[GĐCP] Cha Cường Hãn, Con Trai Thiên Tài, Mẹ Phúc Hắc
|
|
Chương 267: Cẩn Thận Diệp An Nhiên Tiêu Dật vừa muốn đi,lúc này chợt nhớ tới cái gì, nhìn Lâm Tử Lam,” Đúng rồi, em phải cẩn thận, nữ nhân bên cạnh Mặc Thiếu Thiên, Diệp An Nhiên…………”
Nghe Tiêu Dật nói, Lâm Tử Lam cau mày,”Vì sao?”
“Tóm lại cẩn thận, cô ta không phải là người đơn giản!” Tiêu Dật nhắc nhở.
Lâm Tử Lam chau mày lại, sau đó Tiêu Dật lên xe, hướng Lâm Tử Lam nói lời từ biệt, sau đó ô tô trực tiếp rời đi.
Nhìn bóng xe biến mất, Lâm Tử Lam mới giật mình quay về, vừa định đi lên lầu, Lâm Tử Lam lại chợt phát hiện, trên tay mình có vết máu…..
Nhìn lòng bàn tay mình, Lâm Tử Lam sửng sốt.
Nhớ tới vừa rồi đánh Tiêu Dật, hắn liền kêu lên……..
Hắn thật sự bị thương???
Trái tim Lâm Tử Lam , tựa như bị cái gì đó hung hăng nện vào!
……………..
Lâm Tử Lam vừa bước lên lầu, Hi Hi lập tức kéo cửa ra, thò ra cái đầu nhỏ,” Mẹ, trễ như vậy, mẹ còn đi đâu vậy?”
Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi, cay mày, tâm tư rối loạn.
“Mẹ, người đang nghĩ gì vậy?” Hi Hi lại hỏi một tiếng.
Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi, mày nhăn lại, tựa hồ nhớ tới cái gì, nhìn Hi Hi,” Con ra đây, mẹ có chuyện muốn hỏi!”
Nhìn bộ dạng nghiêm trang của mẹ, Hi Hi chỉ có thể ngoan ngoãn bước ra,” A!”
“ Chuyện gì thế ạ?” Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam hỏi.
Lâm Tử Lam nhìn bé, suy nghĩ một chút, mở miệng,” Lúc trước mẹ có hỏi qua, tình huống của Tiêu Dật như thế nào, con nói như thế nào với mẹ?”
“ Con nói không có việc gì a……..”
“Con xác định?” Lâm Tử Lam nhìn bé hỏi.
Hi hi,”………..”
Không quá xác định.
Lâm Tử Lam biết,Hi Hi có chuyện gạt cô.
“ Con có chuyện gì gạt mẹ đúng không ?” Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi hỏi, sắc mặt có chút căng thẳng.
”…….Không có a!” Hi Hi phủ nhận.
Nhìn Hi Hi cười, Lâm Tử Lam biết nhất định có chuyện gạt cô.
Con trai của cô, cô hiếu rất rõ.
Càng cười, càng là che dấu.
“ Xem ra, hiện tại ngay cả với mẹ con cũng không thật lòng!” Lâm Tử Lam nói.
Vừa nghe lời này, Hi Hi lập tức ngẩng đầu, hai tròng mắt đầy bất đắc dĩ,”Mẹ…….”
“ Ăn ngay nói thật!” Lâm Tử Lam từng chữ nói ra.
Hi Hi,”…………”
Nhìn bộ dạng nghiêm tức của me, Hi Hi biết không thể giấu nổi nữa.
“ Được rồi, kỳ thật, con biết cũng không phải nhiều!” Hi Hi nghĩ, cuối cùng quyết định nói ra.
“ Vậy đem hết người điều con biết nói ra!” Lâm Tử Lam nói.
Mẹ rất ít khi có thái độ như vậy, nay như vậy, xem ra đúng là đang rất tức giận, vì thế, Hi Hi ngoan ngoãn nói rõ.
“ Kỳ thật, mẹ người có biết, Hợp Tung, Cửa Ngục, còn có Đồng Minh, là ba hắc bang, đều không hợp, nay có con, mối quan hệ của Hợp Tung với Cửa Ngục của cha mới dịu đi một chút, nhưng mà mối quan hệ của Cửa Ngục cùng Đồng Minh, cũng không có cải thiện, có thể nói, so với trước kia càng kém!”Hi Hi từng lời một nói ra, mỗi lần nói đễn mối quan hệ của hắc đạo, bộ dạng của Hi Hi làm như rất hiểu rõ.
Nay vẫn là Mặc Thiếu Thiên đem hết thù hận phát trên người Đồng Minh, vì Hợp Tung không thể đối phó!
Lâm Tử Lam nghe, mày nhăn lại.
“ Sau đó Tiêu Dật thúc thúc đến A thị, đã bị cha theo dõi, biết được mối quan hệ của mẹ và Tiêu Dật thúc thúc, cha lại không ngừng làm khó cho Tiêu Dật thúc thúc……..” Hi Hi nói, sau đó thật không có tiền đồ đem Mặc Thiếu Thiên bán đứng.
Nghe thế, Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi, ý bảo bé tiếp tục nói.
“ Kì thật biết được mối quan hệ của mẹ và Tiêu Dật thúc thúc, cha chỉ muốn thị uy một chút, tuyên thệ một chút chủ quyền của mình, vì thế, tùy tiện làm khó Tiêu Dật thúc thúc một chút, làm cho cảnh sát đi thăm dò, nhưng không nghĩ tới người bên kia của Tiêu Dật thúc thúc không an phận, vì thế hai bang nổ súng……..cho nên, mọi chuyện mói thành ra như vậy!” Hi Hi nói.
Nói tới đây, Lâm Tử Lam đã hiểu được.
Trách không được Tiêu Dật vừa xuất hiện một chút, sau đó lại phải đi ngay.
Từ ngày chuyển nhà, tiêu Dật nói đến, nhưng cuối cùng cũng không nhìn thấy.
Thì ra là thế.
“Kỳ thật, chuyện này cũng không thể trách cha, thứ nhất, cha thấy kẻ thù của mình, dựa theo tính cách của của cha, không có khả năng không báo thù, thứ hai, cũng là, vì cha ghen, bất quá vì mặt mũi của người, đã muốn thủ hạ lưu tình, chỉ muốn cảnh cáo Tiêu Dật thúc thúc, nhưng mà không nghĩ tới người bên kia lại tự tiện động thủ, mới khiến cho mọi chuyện rối lên…….” Hi Hi nói.
Nói tới đây, Lâm Tử Lam thật sự cảm thấy, hắc đạo tranh giành, thật sự là một chuyện phiền não.
Lâm Tử Lam ngồi ở đó, trầm mặc không nói chuyện.
Cô suy nghĩ.
Nếu một ngày, Tiêu Dật cùng Mặc Thiếu Thiên muốn sống mái với nhau, cho dù bọn họ có một người xảy ra chuyện, cô sẽ không thanh thản cùng một người khác ở cùng một chỗ.
Cho dù, chuyện giữa bọn họ, cô cũng không muốn xen vào, nhưng cũng không phải do cô quyết định!
Mặc kệ Tiêu Dật gặp chuyện không may, còn là do Mặc Thiếu Thiên làm, cũng không phải do cô muốn!
“ Vì sao không nói sớm một chút cho mẹ biết?” Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi nói.
“ Con không muốn làm cho mẹ lo lắng!” Hi Hi nói thật.
Mặc kệ nói sớm, hay là nói muộn, mẹ không nên biết chuyện này vẫn là tốt nhất.
Nghe lờ Hi Hi nói, Lâm Tử Lam nhíu mày.
Nghĩ đến, cô cùng Mặc Thiếu Thiên ở cùng một chỗ nhanh như vậy, mà Tiêu Dật lại bị thương, trong lòng Lâm Tử Lam nói không ra cảm giác.
Cô còn nhớ rõ bảy năm trước,cô một mình mạng thai, ngày ngày, Tiêu Dật ở cạnh cô……..
Nay, ngay cả chuyện của hắn Lâm Tử Lam cũng không biết!
Nhìn bộ dạng của mẹ, Hi Hi thật sự sợ mẹ tức giận không cùng cha đính hôn nữa, vậy là chuyện lớn rồi.
Vì thế, Hi Hi đi tới, nhìn Lâm Tử Lam ,” Mẹ, con biết không nói cho người biết, là con không đúng, nhưng mà người không biết đây là kết quả tốt nhất, con biết người không hi vọng cha hoặc Tiêu Dật thúc thúc bị thương, nhưng có một số việc, không có cách nào tránh khỏi, không sớm thì muộn, con cũng giống người, con cũng không muốn một trong hai người bị thương, nhưng chuyện này, chúng ta không can thiệp được !” Hi Hi nói.
Hắc bang cừu hận lớn hơn trời!
Mặc Thiếu Thiên cùng Vân Dục còn có Tiểu Ly thề sống chết vì huynh đệ báo thù, chẳng lẽ muốn hắn nói cho Mặc Thiếu Thiên , không cần báo thù sao?
“ Tuy rằng Tiêu Dật thúc thúc không phải cha con, nhưng từ nhỏ đến lớn, hắn xem con lớn lên, đối với con cũng rất tốt, con cũng không phải là người không có tình cảm, con cũng không muốn Tiêu Dật thúc thúc bị thương, nhưng mà hắc đạo tranh giành, luôn như vậy, mẹ, chúng ta không can thiệp vào được, con chỉ có thể bảo vệ tốt cho mẹ, cha và Tiêu Dật thúc thúc, con sẽ không ủng hộ bên nào!” Hi Hi nói.
Nghe lời nói của Hi Hi, Lâm Tử Lam nghiêng đầu sang nhìn bé.
Tuy rằng Hi Hi còn nhỏ tuổi, nhưng nhìn mọi chuyện, so với mình còn thông suốt hơn.
Nhưng mà nói như vậy, nếu trong hai người thật sự có một người chết, Lâm Tử Lam không biết còn có thể thản nhiên đối mặt với người còn lại không .
“ Mẹ, mọi chuyện không thể nói trước, chúng ta cần phải thản nhiên đi về phía trước, mọi chuyện đều có cách giải quyết, chẳng lẽ người muốn vì chuyện này cùng cha tách ra sao?” Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam hỏi.
Nghe Hi Hi nói vậy, Lâm Tử Lam ngẩn ra ra một lúc.
Đương nhiên sẽ không !
Đây là đáp án từ đáy lòng cô.
Lâm Tử Lam nghiêng đầu sang nhìn Hi Hi, sau đó gật đầu, “ Con nói đúng!”
Hiện tại bọn họ chỉ cỏ thể đi từng bước, tính từng bước!
Nhìn sắc mặt mẹ dịu đi một chút, lúc này, Hi Hi đi tới ngồi bên người Lâm Tử Lam ,” Mẹ, bây giờ có thể nói cho con biết đã xảy ra chuyện gì không ?” Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam hỏi.
Lâm Tử Lam nói,” Vừa rồi Tiêu Dật đã tới!”
Hi Hi nhíu mày, kỳ thật, thời điểm mẹ nhận được điện thoại, hắn cũng đã biết!
Tuy rằng hắn ở trên cao, không nhìn rõ tình huống ở dưới, nhưng cũng cảm giác được là ai đến đây.
“ Sau đó thì sao? Tiêu Dật thúc thúc có nói cái gì hay không ?” Hi Hi hỏi.
Lâm Tử Lam nghĩ, sau đó lắc đầu, “ Không có, chỉ thấy hắn bị thương!” Lâm Tử Lam nói.
Nghe vậy, Hi Hi nhíu mày.
“ Tin tức gần đây, con không rõ lắm, nhưng mà nhớ rõ, lúc trước, hắn cùng cha tranh chấp không có bị thương!” Hi Hi nói.
Cụ thể, sự tình Lâm Tử Lam cũng không rõ, không có nhiều lời.
Lúc này Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam, tựa đầu vào vai cô,” Mẹ, con biết người ở giữa rất khó xử, bất quá, chuyện đã muốn xảy ra, chúng ta chỉ có thể đi về phía trước, có chuyện gì xảy ra chúng ta cũng không thay đổi được !” Hi Hi nói.
Những lời này, bé muốn ám chỉ chuyện Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên đính hôn.
Sau chuyện này, Lâm Tử Lam nghĩ sẽ không cùng Mặc Thiếu Thiên tách ra, dù sao đối với cô mà nói, sau khi quyết định một việc, khó mà thay đổi!
Chỉ là biết chuyện của Mặc Thiếu Thiên và Tiêu Dật , Lâm Tử Lam cảm thấy có chút không thoải mái mà thôi.
Hiện tại nghe được Hi Hi nói như vậy, Lâm Tử Lam gật đầu,” Mẹ biết nên làm thế nào, đừng quá lo nghĩ, nhưng lần sau chuyện nghư vậy, không cho phép lừa gạt mẹ!” lâm tử lam nói.
Hi Hi suy nghĩ, gật gật đầu,” Có thể, nhưng mẹ không thể nói cho cha con bàn đứng cha!” Hi Hi nói.
Bằng không cha nhất định sẽ giáo huấn bé!
Bé cũng không muốn bị đánh vào mông a!
Lâm Tử Lam nhìn bé,”Cái người này là kẻ hai mặt ngược lại làm rất tốt!”
“Mẹ, con ở giữa khó xử!” Hi Hi nói.
Nghe lời của Hi Hi, nhìn vẻ mặt của bé, Lâm Tử Lam không nhịn được bật cười,” Tốt lắm, nhanh đi ngủ!” Lâm Tử Lam nói.
“ Tuân lệnh” Hi Hi làm động tác tuân lệnh sau đó đi về phòng
|
Chương 268: Anh Đừng Hối Hận Edit: Lavender - Blue
“Tuân lệnh!” Hi hi làm một động tác tuân lệnh sau đó đi về phòng.... ....
Lâm Tử Lam ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn bóng lưng Hi Hi khóe miệng gợi lên một đường cong. . . . . .
Nghĩ tới chuyện giữa Mặc Thiếu Thiên cùng Tiêu Dật , chính xác là một câu chuyện đau đầu.
Nhưng Hi Hi nói là không sao, trước mắt thì sẽ không có chuyện gì xảy ra, cũng không muốn thay đổi tình hình hiện tại.
Hi Hi tuy nhìn còn nhỏ, nhưng mà đối với chuyện này rõ ràng hơn cô, nên Hi Hi so với cô nghĩ sẽ sáng suốt hơn.
Cho nên, một thời gian nữa cũng chưa chắc có chuyện gì xảy ra với Tiêu Dật , cô cũng không cần phải suy nghĩ nhiều làm gì, có lẽ, đến cuối cùng, kết quả chưa chắc là tồi tệ nhất!
Lam Tử Lam có cùng tư tưởng như Hi Hi, luôn luôn suy nghĩ tích cực và lạc quan.
Nghĩ tới đây, Lâm Tử Lam cũng đứng dậy đi về phòng nghỉ ngơi. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Tại Mặc gia.
Mặc Thiếu Thiên bị cho gọi về, Mặc Ân Thiên kêu anh trực tiếp đến thư phòng.
Đối với Mặc Ân Thiên nhiều năm qua không quan tâm, hờ hững , nhưng bây giờ đột nhiên quan tâm đến anh như vậy, Mặc Thiếu Thiên khó chịu nghĩ, chắc là không có chuyện tốt.
Nhìn Mặc Ân Thiên, Mặc Thiếu Thiên vẫn như cũ một bộ dạng ôn hòa, bình tĩnh .
Mặc Ân Thiên nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi “Ai cho phép anh tự quyết định tuyên bố chuyện cùng Lâm Tử Lam đính hôn?” Mặc Ân Thiên nhìn Mặc Thiếu Thiên chất vấn.
Nghe câu hỏi này , Mặc Thiếu Thiên lười biếng nhíu mày, sau đó nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Mặc Ân Thiên, ánh mắt trong nháy mắt thay đổi lành lạnh, “Tự con quyết định!”
“Ta không đồng ý! !” Mặc Ân Thiên nói gằn từng chữ, ánh mắt mở to tức giận.
Nghe những lời này của Mặc Ân Thiên , Mặc Thiếu Thiên đột nhiên bật cười, khóe miệng khẽ gợi nụ cười khinh bỉ , “Cha, đây là của hôn sự của con, do con quyết định không cần đến sự đồng ý của cha!” Mặc Thiếu Thiên một câu trả lời .
Lời Mặc Thiếu Thiên nói, đủ dọa người.
“Mặc Thiếu Thiên,anh là đứa con bất hiếu, không cần sự đồng ý của cha, vậy anh cần sự đồng ý của ai? Anh đừng quên , dù thế nào ta cũng là cha của anh!” Mặc Ân Thiên giận dữ nói.
Cha ?
Mặc Thiếu Thiên nghiêng đầu quay lại nhìn Mặc Ân Thiên, miệng gợi lên nụ cười yêu nghiệt dọa người, “Bây giờ ông muốn nhận là cha của tôi rồi hả ? Khi tôi gần như mất mạng ở Mỹ ,sao ông không nói ông là cha của tôi hả? Lúc tôi xém chút nữa bị người ta chém chết, ông sống chết cũng không thừa nhận mối quan hệ này, làm sao ông không suy nghĩ một chút ông xứng là cha của tôi sao?” Mặc Thiếu Thiên nhìn Mặc Ân Thiên gằn từng chữ .
Bây giờ nhận là cha anh?
Có phải hay không quá mức buồn cười?
Nghe Mặc Thiếu Thiên ép hỏi, Mặc Ân Thiên không nói nên lời, nhìn Mặc Thiếu Thiên, đôi mắt cũng tràn đầy tức giận, cuối cùng Mặc Ân Thiên dẫm gậy một cái “Đó là anh tự làm tự chịu!”
“Phải, là con tự làm tự chịu!” Mặc Thiếu Thiên nói, “Cho nên, chuyện con đính hôn với ai cũng là chuyện của con, cha đồng ý cũng được, không đồng ý cũng được, con nhất định sẽ làm như vậy không có gì thay đổi được!” Mặc Thiếu Thiên buông lỏng nói.
Mặc kệ là ai phản đối, đối với Mặc Thiếu Thiên đều không quan trọng.!
“Anh ——!” Mặc Ân Thiên tức giận không dứt, “Tôi cho anh biết, chỉ cần một ngày anh còn là Tổng giám đốc của MK thì anh cũng đừng vọng tưởng tự mình quyết định!” Mặc Ân Thiên nói.
Thì ra vậy, vấn đề đều vì MK!
Không phải là nghĩ buộc anh giao công ty sao!
Chỉ là, Mặc Ân Thiên có thể tính sai rồi !
Trước kia Mặc Thiếu Thiên sẽ không ngần ngại, do dự giao công ty lại cho ông, lựa chọn Lâm Tử Lam, nhưng là hiện tại Mặc Thiếu Thiên sẽ không!
MK là do Mặc Thiếu Thiên một tay tạo dựng nên vị trí như hiện tại, bây giờ muốn Mặc Thiếu Thiên anh giao lại sao? Cũng không thể đem anh xem như một đứa trẻ chứ !
Nghĩ tới đây, Mặc Thiếu Thiên nhếch miệng cười “Như vậy cũng tốt, cha nếu như người nghĩ rằng mình có đủ khả năng để tiếp nhận MK, con liền giao cho cha!” Mặc Thiếu Thiên buông lỏng cười nói, sau đó nhìn Mặc Ân Thiên, bổ sung thêm một câu, “Hay là, cha cảm thấy đứa con trai kia của cha chỉ biết sống phóng túng, phá gia chi tử kia có thể quản lý công ty thì gọi anh ta đến tiếp quản!” Mặc Thiếu Thiên châm chọc nói.
Trước mắt, công ty do anh làm chủ phát triển không ngừng, cho dù có người nghĩ muốn tiếp quản, sợ rằng cũng không biết làm như thế nào để nó phát triển tiếp.
Đừng nói Mặc Thiếu Quần, coi như Mặc Ân Thiên tự ra tay, cũng chưa chắc có thể đem MK phát triển tiếp.
Cho nên, anh không cần phải lo lắng.
Trước kia anh có thể sẽ tức giận, sẽ bởi vì chuyện Mặc Ân Thiên nói mà từ bỏ, nhưng là hiện tại sẽ không!
Đó là tâm huyết của Mặc Thiếu Thiên, nếu như Mặc Ân Thiên thật dồn anh tới chân tường, anh nhất định sẽ tự tay phá hủy MK!
Tất cả bí mật đều chuyển dời đến nơi khác .
Nhiều năm như vậy, Mặc Thiếu Thiên vẫn một tay âm thầm chuẩn bị một nơi khác, chỉ là, trước mắt công ty đó cũng phát triển không kém, không cần phụ thuộc vào MK để tồn tại nữa rồi.
Nếu như đem tất cả bí mật cùng sự phát triển của MK chuyển đến đó thì MK cũng chỉ là một lớp vỏ rỗng mà thôi.
Nghe được lời nói ngông cuồng và phách lối của Mặc Thiếu Thiên, Mặc Ân Thiên thiếu chút nín thở “Anh cho rằng tôi không dám làm gì phải hay không?”
Mặc Thiếu Thiên khẽ cười “Cha, con không có nói cha không dám, chỉ là vấn đề năng lực nếu như cha thấy có thể tiếp quản công ty, con liền để lại cho cha tiếp quản !” Trong lời nói của Mặc Thiếu Thiên không có chút nào lo lắng.
Mặc Thiếu Thiên chính là châm chọc thực lực của Mặc Ân Thiên .
Mặc dù MK là do một tay Mặc Ân Thiên thành lập nhưng đã nhiều năm như vậy, ông cũng chỉ có thói quen thỉnh thoảng tới công ty xem xét một vài chuyện mà thôi, còn vấn đề tiềm năng phát triển của MK, ông cũng không rõ lắm.
Mặc dù, Mặc Thiếu Thiên mới biết, Mặc Ân Thiên cài người vào công ty của anh để theo dõi tình hình báo cáo lại với Mặc Ân Thiên, nhưng mà điều này còn lâu mới tạo thành mối đe dọa với Mặc Thiếu Thiên.
Hoặc là nói, là anh cố tình mắt nhắm mắt mở xem như không .
“Anh—— Mặc Thiếu Thiên, xem ra anh thật sự đủ lông đủ cánh rồi!” Mặc Ân Thiên hung hăng nói.
“Điều này cũng là do các người ép con!” Mặc Thiếu Thiên đáp lời.
“Anh ——” Mặc Ân Thiên mấy lần bị Mặc Thiếu Thiên khiêu khích mà nói không thốt nên lời, cuối cùng chỉ có thể hung hăng mắng hắn, “Anh là đồ bất hiếu!”
Nghe Mặc Ân Thiên mắng, Mặc Thiếu Thiên không có gì để nói, ngược lại cười một tiếng.
Lúc này, Mặc Ân Thiên nhìn hắn, cuối cùng hỏi một câu, “Tôi hỏi anh, anh nhất định phải cùng cô gái kia đính hôn?”
“Vâng!” Mặc Thiếu Thiên không một chút do dự thừa nhận, sẽ không hủy hôn, hơn nữa còn rất muốn rất kiêu ngạo làm thật lớn lễ đính hôn, chọc tức chết bọn họ ! !
Nghe được Mặc Thiếu Thiên nói, Mặc Ân Thiên thật thiếu chút nữa tức giận hết sức.
Nhìn Mặc Thiếu Thiên, khóe miệng Mặc Ân Thiên cũng nâng lên một nụ cười lạnh “Được, vậy tôi nói cho anh biết, anh đừng hối hận! ! !”
“Con tuyệt đối sẽ không bao giờ hối hận!” Mặc Thiếu Thiên nói.
“Được, anh cứ ở đó chờ xem !” Mặc Ân Thiên hung hăng nói.
Nói về điều này, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, “Cha muốn làm gì?”
Nhìn Mặc Thiếu Thiên khẩn trương, Mặc Ân Thiên nhếch miệng lên cười, “Anh cảm thấy tôi có thể làm gì? Anh không phải là nói anh sẽ không hối hận sao? Vậy anh hãy chờ xem! ! !”
“Cha nếu như cha động tới cô ấy , con sẽ không bỏ qua! ! !” Mặc Thiếu Thiên cũng hung hăng nói.
“Thế nào? Khẩn trương? Mặc Thiếu Thiên, ta cho anh biết, anh nhất định sẽ hối hận! ! !” Mặc Ân Thiên hung hăng nói.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Hôm sau.
Lâm Tử Lam vừa mới thu dọn xong đồ đạc chuẩn bị đi làm.
Không ngờ, Mặc Thiếu Thiên còn chưa có tới đón, Lâm Tử Lam cũng không cảm thấy điều gì lạ, trực tiếp tự mình đi làm.
Đến công ty không sai biệt lắm hơn một giờ, Lâm Tử Lam nhận được điện thoại Mặc Thiếu Thiên gọi đến.
“Nhanh lên phòng họp gặp anh!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Lâm Tử Lam cau mày, không biết Mặc Thiếu Thiên muốn làm gì, chỉ là, nghe được trong giọng nói của Mặc Thiếu Thiên có chút khẩn trương, Lâm Tử Lam cho là đã có chuyện gì xảy ra rồi, trực tiếp đi lên phòng họp.
Mới vừa đẩy cửa phòng họp ra, Lâm Tử Lam trong nháy mắt ngây ngẩn cả người.
Bởi vì bên trong có rất nhiều người, cũng vô số ánh đèn.
Thời điểm nhìn thấy Mặc Thiếu Thiên đang đứng ở giữa, toàn thân mặc bộ tây trang màu đen, nhìn vô cùng mê hoặc, cực kỳ đẹp trai.
Nhìn trong phòng hình như là đang phỏng vấn.
Tình thế này không thể chỉ nói là quá mức bình thường.
Lúc Lâm Tử Lam đẩy cửa ra, Mặc Thiếu Thiên trìu mến nhìn Lâm Tử Lam cười một tiếng, Mặc Thiếu Thiên từ trên bậc thang đi xuống, bước đến bên Lâm Tử Lam.
Lúc này, ánh đèn chiếu theo bên người Mặc Thiếu Thiên, nên khi mọi người thấy Lâm Tử Lam bước vào, hướng về phía Lâm Tử Lam điên cuồng bấm máy ảnh không ngừng.
Mặc Thiếu Thiên bộ dạng yêu nghiệt hướng phía Lâm Tử Lam bước đến, bước chân vững vàng, tư thái vô cùng tao nhã, , Lâm Tử Lam nhìn anh tim đập thình thịch, thật mê hoặc.
Bước mấy bước, Mặc Thiếu Thiên đứng trước mặt Lâm Tử Lam nhìn cô, “Em đã tới ?”
“Anh đang làm gì ở đây thế? Mở hội nghị chiêu đãi ký giả sao?” Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Mặc Thiếu Thiên mỉm cười, ôm ngang eo Lâm Tử Lam vào lòng, nhìn mọi người phía trước.
“Tôi biết rõ mọi người rất tò mò chuyện giữa Mặc Thiếu Thiên tôi và Lâm tiểu thư, bây giờ Mặc Thiếu Thiên tôi tuyên bố với mọi người, lễ đính hôn của tôi cùng Lâm tiểu thư sẽ được tổ chức vào đầu tháng tới, đến lúc đó, mời tất cả mọi người đến tham dự!”
Một câu nói, tất cả mọi người đều rất ngạc nhiên.
Khi bừng tỉnh, liên tục chụp ảnh hai người.
Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, Mặc Thiếu Thiên, anh có cần phải phô trương như vậy không??
Thật cần phô trương lớn như vậy sao?
“Mặc tiên sinh, tôi có thể hỏi một vấn đề, có phải giữa hai người có một đứa con trai hay không?” Một ký giả hỏi.
“Đúng!” Mặc Thiếu Thiên trực tiếp thừa nhận, tay vòng quanh eo Lâm Tử Lam.
“Vậy xin hỏi , con của hai người đối với chuyện đính hôn này, có ý kiến gì không?” Ký giả hỏi.
Nói về điều này, khóe môi Mặc Thiếu Thiên nâng lên nụ cười nhạt, “Hi Hi nói muốn là hoa đồng đẹp trai nhất, cho nên, mọi người có thể giúp tôi tuyên truyền , tìm một nữ hoa đồng xinh đẹp nhất xứng với con trai tôi. . . . . .”
Lâm Tử Lam “. . . . . .”
Mặc Thiếu Thiên, anh còn có thể kiêu ngạo phô trương hơn nữa không?
Lâm Tử Lam nhìn ống kính, trừ cười, không biết còn có thể làm gì khác.
Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, giọng nói chỉ đủ để hai người nghe hỏi, “Mặc Thiếu Thiên, anh nhất định phải phô trương như vậy sao?”
“Đương nhiên!”
“Tại sao. . . . . . ?” Lâm Tử Lam có chút không hiểu.
Mặc dù Mặc Thiếu Thiên là người là rất phách lối, kiêu ngạo, nhưng là cũng không phải là người như thế, nhất định có lý do. . . . . .
“Muốn tức chết bọn họ . . . . . .”
Lâm Tử Lam “. . . . . .”
Nhìn dáng vẻ im lặng của Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên ôm hông của cô, “Lâm tiểu thư, đối mặt ống kính em nhất định phải cười lên, cười lên nào. . . . . .”
|
Chương 269: Cô Ta Sẽ Không Chết Tâm Edit: huyền.uha
Nhìn Lâm Tử Lam tử im lặng, Mặc Thiếu Thiên vòng tay qua eo cô,” Khi đứng trước ống kính nhất định phải mỉm cười, mỉm cười…..”
Được rồi, mỉm cười
Đối mặt với ống kính, Lâm Tử Lam vẫn duy trì nụ cười, nhưng mà, trong lòng lại dở khóc dở cười.
Mặc Thiếu Thiên , anh còn đến mức như vậy sao?
Chỉ vì Mặc lão lại làm oanh động ?
Nghĩ lại chỉ biết, hôm qua, bọn họ thương lượng chắc không được suông sẽ, hiện tại Mặc lão ở nhà thấy một màn như vậy nhất định là tức hộc máu đi!
Bất quá, cũng đã đến mức này, Lâm Tử Lam cũng không nói gì, chỉ có Mặc Thiếu Thiên trả lời phỏng vấn của kí giả.
Quá trình coi như rất vui vẻ, công khai họp báo, kí giả hỏi những câu hỏi coi như thú vị.
Vì thế, rất nhanh liền kết thúc.
Tuy rằng đã biết, nhưng vẫn làm cho mọi người một phen oanh động, nhưng hiện tại, muốn quay lại cũng không được .
Mặc Thiếu Thiên ôm lấy Lâm Tử Lam đi vào trong thang máy, trực tiếp đi xuống tâng hầm.
Lâm Tử Lam nhìn hắn, “ Đi xuống tầng hầm làm gì?”
“ Muốn em!”
Lâm Tử Lam “…….”
Mặc Thiếu Thiên, anh có thể nghiêng túc một chút không???
Mặc Thiếu Thiên ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Tử Lam, khóe miệng gợi lên chút cười,” Như thế nào, em thực chờ mong?”
Lâm Tử Lam hung hăng liếc hắn một cái.
“ Anh mở cuộc họp báo lớn chiêu đãi kí giả, vì Mặc lão gia?” Lâm Tử Lam nhíu mày hỏi.
Mặc Thiếu Thiên gật đầu, hình như không có chút để ý, nhưng mà Lâm Tử Lam cảm giác được thời điểm nhăc tới Mặc lão gia, ánh mắt Mặc Thiếu Thiên có chút căng thẳng, “ Đương nhiên, ông ấy càng không thích, anh lại càng phải làm!” Mặc Thiếu Thiên hung hăng nói.
“ Xem ra hôm qua hai người thương lượng không mấy thuận lợi!” Lâm Tử Lam liếc Mặc Thiếu Thiên , chác chán nói.
Mặc Thiếu Thiên chau mày, nghiêng người nhìn Lâm Tử Lam, “ Đây là chuyện đương nhiên, anh và ông ấy có khi nào thuận lợi nói chuyện?”
Lâm Tử Lam,”………”
Lúc này thang máy đinh một tiếng, của mở ra.
Mặc Thiếu Thiên dắt Lâm Tử Lam ra ngoài, hai người trực tiếp lên xe.
Lâm Tử Lam nhìn hắn,” Anh muốn dẫn em đi đâu?”
“Đi một nơi!” Mặc Thiếu Thiên nói, sau đó thắt dây an toàn.
Nói tới đây, Lâm Tử Lam cũng không có hỏi lại, rất dễ nhận thấy, Mặc Thiếu Thiên không muốn trực tiếp nói cho cô, còn không bằng tới đó, thì rõ rồi.
Vì thế, cô cũng thắt dây an toàn, Mặc Thiếu Thiên lái xe, mang theo Lâm Tử Lam xuất phát.
Thời điểm đi ngang qua một cửa hàng bán hoa, Mặc Thiếu thiên mua một bó hoa bách hợp, Lâm Tử Lam nhíu mày, Mặc Thiếu Thiên không phải rất ghét hoa bách hợp sao?
Sau đó xe chạy ở trên đường hơn nửa giờ, người đi đường càng ngày càng thưa thớt, trực tiếp đến ngoại ô.
Lâm Tử Lam ngồi trầm mặc, không hỏi nhiều, bởi vì ở cùng với Mặc Thiếu Thiên, cô không có lo lắng gì.
Lúc này, ước chừng lại qua mười mấy phút đồng hồ, Mặc Thiếu Thiên đem xe dừng lại.
Hai người đẩy của xuống xe, Lâm Tử Lam nhìn cảnh tượng trước mắt mới biết được , bọn họ đến nghĩa trang.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên cầm hoa tươi xuống xe, một bó bách hợp, lúc này hắn lôi kéo tay Lâm Tử Lam , hướng bên trong đi đến.
Đến bên trong, Lâm Tử Lam mới biết được, Mặc Thiếu Thiên đem cô đến viếng mẹ của hắn.
Trên bia mộ là một ảnh chụp, một người phụ nữ trẻ, xinh đẹp.
Vầng trán cùng với Mặc Thiếu Thiên lại có vài phần giống nhau.
Xem ra, đúng là mẹ của Mặc Thiếu Thiên .
Lâm Tử Lam nhìn, trách không được Mặc Thiếu Thiên yêu nghiệt như thế, cùng Mặc Thiên Ân không giống, lại cự kì giống mẹ.
Đều rất đẹp, chẳng qua, Mặc Thiếu Thiên trải qua đột biến gen, càng yêu nghiệt hơn một chút.
“ Đây là mẹ của anh?”Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên nhẹ giọng hỏi.
Mặc Thiếu Thiên gật đầu, sau đó bỏ bó hoa trong tay xuống, nhưng lúc này, hắn nhìn đến trước mộ có rất nhiều hoa tươi.
Hơn nữa còn là hoa hồng.
Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, nhì bó hoa kia, không thể nghĩ ra là ai đưa đến.
Lâm Tử Lam cũng nhìn đến, sau đó nhìn Mặc Thiếu Thiên,” Cha anh đã tới?”
Nghe tiếng, khóe miệng Mặc Thiếu Thiên tràn ra một chút ý cười,” Làm sao có thể là ông ấy!”
Là ai, đều khó có khả năng là ông ấy!
Ngớ lúc mẹ hắn chết, bởi vì Cung Ái Lâm, ông ấy ngay cả mặt mũi cũng không thấy, hiện tại sẽ đến nơi này nhìn mẹ hắn sao?
Chuyện cười, Mặc Thiếu Thiên thế nào cũng không tin tưởng.
Nghe Mặc Thiếu Thiên châm biếm, Lâm Tử Lam nhìn hắn,” Mẹ anh lúc còn sống thích cái gì nhất?”
“ Bách hợp!”
“ Ai từng tặng bà ấy hoa hồng?” Lâm Tử Lam hỏi.
Mặc Thiếu Thiên suy nghĩ, trong trí nhớ, trừ bỏ Mặc Thiên Ân,đúng là không có ai tặng bà hoa hồng.
Hắn còn nhớ rõ, bộ dạng lần đầu tiên mẹ nhận được hoa hồng, rất hạnh phúc.
Nhưng Mặc Thiên Ân rất ít khi tặng, sau lại càng không tặng, nhưng mà Mặc Thiếu Thiên nhớ dù hoa có héo khô mẹ cũng vẫn gữi lại……..
Mặc Thiếu Thiên không có mở miệng, nhưng Lâm Tử Lam cũng biết đáp án.
Lâm Tử Lam nhìn hắn, khóe miệng giơ lên một nụ cười, có lẽ, Mặc lão gia cũng không có lãnh khốc vô tình như vậy.
Hoặc là nói, bọn họ trong lòng có hiểu lầm gì chăng.
Lúc này, Lâm Tử Lam đi qua nhìn hắn,” Có lẽ Mặc lão gia cũng không phải là người lạnh nhạt vô tình!”
Nói đến việc này, Mặc Thiếu Thiên ngây ngẩn người một chút, lập tức lại tràn ra một nụ cười,” Có lẽ, ông ấy thấy mình làm nhiều chuyện xấu, muốn tạ lỗi!”
“ Đừng tưởng rằng một bó hoa hồng liền tha thứ cho ông ấy, đời này đều không có khả năng!” Mặc Thiếu Thiên hung hăng nói, sau đó đem hoa của Mặc Thiên Ân đặt qua một bên, đem hoa của mình đặt ở chính giữa.
Lâm Tử Lam “……..”
Xem ra hai người này cùng một dạng kì cục.
……
Trước bia mộ, Mặc Thiếu Thiên nhìn lên tấm ảnh, ánh mắt hết sức dịu dàng.
Thời thơ ấu trong trí nhớ của hắn, trừ bỏ mẹ, hắn chỉ có nhớ mỗi hận.
Cho nên, Cung Ái Lâm mới có thể lấy mẹ uy hiếp hắn.
Chẳng qua hiện tạ, bà ta cái gì cũng không uy hiếp được.
ở trươc mộ, Mặc Thiếu Thiên nói rất nhiều chuyện, Lâm Tử Lam nhìn phần mộ, sau đó nhìn Mặc Thiếu Thiên , nếu không phải ở bên cạnh Mặc Thiếu Thiên đã lâu, thì thật khó có thể tưởng tượng hắn còn có một mặt nhu tình như vậy.
Lâm Tử Lam nhìn hắn, cảm thấy càng hiểu Mặc Thiếu Thiên hơn, cảm thấy hắn rất quyến rũ.
Từ bên trong mà tỏa ra sức quyến rũ.
Lúc này, trong đầu Lâm Tử Lam vang lên lời nói của Mặc Thiếu Thiên, nếu không phải tình cảm của Mặc Thiếu Thiên và mẹ rất sâu đậm, thì Cung Ái Lâm liệu có uy hiếp được không.
Cuối cùng, Lâm Tử Lam đứng trước bia mộ, khóe miệng gợi lên nụ cười nhạt,” Người yên tâm, về sau cháu sẽ chăm sóc tốt Thiếu Thiên!”
Nghe thấy vậy, Mặc Thiếu Thiên đứng lên, đặt tay lên thắt lưng Lâm Tử Lam, lộ ra chút cười tà,” Lâm tiểu thư, nói những lời này, mà cũng không đỏ mặt?!”
“ Em làm sao phải đỏ mặt?” Lâm Tử Lam hỏi.
“ Rốt cuộc thì ai chăm sóc ai? Hử?” Mặc Thiếu Thiên đáp.
Lâm Tử Lam “………”
Cái này quan trọng sao?
“ Đừng quên, nấu cơm là bảo bối, em còn muốn để cho anh nấu cơm!” Mặc Thiếu Thiên hừ lạnh nói.
Lâm Tử Lam liếc hắn,” Anh làm sao?”
Mặc Thiếu Thiên,”………Không có!”
“ Cho nên, Mặc tiên sinh, anh có ý kiến?” Lâm Tử Lam cười hỏi lại.
Mặc Thiếu Thiên,”………”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, ai cũng không chịu thua, lúc này, Mặc Thiếu Thiên đi đến, hôn lên môi Lâm Tử Lam, coi như trừng phạt.
Lâm Tử Lam cười, ôm Mặc Thiếu Thiên .
Hạnh phúc liền chắc chắn như vậy.
………………………
Hai người trở lại công ty đã là buổi chiều.
Lâm Tử Lam vừa bước vào bộ phận thiết kế, bọn họ đều ở đây nghỉ ngơi, nói với nhau một chút chuyện của Mặc Thiếu Thiên.
Cho tới giờ, hai người đã mở họp báo công bố, tương đương việc chắc như đinh đóng cột, không còn ai dám nói cái gì.
Lâm Tử Lam đi vào, Cảnh Thần trực tiếp xông tới,” Cô nương, Mặc tổng mời đi uống trà chiều, cậu muốn ăn cái gì?”
Lâm Tử Lam nhíu mày, Mặc Thiếu Thiên thật là tốc độ a!
Cô vừa mới đến bộ phận thiết kế, tin tức của Mặc Thiếu Thiên cũng đã phát tán ra.
Lâm Tử Lam cười,” Nước trái cây đi!”
“Không có?”
Lâm Tử Lam gật đầu.
“ Còn cửa qua cửa, cậu thật là tiết kiệm a!” cảnh thần cười nói.
“ Uống trà chiều, cẩn thận béo lên!”
“ Tớ không sợ!” Cảnh Thần cười nói.
Lâm Tử Lam cũng cười cười, trở về chỗ ngồi.
Sau đó, mọi người thống kê muốn ăn cái gì, liền trực tiếp tới cửa, kêu đồ ăn mua ngoài, mọi chuyệ đã chuẩn bị tốt, Cảnh Thần tiến tới, nhìn Lâm Tử Lam,” Mặt mày hồng hào, khí sắc không tệ a!”
Lâm Tử Lam nhìn Cảnh Thần, sau đó nhíu mày, “ Có sao?”
“ Đương nhiên, người ta nói phụ nữ trong tình yêu thông minh là số lẻ, Lâm tiểu thư, tớ nhìn trên người cậu như thế nào lại không thấy?” Cảnh Thần nhìn Lâm Tử Lam hỏi.
Lâm Tử Lam chau mày,” Đó là đương nhiên, theo người ta nói là phụ nữ bình thường, tớ đây là người bình thường sao?”
“ Ha ha ha, cậu thật tự luyến!”
“ Cái này gọi là tự tin!”
“ Cậu cùng Mặc tổng đúng là người một nhà………trình độ tự luyến đều rất cao!”
Lâm Tử Lam “………”
Sau một trận vui cười, Cảnh Thần nhìn Lâm Tử Lam,” Này, tớ có một tin tức!”
Lâm Tử Lam đang sửa lại tư liệu, nghe Cảnh Thần nói, mày nhíu lại,” Tin tức gì?”
“ Tớ nghe nói, thời điểm cậu cùng Mặc tổng mở họp báo chiêu đãi kí giả, Diệp An Nhiên xin nghỉ bệnh!” Cảnh Thần nói.
Nghe thấy vậy, Lâm Tử Lam bất ngờ cau mày,” Cô rất coi trọng Mặc Thiếu, có lẽ là không tiếp nhận được !”
“ Cậu nói cô ta lần này sẽ chết tâm sao?” Cảnh Thần hỏi.
Lâm Tử Lam cười, lắc đầu, mặc kệ cô ta có chết tâm hay không, đối với cô mà nói, cũng không phải quan trọng.
Nếu Mặc Thiếu Thiên có chút dao động, Lâm Tử Lam cũng sẽ không tiếp nhận hắn.
Nhưng vì Mặc Thiếu Thiên kiên quyết như thế, Lâm Tử Lam cứ như vậy mà tin tưởng hắn.
Cho nên, mặc kệ, Diệp An Nhiên như thế nào, Lâm Tử Lam đều không để ở trong lòng.
Lúc này, Cảnh Thần nghĩ, sau đó lắc đầu,” Tớ lấy kinh nghiệm nhiều năm ra mà nói, chắc là cô ta không chết tâm đâu, cậu vân là cẩn thận một chút!”
|
Chương 270: Diệp An Nhiên Không Cam Lòng Lúc này, Cảnh Thần trầm ngâm suy nghỉ, tiếp đó lắc đầu than nhẹ " Lấy kinh nghiệm nhiều năm của tớ ra mà nói, tớ dám chắc chắn với cậu, cô ta nhất định vẫn còn chưa chịu chết tâm, cậu nhất định phải cẩn thận một chút !"
Nghe Cảnh Thần tốt bụng nhắc nhở, Tử Lam cười khổ " Cô ta có thể đem tớ làm thành như thế nào ?" Tử Lam hỏi ngược lại.
Trong đầu Tử Lam lúc này, bỗng nhiên thoáng hiện lên những lời Tiêu Dật đã từng nói qua với cô.
Phải cận thận đối với Diệp An Nhiên.
Cô ta không đơn giản như em nghỉ !
Nhớ tới điều này, bất giác Tử Lam nhíu chặt hai hàng lông mày xinh đẹp của mình .
" Cậu nên cẩn thận một chút, nữ nhân một khi sinh lòng đố kị ghen ghét, nhất định sẽ làm ra những hành động điên rồ !" Cảnh Thần mỉm cười bồi thêm một câu..nhưng chỉ vì môt cậu vô tâm, lại không nghỉ rằng vẫn bị cô tiên đoán đúng...quả thật, tương lai sắp tới Tử Lam sẽ lâm vào hoàn cảnh như thế!
Tử Lam nhìn Cảnh Thần, cô chỉ mỉm cười, không nói gì thêm nữa.
Rất nhanh, trà chiều đã đến.
Tâm tình gần đây của Mặc tổng thật tốt, mọi người trong công ty không phải khẩn trương như trước, cho nên công việc dĩ nhiên vui vẽ hẵn ra.
Cảnh Thần và Tử Lam, hai người ngồi ăn chung một chổ.
Đúng lúc này, Trần Mặc đi tới nhìn hai người trò chuyện vài câu, nhưng đôi mắt anh vẫn một mực đảo qua trên người Cảnh Thần.
Tử Lam nhận thấy giữa hai người bọn họ dường như tồn tại một mối quan hệ xâu xa nào đó, trước đây cô chưa bao giờ cảm nhận được điều này, Tử Lam đứng lên, nhìn Trần Mặc " Trưởng phòng Trần, thế nào ? Có muốn ăn chút gì hay không ?" Tử Lam mỉm cười khẽ hỏi.
" Không, tôi muốn đi ra ngoài !" Trần Mặc nhanh chóng từ chối.
" Vì công việc sao ?"
Trần Mặc gật đầu, " Có một hợp đồng của công ty cần bàn bạc đôi chút !" Sau đó, anh nhìn Tử Lam, mỉm cười đầy ẩn ý," Đúng rồi, cần phải nói với cô một tiếng 'chúc mừng', cuối cùng cô và Mặc tổng rốt cuộc cũng tu thành chánh quả !"
Tử Lam mỉm cười đáp lại " Cảm ơn anh, Trần Mặc !"
" Hai người định đầu tháng này sẽ đính hôn với nhau sao ?" Trần Mặc hỏi.
Tử Lam gật đầu " Tới lúc đó, anh nhất định nhớ kỹ phải đến không được phép quên đấy !"
" Nhất định, nhất định !"Trần Mặc mỉm cười gật đầu.
Tiếp đó, Tử Lam và Trần Mặc đơn giản trò chuyện vài câu, lúc Trần Mặc rời đi, ánh mắt vẫn quét trên người Cảnh Thần thêm vài lần, ánh mắt phức tạp kiến người ta không biết hiện giờ anh ta đang nghỉ gì, Cảnh Thần ngay cả đầu cũng chưa một lần ngẩn lên mi mắt cụp xuống, nhưng Tử Lam vẫn có thể cảm nhận được, Cảnh Thần lúc này thật khẩn trương, dường như đang trốn tránh điều gì đó.
Cuối cùng, sau khi Trần Mặc bỏ đi, Tử Lam quay trở về chổ ngồi, cô nhìn Cảnh Thân, khẽ hỏi " Cậu làm sao vậy ?"
Lúc này, Cảnh Thần mới chịu ngẩn đầu lên nhìn Tử Lam " Làm sao là làm sao ? Tớ không hiểu cậu muốn nói gì ?"
" Tớ cảm thấy cậu và Trần Mặc dường như có điều gì kỳ quái !"
Từ sau khi xảy ra chuyện lần trước, hai người bọn họ bỗng nhiên khác lạ.
Cảnh Thần mỉm cười, có chút xấu hổ, tận lực lãng tránh vấn đề này không muốn nhắc đến " Nào có, tớ và anh ấy, chỉ là không có chuyện gì đáng để nói mà thôi !"
Tử Lam có thể nhìn ra Cảnh Thần đang rất khẩn trương, cô cũng không muốn tiếp tục hỏi, chỉ nhìn Cảnh Thần, bất đắc dĩ thở dài, khẽ nói, " Hiện tại cậu đã không muốn nói, tớ cũng không ép, chờ đến khi cậu hoàn toàn có thể dẹp bỏ áp lực thì phải nói cho tớ biết , lúc nào tớ cũng bên cạnh sắn lòng nghe cậu tâm sự !"
Cảnh Thần ngước mắt lên nhìn Tử Lam, gật đầu, có một số việc, cô rất cần thời gian để thích ứng, để suy nghỉ.
Kế tiếp, hai người nói chuyện phiếm một hồi, rất dễ nhận thấy, Cảnh Thần không thể tập trung tinh thần như thường ngày, chốc lát, mỗi người lại bận rộn với công việc của mình.
Tử Lam nhìn theo bóng lưng của Cảnh Thần, cô vẫn cảm thấy, Cảnh Thần so với trước đây có thêm một phần u buồn.
Tuy từ đầu đến cuối, Cảnh Thần đều hi hi ha ha đối đáp, nhưng Tử Lam biết, Cảnh Thần đã không còn vui vẽ giống trước kia.
Nhất định giữa Cảnh Thần và Trần Mặc đã xảy ra chuyện gì rồi đây.
Ngẫm nghỉ, nếu như Cảnh Thần đã không muốn nói, cô cũng không miễn cưỡng làm gì, sẽ có một lúc, nhất định Cảnh Thần sẽ nói cho cô biết tất cả.
Chớp mắt, đã đến giờ tan việc.
Mặc Thiếu Thiên bận rộn xốt xắng cho buổi lễ đính hôn diễn ra vào đầu tháng, cho nên công việc của anh rất bận rộn, vừa xử lý chuyện công ty còn cả chuyện của Cửa Ngục, khiến anh bận rộn không sao kể xiết.
Tử Lam biết Mặc Thiếu Thiên bận rộn nhiều việc, cô quyết định không chờ anh mà nhanh chóng ngồi taxi trực tiếp trở về nhà.
Không có Mặc Thiếu Thiên ở đây, hai mẹ con cô dĩ nhiên rất sảng khoái hưởng thụ thế giới chỉ có hai người.
Cho đến buổi tối, hai mẹ con gọi cho Mặc Thiếu Thiên một cuộc điện thoại, biết anh vẫn còn rất nhiều chuyện phải làm, không thể đến với hai mẹ con bọn họ, cho nên để cho hai mẹ con nghỉ ngơi trước, Tử Lam cũng không chờ Mặc Thiếu Thiên, sau khi ăn cơm xong, cô và Hi Hi trò chuyện một lúc, xem tin tức trên TiVi, tiếp đó nghỉ ngơi.
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... .......
Tối đêm đó.
Vào lúc 10 giờ.
Mặc Thiếu Thiên mới từ Cửa Ngục bước ra, khi anh đang lái xe trên đường, ngay vào lúc này, điện thoại di động của anh lại vang lên.
Đột nhiên nhìn thấy số điện thoại người gọi đến, chân mày của Mặc Thiếu Thiên bỗng chốc đều nhăn lại.
Người gọi đến không phải là Diệp An Nhiên thì còn ai vào đây !
Mặc Thiếu Thiên trầm mặc suy nghỉ một chút, cuối cùng vẫn nhấn nút nhận cuộc gọi.
" Alo !"
"Thiếu Thiên...!" Điện thoại bên kia truyền đến giọng nói nhu nhược của Diệp An Nhiên.
" Làm sao vậy ? Tìm anh có chuyện gì không ?" Mặc Thiếu Thiên lạnh lùng hỏi.
" Thiếu Thiên, anh tới gặp em một chút có được hay không ? Em cảm thấy rất khó chịu, thật sự rất khó chịu..." Bên kia, giọng nói của Diệp An Nhiên có vẽ rất mệt mỏi.
Nghe được âm thanh này, Mặc Thiếu Thiên níu chặt đôi hàng lông mày, giọng điệu có chút khẩn trương " Em bị làm sao vậy ?"
" Em thật nóng, thật khó chịu, anh có thể đến xem em một chút có được không ?" Giọng nói của Diệp An Nhiên có chút nghẹn ngào.
Lúc này Mặc Thiếu Thiên mới ý thức được, có phải Diệp An Nhiên đang bị sốt cho nên mới bảo nóng không ?
" Hiện tại em rất nóng phải không ?" Mặc Thiếu Thiên hỏi.
" Em không biết, em cảm thấy thật khó chịu, em..em nhớ cha của mình quá...Thiếu Thiên, anh đến đây có được hay không ? Em thật khó chịu..." Giọng nói của Diệp An Nhiên tràn ngập vẽ khẫn cầu, giọng điệu có chút nghẹn ngào, khiến người nghe khó có thể cự tuyệt được.
Nghe được câu này, đôi mày Mặc Thiếu Thiên càng nhíu chặt, suy nghỉ một chút, anh chậm rãi mở miệng " Tốt, em ở nhà chờ, anh sẽ lặp tức đến ngay !"
" Ân!" Diệp An Nhiên lên tiêng hối thúc, " Anh mau tới...."
Mặc Thiếu Thiên đơn giản" Ân "một tiếng, sau đó quay đầu xe, hướng về nói ở của Diệp An Nhiên chạy đi.
Hia mươi phút sau, Mặc Thiếu Thiên đã tới được nơi ở của Diệp An Nhiên, đến khu nhà trọ của cô, anh nhanh chóng mở cửa tiến vào.
Tìm xung quanh không thấy có người, cuối cùng khi đến phòng ngủ đã thấy Diệp An Nhiên đang ở đó.
Cô nằm trên giường, nhìn bộ dáng của cô có chút không yên ổn.
Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, không chần chờ tiến tới, ngồi xuống bên cạnh Diệp An Nhiên, nhìn cô " Nhiên Nhi ! Nhiên Nhi , em bị làm sao hả ?"
Bỗng nhiên, Diệp An Nhiên mở ra cặp mắt mông lung, nhìn Mặc Thiếu Thiên, hốc mắt bắt đầu rưng rưng ngập nước, bộ dáng thương tâm khổ sở " Thiếu Thiên, cuối cùng anh cũng đã đến rồi !"
Hương vị nồng đậm của rượu bỗng chốc xông vào mũi anh, hơn nữa, hiện tại anh phát hiên trên nền nhà nằm lăn lốc vô số võ chai rượu, anh khẳng định hỏi một câu " Em đã uống rượu!"
" Vâng !" Diệp An Nhiên yếu ớt gật đầu " Có uống một chút !"
Nhìn trên mặt đất rất nhiều vỏ chai, vậy mà còn bảo là uống một chút sao ?
Mặc Thiếu Thiên không nói hai lời, trực tiếp lên tiếng " Anh đưa em đến bệnh viện !"Nói xong, anh ôm lấy Diệp An Nhiên định đi.
" Không ! Em không đi !" Diệp An Nhiên không ngừng giải dụa phản kháng.
" Hiện tại em sốt thành ra thế này, đừng ương bướng nữa !" Mặc Thiếu Thiên nhẹ giọng khuyên nhủ.
" Em không sao, em không muốn đi đến bệnh viện !" Diệp An Nhiên nhìn Mặc Thiếu Thiên nói, " Em chỉ muốn đêm nay anh bồi bên cạnh em mà thôi !"
Mặc Thiếu Thiên nhíu mày nhìn Diệp An Nhiên, không biết nên nói thế nào cho phải.
Bỗng dưng lúc này, Diệp An Nhiên ôm chầm cổ Mặc Thiếu Thiên, giọng nói khẩn cầu " Anh giành cho em một chút thời gian có được hay không? Thực sự em không có việc gì đâu, anh yên tâm !"
Mặc Thiếu Thiên đứng chôn chân tại chổ không nhúc nhích, suy nghỉ về hành động mới vừa rồi của Diệp An Nhiên, tiếp đó anh vươn tay ra nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc giúp cô.
" Nhiên Nhi, em yên tâm, anh sẽ không bỏ mặc em không quan tâm, anh đã nói hứa sẽ xem em như em gái của mình mà chăm sóc !"
Những lời này, khiến Diệp An Nhiên sửng sốt không thôi.
Đương nhiên, những lời này là Mặc Thiếu Thiên muốn nhắc nhở cho cô biết, quan hệ giữa bọn họ vĩnh viễn chính là như vậy !
Hai người bọn họ không thể nào giống như khi xưa được nữa !
Bảo Diệp An Nhiên làm sao có thể cam lòng chấp nhận kết quả này đây !
Diệp An Nhiên ngẩn đầu nhìn Mặc Thiếu Thiên, đôi mắt ngấn lệ " Thiếu Thiên, tại sao chúng ta lại thành ra như vậy ?"
" Tại sao ?"
Cô không cam lòng, không cam lòng !
Tại sao, rõ ràng bọn họ rất yêu nhau mà, cô chỉ xuất ngoại một thời gian, tại sao khi cô trở về, tất cả đều không giống như trước kia ?
Cô vì Mặc Thiếu Thiên, bất chấp tất cả đều vì suy nghỉ cho anh, ngay cả mệnh lệnh của cấp trên cũng không nghe theo, thế nhưng tại vì sao, anh lại có thể đối xử với cô tuyệt tình như vậy ?
" Cái gì tại sao ?" Mặc Thiếu Thiên nhìn Diệp An Nhiên giả vờ như không thể giả thích được, hỏi ngược lại.
Thật ra, trong lòng anh biết rất rõ.
Chẳng qua có một số lời không tiện nói, chỉ cần cô có thể hiểu rõ là tốt rồi, không cần anh phải nói trắng ra tất cả.
" Tại sao anh lại muốn đính hôn cùng với Lâm Tử Lam ? Anh rõ ràng biết, em trở về đây đều là vì anh, em không muốn trở thành em gái của anh, vĩnh viễn không muốn !" Diệp An Nhiên có chút kích động khi nói những lời này.
Cuối cùng, cô cũng vẩn phải mở miệng nói thẳng ra.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Diệp An Nhiên, suy nghỉ một chút, cuối cùng mở miệng " An Nhiên, chuyện của anh và em, đã qua rất lâu rồi, thời gian bảy năm, cũng đủ để rất nhiều chuyện thay đổi, cảnh còn người mất, cho nên, không cần nhắc lại những chuyện trước kia nữa !"
Anh biết, cha của em bởi vì chuyện giữa hai chúng ta cho nên khi gặp phải tai nạn giao thông... hiện tại ông ấy đã không còn nữa, nhưng em hãy yên tâm, anh hứa sẽ chiếu cố em thật tốt, xem em giống như em gái rột của mình mà chăm sóc !" Mặc Thiếu Thiên nhẹ giọng nói.
Hiện tại trong nội tâm của anh không ngừng tranh đấu, cố gắng tìn ra cách giải quyết vẹn toàn.
Đối với Diệp An Nhiên, sâu trong lòng anh, quả thật cảm thấy có chút hổ thẹn.
Nếu không phải bởi vì Mặc Ân Thiên không ngừng tạo áp lực, nếu không phải lúc ban đầu anh một mực kiên quyết, có lẽ cha của Diệp An Nhiên đã không xảy ra tai nạn giao thông.
Cũng sẽ không bị Mặc Ân Thiên tạo áp lực buộc bọn họ phải xuất ngoại .
Cho nên, về tình về lý, anh không thể trốn tránh một phần trách nhiệm.
Nhưng tất cả không phải là tình yêu.... ...... ...... ...... .....
Anh rõ ràng biết như thế .
Mặc dù, Diệp An Nhiên trở lại, quả thật anh có chút ngạc nhiên, rất vui mừng, nhớ tới chuyện trước kia, anh lại bình tĩnh đến lạ thường, anh biết rõ ràng, trong lòng anh thực sự muốn gì..
Hiện tại nghỉ về nó, những cảm súc về phần tình cảm giữa anh và Diệp An Nhiên, rõ ràng chính bởi vì anh phản nghịch.
Bời vì Mặc gia càng ngăn cấm cảng trở anh lại càng muốn thực hiện cho bằng được, mới có mối quan hệ giữa anh và Diệp An Nhiên.
Cho nên, anh mới có thể đối với Diệp An Nhiên một phần chấp nhất, mặc dù Diệp An Nhiên ròi khỏi, anh rất hận Mặc gia, nhưng anh không có cảm giác đau lòng vì cô.
Vậy mà hôm nay, biết Lâm Tử lam, anh mới rõ ràng hiểu được, thứ mình muốn là cái gì, yêu một người là như thế nào !
|
|