Tổng Giám Đốc, Tôi Không Bán
|
|
"Không thể nào!" Sở Quốc Vĩ không cần suy nghĩ mà phản bác Vũ Vi, ngay sau đó mặt tức giận nhìn Vũ Vi, "Sở Xa luôn là một đứa bé rât ngoan, con bé làm sao có thể sẽ làm Đồng Kỳ tức chết được? Muốn chọc giận, cũng là mày chọc cho chết!" Nói xong, ông ta đến một bước gần Vũ Vi dùng âm thanh chỉ có hai người mới có thể nghe được nói với cô, "Đừng tưởng rằng cô làm mấy cái chuyện hạ lưu kia thì không ai biết, Xa Lan nói với tôi, Đồng Kỳ chết đi là do cô, là cô làm bà ta tức chết , những hình ảnh cùng ghi âm kia của cô tôi thấy tất cả rồi, vốn là xem cô là cốt nhục phân thượng của tôi tôi không cho truy cứu nguyên nhân cái chết của mẹ cô. Ai biết cô lại chẳng biết xấu hổ như vậy, Sở Xa chẳng qua là tốt bụng đi thăm Đồng Kỳ, cô lại lấy oán trả ơn đem cái chết của Đồng Kỳ đẩy lên người Sở Xa, không chỉ như vậy mà còn động thủ đánh con bé, lần này, tôi nói cái gì cũng sẽ không bỏ qua cho cô!" Dứt lời, ông ta chán ghét nhìn Vũ Vi một cái, lui về phía sau một bước giữ vững khoảng cách nhất định với Vũ Vi, giống như gần Vũ Vi sẽ dơ bẩn hai mắt của ông ta.
Lòng của Vũ Vi không khỏi cả kinh, vô thức nhìn Sở Xa và Xa Lan, chỉ thấy trên mặt mẹ con kia treo nụ cười như ý, còn mặt Sở Xa thì khiêu khích nhìn Vũ Vi, Đồng Vũ Vi, đấu với tôi, cô còn non lắm! Hiện tại cha cũng đứng ở phía cô, không tin lời nói của Đồng Vũ Vi, Đồng Vũ Vi lại khiến cha nóng thành như vậy, xem ra cô ta không thể không bay ngay vào tù, nghĩ tới đây khóe miệng Sở Xa nhếch lên, Đồng Vũ Vi, tất cả đều là cô tự chuốc lấy phiền phức, cũng phải trả giá do cô đánh bản tiểu thư !
Cô ta xoay mặt lạnh lùng âm hiểm nhìn Vũ Vi, nhớ tới lúc Đồng Vũ Vi đem băng vệ sinh đã dùng qua nhét vào trong miệng cô, tư vị cái mùi ghê tởm kia, khiến cô ta khó quên đến bây giờ, tay của cô ta không khỏi nắm thành quả đấm thật chặt, lực móng tay đâm mạnh thật sâu vào trong thịt cô ta cũng không hay. Đồng Vũ Vi, chờ lúc cô vào nhà giam, tôi muốn cô mỗi ngày đều thưởng thức loại tư vị này!
Sở Quốc Vĩ đau lòng không chịu nổi nhìn gò má của sưng đỏ Sở Xa, sau đó nhìn Trình Vĩ Hào, lạnh giọng ra lệnh, "Trung sĩ, chứng cớ Đồng Vũ Vi đánh con gái của tôi vô cùng chính xác, tôi muốn các người tạm giam cô ta mười lăm ngày." Sau đó ông ta lanh mặt nhìn Vũ Vi, "Sau đó, tôi muốn mời luật sư nổi tiếng nhất kiện cho cô ngồi tù mới thôi! Để cho cô trả giá lớn vì hành động của mình!"
Ha ha, ha ha ha! Ha ha ha a!
Lúc này ngoài cười ra, Vũ Vi không biết mình còn có thể làm phản ứng được gì nữa.
Mặt cô giễu cợt nhìn cha ruột mình, rõ ràng là không hỏi phải trái đúng sai mà kiện cô, mà còn để cô ngồi tù!
Thật là buồn cười, nực cười đến tột cùng!
Trình Vĩ Hào từ trước bàn làm việc đi tới trước người của,Vũ Vi lạnh giọng ra lệnh, "Đi thôi."
Trong lòng của Vũ Vi rất tức giận, nhưng là vừa có thể như thế nào? Nơi này là đồn cảnh sát, cô ngoài khuất phục còn có thể làm cái gì?
Sở Xa rúc vào trong ngực Lục Hàng, trên mặt đều là thâm tình hả hê, bỗng dưng, sắc mặt cô ta chợt lạnh, lạnh lùng nhìn Đồng Vũ Vi, không tiếng động nói, Đồng Vũ Vi vận xui của cô bắt đầu từ bây giờ rồi!
Vũ Vi cô ác độc trợn mắt nhìn Sở Xa một cái, rồi sau đó vô cùng miễn cưỡng đi theo sau lưng Sở Quốc Vĩ đi tới phòng tạm giam.
Lúc lướt qua Sở Xa, cô thấy rất rõ ràng nụ cười hả hê trên mặt Sở Xa càng thêm nồng đậm một chút.
"Đồng Vũ Vi đánh con gái của ông tôi không thấy, tôi lại thấy được vợ chồng hai người mới vừa ở đồn cảnh sát đánh Đồng Vũ Vi, hơn nữa hiện tại trên mặt của cô ấy còn có dấu năm ngón tay rất rõ ràng !"
|
Kèm theo một giọng nói lười biếng cùng lạnh lùng xuyên qua không khí trong lành chậm rãi truyền vào trong lỗ tai của mọi người, một người đàn ông trẻ tuổi mặc tây trang đen hạng sang màu dáng dấp đẹp trai bên khóe miệng lộ nụ cười nhạt đi tới trước người của Sở Quốc Vĩ, ngũ quan của anh ta đẹp như được điêu khắc, vóc người thon dài, thậm chí so với Sở Quốc Vĩ còn cao hơn một cái đầu , hắn thấp tròng mắt nhìn Sở Quốc Vĩ, một đôi mắt đẹp mắt giống như ánh trăng lóe thần sắc giảo hoạt, "Sở tiên sinh, tôi là luật sư của Đồng Vũ Vi, hiện tại tôi đại diện cho Đồng Vũ Vi chính thức khởi tố vợ chồng hai người vừa rồi ở đồn cảnh sát đánh Đồng Vũ Vi. Tôi không chỉ muốn kiện các người đánh Đồng Vũ Vi, còn kiện các người quần đấu(hội đồng ý mà) cô ấy. Hơn nữa, tôi sẽ kiện các người ngồi tù mới thôi, không cần lo lắng vấn đề nhân chứng, bởi vì, tất cả mọi người trong căn phòng này có thể vì tôi làm nhân chứng." Dứt lời, hắn duỗi ra ngón tay chỉ chỉ bốn góc camera trong phòng nói, "Trong đây cũng có chứng cứ các người mới đánh cô ấy hồi nãy" Rồi sau đó trên mặt hắn mỉm cười thản nhiên nhìn Trình Vĩ Hào, "Trung sĩ, làm phiền anh đồng thời tạm giam Đồng Vũ Vi, cũng đưa vợ chồng bọn họ tạm giam luôn, nếu không, tôi sẽ kiện đồn cảnh sát các anh thiên vị tổng giám đốc Sở ." Dứt lời, sắc mặt của hắn lạnh xuống , cứ đứng tại chỗ như vậy lẳng lặng nhìn Trình Vĩ Hào.
Một loạt lời nói của người đàn ông trẻ tuổi bên trong mang theo mùi vị uy hiếp rõ ràng, tất cả mọi người có mặt đều ngây người, đặc biệt là Trình Vĩ Hào, sắc mặt của hắn thay đổi có chút khó coi, người đàn ông trẻ tuổi này hắn rất quen thuộc, anh ta chính là luật sư nổi tiếng nhất, cũng là anh trai Mạc Tử Phàm của tổng giám đốc Mạc thị Mạc Tử Hiên, nghe nói, anh ta kiện tụng chưa từng thua.
Lúc trước anh ta cùng Mạc Tử Phàm đã đối đầu nhau mấy lần, tất cả đều thất bại, lần này lại là như vậy, Mạc Tử Phàm đẩy hắn đến một tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, nếu hắn không tạm giam Sở Quốc Vĩ và Xa Lan, Mạc Tử Phàm sẽ kiện hắn vì tình riêng mà làm trái pháp luật, thiên vị tổng giám đốc Sở thị, như vậy, công việc cảnh sát của hắn cũng đi tong.
Nếu hắn vì lời nói của Sở Quốc Vĩ và Xa Lan mà giam lại, vừa không có đầy đủ lý do, phải biết rằng Sở Quốc Vĩ và Xa Lan mới vừa chỉ là tát Đồng Vũ Vi một bạt tai mạnh mà thôi, chẳng lẽ bỏ rơi người bạt tai liền bị tạm giam sao?
Trình Vĩ Hào tức giận không dứt, nhưng không có cách nào phản bác lại lời nói của Mạc Tử Phàm, lại càng không dám mở miệng bác bỏ, hắn sợ vừa mở miệng lại bị Mạc Tử Phàm nắm được sơ hở của hắn, đến lúc đó, e rằng ngay cả hắn Mạc Tử Phàm cũng kiện ra tòa. Hắn đã có thể chịu không nổi rồi.
Vũ Vi không khỏi rất kinh ngạc mà nhìn xem người của cô chợt xuất hiện tại đồn cảnh sát trợ giúp, cô cho là mình khi còn sống, cứ khai báo như vậy, bị kiện, sau đó ngồi tù. Nhưng không có nghĩ đến, đột nhiên xuất hiện một cứu tinh. Cô cảm kích nhìn Mạc Tử Phàm một cái, sau đó một tay che đầu của mình, một tay đỡ một bên bàn, bộ dạng mình như sắp ngã nhào, "Luật sư, tôi cảm thấy đầu của tôi rất choáng rất đau, nhất định là do Sở Quốc Vĩ và Xa Lan đánh, tôi muốn xin đến bệnh viện làm kiểm tra kĩ càng, sau đó kiện bọn họ cố ý đánh tôi." Cô không có thời gian để ý tới mục đích của đối phương là gì mà trợ giúp cô, bây giờ đối với cô mà nói, quan trọng nhất là rời khỏi đồn cảnh sát, như vậy cô mới có thể trả thù Sở Xa và Lục Hàng.
Mạc Tử Phàm nhìn thấy dáng vẻ Vũ Vi giả bộ nhức đầu, âm thầm cười một tiếng, cô gái này lại phản ứng thật nhanh."Trung sĩ, trong đầu Đồng Vũ Vi có chút choáng váng tôi muốn mang cô ấy đến bệnh viện làm kiểm tra cẩn thận, mời các người thả người, bằng không trì hoãn thời gian cô ấy khám bệnh, nếu ảnh hưởng đến thân thể khỏe mạnh của cô ấy, tôi sẽ kiện đồn cảnh sát của các người ngược đãi cô ấy!" Dừng một chút, hắn nhìn Sở Quốc Vĩ cười hả hê.
Sắc mặt của Sở Quốc Vĩ ngay lập tức lạnh hẳn, ông ta không khỏi nhìn Mạc Tử Phàm đứng đối diện ông ta thật sâu, trong ánh mắt của người đàn ông này tràn ngập đầy thần sắc kiên định, nhìn như muốn kiện hắn, kì thực là buộc ông buông tha khởi tố Đồng Vũ Vi. Bằng không người đàn ông này sẽ cùng ông đấu đến cùng, nếu anh ta kiện theo lời nói của Đồng Vũ Vi, đối phương sẽ kiện ông và Xa Lan. Hơn nữa sẽ kiện ông đến khi ngồi tù mới thôi.
|
Sở Xa thông minh cũng nhìn thấu ý đồ của Mạc Tử Phàm, cô ta vội vàng che đầu của mình, cũng muốn giống Vũ Vi, đến bệnh viện kiểm tra thân thể, chỉ là cô ta còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, liền bị Mạc Tử Phàm dội một chậu nước lạnh, "Sở tiểu thư, bây giờ cô mới giả bộ nhức đầu muốn đến bệnh viện nghiệm thương(kiểm tra thương tích), không cảm thấy hơi trễ sao? Huống chi trong toilet nữ không có camera, căn bản không có người nào biết bên trong xảy ra chuyện gì, tôi hoàn toàn có thể kiện cô tội vu oan Đồng Vũ Vi đánh cô."
"Sở tiên sinh, Đồng Vũ Vi chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, kiện tụng, đối với cô ấy không có gì tổn thất, nhưng đối với ngài lại khác, vợ chồng hai người ở đồn cảnh sát đánh người, tin tức này nếu được truyền đi, không ngừng đối với ngài, còn có anh trai ngài, vốn là cục trưởng công an. Anh rể ngài, Thính trưởng công an tỉnh cũng sẽ ảnh hưởng rất lớn, tối thiểu người ta sẽ cho rằng các người có rất cường ngạnh khai sơn(dựa núi) mới có thể ở đồn cảnh sát lớn lối như vậy đấy!" Mạc Tử Phàm nhàn nhạt nhìn Sở Quốc Vĩ lạnh lùng nói, "À, tôi quên mất, chủ yếu nhất vẫn là sẽ ảnh hưởng đến cổ phiếu Sở thị của các người ." Dứt lời, hai tay hắn ôm ngực, ngồi ở trước bàn làm việc cảnh sát, bên khóe miệng mỉm cười thản nhiên chờ đợi Sở Quốc Vĩ trả lời, anh tin tưởng Sở Quốc Vĩ không phải người ngu biết rõ nên làm như thế nào.
Vũ Vi không ngờ người này nói chuyện lại sắc bén như vậy, nói mấy câu lại khiến sắc mặt của người nhà Sở Quốc Vĩ cực kỳ khó coi, cô có chút khẩn trương nhìn chằm chằm Sở Quốc Vĩ, hi vọng Sở Quốc Vĩ từ bỏ khởi tố cô.
Sắc mặt của Sở Quốc Vĩ càng ngày càng trầm, không thể không nói, trước lời nói của người người đàn ông này đều là những câu trọng điểm, đừng nói ông đánh người rồi, dù cho ông ta không có đánh người, nếu thật phải kiện tụng, đối với ông ta không có lợi chỉ có hại, hơn nữa chỗ hại còn rất nhiều!
Thần sắc Sở Quốc Vĩ nặng nề đứng tại chỗ, do dự liên tục, mới chậm rãi mở miệng nói với Trình Vĩ Hào, "Chúng ta hủy bỏ khiếu nại Đồng Vũ Vi."
Hô!
Nghe được câu này, Vũ Vi yên tâm thở ra một hơi.
Mạc Tử Phàm là từ trên mặt bàn đứng lên, hướng Vũ Vi thản nhiên nói, "Chúng ta có thể đi rồi."
Vũ Vi hướng anh cười cười, đi theo sau anh ấy đi đến cửa đồn cảnh sát.
"Cha!" Sở Xa nghe Sở Quốc Vĩ nói như vậy, nhất thời từ trên ghế đứng lên, thần sắc không tin tưởng trên mặt nhìn ông, Đồng Vũ Vi đánh cô thành như vậy, sao lại dễ dàng bỏ qua cô ta như vậy hả?
Sở Quốc Vĩ nháy mắt nhìn Sở Xa, ý bảo Sở Xa không nên kích động, lấy thực lực nhà họ Sở bọn họ, muốn trừng phạt một Đồng Vũ Vi dễ như một bữa ăn sáng, cần gì nhất thời nóng nảy chứ?
Sở Xa vờ như không thấy Sở Quốc Vĩ đưa mắt nhìn cô, lạnh lùng nói, "Không được, tôi mới là người bị ẩu đả, tôi sẽ không hủy rút đơn kiện đối với Đồng Vũ Vi đâu! Tôi muốn kiện cô ta ngồi tù chung thân!" Cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Đồng Vũ Vi như vậy được!
Bước chân Vũ Vi tới cửa nhất thời dừng lại, đôi tay nhỏ bé khẩn trương nắm chặt thành nắm đấm, trái tim không được khống chế nhanh chóng đập loạn, nếu như, Sở Xa thật sự khởi tố theo lời của cô ta. . . . .
Trái lại gương mặt Mạc Tử Phàm lại rất bình tĩnh, anh cũng không nhìn Sở Xa một cái, chậm rãi nói với tất cả cảnh sát trong phòng mở miệng, "Các vị cảnh sát đều được chứng kiến, Sở đại tiểu thư đối với Đồng Vũ Vi có thái độ thù địch rất nồng đậm, nếu như Đồng Vũ Vi rời khỏi đây về sau xảy ra điều gì ngoài ý muốn, hung thủ nhất định là cô ta!"
"Sở Xa!" Lời nói của Mạc Tử Phàm khiến sắc mặt của Sở Quốc Vĩ lạnh hẳn, ông ta nhìn chằm chằm Sở Xa, đứa con gái này cái gì cũng tốt, nhưng ngay cả suy nghĩ vì đại cục mà cũng không hiểu được. Còn bị người đàn ông kia nắm được sơ hở, sau này cho dù muốn trả thù Đồng Vũ Vi cũng có chút đắn đo.
Lục Hàng thấy sắc mặt của Sở Quốc Vĩ trở nên cực kỳ khó coi, nhanh chóng ôm Sở Xa vào trong lòng, nhẹ giọng nói với cô ta, "Sở Xa, không nên kích động, ba làm như vậy, tất nhiên ông ấy có lý do, trừng phạt Đồng Vũ Vi có rất nhiều phương pháp, cách thức. Không nhất định nhất định để cho cô ta ngồi tù."
|
Nghe Lục Hàng nói như vậy, tâm tình kích động của Sở Xa mới chậm rãi bình tĩnh lại, vẻ mặt cô ta không cam lòng.
Nhìn Vũ Vi, cắn răng nghiến lợi nói từng chữ, "Tôi quyết định từ bỏ khiếu nại Đồng Vũ Vi." Dứt lời, cô ta hung hăng trợn mắt nhìn Vũ Vi một cái, ánh mắt kia như nói với Đồng Vũ Vi, coi như không khởi tố cô, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho cô! Chỉ là, cô ta thế nào cũng không nghĩ tới, chuyện cô ta sai lầm nhất cuộc đời này là bỏ qua cho Đồng Vũ Vi.
Vũ Vi quay lại lạnh lùng liếc Sở Xa một cái, sau đó cùng Mạc Tử Phàm đi ra khỏi đồn cảnh sát.
Đi tới cửa chính đồn cảnh sát, Mạc Tử Phàm lên một chiếc xe thể thao cao cấp, anh ta ngồi ở bên trong, mặt mỉm cười nhìn Vũ Vi, "Lên xe, tôi đưa cô về." Coi cô gái này là người trong lòng Mạc Tử Hiên, anh ta mới đưa cô về.
Vũ Vi lại nhìn anh lắc đầu một cái, "Không, bạn tôi sẽ trở lại đón tôi. Chuyện ngày hôm nay, cám ơn anh." Trác Nhất Phi vừa gọi điện tới cho cô, anh ấy không biết cô bị cảnh sát đưa đi, căng thẳng không thôi, lập tức tới ngay đồn cảnh sát đón cô.
"Không cần cám ơn, tôi thu lệ phí." Mạc Tử Phàm nhìn Vũ Vi nói.
Vũ Vi sững sờ một chút, khẩu khí người này nói chuyện thật ra vô cùng giống cô, từ trong túi cô lấy ra tất cả tiền cùng danh thiếp của mình để vào chỗ ngồi kế bên tài xế, "Trước mắt tôi chỉ có một ít này thôi, nếu không đủ, gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ từ từ đem lệ phí còn lại trả lại cho anh."
Mạc Tử Phàm cũng không nhìn chỗ tiền bên ghế, liền lái xe ô tô rời đi, lúc rời đi, hắn ném lại một câu, "Nhiêu đây là đủ rồi."
Vũ Vi đăm chiêu nhìn bóng dáng Mạc Tử Phàm rời đi, cô không hiểu tại sao người đàn ông xa lạ kia lại giúp cô?
"Đồng Vũ Vi, đừng tưởng rằng cô không phải ngồi tù, tôi sẽ bỏ qua cho cô, sự kiện cô đánh tôi, tôi sẽ không dễ quên như vậy đâu." Sở Xa cực kỳ không cam lòng mang theo giọng nói tức giận truyền vào trong lỗ tai Vũ Vi .
Vũ Vi không khỏi xoay người, chỉ thấy đôi tay Sở Xa ôm ngực, đứng ở trước người của cô cách đó không xa, vẻ mặt phẫn hận(phẫn nộ + căm hận) nhìn cô, lúc này Sở Quốc Vĩ và Xa Lan cùng với Lục Hàng đi tới bên người Sở Xa, bốn người đứng thành một hàng, trên mặt tất cả đều lộ vẻ tức giận nồng đậm nhìn cô, dáng vẻ kia như hận không thể giết chết cô cũng không hả giận được!
Vũ Vi không nhịn được khinh thường bốn người trước mặt, bọn họ còn không biết xấu hổ với người khác sao? Hại chết mẹ của cô không nói, còn muốn trả thù cô?
Ánh mắt Vũ Vi âm lãnh(âm u + lạnh lẽo) quét qua từng người một trước người cô, từng chữ một nói rất rõ ràng, "Các người hại chết mẹ tôi, tôi sẽ không dễ quên như vậy đâu, coi như ngọc nát đá tan(tốt hay xấu rồi cũng bị tiêu huỷ), tôi cũng để các người trả giá tương ứng cho cái chết của mẹ tôi!"
Không biết vì sao khi ánh mắt Vũ Vi âm lãnh của quét qua cô, từ đáy lòng Sở Xa chậm rãi thấy lạnh cả người, một khắc kia, ánh mắt của Đồng Vũ Vi giống như là hai thanh kiếm sắc bén đâm vào nơi ngực của cô ta thật sâu, khiến chỗ sâu trong đáy lòng cô ta dâng lên một nỗi sợ hãi .
Thế nhưng rất nhanh cô ta đem nỗi sợ hãi này chặn lại, Đồng Vũ Vi, muốn tiền không có tiền, muốn thế lực không có thế lực, lấy cái gì cùng cô đấu? Dựa vào cái gì mà cùng cô đấu? Cô ta hừ lạnh cười một tiếng, đi mấy bước tới trước người của Vũ Vi, hả hê nói, "Đồng Vũ Vi, coi như cô biết cái chết của mẹ cô có liên quan đến tôi thì như thế nào? Muốn định tội danh cho tôi, muốn tôi trả giá thật lớn, muốn tôi chết. . . . . Kiếp sau đi." Dứt lời, cô ta nhìn Đồng Vũ Vi càng thêm hả hê, mục đích của cô rất đơn giản chính là muốn chọc giận Đồng Vũ Vi, chỉ cần Đồng Vũ Vi ra tay đánh cô, như vậy thì cô có biện pháp khiến Đồng Vũ Vi ở trong tù cả đời!
|
Nhìn ánh mắt Sở Xa đắc ý làm cho cơn tức giận tận đáy lòng của Vũ Vi bùng nổ cô hận lúc này không thể tiến tới nắm chặt mái tóc dài của Sở Xa, đem tóc của cô ta kéo xuống để cho cô ta biến thành người đầu hói! Sau đó đem cô ta bóp chết rồi cho chó ăn!
Nhưng là cô không làm như vậy, theo lý trí cô đem đáy lòng tức giận áp trụ, bởi vì cô biết nếu là ở trong này động thủ, như thế nửa đời sau của cô liền bị nán lại, cô không sợ ngồi tù, cô sợ không trả thù được Sở Xa mà phải an vị trong tù .
Trong lòng Vũ Vi tức giận đến nổi điên, nhưng trên mặt cô lại treo một mỉm cười đẹp, cô khẽ mở cánh môi, chậm rãi mở miệng nói, "Sở Xa cô sai lầm rồi, cô chết như vậy thì quá dễ dàng cho nên tôi hẳn không muốn các người chết tôi muốn các người sống không bằng chết!"
Sở Xa không khỏi đánh giá Đồng Vũ Vi một cái,vốn cô cho rằng Đồng Vũ Vi sẽ động thủ đánh cô, nhưng không nghĩ đến Đồng Vũ Vi chẳng những không có động thủ lại mỉm cười nhìn cô. Cô ngầm nắm chặt quả đấm, giờ khắc này, cô cảm giác được sau này Đồng Vũ Vi sẽ là kẻ địch mạnh mẽ.
Một trong những cách đánh kẻ địch là áp đảo tinh thần của họ, trên mặt cô treo một mỉm cười nhàn nhạt vẻ mặt khinh thường nhìn Vũ Vi, "Muốn tôi sống không bằng chết? Đồng Vũ Vi cô có khả năng đó sao?"
Lúc này,tài xế Sở gia đã đem xe chậm rãi chạy đến bên cạnh người Sở Xa, Lục Hàng thật cẩn thận đỡ Sở Xa lên xe. Sở Quốc Vĩ cùng Xa Lan trước sau cũng lên xe.
Khóe mắt Vũ Vi nhìn thấy xe Trác Nhất Phi đã tiến vào cục cảnh sát, khóe miệng đẹp khẽ nhếch lên, khiêu khích liếc Sở Xa vừa mới ngồi vào trong xe một cái, "Có khả năng hay không từ từ cô sẽ biết." Nói xong, cô xoay người hướng xe Trác Nhất Phi đi đến, trước khi rời đi cô lạnh lùng để lại cho Sở Xa một câu, "Nếu như tôi không có khả năng thì tôi cũng sẽ cùng các người *đồng quy vu tận ! Tóm lại, tôi sẽ không bỏ qua cho các người bất luận là cái gì!"( đồng quy vu tận: cùng đến chỗ chết)
Sở Xa tức giận không thôi, muốn xuống xe tìm Vũ Vi tính sổ, Đồng Vũ Vi cái gì cũng không có dựa vào cái gì lại kiêu ngạo như vậy?
Lục Hàng lại dùng lực ôm lấy eo thon của Sở Xa, ôn nhu nói, "Thôi,cần gì phải chấp nhất với cô ta? Hiện tại quan trọng là đều trị vết thương em trước đã."
Sở Xa tức giận trừng mắt nhìn bóng lưng Đồng Vũ Vi một cái, sau đó ra lệnh cho tài xế,"Lái xe."
"Vũ Vi, đã xảy ra chuyện gì? Cậu như thế nào lại đến chỗ này hả?" Trác Nhất Phi vừa mới xuống xe liền chạy đến trước mặt Vũ Vi, nhìn Vũ Vi từ trên xuống dưới,thấy trên mặt Vũ Vi in rõ năm dấu tay , sắc mặt của hắn trầm xuống, âm thanh lạnh lùng nói, "Ai đánh ?"
Vũ Vi lại không chút để ý hé miệng cười, "Không có việc gì, đã không đau rồi." Nói xong,cô chủ động kéo cánh tay Trác Nhất Phi, kéo Trác Nhất Phi hướng tới xe của hắn đi đến.
Trác Nhất Phi lại dừng lại cước bộ, thần sắc nghiêm túc nhìn Vũ Vi, "Vũ Vi, mình không thích cậu gạt mình bất cứ chuyện gì, nói cho mình biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Vũ Vi thâm sâu thở ra một hơi, cô biết nếu cô không nói thì Trác Nhất Phi nhất định sẽ không từ bỏ ý định.
Cô kéo Trác Nhất Phi đi tới xe, "Vừa đi vừa nói chuyện."
"Không đi chào hỏi cô ấy sao? Làm chuyện tốt, nên là lưu lại danh tính mới đúng, như vậy mới có thể làm cô ấy cảm kích em a! Có lẽ cô ấy sẽ bởi vì em trợ giúp mà yêu em cũng không chừng a!" Mạc Tử Phàm nhìn Đồng Vũ Vi cùng người đàn ông kia lên xe , liền mỉm cười nhìn Mạc Tử Hiên đang ngồi ở bên tay lái phụ.
Mạc Tử Hiên nhịn không được cười lên một tiếng, hỏi lại Mạc Tử Phàm, "Anh cảm thấy em giúp cô ấy là vì để cho cô ấy yêu em sao?"
"Chứ không phải sao?" Mạc Tử Phàm không khỏi nghi hoặc nhìn Mạc Tử Hiên, không phải làm cho cô ấy yêu, vậy giúp cô ấy làm gì a?
Mạc Tử Hiên thâm sâu nhìn một người nào đó, cực kỳ khẳng định trả lời Mạc Tử Phàm, "Không phải." nếu hỏi tại sao hắn giúp Đồng Vũ Vi, thì chỉ có thể nói nhất thời tốt bụng , hoặc là không quen nhìn kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu.
|