Nhặt Được Yêu Nghiệt Ma Vương
|
|
Quyển 1 - Chương 69 Nằm trên 1 chiếc giường màu hồng nhạt hoa văn rực rỡ, tiểu hồ ly đang mơ màng ngủ ngon lành thì bỗng cảm thấy ngứa ngáy như có con gì đó rụi vào. Ở cổ, ở bụng, ở tay, chân đều rậm rậm. Khuôn mặt xinh đẹp thoáng nhăn lại, đôi mắt hồng ngọc hé mở ngó xem là thứ gì? Cho đến khi nhìn rõ thì đôi hồng ngọc đấy mở lớn đầy hoảng sợ.
Làm sao có thể không hoảng sợ cho được khi Tiểu Băng sợ nhất là thỏ mà bây giờ chúng đang quay quần bên cạnh cô. Những con thỏ vô cùng xấu xí ngồi xổm gần khuôn mặt cô nhìn chăm chú. Mà hơn hết trong đôi mắt nâu đen đó chứa 1 thứ gì đó rất lạ, sáng rực rỡ mà chỉ có lúc lũ thỏ động dục mới vậy. Đừng nói với cô chúng nhầm hồ ly thành giống cái của chúng nha.
-AAAAAAA
Không cần phải nói cũng biết tiếng hét kinh thiên đó do tiểu hồ ly hét lên đầy kích động.
Ngồi bên ngoài phòng khách chén trà hắn đang cầm thưởng thức khẽ rung lên. Nhếch miệng cười không nghĩ rằng người nhỏ như vậy mà hét lên thật đáng sợ. Dù nghĩ vậy nhưng trong lòng vẫn dâng lên cảm giác không muốn, 1 loại cảm giác muốn che chở.
Đứng phía sau lưng Điệp Nhi không khỏi cười thầm thoả mãn vốn dĩ cô ta mang về toàn thỏ cái nhưng sau khi chứng kiến đồ hồ ly đó quyến rũ Chủ nhân thì cô ta vô cùng giận dữ nên đã âm thầm đi đổi này thành những con đực đen hôi nhất, đâu chỉ có thế cô ta còn dùng pháp lực che mắt và kích thích phát dục cho lũ thỏ. “Lần này để xem ai cứu cô ta, là hồ ly mà sợ thỏ cô ta thật làm nhơ bẩn dòng hồ ly.”
- Aaa, lũ thỏ này mau cút hết ra cho ta, huhu
Tiếng khóc nức nở của Tiểu Băng vang lên đã làm kích động kẻ ngoài kia không thể ngồi yên được nữa.
“RẦM” cánh cửa bị người thô bạo đá ra vỡ vụn, hiện ra trước mắt hắn Tiểu Băng không ngừng sợ hãi co ro người vào 1 góc còn cái lũ thỏ đấy đang không ngừng gặm cắn bồ đồ cô đang mặc.
Hẩy tay 1 cái 1 đạo hàng quang màu vàng rực loé sáng chém vào lũ thỏ khiến chúng tan biến ngay tức khắc.
Chậm rãi lại gần hắn bất giác ôm chặt lấy cô trầm giọng hỏi:
- Sao lại sợ thỏ như vậy?
- Ngươi đồ đáng ghét sao lại thả thỏ vào phòng ta.
- Ta sẽ không thả chúng vào nữa, vì sao lại sợ?
- Ngày ta là 1 con hồ ly bé xíu đại tỷ ham đùa lên biến ta thành 1 con thỏ trắng bé nhỏ rồi tỷ ấy đặt ta vào giữa rừng nơi lũ thỏ hoang sinh sống. Sau đó 1 thỏ đực rất xấu bước lại gần trêu trọc ta bỏ chạy thì cả lũ rồ ra chắn đường. Lần đó suýt nữa ta bị con thỏ cưỡng bức may là đại tỷ ta quay lại kịp thời giết chết hết lũ thỏ.
- Lũ thỏ đáng chết. (hắn gằn giọng tức giận)
Ngay lúc đó thì Điệp Nhi chạy vào nén giọng nói:
- Chủ nhân có 2 kẻ lạ mặt đang đến đây.
- 2 kẻ lạ mặt, được ta muốn nhìn xem là ai? (quay lại hướng tiểu Băng nói) ngươi ở đây đừng đi đâu hết.
Nói xong Qủy Vương liền đứng dậy phi thân ra ngoài muốn xem bạn hữu nào đến ghé thăm.
Để lại cho cô ánh mắt hậm hực, chế giễu cô ta cũng nhanh chóng đi theo hắn ra ngoài.
Bị ánh mắt đó chế giễu bản tính ngang bướng của cô vì thế mà kích động:
- Kêu ta ở lại là ta phải ở lại sao, không ra đó nhìn xem thì ta không phải là Linh Hồ Tiểu Băng nữa rồi.
Ngồi xuống phòng khách đợi chờ 2 người đó xuất hiện hắn thong thả thưởng thức tiếp chén trà thơm lừng.
Sau ngụm trà đầu tiên trôi xuống làm ấm cuống họng thì hướng đối diện đã xuất hiện thêm 2 nhân vật.
- Qủy Vương hôm nay đến lượt ta đến thăm ngươi.
- Không nghĩ tới vị khách đến thăm ta lại là ngươi Qủy Huyết, người bên cạnh chắc là con trai của ma vương Thiên Vân Lăng.
- Ờ, hắn giờ là ma vương của ma giới rồi, pháp lực không kém cha hắn là bao nhiêu đâu,
Từ lúc xuất hiện anh chưa lên tiếng câu nào đơn giản 1 là vì tên Qủy Huyết đó nhanh miệng cướp lời trước, 2 là vì anh đang quan sát để ý kẻ thống lĩnh Qủy giới Qủy Vương, xem ra pháp lực của hắn rất cao còn cao đến ngưỡng nào thật không thể nhìn ra.
- Nói xem 2 ngươi đến có mục đích gì? không thể đơn giản chỉ là đến thăm ta thôi chứ.
- Không sai lần này chúng ta đến là muốn lấy cây sáo đen từ trong tay ngươi (Vân phong lên tiếng)
- Cây sáo đen đúng là trong tay ta còn các ngươi lấy được hay không mới là điều quan trọng.
- Chưa thử sao biết không lấy được.
- Được ta cũng muốn thử xem tên ma vương ngươi pháp lực cao đến đâu.
Rừng phong màu vàng trải dài cả 1 vùng trời, 1 cơn gió mạnh thổi qua khiến những lá phong rơi tràn đầy dưới đất, rơi cả lên 3 nam nhân đang đứng tĩnh lặng giữa rừng phong bạt ngàn.
Khẽ nhếch miệng cười, Qủy Vương lên tiếng trước:
- Thế nào 2 ngươi định 2 đấu 1 hay 1 đấu 1 đây?
Nghe vậy Vân Phong tiến thêm 1 bước lạnh giọng nói:
- 1 đấu 1 trước đi.
Qủy Huyết đứng bên cạnh đang nhàn rỗi dùng chân di di lá phong ngẩng mặt lên thắc mắc:
- Còn ta thì sao?
- Ta thua thì đến lượt ngươi lên tiếp chiến.
Dứt lời Vân Phong liền nhanh chóng xông vào đấu với Qủy Vương.
Vận lực đạo sáng xanh lưu chuyển xung quanh anh hút hết toàn bộ lá phong bay lên cao rồi dùng chưởng khí đánh về phí hắn đang đứng. Chưởng khí đã khiến những lá phong kia trở thành những lưỡi dao tam góc sắc nhọn phi lại 1 hướng như mưa.
Không 1 tia hoảng hốt, mất bình tĩnh. Khoé môi giương lên thành 1 nụ cười nhạt. Giang rộng 2 tay, bàn tay khẽ xoay chuyển những luồng khí vàng ánh như ẩn như hiện. Chỉ đến khi những lá phong sắc nhọn kia lao tới gần, thì vận lực mạnh tay trái, phải đánh đan xen nhau thành 2 dải chưởng phong sáng chói xuất ra chém đứt những lá phong biến chúng thành những mảnh vụn, mạnh mẽ lao đến phía anh.
Nhanh chóng phi thân bay lên cao tránh né, loại chưởng phong này thật mạnh đi qua đâu càn quyét đến đó, 1 góc rừng phong đổ rạp.
Cách đó không xa Tiểu Băng suýt nữa là bị những lá phong đó ghim chết. Trái tim đập loạn ngó qua gốc cây nhìn mà hoảng, lá phong đâm xuyên vào gốc cây đến quá nửa. Thật là nguy hiểm may là tránh nhanh nếu không chắc giờ cô biến thành nhím rồi.
Nhanh chóng trốn sau 1 hòn đá lớn có vẻ an toàn tiếp tục quan sát trận đấu. Trong lòng bỗng thấy bồi hồi, lo sợ mỗi lần nhìn thấy tên nam nhân đó đánh chưởng về phía hắn là trái tim lại 1 lần giật thóp lên sợ hãi.
Phía kia trận chiến của 2 người vẫn diễn ra vô cùng căng thẳng, những loại chưởng xé gió không ngừng kêu gào được 2 người đánh qua đánh lại.
Nhấc chân hắn dùng lực đá mạnh 1 thân cây phong về phía anh đến khi lại gần thây cây đó bủa ra thành trăm mảnh nhỏ phi tới như những mũi tên được bắn với cường lực mạnh. Quả là 1 chiêu nguy hiểm, đánh lạc hướng người kia rồi ra đoạn quyết định.
Vội vàng di thân lùi ra sau nếu giờ vận lực cản thì có khi bị chúng phi vào người hết rồi, nhưng cứ lùi ra như vậy không phải cách hay. Âm thầm dồn lực từ chân lên rồi lại từ tay trở vào đến khi điểm giao nhau thì anh vận lực mạnh đẩy hết đám mũi tên đó trở lại. Ánh sáng xanh chói loà phát ra mạnh mẽ xoay hướng chúng trở lại về phía Quỷ Vương kèm theo đó là 1 chưởng mới đánh phía sau mũi tên đó, tránh được đòn thứ nhất liệu tránh được đòn thứ 2.
Qủa nhiên là Qủy Vương không hề đoán biết được điều đó nên ngay khi vận lực đánh tan đám mũi tên đó thì chưởng lực mạnh mẽ đó đã tiếp bước lao đến với khoảng cách quá gần thật khó để đối phương tránh né.
Nhưng đó là kẻ khác còn hắn thì không, vận lực nhanh chóng hắn kìm hãm chưởng lực đó ngay trước mặt. Vì loại chưởng phong này quá mạnh nên vẫn đủ sức đẩy hắn ra sau, cho đến khi ngay sau là 1 góc phong lớn thì hắn liền dùng lực bật thân lên cao nhào qua. Chưởng lực mất sự kìm hãm lao mạnh xé gió phá tan hết vật cản đường và phía trước con đường nó qua là hòn đá bộ lớn và tiểu hồ ly đang trốn phía sau.
|
Quyển 1 - Chương 70
Ngay khi chứng kiến loại chưởng phong xanh đó lao về phía hắn thì trong thâm tâm của cô trỗi lên 1 cảm giác lo lắng, sợ hãi. Nơi vùng ngực trái tim cũng đã đập sai nhịp của nó, bàn tay nhỏ bé khẽ siết chặt.
Lẽ ra chứng kiến hắn như vậy cô phải vui mừng mới đúng chẳng phải cô rất nghét hắn sao? Chỉ đến khi thấy hắn khéo léo tránh được thì cơ thể mới có vài giây thả lỏng nhưng ngay sau đó đôi mắt hồng ngọc mở lớn:
- A..A..A..A..
Tiếng hét lên đau đớn của tiểu Băng khi bị loại chưởng phong màu xanh đó đánh trúng.
Không sai, loại chưởng phong đó lướt qua quá mãnh liệt, càn quét mọi thứ nó đi qua trong phạm vi nhất định, phá tung hòn đá bộ và đánh trúng tiểu hồ ly phía sau.
“Rầm” Lực đánh quá mạnh hất tung cô lên va đập vào thân cây phong phía sau ngã nhào xuống đất.
“hộc” từ môi hồng phun ra ngoài 1 ngụm máu màu xanh và chảy dài 1 đường xuống khoé miệng. Cô cảm giác cơ thể mình như đang bị nát vụn ra, thật sự là quá khốc liệt.
- TIỂU BĂNG, Tiểu Băng.
Khi nghe thấy tiếng hét quen thuộc ấy hắn vô cùng ngỡ ngàng kèm theo đó là sự hoảng sợ đang không ngừng trỗi dậy. Tại sao lại không nghe lời hắn chứ?
Vội vực cô lên ngồi dậy hắn nhanh chóng vận lực truyền nguyên khí cho cô, ánh sáng màu vàng xuyên suốt trong cơ thể giúp cô dần khôi phục trở lại.
Đôi mắt hồng ngọc dần mở ra yếu ớt ngay khi cô định lên tiếng thì giọng nói của cất lên cắt ngang:
- Đừng nói gì hết, chờ khi hồi phục rồi hãy nói.
Nghe vậy cô chẳng thể làm gì hơn là gật đầu, khẽ nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Hướng phía 2 người đứng lặng hắn gằn giọng:
- Ta sẽ không quên sự việc ngày hôm nay đâu.
Dứt lời hắn bế cô lên biến mất khỏi đó, bây giờ rừng phong chỉ còn lại 2 người.
Nhếch miệng cười Qủy Huyết lên tiếng:
- Ngươi đánh trúng tình yêu của hắn rồi. Xem ra hắn sẽ “nhớ” ngươi rất lâu đó.
- Ta không sợ hắn “nhớ” ta chỉ cần hắn không động đến Liên Thảo là được.
- Cứ cho vậy đi, cây sáo đen giờ ngươi tính sao?
- Quay về đã ngày khác lại đến đòi. Mà cô gái đó là yêu tinh sao?
- Không sai cô gái đó chính là tiểu hồ ly ta nhắc tới đó.
- Nếu vậy tình cảm của hắn phát triển quá là nhanh.
- Ta lại không thấy bất ngờ về điều này,
Sau đó 2 người không nói thêm gì nữa mà nhanh chóng rời khỏi đó. 2 nam nhân biết mất trả lại sự yên tĩnh của rừng phong bạt ngàn lá.
Mở cửa nhẹ đặt Tiểu Băng lên giường nằm dưỡng thương, môi bạc nhếch lên cười khẩy:
- Liên Thảo sao? Ta sẽ nhớ.
Cứ như vậy thời gian trôi qua thật nhanh chóng chẳng mấy lúc mà đã sắp đến ngày trăng tròn. Sau đêm nay ngày mai đã là đêm trăng tròn rồi và cũng là đêm chứa thật nhiều ý nghĩa, Dương Đằng có cứu sống được hay không cũng còn tùy thuộc đêm mai bọn họ có cướp được linh hồn của anh từ hắn hay không?
- Vân Phong ngày mai là đêm trăng tròn rồi.
- Đúng vậy, ta và Qủy Huyết sẽ nhằm lúc hắn luyện công thì sẽ lao vào cướp hồn.
- Đêm mai sẽ không có gì bất trắc chứ?
- Ta không rõ nhưng ta sẽ cẩn thận.
- Ừm.
Khẽ ôm chặt lấy anh không hiểu sao cô luôn có cảm giác bất an, lo sợ. Nhưng anh sẽ không sao đâu cô tin điều đó dù sao 2 người họ giỏi như vậy đâu dễ đánh bại. Luôn tự nói với mình như vậy nhưng bất an vẫn hoàn bất an.
|
Quyển 1 - Chương 71
Ngày hôm sau
- Liên Thảo đừng lo lắng quá ta sẽ cố gắng hết sức cướp đoạt linh hồn Dương Đằng từ tay của Qủy Vương trở về.
Ôm chặt Liên Thảo trong tay Vân Phong chắc chắn nói trước khi rời khỏi.
Nghe vậy dù anh nói cô đừng quá lo lắng nhưng làm sao cưỡng ép được khi nỗi bất an đó đang ngày càng nhiều hơn. Khẽ siết chặt tấm lưng rộng lớn đó nếu được cô thật không muốn anh rời khỏi, cứ mãi mãi như thế này thì thật tốt. Nhưng điều đó là không thể linh hồn của anh Dương Đằng đang chờ 2 người họ đến giải thoát cô không thể làm ngơ được:
- Vân Phong hãy hứa với em phải thật cẩn thận, dù bất kể kết quả thế nào cũng phải trở về với em.
- Được, ta hứa sẽ thật cẩn thận.
Nhìn thoáng qua cũng biết là cô đang rất lo lắng, nhẹ mỉm cười trấn an anh dịu dàng tựa trán mình lên trán cô, nhìn sâu vào mắt cô và nhẹ cúi xuống hôn làn môi hồng nhẹ nhàng kia, sự mềm mại và ngọt ngào luôn hấp dẫn anh 1 cách đáng sợ dù cho hôn nhiều lần anh cũng không thấy đủ. Luyến tiếc rời khỏi anh hôn nhẹ lên trán cô, siết chặt cô lần nữa dịu dàng nói:
- Hãy ở đây chờ tin tức của ta.
- Ừm (dựa vào lồng ngực ấm áp của anh cô gật gật đầu)
Buông lỏng vòng tay anh nhanh chóng biến thân thành 1 dải màu xanh lam bay vút lên bầu trời như 1 ngôi sao băng sáng chói.
Cảm nhận hơi ấm xung quanh dần tan biến lúc này đây chỉ còn mình cô cô đơn và căn phòng lạnh lẽo. Cô muốn ấm áp, cô muốn căn phòng này tràn ngập ánh dương.
Vội chạy đến mở bung cánh cửa sổ ra. Ngoài kia mặt trời đã lên cao ánh dương tràn ngập, bầu trời rộng lớn như vậy nhưng chỉ khiến cô cảm giác thấy lạc lõng, trời nắng cũng không làm cô thấy ấm áp có lẽ không có thể ấm áp che chở bằng anh.
Buồn bã quay trở vào thì cô vô cùng hoảng sợ khi phát hiện phía sau mình từ lúc nào đã xuất hiện 1 nam nhân, không những vậy còn vô cùng mị hoặc.
Hắn khẽ nhếch miệng cười nói:
- Tình chàng ý thiếp thật khiến ta cảm động.
Hắn nói hắn cảm động nhưng cô chẳng thấy 1 chút nào gọi là cảm động cả, có ai cảm động mà giọng nói băng lãnh như hắn không? Đôi mắt câu hồn đầy mị hoặc, vẻ bề ngoài yêu nghiệt đẹp đẽ nhưng không đủ để làm cô tim đập chân tay run vì Vân Phong cũng đẹp không kém hắn, yêu anh cô đã miễn dịch với mỹ nam rồi. Vậy rốt cuộc hắn là ai? Và đến đây nhằm mục đích gì?
Thật cẩn trọng dè chừng cô hỏi:
- Anh là ai? Anh đến đây có mục đích gì?
- 1 lát nữa cô sẽ rõ thôi. Vân Phong của cô đã đánh Tiểu Băng 1 chưởng khiến con cáo nhỏ gần mất mạng. Ngươi nói xem ta có nên báo đáp hắn mà tặng hắn 1 món quà không?
- Ngươi muốn làm gì? Ngươi không được động đến anh ấy.
- Nếu ta cứ muốn động thì sao? Chỉ là ta sẽ không động đến hắn mà sẽ động đến người hắn yêu nhất -Trúc Liên Thảo
Mở lớn mắt chỉ là cô chưa kịp phản ứng thì 1 làn khói trăng bay đến làm cô dần dần mất đi ý thức, ngã nhào ra nền phòng lạnh lẽo.
Chậm rãi lại gần hắn nhếch khoé miệng cười nói:
- Ta đoán là hắn sẽ rất thích. Ta muốn xem hắn yêu ngươi đến mức độ nào.
Ánh sáng hoàng kim loé lên 2 bóng ngươi biến mất khỏi đó chỉ còn lại căn phòng hiu quạnh vắng bóng người.
Cảm thấy cơ thể hư nhuyễn đầu hơi đau nhức Liên Thảo dần dần hồi tỉnh. Ngơ ngác nhìn xung quanh đây là đâu? Đây không phải là căn phòng của cô. Vội vàng ngồi dậy không lẽ tên nam nhân đó bắt cô đến đây.
Dù cơ thể còn mệt mỏi, đuối sức do ảnh hưởng của thuốc mê nhưng cô vẫn cố gắng đứng dậy, cô phải chạy thoát khỏi đây trước khi hắn quay lại.
Vội kéo mạnh cánh cửa khi cửa vừa mở ra chưa kịp vui mừng đã thấy tên nam nhân yêu nghiệt đó sau cánh cửa.
Nhìn cô hắn cười khẩy tà mị hỏi:
- Mới đến sao đã vội vàng đi nhanh vậy?
- Ngươi không phải quân tử dám dùng thuốc mê với ta.
Chậm rãi đi vào phía sau hắn là 1 cô gái áo đen vô cùng lạnh lùng và xinh đẹp. Hắn nhếch miệng hỏi:
- Ngươi có thấy ai nói Qủy là chính nhân quân tử không?
- Qủy? Không lẽ ngươi là Qủy Vương.
|
Quyển 1 - Chương 72
- Qủy, Ngươi là Qủy Vương?
Dù hỏi như vậy trong lòng cô vẫn thầm hi vọng hắn sẽ không phải là Qủy Vương nếu thật là hắn vậy chẳng phải Vân Phong sẽ gặp rắc rối rồi sao?
Chỉ là câu trả lời của hắn đã đánh tan hạt mầm hi vọng của cô:
- Không sai, ta chính là Qủy Vương.
Tròn mắt nhìn hắn kinh hoàng, dù sao cô đã nghe kể về hắn và cô biết hắn bắt cô đến đây là có mục đích, không lẽ là:
- Ngươi bắt ta đến đây có mục đích gì?
Nhếch miệng cười hắn ngả người ra sau giương mắt nhìn cô thờ ơ hỏi:
- Cô đoán thử xem?
Dù rất lo lắng, sợ hãi nhưng cô vẫn đè nén nó xuống bình tĩnh trả lời:
- Ngươi bắt ta để uy hiếp Vân Phong.
- Uy hiếp? Tên nhóc đó chưa đủ để ta bắt ngươi uy hiếp hắn.
Nghe hắn nói vậy trong lòng cô thầm mừng rỡ chỉ cần hắn không động đến anh là được, hắn không dùng cô uy hiếp như vậy Vân Phong có thể toàn tâm đi cướp linh hồn rồi.
Nhìn thoáng qua cô dù sắc mặt vẫn vậy nhưng hắn nhìn ra trong đáy mắt hiện ra tia mừng rỡ.
- Xem ra ngươi mừng rỡ hơi sớm rồi, ta không động đến hắn không có nghĩa ta buông tha cho ngươi.
Đúng vậy, làm sao cô có thể quên mục đích của hắn là cô chứ.
- Ngươi sẽ làm gì ta?
Liếc thấy cô dù tỏ ra cứng rắn nhưng thật sâu bên trong không ngừng lo lắng. Hắn cười khẩy lạnh lùng nói:
- Ta không làm gì ngươi cả chỉ muốn thử tình cảm của hắn dành cho ngươi chút thôi.
- Thử tình cảm?
Nghe hắn nói thì có vẻ bình thường nhưng cô biết chắc chắn sẽ không đơn giản vậy đâu.
Hắn chậm rãi đứng dậy bước lại gần cô, nâng cái cằm nhỏ nhắn lên tà mị hỏi:
- Ngươi nói xem nếu dung nhan này bị hủy bỏ liệu hắn còn cần ngươi nữa không?
Vội gạt bỏ bàn tay đó ra cô sợ hãi hỏi:
- Hủy bỏ dung nhan? Ngươi thật độc ác.
- Qúa khen rồi. Điệp Nhi ra tay đi.
Nữ nhân áo đen cũng chính là Điệp Nhi nghe hắn ra lệnh liền nhận lệnh nhanh chóng tiến đến phía cô.
Nhìn cô ả đến gần cô thật sự muốn chạy trốn, bọn chúng định hủy bỏ dung nhan của thế nào đây?
Cô ta tiến đến điểm huyệt của cô khiến cô không thể động đậy. Cô thật sự sợ hãi tại sao phải dùng cách này đối phó với cô.
Ả Điệp Nhi giữ chặt miệng cô cưỡng ép khuôn miệng há lớn rồi ả lấy ra từ trong người 1 lọ thủy tinh bên trong chứa dung dịch đen ngòm và không 1 tia chần chừ đổ hết thứ đó vào miệng cô. Thứ thuốc đó đắng ngắt vô tình chảy xuống cổ họng mà đi vào.
- Ưm..ưm
Liên Thảo thật sự muốn nôn thứ thuốc đáng sợ kia ra nhưng đáng tiếc nó đã lạnh lùng chảy xuống.
Giải huyệt cho cô Điệp Nhi nhanh chóng lui sang 1 bên.
- Các ngươi đổ thứ gì vào miệng ta?
- Ngươi không cần phải biết ngươi chỉ cần biết tác dụng của nó thôi.
- Ngươi..aaaa
1 cỗ nhiệt nóng dâng lên như muốn đốt cháy cơ thể, cô ôm cơ thể đang dần đau đớn quành quại dưới sàn nhà lạnh lẽo.
Không quá ngạc nhiên hắn trầm giọng nói:
- Rất nóng rát sao? Ngươi đừng vội thuốc đang dần chuyển biến rồi đó.
Thật sự lúc này đây cái bỏng rát đó mới đầu thì như thiêu đốt cơ thể giờ không còn bỏng nữa mà chuyển sang vô cùng đau đớn. Làn da trắng mịm màng đang dần biến đổi nó nhăn nheo, uốn lượn rồi lại căng ra thu vào.
- Ngươi rốt cuộc cho ta uống thuốc gì?
Nheo mắt lại nhìn hắn thở dài:
- Nghĩ ra ta vẫn thấy mình thật lương thiện, có nhiều độc không dùng lại cho ngươi dùng Thi Ma Độc.
- Thi Ma Độc?
- Ừm, ngươi cứ từ từ cảm thụ thì sẽ biết nó là độc gì thôi.
Hắn chậm rãi đứng dậy đi ra ngoài để mình cô 1 mình đau đớn nằm đó.
- Chủ nhân sao người lại dùng Thi Ma Độc?
- Dù sao cô ta cũng không cần chịu sự trừng phạt lớn. Độc đó mạnh thật nhưng vẫn có cách giải.
|
Quyển 1 - Chương 73
Không sai, Thi Ma Độc là loại độc giống như 1 lời nguyền vậy, nó chính loại máu đen do ngũ tạng bị phân hủy của cương thi lâu năm mà tạo thành, trúng phải nó chỉ cần 1 lượng rất nhỏ thôi cũng đủ để tàn phá nhan sắc rồi, không những vậy trong vòng 3 ngày cơ thể sẽ dần biến thành thi ma. Vì Độc lấy từ máu của cương thi nên cách giải giống như lời nguyền dành cho cương thi là lấy dương trừ âm, khi trúng phải độc này lượng âm khí trong cơ thể tăng lên rất nhiều lên phải dùng dương khí để bức âm khí ra khỏi cơ thể, nói rõ hơn là trước 3 ngày phải xảy ra chuyện ấy với người khác phái.
Suy tư 1 chút hắn trầm giọng hỏi:
- Việc đêm nay chuẩn bị đến đâu rồi?
- Dạ, chủ nhân mọi việc đã chuẩn bị xong hết rồi.
- Tốt lắm.
Khẽ cụp mắt xuống hắn biết đêm nay nhất định sẽ xảy ra chuyện, chỉ là không thể không làm. Thầm thở dài, bước chân rời đi vô thức đưa hắn tới 1 căn phòng nhỏ, lúc này thật sự hắn muốn được nhìn thấy tiểu hồ ly đó, vì mỗi lần như vậy cảm giác lạ lẫm đó lại trào dâng.
Đi vào phòng, tiểu Băng đang yên giấc trên chiếc giường hồng đó, lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh hắn dịu dàng nói:
- Tiểu hồ ly bướng bỉnh, nếu đêm nay xảy ra chuyện thì ngươi hãy trở về nơi ngươi sinh ra.
Nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp, hắn khẽ giương lên 1 nụ cười rồi nhanh chóng biến mất. Thu tay về hắn chậm rãi đứng dậy rời khỏi đó như chưa từng xuất hiện.
Ngày nhanh chóng qua đi chẳng mấy lúc màn đêm đã buông xuống bao trùm mọi vật trong bóng tối.
Nằm dưới đất đến lúc này đau đớn đã dần biến mất giờ chỉ còn cảm giác nhớp nhúa mà thôi. Đôi mắt hé mở ra, vẫn căn phòng này xem ra không phải là mơ rồi. Mệt mỏi ngồi dậy ánh mắt nhìn thoáng qua chiếc gương gần đó.
- Aaaaa
Vô cùng sợ hãi, cô hét toáng lên người trong gương đó không thể là cô, chắc chắn không phải cô.
Hình ảnh phản chiếu lại trong gương là 1 cô gái nhìn vô cùng kinh khủng, khuôn mặt vốn xinh đẹp giờ từng chỗ từng chỗ loét ra kinh tởm, làn da trắng hồng giờ nhợt nhạt vô cùng.
Sợ hãi không muốn nhìn nữa cô đưa bàn tay lên che mắt thì đôi bàn tay đó, những ngón tay thon dài cũng lởm chởm những vết loét chảy nước vàng, mủ trắng.
- Aaaaa
Sự thật này đối với cô thật sự quá kinh hoàng, phải làm sao đây? Trong đầu vô thức hiện lên hình dáng anh, đúng vậy cô phải rời khỏi đây chắc chắn anh sẽ có cách.
Cố gắng đứng dậy cô mở cửa bước đi rời khỏi. Trong màn đêm bóng dáng nhỏ bé dần trở lên lạc lõng trong bóng tối bất tận.
Trên đỉnh núi cao phía dưới chân núi là rừng phong bạt ngàn lá. Ở trên đó lễ đài đã được dựng theo quy luật âm dương, những cây nến được đốt xung quanh và người ngồi chính giữa Qủy Vương 2 mắt nhắm khép hờ chờ mặt trăng lên trên đỉnh.
Sau 2 giờ đồng hồ cuối cùng cũng thiên nhân hợp nhất, mặt trăng lên đỉnh ánh trăng bung toả mọi nơi.
Đôi mắt phượng chậm rãi mở ra, 2 tay từ từ vận lực luồng ánh sáng vàng kim bao trùm toàn bộ xung quanh, khẽ đảo bàn tay dồn lực về phía trung tâm rồi mãnh liệt đẩy ra:
- “Xẹt” “xẹt” “xẹt”
hàng trăm linh hồn như như ngôi sao băng bay vụt lên trên cao rồi lại bị kết giới vàng kim kia giữ lại. Những linh hồn dần dần hiện nguyên hình, chúng gào thép, chà đạp lẫn nhau để thoát ra. Trong đám linh hồn đó có 1 linh hồn như chịu đựng trước số phận hay biết trước kết quả của mình mà không gào thét cố gắng thoát ra như đám linh hồn đó. Chậm rãi đứng ở phía dưới cùng nhìn chằm chằm vào Qủy Vương đang luyện công.
Dù đang nhắm mắt tu luyện nhưng hắn biết có 1 linh hồn đang nhìn hắn:
- Sao ngươi không cuồng dã như lũ linh hồn đó thoát ra mà lại đứng nhìn ta?
- Cuồng dã như họ ta thoát được sao?
- Dương Đằng ngươi thật là kì lạ đó. Nhưng chính vì thế mà ngươi sống lâu hơn chút.
Dứt lời hắn dùng pháp lực hấp thu toàn bộ những kẻ phía trên và ánh sáng mặt trăng bắt đầu luyện công. Những linh hồn không chịu được dần dần tan biến.
|