Hoàng Tử Da Ngăm và Công Chúa Dịu Dàng
|
|
Tinh Kỳ nhìn Tinh Vân ăn như đứa trẻ chết đói. Anh bật cười. Bộ dạng ngộ nghĩnh nào của cô đối với anh cũng thật đáng yêu. Tinh Vân như nhận ra được điều đó. Mặt cô đỏ ửng lên. _Sao cứ … nhìn em chằm chằm…? Tinh Kỳ thấy cô càng dễ thương. Anh càng thích thú chọc cô. _Thì sao nào. Em quên mất tối nay sẽ xảy ra chuyện gì à? – Anh mơn trớn từ má cô xuống cổ. _Tinh Kỳ à… đừng mà… - Tinh Vân bắt đầu gấp gáp. Anh càng cảm thấy thú vị. _Em thật là nhát gan. Vậy thì tối nay … sao mà… sinh con cho anh được? - Tinh Kỳ tiếp tục rê các ngón tay xuống vai cô, cố tình tuột một dây áo của cô xuống. Cô hốt hoảng ra khỏi ghế ngồi, đánh rơi cả miếng thịt đang cầm trên tay. Tinh Kỳ cười nghiêng ngả trước hành động đó của cô. Anh cười chảy cả nước mắt. _Âu Tinh Kỳ… Anh…. – Tinh Vân biết mình đang bị Tinh Kỳ trêu chọc. Cô đe dọa lại – Em nhát gan. Vậy thì tối nay đừng động đến người em nữa! _Ấy, ấy, …thôi mà – Tinh Kỳ vội chạy ra ôm lấy cô, lắc lắc người dỗ ngọt – Anh xin lỗi mà! Thôi, ăn xong rồi thì em thay đồ đi, tiếp hết 20 bàn còn lại nữa thôi. Tinh Vân lại tiếp tục phải thay đồ, chỉ tiếp 20 bàn mà cô đã phải thay đến 5 cái váy cưới. Tiếp xong thì đồng hồ đã chạm mốc 11h đêm. Tinh Kỳ nhanh chóng cho cô thay đồ và đưa cô ra sân bay Tân Sơn Nhất, nơi chiếc phi cơ của anh đã đậu sẵn. Hai người lại ăn tiếp một đống đồ ăn đã được chuẩn bị sẵn trên đó. Anh và cô đều đã thấm mệt vì phải chạy đi chạy lại. Tinh Kỳ đã phải uống rất nhiều rượu thay cho cô nên càng mệt hơn. Cả hai người dựa lưng vào ghế, dựa đầu vào nhau, đánh một giấc say nồng từ khi phi cơ cất cánh.
|
b]Cannes, 1h đêm Tinh Kỳ thức dậy trước khi phi cơ đến nơi vài phút, cô vẫn còn ngủ say như chết. Tinh Kỳ nhìn cô ngủ cũng không nỡ đánh thức cô dậy. Từ chỗ phi cơ ra taxi về khách sạn, anh đã bế cô hết và xách cả một lô hành lí. Cô ngủ say quá. Tinh Kỳ đặt cô xuống giường rồi cô vẫn chưa chịu dậy. Anh đành tranh thủ tắm rửa. Tắm xong, anh nhìn cô ngao ngán. Cô ngủ thế này thì làm ăn gì được cơ chứ. Anh tiếc nuối đặt lưng xuống giường ngủ. Ôi, cái đêm tân hôn! Cô vừa nhìn thấy anh ngủ, lập tức chạy vào phòng vệ sinh để tắm rửa và thay cái đầm ngủ mà Á Mỹ tặng. Cô nàng là con gái của chủ tịch tập đoàn đồ lót nổi tiếng cơ mà, thua mỗi Victoria’s Secret trên thế giới. Tinh Vân ngắm mình trong gương. Qủa thật, chiếc váy này rất đẹp, có thể phô hết những đường cong cơ thể cô ra nhưng đồng thời lại rất kín đáo, che đi được những chỗ cần che. Cô đi ra, leo lên giường, bật cái đèn ngủ hai bên giường lên. Cô ngồi lên người anh. Anh lúc ngủ trông như một nam thần vậy. Thật điển trai. Cô hôn lên đôi môi anh thật nồng nhiệt để đánh thức anh dậy. Anh cuối cùng cũng chịu mở mắt ra. _Anh không định làm gì em thật sao? – Tinh Vân ôm lấy anh, tay cô vuốt ve cơ ngực cường tráng của anh. _Em tưởng em qua mặt được Âu Tinh Kỳ này sao? – Tinh Kỳ ngay lập tức lật ngược người đè cô xuống mặt nệm giường. Anh úp mặt xuống cổ cô, hai tay luồn qua váy, vuốt ve tấm lưng trần của cô. _Khoan đã ... Tinh Kỳ… - cô đột nhiên đẩy anh lên. _Em sao vậy? – Anh liền ngừng lại. _Em… sợ… Nhẹ và từ từ thôi… - cô lí nhí trong miệng, thậm chí còn không đủ can đảm nhìn vào đôi mắt của anh. _Ừ - Tinh Kỳ áp xuống, làm cô bớt sợ bằng một nụ hôn trên môi. Nụ hôn nóng bỏng ấy tan nhẹ trong miệng cô đầy ngọt ngào. Anh ôm thật gọn cô trong hai cánh tay rắn chắc của mình. Bờ môi anh hôn nhẹ lên từng đốt cơ thể của cô. Cô thoáng rùng mình. Cổ họng cô phát ra những âm thanh khe khẽ càng kích thích Tinh Kỳ. Anh càng dồn dập, hơi thở cô càng gấp gáp. Anh cười đầy thỏa mãn và hạnh phúc khi một vệt máu thấm xuống tấm ga giường. Tinh Vân mím chặt môi để ngăn thốt lên tiếng kêu đau. Từ khóe mắt cô, những giọt nước mắt khẽ rơi. Anh thấy vậy đầy lo lắng, hôn nhẹ lên đôi mắt cô. Tay anh luồn xuống, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ. Và cứ thế, hai người tan vào nhau.
|
3 tuần sau _Về nước rồi sao? Nhanh thế? – Tuệ Châu hỏi. _Ừ… - Cô trả lời. _Đi chơi được nhiều không chị? – Hạ Hy hớn hở - em nghe anh Tinh Kỳ nói sẽ đưa chị đi biển Cannes, sau đó đi tham quan Bora Bora và cuối cùng quay về Paris. _Thật ra… chưa đi được đâu cả… - Cô thỏ thẻ. _Chắc là ở trong khách sạn không chứ gì? – Á Mỹ cùng cả bọn cười òa. Cô không trả lời gì cả, đồng nghĩa với đúng. _Đây là quà của mọi người – Tinh Vân xách lên để 4 chai nước hoa trên bàn. _Sao tốt đột xuất thế? Làm gì sai với tụi mình à? – Tuệ Châu chất vấn, nhìn bốn chai hàng hiếm của Channel trên bàn. _Làm gì thì mau khai ra đi – Á Mỹ chăm chăm nhìn cô. _À... Chuyện là… mấy bộ đồ mà mọi người tặng cho em đó… Tinh Kỳ vừa nhìn thấy em mặc… đã xé rách tươm rồi… - Tinh Vân cúi gằm xuống. Ba người kia nghe xong thì đứa miệng chữ a, đứa mồm chữ o. _Vậy là may rồi, chứng tỏ là Tinh Kỳ không có vấn đề về giới tính! – Á Mỹ phán cho một câu xanh rờn. _Đúng đó, Tinh Kỳ ở với cậu suốt 7 tháng trời mà hai người chẳng làm gì nhau như vậy là giỏi lắm rồi! – Tuệ Châu gật gù. _Nhưng nhờ vậy mà mới có quà tặng chị em mình nè – Hạ Hy giơ chai nước hoa lên. _Cũng đáng lắm! – Á Mỹ cầm lên ngửi thử mùi.
|
Tinh Vân chờ mãi mà không thấy Tinh Kỳ về. Đã hơn 8 giờ tối rồi. _Cô chủ à, cô ăn trước đi, chắc cậu chủ bận nên không về được! – Ông quản gia nói. _Ba Tinh Kỳ đi đâu rồi bác? _Ông ấy thấy cậu Tinh Kỳ về, cũng xách vali đi du lịch rồi. Kêu giao toàn bộ công ti cho cậu chủ tập làm quen với chức chủ tịch tập đoàn. Ông chủ nói chừng nào cô chủ hoàn thành lời hứa với ông thì cậu chủ lập tức sẽ lên thay ông làm chủ tịch – Ông quản gia tường thuật. _Vâng… - cô đột nhiên cảm thấy choáng váng, xây xẩm cả mặt mày. Chắc là áp lực chất chồng quá. Lỡ đâu cô bị vô sinh thì sao? Vậy thì mãi mãi Tinh Kỳ sẽ không thừa kế và Hạ Hy bị đuổi học sao? – Cháu thấy hơi mệt một chút. Chừng nào anh Tinh Kỳ về, bác gọi cháu xuống ăn cơm nhé! _Vâng thưa cô chủ. Cô vừa nằm lên giường một lúc thì đã ngủ thiếp đi. _Vợ à, anh về rồi đây! – tiếng Tinh Kỳ thì thầm bên tai cô làm cô giật mình tỉnh giấc. Mùi hương trên người anh xộc vào mũi cô. Cô chợt thấy khó chịu. Anh mới tắm xong. Cô dụi mắt. Đã 12h rồi. _Anh về trễ vậy sao? – cô thấp thỏm. _Ừ, … công ti nhiều việc quá! – Tinh Kỳ mau chóng thay đồ. _Anh ăn cơm chưa? – Tinh Vân nhỏ nhẹ hỏi. _Chưa, không có vợ sao anh dám ăn tối ở ngoài cơ chứ? – anh bế bổng cô lên, xoay một vòng. _Em cũng chưa ăn, chờ anh về đó – cô nhéo mũi anh. _Anh biết nên anh đã cố gắng về sớm rồi đây… Nhưng xem ra vẫn trễ. Để vợ chờ lâu, anh xin lỗi – Tinh Kỳ làm mặt ăn năn – Thôi, để anh bế vợ xuống ăn cơm… Tinh Kỳ gắp thật nhiều thức ăn cho cô. Ngược lại, cô cũng gắp cho anh quá trời. Hai người nhìn nhau mỉm cười. Đúng là vợ chồng mới cưới có khác. Ăn xong, Tinh Kỳ giúp cô rửa bát đĩa vì cô không muốn đánh thức mấy cô người làm dậy. Anh lại bế cô lên phòng. Anh ôm lấy cô ngủ. _Tinh Kỳ… - cô khua anh dậy. _Có chuyện gì à? – Tinh Kỳ lấy tay vuốt lên má cô. _Lỡ… em bị vô sinh thì sao? … _Ấy, ấy… em lại nói bậy rồi – Tinh Kỳ lập tức bịt miệng cô lại. _Em đang hỏi anh đàng hoàng chứ bộ - Tinh Vân gỡ tay Tinh Kỳ ra. _Anh sẽ lấy người khác! – Tinh Kỳ trả lời tỉnh queo. _Thật sao? – Tinh Vân nhìn như sắp khóc. _Ngốc, em dễ tin quá à! Không sinh được con thì chúng ta nhận con nuôi. _Vậy lỡ bây giờ em đang mang trong bụng đứa con của anh thì sao? _Không được, anh không thích – Tinh Kỳ trả lời chắc nịch làm cô xịu mặt xuống. _Sao vậy chứ? _Dạo này công ti rất lu bu. Anh đang lo làm cho công ti lên hạng nhất châu Á. Anh sợ nếu em có thì thứ nhất là anh sẽ không có thời gian chăm sóc cho em và thứ hai là anh sẽ bị áp lực, không tập trung được. _Vậy thì em phải cố mang thai ngay bây giờ mới được! – Cô cười khúc khích. Tinh Kỳ cũng cười theo và ngủ lúc nào không biết.
|
Sáng hôm sau, cô dậy thì đã không thấy anh ở cạnh. Cô chợt thấy nhớ những ngày hai đứa ở Pháp. Thật hạnh phúc biết bao. Giờ thì cô thấy thật trống trải. Mấy ngày sau cũng vậy, Tinh Kỳ luôn ở trong tình trạng đi sớm về khuya. Có đêm thậm chí không về nhà, có đêm thì say khướt. _Dạo này, Tinh Kỳ và em có hoạt động gì về đêm không? – Á Mỹ lo lắng hỏi Tinh Vân ngán ngẩm lắc đầu. _Vậy chắc Tinh Kỳ đã có người phụ nữ khác ở ngoài rồi… - Tuệ Châu không ngần ngại nói thẳng. Tinh Vân cũng bồn chồn không kém. Cô cũng biết là như vậy. Không thể trách Tuệ Châu được, trước giờ Hoàng Vũ có bận bịu mấy thì vẫn luôn về trước 10h để ăn cơm cùng vợ. Chủ nhật thì luôn dẫn Tuệ Châu đi chơi. Cô nhìn thấy được điều đó trong mắt Tuệ Châu mà phát ghen lên được.
Tối hôm đó, Tinh Kỳ về muộn. Cô diện một cái váy ngủ thật gợi cảm nhưng đã bị anh từ chối thẳng thừng. _Tinh Vân à, tha cho anh. Anh mệt lắm rồi! Anh nói xong thì lăn ra ngủ, làm cô càng cảm thấy bất an hơn. Đêm đó, cô đang ngủ thì bị chuột rút chân bên trái. Bình thường anh ôm cô vào lòng ngủ, thì sẽ biết ngay, lo lắng xuýt xoa và tìm đủ mọi cách chữa cho cô. Nhưng hôm nay, anh đã không… Cô bật khóc. Anh vẫn ngủ say như chết.
Sáng cô dậy, như thường lệ đã không thấy anh. Trưa cô buồn đi dạo quanh các con phố. Cô dừng lại ở một quán cà phê. Đang phân vân không biết có nên vào hay không thì thấy qua cửa kính là Tinh Kỳ và một cô gái khác. Họ đang nói gì đó với nhau. Tinh Kỳ nhìn thật sự rất vui vẻ với cô ta, khác hẳn thái độ hôm qua anh đối với cô. Đêm hôm đó, anh lại vẫn về trễ. Vào đến phòng thì thấy cô đang khóc nức nở. _Âu Tinh Kỳ, anh thật quá đáng! – Tinh Vân hét vào mặt anh. _Em lại làm sao nữa thế? Anh đi làm về, chưa đủ mệt hay sao? – Anh ngồi xuống bên cạnh cô. _Trưa nay, em bắt gặp anh đang hẹn hò cùng một cô gái khác… _Đó là đối tác của anh – Anh phán cho một câu cụt lủn rồi đi ra khỏi phòng. Tinh Vân tức giận cầm một cái gối ném vào cánh cửa. Bình thường Tinh Kỳ có vậy đâu. Anh luôn an ủi, ôm cô vào lòng, hoặc làm một điều gì đó khiến cô cảm thấy ngọt ngào, dễ chịu và tin tưởng tuyệt đối. Bây giờ thì anh phũ phàng như vậy, mặc kệ cô khóc lóc. Chắc là anh chán ghét cô rồi nên mới vậy. Cô nghĩ đó là do lúc trước anh chưa có được cô nên tìm mọi cách cưỡng đoạt, còn hiện nay thì cô đã là của anh. Anh ăn hết, vứt đi. Cô cứ thế khóc với những suy diễn của mình. Cô chờ anh vào xin lỗi cả đêm và kết quả là cả đêm, anh không bước vào phòng ngủ.
|