Nhật Kí Tán Gái Thời Học Sinh
|
|
Chap 19:
- D ơi!! - Tiếng Cường Quạ văng vẳng từ đằng xa.
- Lũ cờ hó!Đánh quả lẻ không gọi tao. – Em đánh trống lảng câu hỏi của Hùng cận.
Cả lũ nhăn răng cười hớn hở,tưởng em giận nên lại an ủi động viên.May tụi nó đến đúng lúc chứ không em cũng chả biết trả lời thế nào.Nói không phải thì mang chữ nhục,đứa nào cũng có đôi có cặp chẳng lẽ mình lại…Còn nói phải thì lát biết giải thích với Nhật Linh thế nào bây giờ.
- Mày và… - Cường quạ vừa định hỏi thì em đã cắt ngang,cố ý khoác vai nó thì thầm – Em nào xinh vậy mày?
- Bồ tao mà lị – Cường quạ cười đắc chí.
- Lại đằng kia đẹp kìa bọn mày ơi!Chỗ đó mà chụp ảnh thì siêu chuẩn luôn – Em cố tình chỉ đi hướng khác để tụi nói quên đi chuyện của em.
Cả bọn hí hứng thi nhau chạy tới chỗ cây mai nở rộ mà em chỉ.Em nắm lấy tay cô nàng kéo đi,vì biết chắc rằng cô nàng sẽ thấy ngại.Và cũng để tụi nó nghĩ mối tình mập mờ này trở nên chắc chắn hơn.May mà em tậu được con máy ảnh của ông anh,nên bây giờ mới có mà cho lũ ham hố này tạo dáng chụp ảnh.Nhưng em lại phải kiêm luôn vai trò nhiếp ảnh gia,đúng là số mình khốn thật.
Chụp chán chê,cả lũ kéo nhau đi ăn khuya.Lũ háu ăn ngày thường hôm nay trông có vẻ bẽn lẽn bên gấu yêu.Em thì khoản ăn chẳng ngại ngần bao giờ,cứ tự nhiên mà xơi.Chứ cứ như kiểu giả tạo như mấy thằng cờ hó thì chỉ tội thiệt thân.Tí nữa sang năm mới rồi bụng cồn cào cũng cố mà nhịn,ai bảo sĩ diện hão.
- Ăn đi Linh,cứ tự nhiên như thằng D kia kìa – Văn vẹo thấy Linh ngại nên động viên,tiện thể đá đểu em luôn. - Mày làm tao mất hứng rồi đấy – Em nhìn Văn vẹo ánh mắt sát khí,miệng thì vẫn nhai nhồm nhoàm. - Mày hứng nãy giờ cũng nhiều rồi,bây giờ mất hứng cũng hơi muộn rồi đấy. - Việt cờ hó xỏ xiên. - Mày không ăn được như tao nên GATO à? – Em móc ngoái lại.
Mấy thằng chiến hữu cứ xỏ xiên nhau,còn mấy đứa con gái thì nhìn nhau cười khúc khích.Một khóc phố rộn tiềng cười vì đám bọn em.Xong xuôi,cả lũ con trai họp hội nghị chung xiền rồi té.Cả hội đi được với nhau một đoạn nữa,rồi kiếm cớ tách nhau ra.Vì sắp đến giây phút thiêng liêng,nên thằng nào cũng muốn nó chỉ dành riêng cho gấu yêu.
Cả lũ đã tách ra,chỉ còn em với Linh đi song song với nhau chả nói câu nào.Hai đứa bây giờ có vẻ còn ngại ngùng hơn lúc mới đầu nữa.Bàn tay đã buông thõng từ lúc nào,nhưng hơi ấm vẫn còn sót lại trong lòng bàn tay.
- hay là mình lại chỗ cầu kia chờ xem bắn pháo hoa đi,cũng sắp đến giờ rồi đấy! - Em cố xoá tan bầu không khí tĩnh lặng. - Ừ – Cô nàng giọng lí nhí. Em lại được thể nắm tay cô nàng kéo đi,hai đứa có vẻ bớt ngại ngùng hơn.Tranh thủ chờ giây phút thiêng liêng đón chào năm mới.Hai đứa tự sướng chung với nhau,vì lúc nãy hai đứa chẳng chụp chung được cái nào.Đang hăng say tự xướng thì phát pháo đầu tiên đã chỉ thiên lên trời.Bầu trời bao trùm màu đen tăm tối nay đã được trang trí nổi bật với những hình ảnh pháo hoa sặc sỡ.Tất cả con mắt tại quảng trường đều đổ dồn về phía bầu trời.Những phát pháo hoa thi nhau bay thẳng lên trời,tạo nên một kiệt tạc tại giây phút thiêng liêng này.
- HAPPY NEW YEAR!!! - Tất cả đều đồng thanh hét lớn. - Cả hai đứa nhìn nhau cười,không hiểu bàn tay nhỏ nhắn lại nằm gọn trong tay em từ lúc nào.
- Chúc mừng năm mới cô nương! - Em nhìn cô nàng.
Linh chỉ nhe răng nanh cười chả nói gì,hai đứa lại đi dạo với nhau.Dòng người bắt đầu thưa thớt dần,giây phút thiêng liêng trong tích tắc đã qua.
- D về được rồi đấy!
- D phải đưa Linh về nhà đã chứ?Đưa đi đến nơi thì về cũng đến chốn.
- Linh tình cờ gặp D thôi mà,chứ có phải D đưa đi đâu.
- Đi với D cả tối thì bây giờ phải có trọng trách bảo vệ cô nương tới tận ngõ chứ.
- Thế thì vào nhà Linh đã rồi mới được về.
- D ngại lắm,đưa đến cổng là được rồi.
- Không! Đứng ngoài rồi về bố mẹ Linh lại tưởng người yêu thì sao – Cô nàng phồng má.
- Không thích thế à? – Em chọc cô nàng,bị cô nàng nhéo cho một cái ngang hông rõ đau.Phải chăng lì xì năm mới là đây.
Vừa đến cổng nhà Linh nhìn vào đã thấy mấy bác ngồi uống bia rồi cười nói vui vẻ.Có vẻ có khách lạ nên em kiếm đường chuồn,Linh cũng chả níu em lại vì sợ mấy bác ấy trêu.
- Mình vào đi!Sao còn đứng đây chi nữa – Em giả tạo hùng hổ,nhưng biết tỏng là Linh không cho vào nữa.
- Thôi!D về đi nhé!Tại có mấy bác bạn bố đến nên không cần vào nữa đâu.
- Thế thôi D về ha!Tạm biệt – Em kiếm đường té luôn,Linh cười chào em.
|
Chap 20:
May mà có Linh chứ không đêm nay cũng chỉ là một đêm tẻ nhạt và tủi nhục đối với em.Em bắt đầu cảm nhận được thứ tình cảm của mình đối với cô nàng.Nó chưa thực sự rõ rệt mà cứ mập mờ nên em cứ để tự nhiên như vậy.Mới xa Ngọc nữa nên em vẫn còn nhiều tình cảm với ẻm,vẫn còn nhớ rất nhiều.Nếu như chọn đón năm mới cùng ai thì em vẫn chọn ẻm.
Những tiếng cười và bóng người cũng bắt đầu khuất dần,chỉ còn lại màn đêm và em.Trong cái giá lạnh về khuya và những giọt mưa đầu tiên bắt đầu rơi trên mặt.Chắc đây là mưa xuân,thứ mưa tẩy rửa tất cả nỗi buồn và chào đón những điều may mắn và niêm vui sắp tới.Nó cũng xoa dịu đi phần nào nỗi nhớ và sự cô đơn trong lòng em.
Vừa về đến nhà thì đã thấy bố và ông anh đang nhậu nhẹt cười nói rôm rả.Mặt mũi ai cũng đã ửng đỏ,em định kiếm đường chuồn lên phòng thì bố gọi giật lại.
- Thằng D năm mới lại đây chúc với bố một chén – Giọng bố đã ngà ngà say.
- Con không biết uống đâu!
- Chúc với anh một chén đi!Không chết được đâu mà sợ – Ông anh say xỉn túm tay em lại.
- Ui da!!!Con đau bụng quá! – Thế là em kiếm đường té luôn,may mà em nhanh nhạy.
Vừa lên phòng là em nhắn tin cho Linh ngay:
- Ngủ chưa?
- Không ngủ được?Ru ngủ đi!
- Ru thế nào?
- Thì hát cho Linh nghe cho dễ ngủ.
- Hát dở ẹc,mà hát giữa đêm thế này hàng xóm tưởng dở hơi thì sao?
- Kệ,không hát ta giận luôn nè!
- Cho giận luôn,đỡ mất lì xì ha!
- Lì xì hả?Vậy thì không giận nữa.Hi!
Hai đứa nhắn tin tới 3h sáng mới chịu đi ngủ,mà em chả buồn ngủ tí nào cả.Ông anh chắc là yên vị dưới nhà rồi nên em giăng cẳng ra mà ngủ thoải mái.
Sáng mồng 1 nên em phải dậy sớm để đón khách tới nhà chúc tết.Nhưng cái chính là đứng chực lì xì,hé hé.Người đến xông đất cho nhà em là bác Tám,nhà ở cuối xóm nhà em.Vừa vào cổng là em đón ngay,bác hiểu ý,lì xì cho em ngay và luôn.Hí hứng cả buổi sáng em thu hoạch cũng kha khá.Đến trưa thì mệt quá nên em ngủ li bì,chắc là do nhận nhiều phong lì xì quá.(Hé hé).
Buổi chiều dậy quất xong cái bánh chưng em lại phải lẽo đẽ theo mẹ đi chúc tểt quanh xóm.Nhưng vì một tương lai ngủ trên đống lì xì nên em phải chịu khó hi sinh.Đến chập tối em với mẹ mới về,đúng là mệt lử người luôn.Đến nhà nào mẹ cũng tám chuyện chán chê mới chịu đi nhà khác.
Buổi tối ăn cơm xong là giây phút em mong đợi nhất.Đó là tổng kết lì xì của ngày đầu tiên,nhìn thì cũng nhiều không biết được bao nhiêu.Em thì ngồi hào hứng đếm xiền còn ông anh thì ngồi nhìn em mà nhỏ nước giãi.Đúng là bõ tức,ổng lớn rồi nên không được lì xì nữa.Tổng thu hoạch ngày đầu tiên được 540k.Có phần khấm khá hơn năm ngoái,xong xuôi em tìm chỗ kín đáo để cất của.Đề phòng ông anh nổi lòng tham hack mất thì toi.Yên tâm yên vị trên giường,em nhắn tin cho lũ chiến hữu.Vừa mở máy ra thì đã có đống tin nhắn chúc tết rồi,em hí hửng mở từng tin nhắn một.Đại loại đều là tin nhắn coppy từ trên mạng về rồi send full friend.Thấy tin nào cũng gần giống nhau,chỉ có phần p/s là khác đi một tí.
- Cám ơn nhìu nha! – Em cũng send all luôn.
- Thằng cờ hó thu hoạch được nhiều không? - Cường quạ.
- Cũng tàm tạm,thế mày?
- Tao đi cùng ngõ xóm mà chả được là bao,chán!
- Tao tưởng mày bị lì xì đè nghẻo roài.Gọi cả ngày mà không thấy trả lời. – Văn vẹo.
- Tao đang gọi một công tơ nơ đến chở lì xì về nhà đây,nhiều quá cờ hó ạ!Hé hé!
- D đang làm gì đấy?Mệt không? – Linh
- Mệt lắm luôn,đang bị lì xì đè gần ngạt thở đây.
- Có người khoe của kìa!Lớn rồi nên Linh chả được lì xì mấy.
- Tết vui không D? – Số lạ
- Ai đây nhỉ?Quen không ta?
- Ngọc đây?Mới đổi số nk.Tết ngoài đó vui không?Ở trong này chán phèo à?Nhớ ngoài kia quá!
- Sao giờ mới liên lạc hả?Gọi số cũ từ bữa giờ mà không liên lạc được.
- Sim kia bị cháy xèo rồi.Hic.
- Ở ngoài này vui lắm!Ở trong kia thế lào?
- Chán lắm!Nhớ mọi người nhiều lắm!
- Thế có nhớ D không?
- Không thèm nhớ!
- Có người dối lòng kìa!
Thế là em nhắn tin với Ngọc tới khuya,chả thèm rẹp với lũ chiến hữu nữa.Em cứ tủm tỉm cười một mình,ông anh ngồi bên tưởng em đếm lì xì đến phát dại rồi.Cứ như vậy em thiếp đi lúc nào không hay,quên chúc ngủ ngon em luôn.Ngày tết đầu tiên trôi qua trong niềm vui và háo hức.
Sáng Mồng 2,dang mê man ngủ thì bị mẹ đánh thức dậy.Tết mà ngủ cũng không được yên thân,em nhan nhó bật dậy.Sửa soạn lại nhan sắc,em và mẹ sẽ về quê ngoại.Còn ông anh và bố sẽ ở nhà tiếp đón khách.
|
Chap 21:
Em định kẻ về chuyến đi về quê ngoại,nhưng cũng chả có gì đáng nói lắm.Vì câu chuyện chỉ xoay quanh vấn đề em được lì xì mà thôi.Cả ngày mồng 2 ở nhà quê ngoại,đến tối mịt hai mẹ con mới về.Vừa vào đến cổng thì đã thấy tiếng ngáy từ trong nhà phát ra.Vào đến phòng khách thì thấy hai bố con nhà lày uống say bí tỉ ngủ lăn quay trên ghế.Không hiểu cả ngày có tiếp khách nào không,hay lại ngủ từ sáng tới giờ.Trộm nó mà vào khiêng hết đồ đạc,cả người đi luôn chắc cũng không tỉnh.Đỡ hai người này vào phòng mà muốn đứt hơi luôn,chắc phải nặng hơn em cả yến thịt chú chẳng chơi.
Mệt mỏi vì một ngày đi xa,em leo lên phòng nằm chả thèm ăn tối.Bây giờ em mới lôi điện thoại ra,cả đống tin nhắn của lũ chiến hữu.
- Ngày mai đến nhà tao nghe mày!Không đến anh thông chết giờ! – Cường quạ.
- Biết rồi cờ hó.
- Sớm mai họp lớp ở nhà Việt nha! – Uyên
- Oke bây bê!
- Lúc sáng tao với Mậm én sang nhà mày mà không thấy mày ở nhà!Đi đâu vậy cờ hó! – Sơn cá trê.
- Tao về quê!Mai tao sang nhà bọn mày.
- Đang làm gì đấy!Sao gọi cả ngày không được vậy! – Linh
- Về quê nk.Giờ mới về nhà nè!phải thuê cả xe tải để chở tiền lì xì về nhà!
- Lại nói khoác @@!
Mệt mỏi,em ngủ lăn o lúc nào không hay,kết thúc một ngày đi xa mệt mỏi nhưng vui. Sáng mồng 3,em thức dậy sớm hơn thường ngày.Tân trang lại nhan sắc,em mượn con xe của ông anh đi chơi.Hôm nay gấu ông anh đến nhà chơi,nên ổng mới đặc cách cho em mượn xe.Em cũng muốn ở nhà gặp gấu ổng xem chị ra làm sao.Rồi còn chấm điểm duyệt cho ông anh nữa chứ.Những hôm nay em có kèo khác rồi nên đành hi sinh cái này để được cái kia vậy.Rồ ga phóng đến nhà Mậm én,vừa đến cổng em đã hét ầm ĩ cả lên:
- Mậm én ơi!Ra mở cửa cho bố! - Vào nhà đi cờ hó!|Hét om sòm cả lên.May là bố mẹ tao không ở nhà đấy! - Tao biết thừa!Năm nào mà ông bà mày không về quê ngày này chứ!Hề hề!
Vừa vào nhà nó thì đã thấy cả đám lớp nó đang phá tan hoang nhà nó rồi.Cả trai lẫn gái,mà công nhận con gái lớp nó cũng nhiều bé xinh phết.Bây giờ thấy hơi ngại vì lúc nãy mới đến đã hét ầm cả lên.
- Vào đây làm với bố một cốc đi con! – Sơn cá trê túm em kéo vào bàn nhậu.
- Tao không uống đâu!Tí tao có kèo khác rồi.
- Một cốc chết ai đâu mà sợ.Nể mặt tao uống đi! – Sơn cá trê thúc giục.
- Một cốc thôi đấy! – Em tu một hơi hết cốc bia luôn.
Thì ra hôm nay lớp Mậm én tổ chức đại tiệc tại nhà nó.Em cũng ngồi một lúc rồi rút lui,chứ ngồi ăn với tụi này tí nữa không có sức mà chiến đấu với lớp em nữa.Ngồi đã khá ấm chỗ,em đứng dậy xin phép các đồng chí rút quân trước:
- Tao có việc rồi!Tụi mày chơi vui vẻ nha! – Em khoác vai Mậm én nói nhỏ. - Ở lại chơi với bọn tao cho vui - Mậm én nài nỉ. - Thôi!Lớp tao cũng tổ chức,tao không đi không được.Có gì anh em ta làm kèo sau,thế nha! - Mọi người ở lại chơi vui vẻ nha!Mình có việc đi trước đây! - Em vẫy tay chào các đồng chí lớp nó. - Té lẹ đi mày - Sơn cá trê.
Em lên xe phóng nhanh đến điểm hẹn,lo chém gió với Sơn cá trê mà quên mất cả giờ giấc.Vừa đến nhà Việc cờ hó thì đã thấy xe máy dựng cả dãy rồi.Chắc là bọn nó đến đông đủ rồi,vào đến phòng khách nhà nó đã thấy cả lũ ngồi quanh mâm rồi.
- Sao giờ mới đến cờ hó!Đến muộn tí nữa thì hết phần nha con – Văn vẹo túm cổ em kéo vào. - Em Linh đâu sao không thấy? – Cường quạ nói thầm.
- Linh nào mày! – Em giả đò.
- Thôi!Vào nhanh đi không hết phần – Uyên kéo em vào.
- Phạt thằng đến muộn một cốc – Bằng rót cho em một cốc đầy.
- Ăn uống no say chúng ta lại làm chầu karaoke nhỉ! - Việt
- Mày có sức trụ nổi với bọn tao hết két bia này thì muốn đi đâu cũng được – Em thách thức,thực ra biết nó yếu bia rồi.Hè hè
- Dân chơi không sợ mưa rơi!Uống – Việt cờ hó nâng cốc.
- Uống ít thôi!Tí lại nằm ra đó giờ - Uyên nói nhỏ với Việt nhưng cũng đủ để bọn em nghe.
- Chị nhà đã nói thế chắc anh Việt nhà ta nên nghe lời đi – Văn vẹo xỏ xiên.
- Uống đi!Tết nhất sợ gì chứ!Cùng lắm tí tao ngủ ở nhà luôn. - Việt cờ hó hùng hổ.
Đúng như dự kiến của nó,Việt cờ hó chỉ trụ nổi 3 cốc đã nằm lăn ra chiếu.Anh em thu dọn chiến trường rồi karaoke thẳng tiến.Uyên đành ở lại lo cho thằng Việt,còn bọn em ra quán mic club gần nhà Việt cờ hó luôn.Nói là họp lớp chứ cũng chỉ được gần nửa lớp,vì nhiều đứa nhà xa và có việc bận nên không đi được.Nếu mà có đi được cả lớp thì nhà thằng Việt cũng không đủ chỗ ngồi,muốn ngồi chắc là ngồi lên đầu nhau thì được.
Vừa vào phòng,cả bọn đã thi nhau tranh mic để rống rồi.Em ranh mãnh,ngồi gần chỗ máy điều khiển.Thế là em hét ngay hai bài đầu tiên,cảm thấy đã sảng khoái em mới nhả mic cho lũ bạn tranh nhau rống.Đến lượt Văn vẹo song ca với bé Trang bài “Lời Nguyền”.Giọng bé Trang nghe cũng khá ổn,còn giọng Văn vẹo thì như vịt đực.Cả lũ cười ngặt nghẽo nhưng mà vẫn vỗ tay rầm rầm động viên hai cô cậu.Tiếp theo đó là Cường quạ song ca cùng Bằng cờ hó,hai thằng lày nghe giọng cũng tạm được,chưa đến nỗi vịt đực như Văn vẹo.Em thấy hơi đau đầu và chóng mặt nên té ra ngoài hít thở không khí.Chắc tại lúc nãy uống hơi nhiều nên bây giờ mới thế.
Hít thở không khí trong lành và cảm giác yên tĩnh cũng giúp em ổn định phần nào.Em vào nhà vệ sinh rửa mặt định quay ra thì:
- Aaaaaaaaaa!!! - Tiếng cô gái bên cạnh hét lớn.
- Aaaaaaaaa!!! – Em cũng hốt hoảng hét lớn theo phản xạ,rồi em chạy ra khỏi nhà vệ sinh.
|
Chap 22:
Bây giờ em mới vỡ lẽ là em đi nhầm nhà vệ sinh nữ,ngại quá nên em vào lại phòng.Chứ không ở lại đứa con gái lúc nãy ra gặp lại tưởng em biết thái hay gay thì khốn.Định đi vào phòng thì thấy ai quen quen đứng ở phía gần cầu thang.Em đi lại gần thử xem là ai,thì ra là…
- Linh!Sao đứng đây vậy!
- Linh thấy hơi mệt,nên ra ngoài này cho thoáng.
- Lớp Linh cũng đi hát à?Trùng hợp quá nhỉ?
- D vào với lớp D đi!Linh đứng đây một mình cũng được.
- Linh mệt để D đưa Linh về. – Em tỏ ra lo lắng.
- Không cần đâu,đứng đây tí lại khoẻ ấy mà.
- D cũng thấy đau đầu nên mới ra đây này!Tiện thể sang nhà Linh chúc tết luôn,hôm bữa chưa vào được. - Em nháy mắt với Linh.
- Có sao không?Còn bạn D?
- D vào nói một tiếng với bọn nó đã,rồi D đưa Linh về! - Em cười nhăn nhở.
Vào phòng cáo từ với lớp,với lí do là nhà có việc.Bọn chiến hữu cứ níu giữ em lại nhưng cuối cùng cũng chào thua.Em lên xe định chở Linh về thì gặp cô gái lúc nãy trong nhà vệ sinh.May mà em đã đội nồi cơm điện với bịt khẩu trang chứ không cũng bẽ mặt tại chỗ.
- Túm chặt vào không rớt bây giờ - Đang đi em túm lấy tay Linh đặt ngang eo.Cô nàng rụt tay lại ngay,chắc là ngại lắm.Em lắc đầu cười vì chọc được cô nàng.
Thời tiết hôm nay hơi lạnh nhưng đã có ánh nắng sưởi ấm đi phần nào.Còn có cả Linh ngồi đằng sau sưởi cho nữa nên chả thấy lạnh tẹo nào.Vừa đến nhà Linh thì cô nàng nhanh nhảu xuống xe mở cửa.Em giắc xe vào nhà,còn Linh đi thẳng vào nhà chuẩn bị tiếp đón khách quý.
Bây giờ em mới nhìn kĩ được căn nhà của cô nàng.Đằng trước sân được bao bọc kín bởi mái tôn.Tiến vào phòng khách,Linh đã dòn săn khay bánh kẹo ra tiếp đọn đại khách quý.Căn phòng khách nổi bật với toàn ảnh gia đình được đóng khung treo khắp trên tường.Thì ra nhà Linh có 5 người.Linh còn có một đứa em trai và một chị gái nữa.
- Gì mà soi xét nhà người ta dữ vậy! - Linh thấy em cứ đưa mắt khắp nhà.
- Nhà đẹp thì ngắm,không được à? - Em cười.
- Thôi!Ngồi xuống ăn kẹo đi!
- Mà gia đình Linh đi đâu hết rồi,sao không thấy ai!
- Bố mẹ với cu bi về quê rồi,còn Chị Linh thì đi chơi với bạn.
- Ừ,mà nhìn Linh hồi bé dễ thương quá ha! – Em chỉ vào bức hình Ba chị em chụp chung với Bố Linh.
- D đừng có chọc Linh – Cô nàng đỏ mặt trông dễ thương hơn cả lúc nhỏ.
Ngồi nói chuyện một lúc nữa thì chị Linh về,em cả thấy hơi ngại:
- Em chào chị ạ! - Em lễ phép.
- Ừ!Chào em!Em đến lâu chưa? - Chị Linh cười hiền - Em mình dạo bày gan quá ha!Đưa cả bạn trai về nhà! – Chị Linh quay sang Linh cười.
- Chị đừng nói lung tung,bạn em thôi.Không tin thì hỏi bạn ấy đi! - Linh có vẻ bối rối đỏ mặt.
- Chị đùa thôi!Làm gì mà giãy nảy lên thế!Hay là…có tật giật mình – Chị nhìn Linh vẻ mặt hoài nghi.
- Chị đừng chọc em nữa! - Linh có vẻ giận.
- Được rồi!Đùa có tí mà cũng giận giỗi.Hai đứa cứ nói chuyện đi nha!Chị mệt nên lên phòng đây!Cứ tự nhiên đừng ngại gì hết nha em! – Chị Linh nhìn em cười rồi đi thẳng lên phòng.
Chị Linh nhìn không giống Linh lắm,hai chị em hai vẻ đẹp khác nhau.Linh nhìn dễ thương còn chị Linh mang vẻ quyến rũ.
- Chị Linh còn đi học hay đi làm rồi!
- Chị ấy đi làm được 1 năm rồi!
- Chị ấy làm ngành gì vậy?
- Chị ấy làm ngân hàng,mà D chưa Lì xì cho Linh nha!
- À ừ,quên nhỉ?Nhưng mà D để bao lì xì ở nhà hết rồi. - Em gãi đầu.
- Chán D thế,hay không muốn lì xì cho Linh – Cô nàng phụng phịu.
- Mai mốt rồi D lì xì cho! - Em thấy hơi bối rối vì chưa lì xì được cho cô nàng.
- Không muốn lì xì cho người ta thì thôi. - Cô nàng chống cằm giả bộ giận hờn.
- D hứa có bóng đèn là sẽ lì xì cho Linh,được chưa? – Em hứa đại cho cô nàng không giận.
- Hứa gì kì vậy?Nhưng mà cũng được,nhớ đấy! – Cô nàng lại cười.
Ngồi thêm lúc nữa em thấy nên về nên cáo từ chủ nhà.Cô chủ hiếu khách tiễn em ra tới cổng,đến lúc em lên xe đi về mới chịu vào nhà.Trời về chiều có vẻ nắng hơn nên thời tiết ấm áp hơn đôi chút.Vừa về nhà thì thấy có khách,em định chuồn lên phòng thì bố gọi vào:
- D vào chào bác Tư đi con!
- Con chào bác ạ!
- Lâu quá rồi không gặp con!Dạo này nhìn cao to đẹp trai quá nhỉ? - Bác tư cười lớn.
- Bác đi đâu mà mấy năm nay không thấy vậy ạ!
- Bác chuyển đi làm ăn ngoài Hà Nội,vài tháng nữa gia đình bác lại chuyển về đây.Lâu lắm rồi mới được về lại quê hương. - Bác cười phấn khởi.
- Thế thì thích quá!Cháu lại được sang nhà bác ăn chực rồi! - Em nói đùa.
Chẳng là hồi nhỏ em toàn sang nhà bác chơi,rồi toàn ăn cơm bên đó luôn.Nhà bác Tư sát bên nhà em luôn,mấy năm nay không ai sống cả.Bác Tư rất vui tính mà lại thích chơi với trẻ con nữa,nên bác xem em như con vậy.Mà bác Từ còn có hai đứa con nữa,Anh đầu tên là Phong còn em gái tên Vân.Tuổi thơ của em toàn chơi với hai người đó là là chính.Không biết bây giờ hai người đó trông ra sao nữa,bây giờ gặp chắc em không nhận ra nổi nữa.
Tối đó Bác Tư ăn cơm với gia đình em,một buổi tối nhộn nhịp và vui vẻ bởi có Bác.Bác bảo là bây giờ bác ra trước để làm một số thủ tục để chuyển nhà lại ra đây.Rồi vài tháng nữa cả gia đình mới chuyển ra đây hẳn.
Ăn uống no nê em xin phép té lên phòng trước,vừa lên phòng là lại mở chiến dịch nhắn tin.Hôm nào cũng thế,cứ nhắn giở giang là em đã lăn o ra ngủ rồi.
Sáng mồng 4,như lịch nhà nước thì đã xem như tết đã chấm hết.Nhưng đối với bọn em thì đến lúc đi học mới gọi là hết.Như đã bàn bạc,nhóm bọn em sẽ đi Đảo Lan Châu chơi.Tiền lì xì vẫn còn rủng rỉnh nên cứ ăn chơi chác tác cho đã.Nhưng vấn đề là bọn cờ hó bắt phải đứa nào cũng phải đem theo gấu.Em thì chả biết nhờ vả ai bây giờ,lúc tối có rủ Linh nhưng mà cô nàng bận mất rồi.Đành vác mặt mo đến vậy,chứ không đi thì hôm nào đi học bọn cờ hó nó hấp diêm chết.
Mượn xe ông anh được bữa cuối,ngày mai là ông anh đi vào trường để chuẩn bị học rồi.Lẻ loi một mình trên con đường cảm giác lạnh lẽo và cô đơn lại bao trùm.Nhưng đành phải chấp nhận cái số phận F.A của mình.Đến điểm hẹn,bọn cờ hó vẫn chưa đến đông đủ.Chỉ mới có Cường quạ với Việt và Uyên đang đứng hóng.
|
- Bồ mày đâu rồi! - Cường quạ
- Bồ nào,tao làm đéo gì có bồ! - Em chắc phải nói sự thật,chứ nói dối về sau chả hay ho gì.
- Lại còn giả nai nữa!Cái Linh đâu rồi. – Việt
- Linh với tao chỉ là bạn thôi.Bọn mày đừng hiểu lầm.
- Thế đéo nào…thế đêm 30 hai đứa nắm tay… - Cường quạ bất ngờ trước câu nói của em.
- Bạn bè thì không nắm tay được à? - Em tỉnh bơ.
- Thế là cả lũ bị thằng cờ hó này lừa cho một vố đau rồi. - Việt cờ hó tỏ vẻ tức tối.
- Đáng tối đó nó phải bao trọn gói bọn mình – Cường quạ vẻ mặt uất ức.
- Bây giờ qua rồi thì không có khao khiếc gì đâu nữa nhé! – Em cười xoà.
Hai thằng cờ hó tức tối vì bị em lừa cho một vố đau.Nhưng lúc đi chơi thì cả bọn cũng quên hết moi chuyện mà lao vào cuộc vui.Cảnh biển mùa xuân thật thơ mộng và những chỏm đá càng làm tôn vinh lên vẻ đẹp của biển.Hôm nay nhiệm vụ nhiếp ảnh gia được giao cho Cường quạ.Những người mẫu nghiệp dư bắt đầu tạo những dáng đứng độc đáo để chụp ảnh.Hôm nay gấu Cường quạ có việc bận nên em cũng có người cùng cảnh ngộ.Cả lũ đùa giỡn với nước biển,chán chê lại quay sang chơi cát.Những nhà leo núi lại tiếp tục hành trình leo lên những mỏm đá để chụp ảnh.Đuổi nhau khắp bãi cát cả buổi sáng,thấy đã thấm mệt cả bọn lại sà vào quán ăn.
|