Tên Sở Khanh Ta Ghét Ngươi
|
|
C.23 - Sống Chung
Vừa mới mở cửa bước vào thì Huy đã ôm chầm lấy nó, reo hét um sùm, nó cố gỡ cái tên Huy ra nhưng hắn dính nó như keo dán sắt vậy.
-A...nhớ cậu quá à!!_Huy reo lên thích thú.
-Bỏ..bỏ ra!!!_Nó vùng vẫy.
Hắn bước vào, thấy thế liền túm cổ tên Huy lôi ra.
-Ế! Cấm đụng vợ tui nha!_Hắn nói.
Chỉ vừa dứt câu thì nó và Huy nhìn chằm chằm cậu.
-Hở???_Đồng thanh.
-Gì nhìn! Không đúng à?_Hắn tròn mắt nói.
-Ớ..tui với a lấy nhau đâu mà vợ với chồng, tưởng bở à? Rồi tui cũng sẽ tìm cách thoát thân thôi!_Nó thẳng thắng nói rồi bỏ lên lầu.
Hắn thở dài, "không thích thì thôi cớ sao lại phũ phàng như vậy", buồn và hụt hẫng hắn quay qua liếc xéo Huy đang cười tươi như hoa.
-Hứ..dù sao cũng là vợ a, cấm chú mầy đụng chạm nhá!_Hắn cũng bước lên lầu.
-Ế! Chưa cưới mà vợ với chồng gì hả? Rồi cô ấy sẽ yêu e và bỏ a thôi, hố hố.._Huy đắc chí nói vớ theo cậu.
-Thôi dùm cái giọng cười kinh tởn của cậu đi!_Thái ngồi xem phim nãy giờ mới lên tiếng.
-Xí..ê, đi siêu thị mua đồ về nấu ăn không? Đồ trong tủ lạnh chả còn gì._Huy lay tay Thái.
Sở thích cậu này là nấu ăn và ước mơ của cậu cũng là trở thành đầu bếp, tuy gia đình cậu muốn cậu theo nghành giải trái vì bố cậu là giám đốc công ty điện ảnh nổi tiếng và mẹ là diễn viên,siêu người mẫu có tiếng trong nghành, biệt danh cậu là Hunter vì cậu rất nổi tiếng sau khi đóng vai người thợ săn đẹp trai trong một bộ phim ngắn bên Anh cùng với mẹ cậu do bà ép buộc, tuy nhiên cậu chỉ đóng thử một lần và ngán tới giờ.
Thái không nói gì, chồm lấy điện thoại trên bàn đang reo, nghe xong cậu mỉn cười quay đi.
-Ế! Không đi với tui à?_ Huy tức tối nhìn theo Thái.
Thái quay lại cười rõ tươi.
-Không! Tui phải chở Quyên đi ăn tối rồi, cậu tự đi nha!_Rồi cậu quay đi vừa đi vừa hát líu lo.
-Đáng ghét! Từ hôm 2 người quen nhau tới giờ bỏ bê bạn bè vậy đó hả??_Huy hét nhưng Thái đã đi mất.
Cậu đứng dậy, quay lên lầu. Nhìn đồng hồ.
-"Đã tám giờ rồi, không biết Ngọc ngủ chưa nữa!"
Trong phòng, nó đang úp mặt xuống gối.
-"Trời ơi..lúc nãy mình nói hơi nặng lời nhỉ? Á, nhưng mà đúng chớ bộ, mình chỉ nói sự thật thôi mà! Nhưng mà.."
Cốc..cốc..
Đang suy nghĩ mông lung thì có tiếng gõ cửa, cô ngước nhìn, bỗng nhiên cảm thấy hồi hợp vì nghĩ rằng người ngoài kia là...
-Tui Huy nè, cậu ngủ chưa vậy?_Huy cất tiếng nói.
Nó thở dài, đứng dậy mở cửa.
-Có chuyện gì vậy?_Nó hỏi.
-Ờ..thì cậu rảnh không?_Huy gãi gãi đầu nói.
-Định rủ tui đi đâu hả?thôi tui làm biếng lắm?_Nó nói toang đóng cửa thì thấy Huy xị mặt, như sắp khóc.
Nó thở dài, tại sao nó lại mền lòng trước những cái bộ mặt dễ thương này cơ chứ?
-Thôi được rồi! Chờ một chút, thay đồ!_Nó đóng cửa lại.
Huy vui vẻ quay mặt lại thì thấy hắn đứng tựa lưng vào tường.
-Tôi cũng đi!_Hắn nói.
Huy thở dài.
-Chán a ghê! Đi siêu thị mua chút đồ thôi mà có bắt cóc vợ sắp cưới của a đâu!_Huy chống hông nói.
-Vậy thì a chú là chồng sắp cưới không có quyền theo vợ mình à?_Hắn đáp.
-Ớ.._Huy hết biết nói gì luôn.
Nó bước ra thì thấy hai tên đã đứng chờ nó, thấy hắn nhớ lại lúc nãy nên cảm thấy hơi ngại.
-Có tên này đi nữa à?_Nó chỉ tay vào hắn hỏi Huy.
Huy chưa kịp trả lời thì hắn đã đáp.
-Chồng sắp cưới của e không đi được à?_Hắn khoanh tay trước ngực dõng dạc nói.
-Gì chứ? Chồng sắp cưới ư? Đã nói rồi, chưa cưới thì đừng có hòng gọi vợ xưng chồng này nọ nhá, mà cũng chưa chắc gì mình cưới nhau._Nó nói lại.
-Thì bây giờ chưa biết cưới hay không nhưng mà cô với tôi đã có hôn ước thì cô vẫn sắp là vợ của tôi theo đúng nghĩa.
-A..!_Nó định cãi thì Huy chen vô.
-Xí...bây giờ không phải lúc cãi nhau, thôi chúng ta đi!_Huy lôi tay hai đứa nó đi.
Tới siêu thị lớn trong thành phố, nó và hắn hết giành mua cái này tới cái khác dù rằng trong đó rất nhiều. Huy thật bó tay, cậu lôi nó đi lựa chung với cậu, nó không nói gì, Huy lấy cái nào nó gật đầu chứ không cãi bướng như hắn. Cả ba đứa mua rất rất nhiều đồ, Huy mua nhiều thực phẩm để chế biến món ăn, hắn thì mua rất nhiều đồ ăn vặt, còn nó...mua rất nhiều chăn nệm, gấu nằm!(bó tay!) rồi cả ba khiêng vác đồ về nhà.
Về nhà, hắn trèo lên sopha vừa ăn quà vặt vừa xem phim. Huy lôi nó vào bếp bắt nó phụ cậu, tuy biết rằng nó làm tới đâu hổng tới đó. Ăn xong, Huy lôi mấy lon bia trong tủ lạnh ra và cả ba xúm lại chơi đánh bài, ai tới cuối thì uống.
Nó hả hê nhìn hắn và Huy uống say hết biết. Vì chơi không lại nó hai cậu bắt nó chơi oẳn tù tì và nó bị ép uống cũng say khướt. Rồi nghĩ chơi, mỗi người một lon nhậu hết lon này tới lon khác, rồi lăn đùng ra ngủ luôn.
|
C.24 - Tình Mới
Sáng hôm sau, khi thu dọn bãi chiến trường hồi tối thì hắn, nó Huy và Thái cùng đến trường, thật sự nó không muốn đi với mấy tên này, Thái thì không nói đi, còn hắn nó làm gì cũng cãi lại khiến nó bực muốn điên lại còn gặp cái tên Huy đáng ghét cứ hở ra là ôm nó, hai từ để diễn tả buổi sáng này là "Bức xúc".
Vào lớp nó lại chí choé với hắn.
-A lấy cái chân xuống bàn có được không hả??mất lịch sự!!_Nó hét lên.
-Tôi để thế này thì liên quan gì đến cô.
-Không liên quan hả? Làm sao tôi nằm trên bàn..grừm..lấy xuống!_Nó hất chân hắn, làm hắn đang ngồi trên ghế mất đà vội nắm cạnh bàn nhưng lại nhầm tay nó và thế là...nó đang nằm trên người hắn, bốn mắt nhìn nhau và môi chạm môi.
Một vài người bạn trong lớp nhìn nó và hắn, nó vội vàng đứng dậy, về chỗ ngồi, hắn cũng đứng lên và ngồi ngay ngắn lại, mấy đứa thấy cũng không dám hò hét chỉ ồ rồi thôi. Từ lúc nó chơi một vố với tụi con Yến thì ai cũng biết thân phận thật của nó, mấy đứa kia vì xấu hổ nên biệt tăm mất tiêu.
Quay lại, nó đỏ mặt quay mặt ra cửa sổ. Hắn cũng không nói gì, giờ là tiết hoạt động nên cô giao lớp cho lớp trưởng quản lý, nhưng không tài nào quản lý nổi bởi Huy quậy quá, tổ chức trò chơi và được tụi con gái hưởng ứng. Còn Jenny thì đi tám dốc với Quyên. Cho nên hành động vừa rồi thì chỉ lọt vào mắt một vài người trong đó có Quyên và Jenny, mà họ cũng không để ý lắm vì mải mê xem Huy hát hò, chỉ có hai cô là chạy lại chọc ghẹo nó với hắn.
Trưa về, cả nhóm đến một quán ăn, vừa ăn vừa cười đùa thì bỗng nhiên sắc mặt hắn thay đổi, theo phản xạ nhìn theo hướng hắn đang nhìn, là một cô gái với mái tóc đen, ngang vai, rất xinh đẹp và có chút trẻ con, đáng yêu.
-A mê cô đó rồi à?_Huy hỏi, đâu biết lòng ai đó hơi buồn khi nghe vậy.
-Không!_Hắn nói rồi cắm cúi ăn.
-Thôi chúng ta ăn nhanh rồi đi!_Thái nói, vẻ mặt cậu cũng hơi khác lạ.
Rồi hắn lại quầy thanh toán tiền, bỗng nhiên cô gái lúc nãy bước ra và nhìn hắn, vẻ mặt vui mừng.
-A, lâu rồi không gặp!_Hân ôm cánh tay hắn.
Hắn lạnh lùng gỡ bỏ.
-Cô tránh ra, tôi không quen cô.
-A, a đừng trách e nữa mà, thật sự hiểu lầm thôi! Híc a nghe e nói một lần thôi!a.._Hân nói vẻ mặt như sắp khóc.
Cả bọn ngơ ngác, trừ Thái, cậu biết đó là ai.
-Như Hân , cô là bạn gái cũ mà Tú từng rất quý trọng, hừ nhưng cô ta với một gã khác âm mưu chiếm đoạt tài sản nhà cậu và đã bị cậu biết được, tuy nhiên bây giờ vẫn còn dám gặp Tú thật không biết mắc cỡ!_Thái nói
-A nghe e nói đi, là do ông ta bắt e làm vậy, e yêu a thật mà! A.._Hân nắm tay hắn.
-Buông ra!_Hắn gằng giọng.
Bây giờ tất cả mọi người trong quán đều đổ dồn phía hắn và Hân và ai cũng bênh vực tội nghiệp cho con nhỏ đó, nó không tài nào chịu nổi nên xông lại.
-Cô à, tôi thật sự không biết chồng tôi trước kia đã quen một người bạn gái như cô, a ấy đã chia tay cô bởi cô phũ phàng bỏ a ấy, giờ a ấy đã có vợ, trước mặt tôi là vợ của a ấy cô lại đụng tay đụng chân nhắc lại chuyện hồi xưa làm gì?lôi kéo dụ dỗ chồng tôi à?cô.._Nó vờ thở dài, thế là mọi người trong quán bắt đầu chỉ trích con Hân. Làm nhỏ tức tối.
-Cô nói cô là vợ a ấy vậy cô thử chứng minh xem!_Nhỏ đó tức tối nói.
Nó nhìn hắn.
-A, a nói đi a có phải là chồng e không?_Nó chớp chớp mắt nhìn hắn. Loading...
-Đúng vậy, tôi là chồng cô ấy!_Hắn ôm vai nó.
-Tôi không tin!_Con nhỏ lại tức tối.
-"Con này hâm ghê! Mệt quá!"_Nó suy nghĩ.-Được thôi!_Nó quay qua hắn, chồm người hôn hắn và hắn cũng đáp trả, một nụ hôn nồng nhiệt, nóng bỏng trước sự reo hò của mọi người trong quan. Con Hân tức quá bỏ đi.
Buông hắn ra nó đỏ còn hơn quả cà chua, hắn thì vui hết biết luôn. Nó vội vàng chạy ra ngoài và cả bọn đuổi theo, ai cũng vui và chọc ghẹo nó, chỉ có mình Huy là hơi buồn nhưng nếu nó hạnh phúc thì cậu cũng vui rồi! Vì cậu biết hai người họ đã thích nhau.
Rồi cả bọn kéo đi chơi tới chiều tối. Nó mệt mỏi tắm rửa và đi ngủ, mang theo nụ cười chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, khi mọi thứ trở lại với sự xanh tươi sau một đêm chìm vào giấc ngủ, nó khẽ mở mắt, cảm giác có ai đó ôm nó, nhìn xuống thì nó tá hỏa.
-Huy!!sao cậu lại nằm ở giường tôi hả??_Nó đẩy Huy ra.
Cậu ngồi dậy, ngáp rồi nói.
-Thì tại muốn ngủ chung với cậu thôi mà!
-Cậu..gan lắm!_No choàng người dậy.
-Tại cậu không công bằng gì hết, hôm qua cậu hôn a mà không hôn tớ cái nào, huhu.._Huy lại vờ khóc.
Nó lại bó tay.
-Thôi thôi..cậu về phòng đi! Còn đi học nữa!_Nó bước xuống giường và vào làm vệ sinh cá nhân.
Huy cười tươi và tung tăng về phòng.
Bữa ăn sáng lại xảy ra hỗn chiến.
-A làm gì vậy hả?phần này là của tôi mà!_Nó hét khi bị hắn giành ăn.
-Cô ăn cái kia đi! Heo rồi ăn nhiều làm gì!_Hắn dửng dưng trả lời.
-Cái gì? A nói ai là heo hả? Hứ..đưa đây!_Nó chồm dậy lấy dĩa thức ăn hắn giành.
Hắn gắp bỏ vào miệng nhai trong sự tức tối của nó.
-Thôi, ăn nhanh còn đi học nữa!_Thái nói.
-Cậu muốn ăn thì tớ sẽ làm thêm mà!_Huy nói.-Hay cậu ăn phần của tớ nè!_Cậu đưa phần cậu cho nó.
-Thôi! Tui không muốn ăn nữa!_Nó uống ly nước rồi bỏ ra ngoài.
Rồi họ cũng nhanh chóng ăn và đến trường.
|
C.25 - Tôi Sẽ Chờ Em, Heo Ngốc!
Nó đã chuẩn bị đồ đạt tươm tất chuẩn bị cho hành trình du lịch vòng quanh đất nước. Cả nhà cứ nghỉ vì nó quá buồn nên muốn quên đi, nên chấp nhận cho nó đi. Nó sẽ qua Nhật là một du học sinh sống một thời gian và tìm hiểu cuộc sống của xứ sở hoa anh đào rồi nó sẽ tiếp tục du lịch nước khác, nó nghĩ mà cảm thấy vui sướng.
Tối trước cái ngày mà nó đi hắn đã tìm đến rượu giải sầu, hắn uống nhiều lắm, rượu uống cay và đắng nhưng không bằng trái tim hắn đang rỉ máu, nó thật sự muốn rời khỏi hắn sau?
Hắn thật không ngờ lại có ngày hôm nay, ngày mai nó đi rồi, đi khỏi cuộc sống hắn, và ngày mai nó và hắn sẽ như hai người xa lạ, và không biết có còn gặp lại nhau nữa không!
Sáng hôm sau, tại sân bay, cả nhóm cùng bố mẹ nó tiễn nó.
-Con nhớ giữ gìn sức khỏe con nhé! Mẹ sẽ nhớ con nhiều lắm đó!_Mẹ nó ôm nó và nói.
-Cả tụi tui cũng vậy! Nhớ cậu lắm đấy!huhu_Huy ôm nó khóc lóc.
-Được rồi! Con sẽ thường xuyên gọi về mà! Bố mẹ đừng lo nhé! Cả mọi người nữa, tôi sẽ rất rất là nhớ các cậu. A hai chăm sóc tốt cho cô bạn của e nhé! E đi đây!_Rồi cô ôm mỗi người một cái, từ giã mọi người cô nhanh chóng bước vào trong, trong lòng muốn gặp hắn nhưng có lẽ hắn không đến rồi.
Hắn ngủ say, bây giờ mới loạng choạng ngồi dậy vì nghe tiếng chuông điện thoại. Hắn bật máy.
-Alo..
-A còn ngủ được sao? Tại sao a lại làm thế với Ngọc hả? Cô ấy đã đi rồi đó a hài lòng chưa hả?_Tiếng Huy giận dỗi vang trong điện thoại.
-Cậu hiểu cái gì mà nói tôi như vậy chứ!_Hắn bực tức trả lời rồi cúp máy, quẳng điện thoại sang một bên cậu đứng dậy định vào vệ sinh thì nhìn thấy một bức thư trên bàn, bóc ra xem, là của nó.
" Thời gian qua thật sự rất cảm ơn a đã cho tôi những ngày vui vẻ, tôi rất vui khi quen được a và càng không thể tin được chúng ta lại sẽ kết hôn. Tôi thành thật xin lỗi! Tôi nghĩ mình chưa đủ lớn, tôi muốn được tự do khoảng thời gian nữa.
Có điều này tôi muốn nói với a, a biết không, tôi cũng rất thích a chỉ có điều tôi chưa chuẩn bị tâm lý, a biết đấy, chúng ta chỉ mới mười bảy tuổi thôi, tôi cảm thấy mình cần tìm hiểu cuộc sống này hơn, thời gian này tôi sẽ nhớ a lắm đấy!
A nhớ giữ gìn sức khỏe nhé và tôi chúc a hạnh phúc, rồi a cũng sẽ tìm một người tốt hơn tôi mà! Thật sự tôi cũng cảm thấy rất buồn, không biết rồi ai sẽ giành đồ với tôi?rồi ai sẽ lại kêu tôi là heo ngốc? rồi ai sẽ lại cùng tôi cãi về một vấn đề? rồi ai sẽ ôm tôi mỗi khi tôi buồn để tôi tức giận mà mắng?
A à! Tình cảm này thật sự ngốc nghếch giống như một đứa trẻ vậy nhưng nó đủ làm tôi cảm thấy vui và ngọt ngào. Nhưng tình cảm đó có lẽ là dĩ vãng rồi. A hãy sống tốt a nhé! Tôi mãi nhớ a, cảm ơn a đã chịu giúp tôi để tôi có cơ hội thực hiện ước mơ được tự do của mình.
Tạm biệt a,
Bảo Ngọc."
-E nghĩ tôi sẽ sống tốt được sao? Tôi luôn tự cho mình hiểu e nhưng bây giờ mới biết mình thật ngốc, e muốn được do vậy mà tôi..._Hắn khuỵ xuống, nước mắt rơi.
Người ta nói con trai yêu bằng mắt, khóc bằng trái tim, nhưng nếu người con trai rơi nước mắt thì họ đã yêu cô gái ấy thật lòng.
Hắn vội vã láy xe, chiếc xe ngừng tại một bãi đất trống. Nơi nhìn thấy chiếc máy bay bay ngang qua. Tựa lưng vào chiếc xe, hắn nói.
-Tạm biệt e, a sẽ chờ a, heo ngốc!
|
Chương 26: Ngày trở về
Thời gian phút chốc trôi nhanh, nhanh đến bất ngờ, và mới đây đã 5 năm.
5 năm kể từ ngày nó đi, đi đến những nơi mà nó yêu thích, tìm hiểu cuộc sống muôn màu. Và ngày hôm nay, nó quyết định trở về.
Tại thủ đô Bắc Kinh, Trung Quốc.
- Trả đây!_Nó đang rượt theo một bọn con trai đang chạy phía trước.
-Không...E nói yêu tôi đi tôi sẽ trả!_Một thằng con trai nhìn khá đẹp trai với phong cách ăn mặc sành điệu quay lại giơ quyển sổ màu đen nói.
Nó ngừng lại, chống tay lên gối thở dốc. Bọn con trai cũng ngừng lại.
-A bị gì mà nói hoài không hiểu hả?? hơ..hơ..mau đưa đây, tôi còn phải đi nữa!
-Nhưng tại sao e không thích tôi? Nếu e không chịu nói, tôi không đưa, để xem là gì mà e quý quá vậy!_Hắn mở quyển sổ ra.-Woa! những bức ảnh này thật đẹp nha, e chụp đấy sao?_Hắn xem từng trang.
-Đưa đây!_Nó bước lại, đấy là quyển sổ chụp ảnh và ghi lại những kỉ niệm cảm xúc của nó khi đi đến từng đất nước.
-Nga? tẩu tẩu ghi chữ gì không hiểu hết nha!
A ha, nó ghi bằng tiếng việt, đối với bọn ham chơi không chịu học thì lấy gì biết!
-Được rồi! xem đủ chưa, đưa đây, tôi không có thời gian đâu!_Nó bực bội tiến về phía giành lấy quyển sổ rồi bước đi.
-Ân, Bảo Ngọc! đi bảo trọng nha, ta sẽ nhớ nàng lắm!_Tên đó nhìn theo bóng nó dần khuất hét lớn. Nó không quay lại, chỉ khoác tay tạm biệt.
Bắt chiếc taxi, nó nhanh chóng tới sân bay. Hoàn tất mọi thủ tục xong xuôi, nó yên tọa trên chỗ ngồi, nghĩ tới lúc về không biết có gặp lại hắn không, nó nghĩ hắn giờ chắc có tình yêu mới rồi, cũng có thể là một đàn con rồi ấy chứ nhỉ!?
Nhắm mắt để trôi theo dòng suy nghĩ, nó vẫn còn nhớ như chỉ mới hôm qua, nó và hắn luôn tranh giành với nhau như đứa trẻ, rồi đôi lúc ngồi lại với nhau tâm sự, thật không hiểu nổi, nó không biết hắn thích nó hay không nhưng nó cũng cảm thấy hình như chút chút thì phải, nó thì thừa nhận mình thích hắn nhưng hắn chưa hề nói với nó tiếng yêu nên nó cảm thấy mình giống như đang ngộ nhận vậy.
Nhưng dù gì thì đó cũng là quá khứ rồi, cái đó giống như thứ được gọi là cảm nắng của tuổi mới lớn vậy, nhưng rồi cái cảm nắng ấy sẽ nhanh chóng qua đi như một cơn gió thoáng qua.
Chuyến bay hạ cánh, nó nhanh chóng bước ra bên ngoài.
-Bảo Ngọc!_Tiếng a hai nó vang lên, nó quay lại, chạy đến và ôm a nó.
-E nhớ a quá! ủa? sao chỉ có mình a hai thôi vậy?_Mặt nó hơi buồn.
-Ngốc, e quên mình nói với a giữ bí mật để e tạo bất ngờ à?_A hai cốc đầu nó.
-A ha, quên! mình đi thôi! Loading...
Rồi a nó chở nó về nhà, vừa lái xe vào cổng thì một thằng nhóc khoảng 4 tuổi chạy ra.
-Bố về!bố về!
Nó bước xuống xe, cúi đầu nhìn thằng nhóc rồi nhìn a hai nó.
-Trời, giống như đúc há!_Nó nói, tuy là Jenny có gửi cho nó hình đám cưới của hai người vì nó không về được và hình của thằng nhóc nhưng lúc đó mới một tuổi thôi.
-Dì Bảo ngọc đấy sao?_Nhóc hỏi.
-Ờ..ta đây, người thường nói chuyện qua điện thoại với nhóc đấy!
-Ặc..Hình của dì lúc trước đẹp giờ nhìn ngoài thấy có đẹp gì đâu!_Thằng nhóc Gia Kiệt lè lưỡi.
-Trời, thằng nhóc này!_Nó nhéo má bé Kiệt.
-Á..dì dám nhéo má con, trời ơi nó mà xệ xấu trai con là con bắt đền dì nha!_Kiệt la oai oái.
Cánh cửa mở ra, là Jenny.
-Bồ về rồi à?ây da..nhớ bồ quá đi!_Jenny ôm chầm lấy nó.
-Ế..bà mang bầu hồi nào thế? _Nó ngạc nhiên nhìn Jenny.
-Hí..định cho bà bất ngờ á!_Cô cười.
-Trời ơi,bất ngờ thiệt nha!
- Thôi vào nhà đi!_A hai nó lên tiếng rồi dẫn bé Kiệt vào nhà.
Nó bước vào, bố mẹ nó đang ngồi thấy nó liền chạy lại ôm, mừng rỡ tay bắt mặt mừng.
-Con gái,về sao không báo cho mẹ biết! nhớ con quá! xem xem nay con khác quá, xinh đẹp hẳn lên!
-Baba mami con nhớ hai người quá, hai người có bất ngờ không?_Nó ôm chầm lấy hai người.
-Còn hỏi, quá bất ngờ!_Bố nó cười rồi ôm nó.
Cà nhà đắm chìm trong tiếng cười rộn rã, không khí gia đình vô cùng ấm cúng. Tối hôm đó cả nhà tổ chức tiệc mừng nó về, ai cũng có quà do nó tặng. Còn nó, lâu rồi mới thấy hạnh phúc như vậy, gia đình là nơi tuyệt nhất!
|
C.27 - Gặp Lại A Rồi, Tên Sở Khanh!
Từ lúc nó về cũng được một tuần, chủ yếu là đi chơi cùng cả nhà, rồi sau đó sẽ vào công ty phụ giúp anh hai. Hôm nay,Jenny cùng Quyên đi mua đồ cho baby của mình rồi, họ rủ cô đi cùng nhưng cô từ chối, để hai bà bầu đi với nhau thì tốt hơn.
Lang thang trên vỉ hè, ngắm nhìn thành phố đang đổi mới, chỉ 5 năm thôi mà tất cả điều thay đổi, điều trở nên xa hoa lộng lẫy, bất chợt nó nhớ hắn, mối tình đầu của nó, tuy là không có gì lãng mạn cũng chẳng ngọt ngào nhưng nó mãi là kí ức đẹp của tuổi mười bảy đầy mơ mộng.
Suốt 5 năm, nó vẫn không tài nào quên được hắn, như một cái gì đó đã khắc ghi trong trái tim nó, muốn tháo gỡ nhưng quá khó. Nó tự cười cho bản thân mình ngốc nghếch, giờ người ta chắc đang rất hạnh phúc bên gia đình với một người vợ xinh đẹp hơn nó, đảm đang và luôn nhường nhịn hắn chứ không tranh giành như nó.
-Bỏ đi, đã nói là quá khứ rồi mà cứ đem ra rồi tự suy diễn lung tung, giờ cả hai đều đã là những người xa lạ..haizz.._Nó thở dài.
Rẽ bước vào một quán cafe capuchino, nó chọn cho mình một chỗ ngồi cạnh cửa sổ để có thể ngắm toàn bộ cảnh vật bên ngoài. Nhâm nhi ly capuchino vừa ngọt vừa thơm, béo và có chút đắng. Nó lại nghĩ về những tháng ngày đã qua.
Từ lúc nó đi, nhóm bạn chơi cũng mỗi người mỗi ngả,hiếm khi gặp nhau,chỉ có Jenny và Quyên là thường gặp. Jenny và Kelvin kết hôn, anh nó đi làm,phụ giúp bố ở công ty chi nhánh lớn thứ hai,jenny ở nhà chăm sóc bé Kiệt, mẹ nó thì vẫn thường xuyên đi đóng phim, quay quảng cáo, bố thì bận rộn quản lý công ty lớn. Nó cảm thấy mình thảnh thơi thật, du lịch khắp cả nước, thực hiện cái ước mơ nhỏ bé, rồi trở về.
Huy thì bị bố mẹ bắt về nước, bây giờ cậu đang là ngôi sao nổi tiếng, à, lúc bên Hàn nó có thấy tấm poster hình cậu nhưng nhìn khác quá nên lúc đó nó không nghĩ đó là cậu.
Quyên và Thái giờ cũng rất hạnh phúc,Quyên đang mang thai, Thái thì quản lý công ty nhà cậu, nói chung họ bây giờ gia đình, sự nghiệp đều rất yên ổn.
Chỉ có điều, không ai nói cho nó biết hắn giờ đang làm gì và ở đâu. Nó cũng thấy ngại khi hỏi nên đành thôi. Sau khi thanh toán tiền và bước ra khỏi quán, nó va phải một người con trai.
-Ơ..xin lỗi!_Nó nói rồi định bước tiếp thì va phải một cô gái nữa.
Nó cũng định xin lỗi thì con nhỏ đó hét lên.
-Là con nhỏ chết tiệt này đấy sao?_Cô ta chỉ vào mặt nó.
-Cái gì sao cô lại **** tôi?_Nó tức giận, là cô ta va trước với lại nó còn có ý xin lỗi nữa là.
-A nói đi! Phải là con này không?_Cô ta lại hét lên.
-Đúng là cô ấy!_Một giọng nói quen thuộc phát ra. Nó quay đầu lại là hắn, chính xác là hắn. Nó vẫn còn đang ngẩn ngờ thì hắn kéo nó vào lòng.
-Cái gì? Một con nhỏ thấp bé, xấu xí thế này mà anh lại bỏ em sao?_Cô ta nói vẻ mặt tức giận, nhưng người tức nhất vẫn là nó, nó thế mà che lùn, xấu.
Nó tức giận bước lại gần cô ta.
-Nè, nè, cô nghĩ sao mà cô bảo tôi lùn, cô thử bỏ đôi giầy cao hai tấc đó xuống đo rồi nói nhá, còn nữa, cô nói tôi xấu, xời.. Nhìn kĩ đi, tôi không hề trang điểm đậm đến nỗi che đi lớp da mặt dầy như cô nha, cô có dám tẩy trang rồi đo với tôi không, xem da ai trắng hơn ai mịn hơn nè. Hừ bực bội!_Nó tuôn một lèo làm cô ta mặt tím ngắt.
Rồi xoay qua hắn.
-Anh nữa, chuyện của anh tốt nhất đừng kéo tôi vào._Nó quay lưng đi thì cô ta lôi nó.
-Con này, mầy đứng lại làm rõ rồi muốn đi đâu thì đi.
-Cái gì...tôi có Liên quan gì ở lại giải quyết hả??_Nó nói.
Loading...
-Anh nói đi, tại sao anh lại bỏ em?_Cô ta hét vào mặt hắn, mặt như muốn khóc
-Vì tôi không yêu cô, và người tôi yêu là đây._Hắn kéo nó đặt lên môi nó một nụ hôn nồng nhiệt, vô cùng ngọt ngào, và có chút tham lam, nó chới với, buông không được, đẩy không ra.
Cô ta tức tối bỏ đi, không quên hét lớn một câu.
-Được rồi! Hai người cứ chờ đó.
Khi cô ta đi khuất, hắn bỏ nó ra."Bát.."
-Anh làm cái gì vậy hả? Anh vẫn như ngày nào, một tên sở khanh đáng ghét!_Nó tức tối bỏ đi.
Hắn đứng đó cười, trong đầu suy nghĩ nó là một cô gái đáng yêu, cá tính,.. Hắn bỗng nhiên thấy hứng thú vội chạy theo.
-Cô tên gì vậy?_Hắn hỏi nó.
Nó nhìn hắn ngạc nhiên, không lẽ nó thay đổi quá nhiều đến nỗi hắn không nhận ra?
-Anh có phải là Hoàng Tú không vậy?
-Ơ..sao cô biết tên tôi? Chúng ta gặp nhau rồi à?_Hắn vẫn cười nói.
-Anh định diễn kịch với tôi à?không hay chút nào!
-Tôi chưa hề gặp cô bap giờ, nói đi, cô tên gì vậy? Để tôi còn cảm ơn nữa chứ!_Hắn vẫn tiếp tục nói, như tìm ra một món đồ chơi thú vị.
Nó nhìn hắn, ánh mắt gương mặt vẫn vậy, chỉ có điều nhìn hắn quyến rũ hơn, đẹp trai hơn, menly hơn,..(Ẹc..)
Nó lắc đầu, chắc chắn cậu ta đang giả ngu ngơ đây mà!
-Anh biết tôi?
-Tất nhiên, chưa gặp bao giờ!
-"nếu thật như vậy thì càng tốt chứ sao, có gì mà mầy phải thất vọng vậy Ngọc??"- Vậy tôi cũng chưa hề gặp anh. Nó bước nhanh đón taxi nhanh chóng chạy đi.
-Ơ.. Này!_Hắn có chút buồn,-Cô ta thú vị nhỉ, mà sao cô ta biết tên mình vậy?haizz..thôi kệ!_Hắn móc điện thoại ra.-Hẹn em quán bar chỗ cũ nhé!bye em yêu!chụt.._Rồi hắn thong thả bước đi.
Nó về nhà suy nghĩ suốt, rốt cuộc hắn đang giỡn với nó à? Lại gương soi, vẫn như cũ, chỉ có mái tóc là nhuộm nâu hạt dẻ thôi, nó không tài nào hiểu.
-Chắc Thái biết! Gọi hỏi cho ra lẽ vậy..nhưng...haizz..thôi gọi luôn!_Rồi nó điện Thái, cậu hẹn nó tối nay tại bar Devil, cậu sẽ kể nó nghe mọi chuyện.
|