Ký Ức Học Trò
|
|
Chương 75 : Ai Mà Không Một Lần Làm Sai.
"TỪ GIỜ TÔI KHÔNG MUỐN GẶP CHỊ NỮA." - Hạ Vy tức giận giật mạnh tay Hoàng Trân ra và thét lớn lên. Ánh mắt của cô lúc này lộ rõ thất vọng lẫn đau lòng, cô thật không hiểu tại sao mình lại có thể xem Hoàng Trân như chị gái mà quý mến như vậy? Chỉ vì muốn cô mãi chơi thân với mình mà Hoàng Trân đã giở trò hại người hết lần này đến lần khác, thật ích kỷ.
Hoàng Trân theo sức đẩy của Hạ Vy mà té ngã. Nhưng bất ngờ có ai đó đã đỡ lấy cô ta kịp lúc, không để cô ta ngã xuống dưới sàn nhà lạnh lẽo kia. Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy người đang đỡ lấy Hoàng Trân là một người con trai bận mặc lịch sự với khuôn mặt ôn hoà.
"Anh... Hải..." - Khánh Nghĩa với Hạ Vy và nó buột miệng gọi khẽ.
Người con trai đang đứng trước mặt mọi người lúc này tên Quốc Hải 20 tuổi, là bạn thân của Gia Lâm nhiều năm trước và cũng là người yêu của Hoàng Trân. Quốc Hải cũng là một thành viên của hội Nhân Ái nên nó và Hạ Vy với Khánh Nghĩa chẳng còn xa lạ gì với anh ấy nữa.
Thật ra ở ngoài cửa còn có một người mà chưa được ai chủ ý đến. Đó chính là Gia Lâm, anh hai của nó. Y chính là người đã dẫn Quốc Hải đến đây để tìm gặp Hoàng Trân, giải thích rõ mọi hiểu lầm của hai người.
Vì Hạ Vy đã dặn với những người làm trong nhà trước rồi nên mỗi lần hai anh em nó đến đều không cần thông báo, cứ tự nhiên ra vào.
"Quốc Hải, sao anh lại ở đây ?" - Hoàng Trân đẩy nhẹ người con trai ra và lớn tiếng hỏi.
Quốc Hải không để ý đang đứng trước bao nhiêu người mà nhẹ nhàng ôm lấy Hoàng Trân vào lòng và khẽ nói:
"Vì anh nhớ em, Hoàng Trân."
Tụi nó thoáng ngạc nhiên, sao anh ấy lại có thể tự nhiên đến thế? Văn Thiện đưa mắt nhìn Quốc Hải, không lẽ anh ấy cũng là thành viên của hội Nhân Ái sao ? Nếu như vậy thì trong hội Nhân Ái chỉ còn một người mà Văn Thiện anh chưa được gặp thôi và người đó quan trọng nhất.
Hoàng Trân dùng hết sức của mình đẩy Quốc Hải ra và nghẹn ngào thét lên:
"Kẻ gian dối anh tránh xa tôi ra."
"Hoàng Trân, em gây rối đủ rồi đấy." - Gia Lâm khẽ bước vào nói.
Nãy giờ tụi nó đang thắc mắc là ai đã dẫn Quốc Hải đến đây, hoá ra là Gia Lâm. Đôi lông mày xinh đẹp của Tiểu Yến nó bất giác nhíu chặt lại, liệu anh hai của nó có thật sự quên hết chuyện năm xưa không? Gia Lâm nhìn Hoàng Trân mà nói:
"Quốc Hải và anh là bạn thân từ nhỏ nhưng chỉ vì em, nó đã phản bội anh. Em nên tin tưởng tình cảm của nó dành cho em mới đúng chứ? Tại sao em lại dễ dàng nghi ngờ và bỏ về đây thế hả?"
Quốc Hải khẽ bước đến gần Hoàng Trân và chân thành nói:
"Hoàng Trân, xin em hãy tin anh. Cô gái người Mỹ kia và anh thật sự không có gì với nhau, trong trái tim anh chỉ có một mình em thôi."
Rồi anh ấy từ từ ôm lấy Hoàng Trân vào lòng và khẽ thì thầm:
"Anh yêu em, hãy tin anh."
Hoàng Trân thường ngày hay giả tạo nhưng lúc này những giọt nước mắt đang lăn dài trên khuôn mặt cô ta lại khiến người ta cảm thấy rất chân thật, không chút dối trá nào trong những giọt nước mắt ấy. Có lẽ khi đứng trước tình yêu đích thực của mình, Hoàng Trân không cần phải giả tạo nữa.
"Đừng có quậy nữa, hãy quay về bên anh đi." - Quốc Hải nói khẽ.
Hoàng Trân nhẹ gật đầu đồng ý. Đáng lẽ cô ta không nên quay về Việt Nam gây ra nhiều chuyện, làm tổn thương đến mọi người như vậy. Quốc Hải quay sang nhìn tụi nó và dùng giọng ôn nhu nói:
"Những chuyện mà Hoàng Trân đã gây ra, anh đều biết hết rồi. Mấy đứa cho anh thay cô ấy xin lỗi nha. Anh xin lỗi."
Hạ Vy xoay người qua chỗ khác, thái độ của cô đã nói rất rõ là không thể tha thứ cho Hoàng Trân. Dù nói bao nhiêu lời xin lỗi cũng vô ích, chẳng xoa dịu được sự đau lòng của cô lúc này.
Hoàng Trân nhìn thấy như vậy chỉ biết cúi đầu thật thấp, để mái tóc dài che hết khuôn mặt. Giờ lúc này cô ta thật sự muốn nói một lời xin lỗi với Hạ Vy, người đã yêu thương cô ta như chị gái. Nhưng chẳng cách nào mở lời được, vì cô ta cảm thấy mình chẳng còn mặt mũi nào nữa rồi.
Văn Thiện và Khánh Nghĩa chẳng biết nói gì nên đành im lặng, vì họ không thích Hoàng Trân nhưng cũng không chán ghét cô ta quá mức. Thấy mọi người đều im lặng nên Tiểu Yến nó đành lên tiếng:
"Anh Hải đừng như vậy... chuyện đã qua thì đừng nhắc lại nữa ạ."
Quốc Hải nhìn nó mà nở một nụ cười hiền:
"Anh cảm ơn em, Tiểu Yến. Em vẫn hiểu chuyện như ngày xưa nhỉ?"
Gia Lâm nhìn thấy tụi nó đang rất miễn cưởng tiếp chuyện với Quốc Hải và Hoàng Trân nên đã vội lên tiếng nói:
"Hải, hay là tao và mày đưa Trân về khách sạn nghỉ ngơi đi ?"
"Ừ được." - Quốc Hải nhẹ gật đầu.
Cứ thế Gia Lâm và Quốc Hải với Hoàng Trân quay lưng đi, ra về. Lúc này nó nhìn Văn Thiện với Khánh Nghĩa và khẽ nói:
"Anh Nghĩa, anh Văn Thiện, chúng ta về đi."
Nó vừa nói vừa nháy mắt, ý là để Hạ Vy được một mình yên tĩnh. Nó hiểu rõ dù là bạn thân nhất của nhau cũng cần không gian riêng, không phải lúc nào cũng bên cạnh nhau là tốt. Văn Thiện và Khánh Nghĩa hiểu ý của nó nên nhẹ gật đầu, rồi cùng với nó quay người đi.
"Về cẩn thận nha." - Hạ Vy lạnh nhạt nói rồi đóng chặt cửa phòng lại.
Nó đưa đôi mắt buồn nhìn cánh cửa phòng, Hạ Vy có thật là sẽ ổn thật không ? Sao nó cảm thấy lo lắng quá vậy ? Văn Thiện nhẹ nhàng khoác vai nó và nói khẽ:
"Rồi cô ấy sẽ ổn thôi."
Khánh Nghĩa lúc này lên tiếng nói:
"Hai người cứ về trước đi, anh muốn ở lại đây."
Nó nhẹ gật đầu, rồi cùng với Văn Thiện quay người đi. Khánh Nghĩa dựa nhẹ lưng vào cánh cửa, có phải người con gái của cậu đang rất buồn không ? Cậu sẽ đứng ở đây chờ đợi cô, dù bao lâu cậu cũng chờ đợi cô bước ra...
...
Một quán nhậu nào đó ở Sài Gòn, hai người con trai đang im lặng ngồi bên cạnh nhau. Cảm giác quen thuộc này hình như đã lâu lắm không có, chắc đã hai năm rồi. Gia Lâm và Quốc Hải đã tưởng cả đời này không thể nào ngồi bên nhau để hưởng thức những ly bia như thế nữa. Nhưng không ngờ hôm nay vẫn có thể, thật sự không ngờ mà.
"Cuộc sống của mày hai năm nay vẫn ổn đấy chứ ?" - Gia Lâm lên tiếng phá vỡ im lặng.
Quốc Hải đưa mắt nhìn Gia Lâm và nhẹ gật đầu:
"Ừ, vẫn ổn."
Không ai bảo ai mà cả hai tự động cầm ly bia lên uống. Quốc Hải muốn nói gì đó nhưng chẳng cách nào mở miệng được. Những gì mà anh ấy đã làm với thằng bạn thân của mình không thể nào tha thứ được.
"Tao xin lỗi mày, Gia Lâm." - Lời tưởng chừng khó nói, cuối cùng cũng nhẹ nhàng thốt lên từ miệng của Quốc Hải.
Gia Lâm không chút ngạc nhiên, cứ thản nhiên. Hình như lời xin lỗi này đối với y chẳng hề quan trọng. Phải chăng y đã thật sự quên hết chuyện năm xưa ?
"Là con người, ai mà không một lần làm sai. Chuyện đã qua nên quên đi." - Gia Lâm nhàn nhạt nói.
Quốc Hải thoáng ngạc nhiên, Gia Lâm thật sự đã tha thứ cho anh ấy sao? Đôi mắt to tròn của Quốc Hải từ từ khép lại và nói:
"Mày đã thay đổi rồi."
"Hả ?" - Gia Lâm không hiểu.
Quốc Hải ngã lưng vào ghế và nói:
"Mày giờ chẳng còn một Gia Lâm lạnh lùng khó tính nữa rồi. Mày giờ cho người ta cảm thấy chút ấm áp và khoé môi cũng thường cong lên."
Gia Lâm bất giác nở khẽ nụ cười:
"Thế à ? Chắc do thời gian làm người ta thay đổi đấy mà."
Quốc Hải nhẹ lắc đầu:
"Không, chắc chắn có ai đó khiến mày thay đổi đến thế."
Gia Lâm liếc nhìn và nói:
"Uống đi, đừng nhiều chuyện nữa."
Thật ra Gia Lâm thấy Quốc Hải nói không hề sai, đúng là đã có người khiến y thay đổi. Người ấy chính là Yến Nhi, chứ chẳng phải xa lạ hết. Từ ngày gặp được Yến Nhi thì y đã cười nhiều hơn, không còn luôn lạnh lùng nữa.
...
Hạ Vy đang ngồi trên giường, ánh mắt đầy u buồn. Trên tay cô đang cầm một búp bê vải cũ kỹ, dù rất cũ. Nhưng lại rất dễ thương với nụ cười tươi. Đây là năm đó Tiểu Yến nó đã hết tiền của mình mua để đền cho Hạ Vy thay búp bê hát nhạc.
Hạ Vy vẫn còn nhớ rất rõ, buổi chiều năm đó một mình nó ôm búp bê vải đến nhà cô. Nó đã đứng chờ trước cổng cả buổi, vì cô đi học thêm. Vừa nhìn thấy cô thì nó đã vui mừng chạy đến và đưa búp bê vải tới trước mặt cô:
"Hạ Vy, tao xin lỗi mày. Xin mày đừng nghỉ chơi với tao mà."
Giờ nhớ lại thì thấy nó thật là ngốc nghếch, búp bê hát nhạc của Hạ Vy không phải nó làm hư mà lại mua đền. Tại sao nó không chịu giải thích chứ ? Nhưng mà lúc đó đâu có ai chịu tin nó không làm, chỉ cứ tin những gì mà Hoàng Trân nói thôi.
Hạ Vy được mọi người khen là thông minh. Nhưng tại sao lúc đó cô lại nhìn không ra sự thật chứ ? Tại sao cô lại ngốc đến thế ? Hạ Vy cảm thấy giận mình, tại sao cô luôn vì Hoàng Trân mà lại để nó chịu nhiều ấm ức ? Cô thật đáng ghét, chẳng phân biệt được ai tốt ai xấu.
"Cốc cốc." - Tiếng gõ cửa bỗng vang lên.
Hạ Vy tưởng đó là người làm trong nhà nên quát lên:
"Mấy người đừng làm phiền tôi nữa, được không?"
Nghe giọng nghẹn ngào của Hạ Vy, người đứng ở ngoài khẽ thở dài rồi nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
"Là anh đây." - Một giọng nói vừa dịu dàng vừa yêu thương.
Hạ Vy khẽ ngẩng đầu lên nhìn thì thấy người đứng trước mặt mình là Khánh Nghĩa, chứ chẳng phải ai xa lạ. Trên tay cậu đang bưng một ít đồ ăn, mùi thơm rất hấp dẫn người. Khánh Nghĩa đặt nhẹ đồ ăn xuống đầu tủ kế bên và ngồi xuống. Cậu dịu dàng nhìn người con gái đối diện mình:
"Mọi chuyện đều qua hết rồi, em đừng buồn nữa."
Hạ Vy quay mặt qua chỗ khác, giống như chẳng muốn để Khánh Nghĩa nhìn thấy những giọt mắt sắp tuôn rơi.
"Anh nói xem, sao em có thể quý mến một người ích kỷ như chị ta cơ chứ?" - Hạ Vy nghẹn ngào hỏi, nước mắt cứ nhẹ nhàng lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp.
Khánh Nghĩa nhẹ nhàng đưa tay lau đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp của người con gái và nói khẽ:
"Chị Trân đúng thật là đã làm sai... Nhưng trên đời này có ai mà một lần làm sai hả em ? Anh, Tiểu Yến, Văn Thiện, kể cả em nữa, chúng ta đều đã từng làm sai gì đó mà. Hạ Vy à, em đừng giận trách chị Trân nữa. Vì giận trách người khác, trong lòng mình rất khó chịu."
Đôi môi dày của Khánh Nghĩa nở khẽ một nụ cười:
"Và mọi người đều không muốn nhìn thấy những giọt nước mắt này của em, mọi người chỉ muốn em vui vẻ mà thôi. Nhất là Tiểu Yến đấy, em cũng biết nó sẽ rất đau lòng khi nhìn thấy em khóc mà."
Hạ Vy bất giác gật đầu, Khánh Nghĩa nói đúng. Nếu như nhìn thấy cô khóc thì rất có thể nó cũng khóc theo, vì nó là đại ngốc mà.
"Mà khoan đã, sao em lại để anh thấy em khóc cơ chứ ?" - Hạ Vy vừa lau nước mắt vừa hỏi. Trước giờ cô ở trước mọi người luôn mạnh mẽ mà.
Khánh Nghĩa khẽ bật cười và gõ vào trán Hạ Vy một cái nhẹ:
"Ở trước mặt anh, em không cần phải mạnh mẽ đâu. Ở trước mặt anh, em muốn yếu đuổi hay gì khác đều được."
Hạ Vy nhẹ nhàng ngã đầu bơi vai của Khánh Nghĩa và mỉm cười hạnh phúc. Những lời của cậu đã xoá tan nỗi buồn trong cô, người con trai này thật sự yêu thương cô, luôn bên cạnh những lúc cô cần.
**********Hết chương 75************ Ai mà không một lần làm sai, đi sai đường. Thế nên hãy học sửa sai và tha thứ nhé mọi người.
|
Chương 76 : Những Món Quà Tuyệt Vời.
Vừa sáng sớm mọi người đã nhìn thấy một người con gái đang vội vàng chạy lên mấy tầng lầu của trường học Thanh Quy, chẳng biết muốn đi đâu. Người con gái ấy chính là nó, Tiểu Yến. Nó đang vội chạy lên lầu 8, phòng đàn Piano. Vì cô bạn thân Hạ Vy đã nhắn tin hẹn gặp nó ở đó.
"Vy, mày vẫn ổn đó chứ ?" - Nó vừa mở cửa bước vào vừa lo lắng hỏi.
Hạ Vy đang đứng tựa lưng vào tường, đưa mắt nhìn ra cửa sổ. Khi nghe thấy giọng của nó thì cô liền quay lại và khẽ lắc đầu, nó vẫn thế. Lúc nào cũng chưa thấy người, đã nghe tiếng. Chẳng biết đến bao giờ nó mới chịu thay đổi đây.
Thấy cô bạn của mình im lặng thì nó lo lắng bước đến và hỏi khẽ:
"Vy, mày sao vậy ?"
Hạ Vy vẫn im lặng, không nói một lời nào. Chỉ đôi mắt xinh đẹp của cô cứ nhìn nó chằm chằm, giống như muốn nhìn nó thật kỹ. Khuôn mặt của nó đầy mồ hôi, vì đã chạy nhanh từ lầu 1 lên lầu 8. Hạ Vy từ từ bước đến, rồi bỗng nhẹ nhàng ôm lấy nó và nói khẽ:
"Tao xin lỗi mày, Tiểu Yến."
Nó thoáng ngạc nhiên, chẳng biết nên phản ứng như thế nào. Cô bạn thân của nó vừa mới nói gì ? Cô vừa nói lời xin lỗi với nó sao ? Nó không tin vào tai mình nữa rồi. Trước giờ cô không thích nói lời xin lỗi với người khác cơ mà. Tại sao hôm nay cô lại....
Hạ Vy vẫn ôm chặt nó và khẽ nhắm mắt lại, trong lòng cô thật sự cảm ơn ông trời vì đã mang nó đến với cô. Tuy nó ngốc nghếch, luôn khiến cô bực tức. Nhưng nó lại là người chân thành với cô nhất, nó có thể vì cô mà bất chấp tất cả.
Hạ Vy cô xin thề, sẽ không bao giờ buông bỏ tình bạn này. Cô sẽ chẳng bao giờ để nó chịu nhiều ấm ức như đã từng. Cô sẽ dùng sinh mạng này bảo vệ nó, người bạn thân duy nhất cả đời của cô.
Lúc này nó từ từ đưa hai tay lên ôm lấy Hạ Vy, cuối cùng cô cũng hết giận nó rồi. Nó nở khẽ một nụ cười đầy vui mừng, nó thật sự rất vui.
"Renggg." - Điện thoại của Hạ Vy và nó cùng lúc báo tin nhắn mới.
Hạ Vy với nó buông nhau ra và lấy điện thoại từ túi áo khoác vest của mình ra xem, vừa thấy tên người gửi thì cả hai đều ngạc nhiên. Hạ Vy và nó nhìn nhau, tại sao Hoàng Trân lai nhắn tin cho hai người cùng lúc như vậy chứ ?
Tay cầm điện thoại của Hạ Vy buông xuôi xuống, cô chẳng muốn đọc tin nhắn của Hoàng Trân. Toàn là những lời dối trá, không một lời thật lòng. Nó nhìn Hạ Vy và đưa ra đề nghị:
"Chúng ta cùng đọc nhé ?"
Nó biết nếu Hạ Vy không đọc tin nhắn mà xoá bỏ thì sau này chắc chắn cô sẽ hối hận, vì trong lòng cô vẫn còn quý mến Hoàng Trân nhiều lắm. Hạ Vy miễn cưởng gật đầu, dù sao cũng chỉ là một tin nhắn thôi mà. Rồi nó và Hạ Vy bấm vào tin nhắn, xem thử Hoàng Trân muốn nói gì.
"Hạ Vy, Tiểu Yến, chị xin lỗi về những gì mà mình đã làm. Giờ chị thật sự biết lỗi của mình rồi, mong hai đứa có thể tha thứ cho chị... Anh Hải và chị đang ở sân bay chuẩn bị về Mỹ... sau này sẽ không quay lại Việt Nam nữa... Một lần nữa, chị thật lòng xin lỗi hai đứa... Tạm biệt."
Đọc xong tin nhắn thì Hạ Vy buồn bã xoay người qua chỗ khác, sao mắt của cô bỗng cay quá vậy ? Nó thì mỉm cười và nói khẽ:
"Một lời xin lỗi thật quý giá."
Hạ Vy thoáng ngạc nhiên và xoay người lại, lời xin lỗi quý giá ? Nó nghiêng đầu nhìn Hạ Vy mà mỉm cười:
"Một người thật sự biết lỗi của mình và chân thành xin lỗi thì chẳng phải là một lời xin lỗi quý giá sao ?"
Hạ Vy nhìn nó với ánh mắt ngạc nhiên, rồi khẽ thở dài. Có lẽ nó nói đúng, lời xin lỗi của Hoàng Trân hôm nay thật là quý giá, vì là thật lòng, không chút giả dối. Hạ Vy bước đến gần chiếc đàn Piano và nhìn nó:
"Cùng đàn nhé ? Xem như tao tặng quà sinh nhật cho mày đi."
Đôi mắt híp của nó bỗng sáng rỡ như bầu trời đêm đầy sao, trông tràn đầy vui mừng. Từ nhỏ nó đã ước có thể cùng với Hạ Vy đàn một bàn nhưng tại lúc nhỏ nó không biết chơi Piano, cứ tưởng đây sẽ mãi mãi chỉ là mong ước của nó mà thôi. Nhưng hôm nay có thể thực hiện được, nó xúc động đến mức nói chẳng thành lời rồi đây.
Những ngón tay xinh đẹp của Hạ Vy sờ nhẹ chiếc đàn Piano, đôi môi cô nở khẽ nụ cười. Dạo này có nhiều chuyện không vui, cứ tưởng sẽ bỏ lỡ sinh nhật người bạn ngốc nghếch này của cô. Nhưng cũng may là mọi chuyện đều đã qua hết rồi, cô có thể vui vẻ chúc mừng sinh nhật cùng nó.
"Chúng ta đàn bài Gọi Tên Tôi Nhé Bạn Thân Hỡ của Lương Bích Hữu nha, được không ?" - Nó cười tươi và hỏi.
"Ok. Không thành vấn đề." - Hạ Vy nháy mắt.
Nó với Hạ Vy ngồi xuống trước chiếc đàn Piano và bắt đầu bản nhạc của mình, tâm trạng của cả đều rất vui. "Gọi Tên Tôi Nhé Bạn Thân Hỡ" của nữ ca sĩ Lương Bích Hữu là một bài hát hay về tình bạn mà hầu như ai cũng biết hết. Hạ Vy và nó đều cảm thấy bài hát này có ý nghĩa nhất trong tất cả các bài hát về tình bạn.
Hạ Vy thấy nó đàn theo kịp mình thì đã biết nó luyến tập chăm chí đến mức nào rồi. Người bạn thân này của cô đúng là luôn khiến người khác phải bất ngờ mà. Nó khẽ thở ra, cứ tưởng nó sẽ không theo kịp Hạ Vy chứ. Nhưng ai ngờ nó lại theo kịp cô một cách dễ dàng, thật mừng quá.
Bản nhạc cuối cùng đến lúc kết thúc. Đã kết thúc nhưng tiếng đàn động lại ở trong lòng những người nghe, vì quá hay. Hạ Vy nhìn nó mà mỉm cười:
"HAPPYTHAYDAY mày, Tiểu Yến."
Nó ôm chầm lấy Hạ Vy và cười híp mắt:
"Cảm ơn mày, đây là món quà mà tao thích nhất."
"Sao mày không nói sớm để tao đỡ tổn tiền mua quà." - Hạ Vy cười đùa.
...
Hạ Vy và nó tay nắm tay đi về lớp học với nụ cười tươi trên môi. Khi đến trước cửa lớp thì nó đã nhìn thấy ba cô bạn tốt của mình, Yến Nhi, Huỳnh Thủy, Lùn đang đứng ở đó. Hình như họ đang chờ nó thì phải? Nó bước nhanh đến và hỏi:
"Có chuyện gì mà tụi mày đều ra đây vậy ?"
Lùn xoay đầu qua nhìn, thấy nó và Hạ Vy đang nắm tay nhau thì bất giác nở khẽ một nụ cười. Hạ Vy và nó cuối cùng cũng làm hoà rồi, thật tốt quá. Huỳnh Thủy và Yến Nhi trao đổi ánh mắt với nhau, hành động thôi.
Khi nó đến gần thì Yến Nhi và Huỳnh Thủy liền giữ nó lại. Huỳnh Thủy đứng phía sau dùng tay bịt mắt nó với một cách bất ngờ.
"Thủy, mày làm gì vậy ?" - Nó khẽ giật mình.
Huỳnh Thủy nói khẽ:
"Bọn tao có bất ngờ dành cho mày."
"Là bất ngờ gì ?" - Nó tò mò hỏi.
Yến Nhi nắm lấy hai tay của nó và cười nói:
"Đi theo tụi tao. Cẩn thận."
Huỳnh Thủy và Yến Nhi dẫn nó vào lớp. Lúc này Hạ Vy nhìn cô bạn dễ thương - Lùn mà nói khẽ:
"Tao cảm ơn về những lời nói hôm bữa của mày nha."
Lùn nhẹ lắc đầu và vui vẻ đưa tay ra trước mặt Hạ Vy:
"Chúng ta vào thôi."
Hạ Vy thoáng ngạc nhiên, rồi nắm lấy tay Lùn và cả hai cùng nhau bước vào lớp.
"Chuẩn bị nhé. 1. 2. 3." - Huỳnh Thủy từ từ thả tay đang bịt mắt nó xuống.
Trước mắt nó lúc này là tất cả các bạn bè với cô giáo Hoài Hương đang đứng xung quanh nó. Và trên tay cô Hoài Hương đang cầm chiếc bánh sinh nhật có khắc một dòng chữ đỏ "HAPPYTHAYDAY Tiểu Yến" giữa doá hồng nhỏ xinh, trông rất đẹp.
"Chúc mừng sinh nhật Tiểu Yến." - Cả lớp cùng đông thanh.
Nó bất ngờ đến mức rưng rưng nước mắt, lần đầu tiên nó được nhiều người chúc mừng sinh nhật đến thế. Nó bất giác nở khẽ một nụ cười thật tươi, đây là tình cảm của mọi người đã dành cho nó. Cảm giác trong lòng nó hiện giờ là ấm áp, rất ấm áp...
Huỳnh Thủy mỉm cười, may mắn hôm nay là tiết dạy của cô Hoài Hương nên mọi người mới có thể sấp xếp bất ngờ này. Lúc này cô Hoài Hương cầm chiếc bánh sinh nhật bước đến và cười nói:
"Cô chúc em sinh nhật vui vẻ nhé Tiểu Yến."
Nó nhẹ gật đầu rồi mỉm cười:
"Dạ em cảm ơn cô và mọi người nhiều lắm ạ."
Lùn đứng bên cạnh lên tiếng nói:
"Mày mau cầu nguyện và thổi nến đi Tiểu Yến."
Nó gật đầu rồi chấp tay lại cầu nguyện. Sau khi cầu nguyện xong thì nó cúi xuống thổi nến 17 tuổi của mình. Cả lớp từng người bước đến tặng quà cho nó với nụ cười vui vẻ trên môi. Quà tặng, nó cầm không hết, phải nhờ tụi người Hạ Vy cầm phụ một tay.
Người vẫn còn cầm hộp quà trên tay chính là cô bạn có đôi mắt chim bồ câu xinh đẹp, Yến Nhi. Lúc này cô ấy bước đến đứng đối diện với nó và từ từ mở hộp quà ra trước mặt nó:
"Đây là món quà của tao muốn tặng mày nè Tiểu Yến."
Trước mặt nó lúc này là năm chiếc bút chì kìm, mỗi chiếc bút đều được khắc một dòng chữ tiếng anh "eternal friendship" (tình bạn vĩnh cửu). Yến Nhi nhìn nó mà mỉm cười:
"Tao mong năm người chúng ta sẽ là tình bạn vĩnh cửu, suốt đời không đổi thay."
Tụi người Hạ Vy nghe xong thì liền ngạc nhiên, họ cũng có phần nữa sao? Lúc này nó chẳng rõ là bản thân mình đang khóc hay là đang cười nữa, có lẽ là cả hai. Những người bạn này thật đáng ghét, tại sao lại khiến nó cảm động đến rơi nước mắt như vậy chứ?
Yến Nhi đã đưa cho tụi người Hạ Vy mỗi người một chiếc bút chì kìm, rồi đưa đến trước mặt nó một chiếc và cười nói:
"Tao chúc mày sinh nhật vui vẻ và hạnh phúc nhé."
Nó khẽ đưa tay cầm lấy chiếc bút chì kìm và gật đầu:
"Tao cảm ơn mày nhiều lắm Yến Nhi."
Hạ Vy bỗng thắc mắc hỏi:
"Ủa sao bút của mày và Tiểu Yến lại khác với bút của tụi tao vậy Yến Nhi ?"
Nói thì mọi người mới để ý, chiếc bút của tụi người Hạ Vy là màu xanh da trời. Nhưng chiếc bút của Yến Nhi và nó lại là màu hồng đỏ, còn có hình con bướm vàng nhỏ ở đầu bút nữa. Yến Nhi cười nói:
"Vì đây là quà tao tặng nên tao có quyền xài giống Tiểu Yến. Hì hì."
Nói rồi Yến Nhi còn tinh nghịch thè lưỡi trêu chọc Hạ Vy..
"Trẻ con." - Hạ Vy vừa lắc đầu vừa cười nói.
Yến Nhi hôm nay đúng thật là hơi trẻ con, khác với thường ngày một chút. Nhưng lâu lâu thoải mái chơi đùa cũng hay, vì tuổi học trò vốn dĩ là những ngày tháng vui vẻ nhất trong đời người mà. Lúc này cô giáo Hoài Hương vỗ tay gây chú ý, cô ấy mỉm cười:
"Chúng ta giờ bắt đầu tiết học hôm nay thôi nào, còn bánh sinh nhật thì chờ khi tan học mới ăn nhé."
"Dạ." - Cả lớp đều vui vẻ gật đầu.
Tất cả mọi người đều đã về chỗ ngồi của mình, chuẩn bị bắt đầu tiết học hôm nay. Nhìn thấy Hạ Vy và nó ngồi bên cạnh nhau thì cô bạn lớp trưởng xinh đẹp Huỳnh Thủy liền khẽ cười, thật tốt quá, tất cả mọi thứ đã như cũ rồi. Hạ Vy nhìn đống quà rồi quay sang nhìn nó và nói:
"Không ngờ tính thích lo chuyện bao đồng của mày lại có ích như vậy."
Hạ Vy vẫn còn nhớ những ngày đầu nó được chuyển đến trường học này mọi người đều ganh ghét nó, vì nó thần thiết với đại hotboy Văn Thiện. Nhưng mỗi lần ai gặp rắc rối gì thì nó đều vui vẻ ra tay giúp đỡ, không hề giận trách họ thường gây chuyện với mình.
Ban đầu Hạ Vy hay mắng nó ko chuyện bao đồng. Nhưng ngày hôm nay sự lương thiện của nó đã được đền đáp, một cách xứng đáng. Mọi người đã quý mến nó, không còn ai ganh ghét nó nữa. Đúng là kẻ ngốc cũng có phước của kẻ ngốc mà.
***********Hết chương 76********** Đọc tiếp nhé.
|
Chương 77 : Tô Mì Ngon Nhất.
Tiếng chuông tan học vừa vang lên thì đại hotboy Văn Thiện liền đứng dậy thu dọn tập sách của mình, trong chiếc ba lô đen của anh hôm nay có một hộp quà màu xanh lá. Anh nhìn hộp quà mà mỉm cười, hôm nay là sinh nhật của người con gái anh yêu thương nhất.
Nhưng tới giờ Văn Thiện vẫn chưa có cơ hội tặng quà, vì hồi sáng nó vội đi gặp cô bạn thân Hạ Vy. Haizz, trong lòng nó tại sao Hạ Vy lại quan trọng đến thế cơ chứ ? Mà cũng may, Hạ Vy là con gái. Nếu không, chắc anh sẽ ghen chết quá.
"Khánh Nghĩa, chúng ta xuống căn teen thôi." - Văn Thiện vui vẻ nói.
Nhưng khi quay lại thì anh chẳng thấy người đúng ra phải bên cạnh mình đâu hết. Ủa Khánh Nghĩa đâu mất rồi ? Thôi kệ đi, xuống căn teen tìm Tiểu Yến nó trước đã. Nghĩ thế, anh quay người đi. Dùng tốc độ nhanh nhất có thể, chạy xuống căn teen. Nhưng người mà Văn Thiện muốn gặp chẳng thấy đâu, chỉ thấy hai người bạn của mình, là nhóm trưởng hotboy Thế Phong và cô bạn lớp trưởng xinh đẹp Huỳnh Thủy.
"Tiểu Yến đâu rồi Thủy ?" - Văn Thiện chạy đến hỏi.
Huỳnh Thủy đang vừa uống nước vừa nói chuyện với Thế Phong, khi nghe Văn Thiện hỏi thì liền quay đầu lại và nói:
"Yến đã về lâu rồi anh Thiện."
Nghe xong Văn Thiện ngạc nhiên:
"Sao hôm nay Tiểu Yến lại về sớm quá vậy ? Không thèm chờ anh luôn."
Huỳnh Thủy nhún vai và lắc đầu:
"Em cũng không biết nữa, chưa ăn gì thì nó đã về rồi."
Văn Thiện nghe xong liền buồn bã thở dài, đã có chuyện gì mà nó phải về gấp như vậy chứ? Anh vẫn chưa tặng quà sinh nhật cho nó mà. Huỳnh Thủy nhìn Thế Phong và ra dấu hiệu, hành động đi. Thế Phong tất nhiên là hiểu ý của cô bạn thân, cậu lên tiếng nói:
"Thiện, hay là mày cùng với tao học bài hát mới đi."
Văn Thiện chán nản ngồi xuống và nói:
"Cho tao ăn trưa cái, tao đói bụng gần chết rồi."
"Ok. Ok." - Thế Phong và Huỳnh Thủy gật đầu lia lịa.
Văn Thiện cảm thấy rất lạ, hai người bạn này đang giở trò gì vậy ? Rõ ràng là tất cả các lớp 11, 12 đều tan học cùng lúc mà tại sao Thế Phong lại xuống căn teen trước anh chứ ? Anh cẩn thận quan sát Thế Phong, trên trán cậu đầy mồ hôi. Hình như cậu mới vừa chạy nhanh thì phải ? Văn Thiện thắc mắc, đang có chuyện gì vậy ta?
Thế Phong xoay mặt qua chỗ khác, né tránh ánh mắt nghi ngờ của Văn Thiện. Cậu nói thầm trong bụng:
"Tiểu Yến, lần này em nợ anh đấy nhé."
Huỳnh Thủy và Thế Phong mượn cớ tập bài hát mới để giữ Văn Thiện ở lại trường gần hai tiếng đồng luôn. Văn Thiện bực mình hỏi:
"Hai người rốt cuộc đang giở trò gì thế hả? Chỉ một bài mà bắt tôi hát đi hát lại hoài."
Thế Phong giợ tay lên xem đồng hồ rồi nói:
"Thôi được rồi, mày về đi."
Văn Thiện lúc này bực mình đến mức chỉ muốn đập Thế Phong một trận thôi, làm mất thời gian của anh cả buổi trời. Đợi Văn Thiện rời khỏi thì Huỳnh Thủy khẽ bước đến đập tay với Thế Phong một cái:
"Đã hoàn thành nhiệm vụ."
Thế Phong tò mò hỏi:
"Mà này, thật ra Tiểu Yến muốn làm gì mà nhờ chúng ta giữ Thiện lại hai tiếng vậy ?"
"Có trời mới biết." - Huỳnh Thủy lắc đầu. Nhỏ cũng đang tò mò gần chết đây nè.
Thế Phong vừa cầm ba lô lên vừa nói:
"Vậy chúng ta về thôi, cũng trễ rồi."
...
Sau rời khỏi trường học thì Văn Thiện đã chạy thẳng về nhà luôn, chẳng đi đâu nữa. Về tới thì anh nhìn thấy cả căn nhà tối đen như mực, không chút ánh sáng. Anh vội chạy vào, vì lo bà nội của mình xảy ra chuyện gì.
"Nội ơi, nội đang ở đâu vậy ?" - Văn Thiện vừa chạy vào nhà vừa lớn tiếng hỏi.
Lúc này từ bên trong có chút ánh sáng và tiếng bước chân đang dần dần ra tới.
"Happy birthday to you. Happy birthday to you. Happy birthday. Happy birthday. Happy birthday to you. Happy birthday to you. Happy birthday to you. Happy birthday. Happy birthday. Happy birthday to you. Happy happy." - Tiếng hát ngọt ngào bỗng vang lên.
"Tiểu... Yến..." - Văn Thiện thoáng ngạc nhiên.
Nó đang cầm chiếc bánh sinh nhật sô-cô-la với nụ cười tươi trên môi:
"Chúc anh Văn Thiện sinh nhật vui vẻ và hạnh phúc nhé."
Văn Thiên vẫn đứng sũng sờ, chẳng hiểu đang có chuyện gì. Hôm nay là sinh nhật của anh ư? Nhưng rõ ràng là trong nhà chẳng ai biết anh sinh ngày nào mà. Nó nhìn Văn Thiện mỉm cười:
"Anh cầu nguyện và thổi nến đi, rồi em sẽ giải thích sau."
Dù không hiểu lắm nhưng Văn Thiện vẫn làm theo lời nó, cầu nguyện và thổi nến. Khi vừa thổi mén xong thì đèn trong nhà đều bật sáng. Văn Thiện nhìn lại thì thấy nội của mình - bà Hương Thị đang đứng nhìn anh mà mỉm cười hiền từ.
"Tiểu Yến, nội, chuyện này là sao ?" - Văn Thiện hỏi.
Bà Hương Thị khẽ bước đến và cười nói:
"Đây là tấm lòng của Tiểu Yến dành cho con đấy Thiện. Con bé biết nhà mình đã quên mất con sinh ngày mấy, sợ con tủi nên mới lấy hôm nay làm ngày sinh nhật con."
Nó vừa đặt bánh sinh nhật xuống chiếc giường kế bên xong, xoay người qua lại thấy Văn Thiện đang nhìn mình chằm chằm... Chắc không phải anh đang tức giận vì nó đã tự ý quyết định đó chứ ? Nó lắp bắp hỏi:
"Anh... sao... vậy ? Anh... không... thích à ?"
Văn Thiện chỉ lắc đầu, chứ chẳng nói gì. Anh làm sao có thể không thích chứ? Anh là đang cảm động đến mức nói chẳng thành lời mới đúng. Bà Hương Thị kéo tay Văn Thiện ngồi xuống giường và nói:
"Bữa cơm hôm nay là Tiểu Yến nấu đấy."
Văn Thiện thoáng ngạc nhiên, nó nấu ăn ư? Nhìn lại thì thấy có ba tô mì hoành thánh nóng hổi, mùi thơm hấp dẫn khiến cho người khác muốn hưởng thức ngay thôi. Văn Thiện vội cầm lấy hai tay nó lên coi, rồi thở dài. Quả nhiên anh đoán đâu có sai, nó lại đậu hậu để mình bị thương. Hai bàn tay của nó, nếu không bị phỏng thì bị dứt.
"Anh Văn Thiện mau ăn thử mì hoành thánh đi, coi có ngon không?" - Nó khẽ rút tay lại và cười cười.
Vừa nghe bà Hương Thị nói món mà Văn Thiện thích ăn nhất là mì hoành thánh thì nó liền chạy ra chợ mua đồ về nấu. Cũng may là có lần thấy ba mình nấu nên nó mới biết cách nấu, nếu không thì đã chẳng làm được gì rồi.
Văn Thiện nhẹ gật đầu, rồi ngồi xuống và bắt đầu hưởng thức tô mì hoành thánh thơm ngon của mình. Những viên hoành thánh mà nó gối chẳng đồng điều, trông thật xấu xí. Nhưng vào miệng của Văn Thiện lại ngon vô cùng, là tô mì ngon nhất mà anh từng ăn từ trước tới giờ.
Đôi mắt của Văn Thiện lúc này đỏ hoè. Hình như những giọt lệ quý giá của anh sắp tuôn rơi vì nó mất rồi thì phải ? Văn Thiện ngẩng mặt lên nhìn nó, người con gái ngốc này sao luôn khiến anh cảm động vậy chứ ? Cảm giác của anh hiện giờ chỉ có hai từ, hạnh phúc.
"À bà đột nhiên nhớ bà sáu hàng xóm kêu bà qua nhà nói chuyện chơi, giờ bà đi đây." - Bà Hương Thi nói rồi vội xoay người đi. Bà chính là không muốn làm kỳ đà giữa nó và Văn Thiện.
Nó chớp chớp mắt, vậy là sao ? Văn Thiện ăn nãy giờ không nói gì nhưng biểu hiện rất lạ. Giờ bà Hương Thị mượn cớ bỏ đi, không ăn. Chẳng lẽ mì hoành thánh do nó nấu lại tệ như vậy sao ? Nó buồn bã nhìn Văn Thiện và hỏi:
"Có phải rất khó ăn không ? Nếu khó ăn quá thì anh đừng ăn nữa."
Văn Thiện buông dũa xuống và chậm rãi đứng dậy, bước đến gần nó. Đôi mắt của anh giờ không chỉ đỏ mà còn xuất hiện hơi nước. Anh đưa tay vuốt ve mặt nó một cách dịu dàng và lắc đầu:
"Không, rất ngon. Là tô mì ngon nhất mà anh được ăn, thật đấy."
Nghe xong thì nó liền cười tươi:
"Vậy may quá."
Văn Thiện nhẹ nhàng đặt lên trán nó một nụ hôn:
"Anh cảm ơn em, Tiểu Yến..."
Nó khẽ lắc đầu và cười nói:
"Thật ra anh Nghĩa và Vy cũng có tặng quà cho anh đấy. Đi theo em."
Nói xong nó nắm tay Văn Thiện chạy vào trong. Khi mở cửa phòng ra thì Văn Thiện đã bất ngờ, bức tường trước ở mặt anh giờ là một trái tim lớn được sấp những tấm hình. Những tấm hình Văn Thiện và nó đã chụp chung, mấy lần đi chơi với nhau. Có vài tấm anh, nó, Hạ Vy, Khánh Nghĩa bên cạnh nhau, bốn người đều đang cười tươi.
Cũng có vài tấm Văn Thiện chụp cùng với nhóm hotboy trong trường, thầy cô. Và có vài tấm chụp cùng với mọi người trong hội Nhân Ái. Nhìn những tấm hình của mình với bạn bè thì lòng Văn Thiện có một cảm xúc khó tả, vừa ấm áp vừa hạnh phúc.
"Anh thích không ?" - Nó đứng bên cạnh hỏi.
Văn Thiện xoay người qua nhìn nó và gật đầu:
"Anh rất thích. Mà em nghĩ ra ý làm sinh nhật cho anh từ khi nào vậy?"
Nó vừa gãi đầu vừa nói:
"Bữa chúng ta đi mua quà cho Vy... anh nói không có ngày sinh... em nghĩ từ nhỏ tới lớn anh đã rất tủi thân... Và em muốn làm gì đó khiến anh hạnh phúc... Nghĩ mãi mới ra ý này..."
Văn Thiện đã cố lắm mới cầm được nước mắt của mình lại. Anh hỏi khẽ:
"Thế tại sao lại chọn hôm nay, sinh nhật của em ?"
Nó nghiêng đầu nhìn Văn Thiện mà mỉm cười thật tươi:
"Vì em muốn sau này chúng ta luôn chúc mừng sinh nhật cùng nhau."
Hai giọt lệ quý giá của Văn Thiện đã tuôn rơi vì những việc mà nó đã làm ngày hôm nay. Có lẽ đối với người khác, những việc nó làm chẳng đáng gì. Nhưng đối với anh mà nói, những việc nó làm thật sự là vô cùng quý giá. Nhờ nó mà từ giờ anh đã có ngày sinh rồi.
"Anh bị sao vậy ?" - Nhìn thấy Văn Thiện rơi lệ thì nó liền hoảng hốt hỏi.
Nó tự hỏi, có phải mình đã làm gì sai không ? Văn Thiện không trả lời, mà bỗng nhiên ôm chặt lấy nó. Cái ôm thật chặt, giống như anh đang sợ chỉ buông hỏng ra thì nó sẽ biến mất... Nó hỏi khẽ:
"Anh Văn Thiện sao vậy ?"
Văn Thiện vẫn ôm chặt lấy nó và thi thầm bên tai nó:
"Cảm ơn em vì tất cả mọi chuyện đã làm cho anh. Hôm nay anh thật sự cảm thấy hạnh phúc lắm."
Nghe xong nó liền thở ra nhẹ nhõm, rồi sau đó nở khẽ một nụ cười tươi. Thật mừng quá, cuối cùng nó cũng khiến người con trai mình yêu hạnh phúc rồi.
"Sinh nhật vui vẻ nhé Tiểu Yến." - Văn Thiện thì thầm bên tai nó thêm một lần nữa.
Rồi anh buông nó ra và lấy từ ba lô ra một hộp quà ra đưa đến trước mặt nó:
"Anh dám chắc là em sẽ thích món quà này."
Nó cầm lấy hộp quà từ tay Văn Thiện và tò mò, đây là gì mà sao anh dám chắc nó sẽ thích chứ ? Phải mở ra coi mới được. Vừa mở quà thì đôi mắt của nó liền sáng rỡ như bầu trời đêm đầy sao. Ở trước mắt nó giờ là một quả cầu tuyết, bên trong có hai bức tượng cô dâu và chú rể đang nắm tay nhau, trông rất đẹp.
Nó không thể rời mắt khỏi quả cầu tuyết, đúng là nó thích món quà này lắm. Nhưng rồi nó bỗng nhiên nói giọng buồn:
"Mua cái này uổng tiền lắm."
Văn Thiện bước ra sau và nhẹ nhàng ôm lấy eo nó:
"Chỉ cần em thích là được rồi."
Nó xoay đầu lại và khẽ hôn lên má Văn Thiện một cái:
"Em cảm ơn anh."
**********Hết chương 77********** Văn Thiện với nó yêu thương nhau và ngọt ngào đến thế đấy. Nhưng sóng gió đã sắp đến gần. Liệu cả hai có vượt qua không? Đó là câu hỏi mà chưa có ai giải đáp được...
Sứ biết mấy chương gần này hơi chán, không có gì hấp dẫn hết. Nhưng bắt đầu chương sau là chúng ta đang bước gần đến cái kết của bộ truyện này rồi. Sứ mong mọi người sẽ kiên nhẫn đợi chờ và đọc hết trọn bộ nhé. ^^
|
Chương 78 : Hội Evil Quay Lại.
Sau một thời gian mất tích thì đám người xấu của hội Evil đã quay lại. Gần đây bọn họ đã mở một cửa tiệm bán nước hoa của Mỹ. Nhưng theo thông tin của cảnh sát cho biết thì bọn họ thực chất là đang buôn bán ma tuý, nước hoa chỉ để trang trí chơi thôi.
Nhận được tin này Tiểu Yến nó cùng với Văn Thiện đi xem thử. Tụi nó đều phải công nhận là hội Evil đáng ghét này thật biết cách che mắt, hết quán cà phê rồi đến phòng khám, giờ thì cửa tiệm nước hoa. Nhưng tất cả đều là treo đầu dê, bán thịt chó.
Văn Thiện và nó hiện tại đang đứng bên đường đối diện với cửa tiệm nước hoa để theo dõi, muốn xem thử người đến đây có những ai. Văn Thiện với nó cũng như những lần trước, đã giả trang cho mình thành một người khác hoàn toàn. Anh với nó đều đeo mắt kính có gắn Camera và đang để thế độ quay phim.
Văn Thiện với nó để ý thấy những người đến đây đều bận mặc sang trọng, có vẻ là những thiếu gia tiểu thư của gia đình giàu có. Trên người tất cả là đồ hiệu, đắt tiền. Nhưng sắc mặt của họ lại rất khó coi, không có chút sức sống nào. Thấy họ cứ che miệng ngáp, giống như đang lên cơn nghiện.
Nó nhìn những thiếu gia tiểu thư kia cũng bằng tuổi với mình thì liền bực tức trong lòng, sao họ không lo học hành mà lại đính vào mấy thứ chết người như ma tuý cơ chứ ? Cũng tại hội Evil đáng ghét này cứ hại người mãi, thật muốn bọn họ bị cảnh sát bắt hết một lượt.
Văn Thiện dù đang làm nhiệm vụ nhưng vẫn để ý đến người con gái bên cạnh mình, nhìn thấy đôi môi của nó trắng bệch thì anh liền lo lắng hỏi:
"Em sao vậy Tiểu Yến ? Bộ em thấy không khỏe ở đâu hả?"
Nó xoay người lại dựa vào tường và lắc đầu:
"Dạ không, em chỉ khát nước thôi."
Văn Thiện khẽ nhíu mày lại:
"Vậy để anh đi mua nước cho em uống. Em chờ anh ở đây một chút nha, anh sẽ quay lại nhanh. Nếu có chuyện gì thì lập tức ẩn bộ đàm trong tai gọi anh ha."
"Đã rõ." - Nó nhẹ gật đầu.
Văn Thiện kéo mũi nón kết xuống và xoay người đi, anh phải cố đi nhanh rồi về nhanh mới được. Không thể để nó một mình ở đây được, rất nguy hiểm. Nó vừa nhìn trời vừa lau mồ hôi, sao hôm nay lại nóng nực quá vậy ?
Khoảng 20 phút sau, Văn Thiện đã quay lại với chai nước suối trên tay. Nhưng anh lại trông thấy nó đang nói chuyện với một người con trai lạ, nhìn người đó rất giống lưu manh. Không lẽ nó đang bị tên lưu manh đó chọc ghẹo ? Nghĩ thế Văn Thiện đã liều mạng chạy đến, anh không cho phép ai động vào nó.
Người con trai lạ đó đang đưa tay đến nó thì bỗng bị Văn Thiện dùng chân đá ra xa và tiếp tục ra đòn. Nó thoáng giật mình, rồi vội lên tiếng:
"Khoan đã anh Văn Thiện..."
Nhưng hai người con trai đang đánh nhau kia lại không nghe thấy, cứ ra đòn về phía nhau. Người con trai lạ đó cũng rất giỏi võ nên không chỉ né được những đòn đánh của Văn Thiện mà còn đáp trả lại nữa, anh ấy bỗng xoay người giơ chân đá vào đối thủ.
Văn Thiện vội để hai tay thành chữ x nhằm để ngăn cản cú đá của người con trai lạ đó, một phần khác là anh không muốn thấy mình phải bị thương vì những chuyện cỏn con này. Có lẽ vì thế, mà anh dùng hết sức ném mạnh người con trai kia ra xa, tuy nhiên cú ném của anh dường như chẳng hề hấn gì đối với tên lạ mặt đó. Nhìn anh ấy chạm đất một cách an toàn, Văn Thiện ngạc nhiên vì biết mình gặp phải một đối thủ không thể xem thường được.
Văn Thiện và người con trai lạ đánh nhau nãy giờ có thể thấy rõ không ai thua ai, cả hai đều ngang tài ngang sức. Lúc này nó chạy nhanh đến đứng giữa hai người con trai và nói:
"Hai anh đừng đánh nữa, đều là người nhà cả mà."
"Người nhà ?" - Hai người con trai ngạc nhiên nhìn nhau.
Nó nhìn Văn Thiện mà nhẹ gật đầu và vừa đưa tay về phía người con trai lạ đó vừa nói:
"Anh ấy tên An Vương, là cảnh sát hợp tác với hội Nhân Ái mà em đã từng kể với anh Văn Thiện đó."
Hoá ra người con trai lạ đó chính là vị cảnh sát trẻ đang hợp tác với hội Nhân Ái bắt hết bọn người xấu, An Vương. Hôm nay anh ấy giả trang để theo dõi những thiếu gia tiểu thư kia, nãy vô tình gặp được nó nên đứng nói chuyện chơi chút. Nhưng không ngờ lại gây ra hiểu lầm này.
Nó quay sang nhìn An Vương vừa đưa tay về phía Văn Thiện vừa nói:
"Còn đây là anh Văn Thiện, một thanh viên mới của hội mình."
"Và là người yêu của em, phải không ?" - An Vương cười dịu dàng.
Nó đỏ mặt và gật đầu. Chắc là anh hai của nó nhiều chuyện rồi. Văn Thiện lấy chai nước suối từ túi áo khoác ra đưa cho nó rồi quay sang nhìn An Vương và nói khẽ:
"Anh Vương, em xin lỗi. Tại em tưởng anh là lưu manh đang chọc ghẹo Tiểu Yến..."
An Vương có thể nhìn ra Văn Thiện thật lòng với nó, vì ánh mắt không biết nói dối mà. An Vương nhẹ lắc đầu và cười nói:
"À lúc nãy tôi thấy sắc mặt của Tiểu Yến rất khó coi nên tính sờ trán em ấy thử, có bị sốt không đó mà. Cậu cũng giỏi võ ghê đấy Thiện. Nhưng..."
Khuôn mặt của An Vương đang vui vẻ bỗng nhiên trở nên nghiêm túc:
"Nhưng mà tôi thấy những đòn đánh của cậu rất quen. Hình như chúng ta đã đánh nhau vài lần rồi ?"
"Sao có thể chứ ?" - Văn Thiện cười cười"
An Vương nhìn Văn Thiện chằm chằm và cố nhớ. Anh ấy thật sự thấy Văn Thiện quen lắm. Nhưng cố nhớ mãi, chẳng nhớ ra. Lúc này nó lên tiếng nói:
"Thôi đi anh Vương, em chẳng muốn anh thấy anh Văn Thiện quen đâu, vì những người mà anh thấy quen đều là người xấu."
Nghe xong An Vương bật cười thành tiếng và xoa xoa đầu nó:
"Em đang nói gì vậy chứ? Chúng ta quen biết nhau mà, không lẽ em cũng là người xấu sao?"
"Cũng đúng ha. Hì hì." - Nó cười nói vui vẻ.
Vẻ mặt của Văn Thiện trở nên âm u khi nhìn thấy An Vương và nó thân thiết với nhau. Đừng có nói là An Vương cũng thích nó nha. Văn Thiện bắt đầu quan sát An Vương thật kỹ... Anh ấy có vẻ hơn hai mươi tuổi rồi, dáng người cao ráo và khuôn mặt ưa nhìn. Trông cũng không tệ lắm, xem ra Văn Thiện anh nên theo sát nó hơn...
Lúc này trong tiệm nước hoa bên kia đường có một tên đàn ông bước ra nhìn khắp nơi, muốn coi thử có ai đáng nghi không. Cũng may là nó và Văn Thiện với An Vương đã nhanh chóng trốn ra sau bức tường nhà người ta, để không bị phát hiện.
Thấy tên đàn ông đó quay vào tiệm thì nó liền thở ra nhẹ nhõm, may là tụi nó phản ứng nhanh. Nếu không thì đã bị phát hiện rồi. An Vương đứng phía sau, ánh mắt thì cứ nhìn chằm chằm Văn Thiện. Không chỉ cách đánh quen mà giờ sau lưng cũng thấy quen nữa, kỳ lạ.
Văn Thiện một lúc vô tình xoay người qua, đã bắt gặp được ánh mắt đầy nghi ngờ của An Vương dành cho mình. Anh tự hỏi, thật ra cảnh sát An Vương này đang nghi ngờ gì anh chứ ? Anh nhớ rõ là mình chưa từng gặp An Vương trước đây mà. An Vương thấy anh quen là sao?
An Vương thu hồi ánh mắt nghi ngờ dành cho Văn Thiện lại, quay sang nói với nó:
"Hôm nay tới đây thôi, hai người về đi. Anh thấy sắc mặt của em hôm nay thật sự khó coi lắm đấy Tiểu Yến, mau về nhà nghỉ đi."
Nó gật đầu và cười nói:
"Dạ em không sao, anh đừng lo."
"Anh đi trước đây. Bye." - An Vương nói rồi xoay người đi. Ánh mắt của ấy lướt qua Văn Thiện vẫn như cũ, đầy nghi ngờ.
Lúc này nó bỗng thấy chóng mặt, muốn mất xỉu. Nhưng may là Văn Thiện đã nhanh tay đỡ lấy nó vào lòng.
"Tiểu Yến, em sao vậy ?" - Văn Thiện lo lắng hỏi.
Nó yếu ớt nói:
"Tự nhiên... em thấy... chóng mặt quá.."
Văn Thiện liếc nhìn tiệm nước hoa và nói:
"Chúng ta nên rời khỏi đây trước đã. Tiểu Yến, em cố lên."
Nói xong Văn Thiện nhẹ nhàng bế nó lên và đi nhanh. Phải nhanh rời khỏi địa bán của hội Evil mới được, nếu để bọn họ phát hiện thì sợ rằng người giỏi võ như Văn Thiện cũng không thể bảo vệ được nó... Văn Thiện đã bắt Taxi đưa nó về nhà, chẳng quan tâm đến chiếc xe đạp gửi ở gần đó.
An Vương sau khi đi được một đoạn xa và vắng người thì lấy điện thoại ra rồi gọi đi.
"Có chuyện gì thế Vương ?" - Người đầu dây bên kia liền lên tiếng hỏi sau khi điện thoại được kết nối.
An Vương do dự chút rồi lạnh nhạt nói:
"Cậu gửi thông tin của thanh viên mới tên là Văn Thiện qua cho tôi liền đi."
"Thông tin của Văn Thiện ?" - Giọng người đầu dây bên kia đầy kinh ngạc.
An Vương bất giác gật đầu:
"Ừ, cậu gửi qua ngay đi... Tôi sẽ giải thích sau."
"Đã rõ." - Người đầu dây bên kia cuối cùng cũng đồng ý.
Sau khi cúp máy thì An Vương ngẩng đầu lên cao nhìn bầu trời với ánh mắt buồn bã:
"Sao mình thấy lo cho Tiểu Yến quá..."
...
Văn Thiện đã đưa nó về nhà nhưng chẳng thấy ông bà Trần ở đâu hết, cửa nhà lại khoá. Văn Thiện dìu nó ngồi xuống ở trước cửa và hỏi:
"Em có mang theo chia khoá nhà không Tiểu Yến ?"
Nó giờ cảm thấy đỡ chóng mặt nhiều hơn rồi nên khi Văn Thiện hỏi thì trả lời ngay:
"Dạ trong túi áo khoác vest đi học của em."
Văn Thiện vội mở chiếc ba lô hồng của nó lấy áo khoác vest xám ra để tìm chia khoá nhà. Lúc Văn Thiện đang tính mở cửa thì điện thoại lại có tin nhắn nhưng anh chẳng thèm quan tâm đến, cứ tiếp tục mở cửa và bế nó vào. Vì đối với anh, không có gì quan trọng hơn nó.
Sau bế nó lên phòng thì Văn Thiện đã cố ý mở hết cửa sổ cho thoáng mát, rồi chạy xuống nhà. Làm gì, nó chẳng biết nữa. Nó nên nhắm mắt lại nghi ngơi chút cho khỏe. Vài phút sau Văn Thiện chạy lên với một ly nước lộc và chiếc khăn lạnh trên tay, anh đoán chắc nó bị cảm nắng nên đã cố ý pha chút muối vào nước.
"Tiểu Yến, em ngồi dậy uống nước đi." - Văn Thiện đỡ nó ngồi dậy và dịu dàng đút nước cho nó uống. Rồi cẩn thận lau mặt nó, anh thật sự rất chu đáo.
Nó đang nằm trong vòng tay ấm áp của Văn Thiện, có thể nghe thấy trái tim anh đập. Văn Thiện vừa lau mặt nó vừa lo lắng hỏi:
"Em giờ thấy khỏe chưa ?"
Nó ngẩng mặt lên nhìn Văn Thiện và nhẹ gật đầu:
"Dạ em đã thấy khỏe rồi anh."
Nghe xong Văn Thiện liền thở ra nhẹ nhõm, nãy giờ làm anh lo gần chết. Một lúc sau Văn Thiện lên tiếng hỏi:
"Mà em và anh Vương là gì với nhau ? Sao trông thân thiết quá vậy ?"
Nó ngẩng mặt lên nhìn Văn Thiện và chớp chớp mắt, anh đang ghen sao? Thôi được, để nó trêu người yêu của mình chút.
"Anh ấy... là bạn trai cũ... của em..." - Nó giả vờ do dự nói.
Vừa nghe xong khuôn mặt hotboy của Văn Thiện âm u chưa từng thấy. An Vương đã cũ rồi còn dám động vào người nó nữa, đúng là đồ đáng ghét mà. Văn Thiện nói giọng tức giận:
"Từ nay anh cấm em ở gần anh Vương."
Nó bật cười thành tiếng, anh ghen thật rồi. Trời ơi, sao anh lại dễ dàng ghen như vậy chứ ? Nhìn thấy nó cười vui vẻ như vậy thì Văn Thiện liền hiểu ra mình bị lừa rồi. Nó vừa cười vừa nói:
"Em và anh Vương chỉ là anh em kết nghĩa thôi. Hì hì."
Văn Thiện khẽ gật đầu và góp nhẹ chiếc mũi thon nhỏ của nó, người yêu của anh nghịch quá. Rồi anh bất giác đưa mắt nhìn căn phòng của nó, cũng đẹp quá nhỉ ? Căn phòng màu trắng tác hợp với những đồ dùng màu hồng, nhìn đáng yêu lắm...
...
Sáng hôm sau.
Bầu trời hôm nay vẫn trong xanh như thường ngày. Trời xanh mây trắng luôn khiến con người ta thoải mái tinh thần mỗi khi thức dậy. Nếu như có thể thì tất cả mọi người đều mong muốn cuộc đời của mình sẽ luôn yên bình như bầu trời trước mắt.
Nhưng tiếc là không thể, vì sóng gió và những tổn thương do trời cao sấp đặt sẵn đã tới lúc phải đến với mọi người, không ai trốn thoát được.
"Reng... Reng..." - Chiếc điện thoại đang nằm yên trên bàn học bỗng dưng reo lên.
Đúng lúc nó vừa thay đồng phục xong, từ phòng tắm bước ra. Nghe điện thoại reo thì nó liền thắc mắc, ai mà lại gọi vào lúc sáng sớm như vậy chứ ? Vừa cầm điện thoại lên thì nó thoáng ngạc nhiên, là anh hai của nó... Tại sao y lại gọi cho nó sáng sớm thế này ? Ngón tay thon dài của nó do dự bấm nhận cuộc gọi:
"Em nghe nè anh hai. Có chuyện gì vậy ?"
Không biết đầu dây bên kia đã nói những gì mà sắc mặt của nó dần dần trở nên khó coi, vừa hoảng hốt vừa lo lắng. Thái độ của nó bây giờ giống như không thể tin những gì mình đã nghe thấy là sự thật... Nó buột miệng hỏi lại:
"Anh hai vừa mới nói... anh Vương đang ở trong phòng cấp cứu ?"
*********Hết chương 78********* Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ? Tại sao cảnh sát An Vương lại ở trong phòng cấp cứu ? Và sóng gió phía trước là gì đây ? Sứ mời mọi người đón đọc tiếp nhé.
|
Chương 79 : Đối Mặt Với Người Sói.
Lúc nó chuẩn bị đi học thì đã nhận được một tin, đó chính là vị cảnh sát An Vương hợp tác với hội Nhân Ái mấy lâu, nay đang ở trong phòng cấp cứu. Thế nên nó đã cùng Hạ Vy và Văn Thiện với Khánh Nghĩa chạy nhanh đến bệnh viện, coi thử An Vương có sao không.
Khi đến nơi thì tụi nó nhìn thấy Gia Lâm đang ngồi ở trước phòng cấp cứu, vẻ mặt của y rất khó coi. Xem ra An Vương bị thương nghiêm trọng lắm. Nó là người chạy đến trước và hỏi:
"Anh Vương như thế nào rồi anh hai?"
Gia Lâm nghe tiếng của em gái mình thì liền đứng dậy và lắc đầu:
"Vẫn còn trong phòng cấp cứu, chưa rõ tình hình..."
Vừa nhìn thấy Văn Thiện thì Gia Lâm bỗng nhiên lao đến nắm lấy cổ áo và nén anh vào tường:
"Tối qua cậu đã làm những gì ?"
Tụi nó ngạc nhiên đưa mắt nhìn nhau, Gia Lâm hỏi vậy là sao? Kể cả Văn Thiện cũng không hiểu tại sao Gia Lâm lại hỏi vậy, y đang nghi ngờ anh về chuyện gì ? Anh bình tĩnh nhìn Gia Lâm và trả lời:
"Thì em ở nhà học bài, rồi ngủ thôi."
"Ở nhà ư ? Trưa hôm qua Vương mới kêu tôi gửi thông tin của cậu cho anh ấy xem, nay đã nằm trong phòng cấp cứu rồi. Có chuyện trùng hợp vậy sao?" - Gia Lâm nắm chặt cổ áo Văn Thiện và quát lên.
An Vương mấy năm nay luôn đối đầu với bọn xấu mà vẫn sống yên ổn, không xảy ra chuyện gì hết. Nhưng khi anh ấy vừa muốn xem thông tin của Văn Thiện thì liền xảy ra chuyện, phải vào phòng cấp cứu.
Vì muốn xác thật nghi ngờ của mình nên Gia Lâm đã gọi điện đến quán cà phê mà Văn Thiện thường ngày đi hát, người ta nói tối qua anh không có đến hát. Vậy hỏi sao Gia Lâm không nghi ngờ Văn Thiện cho được chứ?
Hạ Vy bỗng trầm mặt, có vẻ đang suy nghĩ gì đó. Cảnh sát An Vương nghi ngờ Văn Thiện ư? Nhưng tại sao chứ? Không lẽ Văn Thiện thật sự có vấn đề gì sao? Văn Thiện vừa lắc đầu vừa nói:
"Em không biết chuyện gì đã xảy ra với anh Vương thật mà anh Lâm."
Lúc này nó với Khánh Nghĩa chạy đến kéo Gia Lâm và Văn Thiện ra xa. Nó đứng ở giữa hai người con trai và lên tiếng hỏi:
"Anh Vương xảy ra chuyện vào lúc mấy giờ vậy anh hai?"
Gia Lâm giật mạnh tay Khánh Nghĩa đang kéo mình và nói:
"Từ 9 giờ tới 10 giờ."
Nó thở dài và nói một cách chắc chắn:
"Tối qua anh Văn Thiện gọi điện thoại nói chuyện với em từ 9 giờ tới 11 giờ mấy. Không lẽ một người có thể vừa nói chuyện điện thoại vừa đánh nhau được sao? Nếu không tin thì anh hai tự xem đi."
Rồi nó bấm bấm và giơ điện thoại lên trước mặt mọi người để chứng minh những gì mình nói là sự thật. Nó thật không tin có ai vừa nói chuyện điện thoại vừa đánh nhau được. Ở trước mặt mọi người bây giờ là nhật ký cuộc gọi của Văn Thiện và nó, đúng thật là tối qua cả hai nói chuyện với nhau từ 9 giờ tới 11 giờ.
Coi xong thì Khánh Nghĩa thở ra nhẹ nhõm, có thứ chứng mình thằng ban thân của cậu là vô tội rồi. Làm cậu lo nãy giờ gần chết, cứ tưởng là Văn Thiện đánh cảnh sát An Vương bị thương như vậy chứ.
Nó và Khánh Nghĩa đều tin tưởng Văn Thiện. Nhưng hình như Gia Lâm với Hạ Vy vẫn nghi ngờ anh là người của hội Evil thì phải ? Văn Thiện nãy giữ im lặng, không giải thích thêm bất cứ điều gì. Lúc này Gia Lâm nhìn thấy hai cảnh sát đang đi đến liền nói:
"Cảnh sát đến kia, mấy đứa rời khỏi nhanh đi. Có gì thì anh sẽ báo."
"Đã rõ." - Tụi nó gật đầu và xoay người đi.
Hai anh em nó không muốn hội đính líu quá nhiều với cảnh sát nên trước giờ chỉ qua lại với một mình An Vương mà thôi. Lúc Hạ Vy đi ngang qua thì Gia Lâm nói khẽ:
"Em hãy thăm dò Tiểu Yến giùm anh."
Hạ Vy nhẹ gật đầu và bước đi nhanh. Cho dù Gia Lâm không lên tiếng thì cô cũng tìm cách thăm dò nó, để coi cuộc nói chuyện với Văn Thiện hôm qua là gì. Đã nói những gì mà tới ba tiếng đồng hồ lận dữ vậy. Hạ Vy cô nhất định phải điều tra rõ bằng mọi cách... Ra trước cửa bệnh viện thì Hạ Vy lên tiếng nói:
"Nghĩa, Thiện, hai anh đi lấy xe đi."
Văn Thiện với Khánh Nghĩa gật đầu, rồi xoay người đi. Nhìn thấy hai người con trai đã đi xa thì Hạ Vy khoác vai nó và vui vẻ nói:
"Mày với anh Thiện ngọt ngào ghê ha, nói chuyện điện thoại suốt ba tiếng đồng hồ luôn."
Người ngốc nghếch như nó thì làm sao có thể nhận ra là Hạ Vy đang thăm dò mình nên cứ thoải mái kể hết những gì mà Văn Thiện và nó đã nói tối hôm qua. Thật ra tối qua Văn Thiện chỉ kể cho nó nghe những chuyện lúc nhỏ của anh thôi, chẳng có gì đặc biệt cả.
Sau khi nghe nó kể xong Hạ Vy nhẹ gật đầu và cười cười, rồi lạc vào suy nghĩ của chính mình. Còn nhớ lần trước cô cũng nghi ngờ Văn Thiện chính là người Sói hội Evil, muốn đòi gỡ mặt nạ sói của anh xuống. Nhưng rồi anh với người Sói xuất hiện hai nơi cùng lúc, xoá hết mọi nghi ngờ trong cô.
Và lần này cũng vậy, anh lại khiến mọi người muốn nghi ngờ mà chẳng được. Đôi lông mày xinh đẹp của Hạ Vy nhíu chặt lại, chuyện này rốt cuộc là sao? Không lẽ Văn Thiện lại tài giỏi đến thế, có thể vừa nói chuyện điện thoại vừa đánh nhau với người khác?
Hạ Vy bất giác lắc đầu, khả năng này không thể. Hay mọi chuyện chỉ đơn giản là tên người Sói kia và Văn Thiện đã học võ cùng một thầy ? Hạ Vy càng nghĩ càng rối, không có đường nào thoát ra.
Nãy giờ Tiểu Yến nó cũng đang lạc vào suy nghĩ của mình, tại sao lại có chuyện này chứ ? Trưa hôm qua An Vương, người anh kết nghĩa của nó vẫn khỏe mạnh bình thường cơ mà. Tại sao giờ lại ở trong phòng cấp cứu, chưa biết sống chết thế nào?
Thật ra tối qua đã xảy ra chuyện gì và là ai làm An Vương bị thương ? Chẳng lẽ hội Evil đã thật sự hành động rồi sao? Nếu như vậy rất nguy hiểm rồi. Tụi nó phải làm sao đây ? Nó nghĩ mãi mà không được gì, chẳng tìm ra cách giải quyết. Haizz, giờ phút này nó chỉ hy vọng An Vương sẽ không sao mà thôi.
...
Buổi tối...
Màn đêm đã bao chúm hết cả Sài Gòn, những cơn gió lạnh lướt qua khiến người khác phải run mình. Nhưng có một người con gái đang bước đi trên đoạn đường vắng, mặc kệ đêm khuya và gió lạnh. Và người con gái ấy chính là Hạ Vy, chẳng phải ai khác.
Trưa hôm nay Gia Lâm đã gọi điện báo rằng cảnh sát An Vương không nguy hiểm đến tính mạnh nhưng vì vết thương ở đầu quá nặng nên bao giờ mới tỉnh lại vẫn chưa biết. Bác sĩ nói vết thương ở đầu anh ấy là do một vũ khí có quy lực vô cùng mạnh gây ra. Mọi người đoán chắc là người Sói ra tay, vì roi thép trong tay hắn có quy lực rất mạnh.
Hạ Vy vì muốn làm rõ người Sói rốt cuộc là ai nên đã một mình đi đến nơi mà nghe nói hắn thường xuất hiện. Hôm nay dù nguy hiểm đến đâu thì cũng phải gỡ bỏ mặt nạ sói của hắn xuống. Với suy nghĩ này Hạ Vy bước đi nhanh hơn, mau làm rõ mọi chuyện.
Nếu như người Sói đó thật sự là Văn Thiện thì chắc chắn nó sẽ rất đau lòng... Nhưng không sao, còn có Hạ Vy cô và những người khác sẽ bên cạnh nó, sẽ cùng với nó vượt qua sự thật đau lòng này. Thà hơn để nó bên cạnh một người nguy hiểm như vậy, chẳng biết ngày nào phải chết.
Người mà Hạ Vy cần gặp cuối cùng cũng xuất hiện. Hắn cũng như những lần trước, mặc nguyên bộ đồ đen, trên áo có chữ "EVIL" đỏ bật với một chiếc mặt nạ sói hung ác và đeo bao tay đen. Trên tay hắn vẫn cầm roi thép, một vũ khí luôn có thể gây xác thương.
Bên cạnh người Sói chẳng có ai, hắn chỉ một mình. Lúc này Hạ Vy trong màn đêm bước ra, mặt đối mặt với hắn. Hạ Vy có thể thấy rõ người Sói đã giật mình vì có xuất hiện của cô. Tại sao hắn lại phản ứng như thế? Không lẽ là đại hotboy Văn Thiện thật sao?
Hai tay của Hạ Vy bất giác nắm chặt lại thành quả đấm, đêm nay cô nhất định gỡ bỏ mặt nạ của tên người Sói này để mọi chuyện được sáng tỏa. Người Sói từ từ bước lui về phía sau, có ý rời khỏi. Nhưng Hạ Vy đã kịp lên tiếng ngăn cản bước chân của hắn:
"Không ngờ người Sói của hội Evil lại sợ một cô gái."
Người Sói nắm chặt roi thép hơn, giống như đang cố giữ bình tĩnh. Hắn chỉ roi thép vào thẳng Hạ Vy và hung hăng nói:
"Nếu không muốn chết thì mau rời khỏi đây đi."
Hạ Vy cầm nhẹ mũi nón kết và cười lạnh:
"Đúng là tôi không muốn chết... Nhưng tôi muốn biết bộ mặt của anh hơn."
Lời vừa dứt thì Hạ Vy liền nén chiếc nón kết đen nhung vào người đối diện. Người Sói nghiêng mình tránh né chiếc nón nhưng không ngờ Hạ Vy lại lao tới cùng lúc nên nhận trọn vẹn cú đá của cô vào bụng và té ngã. Hắn chóng tay dưới đất, gượng dậy. Hắn không thể để cô gỡ bỏ mặt nạ của mình, nhất định là không.
Hạ Vy nhìn thấy có cơ hội thì liền nắm bắt lấy, cô xông tới với tốc độ thật nhanh, muốn gỡ bỏ mặt nạ chó sói... Người Sói lần này đã có chuẩn bị, khi Hạ Vy xông tới thì hắn ngửa người ra sau và lộn mèo một cách bất ngờ. Hạ Vy vẫn không dừng tay, tiếp tục ra đòn.
Nãy giờ người Sói luôn tránh đòn, không hề ra tay thật sự với Hạ Vy. Điều đó khiến Hạ Vy càng nghi ngờ, đó chính là Văn Thiện. Chính vì vậy cô càng ra đòn mạnh mẽ hơn, gỡ bỏ mặt nạ xuống bằng được.
"Diệp Văn Thiện, là anh phải không ?" - Hạ Vy vừa đánh vừa hỏi.
Người Sói dùng roi thép đẩy Hạ Vy ra xa và lạnh lùng nói:
"Diệp Văn Thiện ? Hừ, một cái tên thật tầm thường."
Hạ Vy thật sự rất ghét bộ dạng của người Sói bây giờ, kiêu ngạo và khinh thường người khác. Cô càng lúc càng muốn biết bộ mặt thật của hắn. Cô lại xông tới với quả đấm mạnh mẽ của mình, thật không tin cô đã học võ từ nhỏ mà lại chẳng thể gỡ bỏ mặt nạ nhỏ bé này.
Bầu trời đêm này đã bị mây đen che xuất hết cả, không trăng, cũng chẳng có một ngôi sao nào. Chỉ có những chiếc đèn đường cũ kỹ, cứ chớp tắt mãi và từng cơn gió lạnh thổi qua khiến khung cảnh ở trước mắt càng u ám hơn...
"DỪNG MÀ. HẠ VY." - Một tiếng thét vô cùng hoảng hốt bỗng vang lên dưới bầu trời u ám ấy.
*********Hết chương 79************* Chuyện gì đã xảy ra ? Và tiếng thét đó là của ai đây? Mời mọi người đón đọc tiếp nhé.
|