[GĐCP] Cha Cường Hãn, Con Trai Thiên Tài, Mẹ Phúc Hắc
|
|
Chương 302: Kế Hoạch Thành Công Edit : Lavender - Blue
Sau khi nói xong, Hi Hi đi xuống.
Hoa Hồng nhìn bé, “Cậu thật muốn xâm nhập vào Mafia?”
Hi Hi gật đầu, “Tôi bây giờ đã không có lựa chọn, không có biện pháp tốt hơn, đây chính là biện pháp tốt nhất!” Hi Hi nói gằn từng chữ, khuôn mặt non nớt, lại lộ ra ánh mắt hết sức kiên định.
Nhìn Hi Hi, Hoa Hồng thấy giống như Mặc Thiếu Thiên.
Hai người, thật vẫn có điểm nào đó rất giống nhau, ngoại trừ khuôn mặt giống nhau!
Hoa Hồng thậm chí cũng có thể nghĩ ra được, Hi Hi về sau không những dáng dấp giống Mặc Thiếu Thiên mà còn có thể yêu nghiệt hơn Mặc Thiếu Thiên nữa?
Suy nghĩ một chút, Hoa Hồng có chút không chịu nổi!
Mặc dù là rất yêu nghiệt!
Nhưng Hoa Hồng càng hy vọng Hi Hi cương nghị hơn một chút, manly hơn một chút!
Nghĩ đi nghĩ lại, Hoa Hồng liền muốn xa, phục hồi tinh thần lại, cô nhìn Hi Hi, “Tôi giúp cậu!”
“Không được!” Hi Hi lập tức từ chối.
“Tại sao?” Hoa hồng nhíu mày hỏi.
“Thân phận của tỷ đặc biệt nhạy cảm, nếu như bọn họ biết, hậu quả khó mà lường được !″ Hi Hi nhìn Hoa Hồng nói.
Nghe được lời Hi Hi nói, Hoa Hồng chợt nhíu mày, nhìn Hi Hi, “Cậu cũng biết hậu quả khó mà lường được? Vậy sao cậu còn đi!”
“Đó là mẹ tôi, tôi nhất định phải đi, hơn nữa, tôi với tỷ không giống nhau, sẽ không ai hoài nghi một đứa bé là người Hợp Tung, nhưng tỷ, vừa nhìn cũng không giống như nhau, bọn họ nhất định sẽ có cảnh giác!” Hi Hi nói.
“Câm miệng!” Hoa Hồng chợt quát lên.
Hi Hi “. . . . . .”
“Tóm lại, cậu đi đâu, tôi theo đó, dám bỏ rơi tôi, tôi liền thông báo cho người của Mafia, nói mục đích của cậu, xem cậu làm thế nào!” Hoa Hồng nói.
Hi Hi “. . . . . . Hoa Hồng, thật ra tỷ không cần mạo hiểm vì chuyện này!”
“Mẹ cậu mất tích, tôi ít nhiều cũng có chút trách nhiệm, về tình về lý tôi đều nên tìm cứu mẹ cậu ra!” Hoa Hồng nói.
Nghe Hoa Hồng nói, Hi Hi cũng không biết nên nói cái gì.
Hi Hi biết, Hoa Hồng là đang lo lắng cho bé.
Nhưng lần này thật rất nguy hiểm, Hoa Hồng quá mức làm cho người ta chú ý, một khi thân phận của cô bị lộ ra ánh sáng, hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Lúc này, Hoa Hồng nhìn Hi Hi, khóe miệng khẽ nâng lên nụ cười, nụ cười sáng rỡ.
Hi Hi nhìn cô “Tỷ cười cái gì?”
Hoa Hồng chợt tiến tới trước mặt Hi Hi, khuôn mặt đẹp như Yêu Tinh ở trước mặt Hi Hi nở rộ, cự ly chỉ cách mấy centimét, khóe miệng nâng lên nụ cười nhạt như ẩn như hiện cười yếu ớt, giống như tà mị.
“Bảo bối, cậu đang lo lắng cho tôi? Hả?” Hoa Hồng nhìn Hi Hi hỏi.
Hoa Hồng thật đẹp.
Hi Hi còn nhỏ.
Hi Hi ngồi một chỗ đó không động, mặc cho Hoa Hồng như yêu nữ ở trước mặt của bé ghé sát, trong nháy mắt, mặt của Hi Hi, thật đỏ!
Vẻ đẹp của Hoa Hồng, tuyệt không phải đẹp bình thường.
Thậm chí, nhất cử nhất động của cô, một cái nhăn mày một nụ cười, cũng tự nhiên tản ra một vẻ đẹp quyến rũ, hấp dẫn đặc biệt.
Lúc đầu, hai người chỉ dùng lời nói trêu chọc, chợt Hoa Hồng tiến đến gần như vậy, mặt của Hi Hi, không khỏi đỏ lên, liền hô hấp cũng không dám thở mạnh.
“Phải hay không?” Hoa Hồng nhìn bộ dạng khẩn trương của Hi Hi, càng không bỏ qua cơ hội này, ở trước mặt của bé, cười hỏi.
Hi Hi giả bộ ho khan một tiếng, xoay mặt, “Tỷ đang cố bảo vệ tôi, tôi lo lắng cho tỷ cũng là điều nên làm!”
Hi Hi lấy cớ này, cũng là chuyện đương nhiên!
Hoa Hồng môi hồng nâng lên, nhìn Hi Hi, cũng không có tức giận, ngược lại nhìn bé, “Bảo bối, mặt của cậu, thật đỏ. . . . . .”
Hoa Hồng cười ở bên tai Hi Hi nói, cười cười, sau đó liền quay khỏi mặt Hi Hi.
Nhìn dáng vẻ cười mê người của Hoa Hồng, Hi Hi cảm thấy, bé bị trêu đùa!
Hoa Hồng tuyệt đối là cố ý!
Lúc này, Hi Hi nhìn Hoa Hồng một cái, Hoa Hồng không nhìn, tiếp tục cười ngây ngất mê người.
Rất nhanh, tin tức bọn họ cần, đã có được.
Nếu như Tư Tuyệt biết, bọn họ nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp bắt Hi Hi.
Nếu làm như vậy, Hi Hi cũng không sợ.
Lúc xế chiều, Ninh Xá bọn họ đang thương lượng, Mặc Thiếu Thiên không biết đi nơi nào.
Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên không có ở đây, cũng dễ hành động, vì vậy, cùng Rayne nói một câu, liền mang theo Hoa Hồng đi ra ngoài.
Trung tâm La Mã - (Rome)
Hi Hi cùng Hoa Hồng, giống như mua đồ nình thường, đi nơi này, chạy tới nơi kia, nhưng nhìn, lại mang mấy phòng bị cùng khẩn trương.
Nhưng dọc theo đường đi, hoàn toàn không có ai bám theo bọn họ, cũng không có người khả nghi xuất hiện.
Hi Hi cau mày, chẳng lẽ Tư Tuyệt không có tin tưởng?
Nghĩ như vậy, Hi Hi cùng Hoa Hồng chơi đùa một vòng lớn, cuối cùng không thu hoạch được gì, Hi Hi nhìn Hoa Hồng, sắc mặt thâm trầm, “Chúng ta trở về!”
Hoa Hồng gật đầu.
Sau đó hai người đi vào nhà để xe dưới tầng hầm, vậy mà vừa mới bước vào , chợt có chiếc xe từ phía sau thật nhanh đâm thẳng tới, lái xe dường như muốn đụng chết bọn họ!
Tốc độ, cực nhanh!
Hoa hồng trước tiên phản ứng kịp, quay đầu lại nhìn chiếc xe đang chạy như bay tới, lúc ấy, cô không chút suy nghĩ, bay thẳng đến phía Hi Hi , nhào qua, ôm chầm lấy bé vào trong ngực, hai người lăn tròn sang một bên.
“Cậu làm sao vậy? Không có bị thương chứ?” Hoa Hồng nhìn Hi Hi khẩn trương hỏi, một khắc kia, Hoa Hồng đem Hi Hi bảo vệ ở trong ngực, chỉ sợ bé bị thương.
Hi Hi nhìn Hoa Hồng, lắc đầu.
Một khắc kia, mặc dù ly kỳ, nhưng Hi Hi hiểu được, bọn họ muốn động thủ.
Quả nhiên, lúc này, chiếc xe ngừng lại.
Mấy người từ trên xe bước xuống, hướng thẳng phía Hi Hi cùng Hoa Hồng đi tới.
Hoa Hồng thấy thế, lập tức đứng dậy, hai bên giáp mặt, trực tiếp động thủ.
Thật ra thì những người này, Hoa Hồng giải quyết bao nhiêu cũng không thành vấn đề , lúc này, mấy người vây Hoa Hồng, mấy người hướng Hi Hi đi tới, trực tiếp động thủ.
Hoa Hồng thấy vậy, quay đầu lại cứu Hi Hi, vậy mà một giây kế tiếp, cô đột nhiên bị người ta từ phía sau công kích ngất xỉu. . . . . .
………………………………………..
Khi Hoa Hồng tỉnh lại, là đang nằm trên mặt đất, sàn nhà vừa cứng lại vừa lạnh.
Cô lặng lẽ mở mắt, vươn tay đập bả vai một cái, đáng chết, cũng chưa từng bị người ta đánh như vậy!
Lúc này, đôi mắt đảo qua, liền thấy Hi Hi cũng nằm ở bên cạnh cô.
Nhìn thấy vậy, Hoa Hồng lập tức đi đến gần, nhìn bé gọi “Hi Hi, Hi Hi. . . . . .” Hoa Hồng gọi hai tiếng.
Tay của Hoa Hồng, hướng về phía mũi Hi Hi xác nhận hơi thở của Hi Hi, cảm thấy hô hấp yếu ớt, Hoa Hồng mới yên lòng.
Đang lúc ấy , Hi Hi nhíu mày, từ từ mở mắt.
“Đã tỉnh ?” Hoa Hồng nhìn Hi Hi hỏi.
Hi Hi nhìn trần nhà, bốn góc không phải trong biệt thự.
Hi Hi lập tức ngồi dậy, nhìn bốn phía, “Đây là đâu?”
Hoa Hồng lắc đầu, “Không biết!”
Lúc này Hi Hi quan sát xung quanh.
Nơi này cũng không coi là quá lớn, nhưng cũng không tính là nhỏ, giống như kiến trúc một nhà giam, mà Hoa Hồng cùng Hi Hi hai người liền ở trong một cái phòng bên trong
Cửa, cũng là dùng sắt xây dựng , xem ra, là vì phòng ngừa người chạy trốn.
“Chúng ta thành công không?” Hi Hi cau mày hỏi, nơi này, trừ bé cùng Hoa Hồng ra, không có bất kỳ ai trông chừng cửa.
Hoa Hồng lắc đầu, “Quỷ mới biết!” Hoa Hồng rất bất mãn.
“Tôi theo lời cậu làm bộ đánh không lại bọn họ, sau đó, không ngờ bọn họ thế nhưng đánh thật, trực tiếp đánh ngất tôi. . . . . .” Nói xong, Hoa Hồng hoạt động bả vai, nếu để cho người khác biết, chê cười chết cô.
Ra ngoài làm bao nhiêu nhiệm vụ, cũng không gặp qua chuyện này.
Nhìn bộ dạng Hoa Hồng,Hi Hi cũng biết, ủy khuất cho cô.
Hi Hi vội vàng đứng dậy, đi tới bên cạnh Hoa Hồng , “Hoa Hồng tỷ tỷ thân yêu, biết tỷ chịu uất ức, tôi giúp tỷ xoa bóp. . . . . .” Nói xong, Hi Hi đi tới, đưa bản tay nhỏ bé ra xoa bóp cho Hoa Hồng.
Thế nhưng sao bóp một cái, Hi Hi phát hiện, trên cánh tay của Hoa Hồng, tất cả đều là vết thương.
Lúc này, trong đầu Hi Hi thoáng qua hình ảnh ở nhà để xe, lúc bị xe đụng vào, Hoa Hồng dường như ôm cả người bé vào trong ngực lăn tròn trên mặt đất.
Những vết thương này, chắc là bị lúc đó!
Chẳng biết tại sao, Hi Hi nhìn, lỗ mũi chợt chua xót.
Cảm thấy Hi Hi đứng im, Hoa Hồng quay đầu lại nhìn bé, “Không phải muốn xoa bóp sao? Lam sao lại đứng im?”
Hi Hi lúc này mới phục hồi tinh thần lại, vươn tay nhẹ nhàng xoa bóp cho Hoa Hồng.
Cảm thấy lực độ của Hi Hi, khóe miệng Hoa Hồng không khỏi vểnh lên, hết sức thỏa mãn.
Cũng không tệ lắm!
“Cánh tay của tỷ đau không?” Hi Hi đột nhiên hỏi.
Hoa Hồng cũng sững sờ, cũng không có kiểu cách, trực tiếp vươn tay nhìn một chút, “Dĩ nhiên đau!”
“Nhưng những vết thương này đối với tôi cũng chẳng là gì, chỉ là trầy xước thôi, không có gì!” Hoa Hồng nói.
Lúc thực hiện nhiệm vụ, bị thương là chuyện thường, hơn nữa, nếu so với vết thương này thì còn tệ hại hơn gấp mười lần, gấp trăm lần, đây coi như là có chút khách khí rồi !
Nghe Hoa Hồng nói, Hi Hi biết rõ, đây chính là số phận.
Sự lựa chọn của bọn họ, đã làm, phải theo cả cuộc đời.
“Nếu như đau lòng vì tôi, sau khi ra ngoài, muốn báo đáp tôi thế nào!” Hoa Hồng nói.
Hi Hi, “. . . . . .”
Hoa Hồng không bao giờ biết rằng trên thế giờ này có một từ gọi là “Khách sáo”.
Hi Hi đánh Hoa Hồng mấy cái, hai người nói chủ đề này, Hi Hi liền lấy tay từ trên bả vai Hoa Hồng ra.
“Tôi hiện tại rất muốn biết, chúng ta rốt cuộc đang ở nơi nào!” Hi Hi nói.
Chẳng lẽ bọn Mafia này, bắt người, sẽ không cho người trông chừng sao?
Vị trí hiện tại rốt cuộc là ở nơi nào, Hi Hi rất muốn biết.
Hoa Hồng nhìn bộ dạng Hi Hi, “Không có ai trông chừng, chứng minh phòng thủ của bọn họ so với trong tưởng tượng của chúng ta tốt hơn, cậu yên tâm, nếu bắt cậu tới, bọn họ nhất định sẽ lộ diện!” Hoa Hồng nói.
Hi Hi gật đầu, bé tin tưởng.
Chỉ là, bé rất muốn sớm biết, đây là đâu!
Nhưng bây giờ, nơi này không có ai.
Muốn biết, phải đợi có người xuất hiện.
Hi Hi nghĩ tới, lúc này, cha có biết bọn họ đã mất tích hay chưa?
Hy vọng, cha biết bọn họ bị Mafia bắt tới đây, Hi Hi âm thầm nghĩ.
|
Chương 303: Tình Cảnh Của Lâm Tử Lam Edit : Lavender - Blue
Nhìn Hi Hi đứng ở bên đó, Hoa Hồng nhìn bé, “Nếu đã vào đây, tốt nhất nên đề phòng, có khi, tên Tư Tuyệt kia biết suy nghĩ của cậu, cố ý làm như thế !” Hoa hồng sâu kín nói.
Lúc này, cô tìm vị trí thoải mái ngồi xuống, nhưng không ngờ bên hông, súng nhưng không thấy !
“Khốn kiếp!” Hoa Hồng không nhịn được mắng ra tiếng.
Hi Hi nghiêng đầu sang nhìn Hoa Hồng, “Làm sao?”
“Súng của tôi không thấy đâu!” Hoa Hồng nói.
Hi Hi nhíu mày “Chúng ta bị bắt vào đây, nhất định bọn họ lục soát người, súng, nghĩ cũng đừng nghĩ !” Hi Hi nói.
“Khẩu súng đó tôi thật vất vả mới lấy được từ Tạp Ni!” Hoa Hồng nói, “Đó là khẩu duy nhất, tôi mất biết bao nhiêu sức lực mới lấy được, không thể tin bọn khốn kiếp kia dám lấy!”
Nghe Hoa Hồng nói, Hi Hi ngẩn người.
“Chết tiệt, để cho tôi nhìn thấy, tôi nhất định phế bọn họ!” Hoa Hồng thở phì phò nói.
Nghe được lời Hoa Hồng nói, chắc hẳn Hoa Hồng rất quý trọng khẩu súng đó, suy nghĩ một chút, Hi Hi mở miệng, nhìn cô, “Nếu như chúng ta thoát ra ngoài, tôi cò thể khiến Tạp Ni vì tỷ chế tạo riêng một khẩu thì sao?”
Nghe thấy thế, Hoa Hồng nhìn Hi Hi, ánh mắt thoáng qua một tia kinh ngạc.
“Thật không?”
“Tôi có khi nào lừa gạt tỷ sao?” Hi Hi hỏi.
Hoa Hồng cười “Được, cậu nói, tôi tin cậu!”
Hi Hi cười rất tự nhiên.
Nhưng vấn đề trước tiên, phải ra khỏi nơi này mới nói tiếp.
Vì vậy, ngày thứ nhất ở nơi này, Hi Hi cùng Hoa Hồng ở bên trong ngây ngô, không có một người tới thăm.
…………………………………………….
Buổi tối.
Hi Hi cùng Hoa Hồng vẫn chưa về, phái người đi tìm, vẫn không có tin tức.
Mặc Thiếu Thiên rất lo lắng, Hi Hi có phải hay không xảy ra chuyện gì rồi?
Hoa Hồng luôn đi theo, cho dù có chuyện gì, cũng không trở thể đến bây giờ còn chưa trở lại, thậm chí, ngay cả tin tức cũng không có. . . . . .
Trừ khi. . . . . .
Đang suy nghĩ, lúc này, có người đến báo tin tức.
Hôm nay ở trung tâm chợ La Mã, cò tin tức bọn họ bị trói đưa đi. . . . . .
Mặc Thiếu Thiên siết chặt tay!
Đối phương, chính là Tư Tuyệt!
Xem ra, Tư Tuyệt thật sự muốn chọc giận Mặc Thiếu Thiên! ! !
Mặc Thiếu Thiên nắm chặt đôi tay, tròng mắt cũng phát ra sát ý!
Ninh Xá, Hách Tôn, Rayne khi nhận được tin tức này, cũng sững sốt.
Đây coi là trùng hợp sao?
Hi Hi vừa muốn xâm nhập vào Mafia, bây giờ liền bị bắt?
Lúc này, Hách Tôn đi ra, Mặc Thiếu Thiên đứng ở bên ngoài, màn đêm đen nhánh, nhìn bóng lưng Mặc Thiếu Thiên cảm giác không nói nên lời.
Lúc này, Hách Tôn bước đến, nhìn Mặc Thiếu Thiên, “LEO!”
Mặc Thiếu Thiên không quay đầu lại, nghe giọng nói cũng biết là Hách Tôn.
“Thế nào? Đang lo lắng cho Hi Hi?” Hách Tôn hỏi.
Khóe miệng Mặc Thiếu Thiên ngoắc ngoắc, nhưng không hề nói gì.
“Bảo bối thông minh như vậy, sẽ không có chuyện gì, ngươi đừng nghĩ quá nhiều!” Hách Tôn nói.
Mặc Thiếu ngày gật đầu “Tôi biết!”
“Ta chỉ là đang suy nghĩ, làm cách nào khiến Tư Tuyệt thảm hại hơn một chút!” Mặc Thiếu Thiên hung hăng nói.
Chuyện tình mấy năm trước, còn có chuyện bây giờ, nợ mới nợ cũ, anh muốn tính luôn một lần!
“Ngày mai, tôi sẽ cho người đi tra rõ chuyện của Hi Hi,nếu như không có chuyện gì, bé nhất định sẽ lộ tin tức cho chúng ta , chúng ta cứ dựa theo kế hoạch lúc trước, tiến hành!” Hách Tôn nói.
Hiện tại, cũng chỉ có thể làm như vậy!
Huynh đệ Cửa Ngục không ít, nhưng tất cả đều không ở bên này.
Hơn nữa, Mặc Thiếu Thiên, còn có Hách Tôn, Ninh Xá, Rayne, cũng đều ở bên này, mặc dù có không ít huynh đệ ở chỗ này, nhưng làm việc, cũng không phải dễ dàng.
Nếu như không phải có thực lực, sợ là hiện tại Mafia đã sớm tìm tới chỗ bọn họ.
Hiện tại, bọn họ chỉ có thể làm theo kế hoạch.
Mặc Thiếu Thiên nhìn phía xa, anh hiểu rất rõ Hi Hi, anh mặc dù ngoài miệng nói với bé thật xin lỗi, nhưng cũng có sự sắp xếp riêng của mình.
Khó đảm bảo lần ”Bắt cóc” này không phải là bé cố ý!
Một đêm này, nhất định không thể chợp mắt.
…………………………….
Ngày hôm sau.
Trong phòng nghỉ lớn, một người phụ nữ nằm trên giường, trên người còn mặc lễ phục màu trắng, tóc rối tung xõa trên giường, khuôn mặt trong sáng và đẹp đẽ, làm cho người ta nhìn muốn buốn cười.
Sau một lúc lâu, mí mắt cô khẽ chuyển động, có dấu hiệu tỉnh lại.
Quả nhiên, mấy giây sau, cô từ từ mở mắt.
Đập vào ánh mắt là một trần nhà rộng lớn, kiến trúc rất đặc biệt.
Lâm Tử Lam nhíu mày, nhất thời không biết đang ở nơi nào.
Hai mắt Lâm Tử Lam nhắm lại, đầu có chút đau, cô nhớ, cô đang cùng Mặc Thiếu Thiên làm lễ đính hôn?
Tại sao lại ở chỗ này?
Đây là nơi nào?
Suy nghĩ một chút, trong đầu Lâm Tử Lam chợt thoáng hiện lên thời điểm lúc ở nhà vệ sinh, cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên, thấy Diệp An Nhiên xuất hiện trong gương, áo đen, môi đỏ mọng. . . . . .
Nghĩ tới đây, Lâm Tử Lam đột nhiên mở mắt.
Diệp An Nhiên! ! !
Là cô ta!
Lâm Tử Lam nhớ, Diệp An Nhiên đánh ngất cô!
Cô nhớ sau khi uống ly rượu đỏ trong người thấy không thoải mái, liền đi tới nhà vệ sinh, sau đó nhìn thấy Diệp An Nhiên!
Là cô ta làm cô bất tỉnh!
Nghĩ tới đây, Lâm Tử Lam chợt tỉnh táo hẳn.
Lúc này, cô nhìn bốn phía.
Đây là nơi nào?
Hơn nữa xung quanh, cũng không thấy người!
Gian phòng lớn như vậy, thiết kế cổ điển, càng làm cho căn phòng tăng thêm một phần trang nghiêm cùng áp lực.
Lâm Tử Lam không thích thiết kế như vậy, khiến người ta cảm giác nặng nề, không thở nổi.
Lúc này, Lâm Tử Lam vừa muốn từ trên giường đứng dậy, cửa chợt bị đẩy ra.
Một người đàn ông đi vào, hơn nữa, chân của hắn, hình như có chút thoải mái, bước đi có chút khập khiễng, nhưng người đàn ông này dáng dấp giống con lai, hết sức khôi ngô.
“Lâm tiểu thư, Xin chào, không đúng, nên gọi chính xác là Mặc phu nhân. . . . . .”Người đàn ông lạ vừa nói, vừa đi vào.
Mặc dù dáng dấp rất quyến rũ, nhưng lời nói nghe đặc biệt vô lại!
Hơn nữa đặc biệt giọng nói làm người ta không thích, giọng điệu này, khiến người ta vô cùng không thoải mái.
“Anh là ai?” Lâm Tử Lam nhìn hắn hỏi, lời nói tràn đầy cảnh giác.
Và làm thế nào cô lại ở chỗ này?
Nghe được lời Lâm Tử Lam nói, anh ta cười đi vào…, trực tiếp đi tới trước mặt Lâm Tử Lam, nhìn anh ta, ánh mắt kia, tràn đầy sắc thái khác nhau.
“Có thể, cô không biết tôi…tôi nên tự giới thiệu mình một chút, tôi tên là ——Tư Tuyệt!” Tư Tuyệt nhìn Lâm Tử Lam, nói gằn từng chữ.
Tư Tuyệt!
Tên thật kỳ quái!
Tại sao có thể có người có tên gọi như vậy?
Mặc dù kỳ quái, nhưng đây không phải là trọng tâm của sự chú ý của Lâm Tử Lam, Lâm Tử Lam nhìn anh ta, không biết người trước mặt, là bạn hay là thù, mặc dù anh ta đang cười, lại cười châm biếm, Lâm Tử Lam không muốn dài dòng, nhìn anh ta trực tiếp hỏi, “Tôi tại sao lại ở chỗ này? Nơi này là nơi nào?” Lâm Tử Lam nhìn anh ta hỏi.
“Có quá nhiều lý do để cô ở đây!” Tư Tuyệt sâu kín nói, cũng không có trả lời ngay câu hỏi của Lâm Tử Lam!
“Về phần nơi này là nơi nào, tôi cho cô biết, đây là —— La Mã!” Tư Tuyệt nói gằn từng chữ.
La Mã?
Lâm Tử Lam một chút kinh ngạc, không ngờ, cô cảm giác chỉ ngủ một giấc, đã từ A Thị đến La Mã rồi!
Điều này đối với Lâm Tử Lam, thật có chút khó tin.
Lâm Tử Lam suy nghĩ một chút, nhíu nhíu mày, nhìn Tư Tuyệt, “Là Diệp An Nhiên kêu anh bắt cóc tôi sao?” Lâm Tử Lam nhìn Tư Tuyệt hỏi.
Nghe Lâm Tử Lam nói, Tư Tuyệt đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó cười lớn ha ha ha.
Vậy mà một giây kế tiếp, sắc mặt của hắn nhanh chóng biến đổi. “Không!”
“Là tôi kêu cô ta giết Mặc Thiếu Thiên, nhưng cô ta không nỡ, lại mang cô tới đây, nói hành hạ cô, mới khiến Mặc Thiếu Thiên đau khổ nhất!” Tư Tuyệt nói gằn từng chữ.
Nghe Tư Tuyệt nói vậy, Lâm Tử Lam trề miệng một cái.
Thì ra, mục đích của Diệp An Nhiên là giết chết Mặc Thiếu Thiên?
Nghĩ tới điều này, Lâm Tử Lam gật đầu có chút tê dại.
Thật may là Diệp An Nhiên đối với Mặc Thiếu Thiên có tình cảm, nếu không, Mặc Thiếu Thiên có thể đã bị tập kích.
Đôi khi, tình yêu, không chỉ là một loại tổn thương, có lúc cũng có thể trở thành một loại bảo vệ.
“Anh tại sao muốn giết Mặc Thiếu Thiên?” Lâm Tử Lam nhìn hắn hỏi.
Mặc Thiếu Thiên!
Ba chữ này, đối với Tư Tuyệt mà nói, là sỉ nhục cả đời, cả đời ghi nhớ!
Nhắc tới tên Mặc Thiếu Thiên, Tư Tuyệt xem ra có chút khác thường, gân xanh trên cánh tay cũng nổi lên, hơn nữa ánh mắt kia, thay đổi trở nên đỏ hơn .
“Tại sao?”
“Không có vì cái gì!”
“Hắn chính là đáng chết!” Tư Tuyệt hung hăng nói.
Nhắc tới Mặc Thiếu Thiên, toàn bộ thù hận trong lòng Tư Tuyệt bùng lên.
Lâm Tử Lam nhìn bộ dạng của Tư Tuyệt, giống như có thâm thù đại hận.
Coi như Tư Tuyệt không nói, lâm Tử Lam cũng có thể cảm thấy!
Anh ta kích động cùng căm ghét, không cần che giấu lộ cả ra ngoài!
Lâm Tử Lam ngồi ở trên giường, nhìn Tư Tuyệt, cũng không có mở miệng.
Mặc dù nói không biết bọn họ có thâm thù đại hận gì, nhưng đối mặt Tư Tuyệt đối với Mặc Thiếu Thiên tràn ngập hận ý, trong lòng Lâm tử Lam cũng có cảm giác nói không ra lời.
Lúc này, Tư Tuyệt chợt nhìn Lâm Tử Lam, nhếch miệng lên cười nhạt, nụ cười tàn nhẫn.
“Cô nói xem có phải tôi nói rất đúng không?” Tư Tuyệt nhìn Lâm Tử Lam từng chữ hỏi.
Lâm Tử Lam nhìn Tư Tuyệt, nhắc tới Mặc Thiếu Thiên, toàn bộ cảm xúc của anh ta cũng phóng đại lên rất nhiều, cùng với dáng vẻ vừa rồi, giống như là hai người khác nhau.
Lâm Tử Lam nhìn Tư Tuyệt, mím môi, không có nói gì.
Bởi vì, cô không biết nên nói như thế nào.
Lúc này, Tư Tuyệt nhìn cô “Cô cũng thật đáng thương, nếu như không biết Mặc Thiếu Thiên, có lẽ chuyện này với cô không có quan hệ, nhưng bây giờ , đem cô trở thành vật hy sinh cho Mặc Thiếu Thiên!”
“Biết anh ta, cuộc sống của cô bắt đầu biến thành bi kịch!” Tư Tuyệt nhìn Lâm Tử Lam, nói gằn từng chữ, những câu nói cũng tràn đầy thù hận!
|
Chương 304: Hận Không Thể Bóp Chết Cô Edit: Lavender - Blue
Lúc này, Tư Tuyệt nhìn cô “Cô cũng thật đáng thương, nếu như không biết Mặc Thiếu Thiên, có lẽ chuyện này với cô không có quan hệ, nhưng bây giờ , đem cô trở thành vật hy sinh cho Mặc Thiếu Thiên!”
“Biết anh ta, cuộc sống của cô bắt đầu biến thành bi kịch!” Tư Tuyệt nhìn Lâm Tử Lam, nói gằn từng chữ, những câu nói cũng tràn đầy thù hận!
Lâm Tử Lam nhìn Tư Tuyệt, mặc dù nói không biết bởi vì chuyện gì, khiến cho anh ta cùng Mặc Thiếu Thiên đầy hận thù, nhưng Lâm Tử Lam biết, người trước mặt, không đơn giản!
Mà Diệp An Nhiên, là loại người nào?
Có thể bắt cô đến đây, bình thường lại giả bộ dịu dàng yếu đuối, giả bộ cũng thật tốt!
Như vậy, bây giờ Mặc Thiếu Thiên có biết hay không?
Lâm Tử Lam ngồi ở trên giường nhìn tư Tuyệt “Diệp An Nhiên là sát thủ anh cài bên người Mặc Thiếu Thiên sao?”
Nghe thấy thế, Tư Tuyệt quay sang nhìn cô, nhếch miệng cười khinh bỉ.
“Không sai, nhiệm vụ của cô ta chính là giết Mặc Thiếu Thiên, tuy nhiên, cô ta không thành công!”
“Nhưng cô là do cô ta mang tới. . . . . . Giết Mặc Thiếu Thiên, so với hành hạ cô, sẽ làm cho hắn khổ sở hơn nhiều!” Tư Tuyệt nhìn Lâm Tử Lam nói gằn từng chữ, giọng điệu như một con rắn, cực kỳ ảm đạm.
Lâm Tử Lam nhìn chằm chằm Tư Tuyệt, đôi mắt khẽ híp lại, không nói ra được tâm tình.
Rõ ràng, cô bây giờ đang rất lo lắng cho Mặc Thiếu Thiên.
Không biết Diệp An Nhiên có còn ở bên cạnh Mặc Thiếu Thiên hay không?
“Ah . . . . . Cô bây giờ đang lo lắng cho Mặc Thiếu Thiên sao?” Tư Tuyệt nhìn cô hỏi.
Tư Tuyệt nói, Lâm tử Lam đột nhìn ngẩng đầu ánh mắt nhìn Tư Tuyệt, con ngươi màu nâu tỏa ra ánh sáng sắc bén, “Anh cuối cùng là muốn thế nào?”
“Đương nhiên là chờ Mặc Thiếu Thiên tới cứu cô. . . . . .” Tư Tuyệt nói gằn từng chữ, âm thanh đều mang một tia tĩnh mịch, giống như ác ma ban đêm âm u.
Quả nhiên là như vậy!
Đáy lòng Lâm Tử Lam trầm xuống.
Lúc này, Tư Tuyệt nhìn cô “À, nói cho cô biết một tin tức tốt, con trai của cô cũng bị tôi bắt được. . . . . .”
Nghe thấy vậy, ánh mắt Lâm Tử Lam mở thật lớn “Anh nói cái gì?”
Lúc này, Tư Tuyệt nhếch môi cười lạnh, nhìn bọn họ khổ sở, gấp gáp, anh ta vô cùng vui vẻ.
Lâm Tử Lam nhìn Tư Tuyệt, giống như đang xác định xem lời anh ta nói là thật hay giả, Hi Hi cùng Hoa Hồng ở chung một chỗ, chẳng lẽ cũng bị bắt?
Đang suy nghĩ, Tư Tuyệt nhìn Lâm Tử Lam “giống như còn có một người phụ nữ nữa, cũng bị bắt chung!” Tư Tuyệt nói!
Nghe được câu này, Lâm Tử Lam mới thật lo lắng!
Hoa Hồng!
Tuyệt đối là Hoa Hồng!
Hoa Hồng luôn đi theo Hi Hi, người không rời, bây giờ, Lâm Tử Lam hoàn toàn khẳng định, lời Tư Tuyệt nói nói là sự thật!
“Tôi cảnh cáo anh, không được làm tổn thương con trai tôi!” Lâm Tử Lam nhìn Tư Tuyệt, cảnh cáo nói.
Nhưng cảnh cáo của cô, đối với Tư Tuyệt mà nói, hoàn toàn không có tác dụng.
Hắn căn bản không để vào mắt.
“Cài này còn phải xem Mặc Thiếu Thiên làm thế nào!” Tư tuyệt nhếch miệng cười độc ác.
“Anh ——!” Lâm Tử Lam nhìn anh ta, tức giận không biết nên nói gì, khóe miệng gợi lên nụ cười lạnh “Không ngờ, anh ngay cả một đứa bé cũng không buông tha!”
Rõ ràng, Lâm Tử Lam muốn dùng lời nói khiêu khích anh ta, nhưng không thành công.
Tư tuyệt không hề bận tâm.
“Đứa bé thì thế nào? Tôi ngay cả con trai vừa mới sinh chưa đầy ba tháng còn có thể tự tay bóp chết đấy. . . . . . Huống chi, nó đã bảy tám tuổi rồi !” Tư Tuyệt cười tàn nhẫn nói.
Nghe được anh ta nói , Lâm Tử Lam không khỏi rùng mình.
Ngay cả một đứa trẻ còn sống cũng có thể bóp chết, còn có một chút lương tâm không?
Lâm Tử Lam nhìn Tư Tuyệt, Tư Tuyệt cũng nhìn Lâm Tử Lam, khóe miệng gợi lên nụ cười hung ác.
“Cho nên trước hết, cô tốt nhất nên ở lại nơi này nghỉ ngơi. . . . . .” Sau đó, Tư Tuyệt muốn đi, mới vừa đi mấy bước, anh ta chợt nhớ tới cái gì, nghiêng đầu sang nhìn Lâm Tử Lam “Còn nữa, căn phòng này, cô có thể tùy ý đi lại, nhưng tôi khuyên cô, tốt nhất là không đi ra khỏi cánh cửa này. . . . . .”
Nói xong, Tư Tuyệt để lại cho Lâm Tử Lam một câu nói đầy hàm ý , xoay người đi ra ngoài.
Lâm Tử Lam nhìn Tư Tuyệt cho tới khi cánh cửa bị đóng lại, tinh thần Lâm Tử Lam mới lay động.
Tư Tuyệt!
Người cũng như tên, thật là tàn nhẫn!
Nghĩ tới đây, Lâm Tử Lam từ trên giường bước xuống, nhưng khi hai tay chống trên giường, thiếu chút nữa cả người ngã về phía trước.
Tay của cô, thế nhưng một chút sức lực cũng không có!
Nói chính xác, không thể chống đỡ được để cô đứng lên.
Lâm Tử Lam nhìn tay mình, bọn họ thế nhưng bỏ thuốc cô ?
Đáng chết!
Lâm Tử Lam ở trong lòng thầm mắng một tiếng.
Lúc này, Lâm Tử Lam thử đứng lên lần nữa, dù sao, chân vẫn còn có chức lực, có thể chống đỡ được cô đứng lên.
Tuy nhiên, cô có thể cảm nhận được, cô chỉ có thể đi bộ một chút, nếu như muốn chạy, một chút sức lực cũng không có, chỉ sợ trực tiếp ngã xuống đất.
Lâm Tử Lam từ trên giường bước xuống, nhìn bốn phía.
Căn phòng này không tính là nhỏ, hơn nữa bên trái có giường, có một cửa sổ sát đất rất lớn, Lâm Tử Lam từ từ bước tới.
Mới vừa đi tới bên cửa sổ, liền thấy bãi biển, còn có một đại dương vô tận.
Lâm Tử Lam đi tới, vừa muốn đến gần xem, cửa chợt mở ra.
Lâm Tử Lam quay đầu lại, nhìn thấy người bước vào, đôi mắt hơi nheo lại.
Diệp An Nhiên?
Cô ta ở chỗ này?
Lâm Tử Lam nghĩ đến, nếu như vậy, có phải hay không Mặc Thiếu Thiên đã phát hiện thân phận của Diệp An Nhiên?
Nhìn Lâm Tử Lam , Diệp An Nhiên từ từ đi tới, “Lâm tiểu thư, nhìn thấy tôi kinh ngạc như vậy sao?” Diệp An Nhiên cười lạnh hỏi.
Rất kinh ngạc.
Lúc này Diệp An Nhiên, giống như một con người khác cùng với Diệp An Nhiên trước kia không giống nhau.
Toàn thân quần áo màu đen, Tề Lưu Hải cũng trở thành Tà Lưu Hải, trang điểm cũng so với trước kia càng thêm nhiều hơn một chút, cùng Diệp An Nhiên hiền dịu, yếu đuối trước kia, thật rất giống chị em sinh đôi tính cách khác nhau.
Thấy Diệp An Nhiên, Lâm Tử Lam chợt hiểu ra, Tiêu Dật nói câu nói kia là có ý gì!
Diệp An Nhiên không đơn giản !
Tiêu Dật có lẽ đã sớm biết, cố ý nhắc nhở cô, nhưng Lâm Tử Lam không ngờ, Tiêu Dật theo lời không giống nhau, là cái này không giống nhau!
“Thật sự rất ngạc nhiên!” Lâm Tử Lam nhìn Diệp An Nhiên, sâu kín nói, âm thanh không lớn, cũng thể hiện rõ tâm tình cùng lập trường của mình.
Diệp An Nhiên nâng lên nụ cười lạnh, “Chỉ ngạc nhiên sao?”
Lâm Tử Lam nghiêng đầu, nhìn cô ta, “Nếu không còn gì nữa?”
“Cô nên hối hận đi, tôi đã sớm nói cho cô biết, cô nhất định sẽ phải hối hận!” Diệp An Nhiên nhìn Lâm Tử Lam nói gằn từng chữ.
Lâm Tử Lam nhìn Diệp An Nhiên, khóe miệng cũng cười lạnh lùng, hai người giống như mang theo một chiếc mặt nạ ngụy trang giống nhau, ai cũng không muốn đối phương nhìn thấy sự mềm yếu của mình, “Hối hận cái gì? Tôi có gì phải hối hận?”
Nghe được lời Lâm Tử Lam nói, sắc mặt Diệp An Nhiên liền thay đổi “Trước kia tôi từng nói với cô, cùng Mặc Thiếu Thiên đính hôn, cô nhất định sẽ hối hận!”
“Ai nói tôi hối hận?”
Lời của Diệp An Nhiên vừa dứt, Lâm Tử Lam liền hỏi ngược lại.
“Coi như bị cô bắt được, tôi cũng như vậy không có một chút gì hối hận! !” Lâm Tử Lam nhìn Diệp An Nhiên nói gằn từng chữ.
Nghe Lâm Tử Lam nói…, khuôn mặt đẹp đẽ của Diệp An Nhiên cứng ngắt , nhìn Lâm Tử Lam, ánh mắt cũng tràn đầy ý định giết người.
Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn Diệp An Nhiên “Ngược lại là cô, không ngờ mục đích cô ở bên Mặc Thiếu Thiên, chính là vì muốn giết anh ấy!” Lâm Tử Lam nhìn Diệp An Nhiên nói, lời nói không nhanh không chậm.
Nhắc tới điều này, Diệp An Nhiên bắt đầu trở nên nóng nảy. “Đúng, vậy thì thế nào?” Diệp An Nhiên nói.
Sau đó , Diệp An Nhiên nhìn Lâm Tử Lam “Tất cả đều tại cô, nếu như không có cô, người đính hôn cùng Mặc Thiếu Thiên chính là tôi, nhưng bởi vì cô phá hỏng tất cả!” Diệp An Nhiên nói.
Chuyện mấy năm trước, như hiện ra rõ ràng trước mắt Diệp An Nhiên.
Biết rõ nhiệm vụ cuả mình là phải giết Mặc Thiếu Thiên, vốn vì tình cảm mấy năm, của cô đã phai nhạt, nhưng khi nhìn thấy Mặc Thiếu, cảm giác đó lần nữa trở lại,cô căn bản không thể xuống tay.
Vì vậy, cô muốn thay đổi nhiệm vụ, cùng Mặc Thiếu Thiên ở chung một chỗ, nếu như Tư Tuyệt phái người đuổi giết cô, cô cũng không hề hối hận.
Nhưng không ngờ, xuất hiện Lâm Tử Lam!
Phá vỡ tất cả kế hoạch cùng ý tưởng của Diệp An Nhiên!
Cho nên, cô không thể không tiếp tục nhiệm vụ này!
Tất cả, đều là do Lâm Tử Lam ban tặng mà ra!
Lúc này, nhìn Lâm Tử Lam, ánh mắt Diệp An Nhiên cũng tràn đầy căm hận.
Lâm Tử Lam cũng nhìn Diệp An Nhiên, nghe được lời cô ta nói…, cảm giác có chút buồn cười. “Coi như không có tôi, cô cũng không thể ở cùng Mặc Thiếu Thiên!” Lâm Tử Lam nói gằn từng chữ.
Có vài người, có một số việc, quá khứ chính là quá khứ.
Mặc Thiếu Thiên không yêu cô.
Đây là sự thật!
Coi như không có cô, cũng sẽ có rất nhiều người xuất hiện.
Nghe Lâm Tử Lam nói, ánh mắt Diệp An Nhiên trong nháy mắt mở lớn “Cô nói cái gì?” nói xong, Diệp An Nhiên bước tới gần.
“Tôi nói cái gì, cô nghe rất rõ ràng!” Lâm Tử Lam nói gằn từng chữ, đối mặt Diệp An Nhiên, cô cũng có một chút sợ hãi, sợ.
Nhưng tất nhiên, Diệp An Nhiên bị chọc giận rồi, đột nhiên đi đến gần, một tay bóp cổ Lâm Tử Lam, “Cũng là bởi vì sự xuất hiện của cô, Lâm Tử Lam, tôi nhẫn nhịn cô đã lâu rồi, cô cho rằng tôi thật không dám giết cô sao?”
Lâm Tử Lam không có chống cự sự công kích bất ngờ của cô ta, cả người lui về phía sau, tựa vào trên tường, bị Diệp An Nhiên bóp cổ,chút hô hấp có chút không thông, nhưng Lâm Tử Lam nhìn Diệp An Nhiên, nét mặt bình tĩnh.
“Có bản lãnh, cô liền giết tôi đi!” Lâm Tử Lam nói.
“Cô cho rằng tôi không dám sao?” Diệp An Nhiên hung hăng nói, đối với Lâm Tử Lam tràn đầy hận thù, Diệp An Nhiên hận không thể sớm đem Lâm Tử Lam chém ngàn lần!
“Đúng, cô không dám!” Lâm Tử Lam chắc chắn nói.
Nghe được câu này, Diệp An Nhiên càng thêm tức giận.
Đúng vậy, Diệp An Nhiên không dám!
Nếu như cô giết Lâm Tử Lam, vậy cô nhất định phải đi giết Mặc Thiếu Thiên!
Lâm Tử Lam chắc chắn diều này, cho nên, cô đoán chừng Diệp An Nhiên sẽ không giết cô!
Diệp An Nhiên bóp cổ Lâm Tử Lam , thật hận không thể bóp chết cô!
Lâm Tử Lam kìm nén sắc mặt đỏ bừng, nhưng không có chút sức lực chống cự.
Toàn bộ cơ thể, yếu đuối muốn chết!
Cho nên, cô chỉ có thể đánh cuộc!
Nhìn Diệp An Nhiên, ánh mắt kia, không có một chút sợ hãi.
Diệp An Nhiên tức giận, cho là Lâm Tử Lam sợ hãi, hoặc là gào thét cứu mạng, cũng làm cho Diệp An Nhiên có chút cảm giác thỏa mãn, nhưng không có!
Lâm Tử Lam cứ như vậy gắt gao nhìn Diệp An Nhiên.
|
Chương 305: Muốn Chạy Trốn Đi Ra Ngoài edit: huyền.uha
Lâm Tử Lam liền gắt gao nhìn cô ta!
Diệp An Nhiên phẫn nộ, nhưng cuối cũng vẫn bỏ qua cho cô!
Lâm Tử Lam thiếu chút nữa ngã trên mặt đất.
Diệp An Nhiên nhìn Lâm Tử Lam,” Tôi không giết cô, không phải bởi vì không dám, Lâm Tử Lam, một ngày nào đó, tôi sẽ tự tay giết cô, không so với giết cô, càng làm cho cô thống khổ hơn gấp trăm lần!” Diệp An Nhiên nhìn cô nói từng chữ một, trong mắt tràn đầy hận ý.
Lâm Tử Lam không nói gì chỉ nhìn Diệp An Nhiên.
Cô ta tức giận xoay người đi.
Kì thật, Lâm Tử Lam biết, Diệp An Nhiên không giết cô, thì khó có thể ăn nói với Tư Tuyệt, mà nếu cô chết, thì cô ta nhất định phải ra ngoài chấp hành nhiệm vụ giết Mặc Thiếu Thiên!
Diệp An Nhiên yêu Mặc Thiếu Thiên, sợ là khó có thể ra tay.
Nếu thật sự xuống tay, cô có rất nhiều cơ hội giết Mặc Thiếu Thiên, nhưng đều là không có.
Lâm Tử Lam biết.
Diệp An Nhiên yêu Mặc Thiếu Thiên, không thua cô.
Chính là trong tình yêu không thể miễn cưỡng.
Lập trường bọn bọ đối lập nhau, nên không thể ở chung một chỗ!
Nghĩ nghĩ, Lâm Tử Lam hít thở sâu một hơi,bất kể như thế nào, hiện tại cô muốn khôi phục thể lực, Mặc Thiếu Thiên đang lo lắng, cô nhất định phải trốn ra.
Lâm Tử Lam nằm ở trên giường nghỉ ngơi, vừa nằm bất tri bất giác ngủ.
……………..
Bất giác ngủ, tỉnh lại đã là ngày thứ hai.
Có người gọi cô, nhưng là cô mơ mơ màng màng, căn bản vẫn chửa tính lại, đến ngày thứ hai, vì đói nên tỉnh lại!
Đến đây, Lâm Tử Lam không có chân chính ăn thứ gì.
Cho nên đói làm cô tỉnh lại.
Từ trên giường đứng lên, Lâm Tử Lam vui mừng phát hiện, chính mình khỏe hơn so với hôm qua rồi, ít nhất, khôi phục được ít thể lực.
Nghĩ đến đây, Lâm Tử Lam từ trên giường xuống đất, bắt đầu tìm kiếm ở trong phòng xem có không tin gì không .
Chính là ôm một tia hi vọng, nhưng mà tìm xunh quanh phòng,cô biết là vô ích.
Cho dù tìm được thông tin gì đó, cũng chẳng làm được gì.
Nơi này, sớm đã bị Tư Tuyệt chặn hết tín hiệu, cho nên, căn bản không thể truyền tin tức ra ngoài.
Nhưng mà, Lâm Tử Lam không làm , căn bản không càm lòng.
Sự thật đi xuống dưới, thật là vô ích.
Thời điểm Lâm Tử Lam dừng lại, có người gõ cửa, sau đó bị đẩy ra, Lâm Tử Lam sợ tới mức xoay người chạy nhanh, nhưng lúc này, chỉ thấy một nữ nhân, bưng cái gì đi đến.
Là thức ăn, Lâm Tử Lam thấy được .
Hơn nữa, nhìn bộ dạng của cô, chắc là người Tư Tuyệt an bài ở trong này, cùng sát thủ, đặc công………..không giống nhau.
Lâm Tử Lam gật đầu, sau đó hướng bên kia đi tới.
Nữ nhân đem đồ để lên bàn, vừa muốn đi ra.
Lâm Tử Lam đi qua, nhìn đồ ăn trên bàn, nữ nhân này một câu cũng không có nói, buông đồ liền chuẩn bị rời đi.
” Chờ một chút!” Lâm Tử Lam mở miệng, nữ nhân ngẩn người , xoay người nhìn Lâm Tử Lam.
Lâm Tử Lam nhìn cô, suy nghĩ mở miệng,” Tôi có thể hỏi, đây là đâu không ?” Lâm Tử Lam hỏi.
Nữ nhân kia nhìn Lâm Tử Lam, đôi bắt đầy vẻ hoang mang, sau đó lắc đầu, không nói chuyện trực tiếp đi ra ngoài.
Lâm Tử Lam nhíu mày, không nói là nơi nào? Vẫn sẽ là không nói!
Xem ra, các cô đều nhận lệnh Tư Tuyệt, mới không nói chuyện đi.
Sợ theo miệng nói lộ ra cái gì.
Nhưng dù lộ ra, cô căn bản không thể đem tin tức ra ngoài.
Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn đồ ăn trước mặt.
Cô rất đói bụng!
Thật sự đói bụng!
Theo đến nơi này,cô vốn chưa ăn qua cái gì, hiện tại dạ dày đói ghê gớm.
Lâm Tử Lam nhìn, biết bọn họ một chốc sẽ không hạ độc cô, cũng yên tâm ăn.
Nếu thật sự muốn giết cô, có thể động thủ, cũng không cần phiền toái như vậy!
Cho nên, cô có thể yên tâm.
Nhìn bánh bao trên bàn….Lâm Tử Lam liền cầm lên ăn.
Lập tức, không thể chết vì đói mới tốt.
Vì thế Lâm Tử Lam rất nhanh ăn xong.
Hơn nũa, còn ăn rất nhiều.
Ăn xong , Lâm Tử Lam đi lại trong phòng, mục tiêu cuối cùng, tập trung ở cửa sổ chạm đất bên kia.
Từ nơi này hướng ra ngoài nhìn, phong cảnh rất tốt.
Rèm cửa là màu trắng, nên có thể thấy được phong cảnh, nhưng lúc này Lâm Tử Lam không có tâm tình thưởng thức, cô muốn biết, tình huống ở bên ngoài là như thế nào.
Vì thế, Lâm Tử Lam hướng cửa sổ đi tới, đáng tiếc, là một cửa sổ rất lớn sát đất, có thể nhìn cảnh tượng bên ngoài, nhưng lại không thể đi ra ngoài.
Lâm Tử Lam nhíu mày, lúc này, thật lo lắng cho Hi Hi, bé cũng bị Tư Tuyệt bắt được , có thể hay không cũng bị nhốt ở đây?
Lâm Tử Lam rất muốn đi ra ngoài xem, nhưng lại không thể đi ra.
Không biết Hi Hi thế nào.
Thời điểm Lâm Tử Lam đang suy nghĩ, tựa thân mình vào phía bên phải cửa sổ sát đất, bỗng nhiên cảm giác áo lồi lõm.
Lâm Tử Lam nhíu mày đứng dậy, nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn lại, vén rèm lên, lại không ngờ phát hiện.
Đó là một cái cửa nhỏ.
Nhưng có thể đủ cho một người ra vào.
Thấy vậy, Lâm Tử Lam có chút vui mừng, vươn tay ra sờ vào, đang khóa.
Mặc dù có chút mất mát, nhưng mà đối với Lâm Tử Lam mà nói, hơn nữa là một phát hiện.
Ít nhất nếu có thể mở cửa,cô có thể đi ra ngoài.
Nếu trốn không thoát, thì có thể nhìn xem bên ngoài có dạng gì, Hi Hi có hay không ở bên cạnh.
Đúng lúc này cửa lại bị đẩy ra, nữ nhân vừa rồi đưa cơm đến thu dọn đồ đạc.
Nhìn thấy Lâm Tử Lam ở bên cạnh cửa sổ, chỉ liếc mắt nhìn Lâm Tử Lam một cái, cái gì cũng không có nói, thu thập một chút, bưng ra ngoài.
Lâm Tử Lam cảm thấy rất kìa quái, ánh mắt của nữ nhân này rất lạ.
Cô một lần nữa cầm vào cái khóa, không có phản ứng, đành phải từ bỏ.
Xem ra, cô phải tìm cơ hội lấy được thìa khóa.
Nghĩ đến đây, Lâm Tử Lam định quay về giường, bỗng nhiên đứng lên lại cảm thấy mệt nhọc.
Hơn nữa, toàn thân cũng không còn sức đứng lên.
Lúc này,Lâm Tử Lam mới giật mình phát hiện.
Bọn họ không có hạ độc trong bữa sáng của cô, nhưng mà ở bên trong hạ độc.
Làm cho cả người vô lực, chỉ muốn đi ngủ.
Đây là Tư Tuyệt muốn phòng ngừa cô chạy trốn sao?
Nghĩ, Lâm Tử Lam liền tới bên giường, nằm trên giường, mệt mỏi, cuối cùng chống lại không được , ngủ mất.
…………
Mà bên ngoài.
Diệp An Nhiên từ phong Lâm Tử Lam đi ra,liền bị Tư Tuyệt gọi đi.
Là hòn đảo, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, ở trên đảo có hai phòng ở, một phòng nhốt Lâm Tử Lam, một cái khác là chỗ ở của người trông chừng cô ta.
Hơn nữa, đảo nhỏ này rất gần tổng bộ Mafia, đứng bên bờ cát là có thể nhìn thấy.
Tổng bộ Mafia.
Diệp An Nhiên nghe được Tư Tuyệt triệu tập phải đi.
Vừa định đi vào, lại thấy một nữ nhân từ bên trong đi ra, mặc dù đều là quần áo màu đen, nhưng hiển nhiên so với Diệp An Nhiên khí thế hơn.
Ngay cả đi đường cũng dùng một chữ để hình dung.
Gió!
Nhìn Diệp An Nhiên, người đó cười,” A, tưởng là ai, đây không phải Diệp đại tiểu thư sao?”
Diệp An Nhiên nhìn cô, chỉ lạnh lùng lướt qua, trực tiếp muốn đi vào.
“ Tôi nghe nói, nhiệm vụ của cô bị thất bại?”
Diệp An Nhiên vừa mới đi vài bước, nghe vậy, đột nhiên dừng bước, sau đó chậm rãi xoay đầu.
“ Cô nói cái gì?”
Tô Cẩn Nhi cười, nhìn cô,” Chẳng lẽ tôi nói không phải sao?”
“ Tôi nghe nói, cô là mối tình đầu của Mặc Thiếu Thiên, cho nên không có hạ thủ phải không ?” Tô Cẩn Nhi châm chọc cười hỏi.
“ Ngay cả cô không hạ thủ, nhưng cũng không có biện pháp, hắn sớm đã không thương cô, nếu là tôi, đã trực tiếp giết hắn rồi!” Tô Cẩn Nhi nói.
“ Câm miệng!” Diệp An Nhiên bỗng hô một tiếng.
Tô Cẩn Nhi nhìn cô, hiển nhiên không sợ Diệp An Nhiên, cô nhíu mày,” Tôi nói có sai sao?”
Nói thật, Diệp An Nhiên rất muốn động thủ!
Hung hăng giáo huấn cô ta.
Trước kia, cô ta chính là thường xuyên cùng cô đối nghịch, giờ khắc này, Diệp An Nhiên hận không thể giáo huấn cô.
Ít nhất nếu động thủ ở đây, bọn họ đều phải chịu xử phạt, cho nên, Diệp An Nhiên nhịn.
Nhìn cô, bỗng nhiên cười,” Là đúng vậy, thì sao?”
“ Tôi muốn là cô, trực tiếp giết nam nhân kia, mang cái nữ nhân kia trở về thì sao?”
Nghe thế, Diệp An Nhiên chậm rãi xoay người , nhìn cô,”Không biết thì liền ngậm miệng, ngươi không biết Tư Tuyệt an bài sao?Đừng bộ dạng cái gì cũng hiểu biết rõ ràng, nếu thật sự không sợ chết, người phải đi tìm Tư Tuyệt hỏi!” Diệp An Nhiên nhìn cô từng chữ một nói.
Vừa nói xong câu đó, Diệp An Nhiên vẫn chưa hết giận, nhìn cô,”Cho dù Tư Tuyệt ăn nằm với ngươi thì sao? Đừng tưởng rằng cùng Tư Tuyệt lên giường, thì sẽ là nữ chủ nhân của nơi này, nếu phật biết được, cô cảm thấy cô còn sống được sao?” Diệp An Nhiên từng chữ một nói.
Nói xong, đỡ giận hơn.
Bởi vì Tô Cẩn Nhi, sắc mặt khó chịu đến cực hạn.
“ Cô nói cái gì?”
Diệp An Nhiên cũng bắt chước cô, nhíu mày, một bộ dạng tự đắc,” Như thế nào? Tôi nói không đúng sao?”
Tô Cẩn Nhi nắm chặt hai tay, nhìn Diệp An Nhiên, hung hăng trừng mắt nhìn cô, liếc mắt một cái,” Diệp An Nhiên, có chuyện có thể nói, có chuyện không thể nói, cô sẽ vì lời mình nói, mà phải trả giá thật đắt!” Nói xong, Tô Cẩn Nhi xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng của cô, căn bản Diệp An Nhiên cũng không làm gì, khóe miệng lạnh lùng ngoéo một cái, xoay người hướng bên trong đi tới.
|
Con mụ này đúng là cáo 9 đuôi
|