[GĐCP] Cha Cường Hãn, Con Trai Thiên Tài, Mẹ Phúc Hắc
|
|
Chương 237: Kết Quả Đắc Tội Với Tử Lam Edit : Oanh Love
Ngay vào lúc này, rất nhiều người làm cũng vây tới, thấy Mặc Vũ, tất cả mọi người rối rít nói, “Tiểu thiếu gia cuối cùng cũng tìm được cậu trở về rồi !”
Còn không về, suýt tí nữa đã gọi điện thoại báo cảnh sát!
Cung Ái Lâm điều động mọi người đi tìm, nếu không tìm được, sẽ phải lập tức báo cảnh sát! Nhưng hiện giờ, thật may Mặc Vũ đã bình yên vô sự trở lại.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy trên người Mặc Vũ có vết thương, hơn nữa lại là Mặc Thiếu Thiên mang về, người làm tại Mặc Gia ai cũng biết, Mặc Thiếu Thiên cùng Mặc gia quan hệ không tốt lắm, cuộc chiến này sắp phải đối mặt đụng độ gai gắt !
Tất cả mọi người rối rít đứng một bên, ngầm đánh giá trường hợp sắp tới.
Mặc Thiếu Quần nhìn Mặc Thiếu Thiên, toàn thân mặc áo vét, giống như những công tử nhà giàu mới nổi, để lộ ra khí chất cẩu thả của mình,“Mặc Thiếu Thiên, bây giờ anh rất lợi hại, thậm chí ngay cả đứa bé cũng không chịu bỏ qua !” Sau đó, khóe miệng cậu lạnh lùng nâng lên một nụ cười rất nhạt, nhưng khi, ánh mắt cậu quét qua Lâm Tử Lam cùng Hi Hi.
Khi vừa nhìn thấy Lâm Tử Lam, anh cảm thấy cô thật chói mắt.
Nhìn cô từ phía xa so với khi nhìn thấy cô trên ti vi càng xinh đẹp hơn vài phần.
Mặc dù trong TV nhìn thấy tin tức đào hoa của Mặc Thiếu Thiên, nhưng khi chính thức gặp trực tiếp cô bên ngoài, cậu mới sâu sắc cảm thấy vận số của Mặc Thiếu Thiên thật sự rất may mắn, may mắn để nổi khiến cho người ta phải đỏ mắt ganh tị với anh.
Tốt đến nổi khiến cho bất cứ ai cũng sinh lòng hâm mộ.
Thậm chí có thể tìm thấy một nữ nhân xinh đẹp như vậy!
Nhưng khi, nghĩ đến người đó lại là nữ nhân của Mặc Thiếu Thiên, Mặc Thiếu Quần hừ lạnh một tiếng, nhìn Hi Hi đang đứng bên cạnh, sau đó, khóe miệng của cậu nâng lên một nụ cười lạnh lùng, “Thế nào? Nghĩ phá hủy Mặc Vũ, tiếp đó mang theo đứa con hoang của anh trở về Mặc gia để có thể thừa kế tài sản sao? Tôi nói cho anh biết, đừng vọng tưởng!” Mặc Thiếu Quần nhấn mạnh lời nói.
Trước kia, mặc kệ Mặc Thiếu Quần nói gì, Mặc Thiếu Thiên sẽ đưa ra bộ dạng giống như không có quan hệ gì với anh, anh chỉ cảm thấy lời lẽ của cậu ta thật thúi, và tích cực xem nhẹ sự hiện diện của Mặc Thiếu Quần.
Nhưng bây giờ, khi nghe Mặc Thiếu Quần nói như thế, Mặc Thiếu Thiên liền biến sắc, trên mặt loé lên một tia sát khí, anh nổi giận nhìn Mặc Thiếu Quần, “Cậu nói cái gì? Có gan lặp lại lần nữa?”
Nét mặt kia của Mặc Thiếu Thiên, rất có một bộ dáng, nếu cậu dám lặp lại lời nói vừa rồi, tôi sẽ lập tức giết chết cậu !
Tử Lam đứng một bên quan sát, khi nghe Mặc Thiếu Quần nhạo báng, cô nắm tay Hi Hi, cánh tay ôm Hi Hi hơi dùng lực, nhưng trên mặt, lại cố gắng duy trì.
Mặc Thiếu Quần sững sờ, khi cậu nhận thấy sát khí dày đặt từ trên mặt Mặc Thiếu Thiên tỏa ra, cậu ngây ngẫn chốc lát, ngay sau đó, Mặc Thiếu Quần khẽ mỉm cười , “Tôi nói thì thế nào? Tôi nói là sự thật, Mặc Thiếu Thiên, anh đừng cho là tôi sợ anh, tôi mới không sợ !” Mặc Thiếu Quần nhìn Mặc Thiếu Thiên và nói, cậu ỷ vào Cung Ái Lâm hiện tại đang ở chỗ này, đoán chừng Mặc Thiếu Thiên sẽ không dám động thủ với mình!
Nhìn Mặc Thiếu Quần vẫn không biết sống chết cứ mở miệng, Mặc Thiếu Thiên muốn lặp tức xông lên giáo huấn cậu ta.
Nhưng Tử Lam phát hiện hành động của anh, cô kéo Mặc Thiếu Thiên ngăn anh lại.
Mặc Thiếu Thiên quay đầu lại, chống lại anh chính là đôi mắt trong suốt của Tử Lam, nhưng cô chỉ hướng Mặc Thiếu Thiên lắc đầu.
Mặc Thiếu Thiên cau mày, bối rối nhìn Tử Lam.
Ở Mặc gia, theo chân bọn họ chiến tranh lạnh bao nhiêu năm, Mặc Thiếu Thiên sớm cũng đã thành thói quen.
Nhưng sau khi bên cạnh anh có hai mẹ con bọn họ, Mặc Thiếu Thiên thề, tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ mẹ con bị một chút tổn thương, bao gồm công kích bằng lời nói, anh cũng không cho phép!
Tử Lam lại nhìn Mặc Thiếu Thiên, khóe miệng từ từ nâng lên nhất mạt cười.
Nụ cười đó, có biểu lộ cô không sao cả .
Mỗi lần Mặc Thiếu Thiên chứng kiến Tử Lam mỉm cười như vậy, anh biết nhất định phía sau sẽ có một phen ngôn luận rất đặc sắc.
Quả nhiên, Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, cô chậm rãi mở miệng, “Mặc Thiếu Thiên, anh định làm gì? Anh đã quên lời mà bảo bối thường nói với anh sao? Chó cắn anh một hớp, chẳng lẽ anh còn phải cắn trở về sao?” Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, cô nhẹ nhàng hỏi thế.
Tại thời điểm này, Tử Lam cảm thấy Hi Hi nói những lời này, chính là một ẩn dụ tuyệt vời!
So sánh rất tốt !
Mặc Thiếu Quần đứng tại chổ, nhìn Mặc Thiếu Thiên không dám động thủ, trong lòng cảm thấy rất hài lòng, nhưng sau khi, nghe Tử Lam nói một câu, sắc mặt của cậu liên tục biến đổi, lập tức cậu quay đầu súng nhìn Tử Lam, “Côi nói cái gì? Cô dám mắng tôi là chó sao?”
Tử Lam chỉ quay đầu sang nhàn nhạt ánh mắt nhìn Mặc Thiếu Quần, cô nhếch miệng cười khinh bỉ, “Tôi đang nói chuyện với cậu sao? Tự cậu nhận lấy mình như thế, tôi có biện pháp gì?”
“Cô ——” Mặc Thiếu Quần không ngờ Lâm Tử Lam lại nói chuyện rất hùng hồn, trong khoảng thời gi¬an ngắn cậu tức giận không biết phải nói gì.
Hi Hi đứng ở phía sau, thật ra thì người khác nói cái gì về bé, căn bản bé sẽ không quan tâm, nhưng khi nhìn thấy cha và mẹ không ngừng bảo vệ cho mình, trong lòng bé cảm thấy thật cao hứng !
Nghe mẹ chưởi xiên chưởi xỏ người khác, bé vẫn nhịn không được phải bật cười.
Nhìn vào nhị thiếu gia nhà họ Mặc, rất dễ nhận thấy cậu ta không học vấn lại không nghề nghiệp, cẩu thả, lại dám mở miệng tranh luận cùng mẹ, không phải tìm khổ sao?
Mặc Thiếu Thiên đứng một bên, nghe Lâm Tử Lam mắng người thệt sảng khoái, khóe miệng anh cũng chầm chậm nâng lên.
Nữ nhân này miệng lưỡi thật lợi hại.
Cô không cải nhau với đối phương, nhưng những lời cô nói, sẽ khiến cho đối phương cảm thấy rất khó chịu.
Cho nên, nếu như cùng cô gây gổ, không có được mấy người có thể chiếm thế thượng phong .
Mặc Thiếu Quần nhìn xung quanh một loạt, hiện tại có rất nhiều người làm ở đây, làm sao cậu có thể chịu thiệt thòi như vậy được?
Mặc Thiếu Quần nhìn chằm chằm Lâm Tử Lam, giận dữ nói, “Cô tính làm gì đó, chuyện nhà của chúng tôi, cô không có quyền lên tiếng ở đây? Tôi nói cho cô biết, đừng tưởng rằng có thể bám lấy Mặc Thiếu Thiên, thì cô đã cảm thấy yên tâm, có thể làm con dâu của Mặc gia, tôi cho cô biết, đừng mơ tưởng, về phần tài sản thuộc về Mặc gia, cô cùng Mặc Thiếu Thiên, một xu cũng đừng hòng đụng đến!” Mặc Thiếu Quần nhìn Tử Lam nói gằn từng chữ, có vẽ như, cậu đang cố gắng nhấn mạnh bản thân là người thừa kế duy nhất của Mặc gia.
Tài sản!
Cậu ta đang nói về tài sản sao !
Tử Lam nghe thấy cũng cảm thấy thật buồn cười.
Nghe thế, Tử Lam ngước mắt lên, nhìn Mặc Thiếu Quần, “Tôi không phải thứ gì, tôi là người, điểm này cùng Mặc nhị thiếu lại muốn so với tôi, tôi mặc cảm, người nào lại không biết cậu chính là nhị thiếu gia nhà họ Mặc, tài sản kếch xù! Ngoài ta, không ai hiếm lạ tài sản của Mặc gia của cậu, tôi và Mặc Thiếu Thiên ở chung một chỗ, đó chính là chuyện riêng của chúng tôi, với Mặc gia của cậu không có chút quan hệ nào, cho nên cậu cũng đừng ngày ngày kêu ai đó muốn tiến vào Mặc gia của các người, sẵn đây tôi cũng nói cho các ngươi biết, tôi một chút cũng không cảm thấy hiếm lạ, con trai của tôi cũng không thèm khát, tài sản của Mặc gia của các ngươi, tôi một chút cũng không để vào mắt, cho nên tôi van cậu đừng đem việc đó ra mà gây khó dễ, cậu không sợ mất mặt, tôi đây cảm thấy mất mặt thay cậu!” Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Quần, nhấn mạnh lời nói, rất có dang vẻ tức chết người không cần đền mạng.
Tử Lam nhìn đám người Mặc gia, trong lòng cười lạnh, dám mắng con trai của cô là con hoang, đây chính là giá cao phải trả!
“Còn nữa, tài sản chính là của Mặc Gia các ngươi, hiện tại người nào không biết, cả công ty đều là Mặc Thiếu Thiên ra sức chèo chống mới có được thành quả như ngày hôm nay, Mặc gia các người từ trên xuống dưới ai mà không dựa vào Mặc Thiếu Thiên kiếm tiền tài mới có thể giữ vững cuộc sống bây giờ, cho nên, nếu như không có Mặc Thiếu Thiên, các ngươi có thể sống những ngày tháng tốt đẹp như vậy sao? Cho nên, ở trước khi mở miệng muốn nói chuyện gì, làm ơn chịu khó động não một chút, nói ra không sợ bản thân bị mất mặt sao!” Tử lam nhìn bọn họ và nói như thế, không thể nghi ngờ, mỗi một câu của cô đều nói trúng trọng điểm của bọn họ.
Mặc Thiếu Quần bị Tử Lam mắng té tát, một câu cũng nói không nên lời, sắc mặt thay đổi liên tục.
Cuối cùng bất đắc dĩ, chuyển ánh mắt hướng cung Ái Lâm. “Mẹ, đưa cái này nữ nhân đuổi ra ngoài!” Mặc Thiếu bầy nhìn cung Ái Lâm thở phì phò kêu.
Cung Ái Lâm nhìn Tử Lam, sắc mặt không vui, nhưng lại không nói gì.
Lúc này, Mặc Thiếu bầy nhìn dọa người, “Lời của ta nói các ngươi không nghe thấy sao? Đuổi nàng đi ra ngoài, các ngươi còn đứng ngây đó làm gì? Đuổi nàng đi ra ngoài!” Mặc Thiếu bầy cực kỳ tức giận kêu.
Lúc này, có mấy người làm ngươi xem ta…ta xem ngươi, cuối cùng vừa muốn tiến tới, Mặc Thiếu Thiên lặp tức quét mắt nhìn xung quanh “Ai dám ra tay? Chỉ cần ai dám đụng đến một cộng tóc của cô ấy, tôi liền phế ngay, không tin đại khái có thể tới thử một chút!” Mặc Thiếu Thiên lạnh lùng nói, nâng mắt lên nhìn Mặc Thiếu Quần đầy thách thức.
Mọi người sửng sốt đứng chôn chân tại chỗ, không ai dám nhúc nhích.
Tử Lam thản nhiên đứng im tại chổ, bình tĩnh, thong dong, có Mặc Thiếu Thiên ở đây, cô không có chút nào lo lắng.
Không để ý nhìn Mặc Thiếu Quần, Tử Lam nhếch miệng lên nhất mạt cười khinh thường, “Quả thật đúng là phong cách của nhị thiếu gia nhà họ Mặc, đến bây giờ có chuyện gì liền nghĩ đến tìm mẹ!” Điểm này, cậu ta so với bảo bối cũng không bằng.
Không, so sánh cùng bảo bối càng không có cách nào đánh đồng!
Duy nhất chỉ một câu vừa nói ra, sắc mặt Mặc Thiếu Quần càng thêm khó coi.
Hiện tại nói cái gì đều không đúng, lúc này cậu nhìn chằm chằm Lâm Tử Lam, tức giận nắm chặt đôi tay, toàn thân phát run!
Mặc Thiếu Thiên đứng một bên, mặc cho Tử Lam nói mắng người, anh cảm thấy tâm tình vui vẻ.
Lúc này, Hi Hi đứng bên cạnh, nghe được Tử Lam mắng sảng khoái, khóe miệng cũng vểnh lên.
Kết quả khi đắc tội với mẹ, chính là như vậy.
Hi Hi ngẩng đầu lên nhìn Tử Lam, “Mẹ, con cảm thấy được mẹ nói rất có đạo lý, quá kinh điển !” Hi Hi không quên cười tán dương.
Hi Hi vừa nói như thế, ánh mắt mọi người không khỏi đồng loạt chú ý tới trên người của Hi Hi, đứa bé này, cùng với Mặc Thiếu Thiên quá giống.
Hơn nữa, trên người của Hi Hi hình như có một dòng linh lực, rất hấp dẫn ánh mắt người khác.
Điểm này, Mặc Vũ không có.
Nghe Hi Hi nói, Tử Lam cúi đầu nhìn Hi Hi, khóe miệng cô ngoắc ngoắc.
Nghe Hi Hi trắng trợn như thế, lực chú ý của Cung Ái Lâm cũng bị Hi Hi hấp dẫn, khi vừa nhìn thấy bé, sắc mặt bà càng thêm khó coi!
Đôi tay cầm thật chặt!
Nhưng không thể không nói, những lời nói vừa rồi của Lâm Tử Lam, không phải không có đạo lý!
Mặc Thiếu Quần quá yếu đuối, hoàn toàn chính xác không phải là người làm ăn.
Lão đại chết rồi, hiện tại lưu lại Mặc Vũ, mặc dù Mặc Vũ rất thông minh, nhưng thế nào cũng còn quá nhỏ, căn bản không cách nào thừa kế nghiệp lớn như vậy.
Bà muốn bản thân tự ra trận, nhưng Mặc Ân Thiên không cho phép.
Nếu như cho phép, bà đã sớm đem Mặc Thiếu Thiên đá ra khỏi công ty.
Cho nên, mới biến thành cục diện giống như ngày hôm nay.
Mặc dù không thích Mặc Thiếu Thiên, nhưng không thể không thừa nhận, đây là sự thật!
Nhìn bọn họ đối thoại, Cung Ái Lâm từ từ đứng lên, mặc dù tuổi đã hơn bốn mươi, nhưng gương mặt đó, vẫn tinh xảo như cũ, có thể nhìn ra được, lúc bà còn trẻ, nhất định là một nữ nhân cực kỳ xinh đẹp.
Nhìn vào trang phục của Cung Ái Lâm, Tử Lam cũng biết, nữ nhân này không đơn giản.
Tuy có một khuôn mặt đẹp đẽ, lại tồn tại dã tâm cường đại.
Tử Lam cũng nhìn thẳng về phía Cung Ái Lâm, trên khí thế, cũng không có chút nào yếu kém.
|
Chương 238: Người Mặc Gia Đều Kỳ Lạ Edit : Bao Bien
Tử Lam cũng nhìn bà khí thê lúc trước, giờ cũng có chút yếu ớt.
Cung Ái Lâm nhìn Lâm Tử Lam, khóe miệng lạnh lùng gợi lên một chút cười, "Mồm mép thật là lợi hại, bất quá cô cho rằng cô là ai, nhà chúng ta đến khi nào liên quan đến cô mà cô nói ?"
Trong lời nói của bà vừa thốt ra. Mặc Thiếu Thiên liền nhìn bọn họ, lạnh lùng nâng lên ánh mắt, nhìn bọn họ, giống như kiêu ngạo, cũng giống như tuyên bố, "cô ấy là mẹ của con tôi, và cô ấy là người phụ nữ của ta!" Mặc Thiếu Thiên từng chữ từng chữ một nói.
Cho nên, ở đây cô ấy có tư cách nên tiếng!
Tử Lam đứng ở bên người Mặc Thiếu Thiên, nghe được lời nói của anh, Tử Lam khóe miệng nở một nụ cười yếu ớt.
Đối mặt với Cung Ái Lâm, Tử Lam không có chút kiêng dè, Tử Lam cảm nhận về Cung Ái Lâm không có gì là tốt cả, nên khi đối mặt với bà, Tử Lam một chút đều không thèm để ý, nhìn Bà, khóe miệng gợi lên một nụ cười khinh thường , "Mặc phu nhân, ta là ai không quan trọng, quan trọng là, thậtrongjta không nhìn được người không biết phải trai, không phân biệt tốt xấu ! !"
Cung Ái Lâm nhíu mày, "cô nói cái gì?"
Tử Lam khóe miệng gợi lên một chút cười, nhìn bọn họ, đôi mắt kia như ẩn như hiện mật tia tức giận, " Người khác ta không nghĩ sẽ nói ra, nh]ng hôm nay nếu không có Hi Hi và Mặc Thiếu Thiên thì có lẽ cháu nội của bà không về được nhà rồi!"
Cung Ái Lâm nhíu mày, đôi mắt kia tràn ngập hận ý, Bà nhìn Tử Lam không kiên nhẫn nói, "Cô rốt cuộc muốn nói cái gì?"
"Mặc Vũ bị thương, ngã từ trên cầu thang xuống, nếu không phải Mặc Thiếu Thiên mang bệnh viện, bà cho rằng cháu bà hiện tại có thể bình yên vô sự đứng ở trước mặt bà sao?" Tử Lam nhìn bà từng chữ từng chữ một hỏi
.
Cho nên ngay lời cảm tạ một câu cũng không có, còn không biết phân biệt tốt xấu đem toàn bộ sự tình đổ oan nên người Mặc Thiếu Thiên!
Tử Lam chính là nhìn tức quá đi!
Nghe được lời này của Lâm Tử Lam, Cung Ái Lâm sửng sốt, mày nhíu lại.
Bà không nghĩ tới sự tình lại như vậy!
Đúng lúc này, Mặc Thiếu Quần nhìn bọn họ, khóe miệng tràn ra một chút cười lạnh, "Chồn cấp gà chúc tết, không có hảo tâm!" (ý nói là loại người xấu xa tự nhiên lại có lòng tốt giúp đỡ người khác, cái người không có lòng tốt)
Lời này vừa nói ra, Tử Lam cảm thấy người như Mặc Thiếu Quần nói cái gì cũng không thể nói chuyện với hắn được!
Hi Hi cũng tức giận khi nghe được những lời Mặc Thiếu Quần nói, liền lập tức thốt ra, "Ngươi nói ai là gà? Là ngươi? Vẫn là ngươi phải không ?" ánh mắt Hi Hi nhìn lướt qua Cung Ái Lâm.
Trong lời nói của Hi Hi , hay là ngươi!
Một câu này làm cho sắc mặt Mặc Thiếu Quần đại biến, Lời thốt nên vô cùng khó nghe.
Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên đứng ở một bên, đều cảm thấy con mình thật sự quá cường đại rồi.
Tử Lam cũng hiểu được, chính mình nói nhiều như vậy, cũng không bằng Hi Hi nói một lời ngoan độc!
Bảo bối, ngươi nói tốt lắm!
Hi Hi căn bản không muốn nói, nhưng là bất đắc dĩ có chút không thể kiềm chế được lòng mình mà nói ra!
Cho nên, biện pháp tốt nhất là nói cho bon họ hổ thẹn mà chết đi!
Làm cho bọn họ không còn kiêu ngạo có thể nói được!
Mặc Thiếu Quần sắc mặt đều biến thành màu đen, Cung Ái Lâm đứng ở một bên, cũng vì lời nói của Hi Hi mà phẫn nộ.
" Ngươi nói lại một lần nữa cho ta?" Mặc Thiếu Quần chỉ vào Hi Hi nói.
Mặc Thiếu Quần vừa định đi lên đi, Mặc Thiếu Thiên lập tức nâng lên con ngươi, một ánh mắt đem hắn bắn trở về.
Quả nhiên, Mặc Thiếu Quần không dám đi đến!
Cung Ái Lâm đứng ở một bên, nghe lời nói của Hi Hi , sắc mặt vô cùng khó coi, "Ngươi nói cái gì?"
Hi Hi nhìn Cung Ái Lâm, nhíu mày, "Thế nào? Bà vẫn chưa nghe rõ ràng, có phải để ta nói lại lần nữa cho nghe hay không?"
"Ngươi ——" Cung Ái Lâm không nghĩ tới ngay cả cái đứa nhỏ khi nói chuyện, đều làm bà giận như vậy, Bà nhìn Hi Hi, nghiến răng nghiến lợi nói, "Thật sự là cha nào con nấy, không có giáo dục!"
Nghe được câu này, Hi Hi cũng không tức giận, mà là đặc biệt bình tĩnh nhìn bà, "Giáo dục thứ này, phải xem là đối với người nào nếu là để nói chuyện với Mặc phu nhân thì ta nghĩ ta không cần!" Hi Hi thản nhiên nói, nói xong những lời này, khóe miệng còn mang theo một nụ cười yếu ớt.
"Ngươi ——" Cung Ái Lâm thật sự bị bọn họ làm cho tức chết, lại nghe lời Hi Hi nói tiếp, Cung Ái Lâm nhất định cảm thấy mình điên rồi !
Tử Lam ở một bên nghe, cũng không có ý muốn ngăn cản.
Ngược lại, Cô cảm thấy Hi Hi nói rất đúng, Người phụ nữ giống như Cung Ái Lâm thì phải dẫm nát sự kiêu ngạo của bà.
Thật sự rất giống ý mình cho bà phải chịu như vậy!
Nhưng là Mặc Thiếu Quần lần này thật sự không thể nhin được nữa, nhìn bộ dạng của Hi Hi thật sự muốn phát điên, , "Ngươi nói cái gì, ngươi nói lại một lần nữa xem nào, ngươi tin hay không ta đem ngươi vứt ra bên ngoài!" Nói xong, Mặc Thiếu Quần vọt đi lên, cũng không quản Hi Hi có phải hay không là một tiểu hài tử, liền muốn động thủ.
May mắn Mặc Thiếu Thiên mau tay nhanh mắt, cầm tay Mặc Thiếu Quần, nhìn hắn cảnh cáo, sâu thẳm con mắt ẩn chứa một cỗ lạnh như băng, "Ngươi dám động đến con ta dù chỉ một chút, ta lập tức phế đi ngươi, ngươi tin hay không?"
Mặc Thiếu Thiên tuyệt đối nói được thì làm được!
|
Chương 238: Người Mặc Gia Đều Kỳ Lạ (2)
"Mặc Thiếu Thiên, nói ra lời này thật sự đã làm cho ta sợ ngươi? Có bản lĩnh ngươi tớ đi!" Mặc Thiếu Quần dù bất cứ giá nào thì có một ngày sẽ cưỡi nên đầu Mặc Thiếu Thiên.
Mỗi ngày bị Mặc Thiếu Thiên áp bức , loại cảm giác này cũng làm cho hắn phát điên rồi!
Mặc Thiếu Thiên nhìn hắn một bộ dáng muốn làm anh tức chết, đôi mắt hiện lên một chút sát ý, vừa muốn động thủ, lúc này, Mặc Ân Thiên từ trong phòng đi ra.
"Các ngươi ở làm gì ở đấy?" Mặc Ân Thiên thanh âm vừa phải,lamf cho mọi hành động đều dừng lại.
Mặc Thiếu Quần đang thất kinh, nhưng khi nghe đến lời nói của Mặc Ân Thiên, hắn nhất thời thở pháo nhẹ nhõm, lập tức quay đầu lại nhìn Mặc Ân Thiên, "Cha!"
"Các ngươi ở làm gì đây?" Mặc Ân Thiên con ngươi lạnh lùng quét qua từng người.
"Cha, Tiểu Vũ tìm được rồi, là Mặc Thiếu Thiên mang đi !" Mặc Thiếu Quần nhân cơ hội nói, trước mặt Mặc Ân Thiên cáo trạng.
Tử Lam cùng Hi Hi nghe, đều không có nói gì.
Này Mặc Thiếu Quần, ngươi còn có thể lại khôi hài một chút sao?
Vặn vẹo sự thật, lật ngược phải trái.
Chẳng lẽ Mặc gia mọi đều một bọ dạng như vậy sao?
Hiện tại Tử Lam xác định, may mắn Mặc Thiếu Thiên không phải là người như thế!
Nghe lời nói của Mặc Thiếu Quần, Mặc Ân Thiên con mắt đảo qua, nhìn Mặc Thiếu Quần, Mặc Thiếu Thiên cũng nhìn Mặc Ân Thiên, sau đó lạnh lùng nói một tiếng "Cha, con đã về!"
Mặc Ân Thiên ngay cả phản ứng một tiếng nói lại cũng không nói!
Nhìn biểu tình kia căn bản là không để Mặc Thiếu Thiên ở trong mắt.
Tử Lam đứng ở một bên nhìn, lúc trước là nghe được Mặc Thiếu Thiên nói đến anh và Mặc gia quan hệ kém thế nào cũng không tưởng tượng ra, hiện tại nhìn thấy tình huống này là có thể cảm nhận được lời nói trước kia.
Tử Lam đau lòng, đau lòng nhìn Mặc Thiếu Thiên, cho nên nhịn không được muốn mở miệng bảo vệ Mặc Thiếu Thiên!
Lúc này, Mặc Ân Thiên ánh mắt nhìn đến một bên Mặc Vũ, lại nhìn đến Mặc Vũ bị thương, mày đột nhiên nhăn lại, hét lớn, "Đây là có chuyện gì xẩy ra với cháu?"
Những lời này, thanh âm không nhỏ, lượng hô hấp cũng dồn dập!
Mặc Vũ đứng ở một bên, nhìn bọn họ một câu một câu khắc khẩu, đứng ở một bên cái gì cũng không nói, chính là mím môi.
Một bên là bà nội, một bên vừa cho hắn tình cảm ấm áp của người thân.
Mặc Vũ không biết nên làm cái gì bây giờ, chỉ có thể đứng ở một bên, nghe bọn họ cãi nhau, lại cái gì cũng không dám nói.
Hiện tại Mặc Ân Thiên hừ lạnh một tiếng , Mặc Vũ lại đứng ở một bên, cái gì cũng không dám nói.
Mặc Thiếu Quần đứng ở một bên, khóe miệng gợi lên một chút cười đắc ý.
Như vậy giống như đang nói, Mặc Thiếu Thiên, ta xem ngươi còn có thể đắc ý cái gì?
"Cái này muốn hỏi Mặc Thiếu Thiên , hắn đem Mặc Vũ mang đi ra ngoài lâu như vậy, liền trở về thành cái bộ dạng như thế này!" Mặc Thiếu Quần nói.
Những lời này, hoàn toàn lật ngược phải trái.
Cố ý làm cho Mặc Ân Thiên tưởng Mặc Thiếu Thiên làm như vậy .
Nhưng là Mặc Thiếu Thiên lại cái gì cũng không nói, cho dù nghe được Mặc Thiếu Quần nói như vậy, hắn đều không nói gì thêm, chính là nâng lên con mắt nhìn thoáng qua Mặc Thiếu Quần.
Hiển nhiên, Mặc lão tin lời Mặc Thiếu Quần nói, nhìn Mặc Thiếu Thiên, một chữ một chút hỏi, "Này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì với cháu ta?"
Mặc Thiếu Thiên ngẩng đầu, khóe miệng gợi lên một chút cười lạnh, "Cha nói cháu của cha xảy ra chuyện gì với cháu ông, thì mọi chuyện xảy ra với cháu ông là như vậy!"
Mặc kệ Mặc Thiếu Thiên có nói gì, giải thích gì, thi Mặc lão cũng không tin hắn vì vậy việc gì hắn phải nói nhiều giải thích cho Mặc Thiên Ân chứ?
Mặc Thiếu Thiên càng giải thích thì trong lòng anh lại càng buồn hơn.
Cho nên, Mặc Ân Thiên muốn hiểu lầm, thì cho ông hiểu lầm luôn!
Mặc Thiếu Thiên không cần phải nói!
Đã nhiều năm như vậy, mọi chuyện đều không thay đổi?
Nghe được lời nói của Mặc Thiếu Thiên, Mặc Ân Thiên lại vô cùng giận dữ, "Ngươi nói cái gì?"
Mặc Thiếu Thiên cười, nhìn Mặc Ân Thiên, "Ba ba, nếu ở trong lòng đã muốn đổ tội danh nên cho ta, thì việc gì phải đứng đây hỏi này nọ? Ta nói , ông tin tưởng tôi sao?"
Mặc Ân Thiên sửng sốt.
Phản ứng của Mặc Ân Thiên là đã muốn nói hết thảy.
Mặc Thiếu Thiên nhìn ông, "Cho nên, nếu chú ý đã quyết định như vậy, cũng dừng hỏi ta cháu ông bị làm sao, Ông nghĩ cái gì thì nó là như thế?’’ Mặc Thiếu Thiên nhìn hắn một chữ một nói.
"Ngươi đang nói ta đổ oan cho ngươi?" Mặc lão nhìn Mặc Thiếu Thiên gằn từng chữ hỏi.
"Có phải hay không, không sao cả!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Cho dù không phải ta thì mọi chuyện thế nào?
Mặc Thiếu Thiên như vậy đã quen rồi!
Nhìn biểu tình Mặc Thiếu Thiên , Mặc lão cảm xúc không nói nên lời.
"Ta xem ngươi là không tìm ra được lý do, mới nói như vậy để làm cái cớ !" Mặc Thiếu Quần ở một bên cười lạnh nói, còn không quên chêm một câu châm ngòi nổ.
Mặc lão nhìn Mặc Thiếu Thiên, sắc mặt âm trầm, đáy mắt, ẩn chứa cảm xúc không nói nên lời.
Lúc này, Hi Hi nhìn bọn họ, nhịn không được ngáp một cái.
"Mẹ, chuyện này diễn ra có chút chán đi, thiệt tình nhìn không được, con mệt rồi, phải về đi ngủ!" Hi Hi nhìn Tử Lam nói, giống như người Mặc gia cũng là một đám người không liên quan không đáng để xem!
Bất quá, lời này của Hi Hi, thích hợp đánh gãy cục diện cứng ngắc như vậy.
Tử Lam xoay qua nhìn Hi Hi, khóe miệng gợi lên một chút cười, "Tốt, chúng ta trở về nhà ngủ thôi!" Tử Lam sủng nịch nói.
Mặc Thiếu Thiên nghe được lời nói của Hi Hi, cũng nhìn Hi Hi, ánh mắt thương yêu.
Nguyên bản cảm thấy trên thế giới này người thân cũng chỉ có Hi Hi, và Tử Lam mà thôi.
Điều này cũng đủ cho anh cảm thấy thỏa mãm rồi .
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Mặc Ân Thiên, "Cha, nếu không có chuyện gì để nói, chúng ta trước hết đi về trước!" Mặc Thiếu Thiên nhìn Mặc Ân Thiên nói.
Sắc mặt lạnh lùng .
Chỉ có thời điểm nhìn Hi Hi và Tử Lam thì ánh mắt mới trở nên ôn nhu mà thôi.
Hi Hi như vậy vừa nói nói, Mặc lão cũng chú ý tới một bên Hi Hi...
|
Chương 239: Phô Trương Lớn, Bao Lì Xì To (1) Edit : Oanh Love
Mặc Thiếu Thiên nhìn Mặc Ân Thiên, “Cha, nếu như không còn chuyện gì, bọn con đi trước!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Mặc Ân Thiên nói.
Sắc mặt lạnh lùng.
Chỉ khi nhìn Hi Hi cùng Tử Lam, ánh mắt kia mới có thể trở nên mềm mại.
Mặc Thiếu Thiên vừa nói như thế, Mặc lão cũng chú ý tới Hi Hi đang đứng một bên, lặp tức đánh vào thị giác ông.
Lúc thấy trên tivi, cùng chân thật nhìn thấy, đích xác là hai loại cảm giác.
Nhìn vào gương mặt đó của Hi Hi, trong lòng của Mặc Ân Thiên giống như là bị cái gì đụng một chút, để cho ông bỗng nhiên chấn động.
Hơn nữa Hi Hi nói chuyện dáng vẽ, nhìn như lười biếng, lại phách lối không đem bất luận kẻ nào để ở trong mắt.
Mặc Ân Thiên nhìn Hi Hi, cặp mắt đen kia dày đặc không nói ra được tâm tình.
“Đứng lại!” Chẳng biết tại sao, Mặc Ân Thiên lại đột nhiên mở miệng.
Một câu nói, khiến mọi người sửng sốt.
Ngay cả Mặc Ân Thiên nói những lời này, cũng có chút hoảng hốt , ngay cả ông tại sao lại mở miệng ông cũng không biết!
Mặc Thiếu Thiên quay đầu lại nhìn Mặc Ân Thiên, “Còn có chuyện gì sao? !” Giọng nói, xa cách.
Hi Hi cũng quay đầu, nhìn Mặc Ân Thiên, ánh mắt kia, quan sát Mặc Ân Thiên.
Khi nhìn thấy ánh mắt của Hi Hi, sắc mặt của Mặc Ân Thiên căng thẳng, càng thêm một câu cũng nói không nên lời.
Nhìn nét mặt hiện tại của Mặc Ân Thiên, Hi Hi cau mày. . . . . .
“Cha!” Lúc này, Mặc Thiếu Quần đứng một bên kêu một câu, không hiểu Mặc Ân Thiên kêu những lời này là có ý gì.
Sau khi nghe một tiếng gọi của Mặc Thiếu Quần, Mặc Ân Thiên mới phục hồi tinh thần lại, nhìn bọn họ, “Ai cho phép con dẫn hai mẹ con bọn họ trở về! ?”
Không ngờ, chờ tới cũng chỉ là một câu nói như vậy.
Nhưng đối với Mặc Thiếu Thiên đã tạo thành thói quen.
Mặc Thiếu Thiên chỉ nhàn nhạt nhìn về phía Mặc Ân Thiên, nhếch miệng lên nhất mạt cười khinh thường, “Nếu như không phải bọn họ khuyên con, có lẽ hiện tại cha đã sớm không thấy được cháu trai bảo bối của mình rồi!” Mặc Thiếu Thiên nhìn ông nhấn mạnh lời nói.
Mặc Ân Thiên nhìn Mặc Thiếu Thiên, con mắt sắc thâm u.
Hi Hi cũng nhìn Mặc Ân Thiên.
Mặc Ân Thiên nhìn bọn họ, nhàn nhạt nói một câu, “Cút đi!”
Mặc Thiếu Thiên, “. . . . . .”
Tử Lam, “. . . . . .”
Hi Hi, “. . . . . .”
Mặc Thiếu Thiên nhìn Mặc Ân Thiên, anh không biết trong hồ lô của ông rốt cuộc chứa thứ gì!
Mặc Thiếu Quần cũng nhất thời sững sờ, cậu không ngờ Mặc Ân Thiên cứ như vậy dễ dàng thả bọn họ đi.
Mặc Thiếu Thiên cũng không coi đây chính là chuyện gì to tát , anh mang theo Tử Lam cùng Hi Hi lên xe rời đi.
Mặc Thiếu Quần đi tới, nhìn Mặc Ân Thiên, “Cha, làm sao cha cứ như vậy để cho bọn họ đi?” Mặc Thiếu Quần cực kỳ không cam lòng.
Nghe Mặc Thiếu Quần nói, Mặc Ân Thiên quay đầu lại nhìn cậu, “Vậy con muốn đem bọn họ ngăn lại ! ?” Mặc Ân Thiên nói.
Một câu nói, Mặc Thiếu Quần cũng không biết nên nói cái gì, cậu nhìn Mặc Ân Thiên, chỉ có thể âm thầm buồn bực.
Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam, các ngươi chờ đó cho tôi! ! !
Chuyện này, cậu sẽ không dễ dàng cho qua như vậy!
Mặc Ân Thiên cúi người xuống, nhìn Mặc Vũ, vẻ mặt không sắc bén lạnh nhạt như trước đó, nhưng cũng không có bao nhiêu thân thiết, “Mặc Vũ, nói cho gia gia biết, làm sao cháu lại đi theo Mặc Thiếu Thiên?”
Nhắc tới chuyện này, Mặc Vũ suy nghĩ một chút, sau đó mở miệng, “Cháu té từ trên cầu thang xuống, là Hi Hi ca ca giúp cháu, sau đó Mặc tiểu thúc đưa cháu đi bệnh viện!”
Mặc Vũ đứng ở một bên, bọn họ nói gì, cậu không phải nghe không hiểu, chỉ là không dám mở miệng.
Nhưng lúc này, Mặc Ân Thiên hỏi, Mặc Vũ dĩ nhiên phải nói lời thật lòng.
Bởi vì bé cũng rất ưa thích người một nhà của Mặc tiểu thúc!
Sau khi nghe Mặc Vũ nói xong, Cung Ái Lâm nhíu mày, Mặc Thiếu Quầny cũng sững sờ, không ngờ lời của mình cứ như vậy bị sách xuyên, giống như có người ở trước mặt của cậu hung hăng đánh một cái tát!
Nhưng cậu tin tưởng, Mặc Thiếu Thiên không có lòng hảo tâm như thế!
Mà Mặc Ân Thiên, sau nghe Mặc Vũ nói, sắc mặt cũng không có gì thay đổi, chỉ là đôi mắt kia, lại càng thêm tĩnh mịch!
. . . . . .
Về phần Mặc Thiếu Thiên bên này, anh trực tiếp lái xe rời khỏi Mặc gia.
Nghĩ đến việc Mặc Ân Thiên không có tra cứu, dễ dàng như vậy cho qua, anh đột nhiên cảm thấy Mặc Ân Thiên có phải đang ngầm tính toán cái gì hay không?
Bằng không chính là uống lộn thuốc!
Đang lúc này, Hi Hi ngồi ở ghế sau, tiến đến, nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Cha, quan hệ của cha cùng với Mặc gia thật kém!”
Ngay cả bé cùng mẹ cũng bị mắng!
Mặc Thiếu Thiên nghiên đầu sang nhìn Hi Hi, “Ai bảo con rảnh rỗi không có việc gì lại thích đóng vai người tốt, đây chính là hậu quả!” Mặc Thiếu Thiên nhấn mạnh.
|
Chương 239: Phô Trương Lớn, Bao Lì Xì To (2)
Hi Hi lúng túng.
Rõ ràng chính là quan hệ của cha cùng Mặc gia không tốt lắm, như thế nào lại chuyển sang trách bé rồi hả ?
Chỉ là, được rồi!
Ai bảo bé là con trai của cha !
“Nga, thời đại này, người tốt khó làm a!” Hi Hi cảm khái.
Nghe Hi Hi than thở xong, Tử Lam cảm thấy thật buồn cười, cô nghiêng đầu sang nhìn Hi Hi, “Bảo bối, tin rằng, đây chính là vấn đề về nhân phẩm!” Tử Lam nói.
Nghe thế, Hi Hi gật đầu thật mạnh, bày tỏ đồng ý.
Mặc Thiếu Thiên nghiêng đầu sang nhìn Tử Lam, hung hăng trợn mắt nhìn Tử Lam một cái, Tử Lam cũng nghiêng đầu qua một bên, mỉm cười không nhìn anh.
Nhìn cha cùng mẹ hỗ động, Hi Hi khẽ mỉm cười, chỉ là suy nghĩ một chút, “Mẹ, bảo bối càng ngày càng bội phục ngươi, đem nhị thiếu gia nhà họ Mặc cùng nữ nhân kia giáo huấn một trận, dạy dỗ bọn họ á khẩu không trả lời được, bảo bối sùng bái ngươi!” Hi Hi cười nói.
“Ngoan, nói đến sùng bái, mẹ sùng bái con hơn!” Tử Lam nói.
Hi hi chỉ nói một câu , còn hơn cô nói bao nhiêu câu.
Nghe mẹ mình nhiệt tình khen tặng, Hi Hi bày ra bộ dáng xấu hổ, “Nào có, con rất dịu dàng!”
Dịu dàng sao?
Nhìn bộ dạng Hi Hi lúc này, Tử Lam thật lòng rất muốn nói, mại manh đáng xấu hổ a!
Mặc Thiếu Thiên nhìn bọn họ hỗ động, khóe miệng ngoắc ngoắc, đôi mắt liếc nhìn Lâm Tử Lam, trong đầu thoáng dáng vẻ Lâm Tử Lam vì anh đứng ra nói chuyện, một khắc kia, Mặc Thiếu Thiên rất muốn xông lên hung hăng hôn cô!
Có trời mới biết, anh phải dùng bao sức lực mới có thể kiềm chế ý nghĩ đó!
Hiện tại, anh phát giác, đối với Lâm Tử Lam, càng ngày càng không buông ra được ! ! !
Hi Hi nghiêng đầu sang nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Ah, cha, thế nào lại lái xe? Không phải là mẹ lái sao?” Hi Hi vô tình hỏi.
Những lời này, nhất thời làm gợi lên trong đầu Tử Lam và Mặc Thiếu Thiên về chuyện kích tình đáng xấu hổ của hai người vào buổi chiều.
Gương mặt Tử Lam phút chốc nóng lên.
Mặc Thiếu Thiên liếc Tử Lam một cái, nhếch miệng lên nhất mạt cười, “Mẹ ngươi định lực quá kém!” Mặc Thiếu Thiên mỉm cười và nói.
“Hả?” Hi Hi chỉ hả một tiếng, đôi mắt nhìn về phía Tử Lam, nhưng ánh mắt của Tử Lam lại nhìn về nơi khác.
Lúc này, Hi Hi bỗng nhiên chợt hiểu.
Có gian tình!
Giống như bé đã hỏi vấn đề không nên hỏi!
Nhưng khi nhìn cha cùng mẹ tiến triển tấn tốc như thế, Hi Hi cũng vụng trộm vui mừng trong lòng.
“Cha, vậy bây giờ chúng ta đi đâu?” Hi Hi hỏi.
“Ăn cái gì!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Nguyên nhân sau khi đến trường đón bé chính là muốn cùng nhau đi ăn cơm, không ngờ xảy ra chuyện của Mặc Vũ, mới làm trễ nãi.
Hiện tại đương nhiên là muốn đi ăn cái gì!
Hi Hi gật đầu, bày tỏ đồng ý.
Hiện tại coi như muốn trở về nấu cơm, bé cũng lười làm, cho nên đương nhiên phải đi bên ngoài ăn rồi.
Bỗng nhiên điện thoại di động của Mặc Thiếu Thiên vang lên.
Nhìn thấy mã số gọi tới, Mặc Thiếu Thiên nhàn nhạt trả lời cuộc gọi, “Tìm tôi có chuyện?”
“Không có chuyện thì không thể tìm cậu rồi hả ?” Điện thoại bên kia Vân Dục hài hước hỏi ngược lại.
. . . . . . .
Lúc này Vân Dục có thể nghĩ đến sắc mặt của Mặc Thiếu Thiên biến hóa thành dạng gì, sau đó cậu lại bổ sung một câu, “Nói với cậu một tiếng chuyện đã làm xong!”
Nghe thế, sắc mặt Mặc Thiếu Thiên mới hòa hoãn một chút. “Được, tôi biết rồi!” Anh nhàn nhạt đáp một tiếng.
“Cậu bây giờ ở nơi nào?”
“Mới từ Mặc gia ra ngoài!” Mặc Thiếu Thiên đáp.
Vân Dục cũng biết, Mặc gia chỉ toàn tổn thương đến Mặc Thiếu Thiên, nhắc tới cái này, Vân Dục trêu đùa nói, “Thế nào? Lại bị gọi về phát biểu rồi hả ?”
“Hiện tại cậu cảm thấy, bọn họ còn có tư cách đó sao?” Mặc Thiếu Thiên lạnh lùng hỏi ngược lại.
Hôm nay, chỉ cần Mặc Thiếu Thiên muốn động thủ, toàn Mặc gia nhất định sẽ hai bàn tay trắng.
Vân dục hiểu rất rõ Mặc Thiếu Thiên, nên khi nghe được anh nói thế, cậu cảm khái một câu, “Cậu nhẫn tâm làm thế sao!”
Mặc Thiếu Thiên chỉ hừ lạnh một tiếng.
Đang lúc ấy, Hi Hi mở miệng hỏi câu, “Ai vậy cha?” Hi Hi một câu nói, đưa tới điện thoại bên kia cao độ coi trọng!
“Cậu cùng bảo bối ở chung một chỗ?” Vân Dục lập tức tăng thêm tinh thần lặp tức hỏi.
“Ân!” Mặc Thiếu Thiên không chút để ý đáp một tiếng, anh cùng con trai của mình ở chung một chỗ, có cái gì kỳ quái đâu sao?
“Tôi và Tiếu Ly ở Lê Tư, cậu nhanh chóng lái xe đến đây được không?” Vân Dục hỏi, âm thanh cũng nghe có vẽ rất cao hứng.
Thật ra, cậu rất muốn nói, Mặc Thiếu Thiên hỏi bảo bối có muốn đến đây hay không! ?
Cậu đã sớm muốn nhìn bảo bối một chút xem bé là thần thánh phương nào!
Hôm nay rốt cuộc cũng có cơ hội !
Mặc Thiếu Thiên đã sớm biết Vân Dục muốn gặp bảo bối, nghe được cậu ta nói khéo, Mặc Thiếu Thiên trực tiếp mở miệng, “Không đi!”
“Tại sao?” Vân Dục hỏi.
“Đừng tưởng rằng cậu có tâm tư gì tôi không biết, tôi liền cố ý!” Mặc Thiếu Thiên nhấn mạnh, người này quá thực tế, nếu như bảo bối không có ở trước mặt, cậu ta cũng không hỏi anh một chút có cần tới hay không.
Chỉ là hiển nhiên so với Vân Dục, Mặc Thiếu Thiên càng thích tức chết người không đền mạng hơn.
Một câu cố ý, phá hỏng Vân Dục ngay tức khắc !
“Mặc Thiếu Thiên, cậu đây là ý tứ gì?” Vân Dục hỏi.
“Mặt chữ ý tứ!” Mặc Thiếu Thiên sâu kín nói.
“Cậu ——” Vân Dục choáng váng, sau đó nói một câu.“Cậu có thể không cần tới cũng được, chỉ cần đem bảo bối đưa tới!”
“Nghĩ khá lắm!” Mặc Thiếu Thiên nói.
“Mặc Thiếu Thiên, tôi biết rõ bảo bối là con trai của cậu, cũng không nên hẹp hòi đến mức này chứ!” Vân Dục mở miệng.
“Chính là hẹp hòi đấy thì sao nào!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Vân Dục, “. . . . . .”
“Nói đi, phải thế nào cậu mới chịu để cho bảo bối tới đây!” Vân Dục chân chó hỏi.
Khóe miệng Mặc Thiếu Thiên ngoắc ngoắc, “Muốn gặp bảo bối, phô trương phải lớn, bao tiền lì xì phải có giá trị!”
Vân Dục cắn răng một cái, thỏa hiệp, “Đồng ý!”
Khóe miệng Mặc Thiếu Thiên lại càng ngoắc ngoắc, “Vậy thì tốt, chờ xíu, sẽ rất nhanh đến, chúng ta một nhà ba người đều đi qua!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Sau đó anh trực tiếp cúp điện thoại.
Lúc này, Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Ai vậy anh?”
“Vân Dục!” Mặc Thiếu Thiên nói, sau đó nhếch miệng lên, “Cậu ta muốn gặp mặt bảo bối!”
Vân Dục, Tử Lam đã từng gặp một lần, tại công ty của Mặc Thiếu Thiên, trong đầu cô, Vân Dục chính là một người không dính khói bụi trần gi¬an!
“Cậu ta muốn gặp mặt bảo bối làm gì?” Tử Lam hỏi.
“Đoán chừng sức quyến rũ của bảo bối quá lớn, tạo nên ấn tượng với cậu ta!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Tử Lam, “. . . . . .”
Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi, “Vân dục muốn gặp con, con có muốn tới đó hay không?” Mặc Thiếu Thiên hỏi bé.
Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Người của Cửa Ngục sao?”
Mặc Thiếu Thiên gật đầu.
Hi Hi nhếch môi cười, “Dĩ nhiên đi!”
Có thể xúc tiến Hợp Tung cùng Cửa Ngục hữu nghị phát triển, bé tại sao không đi?
|