Nhật Ký Làm Mẹ Tuổi 17
|
|
Chương 16: Chờ Đợi Tối hôm nay, dì tôi cũng đi dự tiệc, dì hỏi tôi muốn đi không nhưng tôi đã từ chối. Đến đó làm gì chứ, chỉ mang thêm rắc rối vào trong người. Tôi như thế này chưa đủ rắc rối hay sao. Sáu giờ mười lăm dì rời khỏi nhà trong tà váy thướt tha. Còn tôi thì nằm trong phòng lên mạng, lâu lắm rồi không lên facebook, nay lên xem tình hình của bàn dân thiên hạ ra sao rồi, loạn chưa. Mò mẫn trên đó được năm phút thì bắt đầu chán, không có gì hot cả. Tôi đi xuống nhà kím cái gì đó ăn, tự nhiên thấy thèm thèm cái gì đó mà cũng không biết là thèm cái gì. Đánh chén no say xong chỉ mới bảy giờ rưỡi. Lúc này sao không buồn ngủ để mình đi ngủ, biết làm gì trong trạng thái tỉnh như sáo. Suy nghĩ nát óc thì tôi quyết định lên mạng học đan len. Đan len cũng không khó như tôi nghĩ, tôi lụi tới lụi lui muốn nát cái tay là cùng. Đan được một nửa của cái gì đó không rõ hình dạng thì tôi cũng đâm nản. Nói cho đúng là bị đau tay nên mới tạm dừng để dưỡng thương. Nằm dài ra giường, ngó tờ lịch tính đi tính lại thì tôi mang thai được hơn ba tháng rồi. Hình như bụng cũng to ra thì phải. Sao tôi thấy quần áo cũ tôi mặc vẫn đâu có chật chội gì. Lạ nhỉ. Nghĩ tới đứa bé trong bụng thì tôi lại nghĩ đến người con trai có hình xăm đó giờ đang lưu lạc phương nào không biết. Đúng ra bữa đó nên ở lại thay vì bỏ đi về, không ngờ suy tính của mình lại sai một bước, mình tính không bằng trời tính mà. Mười giờ bốn mươi tám, dì tôi về. Dì biết tôi sẽ đói hay sao mà mua cho tôi hộp xôi gà quá chất lượng luôn. Mùi xôi quyện với mùi gà làm tôi chảy nước miếng. Dì mua hai hộp, vậy là dì một hộp tôi một hộp. Tính quá chuẩn. Dì thay đồ xong thì xuống ngồi kế tôi, cả hái cùng đồng loạt mở hộp xôi ra, nhìn thôi là biết ngon rồi. “Ở tiệc vui không dì?” “Không con, mấy tiệc ấy chán lắm, toàn nói chứ chả thấy ăn gì, nên giờ dì mới đói nè!” “Tội dì con ghê!”Tôi cười
“Ở tiệc đó có một cậu thanh niên rất đẹp trai, mà nhìn cậu ta buồn quá.” “Vậy à, chắc là do thất tình đó dì!” “Chắc vậy đó!” Dì tôi vừa nói vừa cắn cái đùi gà, trong rất mắc cười. Nhìn như thế này có ai nói dì tôi là một người phụ nữ thành đạt không chứ? Ăn xong, tôi lên phòng. Vừa đặt lưng nằm xuống giường thì chuông điện thoại lại reo lên. Là Minh Long, cậu ta gọi làm gì chứ? “Alo, mình nghe!” “Sao cậu không đến?” Giọng cậu ta nghe rất buồn, giống như là đang thất vọng. “Mình mệt” Tôi bịa đại một lý do nào đó. “Ừm, mình đã chờ cậu suốt cả buổi tiệc đó Phương Anh. Cả một buổi tiệc, thế mà cậu không đến. Sự chờ đợi của mình thật là vô ích. Mình đã đợi cậu! Phương Anh!” Giọng cậu ấy có lẽ đang say, rất nhè. “Thôi cậu ngủ đi, có gì sáng mai mình nói chuyện ha?” Tôi cố gắng khuyên cậu ta đi ngủ nhưng đầu dây bên kia rất im lặng. Một lúc sau thì có tiếng trả lời. “Ừm” âm thanh tút tút vang lên. Tôi lại có thêm chuyện để duy nghĩ, cậu ta đợi tôi làm gì, có chuyện gì mà phải đợi đến cả buổi tiệc. Máu tò mò của tôi đã lên đến não rồi. Thôi thì tôi cũng chờ đợi vậy.
|
Chương 17: Lần Siêu Âm Đầu Tiên “Phương Anh!” Dì tôi làm gì mà mới sáng sớm đã gọi tôi dậy vậy nè? Tôi còn muốn ngủ lắm, hôm nay nghỉ hè rồi, đâu có đi học nữa đâu. “Chuyện gì vậy dì?” Phòng thủ thất bại, tôi đành đầu hàng. Tay gãi gãi đầu, miệng thì ngáp ngắn ngáp dài. “Con mang thai hơn ba tháng rồi đó!” “Thì sao dì?” Tay tôi bất giác để vào bụng mình. “Thì phải đi khám xem em bé có khỏe không chứ sao, cái con nhỏ này!” Dì cú nhẹ vào đầu tôi. “Vâng!” Tôi dường như đã hiểu ra vấn đề, lết xác vào nhà tắm để chuẩn bị. Đi khám, nó sẽ làm gì ở trong đó nhỉ? Tôi suy nghĩ, tay thì sờ sờ cái bụng chưa lớn gì mấy của mình. Mười lăm phút sau, tôi có mặt tại nhà bếp để cung ăn sáng với dì. Hôm nay chính dì xuống bếp làm món trứng-ốp-la. Món đó tôi cũng làm được. Ăn uống xong xui, dì đưa tôi đến bệnh viện. Đi chừng nử tiếng, chiếc xe đỗ cái ịch trước bệnh viện phụ sản Hùng Vương. Tôi cứ nghĩ mình sẽ đi đến những bệnh viện tư nhân khám chứ. “Phương Anh.” Dì bất ngờ gọi tên tôi. “Dạ?” “Con vào đó với dì, ai hỏi dì là ai thì cứ nói là mẹ chồng, cho người ta không dị nghị, biết chưa?” “Dạ” Tôi gật gật đầu. Vào đây làm chi rồi sợ người ta dị nghị, nản dì tôi thiệt. Sau khi làm xong sổ khám thai thì dì và tôi đi qua khu chờ đợi vào khám. Ôi, ở đây toàn là phụ nữ mang thai, có vài “bà chị” trong dáng vẻ mệt mỏi với cái bụng to đùng làm tôi thấy oải theo. Không lẽ mấy tháng nữa tôi cũng vậy. Bỗng dì nắm tay tôi kéo vào phòng, chưa đến lượt khám mà. Cái chị y tá cũng không nói gì, cũng rất niềm nở chào đón.
“Ngọc Hải! Trời ơi tôi nhớ bà quá đi mất!” Dì tôi reo lên khi nhìn thấy bà bác sĩ. Bà bác sĩ cũng ôm lấy dì tôi. Trời ơi, thể loại phim gì ở đây vậy. “Bà khỏe không Hà Nghi? Lâu quá mới gặp bà đó, bà đi đâu đây?” Câu hỏi kinh khủng nhất của năm, đi vào bệnh viện phụ sản thì làm gì? Vào phòng bả làm gì? Mua rau chắc. Hỏi nhảm. “Tôi dẫn con dâu tôi đi khám thai!” Dì tôi kéo tay tôi lại, giờ thì phải nhập vai nữa. Tôi nhẹ nhàng cúi chào bà bác sĩ. “Ôi, con dâu của bà xinh quá quy định đấy. Con bé này đúng ra phải làm con dâu tôi!” Bà ta nắm tay, nựng mặt tôi. Làm con dâu bà làm chi? Làm máy đẻ để cho bà khám chắc. “Thôi, lên giường nằm đi con, bác khám nhanh thôi, chỉ siêu âm, không đau đâu!” Tôi biết mà, siêu âm mà đau gì chứ. Nằm lên chiếc giường trắng, bả tha một lớp gel lên bụng tôi. Nó lạnh kinh, bộ bả ướp ngăn đá à? Sau khi bả lấy máy rà rà vòng vòng bụng tôi thì bả chỉ vào màn hình nói: “Đây, em bé ở đây! Trong rất đáng yêu, chỉ mới ba tháng thôi nhưng nhìn nó là biết rất xinh đẹp rồi! À, con trai bà đâu mà nó không đi cùng vợ nó?” Bà bác sĩ hỏi dì tôi. “Thằng con tôi nó đi công tác rồi, nó biết hôm nay vợ nó đi khám, nó muốn đi lắm nhưng về không kịp.” Dì tôi bịa chuyện kinh điển thật. “Con có muốn nghe nhịp tim em bé không?” Nghe bác sĩ đề nghị, tôi không do dự mà đồng ý ngay. “Thình thịch…thình thịch…” Âm thanh rất nhỏ vang lên, đó là âm thanh của sự sống. Thật thiêng liêng, cái sự sống ấy đang từng ngày lớn lên trong người tôi. Nước mắt tôi chực tràn ra., lúc này tôi nên cười mới phải thế mà nước mắt ở đâu cứ tuôn như thác đổ. Chắc tại con mắt nó đổ mồ hôi thôi. Sau khi khám xong, bà bác sĩ in tấm hình của em bé ra cho tôi. Nói là để mai mốt chồng tôi về thì cho xem. Ừm, đợi chừng nào tôi kím được ba đứa bé thì tôi sẽ cho người đó xem. Thấy bả viết gì nhiều lắm nhưng tôi đọc không ra, chỉ đọc được chữ kết luận là “Tốt”. Ra xe, tôi cứ ngồi ngắm nghía bức hình bé nhỏ đó, sao mà trong đáng yêu quá vậy. Con ơi, hãy lớn thật mau nhé, mẹ đã hứa những gì thì mẹ sẽ làm được. Mẹ sẽ sinh con ra đời một cách khỏe mạnh nhất. Tin mẹ, con nhé! Mẹ yêu con!
|
Chương 18: Mất Tấm Hình Ngày chủ nhật của tuần đầu tiên của đợt nghỉ hè đã đến, dì bảo cùng tôi ra ngoài mua vài bộ đồ để sau này bụng lớn lên thì còn có cái mà mặc, chứ đồ tôi bây giờ bó sát, em bé sẽ khó chịu. Dì đưa tôi đến một shop thời trang chuyên bán các loại đầm bầu. Dì nói mỗi tháng lấy ba bộ, tính từ tháng thứ tư. Dì cho tôi thoải mái chọn. Tôi thấy cái nào cũng đẹp, cũng dễ thương hết đó. Làm sao mà chọn. Loay hoay nghe chủ shop giới thiệu thì tôi đã chọn được mười tám bộ. Mặc xứ nào cho hết. Đang định cùng dì dfi ăn thì điện thoại của dì lại reo lên. Haiz, chắc cuộc “hẹn” của tôi với dì bị phá sản. Những người mà gọi cho dì giờ này chỉ có nhân viên chứ không ai hết. Nhìn mặt dì nói chuyện là thấy căng rồi. “Phương Anh, con tự về được không? Dì có việc bận phải đi ngay!” Tôi biết ngay mà, chuẩn bị tinh thần rồi. Tôi gật đầu. Dì cười, xoa đầu tôi rồi rời đi ngay.
Tôi lang thang đi dạo trên phố, Thành phố Hồ Chí Minh đẹp lắm chứ. Tôi mãi ngắm cảnh mà va vào một người đang đi hướng ngược lại. Chu cha, va vào muốn nổ đom đóm luôn chứ chả chơi. Túi xách tôi thuận theo vì thế mà rơi xuống, đò trong túi văng tùm lum ra ngoài. Tôi ngồi xuống nhặt lên, người kia cũng vì thế mà ngồi xuống nhặt phụ. Xong xui, tôi đứng lên lật đật xin lỗi người ta. Ngước mặt lên nhìn thì ra là người ta đó là Minh Long. Cậu ta nhìn tôi cười, tôi cũng cười. Cả hai xả giao đôi câu thì tôi đi trước, cậu ta cũng có việc bận. Hôm nay là ngày gì mà ai cũng bận. Về đến nhà, tôi soạn ra mười tám bộ đồ đó chạy đi thử. Công nhận, người đẹp mặc gì cũng đẹp. Kể cả lúc mang thai. Tôi hí ha hí hửng chụp ảnh làm kỉ niệm. Sau đó, tôi định lấy tấm hình siêu âm của em bé ra mà nói chuyện thì…ủa đâu mất tiêu rồi. Không lẽ lúc nãy bị rớt nên rơi xuống cống rồi, hay là, đừng nha, đừng có nói Minh Long lụm rồi nha. Cậu ta sẽ phát hiện ra mình đang mang thai mất. Giờ làm sao, làm sao, cầu cho nó rớt cống đi. Kiểu này thì phải làm sao? Đau tim mà chết mất.
|
Chương 19: Thời Gian Trôi Thật Lẹ Mới ngày nào tôi vừa nghỉ hè mà nay sắp đến ngày nhập học lại, nhanh ghê. Nhưng có nhập học lại thì tôi vẫn phải ở nhà, giờ đã mang thai gần sáu tháng, bụng to ra thấy rõ, làm sao đến trường được. Dì tôi đã đến trường làm thủ tục bảo lưu học bạ cho tôi,chắc có lẽ tôi phải nghỉ hết năm nay, năm sau mới nhập học lại. Đi từ lúc sáng mà đến trưa dì mới về. “Sao dì?” Vừa thấy mặt dì là tôi đã hỏi điều tôi muốn hỏi. “Ngồi xuống rồi dì nói cho con nghe!” dì lôi tôi ngồi xuống ghế. “Hiệu trưởng đã đồng ý cho con nghỉ hết học kì một, lúc đó con cũng sinh xong rồi. Học kì hai con phải nhập học lại, hiệu trưởng nói rằng con học rất giỏi nên sẽ theo kịp bài. Cái gì không hiểu không biết thì sẽ có giáo viên giảng lại cho con. Dì thấy vậy cũng tốt!” Tôi gật đầu, dì nói đúng, như vậy cũng tốt, tôi không cần học chung với mấy em nhỏ năm sau. Tôi lên phòng, nhìn đi nhìn lại điện thoại thì tôi quyết định khóa máy. Đây là cách tốt nhất để không bị làm phiền. Tôi tiếp tục sự nghiệp cao cả, đan len. Sau lần siêu âm vừa rồi thì tôi đã biết được giới tính của đứa bé. Nó là con trai. Là cháu nội đức tôn của một gia đình nào đó.
Bây giờ tôi có thể cảm nhận về sự sống đang hiện diện trong người mình. Lâu nó đạp nhè nhẹ, thật là nhột nhưng tôi thích cảm giác đó. Nếu có ba của nó ở đây nữa thì tốt biết mấy, thật xin lỗi con vì mẹ đã quá ngây thơ khi không nghĩ đến hậu quả của việc đó. Tôi đi ra lang cang, tựa người vào thành. Cảm giác nắng ấm phủ lấy người mình thật dễ chịu. Giờ này tụi con Minh Thùy, Minh Long chắc đang tất bật chuẩn bị đồ đạc cho năm học mới. Tôi thì lại thế này nhưng tôi không trách ai hết. Bởi vì trời cho tôi mang thai là vì trời muốn đứa trẻ này được sống và muốn tôi làm mẹ nó. Đó là một thiên chức và tôi chấp nhận dừng việc học của mình một thời gian để thực hiện cái thiên chức ấy. Tôi không buồn ngược lại rất vui nữa là khác. Tôi cảm thấy hạnh phúc khi nghĩ mình sắp được làm mẹ, sẽ được nghe tiếng con trai gọi mẹ, điều đó quả là không còn gì bằng. Thời gian trôi thật nhanh con nhỉ? Tôi bất giác mỉm cười. Nắng nhảy múa tung tăng, chắc có lẽ nắng cũng đang cười.
|
Chương 20: Đau Bụng Nửa Đêm Đã nói rồi, thời gian trôi nhanh lắm, nó không đợi ai đâu. Buổi chiều hôm nay, tôi nhờ tài xế chở mình đi mua ít đồ cho trẻ sơ sinh. Bởi vì theo dự đoán của bác sĩ là khoản tuần sau tôi sẽ sinh nên chuẩn bị trước cho chắc. Quần áo, tả lót, bình sữa, tất cả tôi và dì đã chuẩn bị xong hết, giờ chỉ còn đợi ngày con trai tôi chào đời. Trên đường đi về, tôi vô tình đi ngang qua trường, đúng lúc giờ tan trường. Nhìn xa xa tôi thấy con Minh Thùy đang nói chuyện gì đó với Minh Long, không biết chuyện gì nhưng nhìn mặt đứa đó buồn xo. Chắc tụi nó không nhớ đến tôi đâu. Đèn xanh bật, chiếc xe chậm rãi lăn bánh, cảnh trường và âm thanh ồn ào dần bị đẩy lùi về phía sau. Về đến nhà, không hiểu sao tôi thấy bụng mình hơi nhoi nhói, chắc tại em bé đạp. Tôi đi lên phòng cất hết đóng đồ mới mua đó vào tủ. Bụng lâu lâu cứ đau lên một cái. Cảm giác như em bé nó đang xoay người ở trong đó vậy. Ăn uống buổi tối xong, tôi lên phòng nằm xem ti vi, lúc này muốn ngủ cũng ngủ không được. Chân cứ bị chuột rút, đau dễ sợ. Khoảng mười một giờ đêm thì bụng tôi có những cơn đau dữ dội hơn. Không lẽ là sắp sinh. Mồ hôi rã ra như suối, ướt đẫm lưng áo. Tôi ráng bước đến mở cửa phòng kêu dì, mở được cái cửa phòng coi như là muốn kiệt sức. “D…dì….ơi! Dì…dì…” Âm thanh trong cổ họng cứ bị nghẹn lại, không thể nào thoát ra được, nhưng may thay, hình như dì nghe tiếng tôi nên cửa phòng dì bật mở.
“Con sao vậy Phương Anh, sao mà mặt mày xanh quá vậy con?” Dì đỡ lấy tay tôi, như vớt được cái phao, tôi vịn lấy tay dì, dùng chút sức lực cuối cùng để nói. “Con…đau…con…bụng…đau…” Câu nói không được trọn vẹn nhưng dì đã hiểu nên tức khắc gọi người bế tôi ra xe, dì thì chạy vào trong lấy thêm quần áo, đồ đạc cho tôi và em bé. Chú tài xế chạy nhanh hết max nên chưa đầy mười lăm phút tôi đã đến bệnh viện. Vào trong thì gặp ngay cái bà bạn của dì tôi. Nhanh chóng tôi được đưa vào phòng sinh. Cơn đau lúc nãy chưa là gì cả, cơn đau bây giờ mới gọi là vấn đề. Bà bác sĩ chích cho tôi một mũi thuốc giục, trời ạ, thuốc giục hay thuốc độc mà tôi đau muốn chết đi sống lại. Tôi sinh thường nên không có bất kì loại thuốc tê hay thuốc mê nào cả. Tôi đau lắm nhưng vẫn cắn răng mà chịu, còn cái bà nằm buồng kế bên. Bả la muốn banh cái bệnh viện. La kinh. Hơn một tiếng sau tôi nghe có tiếng khóc trẻ con. Vâng, không phải con tôi, mà là con của bà buồng kế bên. Ước chừng hơn một tiếng nữa thì nghe tiếng khóc trẻ con. Lần này xác định là con tôi. Nhẹ nhõm, con tôi đã ra đời một cách an toàn. Cảm ơn trời. Nước mắt tôi tuôn rơi khi nghe tiếng con khóc. Giờ đây, tôi thật sự hạnh phúc.
|