[GĐCP] Cha Cường Hãn, Con Trai Thiên Tài, Mẹ Phúc Hắc
|
|
Chương 445: Vị Hôn Thê Của Mặc Thiếu Thiên Nhìn ra, Cảnh Thần cùng Trần Mặc là có tình ý, nhưng Trần Mặc không tới, là quyết định bỏ qua sao?
Lúc này, Từ Từ nhìn Lâm Tử Lam, nhíu mày, “ Tử Lam, cậu rốt cuộc đang nhìn cái gì?”
Lúc này, Lâm Tử Lam mới thu hồi tầm mắt, lắc đầu một cái, “Không có gì!?”
Mặc dù không biết xảy ra chuyện gì, nhưng nếu là quyết định của bọn họ, Lâm Tử Lam cũng không tiện trông nom nhiều.
Lúc này, Từ Từ chọc Lâm Tử Lam, “ Nhìn kìa!”
Vì vậy, Lâm Tử Lam cũng nhìn về phía Cảnh Thần bên kia.
Hai người ngồi đối diện nhau, người đàn ông giống như rất nhiệt tình, nhưng Cảnh Thần có vẻ như không chút để ý.
“Cô là Lam Cảnh Thần?!” Người đàn ông nhìn Cảnh Thần hỏi.
Cảnh Thần gật đầu một cái, “Ừ, Lam Cảnh Thần!”.
"Tôi là Nhâm Nghiêu, tên Lam tiểu thư rất hay, người cũng rất đẹp!" Nhâm Nghiêu ngồi ở đối diện Cảnh Thần, trực tiếp ca ngợi.
Cảnh Thần ngồi ở chỗ kia, khóe miệng nhàn nhạt cười, "Cảm ơn!"
"Không khách khí, tôi chỉ nói sự thật mà thôi!" Nhâm Nghiêu ngồi đó, ánh mắt thẳng tắp đánh giá Cảnh Thần, ánh mắt kia, làm như một bộ dạng bất cần đời.
Cảnh Thần ngồi ở chỗ kia, chỉ là hít thở sâu vài cái, ánh mắt nhìn về phía khác.
Thế nhưng ánh mắt Nhâm Nghiêu lại quấn thật chắt ở trên người Cảnh Thần, hứng thú đánh giá.
"Cô là nhà thiết kế?" Nhâm Nghiêu nhíu mày hỏi.
Nghe được lời của anh ta, Cảnh Thần gật đầu, "Dạ!"
"Trang sức?"
"Dạ!"
“Tôi có một người bạn mở công ty trang sức, cũng cần nhà thiết kế xinh đẹp như Lam tiểu thư, nếu cô nghĩ muốn đổi công việc, tùy thời tìm tôi, tôi có thể an bài giúp cô!” Nhâm Nghiêu nói.
Nghe thế, Cảnh Thần sửng sốt, ngực không rõ mọc lên chán ghét, "Không cần, công việc của tôi bây giờ rất tốt, cảm ơn!”
Nghe được Cảnh Thần nói, Nhâm Nghiêu gật gật, cũng không có tiếp tục hỏi nữa, dù thế nào đi nữa anh ta đối với công việc Cảnh Thần không có bao nhiêu hứng thú.
Lúc này, hai người đều im lặng.
Lúc này, Nhâm Nghiêu nhìn cô , "Lam tiểu thư, về tình huống của tôi, tôi nghĩ cô biết rất rõ ràng?” Nhâm Nghiêu nhìn Cảnh Thần trực tiếp hỏi.
Cảnh Thần giống như đang suy nghĩ gì, nghe được những lời này của anh ta, hoàn hồn, nhìn anh ta, "Thật xin lỗi, tôi không rõ lắm!"
"Là như vậy, cha tôi là thị ủy, mẹ tôi làm buôn bán, cho nên điều kiện, nếu như cần tiền, tôi không thiếu!?”Nhâm Nghiêu nói.
Nói lên cái này, Cảnh Thần cau mày, "Vậy còn anh! ?"
"Cô chỉ đi làm! ?"
"Đúng vậy!"
“Tôi không có đi làm, a, nếu như làm, nhất định sẽ tiếp nhận công ty của mẹ tôi!?”Nhâm Nghiêu nói, bộ dạng hoa hoa công tử, hết sức rõ ràng.
Cảnh Thần nghe, ở trong lòng cười nhạt, thật không biết anh ta nghĩ thế nào, ăn, mặc dựa vào cha mẹ, nhưng lại nói với dáng vẻ đương nhiên, thật không biết nghĩ như thế nào!
Thế nhưng lời này, Cảnh Thần cũng không chọc phá, gật đầu, "Ừ!" Giọng nói không có bao nhiêu hứng thú.
Nghe thế, Nhâm Nghiêu nhíu mày, "Lam tiểu thư không giới thiệu một chút sao?"
"Nhà tôi rất bình thường, không có gì giới thiệu!" Cảnh Thần nói, hiện tại hận không thể kết thúc việc xem mắt này!
Lúc này, ánh mắt Nhâm Nghiêu tiếp tục đánh giá Cảnh Thần, ánh sáng trong con ngươi, càng thêm rõ ràng.
Lúc này, Lâm Tử Lam cùng Từ Từ ngồi ở bàn bên cạnh, ưu nhã uống cà phê, Từ Từ nhìn Lâm Tử Lam, nói nhỏ đủ hai người nghe được mở miệng, " Thì ra là đại phú nhị, giọng nói ngạo mạn như vậy!?”
Lâm Tử Lam một bên uống cà phê, nhíu mày, "Hiện nay chuyện này rất phổ biến, một đứa trẻ bị làm hư?”
"Thực sự là nhìn người không thể nhìn bề ngoài, mới vừa rồi còn nghĩ anh ta tốt, thật sự không phải vậy!?”Lâm Tử Lam cười cười, không nói gì.
Lúc này, hai người tiếp tục nhìn.
Lúc này, Cảnh Thần cũng bưng cà phê trên bàn lên uống, theo bản năng ngước mắt, lại không cẩn thận chạm đến ánh mắt Nhâm Nghiêu, Cảnh Thần cau mày lại, "Anh nhìn tôi làm gì! ?"
Chạm đến ánh mắt của Cảnh Thần, Nhâm Nghiêu cũng không có rời ánh mắt đi, mà cười ca ngợi, "Lam tiểu thư rất đẹp, mặc trang phục thông thường, cũng rất đẹp, vóc người tốt!"
Chẳng biết tại sao, chạm đến ánh mắt của Nhâm Nghiêu, nghe được anh ta "Ca ngợi", cô lại cảm thấy thật đáng ghét.
Nửa điểm tiếp tục Cảnh Thần cũng không có.
Chỉ có thể lúng túng cười, "Cảm ơn khích lệ!"
Nhâm Nghiêu nhìn Cảnh Thần nhíu mày, "Lam tiểu thư, tôi có thể hỏi cô một chuyện không?"
Lâm Tử Lam nhìn bộ dạng anh ta nghiêm túc, theo bản năng mở miệng, "Hỏi vấn đề gì! ?"
"Cỡ áo của cô! ?" Nhâm Nghiêu hỏi.
Cảnh Thần nhíu mày, chưa kịp phản ứng, lúc này, ánh mắt Nhâm Nghiêu nhìn về phía bộ ngực Cảnh Thần, "36B! ?"
Thấy ánh mắt của Nhâm Nghiêu, còn có giọng nói của anh ta, Cảnh Thần thiếu chút nữa phát hỏa, "Nhâm tiên sinh, mời tự trọng!"
Nghe thế, Nhâm Nghiêu cau mày, "Lam tiểu thư, đừng nóng giận, bất quá tôi chỉ đùa một chút mà thôi!"
Nghe được lời của anh ta, khóe miệng Cảnh Thần gọi lên một nự cười châm chọc, “Cái này vui đùa, cười cũng không tốt!?” Cảnh Thần một chữ một nói.
Lúc này, Nhâm Nghiêu ngồi ở trên ghế sa lon, "Lam tiểu thư, ở trước mặt tôi, thẳng thắn một chút, không cần giả bộ!?”
Nghe nói như thế, Cảnh Thần nhíu mày, "Anh có ý gì! ?"
“Các cô đến những nơi này không phải là muốn tìm một người có của sao? Muốn vào gia đình giàu có sao? Nói thật đi, cô cũng không phải tiêu chuẩn của tôi để kết hôn, chỉ là, bộ dạng cô xinh đẹp như vậy, không đúng, nếu như làm tôi vui, cô muốn cái gì sẽ có cái đó.... ...”Nhâm Nghiêu nhìn Cảnh Thần khinh bạc nói, như vậy, tình thế bắt buộc, định liệu trước.
Thế nhưng xem ra Cảnh Thần, thực sự là cảm thấy buồn nôn!
Cảnh Thần nhìn anh ta, mặt lộ vẻ chán ghét, "Thực sự là buồn nôn!" Cảnh Thần lạnh lùng nói, nói xong muốn đi.
Nhưng mà Nhâm Nghiêu vừa nghe, biến sắc, lập tức vươn tay bắt được tay Cảnh Thần, "Cô nói cái gì? Tôi cho cô biết, ở trước mặt tôi, cô không cần giả bộ, cố miệt mài làm xiếc, tôi không để mình bị xoay vòng vòng!" Nhâm Nghiêu cầm lấy tay Cảnh Thần nói.
Cảnh Thần nhăn mày lại, chỉ cảm thấy buồn nôn, "Buông tay!"
Nhâm Nghiêu nhíu mày, "Cô dám ghét bỏ tôi! ?"
"Buông ra!"
"Không buông!"
Hiện tại Nhâm Nghiêu đã lộ ra dáng vẻ mặt dày.
Cảnh Thần có điểm bất đắc dĩ, sốt ruột.
Lúc này, Lâm Tử Lam cùng Từ Từ một bên thấy, lập tức đi tới.
Lâm Tử Lam không nói hai lời, trực tiếp bưng cà phê trên bàn đổ lên trên người Nhâm Nghiêu.
Trong nháy mắt, vài người đều sửng sốt.
Lâm Tử Lam nhìn Nhâm Nghiêu, lạnh lùng mở miệng, "Buông tay!"
Một khắc kia, Từ Từ nhìn động tác của Lâm Tử Lam, bội phục vô cùng.
Trước đây, thế nào cô cũng không phát hiện ra Lâm Tử Lam hung dữ như vậy !
Lúc này, Nhâm Nghiêu từ từ ngẩng đầu, vốn muốn tức giận, thế nhưng lúc nhìn thấy Lâm Tử Lam, khóe miệng gợi lên nụ cười lạnh, "Thêm một người tới..."
"Không nghĩ tới, thành phố A từ khi nào thì có nhiều mỹ nữ như vậy.... ..." Nhâm Nghiêu lưu manh nói.
Lâm Tử Lam đứng ở nơi đó, cũng không có động, chỉ là lạnh lùng nhìn Nhâm Nghiêu, "Nhâm tiên sinh, nếu như không hiểu được tôn trọng người khác, tối thiểu cũng phải hiểu được tự trọng, nếu như ngay cả điều này cũng không biết, như vậy anh nên ở nhà, đi ra ngoài chỉ thêm xấu hổ!?”Lâm Tử Lam nhìn anh ta một chữ một nói.
Những lời này, làm cho những người trong quán cà phê đều ngây ngẩn cả người.
Không phải không thừa nhận, Lâm Tử Lam mắng chửi người không mang theo chữ thô tục, mà vẫn đủ làm cho người ta tức chết.
Sắc mặt Nhâm Nghiêu thay đổi, nhìn Lâm Tử Lam, "Cô là ai? Cô dám nói tôi như vậy, không muốn sống có đúng hay không?"
Lúc này, Lâm Tử Lam còn chưa mở miệng, Từ Từ đã mở miệng, "Tôi nghĩ, người không muốn sống là anh đó? Anh biết cô ấy là ai không?”
Nhâm Nghiêu nhìn Lâm Tử Lam, nhíu mày, mở miệng hỏi, "Ai! ?"
"Hôn thê của Mặc Thiếu Thiên!" Từ Từ một chữ một nói.
Nghe thế, sắc mặt của Nhâm Nghiêu cũng thay đổi.
Có thể nói, tên của Mặc Thiếu Thiên ở thành phố A, không người nào không biết.
Là người có chút thân phận, đều biết Mặc Thiếu Thiên.
Đối với Nhâm Nghiêu mà nói, tên Mặc Thiếu Thiên, ở nhà anh ta đã nghe vô số lần.
Sở dĩ giờ này khắc này, đang nghe đến tên Mặc Thiếu Thiên, Nhâm Nghiêu có điểm sửng sốt.
Lâm Tử Lam đứng ở phía sau, lôi kéo Cảnh Thần, mà Từ Từ ở phía trước to gan nói, Lâm Tử Lam cười.
Lúc này, Từ Từ nhìn Nhâm Nghiêu, "Thế nào? Không tin?"
Ánh mắt Nhâm Nghiêu đánh giá Từ Từ, lại nhìn Lâm Tử Lam một chút.
Lúc này, Từ Từ cũng lười lời giải thích, trực tiếp quay đầu lại nhìn Lâm Tử Lam, "Lâm Tử Lam, lấy điện thoại của cậu, gọi điện thoại cho Mặc Thiếu Thiên, nói có người đùa giỡn cậu!” Từ Từ nói.
Lâm Tử Lam, "..."
"Người người đều biết Mặc Thiếu Thiên rất quan tâm vợ, về phần sau khi biết phát sinh chuyện gì, cũng không biết!?”Từ Từ vừa lầm bầm lầu bầu nói, đi sang một nắm tay Lâm Tử Lam.
Nhâm Nghiêu vừa nghe, nếu như chuyện này thực sự đến tai Mặc Thiếu Thiên, chỉ sợ mọi chuyện không thể cứu vãn.
Nhìn dáng vẻ Lâm Tử Lam, thật sự có vài phần quen mắt, nghĩ đến chuyện của Mặc Thiếu Thiên thời gian trước, hình như chính là cô ta!
Nghĩ tới đây, thật sự Nhâm Nghiêu có vài phần khẩn trương.
"Thật!" Nhâm Nghiêu cắt một tiếng, "Người điên, không chấp nhặt với các người!” Nói xong, Nhâm Nghiêu khoát tay muốn đi.
Thế nhưng đi được vài bước, Cảnh Thần ở phía sau gọi anh ta lại.
"Chờ một chút!"
Lúc này, Nhâm Nghiêu dừng bước ngẩn ra, lập tức quay đầu lại nhìn bọn họ, "Làm gì?"
"Phiền anh đem ly cà phê vừa rồi, thanh toán!" Cảnh Thần một chữ một nói.
Nhâm Nghiêu sửng sốt, nhưng là không có cách nào, chỉ có thể đi trở lại, người phục vụ vừa lúc đi tới tính tiền.
"Tổng cộng một trăm tám mươi !"
Nhâm Nghiêu trực tiếp móc ví ra, "Cà thẻ!"
"Tốt, tiên sinh ngài chờ một chút!"
"Chờ một chút!" Lúc này, Cảnh Thần đi tới, trực tiếp từ túi trong bao ra năm mươi đồng tiền, đặt ở trong tay nhân viên phục vụ, "Giá năm mươi đồng tiền cà phê của tôi, còn lại của anh ta!?” Nói xong, Cảnh Thần đem tiền thả đi, nhìn cũng không nhìn Nhâm Nghiêu, xoay người đi ra ngoài.
|
Chương 446: Cảnh Thần Múa Cột Từ Từ cùng Lâm Tử Lam liếc mắt nhìn nhau, giờ này khắc này, Từ Từ hận không thể huýt sáo cho Nhâm Nghiêu nghe một chút.
Xoay người, ba người đi ra ngoài.
"Cảnh Thần, cậu quá được!" Từ Từ đi theo, nhịn không được ca ngợi.
Khóe miệng Cảnh Thần gợi lên một nụ cười khổ.
Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn cô, "Thế nào? Cậu không sao chứ?"
Cảnh Thần lắc đầu, "Lâm Tử Lam, vừa rồi cám ơn cậu!"
"Không phải khách khí?"
Cảnh Thần lắc đầu.
Từ Từ nhìn tình huống không thích hợp, nhìn thoáng qua Lâm Tử Lam, ý Lâm Tử Lam bảo, chờ một hồi rồi nói, Từ Từ cũng hiểu tình huống, không hỏi.
Lúc này, Cảnh Thần đi từ từ, nhìn bầu trời, dĩ nhiên không nói ra được lời nào, trong lòng cảm thấy khó chịu.
Từ Từ cùng Lâm Tử Lam nhìn, cũng đều vô cùng lo lắng.
Lâm Tử Lam kể tóm lược đơn giản cho Từ Từ nghe, Từ Từ mới hiểu được tình huống.
Suy nghĩ một chút, Từ Từ đi lên, ôm cổ Cảnh Thần, "Cảnh Thần, có muốn đi uống một chén hay không?"
Nói lên cái này, Cảnh Thần nhìn Từ Từ.
Từ Từ nhàn nhạt phun ra, "Vì gặp phải người đàn ông ghê tởm như vậy, cần phải rửa sạch, đi bar uống một chén!”
Lúc này, Cảnh Thần nhìn về phía Lâm Tử Lam, ý tứ, muốn cô đi.
Nhìn hai cô ấy đã quyết định, Lâm Tử Lam nào dám chối từ, đi tới nhìn bọn họ, "Chỉ có thể liều mình bồi hai người!"
Chẳng lẽ muốn bỏ lại hai người bọn họ trở về sao?
Nghe được Lâm Tử Lam nói, Từ Từ nở nụ cười, "Còn chờ cái gì, đi thôi!"
"Lâm Tử Lam, tớ lái xe!"
"Được!"
"Tớ muốn lái xe thể thao số lượng có hạn của Mặc Thiếu Thiên!"
Lâm Tử Lam trực tiếp ném chìa khóa cho cô.
"Tuyệt, lái cái xe này, đèn xanh đèn đỏ cũng không sợ!"
Lâm Tử Lam, "..."
Bên trong quầy rượu, âm nhạc rất lớn, đèn đỏ xanh, khắp nơi đều rất hài hòa tiết tấu.
Trước quầy bar, ba người phụ nữ xinh đẹp ngồi chung một chỗ uống, đã trở thành tiêu điểm cho những người xung quanh.
Không ít người bắt đầu đến gần, đều bị Từ Từ ngăn cản trở lại.
Từ Từ vốn là muốn Cảnh Thần tới nơi này buông lỏng một chút, thế nhưng không nghĩ tới Cảnh Thần thực sự uống nhiều như vậy.
Từ Từ là người năng động, nghe âm thanh trong quán bar, cũng muốn náo một chút.
Nhìn hai người không ngừng cụng ly, vô luận Lâm Tử Lam nói như thế nào, đều không ngăn cản được hai người, không có biện pháp, Lâm Tử Lam cũng không ngăn cản.
Dù sao Từ Từ uống ngàn ly không say, Lâm Tử Lam không cản Từ Từ, chỉ là nhìn Cảnh Thần, Lâm Tử Lam nhíu mày một cái, gọi một ly rượu, từ từ uống.
"Cảnh Thần, có muốn khiêu vũ hay không?" Từ Từ nhìn Cảnh Thần hỏi.
"Khiêu vũ ?" Giờ này khắc này, Cảnh Thần đã uống không ít, nhìn quán bar trước mặt, không ít người đang khiêu vũ , khóe miệng Cảnh Thần gợi lên một nụ cười, gương mặt hơi đỏ ửng, thoạt nhìn, hết sức thanh thuần, khả ái.
"Tốt, tớ thế nhưng học qua!"
“Cậu học qua khiêu vũ?" Từ Từ kinh ngạc hỏi.
"Múa cột, đi thôi!" Nói xong, Từ Từ cùng Cảnh Thần hai người nhảy vào trong đám người.
Lâm Tử Lam ngồi ở chỗ kia, đơn giản cũng để cho bọn họ tùy ý phát tiết, xoay người, ngồi ở quầy bar, vừa uống rượu, vừa nhìn các cô.
Lúc này, sân khấu biến đổi một chút, rất nhanh, âm nhạc thay đổi.
Một giây kế tiếp, chỉ nhìn thấy trên sân khấu xuất hiện hai người.
Một người có thể là người của quầy rượu, mà người còn lại là Cảnh Thần.
Lúc này, tóc Cảnh Thần rối tung, áo khoác mặc ngoài cũng cởi bỏ, xương quai xanh lộ ra, cô uống qua rượu, mê man như một con mèo nhỏ, mị hoặc mê người.
Cứ như vậy đứng ở trên sân khấu, có một loại phong tình không nói ra được.
Lâm Tử Lam nhìn, thật giống như thấy một Cảnh Thần hoàn toàn khác.
Quá đẹp!
Lâm Tử Lam nhìn, có chút hâm mộ.
Lúc này, âm nhạc biến đổi, vang lên.
Mà hai người trên sân khấu, cũng tùy thời bắt đầu nhảy.
Màn múa cột nóng bỏng.
Động tác của hai người, không có sai biệt, nhảy rất gợi cảm, kích tình mãnh liệt.
Thời điểm bọn họ nhảy, phía dưới âm thanh hò hét vang lên, thiếu chút nữa phá hỏng cả quầy rượu.
Từ Từ ở phía dưới nhìn, không nghĩ tới Cảnh Thần còn có thể múa cột nóng bỏng như vậy.
Chân kia, thắt lưng, tư thế khêu gợi, đều gợi cảm như vậy, giống như, cô đang giải phóng cái gì!
Giờ khắc này tuyệt đối không giống với Lam Cảnh Thần bình thường!
Từ Từ cũng nhìn đến mất hồn.
Cả quầy rượu cũng loạn lên rồi.
Mà một nửa kia.
Trần Mặc vừa đi vào, phát hiện người ở phía trên khiêu vũ chính là Cảnh Thần.
Một khắc kia, anh cũng ngây ngẩn cả người.
Đứng ở nơi đó, nhìn Cảnh Thần gợi cảm trên sân khấu, một khắc kia, anh cảm giác mình nhìn lầm người.
Thế nhưng anh không có nhìn lầm.
Người phụ nữ kia, có hóa thành tro, anh cũng sẽ không nhìn nhầm.
Lúc này, khóe miệng Cảnh Thần mang một nụ cười cao ngạo, mị hoặc người khác, chân sau quấn trên cây cột, tư thế thập phần gợi cảm.
Đúng lúc này, phía dưới một trận hoan hô.
Thậm chí huýt sáo cũng có.
Trần Mặc nhìn, sắc mặt hơi đen lại.
Người phụ nữ này không phải đi xem mắt sao?
Tại sao lại ở chỗ này?
Thấy bao nhiêu người đều nhìn chằm chằm người phụ nữ phía trên, thế nhưng cô lại hồn nhiên chẳng biết, một khắc kia, lòng của Trần Mặc kịch liệt nhảy lên vài cái, trực tiếp đi qua.
Mà lúc này, màn múa cột cũng kết thúc, Cảnh Thần dừng hình ảnh làm một tư thế.
Một giây kế tiếp, Trần Mặc trực tiếp đi tới, kéo Cảnh Thần lại, trực tiếp kéo cô đi xuống.
Nhất thời, người phía dưới đều nhìn lại, các loại thanh âm truyền đến, thậm chí có người hô muốn trở lại.
Từ Từ cùng Lâm Tử Lam cũng sửng sờ, từ bên kia nhìn lại.
Mà lúc thấy Trần Mặc, Lâm Tử Lam nhíu mày, yên tâm, nhưng không yên lòng.
Lâm Tử Lam đi tới, Từ Từ nhìn Trần Mặc, "Cô ấy không phải cái kia..."
"Đi ra ngoài trước!" Nói xong, Lâm Tử Lam cùng Từ Từ đều đi theo ra ngoài.
Trần Mặc lôi kéo Cảnh Thần đi ra bên ngoài.
Buổi tối, gió thổi lên có một chút lạnh.
Thế nhưng giờ này khắc này, Cảnh Thần hoàn toàn không cảm thấy, vừa khiêu vũ rất vui vẻ, cũng rất nóng.
"Anh, buông..." Đi ra bên ngoài, Cảnh Thần giãy dụa muốn thoát khỏi Trần Mặc.
Trần Mặc buông tay, nhìn Cảnh Thần, có chút tức giận, "Lam Cảnh Thần, em có biết em đang làm gì hay không?”
Nghe được tiếng nói, Cảnh Thần từ từ ngẩng đầu nhìn Trần Mặc, sắc mặt ửng đỏ, ánh mắt mông lung, nhìn Trần Mặc, "Anh, anh biết tôi sao?"
Một câu nói, làm cho Trần Mặc càng nổi giận.
Chết tiệt.
Nhìn dáng vẻ này cũng biết là cô uống say.
Hơn nữa còn uống không ít.
"Lam Cảnh Thần, em nhìn anh!" Lúc này, Trần Mặc nắm lấy vai Cảnh Thần, cố định ở bả vai của cô, ép cô nhìn mình.
Cảnh Thần nhìn Trần Mặc, bởi vì uống rượu, thoạt nhìn có chút khó chịu.
"Chết tiệt!" Trần Mặc có chút tức giận, lập tức cởi áo khoác của mình, khoác ở trên người của Cảnh Thần.
Cảm giác được trên người ấm áp, Cảnh Thần nghiêng đầu nhìn y phục trên người mình, sau đó hướng về phía Trần Mặc cười, "Cảm ơn!"
Vẻ mặt hồng hồng, đôi mắt mông lung, đôi môi đỏ mọng, thoạt nhìn khả ái, mê người.
Làm cho người khác có loại xúc động muốn hôn xuống.
Thế nhưng, làm cho vừa tức vừa bất đắc dĩ.
“Lam Cảnh Thần, em có thể tỉnh táo lại được không, em có biết anh là ai hay không!?” Trần Mặc nhìn Cảnh Thần hỏi.
Nhìn Trần Mặc, Cảnh Thần nhìn rất chăm chú, mắt mở thật to, nhìn đủ mấy giây, Cảnh Thần lắc đầu, "Không biết!"
Một khắc kia, Trần Mặc tức giận.
"Lam Cảnh Thần!" Trần Mặc hô một tiếng, làm sao có thể uống thành cái bộ dạng này!
Lúc Trần Mặc tức giận, Lâm Tử Lam từ bên trong đi ra.
"Anh không cần rống cô ấy, tối hôm nay cô ấy uống rất nhiều!"Lâm Tử Lam nhàn nhạt nói.
Nghe được lời Lâm Tử Lam nói, Trần Mặc nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn cô, lúc này, Từ Từ cùng Lâm Tử Lam đều từ bên trong đi ra.
Trần Mặc nhíu mày, "Tại sao có thể như vậy? Cô ấy không phải ở..." Nói được phân nửa, dừng lại.
Ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Tử Lam, anh biết Lâm Tử Lam hiểu.
Lâm Tử Lam hiểu, cũng đã mở miệng, nói chuyện tối hôm nay.
Nghe thế, Trần Mặc mày nhăn lại, nắm tay thật chặt.
Hận không thể tìm được người đàn ông kia hung hăng đánh cho một trận.
"Người cặn bã!" Trần Mặc cắn răng nghiến lợi nói.
Sớm biết, anh đã đến.
Cũng bởi vì cô muốn đi xem mắt, anh không muốn quấy rầy cuộc sống của cô, mới tới đây, không nghĩ tới đây lại gặp cô!
Nghe được Trần Mặc nói, lúc này Từ Từ ở một bên mở miệng, "Anh cũng không khá hơn chút nào!"
Một câu nói, Trần Mặc nhìn về phía Từ Từ.
Từ Từ cũng không sợ, trái lại nhìn thẳng anh, "Thế nào? Tôi nói không phải sao?"
"Cảnh Thần vì sao say như vậy, tôi nghĩ không cần tôi nói ra!" Từ Từ lạnh lùng mở miệng, có cái gì khó chịu nói hết ra.
Lâm Tử Lam cũng không ngăn cản, nhìn Trần Mặc, Trần Mặc cũng không có tức giận, kỳ thực, Từ Từ nói không sai.
Chỉ là nhiều chuyện, không phải đơn giản như vậy!
Nhìn Cảnh Thần, Trần Mặc nhìn Lâm Tử Lam, "Tôi muốn nhờ cô một việc?"
Kỳ thực, không cần anh mở miệng,Lâm Tử Lam cũng biết chuyện gì, "Tôi biết, anh chiếu cố tốt cô ấy!"
Quả nhiên, Trần Mặc gật đầu, "Ừ, tôi biết, tôi sẽ!" Trần Mặc nói.
Lúc này, anh nhìn Cảnh Thần, "Theo anh lên xe!"
"Này, anh làm gì! ?" Lúc này, Từ Từ bắt đầu ngăn cản, Lâm Tử Lam giữ cô lại, hướng cô lắc đầu.
"Thế nhưng anh..."
"Cậu cũng nhìn ra, Cảnh Thần khó chịu như vậy là vì anh ta!" Lâm Tử Lam nói.
Một câu nói, Từ Từ còn có thể nói cái gì!
Có đôi khi, biết rõ là một loại thương tổn, thế nhưng vẫn không tự chủ được như thiêu thân lao đầu vào lửa...
"Được rồi, cậu cũng uống không ít, tớ đưa cậu trở về!"
"Không cần, tớ tự gọi xe là được rồi!"
"Thế nhưng cậu uống rất nhiều!" Lâm Tử Lam nói.
"Thực sự..." Từ Từ còn muốn nói điều gì, lúc này, cô vừa nghiêng đầu, liền thấy một cái bóng dáng từ bên kia đi tới, khi nhìn đến, Từ Từ sửng sốt, nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn Lâm Tử Lam, "Cái kia Tử Lam, trước tớ không thèm nói với cậu nữa, tớ có chút việc đi trước, cậu trở về cẩn thận một chút......” Nói xong, Từ Từ lập tức chạy đến ven đường, ngăn cản một chiếc tắc xi.
Lâm Tử Lam đứng ở nơi đó, nhìn bóng dáng tắc xi biến mất, có chút bất đắc dĩ.
Cô ấy đang theo dõi người ta sao?
Khóe miệng Lâm Tử Lam gợi lên một nụ cười bất đắc dĩ.
|
Chương 447: Bởi Vì Là Em Đúng lúc này, điện thoại di động của Lâm Tử Lam vang lên.
"Sao em vẫn chưa về! ?" Mặc Thiếu Thiên lo lắng hỏi.
"Lập tức trở về!"
"Thế nào? Không xảy ra chuyện gì chứ?" Mặc Thiếu Thiên hỏi.
"Không, không có!" Lâm Tử Lam nói, từ lúc cô đi ra ngoài, cứ cố định mười phút Mặc Thiếu Thiên lại gọi một cú điện thoại, một giây cũng không sai.
"Có cần anh đến đón em không! ?" Mặc Thiếu Thiên hỏi, tiếng nói tràn ngập lo lắng.
Lâm Tử Lam mở cửa xe ngồi xuống, đeo giây nịt an toàn, "Mặc tổng, em còn chưa cần nuông chiều đến mức độ đấy, năm phút nữa về đến nhà, chờ em!?” Lâm Tử Lam nói.
"Năm phút đồng hồ? Bây giờ em ở đâu?" Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Lâm Tử Lam suy nghĩ một chút, mở miệng, “Quán bar năm đó!"
Trước đây cô hay cùng Mặc Thiếu Thiên tới quán bar này.
Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, "Em từ quán bar chạy như bay trở về sao?" Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Biết lái xe, cũng không cần phải chạy như thế.
Nghe được Mặc Thiếu Thiên nói, Lâm Tử Lam bất đắc dĩ lắc đầu, "Được rồi, không nói nữa, năm phút đồng hồ về đến nhà..." Nói xong, Lâm Tử Lam không đợi Mặc Thiếu Thiên nói cái gì, trực tiếp cúp điện thoại.
Điện thoại di động trực tiếp ném ở một bên, Lâm Tử Lam khởi động xe, trực tiếp lái trở về.
Mặc Thiếu Thiên cầm điện thoại di động, nghe bên trong truyền ra âm thanh tút tút, phiền muộn đến cực điểm.
Dám tắt điện thoại của anh, trở về sẽ xử cô.
Bên kia.
Trần Mặc lái xe, Cảnh Thần ngồi ghế cạnh tài xế, bởi vì uống quá nhiều, thoạt nhìn có chút khó chịu.
Trần Mặc vừa lái xe, vừa nhìn Cảnh Thần, nhăn mày.
Hiện tại hận không thể lái xe chạy như bay, thoáng cái lái về đến nhà, nhưng lái quá nhanh, Cảnh Thần càng khó chịu, vậy nên, anh vẫn duy trì tốc độ bình thường.
Đúng lúc này, Trần Mặc thấy cửa hàng tiện lợi trước mặt, không nói hai lời trực tiếp lái tới, sau khi xuống xe, Trần Mặc đi vào bên trong.
Cảnh Thần ngồi ghế cạnh tài xế, cả người khó chịu không thôi, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Mấy phút sau, Trần Mặc từ bên trong đi ra, trong tay cầm một túi lớn.
Thấy Cảnh Thần ngẻo đầu ngủ, hơn nữa dáng vẻ rất khó chịu, Trần Mặc tiến tới nhìn cô, "Cảnh Thần, em thế nào..."
Nghe được âm thanh, Cảnh Thần từ từ mở mắt, khi nhìn đến Trần Mặc, Cảnh Thần bỗng nhiên nhíu mày, "Tại sao là anh! ?"
"Là anh!" Trần Mặc nói.
"Em uống say!"
Nghe thế, Cảnh Thần nhìn cái áo đang đắp trên người mình, muốn đứng lên.
Trần Mặc thấy cô cử động, "Em muốn làm gì! ?"
"Tôi muốn xuống xe!"
“Em uống say!" Trần Mặc lặp lại lần nữa.
"Với anh không quan hệ!" Cảnh Thần nói, cô xốc áo khoác của Trần Mặc lên muốn xuống xe, thế nhưng cửa xe lại bị Trần Mặc khóa chặt.
Cảnh Thần mở hai cái, cửa không có mở, “Mở cửa!?”Cảnh Thần nóng nảy nói.
Mặc dù nhức đầu muốn chết, thế nhưng cô cũng không cần đơn độc cùng người đàn ông này ở một chỗ!
Nhìn dáng vẻ Cảnh Thần, Trần Mặc nhíu mày, cũng không có cùng cô tranh chấp, mà là trực tiếp mở miệng, "Anh đưa em về nhà!"
"Không cần, tôi tự về được!" Cảnh Thần cố chấp nói.
Trần Mặc mặc kệ cô, khởi động xe muốn đi.
Nhìn cử động của anh, Cảnh Thần có chút tức giận, "Trần Mặc, anh thả tôi xuống, thả tôi xuống, anh dựa vào cái gì mà quản tôi, thả tôi xuống!”Cảnh Thần hô.
Trần Mặc vừa lái xe, nghe được lời Cảnh Thần nói, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, "Chờ em an toàn, anh sẽ để cho em đi!"
"Tôi rất an toàn, không cần anh quan tâm, huống hồ, tôi xảy ra chuyện gì, cùng anh không có quan hệ!” Cảnh Thần hét lên.
Thế nhưng Trần Mặc giống như là không có nghe được, tiếp tục lái xe.
Nhìn dáng vẻ của anh, Cảnh Thần có loại xúc động muốn giết người, "Trần Mặc, thả tôi xuống!"
Trần Mặc tiếp tục lái xe, không nói lời nào.
Lúc này, Cảnh Thần nhào tới, quay đầu cắn cánh tay Trần Mặc.
Trần Mặc nhíu mày một cái, một tiếng cũng không có phát ra ngoài, Cảnh Thần cắn, hung hăng cắn, nhưng khi nhìn Trần Mặc, ngay cả một câu nói anh ta cũng không có nói.
Một khắc kia, lòng của Cảnh Thần khó chịu không nói ra được.
Nhưng mà, một giây kế tiếp, Cảnh Thần bỗng nhiên cảm giác được trong dạ dày một trận khó chịu, Cảnh Thần bỗng nhiên buông lỏng Trần Mặc, buồn nôn, cái gì cũng đều phun hết ra.
Lúc này, Trần Mặc thấy cô khó chịu, lập tức ngừng xe, "Em thế nào?"
Cảnh Thần lắc đầu, "Thật là khó chịu..."
"Em ngồi xuống, không nên lộn xộn nữa!" Nói xong, Trần Mặc đỡ cô ngồi xuống, ngồi ở chỗ kia, thắt lại dây an toàn, khoác lại áo khoác, lái xe nhanh trở về.
Cảnh Thần phải dựa vào ghế, rất khó chịu, giờ này khắc này, cũng lười cùng anh cãi cọ cái gì, để cô hưởng thụ thời khắc bọn họ ở chung với nhau một chút!
Nghĩ tới đây, Cảnh Thần nhắm hai mắt lại...
Đến nhà Cảnh Thần, Trần Mặc không nói hai lời, trực tiếp đi qua ôm lấy cô, đi lên lầu.
Tới cửa, Trần Mặc tìm chìa khóa nhà Cảnh Thần, mở cửa trực tiếp đi vào.
Đặt cô nằm ở trên giường, Trần Mặc đi tìm cái chén, pha nước giải rượu.
Đi tới bên giường, nhìn Cảnh Thần, cô nằm ở trên giường, tóc đen ở trên giường, khóe mắt có chút ướt át.
Trần Mặc nhíu mày, vốn là muốn để cho cô hạnh phúc, thế nhưng không nghĩ tới dĩ nhiên sẽ biến thành cái dạng này, hơn nữa, say thành cái dạng này!
Ánh mắt Trần Mặc ánh mắt, tràn đầy hối hận, tay, nhẹ nhàng phất qua tóc của cô, nhẹ nhàng gọi cô, "Cảnh Thần, Cảnh Thần..."
Cảnh Thần mới vừa ngủ, mơ mơ màng màng, đầu cũng rất đau, thế nhưng nghe được tiếng nói, cô từ từ mở mắt.
Trong tay Trần Mặc bưng thuốc, từ từ nhìn cô, "Cái này là nước giải rượu, uống đi!”
Thấy Trần Mặc thâm tình, trong tay quả nhiên có cái chén, Cảnh Thần mới chậm rãi tỉnh táo lại.
"Anh đi đi!" Cảnh Thần mở miệng.
Trần Mặc nhíu mày, không nghĩ tới cô mở miệng câu nói đầu tiên là đuổi anh đi.
Lúc này, Trần Mặc nhìn cô, "Anh sẽ không đi!"
"Vì sao? Vì sao không đi?" Cảnh Thần nhìn anh hỏi, thanh âm có chút tức giận.
Trần Mặc không có trực tiếp trả lời cô, mà là nhìn cô, "Uống cái này, nếu không em sẽ rất nhức đầu, không tốt cho thân thể!?” Trần Mặc rất ôn nhu nói.
"Tôi sẽ không uống, mời lập tức đi!" Cảnh Thần nói, quay mặt chỗ khác, không muốn nhìn anh.
Cảnh Thần bình thường thoạt nhìn rất vui vẻ, chuyện gì đều không để ở trong lòng, thế nhưng Trần Mặc biết, cô rất cố chấp.
Chỉ cần chuyện cô cần làm, thế nào cũng sẽ không thay đổi.
Lúc này, Trần Mặc cũng không nói nữa, trực tiếp quay mặt cô qua, muốn rót vào miệng cô.
Cảnh Thần thế nào cũng không nghĩ tới Trần Mặc làm như vậy, cảm giác được ý đồ của anh thì, Cảnh Thần giùng giằng, bỗng nhiên đẩy anh ra, Trần Mặc nắm chặt, cái chén ba một tiếng rơi trên mặt đất.
May là trên mặt đất có dải thảm, cái chén không có vỡ, thế nhưng Trần Mặc lại nổi giận.
Cảnh Thần nhìn anh, cũng tức giận hô, " Được rồi Trần Mặc, anh cho anh là ai? Anh dựa vào cái gì mà quản tôi?” Cảnh Thần nhìn anh hét lớn, thế nhưng vành mắt lại đỏ lên.
Trần Mặc cũng nhìn cô, thoạt nhìn rất tức giận, trên trán lộ ra gân xanh, "Lam Cảnh Thần, em làm như vậy, là vì muốn anh lo lắng sao?"
"Lo lắng? Tôi tại sao phải muốn anh lo lắng?” Cảnh Thần nhìn Trần Mặc hỏi, "Trần Mặc, anh dựa vào cái gì mà quản tôi! ?"
Trần Mặc thẳng tắp nhìn chằm chằm cô, "Bởi vì anh đã cướp đi đêm đầu tiên của em!" Trần Mặc một chữ một nói.
Nghe nói như thế, Cảnh Thần đầu tiên là sửng sốt, lập tức nở nụ cười, "Đêm đầu tiên? Ha ha, đừng nói giỡn!" Nói xong, khóe miệng Cảnh Thần gợi lên một nụ cười châm chọc.
"Trần Mặc, không cần nói cho tôi, anh coi đêm hôm đó thành chuyện gì to tát, chúng ta đều trưởng thành rồi, đều là anh tình tôi nguyện, chơi đùa xong, anh làm vậy chẳng có ý nghĩa gì!”
Nhìn khóe miệng cô nở nụ cười châm chọc, lòng của Trần Mặc giống như bị cái gì hung hăng đập một quyền, vừa đau vừa buồn bực, làm cho không người nào có thể thở nổi.
Anh hận không thể hung hăng đặt cô ở dưới thân, hung hăng giáo huấn cô.
Lúc này, Trần Mặc nhìn Cảnh Thần, hồi lâu, anh mở miệng, "Em nói là sự thật sao?"
"Thật!" Cảnh Thần cũng nhìn anh một chữ một nói.
Anh phải kết hôn rồi, còn hỏi cô có phải thật vậy hay không, anh không cảm thấy buồn cười sao?
"Được, em uống xong, anh sẽ đi!?” Trần Mặc nhìn Lam Cảnh Thần nói.
Nghe thế, Cảnh Thần càng thêm buồn cười, "Tôi sẽ không uống!"
Chỉ cần là của anh, cô cũng sẽ không đụng vào.
Nhìn dáng vẻ Cảnh Thần cố chấp, một giây kế tiếp, Trần Mặc không nói hai lời, cầm chén muốn đút cho cô, lúc này, Cảnh Thần giống như biết được, giùng giằng, "Trần Mặc, anh buông, buông... Tôi nói, tôi không uống..."
Nhìn cô không ngừng giãy dụa, nước đổ ra không ít, nhưng căn bản cũng không có đút tới trong miệng cô.
Trần Mặc rất tức giận, một giây kế tiếp, anh cầm chén đưa vào miệng mình, uống một hớp lớn, bỏ chén sang một bên, hướng môi Cảnh Thần dán tới.
Phương thức mớm thuốc như vậy, Cảnh Thần bất ngờ.
Trần Mặc ôm lấy cả người cô, quay môi của cô dán tới, cạy miệng của cô ra, trực tiếp đẩy thuốc qua cho cô.
Coi như Cảnh Thần muốn nhổ ra, Trần Mặc cũng không cho cô cơ hội, sẽ không có buông cô ra, cưỡng chế cô nuốt xuống.
Cảnh Thần đấm anh, đá anh, thế nhưng đều không có tác dụng, Trần Mặc dán vào môi của cô, lúc cảm giác được cô nuốt xuống, ngược lại hôn sâu môi của cô.
Cảnh Thần nằm ở trên giường, Trần Mặc cứ như vậy ở trên người của cô, hôn môi cô, mặc kệ Cảnh Thần giãy giụa như thế nào, đá anh, anh cũng không có buông cô ra.
Nụ hôn này.
Anh suy nghĩ thật lâu, hiện tại bắt được, anh làm sao đơn giản buông ra?
Anh cứ như vậy triền miên hôn môi của cô, động tác không bá đạo, rất ôn nhu, thế nhưng lại là lời khẳng định nhẹ nhàng, vô luận Cảnh Thần nghĩ đẩy ra thế nào cũng không có cách.
Dần dần, ở dưới nụ hôn của anh, Cảnh Thần không đẩy ra, không giãy giụa, tùy ý anh hôn, người đã rơi vào tay giặc, nhưng là tâm của cô, giống như cũng bị cướp mất...
|
Chương 448: Phương Thức Ghen Bất Đồng Với Người Khác Cảm giác được Cảnh Thần dần dần thả lỏng, hơn nữa, cũng theo mình, trong lòng Trần Mặc không nói ra được kích động.
Từ lần hôm đó đến nay, lần đầu tiên cô không có cự tuyệt anh!
Trần Mặc thận trọng hôn cô, càng hôn càng sâu, thậm chí không thể bỏ cô vào trong lòng bàn tay để yêu thương.
Cảnh Thần cũng không có cự tuyệt, đầu có cảm giác đau, cảm giác nói không ra lời, cảm giác được người đàn ông bên người, cô rất muốn đẩy anh ra, thế nhưng lại cảm thấy an tâm, thỏa mái...
Lúc này, Trần Mặc hôn cô, lưu luyến không rời, tay nhẹ nhàng lướt nhẹ qua tóc cô, đôi mắt tràn ngập lo lắng, "Thế nào? Có thấy khá hơn chút nào không?" Anh hỏi.
Cảnh Thần nằm ở nơi đó, nghe được lời anh nói, từ từ mở mắt, nhìn Trần Mặc, lúc này mới hoảng hốt, nghĩ đến chuyện vừa cùng cô hôn môi, Cảnh Thần hối hận không thôi.
Cô nhìn anh, "Anh biết tôi là ai không?"
Trần Mặc nhíu mày, "Có ý gì?"
Cảnh Thần nhìn Trần Mặc, "Tôi là Lam Cảnh Thần, không phải Lăng Nhược vị hôn thê của anh!”
Nghe lời này, Trần Mặc biến sắc.
"Ý của em, anh coi em thành cô ấy?”
"Không phải sao? Trần Mặc, đừng quên, anh lập tức sẽ đính hôn, muốn chơi tình một đêm, anh đi tìm phụ nữ khác, sao lại trêu chọc tôi!” Cảnh Thần nhìn Trần Mặc rất tức giận nói.
Nghe những lời này, sắc mặt Trần Mặc càng đen hơn.
"Lam Cảnh Thần! ! !" Anh tức giận hét lên tên cô.
Cảnh Thần nằm ở nơi đó, khóe miệng nở nụ cười, "Hay là, anh chỉ thích chơi cùng tôi?” Nói xong, khóe miệng cô gợi lên một nụ cười châm chọc.
Nhìn dáng vẻ Cảnh Thần, Trần Mặc nhíu mày, lấy tay giữ cố định mặt của cô, "Em lập lại lần nữa!"
Nghe thế, Cảnh Thần nhìn anh, "Không phải sao, Trần Mặc, tôi hiện tại chẳng thích đùa với anh, Lam Cảnh Thần tôi dù xấu như thế nào, thì tôi cũng có một nguyên tắc, không chơi cùng người đã kết hôn, có bạn gái, vậy nên, cách xa tôi một chút!?”
Nghe Cảnh Thần nói, ánh mắt Trần Mặc thâm sâu nhìn cô, hai tay nắm lại.
"Đó là những lời thật lòng của em sao?" Trần Mặc nhìn cô một chữ một hỏi.
Nghe được lời của anh, khóe miệng Cảnh Thần gọi lên nụ cười, “Anh nghĩ rằng tôi đang đùa giỡn với anh sao? Trần Mặc, anh cũng đừng đánh giá cao mình, không nên dùng câu nói kia hạn chế tôi, tôi căn bản không quan tâm, hiện tại, cút nhanh về bên cạnh vị hôn thê của anh!” Cảnh Thần nhìn anh một chữ một nói.
Nhưng mà, ánh mắt Trần Mặc hung hăng nhìn chằm chằm cô, cuối cùng, tức giận đầu hàng, Trần Mặc đứng lên.
"Được, hiện tại anh chạy về bên cạnh cô ấy!" Nói xong, Trần Mặc xoay người đi.
"Phanh" một tiếng.
Cửa bị đóng lại.
Trong phòng, hoàn toàn yên tĩnh.
Cảnh Thần ngồi ở trên giường, nghe bốn phía đều yên lặng, ngực cảm thấy rất khó chịu.
Thật lâu, hành lang cũng không có âm thanh.
Anh đi.
Đi thật!
Nghĩ tới đây, Cảnh Thần không rõ cảm giác ủy khuất, khó chịu.
Nước mắt càng không chút kiêng kỵ rơi xuống.
Tại sao phải biến thành như vậy?
Vì sao?
Cảnh Thần càng nghĩ đầu càng đau nhức.
Vì vậy, cả người cô ngã xuống giường, cuộn chăn, ngay cả là tháng mười, thế nhưng cô lại cảm thấy rất lạnh rất lạnh...
Lâm Tử Lam vừa về đến nhà, đã bị Mặc Thiếu Thiên bắt lại.
Lâm Tử Lam nhìn anh, có chút buồn cười, "Anh làm gì?"
"Bỏ chồng của mình ở nhà, một mình đi quán bar, Lâm Tử Lam, em không cảm thấy thân phận bị hoán đổi sao?" Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam nói.
Nói lên cái này, Lâm Tử Lam nhíu mày, "Có sao? Em thấy vô cùng tốt!"
"Hơn nữa, bảo bối ở nhà cùng anh không phải sao? !" Lâm Tử Lam nói.
"Bảo bối được Mặc lão đón đi rồi!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Từ khi Mặc lão tiếp nhận Hi Hi qua bên kia ở, hiện tại thỉnh thoảng đến đón Hi Hi đi, cho nên chỉ có anh ở nhà một mình!
Nghe thế, Lâm Tử Lam nhíu mày, "Vậy anh, ăn cơm chưa?"
"Em nói thử đi! ?" Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam một chữ một hỏi lại.
"Em làm sao biết!" Lâm Tử Lam nói.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, khóe miệng gợi lên một nụ cười âm trầm.
Nhìn anh cười, Lâm Tử Lam cảm giác được bất an, thông thường Mặc Thiếu Thiên cười như vậy, chứng minh, anh muốn bộc phát thú tính!
"Mặc Thiếu Thiên, anh nên thu hồi vẻ mặt hại nước hại dân của mình lại đi!” Lâm Tử Lam nói.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn chằm chằm Lâm Tử Lam, "Lâm Tử Lam, bây giờ em dám cúp điện thoại của anh!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam một chữ một nói.
Anh có thể nhìn thời gian, từ lúc cô cúp điện thoại đến bây giờ, thật là năm phút!
Hoàn toàn không sai một phút một giây.
Nói lên cái này, Lâm Tử Lam nhíu mày, có chút chột dạ, "Tín hiệu ở đó không tốt lắm!"
"Phải không?"
Lâm Tử Lam nghiêm trang gật đầu, "Đúng vậy!"
Mặc Thiếu Thiên nhìn chằm chằm Lâm Tử Lam, khóe miệng cười càng thêm thâm trầm.
"Xem ra, nên cho em một chút dạy dỗ!” Nói xong, Lâm Tử Lam còn không có phản ứng kịp, Mặc Thiếu Thiên trực tiếp ngồi xuống bế Lâm Tử Lam lên.
"Này, anh làm gì! ?" Lâm Tử Lam cả kinh, sợ đến mức vươn tay lên ôm lấy Mặc Thiếu Thiên.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, "Không ăn cơm, đương nhiên giờ phải ăn em rồi!”
Lâm Tử Lam, "..."
"Mặc Thiếu Thiên, cẩn thận dung túng quá độ!" Lâm Tử Lam nhìn anh nói.
Nghe thế, khóe miệng Mặc Thiếu Thiên gợi lên một cái cười chắc chắc, "Cái này em không cần phải lo lắng, lần sau chỉ cần một lần em về trễ, anh sẽ ăn em một lần!” Nói xong, Mặc Thiếu Thiên ôm Lâm Tử Lam vào phòng.
Bên trong gian phòng.
Mặc Thiếu Thiên đặt Lâm Tử Lam lên giường, bắt đầu kế hoạch trừng phạt của mình.
Lấy danh nghĩa là trừng phạt nhưng thật ra là thỏa mãn chính mình mà thôi!
Lúc này, Lâm Tử Lam nằm ở trên giường, bị Mặc Thiếu Thiên đè lên, "Được rồi được rồi, không nên náo loạn!" Lâm Tử Lam nói.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên ngẩng đầu nhìn cô, "Anh với em người nào náo loạn? Anh muốn trừng phạt em là thật!?”
"Thế nhưng, anh cũng phải chờ em nói hết đã chứ!" Lâm Tử Lam nói.
"Anh không muốn nghe!" Mặc Thiếu Thiên nói, một lòng muốn ăn Lâm Tử Lam.
“Em nhận sai, em nhận sai có được hay không......?”Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên nói, lập tức giơ tay đầu hàng.
Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên sửng sốt một chút, ngước mắt nhìn Lâm Tử Lam, khó có được cô nhận sai !
Nghiêm phạt, so với Lâm Tử Lam nhận sai giản đơn hơn nhiều!
Mặc Thiếu Thiên làm sao sẽ không quý trọng cơ hội này!
Nghĩ tới đây, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, "Em đã nhận lỗi, anh tạm ngừng trừng phạt, nhưng lát nữa sẽ trừng phạt!”
Lâm Tử Lam nằm ở trên giường, nghe Mặc Thiếu Thiên nói, coi như là giảm bớt lo lắng.
Lâm Tử Lam cũng gật đầu.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên tiến tới, trực tiếp nằm ở bên người Tử Lam, "Nói đi, có chuyện gì muốn nói với anh!”
Lâm Tử Lam gật đầu, quả thực, chuyện gì cũng không gạt được anh.
"Chuyện gì, nói đi!"
Lúc này, Lâm Tử Lam suy nghĩ một chút, đem chuyện tối hôm nay, đều nói cho Mặc Thiếu Thiên.
Nghe cái này, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, lập tức, khóe miệng gợi một nụ cười cười, anh nhìn Lâm Tử Lam, "Em nói giữa bọn họ có thể xảy ra chuyện gì?”
Nghe thế, Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Chuyện gì?"
"Tỷ như, bọn họ đã từng lên giường!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Lâm Tử Lam, "..."
Lâm Tử Lam đặc biệt không nói gì, "Đầu của anh chỉ có mấy thứ đó thôi sao?"
Nghe được câu này, Mặc Thiếu Thiên không có tức giận, trái lại nhíu mày nhìn cô, "Em không thể giải thích được đàn ông, từ kinh nghiệm nhiều năm của anh, giữa bọn họ chắc chắn đã xảy ra chuyện này!”Mặc Thiếu Thiên nói.
Lâm Tử Lam, "..."
Căn cứ vào kinh nghiệm nhiều năm của anh.
"Xem ra, kinh nghiệm của Mặc tổng thực sự phong phú!" Lâm Tử Lam nhịn không được châm chọc.
Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên lập tức nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn Lâm Tử Lam, "Thế nào? Ghen tị?"
"Em không có ăn giấm!" Lâm Tử Lam nói.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên lập tức xoay người nằm trên người LâmTử Lam, "Vừa nói sai, kỳ thực, anh không có kinh nghiệm gì, anh rất ngây thơ!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Lâm Tử Lam, "..."
Mặc Thiếu Thiên, anh còn có thể mặt dày đến thế sao?
Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn anh, nhịn không được mở miệng, "Mặc Thiếu Thiên, anh nên tích đức đi? Nói mình tinh khiết, sẽ làm cho những cô gái ở thành phố A làm sao mà chịu được!?" Lâm Tử Lam nhìn anh hỏi.
Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên cau mày, "Bọn họ làm sao chịu nổi, với anh chẳng có quan hệ! ?"
Lâm Tử Lam, "..."
"Anh có thể bớt vô sỉ được không!" Lâm Tử Lam nhịn không được nói.
Nghe được câu này, Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, khóe miệng gợi lên một nụ cười, "Lâm tiểu thư, anh đăc biệt muốn xem bộ dạng ghen tuông của em, thực sự là không giống người bình thường!”
Lâm Tử Lam cũng nhìn anh, bất đắc dĩ lắc đầu, "Vậy thì thật là đáng tiếc, đời này em không thích ăn chua!"
"Phải không?"
"Dạ!"
"Em xác định! ?"
"Đương nhiên!" Lâm Tử Lam nói.
Lúc này, khóe miệng Mặc Thiếu Thiên gợi lên một nụ cười, "Lâm tiểu thư, em nói lời này, có thật không, không hối hận chứ! ?"
"Đương nhiên không..."
Nói đến đây, Lâm Tử Lam nhìn ánh mắt của Mặc Thiếu Thiên, trong nháy mắt hiểu được Mặc Thiếu Thiên nói cái gì .
Lúc này, tay Mặc Thiếu Thiên đã bắt đầu ở trên người Lâm Tử Lam làm càn, "Đã như vậy, xem ra, thực sự anh phải cố gắng thu phục em một chút.... ..."
"Mặc Thiếu Thiên, anh vô sỉ!" Lâm Tử Lam nói.
"NONONO, Lâm tiểu thư, không nên phản bác lời của mình!" Nói xong, Mặc Thiếu Thiên bắt đầu cởi bỏ y phục Lâm Tử Lam.
Nhìn cử động Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam có chút dở khóc dở cười, vội vã ngăn cản anh, "Mặc Thiếu Thiên, em chưa nói chuyện chính!"
Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, "Anh cũng sẽ nói chuyện chính với em, anh muốn tặng quà cho em, không biết lúc nào có tin tức, trước khi chưa có tin tức, anh nhất định sẽ cố gắng......” Nói xong, Mặc Thiếu Thiên lập tức ngăn chặn miệng Lâm Tử Lam, mặc kệ cô kháng nghị thế nào.
Những lời của cô, nuốt xuống hết.
Bên trong gian phòng, một đêm triền miên...
|
Chương 449: Vị Hôn Thê Đến Thăm Ngày hôm sau.
Lâm Tử Lam vừa tới công ty, đi vào bộ phận thiết kế đã thấy Cảnh Thần ngồi ở chỗ kia làm việc.
Lâm Tử Lam đi tới, nhìn Cảnh Thần, "Cảnh Thần, thế nào? Cậu không sao chứ?"
Nghe được Lâm Tử Lam nói, Cảnh Thần mơ mơ màng màng ngẩng đầu, khi nhìn đến Lâm Tử Lam, thì lắc đầu, "Tớ không sao!"
Nhìn dáng vẻ Cảnh Thần buồn bã ỉu xìu, Lâm Tử Lam cau mày, "Thực sự không có chuyện gì sao? Ngày hôm qua Trần Mặc..."
"Lâm Tử Lam!" Lâm Tử Lam lời còn chưa nói hết, Cảnh Thần đã ngắt lời cô, sau đó mở miệng, "Ngày hôm qua chuyện gì cũng không có, đừng hỏi nữa, tránh cho người khác hiểu lầm!" Cảnh Thần nhìn Lâm Tử Lam mở miệng nói.
Lâm Tử Lam đứng ở nơi đó, nhìn dáng vẻ Cảnh Thần, cuối cùng không có nói gì, gật đầu, "Tớ biết rồi!"
Có lẽ, ngày hôm qua cả hai người không thoải mái.
Lâm Tử Lam vừa muốn trở lại vị trí của mình, xoay người, lại thấy Trần Mặc từ nơi khác đã đi tới.
Giống nhau, sắc mặt của Trần Mặc cũng không được khá lắm, Cảnh Thần khi nhìn đến Trần Mặc đi tới, giống như không thấy được, trực tiếp ngồi xuống, vùi đầu bắt đầu công việc.
Trần Mặc dừng lại một chút, nhìn về phía Lâm Tử Lam, ánh mắt ý bảo lên tiếng chào hỏi, rồi đi thẳng đến phòng làm việc.
Lâm Tử Lam đứng ở nơi đó, hai người kia là thế nào?
Tình huống còn tệ hơn trước kia?
Lẽ nào, hai người ngày hôm qua lại xảy ra chuyện gì?
Lâm Tử Lam không biết tình huống, cũng không có hỏi nhiều, trở về vị trí của mình.
Rất nhanh, cho tới trưa, bình thường lúc ăn cơm, đều là Cảnh Thần gọi mình, ngày hôm nay vẫn không nghe được giọng nói của Cảnh Thần, Lâm Tử Lam có chút không quen.
Lúc này, Lâm Tử Lam ngước mắt, nhìn về phía Cảnh Thần, Cảnh Thần lại ở chỗ này vẽ thiết kế.
Lâm Tử Lam nhíu mày, không giống như là tác phong của Cảnh Thần.
Cô luôn luôn là đúng giờ cơm tuyệt đối sẽ không kéo dài thời gian ăn cơm, mà lúc này, lại vẫn ngồi ở đây vẽ thiết kế, Lâm Tử Lam có chút bận tâm, đứng dậy hướng cô đi tới.
"Cảnh Thần!" Lâm Tử Lam gọi cô một tiếng.
Nghe được giọng nói, Cảnh Thần ngước mắt nhìn Lâm Tử Lam, "Lâm Tử Lam!" Cô kêu một tiếng.
Lâm Tử Lam nhìn cô, cau mày, "Cậu làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao? Sắc mặt khó coi như vậy?"
"A, không có việc gì, có thể là cảm mạo, một hồi là không sao!" Cảnh Thần nói, sau đó nhìn Lâm Tử Lam, "Làm sao vậy?"
"Cái gì làm sao vậy? Hiện tại đã buổi trưa, đi ăn cơm!" Lâm Tử Lam nhìn Cảnh Thần nói.
Cảnh Thần luôn luôn đúng giờ cơm, mỗi lần đều nói cho cô biết, công việc làm hoài không xong, ăn là quan trọng, nhưng là hôm nay, lại hỏi cô làm sao vậy!
Nói đến đây, lúc này Cảnh Thần mới nghiêng đầu qua chỗ khác, thấy thời gian biểu hiện góc máy vi tính, mới biết được đã đến trưa rồi.
Lúc này, Cảnh Thần nhìn Lâm Tử Lam, "Tử Lam, thân thể tớ không thoải mái, sẽ không cùng cậu đi ăn cơm..."
"Xem sắc mặt cậu rất kém, có cần đi bệnh viện không!?”Lâm Tử Lam nhìn cô hỏi.
Cảnh Thần lắc đầu, "Tớ không sao, chỉ là cảm mạo mà thôi, uống thuốc, phỏng chừng một chút thì tốt rồi!" Cảnh Thần nói.
Lâm Tử Lam vẫn có chút lo lắng.
"Được rồi, cậu nhanh đi ăn đi, mua giúp tớ một phần là được, tớ thực sự không có việc gì!" Cảnh Thần nói.
" Có muốn tớ mua giúp gì không?" Lâm Tử Lam hỏi.
"Tùy tiện, cái gì đều có thể!" Cảnh Thần nói.
Lâm Tử Lam lúc này mới gật đầu, "Được, vậy trước cậu nghỉ ngơi một chút, uống nhiều nước ấm, có chuyện gì, gọi cho tớ!” Lâm Tử Lam dặn.
"Ừ, tớ đã biết!" Cảnh Thần cứng rắn kéo ra một nụ cười nói.
Lúc này, Lâm Tử Lam mới rời khỏi.
Nhìn bóng lưng Lâm Tử Lam, lần thứ hai Cảnh Thần ngồi tại chỗ, cảm giác váng đầu, sau đó gục đầu trên bàn...
Lúc Lâm Tử Lam trở lại, Cảnh Thần đã nằm gục trên bàn ngủ.
Lâm Tử Lam gọi cô vài tiếng, Cảnh Thần lúc này mới tỉnh lại.
"Lâm Tử Lam..." Cảnh Thần kêu một tiếng.
"Người cậu đang nóng rần lên! ?" Lâm Tử Lam nhìn cô hỏi, lúc vừa đánh thức cô ấy, cũng cảm giác được thân thể của cô ấy rất nóng.
Nghe được Lâm Tử Lam nói, Cảnh Thần lắc đầu, "Không có, chỉ đây là cảm mạo, uống thuốc sẽ đỡ, cho nên tớ ngủ một lát!" Cảnh Thần nói.
Lâm Tử Lam nhíu mày, nhìn cô, "Tớ cùng cậu đi bệnh viện kiểm tra!"
"Không cần, tớ thực sự không có việc gì!"
"Nhưng sắc mặt của cậu thật không tốt!" Lâm Tử Lam nói.
"Ngày hôm qua uống nhiều rượu, sau nửa đêm ngủ không ngon, hơn nữa cảm mạo, khẳng định sắc mặt không tốt!" Cảnh Thần nói, lấy một đống lí do.
"Thế nhưng..."
"Được rồi, tớ thực sự không có việc gì!" Cảnh Thần nói, "Tớ sẽ uống thuốc!" Nói xong, Cảnh Thần cầm lấy thuốc đưa cho Lâm Tử Lam nhìn một chút.
Khi nhìn đến trong tay Cảnh Thần cầm thuốc cảm mạo thì, lúc này Lâm Tử Lam mới yên tâm, tin Cảnh Thần nói.
Có đôi khi nhìn Cảnh Thần hi hi ha ha, không câu nệ tiểu tiết, thế nhưng có đôi khi cố chấp, lại làm cho người khác không có bất kỳ biện pháp nào!
Lâm Tử Lam cũng không tiện nói cái gì nữa, gật đầu, "Vậy được rồi, nếu như thấy khó chịu, nhớ nói tớ!" Lâm Tử Lam nói.
Cảnh Thần gật đầu.
"Được rồi, cái này là mua cho cậu!" Lâm Tử Lam nói, sau đó để trên bàn.
Cảnh Thần cười, "Ừ, cám ơn cậu nhiều, tớ lập tức ăn!"
Lâm Tử Lam gật đầu, lúc này cũng đến giờ làm việc, cô trở về vị trí làm việc của mình.
Mãi cho đến hai giờ chiều, lúc này tất cả mọi người đang làm việc, chợt nghe một giọng nói rất êm ái.
"Xin hỏi một chút, phòng làm việc của Trần Mặc ở nơi nào?" Đối với cái bộ phận thiết kế này, giọng nói của mọi người rất quen thuộc, nên đều nghe ra, nay, bỗng nhiên xuất hiện một giọng nói ôn nhu như vậy, hấp dẫn không ít ánh mắt mọi người.
Tất cả mọi người quay đầu lại nhìn.
"Ở bên kia, chỉ là giám đốc Trần hiện giờ đang họp, cho nên lúc này cô chưa gặp được !" Thư ký nói.
"Được, tôi đã biết, cám ơn !" Cô gái kia nói lời cảm ơn.
Lâm Tử Lam cùng Cảnh Thần cũng nghe tiếng bên kia nhìn lại, chỉ thấy một người mặc váy màu vàng nhạt đứng ở nơi đó, tóc được cuốn lên, giày cao gót màu bạc, trên người không có trang sức rườm ra, trên cánh tay chỉ có một cái vòng tay, bọn họ đều là làm nghề này, cũng có thể phân biệt ra được, trên tay cô ấy đeo là kiểu dáng mới nhất của Chanel.
Mà trong tay của cô cầm một túi lớn, đồ vật bên trong thoạt nhìn cũng không ít.
Lăng Nhược đứng ở nơi đó, trên mặt điềm tĩnh cười, không khoa trương, cũng không làm gì quá đáng, làm cho người khác cảm giác cô có khí chất của thiên kim tiểu thư.
Lăng Nhược!
Lâm Tử Lam cùng Cảnh Thần liếc mắt nhận ra cô.
Vị hôn thê Trần Mặc, ở thời điểm trước lễ đính hôn Lâm Tử Lam, Trần Mặc đã từng mang theo cô ấy, lúc đó cô ấy cho người khác cảm giác rất có khí thế.
Không nghĩ tới cô ấy tới nơi này!
Lúc này, Lăng Nhược đi vào, liếc mắt thấy được Lâm Tử Lam ngồi ở chỗ kia, cô lập tức cười đi tới, "Lâm tiểu thư, không biết cô còn nhớ tôi không?" Cô cười nhìn Lâm Tử Lam hỏi.
"Không, lúc này tôi phải gọi là Mặc phu nhân!" Lăng Nhược nhìn Lâm Tử Lam cười nói.
Thấy Lăng Nhược đi tới, nhưng lại chủ động chào hỏi, ánh mắt Lâm Tử Lam không khỏi nhìn về phía Cảnh Thần bên kia, Cảnh Thần lại đứng ở nơi đó, sắc mặt không có bất kì biểu tình nào.
Lúc này, Lâm Tử Lam cùng Lăng Nhược cười cười, "Đương nhiên, làm sao sẽ quên, Lăng tiểu thư!" Lâm Tử Lam cười nói.
"Không nên gọi tôi là Lăng tiểu thư, gọi Lăng Nhược là được rồi!" Lăng Nhược cười nói, "Lần trước tham gia lễ đính hôn của cô cùng Mặc tổng, chậm chạp không có lễ kết hôn, chẳng lẽ hai người đã lén đăng kí kết hôn rồi ?" Lăng Nhược nhìn Lâm Tử Lam cười hỏi.
Nghe thế, Lâm Tử Lam cười cười, "Còn không có, thời gian này xảy ra chút chuyện, nên làm trễ nải!"
Nói lên cái này, Lăng Nhược nhíu mày, "Vậy thì thật là đáng tiếc, chỉ là, cô cùng Mặc tổng là một đôi trời đất tạo nên, chuyện sớm hay muộn, chỉ là, sợ rằng lần này, cô cùng Mặc tổng tham gia buổi hôn lễ của chúng tôi trước!”Lăng Nhược nhìn Lâm Tử Lam vui vẻ cười nói.
Qua nét mặt của cô ấy có thể nhìn ra, Lăng Nhược rất thích Trần Mặc, nếu không phải, cô ấy sẽ không lộ ra thần sắc như vậy.
Là phụ nữ, đều sẽ hiểu.
Chỉ có khi nói đến người mình thích, thì trên mặt biểu tình tràn ngập hạnh phúc!
Nghe Lăng Nhược nói, Lâm Tử Lam cười cười, "Chúc mừng!"
Nghe được Lâm Tử Lam chúc mừng, khóe miệng Lăng Nhược cười rất vui vẻ, "Cảm ơn!"
Lúc này, cô chợt nhớ tới cái gì, nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn toàn bộ người của bộ phận thiết kế , mở miệng, "Cái kia, mọi người khỏe, tôi là Lăng Nhược, là vị hôn thê của Trần Mặc, tôi lần đầu tiên tới đây, cũng không có cái gì ra mắt, tôi có mang theo một chút điểm tâm, mọi người nếm thử!” Nói xong, Lăng Nhược lấy túi mình cầm bỏ lên bàn, từ bên trong lấy ra mấy cái hộp.
Lúc này, mọi người nghe nói là vị hôn thê của Trần Mặc thì vô cùng kinh ngạc, sau đó nghe nói có ăn, cũng đều sáp đến.
Lăng Nhược lấy đồ ra, có người hoan hô, "Là bánh ga-tô!"
Nghe thế, mọi người cũng đều sáp đến
Cái nhãn hiệu bánh ga tô này có thể nói là nổi tiếng trên thế giới, rất ngọt, hơn nữa ăn rất ngon.
Là thứ mà phụ nữ luôn thích, bởi vì nghe nói ăn sẽ không béo phì, nên được ưa thích.
Mà ở bộ phận thiết kế, đại đa số là phụ nữ, vừa nghe đến bánh ga tô, lập tức sáp đến.
"Oa, Lăng tiểu thư, bánh ga-tô loại này rất đắt tiền!" Trong đám người có người nhịn không được mở miệng nói.
Nghe thế, Lăng Nhược cười cười, "Cũng may, tôi vẫn luôn ưa thích nhãn hiệu này, cũng không biết mọi người thích hay không, nên tôi mua thử, mọi người thích là được rồi!”
"Lăng tiểu thư quá khách khí!" Có người nói.
"Tôi mua rất nhiều, mọi người cùng nếm thử!” Lăng Nhược cười nói, rõ ràng khí chất thiên kim đại tiểu thư, nhưng tính tình không có thiên kim đại tiểu thư thoáng cái thu được không ít lời ca ngợi của người trong phòng thiết kế.
Mọi người vừa ăn, vừa ca ngợi, "Lăng tiểu thư vóc người đẹp, cũng không làm cao, thật tốt!"
"Giám đốc Trần cưới cô, thật đúng là phúc khí tốt!"
Trong đám người, luôn có người đang không ngừng ca ngợi, mà Lăng Nhược đứng ở nơi đó, khóe miệng vẫn mang theo nụ cười yếu ớt, dường như để tận hưởng những lời chúc phúc và ghen tỵ của mọi người.
|