Chiến Tranh Hoa Hồng
|
|
CHIẾN TRANH HOA HỒNG Tác giả:Lâm Địch Nhi Thể loại:Ngôn Tình, Đô Thị
Bạn đang đọc truyện Chiến Tranh Hoa Hồng của tác giả Lâm Địch Nhi. Trì Tiểu Ảnh nghĩ, hoá ra tình yêu và tình dục còn có thể phân chia rõ ràng như vậy!
Học trưởng mình thích thành người bên gối của bạn thân, mà chính mình, cũng thành quà tặng cho một người khác.
Hôn nhân không phải là một thành trì vững chãi, mọi lúc mọi nơi đều sẽ có kẻ địch mạnh xâm chiếm.
Trong lúc tình thế hết sức nguy ngập, anh luôn cầm chắc vũ khí. Dù là đòn ngấm ngầm hay công khai, ba mươi sáu kế, bước nào cũng phải thận trọng.
Cô chưa đánh đã tự lui, trên người không còn mảnh giáp, giơ tay đầu hàng, hai tay dâng đất.
Ngoài ra, bạn có thể đọc thêm Xuân Sắc Như Thế hay Hoa Hồng Giấy của cùng tác giả.
|
Chương 1
Tuyên Tiêu là ai, có quan hệ gì với cô sao? Trì Tiểu Ảnh bỗng nhiên cảm thấy nghi ngờ.
Cô bước nhanh hơn, điên cuồng băng ra đường lớn, giơ tay vẫy xe.
"Cô không muốn sống rồi à?" Một chiếc taxi thắng lại, tài xế giận dữ ngừng xe ngay trước mặt cô.
Cô rối rít nhận lỗi, bước lên xe, vội vàng nói địa chỉ.
Tài xế nhìn gương mặt trắng bệch của cô, tức giận gầm lên một tiếng.
Từ văn phòng về nhà không xa lắm, bình thường thì cô đi bộ đến văn phòng, đi xe chỉ mất 15 phút.
Thang máy đang dừng ở lầu 12, cô đứng ở thang máy, hà hơi vào tay.
"Ting", cửa thang máy mở ra, cô cúi đầu đi vào, vừa đúng lúc đụng phải người ở trong thang máy đi ra.
"Làm gì mà vội vàng vậy, đi đầu thai hả?" Trời mưa cả ngày nên tính tình ai cũng khó chịu.
Cô không ngẩng đầu lên, đưa tay ấn nút đóng cửa thang máy, nhìn chằm chằm vào dãy số, đếm từng tầng một.
Nhà cô ở tầng 20 của tòa nhà A.
Căn hộ này cô mới chuyển đến năm ngoái, mọi thứ vẫn còn mới tinh. Phòng lớn nhất được làm phòng sách, tất cả giấy tờ, văn kiện trong nhà đều được để trên giá sách trong phòng sách.
Giấy chứng nhận kết hôn là thứ có giá trị nhất, được đặt trong ngăn tủ dưới cùng.
Cô cẩn thận lấy tập hồ sơ có bìa hồng, gồm có hai bản. Cô chậm rãi mở ra.
Ngày đó, hai người vội vàng đi đăng ký, hai người không biết còn phải có ảnh chụp chung, thế là tùy tiện chụp một bức ở chính nơi đăng ký kết hôn, không thay quần áo, cũng không trang điểm, hai người đều mang vẻ mặt nghiêm túc, cứng ngắc, chẳng khác nào các anh em cùng sinh ra tử.
Cô của bốn năm trước, mới thật sự là một cô gái, ngây thơ và non nớt.
Tuyên Tiêu lớn hơn cô năm tuổi, đã là một người đàn ông trưởng thành khôn khéo, ánh mắt sắc sảo và tự tin.
Ngón tay lạnh lẽo vuốt lên tấm ảnh, cô nín thở, người ngồi bên cạnh cô đúng là chồng cô sao?
Cô nắm chặt hai tờ giấy chứng nhận kết hôn, còn chưa đóng ngăn kéo, đã cắm đầu chạy ra cửa. Ra đến ngoài thang máy mới phát hiện mình đã quên mang theo ô.
Bên ngoài tiểu khu cao cấp, xe taxi rất nhiều, cô không cần tắm mưa quá lâu thì đã gọi được xe.
"Văn phòng Tuyên Tiêu ở khu Lộ Kiều." Cô nói với tài xế.
"À, là Đường màu đỏ à?" Tài xế đùa.
Đường màu đỏ là tên người dân đặt cho con đường Tân Giang các cơ quan mọc lên san sát. Trên con đường đó có Ủy ban, Tòa án, Sở tư pháp, Sở Công an, và hầu hết các cơ quan thuộc cấp Sở khác. Căn nhà đầu tiên trên đường là một văn phòng hành chính hai mươi bốn tầng, từ tầng thứ nhất đến tầng thứ 4 là văn phòng làm việc của Tuyên Tiêu.
Đèn đường vừa lên, con đường lớn được nước mưa gột rửa sạch bóng như gương, in bóng hàng cây cổ thụ hai bên đường.
Ở đây rất yên tĩnh, xe đều đi rất chậm rãi từ tốn, không nghe được tiếng chim hót.
Trì Tiểu Ảnh xuống xe, bước lên bậc thềm.
Bầu trời u ám, trong phòng làm việc của Tuyên Tiêu đèn đuốc sáng trưng, mấy nhóm nhân viên vùi đầu vào bản vẽ, hoặc là chúi mũi vào trước máy tính, không ai chú ý Trì Tiểu Ảnh đang đứng ngoài cửa.
Cô đứng đó, không đẩy cửa bước vào, cũng không lên tiếng, trong tay nắm chặt hai tờ giấy chứng nhận kết hôn.
Người bên trong đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía văn phòng ngay cạnh cầu thang.
Trên cầu thang, một người mặc sơmi đen toát lên khí chất đĩnh đạc bước nhanh xuống lầu, anh ta đưa mắt nhìn quanh, định nói gì đó, chợt thấy ngoài cửa có bóng người có vẻ rất yếu đuối.
Cô nhìn thấy anh ta ngạc nhiên bước về phía mình, mọi người xung quanh cũng theo đó nhìn về phía cô.
Trì Tiểu Ảnh từ từ đưa tay đặt lên ngực.
Đó là Tuyên Tiêu, người chồng bốn năm cùng chung chăn gối của cô, chính là anh ta.
Cảm giác trúng đạn bây giờ không phải là đau nữa, mà là thoải mái.
Cuối cùng, cô đã không còn nợ anh điều gì nữa, Trì Tiểu Ảnh khẽ thở phài nhẹ nhõm, khóe miệng nở nụ cười.
~ Hết chương 1 ~
|
Chương 2
Yên Nam Nam bỗng nhiên thở dài, nói cô sống trong phúc mà không biết phúc, Tuyên Tiêu đương nhiên là ưu tú hơn rồi. Bách Viễn chỉ là luôn đi sau cục trưởng cúi đầu khom lưng giống như là Tôn Tử, mới qua ba mươi đã bắt đầu mập ra, bắt đầu bị hói, nhìn thật khó coi. Còn Tuyên Tiêu thì khác, chỉ có người khác cúi đầu trước hắn, mái tóc dày, thân hình cao ráo, khí chất bất phàm.
Những lời này Yên Nam Nam nói với giọng đầy ấm áp, đôi mắt rực sáng, đặc biệt có vẻ hãnh diện.
Bây giờ Trì Tiểu Ảnh nghĩ lại, lời nói của Yên Nam Nam khi đó đã có mùi mờ ám rồi, chỉ là cô không nghĩ ra thôi.
Aizzz, không phải quân địch quá mạnh mà là quân ta quá vô dụng.
Nhưng ai lại nghĩ đến điều đó? Yên Nam Nam là bạn học tốt của cô, Tuyên Tiêu và Bách Viễn cũng là bạn tốt.
Vợ của bạn, không thể lấy. Đó là chuyện từ thời nào rồi, đã không còn áp dụng cho thời đại này được nữa rồi.
Giống như một câu trong một bài hát: Người gần gũi ta nhất, là người làm ta tổn thương nhất.
Tổn thương rồi sao?
Đối với Bách Viễn có thể là vậy, vừa mất vợ vừa mất bạn, tổn thất nghiêm trọng.
Đối với cô thì không hẳn là như thế, mà là một sự giải thoát, từ nay về sau, cô có quyền sống vì bản thân mình.
Trì Tiểu Ảnh nhếch miệng, gương mặt hiện lên vẻ thư thái vui vẻ.
Ở ngã tư, người xe như nước nối đuôi nhau thành hàng dài, những chiếc ô trong bóng đêm như những đóa hoa khoe sắc, làm cho người ta cảm thấy hoa mắt.
Đèn xanh bật lên, Trì Tiểu Ảnh ngây ngốc đưa tay lau nước mưa trên khóe mắt, đi thẳng về phía trước. Được vài bước, cảm thấy dưới chân mình như đang đạp phải thứ gì trơn trợt, cả người đổ ập về phía trước.
Đèn đỏ sáng lên.
Một chiếc xe đi qua làm nước bắn tung tóe ngay trước mặt cô.
Cô cố gượng đứng vững, nhưng lực bất tòng tâm, cô bối rối nhắm mắt lại, ngã phịch xuống đường. Tiếng phanh xe chói tai vang lên, cô hoảng sợ nhìn chếc xe dừng ngay trước mặt mình, dường như đã đối mặt với cô, tay cô không tự chủ được buông thỏng xuống.
Người đàn ông lái xe sợ đến nỗi tê rần cả da đầu, cách tấm kính chắn gió xe hơi, anh ta nhìn thấy một mái tóc rối bù bay phấp phới, chỉ cần vươn tay là có thể chạm được.
Trong giây lát, thời gian như ngừng lại, không gian lắng đọng, anh ta không xác định được tình huống này nghiêm trọng như thế nào.
Anh ta lấy lại tinh thần, mở cửa xe.
"Cô... có thể đứng lên không?" Người đàn ông chạy tới trước mặt Trì Tiểu Ảnh.
"Tôi... Tôi..." Hàm răng run run vì trời lạnh, cũng là vì hoảng sợ.
"Tôi nghĩ là có thể!" Hai tay cô chống lên thành xe, khó khăn đứng lên, mưa khiến cô khó chịu cứ chớp chớp mắt.
Người đàn ông đưa tay ra, nhẹ nhàng đỡ lấy cô, niềm nở nhìn cô.
Đứng lên đi vài bước, trên trán chỉ có những giọt mưa nhỏ xuống, không phải là máu.
"Tôi đưa cô đi bệnh viện."
Biểu hiện của Trì Tiểu Ảnh làm người đàn ông cảm thấy an lòng, nhưng anh ta cũng không mấy yên tâm, sắc mặt cô gái này quá nhợt nhạt, liệu có bị thương ở bên trong hay không?
"Không cần đâu, là tôi không cẩn thận nên bị ngã, không liên quan đến anh." Trì Tiểu Ảnh nhìn người đàn ông gật đầu, đẩy tay anh ta ra, nhìn chiếc xe dính đầy bùn đất, thở dài: "Xe của anh không sao chứ!"
Chiếc xe của anh ta là loại xe việt dã, nhìn rất sang trọng.
Người đàn ông ngạc nhiên nhìn cô, nói: "Chiếc xe này cứng lắm, trừ khi cô là vũ khí hạng nặng. Cô gái, cô ở đâu, tôi đưa cô về."
"Không cần đâu."
Xe không có việc gì, người không sao, tất cả vẫn tốt đẹp.
Mưa càng lúc càng lớn, trút xuống cả hai người, trong khoảnh khắc cả hai bất giác trầm lặng, những kẻ hiếu kỳ dừng lại xem giờ cũng đã tản đi hết.
"Đây là danh thiếp của tôi, nếu cô có chỗ nào không khỏe, gọi cho tôi, lúc nào cũng được." Anh ta đưa danh thiếp cho Trì Tiểu Ảnh.
Trì Tiểu Ảnh đứng thẳng người, khoát tay: "Anh đừng chuyện bé xé ra to như thế, tôi không sao thật mà." Nói xong, lập tức hòa vào dòng người, dáng đi có vẻ không được tự nhiên, có lẽ đã bị trật chân rồi.
Người đàn ông ngạc nhiên nhìn chăm chăm vào bóng lưng của cô, thở hắt ra, quay người lên xe, chân giẫm phải cái gì đó. Anh ta cúi đầu xuống nhìn, hai cái bìa màu hồng, đã bị nước mưa và bùn đất làm cho biến dạng.
~ Hết chương 2 ~
|
Chương 3
Chăm sóc chính mình thì quá đơn giản, tiền lương của chính mình cô còn không xài hết, cần gì của anh nữa.
Ngày lễ ngày Tết, dù bận rộn, Tuyên Tiêu cũng gác công việc lại, cùng cô về nhà mẹ chơi hai ngày.
Cô không có anh chị em, cũng không có bố, người thân duy nhất còn lại chỉ có mẹ, mẹ cô ở huyện nhỏ gần thành phố Tân Giang, năm nay bà vừa về hưu.
Mùa đông năm cô vào năm thứ nhất Đại học, cha cô treo cổ tự vẫn bằng dây thừng trong gara.
Dây thừng nhỏ như vậy, có thể chịu được cơ thể nặng tám mươi ký của cha cô, mạng người mỏng manh thế đấy!
Một đời dạy học, nho nhã trong sạch, vậy mà lại dùng cách đó để chấm dứt cuộc sống của mình, những người quen biết cha cô đều thở dài lắc đầu, nói thật đáng thương.
Mẹ cô sinh ra trong một đại gia đình, có năm chị em, bà ngoại cô bốn mươi tuổi mới sinh được cậu Út. Cậu chỉ lớn hơn Tiểu Ảnh tám tuổi, được bà ngoại và các chị cưng chiều hết mực. Trì Tiểu Ảnh từ nhỏ đã biết, việc gì cũng phải nhường cậu Út.
Cậu Út không thích đi học, cố gắng lắm mới có thể tốt nghiệp cấp 3, rồi cùng mấy người bạn hợp tác kinh doanh. Không ngờ, cậu lại là một người làm ăn được, sau vài năm tiền kiếm được cũng không ít.
Dần dần cậu cảm thấy quy mô của cửa hàng quá nhỏ, nên muốn mở một phòng tắm hơi công cộng lớn nhất thành phố Tân Giang. Không biết từ bao giờ ở đây lại dấy lên phong trào tắm hơi, thành phố Tân Giang các nhà tắm hơi công cộng mọc lên như nấm. Cậu Út cũng thấy có thể kiếm ăn được, tiền lời sau vài năm làm được vẫn còn chưa đủ, vay mượn thêm vài nơi nữa, cuối cùng thì phòng tắm hơi công cộng cũng khai trương.
Mới đầu, chuyện kinh doanh rất náo nhiệt, lôi kéo được hết thảy khách từ các phòng tắm hơi khác trên con đường này đến. Mấy ông chủ phòng tắm hơi khác thấy không phục, liền thuê vài tên lưu manh đến chổ cậu khiêu khích, gây sự, không biết tại sao lại động đến cả dao, cậu Út bị mấy tên lưu manh đè xuống đất, gí dao vào cổ, đúng lúc cha cô đi qua thăm, nhìn thấy vội nhào tới kéo cậu ra, trong lúc hỗn loạn, con dao cắm vào ngực một tên côn đồ, hắn chết ngay tại chỗ vì mất quá nhiều máu.
Đêm đó, cha cô và cậu bị tống vào trại tạm giam, phòng tắm hơi cũng bị niêm phong.
Tòa án phán quyết cha cô mười năm, cậu Út bị xử tù chung thân vì con dao gây án là của cậu.
Mẹ cô gần như điên loạn, chạy khắp nơi nhờ người, chuẩn bị kháng án. Cha cô là giáo viên, mẹ cô chỉ là công nhân ở nhà máy, lấy đâu ra người quen biết.
Trì Tiểu Ảnh lúc đó mới mười chín tuổi, ngày nào cô cũng khóc sướt mướt, mỗi đêm đều ngồi xe về nhà với mẹ, vì sợ mẹ cô có chuyện bất trắc.
Bạn chung phòng Yên Nam Nam là tốt với Trì Tiểu Ảnh nhất, là người hoạt bát hướng ngoại, dáng cao gầy người lại xinh đẹp, vừa vào năm thứ nhất đại học thì đã được anh chàng sinh viên năm tư Bách Viễn dòm ngó. Hai người họ nhanh chóng bị cuốn vào tình yêu cuồng nhiệt.
Bách Viễn nghe Yên Nam Nam kể chuyện nhà của Trì Tiểu Ảnh, liền nhớ đến Tuyên Tiêu đang theo học thạc sĩ chuyên ngành kỹ sư xây dựng, cha của Tuyên Tiêu chính là chánh án Tòa án cấp cao thành phố Tân Giang, Bách Viễn vẫn hay chơi bóng cùng với anh ta, hai người cũng khá thân thiết.
Vì vậy, Bách Viễn mới đưa Trì Tiểu Ảnh khi đó đã khóc đến đôi mắt lồi ra như mắt thỏ đến phòng của Tuyên Tiêu.
Từ nhỏ được dạy dỗ nghiêm ngặt, lớn lên trong cơ quan trụ sở xa cách với bên ngoài, so với các bạn trai cùng lứa tuổi thì Tuyên Tiêu có phần trầm tính, chững chạc và ít nói hơn. Nhà họ Tuyên có gia quy đó chính là công tư phân minh, vì công việc của cha Tuyên Tiêu có tính chất đạc thù, nên người trong nhà hết thảy đều không tham dự vào.
Trì Tiểu Ảnh mang hết sự tình kể ra hết, thỉnh thoảng câu chuyện bị gián đoạn vì cô không ngăn được tiếng khóc.
Nếu là bình thường, Tuyên Tiêu sẽ nói: "Xin lỗi, chuyện này nằm ngoài khả năng của tôi" hoặc là khi người đó còn chưa nói xong là anh ấy đã chặn họng.
Hôm đó rất kỳ lạ, Trì Tiểu Ảnh nói xong, Tuyên Tiêu không nói lời nào. Nhưng tối hôm đó, anh đưa Trì Tiểu Ảnh về nhà mình.
Trì Tiểu Ảnh ngồi trong phòng khách của nhà họ Tuyên, nghe thấy Viện trưởng Tuyên nổi giận với Tuyên Tiêu, lời nói rất nặng nề khiến cô xấu hổ tới mức chỉ muốn chạy trốn khỏi đó.
Tuyên Tiêu vẫn một mực kiên trì bào chữa cho ông Trì, âm lượng không cao không thấp.
Cuối cùng thì cửa phòng sách cũng mở ra, Viện trưởng Tuyên đi đến trước mặt Trì Tiểu Ảnh nói: "Tôi biết rõ cha cô là một thầy giáo già người đức cao vọng trọng, cả đời thanh bạch không cùng người khác tranh chấp điều gì. Tuy lần này là chuyện ngoài ý muốn, nhưng hậu quả rất nghiêm trọng, hình phạt tù là không thể thay đổi, tôi sẽ cố gắng tìm cách để ông ấy được hưởng án treo tại gia, miễn việc ra nông trường chịu gian khổ. Cô gái, đây là giới hạn thấp nhất rồi."
Trì Tiểu Ảnh vừa khóc vừa cảm ơn rối rít, không phải để cha cô ở cùng với những phạm nhân khác, ít ra có thể thể bớt đi một điều oan khuất cho cha, cô cũng không dám yêu cầu chuyện xa vời, đây coi như là kết quả tốt nhất rồi.
Tuyên Tiêu đưa Trì Tiểu Ảnh trở về trường, trên đường đi, cả hai đều trầm lặng.
Đến dưới lầu ký túc xá nữ, Trì Tiểu Ảnh ngại ngùng nhìn anh, nói vì mình hại mà anh đã bị cha mắng.
Tuyên Tiêu cười: "Tôi bị cha mắng là chuyện bình thường, không sao cả. Dù gì tôi cũng là con ông, ông sẽ không làm gì tôi đâu."
Trăng sáng, ánh trăng chiếu lên gương mặt Tuyên Tiêu, Trì Tiểu Ảnh ngẩng đầu lên, phát hiện như thế này trông Tuyên Tiêu thật điển trai.
Cứ như thế, hai người xem như quen biết nhau.
~ Hết chương 3 ~
|
Chương 4
Cục xây dựng cách Học viện Xây dựng không xa, cứ chủ nhật là Bách Viễn lại sang.
Yên Nam Nam trông thấy anh, giống như vợ chồng xa cách lâu ngày mới gặp lại, động tác làm cho người khác phải đỏ mặt. Trì Tiểu Ảnh cùng mấy cô nàng chung phòng khác đành phải đỏ mặt đi ra ngoài tránh.
Bách Viễn vô cùng dịu dàng, quan tâm. Rất hiếm có người con trai nào tế nhị tình cảm như vậy, ngay cả kỳ sinh lý của Yên Nam Nam anh cũng nhớ rõ. Mấy ngày đó cô thường hay khó chịu, anh mang đồ ăn bổ máu tới.
Thường thì các công trình của công ty Kiến trúc đều ở xa, Tuyên Tiêu rất hiếm khi trở về. Chỉ cần trở về, anh đều đến thăm Trì Tiểu Ảnh, khuôn mặt phơi nắng đến nỗi đen sẫm, thân thể thì rắn chắc khỏe mạnh hơn so với trước kia.
Hai người hay ra ngoài ăn cơm, đi dạo trong vườn hoa của trường, thỉnh thoảng có phim hay cũng đi xem.
Mỗi lần như vậy, Trì Tiểu Ảnh toàn tranh trả tiền, cô nghĩ, làm như vậy tâm lý sẽ dễ chịu được một chút.
Cô không dám tiếp tục thiếu nợ Tuyên Tiêu bất cứ điều gì. Tuyên Tiêu thấy cô như vậy, thật sự là dở khóc dở cười.
Chủ nhật đó, qua nửa đêm Yên Nam Nam mới về đến phòng, một mình ngồi ở trên giường ngây ngốc cười, Trì Tiểu Ảnh nghe thấy rợn cả tóc gáy, hỏi cô làm sao vậy.
Cô chen lên giường của Trì Tiểu Ảnh, áp sát vào bên tai cô, thấp giọng hỏi: "Tiểu Ảnh, cậu và Tuyên Tiêu đã "làm" chưa?"
"Làm cái gì?" Trì Tiểu Ảnh khó hiểu.
Yên Nam Nam cười khanh khách: "Làm tình ấy."
Thoáng một cái Trì Tiểu Ảnh đỏ mặt, đẩy cô ấy một cái.
"Nói bậy bạ gì đó, tớ cùng Tuyên Tiêu cũng không phải người yêu, cậu cùng Bách Viễn...... "làm" rồi?" Trái tim cô sợ hãi run rẩy. Truyện Đoản Văn
Yên Nam Nam gật gật đầu, ánh mắt sáng ngời. "Ừ, ngay từ đầu rất đau, nhưng về sau rất tuyệt vời."
"Trời ạ, cậu... Không sợ mang thai sao?" Trì Tiểu Ảnh run rẩy nói.
"Bọn tớ có phương pháp tránh, Bách Viễn...... Anh ấy rất yêu tớ." Yên Nam Nam nhắm mắt lại, giọng nói lười biếng.
Trong bóng tối, Trì Tiểu Ảnh im lặng không một tiếng động.
Cô xoay người, khẽ vươn tay, sờ phải nước mắt của Trì Tiểu Ảnh.
"Tớ......" Trì Tiểu Ảnh lắp bắp, không biết nói gì cho phải.
"Tớ biết rõ cậu nhớ Tuyên Tiêu." Yên Nam Nam ôm lấy cô, tỏ vẻ thông cảm.
"Cậu đó nha, ngây ngốc, Bách Viễn nói, cậu chính là cô gái đầu tiên mà Tuyên Tiêu hẹn hò, không phải trai gái yêu nhau, chẳng lẽ là anh em?"
Làm sao cô có thể xứng đôi với Tuyên Tiêu?
Tuyên Tiêu thương cảm cô, giúp đỡ cô, là ân nhân của cô.
Ngay từ khi bước vào năm thứ ba đại học, Bách Viễn đã nhờ vả khắp nơi, vì muốn Yên Nam Nam ở lại thành phố Tân Giang. Trì Tiểu Ảnh cùng các bạn học vẫn còn chưa nghĩ xa như vậy, mỗi ngày chỉ biết cắm đầu vào học.
Ngày mồng một tháng mười được nghỉ dài hạn, Yên Nam Nam tới nhà trọ của Bách Viễn hưởng thụ thế giới thuộc về hai người, những bạn học khác đều về nhà.
Mẹ cô ở quê được một dì đón đi chơi cho khuây khỏa, Trì Tiểu Ảnh vẫn ở lại trường.
Tuyên Tiêu đến đây, tìm được cô ở trong thư viện. Hai người tới căng tin của Học viện ăn cơm trưa. Ăn cơm xong, sắc trời đột nhiên thay đổi, mưa to ào ào không ngừng trút xuống mặt đất. Cũng không đi đâu được nên Tuyên Tiêu cùng cô trở lại phòng, nghe một chút âm nhạc, tâm sự.
Hai người cũng không phải mẫu người nói nhiều, nói được vài câu thì trở nên im lặng, đưa mắt nhìn nhau. Ánh mắt lạnh lùng của Tuyên Tiêu bỗng chốc trở nên nóng rực.
Trong không gian nhỏ hẹp, hai người gần nhau trong gang tấc, dựa đầu vào nhau, có thể nghe thấy được tiếng hít thở của nhau.
Bên ngoài sấm sét vang dội, mưa to như trút, ngoài trời là một mảng tối tăm âm u. Phòng sát vách có tiếng nam nữ đang đánh bài, tiếng cười rất lớn.
"Giường của em ở đâu, anh ngồi xe mấy tiếng đồng hồ nên có chút mệt." Tuyên Tiêu đột nhiên nói.
Trì Tiểu Ảnh vội vàng dọn dẹp sách vở quần áo trên giường lại, ở bên trong có vài chiếc áo lót phụ nữ rơi xuống đất, cô xấu hổ đến nỗi gần như ngừng thở.
Tuyên Tiêu mỉm cười nhặt lên cho cô, cởi giầy rồi nằm trên giường.
"Tới đây nói chuyện với anh." Tuyên Tiêu quay ra cười nói với cô vẫn còn đang lo lắng căng thẳng.
Có một khoảnh khắc cô đã do dự, cô hiểu, nếu như đi qua, chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Cô không phải mẫu người quá bảo thủ, làm việc gì cũng cứng ngắc.
Chỉ là có một số chuyện, Yên Nam Nam cùng Bách Viễn có thể làm, nhưng cô và Tuyên Tiêu không thể.
Bọn họ không phải là người yêu, không có lý do phải làm chuyện như vậy.
Nhưng mà cô cũng không dám lên tiếng từ chối, tựa như làm vậy là có lỗi với Tuyên Tiêu.
Ơn nghĩa của Tuyên Tiêu đối với cô giống một sợi dây thừng không nhìn thấy, gắt gao siết chặt lấy cô, khiến cô không thể cử động.
Cô rụt rè đi vào bên giường ngồi xuống, Tuyên Tiêu ôm lấy cô, kéo cô vào trong ngực. Cô nhìn khuôn mặt Tuyên Tiêu sát gần mình, hô hấp gia tăng. Đôi môi nóng hổi từ trên môi cô bắt đầu trượt xuống thấp, đồng thời, đem bàn tay cô đặt ở giữa chân của mình.
Cô chạm tới vật cứng rắn của anh, lần đầu tiên mới cảm thấy đàn ông và phụ nữ khác nhau lớn như vậy, cô muốn chạy trốn, muốn giãy giụa, muốn đẩy anh ra.
"Không, không thể, mày phải báo đáp người đàn ông này, mày nợ anh ta nhiều lắm. Chờ tới khi nào báo đáp đủ, không bao giờ thiếu nợ anh ta nữa, mày mới có quyền lợi sống vì chính mình." Trong nội tâm cô có một thanh âm thở dài.
Đôi mắt sâu thẳm của Tuyên Tiêu tối sầm lại, ngón tay thon dài cởi quần áo của cô ra, cô giống như một đứa trẻ trần trụi, run rẩy dưới người anh.
Anh cũng nhanh chóng cởi quần áo của mình ra, da thịt kề sát nhau, hai người đều mãnh liệt run rẩy một chút.
Khi anh khó khăn phá tan lớp màng chắn kiên định kia thì cô khóc.
Anh cho rằng là vì cô đau, dịu dàng hôn cô, khẽ dỗ dành, mà không biết khi đó trong lòng cô đã có một người.
~ Hết chương 4 ~
|