Tại Sao Tôi Lại Yêu Em? Vịt Con Xấu Xí
|
|
CHAP 16: RỐI LOẠN
Bước từng bước chân chậm rãi, Hòa Phát chợt dừng trước cửa phòng kế toán.
Cánh cửa chợt mở, có bóng người bước vào, Hà Vy giật mình, cô vội sắp xếp lại giấy tờ, chẳng biết sao cô lại run tay đến nỗi làm rơi cả bảng kế hoạch xuống đất.
Đang lúi húi định nhặt lên thì đã có người cúi xuống nhặt giùm cô. Hà Vy cúi đầu áy náy:
- Cám…cám ơn chủ tịch…
- Không có gì – Hòa Phát cười – Mà người trong phòng đâu hết rồi?
- Dạ, họ đi ăn rồi ạ.
- Thế à? Thế em ăn gì chưa? Mình đi kiếm gì ăn đi, tôi đói bụng rồi.
Nói rồi Hòa Phát chỉnh sửa lại cà vạt rồi ung dung bước ra khỏi phòng. Hà Vy ngây người hồi lâu rồi mới hiểu được những gì mà ngài chủ tịch vừa nói, cô nhanh chân theo sau Hòa Phát.
Thức ăn được dọn ra đầy bàn, Hà Vy trố mắt nhìn mặc cho Hòa Phát vẫn thản nhiên và định gọi thêm vài món nữa.
- Thưa chủ tịch, bấy nhiêu được rồi ạ, gọi thêm nữa thì lãng phí lắm – Hà Vy chợt lên tiếng.
Hòa Phát không ngạc nhiên gì mấy khi nghe được câu nói này. Anh hiểu con người Hà Vy qua một vài lời kể của Thanh Nam. Anh ung dung đặt bảng Menu xuống bàn, hai tay đan vào nhau, nhìn thẳng vào Hà Vy:
- Tại sao em lại không thể hòa đồng với mọi người trong công ty?
Hà Vy vội cúi đầu, cô không muốn trả lời câu hỏi này.
- Em không trả lời cũng không sao. Thế em có biết tại sao cô lại được vào tập đoàn Hòa Phát một cách dễ dàng như vậy không? – Hoà Phát trầm ngâm hỏi.
Hà Vy chợt lắc đầu.
- Là tại vì…. – Hòa Phát trầm ngâm hồi lâu.
- Tại sao? – Hà Vy không giấu được thắc mắc.
- ………..
- Dạ, mời anh chị, chúc anh chị ngon miệng ạ!
Hai cặp mắt chợt quay lại nhìn người vừa phát ra câu nói đó. Một cô phục vụ bàn đang mỉm cười nhìn 2 người. Hà Vy cười nhẹ:
- Cám ơn em!
Người phụ bàn quay đi vì phải bận việc với một vài bàn khác. Hà Vy nhìn chén cơm trước mặt mình, không buồn cầm đũa.
- Em ăn đi – Hòa Phát gấp cho cô một miếng thịt to.
Hà Vy khẽ gật đầu, cô cầm chén cơm lên. Cái cảm giác dư âm vẫn còn. Trước đây cô và Thanh Phong cũng đã từng đến nơi này, đã từng trao cho nhau cái nhìn ấm áp và nụ cười vui vẻ. Nơi đây đã từng có một chàng trai đã quỳ xuống cầu hôn cô gái. Cô gái ngượng chin cả mặt trước sự hò hét cổ vũ của mọi người xung quanh nhưng rồi cũng ngại ngần gật đầu đồng ý. Chiếc nhẫn được đeo vào ngón tay cô gái trong sự ngỡ ngàng và ghen tị của biết bao người.
Cảm giác khóe mắt hơi cay, Hà Vy cúi gầm mặt, để cho người đối diện không phải nhìn thấy những giọt nước mắt sắp trực trào.
Một giọt nước rơi vào chén cơm, Hà Vy cầm đũa quơ vội nó đi.
Một giọt nước nữa cũng vô tình rơi xuống. Màu đỏ của máu dường như quá nổi bật trong chén cơm trắng ngần.
Hà Vy vội hốt hoảng, cô đã chảy máu cam. Quơ vội miếng khăn trên bàn, cô cố ngước cao đầu để máu cam không phải chảy xuống nữa.
Ánh mắt Hòa Phát tối sầm lại, dường như linh cảm được điều gì đó chẳng lành, anh bỏ cả chén cơm, chạy đến bên Hà Vy. Dạo này trông cô yếu ớt và gầy gò hơn hẳn, ban đầu anh cứ nghĩ rằng là do cô quá mê việc đến nỗi quên ăn, nên hôm nay anh mới dẫn cô đi ăn để bồi bổ. Cho đến lúc này, anh thật sự lo lắng khi thấy Hà Vy bị chảy máu cam. Anh lo lắng hỏi:
|
- Cô bị sao thế? Cảm thấy trong người không ổn à? Để tôi đưa cô đi bác sĩ.
- Không sao đâu – Hà Vy vỗ vỗ trán – Tôi bị thế này hoài à, lát nữa sẽ tự động hết thôi, chắc không có gì đâu.
- Có thật không? Hay mình vào bệnh viện đi, cô mà có chuyện gì thì Thanh Nam giết tôi chết mất.
Hà Vy như bị điểm huyệt, cô nhướng mắt nhìn Hòa Phát:
- Thanh Nam?
Hòa Phát khẽ gật đầu.
- Anh quen Thanh Nam à?
Hòa Phát lại gật, có lẽ đến giờ phút này anh nên nói hết mọi chuyện cho Hà Vy biết.
*---*---*---*---*
Ngoài đường, mưa lại ào đến, mưa tuôn xối xả. Mưa nặng hạt. Và lòng Hà Vy nặng trĩu. Ngoài đường phút chốc không còn một bóng người. Họ đã tìm được chỗ trú mưa để sẵn sang đợi đến khi cơn mưa tạnh hẳn, họ lại tiếp tục những gì mà họ muốn làm.
- Không ai ngu ngốc đến nỗi không tìm cho mình một chỗ trú mưa khi trời mưa to thế này đâu.
Cảm giác da thịt không còn bị những giọt mưa nặng trĩu tuôn xuống, giọng nói ấm áp vang lên sau lưng. Hà Vy quay lại, mái tóc màu hạt dẻ đang ướt nhèm vì phải đứng ngoài mưa. Trên gương mặt ấy nở một nụ cười. Hà Vy run khe khẽ, những giọt mưa đan vào nhau, rơi xuống cây dù đàn che chắn cho Hà Vy không bị ướt. Bàn tay Thanh Nam rắn chắc cầm cây dù, thân hình cao lớn đã giúp cô che đi những giọt mưa lạnh lẽo kia.
Đau khổ. Lại một lần nữa Hà Vy đau khổ. Đau trong tim, khóc trong lòng. Người mà cô muốn thấy, muốn nhìn, có lẽ sẽ không bao giờ xuất hiện nữa. Trước mặt cô là một người khác, một người có gương mặt y như tạt với người mà cô yêu thương.
Nhìn thấy Thanh Nam, Hà Vy chợt nhớ đến những gì mà Hòa Phát vừa nói. Như không cầm lòng được những gì chất chứa trong lòng, cô chạy vội tới, ôm chặt lấy thân hình cao lớn trước mặt.
Cây dù bỗng rơi tự do xuống mặt đường.
- Thanh Nam, sao anh lại có thể như thế chứ? Tại sao anh lại có thể vì em mà làm những chuyện đó, thật ra em có gì để cậu có thể hi sinh tất cả như vậy? – Hà Vy bật khóc.
Thanh Nam cười hiền, anh vuốt nhẹ mái tóc của Hà Vy, rồi quàng tay ôm cô thật chặt:
- Em nói chuyện gì cơ?
- Chuyện em bị xỉu, anh đã đưa em về nhà, chuyện em được vào tập đoàn Hòa Phát một cách thật dễ dàng, chuyện Hòa Phát bảo vệ để em không bị người khác ức hiếp, chuyện anh đã một mình đến bệnh viện để hỏi về bệnh tình của em, và chuyện anh đã tình nguyện hiến tủy để mong cứu sống em.
- Bấy nhiêu đó vẫn chưa đủ, Hà Vy à, anh yêu em hơn thế, hơn những gì anh đã làm, bây giờ và mãi mãi cũng thế - Thanh Nam nhẹ nhàng nói.
- Thanh Nam à, anh đừng vậy mà, anh biết là em không thể đáp lại tình cảm của anh mà, người em yêu là Thanh Phong, chứ không phải anh! – Hà Vy buông giọng.
- Anh biết, vì thế anh mới làm như vậy, anh biết thế nào Hòa Phát cũng sẽ cho em biết những chuyện đó, bởi vì anh muốn như vậy. Hà Vy à, không có ai ngu ngốc đến nỗi một mình đứng trơ trọi dưới mưa mà không tìm cho mình một chỗ trú, em hãy cho anh được làm chỗ trú cho em, dẫu biết rằng khi cơn mưa tạnh, em sẽ rời bỏ anh mà tiếp tục cuộc sống của mình, anh cam chịu hết tất cả - Thanh Nam chậm rãi nói từng chữ một.
- Đừng như thế - Hà Vy vừa nói vừa dùng hết sức mình để đẩy Thanh Nam ra – Em không thể làm như vậy được, anh là em rể của em, Hạnh Như đã từng là bạn tốt của em. Anh hiểu chứ? Vả lại, em nhắc lại một lần nữa, người em yêu là Thanh Phong, không phải anh!
Bất ngờ mất thăng bằng vì bị Hà Vy đẩy ra xa, Thanh Nam lùi lại vài bước, anh nhếch miệng:
- Thanh Phong? Thật ra thì anh ta có gì để em yêu em thương đến vậy? một thằng đàn ông hèn nhát, dám làm mà không dám nhận, một thằng đàn ông ra ngoài lăng nhăng, đến khi về nhà lại không dám đối mặt với vợ mình, một thằng đàn ông vì gái đẹp mà để mất hết 5% cổ phần của công ty. Em nói đi, anh ta có xứng đáng với tình yêu của em không? – Thanh Nam tức giận hét lớn.
- Đủ rồi! – Hà Vy nhăn mặt, cô lấy tay ôm lồng ngực mình, cảm giác khó chịu khó thở len lõi trong người, cô cố gắng nói từng câu từng chữ một – Em không cho phép anh nói như vậy, Thanh Phong không xấu xa như anh nói đâu!
Hà Vy bịt chặt tay chạy đi, tiếng bước chân thổn thức vang lên trên con đường vắng vẻ.
Có khi, những gì người ta mắt thấy tai nghe cũng chưa hẳn là sự thật. Hoặc có khi người ta không chịu tin, không muốn tin. Hoặc cũng có khi, người ta sợ phải đối diện với một sự thật nào đó.
Thanh Nam không đau buồn, không tức giận trước phản ứng của Hà Vy. Anh hiểu tất cả mọi chuyện, anh hiểu người Hà Vy yêu là Thanh Phong, anh hiểu rằng cô đang phải đối diện với một sự thật vô cùng tàn khốc, cô đang phải chịu sức ép từ mọi phía. Nhưng anh sẽ không bỏ cuộc, bởi vì anh tin anh sẽ mang đến cho Hà Vy tiếng cười và hạnh phúc. Chứ không phải như Thanh Phong, toàn khiến cho cô phải khóc, phải buồn, và luôn phải chịu ấm ức.
- Anh nhất định sẽ có được em, Hà Vy à.
Thanh Nam khẽ nhếch môi. Bật chiếc hột quẹt, anh đốt điếu thuốc và rít một hơi thật dài. Từng làn khói bay ra rồi nhanh chóng hòa vào cái hơi lạnh do dư âm của cơn mưa vừa tạnh. Có lẽ rằng anh cần hút thuốc hơn cần bất kỳ điều gì khác, vì ít ra nó khiến anh trở nên điềm tĩnh hơn và suy nghĩ được chính chắn hơn.
|
CHAP 17: BUÔNG TAY
Trời chiều, gió thổi nhẹ. Từng cơn gió luồn qua kẽ tóc. Khánh Phong nhắm nghiền mắt, chiếc điện thoại anh cầm chắc trên tay, chỉ trực chờ một cuộc gọi đến hay một tin nhắn từ ai đó. Thế nhưng nó đã làm anh thất vọng. Suốt cả buổi chiều, anh chỉ mong điện thoại của mình rung lên, dù chỉ là một tiếng rung nhẹ. Ngồi trước cửa nhà Anh Thư đã gần 3 tiếng, có đôi lúc anh thấy mình quá ngốc nghếch và khờ khạo. Anh cứ ngồi đây thì cô có biết được hay không? Dù anh có bị gió lạnh làm cảm đi hoặc dù anh có chết ở đây, Anh Thư cũng sẽ không biết. Suốt cả đêm qua anh không chợp mắt được. Hình ảnh Anh Thư cứ quấn lấy những suy nghĩ trong anh. Không chỉ đơn thuần là một cô gái nghịch ngợm ương bướng nữa, mà là cả con người cô, cả tấm lòng nhân hậu và hiền từ của cô. Có chăng những giọt nước mắt kia đã làm anh cảm động? Hay đôi mắt đẫm nước là nguyên nhân khiến trái tim anh đập lệch đi?
Trái đất tròn để những người có duyên nhất định sẽ gặp nhau, để ta nhận ra ta không thể nào mãi trốn tránh nhau. Gặp nhau là duyên số, yêu nhau là định mệnh.
Anh đã từng có duyên số với rất nhiều người, nhưng định mệnh xui khiến anh biết yêu, được yêu thì chắc chỉ có một người.
Anh nhận ra được người đó đã từ từ bước chân vào cuộc đời anh, vào những luồn suy nghĩ vô định của anh, và cũng có khi đã vào những giấc ngủ hằng đêm của anh mà anh không hề hay biết.
Có tiếng mở cửa nhẹ, Khánh Phong mừng húm, anh đứng phắt dậy và chạm phải gương mặt phờ phạt đầy mệt mỏi của Anh Thư.
- Cái gì vầy nè? – Anh Thư nhăn mặt khổ sở - Chưa gì đã bị ám rồi sao?
- Em không sao chứ? – Khánh Phong bám 2 vai Anh Thư lắc nhẹ - Em vẫn ổn chứ? Sao anh thấy em ốm hơn hôm qua thế này?
- Cái gì vầy trời! – Anh Thư hơi bất ngờ, cô đẩy mạnh Khánh Phong ra – Ma nhập anh hả?
- Không không, anh quan tâm em thiệt mà, em vẫn ổn phải không?
Khánh Phong không ngừng hỏi dồn dập khiến Anh Thư không thể thở nổi, cô đứng xa ra để người ta không nhận thấy sự chênh lệch về chiều cao của hai người. Hai tay chống nạnh, cô mắng xối xả vào mặt Khánh Phong:
- Nè, anh có thấy là anh vừa vô duyên vừa bất lịch sự không hả? Ỷ mình đẹp trai có tài thế muốn cưa ai thì cưa, muốn giỡn với ai thì giỡn à? Lại còn định lừa tình tôi nữa sao? Xin lỗi anh nhé, bà đây có cả danh sách những người tình của anh, và tôi không muốn mình là người ngu ngốc tiếp theo đâu.
Khánh Phong hơi bất ngờ. Mới nãy Anh Thư còn yếu đuối mong manh thế cơ mà, sao bây giờ chẳng khác gì sư tử Hà Đông thế. Anh Thư quay mặt định đóng sầm cửa lại thì cảm nhận được một bàn tay ấm áp giữ lấy bàn tay mình. Mím chặt môi, cô quay đầu lại:
- Bỏ ra!
- Không! – Khánh Phong kiên quyết.
- Đừng chọc tôi phải nổi điên lên! Bỏ ra mau!
Bỗng chốc cánh tay Anh Thư được buông lơi. Hơi thất vọng. Nhưng cô vẫn mím môi, đóng sầm cửa lại. Một cảm giác trống vắng len lỏi trong lòng.
Khánh Phong nhíu mày, anh đứng đấy suy nghĩ hồi lâu, rồi cũng quay lưng bước đi. Người con gái ấy đã không có bất cứ niềm tin nào cho anh cả. Có nói gì, có làm gì cũng chỉ khiến cô xem anh như thằng hề mà thôi. Mà huống hồ chi anh vẫn chưa xác định được cái tình cảm của mình là gì nữa mà. Anh nên cần thời gian để suy nghĩ lại. Rằng anh có thật sự chân thành hay chưa, anh có thật sự cần cô hay chưa. Hay chỉ đơn giản rằng anh đang muốn khám phá con người kỳ lạ đó, muốn chiếm hữu con người đó của riêng mình.
Có tiếng bước nhẹ quay đi của một người con trai, người đã từng ngồi trước cửa nhà của một cô gái 3 tiếng đồng hồ để đổi lại cái nhìn lạnh nhạt, thờ ơ và thái độ cộc cằn. Khánh Phong cười nhẹ, ừ thì chính điều đó đã tạo ra sự khác biệt của trên người cô ấy.
*---*---*---*---*---*
Nắng. Nóng. Quán café yên tĩnh nằm gọn trong một con hẽm. Ngồi trong quán, Thanh Nam châm ngòi, rít một hơi thuốc thật dài. Anh ung dung tựa người trên ghế. Ánh mắt quét thẳng vào người đối diện:
- Anh ra điều kiện đi!
- Điều kiện gì? – Thanh Phong nhíu mày, ra vẻ không hiểu.
- Bao nhiêu tiền cho một chữ ký trên tờ giấy li hôn?
- Mày….. – Thanh Phong giận dữ, ánh mắt rộ lên hai ngọn lửa bừng cháy.
- Tôi không thích nói nhiều, ký vào tờ giấy, và biến mất mãi mãi nơi đây, bao nhiêu tiền cho cuộc trao đổi đó?
Thanh Phong đứng phắt dậy:
- Mày điên rồi, mày đang nói cái quái gì vậy hả?
- Hạnh Như? Huyền Trân? Shandy hay một ngôi biệt thự tiền tỷ? Tất cả mọi thứ tôi đều có thể cho anh, chỉ cần anh biến mất khỏi cuộc đời Hà Vy - Thanh Nam bình tĩnh nói từng câu từng chữ, dường như không hề mảy may trước thái độ bức xúc của anh trai mình.
- Mày có biết là mày đang nói cái gì không hả thằng điên?
- Tôi biết, tôi không ngu ngốc đến mức không kiểm soát được hành động và lời nói của mình – Ánh mắt Thanh Nam xuyên thẳng vào Thanh Phong khiến Thanh Phong phải chột dạ - Từ trước đến giờ, cái gì tôi muốn có đều phải qua tay anh, anh có thấy bất công không khi mà tôi chỉ ra đời sau anh có vài phút?
- Mày điên thật rồi, có bao giờ mày ăn nói với tao như vậy đâu!
- Phải! – Thanh Nam đứng bật dậy, anh bước đến gần Thanh Phong, nhìn anh trai mình bằng ánh mắt sắc lạnh – Tôi im lặng, tôi cam chịu, là vì mẹ, vì Hà Vy. Còn bây giờ, tôi xin nói thẳng 1 câu, anh không xứng với Hà Vy!
Thanh Phong bất lực nhìn thằng em hổ báo như chỉ muốn ăn tươi nuốt sống mình. Anh đẩy mạnh Thanh Nam ra:
- Mày đã thay đổi, tao không ngờ mày lại trở nên như thế!
- Anh có biết thế nào là GIỚI HẠN hay không? Một con mèo cũng sẽ biến thành hổ báo nếu nó bị cuộc đời chèn ép đến không lối thoát, chính anh, chính anh đã khiến tôi trở nên như vậy! – Thanh Nam hét lớn.
- Mày điên rồi, điên thật rồi! Tao sẽ không bao giờ đồng ý cái yêu cầu khốn nạn của mày đâu, em trai ạ!
Nói rồi Thanh Phong quay bước định ra khỏi quán. Cảm giác bực tức.
- Nếu anh bước ra khỏi đây – Thanh Nam nói vọng ra – Thì đừng ÂN HẬN!
Bước chân bị gián đoạn. Thanh Phong hơi sững người. Em trai anh đã thay đổi đến mức không thể tưởng tượng được.
- Ân hận là thế nào? Mày sẽ giết tao ư? – Thanh Phong quay đầu lại, hơi nhếch môi – Mày hãy nhớ rằng, chúng ta là anh em sinh đôi.
- Anh thôi đi, tôi đã chán ngấy với cái gương mặt này rồi! – Thanh Nam hét lớn – Tôi sẽ khiến anh phải ân hận, anh trai à!
Thanh Phong không hề mảy may bước tiếp, buông nhẹ một câu, không lớn nhưng cũng để đối phương nghe thấy:
- Tùy mày!
Hai tay Thanh Nam như đong cứng lại, anh tức giận nhìn Thanh Phong bước ra mà không biết phải nói gì để anh trai mình có thể dừng chân mà nghe anh thương lượng.
Vứt mạnh điếu thuốc xuống đất. Thanh Nam bực bội bỏ đi khỏi quán. Anh không cần phải nói nhiều với người làm người anh yêu đau khổ. Bây giờ, anh cần phải hành động, hành động để bảo vệ người con gái anh yêu, với bất cứ giá nào.
*---*---*---*---*---*
|
Clip quảng cáo cho dòng sản phẩm mới của Long Phụng được dự tính sẽ tung ra vào ngày 7/2, tức là đúng 1 tuần trước ngày lễ Valentine. Dự tính sản phẩm này sẽ tạo ra một làn sóng mới cho thị trường mỹ phẩm vốn dĩ đang bão hòa bởi những tính năng đặc biệt trên cả tuyệt vời của BEAUTY. Thanh Nam quay quay đầu viết như đang nghiền ngẫm điều gì đó, anh tựa sát lưng vào thành ghế, đôi mắt nhắm nghiền. Hít một hơi thật sâu để lấy được bình tĩnh cho những chuyện tiếp theo, anh bấm bấm điện thoại:
- Gởi ngay cho tôi bảng kế hoạch cho sản phẩm mới đợt này!
- Dạ, nhưng phòng kinh doanh nói rằng vẫn chưa hoàn thành ạ.
- Nói với họ phải hoàn thành xong trước 3h chiều và gởi mail qua cho tôi, nếu không thì chuẩn bị cuốn gói ra khỏi đây!
- Dạ…dạ… vâng ạ!
Cúp máy, Thanh Nam nhíu mày. Phòng kinh doanh bắt đầu làm việc lề mề thế từ khi nào. Chỉ còn 1 tháng nữa thì sản phẩm mới sẽ được tung ra thị trường theo như dự kiến, thế mà bảng kế hoạch kinh doanh và marketing đến giờ vẫn chưa xong. Hơi bực mình, anh lại nhíu mày. Vẫn còn chuyện quan trọng mà anh chưa giải quyết. Anh phải dẹp đường cho thật sạch để không ai có thể cản bước tiến của anh. Sự nghiệp. Và cả người con gái anh yêu.
Bây giờ chính là lúc anh phải diễn cho thật đạt. Đời là một vở kịch. Và anh chính là đạo diễn của vở kịch đó.
*---*---*---*---*
Nằm lỳ trong phòng suốt cả ngày, Hà Vy cảm thấy bụng mình đói meo. Xỏ đại đôi dép dưới đất, cô làu bàu đi xuống nhà bếp.
Nhà bếp trống trải. Không một bóng người. Hà Vy thở dài. Ừ thì giờ đây bên cạnh cô không còn ai hết. Ừ thì đến lúc tuyệt vọng nhất thì ta mới có thể biết ai là người thật lòng. Hà Vy mím môi, đôi mắt khô khốc không còn một giọt nước. Cô đã từng khóc rất nhiều, rất nhiều rồi. Có lẽ trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, cô cần phải buông tay, buông tay tất cả. Cô không có quyền giữ bất cứ thứ gì cho riêng mình, nhất là trong khi cô cảm thấy sự sống và cái chết đang gần kề với nhau, khoảng cách này chỉ có thể tính bằng ngày, bằng giờ. Và giờ đây, có lẽ cô cần buông tay.
*---*---*---*---*
“Và sau đây có một thông tin xin được cung cấp cho quý vị và các bạn. Theo một số nguồn tin nội bộ của tập đoàn mỹ phẩm Long Phụng, hiện tại giá cổ phiếu của công ty đang xuống dốc một cách thảm hại và bà Đỗ Mỹ Lệ - Chủ tịch hội đồng quản trị cùng con trai cả là Phan Thanh Phong - Tổng giám đốc và cô Shandy – Cô người mẫu Việt Kiều - Đã có một chuyến bay nhanh vào buổi chiều ngày hôm nay. Có nguồn tin cho rằng, người đứng đầu Long Phụng đang tránh né một sự thật nào đó hoặc cậu con trai cả cũng là tổng giám đốc của Long Phụng đang có mối tình vụng trộm với cô người mẫu chân dài này, và cũng có người cho rằng, Long Phụng đã dự đoán trước thời kỳ tan rã của mình. Tạm thời phía bên Long Phụng vẫn chưa có động thái nào để giải thích tin đồn này. Hiện tại chủ chốt còn ở công ty là anh Phan Thanh Nam, hiện chúng tôi đang tìm cách liên lạc với anh để có thể có những thông tin mới nhất cho các bạn. Và sau đây là một số hình ảnh chúng tôi ghi nhận được tại sân bay Tân Sơn Nhất”
Hà Vy bàng hoàng. Hình ảnh chồng cô, Huyền Trân và mẹ chồng đang bước những bước đi thật nhanh ra sân bay mà không hay rằng đang có máy quay đang chĩa hướng vào mình. Cốc nước trên tay Hà Vy rơi xuống trong vô thức. Bàng hoàng, tuyệt vọng. Như không tin vào những gì mình vừa nghe vừa thấy, cô nhấc máy điện cho Thanh Phong.
“Thuê bao quý khách vừa gọi…..”
“Thuê bao quý khách vừa…..”
“Thuê bao….”
Chuyện này là thế nào đây? Sao cô chẳng liên lạc với ai được hết vậy? Những suy nghĩ khó chịu hiện lên trong đầu, những hình ảnh vô vị nhạt nhếch cứ mờ dần trong tâm trí cô. Tất cả chuyện này là thế nào? Chỉ có người trong cuộc mới hiểu. Mà giờ đây cô không còn bất cứ cách nào để liên lạc với Thanh Phong.
Chắc có lẽ anh đã suy nghĩ kỹ, chắc có lẽ anh cần một sự giải thoát.
Anh cần vậy, và cô cũng thế.
Thế thì buông tay.
Một giọt nước mắt bắt đầu rơi trên đôi mắt sâu hoẳm, khô khốc. Có lẽ từ giờ Hà Vy phải tập cuộc sống một mình. Một cuộc sống không có cái tên Phan Thanh Phong bên cạnh.
|
CHAP 18:
Sáng, bị đánh thức bởi những tia nắng chói chang, Hạnh Như dụi dụi mắt. Cả đêm qua Thanh Nam không về nhà, căn phòng trống vắng chỉ có 2 mẹ con. Hạnh Như ngồi bật dậy, cô đến bên cạnh Ku Bin, thằng bé đang ngon giấc, đôi môi chúm chím đỏ mọng thật dễ thương. Đưa bàn tay lên vuốt nhẹ gương mặt bầu bĩnh trái xoan kia, Hạnh Như cười nhẹ. Đã lâu rồi cô không được nhìn con, ngắm con kỹ như thế này. Thời gian qua cô đã để con mình và cả bản thân mất đi tình yêu thương của người trụ cột trong gia đình. Và cô không muốn điều này tiếp tục. Ku Bin rồi cũng có ngày lớn lên, và nó cần một người cha, một người cha yêu thương nó thật sự chứ không phải là một tảng băng không ai có thể chạm vào được. Và cả bản thân cô cũng thế. Cô cũng là một người phụ nữ tuyệt vời, xinh đẹp, giỏi giang, là mẫu người lý tưởng của bao người đàn ông mà. Tại sao cô không có quyền được yêu thương chứ? Hạnh Như mím môi, cuộc đời thật bất công. Và cô không muốn sự bất công này tiếp diễn nữa. Cô phải tự đi tìm tình yêu thương từ người đàn ông mà cô đã gởi gắm cả cuộc đời mình.
- Con yên tâm, mẹ sẽ tìm cho con một người cha, một người cha đúng nghĩa và yêu thương con hết mực, con nhé!
Thì thầm nhẹ vào tai Ku Bin, Hạnh Như khẽ cười. Nụ cười nửa miệng đầy chua chát. Cô chợt nhận ra 1 điều rằng, cho dù cô có nhân nhượng, có cố gắng làm người vợ hiền đến đâu đi chăng nữa thì cuối cùng cô cũng chỉ là con rối trong lòng một ai kia thôi. Sự thật là vậy, cuộc đời là thế.
“Đôi khi, không phải ai đó thay đổi, chỉ vì cái mặt nạ của họ bị rơi ra”
Thế nên kể từ ngày hôm nay, cô sẽ lột bỏ cái lớp mặt nạ đó đi, trở về là con người thật của chính mình. Những tháng ngày qua cô đã sống quá giả tạo, vì Thanh Nam, vì Ku Bin. Nhưng bây giờ, Ku Bin cần yêu thương chứ không phải là một người cha hắt hủi nó và không cho nó bất cứ cái gì dù chỉ là một cái nhìn hờ hững. Sức chịu đựng của con người có giới hạn. “Tức nước” thì sẽ “vỡ bờ”. Quy luật từ trước đến giờ là thế.
*---*---*----*---*--* Nắng chiếu qua khe cửa. Nắng hắt tạo nên cảm giác nóng nực đến khó tả. Cuộn mình trong lớp chăn dày cộm, nhưng Hà Vy lại cảm thấy ớn lạnh. Thật khó chịu. Cô mím môi. Chắc bây giờ cô cần phải bảo vệ bản thân mình. Không ai quan tâm, không ai lo lắng. Thế thì phải tự mình yêu mình thôi.
Đưa thìa cháo nóng hổi lên miệng, Hà Vy bỗng cảm thấy nhợn nhợn và không buồn ăn gì nữa. Cô chạy thẳng vào toilet, ói một mạch. Cả ngày nay trong bụng cô có gì đâu mà ói. Thế nên cảm giác ói không được lại càng khó chịu hơn. Mở vòi nước thật lớn, Hà Vy phát thật mạnh vào mặt mình. Cảm giác những tia nước bắn thẳng vào mặt khiến cô dễ chịu đi phần nào. Vớ lấy chiếc khăn lau trên móc. Cô vô tình nhìn vào gương. Trong gương, một cô gái đen nhẻm, xấu xí. Gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống. Đôi môi tái nhợt như người bị thiếu canxi. Hơi bất ngờ và như một phản xạ tự nhiên, Hà Vy vội lùi lại mấy bước. Cô không ngờ người trong gương là mình. Một cô gái tiều tụy xanh xao, mới 20 mà trông như ngoài 80. Từ lúc về làm vợ Thanh Phong, Hà Vy chỉ cố gắng trở thành người vợ hiền, dâu thảo mà quên mất rằng, đã lâu rồi cô không soi gương. Bao nhiêu vết thâm, vết tàn nhan trên da mặt khiến cô trông thật thảm hại. Một giọt nước mắt vội rơi. Thế là giờ đây cô đã hiểu vì sao Thanh Phong không còn mặn mà với mình, vì sao Thanh Phong lại quên người vợ ở nhà để ra ngoài vụng trộm. Tất cả là do cô, do cô hết. Tại cô không biết cách giữ chồng, không biết cách níu giữ hạnh phúc gia đình. Hà Vy hoàn toàn không thể trách ai được, ngay cả bản thân cô còn cảm thấy ghê sợ bản thân mình nữa mà.
Có tiếng chuông cửa vang lên. Hà Vy tắt vội vòi nước rồi lật đật chạy ra mở cửa.
Ngoài cửa có hai con người, một nam một nữ đang đứng đấy. Dường như có sự chênh lệch về chiều cao nên cô gái cứ cảm thấy khó chịu khi đứng gần chàng trai.
- Nè, anh làm gì mà cứ đứng gần tôi thế kia? Xa xa ra tí coi – Anh Thư khệ nệ vừa xách túm đồ vừa cằn nhằn.
Khánh Phong nhướn mày:
- Không đấy, đưa đây anh xách giùm cho.
Vừa nói Khánh Phong vừa đưa tay ra để đón túm đồ trên tay Anh Thư, nhưng cánh tay ấy chợt xựng lại khi bắt gặp cái liếc xéo cháy lửa của cô nàng.
- Ờ… thì thôi! – Khánh Phong ngớ lơ đãng.
- Anh có thể về được rồi – Anh Thư liếc xéo chàng trai bên cạnh, buông một câu nhẹ tênh.
- Hơ…..
Mở cửa, Hà Vy thò đầu ra và bắt gặp 4 con mắt nhìn nhau không thiện cảm gì cho mấy. Thế là có một tiếng tằng hắng nhẹ:
- E hèm, đã đến đây thì vào chơi tí, lát chị nấu cơm cho 2 đứa ăn.
- Gì? 2 đứa? – Cả Khánh Phong và Anh Thư cùng đồng thanh.
- Sao? Có gì không đúng à? – Hà Vy ngơ ngác hỏi.
Hai tay chống nạnh, Anh Thư liến thắng:
- Tất nhiên là không đúng. Thứ nhất, tao là bạn của mày, mày không thể gọi tao bằng cái từ “đứa” được. Thứ hai, không phải là 2 đứa, mà chỉ có 1 đứa thôi. Có người rãnh rỗi sinh nông nỗi theo đuôi đến tận đây, mình nên đuổi hắn về Hà Vy nhỉ?
Như đã hiểu được phần nào câu chuyện, Hà Vy cười nhẹ:
- Thôi cô nương, tội cho hắn, vào ăn bữa cơm rồi hả về!
Khánh Phong mừng rỡ, anh đi thẳng vào nhà, cười tươi rói:
- Chị Hà Vy thương em ghê nhỉ!
Anh Thư liếc xéo Khánh Phong, rồi kéo tay Hà Vy vào trong nhà.
- Hà vy nè, mày thấy trong người sao rồi? Hay tao với mày đi khám he?
- Thôi không cần – Hà Vy cười nhẹ - Tao thấy khỏe hơn nhiều rồi.
- Sao tao thấy mày xanh xao quá – Anh Thư lo lắng nhìn Hà Vy – Mày xem này, khuôn mặt mày gầy sọp đi, sao tao lo quá, tao sợ….
Định nói thêm điều gì đấy nhưng khi bắt gặp cái nháy mắt ra hiệu của Hà Vy, Anh Thư im bặt, cô quên mất trong nhà này còn có sự xuất hiện của một-người-lạ.
- Tao không sao đâu mà, tại ăn uống không đầy đủ nên mới thế!
Hà Vy cười cười để trấn an nhỏ bạn. Trong khoảng thời gian này, cô nghĩ mình không nên làm cho người khác lo lắng. Càng không nên cho một người nào khác biết về bệnh tình của mình. Một người đau khổ cũng đủ rồi. Hãy để một mình cô gánh chịu tất cả, đừng để những người mà cô yêu thương, những người quan trong nhất với cô lại phải lo lắng cho cô. Để đến lúc lìa xa cõi đời này, cô cũng không cảm thấy có lỗi.
- Khánh Phong! - Anh Thư hắng giọng.
- Gì bây bê? – Khánh Phong cười “đểu”.
- Bây bê cái đầu anh – Anh Thư tiện tay quăng cho Khánh Phong túm đồ ban nãy – Đem vào nhà bếp nấu cơm đi.
- Gì? – Khánh Phong đón túm đồ, vẻ mặt đần ra như không hiểu những gì mà Anh Thư đang nói.
- Anh có tai không? Nhanh lên đi, tôi đói bụng rồi!
Khánh Phong tiu nghỉu nhận túm đồ rồi lê từng bước chân khó nhọc vào nhà bếp. Mà thôi, để lấy lòng người con gái anh yêu, anh đành phải chịu thiệt lăn vào bếp một bữa vậy.
Ngoài phòng khách, Hà Vy nhìn Anh Thư cười cươi:
- Hình như mày tìm thấy tình yêu rồi nhỉ?
- Không đâu! – Anh Thư nguýt dài – Không biết hắn ta là người thứ bao nhiêu nữa, tao còn đang trong quá trình thử việc hắn mày ơi.
- Mày định thử việc trong bao lâu? – Hà Vy cười nhẹ.
- Tao cũng không biết, chắc phải thử cho đến khi nào hắn ta chừa cái tật khi dễ người khác – Anh Thư trầm ngâm, rồi như nhớ ra điều gì đó, cô lay nhẹ Hà Vy – Nè, hôm qua tao có xem thời sự, hình như Thanh Phong và cô siêu mẫu gì đó …..
- Là Huyền Trân! – Hà Vy ngắt lời – Huyền Trân về nước được vài tháng thì nhận được lời mời làm người mẫu đại diện cho tập đoàn Long Phụng.
Hà Vy cười nhạt, đôi mắt nhìn vào khoảng không vô định.
- Cái gì? – Anh Thư hét lớn – Con Huyền Trân đó, nó chưa vào tù sao?
- Chuyện đó tao cũng không rõ, lúc ấy biết Thanh Phong và Huyền Trân có mối quan hệ không bình thường, đầu óc tao rối lắm, không còn tâm trạng để hỏi gì nữa.
Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi trên khóe mi khô khốc. Hà Vy vội đưa tay quẹt nhanh giọt nước mắt ấy, mím chặt môi:
- Tao không có quyền để níu kéo, để giữ anh ấy ở lại bên mình nữa. Anh ấy không thể đi cùng tao đến suốt cuộc đời, vì thế cho nên, anh ấy muốn đi đâu cứ đi, muốn làm gì cứ làm. Tao sẽ không níu kéo nữa.
- Mày…. – Anh Thư không kìm được nước mắt, cô ôm vội lấy nhỏ bạn thân của mình – Sao mày không nói cho Thanh Phong biết? Sao mày lại im lặng như thế hả? mày có biết là… có biết là…. Mày ngu lắm không hả?
- Tao biết, bệnh tình của tao không mong có hi vọng. Mày cũng biết ung thư máu là căn bệnh nan y mà, trước sau gì cũng phải chết. Trước giờ tao bị hiểu lầm nhiều rồi, bây giờ bị Thanh Phong hiểu lầm một lần nữa thì có sao. Huống hồ chi, tình cảm mà Thanh Phong dành cho tao đã không còn mặn mà như trước nữa….
Anh Thư khóc nấc. Hai tay cứ ôm chặt bờ vai bé nhỏ của Hà Vy. Cả hai cứ ôm nhau khóc mà không biết rằng, có một-người-lạ đã vô tình nghe thấy tất cả mọi chuyện, túm đồ ăn trên tay anh rơi xuống trong bàng hoàng.
Không có bí mật nào có thể giữ vĩnh viễn.
Và không có sự thật nào mà không được sáng tỏa.
|