Thế Giới Này Chỉ Cho Phép Mình Em Bắt Nạt Anh
|
|
Haha nếu vậy tác giả viết luôn đến đời con cũng đc đấy :\
|
Chap 43: Hưởng tuần trăng mật. -Di Di,đi đường cẩn thận..-Trúc Tình vẫy tay tạm biệt nó,trên môi.nụ cười vẫn chưa tắt hẳn. -Phong,mày thử làm tổn hại gì đến em gái tao đi..-Việt Tú giơ nắm đấm đe dọa ... -Haha.Em đi đây. -Nó bật cười, không cần.lo lắng thái quá cho nó như vậy. Mọi người vẫy tay chào nó,vậy là sau hôn lễ,nó và hắn liền khởi hành bay sang Pháp hưởng tuần trăng mật. Nó hạnh phúc ngả người vào ngực hắn,cảm giác này thật thích. -Máy bay 3 tiếng nữa mới tới nơi.Vợ yêu ngủ một chút đi..-Hắn đưa tay sang cho nó gối đầu,tay kia ôm eo nó tự nhiên. Ai za,hắn thật lòng muốn nâng niu nó tới tận trời mà .. -Chồng yêu,em muốn ăn bít tết.-Nó từ trong lồng ngực vững chãi đó,mỉm cười ngước lên nhìn. Ôi,đám cưới mệt chết được,trong bụng nó ngoài rượu ra thì chưa lấy một miếng vào bụng. -Được.-Hắn mỉm cười cưng chiều nó,mặt cọ xát vào mặt nó.Tiểu mĩ nhân này thật làm hắn say đắm mà..Hắn ra hiệu cho tiếp viên đang đứng bên cạnh chờ lệnh,ai chả biết uy danh của hắn,chỉ sợ mất lòng hắn,công viên mất như chơi. Thấy cái ánh nhìn lạnh lùng của hắn,cô liền vội vã đi làm bít tết cho cô gái được hắn cưng chiều kia.Thật ghen tị... -Bảo bối,em có mệt không?-Hắn vén tóc nó sang một bên, ánh mắt mơ hồ đắm đuối nhìn. -Ai nha,không mệt chút nào.-Nó dụi dụi mắt vào ngực hắn,cảm giác như con mèo nhỏ đang cào cào đùa giỡn.
|
-Của ngài đây ạ.-Quý cô tiếp viên liếc mắt đưa tình với hắn nhưng nhận lại là sự vô tâm,không để mắt,liền tỏ vẻ giận dỗi đặt đĩa bít tết xuống bàn rồi hậm hực quay lưng đi. -Quoaaa,thơm quá.-Nó đưa bộ mặt sung sướng,ngay lập tức rời khỏi hắn mà chỉ chú tâm đến món ăn khiến hắn không vui lòng. -Để anh.-Hắn mỉm cười,tay kéo nó về lồng ngực mình,hai tay vòng qua người nó khéo léo cắt đồ ăn,đưa đến tận miệng cho nó hưởng thụ. Hắn cười cưng chiều nó,tay khẽ nhéo nhéo mũi thon khéo léo của nó.-Ngon không? -Rất ngon nha.-Nó vui vẻ cười,hai tay vòng qua ôm hông hắn,ánh mắt nhu tình nhìn hắn.Tay nó chới với lấy dĩa dâm miếng thịt lớn,đưa lên trước mặt hắn.-Anh ăn đi. -Được.-Hắn cao hứng trả lời,miệng há lớn nhận đồ ngon từ nó. Thật vui vẻ,bảo bối ,anh rất vui ngoài việc ông Lâm gì đó cứ đeo bám em đòi em trở lại ngành siêu mẫu.. Cũng may nó từ chối ,nếu không,hắn chắc rất phiền não... Paris là thủ đô và là thành phố lớn nhất nước Pháp cũng là trung tâm văn hoa chính trị ở nước Pháp. Paris ,Paris xinh đẹp,Paris thần kì ,nó là đại biểu của kiến trúc nghệ thuật,nó là tấm gương của một toà thành cổ được bảo vệ,nó là điểu hình của văn hoá hoàn cảnh,là bản mẫu của sinh thái văn minh.Trong các khu cộng đồng ở thành phố Paris,đều có thể thấy viện bảo tàng,nhà hát,vườn hoa,suối phun và điêu khắc,hoàn cảnh văn hoá vô cùng tốt.Cuộc sống của người Paris muôn màu muôn vẻ,hình thức giải trí văn nhã,không khí nghệ thuật rất đậm. Ở dưới ánh mặt trời sáng chiếu rọi,chung quanh thân thể nó cứ như được bao phủ một vầng sáng hư ảo,xinh đẹp đến làm người ta không muốn rời mắt. Cô gái phương đông đã khiến người nhìn chăm chú hông chi là cô gái tuyệt mĩ như thế,tự nhiên khiến người đi đường không ngừng quay đầu lại nhìn,có vài người thậm chí vì vậy dừng bước.Mà người trong cuộc như nó đang đắm chìm trong ánh mắt trời ôn hoà,căn bản không biết động tác của cô đã mang đến bao nhiêu rung chuyển. Đột nhiên một làn gió lướt qua,thổi tung chiếc mũ của nó. Hình như gió muốn trêu đùa nó,đến khi nó lại gần thì chiếc mũ lại bay ra chỗ khác.. Người người nhìn theo từng dáng dấp phong tình của nó. Đột nhiên,một bàn tay cúi xuống nhặt lấy chiếc mũ của nó: -Của tiểu thư. -A ,thật cảm ơn.-Nó cười rạng rỡ,tay đưa ra nhận làm người đối diện phút chốc cứng đờ. Quả nhiên trên đời cũng có tiên nữ.. Thật quá ưa nhìn,vẻ đẹp này có thể hại nước hại dân.. Đôi môi tựa như cánh hoa,giống như đang mọng nước.Tròng mắt trong suốt thật sáng ngời và chói lọi,lại đặc biết long lanh làm say đắm lòng người.Mày liễu nhạt rõ ràng được cắt tỉa cẩn thận,lông mi dài lay động.Dạ thịt trắng nõn nà như tuyết,sống mũi kiên nghị thẳng tắp mang theo sự xinh xắn đặc biệt của phái nữ.Thật là nhìn một cái cũng khiến người ta say mê,một mái tóc mềm mại buông xuống dưới,bay múa theo gió cùng tấm lụa mỏng trắng nó tuỳ ý khoác trên vai,thật như tinh linh. -A.. Không có gì.-Thật lâu sau đó,người đàn ông đối diện mới có thể bình tâm trở lại.-Tôi là Thẩm Tư Đồ. -Còn tôi là Hoàng Thiên Di.-Nó mỉm cười e lệ. Hắn vừa mua nước về,nhìn thấy cảnh tượng này thì vô cớ tức giận. Hừ ai cho phép người đàn ông đó cười nói ,nhìn say tình với nó như vậy?Thật giận dữ.. Hắn nhanh chân bước về phía nó,tay vòng qua eo nó,tâm can tuy tức giận nhưng miệng lại nở nụ cười,đưa giọng yêu chiều.-Bảo bối,anh nói em ngoan ngoãn cơ mà. Hahaha ,lúc nãy ông xã thân yêu của nó đi mua nước cho nó,rất nhiều đàn ông nước Pháp đã đến bắt chuyện với nó mà nó cẩn tuân theo phân phó của chồng,không cho phép chào hỏi với bất kì người đàn ông nào,cả mỉm cười cũng không được. Nghĩ đến cá tính bá đạo của hắn,nó hơi công môi một cái: -A,đây là Thẩm Tư Đồ,anh ấy giúp em nhặt đồ. -A,vậy cảm ơn .-Trong ánh mắt thâm thuý của hắn,thật sự không ai đoán được hắn đang nghĩ gì. -Tôi xem tiểu thư không phải người địa phương,không biết có vinh hạnh làm người hướng dẫn viên du lịch của cô hay không?- Thẩm Tư Đồ ôn nhã nói,trong giọng mang theo nhè nhẹ mong đợi. -Không cần,cảm ơn ý tốt của anh.-Nó không nghĩ đối phương lại nhiệt tình như vậy,uyển chuyển chối từ. Nếu giây phút này nó đáp ứng,lúc trở về ông xã thân yêu còn không đem nó ăn hết cả xương vào trong bụng,bây giờ mặc dù hắn không nói câu nào nhưng nó có thể cảm thấy hắn đang rất không vui. -Ách ,không cần khách khí,bạn của tôi có một nhà hàng hải sản,không biết tiểu thư có nể mặt hạ giá không?-Thẩm Tư Đồ không chút để ý lời cự tuyệt của nó. -Chúng tôi không rảnh.-Một giọng nói ghen tức không thể chọc,tên đàn ông đáng chết này dám nhìn bảo bối,ánh mắt làm hắn rất ghét,hương mặt nhu tình,lời nói lấy lòng càng làm hắn ghét hơn. Không cần nhìn,tên đàn ông trước mắt đối với ái thê của hắn có ý tứ,nếu giờ phút này hắn còn nhịn được,hắn không phải là Bạch Hán Gia Phong. Lúc này,Thẩm Tư Đồ mới phát hiện bên nó có người khác ,liền ngượng ngùng: -Đây là? Thẩm Tư Đồ quá để ý đến nó,không phát hiện chung quanh nó còn có người khác tồn tại. Cao ,vóc người hoàn mĩ,gương mặt trơn bóng trắng nõn,lộ rõ góc cạnh càng lạnh lùng,như một tác phẩm nghệ thuật của danh gia điêu khắc,không có một tia không hợp ,không giận mà uy,mang trên người loại sát khí Đế vương.Thân thể hắn chỉ mặc quần áo thể thao vẫn không che được khí chất quý tộc trời sinh, Tóc ngắn xanh đen mang một tia cuồng ngạo không thể kiềm chế. Tròng mắt như chim ưng thâm thuý làm người ta không thể suy đoán tâm tư,sống mũ thẳng,đôi môi mỏng bây giờ mím thật chặt,giống như ở ẩn nhẫn cái gì,giọng nói lạnh như băng. Đàn ông tuấn tú như vậy là người người của nó?Thẩm Tư Đồ thầm nghĩ . -Chồng của cô ấy.-Hắn lạnh như băng nói,sau đó bá đạo ôm lấy eo nhỏ của nó,trong lòng thầm cảm thán,thế giới này thật nhiều theo đuổi để ý nó,có tiêu diệt cũng không hết.Nói như vậy chính là không cho đối phương có một chút cơ hội. -Chồng?-Quả nhiên nghe câu này,Tư Đồ sửng sốt,sau đó liền đảo mắt nhìn ngón tay hai người để xác định,nơi đó thật có chiếc nhẫn,chỉ là chiếc nhận nhìn qua cũng biệt giá trị xa xỉ,hai người có bề ngoài xuất sắc này tuyệt đối không phải người tầm thường. Hơi nuối tiếc,không ngờ Tư Đồ thật khó khăn mới gặp được cô gái mình thích nhưng mới bắt đầu đã kết thúc.. Nó nhìn người đàn ông bá đạo ôm eo mình đắm chìm trong thùng dấm bên cạnh trong lòng vừa buồn cười,có phải hắn đã lộ rõ sự ghen tức quá không? -Bà xã,sao không giới thiệu vị tiên sinh này với anh sao?-Hắn không biến sắc nhìn biểu tình hơi nhục nhã của đối phương,trong mắt thâm thuý có thần sắc không rõ,hắn dán sát miệng vào bên tai nó dịu dàng nói nhưng âm thanh lại vừa vặn để người kia có thể nghe thấy. -Xin lỗi,tôi quên tự giới thiệu,tôi là Thẩm Tư Đồ.-Đồ cười khổ sở. Hắn chuyển sang Thẩm Tư Đồ,lúc này mới nghiêm túc nhìn người đàn ông ở trước mắt,không thể không nói người đàn ông trước mắt mặc dù không có bề ngoài xuất sắc như mình nhưng mà khí chất tao nhã và vẻ ngoài tích cực của người hiện đại từ trong người Tư Đồ toát ra, có một loại sức quyến rũ làm cho người ta khó có thể kháng cự,biết được điều này trong lòng hắn lại có địch ý mãnh liệt.Khoé miệng nhếch cười,toàn thân hắn tản mát ra sự cao quý ưu nhã không chút thua kém Tư Đồ,đưa tay bắt tay Thẩm Tư Đồ. -Xin chào,tôi là Bạch Hán Gia Phong. Bắt tay theo tiêu chuẩn xong,hai người đồng thời buông ra,sự tranh đấu trong không khí đã vang lên đôm đốp. Bạch Hán Gia Phong. Không phải là người rất nổi tiếng-Bạch Hán Gia Phong đó chứ! Người này cũng là người phương Đông đồng thời giống vị Bạch Hán Gia Phong giàu có trên thế giới kia,hơn nữa bề ngoài xuất chúng,Tư Đồ buồn cười lắc đầu một cái,người kia là người giàu có trên thế giới nào có thời gian đi du lịch,lúc này không chừng đang phát triển vương quốc buôn bán của mình rồi.. -Vợ của tôi,Hoàng Thiên Di.-Hắn chỉ chỉ giai nhân trong ngức nói,đặc biệt cường điệu từ " vợ "không ngoài ý muốn nhìn thấy sự ảm đạm trong mắt đôi phương lần nữa. -Rất hân hạnh được biết hai người.-Thẩm Tư Đồ cười nói. Hắn gật đầu một cái,ánh mắt chuyển sang người nó ,thấy nó cũng nhìn mình,nhất thời cười: -Tốt lắm,hiện tại không còn sớm,chúng ta nên đi ăn. -Ừ.-Nó cười trả lời. Nở nụ cười rực rỡ,nụ cười ngọt ngào ấy rơi vào trong mắt Thẩm Tư Đồ khiến anh không nhìn được nhìn lâu mấy lần.Anh thật sự làm tiếc nuối, sao không sớm gặp cô gái tuyệt sắc này,thật sự là một cô gái làm cho người ta động lòng. -Không biết tôi có vinh hạnh mời hai vị ăn cơm không?-Nhìn thấy bọn họ sắp xoay người rời đi,Thẩm Tư Đồ liền mở miệng nói. Hắn đã ôm nó chuẩn bị rời đi,nghe lời của Thẩm Tư Đồ ,nhìn anh một cái: -Không cần,cảm ỏn ý tốt của anh. Nói xong,lại bắt đầu bước chân bước đi tiếp,không cho đối phương có chút cơ hội giữ lại,hắn không phải người ngu,rõ ràng nhìn thấy tiểu tử có ý tứ với vợ yêu của mình nếu còn ngoan ngoãn nhận lời ăn chung của anh ta,trừ khi hắn bị điên rồi. Muốn đi ăn,chính hắn cũng có thể an bài đầu bếp ,nếu không có cách nào hắn cũng có thể tự tay mình làm thức ăn,nhớ lần trước nó rất thích thức ăn của hắn làm. Đi được hồi lâu rốt cuộc cũng thoát khỏi bọn người kia,hắn dừng bước,trong ánh mắt mỉm cười hàm chứa sự cưng chiều nhàn nhạt,cứ như vậy nhìn nó. -Bảo bối,anh đã nói thế nào?-Hắn ôm chặt nó sát mặt,mặt dán mặt với hắn,giọng nói dịu dàng. -Do em rớt mũ,anh ta nhặt cho thôi mà.-Nó không thèm để ý mà giải thích. -Thật?-Hắn nghe được giải thích phủi sạch mối quan hệ của nó thì cảm thấy vui vẻ,trong giọng nói lại có nghi vấn nhàn nhạt. -Hứ.. - Nó liếc mắt,tức giận,nó thật không có biện pháp với người đàn ông này,động một chút là thích ăn dấm,hơn nữa còn bá đạo khác thường. -Bảo bối,anh nghĩ em nên nói cho anh biết,còn ai nhìn em say đắm như thế không hả? Hả?-Ánh mắt hắn sáng long lanh nhìn nó,trong mắt còn mang theo sắc thái nghiêm túc,giống như nếu nó nói thật ra có người khác,hắn lập tức lột xương đối phương. -Hahahaa ..Không có.. Anh ghen vừa thôi..-Nó cười nói,sau đó thoát ra khỏi ngực hắn,chạy đi trước,mái tóc như thác bay múa trong gió,như thần tiên muốn chạy về phía chân trời,liến lòng hắn bối rối lên. Hắn ngây ngẩn nhìn bóng người chạy xa,vài phút sau mới phải ứng được,chạy lên đuổi theo bóng người làm hắn yêu đến tận xương tuỷ này.
|
|
Chap 43: Ăn tối. Một chiếc Porches đẹp mắt chậm rãi dừng trước nhà hàng châu Âu ưu nhã,nhất thời hấp dẫn lực chú ý của mọi người. Một người đàn ông mặc sơ mi trắng từ trên xe đi xuống ,vóc người tuấn mĩ,chỉ thấy mọi người đều dừng động tác nhìn chăm chằm hắn,hắn xoay người mở cửa xe sau đó thận trọng đỡ một cô gái xinh đẹp mang hơi thở mát mẻ ,một đai mĩ nữ tuyệt sắc.Nhìn một cái ai cũng biết mối quan hệ của hai người này không tầm thường nhưng vẫn không ít đàn ông hướng về phía cô gái lộ rõ ánh mắt si mê,đang thưởng thức bị ánh mắt giết người của người đàn ông bên cạnh chiếu tới thức thời bỏ đi.Lúc này,hắn hận không thể giết sạch những tên mơ ước nó,từ lúc bọn hắn xuống xe đã bắt đầu có một đống người đáng ghét dùng ánh mắt lang sói nhùn chằm chằm làm người ta vô cùng không thoải mái,nhất là những người đắm đuối theo dõi bảo bối của hắn. -Anh nói là nhà hàng này sao?-Ánh mắt tràn đầy mong đợi. -Ừ,nhất định bà xã yêu sẽ thích.-Hắn quét những người đi đường một cái rồi cau mày. Những cây trúc xanh rậm rạp xanh um đứng thành hai hàng đan xen hài hoà dọc theo đường nhỏ,rừng trúc lá xanh cao lớn vây kín cả khuôn viên bên trong,chung quanh có lối đi.tâm tình nó thật tốt,vốn tưởng rằng rừng trúc sẽ dẫn tới nhà hàng nhưng không ngời đi không bao xa,tầm mắt trước mặt đột nhiên trống trải làm nó có một cảm giác ở chốn bồng lai tiên cảnh. Chung quanh trồng đầy các loại hoa phong phú đầy màu sắc. Trong không khí,không có gió thật tĩnh mật an tường. Những múi hoa trùng điệp tuỳ ý nở ra,rực rỡ sáng lạng như những đám mây đủ màu,toả ra hương thơm làm người ta say mê.Cách đó không xa có một toà núi giả,dòng nước nhỏ chậm rãi chạu từ trên xuống.Bên kia là một hồ nước có rất nhiều hoa sen nở rộ.Trên sàn nhà dài dẫn đến phòng ăn được trải một tấm thảm gấm màu nhạt thỉnh thoảng cháy lên mấy ngọn lửa màu đỏ rực. Nó mỉm cười nhìn tất cả trước mắt,mặc dù biệt thứ trong nhà đã rất đẹp rồi nhưng nơi đây đều có ẩn vị riêng. -Như thế nào? Bảo bối có thích không?-Hắn nhìn thấy sắc thái vui mừng trong mắt nó,trong lòng đã biết nó rất thích nơi này nhưng vẫn muốn nghe chính miệng nó nói ra. Nó gật đầu,từ khi vào nơi này,ánh mắt nó không ngừng ngắm phong cảnh,điều này làm cho hắn có chút ghen tị trong lòng. Nhà hàng được khảm thuỷ tinh bằng đá châu Âu vây quanh,đẩy cửa đi vào sắc cảnh trước mắt làm cho hai mắt người ta toả sáng,đập vào là những căn phòng trang nhã ngăn thành từng khu,bên kia là quầy rượu,bên trong bày biện trang hoàng đơn giản mà chất phác hoà hợp với ánh đèn nhàn nhạt bóng vàng. Hắn vừa vào nhà hàng lập tức có một số người dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn,mặc dù ánh nhìn không nóng bỏng như người ngoài kia nhưng vẫn làm cho hắn không thoải mái.Trong khoảnh khắc khi phụ vụ nhìn thấy hắn và nó cũng ngẩn người tại đó,họ thật đúng là chưa từng gặp người phụ nữ và người đàn ông nào đẹp thế,nhìn qua vô cùng xứng nhau,chắc là người yêu. -Chào hai vị,xin hỏi có gì có thể phục vụ hai vị?-Một người phục vụ nhanh chóng đi tới lễ phép nói,nhìn từ xa đã đẹp như thế rồi,không ngờ nhìn gần càng đẹp hơn,da của nó thật tốt. -Phòng 1.-Hắn nhìn phục vụ đang lộ vẻ háo sắc trước mặt mắt,cau mày không nhịn được nói. Quản lí nhanh chóng tới khom lưng cung kính chỉ vào hành lang dẫn ra đại sảnh: -Chủ tịch Bạch,hoan nghênh hạ giá quang lâm. Ngài đã bao trọn phòng 1,xin mời bên này. Nhìn thấy một đám nhân viên bên cạnh với vẻ háo sắc,quản lí không vui nhíu mày một cái,nhìn thấy chân mày của hắn đang nhíu lại? Như vậy rõ ràng là không vui,thế mà họ làm như vậy còn trực tiếp nhìn chằm chằm hắn,xem ra các cô không muốn tiếp tục làm việc rồi.Bình thường anh đối với hành động của các cô có thể nhắm mắt bỏ qua nhưng đôi tượng hôm nay là chủ tịch Bạch Hán Gia Phong nổi danh lãnh khốc lại không lại gần nữ sắc,không ai biết hắn đang nghĩ gì,nếu không cần thận đặc tội với người nắm giữ nền kinh tế,đừng nói những nhân viên kia ngay cả chủ nhà hàng cũng phải .. Nói không gần nữ sắc nhưng hắn hôm nay sao lại mang phụ nữ tới đây ,hơn nữa còn là tuyệt sắc đại mĩ nhân hiếm thấy,quản lị không nhị được liếc nhìn nó,đột nhiên cảm thấy lãnh khí đánh tới làm cho lòng anh run cầm cập. Vừa rồi hắn hung hăng trợn mắt nhìn anh? Không lẽ chỉ len lén nhìn đại mĩ nữ bên cạnh cũng đắc tội với hắn sao? Chẳng lẻ người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh hắn rất quan trọng?Trong lòng quản lí mồi hôi lạnh,mắt không ngừng biến đổi. Nó nhìn quản lí không ngừng biến hoá sắc mặt,mắt cười híp thành một đường. Hắn nhìn vợ yêu bên cạnh cười vui vẻ,hô hấp hơi chậm lại,trong mắt đậm vẻ nhu tình nhưng nghĩ tới nguyên nhân nó cười ,trong lòng hắn xông lên một cảm giác ghen tức,hắn dùng lực ôm eo nó,đi theo hướng quản lí . Quản lí dẫn hắn tới một căn phòng tao nhã,rộng rãi,bên trong ngoài bàn ăn còn chứa ghế solon nhập khẩu mày da nâu thoải mái. Đối diện là một ti vi lớn.Nó đến trước cánh cửa sổ ,kéo màn cửa lập tức thấy cảnh đẹp vườn hoa không xa,nó tham lam nhìn.Hắn nhàn nhạt gọi món,trong lúc đó nhìn nó yêu chiều. -Chủ tịch còn phân phó gì không ạ?-Quản lí thấp thỏm hỏi. Hắn phất phất tay ra hiệu cho quản lí đi xuống,sau đó nhìn bóng dáng nó đang đứng trước cửa sổ,trong mắt đầy dịu dàng,từ khi đến đây,nụ cười nó chưa từng mất.Hắn đi đến bên cạnh nó,từ phía sau ôm eo nó,tựa đầu nhẹ nhàng đặt trên bả vai nhỏ,khống chế sức lực không để cho cô cảm thấy không thoải mái,theo tầm mắt của nó nhìn sang,cảnh vật bên ngoài quả nhiên rất đẹp.. Hắn bắt đầu ghen tị với những cảnh vật nơi đây,bởi vì đã đoạt đi tầm mắt của nó.Một tay hắn bá đạo ôm cả eo nó nhưng không làm nó đau,một tay khác đan xen mười ngón với nó,trên mặt hiện rõ ý cười,trong mắt có nhu tình cùng yêu chiều hiện rõ. -Vẫn là ôm bảo bối thoải mái nhất.-Hắn trên gò má trơn mềm của nó hạ xuống một nụ hôn. Một đôi môi ấm áp mềm mại đã đặt lên đôi môi đỏ mọng của nó,môi lưỡi tuỳ ý dây dưa,từ răng ngọc hơi mở tiến vào,mạnh mẽ chiếm lấy,mút thoả thích chiếc lưỡi thơm tho của nó,uyển chuyển triền miên.Nó bất lực vươn đôi tay cuốn lấy cổ hắn,nhiệt tình đáp lại nụ hôn nóng bỏng của hắn. Không biết từ lúc nào,vốn chỉ là nụ hôn đơn giản càng không cách nào dừng lại,hơi thở nóng rực,sau một khắc bàn tay của hắn đã cởi ra một nút áo của nó chui vào trước ngực mềm mại,nó kêu lên một tiếng bắt bàn tay tác quái của hắn lại.Hắn không vì thế mà buông tha,một tay khác lại lặng lẽ che lên,mang theo nhiệt độ nóng bỏng như lửa,giống như muốn làm nó tan chảy. Cộc cộc côc Nó đẩy người đàn ông đang ôm cô một cái nhưng hắn lại làm như không nghe thấy,tiếp tục động tác trong tay. -Ư..Phong... Có người..Tới..-Nó đứt quãng nói khi đang bị hắn ôm hôn. Nghe nó nói,hắn nháy mắt phục hồi lí trí,mặc dù vô cùng muốn nó nhưng hiện tại người bên ngoài tuỳ thời đều có thể xông vào,hắn không hi vọng người khác nhìn thấy bộ dáng kiều mị của bảo bối,hắn lập tức cài lại nút áo cho nó,sau đó cho nó nghiêng đầu trước ngực mà đầu hắn thì tựa trên vai nó,ngửi mùi hương thuộc về nó,hắn từ từ bình phục dục vọng của mình. Khi tiếng gõ cửa lần thứ hai sắp vang lên,thanh âm lạnh lẽo không vui của hắn vang lên: -Vào đi. Lúc này, quản lí ngoài cửa mới thở phào nhẹ nhõm,mang theo nghi ngờ dẫn một đám nhân viên phụ vụ cầm khay chỉnh tề đi vào. Mới vừa vào,nhìn thấy đôi vợ chồng ân ái dính vào nhau trên ghế sopha,quản lí hơi sững sờ nhưng sau đó dời tầm mắt đi,lập tức thu hồi thần sắc kinh ngạc trong mắt mình. Nhân viên phúc vụ đặt món ăn trên bàn,mắt cũng không dám ngắm loạn khắp nơi,sau đó liền nhìn thẳng rời khỏi phòng. -Chúc hai vị ngon miệng.-Quản lí cúi đầu,cung kính rồi rời phòng,dù là kẻ ngu cũng biết hai người họ làm gì,cả căn phòng đều là không khí mập mờ,rất dễ nhận thấy lúc nãy bọn họ quấy nhiễu người ta ân ái,quản lí ảo não nghĩ,hôm nay thật là mọi chuyện đều không thuận lời,vô duyên vô cơ đắc tội với hắn. Nó nhìn tất cả mọi người lui khỏi phòng ăn,hắn ngồi bên cạnh vẫn không có ý định thả nó. -Đi ăn cơm thôi,chồng yêu. Hắn bế nó đặt bên bàn cơm giúp nó trải khăn,cưng chiều sắp xếp món ăn.Nó nhìn món ăn trên bàn,hai mắt cười đến toả sáng ,thực ra chỉ cần nó nói,cái gì hắn cũng có thể làm cho nó mà.Hắn cười dịu dàng sau đó lại không ngừng gắp thức ăn vào chén nó. -Ừ,vị rất ngon,thật không uổng công..-Nó vừa ăn vừa nói,thật là hưởng thụ trong đời. Hắn cưng chiều cười ,bảo bối hắn vừa thấy thức ăn ngon sẽ nói nhiều câu cảm thán,không sai biệt lắm khi quên sự hiện hữu của hắn rồi,thật làm hắn ghen ghét. -Anh ăn thử đi nào..-Nó không nhịn được cùng hắn chia sẻ vui vẻ,đũa gắp một món đưa kề miệng hắn,mong đợi nhìn. -Ừ. Rất ngon.-Hắn nhai ngon lành,nhìn hai mắt nó sáng long lanh nhìn mình,gật gật đầu nói,quả thật cùng với mùi vị hắn vừa ăn không giống nhau,là nơi nào có vấn đề? Thử mấy lần,hắn cũng biết nơi nào xảy ra vấn đề,nguyên lai là muốn ăn cùng chén với nó,món ăn mới cảm thấy ngon ,cho ra kết luận này,hắn không ngừng từ trong chén nó gắp thức ăn. -Này,em không cho.-Nó nhìn động tác của hắn,tá hoả nói. -Anh gặp cho em.-Hắn cười nói,sau đó lại gắp vào chén nó,trong lòng hắn tràn đầy hạnh phúc. Một bữa cơm với không khí ấm áp hoàn thành,hắn ôm eo nó ra về sau khi đã được hầu hạ rửa tay.. Quản lí đã đợi sẵn: -Chủ tịch Bạch,phu nhân đi thong thả. Hoan nghênh lần sau đại giá quang lâm. Chính câu phu nhân này làm hắn hài lòng,không nói gì chỉ ôm nó bước ra ngoài trước những ánh nhìn ghen tị cùng ngưỡng mộ. Quoa.. Thật vui vẻ.
|