Thiên Thần, Ác Quỷ Và Tiểu Thư Tung Tăng Trên Phố
|
|
Chương 65 Hắn đột nhiên thấy bồn chồn không yên, liền quay lại phòng tụi nó, thấy cánh cửa hé mở một chút, trong lòng hắn đã trào lên một nỗi đau khó nuốt, lại có cảm giác như soda đang sôi sùng sục trong bụng. Đầu không ngừng suy nghĩ đến những tình thế bi quan nhất có thể. Hắn xông thẳng vào phòng, hét toáng lên : - Hana! Em đâu rồi? Đúng như hắn đã dự tính, trong căn phòng chỉ có Zoey đang nằm ngủ trên giường và tiếng nước chảy từ vòi sen trong nhà tắm. Tiếng nước chảy dứt hẳn, giọng Julia vọng ra : - Gì vậy? - Hana về chưa? - Cái gì? Chả phải anh là người đưa nó về sao? – Julia bỗng thấy lo sợ, nhanh chóng lau khô người, mặc quần áo để chạy ra. Hắn gọi cho nó nhưng không có ai bắt máy. - Đúng là vậy, nhưng giờ lại không thấy đâu nữa! – hắn cau mày nói. - Cái gì chứ? Zoey! Dậy mau! Hana về chưa? ZOEY!!!!!!! – Julia lay người Zoey. Nhỏ ngu ngơ, mắt nhắm mắt mở : - Hana gì cơ? - Nó mất tích rồi. - Hả? – Zoey tỉnh hẳn ngồi dậy nhìn Julia. … Vài phút sau, năm bạn trẻ đã yên vị ở phòng tụi nó. Zoey tái mặt : - Nó không bao giờ đi chơi khuya như vậy mà không có hai đứa mình. Làm sao đây! Chắc chắn là có chuyện gì rồi! - Khách sạn này có camera không nhỉ? – Darkness bình tĩnh nhất, tìm cách cứu nó. - Có! Xuống sảnh xem. Rồi cả bọn theo lời Josh chạy vội xuống sảnh, giục bà chị tiếp tân còn đang bận nhìn trai đẹp với cặp mắt hình trái tim to chà bá, Julia mất kiên nhẫn hét lớn, thu hút tất cả những ánh nhìn, mọi hoạt động ở sảnh khi ấy hầu hết đều dừng lại : - Phòng quan sát ở đâu? - Cô ăn nói kiểu đó hả? Dù gì tôi cũng lớn hơn cô đó! Xấc xược. – cô tiếp tân đanh đá nạt lại. - Tôi không quan tâm! Tôi hỏi chị lần cuối, phòng quan sát ở đâu? – Julia hỏi, với chất giọng nồng nặc sát khí, không còn mất bình tĩnh hét toáng lên, một giọng nói nhẹ nhàng, thanh thoát, nhưng sặc mùi ra lệnh. Cô vốn đã rất lo cho nó, muốn giải quyết nhanh nhất có thể, mau chóng tìm ra tung tích nó, vậy mà cái bà cô già này còn câu giờ. Cô hận không thể đạp gãy cái sóng mũi giả của cô nhân viên già ham trai trẻ kia. Cô và Zoey thề với lòng… gà, nếu không kịp tìm ra manh mối, nhà của bà nhân viên này sẽ trở nên sáng sủa, lung linh nhất thành phố đêm mai. Và sáng mốt, ở gầm cầu nào đó nơi Nha Trang này sẽ xuất hiện thêm một gia đình ăn xin cần nơi trú qua đêm. - Không nói, cô làm gì được tôi? *cạch* – tiếng lên đạn. - Alô, papa hả? Con đang ở khách sạn XYZ. Papa đuổi việc cô nhân viên này giúp con được không? – Darkness lôi điện thoại ra. Cô ta nghe nói vậy xanh mặt, biết mình đụng vô thứ dữ, liền nhỏ nhẹ mà rằng : - Ở bên này ạ! Để em đưa mấy anh đi nhé! Thật ra, phòng đó không phải là nhân viên thì không được vào, nhưng có em theo thì… - Con trai chủ tịch tập đoàn điều hành hệ thống khách sạn năm sao XYZ có được tính là nhân viên không? – Julia mỉa, cười khẩy. Cái người con trai của ngài chủ tịch tối cao ấy không ai khác ngoài Darkness. Thực ra nếu ban nãy, anh mà không can, cô đã bắn nát sọ cô nhân viên rồi. Thứ đàn bà lẳng lơ, trắc nết. Cũng biết mình già, biết mình lớn tuổi hơn, vẫn xưng hô anh em ngọt như đường, vẫn thản nhiên tự đưa mình lên cao như ta là trời, không có ta các ngươi không thể sống. Kinh! Tởm! Cô ta im lặng mà khuôn mặt khó chịu thấy rõ. Qua vài hành lang, cô ta dẫn tụi hắn đến một căn phòng. Hắn xông vào trước, quan sát một lượt, rồi tống cổ hai tên ngồi vừa trò chuyện vừa tám, không lo làm việc ra khỏi phòng, hội ngộ với bà tiếp tân còn sững sờ đứng như trời trồng bởi cái tát cực mạnh của Julia (mới tát sau khi hắn vào phòng, con này giận giai lắm, có can cũng dịu được lúc đó thôi), mạnh đến nỗi, nghe tiếng ‘rắc’ của xương. Chẹp, không biết là gãy xương hay trật cái khớp nào đây. Hắn ngồi trước màn hình được ghép lại từ một đống ô nhỏ, tay lướt nhanh trên bàn phím mà tựa như đã biến mất. - Đây rồi. Hắn nhếch mép rồi click vào một ô nhỏ, những gì đã xảy ra trước phòng tụi nó hiện rõ trên màn hình to ơi là to. Sau khi hắn đi khuất góc hành lang khách sạn, nó lại ló đầu ra, rồi nhích cả người ra khỏi khe cửa. Bỗng nhiên có một người đàn ông mặc đồng phục nhân viên khách sạn, bịt khẩu trang, tay đeo găng tiến tới sau lưng nó, trong chớp mắt túm lấy tay nó, rồi chụp thuốc mê. Sau khi nó bất tỉnh thì có hai tên khác vẻ ngoài y hệt tiến đến vác nó đi. Hắn chuyển camera, ba tên đó bỏ nó vào một cái vali rồi thay đồ bước ra ngoài như khách vừa trả phòng, lên một chiếc xe bảy chỗ màu đen, phóng thẳng. - Hừm! Bị bắt cóc rồi. – hắn trầm ngâm, vẻ mặt lạnh lùng đáng sợ. - Chết tiệt! Dù là có tay sai ở đây, nhưng mạng thông tin không lớn như ở Sài Gòn. Làm sao tìm được nó. – Zoey tức giận đá ngã cái ghế. - Cứ gọi nhờ thử, biết đâu được, nếu Dark có người ở đây thì tốt quá, à mà… vả lại, mình cũng vừa có một người bạn mới quan hệ rất rộng ở đây, không phải sao? – Darkness chống cằm, nhếch môi. - Không lẽ ý anh là… … Kính cong… Darren với bộ dạng ngái ngủ, mái tóc hơi dài rối bù, ngáp ngắn ngáp dài, mặc pyjama hình con gấu Teddy của Mr. Bean, ra mở cửa. - Ai mà giờ này đi phiền người ta thế? – cậu vẫn chưa nhận ra người đối diện là ai. - Phiền thì tôi về. - Á! – nhận ra giọng của Zoey, Darren tỉnh hẳn, và lúc này cũng nhận ra bên cạnh nhỏ là bốn người nữa và năm chiếc môtô hoành tráng – Ủa? Em làm sao mà… - Bọn này tình cờ gặp mẹ anh, mới biết nhà anh ở đây. Nhưng giải thích sau đi. Xin lỗi vì đây là lần thứ hai. Tôi thật sự cần anh giúp đỡ! – Zoey nhắm mắt tuôn nguyên tràng. Sao mà mất sĩ diện quá! Gặp nhau lần đầu cũng là nhỏ tìm đến cậu, nhờ cậu cho thông tin. Gặp nhau lần thứ hai cũng là nhỏ tìm đến cậu, nhờ cậu tìm nó. Gezz! Là bất đắc dĩ! - Vào nhà rồi tính tiếp. – bà Jenny từ đâu bước ra, xuất hiện một cách thần kì sau lưng Darren, nói, rồi mở cửa cho cả bọn vào.
|
Chương 66 Ở đâu đó trên trái đất lúc này, nó bị trói bằng dây thừng, ngồi trên một cái ghế gỗ khá cũ, nhưng vẫn vô cùng chắc chắn đặt giữa một căn phòng không nhỏ không lớn, miên man ngủ. Nó mơ thấy ác mộng, một mớ đồ ăn cứ bám theo nó, làm nó cứ phải bỏ chạy. (=.=”). Bên ngoài căn phòng là hai tên đứng gác, nhìn có vẻ đô con lực lưỡng, mặt mày bặm trợn, nhưng rất tiếc, cả hai đều là gay, t/g bật mí là hai người này đang hẹn hò. E hèm! T/g quay về chủ đề chính. Cảnh tượng này rất quen, đâu đó có nét tương đồng với vụ bắt cóc vài năm về trước mà đối với nó là ác mộng kinh hoàng không dứt. … Bà Jenny và Darren sau khi biết nó bị bắt cóc thì vô cùng hồ hởi : - Được, bà/anh sẽ giúp mấy đứa/em. - Cảm ơn hai người. Darren móc ra một cái 5S, thằng cha quản gia kiêm tên cướp ban trưa ngay lập tức đem ra cho bà Jenny một cái điện thoại. - Alô, tìm gấp cho tao cô gái tên Hana, hình tao sẽ gửi qua liền. - Dạ. Tụi em sẽ chia ra tìm kiếm cố ấy trong và những tỉnh kề Nha Trang. - Alô, tìm giúp tôi một cô gái. - Vâng bà chủ tịch. Zoey, Julia, hắn, Josh, Darkness trong lòng như lửa đốt. Zoey là bạn thân của nó từ cấp một, đến cấp hai, Julia chuyển qua trường của tụi nó học, nên cả ba có một tình bạn khắn khít vô cùng. Ba đứa tụi nó chơi thân với nhau như hình bóng, như chị em ruột. Giờ nó lại bị bắt cóc, như chính người thân của Julia và Zoey đang gặp nguy hiểm vậy, cảm thấy vô cùng lo sợ bản thân sẽ mất đi một người vô cùng quan trọng đối với mình, nó từ trước đến giờ đối với cả hai rất tốt, rất hồn nhiên, trong sáng, mỏng manh, thanh khiết, quả thực như người em gái bé nhỏ. Cả hai sẽ làm sao khi nó có chuyện gì…? Hắn dù mới quen biết nó, nhưng nó chiếm một phần rất là to trong tim hắn. Những khi bên cạnh nó, hắn thấy vô cùng hạnh phúc, cứ muốn thời gian dừng lại. Những khi thấy nó buồn, thấy khuôn mặt đau đớn của nó khi nó cho rằng bản thân vô dụng, tim hắn như bị xé nát. Những khi thấy nó cười hạnh phúc, hắn mong muốn mình có thể mãi mãi bảo vệ nó, để nó hạnh phúc, hắn đánh đổi cả đời này, kiếp này, cả những kiếp sau của mình cho ác quỷ cũng được. Những khi xa nó, hắn nhớ, nghe thấy tâm hồn gào thét tên nó, muốn chạy tìm nó, để có thể nhìn thấy nó. Giờ đây nó gặp nguy hiểm, hắn không thể làm gì ngoài bình tĩnh ngồi chờ, mà cả người nóng rực, vô cùng khó chịu. Hắn vô cùng yêu nó. Josh và Darkness cũng xem Hana như một đứa em gái bé bỏng đáng yêu khi nó quá thánh thiện. Cả hai lo lắng vô cùng, lo cho nó, còn lo rằng nếu nó có chuyện gì, cả Julia và Zoey sẽ rất buồn, mà khi đó, hai người cũng sẽ vô cùng đau lòng. Mắt Julia đột nhiên sáng lên : - Tao có ý này! Thay vì tìm kiếm con mồi bị cố định một chỗ, sao không tìm kẻ săn mồi, rồi theo dõi nó? - Ý mày là… theo dõi người đã ra lệnh cho đám kia bắt cóc nó? – khuôn mặt Zoey cũng bừng sáng rạng rỡ. - Nhưng là ai? – Darkness cau mày ra chiều suy nghĩ. - Tao đoán là Cee. – Josh đáp gọn. - Alô, theo dõi người này cho chị mày, hiện có lẽ đang ở khách sạn XYZ. – Zoey gọi điện thoại. … *Bốp!* – Máu bắt đầu chảy xuống từ môi nó, một vết đỏ ửng từ từ in rõ trên khuôn mặt xinh đẹp của nó _ năm ngón tay. Tóc nó rối bù cả lên. Cái áo sơmi trắng cụt tay của nó đã nhàu nát, nhăn nhó do nó cự quậy cố gắng thoát khỏi gọng kìm của sợi dây thừng chật ních. Trông rất chi là thảm. - Haha! Mày xem mày đi. Tồi tàn còn hơn ăn xin! Nó ngước lên nhìn người con gái ác quỷ trước mặt, người bạn cùng lớp của nó, cũng là người đã ‘tặng’ cho nó mấy cái tát + mấy cái đấm, giật, thụi túi bụi nãy giờ. Mọi thứ nó có thể nhìn thấy lúc này là một thứ mờ ảo, không rõ thực hư, như tranh trừu tượng picasso (không biết đúng chính tả hông), chỉ như màu vẽ bị tạt bừa lên tờ giấy vốn dĩ rất thanh khiết. - Tao xem mày còn giả câm được tới khi nào! Tao hỏi mày lần cuối, mày có yêu anh Ken không? Nó lắc đầu, nhưng không hé răng nửa lời. Cee thô bạo nắm chùm tóc mái của nó giựt xuống, làm nó đau đớn cúi đầu, như đã gật đầu vậy. Sau đó, ả còn tát cho nó một cái điếng người. Nó mệt lả. - Mày đừng có chối! Mày lắc đầu thế té ra anh ấy đơn phương yêu mày hả? Không có cửa đâu nha con! Mà mày nghĩ mày là ai mà có quyền theo đuổi anh ấy, là tình địch của tao? – Cee nhếch mép. Con này lạ, người ta bảo không thích Ken, thì chửi, bắt người ta nói thích. Khi người ta miễn cưỡng gật đầu, cũng mắng té tát vào mặt người ta. Điên uồi! Nó chỉ nhắm tịt hai mắt lại để thần kinh ổn định, để khi mở mắt, cảnh vật xung quanh nó không là bông lòe loẹt nhiều màu nữa. - Mày yêu anh Ken còn cố tình quyến rũ anh Kevin? Nó giương ánh mắt vô hồn nhìn Cee. Tai nó bây giờ chỉ toàn tiếng ù ù, có nghe thấy ả nói gì đâu mà cứ bắt nó đáp lại, đáp gì bây giờ? Thế là nó vô thức cúi đầu xuống, như để tránh ánh mắt điên loạn của Cee. Vậy mà ả ta lại nghĩ nó gật đầu mới chết. - Con khốn! Mày yêu Ken, lại đi ỏng ẹo với Kevin? Mày muốn bắt cá hai tay, hai bên hai chàng hả? Đồ lẳng lơ! Tao nói ày biết! Từ khi mới gặp, tao đã coi mày là cái gai trong mắt tao rồi! Giả tạo, tỏ vẻ yếu đuối, dịu dàng, thánh thiện ha! Chứ thực chất mày như con rắn độc luôn tìm cách tiếp cận hai anh ấy! Loại gái như mày biến đi thì hơn! Nhưng tại sao hai anh ấy lại để ý đến mày chứ? Bởi vậy nên tao vô cùng ghét mày! Mày có hiểu cái cảm giác vừa muốn giết một người, vừa muốn từ từ hành hạ để người đó sống trong đau đớn không? Tao sẽ ày thấy đau đớn, sợ hãi đến tột cùng mà không thể nào chết được. Hahaha!!! Hai thằng gay đứng bên ngoài thôi tò te tú tí mà nghe ngóng bên trong, câu nói vừa rồi của Cee làm hai thằng rợn tóc gáy. Đàn bà khi ghen tị thiệt đáng sợ! Cee bước ra, khuôn mặt bình thản, vui vẻ hệt như ả chưa nói gì vậy, tiếp tục cười : - Vứt vài con rắn vào đó cho tao. - Nhưng… - Rắn bình thường thôi! Rồi khoảng mười phút sau vô sơ cứu cho nó. Sáng mai tao quay lại báo địa điểm, rồi đưa nó đi. - Dạ.
|
Chương 67 Nó nhíu mày nhìn xung quanh. Ban nãy khi nó đang ngủ do bị đánh thuốc, đột nhiên cảm giác cả người lạnh run, choàng tỉnh. Là Cee, ả đổ nguyên xô nước đá lên người nó. Đá lạnh cắt da cắt thịt nhưng nó cắn răng chịu đựng, toàn thân run rẩy. Dòng nước lạnh chảy từ tóc nó xuống trán, xuống đôi mắt, gò má ửng đỏ vì lạnh, xuống cằm rồi đáp đất. Lạnh. Chưa định hình được gì đã được nhận một cái tát thấu trời. Lại liên tiếp thêm mấy cú đấm, làm nó xay xẩm mặt mày, chả biết trời trăng gì sất, cho nó một tràng, vài cái tát, vài cái giựt tóc, rồi lại vài câu nói dài như bài diễn văn, sau đó bỏ ra ngoài, mà nó không hiểu cái mô tê gì hết. Hiện tại nó đang nhòm ngó xung quanh, chủ yếu tìm đường thoát thân, hay là tìm chỗ cầu trời cho Hanie xuất hiện! Thiệt tình luôn! Là nhân cách thứ hai của nó mà không biết giúp đỡ nó gì cả. Ánh sáng duy nhất trong căn phòng là một cái đèn dây tóc, treo tòn teng trên đầu nó. Cuối cùng nó phát hiện có một cửa sổ không có song chắn, có vẻ lớn, vừa để người nó chui qua, nhưng khá cao, có lẽ phải bắc một cái ghế… Nhưng quan trọng nhất bây giờ là làm sao để thoát khỏi mớ dây thừng này đây. Nó tìm mọi tư thế tốt nhất, quằn quại, nhưng có vẻ là vô ích. *Cạch* _ cánh cửa phòng khẽ nhích qua để lộ cái khe nhỏ, gió lùa qua lạnh lẽo, nó khẽ rùng mình, một con rắn bị vứt vào làm nó hoảng tột cùng. Con rắn chỉ to cỡ hai ngón tay, dài chưa đến 50cm, nhưng nhìn lớp da bóng lưỡng, nhưng khô ráp kia, nó nuốt nước bọt cái ực. Từ trước đến nay, tuy chưa bao giờ bị rắn cắn, hay phải ‘đụng độ’ với loài bò sát ấy trên thực tế, nhưng khi thấy rắn trên TV, nó đã nổi hết da vịt, nay còn ‘trải nghiệm thực tế một phòng’ với rắn… mặt nó tái đi khi con rắn vừa được thả vào đã lao vút về phía nó. … - Alô! Chị hai hả? Cô ta không có ở trong khách sạn. - Tìm đi! – Zoey thét lên. - Dạ! - Vô dụng! – Zoey định dập máy thì… - A! Cô ta kìa, vừa bước vào khách sạn ạ! - Khuya vậy mới về thì chỉ có thể là từ chỗ bắt cóc con tin thôi. – Zoey lầm bầm – Theo dõi nó. - Nè. Cô cũng về khách sạn lúc khuya lắc khuya lơ đấy! – Josh bắt bẻ, đến lúc này còn cố tình chọc tức Zoey. - Hừm… Xong vụ này, tôi sẽ xử đẹp anh cho xem! – Zoey trợn mắt. Điện thoại Julia reo lên. Khuôn mặt ai cũng mừng rỡ, cứ ngỡ là điện thoại của tụi đàn em gọi báo tin của nó, Zoey hét vào điện thoại : - Sao rồi! Con nhỏ đó đang làm gì? - Ai cơ? Ai đấy? – bên kia là một giọng nữ, vừa lạ cũng vừa quen, hình như… đâu như giọng của cô chủ nhiệm lớp ấy…! - … – một khoảng lặng cho năm chúng ta… Julia vội vã tắt máy, hắng giọng, rồi gọi lại cho cô : - Alô! Cô có việc gì không ạ? - À! Ban nãy là gì thế? - Dạ! Là bà… bán cá ngoài đường ạ. – Julia vừa nói vừa cười trừ nhìn Zoey. - Ờ! Mà sao trễ rồi mà sáu đứa còn chưa về khách sạn vậy? Thiệt tình! Sáng mai là về Sài Gòn rồi. Dù là mai về, và ngày mốt được nghỉ học nhưng mà cũng phải biết lo đi nha! Mấy đứa không biết gì cả. Về khách sạn liền đi đó! - Dạ. Cô ơi, thực ra là… – Julia cố vắt óc suy nghĩ một lí do hợp lí nào đó, để thuyết phục cô. - Dạ thưa cô, chuyện là bạn Julia ban nãy trên đường về khách sạn, có gặp hai ông bà nói về truyền thuyết con mực khổng lồ có mắt như đôi dép kẹp nên muốn điều tra thử. Với tư cách là bạn bè, năm đứa tụi em sẽ ở lại Nha Trang giúp đỡ bạn ấy mở mang kiến thức sinh học ạ! Tụi em sẽ tự về sau, hành lí em sẽ cho người đến lấy, vậy nha cô! Chào cô. Dạ! Dạ! Cảm ơn cô! Cô ngủ ngon ạ! – Darkness giật điện thoại nói một lèo không để ai kịp phản ứng gì xong rồi tắt máy luôn. Bốn người kia đơ tập một, tập hai, rồi phá lên cười, cả người trầm tính như Julia cũng cười đến khuôn mặt đỏ ửng, chảy cả nước mắt : - Haha! Gì chứ! Gì mà mực… gì mà… mắt… haha… dép kẹp… Hahá!!! Haha!!! Ít ra thì không khí cũng bớt phần nào căng thẳng. Trong khi tụi điên điên kia đang ‘khám phá sinh học’ đồng thời thi xem ai cười lâu hơn, thì nó đang vô cùng lâm li bi đát. Con rắn từ từ trườn qua chỗ nó quấn quanh cổ chân nó. Nó khiếp đảm nhìn con rắn nằm yên trên chân nó. Nó nhìn con rắn, con rắn nhìn chân nó, rồi… thôi! Con rắn chẳng làm gì cả, chỉ quấn chặt lấy chân nó. Nó thở nhẹ, run lẩy bẩy. Cái này là khủng bố tinh thần nè. Rắn ơi… có cắn thì cắn luôn đi, đừng có đối xử với nó vậy chứ! Híc! Nhưng trời thương nó cho nó gặp phải rắn… đang tu, không làm gì nó hết. Nhưng bù lại, suốt nửa tiếng đồng hồ ‘thần kinh thép’ với con rắn tu, nó kiệt sức, cả người nó phải tựa vào ghế và mớ dây thừng nếu không muốn bị ngã lăn ra sàn. Bên ngoài có một tên bước vào, xách con rắn lên rồi đi ra. Người đó vô cùng… lòe loẹt nha! Áo nền xanh lá dạ quang, chấm bi trắng, quần bó hường dạ quang, thêm đôi giày vàng khè với cái gọng kính đỏ lè có gắn nơ thì… đã hiểu. Tên đó nhìn nó rồi chép miệng : - May cho cưng là cưng không đẹp bằng chị. Cưng mà đẹp bằng chị thì chị đã xử cưng trước con nhỏ Cee kia rồi he! Trời ơi! Sao tui đẹp quá vậy ta! Hố hố!! Nó… đơ + sốc + ngớ ra. Nó cố gắng hết sức để nhịn cười. Lúc này không được làm phật lòng ‘chị’ này nếu còn muốn sống. Đợi ‘bà chị’ ra ngoài, nó cười toe toét, quên luôn tình trạng hiện tại của mình _ bị bắt cóc. Nhưng mà cười được một lát thì cả người nó lả đi, rồi nó đánh một giấc ngon lành đến sáng, trong khi dường như cả bang Davis (của Darren), tập đoàn Dimond (của Jenny), tất cả những người thuộc bang Telk, nhất là Julia, Zoey, hắn, Josh và Darkness đang điên đầu lên vì không tìm ra nó.
|
Chương 68 Lờ mờ sáng hôm sau, phòng khách nhà Darren… Julia nằm dài trên sofa, ngủ. Darkness đặt đầu của cô trên đùi mình. Zoey nằm… dưới gầm bàn, ngủ. Josh nằm… trên mặt bàn, ngủ. Hắn đi qua đi lại. - Ê! Thằng kia! Mày là máy hả? Làm gì đi qua đi lại hoài vậy? Đêm hôm qua đến giờ không nghỉ lấy một phút! – Darkness cau mày nhìn hắn. - Hừm! Tao thích! – hắn đáp, nhưng cũng dừng đi, tự nhiên chạy xuống bếp pha cà phê như ở nhà. - Cái thằng này… – Darkness thở dài nhìn theo cái dáng cao cao của hắn lủi thủi – Mà hai cô gái này cá tính cũng đặc biệt ghê. Hôm qua kêu nghỉ ngơi đi thì kiên quyết không chịu đâu. Ngồi nhìn nhau một hồi lăn quay ra ngủ hết! Thiệt là trẻ con quá! – Darkness nhìn Julia ngủ phì cười. Điện thoại của Julia reo lên, nhưng ba con heo vẫn ngủ ngon lành, Darkness nghe máy : - Alô. - Chị hai ơ… Ai đấy? – giọng bên kia ngập ngừng. - Ai là ai? – anh dựa người ra lưng ghế, chễm chệ, đùa cợt. - Anh là ai? Mau đưa máy cho Julia! Có tin gấp! - Cứ báo, tôi sẽ thông báo cho cô ấy. - Anh là ai mà có quyền đấy! Mau đưa máy cho… - Cứ nói. – tiếng Julia cắt ngang, cô nàng vẫn nằm im, mắt nhắm, chỉ có miệng cử động. - Dạ! Con nhỏ Cee đó cũng không về Sài Gòn theo trường. Nó đã mướn một chiếc bảy chỗ. Em đang đuổi theo nó. - Đang ở đâu? - Dạ… ngã tư XYZ! Xe dừng lại rồi chị! Ở nhà số abc đường ABC. - Hừ! Chị mày tới liền. Cố gắng cầm chân, tiếp tục theo dõi. – giọng ra lệnh của Zoey vang lên. - Đã tìm ra vị trí của Hana rồi! – Darren cùng bà Jenny tức tốc chạy vào báo tin. - Số abc, đường ABC? – Josh hỏi. Darren và bà Jenny không nói chỉ gật đầu. Hắn buông li cà phê vừa xử lí xong, vơ lấy cái áo khoác rồi bước ra ngoài. Darren nói theo : - Nếu cần giúp đỡ, Davis sẽ ở bên ngoài trợ giúp. - Cám ơn! Anh và bà là hai người rất tốt! Hậu tạ! – Zoey cúi đầu chào rồi chạy ra. … Sáng sớm, mà cả khu nhà Darren chộn rộn cả lên nhờ tiếng môtô lướt gió vi vu… … Nó mở mắt ra đã thấy cái mặt của Cee đang nhăn nhó chửi hai người đang cúi gằm xuống, trong đó, có cả ‘chị’ hôm qua nữa : - Tụi bây làm ăn cái kiểu gì vậy hả? Trên người nó không có đến một vết cắn! Con rắn tụi bây bắt bị ngu hả? - Dạ… Tụi em đâu có biết… - Ngu đều! Để tao tự xử. Vác nó ra xe cho tao! – Cee cau mày. Hai tên này im lặng tiến về phía nó, thấy nó tròn mắt nhìn mình khiếp đảm, một tên nói : - Chị hai, tỉnh rồi. - Vậy à…? Cứ vác nó ra! Bịt mồm nó lại. – Cee nói rồi ra xe trước. Nó vùng vẫy, nhưng vô ích, không thoát được hai gọng kiềm hai bên. Dù là gay nhưng mà khỏe khoắn vô cùng, cứ giữ chặt lấy tay nó, làm nó càng vẫy càng đau. Nó nghĩ là mình đang ở trong một căn nhà hoang, xung quanh khá vắng. Hai tên kia đem nó ra xe, vứt nó vào băng ghế sau rồi vào ngồi cạnh. Cee khởi động máy, phóng đi, cùng lúc đó, năm chiếc môtô cũng vừa phóng đến. - Đuổi theo chiếc xe bảy chỗ đằng trước. – hắn nói rồi phóng lên trước. Cee không hay biết gì về năm người đằng sau, chạy về cứ địa của ả ở Sài Gòn _ một căn biệt thự khá rộng ở gần ngoại ô, là nơi tụi đàn em của anh trai ả thường tụ tập. Cee có một người anh ruột, là tên cầm đầu của một nhóm nhỏ khoảng gần 100 người, thường đi cướp của ban đêm, ngoài ra dạo gần đây còn bắt đầu tổ chức buôn bán hàng trắng, vũ khí hạng nặng, lại ngay trên địa bàn của Dark và Telk quản lí. Hắn đang định sẽ xử lí vụ này sau khi đi Nha Trang về, không ngờ lại trùng hợp đến vậy. Sẵn tiện xử lí luôn con em lẫn thằng anh. Cee lại bảo hai tên kia vác nó vào nhà kho nằm ở sân sau căn biệt thự. Năm chiếc môtô dừng lại. Hắn nhảy phốc xuống định vào trong, bị Zoey cản lại : - Khoan đã! Đây là chỗ tụi thằng Steve (anh trai Cee) hay tụ tập đấy. - Thì sao? – hắn lạnh lùng nhìn nhỏ. - Tôi biết là tụi nó không là gì hết, hoàn toàn không có khả năng địch lại anh, và anh rất lo lắng cho Hana, tất nhiên tôi cũng vậy, nhưng Cee đã đưa Hana về đây thì ả không có ý định giết nó đâu. Anh chờ một lát để tụi đàn em đến giúp thì hơn. Vì theo nguồn tin của tôi thì Steve vừa nhập một lô vũ khí, hiện đang giữ ở nhà chờ cuộc giao dịch trong vài ngày nữa, nên bây giờ trong đó là địch và một kho vũ khí… - Và Hana. Bên trong đó là địch, một kho vũ khí và Hana. – hắn đáp, quay lưng bước đi, thản nhiên lấy tay đẩy cổng bước vào trong. - Nó cứng đầu lắm. Khuyên nhủ vô ích. – Josh thở dài nói với Zoey. Cả bọn sau đó cũng vào trong theo hắn. … - Mày cũng may thiệt nha, gặp phải con rắn như vậy, nhưng mà… tao không có hiền như con rắn đó ha. Hahaha!! – Cee cười to, rồi móc ra một con dao nhỏ. Nó hoảng hốt thấy rõ, nhưng vẫn im lặng, nghiến chặt răng. Nó lại bị trói vào một cái ghế đặt ở giữa phòng, không chống cự gì được. Cee thấy nó sợ, cười như điên dại, hoàn toàn mất đi dáng vẻ tiểu thơ đài cát bình thường. Nó sợ. Lại cái cảm giác giống lần bị bắt cóc trước. Nó sợ sẽ không gặp lại được pama. Nó sợ sẽ không gặp lại được Julia và Zoey _ hai người bạn thân như hai người chị ruột của nó. Nó sợ sẽ không gặp được hắn _ người con trai mà nó vô cùng yêu mến, người mà trái tim nó trở nên ấm áp mỗi khi ở gần. Nó sợ không gặp được Darkness và Josh _ hai người anh trai thân thiết dù chỉ mới quen biết. Nó sợ khi mình chết đi, những người nó yêu thương sẽ đau khổ, bởi vì người đời có câu “Người ra đi, xác để lại. Người ở lại, tâm hồn ra đi. Người bị thương không đau bằng người yêu thương họ.”
|
Chương 69 Cee cười khẩy chĩa mũi dao về phía nó : - Hahaha! Để xem tao dám làm gì mày? Cee tiến lại gần nó. Ngày một gần hơn. Mũi dao cũng ngày càng kề sát mặt nó, thì có tiếng mở cửa, một giọng nam khá trầm vang lên : - Ái chà, cô bé dễ thương nào đây? - Dễ thương? – Cee quắc mắt về phía tên vừa bước vào. Tên đó khá cao, khuôn mặt không xấu không đẹp, cũng trẻ, mặc quần áo da trơn, đen thui từ trên xuống. Có vẻ ngầu ngầu. - Ấy! Anh đùa mà! Haha! Em gái của anh là dễ thương nhất rồi, sao có ai đáng yêu hơn được! – tên đó, cũng là Steve cười trừ. Cee quay hẳn người về phía Steve, mũi dao dần xa khuôn mặt trắng bệt của nó. Nó thở nhẹ. Dù không biết người đàn ông đó là ai nhưng phải hậu tạ nha! Là vô tình nhưng đã cứu nó một bàn. Không có Steve, không biết chừng nó đã… Nó khẽ rùng mình. Cee cau mày : - Anh đi đâu đây? - Chơi. – Cee nhíu mày – Haha! Anh đùa ấy mà! Tụi đàn em nói em đang có phi vụ gì đó, là con bé này đó hả? - Cũng nhạy ghê nhỉ? – Cee cười khẩy, lại cầm dao lại gần nó. - Em định làm gì? – Steve nhếch mép, khoanh hai tay đứng tựa vào bức tường. - Cho nó vài nét rạch trên mặt thôi! To tát gì đâu! Em chưa muốn giết nó vội. – Cee cười lạnh, nhưng cả người nó nóng hổi. Đúng là Cee không bao giờ giỡn nha! Ả không lẽ định làm thật? - Ấy! Nhân khi nó còn đẹp, em cho anh hưởng thụ trước đã! Đâu cần vội phải không? Cee suy nghĩ một hồi, nhếch mép rồi bỏ ra ngoài. Trong phòng chỉ còn có nó và Steve. Uầy! Chắc nó phải suy nghĩ lại về việc cảm ơn tên khốn này! … Bên ngoài, bầu trời đang bị nhuộm cam bởi mặt trời, nền đất nhà Steve lại bị nhuộm đỏ bởi máu… Thấy hắn bước vào, hàng chục tên đang tụ lại làm gì đó lập tức lao vào hắn. Hắn vô cùng thản nhiên, hai tay đút túi quần, chỉ tung những cú đá đầy uy lực, để hạ tụi kia, nhìn vô cùng ngạo nghễ. Hắn chỉ ra tay vào những chỗ hiểm độc, lại có lực nên dễ làm đối phương ngã quỵ. Sau chừng hơn năm phút, tất cả đều nằm lăn ra đất rên rĩ. Ngay lập tức có thêm vài chục thằng nhảy ra, tay lăm lăm mã tấu, côn, roi,… Hắn hơi nhíu mày rồi tiếp tục đánh. Một điều là tay trái hắn đã được rút ra khỏi túi quần. Hắn bóp cổ một tên rồi cướp cây côn của tên đó để đánh mấy tên khác. Cả Julia và Zoey đứng bên ngoài xem đều phải công nhận một điều _ hắn rất mạnh. Phải xem lại có nên giao nó cho hắn không! Nhỡ mà cưới nó về rồi, mới biết hắn có máu vũ phu thì tiêu nó! À mà không biết nó có an lành qua chuyến này không mà cưới hắn… Steve nhìn chằm chặp vào nó. Nó nhíu mày nhìn Steve ra chiều đe dọa. “Cái tên kia… Nhà ngươi mà dám làm gì ta, ta nhất định sẽ trả thù!”. Steve cười khả ố : - Cô em… làm gì nhìn anh thấy ghê vậy? Thích anh rồi hả? Nó trợn tròn mắt. Tên này ảo tưởng sức mạnh á! Ừ thì cứ ảo tưởng đi! Miễn sao đừng có đụng vào nó là được. - Im lặng là đồng ý rồi chứ gì? Vậy anh với em vui vẻ tí đi! Hahaha! – Steve lại gần nó. Nó… cười… thật dịu dàng luôn! Nhân lúc Steve đơ ra vì nhan sắc của nó, nó đá cho tên đó một cái. Bị đá trúng chỗ hiểm (mà mọi người ai cũng biết là ở đâu rồi đấy), Steve nằm vật ra sàn, không ngừng rên rỉ. Nó lâu lâu chơi ác ghê! Tụi hắn làm náo loạn trong nhà xong thì chia nhau vòng ra sân tìm, lên lầu tìm. Tìm ở kho là nhiệm vụ của hắn. Hắn thấy Cee đứng tựa trước cửa quẹt quẹt gì đó trên điện thoại, hắn biết ngay đó là chỗ ả nhốt nó. Mà hình như là ả chưa biết gì về sự có mặt của tụi hắn ở đây. Hắn vẫn thủng thẳng, hai tay đút túi quần, tiến lại chỗ Cee. Cảm thấy ánh sáng trước mặt mình bị khuất, Cee ngẩng lên, thấy hắn, mặt ả tái đi, ngay lập tức tìm cách dụ hắn ra xa khỏi nhà kho ấy : - Ủa, Kevin? Làm gì ở đây thế? Anh đến thăm em hả? Haha… vào nhà đi anh. Sao hôm nay rồng lại đến nhà tôm thế này? Đi… đi thôi. Em dẫn anh đi. Cee vừa nói vừa níu tay hắn kéo đi. Hiểu được ý nghĩa những hành động của Cee, hắn càng chắc chắn rằng nó đang ở bên trong. Hắn đạp mạnh và cánh cửa sắt to lớn bị… lõm! Hắn gạt Cee ra, mở cửa. Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt hắn là nó đang ngồi chễm chệ trên ghế nhìn tên Steve quằn quại dưới đất. - Hana! Em không sao chứ? – hắn chạy đến cởi trói cho nó. Nhìn mớ dây gút chặt làm tay nó ửng đỏ, mấy vết xưng tấy và bầm tím trên mặt nó mà hắn đau xót. - Ke… vin… – nó lắp bắp rồi òa khóc. Bao nhiêu nỗi sợ hãi, lo lắng từ ngày hôm qua, với niềm vui, xúc động khi thấy hắn dường như là đối lập, nhưng giờ đây là một trong nó. Cảm xúc bị dồn nén đến vỡ òa. Nó khóc bù lu bù loa, rồi như con nít, thút thít kể lại những gì đáng sợ đã xảy ra, nhưng nghẹn ngào trong nước mắt và tiếng nấc, hắn thiệt tình là không hiểu gì hết trơn trọi. Nó là nó bù lu bù loa xong thì ôm chầm lấy hắn. Cee ở ngoài bước vào, đỡ Steve đứng dậy. Ả đưa cho Steve một cây súng : - Anh! Giết nhỏ đó cho em! - Ờ. – Steve đáp, cầm lấy cây súng, chĩa họng súng về phía hắn và nó. Hắn cau mày, đứng chắn trước nó. Steve lên đạn. Tình thế éo le… Điện thoại Steve vang lên, là số của một tên đàn em – Alô! Nói lẹ, tao đang bận! - Mày bận gì? – giọng Josh, mà đối với Steve là một giọng nói vô cùng xa lạ. - Mày là ai? - Tao là… ma bạch tuột với đôi mắt như đôi dép kẹp. – giọng Josh pha chút đùa, nhóc cười nhìn Darkness. - Cái… gì? Nhân lúc Steve đang ngạc nhiên, hắn phóng đến đá tay cầm súng, làm cây súng bay sang một bên. Cee và nó ngay lập tức nhảy bổ đến chỗ cây súng. Nó là người chạm được cây súng đầu tiên, nhưng Cee lao đến giằn lại, đồng thời cụng mạnh vào đầu nó. Choáng cộng với kiệt sức do đói lả, nó bị tuột mất cây súng, té xuống đất, nhưng sẵn thế, nó gạt chân Cee làm ả ngã theo. Nó lại giật cây súng. Hắn và Steve chuyển sang đánh tay đôi, và hắn sớm chiếm được ưu thế. Bên kia, Cee và nó vẫn đang giằn co. Cho đến lúc… một âm thanh vang lên xé toạt không gian và thời gian, một âm thanh rùng rợn gai góc, âm thanh đồng hành với sự xuất hiện của thần chết. Âm thanh làm ngưng đọng thời gian. Nó và Cee ngừng giằn co, mà mắt đồng loạt hướng về một phía. Hắn thôi đạp Steve, cả hai cũng cùng nhìn về phía mà nó và Cee đang nhìn. Zoey, Julia, Darkness, Josh vừa chạy tới cũng đứng hình nhìn về hướng mà bốn người trên đang nhìn. Nhìn về đâu? Họng súng. Âm thanh gì? ‘Đoàng’ _ tiếng súng.
|