[GĐCP] Cha Cường Hãn, Con Trai Thiên Tài, Mẹ Phúc Hắc
|
|
Chương 192: Cảnh Thần Cũng Điên Cuồng (2)
Hi Hi vĩnh viễn dùng giọng điệu ngọt ngào kêu Tiểu Từ, làm cho người ta quá thích thú.
Lâm Tử Lam chỉ có thể hung hăng nhìn vào ý nghĩ, xem như cô không tồn tại!
Tiểu Từ sau khi đến, mấy phút sau Trần Mặc đến, ở trong công ty, Trần Mặc cùng Lâm Tử Lam làm việc coi như là cực kỳ ăn ý, cho nên gặp mặt, cũng hết sức hợp phách.
Lúc Trần Mặc tới đem theo một món đồ hàng mỹ nghệ, vừa vào cửa liền đưa Lâm Tử Lam, ” Đây là quà tặng nhà mới!” Trần Mặc cười nói.
Lâm Tử Lam cũng không để ý nhiều phần quà tặng này, cười nói, “Trần Mặc, anh lúc nào thì cũng khách khí như vậy rồi hả ?”
“Quà nhiều thì người không trách!” Trần Mặc nói.
Lâm Tử Lam cười cười, không có nói gì, bảo Trần Mặc đi vào.
Đối với nơi này của Lâm Tử Lam, Trần Mặc không cảm thấy kinh ngạc, tương đối mà nói, Trần Mặc bình tĩnh hơn nhiều.
Đối với người phụ nữ Lâm Tử Lam này, hình như ở chỗ nào, đều không quá đáng, cho nên, Trần Mặc rất bình tĩnh.
Nhưng lúc thấy gương mặt đó của Hi Hi, anh muốn bình tĩnh, cũng rất khó!
Cảnh Thần là người cuối cùng đến, bởi vì trong nhà có một chút chuyện.
Tất cả mọi người chuẩn bị vào chỗ ngồi, Cảnh Thần mới đến, vừa vào cửa, liền mại manh làm nũng, “Tử Lam, thật ngại quá, trong nhà có một chút chuyện làm trễ nãi, tớ cũng không biết mua cho cậu cái gì là tốt, cái này là nến thơm Lavender, chúc cậu buổi tối có một giấc mộng đẹp!” Cảnh Thần vừa vào cửa, liền răng rắc mà nói.
Lâm Tử Lam nhìn cô, “Cảm ơn cậu, tớ nhất định sẽ ngủ rất ngon!” Lâm Tử Lam cười nói.
Sau khi nói xong, Cảnh Thần mới ‘hậu tri hậu giác’ nhớ tới một chuyện.
‘hậu tri hậu giác’ là một việc gì đó mọi người đều biết hết, chỉ còn mình mình không biết, mãi sau mới phát hiện ra
Lâm Tử Lam ở Xương Nguyên! Nơi đắt nhất của Thành phố A!
Nghĩ đến cái này, Cảnh Thần khiếp sợ.
Hận không thể bắt được Lâm Tử Lam, hung hăng hỏi ra những nghi vấn.
Cậu ấy bảo ở nhà mới, không ngờ là nơi này! Xương Nguyên! Không phải là nơi người bình thường ở a a a!
Lâm Tử Lam nhìn nét mặt Cảnh Thần, cũng biết cô đang suy nghĩ gì.
Lâm Tử Lam vừa định nói với cô, lúc này, Hi Hi từ trong phòng chạy ra.
“Mẹ, chuẩn bị xong rồi!” Hi Hi vừa nói, vừa từ phòng đi ra, một thân trang phục trịnh trọng, xem ra, đáng yêu vô cùng.
Lúc Cảnh Thần thấy Hi Hi, hoàn toàn khiếp sợ.
Cái gì gọi là sững sờ, ngắm Cảnh Thần thì biết.
Lúc này, Trần Mặc cũng đi ra, thấy Cảnh Thần đang nhìn Hi Hi, anh cười cười, mình mới vừa rồi cũng khiếp sợ không kém gì cô a!
Cảnh Thần nhìn Hi Hi, trong đầu thoáng hiện lên một người, chính là Mặc Thiếu Thiên, Mặc Tổng!
Nhưng sau khi hết khiếp sợ, Cảnh Thần suy nghĩ, có phải người cũng có thể giống nhau, Lâm Tử Lam là người cao ngạo như thế, cùng Mặc Tổng gặp mặt, bộ dạng giống như là hãy cùng nhau ra chiến trường.
“Mẹ, đây là dì Cảnh Thần phải không?” Hi Hi cười hỏi.
Lâm Tử Lam gật đầu một cái, đối mặt với sự kinh ngạc của Cảnh Thần, lúc này cũng không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ có thể để cho cô từ từ tiêu hóa.
Không ngờ mới tới cái gia đình này, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Vốn là muốn khiêm tốn làm việc, nhưng nếu như bọn họ biết, càng sẽ không tha cho cô đấy!
Vì vậy, toàn bộ chuyện đều được sáng tỏ.
Hi Hi nhìn Cảnh Thần cười một tiếng, lần đầu tiên thấy Cảnh Thần, Hi Hi biết, người phụ nữ trước mặt, cùng với mẹ tính tình không khác nhau cho lắm, nếu không, cũng sẽ không nói như thế.
“Chào dì Cảnh Thần!” Hi Hi cười chào hỏi, nụ cười nhẹ này, càng thêm mê người, cực kỳ giống Mặc Thiếu Thiên.
Cảnh Thần chính là bị Hi Hi cười một tiếng như vậy mới định thần lại.
“Cháu chính là bảo bối Hi Hi!” Cảnh Thần nỗ lực lấy lại thần trí, nhìn Hi Hi nói.
Hi Hi gật đầu, “Không sai!”
“Dáng dấp cũng thật giống. . . . . .” Cảnh Thần sâu kín nói, sau đó nghiêng đầu sang nhìn Lâm Tử Lam, Lâm Tử Lam không biết nên giải thích làm sao mới phải, sớm biết vậy, khi bọn họ trước khi đến, liền nói cho họ biết, nếu không, hiện tại cũng sẽ không lúng túng như vậy.
Hi Hi cười cười, tự nhiên biết ý tứ trong lời nói của Cảnh Thần, cũng không nói thêm cái gì.
Gương mặt này, không biết bị bao nhiêu người nói rồi, nhưng nhìn Hi Hi, thấy thế nào cũng thật giống a!
Hi Hi có cảm giác, mình mà so với cha thì đẹp trai hơn một chút! Ha ha ha ha. . . . . .
Vào lúc này, Tiểu Từ cũng từ phòng đi ra, “Tử Lam, người đến đông đủ rồi sao?”
Lâm Tử Lam nhíu mày, giống như còn có người không tới a!
Mới vừa rồi gọi điện cho Mặc Thiếu Thiên, nhưng mà không có ai nhận.
Thôi, không đợi anh ta nữa.
“Ừ, coi như là đủ đi!” Lâm Tử Lam cười nói.
Hi Hi nhíu mày, lời này mà cha nghe được, nhất định sẽ tức chết.
“Này mẹ, muốn ăn cơm sao?” Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam hỏi.
Lâm Tử Lam gật đầu, “Bắt đầu!”
Vì vậy, mọi người ngồi vào bàn.
Lâm Tử Lam ngồi bên Hi Hi, Cảnh Thần ngồi bên Tiểu Từ, bên cạnh còn có Trần Mặc, Tiểu Từ cùng Cảnh Thần ‘nhất kiến như cố’ , lập tức liền quen thuộc, giống như có chuyện nói không hết đề tài, ngược lại Trần Mặc, thân sĩ ngồi bên nhìn bọn họ, Lâm Tử Lam nhìn, bất đắc dĩ mà lắc đầu, sau đó nhìn Trần Mặc cùng anh trò chuyện, Lâm Tử Lam nói chuyện khôi hài, Trần Mặc cũng hài hước, hai người nói chuyện rất vui vẻ, nhưng phần lớn đề tài toàn vây quanh trong công việc.
Mới quen mà như đã thân.
Lâm Tử Lam mua không ít tôm hùm đất, mọi người đang chuẩn bị động đũa, lúc này, chuông cửa vang lên.
Lúc nghe thấy chuông cửa, Lâm Tử Lam chẳng biết tại sao, đáy lòng run lên.
Lúc này, Hi Hi ngẩng đầu lên nhìn Lâm Tử Lam một cái, khóe miệng nâng lên nụ cười, nói, “Con đi mở cửa!”
Nói rồi liền như một làn khói, đi ra mở cửa.
Lúc này, Tiểu Từ nhìn Lâm Tử Lam, hỏi một câu, “Tử Lam, còn có người tới sao?”
|
Chương 193: Hành Động Ái Muội (1) Edit : Oanh Love
Tiểu Từ nhìn Tử Lam, hỏi một câu, “Tử Lam , còn có người tới sao?”
Tử Lam ngẩng đầu nhìn về phía cửa, không nói gì.
Lúc này, Hi Hi đi tới, mở cửa, khi thấy được người đang đứng ngoài cửa là ai thì ngây ngẩn cả người.
“Chú là?”
“Xin chào, xin hỏi Lâm Tử Lam tiểu thư có ở đây không?” Nhân viên bưu kiện hỏi.
Hi Hi gật đầu một cái, Tử Lam nghe được có người gọi tên của cô , liền đứng dậy đi ra cửa, khi nhìn thấy người tới là một nhân viên bưu kiện , Tử Lam hướng cậu ta gật đầu, “Là tôi , xin hỏi cậu. . . . . .”
“Đây là hoa tươi được chuyển phát nhanh của cô !” Nhân viên bưu kiện nói.
Tử Lam nhìn bó hoa tươi trong tay cậu ta , sau đó gật đầu, ký tên lên hóa đơn , sau khi nhân viên bưu kiện cất xong hóa đơn , rồi rời đi.
Hi Hi đóng kín cửa lại , nhìn bó hoa tươi trong tay Tử Lam , “Mẹ, người nào tặng đấy ?”
Tử Lam lắc đầu tỏ vẻ không biết.
Cảnh Thần cùng Tiểu Từ đều dùng ánh mắt tò mò nhìn Tử Lam, muốn hỏi, nhưng suy nghĩ một chút họ quyết định không hỏi cô.
Tử Lam cầm bó hoa tươi nhìn lên phía trên có một tấm thiệp , mở ra nhìn , trên đó chỉ viết một câu rất đơn giản, “Hôm nay anh không thể đến được , mỹ nữ xinh đẹp rộng lòng tha thứ, mãi mãi bên em , ký tên Dật !”
Sau khi đọc xong những dòng chữ đó, Tử Lam không khỏi bật cười.
Về chuyện buổi tiệc ngày hôm nay, Tử Lam đã từng nói sơ qua với Tiêu Dật trong điện thoại , không ngờ hôm nay Tiêu Dật không thể tới.
Bất quá cũng không sao cả , nếu như đêm nay Tiêu Dật xuất hiện , có thể trường hợp sẽ càng náo nhiệt thêm một chút.
“Người nào tặng , khiến cho cậu cười ngọt ngào như vậy? ?” Cảnh Thần nhìn Tử Lam cười hỏi.
Tiểu Từ cũng là người có tính bát quái , cô cũng rất muốn biết.
Hi Hi nhìn thấy Tử Lam mở tấm thiệp trong phút chốc kia , bé đã thấy rõ những dòng chữ phía trên.
Nhưng sau khi nhìn xong , bé chỉ hơi nhíu mày, giả vờ cái gì cũng đều không thấy.
Tử Lam nhìn Cảnh Thần và Tiểu Tử bắt đầu nổi lên tính bát quái của mình , cô đem hoa bỏ qua một bên, mỉm cười trả lời “Một người bạn!” Cô chỉ đơn giản trả lời một cách bao quát.
Tiểu Từ và Cảnh Thần lặp tức bĩu môi, ai tin a!
Các cô đều biết Tử Lam thích nhất là hoa Bách Hợp, hiện tại lại đưa tới hoa Bách Hợp, có thể thấy được người tặng hoa, có nhiều tâm tư.
Tử Lam nhướn mày, không tin thì thôi , cô cũng không còn biện pháp.
Đang lúc Hi Hi chuẩn bị ngồi vào vị trí của mình , tiếng chuông cửa lại một lần nữa vang lên.
Hi Hi quay đầu nhìn thoáng qua , sau đó xoay người cấp tốc đi mở cửa, cửa vừa mở , khi chứng kiến người tới là ai ngay lặp tức khóe miệng Hi Hi lộ ra một nụ cười thật tươi.
Mặc Thiếu Thiên nhìn thấy người ra mở cửa cho anh chính là Hi Hi , anh mỉm cười triều mến, “Thế nào? Cha tới trễ sao?”
Hi Hi gật đầu, đúng vậy.
Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, đi thẳng vào. .
Tại thời điểm tất cả mọi người không hề có trạng thái phòng bị , Mặc Thiếu Thiên đi vào.
Cảnh Thần đang ăn mấy thứ linh tinh, khi cô chứng kiến người tới chính là Mặc Thiếu Thiên, thiếu chút nữa bị sặc , “Khụ, Mặc , Mặc tổng. . . . . .”
Tiểu Từ nhìn Mặc Thiếu Thiên, sửng sốt.
Chỉ có Trần Mặc, mỉm cười gật đầu chào Mặc Thiếu Thiên.
Anh biết (MTT), trong những trường hợp như vậy , sẽ không thể thiếu sự hiện diện của anh .
Tử Lam cũng nhìn Mặc Thiếu Thiên, đối với việc anh đến, trong lòng cô không nói ra được tư vị gì.
“Thật xin lỗi, anh tạm thời có chút việc, nên đã tới chậm!” Mặc Thiếu Thiên nhìn bọn họ nói, sau đó hướng Trần Mặc gật đầu một cái.
Cảnh Thần nhìn Mặc Thiếu Thiên một chút , lại quay sang nhìn Hi Hi đang đứng phía sau anh , sau đó liên tục lắc đầu, cô có phải bị hoa mắt không đây !
Hi hi đóng cửa, sau đó cùng đi tới.
Mặc Thiếu Thiên rất không khách khí đi tới, tìm một chỗ trống trực tiếp ngồi xuống, Tử Lam nhìn Mặc Thiếu thiên, đối với sự tùy tiện vốn có của anh , cô không còn từ ngữ nào để diễn tả.
“Mặc tổng, không biết anh sẽ tới, nếu không, nhất định chúng ta đã chờ anh một chút !” Cảnh Thần nói.
Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, “Tạm thời có chút chuyện làm trễ nãi!”
Hi Hi cũng đi tới, ngồi xuống ngay bên cạnh Mặc Thiếu Thiên. “Cha, chuyện đã xử lý xong hết rồi sao?” Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên mở miệng hỏi.
Cha? ? ?
|
Chương 193: Hành Động Ái Muội (2)
Nghe như thế , Cảnh Thần mới vừa bỏ vào trong miệng ,mấy thứ linh tinh, lặp tức bị một câu nói của Hi Hi làm cô khiếp sợ , một ít thức ăn bị kẹt lại trong họng, thiếu chút nữa phun không ra.
Cô không nghe lầm chứ!
Mặc dù lúc đầu thấy gương mặt Hi Hi và Mặc Thiếu Thiên có điểm giống nhau , cô đã từng hoài nghi trong lòng rất nhiều, nhưng cô cảm thấy tính tình của Tử Lam như thế , làm sao sẽ cùng Mặc tổng sinh ra một đứa con trai, lại còn lớn như vậy, cho nên cô không ngừng tự thuyết phục bản thân mình chuyện đó là không thể nào. . . . . .
Nhưng bây giờ thì sao , thật sự khiếp cô sợ sắp chết!
Chẳng lẽ là thật? ? ?
Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên , thật sự có gian tình với nhau ? ? ?
“ Mặc tổng, các ngươi. . . . . .” Cảnh Thần nhìn Mặc Thiếu Thiên, sau đó nhìn Hi Hi, tất cả lời nói, đều nghẹn tại họng, không biết nên nói cái gì cho phải.
Tin tức này, xác thực rất khiếp sợ .
Tiểu Từ cũng nhìn Mặc Thiếu Thiên, anh ta chính là cha của Hi Hi sao ? ? ?
Chính là đối tượng tình một đêm vào 7 năm trước của Tử Lam sao ? ? ?
Ngay cả Trần Mặc, cũng sững sờ.
Tình huống biến đổi quá nhanh, làm cho người ta có chút không biết làm sao.
Có một số việc, thấy và chính tai nghe được, thật sự là một phen cảm giác khác biệt , hơn nữa hiện giờ là chính tai nghe được cùng tận mắt nhìn thấy, rõ ràng là một loại cảnh giới khác.
Tử Lam ăn mấy thứ linh tinh, cô biết bọn họ đầy bụng nghi vấn, nhưng bây giờ, thật sự cô cũng không biết nên nói thế nào .
Chẳng lẽ nói, bảy năm trước đem Mặc Thiếu ngày xem là MB (ngưu lang) sao ?
Sau khi Mặc Thiếu Thiên nghe được không đem cô phế mới là lạ!
Cho nên, tạm thời Tử Lam giữ yên lặng trước , nhìn Mặc Thiếu Thiên mở miệng thế nào với mọi người.
Thật ra , trường hợp như vậy trước kia cô đã sớm nghĩ tới, nhưng thật không ngờ, suy nghĩ và hiện thực, là một loại cảm giác khác nhau.
Mặc Thiếu Thiên ngước mắt, nhíu mày, nhìn bọn họ, “Thế nào?”
“Hai người là. . . . . . cha con?” Cảnh Thần khiếp sợ hỏi.
Mặc Thiếu Thiên chau chau mày, sau đó nhìn gương mặt của Hi Hi một chút, cười cười, “Lam Tiểu Thư, cái này còn chưa đủ rõ ràng sao?”
Cha cũng đã gọi rồi, còn có thể nhầm nữa sao?
. . . . . .
Cảnh Thần hết ý kiến!
Ngước mắt nhìn về phía Tử Lam , vừa lúc Tử Lam cũng đang mỉm cười nhìn cô , lúc này, cô rất cần một lời giải thích, xem mọi chuyện có đúng là như thế không !
Cảnh Thần xem nhẹ ánh mắt của Tử Lam , sau đó cô quay sang nhìn Mặc Thiếu Thiên, đưa ra gương mặt bát quái của mình, “Mặc tổng, có thể nói cụ thể tình huống hiện tại không?”
. . . . . .
Cảnh Thần cô nương tâm tình biến chuyển cũng có chút quá nhanh!
Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, “Lam Tiểu Thư, loại tình huống cụ thể này , không cách nào trần thuật , đề nghị cô sau khi trở về xem một chút phim JA , chỉ là, cũng giống như mọi người thấy, Hi Hi đích thật là con trai của tôi và Lâm Tử Lam!” Mặc Thiếu Thiên nhìn mọi người, hào phóng nói.
Hôm nay nếu anh đã quyết định đi tới nơi này, dĩ nhiên anh cũng không muốn tiếp tục giấu giếm.
Lâm Tử Lam mặc dù chưa nói, nhưng anh cũng hiểu, chuyện đến cũng phải đến thôi , sẽ không dối gạt được, gương mặt đó của Hi Hi , chính là giải thích tốt nhất!
. . . . . .
Cảnh Thần nỗ lực bỏ qua câu nói đầu tiên của Mặc Thiếu Thiên , cô chỉ cân nhắc nữa câu sau của anh.
Tuy rằng đã biết, nhưng khi nghe chính miệng Mặc Thiếu Thiên thừa nhận , quả thật rất khiếp sợ .
Cảnh Thần nhớ mang máng, ngày thứ nhất Tử Lam vào công ty , lúc đó Tử Lam đã từng nói qua với cô về chuyện lúc trước, nói còn trẻ ngu ngốc phạm sai lầm. . . . . .
Chẳng lẽ bảy năm trước, Tử Lam. . . . . . Là cùng với Mặc tổng? ? ? ?
Nhìn số tuổi của Hi Hi , nhất định là như thế!
Thế nhưng, đây là may mắn, hay là bất hạnh đây ?
Nghe được những lời Mặc Thiếu Thiên mới vừa nói xong , Tử Lam nghĩ, sợ rằng Mặc Thiếu Thiên sẽ không tiếp tục nói thêm gì nữa, bởi vì càng nói càng khiến cho người ta sinh ra hiểu lầm, ngay sau đó , cô suy nghĩ một chút mở miệng. “Thật xin lỗi, đã gạt mọi người lâu như vậy, trước kia tôi không nói chỉ vì bản thân không muốn nhận lấy những hiểu lầm không cần thiết cùng phiền toái, nếu mọi người hôm nay cũng đã tới nơi này, tôi cũng vậy không muốn lừa gạt mọi người nữa , Hi Hi đích thật là con trai của Mặc tổng , thế nhưng bất quá , chuyện này quả thật chỉ là một hiểu lầm, tôi và Mặc tổng, ngoại trừ là cha mẹ của Hi Hi ra , không có thêm quan hệ nào khác nữa!” Tử Lam tranh thủ thời gian giải thích.
Chỉ đơn giản chỉ là cha và mẹ của bé thôi sao , không còn quan hệ nào khác sao ?
Trừ phi Hi Hi là từ trong đá chui ra , sau đó nhận hai người đang ngồi tại đây là cha và mẹ!
Nhưng khi nhìn gương mặt đó của Hi Hi , chuyện này có khả năng chỉ đơn giản như thế thôi sao , có quỷ mới tin là thật !
Bất quá , sau khi nghe Tử Lam giải thích như vậy , ngay lặp tức Mặc Thiếu Thiên quay đầu lại, hung hăng trợn mắt nhìn Lâm Tử Lam một cái.
Có cần gấp gáp giải thích như vậy sao?
Giống như chuyện cô có quan hệ với anh là một việc rất mất mặt!
Không có quan hệ, thật sao?
Nghĩ tới đây, chợt Mặc Thiếu Thiên mỉm cười tà ác , nhưng nụ cười kia , lại yêu nghiệt bức người, “Lâm tiểu thư, quần áo buổi chiều của anh có phải đều để ở chỗ này không đấy?”
. . . . . .
Một câu nói, khiến mọi người đều lặp tức sửng sốt.
Tử Lam nhìn thấy ánh mắt mọi người ở đây , mới bổng nhiên phản ứng kịp, câu nói vừa rồi của Mặc Thiếu Thiên khiến mọi người hiểu lầm đến mức nào!
Tử Lam lúng túng im lặng !
Hi Hi nghe được ý trong câu nói của Mặc Thiếu Thiên , cũng nhịn không được nở nụ cười.
Cha, người thật trâu bò!
Cha quả thật quá mạnh mẽ nga !
Cũng chỉ có cha , mới có thể khiến mẹ chết lặng không nói được nên lời !
Cảnh Thần nhìn Tử Lam , em gái cậu nhé Tử Lam , cậu còn dám nói cậu cùng Mặc tổng không có quan hệ sao?
Còn dám nói cậu đối với Mặc tổng không có cảm giác sao?
Tiểu Từ kéo Cảnh Thần lại , bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh!
Bây giờ không phải là giai đoạn để tra hỏi việc này.
“Mặc tổng, chỉ là buổi chiều hôm nay anh đến đây uống một ly cà phê, quần áo tại sao lại có ở đây?” Tử Lam hỏi ngược lại.
Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, không có nói thêm gì nữa, ngược lại , anh chỉ muốn để lại cho mọi người tự suy nghĩ.
Bất quá hiển nhiên, Tử Lam giải thích như vậy, chỉ có thể trở thành một lời giải thích dư thừa mà thôi!
Trần Mặc nhìn bọn họ hỗ động, có lẽ Mặc Thiếu Thiên không phát hiện, ánh mắt của anh ta nhìn Tử Lam, là cỡ nào cưng chiều, ánh mắt như vậy của Mặc Thiếu Thiên, anh chưa từng nhìn thấy !
Trần Mặc giả vờ ho khan một tiếng, cắt đứt hỗ động của bọn họ , sau đó nhìn Mặc Thiếu Thiên nói, “Mặc tổng, anh thật có phúc khí , con trai cũng đã lớn như vậy, dáng dấp còn đáng yêu như thế, sau này khi bé lớn lên, nhất định sẽ rất nổi trội !” Trần Mặc cười nói.
Hi Hi nhíu mày, nhìn Trần Mặc, Mặc thúc thúc , thật tinh mắt nga!
Mặc Thiếu Thiên cũng cười hết sức kiêu ngạo.
Hi Hi chính niềm kiêu ngạo của anh.
Đừng nhìn bé lúc này nhu thuận đáng yêu, thời điểm nảy sinh ác độc , sẽ lại là một gương mặt khác.
Đứa bé này cực kỳ giống anh , xác thực Mặc Thiếu Thiên rất thương yêu Hi Hi hết mực, hơn hẳn mọi thứ .
Bất quá mọi người cũng đều hiểu , thời gi¬an dài như vậy mà Tử Lam vẫn chưa nói gì , đơn giản cô chính là sợ người trong công ty hiểu lầm, lúc trước bọn họ không biết sự tồn tại của Hi Hi , liền gặp phải nhiều chuyện như vậy, sau khi biết , không chừng lại tiếp tục xảy ra chuyện gì nữa đây , cho nên mọi người cũng bày tỏ hiểu.
“Mặc kệ như thế nào, cám ơn mọi người hôm nay đã đến đây!” Tử Lam cười nói, sau đó bưng một ly rượu lên, “Tôi mời mọi người!”
Cuối cùng, cũng kết thúc bầu không khí khiếp sợ trước đề tài vừa rồi .
Tất cả mọi người cầm ly lên , chạm một cái , sau đó một hơi uống cạn.
|
Chương 194: Trong nhà vệ sinh cũng JQ (Có Gian Tình) Edit : Oanh Love
Lúc này, mọi người đều đã uống không ít rượu trong người.
Hi Hi nhìn Tử Lam, “Mẹ, ngươi có muốn uống chút nước trái cây không?” Hi Hi hỏi.
Tử Lam mỉm cười lắc đầu, “Mẹ không có mảnh mai như vậy, không có việc gì!” Tử Lam nói.
Hi Hi nhíu mày, cũng không nói gì.
Vì vậy, tiếp đó, mọi người bắt đầu ăn uống.
Sau khi Cảnh Thần bỏ thức ăn vào miệng , thưởng thức xong, cô nhìn Hi Hi “Bảo bối, tất cả thức ăn hôm nay đều là con làm sao?”
Tiểu Từ cũng ăn, sau đó cau mày nói, “Tại sao tôi có cảm giác mùi vị này quen thuộc như vậy. . . . . .”
Tử Lam nhìn bọn họ, cười khẽ, “Vốn là bảo bối định hôm nay sẽ xuống bếp , nhưng bởi vì dọn nhà quá mệt mỏi, cho nên không có làm, những thứ này đều mua từ Mãn Hương Cư, mọi người miễn cưỡng ăn đi!” Tử Lam giả thích.
“Không trách được khi ăn lại có mùi vị quen thuộc như vậy!” Tiểu Từ nói, cô cùng Tử Lam cũng đã từng nhiều lần đi đến đó.
Cảnh Thần nhìn bọn họ, “Tôi là vì tài nấu nướng của bảo bối mới tới a!”
Hi Hi cười một tiếng, “Cảnh Thần a di , lúc nào muốn ăn, lần sau tới nhà con nhớ nói trước một tiếng, bảo bối sẽ chuẩn bị thức ăn cho người nha!” Hi Hi cười nói.
Cách nói chuyện của đứa nhỏ này, luôn khiến cho người ta nghe có cảm giác thật thoải mái.
Cảnh Thần nhìn Hi Hi , cô cười một tiếng, “OK, không thành vấn đề, lần sau Cảnh Thần a di sẽ tới ăn chực!” Cảnh Thần sảng khoái nói.
“Được, muốn ăn cái gì nói cho con biết một tiếng!” Hi Hi nói.
“Tốt!” Cảnh Thần đáp một tiếng, tặng cho Hi Hi một ánh mắt cổ vũ của cô.
Nhìn bọn họ trò chuyện , tất cả mọi người đồng loạt cười một tiếng.
Khoảng thời gian kế tiếp, tất cả mọi người ăn thêm mấy thứ linh tinh, uống rượu, Cảnh Thần cùng Tiểu Từ mới gặp dường như quen biết nhau đã lâu , hai người nói chuyện không ngừng, thậm chí có loại cảm giác hận không thể gặp sớm hơn.
Mà Mặc Thiếu Thiên cùng Trần Mặc trò chuyện, Hi Hi ngồi một bên, ăn, nghe, nhìn, thỉnh thoảng chen vào mấy câu.
Nhưng Trần Mặc lại phát hiện, nhìn thoáng qua Hi Hi , căn bản không giống như một đứa bé phù hợp với độ tuổi của mình , nói tới nói lui, đạo lý rõ ràng, hơn nữa rất sâu sắc, mặc dù thỉnh thoảng chen một câu, nhưng lại có thể trong vòng một câu bắt được trọng điểm.
Bất quá , trên mặt Mặc Thiếu Thiên luôn biểu hiện rất bình tĩnh. .
Hi Hi còn có một thân phận đặc biệt khác , đã để Mặc Thiếu Thiên hết ý kiến, những thứ này đối với bé mà nói, đều là tiểu case.
Trần Mặc cũng là một người có năng lực tiếp nhận đặc biệt cường hãn, nghĩ đến Mặc Thiếu Thiên thông minh, nhìn lại Hi Hi một chút, anh cảm thấy khả năng này cũng có thể xảy ra!
Ngay sau đó , kế tiếp , mọi người vừa nói, vừa ăn, rất náo nhiệt.
Mặc Thiếu Thiên cũng không câu nệ , theo chân bọn họ trò chuyện rất cởi mở.
Mấy người uống vài bình rượu đỏ, khi kim đồng hồ chỉ đúng mười một giờ, mới tan cuộc.
Trần Mặc không uống bao nhiêu, nhưng Cảnh Thần rất vui vẻ cũng uống nhiều hơn mọi ngày gấp mấy lần, Tiểu Từ cũng uống không ít , nhưng cũng không nhiều, cho nên Trần Mặc đảm nhiệm trọng trách đưa Cảnh Thần về nhà.
Tiểu Từ cũng tự mình lái xe đi về.
Trong khoảng thời gi¬an ngắn, trong phòng không còn người nào. . . . . . . . . . . . .
Sau khi mọi người đi về hết , Hi Hi nhanh chóng bắt tay vào việc dọn dẹp.
Hôm nay Tử Lam cũng uống không ít rượu, mặc dù không say, nhưng việc đỏ mặt là không tránh khỏi , xem ra, cả người cô lại tăng thêm một phần quyến rũ, càng lộ vẻ kiều mỵ.
Tử Lam từ trong phòng đi ra, thấy Mặc Thiếu Thiên vẫn còn ở lại chưa về , cô nhíu mày một cái, “Tại sao anh còn chưa đi?”
Mặc Thiếu Thiên ngồi ở trên ghế sa lon, ánh mắt say lòng người, gương mặt yêu nghiệt tuyệt đẹp không có lời lẽ nào để diễn tả, trong tay của anh đang vuốt vuốt bó hoa Bách Hợp mà Tiêu Dật đưa tới , đôi lông mày nhíu lại, “Tiêu Dật tặng em sao ?”
Tử Lam gật đầu một cái.
Không sai.
Sắc mặt Mặc Thiếu Thiên đen lại, hôm nay anh uống cũng không ít rượu , nhìn anh càng thêm tăng thêm một phần mê ly.
Tử Lam không nhìn ánh mắt của anh , trực tiếp hướng phòng tắm đi tới.
Mặc Thiếu Thiên nhìn thấy Lâm Tử lam vừa đi vào, trong lòng anh cảm thấy thật bất mãn, trực tiếp đứng lên, vội vàng đi theo.
Tử Lam đứng ở trước gương, rửa mặt, khiến cô tỉnh táo lại một chút, nhưng khi cô mới vừa xoay người lại , bắt gặp Mặc Thiếu Thiên đang tiến vào.
Tử Lam cau mày, nhìn anh , “Mặc tổng, trước khi anh đi vào, ít nhất cũng phải gõ cửa chứ!”
“Cửa lại kông khóa, tại sao anh phải gõ?” Mặc Thiếu Thiên hỏi ngược lại. . . . . . .
Nói xong, Mặc Thiếu Thiên đi vào, phòng tắm này không tính là quá nhỏ, nhưng Mặc Thiếu Thiên đi vào như vậy, hơn nữa dáng người anh cao lớn hơn Tử Lam rất nhiều , bóng dáng cao lớn của anh che lấp cô , tiến tới gần cô , Tử Lam ngẩng đầu nhìn anh , cô có cảm giác không gian cũng bắt đầu thu hẹp lại.
“Anh muốn làm gì?” Tử Lam nhìn anh hỏi, chẳng biết tại sao, lúc này nhìn Mặc Thiếu Thiên, tim cô thế nhưng đập liên hồi.
Mặc Thiếu Thiên cũng nhìn Tử Lam bằng ánh mắt sâu thẫm, nhìn bộ dạng của cô khẩn trương như , khóe miệng của anh nâng lên một nụ cười rất lưu manh.
“Lâm tiểu thư, tại sao mỗi lần em nhìn thấy anh, đều dùng ánh mắt phòng bị như vậy , em cho rằng anh sẽ đối với em làm cái gì?” Mặc Thiếu Thiên nheo đôi mắt lại nhìn cô hỏi. . . . . . .
Nụ cười trông có vẻ rất lưu manh này , khiến trong lòng Tử Lam có một loại cảm giác không nói nên lời, nhưng cô biết, anh ta rõ ràng đang cố ý làm như thế.
Tử Lam rất thức thời không muốn tiếp tục tranh cải cùng với anh, “Mặc tổng, anh bỗng nhiên xuất hiện, tôi hỏi một chút cũng không có gì quá đáng , anh muốn sử dụng nhà vệ sinh sao ? Tôi đi ra ngoài trước. . . . . .” Nói xong, Tử Lam muốn đi ra đi.
Mới vừa đi được một bước, bỗng nhiên Mặc Thiếu Thiên một phát bắt được tay của Tử Lam , Tử Lam quay đầu lại, dùng ánh mắt thâm thúy nhìn Mặc Thiếu Thiên.
Tử Lam vừa định mở miệng, Mặc Thiếu Thiên lại nhìn cô hỏi, “Em thích Hoa Bách Hợp, hay là hoa hồng đỏ ?”
Tử Lam cau mày, trong khoảng thời gi¬an ngắn không biết anh hỏi như vậy là có ý gì.
Nhưng Tử Lam vẫn trả lời thật lòng , “Hoa Bách Hợp!” Loại hoa này , cô đã thích rất nhiều năm.
Sau khi Mặc Thiếu Thiên nghe được câu trả lời của cô , sắc mặt anh lặp tức trầm xuống, nhìn Tử lam, ánh mắt kia rối rắm nhưng Tử Lam vẫn không hiểu rõ ý trong câu nói đó.
Tử Lam không hiểu tại sao Mặc Thiếu Thiên phải lộ ra vẻ mặt như thế, nhưng một giây kế tiếp, ngay cả thời gian suy nghĩ cô cũng không có , thì đã bị Mặc Thiếu Thiên một phát kéo nàng đến gần , dùng giọng nói đầy bá đạo của mình, “Anh nói rồi, về sau chỉ cho phép em thích hoa hồng !”
Đây là lúc cô đang ở bệnh viện, Mặc Thiếu Thiên đã từng nói như vậy với Lâm Tử Lam!
“Mặc tổng, đây là tôi. . . . . . Ưmh. . . . . .”
Tử Lam chưa kịp nói hết câu , chợt môi Mặc Thiếu Thiên chặn lại những lời sắp nói của cô , mãnh liệt hôn sâu.
Tử Lam sững sờ, bởi vì sức lực của Mặc Thiếu Thiên rất lớn, căn bản cô không thể giãy thoát được, chỉ là, không biết bởi vì tác dụng của rượu hay là vì cái gì, Tử Lam dần dần bỏ qua không tiếp tục giãy giụa nữa.
Hôm nay hai người uống không ít rượu đỏ, giữa răng môi cũng còn lưu mùi rượu, hôn nhau say đắm.
Mặc Thiếu Thiên càng lúc càng hôn điên cuồng , từng nụ hôn nóng bỏng xuất hiện , giống như đang cổ vũ anh , sau đó trực tiếp đem Tử Lam đặt ngay trên bàn lưu ly, tư thế kia, giống như hận không thể đem Tử Lam hung hăng ăn bụng.
Tử Lam tựa người trên chiếc bàn lưu ly, Mặc Thiếu Thiên hôn càng lúc càng trở nên cường thế, bá đạo, không lưu lại một chút dư âm , tay của anh, vòng sang ôm Tử Lam vào lòng, bàn tay giơ lên trước ngục Tử lam vuốt ve , trong người có rượu, là lúc não bộ dễ dàng bị cảm giác chi phối, lúc này Tử Lam có cảm giác nói không nên lời, giống như đang rất hưởng thụ, tóm lại , loại cảm giác đó, Tử Lam cũng quên bản thân mình hiện tại đang làm gì.
Ngay vào lúc này, Hi Hi chợt đẩy cửa vào.
Ngay khi thấy hình ảnh không dành cho thiếu nhi thì miệng của Hi Hi chỉ có thể dùng O chữ để hình dung.
Cha mẹ, hai người muốn làm chuyện gian díu với nhau, cũng nên đi ra bên ngoài trộm a!
Thế nào lại ở trong nhà cầu?
Thật đúng là không bình thường a!
Cha và mẹ, quả nhiên không phải người bình thường a a a a!
Bởi vì cửa đột nhiên bị đẩy ra , Mặc Thiếu Thiên và Tử Lam ngay lập tức tỉnh táo lại, quay đầu lại nhìn, liền thấy Hi Hi đang đứng trước cửa nhà vệ sinh , vẻ mặt Hi Hi trông thật rối rắm a.
“Cha, mẹ. . . . . . . . . Con không biết hai người đang ở bên trong, con. . . . . . con cái gì cũng không thấy. . . . . .” Hi Hi cười khổ nói, sau đó lui ra ngoài.
Mặc Thiếu Thiên quay đầu lại trừng mắt liếc nhìn Hi Hi một cái, thằng nhãi con này, bé nhất định là cố ý!
Sớm không đến , muộn không đến , chọn ngay thời điểm này lại xuất hiện!
Hi Hi mới vừa lui ra ngoài không được bao lâu , bé lại đi vào, vẻ mặt hết sức rối rắm.
“Cha, mẹ, hai người có thể đi vào phòng không? Con muốn đi nhà cầu. . . . . .” Hi Hi nhìn bọn họ, mặt hết sức rối rắm nói.
Bé thật sự không cách nào nhịn được!
. . . . . .
Mặc Thiếu Thiên và Tử Lam bốn mắt nhìn nhau một cái , xem như đã hiểu vẽ mặt rối rắm kia của Hi Hi là có ý gì , hai người động loạt im lặng.
Dù sao Tử Lam cũng là nữ nhân, da mặt đương nhiên rất mỏng, bị chính con trai của mình bắt gặp phải chuyện như thế này, cô xấu hổ muốn chết, thật sự rất muốn tìm một miếng đậu hũ đụng chết a.
Ngay sau đó , Mặc Thiếu Thiên nói chuyện trước, Tử Lam đi ra ngoài.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi, bằng ánh mắt căm tức , hung hăng nhìn Hi Hi một cái, con trai bảo bối của anh, tại sao lúc nàu cũng luôn thích phá hư chuyện tốt của anh!
Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên, bằng vẻ mặt cực kỳ vô tội, “Cha, con không phải cố ý đâu , nhưng mà con thật không ngờ hai người lại ở nhà cầu gian díu với nhau a!”
. . . . . .
“Bất quá , con tin tưởng cha…người mau đi về phòng giải quyết mẹ đi!” Hi Hi nói
. . . . . . .
Vì vậy, anh làm theo mong ước tốt đẹp của con trai , Mặc Thiếu Thiên cũng đi ra ngoài.
Lúc Mặc Thiếu Thiên đi ra, Tử Lam đã trở về phòng của mình.
Mặc Thiếu Thiên đứng trong phòng khách, anh luôn nghĩ tới chuyện mới vừa rồi, bờ môi còn lưu lại tư vị của Tử Lam , nghĩ đến điều này, tâm tình của Mặc Thiếu Thiên trở nên rất tốt đẹp.
Bởi vì anh cảm giác được , mới vừa rồi Lâm Tử Lam cũng rất hưởng thụ nụ hôn của anh , cho nên, cô đối với anh cũng không phải là không có cảm giác!
Nghĩ đến cái này, Mặc Thiếu Thiên quên ngay chuyện về hoa tươi không nhắc lại!
Nghĩ tới nghĩ lui , đôi môi Mặc Thiếu Thiên nâng lên một nụ cười thỏa mãn, kêu ngạo , “Bảo bối, cha còn có chuyện, phải đi về trước!”
Cũng không biết Hi Hi có nghe hay không, Mặc Thiếu Thiên nhanh chóng xoay người bỏ đi.
Khi Hi Hi từ trong nhà vệ sinh ra ngoài, đã không còn thấy bóng dáng của Mặc Thiếu Thiên ở đây.
Lúc này, cửa phòng Tử Lam cũng mở ra, hai mẹ con vừa lúc chạm mặt nhau.
“Cha đi đi rồi sao ?” Hi Hhi nhìn Tử Lam hỏi.
Tử lam nhìn về phía bé gật đầu một cái, sau đó đi ra, sau khi biết Mặc Thiếu Thiên đã bỏ đi , cô mới đi ra ngoài, nhớ tới chuyện đã xảy ra vừa rồi trong nhà vệ sinh, mặt của cô lặp tức nóng bỏng hồi lâu , thậm chí chính cô cũng không biết một khắc kia chuyện xảy ra như thế nào! ! ! !
Hi Hi cũng đi ra, Tử Lam thu dọn đồ đạc, Hi Hi đi tới, “Mẹ, người yên tâm, mới vừa rồi cái gì con cũng không thấy!”
. . . . . .
Tử Lam liếc Hi Hi một cái.
Hi Hi cười hắc hắc, nhỏ giọng nói khẽ bên cô , “Mẹ, mới vừa rồi mẹ cùng cha. . . . . . Lúc ở trong nhà vệ sinh , hai người trông thật mạnh mẽ a a a!”
. . . . . .
Tử Lam hung hăng khinh bỉ nhìn Hi Hi.
Không phải là con cái gì cũng đều không thấy sao?
|
Chương 195: Cô Ta Là Đang Khoe Mẽ Sao? (1) Edit: Thanh Dâng
Hôm sau.
Lâm Tử Lam như thường lệ đi làm, bởi vì chính mình kiêm chức hai phần công việc, cho nên không thể không lên tinh thần .
Như thường ngày, Lâm Tử Lam đi vào công ty, kỳ quái, hôm nay không có một chút gì bát quái cả, có thể thấy được Cảnh Thần cùng Trần Mặc đều không phải là người miệng rộng, chuyện này, trừ bọn họ ra, cũng không có người khác biết.
Lâm Tử Lam cười thầm, cũng không hối hận khi để cho bọn họ biết chuyện này.
Chỉ là, Cảnh Thần không giống như thường ngày tới nơi này cùng cô bát quái một chút, Lâm Tử Lam công việc nhiều, cũng không tìm cô nói chuyện.
Mãi cho đến buổi trưa, Lâm Tử Lam mới cùng Cảnh Thần cùng nhau đi ăn cơm.
Cảnh Thần cứ để tâm trí ở đâu đâu, Lâm Tử Lam nói với cô nhiều lần, Cảnh Thần mới phục hồi tinh thần lại.
Lâm Tử Lam nhìn cô, “Cậu làm sao vậy?”
Cảnh Thần lắc đầu một cái, “Không có gì!”
Nói tới chỗ này, cô chợt nhớ tới chuyện gì đó, nhìn Lâm Tử Lam, “Tử Lam, cậu lừa gạt tớ đây cũng vất vả nhiều à!”
Lâm Tử Lam biết cô đang nói chuyện gì, nhìn Cảnh Thần nói, “Tin tưởng tớ, tớ cũng không phải là cố ý gạt cậu, nhưng chuyện này, thật không biết phải nói làm sao!” Lâm Tử Lam nói.
Trước Lâm Tử Lam cũng muốn cùng Cảnh Thần nói qua, nhưng không biết mở miệng làm sao, cho nên không bằng đợi cô tận mắt thấy.
Cảnh Thần cũng biết, chuyện như vậy, nếu như đổi lại là cô, cũng sẽ gạt thôi.
Cô hiểu rất rõ Lâm Tử Lam, cô ấy căn bản không phải loại người khoe khoang đó, nếu như đổi lại là Trọng Nhược Tình, sợ rằng hận không thể để cho toàn thế giới biết.
Cảnh Thần nhướng mày, “Bây giờ có thể khai rồi chứ?”
Lâm Tử Lam biết, sớm muộn sẽ có một ngày như thế .
Vì vậy, suy nghĩ một chút, liền đem sự việc nói ra này nói cho Cảnh Thần.
Mới vừa nói xong, Cảnh Thần đang uống nước, “Phốc. . . . . .” một tiếng phun ra ngoài.
Lâm Tử Lam vội vàng né tránh, “Cô nương, cậu là thục nữ đấy hả?”
Cảnh Thần làm gì còn nhớ được chỗ nào là thục nữ, nhìn Lâm Tử Lam, mặt đầy khiếp sợ, “Cậu xem Mặc Tổng là trai bao? ?”
Lâm Tử Lam gật đầu một cái, trên mặt đầy cảm giác nói không nên lời.
Cho nên mới nói, khi còn trẻ thì thật ngu ngốc a. . . . . . . . . . . .
Cảnh Thần ngây ngốc nhìn Lâm Tử Lam nửa ngày, một lát sau, rất không có hình tượng mà cười lớn, “Ha ha ha ha. . . . . .”
Cười nhạo cô!
Loại chuyện phong hoa tuyệt thế này, cũng chỉ xuất hiện trên người của bọn họ!
Cảnh Thần cười đã không còn một chút hình tượng nào, hoàn toàn điên cuồng rồi.
Lâm Tử Lam nhìn Cảnh Thần, hiện tại có chút hoài nghi, nói cho cô biết chuyện này, đúng hay là không đúng. . . . . .
Cô nương, trước mặt mọi người, cậu chú ý đến hình ảnh a a a!
Cô ấy không thấy, bao nhiêu người đang nhìn bọn họ bên này sao? ? ?
Nhưng Cảnh Thần thật không nhịn được, chỉ cần nghĩ đến Lâm Tử Lam xem Mặc Thiếu Thiên là trai bao, cô cũng cảm giác một màn kia, không nói ra được nó hài cỡ nào!
Lâm Tử Lam xem thường cô, quyết định không nhìn cô điên cuồng.
Rốt cuộc, sau khi Cảnh Thần cười xong, nhìn Lâm Tử Lam, “Thật xin lỗi, tớ thật sự nhịn không được. . . . . .”
“Bảo bối là tại lần đó sao?” Cảnh Thần hỏi.
“Ừ!” Lâm Tử Lam gật đầu một cái.
Nói tới chỗ này, Cảnh Thần mới khôi phục trạng thái bình thường, chỉ là nghe xong Lâm Tử Lam nói, Cảnh Thần cũng nói không ra được cảm giác gì, mang theo một đứa bé sống tha hương trong suốt bảy năm, điều này cũng thấy được Lâm Tử Lam phải có dũng khí cỡ nào, đổi lại là cô, cũng không biết kết quả sẽ ra sao.
Hiện tại, Cảnh Thần đã hiểu Lâm Tử Lam vì sao lại bình tĩnh thong dong như thế, trừ tính tình có liên quan, ngay cả kinh nghiệm cũng thế.
Cũng hiểu được, Lâm Tử Lam vì sao vẫn gạt mà chưa nói.
Không nói đến việc giữa bọn họ sẽ bị scandal không ngừng, nói rồi, đoán chừng chuyện này liền ép không được rồi.
“Hai người cũng rất thẳng thắn a!” Cảnh Thần nhìn Lâm Tử Lam nói. . . . . . .
Điểm này, Lâm Tử Lam không cách nào phủ nhận a!
Cảnh Thần nhìn Lâm Tử Lam, “Này, căn hộ ở Xương Nguyên, sẽ không phải là Mặc Tổng ‘bao nuôi’ cậu chứ ?”
Lời Cảnh Thần vừa nói ra, Lâm Tử Lam hung hăng liếc cô một cái. “Cô nương ta là loại người như vậy sao?”
Cảnh Thần cười hắc hắc, “Đùa thôi, đùa thôi. . . . . .”
Cái ý nghĩ này, không thể nào.
Nếu quả thật là ‘bao nuôi’, Lâm Tử Lam sẽ càng khiêm tốn làm việc, thế nào đây sẽ mời bọn họ tới đó ăn cơm.
“Chuyện căn hộ, không có quan hệ gì với anh ta!” Lâm Tử Lam nói.
Đó là bảo bối mua làm quà tặng sinh nhật cho cô.
Cảnh Thần nhíu mày, không tiếp tục hỏi tới chuyện căn hộ nữa, ngược lại hỏi, “Vậy cậu đối với Mặc Tổng, thật sự không có cảm giác sao?”
Lâm Tử Lam nhíu mày, trong đầu thoáng hiện qua ngày hôm qua, suy nghĩ một chút, rất nhanh sẽ quên luôn, “Ít nhất, hiện tại không có!” . . . . . .
Cảnh Thần cảm thấy, có thể để cho Lâm Tử Lam động lòng, không phải là chuyện dễ dàng, nhưng cô lại cảm thấy, Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam rất xứng đôi.
Ngay vào lúc này, Diệp An Nhiên đi vào phòng ăn, mặc trên người một bộ váy rất đẹp, bước đi hết sức tự tin, xinh đẹp.
Lúc này, có người nhìn thấy Diệp An Nhiên, “Diệp tiểu thư, cô mặc cái váy này thật rất đẹp a. . . . . .”
“Thật sao? Cám ơn. . . . . .” Diệp An Nhiên cám ơn.
“Nhất định rất đắt đây?”
Diệp An Nhiên gật đầu một cái, không nói nữa.
“Bao nhiêu tiền à?”
|