[GĐCP] Cha Cường Hãn, Con Trai Thiên Tài, Mẹ Phúc Hắc
|
|
Chương 431: Hi Hi Cùng Mặc Lão Nói Chuyện (2)
Lúc này, Hi Hi nhìn anh, "Cha, có cần phải cười hả hê như thế sao? Tốt xấu người bị gãy xương cũng là anh em của cha!”Hi Hi nhắc nhở.
"Anh em? A..." Khóe miệng Mặc Thiếu Thiên gợi lên một nụ cười lạnh, "Nếu có khả năng, cha thật sự không muốn cùng người Mặc gia có một chút quan hệ nào, vũ nhục chỉ số thông minh!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Không nghĩ tới qua lâu như vậy, chuyện Mặc gia đối với cha, vẫn còn canh cánh trong lòng.
Nhưng là chuyện này, đặt ở trên người khác, sợ rằng cũng khó quên được!
Chỉ là, nhớ tới những lời Mặc lão nói, Hi Hi cũng cảm giác, trong chuyện này có hiểu lầm gì hay không!
Suy nghĩ một chút, Hi Hi mở miệng, "Lần này có thể tìm được manh mối, Mặc lão là người tìm ra!” Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên nói, thử, cải thiện quan hệ của cha cùng Mặc lão!
Lời này, giống như là cố ý nói cho Mặc Thiếu Thiên nghe.
Quả nhiên, động tác ăn canh của Mặc Thiếu Thiên ngẩn ra, thế nhưng lập tức, cũng không có ngẩn lên, “Ai bảo ông ta xen vào việc của người khác!"
Hi Hi, "..."
Tuy rằng Mặc Thiếu Thiên nói như vậy, thế nhưng Hi Hi có thể cảm giác được, cha đang lo lắng.
Hiện tại, cha cùng Mặc lão ở chung, nếu so với trước tốt hơn nhiều!
Trước hai người chẳng quan tâm, thậm chí đối với cha sống chết cũng không quản, hiện tại tốt xấu hai người nói, so với không nói lời nào tốt hơn nhiều!
Hi Hi cũng không có miễn cưỡng, gật đầu, "Vậy xin hỏi cha, con có thể đi xem một chút không! ?"
"Cha quản được người của con, quản được lòng của con sao!?” Mặc Thiếu Thiên nói.
Ngụ ý, cũng chính là đồng ý để Hi Hi đi.
Hi Hi nhìn thoáng qua Lâm Tử Lam, gật đầu, "Con đi xem một chút!”
Nói xong, không có chờ bọn họ mở miệng trực tiếp đi.
Quả nhiên, trong phòng, Mặc Thiếu Quần kêu rất thảm, gào khóc !
Mặc lão nhìn anh ta, trên mặt hận không thể rèn sắt thành thép,"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì!"
Mặc Thiếu Quần bó thạch cao, đau như vậy , anh ta nhìn Mặc lão, "Không có chuyện gì!"
"Không có việc gì, anh lại bị người ta làm cho gãy xương? Còn có, anh bị cảnh sát đưa tới!?” Mặc lão tức giận nói.
Mặc Thiếu Quần ngồi ở chỗ kia, nghe Mặc lão giáo huấn, cái gì cũng không nói.
Trong đầu, tất cả đều là chuyện ở sân bay.
Bây giờ là anh cố ý không nói rõ ra!
Lúc này, Hi Hi vừa mới đi đến, "Thế nào chú hai, chú bị gãy xương, có cảm tưởng gì! ?" Hi Hi vừa tiến đến, tổn hại Mặc Thiếu Quần hai câu!
Mặc Thiếu Quần trừng mắt liếc bé một cái, lúc này, Mặc lão nhìn Hi Hi, "Không được,cháu kêu Hoa Hồng trở về, ông muốn hỏi cô ta một chút!”
Mặc lão tức giận nói.
Tuy rằng đứa bé này không nên thân, không làm việc đàng hoàng, cũng toàn bộ là do bọn họ cưng chiều đi ra ngoài, Mặc lão nâng niu trong lòng bàn tay cưng chiều đến lớn, hiện tại gãy xương, ông đau lòng không thôi!
Hơn nữa, nó cũng vừa mới lành xong!
Hi Hi sửng sốt, còn chưa mở miệng, lúc này, Mặc Thiếu Quần một bên lên tiếng.
"Cha!" Lúc này, Mặc Thiếu Quần không nhịn được hô một tiếng, "Chuyện này, cùng cô ấy không có quan hệ.......”
"Không có vấn đề gì? Không có vấn đề gì anh lại gãy xương! ?" Mặc lão nói.
Người tuổi trẻ bây giờ là thế nào! ?
Thích làm gãy xương người khác có phải hay không!
Thấy ra, Mặc lão tức giận không nhẹ !
Lúc này, Hi Hi nhìn ông, "Mặc lão, nghe đó, chuyện này cùng Hoa Hồng không có liên quan, huống hồ, cho dù có quan hệ, cũng là một người muốn đánh, một người muốn bị đánh!" Hi Hi nói.
Ngụ ý, mặc dù là Hoa Hồng sai, thế nhưng Mặc Thiếu Quần nhất định là chọc giận Hoa Hồng, nếu không cũng không xảy ra chuyện này.
Lúc này, Mặc lão hung hăng trợn mắt liếc nhìn Hi Hi, "Nhìn cháu kết giao với những người như thế nào!"
Hi Hi, "..."
Lại còn quản chuyện này của bé?
Chỉ là khi mặc lão tức giận, Hi Hi cũng không theo chân bọn họ so đo!
“Mặc lão, ông bình tĩnh, cẩn thận cao huyết áp!”Hi Hi nhắc nhở.
"Vật nhỏ, không cần nguyền rủa ông!" Mặc lão nói, mặc dù đối với Hi Hi nói có điểm nghiêm khắc, nhưng là vẫn không che giấu được ông rất thích Hi Hi.
“Cháu là thật tâm vì ông suy nghĩ, huống hồ, ông tức giận như vậy, thế nhưng ông không cần phải tức giận như vậy, bị người trong lòng đánh thì có sao!”Hi Hi cười nói, ánh mắt nhìn về phía Mặc Thiếu Quần.
Ý tứ trong ánh mắt, Mặc Thiếu Quần cũng hiểu!
Quả nhiên,mặt Mặc Thiếu Quần đỏ lên.
Anh đương nhiên biết Hi Hi nói cái gì!
Mặc lão cũng không phải người ngu, nghe ra ý trong lời nói của Hi Hi !
Lúc này, ông nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn bọn họ, "Có ý gì! ?"
Hi Hi không nói gì.
Mặc Thiếu Quần tự nhiên ngồi ở chỗ kia, cũng không nói chuyện!
Lúc này, Mặc lão nhíu mày, nhìn về phía Hi Hi, "Cháu nói!"
Hi Hi lập tức ngẩng đầu, vô tội nhìn Mặc lão, "Cháu nói cái gì! ?"
"Cái gì là cái gì, cháu mới vừa nói cái gì! ?" Mặc lão hỏi.
"Lời cháu vừa nói!"
Mặc lão, "..."
"Biết giả bộ ngớ ngẩn với ông để lừa đảo, rốt cuộc là có ý gì!" Mặc lão hỏi.
"Hay là ông hỏi con trai ngoan của ông!” Hi Hi trực tiếp giao cho Mặc Thiếu Quần.
Chuyện này, hãy để cho chính anh ta nói, tương đối hợp.
Lúc này, Mặc lão cũng không ép hỏi Hi Hi, trực tiếp nhìn về phía Mặc Thiếu Quần, hỏi anh ta,so với hỏi Hi Hi nhanh hơn!
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì! ?" Mặc lão trực tiếp hỏi.
Mặc Thiếu Quần ngồi ở chỗ kia, vẻ mặt xấu hổ, không muốn nói thế nhưng Hi Hi đã nói ra!
Anh cũng không biết nên nói như thế nào!
"Nói!" Mặc lão hô một tiếng.
"Không có gì!" Mặc Thiếu Quần nói.
Hay không có biện pháp mở miệng.
Nói ra, thật mất mặt!
Hi Hi ở một bên nhìn, nhịn không được bật cười!
Mẹ kiếp, chơi quá hay!
Mặc Thiếu Quần cũng chết vì sĩ diện, loại chuyện như thế này làm sao có thể nói ra khỏi miệng!
"Anh rốt cuộc nói hay không! ?" Mặc lão gào thét hỏi.
Mặc Thiếu Quần ngồi ở chỗ kia không nói lời nào.
"Anh ——" Mặc lão tức chết rồi, thế nào lại sinh ra một đứa con như vậy!
Lúc này, Mặc Thiếu Quần cũng cảm giác đặc biệt mất mặt, "Con nói, không có chuyện gì là không có chuyện gì! !" Mặc Thiếu Quần tức giận hô to, nếu như không phải gãy xương, anh sẽ chạy đi!
Mặc lão tức giận không nhẹ.
Lúc này, Hi Hi chạy tới kéo tay Mặc lão, "Đừng nóng giận, đừng nóng giận, một hồi cao huyết áp đó!"
Mặc lão, "..."
"Vậy cháu nói!" Mục tiêu, lần thứ hai chuyển dời đến trên người của Hi Hi.
Hi Hi, "..."
Hi Hi suy nghĩ một chút, sau đó nhìn Mặc lão, "Như vậy, trước hết để cho chú nghỉ ngơi đi, chúng ta đi ra ngoài trò chuyện!"
Mặc lão nhìn Mặc Thiếu Quần ngồi ở trên giường, không nói gì thêm, trực tiếp đi ra ngoài.
Hi Hi cũng theo sát phía sau.
Mặc Thiếu Quần ngồi ở trên giường, cũng buồn bực, không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện như vậy!
... ....thanhhuyen.... ....
Mà bên ngoài, Mặc lão nhìn Hi Hi, "Cháu có thể nói!"
Hi Hi suy nghĩ một chút, sau đó nhìn Mặc lão, "Mặc lão, ông thoạt nhìn rất thông minh, thế nào ngày hôm nay hồ đồ như vậy!"
Mặc lão cũng nhìn Hi Hi, "Cháu có thể trực tiếp nói vấn đề chính!”
"Ông nói, một người đàn ông bị thương dưới tình huống, muốn giữ chân một người phụ nữ, điều này nói rõ cái gì?" Hi Hi nhìn Mặc lão chớp con mắt hỏi.
Nói lên cái này, Mặc lão sửng sốt, có chút khó có thể tin nhìn Hi Hi, "Cháu nói.. ?"
Hi Hi gật đầu.
"Đây càng không được!" Mặc lão bỗng nhiên hô một tiếng.
Thanh âm, thiếu chút nữa dọa Hi Hi nhảy lên!
Mặc lão lập tức xoay người, "Không được, ông phải đi tìm nó nói chuyện!”Nói xong Mặc lão muốn đi vào!
"Chờ một chút, chờ một chút!" Hi Hi nắm lấy tay Mặc lão.
Lúc này, Mặc lão cúi đầu xuống, nhìn Hi Hi lôi kéo mình, nhíu mày, "Cháu cản ông làm gì! ?"
"Ông chờ cháu nói hết đã rồi đi vào cũng không muộn!” Hi Hi nói.
Lúc này, Mặc lão cau mày nhìn Hi Hi, "Cháu còn muốn nói điều gì! ?"
"Ông đi vào nói cho Mặc Thiếu Quần biết không được, lẽ nào ông nghĩ, Hoa Hồng được không! ?" Hi Hi hỏi.
Mặc lão vừa nghĩ, trong đầu hiện lên dáng vẻ Hoa Hồng.
Phụ nữ như vậy, tuyệt đối sẽ không thích Mặc Thiếu Quần.
Thế nhưng ở ngoài miệng, không thể nói như vậy.
Thế nào cũng là con trai của mình, "Lời này có ý gì? Lẽ nào Mặc Thiếu Quần rất kém sao! ?" Mặc lão hỏi.
Nói Mặc Thiếu Quần không được, đây không phải đang gián tiếp nói ông không tốt sao.
"Kém hay không, ông điều biết mà!" Hi Hi nói.
Mặc lão, "..."
"Nói thẳng trọng điểm!" Mặc lão nói.
Cũng chỉ có vật nhỏ này mới dám nói Mặc Thiếu Quần không tốt, đổi thành người khác, làm sao có thể nói trước mặt Mặc lão như vậy!
"Trọng điểm, hiện tại Mặc Thiếu Quần như vậy, mặc kệ ông khuyên như thế nào, đều không có tác dụng!”
"Thậm chí, người như Mặc Thiếu Quần vậy, đang đứng ở giai đoạn này, ông càng không cho chú ấy thế nào, không đúng, chú ấy lại càng làm!”
Hi Hi nhìn Mặc lão nói.
Mặc lão nghe, còn có mấy phần đạo lý, "Sau đó thì sao! ?"
"Quay về với chính nghĩa, người như Mặc Thiếu Quần vậy, Hoa Hồng nhìn chướng mắt, đơn giản để chính chú ấy hiểu, chờ ngày nào đó chú ấy biết Hoa Hồng không thích người như vậy, chú ấy tự mình bỏ cuộc thôi!” Hi Hi nói.
Mặc lão nghe, gật đầu, còn có mấy phần đạo lý!
"Có đạo lý!" Mặc lão nói.
"Thế nhưng lời này, thế nào nghe không lọt tai!" Mặc lão nhìn Hi Hi hỏi.
Cái gì gọi là người như Mặc Thiếu Quần vậy ?
Mặc Thiếu Quần làm sao vậy, tuy rằng không làm việc đàng hoàng, không cầu tiến , thế nhưng Mặc lão xem ra, cũng là không hung dữ!
"Đừng đánh giá!" Hi Hi nói.
"A!" Mặc lão cũng không ngắt lời!
Cho nên, khi ông đi vào nói với chú ấy, chỉ làm chú ấy thêm tự ái, cho nên, để cho chú ấy chính mình tự nghĩ thông suốt!” Hi Hi nói.
Mặc lão gật đầu một cái.
Nghĩ lời Hi Hi nói, cảm thấy rất có lý!
Chuyện của bọn trẻ, hãy để cho chính bọn nó đi giải quyết đi!
Nghĩ tới đây, Mặc lão chợt nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Hi Hi, “Làm sao cháu đột nhiên có lòng tốt như vậy! ?”
Nói đến cái này, Hi Hi lập tức làm ra một vẻ mặt vô tội, “Mặc lão, lời này của ông có ý gì, bảo bối vẫn luôn rất hiền lành có được hay không! ?”
Nghe được Hi Hi nói những lời này, Mặc lão khinh thường mà nói câu, “Thôi đi, cháu còn có thể giả bộ!”
Nhìn nét mặt Mặc lão, Hi Hi cười phá lên ha ha , “Ông vạch trần cháu sao!”
“Cháu nói, lần này Mặc Thiếu Quần đi đưa Hoa Hồng, có phải là cháu cố ý tiết lộ cho nó, để cho nó đi! ?” Mặc lão nhìn Hi Hi hỏi.
Hi Hi, “. . . . . . cháu là vì tác thành cho chú ấy!”
“Cháu thừa nhận!” Mặc lão nhìn Hi Hi chắc chắn nói.
Cũng biết là cái đứa nhỏ này cố ý!
Nếu không, Mặc Thiếu Quần sao có thể bi thảm như vậy!
Nhìn nét mặt Mặc lão, Hi Hi lập tức phủ nhận, “Mặc lão, lần này ông thật hiểu lầm cháu, cháu thuần túy chỉ thỏa mãn tâm nguyện của chú ấy, nào biết, chú ấy sẽ đắc tội Hoa Hồng, làm cho gảy xương!”
“Cho dù cháu ghét chú ấy, nhưng chú ấy cũng là người của Mặc gia, cháu không mất hết tính người đến mức này có được hay không!” Hi Hi nhìn Mặc lão nói.
Nói đến cái này, Mặc lão sững sờ, nhìn Hi Hi, “Cháu mới vừa nói cái gì! ?”
Ông hình như, nghe được cái gì!
Hi Hi cũng ý thức được mình nói cái gì, con ngươi nháy một cái, làm bộ như không hiểu, “Cái gì cái gì! ?”
“Xem ra, cháu còn vì người nhà Mặc gia suy tính!” Mặc lão cười nói.
Lập tức, tất cả không vui, trong nháy mắt biến mất!
Mặc lão hiện tại tâm tình rất tốt!
Nhìn dáng vẻ vui mừng Mặc lão, Hi Hi tiếp tục giả vờ, “Ai bảo cha cháu họ Mặc, cháu không khỏi vì cha suy tính!” Hi Hi nói.
Mặc lão cười một tiếng, “Ừ, lấy cớ không tệ!”
Nghe lời này, Hi Hi liếc Mặc lão một cái.
Lúc này, Mặc lão xem ra, cả người thỏa mái, cùng người mới vừa rồi thiếu chút nữa nổi trận lôi đình, quả thật giống hai người!
Lúc này, một y tá đi tới, nhìn thấy Hi Hi, nở nụ cười.
“Bảo bối, như thế nào? Mẹ cháu đã khỏe chưa! ?”
Thấy y tá, Hi Hi cười cười, “Làm phiền chị chăm sóc, mẹ cháu không sao!”
“Ừ!” Cô y tá gật đầu một cái.
Lúc này, cô y tá nhìn về phía Mặc lão, “A, ông này là! ?”
“Dạ, ông này là ông nội cháu!”
Nói đến ông nội hai chữ này Mặc lão sững sờ, hoàn toàn không ngờ Hi Hi sẽ nói ra hai chữ này!
Nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Hi Hi, Hi Hi cười thật đáng yêu.
Một khắc kia, trong lòng Mặc lão lay động một chút!
|
Chương 432: Bản Tính Hi Hi Tà Ác Y tá sửng sốt một chút, ánh mắt nhìn về phía Mặc lão.
Sau đó cười cười, “Cháu với ông nội cháu dung mạo rất giống nhau!” “Thật sao?” Hi Hi cười nói, Mặc lão nghe được rất vui mừng, kết quả Hi Hi mở miệng nói một câu, “Nào có, cháu dễ thương hơn ông nội à!”
Mặc lão, “. . . . . .”
Thổi phù một tiếng!
Y tá cũng không nhịn được bật cười.
Hi Hi mới đến đây không bao lâu, đã thành công bắt tất cả nữ y tá nơi này làm tù binh.
Không có biện pháp, Hi Hi nên vì mẹ đòi phúc lợi!
Bé dụ dỗ những y tá này làm họ thật cao hứng, bọn họ đương nhiên chăm sóc cha mẹ thật tốt, cho nên Hi Hi phát huy một chút sức quyến rũ, kết quả y tá nơi này không thích bé không được!
Nghe lời Hi Hi nói, y tá cười, cũng không có phủ nhận, “Tốt lắm, cháu cùng ông nói chuyện tiếp đi, cô đi làm việc!”
“Dạ!” Hi Hi cười ngọt ngào một tiếng.
Vì vậy y tá đi.
Lúc này, Mặc lão nhìn Hi Hi, hừ lạnh một tiếng, “Da mặt của cháu cũng dày giống như cha cháu!” Mặc dù nói như thế, nhưng trong lòng Mặc lão không ngừng kích động.
Lúc này, Hi Hi nhìn Mặc lão, “Cháu dễ thương hơn!” Hi Hi nói.
Mặc lão cũng lười cãi nhau với Hi Hi , vẫn còn tiếp tục đắm chìm trong từ ông nội vừa rồi, trong lòng vui mừng.
Nhìn dáng vẻ Mặc lão, Hi Hi cũng không có nói gì , đang lúc ấy thì, điện thoại Hi Hi chợt vang lên.
Hi Hi lấy điện thoại di động ra, thời điểm thấy được số gọi đến, đôi mắt Hi Hi chợt nhíu chặt một chút, lập tức bấm nút nghe.
“Nói!”
“Lão đại, đã tìm được, nhưng là tìm được ba người xăm giống nhau, không biết người nào!” Lý Thuận nói.
Nghe thế, trong lòng Hi Hi cứng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức thoáng qua một tia cơ trí, “Trước hết mời bọn họ uống cà phê, lập tức cho người đến đón tôi…tôi ở ngoài cổng bệnh viện!” Hi Hi nói.
Nghe thế, Lý Thuận lập tức hiểu ý, “Tôi biết rồi, tôi lập tức đi, mười phút đến!” Lý Thuận nói.
“Tốt!”
Vì vậy điện thoại liền cúp!
Lúc này, Mặc lão nhìn Hi Hi, “Đã xảy ra chuyện gì! ?”
“Không có chuyện gì, nhưng cháu có một chút việc phải đi ra ngoài, Mặc lão, nơi này giao cho ông!” Hi Hi nhìn Mặc lão nói gằn từng chữ.
“ Cho dù cháu muốn đi ra ngoài, cũng nên nói với ông chuyện gì đã xảy ra!” Mặc lão nhìn Hi Hi nói, dáng vẻ không nói, ông không cho cháu đi!
Hi Hi nhìn Mặc lão, cảm thấy không cần thiết gạt ông, “Cháu tìm được ba người có hình xăm giống nhau, cho nên, cháu muốn đi qua nhìn một chút!”
“Ồng đi cùng cháu!” Mặc lão quyết định thật nhanh nói.
“Không được!” Hi Hi cự tuyệt, “Ông phải ở lại chỗ này chăm sóc cha và mẹ, một mình cháu đảm nhiệm là được rồi!”
“Nhưng rất nguy hiểm!” Mặc lão nói.
Những người đó nếu dám xuống tay đối với Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên, như thế nào thương tiếc một đứa bé !
Mặc lão tuyệt đối không cho phép một mình Hi Hi đi mạo hiểm .
“Ông yên tâm, cháu không có việc gì, có người giúp cháu!” Hi Hi nhìn Mặc lão nói.
“Không được!” Mặc lão hết sức kiên định nói.
“Bây giờ không được cũng phải được, bọn họ lập tức sẽ tới đón cháu, cháu muốn đi xuống, nơi này làm phiền ông!” Hi Hi nhìn Mặc lão nhanh chóng nói.
Lúc này, Mặc lão nhìn Hi Hi, cau mày, hình như, rất lo lắng Hi Hi xảy ra chuyện gì!
Hi Hi cũng nhìn Mặc lão, lập tức hiểu ông đang lo lắng cái gì!
Lúc này, Hi Hi suy nghĩ một chút, nhìn Mặc lão, “Ông yên tâm, tin tưởng cháu, cháu tuyệt đối sẽ không có bất kỳ chuyện gì !” Hi Hi nhìn lão đảm bảo .
Mặc lão hiểu tính tình Hi Hi, chuyện bé quyết định, khó có thể thay đổi, cho nên, Mặc lão cũng sẽ không nói cái gì, “Chính cháu nói!”
Hi Hi nặng nề gật đầu, “Cháu nói!”
“Được, ông chờ cháu!” Mặc lão nói.
“Nếu cháu xảy ra chuyện gì, ông sẽ chém chết cha cháu!” Mặc lão nhìn Hi Hi nói.
Nghe được lời Mặc lão nói, Hi Hi lập tức bật cười.
“Ông yên tâm, cháu tuyệt đối sẽ không có chuyện gì!” Hi Hi thua.
Mặc lão lúc này mới nhè nhẹ gật đầu, không yên tâm, cũng không cách nào ngăn cản dã tâm của đứa nhỏ này!
Hi Hi cười một tiếng, “Vậy thì tốt, cháu đi đây, nơi này giao cho ông!”
Mặc lão gật đầu một cái, vì vậy, Hi Hi cũng không nói cái gì nữa, xoay người đi ra ngoài.
“Này, vật nhỏ, cha cháu với mẹ cháu bên đó . . . . . .”
“Cháu rất nhanh trở về!” Hi Hi kêu một câu, rồi biến mất không thấy.
Mặc lão đứng ở nơi đó, nhìn bóng lưng Hi Hi, một khắc này, tim của ông cũng treo lên.
^^^^^^
Lúc Hi Hi xuống đến dưới lầu, vừa đúng lúc Lý Thuận cũng vừa đến, dừng xe ở trước mặt bé.
Hi Hi nhìn, không nhịn được huýt sáo, “Lý Thuận, không tệ, đổi xe, Lam¬borgh¬ini mới!”
Lúc này, Lý Thuận từ trên xe bước xuống, khi nhìn đến Hi Hi, khóe miệng cười lên, “Còn không phải là dựa vào lão đại!”
Lần trước hoàn thành nhiệm vụ thuận lợi, Tạp Ni cho rất nhiều tiền, anh trong nháy mắt liền đổi xe!
Hi Hi cười một tiếng, “Không tệ!”
Lúc này, Lý Thuận mở cửa xe cho Hi Hi, Hi Hi ngồi lên, cảm giác, “Không tệ!”
Lý Thuận không có mở rộng cửa, trực tiếp nhảy vào, “Lão đại thích, lấy đi!”
“Không!” Hi Hi một tiếng cự tuyệt.
“Chờ tôi lớn lên, tôi muốn tự thiết kế xe cho mình!” Hi Hi nói.
Lý Thuận nhìn Hi Hi, hơi ngẩn người một chút.
Từ khi biết Hi Hi, anh cảm giác mỗi câu nói của Hi Hi, đều không phải là cười giỡn, mà phải lập tức thực hiện thành sự thật!
Cho nên, Lý Thuận nhìn Hi Hi, run sợ chốc lát.
Hi Hi cũng nhìn Lý Thuận, “Tôi đùa giỡn!”.
Lý Thuận, “. . . . . .”
Hi Hi ha ha cười vài tiếng .
Vì vậy, Lý Thuận trực tiếp khởi động xe rời đi.
Hi Hi ngồi trong xe, nhìn Lý Thuận, “Tìm được ở nơi nào?”
“Sòng bạc!”
Vừa nghe cái này, Hi Hi nhếch miệng lên nhất mạt cười.
Lúc này, Lý Thuận chợt nhớ tới cái gì, nhìn Hi Hi, “Đúng rồi, lão đại, có thể trong số họ có một người là người của liên doanh !”
Liên doanh? Hi Hi cau mày, “Cái gì! ?”
“Không phải là cái gì, mà là người ở thành phố này kết hợp với thế giới ngầm của thành phố khác!”
Nghe thế, Hi Hi nhíu mày, “Có bao nhiêu người, thế lực ảnh hưởng bao nhiêu!”
Lý Thuận lắc đầu một cái, “Cái này không rõ lắm, nghe nói ở mỗi thành phố đều có người của họ!”
“Người nào dẫn đầu ? Biết là ai không?” Hi Hi hỏi, nghe được Lý Thuận nói những thứ này, cũng không có nhiều khẩn trương!
“Một người tên Hỏa Diểm, tôi chỉ gặp qua một lần!” Lý Thuận nói.
Hi Hi gật đầu một cái, chợt nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn anh, “Anh nói tôi muốn ném một quả bom nguyên tử, anh nói bọn họ có thể còn lại bao nhiêu người! ?” Hi Hi nhìn Lý Thuận hỏi.
Nói đến cái này, Lý Thuận ngẩn người một chút, “Tôi đoán chừng, thiếu tá Tỉnh Nham lập tức sẽ tới mời cậu uống cà phê!”
Nói đến cái này, Hi Hi cười một tiếng, “Được rồi, thiếu tá Tỉnh Nham hiện tại bận tìm đủ mọi cách điều tra tôi, nếu không tôi thật cũng muốn mời hắn cà phê!” Hi Hi nói.
“Lão đại, thời điểm muốn ném, nhớ lên tiếng!”
“Làm gì! ?”
“Dọn nhà!” Lý Thuận chuyện đương nhiên mà nói.
Một bom nguyên tử, đoán chừng hơn nửa thành phố A cũng bị mất, không phải dọn nhà sao!
Nghe thế, Hi Hi cười một tiếng, “Anh lái Lamborghini tới là được!”
“Phải!”
Vì vậy, hai người, anh một câu, bé một câu, rất nhanh đã đến nơi Lý Thuận nói.
Hi Hi vừa xuống xe, cảm giác một trận gió thổi qua.
Hi Hi nhìn khắp bốn phía, sau đó nhìn Lý Thuận, “Tìm được chỗ không tệ!”
“Tuyệt đối đủ an tĩnh!” Lý Thuận nói.
Hi Hi nhíu mày, “Người ở đâu! ?”
Lý Thuận chỉ chỗ cách đó không xa, vì vậy, Hi Hi đi theo Lý Thuận vào.
Khoản bốn năm người đang canh cửa.
Thời điểm bọn họ nhìn thấy Hi Hi, cũng không cần Lý Thuận ra lệnh, tất cả mọi người cùng nhau hô một tiếng, “Lão đại!”
Hi Hi không nói gì, bé mặc áo khoát nhỏ màu đen, giày đen, thoạt nhìn mười phần mạnh mẽ.
Nhất là khuôn mặt lạnh lùng, càng giống phiên bản thu nhỏ của Mặc Thiếu Thiên, trên người từ trong ra ngoài tản mát ra một loại phong cách, làm cho người ta không khỏi bị kính phục.
Lý Thuận đi sau lưng Hi Hi, hai người đi vào trong một cái phòng.
Phòng này đã được một nhà xưởng bỏ hoang, nơi này rất lớn, người sống ở đây thưa thớt, nhưng ở đây, bây giờ, đã bỏ hoang, cho nên chọn nơi này, vô cùng thích hợp.
Lúc Hi Hi đi tới, bên trong có mười mấy người.
Mà ba nam nhân đều bị bịt mắt, che miệng, cột vào trên ghế.
Hi Hi nhìn, nhíu mày.
Mà người trong phòng, sau khi thấy Hi Hi, cũng cùng nhau hô một tiếng, “Lão đại!”
Hi Hi gật đầu một cái.
Lúc này, trong phòng ba người bị che miệng giãy giụa, trong nháy mắt cũng dừng lại.
Bởi vì bọn họ biết, thủ lĩnh bọn họ đến rồi!
Vì vậy, ba người đều yên lặng, muốn xem bọn họ đến cùng muốn làm cái gì!
Lúc này, Lý Thuận ngồi ở chỗ đó nhìn ba người, hướng về phía Hi Hi mở miệng, “Chính là ba người bọn họ !”
“Tìm khắp thành phố A, cũng chỉ có ba người này có hình xăm như vậy!” Lý Thuận nói.
Hi Hi gật một cái, “Hiệu suất không tệ!”
So với bé tưởng tượng, nhanh hơn nhiều rồi !
Lý Thuận khóe miệng ngoắc ngoắc, không có nói gì!
Lúc này, Hi Hi đi tới, bọn họ đều mặc áo thun, nên tra xét hình xăm trên người, rất dễ dàng!
Hi Hi đi tới, vòng quanh bọn họ, nhìn lần lượt một chút.
Quả nhiên, cùng ngươi ở trong video không sai biệt lắm.
Hơn nữa ba người đều rất bền chắc, cường tráng, cùng trong video cũng không kém bao nhiêu.
Nếu như chỉ nhìn một cách đơn thuần, khó có thể phân biệt rốt cuộc là ai làm!
“Thân phận, tên!” Hi Hi nói.
“Hắn gọi Lục Hổ, một tên lưu manh tại sòng bạc, dựa vào lường gạt mà sống, thỉnh thoảng bán một ít viên thuốc !” Lý Thuận chỉ vào người đầu tiên nói.
“Hắn gọi Gia Nam, đi làm ở xưởng sửa xe, dựa vào sửa chữa mà sống!” Lý Thuận chỉ vào người thứ hai nói.
Thời điểm nói đến người thứ ba, Lý Thuận ngẩn người một chút, “Hắn gọi Ưng Nghiêm, là người của liên doanh!” Lý Thuận nhìn người thứ ba nói.
Nghe được đáp án của anh, Hi Hi nhíu mày, trước mắt xem ra, người thứ hai là sạch sẽ một chút.
Nhưng là, Hi Hi chưa thể đưa ra bất kỳ quyết định, có lúc, có vẻ vô hại nhất, người vô tội, thường chính là người cần tìm!
Chỉ là bé nghĩ không thông, nếu một người trong đó muốn giết mẹ bé, như vậy bọn họ vì cái gì muốn giết mẹ?
Những người này, bé đều không biết, chứ nói chi là mẹ!
Tại sao đối với mẹ hạ thủ!
Hi Hi nghĩ, bé rất muốn hiểu rõ, rốt cuộc chuyện gì xảy ra!
Lúc này, Hi Hi suy nghĩ một chút, ánh mắt nhìn về phía ba người kia, “Hiện tại tôi chỉ muốn hỏi ba người mấy vấn đề, hi vọng các người thành thật trả lời, còn nữa, nếu như các người ai dám gạt tôi, như vậy, tôi tuyệt đối sẽ không khách khí, còn có nơi này rất hoang vu, mặc kệ các người kêu thế nào, cũng sẽ không có người tới, cho nên các người tốt nhất an tĩnh một chút, thành thật trả lời vấn đề của tôi!” Hi Hi nhìn bọn họ nói gằn từng chữ.
Hi Hi đã nói trước lời cảnh cáo.
Sau khi nói xong, Hi Hi nhìn người ở bên, mở miệng ra lệnh, “Đem đồ trong miệng bọn họ lấy ra!” Hi Hi nói.
Vì vậy, có người gật đầu một cái, đi tới, đem đồ trong miệng bọn họ lấy ra.
“Ngươi muốn làm cái gì! ?”
“Các người rốt cuộc là ai?”
“Mau buông ta ra, các người có biết ta là ai hay không. . . . . . Dám bắt ta, có phải hay không chán sống!”
“Các người biết ta là người của liên doanh, còn dám bắt ta, xem ra các ngươi chán sống rồi. . . . . .”
Mới vừa buông ra bọn họ, ba người cũng không kịp chờ đợi hô lên!
Hơn nữa người thứ ba la lợi hại nhất.
Hi Hi đứng ở nơi đó, không nói gì, mặc cho bọn họ kêu.
Lúc này, Lý Thuận ra lệnh cho người mang một cái ghế tới đây, Hi Hi cũng không có khách khí ngồi xuống.
Chờ bọn họ kêu đủ!
Bé có nhiều thời gian theo chân bọn họ!
Quả nhiên, thời gian 10 phút không sai biệt lắm, ba người kêu cũng hơi mệt!
“Nói chuyện, tại sao không nói lời nào!” Một người trong đó kêu.
Nghe lời của hắn, Hi Hi nhếch miệng lên nhất mạt cười lạnh, “Kêu nữa đi, thế nào không kêu?”
“Chờ các người kêu đủ rồi, chúng ta sẽ nói tiếp!” Hi Hi mở miệng.
Những người đó nghe, mày nhíu lại .
“Có lời gì, ngươi cứ hỏi đi!” Người gọi Gia Nam nói.
“Các người xác định sao? Không kêu sao?” Hi Hi hỏi.
Giọng điệu không nặng không nhẹ, làm cho người nghe không nghe ra bất kỳ cảm xúc gì!
Lý Thuận đứng ở một bên, nghe Hi Hi nói, anh thấy hết sức may mắn, anh cùng Hi Hi là bằng hữu, mà không phải kẻ địch.
Chỉ là nghe tiếng Hi Hi, thái độ nói chuyện của bé, cũng hết sức dọa người.
Bé hiện tại giống ác ma, lớn lên, có thể sẽ trở thành thủ lĩnh thống nhất hắc đạo .
Tất cả đều có khả năng, hiện tại Hi Hi cũng như vậy nghịch thiên, thật sợ là không có chuyện không thể nào!
“Đúng vậy, tôi cái gì cũng không biết, không không không, chỉ cần tôi biết cái gì , anh hỏi tôi, tôi đều nói cho anh biết!” Lục Hổ cũng nói, dáng vẻ nhát gan, sợ sệt !
Hi Hi ngồi ở chỗ đó, nhìn bọn họ cùng một dạng, nhếch miệng lên nhất mạt cười lạnh.
“Nếu như tất cả các người câm miệng, tôi bắt đầu hỏi !” Hi Hi nói, bộ dáng kia, không nhanh không chậm, nhưng càng như vậy, càng để cho trong lòng bọn họ hoang mang. Vì vậy ba người, lập tức ngậm miệng!
|
Chương 433: Trò Đùa Kích Thích (1) "Nếu như tất cả các người câm miệng, tôi mới bắt đầu hỏi!" Hi Hi nói, không nhanh không chậm, nhưng càng như vậy, càng làm cho trong lòng bọn họ hoang mang.
Vì vậy ba người, đều lập tức ngậm miệng!
Nhìn tất cả bọn họ đều câm miệng, lúc này, Hi Hi nhìn bọn họ, "Xin hỏi, buổi chiều ngày 21 lúc 5 giờ đến 7 giờ các người ở nơi nào, làm những gì!?"
Nói đến cái này, ba người đều sửng sốt.
Hi Hi nhìn bọn họ, "Tôi muốn nghe lời nói thật, nếu để cho tôi biết các người nói dối, tôi sẽ không khách khí với các người!" Hi Hi nhìn bọn họ nói từng chữ một, giọng nói nhẹ nhàng, làm cho đoán không ra trong lòng của cậu.
Vốn không nhìn thấy mặt của Hi Hi, hiện tại chỉ là nghe lời của cậu, cũng không biết Hi Hi rốt cuộc muốn làm gì!
Lúc này, Hi Hi nhìn người đầu tiên, "Ngươi Lục Hổ phải không? Ngươi nói trước đi!" Hi Hi nhìn Lục Hổ nói.
"Tôi... Tôi nghĩ, buổi chiều ngày 21, tôi... Tôi đang ở sòng bạc..." Lục Hổ nói.
"Ở sòng bạc? Ở sòng bạc kia ? Làm gì?" Hi Hi hỏi.
"Cái này, có thể không nói được không! ?" Lục Hổ lo lắng hỏi.
Nghe thế, khóe miệng Hi Hi hiện ra một tia cười lạnh, "Ngươi cứ nói! ?"
Lục Hổ, "..."
Xem ra là không được!
Lúc này, Hi Hi hơi đổi sắc mặt ra hiệu, lập tức một người đàn ông cầm một con dao đi tới, dao găm từ từ lướt qua ngay trên mặt của hắn.
Khi cảm giác được đó là vật gì thì, Lục Hổ bỗng nhiên sợ liền mở miệng, "Đừng, đừng đừng... Tôi nói, tôi nói..."
"Có đúng hay không chỉ cần nói thật? Thực sự không có việc gì! ?" Lục Hổ bị bắt trói cả tay chân, mắt cũng bị che, không nhìn thấy cái gì, chỉ cảm thấy có một con dao từ từ ma sát ở trên mặt của hắn cũng chính bởi vì như vậy, hắn càng thêm sợ hãi.
Hi Hi nhìn hắn, vẫn chưa trả lời hắn, mà là trực tiếp hỏi, "Anh nói hay là không?"
"Tôi nói, tôi nói..." Lục Hổ cũng không dám hỏi nhiều như vậy, suy nghĩ một chút, "Kỳ thực, ngày đó tôi ở trong sòng bạc, bán... bán thuốc cấm!" Lục Hổ run sợ nói.
Lúc nghe cái này, khóe miệng Hi Hi hiện ra một tia cười lạnh, cũng không có nói gì khác, ánh mắt chuyển dời đến trên người của Gia Nam, "Anh nói!"
Gia Nam trực giác tự nói với mình, Hi Hi nói người kia, chính là mình!
Gia Nam không sợ hãi chút nào, "Tôi ngày đó ở trong bệnh viện chăm sóc vợ của tôi!"
Nói đến cái này, Hi Hi chợt nhíu mày, "Vợ tôi có bệnh tim, sở dĩ tôi làm việc ở xưởng sửa chữa, nhưng lúc xế chiều, tôi liền chạy tới bệnh viện, bây giờ cô ấy đang ở trong bệnh viện, nhu cầu cấp bách hiện tại là cần tiền để cứu mạng, thân mật bẩn..." Gia Nam nói từng chữ một, khi nói đến điều này, còn có mấy phần kích động.
"Tôi không biết các người bắt tôi làm gì, tuy rằng Gia Nam tôi đúng là đã từng ngồi tù, thế nhưng tôi tự nhận thấy sau khi ra tù, chưa từng làm chuyện gì, càng không có đắc tội với các người, tại sao muốn bắt tôi! " Gia Nam nói.
Hi Hi ngồi ở chỗ kia, nghe hắn khó khăn nói, cũng không nói gì thêm, ánh mắt trực tiếp di dời đến người thứ 3.
"Anh nói!"
Ưng Nghiêm không nghĩ tới nhanh như vậy đã đến lượt chính mình, thế nhưng sau khi nghe qua vấn đề Hi Hi hỏi, dường như hắn hiểu rốt cuộc là vì lý do gì!
"Tại sao tôi phải nói cho các người? Các người là cái gì! ?" Ưng Nghiêm kiên cường nói.
Nghe thế, Hi Hi ngồi ở chỗ kia, khóe miệng xuất hiện một tia cười lạnh, "Phải không? Anh không biết tôi là ai sao?"
Nói, Hi Hi trực tiếp đi tới, cầm dao găm từ trong tay người bên cạnh, trực tiếp đặt ở trên cổ của Ưng Nghiêm, Hi Hi lạnh lùng mở miệng, "Hiện tại để tôi cho anh biết tôi là ai!"
Nói xong, dao găm của Hi Hi, hướng trên cổ của hắn từng điểm từng điểm đâm vào, cậu không phải một đao rất nhanh cắm vào, mà là rất chậm, rất chậm ghim vào!
"A! ! !" Cứng rắn nhịn đau không được la lên.
"Nói, còn chưa muốn nói! ?" Hi Hi nhìn hắn từng chữ từng chữ nói, trên tay cũng không có thả lỏng độ mạnh yếu, càng thêm đâm vào hắn!
"Tôi nói, tôi nói!" Ưng Nghiêm cứng rắn la to nói.
Lúc này, Hi Hi dừng lại động tác trên tay, "Nói!"
"Tôi ở nhà... Ngủ, ngủ!" Ưng Nghiêm nói.
Nghe thế, khóe miệng Hi Hi nhếch lên một tia cười lạnh, đứng ở bên người của hắn, lạnh lùng mở miệng, "Phải không?"
"Đúng, đúng!" Ưng Nghiêm nói.
Lúc này, dao găm của Hi Hi từ từ di động trên cổ hắn, sau đó khi đến chỗ cổ họng của hắn, chậm rãi mở miệng, "Anh muốn vị trí này, hay vị trí này sao?"
Ưng Nghiêm ngồi ở chỗ kia, không có mở miệng, thế nhưng máu lại theo cổ chảy xuống, tuy rằng không phải rất nhiều, nhưng cũng cảm giác rất đau, rất kinh khủng!
"Vị trí này chính là động mạch chủ!" Hi Hi nói tiếp, "Chỉ cần tôi dùng dao găm,rạch nhẹ ở đây một cái, động mạch chủ của anh cũng sẽ bị cắt đứt, sẽ chảy máu rất nhanh mà chết..." Hi Hi nói từng chữ ở bên tai của hắn.
Nghe thế, Ưng Nghiêm chấn động.
Hắn không biết Hi Hi rốt cuộc là dụng ý gì, thế nhưng cũng không dám nói lung tung.
Có thể kéo dài thì kéo dài.
"Cậu rốt cuộc muốn làm gì? Cậu rốt cuộc là ai? Cậu có biết tôi là ai hay không, tôi là người của Liên Doanh, nếu cậu dám động đến tôi, cậu cũng đừng nghĩ sống!" Ưng Nghiêm từng chữ một nói.
"Câm miệng!" Lúc này, Lý Thuận không vui mở miệng.
"Đến lúc này, anh còn muốn uy hiếp, xem ra, anh thực sự không muốn sống!" Lý Thuận nói.
"Các người thật sự cho rằng, giết tôi sẽ không sao sao? Tôi cho các người biết, tôi không chỉ là người của Liên Doanh, tôi là em của Hỏa Diễm!" Ưng Nghiêm nói.
Nói đến đây, Lý Thuận sửng sốt, ánh mắt nhìn qua Hi Hi, nhưng vẻ mặt Hi Hi không biểu hiện gì.
Lúc này, Lý Thuận cũng thuận miệng khinh thường nói, "Nhìn các người giống như phần tử anh hùng, phỏng chừng Hỏa Diễm cũng không mạnh hơn bao nhiêu!"
"Ngươi ——" Ưng Nghiêm thở hổn hển nói, muốn nhìn rõ xem bọn họ rốt cuộc là ai, làm thế nào cũng không thấy rõ lắm!
"Có bản lĩnh, các người nói cho tôi biết, các người rốt cuộc là ai! ?" Ưng Nghiêm tức giận không ngớt nói.
"Biết chúng tôi là ai, phải xem anh có xứng hay không!" Lý Thuận lạnh lùng nói.
Nhìn qua Ưng Nghiêm liền biết hắn không phải là người tốt lành gì!
Lúc này, Ưng Nghiêm vừa muốn mở miệng, dao găm của Hi Hi, càng thêm đến gần động mạch chủ của hắn.
"Đừng, đừng động thủ..." Ưng Nghiêm lập tức chịu thua.
"Ngươi rốt cuộc muốn thế nào! ?" Ưng Nghiêm hỏi.
"Tôi chỉ muốn nghe lời nói thật!" Hi Hi từng chữ một nói.
"Tôi, tôi thật sự ở nhà ngủ..." Ưng Nghiêm nói.
Xem ra, hắn thật là không sợ chết!
Hi Hi tuyệt đối sẽ không tin tưởng, hắn ở nhà ngủ!
Ba người ở giữa, Ưng Nghiêm là một người đáng nghi nhất, bởi vì lời hắn nói, đây cũng là một loại cảm giác!
Hơn nữa, cảm giác phi thường mãnh liệt!
Lúc này, tay của Hi Hi cầm dao găm, từ từ dời đi cổ của hắn.
"Được, nếu như vậy, tôi lại hỏi các người vấn đề thứ hai!" Hi Hi nói.
Ưng Nghiêm len lén thở dài một hơi.
Lúc này, Hi Hi đi trở về chỗ cũ.
Nhìn ba người bọn họ, "Bỏ bịt mắt của bọn họ xuống!" Hi Hi mở miệng nói.
Nói đến cái này, Lý Thuận nhíu mày, "Lão đại, nhưng..."
Hi Hi nhìn anh, "Anh yên tâm, tôi không sao!" Hi Hi cho anh một ánh mắt đảm bảo.
Chuyện này, nhất định phải giải quyết.
Nhìn ánh mắt của Hi Hi, Lý Truận cũng không tiện nói cái gì, nếu Hi Hi quyết định làm như thế nào, nhất định có nguyên nhân của cậu!
Lúc này, Lý Thuận gật đầu, Vì vậy, bịt mắt của ba người đều được tháo xuống.
Ngọn đèn bên trong không phải rất sáng, sở dĩ cũng không có cảm giác được rất chói mắt, ba người đều nhắm mắt, sau đó mở ra.
Khi nhìn đến người trước mặt thì, ba người đều sửng sốt.
Bởi vì Hi Hi an vị ở trên ghế, Lý Thuận đứng ở bên cạnh.
Mà trong phòng, những người còn lại đứng thành một vòng.
Mà vị trí Hi Hi đang ngồi, không thể nghi ngờ đã nói rõ cái gì!
Ba người đều đều sửng sốt.
Vốn cho là chỉ là một người đàn ông nam không ra nam, nữ không ra nữ, có một giọng nói trẻ con mà thôi, không nghĩ tới, đúng thật là một đứa bé!
Nhớ tới mới vừa rồi là cậu cầm dao găm đứng nói cắt vỡ động mạch chủ của hắn, Ưng Nghiêm cau lại nhíu mày đầu, cậu là ai vậy!?
Mà Lục Hổ và Gia Nam cũng sửng sờ, không nghĩ tới chỉ là một đứa bé!
Thế nhưng hai người cũng không nói gì, chỉ nhìn Hi Hi.
Hi Hi ngồi ở chỗ kia, biết sau khi bọn họ nhìn thấy, cũng sẽ dùng ánh mắt như thế nhìn mình, thế nhưng cậu cũng không thèm để ý, hiện tại cậu chỉ muốn biết chân tướng!
Lúc này, Hi Hi nhìn bọn họ, "Bây giờ tôi hỏi các người vấn đề thứ hai!"
Nói, ánh mắt nhìn về phía ba người bọn họ.
"Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên, các người có biết không! ?" Hi Hi nhìn bọn họ hỏi.
"Tôi!" Người nói chuyện trước chính là Lục Hổ.
Lúc này, ánh mắt Hi Hi lập tức nhìn về phía Lục Hổ, "Tôi biết Mặc Thiếu Thiên, hắn tổng giám đốc của tập đoàn MK ở thành phố A!"
" Lâm Tử Lam thì sao! ?" Hi Hi hỏi.
Lục Hổ lắc đầu, " Không biết!"
Lúc này, sắc mặt của Hi Hi lạnh một chút, sau đó ánh mắt nhìn về phía Gia Nam, "Còn ngươi! ?"
"Mặc Thiếu Thiên, thành phố A sợ là không người nào không biết, về phần người phụ nữ kia, tôi cũng không biết!"Gia Nam nói.
Lúc này, Hi Hi nhìn hắn một cái, ánh mắt lần thứ hai di động đến trên người của Ưng Ngiêm, quả nhiên, Ưng Nghiêm sửng sốt, hiện tại, hắn đã xác định rốt cuộc là vì cái gì chuyện!
Thế nhưng bởi vì ... nguyên nhân này, hắn cái gì cũng không thể nói!
Lúc này, Ưng Nghiêm lắc đầu, "Không biết, tôi cũng không nhận ra!"
Nghe thế, khóe miệng Hi Hi quyến rũ ra một tia cười lạnh, "Phải không?"
"Đương nhiên... Đương nhiên là vậy!" Ưng Nghiêm lắp bắp nói, vẻ khẩn trương, đã bán đứng hắn!
"Nói không biết không nhận ra, vậy ngươi khẩn trương như vậy làm gì!?" Hi Hi hỏi.
"Tôi, tôi khẩn trương lúc nào! ?" Ưng Nghiêm nói, chuyện này, đánh chết cũng không thể thừa nhận!
Hi Hi đánh giá hắn, từ mỗi lời mỗi hành động của hắn, cùng với một ánh mắt động tác, cậu cũng không buông tha, nghe lời của hắn, khóe miệng của cậu nhếch lên, "Ừ? Phải! ?"
"Nói không biết, vậy tôi cho ngươi xem một đoạn video, xem ngươi có ấn tượng gì hay không! ?" Hi Hi nhìn hắn hỏi.
Nói, cậu lập tức đánh một hưởng chỉ, lập tức thì có người đưa lên một máy vi tính, Hi Hi trực tiếp ấn xuống một cái, sau đó trên màn ảnh máy vi tính liền cho thấy một hình ảnh.
Đây chính là chuyện ở bãi đỗ xe tập đoàn MK.
Ba người nhìn đều sửng sốt, hiện tại đã biết rõ mục đích của Hi Hi.
Mà Ưng Nghiêm ngồi ở chỗ kia, nhìn máy vi tính, hai mắt mở thật to, quả nhiên là về chuyện này!
Hắn ngồi ở chỗ kia, nói cái gì đều không dám nói, mắt nhìn chằm chằm màn hình, ngược lại không nói ra được sợ hãi!
Hi Hi ngồi ở chỗ kia, nghe âm thanh âm bên trong, mỗi một âm thanh, mỗi một một động tĩnh, cũng sẽ tăng thêm hận ý trong lòng Hi Hi.
Rất nhanh, đã xem xong đoạn này video này!
Lúc này, Gia Nam nhìn Hi hi, "Cậu hoài nghi chuyện này chính là ba người chúng tôi làm! ?" Gia Nam nhìn Hi Hi hỏi.
Hi Hi không có mở miệng, Lý Thuận đã mở miệng, "Đúng hoài nghi ba người các ngươi có một người trong đó!"
Gia Nam nhíu mày.
|
Chương 433: Trò Đùa Kích Thích (2)
Lúc này, Hi Hi nhìn bọn họ, "Các ngươi nhất định rất tò mò, vì sao tôi bắt các người đến đây!"
"Ở cái video này, có ba người, thế nhưng có một người đặc thù rất rõ ràng, chính là trên cánh tay phải của hắn có một hình xăm, mà vừa mới, toàn bộ thành phố A, chỉ có ba người các ngươi có cái hình xăm này!" Hi Hi từng chữ một nói.
"Tôi cũng không muốn giết người lung tung, thế nhưng, tôi chỉ muốn biết, người kia là ai!" Nói đến cái này, sắc mặt của Hi Hi trở nên lạnh hơn.
Ánh mắt nhìn ba người bọn họ...
Ba người bọn họ cũng nhìn Hi Hi.
Lục Hổ đã mở miệng, "Vị này, ... Lão đại, chuyện này theo tôi không có vấn đề gì, thật sự một chút đều không có vấn đề gì, tuy rằng tôi và bọn họ có hình xăm như nhau, thế nhưng đánh chết tôi cũng không dám nghĩ ra chuyện này, hơn nữa, tôi với bọn họ không thù không hận, tôi tại sao muốn làm như vậy, lá gan này của tôi, hù dọa một chút đã không chịu được, bình thường con gà tôi cũng không dám giết..." Lục Hổ nhìn Hi Hi lập tức mở miệng nói.
Hi Hi ngồi ở đó, nghe lời của hắn, vẫn chưa mở miệng.
Lúc này, Gia Nam và Ưng Nghiêm cũng không có lên tiếng, nhưng nhìn, Ưng Nghiêm dường như rất khẩn trương!
Lúc này, Gia Nam nhìn hắn, "Điều không phải tôi, mặc kệ cậu tin hay không, điều không phải tôi làm!" Gia Nam từng chữ nói, trên người có một tính tình cứng rắn, không kiêu ngạo không sủng nịnh.
Thế nhưng chẳng biết tại sao, Hi Hi lại tin tưởng hắn!
Về phần Ưng Nghiêm...
Hi Hi nhìn hắn, khóe miệng quyến rũ ra lau một cái là máu cười, "Như vậy xem ra, cũng chỉ còn lại có ngươi!"
Ưng Nghiêm cả kinh, "Điều không phải tôi, tôi căn bản không biết bọn họ, tôi tại sao phải làm như vậy!"
"Vậy sao?" Hi Hi hỏi.
"Đúng, tôi căn bản không nhận ra bọn họ, tôi tại sao muốn làm như vậy!" Ưng nghiêm phủ nhận.
Ngực không rõ cảm giác khủng hoảng, nhất là khi Hi Hi nhìn hắn, hắn luôn có một loại bị cậu nhìn thấu cảm giác, Ưng Nghiêm thoạt nhìn rất khẩn trương.
"Tôi sẽ cho ngươi một cơ hội cuối, ngươi xác định sao? Lúc đó, có thể có người chứng kiến, người kia là ngươi!" Hi Hi nói từng chữ.
Nghe thế, Ưng Nghiêm nhíu mày, "Không có khả năng!" Ưng nghiêm lập tức phủ nhận, hơn nữa, phủ nhận triệt để.
"Vì sao không có khả năng, lúc ấy có hai người bảo vệ đi vào, liền thấy một người trong các ngươi trong đó!" Hi Hi nói.
"Không có khả năng, chúng ta đều mang mặt nạ, không thể nào thấy được..." Ưng Nghiêm phủ nhận.
Nói đến đây, tất cả sáng tỏ!
Hi Hi nhìn Ưng Nghiêm, khóe miệng bỗng nhiên hiện ra nụ cười sâu khó hiểu.
Cuối cùng, cũng thừa nhận!
Còn Ưng Nghiêm cũng sửng sờ, lúc này mới bỗng nhiên rõ ràng mình vừa nói cái gì!
Bé đang bẫy lời của hắn!
Lúc này, Ưng Nghiêm tựa hồ ý thức được mình nói cái gì, lập tức giải thích, "Điều không phải như ngươi nghĩ, tôi thấy..."
Lúc này, Hi Hi cũng không nghe giải thích của hắn nữa, mà là xoay người đi trở lại, nhìn Lục Hổ và Gia Nam, "Vấn đề thứ ba, xin hỏi các ngươi tối hôm nay nhìn thấy gì! ?"
Lục Hổ sửng sốt, nhưng phản ứng kịp, "Tôi cái gì cũng không thấy, cái gì cũng không biết..."
Hi Hi gật đầu, rất hài lòng đáp án của hắn.
Lúc này, Hi Hi nhìn Gia nam, Gia Nam cũng liếc mắt nhìn Hi Hi, "Nhiều năm như vậy, tôi cái gì cũng không muốn xía vào, thầm nghĩ chỉ muốn sống tốt!"
Hi Hi gật đầu, "Thả bọn họ!"
Vì vậy, lập tức có người giúp bọn hắn cởi trói.
Lúc này, Hi Hi chợt nhớ tới cái gì, "Được rồi, đưa hắn trở về!" Hi Hi nói, ánh mắt nhìn Gia Nam.
Mọi người đều sửng sốt, lập tức gật đầu.
Lúc này, Lục Hổ cũng nhanh lên cười ha hả hỏi, "Vậy tôi cũng đi, tôi cũng đi! ?"
Lúc này, Hi Hi liếc hắn một cái, "Nếu như ngươi muốn ra đi, tôi liền tiễn ngươi một đoạn đường!"
Lục Hổ, "..."
Lúc này, Lý Thuận ở phía sau không nhịn được nở nụ cười, đối với Hi hi, anh biết Hi Hi làm như thế có ý gì, đối với loại thuốc cấm đó, anh cũng rất không thích!
Nhưng, anh rất ủng hộ Hi Hi làm như vậy!
“Còn không mau cút đi!" Hi Hi quát lên một tiếng, Lục Hổ cái gì cũng không dám yêu cầu, trực tiếp chạy ra ngoài.
Gia Nam cũng đứng lên, nhìn Hi Hi, "Không cần cậu đưa,tự tôi có thể đi!"
Hi Hi nhíu mày, "Nếu như ngươi không lo lắng bệnh của vợ ngươi, ngươi có thể tự đi trở về !"
Nói lên cái này, Gia Nam hơi sửng sốt một chút, không nói gì nữa, trực tiếp đi ra ngoài.
Khóe miệng của Hi Hi cũng ngoéo ... một cái, nhìn bọn họ đi, lúc này, lực chú ý của Hi Hi đều tập trung vào trên người của Ưng Nghiêm.
Ưng Nghiêm nhìn cậu, "Vì sao không thả tôi? Mau thả tôi... Nhanh lên một chút!" Ưng Nghiêm nóng nảy nói, chẳng biết tại sao, hắn cảm giác, nguy hiểm càng ngày càng đến gần!
Hi Hi nhìn hắn, cũng không nói nhảm nữa, trực tiếp hỏi, "Là ai chỉ thị ngươi làm như vậy! ?"
"Tôi không biết ngươi đang nói cái gì, mau thả tôi! Nếu anh tôi đã biết chuyện, tuyệt đối sẽ không buông tha các người!" Ưng Nghiêm sốt ruột, vừa sợ quay sang Hi Hi hét lên.
"Vậy sao? Sợ là ngươi còn không có cơ hội đi ra ngoài, một khi ngươi đã chết, ngươi xác định, còn có thể thông báo cho người của—— ngươi sao! ?" Hi Hi nhìn hắn hỏi từng chữ!
"Ngươi —— ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Tôi đã nói tất cả, tôi cái gì cũng không biết, cái gì cũng không biết..." Ưng Nghiêm vừa nói, một bên giãy dụa.
"Không biết? Ngươi xác định sao? Tôi hỏi lại ngươi lần cuối!" Hi Hi nói.
"Tôi không biết, không biết, cho dù ngươi hỏi tôi một nghìn lần, tôi cũng nói không biết!" Ưng Nghiêm hô to nói.
Xem ra, thật là không thấy Hoàng Hà chưa từ bỏ ý định!
Lúc này, Hi Hi chợt nhớ tới cái gì, nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn Lý Thuận, "Được rồi, Lamborghini của anh đi được nhiều km chưa! ?"
Lý Thuận nhíu mày, "Không có bao nhiêu!"
"Vừa vặn, tối hôm nay anh có thể ra bên ngoài thành phố A, đi một vòng!" Hi Hi nói.
"Nhớ kỹ, đừng quên mang theo hắn!" Hi Hi nhếch môi nói, giọng nói mười phần dễ dàng.
Dường như nói một chuyện vui rất bình thường!
Nói tới chỗ này, Lý Thuận mới hiểu được ý Hi Hi, "Tôi hiểu rồi!"
Lúc này, Ưng Nghiêm còn không kịp hiểu, thế nhưng hắn biết, tuyệt đối sẽ không có cái gì tốt cả!
Lúc này, Lý Thuận mở miệng, "Người đâu, cởi trói cho hắn ra, dùng sợi dây đó, buộc vào trên xe của tôi!" Lý Thuận mở miệng.
Ưng Nghiêm mở to con mắt, có chút khó có thể tin.
"Các ngươi làm gì, thả ra, thả ra..." Ưng Nghiêm hét to nói, không ngừng giãy dụa, thật là chết đến nơi, vẫn không buông tha!
Hi Hi không nói gì, hiện tại, bỗng nhiên cậu rất muốn chơi một chút!
Vì vậy, lập tức có người manng Ưng Nghiêm đi ra ngoài, dùng sợi dây vừa nãy, buộc ở trên xe Lamborghini của Lý Thuận.
Hi Hi cùng Lý Thuận đi ra ngoài, hai người lên xe, Hi Hi nhìn cảnh đêm, "A, thành phố A cảnh đêm thật là đẹp, tôi rất ít có cơ hội được đến hưởng thụ!"
Lý Thuận nhìn cậu, "Ngày hôm nay tôi sẽ dẫn cậu thưởng thức một phen thật tốt!"
"OK!" Hi Hi lên tiếng.
Chỉ là, Lý Thuận nhìn phía sau Ưng Nghiêm, "Chỉ tiếc, xe tôi tốt như vậy, lại phải mang theo một con chó như vậy, thực sự là hỏng hết phong cảnh!"
"Không sao cả, đúng lúc cho hắn góp vui !" Hi Hi nói.
Nghe thế, Lý Thuận nhếch mày, "OK, ngồi xong, lập tức xuất phát!" Lý Thuận nói.
Vì vậy, lập tức khởi động xe.
Ưng Nghiêm đứng ở nơi đó, cả người tràn đầy sợ hãi, ở trong lòng, hắn vẫn là không muốn tin tưởng, bọn họ sẽ làm như vậy, thế nhưng thật sự, hắn sai rồi!
Lý Thuận đặc biệt dùng sức.
Tốc độ xe bỗng nhiên hướng phía trước chạy đi, sau đó lại bỗng nhiên ngừng lại, mà Ưng Nghiêm cứ như vậy, bỗng nhiên bị kéo theo, hung hăng đụng ở trên xe, lăn trên mặt đất
"A ——" hắn kêu la thảm thiết.
"Ai da, không cố ý, vừa rồi đạp nhầm chân ga nên phanh lại!" Lý Thuận nói, giọng nói, hiển nhiên là cố ý!
Hi Hi cười, biết là cố ý, thế nhưng thật sự không thể phủ nhận, thấy Ưng Nghiêm ngã thê thảm như vậy, lòng của Hi Hi, buông lỏng rất nhiều!
Hắn đã thề, nếu đã gây tổn thương đến mẹ của cậu, cậu sẽ trảp lại gấp mười gấp trăm lần!
Nếu Ưng Nghiêm làm như vậy, cũng đừng trách cậukhông khách khí!
Mà hắn cố ý bao che tên cầm đầu như vậy, cậu càng không cần khách khí!
Lúc này, Ưng Nghiêm còn không có từ dưới đất bò dậy, Lý Thuận bỗng nhiên đạp chân ga, xe bỗng nhiên vượt mức quy định lái đi, mà Ưng Nghiêm còn không có đứng vững, cứ như vậy bị xe kéo đi...
"A —— "
Ở thành phố A địa phương một mảnh trống trải, truyền đến một tiếng hét thảm thiết như vậy.
Phía trước, Hi Hi và Lý Thuận còn lại là bàn luận sự tình, không quan tâm chút nào đến chuyện người phía sau!
Vì vậy, xe chạy rất nhanh lên đường, Lý Thuận lái xe, rất là cố ý, một hồi tốc độ xe chạy đến nhanh nhất, một hồi chạy rất chậm, gần như là cố ý dằn vặt người phía sau.
Mà Ưng Nghiêm, lúc trước đó còn gọn gàng, lúc này đã trở nên rách mướp.
Cả người toàn máu không nói, vẫn phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Khi chạy nửa vòng, Ưng Nghiêm đã cầm cự không nổi, "Tô nói, tôi nói, tôi nói..."
Quá tàn nhẫn, căn bản không phải cách người bình thường có thể nghĩ ra!
Nghe được tiếng của Ưng Nghiêm, đầu của Hi Hi cũng không có quay lại một chút.
Đáp án, trong dự liệu của bé!
Mà Lý Thuận còn lại là quay đầu lại để ý tới nhất cú, "Muốn nói sao!? Chịu đựng một chút nữa, còn có nửa vòng!"
Vì vậy, xe tiếp tục hành tẩu ở trên đường lớn thành phố A.
Nếu như từng gia đình đều có thể ghi hình, sợ rằng một màn này, cũng bị mọi người sâu đậm in vào trong đầu...
Mãi cho đến nửa giờ sau, bọn họ lần thứ hai về tới chỗ.
"Ừ, giải sầu một chút, tâm tình không tệ!" Hi Hi hoan hô một tiếng.
Lúc này, Lý Thuận từ trên xe đi xuống, Hi Hi cũng đi xuống.
Khi đi tới phía sau xe, Ưng Nghiêm cả người toàn máu, vô cùng thê thảm, hấp hối...
|
Chương 434: Cha, Vậy Cha Là Gì? Khi đi tới phía sau xe, Ưng Nghiêm cả người toàn máu, vô cùng thê thảm, hấp hối...
Hi Hi nhìn anh ta, không có nửa phần thương tiếc, ngược lại, tràn đầy hận ý.
Lúc này, Lý Thuận đi tới, nắm lấy bả vai Ưng Nghiêm nhấc lên, “Thế nào? Muốn nói sao?”
Lúc này, vết thương Ưng Nghiêm chằng chịt, sau khi nghe được lời Lý Thuận nói, từ từ ngẩng đầu nhìn, “Tôi nói, tôi nói. . . . . .”
“Nói mau!” Lý Thuận không nhịn được gào lên.
“Là một phụ nữ. . . . . .”
Phụ nữ?
Nghe thế, Hi Hi nhíu mày, nhìn Ưng Nghiêm, “Người phụ nữ kia là ai! ?”
“Chúng tôi cũng không biết. . . . . . Cô ta liên lạc điện thoại cho chúng tôi, sau khi hoàn thành, cô ta sẽ chuyển một số tiền lớn qua thẻ cho chúng tôi !” Ưng Nghiêm nói.
“Thật sao? Anh thật sự không biết! ?” Lý Thuận hỏi.
Ưng Nghiêm vội vàng gật đầu, “Thật, thật, tôi thật sự không biết. . . . .”
Bị tra tấn đến giờ này, anh ta còn dám nói láo sao?
Lúc này, Lý Thuận nhìn Hi Hi, Hi Hi gật đầu một cái, đến mức này, còn có thể nói láo, trừ phi người đó thật muốn chết!
Lúc này, Hi Hi nhìn Ưng Nghiêm nói, “Tôi bây giờ cho anh một con đường sống, anh là muốn chết, hay muốn sống! ?”
“Sống, muốn sống. . . . . .” Ưng Nghiêm dĩ nhiên lựa chọn sống!
Lúc này, Hi Hi nhìn Ưng Nghiêm, “Tôi có thể thả anh, nhưng anh nhất định phải giúp tôi hẹn gặp phụ nữ kia, hoặc là, anh chỉ cần nghĩ biện pháp cùng cô ta liên lạc điện thoại là được, anh có làm được không?” Hi Hi nhìn Ưng Nghiêm hỏi.
Ưng Nghiêm sững sờ, “Cho tới bây giờ đều là cô ta liên lạc chúng tôi, tôi không biết làm như thế nào để liên lạc cô ta. . . . . .”
“Xem ra, anh muốn chọn con đường thứ hai. . . . . .” Hi Hi nhìn Ưng Nghiêm hỏi.
Nghe thế, Ưng Nghiêm sững sờ, ngay sau đó lắc đầu, “Không không không, tôi nhất định sẽ nghĩ biện pháp, nhất định!” Nhìn dáng vẻ khẩn trương sợ hãi của anh ta, Hi Hi nhếch miệng lên cười.
“Vậy mới được!”
Vì vậy, Hi Hi cười một tiếng, nhìn Lý Thuận, “Tốt lắm, thả anh ta đi!”
Lý Thuận nhìn Hi Hi, “Lão đại, cậu xác định! ?”
Hi Hi gật đầu, “ Để anh ta đi, tôi muốn biết người đứng sau lưng bức màn là ai!” Hi Hi nói
Bây giờ nhìn lại, chuyện càng ngày càng không bình thường!
Bé nhất định phải biết người kia là ai!
Nhìn dáng vẻ chắc chắn của Hi Hi, Lý Thuận cũng không có nói gì nữa, trực tiếp thả Ưng Nghiêm đi.
Khóe miệng Hi Hi mang theo nụ cười, “Được rồi, tôi sẽ chờ tin tức tốt của anh!”
Nói xong, nhìn Lý Thuận một cái, “Chúng ta đi thôi!”
Lý Thuận gật đầu, hai người lên xe, khởi động chân ga, vài giây sau liền biến mất.
Ưng Nghiêm nhìn bóng lưng bọn họ biến mất, đôi môi giật giật, nhưng tiếng gì cũng không phát ra được.
.....boconganh1503.... ...... ...... ...... .....
Sau khi trở về, trước tiên Hi Hi gọi một cuộc điện thoại cho Mặc lão, báo cáo đã bình an.
Sau khi biết Hi Hi không có việc gì, tâm Mặc lão cũng được buông xuống.
“Đúng rồi, cha và mẹ cháu thế nào rồi! ?” Hi Hi ở trong điện thoại hỏi.
“Cha cháu cần nhập viện, mẹ cháu cũng cần phải ở lại bệnh viện để theo dõi, cho nên, hôm nay phải ở trong bệnh viện!” Mặc lão nói.
Hi Hi gật đầu một cái.
“Vậy cũng tốt, khổ cực Mặc lão rồi!” Hi Hi đáng yêu nói.
Mặc lão nghe thế, nhíu mày, “Cháu bây giờ đang ở đâu! ?”
“Cháu đang ở nhà!”
“Cháu ở một mình không sợ sao! ?” Mặc lão hỏi.
“Sợ cái gì! ?” Hi Hi hỏi ngược lại.
Mặc lão, “. . . . . .” .
Biết Hi Hi thông minh khác hẳn với người thường, nhưng mà lúc nào cũng bị Hi Hi chặn không nói được lời nào.
“Một mình cháu ở nhà, ai chăm sóc cháu?” Mặc lão hỏi.
“Dạ, không có!”
“Một mình cháu ở nhà, cháu còn nhỏ như vậy, không có ai chăm sóc, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì làm thế nào!” Mặc lão nói.
Hi Hi , “. . . . . .”
Có thể xảy ra chuyện gì!
“Lập tức đến ngay!” Mặc lão nói.
“Cháu phải qua đó sao! ?”
“Không được sao! ?” Mặc lão hỏi ngược lại.
“Đó cũng không phải!”
“Vậy hãy tới đây!”
“Điều quang trọng là cháu đến bằng cách nào! ?” Hi Hi hỏi, “Cháu rất ngây thơ và dễ thương, ngộ nhỡ đi trên đường bị cướp thì làm thế nào! ?” Hi Hi nói.
“Đó chỉ có thể nói cháu xui xẻo!” Mặc lão không chút khách khí nói.
Hi Hi, “. . . . . .”
“Được rồi, cháu ở nhà chờ, ông cho người đi đón cháu!” Mặc lão nói.
Nghe thế, Hi Hi nhíu mày, “Được rồi, hiếm khi ông mời thịnh tình như vậy nên cháu sẽ đi!”
Mặc lão, “. . . . . .”
“Cháu đứng đây đợi ông!”
“Biết!”
Vì vậy, Mặc lão cúp điện thoại.
Hi Hi cầm điện thoại cười cười, không ngờ Mặc lão có lúc thật đáng yêu!
Lúc này, Hi Hi chợt nhớ tới cái gì, vì vậy, lần nữa cầm điện thoại di động lên, đọc các con số ở trên, vì vậy ngay khi tìm được mã số, Hi Hi nhếch miệng lên cười, ngay lập tức gọi đi.
Rất nhanh, điện thoại đã có người nghe!
“Này!”
“Chú Vân Dục, là cháu!” Hi Hi cực kỳ khả ái kêu một tiếng, giọng nói dịu dàng, sau khi nghe xong Vân Dục lập tức nhìn thẳng lên.
“Bảo bối!”
“Dạ, là cháu!” Hi Hi nói.
“Sao cháu lại điện thoại cho chú! ?” Vân Dục hỏi.
Hi Hi cười hắc hắc, “Thật ra thì, cháu có chút chuyện, muốn nói cho chú!”
“Chuyện gì, nói!” Vân Dục lưu loát mở miệng, khó được Hi Hi mở miệng.
“Cha cháu gặp chuyện không may, chú biết không! ?” Hi Hi hỏi.
“Cha cháu ? Cậu ta lại xảy ra chuyện gì! ?” Vân Dục hỏi.
Hi Hi, “. . . . . .”
Xem ra Vân Dục thực không biết.
Vì vậy, Hi Hi kể lại mọi chuyện cho Vân Dục nghe.
Sau khi nghe được, Vân Dục cau mày, “Người nào dám cả gan không sợ chết, dám động thủ trên địa bàn cha cháu !” Vân dục nói.
“Bây giờ cháu đang điều tra ai đứng sau chuyện này, nhưng trong lúc cháu điều tra, không cẩn thận chọc đến người Liên Doanh, có thể người bên kia, có chút bất mãn, sẽ gây khó dễ cha và mẹ, cho nên, cháu muốn chú cho người bảo vệ cha và mẹ!” Hi Hi nói.
Nghe thế,Vân Dục nhíu mày,“Cháu chọc giận người Liên Doanh sao! ?”
Hi Hi gật đầu một cái, “Coi như vậy đi!”
“Thật đúng là con trai Mặt Thiếu Thiên!” Vân Dục nói.
Mặc dù Liên Doanh ít người biết đến, nhưng ở cái thành phố lớn, cũng có chút danh tiếng . Mặc dù là có chút danh tiếng, nhưng những người trong cuộc đều biết, đây chẳng qua là cố ý đè thấp thế lực, nếu không sớm muộn sẽ bị cảnh sát mời uống cà phê.
“Chú đang khích lệ cháu sao?” Hi Hi hỏi.
“Dĩ nhiên, tuyệt đối là khích lệ!” Vân Dục nói.
“Vậy chuyện này. . . . . . ?” Hi Hi hỏi.
“Đương nhiên là không có vấn đề rồi, cháu đã mở miệng, chú còn có thể nói cái gì!” Vân Dục nói.
“Cho dù cháu không mở miệng, chú cũng sẽ đến !” Hi Hi nói. Dù sao cũng là chuyện của cha, Vân Dục không thể không giúp, anh chỉ muốn Hi Hi nói ra trước .
“Không, chú là vì nể mặt cháu mới giúp đấy!” Vân Dục nói, muốn cho Hi Hi thiếu anh một món nợ ân tình, như vậy lần sau có chuyện gì tìm Hi Hi giúp một tay, bé cũng sẽ không từ chối được!
Hi Hi phát hiện,“Chú Vân Dục, chú lúc nào thì biến thành trộm rồi ! ?”
“Cũng vậy!” Vân Dục nói.
Nếu không phải Mặc Thiếu Thiên muốn giá cáo, thế nào anh cũng muốn giấu!
“Được rồi!” Hi Hi than thở.
“Được, vậy chú cho người đi sắp xếp!”
“Tốt, vậy cháu cúp trước!”
“Ừ!”
Sau khi tắt điện thoại, lòng Hi Hi mới thả xuống.
Sau chuyện Lâm Tử Lam, Hi Hi đã học được phòng ngừa chu đáo, hi vọng sẽ không ra xảy ra chuyện gì!
Chẳng qua có Vân Dục ở đây, Hi Hi cũng yên lòng rất nhiều, nghĩ tới đây, Hi Hi thở phào nhẹ nhõm, lần nữa lấy điện thoại di động ra gọi cho Mặc lão .
“Cháu lập tức xuống lầu. . . . . .”
Lúc Hi Hi vừa xuống dưới lầu, xe cũng đã chờ sẵn.
Hi Hi nghĩ Mặc lão cho tài xế đến đón, nhưng không ngờ Mặc lão cũng đến.
Hi Hi sau khi lên xe mới phát hiện.
“Mặc lão sao ông cũng tới?” Hi Hi nhìn Mặc lão hỏi.
“Thế nào? Ông không thể tới sao. . . . . .” Mặc lão nói.
Hi Hi, “. . . . . .”
Hi Hi bất đắc dĩ, cùng Mặc lão nói chuyện, phải có một chút sự chịu đựng mới được!
“Cháu chưa nói ông không thể tới, như thế nào? Cháu đến nhà ông ở, có thể hay không dẫn đến chiến tranh! ?” Hi Hi hỏi, ám chỉ chuyện Mặc lão cùng Cung Ái Lâm.
“Chiến tranh cũng không phải chuyện của cháu!” Mặc lão nói.
Nghe xong lời này, Hi Hi nhíu mày, “ok, cháu biết rồi, nói hay lắm, cái gì cháu cũng không quản!”
Nghe thế, Mặc lão trừng mắt nhìn bé, “Tiểu tử thúi!”
Mặc dù nói như vậy, nhưng Mặc lão nâng lên nhất mạt cười.
Hôm sau.
Sáng sớm Hi Hi đến bệnh viện.
Chuyện trốn học trở thành chuyện thường như cơm bữa!
Lúc Hi Hi đến bệnh viện, nhìn thấy sắc mặt Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên đã khá hơn nhiều!
“Cha, mẹ!” Hi Hi đi vào hô một tiếng, tiếng cười của bé hình như có ma lực, lây cả căn phòng, “Con mang bữa sáng đến cho hai người!”
Nghe được lời Hi Hi nói, Mặc Thiếu Thiên cảm giác bé mang ánh sáng đến!
“Con thật hiểu cha , thức ăn trong bệnh viện, không phải người nào cũng ăn được!” Mặc Thiếu Thiên không ngừng châm chọc.
Lâm Tử Lam cũng đồng ý!
Hai vị này ăn cơm Hi Hi làm quen rồi, làm sao ăn được cơm bệnh viện, cho nên Hi Hi mới ăn bữa sáng đến!
Hai người vừa ăn, vừa khen ngợi tài nấu nướng của Hi Hi.
Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi, “Đúng rồi, ngày hôm qua con đi đâu!
“À?”
“Con không phải đi ra ngoài nhìn Mặc Thiếu Quần sao? Cũng không thấy con quay lại!” Lâm Tử Lam nói.
“A, lúc đó con đi ra ngoài có chút việc!” Hi Hi nói, cũng không có nói gì chuyện.
Lâm Tử Lam cũng không có hỏi tới, “Tối hôm qua con ngủ ở đâu! ?”
“Mặc gia!” Hi Hi nói thật.
Mặc Thiếu Thiên đang ăn nghe lời này động tác ngẩn ra, ngay sau đó vừa ăn vừa mở miệng, “Cha đã vài chục năm không có ở lại đó, con vậy mà ở được!”
“Là Mặc lão tự mình đi đón con, con cũng không tiện cự tuyệt ý tốt của ông có phải hay không!” Hi Hi cười nói.
“Chồn chúc tết gà, không có lòng thành !” Mặc Thiếu Thiên nói.
Nghe được lời này, mặt Hi Hi cau lại, “Cha, con thật không hiểu lời này của cha, cha nói Mặc lão là Chồn, con là Gà, vậy cha là cái gì! ?”
|