Tên Sở Khanh Ta Ghét Ngươi
|
|
C.33 - Lại Tỏ Tình
Sáng nay, một ngày với ánh nắng dịu nhẹ, bầu trời trong xanh không chút mây, từng đợt gió thổi lùa vào tán cây nghe xạc xào, không khí của buổi sớm mai vô cùng đẹp và yên tĩnh.
"Ngày gọi tia nắng lóng lánh qua hàng mi, chở nụ cười em tươi lung linh trên phố. Ngại ngùng như thế đôi môi em khẽ cười, đôi chân em cất lời, tình yêu ngày xanh là em hồn nhiên..." Tiếng chuông điện thoại của nó reo từng hồi dài...dài...ơi là dài...
-Trời ơi! Sáng chủ nhật cũng không cho người ta ngủ là sao???_Nó ngồi bật dậy, tay vớ cái điện thoại miệng không ngừng chửa rủa, chẳng thèm xem đó là ai nó đã hét lên.-Lô....ai sáng sớm rảnh rỗi sinh nông nỗi vậy?
Đầu dây bên kia trả lời.
-Trời, dữ quá đi à, rảnh không? Đi ăn sáng với tui nè! TUI BAO! Ok? Đang đợi trước nhà hàng xóm đối diện dàn hoa giấy kế cửa hàng đồ chơi, bên cạnh là gốc cây xoài nhà cô. Nhanh!
Nó nhướng mày, nhìn vào điện thoại, số này là của ông giám đốc, chỉ có ông Đăng mới nói dài dòng vậy.
-Ơ hay, giám đốc chờ tui một tý! _Nó nói rồi xuống giường thay đồ, có người bao ăn ngu gì không đi! Với lại bắt ổng đứng chờ tội nghiệp.
Bước xuống thì thấy anh đang đứng tựa lưng vào tường,bên cạnh là chiếc xe mui trần. Phong cách ăn mặc hôm nay nhìn anh không thua gì ca sĩ Hàn Quốc chứ nhỉ! Thường ngày toàn đồ vest không hà.
-Hê! Nhanh đi!_Anh nói và mở cửa cho nó.
Rồi anh láy xe đi.
-Oáp...đi ăn ở đâu mà xa vậy?_Ngồi trên xe gần nửa tiếng mà chưa thấy anh có ý định ngừng, nó hỏi.
-Nhà hàng hải sản biển Nha Trang!_Anh mỉn cười nói.
-What?? Sao ra tới biển dữ vậy?_Nó ngạc nhiên hỏi.
-Thì hôm nay chủ nhật, sẵn đi chơi luôn một chuyến.
Nó thật bó tay với ông Đăng này luôn. Ngồi im, mặc cho anh chở đi đâu thì chở.
-Ngọc, hôm qua tôi nói vậy chắc làm cô suy nghĩ nhiều lắm phải không? Đúng thật là tôi thích cô nhưng tôi nghĩ mình nên làm gì đấy để chứng minh thay lời nói. Tôi hấp tấp quá, vừa nhận ra tình cảm với cô thì đã nói, thôi thì cô xem như một lời xã giao vậy nhé, rồi tôi sẽ khiến cô thích tôi, và khi đó tôi sẽ..._Anh quay qua nhìn cô.-Ơ hay nhỉ? Ngủ mất tiêu rồi!
Đúng rồi, tính nó hay cằn nhằn, làu nhàu lắm thế mà ngồi im thì chỉ có thể là ngủ, ơ tất nhiên, gió mát quá mà, nó ngủ say sưa chỉ tội cho Đăng nói từ nãy giờ chỉ là nhảm một mình.
Đăng miễn cưỡng lắc đầu, lẽ ra anh định rủ nó đi sớm để ngắm bình minh, nhưng biết nó thích ngủ nên thôi, rủ đi ăn vậy. Rồi anh mỉn cười, láy xe.
-Nè, tới rồi!_Anh ngừng , khẽ lay tay nó.
Nó dụi mắt, mở cửa xe bước ra cùng anh.
-Woa! Không khí ở biển dễ chịu thật!_Nó vươn tay,hít thở.
Đăng cũng đứng cạnh nó, một lát sau, anh kéo tay nó vào một nhà hàng gần cạnh đó.
-Ăn gì nào?_Anh ngồi đối diện, hỏi cô.
-Gì cũng được, anh bao nên ưu tiên cho anh gọi món đấy!_Cô chìa menu trước mặt anh, cười nói.
Rồi cả hai ăn no nê, nói chuyện rôm rả, sau khi ăn xong, cả hai lượn vòng, một buổi sáng vui vẻ, nó cũng không nghĩ gì ngoài quen biết, xả giao đi chơi bình thường vậy thôi.
11:30 Anh đang láy xe chở nó về, định rủ đi chơi tiếp mà nó nói đi làm thêm gì đấy nên thôi chở về.
-Tạm biệt!_Tới nhà là nó lao chạy mất, 12:15 nó phải tới cửa hàng cafe làm.
-Ừm! _Anh cũng vẫy tay chào, chờ bóng dáng nó đi khuất anh lẳng lặng lái xe đi.
Nó đã quen với những công việc làm thêm này rồi, năm năm qua, sống tự lập đã tạo cho nó một sự trưởng thành, nó hiểu cuộc sống này muốn kiếm tiền trang trải mọi thứ thì khá khó khăn. Vì thế nó mới trân trọng từ đồng tiền chứ không hề ăn chơi như trước nữa. Một điều khá hiếm với các cô tiểu thư giàu có.
Sau khi làm xong, nó tìm thêm một số công việc làm thêm vừa đủ sức mình, cho tới khoảng 3 giờ, nó tất bật chạy tới nhà Minh dạy thêm. Thật là mệt Nó chạy tới biệt thự nhà Lâm cũng là lúc nó không thở nổi, kiểu này sắm cái xe đạp chạy cho rồi. Sau một hồi hít thở khí ôxi, nó bấm chuông. Ông quản gia ra tươi cười mở cửa cho nó, nó thấy hơi rợn người với cái nụ cười sái quai hàm của ông, lộ cả ba mươi hai cái răng trông giống như trúng độc đắc vậy.
Thật sự thì hơn cả trúng độc đắc, từ lúc cô dạy thêm cho cậu Minh, cậu ta thay đổi một trăm tám mươi hai độ rưỡi. Ban ngày đi học, hiệu trưởng gọi thông báo tình hình cho ông, ông đã không thể tin vào tai mình, cậu không trốn tiết, không bày trò phá phách, không kéo băng phái chiến tranh, không tống tiền các học sinh, không rủ rê đốt pháo, không dụ dỗ các cô gái nghỉ học ra ngắm cậu, không bắt học sinh hút thuốc, uống rượu,không dẫn học sinh trường khác vào gây náo loạn,...Còn rất nhiều nữa! Ông mừng khóc suốt bảy ngày mười đêm vì cảm động.
Và lúc ở nhà, ông đã suýt té ngửa khi thấy cậu cầm một quyển sách, chăm chú đọc và tìm hiểu. Ông đã từng chăm sóc cậu từ lúc bé, hiểu rõ cái tính nông cuồng, ham chơi hơn ham học, ham cưa gái hơn đọc sách, ham bar hơn ngủ,... Giờ đây, cậu như vậy thì ông có thể hoàn thành nhiệm vụ chăm sóc cậu và đặc biệt cảm thấy vui sướng khi cậu đã trưởng thành.
Bởi thế ông vô cùng cảm kích cô, vô cùng vô cùng cảm kích!
-Ế, cô tới rồi à? Cô xem, em đã hoàn thành tốt cái bài tập cô giao rồi nè! Cô thưởng cho em đi!_Cậu hớn hởn khi thấy nó bước vào.
-Thật chứ?_Nó ngồi xuống ghế, cầm quyển tập xem xét.
-Thật đấy tiểu thư Ngọc, ta cảm ơn cô đã làm cho cậu chịu học..ta ta..hức hức.._Ông nói nước mắt không ngừng rơi vì cảm động.
Loading...
-Ơ..quản gia, chú...sao lại cảm ơn con?_Nó hỏi, nét mặt ngây ngô.
-Cậu Minh một người.._Ông định trổ tài khoe nét đẹp tâm bồn và những giây phút oanh liệt của cậu nhưng bị cậu chặn lại.
-E hèm, chú con thèm sữa mẹ!
-Hả?_Quản gia cùng nó đồng thanh nói.
-À không không..lộn, bánh sữa mè, chú mua cho con và cô giáo Ngọc nhé! Thôi chúng ta lên phòng học nào._Cậu kéo tay nó lên phòng, không quên đưa ánh mắt đầy nguy hiểm cho quản gia "Chú định hại xấu vẻ đẹp tâm hồn của con á?xì.."
Lên tới phòng, nó bắt đầu luyên thuyên giảng cho cậu, một lúc khá lâu, bỗng nhiên cậu nói.
-Chúng ta đối thoại bằng tiếng Anh nhé?
Nó ngạc nhiên nhưng cũng gật đầu!
-Nói trước đi!_Nó đề nghị.
-Ok, her, love her, girl do me!(Cô, em yêu cô, làm bạn gái em nhé!)
-Sorry, I do not want a boyfriend, with the smaller boy my age.(Xin lỗi, tôi chưa muốn có bạn trai, với lại cậu nhỏ tuổi hơn tôi)
-Age does not matter she said. Free love is coming together!(tuổi không quan trọng thưa cô, miễn yêu nhau là đến với nhau)
-But, I do not love you.(nhưng tôi không yêu cậu)
-But, I love her, I love her, much love!(nhưng em yêu cô, em yêu cô, yêu nhiều lắm!)
-Come on, do not mean anything if I do not love you!(thôi đi, chả có nghĩa lý gì khi tôi không yêu cậu)
-Ây da, em mệt cô ghê! Nói thế mà cô vẫn không chịu. Cô có biết là em có nhiều người theo đuổi lắm không?_Cậu nắm lấy tay nó.
-Buông ra, cậu có bê đê theo đuổi cũng chẳng liên quan tới tôi!_Nó vùng tay cậu ra.-Thôi tới giờ tôi phải về rồi! Good bye!_Nói rồi nó bước ra cửa nhưng chảng mai bị cậu kéo lại.
-Đi ăn tối với em đi, rồi em đưa về! OK đi!_Cậu nắm tay nó lôi đi và tống lên xe rồ ga chạy, nó chẳng kịp hó hé được một tiếng, trong lòng thầm nghĩ "Thôi kệ, đỡ tốn tiền ăn chiều vậy!"
Cậu chở nó tới một nhà hàng Hương Quê khá nổi tiếng với cách trang trí hoà hợp với Thiên nhiên, tạo cho quán và các vị khách một không gian thoải mái, trong lành. Ngoài ra, thức ăn ở đây cũng rất là ngon.
Chọn một cái bàn gần hồ nước, nó và cậu cùng thưởng thức các món ăn ngon.
Ăn xong, thay vì chở nó về cậu lạy ghé một bãi đất trống cạnh hồ nước, ngã người, nằm dài trên bãi cỏ, cậu im lặng ngước nhìn bầu trời về đêm.
Nó thì làu bàu bảo cậu chở về nhà nhưng khi thấy tâm trạng hơi khác thường của cậu thì lại im lặng ngồi cạnh, nó là một người luôn tôn trọng cảm xúc, tâm tư của người khác, chỉ cần những người xung quanh nó hạnh phúc thì nó sẵn sàng hy sinh khi họ rất cần, tôn trọng người khác hơn chính bản thân mình, luôn đặt mình vào hoàn cảnh của họ để hiểu và sẻ chia. (Cung Thiên bình! Hà hà..)
-Cậu sao vậy?_Nó hỏi khi thấu nét mặt cậu thoáng sự phiền muộn, ưu tư.
-Ừm! Nhớ lại quá khứ buồn._Cậu nói nhỏ đủ để nó nghe thấy.
-...._Nó im lặng không nói gì.
-Trước kia, gia đình tôi rất hạnh phúc, có bố, mẹ và chị gái tôi, lúc đó tôi 5 tuổi, chị tôi 10 tuổi. Nhưng tôi không hiểu mẹ tôi đã làm gì để bố lại lén lút quen một người đàn bà khác, rồi họ ly dị, tôi thật sự rất nhớ chị tôi, lúc chị theo bố, tôi hận bố và mẹ, họ đã khiến tôi phải xa chị, trông khi đó chúng tôi đã là gì nên tội. Nghe nói bà dì kế hành hạ chị tôi đủ điều, tôi thật sự cảm thấy chán ghét cái cuộc sống này! Thật sự rất chán ghét!
-Thôi, chuyện đã là quá khứ rồi, vậy chị ấy giờ sao rồi?
-Chị đã mất.._Cậu khẽ nói.
-Ơ..tôi xin lỗi!_Nó cúi đầu nói.
-Hừ..tại sao bà ta đối xử tệ bạc với chị mà chị lạy hy sinh bản Thân mình cứu bà ta? Rốt cuộc bà ta vẫn thói hống hách, đáng ghét! Tôi nhất định sẽ tìm lý do để ông ta tống cổ bả đi, và tôi sẽ hành hạ bả... Còn mẹ, tôi không thể trách bà được. Tôi cảm thây rằng bà luôn tận tụy vì tôi, giờ người tôi yêu quý nhất giờ chỉ có bà, thế nên nếu bà có bất trắc gì chắc tôi sống không nổi quá!_Cậu nói, khẽ cười.
-Ừm, vậy cậu phải ráng sống tốt, để đền đáp công ơn cho bác gái!_Nó xoa xoa hai cánh tay vì thời tiết khá lạnh, sắp sang đông rồi còn gì.
-Lạnh à? Nè, xinh lỗi vì bắt cô ra ngồi nghe tôi nói nhảm nhé!_Cậu choàng chiếc áo khoác lên người nó.
-Ừm, không sao!_Nó cười nói.
Rồi cả hai ngồi cạnh nhau, cười nói chuyện vui vẻ, bỗng nhiên nó cảm tthấy không còn ghét Minh nữa, thấy cậu cũng rất tội nghiệp, đời mà, tưởng chừng như ai luôn nở nụ cười trên môi điều hoàn hảo, và có cuộc sống vui sướng nhưng thật sự thì sao cái vỏ bọc đấy lại là những quá khứ buồn luôn bị che giấu bởi vẻ bên ngoài.
Không nên vội đánh gia một người khi chưa hiểu rõ về họ...
Cậu cảm thấy vui khi được chia sẻ nỗi buồn chất chứa, lòng nhẹ tênh chảng cảm thấy khó chịu nữa. Nói đúng thật, khi chia sẻ lòng ta sẽ cảm thấy dễ chịu hơn nhiều khi cứ mãi che giấu. Và một điều không thể phủ nhận, cậu có chút tình cảm với nó, lúc đầu cậu nghĩ đơn thuần là thích thú, định chọc ghẹo nó để nó đổ dưới chân cậu thế nhưng tình thế lại đảo ngược. Bởi cậu không thể không thấy thích sự chân thật, thẳng thắn của nó. Rất cuốn hút, không chỉ vẻ bề ngoài, mà chính bên trong nó cũng rất cuốn hút, một con người thân thiện, trong sáng.
|
C.34 - Số Mệnh Đã Định
Hôm nay, nó vẫn tới công ty làm việc. Tên giám đốc đáng ghét giao cho nó một đống giấy tờ, tài liệu để nó ngồi cặm cụi làm còn anh chỉ việc cầm cây bút "xoẹt..xoẹt"( kí tên đó!)
Nó thì nghĩ anh sung sướng chứ nó có biết nỗi khổ của anh đâu, căng cả con mắt để đọc, suy nghĩ coi hợp lý hay không thì mới kí duyệt.
Nhưng mà, nó cảm thấy anh rất khác lạ, giống như một con người mà có hai mặt vậy. Lúc anh chăm chú làm việc thì nhìn anh nghiêm như cây kim, lạnh lùng khiến người ta nể sợ. Chẳng giống khi vừa bước ra công ty, anh lại thân thiện và ấm áp. Úi dào, rốt cuộc bây giờ nó không chịu tập trung làm mà ngồi nghĩ mông lung.
Tan ca, nó uể oải bước ra ngoài. Trời đã bắt đầu tối, từng ánh đèn đường dần bật lên một màu vàng nhạt đổ xuống con đường nhựa thẳng tắp. Giơ chiếc đồng hồ lên xem, đã 7:02 nó lắc đầu chán nản, 8 giờ là phải đi làm thêm ở cửa tiệm cafe rồi. Giờ nó lững thững đi đến tiệm thức ăn nhanh mua chút đồ ăn, để lót cái dạ dày đang rên rỉ gào thét này.
Đang ngồi trong quán chờ thì nó lại bắt gặp một người mà nó không muốn thấy. Ấy da, hắn lại đi cùng Nhi nữa kìa, họ ngồi cái bàn khá xa nó, gần cửa ra vào và giờ do vắng khách nên chỉ cần hắn quay sang là thấy liền nó.
-Thưa cô, thức ăn cô gọi đây ạ! Chúc cô dùng ngon miệng!_Tên phục vụ bưng thức ăn ra và nói.
-Ờ..cảm ơn!_Nói rồi nó cầm đũa lên xơi tới tấp, xơi nhanh chóng để còn mà rút quân.
Đặt tiền lên bàn, nó cầm lấy túi xách bước nhanh ra khỏi quán. Vừa bước tới cửa thì va phải Thái cùng Quyên bước vào.
-A! Ngọc! Lâu rồi không gặp bà, bà.._Quyên cười tươi, tay xoa xoa cái bụng bầu.
-Ơ..hì hì! Lâu rồi không gặp, hôm nào ta hẹn nói chuyện sau nhé, giờ mình bận phải đi rồi! Hì hì..._Nói rồi nó cố bước ra ngoài cửa nhưng bất thình lình có tiếng thân thương gọi nó.
-Ngọc! Là cô sao? Chúng ta thật có duyên!_Hắn sau khi quay lại thì thấy nó lập tức đi lại.
-Duyên gì cơ chứ!_Nó nói nhỏ_Thôi thôi tới giờ phải đi làm thêm rồi!chào nhé!_Nó cười nói vội vàng đi.
-Ơ này!_Hắn nói vội theo nhưng nó đã đi mất.
Nó chạy tới cửa hàng, chào hỏi mọi người xong thì nhanh chân thay đồ và bắt tay vào việc. Sau một hồi bưng bưng chạy chạy thì nó cũng được ngồi nghỉ. Gần 10 giờ rồi nên quán sắp đóng cửa, nó nghỉ một lúc rồi đứng dậy vào trong phụ mấy chị trong quán rử ly. Đang vừa rửa ly vừa tán dốc thì nghe bên ngoài khá ồn ào. Anh làm chung với nó bưng mấy cái ly vào và nói.
-Ngọc, em ra xem có khách kìa!
-Ơ..Dạ vâng!_Nó đứng dậy rửa tay và bước ra, không lòng lại thắc mắc rằng sao không gọi ai khác mà cứ gọi nó làm như thích cái tên nó lắm lắm vậy.
Bước ra, nó không khỏi giật mình khi thấy Minh, cùng một đám bạn của cậu. Chắc khoảng 5 thằng trai và 3 đứa gái, tất cả ăn mặc đều rất chói loá. Vừa nhìn thấy nó thì cậu liền chạy lại tay bắt mặt mừng kéo nó lại gần đám đông.
-Nhìn đây! Cô tao đó, đẹp chưa tụi bây?_Cậu khoác vai nó hồ hởn nói.
Rồi mấy tên bạn hắn trầm trò.
-Mày đổi gu rồi hả? Nhưng mà nhìn đẹp đấy!_Một thằng phát biểu ý kiến.
-Ui chao! Cô dễ thương ghê ta!_Lại một tên vừa chép miệng vừa nói.
Thế là tụi con trai suýt xoa khen nó. Cảm thấy mình tự nhiên bị đem ra làm chủ đề bàn tán thì nó khó chịu nói.
-Nè nè nếu là đến đây không phải để thưởng thức cafe thì xin mời đi ra giùm!_Nó vừa nói vừa liếc xéo cậu, hất cái tay cậu ra.
-Cô em dẫn bạn tới ủng hộ cô mà!_Cậu nói nhỏ nhẹ với nó và quay qua tụi đang ngồi hỏi thật to -Tụi bây uống cái gì hử?
Rồi nó bước vào trong, bực bội với cái tên ngoài kia, thật sự chẳng muốn bưng ra chút nào, chán thật. Tự nhiên lại dẫn cái đám ôn thần kia tới đây, giờ nó cảm thấy ghét cậu ghê luôn. Trời ơi mệt quá!
Than thở cả buổi trời nó cũng phải bưng ra.
-Chúc quý khách ngon miệng!_Nó cuối đầu nói và định quay bước vô thì Minh nắm tay nó.
-Cô! Ngồi đây với em đi!_Cậu cười cười với nó.
Nó nhìn cậu trừng trừng như muốn ăn tươi nuốt sống. Nó ghét nhất là bị đem ra bàn tán lắm đó, cậu dẫn bọn bạn của cậu tới đây là đang chọc cho máu nó thêm sôi đấy cơ.
-Chị ơi, anh Minh thích chị lắm cơ! Trước giờ ảnh đâu có dịu dàng với ai như chị đâu!_Một cô gái mỉn cười nói nó.
Xời, dẫn bạn tới để nói tốt cho cậu đấy mà. Cái tính của cậu ông quản gia nói toẹt cả rồi.
-Buông ra giùm!_Nó giật mạnh tay bước vào trong.
Cậu tiếc nuối nhìn nó đi khuất, mấy tên bạn hắn thấy vẻ mặt ỉu xìu của hắn thì ra sức chọc ghẹo.
Rồi nó trở về nhà, trên đường đi vì do nghĩ ngợi lung tung nên nó không chú ý có một chiếc xe chạy chầm chầm chậm theo nó. Nó bắt đầu cảm thấy hơi là lạ, đứng lại, chiếc xe cũng ngừng lại. Nó quay qua nhìn chằm chằm vào chiếc xe như muốn hỏi "Mi muốn gì?"
Từ trong xe, một chàng trai bước ra, không ai khác chính là hắn. Nó thấy hắn thì lập tức quay đầu bước đi tiếp. Hắn đuổi theo nó.
-Sao cô thấy tôi là cứ tránh mặt không vậy hả?nè.._Hắn nắm cánh tay nó xoay lại.
-Tại chẳng ưa anh! Vậy thôi!_Nói lẳng lặng đáp.
-Tôi có thể nói chuyện với cô một chút chứ?_Hắn nhìn nó như van xin.
Nó thở dài.
-5 phút, bắt đầu nói.
-Tôi có nghe Thái nói trước kia chúng ta là bạn, nhưng tôi luôn tự hỏi rằng sao tôi không cảm thấy gì hết._Anh bắt đầu nói.
-Nhàm chán!_Thật sự nó rất buồn khi nghe hắn nói vậy.
-Nhưng mỗi lần gặp cô tim tôi lại đập liên hồi, cái cảm gác thân thuộc, một thứ rất quan trọng trong tim. Tôi nghĩ chúng ta trước kia không đơn thuần là bạn, có khi nào trước kia tôi yêu cô không?
-Anh hỏi vớ vẩn nhỉ?_Tim nó hơi lệch nhịp vì những lời hắn nói nhưng vẫn cố bình tĩnh.
-Không là sự thật, tôi nghĩ rằng mình yêu em từ lúc trước cho tới bây giờ, cảm giác đó không thể nhầm lẫn được! Con tim tôi luôn đập mạnh vì em hãy cho tôi biết trước kia chúng ta..
-Thôi đi!_Nó cắt ngang lời hắn nói. Hắn nói như vậy chỉ làm nó thêm thích hắn thôi, nó không muốn vì hắn đã có Nhi, cô gái ấy xứng đáng với hắn hơn vì nó chỉ là một tình yêu bị lãng quên thôi, với lại nó không muốn làm kẻ thứ ba phá hoại người khác.
Nó toang bước nhanh. Nhưng có thể nghe rõ từng câu hắn nói.
-Tôi và Nhi thật sự không như em nghĩ, tôi chỉ xem Nhi như đứa em gái của mình thôi! tôi khẳng định với em rằng trái tim này chỉ đập loạn nhịp vì em, hướng về em, chứa đựng mỗi em và tôi biết trái tim tôi thuộc về em! Heo ngốc, anh yêu em, năm năm rồi trái tim anh vẫn luôn đợi chờ em!_Hắn hét to.
Nó nghe nhưng vẫn bước đi, vì bây giờ nó không thể quay đầu lại đối diện với hắn, cảm giác vui tràn ngập con tim. "Hoàng Tú anh thật sự giả vờ mất trí thật mà!"
Đúng là hắn nhớ ra, nhưng chuyện mất trí không phải là giả đâu, mấy tuần qua trong đầu hắn cứ suy nghĩ về nó suốt. Hắn không tài nào nhớ được, nhưng trái tim lại mách bảo hắn rằng hắn phải nhớ vì nó là người rất quan trọng không thể thiếu, trái tim cho hắn biết rằng nếu hắn không nhớ thì một lần nữa sẽ bị vụt mất nó.
Và tình cờ hôm đấy, hắn tìm thấy một chiếc hộp được cất kĩ trong tủ, hắn mở ra, trong đó là bức thư của nó viết ngày nó đi, trong hộp còn có những bức ảnh tụi nó đi chơi và chụp cùng nhau, mọi kí ức lùa về trong đầu hắn, từng chi tiết một...
|
C.35 - Đối Tác Làm Ăn
Tối hôm đó, nó không tài nào ngủ được cứ lăn qua rồi lăn lại, miệng cười suốt, phải công nhận lực tác động của lời nói hắn mạnh mẽ đến cỡ vậy. Sáng ra, nó ngồi ủ rũ bên chiếc gương, nếu ai nhìn nó thế này chắc chạy không kịp vắt giò lên cổ( Nói ngược chơi)
Chắc cũng đủ hiểu rồi nhá, hai con mắt thâm quầng, nếu như con gấu trúc nhìn thấy chắc nó sẽ bắt tay và chào mừng bạn mới. Còn nữa, mái tóc nâu xoan bồng bềnh giờ mà quạ thấy chắc gật đầu chịu liền cái tổ lí tưởng như thế!
Thảm họa, thật sự rất thê thảm! Giờ cô chẳng biết làm sao để ra đường, ngồi ngắm dung nhan tuyệt sắc giai nhân của mình, nó chán nản chẳng muốn đi đâu. Điện thoại nó reo, là số Đăng chắc điện hỏi nó sao không đi làm đây mà!
-..._Nó nhấc máy mà chẳng chịu nói gì.
-
-Anh im thì tôi mới trả lời được chứ!_Nó bực dọc ngắt lời Đăng.
- _Đăng bị nó quát thì lẳng lặng hỏi một câu.
-Giám đốc, cho tôi nghỉ một buổi nhé! Tôi..khụ khụ..bị..híc híc..cảm.. Hắc..xì..a!_Nó vừa giả bệnh làm Đăng tưởng thật.
-
-Ấy da! Không cần! Tôi ngủ một giấc là hết hà, vậy nha! Bye!_Nói rồi nó nhanh chóng tắt máy, leo lên giường ngủ bù.
Điện thoại nó lại reo, nó bực dọc ngồi dậy cầm lên nghe.
-Alooooo..._Giọng cô kéo dài.
-
Nó ghét nhất là hai tiếng đó, trời đất ơi! Mặt mũi này đi đâu được chứ? Nó tự kỉ một mình rồi lẳng lặng bước vào vệ sinh.
Tại quán cafe mộc lan, cánh cửa mở ra. Một cô gái mặc chiếc quần bò nâu, áo phông trắng in con mèo vàng, tóc búi cao, đeo mắt kính màu đen, chiếc túi nhỏ, cô bước đi làm ai cũng ngoái đầu nhìn.
Nó ngồi xuống đối diện anh nó đang ngồi chăm chú vào laptop.
Cô nhân viên bước lại hỏi nó dùng gì thì anh Kelvin mới nhận thấy sự có mặt của nó.
-Em tới rồi à? Vào vấn đề chính luôn!_Anh nó nói.
Nó gật đầu, anh nó bắt đầu nói.
-Bà Jenny ốm nặng, anh và chị phải về bên Anh một chuyến, và sẵn tiện thăm nhà chắc khoảng một tháng.
-Vậy thì sao?
-Anh cần em sang thế anh quản lý công ty một tháng? Ok?
-Nhưng mà..
-Vậy nha! Chị em gọi, anh về, ngày mai đi rồi! Bye em!_Kelvin gập máy bỏ vào bị rồi thanh toán tiền bước đi.
Nó không nói được gì luôn! Anh nó gọi ra đây để làm cảnh chơi vậy đó. Nếu thế anh vậy nó phải xin nghỉ việc rồi, cả những công việc làm thêm luôn! Thật uổng! Nó ngậm đắng nuốt cay ra về. Về nhà thì nó gọi điện xin nghỉ ở mấy cửa hàng, ai cũng buồn khi nó nghỉ hết. Buồn chứ sao không? Nó nghỉ thì cái tên Ngọc dùng gọi ai nữa? Thôi thì cất vào hộc tủ vậy.
Khó khăn nhất là xin nghỉ làm gia sư cho cậu Minh. Ông quản gia khóc nức nở sống chết không cho nó nghỉ. Bảo rằng Minh biết được thế nào cũng bỏ học, chuyện đó không liên quan tới nó. Thật sự ông quản gia thỉnh thoảng gọi điện khóc bảo cô phải dạy bằng mọi giá, tiền tháng ông tăng gấp đôi, mệt chưa? Thôi thì nó chỉ dạy ba buổi trong tuần nên đau khổ gật đầu.
Mệt mỏi lăn dài ra ngủ một giấc cho tới sáng.
Sáng, mọi vật được bao trùm bởi sự xanh tươi vốn có, bầu trời trong xanh không một giọt nắng, từng đám mây lững thững trôi theo làn gió. Đâu đó ngoài cửa sổ tiếng chim se sẻ hót líu lo.
Điện thoại nó lại reo in ỏi giai điệu bài là con gái thật tuyệt. Nó chồm người ngáp một hơi dài rồi bật máy.
Giọng anh nó oang oang đầu dây bên kia.
-
Lại nữa, thật là ghét cái tiếng cuối cùng quá đi, nó là chuyên gia tắt máy trước tất cả mọi người, chỉ duy nhất có anh là tắt trước nó thôi, uất hận bởi vậy người ta nói đúng Núi cao còn có núi cao hơn, mình hay còn có người hay hơn mình!
Lặng lẽ thay đồ, bắt taxi tới sân bay tiễn hai anh chị về nước.
Loading...
-Bái bai dì nha! Chúc dì ngày càng mập như heo nhé!_Bé Kiệt bước vào trong mà vẫn còn ngoáy đầu lại nói.
-Cái thằng nhóc..!_Nó tức giận nói vớ theo, nhưng nhanh chóng mỉn cười quay đi vì đang gây sự chú ý.
Nó tới công ty, hơi có chút hồi hợp nhưng vẫn mạnh dạn bước vào trong. Bảo vệ vừa nhìn thấy nó thì cuối đầu chào giám đốc, và mọi người trong công ty ai thấy nó cũng vậy. Chắc là anh nó đã thông báo cho mọi người rồi. Vậy là nó cũng chẳng nói gì, bước vào phòng làm việc.
Quản lý của anh nó là một chàng thanh niên với tướng tá cao ráo, khuôn mặt rất ưa nhìn, anh tên Trung, làm việc vô cùng nghiêm túc. Làm việc với anh ta nó cảm thấy thiếu ôxi trầm trọng. Ngày làm việc đầu tiên cũng trôi qua khá êm đềm.
Rồi những ngày tiếp theo, nó vẫn bận rộn với các dự án sắp tới của công ty. Nó đang ngồi xem xét dự án xây dựng một xưởng ở bờ biển phía đông. Lần xây dựng xưởng sản xuất lần này là hợp tác với công ty Thịnh Phát, công ty lớn có tiếng trên thương trường. Vậy là nó phải cùng với đối tác đi tới khu đất được quy hoạch để xây dựng. Nó không biết đối tác là một quý bà hay ông giám đốc, nhưng một tuần cùng nhau để hoàn thành dự án ở khu bãi biển thì có hơi nhiều.
Nhưng Trung bảo là đối tác lần này đầu tư rất lớn cho dự án nên đích thân giám đốc là nó phải đi, còn Trung anh ta giúp nó quản lý công ty. Nó không muốn đi một mình, nó bảo cùng thư ký kế toán đi, cô là Ly, tính khí thất thường, nhưng nó biết cô ta tốt chứ không hề xấu xa vì nó có tiếp xúc trò chuyện, tuy hơi khùng một tý nhưng rất chăm chỉ trong công việc.
Về nhà sắp xếp đồ đạc vào ba lô, chuẩn bị xong xuôi hết nó lăn đùng ra ngủ. Sáng, hiện tại nó đang ngồi trên xe buýt với cô nàng Ly. Vì cô ham vui nên bảo đón xe buýt. Ly hưng phấn hát suốt đường đi, nó thì ngồi ngủ queo.
-Tới rồi, há há..tới rồi! Xuống thôi giám đốc! Nhanh!_Ly kéo tay nó khi còn đang ngáy ngủ.
Ra khỏi xe bãi xe buýt, nó mới tỉnh hẳn, không khí ở biển thích thật, rất trong lành đậm đà hơi muối biển. Rồi hai đứa bắt taxi tới khách sạn. Trên đường đi, Ly nói cho nó biết về giám đốc công ty Thịnh Phát, nào là trẻ đẹp trai chói loá, nào là thông minh xuất chúng, ôi thôi,..đem hết những thứ đẹp đẽ gắn cho cái tên giám đốc đó. Nhưng cũng tốt, may ra không phải là một ông giám đốc già khó tính.
Mà nó tự hỏi không biết cái tên giám đốc lần này như thế nào mà cô Ly của ta lại mê tít thế cơ đấy. Mà nhắc tới đẹp trai tự dưng nó nhớ hắn quá, mấy hôm nay kể từ lần đó chẳng thấy tăm hơi hắn đâu. Hay tại nó phũ phàng quá nên hắn nghỉ quẩn? Thắt cổ hay uống thuốc độc chết rồi? Ôi không thể, hay hắn có cô nàng nào khác rồi? Xì, hôm đó còn bảo năm năm chờ nó, mãi yêu nó cơ mà!
-Ấy da.._Nó thở dài.
Ly thấy vậy thì hỏi.
-Giám đốc sao vậy? A...giám đốc tới rồi kìa!_Cô nàng lôi nó phi như bay vào khách sạn.
-Nè tới đây để hợp tác làm ăn đấy nhé! Chứ không phải đi chơi đâu à!_Nó nói khi đang trên đường tới phòng.
- Yes, Director!_Cô cười giơ tay theo kiểu quân đội.
Nó cười, rồi cả hai bước vào phòng, căn phòng vô cùng rộng rãi, Ly thích thú chạy hết phòng. Lúc đó một cuộc gọi tới, số của anh trưởng phòng bên đối tác.
-Vâng, tôi Ngọc giám đốc công ty chi nhánh Nguyễn gia xin nghe ạ!
-
-À, tôi nhớ!
-
-À, tôi sẽ tới! Vâng chào anh!_Nó gát máy, quay sang bảo ly thay đồ, và cả bắt taxi tới nhà hàng.
Đó là một nhà hàng cạnh bờ biển. Vừa bước vào quán thì nhân viên phục vụ bước lại dẫn tới bàn đối tác của nó.
Một chàng trai với tướng mạo phi phàm, nước da trắng mịn, khuôn mặt thiên thần với cái miệng nở nụ cười chết ruồi à không chết người. Mái tóc nâu bồng bềnh lãng tử. Vận trên người là một chiếc quần bò cá tính với chiếc áo sơ mi hở bờ ngực rắn chắc. Bên cạnh là một chàng trai cũng tầm hai mươi mấy, khuôn mặt điển trai nhưng hơi lạnh, bộ đồ vest càng tôn thêm dáng vẻ nghiêm túc.
Nó há hốc mồm khi đối tác của chính là..
-Hoàng Tú?!!!anh..ơ.._Nó lắp bắp nói.
-Chào cô, đối tác của tôi không ngờ là một cô gái xinh đẹp thế này._Hắn đứng dậy, lịch sự đưa tay bắt.
Nó vẫn còn đang rất đỗi ngạc nhiên thì Ly huých nhẹ tay nó.
-Giám đốc..
-À ờ.._Nó giơ tay bắt. Rồi cả bốn cùng ngồi xuống.
Cô Ly hám trai cứ nhìn chàng trưởng phòng suốt. Nó ngồi im lặng một lúc thì Khang bắt chuyện về dự án. Vậy là nó cùng anh và hắn luyên thuyên bàn về công việc. Sau khi thức ăn dọn ra, hắn mời nó một ly rượu vang về sự hợp tác lần này. Nó cũng không nói gì lẳng lặng uống. Rồi cả bốn người ngồi ăn, bao trùm họ là một sự im lặng, thỉnh thoảng hắn bắt chuyện bằng những câu như thời tiết ở biển thật tốt, hay đại loại là vậy, tuy nhiên, đáp lại là chỉ có cô Ly hám trai, nó và Khang ngồi im lặng. Bữa ăn nhanh chóng kết thúc.
Nó tạm biệt họ rồi cùng Ly về phòng. Một ngày trôi qua nhanh chóng. Vẫn còn năm ngày ở đây, thật sự không biết nó sẽ như thế nào nữa, nó không ngờ lại gặp hắn trong trường hợp thế này! Là đối tác làm ăn với nhau. Miên man suy nghĩ nó chìm vào giấc ngủ. Đã gặp lại được hắn, nó bỗng chố cảm thấy vui vui.
Còn hắn, giờ đang nhâm nhi ly rượu vang đỏ, dáng người thong thả bắt chéo chân trên chiếc ghế nệm nhìn ra cửa sổ. Từ lúc gặp nó thì hắn bận bịu với công việc, hắn cũng muốn tìm nó lắm nhưng không có thời gian, nhưng khi biết được nó là đối tác của hắn trong dự án lần này, hắn vui, phấn khởi khiến Khang cũng hơi bất ngờ, nhưng anh chóng hiểu ngay chuyện khiến tổng giám đốc lại vui như vậy. Thật sự hắn rất vui, vui không gì tả! Hắn mong chờ ngày mai mau mau tới, vì ngày mai có thể gặp nó, cùng nó làm việc! Ôm nụ cười tươi rối đi vào giấc mộng.
|
C.36 - Có Thể Bắt Đầu Lại
Sáng hôm sau, một bầu trời trong xanh với những đám mây trắng bồng bềnh trôi lững thững theo làn gió, trên bãi biển vắng người chỉ nghe tiếng sóng rì rào từng đợt tạt vào những tảng đá. Bãi cát trắng in dấu chân của nó đang chậm rãi bước đi. Không khí buổi sớm mai ở bãi biển vô cùng trong lành, gió biển mang đến một hương vị mới lạ, thoải mái và rất dễ chịu.
Nó thích nhất là được dạo trên biển thế này, có thể nghe tiếng sóng ào ạt, tiếng gió vi vu, có thể tận hưởng vị muối biển, cảm giác như được sống dậy. Mãi hoà mình vào tận hưởng không khí biển mà nó không hay biết có một bóng người dõi theo từng bước chân của nó, người đó không ai khác chính là hắn. Hắn ngồi dậy, bước lại gần nó.
Hình như nó nhận thấy sự hiện diện của hắn nên ngoảnh đầu lại, ngạc nhiên hỏi.
-Ơ..anh cũng đi dạo à?
-Ừm!_Anh khẽ gật đầu và bước đi song song cùng nó.
-Anh có nhớ trước kia chúng đã từng có những ngày nghỉ ở biển chứ?_Nó cúi đầu nhìn theo từng bước chân của mình bất chợt hỏi hắn.
Hắn nhìn nó, cười và nói.
-Tất nhiên là tôi nhớ!
-Giờ mỗi người đều đã có những công việc ổn định._Nó ngước nhìn ra biển, ánh mắt đăm chiêu.
-Thái và Quyên đã đi du lịch nước ngoài, họ giờ rất hạnh phúc. Chỉ tội cho Huy thôi, cậu ta giờ là một ca sĩ, diễn viên nổi tiếng ở Seoul.
-Cậu ta từng nói với tôi là ước mơ cậu ta có thể mở một cửa hàng nhỏ, là một chủ tiệm, đầu bếp với những món ngon do chính tay cậu chế biến_Nó nói và khẽ cười.
-Tôi cũng từng có ước mơ, ước mơ có thể nghiêm cứu chế tạo ra nhiều loại thuốc lạ, ước mơ có thể bay ra ngoài vũ trụ..nhưng giờ tôi biết những cái đó thực chất chỉ là mơ ước thôi. Hiện tại tôi phải gánh vác công ty.._Hắn nói và thở dài.
-Ầy, ước mơ của anh nghe thú vị nhỉ? Tôi thì đã thực hiện được cái ước mơ nhỏ bé của mình rồi, tháng ngày tiếp theo tôi chỉ ước có một cuộc sống bình yên bên cạnh...những người tôi yêu thương thôi._Giọng nó nhỏ dần.
Hắn nhìn nó, rồi nói.
-Thế là rất mãn nguyện rồi!
Nó cũng quay sang nhìn hắn, bất giác cả hai nở nụ cười.
Rồi bãi cát trắng lại có thêm dấu chân to của một người nữa đi cạnh nó...
Trưa, cả bốn đến khu đất quy hoạch, nó cùng hắn và Trung bàn bạc mọi thứ, xưởng sản xuất lần này có vẻ sẽ diễn ra rất thuận lợi. Mọi thứ đều rất ổn thỏa.
Cứ thế ngày nào cũng làm công việc cho tới tận tối. Phút chốc, ba ngày trôi qua nhanh chóng. Và hôm nay là ngày cuối cùng, sáng mai là phải trở về.
Từ sáng đã bắt tay vào công việc để có thể hoàn thành nốt, xưởng sản xuất bắt đầu xây dựng, cũng nhờ thời tiết tốt nên chẳng có gì là khó khăn mấy. Trưa, dự án đã xong thì cả bốn rủ nhau qua đảo chơi, ý kiến này là của bà Ly đấy.
Thật tuyệt làm sao, bên đảo rất đông đúc khách du lịch, không khí vô cùng náo nhiệt. Cả bốn chui vào viện Hải Dương học.
-Oa..oa cá heo kìa!_Ly ôm tấm kính, bên trong có những chú cá heo dễ thương.
-Nhìn giống cô đấy!_Trung đứng bên cạnh cười nói.
Ly đỏ mặt khi Trung cười, nhưng vẫn cãi lại vì anh nói cô giống cá heo.
-Xí..tui đẹp hơn nó nhiều chứ bộ!
-Qua bên kia đi!_Nó chỉ tay về hướng những chú chim cánh cụt, vậy là họ kéo nhau đi.
Tham quan xong, họ lại tiếp tục đi chơi, nào là đi sở thú, công viên nước, rồi lại chui vào rạp phim 4D,...
Gần chiều, cả bốn thay đồ tắm biển, tắm đã đời, hắn lấy ca nô kéo nó lên và chạy đi.
-Ôm chặt vào, té là tôi bỏ luôn á!_Hắn nói lớn.
Nó nghe vậy ôm chặt hắn hơn.
-Ý, ghê quá, chậm lại thôi!
Hắn càng tăng tốc mạnh hơn, tạo thành đường rẽ nước tuyệt đẹp, nước văng lên tung toé vừa chạy và la một cách thoải mái, còn nó thì ôm hắn cứng ngắt.
-Nhìn họ kìa! Ha ha.._Ly vừa chỉ tay về hướng nó vừa ôm bụng cười.
-Con gái gì mà cười kiểu vậy đó hả?_Trung ngồi cạnh nói.
-Kệ tui!_Cô liếc xéo anh
-Uống không?_Anh xoà trước mặt cô lon nước mát lạnh.
-Ừm, cảm ơn!_Cô cầm lấy, mặt ửng hồng vì ngại.
Rồi nó và hắn bước vào, hắn cười thích thú, nó mặt xanh vì sợ, nhưng cũng nhanh chóng quên vì Ly kéo nó và hai tên kia tới nhà hàng các món hải sản tươi ngon ở biển để thưởng thức. Một buổi tối ở biển vui vẻ.
Sáng hôm sau, nó và Ly sắp xếp đồ đạc và ra về, định đón xe buýt nhưng hắn lại bảo nó đi chung, với cái bà ly hám trai lại nằng nặc đòi nữa nên nó đành đi luôn. Trên xe, nó ngủ, Ly ngồi trên ngắm trai, hắn ngồi bên cạnh nó, Trung láy xe. Nó ngủ gật gù, hắn thấy vậy thì xích lại, lấy tay đẩy nhẹ đầu nó tựa vào vai hắn. Trung nhìn vào kính chiếu hậu trong xe khẽ cười khi thấy cảnh đó.
Tới công ty cũng là lúc xế chiều, Trung đưa xe cho hắn, anh vào bãi lấy xe khác đưa bà cô Ly về, còn hắn cũng láy xe đưa nó về nhà. Trên xe, cả hai chẳng ai nói với ai câu nào, im lặng cho tới lúc chiếc xe ngừng lại. Nó bước xuống xe chào hắn và quay vào, hắn chỉ nhìn nó cho tới khi mất sau cánh cửa rồi quay đi.
Nó bước vào nhà, đưa tay bật đèn lên thì không khỏi giật mình. Trời ạ, Minh đang ngồi một đống trên ghế sopha nhìn nó đầy giận dữ.
-Cậu sao vào nhà tôi được vậy?
-Cô! Cả tuần qua cô đi đâu hả? Tại sao cô không đến dạy hả?_Cậu tức giận bước về hướng cô.
-Tôi đã xin nghỉ ba buổi rồi mà, tôi bận lắm, chẳng có thời gian đâu! Mà tại sao cậu lại vào nhà tôi thế này!_Nó cũng giận dữ đáp lại.
-Cô...được rồi, em sẽ dọn qua đây ở luôn!_Cậu đáp rồi lẳng lặng bước lên lầu.
-Nè! Đây là nhà tôi mướn chứ không phải nhà cậu nha! Đi về cho tôi!_Nó vội chạy theo nắm tay cậu lôi lại.
-Em đã mua lại căn nhà này rồi!_Cậu nhún vai nói.
-Cậu.. Vậy thì tôi sẽ dọn đi!_Nó quay đi.
-Cô!_Cậu nắm tay nó -Được rồi, em đi, nhưng nếu cô không đến dạy thì em sẽ lại tới đó!
-Tuỳ cậu! Còn bây giờ thì đi nhanh!!_Nó vừa nó vừa tống cổ cậu ra ngoài.
-Á..cô!_Cậu la oai oái, nhưng cánh cửa đã đóng lại một cách bạo lực. Vậy là cậu thất thỉu bước ra, gọi cho ai đó rồi chỉ thấy chiếc xe tới chở cậu đi mất.
Nó mệt mỏi ngồi xuống ghế, thật sự rất phiền phức với cái thằng nhóc đó. Mà nghĩ tới hắn nó lại thấy vui vui, cả tuần đều được ở bên cạnh hắn thật thích, ước gì..ấy da, nó lắc đầu, thoát khỏi cái suy nghĩ mơ mộng đấy, nó bước lên phòng tắm rửa sạch sẽ và leo lên giường, định đánh một giấc thì tiếng điện thoại lại reo. Là số Đăng.
-A lô! Có chuyện gì?
-_ Đăng ân cần hỏi.
-Ừm, tôi có chút chuyện thôi!tôi cũng mới vừa về.
-
-Ừm!_Nó tắt máy, nằm dài trên giường, mai gặp sao? Ý nghĩa của câu đó là gì nhỉ? Mà ngày mai là chủ nhật, mà chủ nhật thì nó vô cùng rảnh rỗi. Ầy, ngày mai tin chắc rằng sẽ rất thú vị cho xem.
|
C.37 - Chuyện Tình Tay Tư
Sáng sớm, bầu trời trong xanh không một gợn mây, gió thổi vi vu lùa vào những tán cây xanh um tùm trong vườn nghe xạc xào, đâu đó những chú chim hót líu lo, những chú bướm lượn bay trong sắc nắng vàng nhạt, khóm hoa dọc theo lối đi trong sân đua nhau nở rộ. Mùa xuân xinh tươi đã về.
Nó đang mơ màng trong giấc ngủ nơi hắn và nó đang tựa đầu vào nhau trên cánh đồng hoa bồ công anh, gió nhè nhẹ lùa vào tóc nó bay bay trong gió. Một cảnh tượng vô cùng lãng mạng, hắn quay sang nhìn nó với ánh trìu mến, thân thương, và rồi hắn từ từ cúi người xuống, nó nhắm mắt lại....
"Nhớ anh...cô đơn mình em biết thôi. Nghĩ về anh...nụ cười hồn nhiên khoé môi. Phút giây này thôi chẳng thể nói hết nên lời, những phút suy tư lòng em xao xuyến hết bấy lâu...(Cảm giác yêu_Khổng Tú Quỳnh). "
Chiếc điện thoại của nó vang lên, nó bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại, hậm hực tung cái chăn ra, nó vơ tay lấy cái điện thoại trên bàn. Đang tới khúc cao trào cái mà..thật sự rất tức giận, cái tay quơ quơ mãi mà không chạm tới cái điện thoại được, nó đứng phắt dậy chân đạp trúng con heo gấu bông, không giữ được thăng bằng nó nhào xuống nền nhà.
-Oái...ui da..chết cái mặt của tui rồi! Đời ơi là đời, cái miệng méo luôn..híc......_Đứng dậy lấy cái điện thoại nó nói lớn à hét lên mới đúng. - A NHÔ! Cái hì nhế hử?
-_Tiếng hắn văng vẳng đầu dây bên kia.
Nó nghe tiếng hắn thì vội vàng sửa cái miệng méo ngay ngắn lại đáp.
-À, đúng rồi, tui đây! Có chuyện gì không?
-_Hắn nói rồi cúp máy.
Nó vội vàng chạy xuống, mở cửa ra thì thấy hắn đang đứng tựa lưng vào chiếc BMW đen bóng. Hắn thấy nó thì đi lại, mỉn cười cho cái bộ dạng của nó bây giờ rất chi là bắt mắt. Tóc tai bù xù, bộ pyjama rộng có hình con heo nữa cơ chứ. Trông cũng đáng yêu ra phết nhỉ, có điều trông nó lúc này đáng cười hơn.
-Đi ăn sáng không heo ngốc?
-Hở?_Nó vẫn còn đang ngơ ngác vì vừa mới mơ tới hắn thì giờ đây hắn đã đứng trước mặt.
-Hở? Hở gì?_Hắn nhăn mày nói -Tôi bảo cô lên thay đồ rồi xuống đây! Nhanh đi!_Hắn đẩy nó vào trong nhà, hắn cũng theo vào trong ngồi luôn. Nó lên lầu, thay xong thì bước xuống rồi cùng hắn đi.
Hắn chở nó tới một quán ăn nổi tiếng với các món pháp ngon. Nó ngồi im lặng, có vẻ như đời nó toàn là được người khác chở đi ăn thì phải? Đăng và Minh hai tên đấy cũng thường hay chở nó đi ăn. Nhưng ăn với Đăng và Minh thì nó chẳng ngại điều chi, ăn một cách ngon lành, còn ngồi chung với hắn thì ôi thôi, tim đập nhanh như vừa mới chạy marathon vậy. Thức ăn chẳng thể quyến rũ được nó nữa.
Hắn thấy nó hơi lạ thì hỏi.
-Cô sao thế? Ăn không ăn ngồi thẫn thờ đó chi vậy?
-À, ừm!_Hắn vừa nói xong thì nó vội vàng cắt, gắp nhai ăn nhanh chóng.
Hắn nhìn nó một cách chăm chú, ối dào, nhìn nó như bị bỏ đói cả đôi ba bữa vậy. Đang nhồi nhét thức thức ăn vào miệng thì thấy ánh mắt hắn nhìn nó như người ngoài hành tinh thì ngay tức khắc nó bị hắn làm cho nghẹn tím mặt.
-Khụ khụ.._Nó bưng ly nước uống thì sặc mặt đỏ gay
Hắn thấy vậy vội vàng chạy sang bên cạnh nó, rút khăn giấy đưa cho nó.
-Có sao không vậy? Cẩn thận chứ_Hắn ân cần hỏi.
-Không..không sao!_Nó khoác tay.
Mấy cô, mấy thím xì xầm bàn tán nào là nó tốt số có bạn trai ga lăng, vừa đẹp trai vừa dễ thương, hiếm lắm mới có thằng nào tốt như vậy, ôi thôi...trời ạ, sao không nói hắn hên mới gặp nó cơ chứ?
Nó nghe vậy thì mặt đỏ nay lại càng đỏ thêm. Hắn không nói gì chỉ khẽ cười.
***
Chiếc xe hắn dừng trước nhà nó, nó mở cửa bước ra thì bắt gặp Đăng đang đứng bên chiếc xe chờ nó tựa khi nào. Đăng thấy nói, mỉn cười như ánh mặt trời bước lại. Hắn cũng mở cửa xe bước ra và hai kẻ chạm mặt nhau.
Đoàng..bốn mắt tha thiết nhìn nhau toé lửa, rồi bất chợt quay sang nhìn nó.
-Ngọc, ai vậy?_Đăng và Tú cùng lúc nói.
-Ơ..đây là.._Nó định giới thiệu Đăng cho hắn nhưng chưa kịp nói đã bị cả hai ngắt ngang.
-Bạn trai cô à?_Lại đồng thanh.
-Không phải đây là..._Nó nhìn hắn định giải thích nhưng một lần nữa bị cắt lời.
-Thật sự là bạn trai sao?_Cả hai nói tiếp.
-Trời ơi, có im cho tôi nói không vậy hả?_Nó chịu hết nổi hét lớn, cứ nhảy vô họng nó ngồi hoài, hai cái tên đáng ghét.
Cả hai im lặng nhìn nó. Nó ráng nuốt cục giận xuống, thở dài một cái, nó nói.
-Đây là..._Nó giơ tay chỉ Đăng định giới thiệu thì từ đâu xuất hiện kẻ thứ tư.
-Cô ới ời.._Cậu Minh từ đâu láy con SH chạy tới thắng trước mặt nó và hai tên kia, nhìn nó cười tươi như hoa.
-Ai đây?_Minh nhìn hai tên bên cạnh, hai tên bên cạnh nhìn Minh, cả ba nhìn nó hỏi.
-Grừm..mấy người..
-Cô nói đi, họ là ai?_Tiếp tục đồng thanh.
Đầu nó bắt đầu nghi ngút khói, ghét nhất là ai chui vô họng nó khi nó chuẩn bị nói. Từ nãy giờ chịu đựng nhiều rồi, nó quay vào trong đóng cửa cái rầm, và nói một câu.
-Mặc xác mất người muốn làm gì thì làm muốn nghĩ gì thì nghĩ!
Cả ba nhìn nhau, chẳng ai hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nó hận hực bước vào nhà, trời ơi, cái gì cũng phải từ từ để nó nói cho mà nghe, cứ vừa mở miệng nói chưa được gì đã bị họ ăn cơm hớt. Rõ điên mà, thôi thì họ muốn nghĩ sao nghĩ.
Nó leo lên sopha đánh một giấc ngon lành. Ngoài kia, Minh đang cố gắng leo tường và í ới gọi nó, hắn đang đứng trước cửa vừa bấm chuông vừa ngóng vào, còn Đăng thì bấm số nó gọi liên tục nhưng chẳng thấy bắt máy.
Nó ngủ mà cái điện thoại cứ reo liên tục, cái chuông cứ réo in ỏi và tiếng Minh gọi lé ché vang vọng trong tai nó khiến nó ôm đầu, chạy ra mở cửa và hét.
-Trời ạ, mấy người có để yên cho tôi không vậy hả?
Trước mặt nó, ba gương mặt nhìn phát tội, giống như sắp vào tù ngồi đếm lịch ý. Minh mếu máo đôi mắt long lanh chỉ chờ nó quát tiếng nữa là sẽ khóc ngay. Hắn mặt nhăn nhó đến khó coi. Minh nét mặt buồn bã.
Nó nuốt một ngụm nước bọt, khẽ thở dài và nói.
-Được rồi, được rồi, muốn gì thì nói đi.
-Chúng tôi chỉ muốn biết họ là ai?_Ba người chỉ tay vào nhau, nhìn nó nói.
Cố gắng để không nổi điên, nó cũng không hiểu sao nó lại điên đến mức đó nữa, có lẽ tại ba tên này đáng ghét, ghét mà chẳng có lý do. Đơn giản chắc tại thấy phiền.
-Đây là Đăng giám đốc cũ của tôi, đồng thời cũng là bạn._Nố chỉ tay vào Đăng và nói, hai tên kia nghe thế thì mỉn cười. Đăng có chút buồn thoáng trên gương mặt khi nghe nó nói vậy.
-Đây là Minh, tôi hiện đang là gia sư cho cậu ấy!
-Còn đây là.._Nó hơi chần chừ khi nói về hắn. -Là bạn thân của tôi! Đó được chưa, thật là!
Chẳng ai nói gì nữa, mỗi người mang một tâm trạng ra về vì bị nó đóng cửa đuổi một cách phũ phàng.
Hắn láy xe, trong lòng không khỏi buồn câu nói "Bạn thân" của nó, nhưng hắn vui vì hai tên kia không phải bạn trai nó. Hắn đã tỏ tình thế cơ mà nó im lặng chẳng chịu nói gì hết, đã thế nhất định hắn phải làm cho nó yêu hắn mới được, lúc đấy tỏ tình thì vẫn chưa muộn. Rồi hắn khẽ mỉn cười cho cái suy nghĩ của mình.
Đăng thì có vẻ buồn, vì với nó anh chỉ một giám đốc cũ và là người bạn của nó, anh biết rằng hai người kia cũng rất thích nó, anh phân vân không biết có nên rút lui hay không, cách tốt nhất để nó cảm thấy thoải mái và dễ chịu. Anh không mong nó sẽ thuộc về anh, chỉ cần nó hạnh phúc chắc rằng anh cũng sẽ cảm thấy vui.
Còn Minh, cái tính trẻ con cộng cứng đầu thì đời nào cậu chịu bỏ cuộc. Biết rằng đối thủ lần này có vẻ nặng ký nhưng nhất quyết phải đấu tới cùng, biết đâu, cô cũng thích cậu thì sao? Nghĩ tới đó cậu cười rõ tươi.
Vậy ra, trò chơi tranh giành tình yêu chỉ mới bắt đầu thôi!
|