[GĐCP] Cha Cường Hãn, Con Trai Thiên Tài, Mẹ Phúc Hắc
|
|
|
Chương 265: Bắt Cóc Mặc Lão (1) Edit: Lavender - Blue
“Mặc Thiếu Thiên, anh không phải vẫn luôn cho rằng bản thân đa tài sao? Như thế nào hiện tại không được?” Lâm Tử Lam vui vẻ nói.
“Ngoại trừ nấu cơm!” Mặc Thiếu Thiên rất bình tĩnh nói!
Lâm Tử Lam “. . . . . .”
Đây cũng có thể được xem là đa tài sao?
Lâm Tử Lam cũng không nói thêm, cô ngồi xuống, chuẩn bị ăn.
Tiếp đó, một nhà ba người, bữa ăn tối được bày đầy trước mặt một bàn thức ăn thật phong phú .
Ba người đồng loạt ăn không có chút hình tượng nào.
Mặc Thiếu Thiên nói “Sớm biết đính hôn có thể để cho bảo bối hiện tại cao hứng như thế, anh đã sớm quyết định!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Nghe nói như thế, Lâm Tử Lam ngẩng đầu lên, ánh mắt hung hăng khinh bỉ liếc nhìn Mặc Thiếu Thiên .
Chỉ vì bữa ăn tối liền khom lưng rồi hả ?
“Mặc tổng, thực sự anh rất có tiền đồ!” Lâm Tử Lam sâu kín nói, sau đó ăn Long Hà.
Long Hà cùng Trái Thanh Long, là những loại trái cây mà gia đình cô đều thích ăn nhất!
Lúc này, Mặc Thiếu ngày trực tiếp bình tĩnh ném cho cô bốn chữ, “Cám ơn đã khen!”
Lâm Tử Lam “. . . . . .”
Nhìn bọn họ mỗi người một câu , Hi Hi ngồi ở đối diện, ăn vô cùng vui vẻ.
Suy nghĩ một chút, Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi “Cha, hai người định ngày nào đính hôn?”
Nói tới chỗ này, Mặc Thiếu Thiên ngẩn người một chút, “Bước đầu tính toán cuối tháng!”
Lâm Tử Lam cau mày “Có thể hay không quá nhanh?”
“Có không?” Mặc Thiếu Thiên hỏi ngược lại.
Thật ra, anh rất muốn tóm tắt những bước này, sau đó trực tiếp kết hôn!
Đây mới dúng là suy nghĩ thật sự của anh!
Nhưng điều này có thể làm cho Lâm Tử Lam cảm thấy cao hứng, anh cũng không ngại chút nào!
Anh muốn Lâm Tử Lam hưởng trọn những điều tốt đẹp nhất, hạnh phúc khi ở bên anh !
Lâm Tử Lam gật đầu “Hiện tại đang giữa tháng, cuối tháng không phải quá nhanh sao !” Lâm Tử Lam nói.
“Vậy thì đầu tháng!” Đây là cực hạn của Mặc Thiếu Thiên rồi.
Lâm Tử Lam “. . . . . .”
Cái này thì có cái gì khác nhau sao?
Ba mươi chính là cuối tháng, ngày 1 liền đầu tháng.
Khác nhau ở chỗ nào sao? ? ?
Lúc này, Hi Hi ở một bên nhìn “Được, con đồng ý!” Hi hi nói.
Hiện tại bé rất hy vọng cha và mẹ không chỉ đơn giản dừng lại ở việc đính hôn với nhau, tốt nhất nhanh chóng kết hôn, co thể tránh đêm dài lắm mộng.
Nghe được lời Hi hi nói , Mặc Thiếu Thiên ngẩng đầu nhìn Hi Hi, nhếch miệng lên mở một nụ cười hài lòng “Con trai ngoan!”
Bọn họ nhất trí đồng ý đầu tháng.
Hiện tại Lâm Tử Lam phản bác còn có cái gì ý tứ sao?
Định cũng đã định rồi còn cần phải nói gì sao, dù sao, cũng không cần cô làm chuyện gì.
Nhìn Mặc Thiếu Thiên xử lý là được!.
“Em đồng ý!” Lâm Tử Lam đáp một tiếng.
Nhìn Lâm Tử Lam đồng ý, Mặc Thiếu Thiên nhếch miệng lên “Như vậy mới đúng!”
Lâm Tử Lam “. . . . . .”
Ba người mới vừa cơm nước xong, Mặc Thiếu Thiên giúp đỡ Hi Hi thu dọn đồ đạc, Mặc Thiếu Thiên còn nghĩ, đợi sau khi ăn cơm xong sẽ có thể ôm lão bà của mình tình chàng ý thiếp một lát, không ngờ mới vừa ăn cơm xong, điện thoại di động của anh lại vang lên.
Không cần phải nói, trừ ông cụ Mặc gia, không ai dám lên giọng ra lệnh cho Mặc Thiếu Thiên.
Nội dung đương nhiên đều Mặc Thiếu Thiên tự tiện ban bố việc anh sẽ cùng Lâm Tử Lam đính hôn, cho nên Mặc lão lệnh cho Mặc Thiếu Thiên nhất định phải trở về, thông báo một chút chuyện.
Lâm Tử Lam tự nhiên biết chuyện này, Mặc lão nhất định sẽ không thể nào bỏ qua.
Không còn cách nào khác, Mặc Thiếu Thiên phải trở về nhà một chuyến .
Lúc đi, còn dây dưa mãi muốn Lâm Tử Lam hôn một cái, sau đó mới lưu luyến không rời bỏ đi.
Mặc Thiếu Thiên vừa đi, lúc này Hi Hi từ phòng bếp chạy ra.
“ Mặc lão, quả thật không có mắt nhìn” Hi hi nói rất châm chọc.
Tử Lam ngồi trên ghế sô pha nghe Hi Hi nói những lời này, nhịn không được phải bật cười “ Tại sao con lại nói như vậy?”
“Mẹ, người muốn nhân phẩm có nhân phẩm, muốn vóc dáng có vóc dáng, ông ta còn không đồng ý mẹ cùng cha kết hôn , không phải không có mắt nhìn thì là cái gì?” Hi hi cười nói.
Nghe nói như thế, Lâm Tử Lam khẽ cười.
“ Vì trong mắt con, đương nhiên con cảm thấy mẹ tốt, nhưng đối với bọn họ mà nói, người có tiền có thế, có bối cảnh mới có thể, mới môn đăng hộ đối!” Lâm Tử Lam nói gằn từng chữ.
Trước có Trọng Nhược Tình, thiên kim Thị trưởng thành phố, xử lý tình, xử lý công việc cũng dễ dàng.
Cho nên hiện tại đến phiên Lâm Tử Lam , Mặc lão không đồng ý cũng hợp tình hợp lý.
Nghe thấy lời mẹ nói, Hi Hi đi tới ngồi bên cạnh Lâm Tử Lam khẽ nhíu mày “Vậy Mặc lão càng không có mắt!” Hi hi nói.
Nghe thế, Tử Lam nhíu mày nhìn bé .
|
Chương 265: Bắt Cóc Mặc Lão (2)
“Mẹ, ngươi có bảo bối, phải nói bao nhiêu tiền có bao nhiêu còn ít tiền sao, về phần bối cảnh cả liên minh Hợp Tung đều là người có bối cảnh, xem ai dám khi dễ ngươi, chẳng lẽ cái này còn chưa đủ cường đại sao?” Hi hi nói.
Lâm Tử Lam “. . . . . .”
Cả hắc đạo cũng có thể đen ra nói sao?
Nếu để cho Mặc lão biết, không biết sẽ thành cái vẻ mặt gì!
“Mẹ, chẳng lẽ, mẹ cảm thấy mình không xứng với cha sao?” Hi hi nhìn Lâm Tử Lam hỏi.
Cô không xứng với Mặc Thiếu Thiên?
Quả thật Lâm Tử Lam không biết hai chữ không xứng viết như thế nào.
“Đừng quên, chính cha con theo đuổi mẹ đấy!” Lâm Tử Lam nói.
Không nói tới việc Hi Hi có đúng là con trai của Mặc Thiếu Thiên hay không, coi như không phải, trong tình yêu Lâm Tử Lam tuyệt đối không phải chỉ vì phương diện kia mà cảm thấy tự ti mặc cảm.
Mặc dù có Hi Hi, cô cảm thấy đó chính là niềm kiêu ngạo cả đời mình.
Không phải gánh nặng.
Cho nên, trong tình yêu, đương nhiên sẽ không cảm thấy tự ti, cũng nhất định không có cảm giác bản thân không xứng với bất cứ người nào, không xứng với Mặc Thiếu Thiên càng không thể !
Huống chi, Hi Hi còn là con trai của Mặc Thiếu Thiên.
Lâm Tử Lam càng sẽ không có cảm giác mình không xứng với Mặc Thiếu Thiên.
Mặc dù bối cảnh sau lưng của cô không được tốt, nhưng đó đều do trời sanh, cô cũng không có biện pháp.
Nếu như bối cảnh chính là ranh giới cuối cùng tình yêu, Lâm Tử Lam tình nguyện không cần.
“Cho nên, con nói ông ta rất không có mắt nhìn!” Hi hi châm chọc.
Lâm Tử Lam “. . . . . .”
Lúc này, Hi Hi ngồi bên cạnh, sau đó trưng ra bộ mặt phớt tỉnh, bé nhìn Lâm Tử Lam “Mẹ yên tâm, nếu như Mặc lão không đồng ý, con sẽ tìm người bắt cóc ông ta, chờ cha và mẹ đính hôn xong rồi, con lại thả ông ta ra!” Hi hi tức giận nói.
Mặc lão này, đối với Hi Hi mà nói, xác thực co một chút phiền toái.
Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi “. . . . . .”
“Con không nên làm loạn!” Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi nói.
Hi Hi cười một tiếng “Nếu ông ta không xằng bậy, con bảo đảm sẽ không xằng bậy!”
Nếu không, Hi hi quả thật không dám bảo đảm, bé sẽ không làm thật!
Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi suy nghĩ một chút, “Con phải tin tưởng, cha con có năng lực giải quyết chuyện này!” Lâm Tử Lam nói.
Thế nào hiện tại có loại dắt lừa thuê, Lâm Tử Lam rất muốn nhanh lên một chút cùng Mặc Thiếu Thiên sau vài ngày nữa đính hôn, cảm thấy có chút hồi hợp chờ mong?
Cô cũng không có biện pháp nào?
” Điểm mấu chốt ở đây, cha cùng Mặc lão quan hệ cứng ngắc như vậy, có thể không?” Hi hi ôm lấy một sự hoài nghi thật sâu.
Lâm Tử Lam cảm thấy, đây cũng là một vấn đề nan giải.
Mặc Thiếu Thiên không phải không để ý đến tình thân, cô có thể nhìn ra, cho dù Mặc Thiếu Thiên có cố gắng giả vờ không quan tâm, thực tế, trong lòng anh rất khao khát tình thân hơn ai hết, khát vọng sẽ có được sự chú ý của Mặc Ân Thiên, thế nhưng sau nhiều năm, Mặc Ân Thiên trừ tổn thương, thì đã cho Mặc Thiếu Thiên được những gì.
Cho nên đến bây giờ, mới xảy ra tình huống như thế.
Nhiều khi Lâm Tử Lam cảm thấy đau lòng thay Mặc Thiếu Thiên, có người cha nào lại có thể đối xử với con của mình như vậy, ngoại trừ Mặc Ân Thiên ra thì còn ai vào đây.
Lâm Tử Lam thật lòng không biết nên nói thế nào cho đúng!
Chuyện cho tới bây giờ, chỉ có thể đi một bước tính một bước .
“Mặc kệ như thế nào, chờ cha con điện thoại về rồi tính tiếp!” Lâm Tử Lam nói.
Hi hi gật đầu một cái, bé có cảm giác mình phải cần thiết cùng lão đầu kia gặp mặt, nói chuyện một chút về tình huống này!
Suy nghĩ một chút, Hi Hi âm thầm hạ quyết tâm!
“Con nhớ lấy, chớ làm loạn!” Lâm Tử Lam nói.
Con mình như vậy, mặc dù bé rất muốn giúp cô giải quyết chuyện này một cách êm xuôi, nhưng Lâm Tử Lam lại có cảm giác Hi hi còn quá nhỏ, bất đắc dĩ không thể giải quyết được thì tính tiếp thôi .
“Mẹ, cứ yên tâm , con tự có chừng mực!” Hì hì nói.
“Còn nữa, ông ấy nói như thế nào cũng là cha của cha con, gọi Mặc lão đầu như vậy. . . . . . Không tốt lắm!” Lâm Tử Lam nói.
Hi hi hiểu ý gật đầu, “ Còn cần phải nhìn vào biểu hiện ông ta, con mới có thể đổi lại cách xưng hô. . . . . .”
Lâm Tử Lam “. . . . . .”
Được rồi!
Nói tới đây, Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi một cái “ Ân, khuya lắm rồi, con mau đi ngủ đi!” Lâm Tử Lam nói.
Hi hi ngồi trên ghế sô pha, liếc mắt nhìn Lâm Tử Lam, sau đó cả rúc người rúc vào trong ngực Lâm Tử Lam “Hôm nay con cảm thấy thật cao hứng, kích động, cho nên con không ngủ được!”
Lâm Tử Lam “. . . . . . Không ngủ được cũng phải ngủ, ngày mai con còn phải đi học !” Lâm Tử Lam nói.
“Dạ, con biết rồi” Hi hi lúc này mới đáp một tiếng, từ trong ngực Lâm Tử Lam đứng lên, hạ xuống mặt của cô hôn một cái, “Mẹ, ngủ ngon!”
“Ngủ ngon!” Nói xong, Hi Hi đi vào trong phòng.
Lâm Tử Lam vẫn ngồi trên ghế sô pha, cô vừa mới chuẩn bị đi ngủ, lúc này, điện thoại để trên bàn vang lên.
Lâm Tử Lam cau mày, không biết trễ thế này ai còn gọi điện thoại !
Lâm Tử Lam nhíu nhíu mày, cầm điện thoại di động lên, ngay khi vừa chú ý màn hình trước mặt là một số lạ!
Chẳng biết tại sao, khi thấy dãi số này, lòng của Lâm Tử Lam bỗng nhiên cảm thấy nặng nề.
Số điện thoại kia, dường như đã từng quen biết.
Suy nghĩ một chút, Lâm Tử Lam đưa tay nhấn nút nhận cuộc gọi, áp điện thoại sát lổ tai.
“Alo. . . . . .” Giọng Lâm Tử Lam giống như đang mong chờ điều gì.
Điện thoại bên kia, sau khi Lâm Tử Lam lên tiếng mấy giây, mới lên tiếng “Tử Lam. . . . . .”
Nghe âm thanh này lòng của Lâm Tử Lam không khỏi kích động “Tiêu Dật. . . . . . ?”
Từ sau chuyện lần trước, anh không nói tiếng nào liền biến mất, nhiều lần Lâm Tử Lam gọi cho anh nhưng điện thoại vẫn không kết nối, Tiêu Dật rất ít khi không nhận điện thoại của cô, cho nên cô rất lo lắng.
Lâm Tử Lam cũng từng hỏi qua Hi Hi, Hi Hi nói không có chuyện gì.
Lúc ấy, Tử Lam mới yên tâm một chút, cô đoán công việc của Tiêu Dật rất bận, nhưng không ngờ, hiện giờ anh lại gọi điện thoại cho cô.
“Uh, là anh!” Giọng Tiêu Dật nhiều hơn một phần nặng nề thiếu một phần nhẹ nhàng.
“Anh đang ở đâu? Em gọi điện thoại cho anh rất nhiều lần , vẫn không gọi được, em rất lo lắng cho anh có biết hay không?” Lâm Tử Lam hướng về phía điện thoại, nóng nảy nói.
Đối với Tiêu Dật lo lắng, không phải giả, nói thế nào, Tiêu Dật cũng chăm sóc bọn họ nhiều năm như vậy, mặc dù không là tình yêu, nhưng đối với Lâm Tử Lam mà nói, chính là một phần tình cảm quý báu lâu nay.
Cô không muốn mất đi.
Nghe được Lâm Tử Lam nói lo lắng, Tiêu Dật sững sờ một chút, ngưởng cổ không ngừng kích động trong lòng, mở miệng, “Hiện tại anh đang dưới lầu nhà em!”
Nghe thấy thế, Lâm Tử Lam ngẩn người một chút.
Dưới lầu?
Cô chợt nghĩ đến, cô đã sớm dọn nhà.
Tiêu Dật không biết!
Trước thời điểm bọn họ dời nhà, anh biết, nhưng lại không biết hiện tại cô ở nơi nào!
“Anh đang ở dưới lầu nhà em?” Lâm Tử Lam hỏi.
“Đang ở dưới lầu, em bây giờ xuống đây đi!” Tiêu Dật nặng nề nói.
Nghe thấy lời nói như thế của Tiêu Dật, Lâm Tử Lam liền nhìn xuống, quả nhiên, thấy dưới lầu có một bóng dáng quen thuộc. . . . . .
Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc này, lòng Lâm Tử Lam cảm giác nói không ra lời.
“Em xuống đi, anh chờ em!” Tiêu Dật nói.
Lâm Tử Lam cầm điện thoại di động, trả lời một tiếng, sau đó cúp điện thoại, đi xuống dưới lầu.
|
|
Chương 266: Yêu Em Mới Khó Khăn Làm Sao Edit:huyền.uha
“Em xuống đi, anh chờ em!” Tiêu Dật nói.
Lâm Tử Lam cầm điện thoại di động, đáp một tiếng, cúp điện thoại, rồi đi xuống dưới lầu……
Ban đêm, cái giờ này, không tính là sớm cũng không coi là quá muộn. Trên trời đầy những ánh sao lấp lánh. Thời điểm, Lâm Tử Lam từ trên lầu đi xuống, liền nhìn thấy Tiêu Dật đứng ở dưới lầu. Ánh đèn lờ mờ, đem thân hình cao lớn của hắn kéo dài hơn.
Lâm Tử Lam vừa bước ra, đối mặt với tầm mắt Tiêu Dật. Phút chốc bốn mắt nhìn nhau, trong lòng Lâm Tử Lam không khỏi dâng lên chút cảm giác quái dị.
Chỉ là, khóe miệng Lâm Tử Lam nâng lên một nụ cười nhạt, hướng Tiêu Dật đi tới.
Sắc mặt Tiêu Dật có chút khó coi, nhưng thời điểm nhìn thấy Lâm Tử Lam, khóe miệng nâng lên nụ cười,”Tiểu Lam……..” hắn vươn tay, định cho Lâm Tử Lam một cái ôm.
Nhưng Lâm Tử Lam đi tới vương taycho tiêu dật một quyền,” Đừng gọi em”. Không nói tiếng nào biến mất lâu như vậy, bây giờ muốn xuất hiện liền xuấ hiện rồi hả?
Rất dễ nhận thấy,Tiêu Dật không ngờ Lâm Tử Lam sẽ ra tay, trong lòng buồn bực khẽ hừ, chân mày cau lại.
Lâm Tử Lam sững sờ, theo bản năng nhìn Tiêu Dật, lâu ngày nhạy cảm, khiến Lâm Tử Lam rất nhanh đoán ra,” Anh bị thương?” Lâm Tử Lam khẩn trương nhìn hắn hỏi.
Sau khi ra tay, chạm tới vết thương của Tiêu Dật thì Tiêu Dật lại cầm tay Lâm Tử Lam, đặt ở vị trí ngực mình, nắm thật chặt bàn tay của cô. Tiêu Dật nhìn cô cười,” Thật không lừa gạt được em?”
Nhìn Tiêu Dật giả bộ nửa đùa nửa thật, Lâm Tử Lam cau mày,cho dù trước kia, Tiêu Dật bị thương vô số lần, cũng đều có biện pháp dấu diếm, mà bây giờ, đôi môi Tiêu Dật, xem ra có chút nhợt nhạt. không thể che hết việc hắn bị thương là sự thật.
Lâm Tử Lam cau mày,” Tiêu Dật, đừng gạt em, anh bị thương phải hay không ?”
Nói xong Lâm Tử Lam xem xét phải trái Tiêu Dật. Nhưng Tiêu Dật làm như không có nghe thấy Lâm Tử Lam nói, khi tay Lâm Tử Lam chạm tới vết thương của hắn thì Tiêu Dật trực tiếp ôm lấy Lâm Tử Lam.
Không phải ôm bá đạo! Là ôm rất dịu dàng! Một loại tư vị thật lâu, rất nhớ nhung cái ôm này. Lâm Tử Lam sững sờ, không ngờ Tiêu Dật chợt ôm mình. Trước giờ, bọn họ ôm nhau không ít, nhưng lúc này, Lâm Tử Lam nói không ra cảm giác.
Cũng không biết có phải có Mặc Thiếu Thiên , hay là, biết mối quan hệ của Tiêu Dật và Mặc Thiếu Thiên , cho nên mới như vậy.
Lâm Tử Lam vừa định động, lúc này, Tiêu Dật mở miệng,” Đừng động, để anh ôm em một cái!” Âm thanh của hắn trước sau như một, từ tính, trầm thấp, thanh tuyến mê người.
Nhưng thời gian bảy năm, Lâm Tử Lam đã sớm đối với Tiêu Dật sinh ra sức chống cự,” Này, anh mà không buông ra, là em không khách khí đâu!” Lâm Tử Lam nói bên tai Tiêu Dật.
Nghe như thế, Tiêu Dật cười một tiếng, buông Lâm Tử Lam ra,” Lâu như vậy, em cũng không nghĩ tới anh?”Tiêu Dật nhìn cô hỏi.
“Anh còn dám nói, không nói tiếng nào liền biến mất lâu như vậy, còn dám xuất hiện?” Lâm Tử Lam nhìn Tiêu Dật có chút tức giận nói.
Nhìn bộ dạng Lâm Tử Lam, Tiêu Dật không nói lời nào, chỉ là khóe miệng mang nụ cười thản nhiên, gữi kín như bưng cảm xúc, làm cho người ta không nhìn ra hắn đang nghĩ gì.
“Anh nhìn em làm gì?”Lâm Tử Lam nhìn hắn hỏi.”Em lo lắng cho anh?”
“Nói nhảm!” Lâm Tử Lam nói thẳng. Không nói tiếng nào biến mất, có thể không lo lắng sao? Tiêu Dật nhìn Lâm Tử Lam, trong con ngươi tràn đầy tình cảm khác thường,”Tiểu Lam………..”
“Hả?”
“Cùng anh về Mỹ !” Tiêu Dật nói.
Nghe vậy, Lâm Tử Lam dừng lại, sau đó nhìn Tiêu Dật,” Đừng làm loạn!”
“Anh không có nói náo, anh rất nghiêm túc nói với em!” Tiêu Dật nhìn Lâm Tử Lam gằn từng chữ, “ Cùng anh đi mỹ, anh sẽ chăm sóc em và Hi Hi cả đời!” Đây là hắn cam kết! Cả đời cam kết.
Nghe Tiêu Dật nói Lâm Tử Lam rất cảm động. Nhưng bây giờ, cô đã có Mặc Thiếu Thiên. Nghĩ đến đây, Lâm Tử Lam ngẩng đầu nhì Tiêu Dật, suy nghĩ một chút, mở miệng,”Tiêu Dật……… Em có chuyện muốn nói cho anh biết!” Lâm Tử Lam nhìn Tiêu Dật cười nói.
Tiêu Dật mím môi, không nói gì, hình như, thông qua ánh mắt Lâm Tử Lam, cũng đã biết cô muốn nói gì.
“Em và Mặc Thiếu Thiên ở cùng một chỗ……….hơn nữa chẳng mấy chốc sẽ đính hôn!” Lâm Tử Lam nhìn Tiêu Dật nói.
Thời điểm nói hết người lời này, sắc mặt của Tiêu Dật, cũng không có gì thay đổi, chỉ là tròng mắt kia, càng thêm tĩnh mịch, nhìn Lâm Tử Lam, đáy mắt nhiều hơn một chút đau đớn.
Thật ra thì, nếu Lâm Tử Lam không nói. Hắn cũng đã sớm biết! Trong khoảng thời gian này, Mặc Thiếu Thiên không ngừng làm cho người ta tìm hắn gây phiền toái, mặc dù hắn vẫn không có liên lạc với Lâm Tử Lam, tuy nhiên một mực chú ý tin tức của cô.
Đến A thị không phải địa bàn của hắn, cho nên mới bị Mặc Thiếu Thiên gây nhiều phiền toái, nhưng hắn cũng không có phản kích, nhưng Mặc Thiếu Thiên được voi đòi tiên, hắn không phản kích, hắn vẫn không ngừng gây phiền toái.
Đến bây giờ Tiêu Dật hiểu, Mặc Thiếu Thiên dây dưa không mục đích. Thì ra là vì Lâm Tử Lam! Hắn không ngờ, tốc độ của Mặc Thiếu Thiên lại nhanh như vậy.
Nhìn Lâm Tử Lam, Tiêu Dật cảm giác nói không ra lời. Từ khi biết Hi Hi là con của Mặc Thiếu Thiên , từ đó trở đi hắn biết, hắn nhất định thua một bậc. Nhưng bây giờ hắn phát hiện, đối với Lâm Tử Lam,hắn không buông được ……….
Khi biết được, ít ngày nữa, Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên đính hôn, Tiêu Dật cũng không chú ý, bất chấp tất cả. Mặc kệ như thế nào, hắn muốn gặp được Lâm Tử Lam một lần! Có rất nhiều lời muốn nói, nhưng giờ phút này, cái gì cũng không nói ra! Nhìn cô cười, nói với cô chuyện của Mặc Thiếu Thiên , Tiêu Dật cảm thấy, nói gì đều là một loại dư thừa.
Lâm Tử Lam cũng không mong Tiêu Dật chúc phúc. Bởi vì cô hiểu được mối quan hệ của Tiêu Dật và Mặc Thiếu Thiên, mà hôm nay, Tiêu Dật bị thương, cũng chỉ sợ Mặc Thiếu Thiên không thoát khỏi quan hệ. Cho nên, Lâm Tử Lam không mở miệng muốn Tiêu Dật chúc phúc cho mình.
“Em yêu hắn?” Tiêu Dật nhìn Lâm Tử Lam hỏi, thời điểm hỏi câu hỏi này con ngươi Tiêu Dật thoáng qua tia đau đớn.
Lâm Tử Lam nhìn Tiêu Dật, cũng không có phủ nhận, mà là rất khẳng định gật đầu” ừ, đúng, em cũng không ngờ, em sẽ yêu anh ấy!” Lâm Tử Lam cười nói.
Trước, người như Mặc Thiếu Thiên cô rất ghét, nhưng hôm nay, cô còn yêu Mặc Thiếu Thiên ! Đây cũng không tính là chuyện khác thường, một ngày nào đó, mình sẽ thích người mình ghét? Mặc kệ như thế nào Lâm Tử Lam yêu, sẽ dũng cảm thừa nhận. Mặc dù mọi người đều nói Mặc Thiếu Thiên không đáng tin cậy, nhưng Lâm Tử Lam nguyện ý tin tưởng hắn.
“Em cũng đã biết hắn là người như thế nào?” Tiêu Dật hỏi.
“Mặc kệ Mặc Thiếu Thiên là người như thế nào, đối với em mà nói không quan trọng!” Lâm Tử Lam chắc chắn mà nói.
Mặc kệ là Mặc Thiếu Thiên phúc hắc, còn là Mặc Thiếu Thiên bi thương, không có những cái đó sẽ không còn là Mặc Thiếu Thiên , đối với cô mà nói, đều giống nhau!
Nghe được đáp án của Lâm Tử Lam, Tiêu Dật chợt cười. Là cười khổ! Bất đác dĩ cười! Lâm Tử Lam nhìn hắn” Anh cười cái gì?” Tiêu Dật nhìn cô sau đó vuốt tóc cô,” Không có gì!”
Cảm nhận được nhiệt độ lòng bàn tay hắn, Lâm Tử Lam có cảm giác kì quái. Tiêu Dật cũng nhìn Lâm Tử Lam, cũng không nghĩ đến, chuyện sẽ như thế này!” Hi vọng em sẽ không hối hận vì quyết định của mình!” Tiêu Dật nhin Lâm Tử Lam nói.
Nghe Tiêu Dật nói, Lâm Tử Lam sững sờ, ngay sau đó cười nói,” Anh hiểu được em…em cho tới bây giờ đều không phải là người sẽ phải hối hận!”
Chỉ cần Mặc Thiếu Thiên không phụ cô, thì tất nhiên cô cũng sẽ không phụ Mặc Thiếu Thiên !Cho dù hối hận Lâm Tử Lam cũng thản nhiên chịu đựng.
Đúng,hắn nhìn cô! Hiếu rõ cô! Cho nên rất nhiều lời muốn nói, Tiêu Dật cũng không nói ra khỏi miệng.
Tiêu Dật nhìn Lâm Tử Lam, nhếch miệng cười cưng chiều.
Ngay vào lúc này, tai nghe Tiêu Dật vang lên. Tiêu Dật sững sờ. Trong tai nghe truyền tới âm thanh,” Lão đại, chúng ta nhất định phải đi thôi!”. Trong tai nghe truyến ra âm thanh. Tiêu Dật nhíu mày một cái,” Ta biết rồi!”Ngay sau đó bỏ tai nghe ra.
Lâm Tử Lam nhìn hắn,” Thế nào đã xảy ra chuyện gì?”
“Anh phải đi!”Tiêu Dật nhìn cô nói.
“Anh đi đâu?” Lâm Tử Lam nhìn Tiêu Dật hỏi.
“Anh muốn rời đi một thời gian!” Tiêu Dật nói.
Lâm Tử Lam cau mày, nhìn Tiêu Dật. Tiêu Dật vốn là muốn đi, nhưng chứng kiến ánh mắt của Lâm Tử Lam, cảm giác tất cả cũng hỏng mất. Hắn xoay người ôm Lâm Tử Lam. Thật chặt, hung hăng ôm. Bị hắn ôm Lâm Tử Lam không nói ra được cảm giác, trái tim, hình như cũng sắp nhảy vọt ra ngoài. Lúc này Tiêu Dật nhìn Lâm Tử Lam, môi mỏng nâng lên nụ cười,” Em đính hôn, anh sợ là không thể tham gia, nếu như Mặc Thiếu Thiên dám phụ em, anh sẽ nhất định không bỏ qua cho hắn!!!” Tiêu Dật nhìn Lâm Tử Lam nói tứng chữ một.
Lâm Tử Lam nhìn Tiêu Dật, không biết có thể nói gì, cũng không biết Tiếu Dật nói những lời này có ý gì! Tiêu Dật cho tới bây giờ cũng rất thần bí, để cho cô không lắm bắt được , duy nhất chỉ có thể liên lạc với hắn thông qua người khác.
“ Anh không lên xem Hi Hi một chút sao? Nó rất nhớ anh!” Lâm Tử Lam nói.
Đây là lời nói thật. Tình cảm của Tiêu Dật đối với bọn họ, bọn họ đều nhớ. Cho dù Hi Hi rất thích Mặc Thiếu Thiên , nhưng cũng giống như thích Tiêu Dật. Hai người cũng không xung đột.
Nghe được lời Lâm Tử Lam nói, đôi môi tái nhợt của Tiêu Dật nở nụ cười,” Em nói với bảo bối, anh cũng rất nhớ nó, anh sẽ quay trở về tìm hai người !” Tiêu Dật nói.
Lâm Tử Lam gật đầu một cái,”Vậy anh cẩn thận một chút!”Tiêu Dật gật đầu.
Lúc này,một chiếc xe con chậm rãi lái tới, trực tiếp đến trước mặt Tiêu Dật. Bóng dáng từ trên xe bước xuống, nhìn Lâm Tử Lam, gật đầu một cái, xem như chào hỏi. Bóng dáng đó là cận vệ của Tiêu Dật, phàm là người biết Tiêu Dật, cũng biết mấy người bên cạnh hắn. Lúc này bóng dáng trực tiếp mở cửa,” Lão đại, chúng ta nhất định phải rời đi!” Bóng dáng nói.
Tiêu Dật gật đầu một cái, lúc này,cúi đầu nhìn Lâm Tử Lam , con ngươi tĩnh mịch tràn đầy tiếc nuối, nhưng bây giờ hắn nhất định phải rời đi.
“Có chuyện gì gọi điện thoại cho anh!” Tiêu Dật nói.
Lâm Tử Lam gật đầu một cái.
Tiêu Dật vừa muốn đi, lúc này, chợt nhớ tới cái gì, nhìn Lâm Tử Lam nói,” Đúng rồi, cẩn thận người phụ nữ bên cạnh Mặc Thiếu Thiên, Diệp An Nhiên……………”
|