chú đừng lo_Hắn nhẹ nhàng mỉm cười trấn an _Vậy thôi chúng ta đi đây, tạm biệt, ở nhà mạnh khỏe nhé_Nói rồi bố mẹ hắn và bố mẹ nó cùng nhau bước vào bên trong sân bay, nó và hắn đứng nhìn bóng họ khuất dần sau cánh cửa một lát rồi cũng đi về. _Nhà mới ở đâu vậy ạ_Nó quay sang nhìn hắn hỏi _Lát em sẽ biết thôi_Hắn dịu dàng nói _Thầy em có chuyện muốn nói_Nó nhìn hắn _Ừk em nói đi tôi đang nghe đây_Hắn nhìn nó âu yếm nói _Ở chung một nhà thì nhất định không tránh khỏi những cuộc chiến tranh, những cuộc cải vã, vì vậy những lúc như vậy thầy nhất định phải nhún nhường, không được tranh thắng thua với em, và những lúc như vậy thầy nhất định phải là người làm lành trước, được chứ_Nó ánh mắt nghiêm túc nói ra những gì mà nó đang nghĩ _Tại sao không phải là em nhún nhường chịu thua, rồi phải làm lành nữa, mà lại là tôi cơ chứ_Hắn nhăn nhó nhìn nó _Thì tại thầy là đàn ông con trai, nên thầy phải biết nhún nhường, tôn trọng phụ nữ, phải biết làm lành với phụ nữ chứ, chẳng lẽ thầy định sống với nhau mà cứ coi nhau không tồn tại à, mà ít nhất cũng phải tỏ ra ga lăng một tý chứ_Nó lại bắt đầu đưa ra những lí luận, rồi lại luyên thuyên đủ điều _Thôi..thôi được rồi, tôi sẻ nhún nhường với em được chứ_Hắn đầu hàng lên tiếng mà nói _Như vậy còn nghe được_Nó ra vẻ đắc ý mỉm cười tươi mà nói _Em đúng là..hết biết nói gì với em luôn à_Hắn lắc đầu cười ngao ngán, còn nó thấy vậy nên cũng không nói gì nữa, nhưng miệng thì vẫn không ngừng cười toe, xe dừng lại tại một căn nhà nhìn cũng không khác nhà nó là mấy, căn nhà khoảng ba tầng ở đó có một khu vườn rộng lớn với rất nhiều loài hoa khác nhau, ở đó lại có một cái xích đu nữa, phía bên cạnh có một cái hồ cá khá là lớn, đối diện là một cái hồ bơi, phải nói căn nhà rất hoàn hảo không có gì để chê, từ màu sắc cho đến cách bài trí mọi thứ. Nó cứ thế cùng hắn đi quanh nhà, rồi họ cùng nhau lên sân thượng của ngôi nhà _Woa ở trên này mát thật đấy, lại còn đẹp nữa, buổi tối có thể lên đây ngồi hóng gió lại còn được ngắm sao nữa, thích thật đấy_Nó không ngừng hưng phấn mà reo hò thích thú _Em thích chứ, đây là ngôi nhà gắn bó với chúng ta suốt cuộc đời đấy_Hắn mỉm cười rồi nhẹ nhàng ôm nó từ phía sau _Vâng thích lắm ạ_Nó mỉm cười đáp trả, nó dần dần cũng đã quen với việc hắn ôm nó, vì vậy những lúc hắn ôm nó thì nó cũng không còn xa lạ gì nữa, tuy không ôm đáp trả lại nhưng nó cũng không phản đối hắn làm như vậy. _Thôi bây giờ ngoan đi tắm đi rồi chúng ta cùng ăn cơm_Hắn nhẹ nhàng xoay nó lại, lời nói vừa hết thì hắn định hôn nó, nhưng nó đã thừa biết hắn sẽ làm như vậy, nên nhanh tay che kín miệng nó lại, rồi bỏ chạy _Thầy đúng là đồ biến thái, không thuốc chữa_Trước khi đi cũng không quên trêu hắn. _Em giỏi lắm, giám nói tôi là biến thái ư, nhưng tôi chỉ biết thái với em thôi_Nói rồi hắn cũng chạy theo nó, thế là cả hai cứ chạy vòng vòng quanh nhà, khắp căn nhà vang vọng tiếng cười đùa của nó và hắn. * Tối 10 P.M * _Sao thầy lại vào phòng em, thầy về phòng thầy mà ngủ đi chứ_Nó và hắn sau khi ăn cơm tối và xem phim xong thì vào phòng để ngủ, nó lại lên tiếng ngạc nói khi thấy hắn thản nhiên nằm trên chiếc giường của nó _Đây là phòng của tôi, thì tôi nằm ngủ chứ sao, em nói gì linh tinh vậy_Hắn thản nhiên nói _Vậy ý thầy nói là chúng ta sẽ ở cùng một phòng sao_Nó lên tiếng nói _Chính xác là vậy_Hắn mỉm cười nhẹ _Nhưng trong phòng chỉ có một cái giường chẳng lẽ ....._Nó khẻ nuốt khan không giám nói hết câu, nhưng trong đầu nó lại bắt đầu nghĩ linh tinh, đầy đủ hết mọi thứ " Chẳng lẽ lại là ngủ cùng nhau ư " _Chính xác là những gì em đang nghĩ đó_Hắn cười đắc ý nói, còn nó nghe hắn nói như vậy không khỏi giật mình vì lúc nào hắn cũng đọc được suy nghĩ của nó _No...no...no một là em nằm trên giường và thầy nằm ở ghế sopha, nếu không thì ngược lại, mà chẳng lẽ thầy định để em ngủ ở ghế sopha sao_Nó ánh mắt cún con nhìn hắn _Ai biểu là vậy, chiếc giường rộng lớn như vậy tội gì em phải nằm ở sopha cả hai chúng ta nằm trên chiếc giường này cũng không hết, vì vậy em cứ lên đây nằm chung với tôi cũng được_Hắn nhàn nhã nói, còn nó lúc đầu cứ tưởng hắn sẽ không đồng ý, sẽ nói hắn sẽ nằm ở ghế sopha nhưng nghe xong lời nói của hắn thì nó không khỏi bực mình _Thầy..thầy...hừ em ngủ ở sopha cũng được_Nó không nói lên lời khi nghe hắn đưa ra lí lẽ như vậy _Oh tùy em thôi_Hắn mỉm cười nhẹ nói trong đầu không ngừng đắc ý " để xem em cứng đầu được bao lâu, dù gì một lát cũng phải mò lên giường mà thôi" hắn nghĩ rồi cũng không nói gì giả vờ nằm ngủ nhưng rồi nào ngờ ngủ lúc nào không hay, còn nó cứ lăn qua, lăn về nhưng chẳng thể nào ngủ vì đây là lần đầu tiên nó ngủ trên ghế sopha, khẻ nhìn lên thì thấy hắn đã ngủ từ bao giờ " Trời vậy mà cũng ngủ được sao, thật quá đáng mà" nó nhìn hắn mà trong đầu thầm nghĩ " hay mình lên giường ngủ chớ tội tình gì mà nằm ngủ ở đây chứ, nhưng không được đầu buổi đã nói là ngủ ở ghế sopha mà giờ leo lên giường ngủ thì mất mặt lắm, phải làm sao đây" cứ thế nó không ngừng đấu tranh tư tưởng rồi cũng ngủ quên lúc nào không biết. * 2 giờ A.M * hắn giật mình thức dậy rồi nhìn sang bên kia thì thấy nó vẫn đang nằm ngủ ở trên ghế sopha, đôi mắt của nó thì nhắm nghiền nhưng hai chân mày thì cứ nhíu chặt lại, vì hình như nó ngủ không thoãi mái thì phải, nó cứ nằm một lát thì lại trở người, hắn khẽ thở dài rồi bước đến chỗ nó _Em đúng là đồ cứng đầu mà, thật là không nói nổi_Khẽ nhăn nhó, nói rồi hắn đến gần bên nó, bế nó lên giường, còn nó như cảm nhận được sự mềm mại của chiếc giường, nó thoãi mái ngủ đôi chân mày không còn nhíu lại nữa, nó như tìm lấy hơi ấm cứ chui sâu vào lồng ngực hắn thoải mái mái mà ngủ, khẽ mỉm cười trước hành động đáng yêu của nó, nhẹ nhàng rồi hắn ôm nó chặt trong lòng, rồi lại tiếp tục ngủ.
|
Part 42: Kế hoạch (1) Tối hôm sau với khuôn mặt buồn buồn nó đang tính lấy gối qua ghế sopha để ngủ thì hắn kéo tay nó lại, khẻ nở một nụ cười đắc ý vì nó biết hắn đã cắn câu, nhưng nó quay lại với hắn nó lại đóng bộ mặt lạnh nhìn hắn _Em tính ngủ ở đó tiếp à_Hắn khẻ hỏi _Chứ sao ạ, không lẽ lại ngủ chung một giường_Nó nhăn nhó nhìn hắn nói _Có sao đâu, chẳng phải hôm qua em cũng ôm tôi ngủ một cách ngon lành đấy thôi có chết ai đâu nào, lại còn giở trò háo sắc tôi không lo, mà em lo cái gì chứ_Hắn mỉm cười ma mị nhìn nó nói, còn nó nghe hắn nhắc lại chuyện hôm qua thì không khỏi đỏ mặt xấu hổ, chuyện là sáng nay khi tĩnh dậy thấy bản thân lại ôm chặt lấy hắn và hắn cũng ôm lấy nó vào lòng, nó vì mãi mê với sắc đẹp của hắn khi ngủ nên chỉ biết mở to tròn mắt mà chiêm ngắm hắn một cách đắm đuối, chỉ còn thiếu một chút nữa là nó định giở trò háo sắc ra , nhưng không may ý định đã không thành khi hắn tĩnh dậy và thấy vẻ mặt của nó thì không ngừng trêu chọc. _Tại..tại hôm qua thầy bế em qua giường nằm đó chứ, còn nữa ôm thầy chẳng qua là em tưởng thầy là cái gối ôm nên mới ôm thôi chứ bộ, mà nói chung chúng ta không thể ngủ chung được, thầy không nghe câu : "Nam nữ thụ thụ bất thân" à_Nó đi đi lại ra dáng vẻ người lớn nói _Ủa chúng ta là vợ chồng mà, chứ nam nữ gì nữa_Hắn cười cười trước câu nói lí luận của nó _Nhưng chúng ta chưa kết hôn, giữ mình vẫn là trên hết, vì vậy hai người không nằm cùng nhau là tốt nhất cho đối phương, thầy hiểu chứ_Nó vẫn không chịu thua, vẫn cứng đầu nói lí với hắn _Còn nữa không phải thầy đã hứa với em là sẽ nhún nhường, chiều chuộng em sao, vậy mà nói lời lại không giữ lấy lời_Nó ra vẻ buồn thiu nhìn hắn mà nói với ý trách móc là hắn không giữ lời _Thôi được rồi, tôi cũng bó tay với cái lí sự của em rồi, em...haiz thật là_Hắn lắc đầu chịu thua thở dài mà lên tiếng nói _Vậy nên......_Nó đắc ý nhìn hắn _Tôi sẽ ngủ ở ghế sopha còn em lên đây nằm được chưa_Hắn nhìn nó nói _Yeal, có thế chứ_Nó nhảy lên phấn khởi mà nói trong sự vui mừng, vì cuối cùng hắn cũng chịu thua mà đầu hàng trước nó _Nhưng với điều kiện_Hắn lên tiếng _Điều kiện gì nữa ạ, thầy thật lắm chuyện_Nó nhăn mũi nói, tâm trạng đang vui mừng bỗng nghe hắn nói có điều kiện thì không khỏi nghi ngờ, chán nản mà nói _Từ nay trở về sau, nếu không có người lạ, em không được gọi tôi là thầy nữa_Hắn nhẹ nhàng nói _Thầy là thầy của em không gọi là thầy vậy gọi là gì chứ_Nó lên tiếng phản đối _Tôi vừa là thầy em cũng vừa là chồng của em mà, vì vậy một là xừng hô là anh - em, hoặc hai là vợ - chồng, hay là bà xã - ông xã cũng được, nói chung là phải xưng hô như vậy mới có phép tắc, nếu không thì đừng trách_Hắn nhẹ nhàng tuyên bố cũng có chút ra lệnh nói với nó. _Gì chứ, chưa kết hôn mà đòi kêu là chồng thầy...thầy thật là quá đáng_Nó bực tức nói _Tôi nói rồi đấy em mà không nghe lời, cứ mỗi lần sai cách nói tôi sẽ hôn em, nhớ đó_Hắn bá đạo tuyên bố _Thầy điên à, thầy bá đạo vừa thôi chứ, thầy đúng là ...ưm..ưm..._Nó không ngừng lên tiếng phản đối, đang nói thì hắn nhanh như cắt đã ôm nó trong vòng tay rồi chiếm trọn đôi môi đỏ mọng của nó _Tôi đã nói là em đừng có thách thức tôi rồi mà đúng không_Hắn sau khi kết thúc nụ hôn thì lại nhàn nhã nói, nhưng vẫn giữ nó trong vòng tay, bắt nó phải nhìn vào thẳng vào mắt hắn _Thầy đồ biền thái, a...._Nó tức giận lên tiếng nói, nhưng rồi lại nhanh chóng che miệng lại vì nó lại vừa lỡ lời _Em còn muốn tôi hôn em tiếp có phải không_Hắn nhìn nó nhếch môi thách thức nói, còn nó cứ lấy tay che miệng lại đầu thì cứ lắc lia lịa, điều đó làm hắn không khỏi buồn cười, bất ngờ hắn bế sốc nó lến (Che mắt lại nhanh lên ) _Thầy...a...a..n..h...anh làm gì vậy_Nó hoảng sợ ấp a ấp úng cuối cùng cũng lên tiếng được _Thì đi ngủ chứ em nói làm gì_Vừa nói vừa đặt nó xuống chiếc giường (cấm nhìn nhá :\ ) _Nhưng không phải là nói anh sẽ ngủ ở ghế sopha sao_Nó hơi run nói _Ừk thì anh bế em lên cho em ngủ mà *chụt* ngoan nhắm mắt lại ngủ đi, đừng nghĩ linh tinh nữa (Haiz hết hồn : D)_Hắn mỉm cười nhẹ trấn an nó, khẽ hôn vào trán nó kèm theo lời chúc ngủ ngon, hắn với tay lấy cái gối rồi bước về phía chiếc ghế sopha rồi nằm xuống, còn nó chỉ biết đứng hình, lúc hắn bế nó lên thì nó cứ tưởng hắn sẽ đòi nằm ngủ cùng với nó, vì vậy bản thân không ngừng sợ hãi, cả người không rét lại run lên từng hồi, nhưng khi thấy hắn không có ý định đó, thì nó mới yên tâm thở phào nhẹ nhỏm, nó thôi cũng không nghĩ nhiều nữa, nhẹ nhàng nhắm mắt lại và ngủ, còn hắn nằm ở bên kia nhưng trong đầu lại không ngừng tính toán, không ngừng suy nghĩ. _Bé con thật là khó bảo phải làm sao đây_Hắn độc thoại nói _Làm sao để ngủ chung được đây, aish thật là..,.chán chết đi được, cái ghế này sao lại khó nằm thế không biết_Hắn không ngừng vò đầu bứt tóc để suy nghĩ làm sao có thể thoát khỏi cái cảnh ngủ ở ghế sopha như vậy, rồi lại không ngừng nhăn nhó vì không quen khi ngủ ở cái ghế này _À hay là nhân lúc bé con ngủ rồi mình cũng leo lên ngủ, đến gần sáng thì dậy giả vờ ngủ vẫn ngủ ở ghế sopha_Hắn mỉm cười khi một ý tưởng vừa chạy ngang qua trong đầu hắn, khiến hắn không khỏi vui mừng _Nhưng không được, nếu lỡ như bé con biết thì em ấy sẽ giận cho mà xem, rồi lại bảo mình không giữ lời nữa thì khổ_Nhăn nhó hắn lại độc thoại buồn chán, cứ thế hắn độc thoại nói rồi ngủ quên lúc nào không hay. Và cứ thế hằng ngày, hằng ngày hắn chẳng biết làm gì ngoài việc ngoan ngoãn nằm ở trên chiếc ghế sopha mà không phàn nàn, chỉ có điều hôm sau thức dậy cả người hắn không ngừng mệt mỏi, đau nhức, nhất là cái lưng của hắn, điều đó làm hắn rất là khổ sở.
|
Part 43: Kế Hoạch (2) Hôm nay là đêm thứ 4 hắn nằm ngủ ở ghế sopha, vì quá đau nhức nên hắn đành phải mua những miếng salonpas để dán vào những chỗ đau nhức nhằm giảm bớt đi những cơn nhức mỏi. _A...n..h..anh đau lưng lắm à_Nó ngồi trên giường ôm chiếc gối khẽ hỏi _Ừk cả người luôn ấy_Hắn giọng nói có chút mệt mỏi nói _Vậy anh nằm xuống đi để em dán giúp cho_Nó nhảy xuống giường bước đến chỗ hắn, rồi cầm những miếng salonpas _Vậy làm phiền em vậy, anh mệt quá chỉ muốn ngủ thôi_Hắn giọng nói vẫn đều đều trả lời, còn nó thấy hắn như vậy không hiểu sao lại dâng lên một cảm giác có lỗi, tay thì dán giúp hắn nhưng trong lòng lại không ngừng trách mắng bản thân " Bi à mày có nên như vậy không, hay là để anh ấy lên ngủ cùng cũng được, dù gì sau này cả hai cũng ngủ cùng với nhau mà", "nhưng mà không được, nhưng cứ để anh ấy nằm ở đây thì anh ấy sẽ mãi như vậy mất, rồi lỡ anh ấy bị đau nhức càng ngày càng nặng thì sao, AAAAAAISH phải làm sao đây, thật là " cứ thế nó không ngừng đấu tranh tư tưởng _Phong anh ngủ rồi à_Nó khẽ gọi _Ưm có việc gì sao, anh mệt lắm..._Giọng nói vẫn đều đều đầy sự mệt mỏi hắn trả lời _Hay anh..anh..._Nó ấp úng không nói nên lời, vì nó không biết quyết định tiếp theo của nó là đúng hay là sai, có nên nói hay là không _Em có gì thì cứ nói, còn nếu khó quá thì thôi đừng cố ép bản thân_Vẫn giữ nguyên thái độ mệt mỏi _Anh mệt đến vậy sao_Nó lo lắng _Ừm mệt lắm_Mệt mỏi _Hay anh lên giường ngủ nhé_Nó nhỏ giọng nói _Vậy em thì sao_Vẫn vậy không thay đổi giọng điệu một chút nào cả _Thì em cũng ngủ ở đó_Nó nói rồi khẽ đứng dậy, vì nó quá ngại ngùng khi nói ra lời nói ấy, sau một hồi đấu tranh tư tưởng cuối cùng nó đành phải ngậm ngùi chấp nhận là cả hai sẽ ngủ chung một giường, chứ nhìn hắn đau đớn như vậy trong lòng nó không ngừng trách bản thân và cảm giác có lỗi, xót xa cứ dâng trào _Hở, em nói thật chứ_Hắn nghe nó nói như vậy thì không khỏi bất ngờ, như bừng tĩnh hắn bật dậy níu tay nó lại mà vui vẻ, hưng phấn mà nói _Ừk, nhưng mà chúng ta sẽ ngăn cách bởi chiếc gối, chiếc giường sẽ chia đôi, nếu ai vi phạm xâm phạm chỗ của người đối phương, thì người lấn chiếm sẽ bị người kia toàn quyền xử lí, ok_Nó tuy đồng ý nhưng vẫn không để hắn dễ dàng chiếm hữu tiện nghi của nó một cách dễ dàng, và để không ai xâm chiếm đến ai nên nó đã chia rõ ràng ranh giới với hắn, vì vậy lời nói kèm theo hành động nó đặt cái gối ở giữa chiếc giường _Sao cũng được, anh sẽ không lấn chiếm qua chỗ em đâu nên em đừng lo, yên tâm ngủ đi, anh mệt mỏi buồn ngủ lắm rồi haizzzzzzz_Hắn ngáp ngắn ngáp dài, lên tiếng nói rồi đổ cả thân thể to lớn của hắn lên chiếc giường, nó thấy thế cũng yên tâm nằm xuống, thế là nó nằm ở trong, hắn nằm ở ngoài, và cả hai điều dần dần chìm vào giấc ngủ. Thật ra mọi chuyện điều nằm trong kế hoạch của hắn, hắn là đang diễn kịch với nó chỉ vì một mục đích là để được ngủ chung giường với nó, và kết quả cuối cùng hắn đã thắng, tuy vẫn chưa được ôm nó ngủ mỗi đêm nhưng hắn nghĩ sẽ không bao lâu nữa hắn sẽ đường đường chính chính ôm nó mà ngủ, cứ nghĩ đến đó thôi là hắn đã mãn nguyện và yên tâm ngủ rồi. Nửa đêm đang ngủ hắn bỗng nhiên lại có cảm giác như ai đó đang ôm lấy mình, mở mắt ra thì nó đang ôm lấy hắn mà ngủ ngon lành _Susu ( con gấu bông của nó đó mà ) mày ấm thật đấy_Nó mỉm cười nói rồi càng ôm chặt lấy hắn, cả người cứ nằm trọn trong lòng hắn, hai mắt thì nhằm nghiền nhưng nụ cười thì cứ nở rộ trên môi nó. Còn hắn chỉ biết mỉm cười lắc đầu trước hành động đáng yêu của nó, thật ra hắn biết được tật xấu của nó lúc ngủ là hay đi tìm con gấu bông của nó mà ôm như vậy nó mới dễ ngủ được, vì vậy nhân lúc nó ngủ say hắn đã nhẹ nhàng đem đặt con gấu bông của nó dưới giường, rồi ngay cả cái gối chắn ngang ranh giới của nó và hắn, hắn cũng gạt xuống dưới giường vì vậy nên nó mới lọt vào chiếc bẫy của hắn. _Bé con em chết chắc với anh rồi, sẽ không chạy thoát khỏi anh được nữa đâu_Mỉm cười hài lòng vì kế hoạch thành công mĩ mãn, hắn lại nhẹ nhàng ôm lấy nó rồi lại bắt đầu chìm vào những giấc mơ đẹp đang mở cửa chờ đón cả hai người bọn họ. *Sáng hôm sau* _Ưm...ưm.. mấy giờ rồi ta_Nó mắt nhắm mắt mở ngái ngủ nói " ủa ủa có gì đó không đúng, sao có gì đó âm ấm, lại có hơi thở của ai đó, rồi cả nhịp tim nữa, mà trên giường chỉ có mình và anh ấy, vậy chẳng lẽ....." Nó cứ ngẫm nghĩ, đến khi sắp đưa ra kết luận thì không ngừng nuốt khan, và nó từ từ ngước đầu lên thì đúng như nó nghĩ là hắn, là nó đang được hắn ôm trong lòng. _Tiểu Phong anh dậy đi, dậy ngay cho em_Nó lớn tiếng kêu la _Ưm..ưm..còn sớm, sao em ồn ào vậy ngủ thêm lát nữa đi_Hắn ngái ngủ nói, vừa nói vừa kéo nó nằm xuống rồi ôm thật chặt, rồi lại tiếp tục ngủ _Anh dậy ngay cho em_Nó bật dậy không ngừng lay lay người hắn, không để yên cho hắn ngủ _Rồi anh dậy rồi, có chuyện gì em nói đi_Hắn ngồi dậy nhưng cả người dựa vào người nó, cái đầu cứ dụi vào mái tóc của nó, lười biếng lên tiếng _Anh, tại sao lại lấn chiếm chỗ của em, lần này em không tha cho anh đâu_Nó bực bội đẩy hắn dậy khỏi người nó mà lớn giọng nói _Gì chứ, anh bị oan_Hắn nghe nó vu oan cho mình như vậy thì tĩnh ngủ mà lên tiếng phản bác _Oan gì nữa, anh đã ôm em ngủ một cách ngon lành rồi còn nói gì nữa, lại còn lấn..lấn...._Nó hung hăng nói, vừa nói vừa chỉ..chỉ..chỏ..chỏ là muốn nói rằng hắn đã lấn chiếm chỗ của nó, nhưng đến khi định thần lại thì nó không nói nên lời _Lấn..lấn ...lấn gì, nào em nói đi, nó đi chứ, sao giờ im thin thít vậy, là ai qua chỗ ai, là ai tự động ôm lấy anh thật chặt rồi không ngừng chui rúc vào lồng ngực anh, dù anh có đẩy ra mà cũng không muốn rời khỏi, là ai cơ chứ_Hắn thấy biểu hiện của nó thì buồn cười lắm, nhưng hắn phải nén lại, rồi lại không ngừng lên tiếng bắt bẻ lại nó, còn nó chỉ biết im lặng không nói gì cả _Thôi thôi anh chỉ đùa thôi mà có gì đâu mà em nghiêm trọng hóa vậy, nếu em muốn thì cứ lấn qua chỗ anh, nếu muốn thì cứ ôm anh ngủ cũng được_Hắn thấy nó như vậy nên thôi không nói nữa, không muốn tiếp tục trêu đùa nó nữa, chỉ biết nghiêm túc mà lên tiếng _Ai..ai nói chứ, em..em , mà thôi dù sao em đã vi phạm luật thì cứ như đã nói, anh muốn làm gì cũng được, nhưng không được qúa giới hạn đâu đấy_Nó tuy hơi bị lố, bị quê trước hắn, tuy xấu hổ lắm nhưng vẫn không quên những gì bản thân đã nói _Được nếu em đã nói vậy thì..._Hắn ra dáng suy nghĩ nói _Thì sao, anh nói nhanh đi_Nó nhìn thấy hắn như vậy thì không khỏi hồi hộp, lo sợ _Thì từ nay về sau chúng ta bỏ luật lệ ranh giới, và mỗi đêm anh muốn ôm em ngủ, chỉ là ôm thôi chứ anh hứa sẽ không làm gì cả, anh hứa đấy, là em không muốn ôm anh ngủ nhưng anh thật sự rất muốn, vì em như con gấu bông vậy ôm em ngủ rất là thoải mái đó nha_Hắn sau một hồi suy nghĩ cuối cùng cũng đưa ra được quyết định, giọng nói có chút giễu cợt _Gì chứ, gấu bông sao, vậy anh đi mà ôm gấu bông của anh mà ngủ ấy_Nó bực mình lên tiếng khi bị hắn so sánh với con gấu bông, cái đầu không ngừng bốc khói _Gì vậy em không định thực hiện lời hứa sao_Hắn nhíu mày nhìn nó _Nhưng mà.... _Sao ! nhưng gì nữa, chẳng phải em nói là tùy quyền anh quyết định rồi sao_Hắn mỉm cười đắc thắng nhìn nó _Thôi được rồi, cứ làm theo ý anh vậy_Nó cúi đầu buồn thiu nói, rồi bước nhanh vào phòng tắm, còn hắn thì nở một nụ cười tươi, hắn cứ cười mãi, vì hắn không ngờ mới đêm hôm qua hắn vừa mới nghĩ đến việc được ôm nó ngủ mỗi đêm thôi, thế mà hôm nay lại thực hiện được, sự thành công quá sức tưởng tượng, chỉ trong vài giờ đồng hồ mà hắn đã khiến nó phải nghe theo lời của hắn, điều đó làm hắn rất vui và phấn khởi.
|
Part 44 : Món Quà Bất Ngờ _Các cậu có dự định tương lai cho bản thân chưa_Nó hỏi vu vơ khi bốn đứa tụi nó đang ngồi trong quán kem _Tớ và Bun thì cậu cũng biết rồi đây, chắc sẽ phải theo nghiệp của gia đình rồi_Bin lên tiếng nói _Ừk, như vậy cũng tốt, dù gì hai người cũng là con một mà, phải nối nghiệp của gia đình thôi, còn anh_Nó gật gù hỏi, rồi qua sang hỏi cậu ngay bên cạnh _Chắc anh sẽ quản lí kinh doanh quan bar_Cậu mỉm cười dịu dàng nói _Ngoài cái đó ra cậu không có dự định gì sao_Bin và Bun lên tiếng hỏi _Đối với tớ như vậy là đủ rồi_Cậu mỉm cười nói _Nhưng không tốt, tôi thấy kinh doanh bar đó không ổn cho lắm, anh tốt nhất nên chọn một nghành nghề lí tưởng đi, chứ bar cái đó chỉ giải trí thôi, chẳng lẽ anh không có lí tưởng sống à_Nó lắc đầu lên tiếng phản đối nói _Cái này nghe em nói vậy thì anh sẽ suy nghĩ lại thử xem sao, những gì em nói anh sẽ đều nghe hết bà xã à_Cậu trêu chọc nói _Trời ơi bà xã luôn kìa, ghê quá đi_Cặp đôi kia không ngừng trêu chọc _Này mấy người có tin sẽ đi chầu giêm vương ngay và luôn không, sao cứ nói linh tinh vậy, còn anh mà nói vớ vẩn nữa, thì chết với tôi_Nó nghiên răng ken két nhìn ba người đang cười ngặt nghẽo trên ghế, nhưng khi bắt được ánh nhìn muốn giết người của nó thì cả ba chỉ biết cúi mặt mà nín cười, nhưng vai họ không ngừng run lên _Mấy người giám trêu tôi, hừ hờn không chơi với mấy người nữa_Nó làm bộ giận dỗi _Thôi mà tụi này chỉ trêu bà thui, với lại thức sự mà nói nhìn bà rất buồn cười nên.. _Cái gì buồn cười sao_Nó trừng mắt nhìn Bun, còn Bun đang nói bỗng phải im bặp lại không nói nữa vì cô biết bản thân vừa mới đụng vào ổ kiến lửa _Hì hì thôi ăn kem đi, nó chảy hết rồi kìa_Bin và cậu cười hì hì để lấy lòng nó _Cậu muốn ăn thêm kem không tớ gọi thêm nhé_Bin cười cười nịn nọt _Em có cần ăn thêm pho mai que không, lấy thêm nhé_Cậu cũng vậy _Bi tớ gọi thêm kẹo socola cho cậu nhé_Bun cũng như hai người kia, thế là bọn họ cứ thay nhau lấy lòng nó, chứ mà để nó giận là hẳn họ biết họ sẽ không thể sống sót qua ngày mai _Ây Za no quá đi, nển tình mấy người phục vụ chu đáo tôi bỏ qua đó nhá_Nó mỉm cười hài lòng, vừa nói vừa xoa cái bụng no tròn của nó, còn mấy người kìa chỉ biết mỉm cười hì hì cho qua chuyện, chứ không giám lên tiếng mà ý kiến _Để anh đưa em về nhé_Cậu ngỏ lời _Thôi không cần đâu, anh cứ về với hai người kia tôi còn chút việc_Nó từ chối, vì nó sợ mọi người biết chuyện nó và hắn đang ở cùng nhau, nếu mà mọi người biết chuyện này hắn nó sẽ không sống sót được vì vậy từ chối, lãng tránh là cách tốt nhất, tuy biết cái kim trong bọc lâu ngày cũng sẽ lòi ra nhưng nó nghĩ giáu được ngày nào hay ngày đó, tới đâu hay tới đó vì vậy bí mật này nó sẽ không tiết lộ cho ai cả _Sao vậy, cậu cứ để Lâm đưa về chứ trời cũng sẫm tối rồi mà_Bin và Bun lên tiếng ý kiến tạo điều kiện cho nó và cậu _Tớ không sao, thật sự tớ còn có chút việc mà_Nó nhăn nhó nói, trong bộ dạng rất chi là khổ sở _Vậy thôi nếu em không muốn cũng không sao, mà hai cậu ra lấy xe đợi tớ một lát, tớ có chuyện muốn nói với Bi_Cậu cũng không ép buộc nó, rồi lên tiếng đuổi khóe hai người kia _Ừk bọn tớ đi đây, chúc hai cậu......... _Aish có đi không thì bảo_Nó nghiến răng nghiến lợi nhìn hai người kia, còn hai người đó chưa nói hết câu nhưng chẳng biết nói gì nên họ chỉ cười cười rồi rời đi _Anh có chuyện gì nói đi_Nó sau khi thấy hai người kia khuất bóng mới quay lại hỏi cậu _Cái này tặng em, món quà sinh nhật muộn_Cậu lấy ra trong cặp một hộp quà nhỏ đưa cho nó, còn nó mở tròn mắt ngạc nhiên nhìn hắn _Hì tưởng anh quên rồi, dù sao cũng cám ơn anh nhé_Nó mỉm cười hạnh phúc nói _Mà nhớ về nhà rồi mở ra xem nhé_Cậu cũng mỉm cười mãn nguyện khi thấy thái độ của nó _Ừk nhất định rồi, mà hai người kia ra rồi kìa, anh đi đi_Nó nhắc nhở nói _Ừk tạm biệt, về cẩn thận, bye em_Cậu mỉm cười rồi miễn cưỡng chào tạm biệt nó _Em có chuyện gì mà vui quá vậy, cứ cười cười mãi_Trên đường về thấy thái độ của nó là lạ nên hắn lên tiếng hỏi _Có gì đâu ạ, tại em nhớ lại câu chuyện cười mà khi nảy Bin kể mà thôi_Nó mỉm cười nói _Đồ ngốc, vào nhà thôi_Hắn mỉm cười nhẹ rồi nhẹ nhàng mở cửa xe cho nó, nó và hắn vào nhà, họ cũng nhau nấu ăn rồi ăn cơm vui vẻ. Nhân lúc hắn đi tắm nó mở hộp quà mà cậu đã đưa cho nó chiều hôm nay, mở ra đó là một cái lắc tay bạc rất bắt mắt, phải nói làm sao để diễn tả nó nhĩ, chỉ có hai từ để diễn tả nó đó là " Hoàn Hảo", phải nó rất hoàn hảo, từ kiểu dáng của nó, tuy vẻ bên ngoài có đơn giản nhưng lại mang một vẻ sắc sảo đến hoàn mĩ, rồi lại đến những viên đá được đính trên chiếc lắc, cũng cho thấy đó là một cái lắc tay không tầm thường, điều chú ý nhất ở đây đó là cái móc khóa của chiếc lắc, nó có tượng của hai thiên thần nhỏ, một con thiên thần mang tên cậu và một con thiên thần mang tên nó, khi khóa nó lại thì sẽ kết hợp thành hai chứ " Lâm - NHi ", chưa hết bất ngờ này thì đến bất ngờ khác, trong hộp quà còn có một lá thư và nó nhận biết được đó là nét chữ của cậu " Anh nghĩ chắc là em đã xem món quà mà anh tặng em rồi nhỉ, em thấy nó thế nào ?, đẹp chứ ?, em có thích nó không ?, Hi hi anh xin lỗi vì đã hỏi em nhiều đến như vậy, nhưng em biết không đó là món quà tự tay anh làm, vì vậy anh rất hồi hộp không biết phản ứng của em sẻ như thế nào khi thấy nó, đây thật ra là sản phẩm thiết kế đầu tiên của anh đấy, cái lắc tay này nó chất chứa toàn bộ tình yêu của anh và anh hy vọng là em sẽ thích nó, anh rất mong muốn được nhìn thấy em đeo nó, còn một điều quan trọng anh muốn nói cho em biết là, khi em đeo nó có nghĩa là em chấp nhận làm bạn gái của anh, chấp nhận tình cảm của anh dành cho em, có lẽ khi em đọc đến đây thì em đang rất bất ngờ và bối rối đúng không, anh rất hiểu, vì vậy anh mong muốn em hãy suy nghĩ thật kĩ để rồi chấp nhận nó, chấp nhận tình cảm của anh, dù thời gian có là bao lâu anh vẫn sẽ chờ, bởi vì anh yêu em, yêu em từ lúc mới quen và có lẽ tình yêu đó sẽ dành trọn chỉ riêng mình em, ngay bây giờ, sau này và mãi mãi " Sau khi đọc xong lá thư của cậu. Đúng như cậu nói, tâm trạng của nó đang rất bối rối, nó thật sự rất bất ngờ, nó không nghĩ đây là món quà mà cậu dành hết mọi tâm huyết, mọi tình yêu của cậu dành trọn vào món quà này để tặng cho nó " Nếu sớm biết cậu ấy như vậy, thì mình thà làm cậu ấy tổn thương ngay từ đầu có lẽ tốt hơn, làm sao đây, aish sao lại rắc rối như vậy cơ chứ" Nó cứ ngẫn người trong đầu không ngừng suy nghĩ, không ngừng lo sợ.
|