Tảng Băng Bắc Cực À !!! Em Là Của Tôi !!!
|
|
-Giữ cô ta lại - Lục Bảo ra lệnh cho họ, họ liền giữ chặt lấy Ngọc My, bà Nhi lo lắng hoảng sợ
-Mấy người tính làm gì con tôi?? Mau thả con tôi ra... - bà Nhi định đi đến chỗ Ngọc My thì..
-Mau giữ bà ta lại cho tôi... - bà Diễm từ đằng sau đi đến, họ nghe lệnh bà Diễm liền giữ lấy bà Nhi
-Tú Diễm.. Bà định làm gì tôi hã???
''CHÁT'' bà Diễm cho bà Nhi một bạt tay choáng váng
-Không biết dạy con, để con bà nó bắt cóc con tôi, tra tấn con tôi.. Đồ hư hỏng..
-Mày....
-Tao đã nói mày hết tất cả những gì mày cần biết, vậy mà mày cũng nuôi hận thù lên đứa con gái mày để bây giờ con mày như con điên chỉ biết trả thù. Là do ai, do mày mà ra
-Không...Không...Mày đừng nói nữa...Đừng nói nữa... tao đã rất nhiều lần khuyên ngăn nó, nhưng nó không nghe nó cứ làm theo ý mình...Mày tưởng thấy con tao như thế tao vui chắc. Tao đã mất đi anh Long, tao không muốn mất đi con gái tao. Nó là con gái của tao và anh ấy, nó là niềm an ủi duy nhất của tao..Không..Không
-Mày biết vậy thì trước đây đừng bịa đặt chuyện bậy bạ lên đầu óc con gái nhỏ chứ??? Mày cũng là một người mẹ tại sao không nghĩ đến con gái mày chứ??
-Tao biết chứ?? Nhưng mà tao vẫn hận mày và cái gia đình mày, vì mày mà anh ấy không yêu tao. Anh ấy cưới tao chỉ vì làm mày ghen tức. Anh ấy không bao giờ yêu tao, tao luôn yêu anh ấy.. Mày không hiểu đâu, tao luôn luôn yêu anh ấy - bà Nhi bật khóc
-Mày biết không?? Lúc trước, tao biết mày yêu anh ấy. Có lần tao khuyên anh ấy hãy từ bỏ tình cảm đơn phương đó đi, dù cho làm gì đi nữa thì cũng vô ích, tao từng nói là mày đã yêu thầm anh ấy mà anh ấy không hề hay biết, tao nói hãy mở rộng con tim thử đón nhận mày một lần.
-Mày nói thế sao???
-Tao chưa bao giờ nói dối ai cả, nên chuyện anh ấy kết hôn với mày, có thể là anh ấy thử tiếp nhận mày. Mày nói anh ấy vẫn yêu mày, vẫn có trách nhiệm như một người chồng. Mày nói anh ấy làm việc chỉ là một trách nhiệm mà anh ấy nên làm là sai. Anh ấy có thể đã yêu mày vì tình yêu của mày.
-Nhưng tại sao anh ấy vẫn cứ nhìn vào hình của mày..
-Sao mày không suy nghĩ kỹ một chút?? Có thể anh ấy đang nhớ lại lúc trước, có rất nhiều lý do nhưng tao biết lý do anh ấy làm vậy không phải là vương vấn gì tao nữa..
-Nếu vậy thì.. Anh ấy.. Đã yêu..tao sao???
-Đúng vậy.. Đừng vì trả thù, thù hận mà làm mù quáng con tim.. Hãy thử suy nghĩ lại quá khứ.. Mày sẽ biết anh ấy yêu mày hay chỉ vì muốn chọc tức tao. Sau khi anh ấy cưới mày, tao và anh ấy không còn gặp nhau nữa, vậy lấy lý do gì mà anh ấy yêu thương mày để chọc tức tao.. - bà Nhi đứng suy nghĩ một lúc Trong lúc đó, Băng Băng bước lại gần Ngọc My đang bị ghìm chặt..
-Bây giờ ai trả thù ai?? - nó nói rồi lấy cây súng vàng trong người ra hướng họng súng ngay đầu của Ngọc My
-Mày...Mày...tính làm gì tao???
-Chỉ trả lại những gì cần phải trả thôi... ''Cạch..Cạch..'' - nó chỉnh đạn chuẩn bị bắn thì
-Hahahahaha....Hahahahaha.. - nó bật cười khiến mọi người kinh ngạc
-Mày...
-Tao nghĩ những ân oán này là của thế hệ trước, thế hệ sau tụi này làm gì phải gánh những chuyện này chứ? Ai làm thì người đó chịu thôi.. Nhưng dù sao thì ba mày và ba tao cũng đi xuống đất với Mẹ thiên nhiên rồi. Cần gì phải trả với thù nữa
-Ý mày là...
-Em định tha cho nó sao??? - Lục Bảo khó hiểu
-Em cũng phải có tính khoan dung chứ nhỉ?? Thôi thì tha cho cô ta một con đường sống chứ nhỉ? Có lẽ em sẽ là người tốt nhất thế giới..
Ngọc My nhân sơ suất của 2 người đang kìm cô, cô liền cắn vào tay của người kế bên và thoát ra ngoài.. Cô giật lấy cây súng trên tay của Băng Băng
''ĐOÀNG''
-Á á á á á á á á
-Anh Kiệt??? Không thể nào...Không...Không.. - Ngọc My bỏ cây súng xuống hốt hoảng.. Bảo Kiệt bị Ngọc My bắn vào bụng. Trong lúc Ngọc My ngắm bắn Băng Băng thì Bảo Kiệt liền nhanh tay chạy tới cản cô nhưng quá trễ, lúc này Băng Băng vẫn chưa nhận thức được chuyện gì đang xảy ra..
-Anh Bảo Kiệt??? Ba??? - bỗng những ký ức ngày đó ùa về trí óc nó khiến nó choáng váng, nó ôm lấy đầu
-Không...Không....Em..Em..không có ý....Em..không...
-Mày....Mày.... Mày... - nó chạy đến Ngọc My như điên cuồng, nó đánh Ngọc My một cách tàn bạo nhất khiến cô không kịp né tránh, mọi người chạy vào can nó nhưng không được, mọi người vừa tới thì nó hét lớn
-Nếu ai lại gần.. Tôi sẽ giết cô ta...
-Băng..Băng....Băng..Băng... - anh đang đau đớn nằm ở phía sau, lúc này Minh Thư đang sơ cứu tạm thời cho anh. Nó chợt nhận ra, anh đang bị thương. Nó liền buông Ngọc My ra và chạy đến chỗ Bảo Kiệt
-Anh Kiệt..Anh Kiệt.. Em ở đây, em sẽ đưa anh đến bệnh viện... Anh sẽ không sao đâu.. - nó vội đỡ lấy anh và chạy xuống ngọn đồi, bỏ lại mọi người đang ngơ ngác ở đó..
-Anh Kiệt.. anh đừng nhắm mắt nha.. Em sẽ không để chuyện này giống 11 năm trước đâu.. Không bao giờ
-Băng Băng...Băng Băng - anh thều thào nói bên tai nó
-Em đây..Em nghe đây, anh nói đi
-Anh...Anh rất yêu...em...
-Em biết anh yêu em....Em cũng yêu anh rất nhiều, em có nhiều chuyện muốn nói với anh cho nên anh đừng nhắm mắt...Không được nhắm mắt
-Happy birthday to you~ Happy birthday to you~ Happy birthday..Happy Birthday..Happy Birthday to you... Chúc mừng sinh nhật 18 tuổi của em, tảng băng của anh - anh hát bên tai cho nó nghe, nước mắt nó rơi không ngừng, nó nhớ sau khi ba nó nói câu sinh nhật thì cũng là ba nó mất. Nó hoảng sợ, có chạy nhanh hơn lúc trước...
-Không...Không...Đừng mừng sinh nhật em...Sau khi anh tỉnh lại, anh mừng sinh nhật em cũng không muộn đâu, anh đừng nói bây giờ, em sợ lắm. Em..rất sợ..
-Sẽ không sao đâu...Anh không sao đâu....
-Đúng anh sẽ không sao.. Anh đừng lo, sắp đến chân đồi rồi... Em sẽ đưa anh đến bệnh viện rồi anh sẽ không sao..
-Anh buồn ngủ quá... Đôi mắt anh nặng quá
-Không được ngủ... Mơ mắt ra đồ ngốc này... Khôn hồn thì mở mắt ra cho em... này....này...Không được - nó chạy nhanh hơn nữa.. Cuối cùng cũng đến chân đồi, nó thấy chiếc xe phân khối lớn đậu ở đằng trước, nó không biết của ai nhưng nó không thể nào kiên nhẫn nữa.. Nó đưa anh lên xe và chạy đi với tốc độ kinh khủng... Chỉ trong 5 phút đã đến bệnh viện gần đó
-Bác sĩ..Có người bị thương...Mau giúp tôi với... - nó vừa chạy vào trong vừa hét lớn khiến mọi người hoảng hồn, liền đưa anh ấy vào phòng mổ, nó cứ đứng trước cửa phòng đi qua đi lại.. liên tục cầu nguyện cho anh
-Anh đừng xảy ra chuyện gì cả.. ba ơi, ba hãy giúp cho anh ấy đừng có chuyện gì nha ba.. Anh ấy là người quan trọng của con. Ba hãy cứu anh ấy...Con xin ba..
|
Khong vit BK se ra sao day
|
Ba mẹ của Bảo Kiệt được liên lạc và thông báo chuyện vừa xảy ra nên ba mẹ của anh liền chạy tới bệnh viện theo như hướng dẫn.. Băng Băng đang ngồi thẫn thờ ở đó, đã 1 tiếng rồi mà vẫn chưa xong, nó rất lo..
-Băng Băng...
-Bác Eliz và Bác Bảo Quốc... - nó đứng lên và cúi chào.
-Bảo Kiệt nó sao rồi con?? - bà Eliz lo lắng hỏi nó
-Viên đạn bị trúng ở gần xương sườn, nhưng con rất sợ bị trúng gần tim. Con lo quá, anh ấy bị như vậy là lỗi của con.. Con thật là đáng chết.. - nó ngồi gục xuống, nước mắt rơi không ngừng..
-Con đừng trách bản thân.. Chuyện xảy ra như thế này không ai muốn cả..
-Không...Không... Đáng lẽ con nên lãnh viên đạn đó. Con xứng đáng với viên đạn cắm vào người con. Con luôn tự hứa với mình là con sẽ không bao giờ để người khác bị thương vì con nữa. Nhưng mà con lại không làm được, con không bảo vệ được người mình yêu. Con...Con...
-Mọi chuyện đã như thế này rồi. Chúng ta không còn cách nào khác ngoài việc đợi và cầu nguyện cho nó bình an vô sự.
-Bác Eliz, bác Bảo Quốc... Con thật sự xin lỗi 2 bác. Tại con mà anh ấy phải như vậy. Con thật lòng xin lỗi 2 bác - nó đứng dậy cúi đầu 90 độ xin lỗi làm cho 2 người ngại ngùng không biết phải làm sao.
-Con đừng làm thế... Ngồi xuống đi con.. - đúng lúc đó, Minh Thư và mọi người chạy đến bệnh viện.
-Băng Băng... Dạ chào 2 bác - mọi người cúi chào rồi đi đến hỏi nó
-Anh ấy sao rồi??
-Tao không biết, 1 tiếng rồi chưa ra.. Mẹ con Ngọc My sao rồi??
-2 người đó nhân lúc mấy tao nhìn mày chạy đi thì biến mất tiêu rồi. Tao không bao giờ muốn cô ta xuất hiện nữa. Biến mất quách cho xong. Dám làm chuyện tày trời như thế.- Bảo Trinh hầm hừ tức giận
-Thôi được rồi.. Tha cho họ đi, mọi chuyện bây giờ coi như chấm dứt không còn liên quan gì đến họ nữa. Mẹ tao đâu?
-Mẹ mày được đưa về nhà an toàn rồi.. Đừng lo. Bây giờ tao và Anh Tuấn về trước nha, có chuyện ba mẹ gọi 2 tao về rồi. Có gì gọi tao nha, chừng nào anh ấy phẫu thuật xong nói tao, tao sẽ đến thăm anh ấy. Tụi con xin phép 2 bác, tụi con về.. - Bảo Trinh và Anh Tuấn cúi chào lần nữa rồi đi ra về, bây giờ chỉ còn Băng Băng, Minh Thư, Lục Bảo, Chí Vĩnh và ba mẹ của Bảo Kiệt.
-Chuyện gì mà liên quan đến gia đình Ngọc My vậy con - bà Eliz tò mò khi nghe được cuộc đối thoại có liên quan đến gia đình Ngọc My.
-Dạ.. Gia đình con và gia đình bên nhà Ngọc My có thù oán của thế hệ trước, bây giờ tụi con có trách nhiệm giải quyết nó. Bây giờ thì xong rồi ạ.. - Lục Bảo thay Băng Băng kể lại toàn bộ sự việc..
-Ôi trời, Ngọc My nó dám làm thế với con trai bác sao??
-Đáng lẽ là Băng Băng bị bắn nhưng do Bảo Kiệt chạy đến can và bị bắn trúng, tụi con thấy thật có lỗi khi lại lôi Bảo Kiệt vào chuyện này..
-Thằng đó chưa bao giờ dám làm việc vì ai cả. Bác lần đầu tiên thấy nó vì một đứa con gái mà chịu hứng viên đạn đó. Bác thật bất ngờ - ông Bảo Quốc khá bất ngờ khi thấy con trai mình lại khác xa như vậy
-Đúng đó ông nó à, hồi sáng này nó ở trong bếp làm bánh kem tới trưa chiều vì bánh bị hư. Tôi chưa bao giờ thấy thằng đó bước một chân vào bếp bao giờ cả. Nó không cho ai vào bếp cũng không cho ai giúp làm hại ăn trưa phải mua đồ ngoài mà ăn. Đến chiều thằng đó ôm cái hộp bánh bên mình, trên người dính đầy bột và kem vậy mà nó không đi tắm mà lấy hộp bánh chạy đi luôn
-Con cũng không ngờ Bảo Kiệt lại thay đổi như vậy. Thật sự con vô cùng bất ngờ..
''Ting'' đèn đỏ trên phòng phẫu thuật đã tắt, cửa được mở ra. Băng Băng liền đứng dậy đi đến bác sĩ
-Bác sĩ... Anh ấy sao rồi bác sĩ???
-Cậu ấy đã qua cơn nguy hiểm, may là viên đạn không trúng những nơi quan trọng cho nên không có gì phải lo cả, nhưng vẫn phải được theo dõi thêm trong bệnh viện. Cậu ấy phải được nghỉ ngơi cho đến khi vết thương lành hẳn..
-Vậy thì tốt quá rồi, cám ơn bác sĩ rất nhiều..
-Không có gì. Đó là trách nhiệm của chúng tôi, bây giờ mời gia đình đi làm thủ tục nhập viện
-Băng Băng à.. Nó ổn rồi, con có thể về nhà được rồi. Mẹ con sẽ mong đó..
-Thôi bác ạ.. Con sẽ chăm sóc anh ấy đến khi anh ấy tỉnh lại..
-Không được, nhìn con kìa.. Chân tay xây xác quá, mặt mũi cũng bị bầm nữa, thôi còn đi vào phòng bác sĩ cho họ băng bó vết thương đi rồi con đi về nhà đi. Sáng con vào cũng được mà.. - bà Eliz và ông Bảo Quốc khuyên nó mãi nó mới chịu đi, nó đứng ở mép tường thấy mấy cô y tá đang đẩy Bảo Kiệt đi ra, nó thấy khuôn mặt của anh tái mét do mất máu, nó rất đau. Vì nó mà anh lại như vậy, nó nghĩ nó đáng để nằm trên chiếc giường đó hơn là anh.
|
|
Băng Băng đi băng bó vết thương xong thì nó đi về nhà. Mọi người ở nhà rất lo lắng cho nó và đang đợi nó về..
-Thưa bà chủ, cô chủ đã về ạ.. - khuôn mặt của cô người làm vui vẻ hẳn lên khi báo tin của nó
-Thật sao?? Cháu tôi.. - bà Quỳnh đứng dậy đi ra thì thấy nó bước đi vào nhà với khuôn mặt vẫn còn dấu vết của nước mắt trên khuôn mặt nó..
-Bà nội... - nó cười nhẹ rồi ôm lấy bà..
-Cháu bà.. Con có sao không?? Họ có làm gì cháu không? Sao cháu lại như thế này??
-Dạ.. Con không sao đâu bà, con mới ở bệnh viện về băng bó vết thương xong hết rồi..
-Bà nghe mẹ con nói là Bảo Kiệt nó bị bắn trọng thương hã con. Nó sao rồi có sao không con??
-Dạ.. Anh ấy không sao.. Phẫu thuật lấy viên đạn ra rồi giờ đang được chăm sóc ở bệnh viện đó bà..
-Ơn trời... Thằng bé nó dễ thương như vậy mà lại bị như thế, thật may là nó không sao cả.
-Dễ thương?? Bà đã gặp Bảo Kiệt sao bà??
-Ừ.. Bà gặp nó ở khu mua sắm mấy ngày trước, bà thấy nó lúng túng ở khu mua sắm nên đến hỏi. Nó nói nó mua đồ làm bánh mà không biết mua như thế nào nên bà giúp nó mua, bà biết được là nó làm bánh sinh nhật cho con đấy.. Đi theo bà - bà dẫn nó đi ra khu vườn sau nhà
-Đáng lẽ là tổ chức sau nhà mà trời mưa nên phải dời vào nhà kho - bà dẫn nó vào trong..
Căn nhà kho lấp lánh ánh đèn nhỏ, trên bàn thì đầy ấp quà. Bỗng nhiên có một đám người từ cánh cửa đi ra
-Chúc mừng sinh nhật Băng Băng nha - đó là Lục Bảo, Chí Vĩnh, Minh Thư, Bảo Trinh, Anh Tuấn, Mỹ Mỹ, Minh Kiều và Lâm Anh. Nó rất bất ngờ
-Mọi...Mọi người sao lại..???
-Bất ngờ lắm hã??? Bảo Kiệt nói dù gì thì cũng phải chúc mừng sinh nhật em cho đàng hoàng, dù sao thì còn 30 phút nữa mới qua ngày sinh nhật của em mà.. - Chí Vĩnh nhìn nó cười tươi
-Mọi người lên kế hoạch dụ em đi chơi để em không về nhà trong khi đó mọi người cùng nhau tổ chức sinh nhật cho em. Tụi này đã giữ bí mật lâu rồi mà không nói cho em biết, sợ em sẽ ngăn cản. Cho nên tụi này đành phải làm vậy thôi - Lục Bảo cũng chen vào giải thích. Lúc đó Lâm Anh đem bánh sinh nhật của Bảo Kiệt ra
-Băng Băng này.. Bánh sinh nhật này là Bảo Kiệt làm cho cậu đó, anh ấy đã làm với tất cả tấm lòng. Tuy hơi vụng về nhưng đó là tất cả những tình cảm mà anh ấy dành cho cậu đó. Thổi nến đi - nó thấy một chiếc bánh sôcôla hơi bị méo những chữ chúc mừng còn bị cong và ẩu nữa. Nhưng nó rất thích, nó nhắm mắt lại và ước ''Phù''
-Hoan hô.....
-Băng Băng này... Tụi chị đã nói chuyện với mẹ của em những chuyện mà bọn chị đã hại em.. Thật ra thì bọn chị đã làm rất nhiều chuyện sai trái với tụi em, nhưng mẹ em lại không trách gì mà lại đối xử tốt với tụi chị nữa. Thật sự chị thấy vô cùng có lỗi với em - Minh Kiều bước ra xin lỗi nó
-Thôi được rồi.. Mọi chuyện cho nó qua đi, tôi không phải người hay để bụng mọi chuyện cho nó vào quá khứ hết đi.
-Ừ... Hôm nay cũng là ngày cuối tụi chị ở đây rồi. Ngày mai tụi này phải qua Đức với ba mẹ luôn rồi cho nên không còn dịp để gặp nhau nữa
-Qua bên đó đừng có mà ăn hiếp người ta đấy..
-Hahaha...Biết mà.. Biết mà.. Không có chuyện đó đâu.
-Chừng nào có thiệp đỏ nhớ mời tụi này đó à nha.. - Bảo Trinh xen vào làm cả bọn cười lớn..
Lúc đó mọi người đứng nói chuyện một lúc lâu, đến khi chỉ còn 10 phút nữa là 12h đêm. Lúc đó mọi người mới tản đi về nhà, Lục Bảo phụ no đem quà lên phòng, nó cầm bánh kem cẩn thận đem lên phòng
''Phịch''
-Quà em nhiều quá à... Anh không chịu..
-Sao chứ?? Sinh nhật năm nào em cũng gởi quà về cho anh, em còn nghe nói quà anh chất 2 chiếc xe taxi lớn mới chở hết đó còn la nữa sao. Quà em nhiêu đây mà nhiều gì
-Haisss..... Anh mới thấy em vui trong ngày sinh nhật đó..
-Nhưng vắng anh ấy em thấy không vui
-Nhưng dù sao em cũng chịu ăn sinh nhật theo như Bảo Kiệt yêu cầu rồi. Thế là vui rồi, may là thằng đó không sao cả - nó ngồi trầm ngâm một lúc, Lục Bảo thấy vậy nên cũng không làm phiền nó nữa mà đi ra khỏi phòng
-Anh đi về phòng mình đây, em ngủ đi. Chúc mừng sinh nhật em
-Cám ơn anh.. Anh ngủ ngon
-Ngủ ngon em gái nhỏ - anh hôn gió rồi đóng cửa phòng lại ''Cạch''
Nó ngồi nhìn cái bánh kem một lúc thì nó lấy dao, dĩa và muỗng để ăn thử thành thích của anh.
-Ặc.. Mặn giữ vậy trời.. Không lẽ anh ấy để muối thay vì đường??? - nó vội lấy ly nước uống một ngụm. Nhưng nó nghĩ lại thì dù sao anh cũng làm tất cả vì nó cho nên nó quyết định ăn
-Ôi mặn quá mẹ ơi... Ăn hết cái bánh này chắc chết luôn quá.
Đến sáng hôm sau..
6h30
''Cốc Cốc'' -Băng Băng à.. Đến giờ đi học rồi con. Trễ rồi kìa
-.......... - trong phòng vẫn không có tiếng động, bà lo sợ vội mở cửa. May là cửa không khóa
-Ối... Băng Băng con sao vậy?? - bà thấy nó đi từ trong nhà tắm ra khuôn mặt tái mét, bà liền chạy tới hỏi thăm
-Con...Con bị sao vậy???
-Không....Không có gì... - nó nhìn chiếc dĩa đã sạch bánh kem. Bà nhìn thấy được nên liền hỏi nó
-Con đã ăn hết cái bánh đó sao? Nhưng mà sao mà đến nỗi mà như thế này chứ??? - bà đi đến định thử một miếng bánh vụn còn sót lại
-Ấy...Ấy... Mẹ đừng ăn...Đừng....
-Ặc...Ặc..Mặn...Mặn...quá...
-Con nói là mẹ đừng ăn rồi mà..
-Đó là lý do con như thế này sao?? - nó gật gật.. Bà phì cười vì cái tính vụng về của Bảo Kiệt, làm bánh mà lại để muối..
-Mẹ ơi...Con chuẩn bị đi thăm anh Kiệt đây.. - nó đi lại tủ đồ định lấy ra một bộ đồ
-Không được.. Con phải đi học.. Nhưng mà con như vậy thôi thì ở nhà đi con à...
-Không...Con phải đi thăm anh ấy...
-Nghe theo mẹ...Nếu không mẹ cấm cửa con đó
-Hừ...Được rồi mẹ.. - nó hầm hừ lấy bộ đồng phục đi vào trong nhà tắm
|