[GĐCP] Cha Cường Hãn, Con Trai Thiên Tài, Mẹ Phúc Hắc
|
|
Di truyền từ a chứ ai. Gia đình tự luyến mà
|
Chương 226: Hôm Qua Ngủ Như Thế Nào Thì Hôm Nay Ngủ Như Thế Đó Edit: Thanh Dâng
Thật ra thì, Mặc Thiếu Thiên cũng không muốn Hi Hi cũng đi theo con đường của anh, bởi vì anh biết rõ trong đó chỉ chứa toàn máu tanh cùng tàn nhẫn, anh chỉ muốn con trai mình lớn lên nhận được yêu thương và khỏe mạnh, nhưng sự thật luôn không như ý nguyện, Hi Hi giống như là trời sinh làm vương giả Hắc đạo, là một người lớn lên và rèn luyện trong thế giới Hắc ám.
Cho nên nếu như Hi Hi lựa chọn như thế nào, hì Mặc Thiếu Thiên cũng sẽ tôn trọng sự lựa chọn đó của Hi Hi.
Bởi vì Hi Hi đích xác là một nhân tài hiếm có, cũng là một phần tử trong giới Hắc đạo.
Nếu như không có thể quyết định số mạng của Hi Hi ngay từ đầu, thì Mặc Thiếu Thiên cũng sẽ không can thiệp vào sự lựa chọn của Hi Hi sau này.
Nhìn Hi Hi, Mặc Thiếu Thiên hơi nhíu mày, suy nghĩ một chút, mở miệng, “Bảo bối, con đường này, cũng không tốt đẹp gì, nhưng, nếu như con đã quyết định, thì phải chuẩn bị tâm lý thật tốt!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Một khi đi trên con đường này thì, thì không thể quay đầu lại.
Không có ai có thể từ con đường này mà an toàn rút lui.
Lúc này Hi Hi ngẩng đầu nhìn Mặc Thiếu Thiên, Hi Hi hiểu được, đây là cha đang dạy cho mình, nói cho mình biết.
Chỉ là Hi Hi rất khẳng định, con đường này, Hi Hi đã đi, bởi vì không có ai so với mình thích hợp hơn với con đường này!
Hi Hi ngẩng đầu nhìn Mặc Thiếu Thiên, sau đó gật đầu lia lịa, “Cha, cha yên tâm, con biết rồi!” Hi Hi nói.
Lúc này Hi Hi cảm thấy mình sải bước rất tự tin trên con đường này, cũng không có suy nghĩ nhiều như vậy, hơn nữa bằng tài trí thông minh của Hi Hi, nhất định sẽ tốt.
Chỉ là Hi Hi không có hiểu, Mặc Thiếu Thiên nói chuẩn bị tâm lý thật tốt là cái gì, nhưng mà một ngày nào đó, Hi Hi sẽ hiểu, đi con đường như vậy, phải bỏ ra cái gì, cho đến lúc đó, Hi Hi mới hiểu rõ, Mặc Thiếu Thiên nói với Hi Hi những lời này là có ý gì!
Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi, có mấy lời, anh cũng không tiện nói nhiều, những chuyện này, đều cần tự thân Hi Hi trải qua thì mới có thể hiểu, thân là cha, chỉ có thể ở bên cạnh ủng hộ, bởi vì anh không thể đánh vào lòng hiếu thắng của Hi Hi lúc này.
Có lẽ, Hi Hi vào trong giới này thì sẽ làm tốt hơn cả anh nữa!
Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi cười một tiếng, lúc này Mặc Thiếu Thiên cũng không truy cứu chuyện có thể xâm nhập vào hệ thống của Đồng Minh hay không, bởi vì anh cũng chỉ là nói một chút mà thôi, có thể xâm nhập thì tốt, còn không thể, thì cũng không sao.
Đã nhiều năm như vậy, anh cũng không sợ phải đợi thêm nữa.
“Được rồi, khuya lắm rồi, nên nghỉ ngơi đi!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi nói.
Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên, nhếch miệng lên, “Cha, con có thể hỏi cha một chuyện không!”
Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, “Chuyện gì? Nói!”
“Hiện tại chú Tiêu Dật như thế nào rồi?” Hi Hi hỏi, đã có một đoạn thời gi¬an không có tin tức chú Tiêu Dật.
Hi Hi cũng không cố ý đi hỏi thăm, bởi vì Hi Hi không muốn làm cho cha không vui, cũng không muốn để mẹ biết, đây là cha làm a!
Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, “Con ở đây là lo lắng cha đối với hắn ta sẽ làm những chuyện gì sao?”
Hi Hi gật đầu một cái, sau đó lại mau nói, “Con chỉ là lo lắng mẹ sẽ biết chuyện này, nếu như mẹ biết, con sợ sẽ ảnh hưởng đến tình cảm giữa cha và mẹ!” Hi Hi nói.
Hi Hi nói thế, không phải là không có lý.
Bây giờ mặc dù anh cùng Lâm Tử Lam ở cùng một chỗ, nhưng hiện tại, anh vẫn chưa có thể đem Lâm Tử Lam ‘buột’ vào bên cạnh mình cả đời.
Tiêu Dật, thủy chung đều là trở ngại giữa bọn họ.
Dù là Lâm Tử Lam không thương Tiêu Dật, nhưng giữa bọn họ thủy chung có một loại tình cảm tế nhị, Tiêu Dật chăm sóc bọn họ mấy năm, không thể nào nói suông!
Mặc Thiếu Thiên nhớ tới cái này, ngẩng đầu, nhìn Hi Hi, “Con yên tâm, tạm thời cha sẽ không động đến hắn!”
Chỉ là để cho hắn có một chút phiền toái nhỏ, chưa hoàn toàn nắm chắc thời cơ, Mặc Thiếu Thiên chắc chắn sẽ không động thủ!
Nghe được cha nói như vậy, Hi Hi coi như như yên tâm.
“Vậy thì tốt, vậy con chúc cha may mắn, kỳ khai đắc thắng nha!” Hi Hi nói.
Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, nhất định.
“Được rồi, ngủ đi!” Mặc Thiếu Thiên nói.
“Vâng, cha, ngủ ngon!” Hi Hi cười nói.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi, “Ngủ ngon!”
Nói một câu, Mặc Thiếu Thiên đi ra ngoài, vừa đi đến cửa, Mặc Thiếu Thiên quay đầu lại nhìn Hi Hi, “Đúng rồi, tối hôm nay nếu như không có chuyện gì để nói, thì đi ngủ sớm một chút, không cần chạy loạn nữa, biết không?” Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi ‘cảnh cáo’nói.
Vốn là nghe thế, Hi Hi đầu tiên là ngẩn người, nhưng ngay sau đó nhìn nét mặt của cha, Hi Hi bừng tỉnh hiểu ra.
Hi Hi lập tức lộ ra nụ cười tà mị, “Cha, cha yên tâm, con lập tức đi ngủ ngay, hơn nữa tuyệt đối sẽ không chạy loạn khắp nơi!” Hi Hi bảo đảm mà nói, mới vừa nói xong, lại bổ sung một câu, “Hơn nữa, con ngủ rất say, cái gì cũng không nghe được!”
Cho nên nói, cha, cha có thể tùy tiện.
Nghe được lời nói của Hi Hi, Mặc Thiếu Thiên lúc này mới hài lòng gật đầu một cái, khóe miệng mang theo nụ cười, “Ngoan, bảo bối, đi ngủ sớm một chút!”
Hi Hi cười, Mặc Thiếu Thiên ra khỏi phòng Hi Hi.
Hi hi đứng ở trong phòng, khóe miệng cười toe toét, xem ra, mình chẳng mấy chốc nữa sẽ có một em trai hoặc là một em gái! . . . . . . . . .
Mà Mặc Thiếu Thiên bên này.
Lâm Tử Lam rửa mặt xong, cô đổi đồ ngủ vải sợi cotton, mới vừa sấy tóc xong, lúc này, Mặc Thiếu Thiên chợt đi vào.
Bởi vì bình thường trong nhà chỉ có hai người đó là Hi Hi cùng Lâm Tử Lam, Lâm Tử Lam có lúc buổi sáng phải cần Hi Hi gọi cô rời giường, cho nên Lâm Tử Lam không có thói quen khóa cửa, nhưng cô quên mất, hôm nay trong nhà có nhiều hơn một người đàn ông, hơn nữa, cứ như vậy mà dễ dàng đi vào.
Lâm Tử Lam nghiêng đầu sang nhìn Mặc Thiếu Thiên, vẻ mặt hơi lúng túng hạ, hỏi một câu, “Bảo bối ngủ rồi sao?”
Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, cô mới vừa tắm xong, mặc đồ ngủ vải sợi cotton, lộ ra mảng lớn làn da trắng nõn, xem ra, vô cùng mịn màng.
Mặc Thiếu Thiên mắt nhìn trên người Lâm Tử Lam ‘lượn’ mấy lần, cười đi tới, “Chuẩn bị đi ngủ!”
Lâm Tử Lam gật đầu một cái, lúc này, Mặc Thiếu Thiên lại gần cô.
Lâm Tử Lam nhìn anh, nhất thời cảm thấy không khí có chút lúng túng, “Cái đó, anh, thế nào lại không cùng ngủ với bảo bối?”
Mặc Thiếu Thiên biết Lâm Tử Lam có ý gì, ngược lại anh nhìn cô, khóe miệng mang theo nụ cười, “Bảo bối nói không muốn cùng ngủ với anh!”
Nhìn ánh mắt nóng rực của Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam nhìnanh, “Anh không ngủ cùng bảo bối, chẳng lẽ muốn trở về nhà ngủ?”
“Ai nói anh muốn về nhà ngủ ?”
“Thế nhưng ở đây chỉ có hai phòng, anh không đi, chẳng lẽ muốn ngủ trên so¬fa?” Lâm Tử Lam nhìn anh hỏi.
Mặc Thiếu Thiên biết Lâm Tử Lam xấu hổ, nhìn cô nói, “Ngày hôm qua ở bệnh viện ngủ như thế nào? Hôm nay ngủ thế đó!” . . . . . .
“Nhưng. . . . . .”
“Lâm tiểu thư, chẳng lẽ em để bệnh nhân một mình ở nhà?” . . . . . .
Được rồi!
Lâm Tử Lam không còn lời nào để nói.
Nhìn Lâm Tử Lam không còn lời nào để nói, Mặc Thiếu Thiên nhếch miệng lên.
Lâm Tử Lam nhìn anh, “Cái đó, anh trước đi tắm đi!”
Chẳng biết tại sao, một câu nói rất đơn giản, nhưng lúc này nghe vào, lại ái muội khác thường.
Nghe được Lâm Tử Lam nói câu này, mắt Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, khóe miệng mang theo nụ cười yêu nghiệt yếu ớt, hết sức mê người.
Nhìn Mặc Thiếu Thiên cười, Lâm Tử Lam mới chợt hiểu mình mới nói gì, nhất thời, đỏ mặt.
“Vậy thì tốt, em ở chỗ này ngoan ngoãn chờ anh!” Mặc Thiếu Thiên nói. . . . . . .
Lâm Tử Lam im lặng.
Mặc Thiếu Thiên, trong đầu anh rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì a a a!
Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Chỉ là, nơi này không có đồ để anh thay, Mặc tiên sinh, anh phải mặc đồ ngủ của em sao?”
Mặt Mặc Thiếu Thiên tối sầm, Lâm Tử Lam là cố ý .
Nhìn khóe miệng Lâm Tử Lam mang theo nụ cười gian tà, tâm tình Mặc Thiếu Thiên cũng không tệ, khóe miệng anh nâng lên, “Đồ ngủ của em thì không cần!”
“Không cần thay đồ, để trần cũng có thể ngủ ngon rồi !” . . . . . .
Lâm Tử Lam mặt liền biến sắc, Mặc Thiếu Thiên lại mang theo nụ cười, hả hê đi tới phòng tắm đi.
Lâm Tử Lam đứng ở phía sau, ở trong lòng mắng Mặc Thiếu Thiên đủ loại!
Chỉ là, khóe miệng Lâm Tử Lam cũng từ từ nâng lên nụ cười yếu ớt, biết rõ Mặc Thiếu Thiên không có đồ thay, nên Lâm Tử Lam chỉ có thể tìm đồ ngủ cho anh. . . . . . . . . . .
Bên trong phòng tắm.
“Lâm Tử Lam, em vào đây!”
Lâm Tử Lam mới vừa cầm đồ ngủ, thì nghe Mặc Thiếu Thiên gọi tên cô.
Anh kêu như vậy, Lâm Tử Lam đứng ở cửa phòng tắm, cũng không dám đi vào, “Làm gì?” Lâm Tử Lam hỏi.
“Giúp anh cởi quần áo!” . . . . . .
Lâm Tử Lam đứng ở cửa, thật rất muốn phát điên.
“Tự mình cởi!” Lâm Tử Lam nói.
“Tay của anh không có sức, cởi thế nào?” Âm thanh của Mặc Thiếu Thiên từ trong phòng tắm truyền tới.
Lâm Tử Lam lúc này mới ngây cả người, việc này cô quên mất.
Thì ra, anh là vì cái này a!
Suy nghĩ một chút, bác sĩ có dặn vết thương thì không thể dính nước, hơn nữa, nếu dùng sức, thì vết thương sẽ bị hở, nói thế nào đi nữa, Mặc Thiếu Thiên cũng là vì cứu mình mới bị thương, nghĩ tới đây, Lâm Tử Lam cũng chỉ có thể nhắm mắt đi vào!
Bên trong phòng tắm, Mặc Thiếu Thiên đứng ở bên trong, vóc người đáng để thường thức, áo đã cởi bỏ, lộ ra da thịt màu lúa mì, xem ra không mập, rất cường tráng, hơn nữa cơ bụng, càng làm cho anh tăng thêm sự hấp dẫn!
|
Chương 227: Bi Kịch Của Mặc Thiếu Thiên (1) Edit : Oanh Love
Bên trong phòng tắm, Mặc Thiếu Thiên đứng đấy, dáng người anh rất chuẩn Men, áo đã được cởi bỏ, lộ ra da thịt màu lúa mì, nhìn vào, trông anh thật cường tráng, cơ bụng cơ ngực đều có, càng làm tôn lên vẻ đẹp nam tính hấp dẫn của anh !
Tử Lam bước vào, Mặc Thiếu Thiên đang đứng sừng sững bên trong, ánh mắt của Tử Lam rơi vào trên người của Mặc Thiếu Thiên, liếc mấy cái, trong lòng cô không nhịn được nói xấu mây câu, nam nhân này dáng người tại sao lại tốt như vậy a ! ?
Lớn lên dáng dấp yêu nghiệt, vóc người còn tốt như vậy, xem ra, ông trời cũng thật không công bằng.
Tử Lam tiến vào, khóe miệng Mặc Thiếu Thiên mang theo một nụ cười hài hước nhìn Tử Lam.
“Lâm tiểu thư, vất vả em rồi!”
. . . . . .
Nhìn nụ cười đó của Mặc Thiếu Thiên, bổng nhiên trong lòng của Tử Lam có một cảm giác giống như bản thân đang bị người khác tính kế?
Quên đi, không phải chỉ là giúp anh ta cởi quần áo thôi sao!
Tử Lam đi tới, nhìn quần áo trên người của Mặc Thiếu Thiên một chút, lặp tức Mặc Thiếu Thiên đưa cho cô một ánh mắt, ám chỉ giúp anh cởi cái quần đang mặc trên người ra.
Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, cô có cảm giác dường như Mặc Thiếu Thiên đang cố ý .
Khi bàn tay của Tử Lam chạm đến thắt lưng của Mặc Thiếu Thiên, trong lúc vô tình ngón tay cô chạm nhẹ vào bụng của Mặc Thiếu Thiên, chẳng biết tại sao, chỉ trong nháy mắt, mặt của cô chuyển sang màu đỏ .
Chết tiệt, giờ khắc này , làm những chuyện như vậy, cảm thấy xuất hiện một loại cảm giác gợi tình như vậy !
Mà Mặc Thiếu Thiên, vốn chỉ nghĩ trêu chọc Lâm Tử Lam một chút, nhưng khi tay của Tử Lam vô tình chạm vào phần eo của anh thì trong nhất thời giống như có dòng điện chỉ trong nháy mắt ở trong cơ thể anh bùng nổ, trong nháy mắt chuyển hướng thẳng về phía hạ thân của anh.
Tử Lam đang giúp Mặc Thiếu Thiên cởi ra dây nịt, khi ánh mắt của cô quét về phía hạ thân của Mặc Thiếu Thiên, cô thấy nơi đó đang dựng lên một cái lều nhỏ, có chiều hướng càng lúc càng bành trướng lên.
Trong nháy mắt, Tử Lam há hốc mồm, không biết nên nói gì.
Em gái anh Mặc Thiếu Thiên!
Rốt cuộc trong đầu anh đang suy nghĩ gì a a a!
Cô ngẩng đầu lên nhìn Mặc Thiếu Thiên, Mặc Thiếu Thiên lại cười nhìn cô, Tử Lam có thể nhìn thấy trong đôi mắt của Mặc Thiếu Thiên tràn đầy ngọn lửa ham muốn.
Lúc này, Tử Lam vội vàng tháo xuống dây nịt trên lưng của Mặc Thiếu Thiên, nhìn anh cô nói, “Được rồi, em đi ra ngoài trước!” Nói xong, Tử Lam xoay người vừa muốn đi ra.
Ngay vào lúc này, Mặc Thiếu Thiên đưa tay ra kéo cô lại, trong nháy mắt đem cô áp sát vào trong ngực của anh, rõ ràng Tử Lam nhận thấy được nhiệt độ nóng bỏng từ trên người của Mặc Thiếu Thiên đang truyền qua da thịt của cô.
“Em muốn đi đâu?” Mặc Thiếu Thiên trực tiếp đem ngươi lam ôm vào trong ngực, nhìn cô, anh hỏi.
“Đương nhiên là đi ra ngoài!”
“Đi ra ngoài làm gì?” Mặc Thiếu Thiên hỏi nữa.
“Dĩ nhiên đi ra ngoài ngủ, chẳng lẽ ở chỗ này xem anh tắm a! ?” Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên bổng nhiên bật thốt lên như thế.
“Tốt, anh không ngại!” Mặc Thiếu Thiên nói xong, anh nhìn Tử Lam, nụ cười trên khóe miệng càng sâu hơn.
. . . . . . .
“Em ngại!” Tử Lam nhấn mạnh lời nói của mình.
“Vậy sao, không bằng chúng ta cùng nhau tắm uyên ương đi!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam anh khẽ cười và nói, sau đó, anh đến gần Tử Lam, rõ ràng Tử Lam có cảm giác phía dưới của mình giống như đang có một vật cứng đang chỉa vào trên người của mình !
Cảm giác, rất lạ, khiến nhịp tim của Tử Lam, không khỏi đập gia tốc.
. . . . . . .
Tử Lam quả thật rất muốn phát điên a, nếu như chiều hướng này lại tiếp diễn, chắc chắn cô sẽ gặp phải chuyện không may, Tử Lam mỉm cười nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Em đã giúp anh xong cả rồi, bản thân anh tự mình lo liệu đi!” Vừa nói xong, Tử Lam đẩy Mặc Thiếu Thiên ra , cô muốn đi.
Mặc Thiếu Thiên lại đem cô giam giữ trong vòng tay của mình.
“Không bằng em giúp ta tắm luôn nhé!” Mặc Thiếu Thiên mặt không đỏ, hơi thở không gấp nói.
“Chẳng lẻ anh không có tay sao?” Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, cô hỏi ngược lại.
“Đương nhiên là anh có tay, chỉ là bác sỉ dặn dò, không thể để vết thương dính vào nước. . . . . .” Mặc Thiếu Thiên buồn bả nói, đôi mắt nhìn về Tử Lam.
. . . . . . .
Tử Lam trừng mắt nhìn Mặc Thiếu Thiên, chuyện này rõ là anh ta đang cố ý.
Dùng điều này để ép cô!
Nếu như không phải xem mấy phần tình cảm vì Mặc Thiếu Thiên đã từng cứu cô, nhất định Tử Lam đã sớm đem anh ta ném ra khỏi nhà mình !
Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam, anh càng ngày càng xích lại bên cô gần hơn, phía dưới hạ thân của anh, không ngừng ma sát Tử Lam, vật cứng rắng đang chỉa vào người của Tử Lam, trong lúc này anh có cảm giác hào hứng tràn trề, ý chí chiến đấu sục sôi !
Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam, vẻ mặt anh đều mang một chút ý cười.
“Mặc Thiếu Thiên! ! !” Tử Lam nhìn anh, cô hét một tiếng.
Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, nhìn cô, “Anh đây!”
Giọng nói của Mặc Thiếu Thiên có cảm giác mềm mại quyến rũ khiến người khác có cảm giác rất muốn phạm tội….
“Gọi anh làm gì? Ân ?” Mặc Thiếu Thiên nhướn mày hỏi, động tác này, khuôn mặt này, thập phần yêu nghiệt.
Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, cô mím môi, “Anh tự tắm cho mình, em đi ra ngoài trước!” Nói xong, Tử Lam đẩy Mặc Thiếu Thiên ra, cô xoay người chạy ra ngoài.
Khi cánh cửa kia vừa khép lại, Tử Lam đứng dựa người vào cửa, chẳng biết tại sao, mặt của cô trong nháy mắt đỏ bừng, nhịp tim cũng không khỏi đập gia tốc .
Mặc Thiếu Thiên, nam nhân này quả thật rất yêu nghiệt !
Thập phần yêu nghiệt a!
Mặc Thiếu Thiên đứng bên trong phòng tắm, nhìn theo bóng lưng của Tử Lam, anh khẽ nhếch miệng lên.
Sau đó anh đưa mắt nhìn xuống tiểu huynh đệ của mình một chút, thở dài, mệnh khổ a, chỉ có thể tự mình giải quyết thôi…
. . . . . . . . . . .
Sau khi Tử Lam đi ra khỏi phòng tắm, cô hít sâu một hơi, nổ lực để bản thân bình tỉnh lại.
Dù sao, cô cũng chỉ là một nữ nhân bình thường, trong hoàn cảnh như vậy , bất cứ một nữ nhân nào, cũng sẽ xảy ra cảm giác, chỉ là, chỉ là. . . . . . hôm nay không thể a!
Tử Lam ngồi trên sân thượng đón gió, nghe trong phòng tắm truyền đến âm thanh tắm rửa.
Ngay lặp tức cô có thể nghỉ đến chuyện gì đã xảy ra, nghe thấy âm thanh bên trong, khóe miệng Tử Lam chậm rải nâng lên một nụ cười vui vẻ.
Cô cảm nhận sâu sắc, đêm này, nhất định không yên tĩnh a !
Trên ban công có một chiếc xích đu, còn có một cái bàn nhỏ nhắn tinh sảo, phía trên đặt một chai rượu đỏ, còn có một cái một ly chân dài, tất cả chính là Hi Hi đặc biệt chuẩn bị vì Tử Lam, để cô có thể thoải mái tận hưởng cuộc sống của mình.
Trước lúc đi ngủ uống một chút rượu đỏ, rất có lợi cho giấc ngủ.
Tử Lam có thói quen như thế, cho nên mỗi ngày, buổi tối trước khi ngủ, cô đều uống thêm một chút rượu .
Bên ngoài gió nhẹ hiu hiu , Tử Lam chỉ mặc trên người một chiếc áo ngủ, cô rót một ly rượu đỏ, đưa lên môi nhấp vài hớp.
Thật ra, cuộc sống thú vị và bình thản như vậy, mới đúng là ước muốn của cô.
Tử Lam nhấp một chút rượu đỏ, sau đó cầm ly rượu trên tay, trong đầu không khỏi nhớ tới Mặc Thiếu Thiên, còn có Hi Hi, mỗi khi cùng bọn họ ở bên nhau, cô thực sự rất hạnh phúc, hơn nữa chung sống với nhau cũng rất ăn ý.
Nghĩ đến điều này, Tử Lam khẽ cười, bưng ly rượu lên, nhấp một ngụm.
Bổng nhiên ly rượu trên tay của cô trống rỗng , ngang hông của Tử Lam xuất hiện một cánh tay ôm chầm lấy cô.
Tử Lam nâng mắt nhìn, thấy Mặc Thiếu Thiên đang mặc trên người áo choàng tắm màu trắng đứng phía sau cô, lộ ra cơ ngực rắn chắc, như ẩn như hiện dưới ánh đèn mờ nhạt, nhìn anh thật sexy , quyến rũ không nói nên lời.
Tay của Mặc Thiếu Thiên vẫn khoác lên hông của Tử Lam, tay còn lại càm ly rượu, nhẹ nhàng lắc nhẹ một chút, ánh mắt anh quét Tử Lam một cái, “Sao em lại có nhã hứng ngồi một mình trên đây uống rượu?”
Nói xong, anh cũng đưa ly rượu đến khóe miệng, uống một hơi cạn sạch.
Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, không làm loạn, ngược lại cô mỉm cười nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Bảo bối nói, trước lúc ngủ uống chút rượu đỏ, có lợi cho giấc ngủ!” Sau khi nói xong, Tử Lam lại tiếp tục bổ sung thêm một câu, “Anh không cảm thấy không gian an tĩnh như vậy, uống chút rượu đỏ, rất có tình thú sao?” Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, cô cười nghịch ngợm.
Mặc Thiếu Thiên nhướn mày, nắm bắt được lời nói của cô, anh mỉm cười, “Tình thú sao?” Nghe những lời này vô cùng ái muội.
Thật sự Tử Lam vốn không phải ý đó, lại bị Mặc Thiếu Thiên vừa lặp lại vừa hỏi, nhất thời trở nên rất ái muội.
Mặc Thiếu Thiên nhếch miệng lên, mỉm cười nhìn Tử Lam, “Thì ra em thích làm mấy chuyện tình thú như thế sao ?”
. . . . . .
Tử Lam im lặng, cô sâu sắc hiểu hơn ai hết, khi cùng Mặc Thiếu Thiên nói chuyện, nhất định phải nắm chắc từ ngữ, nếu không chuẩn bị thật tốt từ ngữ, khẳng định sẽ bị anh tái diễn và biến chất ý nghĩa thực sự của câu nói.
“Tình thú vốn là một từ ngữ rất tốt đẹp, vừa bị anh nói thành ra như thế, cũng có cảm giác vấy bẩn!” Tử Lam bĩu bĩu môi nói.
Mặc Thiếu Thiên mỉm cười, “Tình thú, ý tứ chính là ám chỉ chuyện nam nữ đang lúc làm những chuyện không đứng đắn, đều do em dùng từ không thích đáng!” Mặc Thiếu Thiên rất bình tĩnh chỉ ra chỗ không đúng.
|
Chương 227: Bi Kịch Của Mặc Thiếu Thiên (2)
Tử Lam lặng yên.
Tranh luận cùng Mặc Thiếu Thiên, kết quả chỉ có một, chính là thua!
Tử Lam xác định như thế, cho nên cô cũng không muốn cùng anh cải cọ, Tử Lam giơ lên một cái tay chống cằm mình, nhìn về phía xa xa.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam, anh cúi người xuống, hai cái tay đem Tử Lam giam cầm vào trong ngực, chậm rãi tiến tới sát bên tai của cô, anh nhẹ giọng mở miệng, “Em đang suy nghĩ gì đó?”
“Ngày mai!” Tử Lam nhàn nhạt nói.
Ngày mai khi cô đến công ty, không biết sẽ xảy ra những chuyện động trời gì đây.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam, “Từ khi nào thì em lại trở thành một người đa sầu đa cảm như thế ?”
“Đây cũng chỉ là suy nghỉ bình thường của mỗi người thôi!” Tử Lam lặp tức phản bác.
Lần này, Mặc Thiếu Thiên tỏ ra rất biết điều anh không tranh luận cùng Tử Lam về chủ đề này, ngược lại anh nhìn chăm chú về phía gò má của Tử Lam, anh kề sát vào tai của cô, anh hỏi, “Em hối hận không?”
“Hối hận điều gì?” Tử Lam hỏi ngược lại, cô cũng không trả lời.
“Hối hận khi thân phận của Hi Hi được đưa ra ánh sáng!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Thật sâu trong lòng, Mặc Thiếu Thiên vẫn cảm thấy, anh có thể có được hai mẹ con bọn họ, chính là điều may mắn nhất của anh.
Tử Lam suy nghĩ một chút, sau đó co mỉm cười , “Chuyện này sớm muộn gì người khác cũng sẽ biết được, sự thật anh chính là cha của bảo bối, đây là một sự thật và không có cách nào thay đổi, cho nên, không có gì phải hối tiếc!” Tử Lam thản nhiên nói.
Mặc Thiếu Thiên nghe Tử Lam trả lời, anh biết cô là một người phụ nữ rất lý trí, cho nên những lời cô nói, Mặc Thiếu Thiên tin tưởng không cần biết lý do.
Bởi vì, Lâm Tử Lam khinh thường những lời nói dối.
Mặc dù lời của cô…, chẳng được duy mỹ, nhưng Mặc Thiếu Thiên nghe xong, khiến anh cảm thấy rất thoải mái.
Mặc Thiếu Thiên xoay cả người Tử Lam lại mặt đối mặt với nhau, hai người nhìn thẳng vào mắt đối phương, anh hỏi “Vậy còn em?”
“Em thế nào?” Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, cô hỏi.
“Em có tin tưởng anh không?” Mặc Thiếu Thiên hỏi Tử Lam.
Tử Lam khẽ cười một tiếng, “Thì ra đường đường Mặc Thiếu Thiên cũng sẽ có lúc cảm thấy không được tự tin !” Tử Lam mỉm cười trả lời.
Sau khi nghe Tử Lam nói xong, tiếp đó Mặc Thiếu Thiên đưa tay chế trụ sau ót Tử Lam, anh nhìn cô cảnh cáo một tiếng, “Lâm Tử Lam, anh nói cho em biết, nếu em đã lựa chọn anh, cũng đừng nghĩ bỏ rơi anh, cả đời này, em chỉ có thể là của mỗi mình anh!” Mặc Thiếu Thiên nhấn mạnh, giọng nói của anh hết sức bá đạo.
Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, cô mỉm cười, nhưng không trả lời, những lời nói bá đạo như thế, cũng chỉ có mỗi mình Mặc Thiếu Thiên mới có thể nói ra.
“Có nghe hay không?”Một lần nữa Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam, ép cô trả lời mình.
“Mặc Thiếu Thiên, nếu như em đã quyết định đi cùng anh, điều đó chứng minh em hoàn toàn tin tưởng giao phó tất cả cho anh , mặc kệ người khác nói cái gì, em đều tin tưởng anh, trừ phi chính miệng anh có thể đánh đổ sự tin tưởng của em!” Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên nhấn mạnh lời nói của mình.
Đáp án này, khiến Mặc Thiếu Thiên cảm thấy rất hài lòng.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam, khóe miệng anh tràn ngập ý cười, “Coi như em thức thời!”
. . . . . .
Tử Lam hóa đá.
Ngay sau đó, Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, Tử Lam cũng ngẩng đầu nhìn Mặc Thiếu Thiên, một giây kế tiếp, Mặc Thiếu Thiên nhẹ nhàng cúi người, hướng về phía môi của Tử Lam hôn lên.
Tử Lam sững sờ, cô cảm thấy môi của Mặc Thiếu Thiên hơi lạnh, còn mang theo mụi vị ngọt ngào của rượu đỏ, cô mỉm cười , hé miệng, phối hợp nụ hôn của anh, tay cô đưa sang ôm thật chặt vòng eo của Mặc Thiếu Thiên.
Ly rượu được đặt trên ban công, Tử Lam tựa lưng vào lan can, Mặc Thiếu Thiên ôm lấy Tử Lam, triều mến hôn cô, nhìn một màn này đẹp không sao tả hết.
Ban đầu đơn giản chỉ là một nụ hôn, nhưng khi Lâm Tử Lam chủ động thì sự ưu nhã thân sỉ của Mặc Thiếu Thiên ngay lặp tức biến mất không còn một mống, nhất thời gợi lên ý nghĩ cuồng dã của anh.
Mặc Thiếu Thiên đè Tử Lam vào ban công, hung hăng hôn cô, đầu lưỡi đưa vào trong miệng của Tử Lam hung hăng đòi lấy, quấn quýt lấy đầu lưỡi của cô, đốt cháy hai người bằng những nụ hôn nóng bỏng.
Tử Lam không ngờ Mặc Thiếu Thiên mới vừa rồi còn dịu dàng, đột nhiên lại trở nên kích tình như vậy, hô hấp của cô có chút thiếu thốn.
“Ưmh. . . . . .” Tử Lam cố gắng đẩy Mặc Thiếu Thiên ra.
Mặc Thiếu Thiên sao chịu buông cô ra, nhưng khi anh cảm thấy hô hấp của Tử Lam có chút dồn dập, anh mới bất đắc dĩ buông ra dôi môi của cô , sau đó anh chuyển sang hung hăng hôn vành tai của Tử Lam, đưa ra lưỡi nhẹ nhàng liếm vành tai của cô, khiến Tử Lam nhạy cảm, run rẩy.
Mặc Thiếu Thiên chính là cao thủ tình trường, tự nhiên có thể dễ dàng nắm bắt được những địa phương mẫn cảm nhất của cô, anh cảm thấy cả người Tử Lam không ngừng run rẩy, muốn nói gì, cũng đều giống như không có hơi sức, Mặc Thiếu Thiên rất hài lòng với phản ứng động tình của cô.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên hôn lên cổ, khuôn mặt của Tử Lam, một cái tay khác cũng không rãnh rỗi, đưa vào trong áo hung hăng vuốt ve bộ ngực của Tử Lam.
Từng đợt tê dại truyền tới, Tử Lam chợt tỉnh táo, cô nhìn Mặc Thiếu Thiên, ngăn lại bàn tay càn quấy của anh. “Không cần. . . . . .”
Mặc Thiếu Thiên nhướn mày, nhìn đôi mắt mê ly đang bị che bởi một tầng sương mù của Tử Lam , anh khẽ hỏi , “Không cần cái gì?”
“Nơi này là ban công!” Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, cô nói, hiện tại hai người đang ở trên sân thượng, không cần chơi trò kích thích như thế này a a!
Mặc Thiếu Thiên gật đầu, anh hiểu rõ ý tứ của cô đang ám chỉ chuyện gì.
Không đợi Tử Lam nói xong, Mặc Thiếu Thiên nhanh chóng bế ngang Tử Lam lên, trực tiếp đi về phòng ngủ.
Làm chuyện đó, cũng không thể ở trên sân thượng làm nga.
Nơi này chính là cảnh biển tuyệt đẹp, tùy thời đều có người qua lại, mặc dù làm việc đó trên ban công rất kích thích, nhưng nữ nhân của mình cũng không thể bị người khác nhìn thấy.
Hơn nữa, lần đầu tiên vào 7 năm trước, mặc dù đó chính là lần đầu tiên của Tử Lam, anh cũng không muốn lần thứ hai của bọn họ lại trải qua trên sân thượng a !
Mặc Thiếu Thiên ôm Tử Lam đi về phía phòng ngủ.
Anh đem Tử Lam nhẹ nhàng đặt trên giường, tiếp đó hung hăng áp thân thể của mình trên người cô.
Ngọn lửa dục vọng này, đã kìm nén trong người anh từ rất lâu !
Nụ hôn của anh, như cuồng phong bão táp, tới mãnh liệt lại bá đạo, Tử Lam nằm trên giường không có sức kháng cự, chỉ có thể bất đắc dĩ phối hợp cùng anh.
Đối với Mặc Thiếu Thiên, cùng nữ nhân lên giường, đơn giản chỉ là gặp dịp thì chơi, anh đều trực tiếp tiến quân thần tốc, rất ít khi hôn môi, nhưng anh rất thích thú khi hôn môi cùng Lâm Tử Lam, loại cảm giác đó khiến anh cảm thấy rất thỏa mãn.
Tử Lam cũng thế.
Nụ hôn của Mặc Thiếu Thiên, bá đạo lại kích tình, để cho Tử Lam có cảm giác vui sướng không nói thành lời.
Hai người ở trên giường, kích tình cuồng nhiệt hôn .
Vậy mà, khi Mặc Thiếu Thiên hôn một đường xuống phía dưới.
Đến khi tay Mặc Thiếu Thiên chậm rãi đưa vào áo ngủ dò xuống nơi nhạy cảm của cô, bổng nhiên Tử Lam chợt nhớ tới một chuyện, cô vừa định mở miệng nói chuyện, nhưng đã không kịp nữa rồi, tay của Mặc Thiếu Thiên đã trực tiếp sờ lên chổ đó của cô.
Mặc Thiếu Thiên đang hưng phấn hừng hực lửa dục, anh vốn tưởng hôm nay có thể tận hưởng một chút phúc lợi của mình, nhưng khi tay của Mặc Thiếu Thiên vừa chạm tới nơi u cốc mềm mại của cô , anh thấy có thứ gì đó dầy cộm nằm tại đó, Mặc Thiếu Thiên chợt đình chỉ lại động tác.
Anh nằm đè trên người của Tử Lam, ngẩng đầu nhìn Tử Lam bằng ánh mắt u oán, “Em tới nguyệt sự rồi sao?” Mặc Thiếu Thiên cau mày hỏi.
Tử Lam rất muốn nói, nhưng đã không kịp nữa rồi, cô nhìn vào đôi mắt của Mặc Thiếu Thiên, nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Mẹ nó!
Mặc Thiếu Thiên thật sự muốn điên rồi!
Sau khi nghe Tử Lam xác nhận điều này, Mặc Thiếu Thiên cũng không biết tâm tình của mình là như thế nào!
Anh quả thật muốn chết luôn cho xong !
“Mẹ nó!” Mặc Thiếu Thiên nhịn không được tuôn ra lời thô tục, anh thật sự muốn điên rồi!
Tử Lam nằm trên giường, nhìn động tác của Mặc Thiếu Thiên lúc này, cô cũng định nhắc nhở trước, nhưng mỗi một lần cô đều bị Mặc Thiếu Thiên hôn xây xẩm mặt mày, cô cũng không có biện pháp nào a!
“Tại sao em không nói sớm?” Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam bằng ánh mắt cực ky u oán, hiện tại anh phải nhịn đến mức cả người đau nhức, tại sao lại xuất hiện tình tiết cẩu huyết như thế, cuộc đời của anh tại sao lại bi ai như thế a a a?
Ăn lão bà cũng khó khăn như vậy sao !
Nếu như sớm nói cho anh biết, anh cũng không kích tình đến thế, hiện tại ngược lại anh tự đào hố cho mình nhảy vào !
Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, cô rất cực lực ẩn nhẫn không để bản thân bật cười, “Em rât muốn nói, nhưng anh không cho em cơ hội, hiện tại bây giờ nói, cũng không muộn a!” Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên cô nhịn xuống, nhưng khóe môi vẫn mang theo chút ý cười.
. . . . . . .
Mẹ nó! Không muộn sao?
Nhìn vẻ mặt cô giống như đang cười trên nổi đau của người khác, Mặc Thiếu Thiên rất muốn hung hăng đem Lâm Tử Lam xé nát ăn vào bụng, anh có cảm giác nữ nhân này đang cố ý với anh ?
Mặc Thiếu Thiên đang nằm đè trên người Tử Lam, sau đó ngồi dậy, nhìn xuống hạ thân của mình, lại nhìn Lâm Tử Lam, “Cái này gọi là không muộn sao?”
Anh quả thật muốn điên rồi, hiện tại ăn không được, nhịn đến mức cả người đau nhức!
Tử Lam cũng nhìn theo tầm mắt của Mặc Thiếu Thiên, giờ phút này, tiểu đệ của Mặc Thiếu Thiên đã dựng lên một cái lều, hơn nữa có cảm giác giống như muốn phá cửa để xuất ra.
Tử Lam lúng túng … 囧.
Cô cũng không phải cố ý nga !
Huống chi, làm đến mức độ này, cô cũng cảm thấy trong người rất khó chịu a!
“Em nói thử xem, hiện tại phải làm sao bây giờ?” Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam, rất có dáng vẻ buộc cô phải chịu trách nhiệm trong chuyện này!
Tử Lam hít vào một hơi, nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Mặc tiên sinh, anh phải tin tưởng em, em không cố ý như thế , huống chi, hiện tại em cũng cảm thấy không thoải mái giống anh đấy!”
Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên nhấn mạnh lời nói, nét mặt kia, vô cùng thành thật, vẻ mặt rất vô tội!
Mặc Thiếu Thiên sắp chết vì tức a!
Muốn cùng lão bà của mình làm chuyện ái ân, tại sao lại khó khăn như vậy.
Nhìn nét mặt của Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên trực tiếp phản bác trở lại, “Mẹ nó, em có biết nam nhân không thể giải quyết trong vấn đề này, sẽ xảy ra chuyện gì không?”
. . . . . .
“Có lẽ nửa đời sau em cũng không thể hưởng thụ được tính phúc đó !” Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam, anh nói.
. . . . . . .
Mặc Thiếu Thiên, anh có cần nói nghiêm trọng như thế không?
Tử Lam không nói nhiều, nếu như cô quả thật nói tiếp, khẳng định Mặc Thiếu Thiên sẽ bất chấp tất cả mà muốn cô !
Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, cô suy nghĩ một chút mới mở miệng, “Vậy anh đi tắm nước lạnh ? Hoặc là, tự mình giải quyết vấn đề này?”
|
Chương 228: Cả Đêm Tắm Nước Lạnh (1) Edit : Oanh Love
Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, suy nghĩ một chút mở miệng, “Vậy anh đi tắm nước lạnh? Hoặc là, tự mình giải quyết?”
Tử Lam nhìn vẻ mặt của Mặc Thiếu Thiên giống như hận không được tại chổ giải quyết cô ngay tức khắc.
“Không được, hôm nay anh muốn em giúp anh giải quyết!” Vừa nói xong Mặc Thiếu Thiên cúi người xuống hôn Tử Lam bằng rất nhiều kiểu cách, sờ khắp nơi trên người cô, anh muốn trừng phạt Tử Lam vì cô đã khơi lên dục vọng của anh mà lại không chịu giúp anh dập tắt, bàn tay Mặc Thiếu Thiên đưa vào bên trong áo ngủ của Tử Lam, không ngừng sờ xoạng, động tác của anh giống như không xem việc Tử Lam đang bị Đại Dị Mụ viếng thăm là vấn đề, ngay cả như vậy anh cũng muốn ăn cô vào bụng !
Tử Lam nằm trên giường, nhìn dáng vẻ nôn nóng hiện tại của anh, cô cảm thấy dở khóc dở cười vì điều này, nhưng khi tay Mặc Thiếu Thiên vừa chạm đến phần bụng của cô, ngay lặp tức Tử Lam nhẹ nhàng cong người lại, “Mặc Thiếu thiên, anh làm em đau !”
Một câu này, quả nhiên, Mặc Thiếu Thiên dừng ngay lại các động tác.
Anh ngẩng đầu nhìn Tử Lam bằng đôi mắt tràn đầy tức giận, u oán, cuối cùng Mặc Thiếu Thiên ngay tức khắc từ trên người Tử Lam đứng dậy, giận dữ đi về phía phòng tắm.
Tử Lam nằm trên trên giường, nhìn theo bóng lưng của Mặc Thiếu Thiên, anh vừa mới tiến vào không bao lâu, bên trong lại truyền ra âm thanh của tiếng nước chảy từ vòi sen.
Cô đoán, có lẽ Mặc Thiếu Thiên đang dùng mước lạnh để hạ hỏa.
Nghĩ đến chuyện này, chẳng biết tại sao, khóe miệng Tử Lam lặng lẽ nâng lên một nụ cười nhẹ.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Trong phòng tắm, quả thật Mặc Thiếu Thiên xác thực đang ngâm nước lạnh.
Cả đời anh chưa từng gặp qua sự việc như thế này.
Cùng với phụ nữ của mình lên giường, tại sao luôn gặp phải chướng ngại, thật buồn cười .
Nếu chuyện này truyền đến tai Vân Dục, không biết cậu ta sẽ chê cười anh như thế nào nữa !
Mười phút sau, Mặc Thiếu Thiên từ phòng tắm bước ra, nhưng lúc này, Tử Lam đang nằm trên giường, mắt nhắm nghiền, mái tóc dài tùy ý xỏa ra, có vẻ như, rất yên tỉnh, cảm thấy năm tháng cũng không làm thay đổi cô, ngay cả khi ngủ, nhìn cũng rất đẹp.
Ban đầu Mặc Thiếu Thiên vẫn còn một bụng tức giận, nhưng chứng kiến tới dáng vẻ mỹ nhân nằm ngủ như thế, dù anh có tức giận tới đâu cũng đều tiêu tán ngay tức khắc.
Anh chậm rãi tiến đến, nhìn Tử Lam lẳng lặng ngủ, anh không dám gây ra bất cứ âm thanh nào, anh sợ sẽ quấy rầy đến cô, khóe miệng từ từ nâng lên một nụ cười bất đắc dĩ.
Cúi người, anh khẽ hôn trên môi của Tử Lam, sau đó Mặc Thiếu Thiên đi ra ban công, đưa mắt ngắm nhìn về cảnh biển về đêm, sau khi uống một ly rượu đỏ, anh tỉnh táo hẳn lên, anh đưa tay cầm lấy điện thoại di động bấm số gọi một cuộc điện thoại.
“Alo!” Mặc Thiếu Thiên mở miệng nói một câu.
“Mặc tổng, trễ như thế có chuyện gì không?” Giọng nói của Mạc Lương từ bên điện thoại bên kia truyền đến.
Mặc dù cậu chính là phụ tá của Mặc Tổng, nhưng vào giờ này còn gọi điện thoại cho cậu, nhất định là có chuyện quan trọng .
“Ngày mai tôi không muốn khi đến công ty lại nghe được bất kỳ lời bàn tán nào liên quan đến Lâm Tử Lam!” Mặc Thiếu Thiên nhấn mạnh lời nói.
Mạc Lương cũng nhìn thấy tin tức mới đưa ngày hôm nay, lúc trước cậu vẫn cảm thấy giữa Mặc Thiếu Thiên và Lâm tiểu thư có cái gì đó không bình thường, nhưng cậu thật không ngờ giữa bọn họ thậm chí đã có đứa bé, hơn nữa đứa bé đó đã được 7 tuổi.
Tin tức này, thực sự gây sốc .
Tuy nhiên, Mạc Lương đã dùng thời gi¬an một ngày, để có thể tiêu hóa xong việc này.
Mặc tổng không giống như những người bình thường, anh đã sớm hiểu rằng, đi theo Mặc tổng, phải tùy thời tiếp nhận tất cả những tình huống tạm thời của anh ấy.
Ngay sau khi nghe xong Mặc Thiếu Thiên phân phó, cậu trả lời một tiếng, “Vâng, tôi đã biết !”
“Ân, cứ như vậy!” Nói xong, Mặc Thiếu Thiên chấm dứt cuộc gọi.
Mặc dù chuyện này đã được đưa ra ánh sáng, chỉ có Mặc Thiếu Thiên hiểu rõ nhất, Lâm Tử Lam không muốn dư luận bàn tán về việc này, mặc dù cô luôn tỏ vẻ chẳng hề để ý đến, nhưng Mặc Thiếu Thiên vẫn muốn tận lực vì cô dọn dẹp tất cả phiền toái không cần thiết.
Nghĩ tới đây, Mặc Thiếu Thiên dốc ly rượu đỏ trong tay uống một hơi cạn sạch, sau khi uống xong, Mặc Thiếu Thiên muốn quay về phòng ôm Tử Lam ngủ.
Giường của Tử Lam không nhỏ, nằm lên rất thoải mái, tóm lại, so với lúc còn ở bệnh viện tốt hơn rất nhiều.
Mặc Thiếu Thiên nằm chết dí bên người Tử Lam, nghĩ tới, lần đầu tiên cùng một nữ nhân ngủ, nhưng không có làm chuyện quan hệ nam nữ, đây mới thật là trong sinh mệnh của anh một đóa hoa tuyệt thế, chỉ là, Mặc Thiếu Thiên hình như cũng không tức giận, có thể ôm lấy Lâm Tử Lam ngủ, chuyện này đối với anh mà nói, cũng là một loại thỏa mãn.
Nghĩ tới đây, Mặc Thiếu Thiên vươn tay, đem Lâm Tử Lam ôm vào trong ngực của mình, nằm xuống, anh mới hít một hơi, tắt đèn ngủ.
Mới vừa tắt đèn, lúc này, Tử Lam lật chăn ra, vươn tay ôm lấy eo Mặc Thiếu Thiên, “Anh tắm xong rồi hả ?” Cô nhẹ giọng nỉ non hỏi, ban đêm, âm thanh của cô có chút lười biếng, giống như có ma lực, làm rung động lòng người.
Cô còn chưa ngủ sao?
Mặc Thiếu Thiên nhướn mày.
“Ân!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam trả lời một tiếng.
Tử Lam không nói gì thêm, có chút buồn ngủ, cô nhắm mắt lại, đôi tay ở Mặc Thiếu ngày gối đầu lên tay của Mặc Thiếu Thiên, cô tìm một vị trí thoải mái, ôm anh đi vào giấc ngủ.
Nhưng Mặc Thiếu Thiên làm sao ngủ được cơ chứ, anh chính là một nam nhân rất bình thường, mới vừa tắm xong, Lâm Tử Lam lịa dùng tay của cô sờ tới sờ lui trên người của anh, nhất thời cảm giác dục hỏa trong nháy mắt lại trỗi dậy.
“Nếu còn lộn xộn nữa, anh sẽ muốn em ngay lặp tức!” Mặc Thiếu Thiên gầm nhẹ ở bên tai của Tử Lam.
Định lực của anh không tốt, hơn nữa đối mặt với nữ nhân mình tâm tâm niệm niệm đang nằm ngủ bên người, không hề làm gì, xác thực rất cần định lực rất lớn.
Mặc Thiếu Thiên vừa nói xong, quả thật, Tử Lam không hề lộn xộn nữa.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam, quả thật cô không còn nhúc nhích, một lúc sau truyền đến tiếng hô hấp đều đều của cô đều, Mặc Thiếu Thiên cảm thấy, có phải là Lâm Tử Lam đang cố ý làm như thế hay không?
Vừa nghỉ tới đêm này, dù sao cũng không thể ăn cô được, anh quyết định, ôm cô, hai người cùng nhau ngủ.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Qua ngày hôm sau.
Tử Lam từ từ tỉnh lại, vừa mở mắt, đập vào mắt cô chính là gương mặt yêu nghiệt của Mặc Thiếu Thiên.
Tử Lam vốn còn muốn nằm ngủ thêm một lúc, mỗi lần cô rời khỏi giường đều muốn lề kéo dài thời gian, nhưng hôm nay, khi nhìn thấy gương mặt của Mặc Thiếu Thiên, trong nháy mắt cơn buồn ngủ của cô biến mất.
Sau khi tỉnh táo lại, Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, khóe miệng cô từ từ nhếch lên.
Vừa mở mắt ra có thể nhìn thấy anh, đây là việc khiến cho tâm tình của Tử Lam trở nên rất tốt.
Thật ra Mặc Thiếu Thiên cũng đã tỉnh , khi nhìn thấy Tử Lam đang nhìn mình, anh cũng mở mắt ra nhìn cô, “Em đã tỉnh rồi sao?” Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam nhướn mày hỏi.
Tử Lam không ngờ, anh đã tỉnh rồi, nghe được âm thanh của Mặc Thiếu Thiên, Tử Lam gật đầu, “Ân!”
“Chào buổi sáng !” Tử Lam hướng Mặc Thiếu Thiên giả vờ bắt chuyện, tối ngày hôm qua ngủ không tệ, nghĩ tới đây, cô ngồi dậy, cử động áo ngủ trên người cùng với ga giường màu sắc hòa quyện lẫn nhau, càng tôn lên làn da trắng trẻo mịn màng của cô, dáng vẻ có chút lười biếng, có chút mê ly, cô tùy ý vươn tay gãi gãi đầu tóc rối bời của mình.
Động tác kia, khắc sâu vào mắt của Mặc Thiếu Thiên.
Chẳng biết tại sao, ngay lúc này Mặc Thiếu Thiên rất muốn hôn Lâm Tử Lam một cái.
Nghĩ tới, anh liền làm.
Tử Lam cũng không kịp phản ứng , đã bị Mặc Thiếu Thiên tặng cho cô một nụ hôn và sáng sớm.
Hôn xong, Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam, mỉm cười nói, “Hôn chào buổi sáng!”
. . . . . .
Tử Lam vừa muốn nói chuyện, lúc này, cửa phòng bị gõ một cái, Hi Hi đẩy cửa đi vào, “Cha, mẹ, hai người đã tỉnh rồi hả ?”
Tử Lam nhìn Hi Hi, mặc dù cô cùng với Mặc Thiếu Thiên không hề làm bất cứ chuyện gì, nhưng khi bị con trai nhìn thấy cô cùng với Mặc Thiếu Thiên hai người cùng nằm ngủ trên một chiếc giường, Tử Lam thủy chung vẫn cảm thấy có chút lúng túng.
“Ân!” Tử Lam máy móc trả lời một tiếng.
Ánh mắt của Hi Hi chuyển sang nhìn Mặc Thiếu Thiên, nụ cười kia, có chút giảo hoạt, sau đó bé lại nhìn Tử Lam một chút, nụ cười đầy thâm ý. “Con đã chuẩn bị bữa ăn sáng xong rồi, cả nhà chúng ta có thể ăn cơm!” Hi Hi đứng ngay tại cửa nói.
“Biết!” Mặc Thiếu Thiên trả lời một tiếng, đôi mắt anh nhìn sang Tử Lam.
Hi Hi mỉm cười, sau đó lui ra ngoài.
|