Nhật Kí Tán Gái Thời Học Sinh
|
|
Chập 6:
Lúc đó em vô cùng hốt hoảng không biết giải quyết sao.Lỡ ẻm hiểu nhầm em thì khốn.Nguyên văn tấm thiệp là:
Mình Thích Cậu ♀ S2 ♂ “Mình thích cậu từ hôm đi lao động,tình cảm dần dần này nở theo thời gian.Qua những lần ta tiếp xúc,nói chuyện với nhau.Mình không cần biết cậu có thích mình không.Nhưng dù cậu có chấp nhận tình cảm của mình hay không thì mĩnh cũng đều cảm ơn cậu.Vì cậu đã cho mình biết thích một người lần đầu tiên là như thế nào?”
Quả này thì chỉ có nước tạch.Em cũng có tình cảm với ẻm,nhưng chỉ là quý ẻm mà thôi.Tình cảm của một người bạn dành cho một người bạn. -Giờ tính sao đây?-Thực sự giờ đầu em đang rối tung cả lên.Đang buồn não nề về chuyện của N,giờ lại vướng vào chuyện này nữa.Đúng là một ngày tăm tối. Chuyện gì đến thì nó cũng đến,em đang loay hoay trong mớ suy nghĩ thì có tin nhắn của Ngọc. -Cám ơn vì món quà nha!Còn tấm thiệp…là thật sao? Giờ em không biết nói sao cho ẻm hiểu nữa đây,haizz.Sau một lúc vò đầu bứt tóc suy nghĩ thì em cũng nảy ra sáng kiến: -Không phải như Ngọc nghĩ đâu,tại hôm qua mình với thằng bạn đi mua quà.Không hiểu tại sao lại nhầm tấm thiệp của nhau nữa. Sau một lúc lâu ẻm mới rep lại: Ừ,hi!...làm mình mừng hụt-Chắc là em nó đùa thôi! Xem như giải quyết xong vụ tấm thiệp.Đúng là một ngày tồi tệ tăm tối tàn tạ.Em lăn ra ngủ lúc nào không hay.Chắc tai hôm nay nhiều chuyện suy nghĩ quá nên mệt.
Hôm nay đi học,em chẳng buồn nói chuyện với N nữa.Mọi khi đôi lúc em vẫn hay nó chuyện với nàng.Lâu lâu N có nhìn trộm em một lần,nhưng em chẳng quan tâm nữa.Nói là nói vậy,chứ thích một người đâu phải nói quên là quên được.Trong giờ học đôi lúc em vẫn để ý nàng.Nhưng nhìn N nói chuyện vui vẻ cười nói với thằng Hùng thì cảm giác buồn trong em lại trỗi dậy.Em đành gục mặt trên bàn cho đỡ nhìn thấy cảnh tượng mà em không muốn thấy chút nào. -Em D,mệt lắm à!-Cô thấy em đang nằm gục trên bàn liền hỏi. -Em thấy đau đầu cô ạ-Được lướt em giả bộ luôn,giọng điệu yếu ớt kết hợp với mắt lờ đờ mặt nhăn nhó. -Em lên phòng ý tế mà nằm đi,nằm đây em cũng không học được đâu-Cô đúng là tâm lí thật,hiểu ý em quá.Ngồi đây cứ thấy cảnh hai người đó tâm tình với nhau thì em không muốn đau cũng phải đau.
-Mệt không hả D,tao có thuốc đây nè,thuốc chống giả bộ-Uyên ỏng ẹo biết tỏng em giả vờ liền đá đểu em.Vì bài này em dùng thời cấp 2 nhiều rồi,nên nó cũng nhàm rồi.
Em điệu bộ giả lê lết ra khỏi lớp.Đến góc khuất sau cánh cửa thì em chạy một mạch xuống phòng y tế luôn.Vừa bước vào phòng thì em đã thấy có người nằm trên giường.Giáo viên phụ trách y tế thì không thấy đâu.May mà phòng có tới hai chiếc giường không thì em nằm đất thật.Người nằm cạnh giường em là một bạn nữ.Nhưng đã nằm quay lưng về phía em nên không thấy mặt,với mái tóc khá dài và mượt.Em cũng mặc kệ,nằm giang chân giang tay cho nó thoải mái.Em sắp ngủ được thì có tin nhắn. -Đi đâu đấy!-Tin nhắn của ẻm Ngọc -Xuống phòng ý tế nk.Học thì lo học đi. - Được nghỉ tiết.Ốm đau gì mà xuống đó. -Hơi mệt thôi.Xuống đây cho vui nek. -Hâm,bệnh tật gì mà xuống đó.Thôi nghỉ đi cho khỏe. Đang hăng say nhắn tin thì giọng bạn nữ nằm giường bên cạnh có vẻ khó chịu ra mặt: -Bạn có thể tắt chuông điện thoại và ngừng ấn tạch tạch được không?Mình đang rất mệt.-Nói nhưng mà vẫn không quay mặt lại. -Ừ, biết rồi-Đéo gì đang nhắn tin hay thì làm tụt cả cảm xúc. Em nhắn lại một tin tạm biệt nữa rồi thôi.Sau khi con nhỏ đó lên tiếng thì em mới bắt đầu chú ý đến nó.Không biết mặt mũi nó ra sao nhỉ.Sự tò mò ngày một bộc phát hơn. -Bạn gì ơi!Bạn tên gì vậy? -… -Ngủ rồi à? -Ư…Ưm-Bỗng nhiên con nhỏ đó ôm bụng rồi rên lên khe khẽ. -Này!Bị sao vậy-Em tiến lại gần xem con nhỏ thế nào. Con nhỏ đang ôm bụng mà quằn quại.Lăn đi lăn lại,vẻ mặt đau đớn tột cùng. -Này,có sao không…Đ…để mình đi gọi cô y tế.Cố chờ mình nha! Em vội vàng chạy ra khỏi phòng đi tìm cô y tế,phải mất tới 15 phút thì em mới tìm ra được cô.Cô đang uống trà xanh buôn chuyện với bác bảo vệ ở phòng bảo vệ.Đúng là đàn bà rảnh rỗi thì lúc nào cũng chỉ biết đi buôn dưa bán lê. Em và cô vội quay trở lại phòng y tế.Lúc này con nhỏ trong thật thảm hại.Nó vẫn còn ôm bụng rên rỉ.Tóc nó rối xù và bết lại vì toát mồ hôi.Sau khi cô cho nó uống thuốc được môt lúc thì trông nó có vẻ khá hơn.Bây giờ em mới để ý kĩ,trông con nhỏ xinh thật.Đôi mắt bồ câu với lông mi dài uốn cong,bờ môi đỏ và nước da trắng búng ra sữa.Sóng mũi cao tôn lên vẻ kiêu sa xinh đẹp. -Cô ơi,bạn ấy bị gì vậy!-Em có vẻ quan tâm con nhỏ hơn. -Em ấy bị đau bụng…mà thôi,chuyện con gái em hỏi làm gì?-Cô có vẻ lúng túng nên em cũng không buồn hỏi nữa. -Mà em bị bệnh gì mà lên đây. -À…À…Em hơi mệt nhưng bây giờ đỡ rồi ạ-Em chém đại. -Em là cô biết tỏng lười học nên lên đây chứ gì?Cũng có mấy anh tương tự như em lên đây đấy-Cô cả nói cả cười chọc Em. -Đâu có cô,em học sinh ngoan đứng top đầu lớp đó cô-Em chối bay. -Thôi được rồi,em dìu bạn về lớp giùm cô-Cô cười -Em…Hả-Em ngạc nhiên.. -Em tự về cũng được mà cô-Con nhỏ nói yếu ớt. Nó đi được mấy bước thì loạng choạng suýt ngã.Chắc là còn đau và mệt. -Để mình giúp cho-Không để con nhỏ từ chối em túm tay nó quàng qua cổ em giúp nó về lớp. -Ơ…-Nó lúng túng đỏ mặt nhưng rồi cũng để em giúp. Con nhỏ thua em tới một cái đầu.Thua từng đó cũng đúng thôi vì em thuộc dạng cao nhất nhì lớp rồi. -Bạn học lớp nào để mình đưa về lớp? -10…A5-Thế là học lớp với Sơn cá trê à?Con nhỏ còn đau nên trả lời cộc lốc. Em giúp nó đi đến cửa lớp nó thì một tiếng ồ đồng thanh của lớp nó vang lên.Con trai thì nhìn em vẻ gen gét,còn con gái thì xì xầm với nhau. -Thằng cờ hó,ngon lành quá ha!Định tán gái lớp tao à?-Thằng Sơn từ gần bàn cuối hét toáng lên. Em thì đỏ mặt không nói được gì chuồn lẹ về lớp.Đằng sau còn nghe được tiếng lí nhí của con nhỏ: -Cám ơn nha!
-Thưa cô,cho em vào lớp ạ? -Ừ,em vào chỗ đi. -Khỏi mệt nhanh vậy ông tướng-Văn vẹo đá đểu -Ừ-Em trả lời cho qua chuyện rồi lại nằm úp mặt lên bàn. -Thằng này hôm nay bị sao sao ấy-Văn vẹo -Chắc lúc sáng nó bị chó cắn nên bây giờ như thế đó-Uyên
Em mặc kệ,cứ nằm úp mặt miên man suy nghĩ,chứ mọi khi là em cho bọn nó dính cước cả rồi. Mà sao mình cứ dính vào mấy chuyện giúp đỡ gái thế nhỉ.Mà toàn gái xinh mới chết chứ.Mà công nhận con nhỏ đó xinh thật,còn xinh hơn cả N nữa.Mình đang nghĩ cái quái gì thế nhỉ,trở về thực tại đi.Dù sao mình vẫn còn thích N rất nhiều.
-Về thôi cha nội,hôm nào cũng nằm trên bàn,bố không kêu thì định ngủ đây luôn à?-Cường quạ đập em dậy. -Ờ-Em đứng dậy,lết long thể ra về. Chiều nay phải đi học buổi chiều,chán quá.Em mà đi học buổi chiều thì không ngủ trưa được.Tối đến học lại ngủ gật nữa rồi.
-Êu,tí nữa đi học qua đón tao nha,xe tao bị hỏng rồi-Tin nhắn của Thằng Sơn -Xe đéo gì hư suốt thế!Vứt con mẹ nó đi.Mặc đồ dần đi. -Vứt là vứt thế nào,xe gia truyền nhà tao đó mày Em không rep lại nữa,mặc đồ vào rồi đạp xe sang nhà thằng Sơn.Thằng này là lười đạp xe nên toàn biện lí do để đi xe ké em với thằng Mậm.
|
Chập 7:
-Nhanh lên ông tướng ơi! -Đây rồi,đây rồi!Làm móe gì hét to thế. -Tao bảo mày mặc đồ trước đi rồi mà -Tao bận giải quyết chuyện buồn tí. -Thằng cờ hó rõ vô duyên Hôm nay em bắt nó chở,ai bảo can tội lười đạp xe toàn đi ké. -Thằng Mậm chiều nay không học à?-Em hỏi nó -Lớp nó được nghỉ. Đi được một đọan nó nhớ ra chuyện hồi sáng liền hỏi em. -Sao mày dìu ẻm hot girl lớp tao về lớp thế? -À…tao mệt lên phòng y tế nằm.Lúc về thì cô y tế nhờ tao đưa con nhỏ về lớp. -Con nhỏ kết mày hay sao mà cứ hỏi tên với lớp mày cho bằng được. -Chắc nó muốn cám ơn tao thôi-Em hơi phồng mũi đỏ mặt,may mà em ngồi sau nó,không thì nó thấy bản mặt em bây giờ nó chọc em chết. -À mà con nhỏ đó tên gì thế? -Kết ẻm rồi phải không?Hé hé -Đâu có,thì nó biết tên tao thì tao cũng phải biết tên nó chứ -Thôi đi mày,tao đi dép lào vào bụng mày rồi -Thôi…mày không nói tao cũng không cần-Em giả bộ bất cần -Ẻm tên Nhật Linh,học giỏi lại xinh,tính tình cũng được. -Thôi,đạp nhanh lên cha nội-Em đánh trống lảng đỡ nó lại đá đểu em.Thấy xinh thì em cũng hỏi tên cho biết thế thôi,chứ em cũng không có ý gì với nhỏ cả. Vừa vào lớp,bọn chiến hưu đã lôi em vào cuộc chém gió.Được một lúc thì vào học,hôm nay học thêm toán nên cũng dễ thở.Cô chỉ khắt khe vào buổi sáng chứ buổi chiều thì dễ giãi hơn.Hôm nay thằng Hùng cận không đi học nên N chỉ ngồi một mình.Đang chém gió hăng say với thằng Việt với thằng Văn vẹo thì có tờ giấy được vo lại ném vào trúng giữa vở em.Em quay sang hướng tờ giấy,thì ra là N. -Oắt tờ hợi,tự nhiên ném giấy làm chi vậy biết.Hay bỏ thằng Hùng quay sang kết em rồi.Hé hé,em giỡn thôi.Hai đứa nó mới yêu nhau được mấy ngày,làm đóe gì có chuyện chia tay nhanh thế.Em vội giở tờ giấy ra,dùng một tay che lại.Bọn chiến hưu là chúa tò mò,lớ xớ nó giật mất thì toi. -Sao mấy hôm nay D tránh mặt N vậy? -Vẫn bình thường mà.-Em viết lại rồi ném qua cho N. -Thế sao inbox không pm lại-Ẻm lại ném qua em. -Mình có tin nào đâuchawsc là bị lỗi gì không nhận được-Em chém đại N không ném lại cho em nữa,cứ chăm chú nhìn lên bảng rồi ghi ghi chép chép.Vẻ mặt có chút buồn,em biết tỏng giận em nên giả đò thôi. Em không chát với nàng vì em không muốn phá đám chuyện tình cảm của hai người.Lỡ em không kiềm chế được lại nói thích nàng thì cũng khiến nàng khó xử.Mà nàng thì đang trong giai đoạn là bồ thằng Hùng cận,cướp vợ bạn là tiểu nhân lắm.Mặc dù em cũng là ngụy quân tử. Vừa ra chơi,bọn chiến hữu đã lôi em lên căng tin.Cả lũ cười nói ầm ĩ cả lên. -Hôm nay thằng Văn vẹo khao cả lũ.thích ăn gì thì lấy tẹt lơ đi nha!-Cường Quạ lên tiếng -Thằng Văn hôm nay đại gia thế.Mới trúng lô hay đề à? -Không-Bỗng dưng nó lúng túng mặt còn hơi đỏ nữa. -Oắt tờ hợi,thế chuyện đóe gì nói đi mày. -Để tao kể nốt cho,nó còn đang ngại,hế hế-Thằng Cường quạ tiếp tục -Kể nhanh đi mày-Thằng Bằng háo hức -Thằng Văn vẹo vừa tán đổ em Trang lớp ta,hú hú -Ồ!Kinh nhể,thế mà giấu anh em-Việt -Thì giờ biết rồi đó-Mặt nó vẫn còn đỏ. -Em trang cũng thuộc dạng xinh nhất nhì lớp ta đó nha!-Em tiếp lời. -Những vẫn thua em N nha mày!-Thằng Văn vẹo nháy mắt với em. -N có người yêu rồi-Em giọng hơi buồn -Ai thế mày?-Văn vẹo vẻ ngạc nhiên xen lẫn tò mò.(Chuyện em thích N em chỉ kể mỗi nó biết.Vì nó kín miệng nhất bọn) -Thằng Hùng cận -Thằng đó thì có đóe gì hay mà con N yêu nó.Thằng đó sống hai mặt,tao học với nó thời cấp hai tao biết tỏng.-Thằng Cường quạ khó chịu lên tiếng. -Thôi,không phải chuyện của anh em chúng ta.Chuyện của anh em bây giờ là chúc mừng cho thằng Văn-Em nói lớn để đánh trống lảng.Em không muốn nhắc đến chuyện buồn đó lần nào nữa. -Anh em ơi!-Thằng Văn vẹo chủ thầu khởi xướng -Ơiiiiiiiiiiiii!-Cả lũ -Anh Em à! -Ơiiiiiiiiiiiii! -Hai ba zô!Hai ba zô!Hai ba uống!!!! Cả bọn uống Sting thôi mà làm như mở tiệc đập phá vậy.Dù sao cũng vui,cả lũ ngồi nhấp nháp sting với Bim bim.Ra về,đi đến đoạn nhà xe em còn trêu bé Trang. -Trang ơi! -Gì thế? -Cho anh Văn về với kìa,xe ảnh bị hỏng rồi. Bé Trang thế là mặt cứ đỏ bùng lên.Lên xe về luôn,không dám nhìn hội chiến hữu em đang cười nghiêng ngả.Thằng Văn vẹo đỏ mặt đấm em một cái sau lưng rõ đau. -Bạn hiền,bình tĩnh nào,hé hé-Em vẫn còn cười
Tối đó,em đang onl facebook thì có tin nhắn từ một người lạ. -Chào -Ai vậy? -Bạn lúc sáng được bạn giúp ấy. -Ừ,hết đau hản chưa?-Em ngạc nhiên Em mở cửa sổ vào trang cá nhân của N.linh.Thế đóe nào mà em đã kết bạn từ bao giờ.Chắc là thấy cùng trường nên em xác nhận hết.Ảnh đại diện nhìn rất ngây thơ con gà mái tơ.Nhưng mà nhìn không xinh bằng ngoài đời. -Hết đau hẳn rồi.Cám ơn nha! -Ừ,bạn bè giúp nhau là lẽ thường thôi mà. -Mà từ đầu năm giờ không thấy mặt mũi D bao giờ vậy? -Mình cũng có thấy bạn đâu?Bây giờ biết là được rồi. -bạn là bạn của Sơn à? -Ừ,cùng xóm nk Thế là em với nhỏ chat cả buổi tối.Chắc kết em rồi cũng nên,hé hé (Em đùa thoai) Lại là một buổi sáng như thường ngày,em lại đến trường.Vừa vào lớp hội chiến hưu lôi cổ em lại hỏi cung. -Mày khai thật đi-Giọng thằng Việt nghiêm trọng. -Khai cái đóe gì?-Em đếc hiểu chuyện gì cả. -Cả khối đã loan tin mày là bồ của N.linh học 10A5 rồi.Khai thật hay để bị thông đây?-Thằng Bằng lên tiếng -Ấy…Ấy…Bình tĩnh bạn hiền.Có chuyện gì từ từ nói.-Em kêu gào thảm thiết. Cả lũ chiến hữu đè em lên bàn.Sức người có hạn,tới 4 thằng giữ em nên em không thể nào thoát ra được.Cả lớp thì tập hướng mắt về phía em,đứa xì xầm,đứa chỉ trỏ. -Tao khai,tao khai,thả tao ra đã. Lũ bạn em nghe nói vậy mới chịu thả em ra. -Chuyện là hôm qua..-Em vừa nói vừa lùi mấy bước. Thừa cơ bọn nó đang chú ý lắng nghe em nói mà không đề phòng.Em chạy ù té ra khỏi lớp,vừa đến cửa lớp thì vấp phải ai đó.Người đó lại đang rinh một chồng vở,nên vở cứ gọi là bay tung tóe.Em quay qua định xin lỗi thì: -Ơ…Hơ…Ngọc à?-Em lúng túng. -Có sao không?Mình xin lỗi nha-Em lấy lại bình tĩnh,đỡ ẻm dậy rồi giúp em nhặt vở. -Không sao-Ẻm nói giọng lí nhí. 39 đôi mắt trong lớp em chĩa thẳng về phía em và ẻm,rồi một tiếng ồ vàng lớn.Em xấu hổ đỏ mặt chào ẻm rồi lui binh vào lớp. -Quen em N.Linh còn định cưa luôn em Ngọc tóc đỏ à mày?-Thằng Văn vẹo đá đểu em. -Mày điên à,chẳng có em nào cả.-Em hất hàm -Nếu mày kết em Ngọc thì nhường tao em Linh nha!-Thằng Cường quạ cười nói. -Đậu má rau xanh!Đã bảo không có em nào rồi mà-Em hét lớn,những con mắt ban nãy lại chĩa thẳng về em. Tiếng trống trường báo hiệu đã vào học.Em vô tình nhìn sang N,thì nhận được một ánh mắt khó chịu.Hay N tưởng mình bắt cá hai tay thật.Mà nghĩ sao cũng được,vì em với N cũng chẳng là gì cả. Đến tiết ba,em đang chăm chú nghe giảng thì một tờ giấy bay từ đâu tới đập ngay vào đâu em.May là giấy chứ đá thì em đi về với ông bà tổ tiên rồi.Em Nhìn về hướng người ném đồng thời nhặt tờ giấy từ đất lên.Thì ra là thằng cờ hó Việt,vẻ mặt nó tái đi,em cứ nghĩ nó ném trêu em. -Đưa tờ giấy cho tao-Uyên ỏng ẹo giơ tay đòi giật tờ giấy. -Ế ế,bình tĩnh bạn hiền.-Em giơ tay cản nó Thì ra là nhầm địa chỉ,hai đứa này có chuyện gì mà giấu anh em chiến hữu thế?Uyên từ trước đến nay chỉ thân em với Cường quạ,vì bọn em ngồi chung bàn.Còn thằng Việt thì đôi lúc mới nói chuyện một câu.Càng nghĩ em càng tò mò hơn.Thế là em mở tờ giấy ra đọc. -“Tí nữa ra về cho ck quá giang nha! -Ố ồ-Em ngạc nhiên nói to. Cô chĩa thẳng cặp mắt về phía em,nói lớn: -Chuyện gì thế anh D -Em xin lỗi cô ạ!-em đứng dậy xin lỗi cho lành,không lại được ngồi sổ đầu bài thì toi. -Anh cứ cẩn thận đấy-Nói rồi cô tiếp tục bài giảng. -Trả đây-Đọc được rồi nên em cũng trả nó cho lành. Vì mới dích cước của bà cô nên ngồi chăm chú một lúc em mới tiếp tục câu chuyện: -Định sao đây!-Em nói lí rí trong cổ họng đủ để Uyên nghe. -Sao là sao-Nó đỏ mặt -Hai đứa mày khao tao chầu,không thì tao cho cả thế giới này biết-Em đe dọa nó. -Tao cấm mày đấy-Nó nhéo em một phát ngang hông,đau thấy mồ. -Ái da… Mày không khao thì tao bắt thằng ck mày khao-Em hậm hực. -Kệ mày,tao không bít,không bít-Nó nói rồi bịt tai để không nghe những lời em nói nữa.Hé hé,chắc là chị đang xấu hổ đây mà. Giờ ra chơi,em nói nhỏ vào tai thằng Viêt: -Mày không bịt miệng tao bằng chầu nước thì tao cho cả thế giới này biết chuyện của mày. -Hừ,thôi được rồi -Hai thằng mày có chuyện gì thế?Tính đánh quả lẻ à?-Thằng Cường quạ xía vào (Từ nãy giờ nó ngủ trên bàn nên không biết chuyện gì cả) -Không có gì đâu? -Chuyện gì là chuyện gì-Em với thằng Việt phối hợp giả đò. -Tao mà biết được chuyện gì thì hai thằng mày liệc đó với tao-Nó giở giọng hăm dọa. -Đã bảo không có chuyện gì mà.-Thằng Việt chối bay.
Buổi chiều đó như đã hẹn,em đi học sớm để ăn chầu bánh xèo của Thằng Việt với Uyên.
-Bánh hôm nay sao ngon lại kì vậy?mọi khi tao ăn tháy bình thường-Em mặt gian tà đá đểu hai đứa nó. -Ngậm mồm và ăn đi-Uyên mặt sát khí -Đừng nóng bạn hiền-Em cười nói -Chuyện của chúng mày lâu chưa. -Cũng gần một tháng-Thằng Việt mặt đỏ ửng. -Thế tao không hỏi thì mày định giấu luôn à? -Thì từ từ rồi cũng biết hết mà.
Ăn xong bữa chùa,em và hai đứa nó đi học.Hôm nay học hóa,bà chằn này rất nghiêm nên tụi em không đứa nào dám ho he.Vừa ra chơi,bọn chiến hưu đã lôi cổ em lên căng tin.Lạ thay là nó kéo cho bằng được Uyên theo.
|
Chập 8:
-E hèm,hôm nay thằng Việt khao,nên anh em cứ tự nhiên.Muốn ăn gì thì cứ lấy.-Cường quạ thản nhiên. -WTF,sao lại là tao-Thằng Việt bất ngờ. -Không mày thì là ai nữa-Nó nói rồi đập tờ giấy bị vò nát lên bàn. Thằng Việt cầm tờ giấy đọc xong thì cả Uyên và nó nhìn em với ánh mắt tóe lửa. -Không…phải tao nói đâu-Em vừa nói vừa đồng thời đứng dậy đề phòng bị ám sát. -Thế sao tờ giấy này nằm ở đây,mày đã ăn của tao rồi mà-Thằng Việt tức giận đứng phắt dậy. -Nó không liên can đâu, lúc sáng tao thấy tờ giấy này nằm trong ngăn bàn của con Uyên.Tổ hợp lại lúc con Uyên nói với thằng D và lúc mày với thằng D nói chuyện với nhau là tao đã kết luận được sự việc rồi-Nó đắc chí. -Tao đã bảo rồi mà,không phải tao-Bây giờ em mới giám ngồi lại ghế. -Hừ,không phải tại mày lúc sáng đọc được tờ giấy thì-Thằng Việt hậm hực. -Dù sao sớm hay muộn cũng biết cả mà,hề hề.-Em cười xòa cho qua chuyện. Thế là thằng Việt lại phải bỏ tiền túi ra khao cả lũ lần nữa.Quy định của hội em là thằng nào có bồ thì phải khao cả lũ.Thế là em tự dưng được ăn chùa tới hai lần của thằng Việt.
Ra về,em với thằng Việt đi cùng nhau:
-Tại mày mà tao cháy túi rồi nè.-Nó vẫn hậm hực chuyện lúc nãy. -Chấp nhận đi,sớm hay muộn cũng như nhau cả thôi. -Hừ…mày ăn chùa của tao tới 2 lần đấy,sớm hay muộn cái móe gì. -Hề hề…tại mày xui thôi.Tao về trước đây!Bey thằng bồ con bạn.
Thế là trong hội chiến hữu tính cả em nữa là 5 thằng.Có 2 thằng đã viết đơn xin ra khỏi hội F.A.Còn em với thằng Cường quạ và thằng Bằng vẫn bơ vơ một mình.Chắc em cũng phải kiếm con ghệ (tiếng miền nam) cho bằng anh bằng em chứ.Nhưng em không phải như những đứa khác,cứ thấy xinh xinh là bọn nó xờ cua luôn.Còn em phải có tình cảm thì em mới yêu được.Thế ca này mới khó chứ,mà em bây giờ vẫn thích N,nhưng N đã có thằng Hùng cận rồi.
Ngày 20/11 cũng đến,lớp em đã dự định buổi chiều hôm nay sẽ đến nhà cô chủ nhiệm.Thời tiết hôm nay gió mùa nên khá là lạnh.Như dự kiến,bọn em sẽ tập trung ở nhà thằng Hiếu lớp trưởng để chuẩn bị rồi mới đi.Đứa nào cũng có đôi có cặp đi với nhau,chỉ em với hai thằng trong lớp nữa là đi xe một mình.Cảm thấy trong lòng cũng hơi tủi thân. -D cho mình ngồi chung xe được không? -Ơ…Thằng Hùng nó ghen thì sao?-Em liếc mắt xem thằng Hùng đang ở góc nào,chứ lỡ nó máu ghen nổi lên thông em thì khốn.Nhưng may là không thấy mặt mũi nó đâu. -Không sao đâu,đi nhanh nào-N nhảy lên xe em ngồi yên vị,vẻ mặt N đan xen chút buồn. -À…ừ…thì đi. Em và N cứ đi như vậy chẳng nói với nhau câu nào cả.Đến khi bỗng nhiên em thấy thằng Hùng đi trước em từ bao giờ. -Ê,sang xe thằng Hùng mà ngồi kìa.-Em quay lại phía sau xe. -Không thích.Thế D không muốn cho N ngồi à? -Không phải.Chỉ là…-Em định nói nhưng rồi lại thôi. Hai đứa lại tiếp tục đi như thế chẳng nói với nhau câu gì cả.Nhưng thằng Hùng một lát lại cứ nhìn em với ánh mắt sát khí.Nhưng vẫn thích hơn là N bỏ hai tay vào túi áo em,cứ như được nàng ôm vậy,thinh thích. -Cho bỏ nhờ cái tay cái,lạnh quá!-N nói nhỏ. -Ừ-Em trả lời lí nhí.
Quả này thì thằng Hùng túc sôi máu,nhưng đâu phải lỗi tại em đâu.Mấy đứa xung quanh cứ xì xầm: -Con N bỏ thằng Hùng qua cặp bồ với thằng D à mày? -Tao biết đếu đâu được,chắc vậy. -Tội nghiệp thằng Hùng,bị cướp bồ. -Thằng D khốn nạn thật,cướp vợ bạn. Đúng là miệng lưỡi thiên hạ,em mặc kệ.Rồi cũng đến nhà cô,thằng lóp trưởng thay mặt cả lớp tặng hoa chúc cô: -Nhân dịp 20/11 ngày nhà giáo Việt Nam,em thay mặt cả lớp chú cô luôn luôn trẻ đẹp và hạnh phúc.Đặc biệt là chúc cô luôn đủ tâm, trí và lực để ngày càng cống hiến nhiều hơn nữa vì chúng em. -Cô cám ơn em và cả lớp nha!-Cô cười hiền từ. -Thôi các em vào nhà cả đi,ở ngoài này gió lạnh lắm. Thế là cả lớp vào nhà,cô đã dọn sẵn hoa quả và hạt dưa.Ngôi nhà hai tầng khá rộng và bày trí nội thất theo kiểu châu âu.Hầu như nội thất trong nhà đều là màu trắng,mang vẻ tinh khiết và trong sáng. -Các em ăn đi,cứ tự nhiên như ở nhà-Cô cười nói nhỏ nhẹ. -Dạ vâng,Cô cũng cứ tự nhiên như ở nhà-Thằng Son lên tiếng,thành phần bá đạo đến hại não. -Mày im lặng mà ăn đi-Thằng Cường nhét vào miệng nó miếng táo. -Nè-N đưa cho em miếng táo. -Ơ…ừ-Em hơi ngại,lúng túng nhận.N ngồi trên ghế,còn em đứng sau chỗ N vì không có đủ chỗ.Chắc là N thấy vậy nên lấy cho em thôi. Cả lớp lại được dịp ồ lên,em thì đã ngại nay còn đỏ mặt hơn,N cũng vậy.Thằng hùng thì nhìn em với ánh mắt khó chịu,không nói gì. -Hai anh chị tình tứ quá nha.-Thằng Văn lên tiếng. -Ăn đi anh,Xương anh quá nè-Thằng Bằng và Cường quạ diễn lại cảnh vừa rồi để châm chọc em.Điệu bộ thằng Bằng như như con gái ẻo lả đút cho Cường quạ.Cả lớp lại ôm bụng cười nghiêng ngả,cô cũng không nhịn được cười.Cả buổi chiều chơi ở nhà cô,đến 5h30 thì bọn em mới chào cô ra về.Cô ra trước cổng tiễn,học sinh về hết cô mới vào nhà.
-Lên xe đi,Hùng chở về-Nó nói với N (Chắc là sợ em cuỗm mất bồ nó) -D cho mình về với nha-N giả bơ nó sang xin em quá giang. -Ừ-Em cũng đành cho ngồi,em thì cũng không thích chở lắm đâu,mệt bỏ xừ. Thế là được gái ôm tiếp,dù có hơi mệt vì đường khá xa lại chở thêm con heo (mong là N đừng có đọc được).Thằng Hùng chắc tức em lắm luôn.Kệ nó,ai bảo để bồ giận làm chi. -Hùng với N có chuyện gì à? Bây giờ chỉ còn hai đứa nên em mới giám hỏi. -Ừ-Sau một lát im lặng. Em chỉ hỏi cho có lệ thôi,chứ chuyện tình cảm người ta thì kệ người ta.Em không phải loại tiểu nhân đục nước béo cò.Trời mùa đông nên màn đêm nhanh chóng buông xuống sớm.Cả hai đứa có vẻ nói chuyện nhiều hơn thì,có hai thanh niên đi xe Novou lạng lách đánh võng đi qua. -Cô bé dễ thương ơi!Đi chơi với bọn anh đi!Ngồi xe đạp cùi bắp làm gì cho lạnh.-Thanh niên ngồi sau lên tiếng. -Sang đây ngồi giữa cho ấm nè em.-Thanh niên lái xe cũng đưa lời châm chọc.
|
Chap 9:
Em thì cố đạp nhanh xem như hai thằng khốn nạn kia không xuất hiện.Nó có tới hai thằng mà đều to con hơn.Lớ xớ nó thông cho thì khốn,em có bị tẩn một trận thì cũng không sao.Vì hồi lớp 9 cũng là học sinh cá biệt nên đánh nhau suốt,nên cũng chịu đòn quen rồi.Nhưng còn N nữa,nên tốt nhất im lặng.Im lặng không phải là hèn,im lặng là để chờ phen trả thù.
N ngồi sau quay mặt đi hướng khác,áp mặt vào lưng em.Cơ thể hình như run rẩy,chắc là nàng sợ lắm.Em cảm thấy mình thật vô dụng,nhưng trong trường hợp này thì em cũng đành vô dụng vậy. Sau một lát trêu chọc thì hai tên khốn nạn kia đánh võng rồi ép con thiên lí mã của em vào vỉa hè.Cả hai xe đều đi với vận tốc ánh sáng ,nên em không thể bình tĩnh xử lí tình huống.Thế là con thiên lí mã trượt dài rồi ngã xõng xoài ra vỉa hè.Em và nàng thì mỗi người văng ra một hướng.Lúc bấy giờ,hai thằng đã xấu còn đầu gấu kia mới chịu buông tha bọn em.Thằng đằng sau còn quay lại cười chậm chọc,thật tức chết.
Cảm giác toàn thân lúc đó gọi là ê ẩm,cộng thêm cái lạnh của thời tiết về đêm càng làm em đau đớn hơn gấp bội.Sau một hồi nhăn nhó thì em cũng lấy lại phong độ tiến lại phía xe xem có hỏng hóc gì không.
À nhầm,em tiến lại phía nàng xem có bị thương gì nặng không.Ngã như thế không bị gì mới là chuyện lạ.
-N có sao không?-Em quan tâm.
-N…bị nhẹ thôi.Thế D có bị gì không?-Mắt nàng đỏ hoe,nước mắt chực trào ra.
Dù em biết nàng rất đau những vẫn cố vờ để em khỏi lo.Nàng còn quan tâm đến em nữa,cảm giác lúc đó thật ấm áp.
Sau một lát đảo mắt từ dưới lên trên thân thể ngọc ngà của nàng.Tổng kết lại chấn thương thì nàng bị sứt một mảng lớn trên đầu gối,rách cả quần luôn.Bàn tay thì đầm đìa máu,nhưng không biết sứt chỗ nào.Còn bên trong có bị gì nữa không thì em cũng chịu.Em nhìn nàng mà trong lòng đau xót thay.Đúng là lũ khốn,không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.
-Bị như thế này mà bảo nhẹ à?-Em cau mày.
-Thôi,D chở N về đi.Muộn lắm rồi.-Nàng đánh trống lảng.
-ừ…-Em nói lí nhí,vì em cảm thấy có lỗi với nàng.
Em đỡ nàng dậy ngồi lên xe,rồi cố lết chân mà đạp,cho dù biểt rằng em cũng rất đau.
Đi một đoạn,em bỗng nhiên buột miệng:
-D…xin lỗi N nha!
-Tội lỗi gì ở đây?-Nàng tựa đầu vào lưng em,hai tay vẫn bỏ vào trong túi áo em.
-Vì…D mà N bị như thế này.
-Lỗi của hai anh kia chứ bộ,D cũng bị thương mà-Vẫn gọi hai thằng khốn nạn kia là anh mới chết chứ >.<.
-Ừ,nhưng D chẳng làm được gì cả-Em nói giọng trùng xuống.
-Đã bảo D không có lỗi mà-Nàng giọng khó chịu.
-Nhưng…
-Nói nữa là N giận luôn đó nha!
Em lúc đó chỉ biết cười trừ,dù biểt rằng một phần lỗi là do mình.Dù bị thương,nhưng được người mình thích ôm như thế này cảm giác thật ấm áp.Sự lạnh lẽo về đêm cũng được nàng xoa dịu đi phần nào.
-Ớ,D đạp quá nhà N rồi kìa.-Nàng hoảng hốt.
-Về nhà D đã.-Em thản nhiên.
-Về nhà D làm gì?quay lại nhanh đi-Nàng nói rồi bấu vào hai bên hông em.
-Á…ngồi yên nào.Lớ xớ ta cho cuốc bộ về đó.-Em giở giọng hăm dọa.
-Thách đó-Nàng giọng giận dỗi.
-Để N về như thế này,rồi bố mẹ N mắng cho thì sao?Rồi mai đi học lại trách mắng sang D thì làm sao?
-Kệ,không biết.Cho N về.-Nàng vẫn bấu véo em.
Em đành chịu đau mà chở nàng về nhà em.Thực ra tại vì hôm nay bên nhà ông nội có việc,nên bố mẹ em phải về bên đó.Nên em mới dám dẫn gái về nhà chứ,bố mẹ em ở nhà thì cho em thêm gan em cũng không dám.Và đây cũng là lần đầu tiên em đưa gái về nhà.
-Đến nơi rồi,mời cô nương vào nhà các hạ.-Em phanh gấp làm cả người nàng đổ vào lưng em,sướng tê lưng (Trò này là nhiều bác thực thi rồi á nha!)
-N không vào đâu?gặp bố mẹ D ngại lắm-Nàng nói lí nhí.
-Bố mẹ D không ở nhà đâu,đừng lo.
-N…càng không vào đâu-Nàng bỗng nhiên đỏ mặt.
Em mặc kệ,em cứ kéo nàng vào nhà cho bằng được.Chắc nàng nghĩ em là hổ,dụ vào hang ăn thịt đó mà.
-Ngồi xuống ghế đi,không có ai ở nhà đâu mà ngại-Em cau mày.
Chờ nàng yên vị,em vào phòng lấy dụng cụ y tế.Em tiến lại phía nàng,đặt hộp y tế xuống rồi ngồi trước chân nàng.
-Thôi,để mình tự làm cũng được-Nàng ái ngại.
-Ngồi yên nào,D hộ tống N về nên phải có trách nhiệm chứ-Em nghiêm nghị.
Nghe em nói vậy,nàng mới để yên cho em muốn làm gì thì làm.(Các bác đừng nghĩ đen tối nha).Em lấy thuốc đỏ rắc vào vết thương,rồi lấy băng quấn lại tỉ mỉ.Trong lúc băng bó nàng có rên rỉ,vì em là con trai nên không khéo léo trong mấy chuyện này.Nhưng dù sao cũng hoàn thành công việc sơ cứu cho bệnh nhân N là được rồi.
-N đói không?-Em cũng thấy đói nên hỏi nàng.
-Cũng hơi hơi đói thôi-Nàng ái ngại.(Đói thì nói đói còn hơi hơi nữa,đúng là con gái )
-Vậy vào ăn cơm với D luôn nha!-Em hào hứng mời nàng.
-Thôi,để N về nhà ăn cũng được.
-Vào ăn với D đi mà,năn nỉ đó.Ăn một mình buồn lắm.-Em làm bộ mặt con mèo ra nài nỉ.Cuối cùng nàng cũng phải chiều lòng em.
Cơm nước trước khi đi mẹ em đã chuẩn bị sẵn,lấy thêm bát đũa nữa là được.Nhìn cách nàng ăn trong thật dễ thương,hình như nàng vẫn còn ngại thì phải.
-N ăn nhiều đi,không phải ngại gì đâu.Cứ tự nhiên như ở nhà.-Em cười rồi gắp thức ăn cho nàng.(Con trai mà,rất thích thể hiện sự ga lăng với con gái)
-Để N tự gắp,D làm thế N càng ngại thêm ý.
-Ừ,vậy thì kệ N đó.
Em vừa ăn vừa ngắm nàng,đúng là thú vui tao nhã,vừa ăn vừa ngắm gái.Em với nàng cứ như vợ chồng son ý,hí hí.
-Sao cứ nhìn N hoài vậy,mặt N dính gì à?-Nàng đỏ mặt,lấy tay rờ lên mặt.
-Không,nhìn cách N ăn buồn cười quá,ha ha...-Em chọc nàng.
-D mà còn trêu N nữa là N về luôn đó nha!-Nàng giận dỗi.
-Thôi được rồi cô nương,xin thứ lỗi cho tại hạ đã mạo phạm.
Em ăn hết 3 bát thì nàng mới ăn xong 1 bát.Thấy em ăn xong chắc nàng cũng ngại nên cũng thả đũa xuống luôn.Đúng là con gái,đã ăn ít còn ăn chậm.
-Sao ăn ít vậy,để D bới thêm cho.
-Ở nhà N cũng ăn vậy mà-Nàng cầm bát lên sợ em dành bát bới tiếp.
Ăn uống no say,em lại phải hộ tống nàng về.Trước khi về,em phải lấy cái quần cũ của chị em để nàng thay.(Về phần chị em chưa xuất hiện thì em sẽ kể sau nha).
Đóng cửa xong,em nhảy tót lên xe đạp chậm rãi.Tội gì mà đạp cho nhanh,cứ đi từ từ mà tận hưởng hạnh phúc cuối cùng của ngày hôm nay.
Hai đứa có vẻ nói chuyện thân thiết hơn,em còn xen lẫn vài câu để chọc nàng nữa.Thế là cứ bị nàng nhéo ngang hông suốt,trời lạnh nữa đau thấu xương.Hôm nay bầu trời tối mịt và lạnh lẽo,nhưng sao em vẫn thấy cảnh tượng xung quanh thật thơ mộng và lãng mạn.Đúng là đi nàng thì cho dù đi đâu em cũng cảm thấy hạnh phúc.
-Đến nơi rồi,N vào đây.
-Ừ,tạm biệt.
Ngậm ngùi nuối tiếc chia tay nàng,em đạp thật nhanh về nhà.Nói thiệt là đi một mình em sợ ma lém.Lúc nãy là đi với gái được ôm,nên khí thế anh hùng tăng cao nên không có sợ.
Em vừa vào nhà được một lúc thì bố mẹ em cũng về.
-Không học hành gì à D?-Bố em vừa bước vào nhà đã hỏi liền.
-Con học xong rồi mà bố-Em nói dối quen miệng rồi nên mặt tỉnh bơ.
-Có thật không đấy?-Bố em nghi hoặc.
-Thiệt mà,con lên ngủ đây.-Em đánh trống lảng chuồn lẹ,đề phòng bị bại lộ.
Vừa tót lên phòng là em lại bật máy tính liền.Như một thói quen,em lại vào facebook đầu tiên và xem nàng có onl không. Em vừa sáng nick thì nàng đã inbox cho em ngay:
-D còn đau nhiều nữa không?
-Chuyện vặt ý mà.sứt vài chỗ nhỏ thôi.-Em lại chém như chém khoai,thực ra đau và ê ẩm thấy mồ.
-Ừm,vậy là N yên tâm rồi.
-Thế N có bị bố mẹ nói gì không?
-N phải nói dối là ăn cơm ở nhà cô,còn chuyện bị thương không biết nk.Lần đầu tiên N nói dối bố mẹ đấy >< -D xin lỗi nha!-Em vẫn cảm thấy có lỗi.
-Đã bảo rồi mà,nói nữa là cạch mặt luôn đó.
|
Sau một hồi buôn chanh bán muối với nàng,em nặng nhọc lết long thể lên giường.Nằm mãi mà không sao ngủ được,vì vừa ê ẩm và những suy nghĩ về nàng cứ quanh quẩn xung quanh đầu em.
-Mình có nên đoạt N từ tay thằng Hùng cận không nhỉ?Nhưng như vậy thì là tiểu nhân quá.Thừa cơ hai đứa đang có xích míc mà nhảy vào thì hèn quá.Nhưng nếu N có tình cảm với mình thì lại khác.Không được,không được.Dù mình gét nó nhưng mà như vậy là cướp vợ bạn.Dù sao cũng học chung lớp,sẽ để lại tiếng xấu truyền kiếp.Chắc mình sẽ chờ đến lúc hai đứa nó chia tay.Nhưng biết đến khi nào thì tụi nó chia tay?Hazz-Những dòng suy nghĩ cứ mờ nhạt dần vì sự mệt mỏi lấn áp,em dần chìm vào giấc ngủ.
Lại một ngày mới bắt đầu,vừa tỉnh dậy thì cảm giác đau bắt đầu lan khắp toàn thân.Nhưng em vẫn gượng dậy đi học được,là con trai phải mạnh mẽ (Dù có là giả vờ ).
Em vừa vào chỗ ngồi thì đập vào mắt em là cảnh nàng nói chuyện tươi cười với thằng Hùng cận.Chắc là làm lành rồi,mới hôm qua còn thân thiết với mình hôm nay đã…Dù trong lòng tức sôi máu nhưng vẫn phải giả làm lơ.
-Mặt mày bị sao vậy?Em nào cắn cho cái ngang má à?-Cường quạ quan tâm đểu.
-Hôm qua đi xe bị xòe,được gái cắm cho thì sướng tê rồi.
-Ai bảo mày ngu,cho chết.Chưa nhập nhà thương là may rồi.-Những câu an ủi của nhưng thằng bạn thân luôn thế.
-Đâu phải lỗi tại tao-Em cau mày khó chịu.
-Thế “ lỗi tại ai”?
-Lỗi tại Khánh Phương. -Sao lại Khánh Phương?Mày bị Khánh Phương tông xe à?Thế anh ấy có sao không?-Thằng bạn ngạc nhiên,nghe đến thần tượng là cứ xồn xồn.
-Lỗi tại Khánh Phương sáng tác ra cái bài “Lỗi tại ai” ấy-Em cười sặc sụa.
-Đậu xanh rau má mày-Nó biết em xỏ đểu nó liền đập vào đầu em cái rõ đau.-Chơi xỏ bố này!
Cứ mỗi lần xỏ đểu đứa nào là y như rằng bị em bị tẩn.Nhưng sao em vẫn cứ thích xỏ đểu người khác,như một thói quen vậy.
Cả buổi học hôm đó,em cảm thấy vô cùng khó chịu và bức xúc.Bình thường thì hai đứa nó vẫn cười nói với nhau cả buổi,thì em cũng quen rồi.Hôm nay cứ gặp mặt em là thằng Hùng cận nhếc mép cười đểu em mới đau chứ.Chắc nó tưởng em lên kế hoạch đục nước béo cò với N.Bây giờ N hết giận nó rồi nên nó cười đểu ý là kế hoạch của em hoàn toàn thất bại.Máu nóng em cứ sôi lên sùng sục,nó mà gặp em ngoài đường thì em thông…à nhầm,em đã xếp lại hàm giúp nó rồi.
Tối đó,em vẫn inbox với nàng như mọi ngày:
-N và Hùng hết giận nhau rồi à?
-Ừm,hi-Hi cái con khỉ,em chỉ hỏi đểu thế thôi.
Hôm nay em chỉ chát với nàng vài câu rồi off luôn.Định lên giường đi ngủ để quên hết bực dọc thì có tin nhắn của Ngọc.
-D ngủ chưa?Ngày mai lớp D có quốc phòng không?
-Có nk.Sao vậy?
-Mai cho Ngọc mượn áo với mũ cối với nha!
-Ừm.Thế cho mượn được gì không?
-Thế muốn được gì?
-He,đùa thôi.Mai sang mà lấy.
-Mà D học tiết mấy thế?
-Tiết hai.
-Ừm,Ngọc học tiết 3 nk.Thôi,nk ngủ ngon!
-Ngọc cũng ngủ ngon!
Hic,thế là mất một ngàn,hôm nay em không có đăng kí tin nhắn.Sao em tiêu tiền lung tung không thấy tiếc,mà sao mất 1k trong điện thoại em thấy buồn thối ruột. (Có bác nào giống em không? )
Bây giờ em mới được yên giấc nồng,đúng là một ngày khó chịu.Chắc em sẽ phải tập quên N thôi,yêu đơn phương một người khổ lắm.(Chắc nhiều bạn cũng hiểu cảm giác của mình ).
|