Tại Sao Tôi Lại Yêu Em? Vịt Con Xấu Xí
|
|
CHAP 19:
Dựa lưng vào tường, Khánh Phong nghe tim mình đập mạnh. Nỗi bàng hoàng lo lắng cuốn lấy con người anh, đưa anh vào những dòng suy nghĩ vô định. Đến giờ phút này, đến tận tai anh nghe thấy những điều đó thì đã muộn, tất cả đã muộn. Bấm điện thoại số Thanh Phong, vẫn là tiếng “thuê bao” mặc định. Khánh Phong thở dài, anh có thể làm gì đây? Tay chân anh bủn rủn đến nỗi không thể đứng vững được nữa, bàn tay anh bất lực đến nỗi suýt đánh rơi chiếc điện thoại trên tay. Đây có lẽ là sự thật kinh khủng nhất mà anh được biết. Anh không biết phải làm gì ngoài nhìn 2 cô gái ôm nhau khóc nức nở và tự trách bản thân mình không giúp được gì.
Như chợt nhận ra điều gì đó, Khánh Phong bấm điện thoại, anh cần nói chuyện với Thanh Nam.
“Thuê bao….”
Tắt máy. Vô vọng. Khánh Phong dựa người vào tường. Anh không thể liên lạc với bất cứ người nào.
Dường như tất cả đang trốn tránh một sự thật gì đó.
Anh đã không còn bất cứ cách nào để giúp Hà Vy. Chỉ biết nhìn chị mình khóc nức nở.
Anh thật là một con người vô dụng.
Suốt bữa cơm ngày hôm ấy. Ba cặp mắt nhìn nhau. Ba người, ba tâm hồn, nhưng cùng chung một suy nghĩ. Những món ăn trông thật đẹp mắt mà không ai buồn gắp lấy một miếng. Anh Thư và Hà Vy không hề nghĩ rằng Khánh Phong biết chuyện này. Và anh cũng không muốn họ biết điều đó. Thế nên ba cặp mắt nhìn nhau nhưng không nói được gì. Hiểu thấu những gì mà đối phương suy nghĩ nhưng không thể bày tỏ. Những mâu thuẫn trong suy nghĩ của mỗi người khiến cả ba đều cảm thấy ngượng ngùng khi cùng ngồi trên một bàn ăn. Khánh Phong hơi bực mình, anh quăng đôi đũa xuống bàn, rồi đứng bật dậy.
Anh Thư và Hà Vy cùng ngạc nhiên nhìn Khánh Phong như không hiểu chuyện gì đã xảy ra với anh. Hà Vy đứng dậy kéo tay cậu em trai mình:
- Em sao thế? Đang ăn cơm mà định bỏ đi đâu?
- Ăn cơm? – Khánh Phong đưa ánh mắt bực bội nhìn Hà Vy – Hai người còn có thể ăn cơm được sao? Chuyện lớn đến thế mà hai người còn thản nhiên được à?
Hà Vy hơi bất ngờ, cô nhìn sang Anh Thư như tìm một lời giải thích. Khi thấy Anh Thư lắc lắc đầu, Hà Vy hơi yên tâm, cô nhỏ nhẹ:
- Có chuyện gì thì từ từ mình nói, em làm sao mà nóng tính vậy?
Khánh Phong hất tay Hà Vy ra. Trong lòng anh bây giờ nóng như lửa đốt. Không còn giữ được bình tĩnh cho mình, anh hét lớn:
- Chị Hà Vy! Trước giờ em luôn xem chị là người thân ruột thịt với em, chuyện gì em cũng tâm sự với chị, mà tại sao chuyện này chị lại giấu em? Chị nói đi!
Hơi bàng hoàng trước thái độ nóng nảy của đứa em, Hà Vy sững người:
- Em nói gì? Chị không hiểu.
Khánh Phong bấu lấy hai vai Hà Vy:
- Chị Hà Vy, tại sao chị lại không nói bệnh tình của mình cho anh Phong biết? Tại sao chị lại giấu cho bản thân mình vậy? chị có biết là chị ích kỷ lắm không?
Hà Vy ngây người, thì ra Khánh Phong đã biết hết tất cả. Hèn chi nãy giờ thái độ của cậu em không được thiện cảm cho lắm. Cô đứng im trong giây lát, chưa thể xác định được chính xác ai là người tiết lộ thông tin này. Cô nghiêm mắt nhìn Khánh Phong:
- Làm sao mà em biết được?
- Hồi nãy em đã nghe hết tất cả rồi! – Khánh Phong bấu chặt 2 vai Hà Vy – Chị, sao chị không nói cho anh Phong biết? Nếu anh Phong biết thì chắc chắn anh ấy sẽ không đi đâu.
- Đi? Em, em biết Thanh Phong đi đâu sao? – Hà Vy vội hỏi.
- Anh Phong đi qua Mỹ với dì Mỹ Lệ, em nghe nói đi tìm kiếm thị trường gì đó.
- Thế còn Huyền…. à không, Shandy, tại sao lại đi cùng hai người họ? – Anh Thư hơi nghiêng người thắc mắc.
- Nghe anh Phong nói rằng cô ấy sang đấy để chụp hình để quảng cáo cho sản phẩm mới của Long Phụng.
Anh Thư ngây người, cô có một thắc mắc, một thắc mắc về cái mối quan hệ như mớ bòng bong của Thanh Phong và Huyền Trân, nhưng cô không dám hỏi. Cô sợ những lời nói của mình sẽ vô tình làm trái tim ai đó chợt đau. Vì thế Anh Thư cứ cắn chặt môi, không dám hé miệng nói nửa lời.
- Nếu là vậy… - Hà Vy chợt lên tiếng sau một hồi im lặng – Tại sao thời sự hôm qua lại nói những lời đó? Tại sao chị lại không thể liên lạc với bất cứ người nào trong cuộc? Tại sao lại thế?
Một không gian vắng lặng bao trùm cả 3 người. Trái lại với cái không khí sôi động ban nãy, bây giờ họ chỉ toàn nghe những tiếng thở dài của nhau, những ánh mắt nhìn nhau mà không biết phải nói gì. Bầu không khí vô cùng nặng nề này khiến Hà Vy càng lúc càng cảm thấy khó chịu. Những thắc mắc trong lòng cô không ai có thể giải thích trừ phi nghe được câu trả lời từ người trong cuộc. Cô bỏ cả bàn ăn, chạy vội ra ngoài trước ánh mắt ngạc nhiên của hai người còn lại.
- Hà Vy, mày đi đâu vậy?
- Chị Hà Vy……
Hà Vy bỏ mặc những câu nói sau lưng mình. Cô chạy như người điên. Một người điên không màn đến những gì xung quanh mình nữa. Một người điên chỉ biết đập đầu vào một vật gì đó để đầu mình không còn phải đau vì căng thẳng nữa.
RẦM!
Đang mải miết chạy thì bước chân Hà Vy bị sựng lại. Cô đã chạm phải một thân hình to lớn, một người đàn ông cao hơn mình cả hai cái đầu.
“Ui da”
Hà Vy xoa xoa đầu, rồi ngước lên nhìn người nào đã vô duyên cản đường mình.
Khoảnh khắc 2 ánh mắt chạm nhau. Hai gương mặt nhìn nhau. Không ai nói một lời.
Gương mặt ấy quá đỗi thân quen, ánh mắt ấy vô tình chạm vào trái tim nhỏ bé đơn độc của Hà Vy. Cô chợt quay đi. Cô không muốn đối diện với ánh mắt đó nữa.
Mái tóc hạt dẻ bồng bềnh trong gió cùng với đôi mắt lạnh băng. Thanh Nam chau mày nhìn Hà Vy:
- Em đã xem thời sự hôm qua rồi chứ?
Hà Vy lặng lẽ gật đầu.
- Em nghĩ sao?
- Không sao cả, chỉ là phóng viên họ đoán lung tung thôi.
- Vậy sao? – Thanh Nam nhếch môi – Em vẫn tin chồng em sao?
- Vâng! – Hà Vy gật đầu chắc nịt.
- Vậy đây là gì? – Thanh Nam rút trong túi áo ra một tờ giấy.
Hơi ngạc nhiên, Hà Vy vẫn đón nhận tờ giấy đó. Đến giờ phút này, cô vẫn tin chồng mình. Thế nhưng, từng dòng từng chữ trong tờ giấy đó khiến chân tay Hà Vy rụng rời. Cô ngước mắt lên nhìn Thanh Nam:
- Tại sao… anh lại có?
- Em đừng hỏi tại sao – Thanh Nam nhướn mày – Em chỉ cần biết, trên đây đã có chữ ký của người chồng mà em đã tin tưởng.
Chân tay Hà Vy bủn rủn. Cô không thể không tin khi sự thật đã bày ra trước mắt, sự thật là, Thanh Phong đã bỏ đi cùng với cô gái đó, sự thật là, đã có chữ ký của chồng cô trên tờ giấy ly hôn.
|
Nhắm nghiền mắt, Hà Vy cảm thấy trong lòng chua xót. Dường như không còn bất kỳ điểm tựa nào để cô có thể níu giữ lấy một tình yêu, một gia đình mà mình đã mong ước. Hết. Đã hết thật rồi. Thanh Phong đã nhất quyết đặt dấu chấm hết cho tình cảm 4 năm của hai người để tìm một hạnh phúc mới bên một cô gái xinh đẹp hơn, quyến rũ hơn.
Tình yêu là gì chứ? Cô đã cố gắng gây dựng nên một gia đình như thế này mà chỉ vì một chữ ký trên một tờ giấy đã vô tình chấm dứt hết tất cả.
Khó thở. Hà Vy đưa tay lên lồng ngực mình, hơi thở dồn dập không có điểm dừng. Trời đất như quay cuồng trước mắt. Cô không còn bất kỳ sức lực nào để có thể đứng vững trên đôi chân mình nữa. Và cô cảm giác như mình đang ngã tự do xuống mặt đất.
Hà Vy đã ngất xỉu, trên cánh tay rắn chắc của Thanh Nam. Anh điềm tĩnh vuốt nhẹ gương mặt Hà Vy. Đã lâu rồi anh không được ở gần Hà Vy với khoảng cách gần như thế. Khoảng cách ấy chỉ trực chờ một nụ hôn nóng bỏng. Bế Hà Vy trên tay, anh cười nhạt, một nụ cười nửa miệng! Anh đã dần dần chiếm được Hà Vy và dọn sạch những kẻ nào ngăn cản tình yêu của mình.
Thanh Nam đã thành công được một nửa kế hoạch của mình. Bấm điện thoại, anh cười nhẹ:
- Cám ơn cô. Tôi sẽ trả công thích đáng.
Rồi anh tắt máy, mặc kệ bên kia đầu dây vẫn còn văng vẳng giọng nói ỏng ẻo. Anh vuốt nhẹ gương mặt Hà Vy. Một cô gái thuần khiết, đơn giản mà vô cùng dễ thương. Chính nét dễ thương ấy đã khiến anh nhiều đêm không ngủ được. Tình cảm mà anh dành cho Hà Vy thật không thể có ngôn từ nào có thể diễn tả hết. Anh chỉ biết rằng, thà anh chết đi để đổi lấy mạng sống cho Hà Vy. Thà anh trở thành một con người khác, ác độc hơn, nhẫn tâm hơn để đổi lấy một Hà Vy không phải chịu thiệt thòi và đau khổ. Tình yêu của anh dành cho cô nhiều như vậy đấy.
*---*---*----*---*----*
- Anh Phong, mình còn phải đi bao lâu nữa? – Shandy ỏng ẻo níu lấy tay Thanh Phong.
Hất tay Shandy ra, Thanh Phong chỉnh lại áo khoác của mình. Thật là một cô gái đáng sợ, đáng gườm.
- Đi cho tới khi nào cô cảm thấy mình mệt thì thôi!
- Thế anh không mệt sao? – Shandy nũng nịu.
- Không! Ít ra khi đi với một người vô liêm sĩ như cô.
- Anh…. – Shandy tức đỏ mặt, cô chạy lại gần níu tay Thanh Phong – Em có làm gì đâu mà anh ghét em đến thế chứ?
- Tránh xa tôi ra! – Thanh Phong bực bội hét lớn – Càng lúc tôi càng cảm thấy khinh tởm cô.
- Anh… ơ ơ….
Shandy chợt dừng chân, cô nôn thốc nôn tháo. Đưa tay vuốt nhẹ lồng ngực mình, cô ngước nhìn Thanh Phong:
- Anh à, em cảm thấy không được khỏe.
Thanh Phong mặc kệ, anh cứ bước đi. Đôi khi, “phòng bệnh hơn chữa bệnh”. Phải phòng ngừa cô gái này mọi lúc mọi nơi để anh không phải mắc lừa nữa. Một lần đã là quá đủ. - Anh…. – Shandy gọi với theo nhưng vô hiệu.
Hậm hực, Shandy tức đến đỏ cả mặt nhưng không thể làm gì. Cô bực bội dậm từng bước chân theo sau Thanh Phong. Anh vẫn mặc kệ, ung dung bỏ hai tay vào túi quần, bình thản bước đi.
Vì từng bước chân của Shandy không được nhẹ nhàng cho lắm, nên vô tình cô vấp phải cục đá trên đường, ngã nhào ra trước.
“Á”
Chỉ kịp la lên một tiếng, đến khi cô có thể bình tĩnh trở lại thì cô đã nằm trên người Thanh Phong. Anh nhăn nhó khổ sở:
- Cô làm ơn, đừng ám tôi nữa được không?
- Em.. em đâu muốn đâu, ây da, đau quá – Shandy nhăn nhó.
Thanh Phong hơi bực. Anh đẩy vội Shandy ra để người khác không thấy. Nhưng, không biết vô tình hay cố ý, những hình ảnh hay ho đó đã lọt vào tầm nhìn của một ống kính.
|
CHAP 20:
- Gì chứ? Muốn tạo scandal chứ gì? Xem này, tin đồn nào chứ? Sự thật là thế! – Anh Thư vừa nhìn thấy trang bìa một tờ báo lá cải có những hình ảnh chướng mắt, cô bực bội quăng cho Khánh Phong – Anh xem đi, siêu mẫu gì chứ? Chỉ có thể như thế mới nhanh chóng nổi tiếng mà thôi! Thật nực cười.
Khéo léo, Khánh Phong đón ngay tờ báo mà Anh Thư quăng cho mình, nhìn bà bán báo cười hề hề:
- Cô thông cảm, để con gởi tiền ạ!
Anh Thư vừa bước đi vừa lẩm bẩm một mình. Khánh Phong chỉ im lặng đi theo sau cô. Lâu lâu anh chen vào hỏi một vài câu ngớ ngẩn nhưng không được cô đáp lại. Có lẽ vì tâm trạng cô đang bực mình nên không để ý đến những gì xung quanh.
- Nè, anh coi – Anh Thư đột ngột quay lại trong khi Khánh Phong đang bước theo cô như một quán tính, kết quả là … - Á…. Á …
Anh Thư la toáng lên. Mà chuyện thì có gì đáng phải la làng đâu. Chỉ là hiện giờ mặt cô đang áp gần mặt Khánh Phong, khoảng cách hai đôi môi chỉ có thể tính bằng milimet. Hơi thở dồn dập của Anh Thư cứ áp cả vào mặt Khánh Phong.
- Em.. định nói chuyện gì? – Khánh Phong hỏi nhỏ.
- Ơ…. – Mặt Anh Thư bỗng chốc đỏ như quả gấc – Anh… anh…. Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa
Anh Thư càng lúc càng la to. Cô quay mặt đi để mặc cho Khánh Phong vẫn đứng đấy như không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
- Xíu nữa…. xíu nữa là mình mất đi nụ hôn đầu đời rồi… - Anh Thư vừa bước đi vừa lẩm bẩm như một con điên.
Á á á
Cô nàng hậu đậu Anh Thư lại la toáng lên chỉ vì chuông điên thoại mình vừa mới reo. Lập cập nghe máy, mặt cô nàng từ đỏ gấc sang tím tái.
Tắt điện thoại, mặt Anh Thư trắng bệch, mắt chợt đỏ hoe, cô lẩm bẩm trong tiếng nấc:
- Hà Vy … Hà Vy đang… trong bệnh viện…
- Cái gì? – Khánh Phong hốt hoảng – Chị Hà Vy bị sao? Sao phải vào viện?
- Không… không biết… là Thanh Nam điện cho tôi biết – Anh Thư khóc nấc – Hà Vy… nó hiền và yếu ớt lắm…..
Khánh Phong sững người. Trong đầu anh quay cuồng với những suy nghĩ, cuộc đối thoại giữa Hà Vy và Anh Thư mà bữa đó anh vô tình nghe được, gương mặt xanh xao yếu ớt của Hà Vy và đôi mắt đỏ hoe vì khóc của Anh Thư. Anh ngây người một hồi lâu. Sau khi đã định thần lại, anh bấu lấy hai vai Anh Thư, khàn giọng:
- Chị Hà Vy… sẽ không có gì chứ? Chị ấy sẽ không sao phải không?
- Tôi … tôi không biết – Anh Thư nghẹn ngào – Lúc trước bác sĩ nói, nó chỉ sống được 4 tháng…
Khánh Phong im lặng trong chốc lát như để định thần và kiểm chứng lại những gì mình vừa nghe. Hai tay anh chợt buông lơi bờ vai trước mặt. Anh nghe khóe mắt mình cay cay. Quái, anh đã khóc ư? Tại sao chứ? Hay vì nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe ngấn nước của Anh Thư khiến anh không cầm lòng được?
4 tháng, một khoảng thời gian tưởng chừng như ngắn ngủi nhưng đủ cướp đi mạng sống bé nhỏ của một cô gái. 4 tháng, đủ để người ta nhận ra đối phương quan trọng với mình tới dường nào. 4 tháng, đủ để một cô gái bất hạnh như Hà Vy tìm lại nụ cười, tìm lại hạnh phúc.
Dựa lưng vào tường, Khánh Phong thở dồn dập. Nỗi sợ hãi bao lấy con người anh. Anh sợ, sợ một ngày nào đó nụ cười hiền hậu sẽ không còn nở trên của đôi môi Hà Vy nữa. Sợ một ngày nào đó, sẽ không có ai có thể ngăn cản Thanh Phong làm những chuyện xấu xa nữa. Sợ. Nhưng anh không biết phải làm gì. Nhìn vào phòng bệnh của Hà Vy, cô đang nằm đấy, gương mặt trắng bệch, vầng trán cao cao, phảng phất những suy nghĩ mệt nhoài. Suốt 20 năm, 20 năm Hà Vy sống vì người khác. Vì mẹ, vì Hạnh Như, vì Thanh Phong. Và đến 4 tháng cuối cùng của cuộc đời mình, cô lại sống vì Shandy và Thanh Phong, vì cái hạnh phúc mà Thanh Phong ham hố muốn có. Khóe mắt cay cay, anh cảm thấy đau xót thay cho Hà Vy chứ không đơn thuần là thương hại hay tội nghiệp nữa.
Đôi môi Hà Vy tím tái đi. Gương mặt trắng bệch không còn một chút sức sống. Khánh Phong chỉ biết đứng đấy, nhìn Anh Thư từ từ bước ra mà anh không có đủ can đảm để bước chân đến giường bệnh.
Mím chặt môi, Anh Thư nhỏ nhẹ nói:
- Bác sĩ nói, nếu có biến cố gì xảy ra, thì thời gian còn lại của Hà Vy có thể bị rút ngắn.
Khánh Phong sững người, anh trơ mắt nhìn Anh Thư như xác minh lại.
Khóe mắt Anh Thư cay cay, rồi đỏ hoe. Cô không thể cầm lòng được. Ôm chặt Khánh Phong, cô khóc nấc lên:
- Tôi biết phải làm sao đây… làm sao đây Khánh Phong…? Anh nói đi!... Anh nói cho tôi biết đi! Tại sao …. Tại sao ….tôi không thể giúp được gì cho Hà Vy? Tại sao tôi lại trở nên vô dụng như thế này chứ?...
- …………
- Nhìn nó nằm trên giường mà tôi chỉ có thể ngồi khóc! …. Từ trước đến giờ, nó luôn giúp đỡ tôi, trong bất kỳ hoàn cảnh nào… còn bây giờ… bây giờ… tôi chỉ có thể im lặng mà nhìn nó… nhìn nó chết…
- …….
Hà Vy chợt mở mắt. Cô vô tình nghe được tất cả. Mỉm cười nhẹ, cô yếu ớt nói:
- Mày khùng quá, con người ai cũng có số mà…
*---*---*---*---*---*
|
Reng…reng… reng….
- Alo, tập đoàn Long Phụng xin nghe ạ! Anh cần gặp phó tổng ư? Anh có hẹn trước không ạ?
- ……
- Vâng! Tôi biết rồi!
Cô tiếp tân mỉm cười đáp trả điện thoại rồi bấm điện thoại đến phòng Thanh Nam:
- Thưa phó tổng, có ông bác sĩ bệnh viện XX cần gặp anh ạ. Dạ ông ấy không có hẹn trước nhưng muốn gặp anh cho bằng được.
Thanh Nam chau mày, ông bác sĩ ấy lại tìm đến đây làm gì? Chẳng phải…. chẳng phải mọi chuyện đã xong hết rồi ư?
- Được rồi – Thanh Nam nghiêm giọng – Để tôi nói chuyện với ông ấy.
Điện thoại nhanh chóng được chuyển. Thanh Nam nhíu mày:
- Có chuyện gì nữa sao?
- …………..
- Sao? Có chuyện đó nữa à? Được rồi, ông nhớ, giữ bí mật chuyện này! Chuyện này chỉ có ông biết, tôi biết. Rõ chưa?
Ngắt điện thoại, Thanh Nam thở dài. Điều mà anh lo sợ nhất đã xảy ra. Nhưng anh vẫn điềm tĩnh, không một chút gì biến sắc trên gương mặt. Dựa người vào ghế, anh xoay xoay khối rubic trên tay, trong đầu hiện lên nhiều suy nghĩ, và, chắc có lẽ, có những toan tính khó lường.
Khối rubic có 9 mặt và những ô vuông trong nó đều có một vị trí nhất định. Khi người ta thay đổi vị trí của nó thì bỗng chốc nó sẽ trở thành một khối rubic khác và rất khó để sắp xếp lại như trật tự ban đầu. Thanh Nam biết rõ điều đó. Từ lúc sở hữu nó, khi nào gặp chuyện gì rắc rối, anh đều tiện tay di chuyển vị trí vốn có của những ô vuông trong khối. Vị trí của những ô vuông đến lúc này trở nên rắc rối và anh không tài nào sắp xếp chúng lại đúng vị trí như trước nữa. Bực bội, Thanh Nam vứt khối rubic xuống đất.
Đôi khi gặp chuyện gì rắc rối, người ta nên buông xuôi để chuyện trở nên đơn giản hơn.
Nhưng, với bản tính của Thanh Nam, anh sẽ không như thế, anh nhất định không bao giờ từ bỏ kế hoạch của mình. Và có lẽ anh nên nhặt khối rubic lên và bắt đầu tìm kiếm cho mình một cách giải quyết mới.
*---*---*---*---*
Hôm nay Hà Vy được ra viện. Bác sĩ chuẩn đoán rằng bệnh tình của cô cần tìm một người có tủy thích hợp thì mới mong có chuyển biến tốt. Nhưng hiện tại thì vẫn không có người nào có tủy phù hợp. Cả Anh Thư, Khánh Phong lẫn Thanh Nam đều không thể giúp được gì cho cô. Hít một hơi thật sâu, Hà Vy cười nhẹ. Ừ thì con người ai cũng có số. Ừ thì sống, chết là do trời định. Thế thì tại sao cô phải ưu sầu phiền muộn vì một cái sự thật mà bản thân cô không thể nào thay đổi được. Vậy thì hãy cứ sống, sống những tháng ngày còn lại với con người thật của cô, sống để thực hiện những gì mà thời gian qua cô đã không làm được.
Anh Thư lót tót theo sau Hà Vy, cô sợ nhỏ bạn thân mình sẽ làm điều dại dột. Hồi nãy trong bệnh viện, Hà Vy đã kể hết cho Anh Thư nghe lý do vì sao mà cô lại phải vào viện. Chuyện Thanh Phong ký vào tờ giấy ly hôn khiến Hà Vy đau buồn và khóc ngất đi. Trong khi Anh Thư còn đang bàng hoàng vì bất ngờ thì Hà Vy lại cười nhẹ. Cô đã suy nghĩ rất lâu, đã đau khổ rất lâu rồi. Đáng lẽ ra bản thân cô nên buông tay từ sớm khi biết Thanh Phong đã không còn mặn mà với mình và đang theo một hình bóng khác, xinh đẹp hơn, quyến rũ hơn. Đáng lẽ ra cô nên cho Thanh Phong được tự do khi biết bản thân mình không thể theo anh đến suốt đời suốt kiếp. Chuyện đã đến nước này thì không ai là người có lỗi hết. Hà Vy không xứng đáng với Thanh Phong, không thể theo Thanh Phong để cho anh hạnh phúc. Thanh Phong lại đang mải mê theo một bóng hình khác và vẫn đang hiểu lầm Hà Vy về chuyện cô uống thuốc ngừa thai. Vậy thì hãy thuận theo tự nhiên. Buông tay là kết thúc.
Đi ngang một sạp báo. Thấy có gì là lạ, Anh Thư ngừng chân, cô cầm tờ báo trên tay rồi đọc nhanh dòng tít khiến người ta giựt gân. Tay chân cô run lẩy bẩy.
Hà Vy chợt quay lại:
- Có chuyện gì vậy?
- À, không có gì – Anh Thư giấu tờ báo sau lưng – Không có gì đâu.
- Đừng giấu tao.
Hà Vy đến gần Anh Thư, lấy tờ báo mà nhỏ bạn thân mình đang cố tình giấu. Dòng tít “Tổng giám đốc tập đoàn Long Phụng mèo mả gà đồng với siêu mẫu Shandy tại Mỹ”. Thoáng chút bất ngờ, Hà Vy nhìn xuống dưới, tấm hình Huyền Trân cùng Thanh Phong đang ôm nhau giữa đường, hình ảnh hai người thắm thiết khi trên đất khách và đang tay trong tay đi giữa đường phố.
Khóe môi Hà Vy hơi cong, cô cười nhạt, đưa tờ báo cho Anh Thư:
- Tưởng chuyện gì, cái này tao quen rồi, vả lại – Giọng Hà Vy trầm xuống – Dù sao Thanh Phong cũng đã đồng ý chuyện ly hôn mà.
- Nhưng…. Nhưng… - Anh Thư trầm giọng – Mày… mày nói thiệt chứ? Mày không có gì thật sao?
- Ừ! – Hà Vy cười tươi như để trấn an nhỏ bạn, cô nắm lấy tay Anh Thư – Mày yên tâm, những tháng ngày còn lại tao sẽ cố gắng sống thật tốt, chỉ có điều, mày và Khánh Phong đừng nói bệnh tình của tao cho ai biết hết nha, tao sợ người khác lo lắng lắm.
Suy nghĩ hồi lâu, Anh Thư khẽ gật đầu. Dù sao chuyện này có cho người khác biết cũng không giúp ích được gì. Không ai có thể giúp đỡ Hà Vy ngoại trừ sức sống mạnh mẽ từ con người cô mà thôi.
|
HAP 21:
“Vịt con, hứa với tôi, phải đợi tôi trở ra, biết chưa?”
“Cậu ghét tôi lắm sao? Chẳng phải cậu cứ trách này trách nọ, nói rằng tôi không có trách nhiệm với cậu sao? Chẳng phải cậu mắng tôi là đồ chết bầm, đồ biến thái sao? Chẳng phải cậu muốn xé xác tôi ra rồi quăng cho heo ăn hay sao?”
“Vịt con xấu xí, có biết tôi nhớ cậu đến thế nào không hả?”
“Vịt con, anh yêu em, đừng bỏ anh đi có được không hả?”
“Không sao hết! vợ hết giận chồng thì chồng không còn đau nữa”
“Thanh Phong? Thật ra thì anh ta có gì để em yêu em thương đến vậy? một thằng đàn ông hèn nhát, dám làm mà không dám nhận, một thằng đàn ông ra ngoài lăng nhăng, đến khi về nhà lại không dám đối mặt với vợ mình, một thằng đàn ông vì gái đẹp mà để mất hết 5% cổ phần của công ty. Em nói đi, anh ta có xứng đáng với tình yêu của em không? “
Ôm chặt đầu, Hà Vy nghe tim mình đập mạnh. Đầu óc rối bời. Buông tay là kết thúc. Nhưng cô không nỡ, không nỡ để hạnh phúc vụt mất khỏi tầm tay mình, không nỡ khi nghe con tim mình gào thét trong vô vọng.
Tất cả những kỷ niệm ngày xưa bây giờ chỉ có thể xem như một giấc mơ khi người ta đã không muốn giữ lại chút gì cho riêng mình nữa. Mặc dù Thanh Phong là người chủ động buông tay trước, nhưng Hà Vy lại là người châm ngòi cho quả bom tức giận ấy phát nổ. Ai có hiểu rằng, cô làm gì cũng có lý do của riêng mình. Nhưng trớ trêu thay Thanh Phong không hiểu cho cô, và trong một phút nóng giận anh đã vô tình đánh mất những gì mà hai người đã cố gắng gầy dựng trong suốt 2 năm qua. Nhắm chặt mắt, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi. Hà Vy vội đưa tay quệt giọt nước mắt vô tình ấy, tự nhủ thầm:
- Em xin thề, đây là lần cuối cùng em làm vậy.
*---*---*----*----*----*
- Alo! Anh đọc báo đi, hay lắm anh ạ - Shandy ỏng ẻo nói qua điện thoại.
Thanh Phong vớ lấy tờ báo được đặt trên bàn mình từ sáng sớm. Ạnh nhăn mặt:
- Sao có thể nhanh như thế chứ?
- Có gì đâu anh, báo chí lúc nào cũng nhanh như điện xẹt đấy, anh thấy họ viết hay không?
Bực bội ngắt điện thoại, Thanh Phong ngã người ra ghế. Chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ trở nên rùm beng mà thôi. Thật quá khó khăn để ngăn chặn miệng lưỡi thế gian, mà một khi chuyện đã qua tay nhà báo thì thế nào cũng bị thổi phồng hơn cả sức tưởng tượng của một đứa bé.
Thanh Phong đã về nước được 2 ngày. Shandy cũng thừa dịp đó, lấy cớ về để chuẩn bị chụp hình quảng cáo cho sản phẩm nên lúc nào cũng tay trong tay với Thanh Phong. Tất nhiên, những chuyện này không thể không lọt vào tầm nhìn của những nhà báo rãnh rỗi. Họ chộp được những tấm hình độc và tung hê sự việc nghiêm trọng hơn gấp trăm lần. Thanh Phong đã quá quen với những việc này và mỗi khi nhìn thấy tờ báo được đặt vào bàn làm việc của mình, anh lại khẽ nhếch môi. Thế nhưng mỗi khi có người hẹn gặp phỏng vấn thì anh lại thẳng thừng từ chối. Anh không muốn chuyện của mình được tung hê lên cho cả thiên hạ biết, anh không muốn gia đình mình, và vợ mình bỗng dưng nổi tiếng. Thế nhưng sự im lặng của anh càng khiến báo chí và giới truyền thông tò mò và cũng chính vì không thể moi bất cứ thông tin nào từ anh nên họ chỉ còn cách chộp lén những tấm hình mà họ cho là “vụng trộm” giữa anh và siêu mẫu Shandy. Chính vì vậy, những thông tin càng lúc càng được đồn thổi và tung hê lên gấp trăm ngàn lần.
Nhăn trán, Thanh Phong cảm thấy đầu óc mình như bị nổ tung ra. Mọi chuyện diễn đến quá nhanh chóng và bất ngờ.
Tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của Thanh Phong, là Thanh Nam, thằng em mà anh chỉ muốn tát vào mặt nó mấy cái cho tỉnh ra để không phải tranh giành vợ với anh.
- Gì? – Thanh Phong dựa người vào ghế, chau mày hỏi.
- Từ giờ phút này, anh và Hà Vy đã cắt đứt quan hệ - Thanh Nam lạnh lùng.
- Mày nói cái quái gì vậy? – Thanh Phong nổi nóng.
- Tôi không thích nói nhiều, anh đã ký tên vào tờ giấy ly hôn thì làm ơn biết điều giùm một cái. Chuyện hay ho của anh đã được rải khắp mặt báo rồi, đừng làm khuấy động điên đảo cái sự nghiệp mà mẹ đã dày công xây dựng, à còn nữa – Thanh Nam nhướn mày – Sớm muộn gì cũng có chuyện chúng tôi sẽ kết hôn, mong anh đừng làm khách không mời!
- Mày …. – Thanh Phong đưa tay ra định cho thằng em mình một nắm đấm nhưng đã bị cánh tay rắn chắc của Thanh Nam giữ lại -Tao đã ký vào tờ giấy ly hôn khi nào chứ? Đừng có mà vu khống cho tao!
- Anh làm ơn đừng lúc nào cũng dùng vũ lực – Thanh Nam nghiến răng, từng âm thanh lạnh lẽo rít qua từng kẽ răng – Anh nên nhớ đó là lý do vì sao Hà Vy bỏ anh và phản bội anh, đồ ấu trĩ!
Thanh Nam dùng lực mạnh đẩy cánh tay Thanh Phong ra xa. Anh chỉnh lại áo khoác toan bước đi thì nghe giọng nói ngoài sau của Thanh Phong:
- Tao đồng ý!
Dừng chân. Thanh Nam quay đầu lại.
- Tao cũng chán lắm rồi - Thanh Phong trầm giọng – Có lẽ ngay từ đầu Hà Vy đã không yêu tao.
- Anh cũng biết nữa sao? – Thanh Nam nhếch môi.
- Đừng dùng lời lẽ mà công kích tao, tao không thể nhớ rằng bản thân tao đã ký tên vào tờ giấy ly hôn vào lúc nào, nhưng tao không nghi ngờ ai cả, cả bản thân tao cũng đang nghi ngờ chính mình. Ly hôn là chuyện sớm muộn – Thanh Phong bước lại gần chỗ Thanh Nam đứng, đặt bàn tay lên vai thằng em mình – Trước kia Hà Vy thích mày, bây giờ chắc cũng thế, hãy đối xử tốt với cô ấy.
Một cái nhếch mép nhẹ hiện trên khóe miệng, gương mặt đẹp như thiên sứ của Thanh Nam như bị mờ nhạt đi và trở nên dữ tợn, toan tính hơn bởi nụ cười nửa miệng:
- Chính anh đã buông tay cô ấy. Sau này đừng hối hận!
Quay lưng bước đi. Thanh Nam không quên đưa bàn tay ra dấu hiệu tạm biệt.
“Tạm biệt anh, người anh trai sẵn sàng cướp đi của tôi mọi thứ. Bấy nhiêu đó cũng đủ rồi, bây giờ đến lượt anh phải trả lại những thứ đáng lẽ ra phải thuộc về tôi”
Một người nào đó khẽ buông một câu nhẹ tênh. Cơn gió thoảng qua vô tình cuốn bay đi lời nói nhẹ như bông đó. Tiếng đóng cửa nhẹ hều. Thanh Phong ngã người ra ghế, cảm thấy bất an và trong lòng rối bời. Thật ra quyết định của anh là đúng hay sai? Thật ra như vậy có khiến cho Hà Vy được hạnh phúc hay không? Thật ra, có phải là anh đang tự lừa dối bản thân mình không? Thật ra…? Thật ra…? Hàng ngàn câu hỏi hiện lên trong đầu anh mà anh không thể nào trả lời được. đầu óc anh quay cuồng với hàng tá nỗi nghi ngờ, thắc mắc. Nhưng, có lẽ, cho đến phút cuối anh vẫn không thể nào tìm được câu trả lời.
*---*---*---*----*---*
Cùng bước đi trong buổi chiều lộng gió. Hai bước chân song song. Hai bóng người đi cạnh nhau mà không biết phải nói gì. Có lẽ, những gì đã xảy ra khiến giữa hai con người có một khoảng cách nhất định. Khoảng cách vô hình đó dường như còn được nối với nhau bởi một sợi dây mành, yếu ớt. Sợi dây đó chính là tí tình cảm còn sót lại. Một người đàn ông đã quá mệt mỏi về những nghi ngờ và thắc mắc mà không bao giờ tìm được câu trả lời. Một người phụ nữ âm thầm lặng lẽ, thà chịu chỉ trích trách mắng chứ không bao giờ chịu mở miệng để nói một lời giải thích. Và thế, giữa hai người họ có một khoảng cách vô hình, một sợi dây mong manh yếu ớt đang cố níu kéo một mối quan hệ đang và sẽ đổ vỡ.
Hà Vy yếu ớt. Cô luôn luôn lúc nào cũng nghĩ cho người khác, luôn luôn lúc nào cũng âm thầm chịu đựng nỗi đau một mình mà không bao giờ than phiền hay kể công với người khác. Một Hà Vy mong manh dễ vỡ, một Hà Vy yếu ớt đến đáng thương, một Hà Vy cho đến khi biết mình sắp phải rời bỏ cõi đời này vẫn suy nghĩ cho người khác. Để rồi, cho đến giờ phút này, cô vẫn chỉ có thể đi cạnh Thanh Phong, bước những bước chân nhè nhẹ cứ ngỡ như hòa tan vào tiếng sóng biển rì rào và tiếng gió thổi như những đặc trưng vẫn thấy ở nơi biển cả. Đi dọc bờ biển, chỉ có thể nghe tiếng sóng biển và lâu lâu lại có một tiếng thở dài tuy rằng đã cố nén đến mức có thể. Không thể cứ mãi như thế này, Hà Vy mím chặt môi, suy nghĩ hồi lâu rồi khẽ lên tiếng:
- Anh đã đồng ý chuyện ly hôn?
- Ừ - Như chỉ đợi có thế, Thanh Phong vội đáp trả.
Hà Vy dừng chân khiến Thanh Phong như thấy bất ngờ, anh cũng dừng chân lại. Hà Vy xoay người, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm đã từng cuốn hút mình vào đấy, khẽ nói từng tiếng một:
- Anh… không hối hận chứ?
Thanh Phong vội quay mặt đi chỗ khác. “Ừ” – Tiếng “ừ” vang lên khá nhỏ, tan hết cả vào tiếng sóng biển rì rào. Hơi thất vọng, Hà Vy cúi đầu. Rõ ràng cô đã biết rõ kết quả là như thế, nhưng sao cô vẫn mong một ánh mắt dịu dàng từ anh, vẫn mong một cái níu tay thật mạnh và một cái ôm mãnh liệt. Trong vòng tay ấm áp đó, anh sẽ thì thầm vào tai cô “Anh xin lỗi, anh thật sự không muốn thế, mình đừng ly hôn được không?”. Và anh sẽ hôn cô, nụ hôn nồng cháy mãnh liệt đến nỗi có thể đốt hết cả mọi thứ xung quanh. Hạnh phúc tưởng chừng như đơn giản lại quá đỗi sâu đậm. Nó đã ngấm ngầm in sâu vào trái tim, vào những suy nghĩ và dòng cảm xúc vô định của cô. Và có lẽ, nếu trên đời này không có tình yêu, thì người ta sẽ không biết đau khổ là gì. Và nếu trên đời không có đau khổ, thì sẽ mãi mãi người ta sẽ không thể tìm được định nghĩa thế nào là “hạnh phúc”.
Cái quay mặt đi lạnh lùng của Thanh Phong cùng tiếng gió rì rào tan vào không khí. Anh đã bỏ đi thật sự. Đã bỏ đi sau khi cho cô một câu trả lời thích đáng. Câu trả lời quá tàn nhẫn. Đưa tay vuốt nhẹ lồng ngực, cô nghe tim mình đập mạnh. Cảm giác trái tim bị bóp nghẹt thật khó chịu. Và cảm giác đau đớn cào xé khi không thể giải thích hay níu kéo điều gì lại càng đau khổ hơn gấp 10 lần.
|