Nhặt Được Yêu Nghiệt Ma Vương
|
|
Quyển 1 - Chương 49
Tiếng gõ cửa cứ thế dồn dập được khoảng 10 phút thì dừng lại. Đợi thêm 5 phút vẫn không thấy tiếng động nào nữa xem ra kẻ đó đã đi rồi.
Hé mắt từ khe cửa nhìn ra, ngoài bầu trời đen tối kia cô còn nhìn thấy trước cửa là 1 con búp bê thật xinh đẹp. Ngày từ nhỏ cô đã rất thích chơi loại đồ chơi này nay lại nhìn thấy búp bê đẹp như vậy thật chỉ muốn chạy ào ra ôm nó đi ngủ. Nhưng khuya như vậy rồi ai lại còn mang nó đặt trước cửa nhà cô không lẽ là…nghĩ tới anh người yêu có thể vì muốn cô bất ngờ nên dùng cách này tặng cho cô. Chỉ có anh ấy mới biết cô thích búp bê thôi. Khuôn mặt hơi ủng hồng cô mở cửa ra nhìn dáo dác xung quang nhưng xem ra anh ấy đi rồi. Bước đến nâng búp bê lên ôm vào lòng nâng niu.
Đây là con búp bê đẹp nhất mà cô từng nhìn thấy.
Đặt nó lên giường ngủ, choàng tay qua ôm người nó cô chìm vào giấc ngủ mộng mị. Nằm bên cô đôi mắt long lanh của búp bê phát sáng.
Trong mơ cô thấy mình đứng ở 1 đoạn đường vô cùng vắng vẻ, có nhà có xe nhưng không có 1 ai hết. Cô cứ đi hết đoạn đường này sang đoạn đường khác đều trống trải như vậy. Lo lắng đúng lúc cô không biết mình phải làm gì thì có tiếng bước chân đang bước lại. Quay đầu phía sau tìm kiếm thu vào mắt cô là hình ảnh con búp bê xinh đẹp đó đang chập chững bước đi đến gần cô, quan trọng hơn hết trên 2 tay nó là con dao sắc nhọn. Hoảng sợ cô vội vàng bỏ chạy, chỉ là trong cơn mê khi nào con người cũng vô cùng yếu ớt không có lực. Dù có cố gắng bỏ chạy thế nào cũng không thể thoát được sự truy đuổi của búp bê. Cô chạy ngày càng chậm dần đi cho đến khi đứng chững lại dù có cố hết sức thế nào cũng không thể di chuyển được nửa bước. Nhìn con búp bê đó đang ngày càng lại gần hơn, sợ hãi khiến gào lên kêu cứu:
- CỨU TÔI VỚI, CÓ AI KHÔNG MAU ĐẾN CỨU TÔI? Huhu
Dù có cho cô gào thét thế nào cũng chẳng lấy 1 ai xuất hiện, vì đây là mơ là mơ nên sẽ chỉ có mình cô và nó mà thôi. Nó đã đi đến gần cô, đưa 2 tay đẩy cô ngã ngửa nằm xuống đất. Giơ 2 con dao lên cao, mũi nhọn chúc xuống dưới đối diện là đôi mắt ướt lệ của cô:
- Không, Không!
2 mũi dao sắc bén đó cứ như vậy lao xuống đâm tới tấp vào 2 mắt cô, đến khi ở đó nát ra thành vũng máu thì chuyển xuống đâm chính giữa vào cổ họng cô liên tục. Nó vô thức cứ đâm vào đó không ngừng nghỉ cho đến lúc tiếng gà gáy đầu tiên vang lên thì dừng lại, giấc mơ chấm dứt.
Sáng hôm sau vẫn như mọi khi anh người yêu lại đến đón cô đi học, gọi mãi không thấy tiếng động gì. Nỗi bất an dâng lên anh ta xô cửa ra chạy vào phòng ngủ tìm kiếm:
- Á Á Á Á Á Á !!!
Thật kinh khủng bởi vì trên chiếc giường trắng tinh loang lổ thẫm máu, 2 mắt bị đâm nát, cổ cũng bị đâm tới không nhìn ra được cái gì nữa, nhưng mấu chốt là cô gái dùng dao tự mình đâm chính mình, trên tay vẫn còn cầm nguyên 2 con dao kề trên cổ mình. 1 vụ tự tử đẫm máu kinh khủng hay là vì cô gái có vấn đề thần kinh? Nhưng dù thế nào họ vẫn không thể tìm ra nguyên nhân vì cô gái đó phải làm vậy?
|
Quyển 1 - Chương 50
Nằm trên giường Liên Thảo bắt đầu lơ mơ tỉnh dậy. Vừa mở mắt ra thì đập vào mắt là khuôn mặt nam nhân yêu nghiệt kia đang say ngủ. Người nam này chính là Bảo Bối sao? Thật sự rất khó tin nhưng đó là sự thật. Dù đã trưởng thành nhưng trên khuôn mặt đó vẫn còn vài nét giống, từ đôi mắt phượng lạnh lùng đến sống mũi cao thẳng, bờ môi bạc luôn nở nụ cười nhạt.
Khẽ đưa tay lên chạm nhẹ khuôn mặt đó thật sự là càng lớn càng cuốn hút. Bé như vậy đã làm người khác nghiêng ngả rồi bây giờ khuôn mặt này chắc làm người ta xỉu mất.
Ôi! Nhìn anh rồi mới nhớ đến chuyện xấu hổ của mình, nói vậy không phải là đã bị tên yêu nghiệt này nhìn thấy hết rồi sao? Nhưng bù lại cô cũng nhìn thấy hết cơ thể anh, nghĩ như vậy cô vẫn thấy mình lỗ vốn quá. Cô dù không xinh đẹp quyến rũ lắm nhưng ít ra vẫn là lúc đã trưởng thành có lồi có lõm, trong khi anh thì sao bé tí chưa thấy gì. Không được anh đã nhìn thấy hết người cô rồi thì cũng phải để cô nhìn 1 chút như thế mới hoà nhau. Càng nghĩ càng thấy mình đúng, cô quyết định sẽ nhìn lại anh.
Luồn lách chui vào lòng anh, cô bắt đầu cởi từng vạt áo ra.
Thật ra từ lúc cô tỉnh anh cũng tỉnh rồi chỉ là không lên tiếng mà thôi, nằm im như say ngủ anh muốn xem cô gái này định làm trò gì? Sau khi ngắm nghía khá là lâu, rồi lại cúi ngầm mặt xuống suy nghĩ chắc hẳn là còn sốc chuyện ngày hôm qua. Cứ cho là vậy đi nhưng cái hành động chui vào lòng anh rồi cở đồ của anh thì thật sự không thể lí giải nổi. Đang lúc vô cùng khó hiểu thì bàn tay mát lạnh của cô không ngừng sờ soạng lên cơ ngực và bụng của anh. Cô nàng ngốc này lại muốn khiêu khích sao? Nếu vậy anh sẽ giúp cô nàng này toại nguyện, dù sao anh cũng đã quyết định cô sẽ là Ma hậu rồi sớm hay muộn chuyện này mà chẳng xảy ra.
Nắm chặt bàn tay không yên phận, mắt phượng mở ra nhìn chằm chằm vào cô. Còn cô thì sao? Cau mặt lại giận dỗi.
- Gì chứ có mới sờ 1 chút mà đã keo kiệt rồi sao?
- Muốn sờ nữa sao?
- Lúc nãy muốn bây giờ hết muốn rồi.
- Cô hết muốn nhưng đến lượt tôi lại muốn rồi.
- Muốn gì chứ, không lẽ anh cũng muốn sờ lại tôi?
- Được không? (nhếch miệng cười mờ ám
|
Quyển 1 - Chương 51
- Được không? (nhếch miệng cười mờ ám)
Tròn mắt ngạc nhiên nhìn anh cho đến khi tiêu hoá xong câu nói mờ ám đó thì cô vội vàng lui về sau tách xa anh càng xa càng tốt. Nói thế nào đi nữa Bảo Bối giờ đã là nam nhân trưởng thành rồi nhu cầu sinh lí chắc chắn sẽ có, biết làm sao được anh có đang khơi dậy ham muốn đó mà ăn cô luôn không? Nam nhân trưởng thành không nên trêu chọc.
- Sao lại lùi xa như vậy chứ? Chẳng phải cô luôn rất thích gần tôi đó sao?
- Lúc..lúc đó không tính.
- Tại sao lại không tính? (tiến lại gần cô)
- Khi đó anh là đứa trẻ còn bây giờ lớn rồi (tiếp tục lùi nữa cho đến khi sát mép giường) Đừng tiến nữa lùi đến hết giường rồi.
- Dù là lúc trước hay bây giờ thì tôi vẫn là tôi không hề thay đổi. Tôi đã từng hỏi cô: sau này tôi có thế nào đi nữa thì cô còn muốn bên cạnh tôi nữa không? Lúc đó cô trả lời là muốn. Vậy bây giờ thì sao? (đưa tay lên chạm nhẹ khuôn mặt cô)
Nhìn vào ánh mắt dịu dàng của anh, cô tự lòng hỏi mình:” liệu tình cảm bây giờ có còn như trước?” chắc chắn là không, cô có thể nhìn ra tình cảm của mình đang thay đổi. Nó không còn đơn thuần chỉ là tính chiếm hữu, yêu thương nữa mà thay vào đó là những cảm xúc vô cùng lạ lẫm. Cô không rõ thứ cảm xúc đang hình thành đó là loại cảm xúc gì nhưng cô chắc chắn 1 điều là cô vẫn muốn bên anh.
- Trước kia muốn bây giờ vẫn muốn.(như bị thôi miên cô vô thức nói ra lòng mình)
Nhận được câu trả lời như ý muốn, môi bạc khẽ vẽ lên thành 1 nụ cười thoả mãn và không để cô kịp định thần anh liền tới dịu dàng hôn lên làn môi hồng kia. Cánh tay phải khẽ luồn qua eo cô nhẹ nhàng kéo sát lại gần khoảng cách hơn.
Thật không nghĩ tới anh sẽ hôn cô bất ngờ như vậy, ngoài trừ cứng đơ người tròn mắt nhìn cô còn chưa kịp phân tích xem chuyện gì đang xảy ra. Đến khi não bộ xử lí xong mới vô cùng choáng váng: oh my god firts kiss của cô đó. 2 tay quờ quạng đẩy ra nhưng sức cô sao có thể đấu lại với anh chứ.
Nhận thấy sự phản đối của cô anh cố hôn thêm chút nữa rồi mới rời đi. Nhẹ giọng lên tiếng:
- Không thích nụ hôn của tôi sao?
- Đó là nụ hôn đầu của em đó.
- Đồ ngốc, tôi đã từng nói không chấp nhận những mối quan hệ em đưa ra bởi vì tôi mong muốn 1 mối quan hệ khác.
Lần này cô không lên tiếng hỏi nữa bởi vì cô cũng phần nào đoán được mối quan hệ này. Ngượng ngùng cúi mặt xuống, trái tim không ngừng loạn nhịp bồi hồi cảm xúc cho dù im lặng nhưng cả 2 cùng biết trái tim đã hướng về nhau.
Ở nơi khác, nơi thâm cốc kì bí ngày cũng như đêm không hề có ánh sáng mọi vật ở đây đều quanh năm chìm trong âm u, không khí ở đây vô cùng qủy dị. Có 1 con bướm đêm vượt qua ngàn dặm không ngừng bay để trở về với chủ nhân của nó. Nó bay qua hết cánh rừng âm u xuyên qua nhiều dãy núi hiểm trở cho đến khi thấy 1 cái vực sau hàng nghìn m thì lao xuống, cuối cùng nó cũng đến nơi Qủy cốc này. Qủy cốc chỉ cần nghe tên cũng đã biết cảnh vật nơi đây đã thế nào rồi. Là nơi cho những âm hồn dã qủy trú thân, một khi đã vào đây thì sẽ không có khả năng trở lại. Mọi sinh vật loài nào cũng thế kẻ mạnh làm vua kẻ thua làm giặc bị ức hiếp, cắn xé đến khi bị tan nát linh hồn. Ấy vậy mà cuối chốn thâm sâu Qủy Cốc này có 1 nơi cảnh vật như tiên cảnh, cũng là nơi duy nhất có ánh sáng. Nơi đây rừng phong đỏ rực 1 vùng, mọi vật sinh sôi nảy nở vì đây là vùng cấm đối với lũ âm hồn dã qủy ở đây. Con bướm đêm bay nhanh vào đây bắt đầu đi tìm nơi chủ nhân của nó hay đến. Nơi 1 mái đình được điêu khắc đẹp đẽ có 1 nam nhân khẽ đưa ngón tay mình ra, con bướm vội lao xuống đậu vào.
- Chủ nhân Điệp Nhi đã trở về, mọi việc người giao cho Điệp Nhi đã được xử lí ổn thoả.
- Làm tốt lắm Điệp Nhi.
Nam nhân nở 1 nụ cười mị hoặc khiến cho con bướm Điệp Nhi cũng không tránh được choáng váng, dù đã nhìn thấy chủ nhân cười nhiều lần nhưng nó vẫn chưa đủ sức miễn dịch. Đôi mắt hoa đào thâm sâu nhìn ra bên ngoài: Nơi Qủy Cốc này không đủ giam chân ta, loại phong ấn này cũng không đủ kìm hãm Qủy Vương ta.
|
Quyển 1 - Chương 52
Trở về biệt thự Trúc gia dù sao cô mất tích vài ngày như vậy chắc chắn mẹ và anh Dương Đằng lo lắng nhiều lắm đây.
Chần chừ đứng ở ngoài cổng chưa muốn đi vào, bởi vì bây giờ Vân Phong không còn là trẻ thơ nữa cho nên không thể đường hoàng cùng cô sống ở Trúc gia được, lưu luyến khiến cô chẳng muốn rời đi chút nào cả.
- Đứng đó ngẩn ngơ cái gì nữa mau đi vào đi.
- Có đi bây giờ đây, chỉ là sau này anh sống ở đâu?
- Cả cái nhân gian này không lẽ không có chỗ trú chân cho tôi sao? Yên tâm đi tôi sẽ đến thăm em thường xuyên.
- À, nếu không biết đi chỗ nào anh có thể trở lại căn phòng đó ở tạm.
- Ngốc, mau vào đi.
Dù rất là không muốn nhưng cô vẫn phải miễn cưỡng trở vào, kể từ bây giờ đã không còn Bảo Bối luôn bên cô nữa giờ chỉ còn Vân Phong người làm cô rung động mà thôi.
Nhìn cô đi vào khi anh định rời khỏi thì không biết bên cạnh đã xuất hiện tên Qủy Huyết đó từ lúc nào nữa.
- Nhìn 2 người chia li thật mùi mẫm nha.
- Ngươi ghen tỵ sao?
- Tại sao ta phải ghen tỵ chứ? Người còn chưa đến tay ngươi mà, ngươi nhìn xem.
Dứt lời hắn đưa 1 con búp bê trên người nó còn dính rất nhiều máu lên cho anh xem. Nhưng chắc hẳn tên nhóc ma vương này sẽ không biết nguy cơ trong đó đâu?
Nhìn thật kĩ con búp bê này anh chỉ cảm thấy có 1 loại năng lực đang được ẩn giấu vào trong đôi mắt nó. Dù bây giờ nó chỉ đơn thuần là 1 con búp bê vô tri vô giác nhưng 1 khi bị loại năng lực này điều khiển thì nó không còn đơn thuần như thế nữa.
- Con búp bê này vừa giết người sao?
- Chậc, chậc ngươi thật thông minh. Ngươi có biết những con búp bê này đại diện cho ai không?
- Chẳng lẽ là 1 loại yêu tinh qủy quái nào đó.
- Không đơn giản như vậy đâu lũ búp bê này xuất hiện thì chẳng mấy lâu nữa hắn cũng sẽ xuất hiện. Lúc đó lại vui rồi đây (nhếch miệng cười)
Ngày hôm đó sau khi rời khỏi dị giới hắn đi lang thang vài chỗ tìm đồ ăn dù sao lâu lắm rồi hắn còn chưa có tìm được người vừa miệng, đến gần sáng hắn đi theo mùi máu mà tìm đến căn nhà của cô gái đó. Ở ngoài cửa sổ nhìn vào hắn thấy cô gái đang không ngừng dùng dao tự đâm mạnh vào mắt mình, cuống họng không ngừng kêu rên, chân giãy dụa như muốn phản kháng. Đâm nát mắt mình cô gái đó lại tiếp tục đâm chính giữa cổ họng. Bên cạnh cô là con búp bê 2 mắt nó không ngừng toả sáng thành đôi mắt xanh. Cô gái có đâm mình bao nhiêu lần hắn không quan tâm mà điều khiến hắn chú ý chính là con búp bê nằm cạnh. Đây chính là cách giải phong ấn của Qủy Vương sao? Dùng máu trinh nữ ướt đẫm búp bê để phá giải. Chỉ cần những con búp bê này giết được 49 người thì hắn sẽ giải được phong ấn. Nhưng điều quan trọng là ai giúp hắn điều khiển những con búp bê này? Ách, hắn quay lại thì thật là không ổn rồi.
Trầm ngâm 1 lúc anh không tài nào nghĩ ra được hắn trong lời Qủy Huyết nói là ai?
- Hắn là ai?
- Qủy Vương.
Ủ rũ ngồi ghế salong xem truyền hình. Sau khi trải qua màn tra hỏi tận tình lúc này cô mới được một mình thả lỏng 1 chút. Đúng lúc cô đang chán thì nghe thấy tiếng của bà quản gia đi vào:
- Cô chủ có người tặng quà cho cô.
- Là ai tặng cho tôi?
- Tôi cũng không rõ là do người chuyển phát nhanh đưa tới,
Nhanh chóng đặt 1 cái hộp được bọc lại vô cùng đẹp đẽ vào tay cô, bà quản gia liền xin phép rời đi trước.
Cầm cái hộp lên nhìn ngắm là ai tặng quà cho cô đây? Tò mò cô liền tháo ra nhìn xem.
Qua vài lớp giấy cô mở cái hộp ra và trong đó là 1 con búp bê rất xinh đẹp, nó được đặt nằm rất cẩn thận.
- Là 1 con búp bê, ai tặng đây sao chẳng thấy ghi tên gì vậy?
Nhấc con búp bê nên cô nhìn nó chằm chằm như đang suy nghĩ 1 việc gì đó.
|
Quyển 1 - Chương 53
Búp bê này nhìn thật sự rất đẹp nhưng chỉ là ngay từ nhỏ cô đã không thích chơi búp bê rồi. Loại thứ đồ chơi giống người vô tri vô giác thế này ôm cũng không ấm ấp mềm mại như những thú bông khác, mà để tượng trưng thì Liên Thảo hay bị ảo tưởng nửa đêm nó giết cô bởi vì đã từng xem 1 bộ phim kinh dị có những con búp bê ma từ đó cô bị ảnh hưởng.
Ngay lúc đang băn khoăn không biết nên giữ hay nên bỏ thì cô nhìn thấy 2 đứa trẻ đang lấp ló ngoài cửa, ánh mắt của chúng đều đặt hết nên người búp bê. Vẫy chúng lại gần cô tươi tỉnh hỏi:
- Hai đứa thích búp bê này sao?
Cả hai đứng trước mặt cô sợ sệt gật gật đầu.
- Đây,(đưa búp bê ra) 2 đứa thích thì cầm về chơi đi.
- Cảm ơn cô chủ (nhanh chóng đưa tay ra ôm lấy)
Nhìn lũ trẻ chạy khuất đi cô thoải mái dựa đầu sau thành ghế, không muốn giữ lại không lỡ bỏ vào sọt rác, cho đi là tốt nhất.
Ngoài cửa sổ có 1 con bướm đêm đậu trên cành mai, phất cánh nó bay cao rời đi. Chỉ còn vài người nữa thôi là đã đủ con số 49, chủ nhân của nó sẽ xuất hiện.
Màn đêm buông xuống. Sau khi ăn tối cùng anh trai và mẹ thì cô xin phép lên phòng trước. Nhìn căn phòng hiu quặnh chỉ đơn độc mình cô, bất giác cô lại mong muốn được sống như những ngày đó có Vân Phong bên cạnh thật là vui. Buồn bã cô ủ rũ đi vào phòng tắm rửa, vì chỉ có 1 mình nên cô cũng chẳng buồn mang theo quần áo vào cứ vất lộn xộn ngoài giường tắm xong ra mặc vào.
Ngâm mình trong nước hoa hồng tầm nửa tiếng, đến khi buồn ngủ cô mới lười nhác bước ra. Với lấy cái khăn lông to bản lau khô cơ thể, khác với những lần trước lần này cô dùng 1 chiếc khăn khác màu xanh dương quấn quanh người 1 vòng đủ để che đi những bộ phận cần thiết.
Mở cửa phòng tắm vô tư bước ra để rồi sững người đứng hình tại chỗ. Lúc tắm thì chẳng thấy ai bây giờ khi tắm xong trên giường đã có sự hiện hữu của 1 người, anh xuất hiện từ lúc nào vậy?
Ngước mắt nhìn theo hướng cửa phòng tắm mở trong thoáng chốc anh cũng hơi sững người, nửa kín nửa hở lúc nào cô gái ngốc này cũng có thể khiêu khích với bản năng của nam nhân. Lúc trước trong cơ thể bé nhỏ chưa cảm thấy phản ứng gì nhưng mà bây giờ sao chỉ có thế thôi trong cơ thể anh đã dạt dào cảm xúc. Thật không ổn từ bao giờ sức kiềm chế của anh lại kém như vậy chứ. Cố gắng rời tầm ánh mắt ra chỗ khác, anh trầm giọng nói:
- Đứng đó làm gì nữa, còn không mau mặc đồ vào.
- Anh..anh đến từ lúc nào vậy? (nắm chặt khăn tắm, mặt đỏ ửng)
- Đến từ lúc em bắt đầu đi tắm, bản tính khó bỏ.
Ngượng ngùng cô vội vàng chạy đến vơ lấy đống quần áo trên giường để vào nhà tắm thay chỉ là vừa ôm lấy được đồ cô cảm thấy hơi man mát, cái cảm giác mát lạnh cả cơ thể, ngơ ngác nhìn bắt gặp ánh mắt lộ liễu của ai đó đang nhìn chằm chằm vào cô, khó hiểu cô cũng theo tầm mắt anh nhìn xuống:
- Ááááá.
Làm sao có thể không phát hoảng khi thân thể cô 1 mảnh vải che thân cũng không có, phô bày hết trước mắt ai kia. Nhanh chóng ôm lấy đám quần áo vội vàng che đi 1 vài phần cơ thể, chỉ là cô còn chưa kịp chạy trốn vào nhà tắm thì cổ tay đã bị 1 bàn tay lớn giữ lại. Quá đủ rồi khiêu khích cơ thể anh xong định bỏ chạy sao? Cô đã khơi dậy phản ứng trong anh thì cũng phải có trách nhiệm dập tắt nó chứ nhỉ? Lần này anh không bỏ qua đâu.
Phía dưới nhà trong căn nhà nhỏ cho người ở bên cạnh 2 đứa trẻ không ai chịu thua giành lấy ôm ấp búp bê, đến cuối cùng quyết định đặt búp bê nằm giữa rồi cùng nhau chìm vào giấc ngủ. Liệu đêm nay 2 đứa trẻ sẽ thấy gì đây?
|