Nhặt Được Yêu Nghiệt Ma Vương
|
|
Quyển 1 - Chương 79
Những linh hồn giãy dụa trong ánh sáng hoàng kim đó không ngừng tan biến, ánh trắng bị hắn dùng pháp lực thu lại tập trung chiếu xuống nơi hắn luyện công. Linh hồn hoà với ánh trăng sau khi tan biến hoá thành những dòng khí hoàng kim mỏng manh uốn luộn bị hắn hấp thụ.
Đêm nay mây đen phủ đầy trời, gió bắt đầu thổi mạnh gào thét, không khí thật qủy dị.
Hơn quá nửa số linh hồn bị hắn hấp thụ, cơ thể hắn cũng theo đó mà dần thay đổi, bạc môi giờ chuyển sang màu đỏ tím, thái dương bên trái 1 đoá Châu mai sa màu tím ngày càng hiện rõ,
Nhưng ngay lúc hắn bắt đầu vận lực thu hết tất cả số linh hồn còn lại (bao gồm cả Dương Đằng) thì 1 trận gió lớn thổi đến và phía sau chính là 2 người hắn đã liệu được trước.
Đứng trước mặt hắn anh lạnh giọng nói:
– Qủy Vương nếu ngươi chịu giao ra cây sáo đen và linh hồn của Dương Đằng thì chúng ta sẽ rời khỏi không phiền ngươi luyện công nữa.
Môi tím khẽ nhếnh hắn trầm giọng:
– Nếu ta không giao ra thì sao?
– Câu này mà ngươi cũng phải hỏi sao? Tất nhiên là sẽ phá đám ngươi luyện công rồi (Qủy Huyết nhàn nhạt trả lời)
– Phá đám? Để xem 2 ngươi có đủ năng lực để làm việc đó không đã.
Dứt lời Qủy Vương lần nữa giăng kết giới rồi nhanh chóng thoát ra khỏi đó, đứng trước mặt 2 người.
– Lần này 2 ngươi không cần từng người 1, lên cả đi.
– Được, Qủy Vương tiếp chiêu đi.
Lời vừa nói xong 2 đạo hào quang xanh đỏ 1 trái 1 phải chém xuống như 2 lưỡi dao đoạt mệnh lao nhanh chớp nhoáng về phía hắn. Chỉ 1 cái nhích chân nhẹ nhàng hắn đã rất nhanh thoát khỏi 2 lưỡi dao đó.
Từ trên cao hắn phi thân xuống 2 bàn tay 10 đầu ngón tay xuất hiện những móng tay màu tím dài mà sắc nhọn. Vừa hạ thân xuống đất chỉ 1 cái vung tay nhẹ nhàng chưởng khí màu tử tím đồng loạt lao đến 2 người đang đứng.
Cả 2 không tránh mà vận chưởng phong công phá, 2 đạo hào quang lao đến phá tan những chưởng khí màu tử tím thành những dải ánh sáng từ từ rơi xuống.
Không nói thêm nhiều chỉ 1 cái nháy mắt Qủy Vương đã đứng trước mặt đánh tay đôi với cả 2 người. Thân thể di chuyển nhẹ nhàng vậy mà những cường quyết hắn đánh ra thì sức mạnh kinh người, 10 móng tay đó chẳng khác nào 10 lưỡi kiếm mềm dẻo sắc bén.
Đánh nhau 1 lúc cả 2 người mới nhận ra pháp lực của hắn được nâng cao 1 cách đáng sợ, nếu cứ đánh tay đôi thế này rất có thể phần thua sẽ thuộc về họ mất.
“Rầm”
Tốc độ của hắn quá nhanh khiến cả 2 khó nhìn ra chiêu thức, cũng chính vì thế mà Qủy Huyết nhanh chóng bị hắn đánh mạnh vào ngực mà đập mạnh người xuống đất.
– Qủy Huyết ngươi không sao chứ?
Vừa tránh chiêu thức của hắn, anh vừa lên tiếng hỏi.
Cố gắng đứng dậy từ khoé miệng hộc ra 1 ngụm máu, xem ra chiêu vừa rồi của hắn đã rất mạnh tay.
– Ta không sao.
Đến lúc này gió lớn đã nổi lên mạnh mẽ không khí nhiệt độ hạ thấp đáng kể nhưng không thể dập tắt ngọn lửa chiến đấu của 3 người.
Qủy Vương tự động tách ra xa, thấy vậy cả 2 người không khỏi khó hiểu nhưng vẫn cẩn trọng đề phòng vì họ biết đối thủ là Qủy Vương 1 phút cũng không thể lơ là.
Và đúng như họ suy nghĩ, hắn tách xa 2 người không phải hắn chịu thua mà là hắn ra đòn quyết định.
Từ 2 lòng bàn tay hào quang tử tím không ngừng phát ra mạnh mẽ, hắn vận lực hút tất cả đất đá bên cạnh gom thành 1 khối cầu thật lớn, ánh sáng hoàng kim bao vây xung quay toả sáng như 1 khối cầu lửa.
Vận hết toàn lực hắn gầm lên xuất chiêu mạnh mẽ về phía 2 người. Qủa cầu lửa bay thẳng đến nhưng khi đến gần thì bị tan ra thành nhiều khối đá lớn ánh lửa.
Vân Phong và Qủy Huyết thật không nghĩ đến khối cầu đó bị tan ra thành nhiều khối đá như vậy nên hiển nhiên khó lòng phá tan hết cùng 1 lúc. Vì thế cả 2 nhanh chóng bị đám đá đó va đập mạnh vào người bay xa vài mét rồi ngã xuống đất.
Lần này cả 2 đều bị trọng thương khá nặng. Liếc sang hướng Qủy Huyết anh hỏi:
– Qủy Huyết ngươi chết chưa?
Ôm ngực khoé miệng lần 2 hộc máu lớn, hắn trả lời:
– Chưa chết, đám đá đó sao giết được ta.
– Nếu vậy thì đánh nhau tiếp.
– Được.
|
Quyển 1 - Chương 80
Nằm yên giấc trên giường cho đến khi trong giấc mơ đẹp kia Qủy Vương bị 2 kẻ từng đến giao chiến đánh cho đến khi chết. Ánh mắt đau đớn, buồn bã ấy không ngừng nhìn cô, khoé miệng khẽ nhếch thành nụ cười yếu ớt rồi chìm vào tĩnh lặng:
– KHÔNG!!
Tiểu Băng vô thức hét toáng bừng tỉnh lúc này mới thầm thả lỏng hoá ra chỉ là mộng. Nghĩ lại những gì mình đã thấy trái tim yếu ớt vẫn còn hoảng sợ. Nhưng vì sao cô lại lo lắng, sợ hãi chứ lẽ ra thấy vậy cô phải thật vui vẻ, thoả mãn mới đúng chứ. Dù đã cố biện luận nhưng trái tim vẫn còn loạn nhịp đập.
Chậm chạp rời khỏi phòng ngủ cô bước ra ngoài thì thấy Điệp Nhi đang nhìn về hướng đỉnh núi kia chằm chằm rồi vô tình thốt lên:
– Không xong rồi Chủ nhân bị kẻ khác tấn công.
– Kẻ khác tấn công? ý ngươi là hắn đang bị 2 kẻ trước kia tấn công? (Hiểu Băng khẽ run rẩy hỏi lại)
– Ngươi mà cũng đòi quan tâm đến chủ nhân sao? Ngươi không xứng(chế giễu nói)
– Ta..ta không có quan tâm hắn.
– Tùy ngươi. Ta sẽ lên đỉnh núi đằng kia giúp chủ nhân 1 tay, tốt nhất ngươi nên an phận ở lại đi.
Dứt lời cô ta liền hoá thân thành con bướm đêm bay về hướng đỉnh núi.
Nghĩ lại lần trước cô cũng không dám xen vào nhưng cũng có thể đứng ở phía xa nhìn. Thầm đồng ý với quyết định của mình cô liền nhanh chóng chạy lên núi. Khi cô vừa chạy khuất vào trong rừng phong thì phía sau đó con bướm đêm xuất hiện trở về hình người khẽ nhếch miệng cười gian xảo, chủ nhân luyện công ghét nhất là bị người khác làm phiền hơn hết đường đi lên núi trắc trở, nguy hiểm cô ta đi được sao?
Đường núi đi lúc nửa đêm thế này thật quá nguy hiểm nhưng cứ nghĩ đến hình ảnh mình mơ thấy là cô lại hoảng sợ. Dò dẫm đi nhanh từng bước thì ngẩng đầu lên bên gốc cây phong 1 bóng người con gái đang mệt mỏi dựa vào.
Cái bóng trắng khẽ nhúc nhích đứng dậy rời đi. Tò mò Tiểu Băng lại gần muốn nhìn xem ai.
Nghe thấy tiếng bước trên lại gần Liên Thảo vội vàng quay mặt lại dù rất ít ỏi nhưng cô vẫn thầm hi vọng tiếng bước chân đó là của Vân Phong:
– AAAAA
Khi Liên Thảo vừa kịp nhìn ra đó là 1 cô gái thì đã bị cô gái đó dùng pháp lực ít ỏi của mình đánh mạnh vào ngực cô.
Ngã nhào xuống đất khi đã bị đánh bay xa 3m, từ khoé miệng hộc ra ngụm máu đỏ tươi. Cảm giác đau đớn ở ngực nhức nhối khó chịu.
Còn tiểu hồ ly cứ ngỡ mình gặp phải ma nên quá sợ hãi làm theo phản xạ đánh về phía con ma đó rồi nhanh chóng biến hình thành con cáo trắng chạy nên núi thoát thân.
Cố gắng đứng dậy ít ra thì cô vẫn còn mạng chỉ cần còn mạng thì sẽ còn cách.
Trên đỉnh núi giông lớn vẫn không ngừng bao phủ, trận chiến của 3 người diễn ra vẫn đang vô cùng kịch liệt. Từng đạo hào quang không ngừng loé sáng.
2 người Qủy Huyết và Vân Phong dù bị thương nhưng xem ra vẫn còn đủ sức đánh nhau với hắn. Cả 2 đồng loạt tấn công kẻ trước người sau, người bên trái ta bên phải đánh liên hoàn không cho hắn có cơ hội chở tay.
2 người lần tiếp theo vận lực hợp sức với nhau thành 1 chưởng lực cường đại đánh thẳng về phía Qủy Vương mà hắn cũng không phải tầm thường liền vận hết khả năng thành chưởng lực tử tím đánh trả.
2 chưởng lực lớn va chạm vào nhau phá ra làm 3 chưởng phong đánh thẳng cả vào 3 người.
Cả 3 người Qủy Vương thì nhanh chóng đứng lại được, Vân Phong thì ôm ngực vực dậy nhìn về phía hắn, xem ra chỉ có Qủy Huyết là trúng chưởng nhiều nhất, thật vất vả mới ngồi dậy được:
– Qủy Huyết ngươi bị thương quá nhiều, tạm thời đừng đánh vội vận công trị thương đi.
Vân Phong không nhìn cũng biết hắn bị thương nặng cỡ nào.
– Được, vậy ngươi cẩn thận chút. Chờ ta trị thương xong thì hãy bị hắn đánh vài chưởng.
Qủy Vương không nói gì mà chỉ nhếch môi cười. Đến giờ hắn vẫn không tài nào tin nổi 2 người họ có ngày trở thành bạn của nhau, thật không tin nổi. Nhưng hắn cũng không để tâm quá nhiều, ánh trăng sắp tàn hắn phải nhanh chóng giải quyết xong 2 người họ.
|
Quyển 1 - Chương 81
Vân Phong và Qủy Vương đứng đối diện với nhau không nói lời nào, cả 2 đều phát ra sát khí mạnh mẽ. Bàn tay khẽ siết lại liền nhanh chóng lao vào đối phương tấn công.
Gió lớn thổi mạnh dữ dội, thiên lôi không ngừng vang dội đánh xuống loé sáng cả 1 vùng trời. Từ trong ánh sáng mập mờ đó 2 thân ảnh như ảo như thực ra những chưởng mạnh mẽ.
Chưởng nối tiếp chưởng người đánh thì kẻ đỡ. Vân Phong liên tục đánh chưởng về phía hắn.
Không quá lo lắng, khoé miệng khẽ nhếch lên Qủy Vương ngưng kết lại nội lực, từ lòng bàn tay phát ra luồng ánh sáng hoàng kim bị hắn thu gọn lại chặn những chưởng của anh đánh tới.
Phá tan chưởng khí của anh, hắn lao nhanh đến đánh về phía anh không ngừng. Sau 1 tiếng động lớn làm đất đai rung lên mạnh mẽ, mọi cây phong đều bị đổ rạp. Những tảng đá lớn bị đánh vỡ tan.
Lúc này lòng bàn tay của 2 người họ chạm vào nhau nội lực phát tán mạnh mẽ ra bên ngoài.
– Thiên Vân Phong là ngươi 5 lần 7 lượt ngăn cản việc lớn của ta lên ngươi đừng trách ta nặng tay.
– 5 lần 7 lượt ta nhớ không nhầm thì hình như có 2 lần thôi thì phải? (anh trầm giọng sửa lại)
– Thiên Vân Phong ta thật khâm phục ngươi trong tình trạng này mà ngươi vẫn còn tâm trạng bắt lỗi hắn (dù đang vận công trị thương nhưng Qủy Huyết vẫn không tài nào kiềm chế được nói lên)
– Ngươi tập trung vào trị thương đi (Vân Phong lên tiếng chặt đứt cảm xúc đang trào dâng của ai kia)
– Giỏi lắm.
Dứt lời hắn liền ngưng kết nội lực ánh sáng hoàng kim phát ra mạnh mẽ dồn lực đẩy mạnh về phía Vân Phong.
“ẦM”
Chưởng lực lớn đánh mạnh về phía anh khiến anh bay cao lên không trung ngã nhào trên đất.
Ôm ngực khoé miệng hộc ra ngụm máu lớn. Cứ đánh nhau thế này thêm vài chiêu nữa có khi anh không chống đỡ nổi.
– Vân Phong ta muốn xem ngươi chống đỡ được bao lâu?
Hắn vừa nói vừa từ từ đi lại gần. Ma chảo giơ lên cao dồn lực lớn ánh sáng hoàng kim bao vây đánh xuống thì bị chặn lại:
– Qủy Vương ngươi bỏ quên mất ta.
Lời vừa dứt Qủy Huyết liền tung chân đá 1 chưởng nhưng may mắn là hắn tránh được.
– Qủy Huyết là do ngươi tự mình nộp mạng, ta vốn định bỏ qua cho ngươi nhưng thiết nghĩ chắc ngươi không cần.
Nhìn hắn, Qủy Huyết cười nói:
– Qủy Vương ta với ngươi đều thuộc giới qủy độc ác đúng không?
– Ngươi có ý gì?
– Chúng ta là qủy không phải là người lên nhân giới có câu chính nhân quân tử không thể áp dụng.
– Lảm nhảm 1 hồi rốt cuộc ngươi muốn nói gì?
– Ta muốn nói ta không phải chính nhân quân tử lên giở chút thủ đoạn chắc không sao? Tiểu hồ ly tiếp chiêu này.
Sau câu nói Qủy Huyết liền ngưng kết nội lực đánh về 1 phía.
Vội hướng ánh nhìn ra phía đó khi hắn vừa nghĩ Qủy Huyết giở trò lừa hắn thì phía mép đỉnh thấp thoáng bóng dáng của tiểu Băng đang lò dẫm đi lên.
– Hiểu Băng cẩn thận.
Không kịp suy nghĩ hắn liền nhanh chóng phi thân đến đẩy mạnh tiểu Băng sang 1 bên còn chưởng lực kia 1 mình hắn lãnh đủ.
“RẦM” ngã nhào ra đất, khoé miệng phun ra 1 ngụm máu lớn vàng tươi.
Bị ngã sang 1 bên khi ngẩng đầu lên nhìn thấy hắn vì cô mà bị thương nặng bất giác trong nội tâm 1 cảm xúc đau đớn sôi trào. Vội chạy đến ôm chặt vai hắn, cô nức nở khóc:
– Qủy Vương ngươi đừng chết nha, tại sao ngươi lại đỡ chưởng đó cho ta chứ?
– Mau tránh sang 1 bên.
– Không, ta không tránh.
Đôi mắt đỏ au cô nức nở lên tiếng, đúng là mới đầu cô rất ghét hắn nhưng xem ra từ lúc hắn cứu cô khỏi lũ thỏ đực đó cảm xúc cô dành cho hắn đã khác. Lần đầu tiên cô được 1 người liều mạng bảo vệ như vậy cũng đã đủ để cô thoả mãn rồi.
Ôm chặt hắn cô nhìn hắn chan chứa nói:
– Nghe cho rõ đây nếu ngươi chết thì ta cũng chết. Ở giới hồ ly ai cũng kêu ta làm xấu mặt giới hồ ly, họ chế giễu ta chưa 1 ai đối tốt với ta.
– Em là 1 tiểu hồ ly ngốc.
Lạnh lùng nhìn tên Qủy Huyết đang cầu nguyện sám hối. Hành động đó thật làm hắn chết tức. Kiềm nén nếu không phải hắn ý thức được mình phải sống để chăm sóc cho tiểu hồ ly thì hắn có chết cũng phải đập cho cái tên đó 1 trận.
Lấy ra từ trong người cây sáo đen hắn nhếch miệng nói:
– Chẳng phải các ngươi đang muốn đoạt cây sáo đen này sao? Cho các ngươi.
Dù rất khó hiểu sao tự nhiên hắn lại tốt như vậy nhưng hắn đã ném cây sáo đó đến thì cứ lấy đã. Qủy Huyết nhanh chóng bay lên đoạt cây sáo đen.
– Còn linh hồn tên Dương Đằng đó 2 ngươi chịu khó đến Qủy Cốc đoạt về.
Thu hồi kết giới trận gió lớn thổi bay hết linh hồn về Qủy Cốc.
|
Quyển 1 - Chương 82
Kết giới bị thu hồi, những linh hồn còn sót lại đó nhanh chóng bị gió thổi bay hất đi về phía Qủy Cốc. Mà Qủy Cốc không phải là nơi ai muốn đến thì cũng đến được. Trong tam giới ngũ yêu Qủy Cốc cũng là chứa nhiều yêu ma nhất.
Ánh mắt tràn đầy giận dữ hướng về phía Qủy Vương, 2 hai người Vân Phong, Qủy Huyết gằn giọng nói:
– Ngươi..
Nhếch khoé miệng hắn buông lại 1 câu rồi ôm theo tiểu hồ ly biến mất:
– Kết giới của ta thì ta phải thu lại, các ngươi còn không nhanh đi đoạt hồn tên Dương Đằng về ta e rằng hắn sẽ bị xé tan đó. Ha ha
Vân Phong cố gượng đứng lên trầm giọng nói:
– Đáng chết.
Nhìn Qủy Huyết, anh nói tiếp:
– Qủy Huyết cảm ơn ngươi đã tương trợ 1 tay. Ta sẽ 1 mình đến Qủy Cốc mang hồn Dương Đằng về,
– Ta giúp Liên Thảo thôi nên ngươi đừng có tưởng bở, aizz Qủy Huyết ta đã giúp thì giúp đến cùng. Ta sẽ cùng ngươi đến Qủy Cốc.
– Được vậy ta thay Liên Thảo cảm ơn ngươi,
– Ta không cần ngươi thay, ta muốn Liên Thảo tự mình cảm ơn.
– Ngươi thật khó hiểu.
Tiếng nói văng vẳng còn lưu lại 2 bóng người đã hoá thân 2 luồng ánh sáng 1 xanh 1 đỏ bay về hướng Qủy Cốc.
Lại nói về Liên Thảo 1 mình lang thang trong khu rừng, phong vũ lớn khiến cơ thể cô ướt lạnh rét buốt.
Thoáng thấy 1 cái hang phía trước cô liền nhanh chóng nấp vào đó trú mưa. Thu mình vào 1 góc, cơ thể không ngừng run lên bầm bập.
Giơ đôi tay ra dưới ánh sáng yếu ớt lờ mờ cô gào lên sợ hãi:
– Không! AAAAAA
Làn da đang bị tróc ra lộ ra thịt bên trong. Lớp thịt bên trong bắt đầu đen sậm, qua ngày nữa bắt đầu thối rữa.
Sợ hãi cô điên cuồng cào nó ra khiến lớp thịt bị rách từng đoạn lớn, máu từ khe rách đó chảy ra ngoài màu đen đỏ lẫn lộn.
Vục mặt vào 2 đầu gối cô khóc nấc lên. Làm sao đây? Khi anh thấy cô thế này liệu có kinh tởm cô không? Có còn dám yêu cô nữa không hay lạnh lùng hắt hủi?
Ngay lúc đó ánh mắt vô thức hướng ra cửa động bất chợp nhìn thấy 2 luồng ánh sáng bay lướt qua. Màu xanh dương đó không phải anh sao?
Vội chạy ra khỏi hang cô đuổi theo gào lớn:
– Vân Phong, Vân Phong. Anh có nghe thấy tiếng của em không?
– VÂN PHONG!! Em ở đây này, Vân Phong!!
Khụy gối xuống nền đất lạnh lẽo, trong đêm mưa cô gào khóc lên thảm thiết:
– Oa..oa..oa.. VÂN PHONG, XIN ĐỪNG BỎ EM.
Tiếng khóc nấc nghẹn đau đớn văng vẳng trong khu rừng phong hiu quạnh.
Ngày hôm sau,
Cả 1 đêm cô không hề nghỉ ngơi mà 1 mình lê từng bước rời khỏi khu rừng. Ánh mắt như vô hồn cô cứ đi cứ đi trong lặng lẽ. Đã sang ngày hôm sau chắc lúc này thể xác cô phân hủy dã man lắm đây. Khẽ cười yếu ớt cô nên về đâu bây giờ?
Ra khỏi khu rừng cô theo cảm xúc đi đến căn nhà nhỏ ngày xưa của cả 2. Khẽ miết bàn tay đang phân hủy bắt đầu lên mùi lên khung cửa. Tưởng tượng ở trong đó hình ảnh của 2 người khi xưa mà làn môi lạnh lẽo khô ráp khẽ nhếch lên thành nụ cười ngọt ngào:
– Bảo..bối,(nhỏ giọng thì thầm)
” – Bảo bối, mẹ thật có lỗi mà mẹ sẽ nhanh chóng đi nấu cơm cho con anh nha?
– Được, cô còn đứng đó làm gì còn không mau vào bếp đi?
– Hì, cho mẹ hôn 1 cái.
– Nằm mơ “
” – Bảo Bối lại đây để mẹ tắm cho nào.
– Tôi không tắm, tôi đã nói rồi đừng gọi tôi là Bảo Bối, và cô cũng không phải là mẹ tôi.
– Lằng nhằng, mau lại đây.
– Không, cô mau buông ra”
Từng đợt kí ức như cuốn phim quay chậm từng chút 1 chút 1 hiện về từng khoảng khắc thật ngọt ngào.
Ngay lúc đó ở phía giọng 1 ai đó lên tiếng:
– Này cô, cô muốn thuê nhà sao?
Khẽ giật mình cô quay mặt lại nhìn phía sau thì người phụ nữ đó hét toáng lên:
– AAAAAAA….QỦY!!
Hét xong câu đó người phụ nữ ngã nhào ra đất bất tỉnh.
Hoảng sợ cô khẽ đưa tay chạm lên mặt mình lắp bắp nói:
– Tôi không phải qủy, tôi không phải qủy mà.
Người dân xung quanh nghe thấy tiếng vội mở cửa nhào ra xem:
– Aaaaa, mẹ ơi qủy!
– Tiểu Bảo đi vào, qủy nữ sẽ cắn chết con đó.
– Đánh, ném chết nó đi.
Và sau đó hàng loạt những thứ có thể ném được bay đến hướng cô: giày dép, hoa qủa, đá gạch…
Đưa 2 tay lên che đầu cô lắc đầu lẩm bẩm nói rồi chạy vội đi:
– Tôi…tôi không phải qủy…không phải qủy mà…
|
Quyển 1 - Chương 83
Hai người Vân Phong và Qủy Huyết không mất thời gian nhiều đã đặt chân đến được Qủy Cốc. Một nơi như chính cái tên của nó âm u, qủy dị.
Bước vào trong cốc, đâu đâu cũng là những màn sương độc địa mờ ảo, màn sương này do những hồn ma vất vưởng tạo nên.
Cẩn thận đi vào trong cốc, 2 người tự hiểu đã bước vào đây thì 1 giây cũng không thể lơ là.
– Ngươi nói xem Qủy Cốc rộng như vậy liệu linh hồn Dương Đằng có thể ở đâu? (Vân Phong lên tiếng)
– Ta đoán rất có thể là ở Vực Đoạn Sầu.(Qủy Huyết xoa xoa cằm trầm ngâm)
– Nếu vậy chúng ta đến Vực Đoạn Sầu trước.
– Thiên Vân Phong, ngươi có biết Vực Đoạn Sầu ở đâu không?(liếc nhìn anh nhếch miệng cười nói)
– Ta chưa từng đến Qủy Cốc nên không biết.
– Haha ngươi không biết? Vậy phải làm sao đây ta cũng không biết.
– Ngươi cũng không biết mà dám cười đểu ta.(anh lạnh giọng nói)
– Ủa, ta có cười đểu ngươi sao?
– Ngươi…
Ngay lúc đó thì tiếng thét của Qủy vang dội từ trong cốc ngày càng lại gần. Điều đó đủ hiểu 2 người sẽ phải bước qua xác lũ qủy để đến Vực Đoạn Sầu.
Không 1 tia sợ hãi, lo lắng cả 2 vô cùng bình tĩnh quan sát chờ lũ qủy xuất hiện.
Chưa qúa 10 giây lũ qủy đồng loạt xuất hiện với số lượng không thể kể nổi. Chúng đông tới mức không thấy đường phía sau. Chưa cần xông trận nghe chúng kêu réo cũng đủ mệt đầu rồi, qúa là ồn ào.
Cả 2 từ từ ngưng kết nội lực chỉ thoáng chốc ánh sáng xanh dương và đỏ huyết đã vây quanh 2 người vô cùng chói mắt.
– Thời gian không còn nhiều ta với ngươi giải quyết lũ này sớm cho xong chuyện. (Qủy Huyết nhàn nhạt nói)
– Được, lũ này thật quá là ồn ào.
Sau 1 tiếng động lớn rung trời lở đất của lũ qủy, có vẻ chúng cũng không thể chờ thêm được nữa liền đồng loạt xông lên. Bắt đầu trận chiến lớn.
Chưởng nối tiếp chưởng, lam huyết chưa bao giờ lại ăn ý đến vậy. Người phía trước kẻ phía sau tấn công 4 phía.
Vận nội lực ngưng kết ở thượng tiêu (ngực đó) cả 2 đều dừng xuất chưởng mà chờ cho lũ qủy ngu ngốc đồng loạt lao vào.
“RẦM”
Tiếng động lớn phát ra từ chính giữa, chờ lũ qủy xông vào cả 2 liền phát nội lực ra ngoài, sức mạnh vô cùng lớn đã tiêu diệt hết qúa nửa lũ qủy.
Tách nhau ra cả 2 mỗi người 2 hướng khác nhau đồng loạt xuất chưởng, chưởng khí xanh đỏ phát sáng cả khung trời.
Sau gần 1 tiếng lũ qủy chỉ sót lại 1 con qủy đang run lẩy bẩy sợ hãi trốn sau tảng đá.
Qủy Huyết cười khẩy lại gần nói:
– A! Vẫn còn xót lại 1 con sao? Như vậy ngươi thật lẻ loi chi bằng ta giúp ngươi 1 tay sớm đoàn tụ với bọn chúng.
– Qủy Huyết khoan đã.
(Vân Phong lại gần ngăn cản hắn ra tay)
– Sao ngươi lại ngăn ta? Còn 1 con để lại làm gì chi bằng tiễn đi sớm.
– Ngươi tiễn nó đi sớm vậy lấy ai dẫn chúng ta đến Vực Đoạn Sầu.
– Ngươi nói phải suýt nữa ta quên mất.
Xách cổ con qủy đang trốn lại gần, Qủy Huyết hăm doạ hỏi:
– Ngươi biết Vực Đoạn Sầu ở đâu không? Nếu ngươi không nói thật tự biết hậu qủa rồi chứ.
Con qủy không biết nói chỉ có thể gật đầu như gà mổ thóc.
Quẳng con qủy ra xa, hắn lạnh giọng nói:
– Mau dẫn đường chúng ta đến đó.
Con qủy không dám chậm trễ liền lồm cồm bò dậy nhanh chóng dẫn đường.
…..#…..#…..
Liên Thảo sợ hãi chạy khỏi đó và cứ chạy như vậy cho đến khi trước mặt biệt thự màu trắng hiện hữu. Mọi người coi cô là qủy, là thứ độc ác cô chịu. Còn người thân của cô chắc chắn sẽ nhận ra cô.
Bám lấy cổng sắt sừng sững cô nhìn vào bên trong mong muốn trông thấy người thân.
Tiếng ô tô chạy lại gần, bà Lâm mệt mỏi gục vào cửa xe. Đã 2 ngày rồi Dương Đằng thì cứ giốt mình trong phòng không ra ngoài, đứa con gái Liên Thảo lại mất tích trong 1 đêm. Rốt cuộc tai hoạ gì đang xảy ra với Lâm gia vậy. Nhớ đến ông Lâm (cha Liên Thảo) bà thật chỉ muốn sớm đến gặp mặt người chồng mình suốt đời yêu thương. Nhưng nghĩ đến 2 đứa con còn chưa yên bề gia thất làm 1 người mẹ bà có thể vui vẻ mà đi được sao.
Uể oải mở cửa xuống xe, không khí thanh mát này sẽ giúp bà khuây khoả hơn rất nhiều.
– Mẹ ơi! Con là Liên Thảo này.
Giọng nói nghẹn ngào của Liên Thảo từ đằng sau vọng lại.
– Liên Thảo!
Vội quay mặt lại nhìn chỉ là đến khi nhìn rõ người phía sau. Bà Lâm đưa tay lên miệng hét lớn:
– AAAAAAAA….QỦY…
|