Tổng Giám Đốc, Tôi Không Bán
|
|
Mấy chiếc xe, chậm rãi đứng ở trước cửa biệt thự Sở gia, trong đó một người người đàn ông xuống xe, đem miếng giấy niêm phong trên cửa biệt thự xé xuống, mấy chiếc xe, trước sau lái vào biệt thự.
Người đàn ông mặc đồ đen cưỡng ép Sở Xa, mạnh mẽ kéo Sở Xa tiến vào biệt thự.
Lúc này Sở Xa đang vui vẻ mắng, nhưng khi phát hiện người đàn ông túm cô tiến vào biệt thự thời điểm, lại nhìn đến mười mấy nam song song đứng ở biệt thự, lập tức nghĩ đến lời nói Vũ Vi vừa mới, muốn mười mấy người đàn ông **cô, cô vô cùng sợ hãi, không cần suy nghĩ lớn tiếng gọi, "Cứu mạng, cứu mạng a! Cứu cứu. . Hu hu hu. . . ." Chỉ là, cô mới mở miệng kêu cứu, đã bị người đàn ông bên cạnh bụm miệng.
Vũ Vi ngồi ở trong xe thỏa mãn nhìn mười mấy người đàn ông tùy ý rong ruổi trên người Sở Xa, nhìn đến Sở Xa bị chà đạp, trong lòng của cô chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung, dễ chịu!
Thời điểm vừa mới bắt đầu, Sở Xa vẫn liều mạng phản kháng, nhưng người đàn ông mặc đồ đen dùng lực đè cô, cô căn bản không có năng lực phản kháng.
Phản kháng không được liền vẻ mặt cầu xin nhìn mười mấy người đàn ông, mong bọn hắn có thể tha cho cô một lần, nhưng là bị năm sáu người đàn ông thay phiên về sau, cô tuyệt vọng, một đôi ánh mắt đẹp thẳng tắp giương mắt nhìn một chỗ ngẩn người!
Mười mấy người đàn ông xong việc liền rời khỏi biệt thự, chỉ riêng người đàn ông vừa mới đem Sở Xa kéo vào biệt thự ở lại bên cạnh Sở Xa.
Sắc mặt Sở Xa tái mét, không có nhất điểm huyết sắc, tầm mắt thẳng tắp giương mắt nhìn một chỗ, lúc này trong lòng cô nghĩ đến cái chết nhưng cô lại không có dũng khí đó!
Khuất nhục nước mắt theo gương mặt cô không ngừng mà chảy xuống, bỗng dưng, trước mắt cô xuất hiện một đôi giầy màu hồng đẹp, cô theo giầy nhìn lên trên, chỉ nhìn thấy trên mặt Đồng Vũ Vi treo một bên nụ cười thản nhiên nhìn cô.
Cô muốn từ trên mặt đất đứng lên,nhưng toàn thân cô đau đớn muốn chết, cô còn chưa có từ trên mặt đất đứng lên, liền té ngã rồi.
Tay cô gắt gao nắm thành quả đấm, vẻ mặt lạnh lùng âm hiểm nhìn Vũ Vi, lúc này, nếu ánh mắt có thể giết người mà nói, chỉ sợ Đồng Vũ Vi đã sớm bị cô giết chết rồi ! Cô nghiến răng nghiến lợi đối với Vũ Vi nói, "Đồng Vũ Vi, tôi nguyền rủa cô, chết không được tử tế!"
Vũ Vi chậm rãi ngồi xổm người xuống, cực kỳ thỏa mãn đánh giá Sở Xa từ trên xuống dưới, lúc này Sở Xa thảm hại đến tột cùng, tóc dài mềm mại sớm đã tản ra, quần áo trên người đã bị mấy người đàn ông xé nát, da thịt trắng nõn đều có ấn ký cục xanh cục tím. Trên người đều là dấu vết hoan ái qua đi.
Vũ Vi lạnh lùng cười, đám người đàn ông kia làm việc hiệu suất rất cao, chất lượng cũng vô cùng tốt."Sở Xa, lúc cô tuyệt vọng, bên người mười mấy người đàn ông nhưng không có một người chịu ra tay trợ giúp cô, tư vị dễ chịu không? Tôi liền là cho cô biết, tâm tình lúc đó của mẹ tôi, khi bị cô làm tức giận đến khi phát bệnh, hướng cô cầu cứu thời điểm, cô lại làm như không thấy, gián tiếp hại chết bà. Hiện tại, cô cũng nhấm nháp loại tư vị này, như thế nào? Có phải cực kỳ dễ chịu hay không nha!"
"Ta khinh miệt!" Sở Xa hướng Vũ Vi phun một bãi nước miếng, oán hận nói, "Đồng Vũ Vi, hôm nay cô sỉ nhục tôi, tôi vĩnh viễn đều sẽ không quên, một ngày nào đó,tôi sẽ trả lại gấp bội cho cô!"
Vũ Vi từ trên mặt đất đứng lên, rũ mắt liếc Sở Xa, âm thanh lạnh lùng nói, "Ngày nào đó, vĩnh viễn đều sẽ không tới, bởi vì, tôi hẳn sẽ không cho cô cái cơ hội kia! Tôi nói rồi, cô làm cho mẹ tôi chết,cô sẽ phải trả giá đắt,tôi cũng nói qua, làm cho cô sống không bằng chết! Hiện tại bất quá tiến hành đến một nửa mà thôi! Trò hay vẫn còn đang ở phía trước. . . ."
|
Sắc mặt Sở Xa nhất thời trắng bệch một mảnh, bên trong hai tròng mắt, tràn ngập vẻ sợ hãi, cô bị mười mấy người đàn ông ** , mà vẫn chỉ là tiến hành đến một nửa? cô sợ hãi, thật sự sợ hãi, vừa mới mười mấy người đàn ông vô tình chà đạp cô để cho cô thống khổ, nhưng là Đồng Vũ Vi lại nói chỉ tiến hành đến một nửa? Cô kéo thân thể đau đớn, bò đến dưới chân Vũ Vi, hai tay túm cổ chân Vũ Vi, ngửa đầu vẻ mặt cầu xin nhìn Vũ Vi, "Vũ Vi, Đồng Vũ Vi, tôi biết tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi, van cầu cô, buông tha cho tôi lần này, xem như nể tình chị em cùng cha của chúng ta, buông tha tôi đi, tôi hứa sẽ không bao giờ tổn thương cô nữa!" Nhớ tới đau đớn lúc nảy, cô liền nhịn không được rùng mình một cái, cô không muốn lại trải qua thống khổ như vậy, như vậy thật sự để cho cô sống không bằng chết! Cho nên, cô vứt bỏ tự tôn, khổ sở cầu xin Đồng Vũ Vi, hi vọng Đồng Vũ Vi có thể buông tha cô.
Đồng Vũ Vi giơ chân lên không lưu tình chút nào đem khổ sở cầu xin của Sở Xa bỏ ra, " Thời điểm cô cướp đi Lục Hàng, thời điểm cô làm mẹ tôi tức chết,sao cô không nghĩ tới tình chị em cùng cha của chúng ta? Hiện tại nhớ tới chúng ta là chị em.Thì đã muộn rồi!" Nói xong, cô phân phó người đàn ông mặc đồ đen đứng ở một bên,"Dẫn cô ta đến bến tàu."
Sở Xa nghe được Vũ Vi muốn dẫn cô đi bến tàu, điều thứ nhất cô nghỉ liền là Đồng Vũ Vi muốn giết cô, cô nhịn không được mở miệng hỏi, "Đồng Vũ Vi, cô muốn tôi chết?"
Vũ Vi hừ lạnh, "Cô rất xem trọng chính mình, giết chết cô, tôi sợ ô uế tay của tôi." Nhìn vẻ Sở Xa sợ hãi , cô lạnh lùng cười, "Yên tâm, tôi bất quá mang cô đi gặp một người quen cũ thôi." Nói xong, cô dẫn đầu đi ra biệt thự.
Người đàn ông mặc đồ đen, khom người, một bàn tay đem Sở Xa xách rời đi, đi ra biệt thự.
Lên xe, Vũ Vi thâm sâu thở ra, sau đó trên mặt lộ ra vui vẻ tươi cười tới, nhìn thấy Sở Xa kết cục bi thảm, trong lòng của cô thật sự dễ chịu hơn.
"Lái xe đi." Cô nịt chặt giây an toàn, nhẹ giọng đối Mạc Tử Hiên nói.
" Được." Thanh âm Mạc Tử Hiên gợi cảm dễ nghe nghe qua có chút suy yếu.
Vũ Vi không khỏi quay đầu nhìn Mạc Tử Hiên, chỉ nhìn thấy trên trán của hắn tỏa ra từng giọt mồ hôi lạnh, cau mày, một bộ dáng rất khó chịu.
Tay Vũ Vi không khỏi đặt trên cánh tay Mạc Tử Hiên,quan tâm hỏi, " Anh làm sao vậy?" Cô vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Mạc Tử Hiên suy yếu như vậy a.
Bốn chữ cực kỳ đơn giản, nhưng làm cho lòng Mạc Tử Hiên hưng phấn không thôi , bộ phận dạ dày đau đớn lập tức giảm bớt rất nhiều, hắn cố nén đau đớn, miễn cưỡng nở một mỉm cười nhìn Vũ Vi, "Tôi không sao. Đi đâu?" Nói xong, hắn liền muốn nổ máy xe.
Nhìn thấy trên mặt Mạc Tử Hiên mỉm cười, lòng Vũ Vi không khỏi đau xót, Mạc Tử Hiên, trán đều đã đổ mồ hôi lạnh, hai đấm nắm chặt, còn nói chính mình không có việc gì?
Cô thẳng thở dài, Mạc Tử Hiên hà tất chi phải làm vậy a? Biết rõ cô không có khả năng hồi báo, hắn vẫn đối tốt như vậy, chính mình bệnh thành như vậy vẫn còn kiên trì cùng cô, lòng của cô, có chút đau, vì Mạc Tử Hiên mà đau lòng. Cô thở nhẹ ra một hơi, ra vẻ thoải mái dựa chỗ ngồi, khẽ nhắm hai mắt nghỉ ngơi,"Hôm nay liền đến nơi này đi, tôi mệt mỏi, tôi muốn về nhà nghỉ ngơi."
Mạc Tử Hiên để một bàn tay gắt gao ôm bộ phận dạ dày, một bàn tay nổ máy xe, "Vũ Vi, tôi có thể, em không dễ dàng mới có thể đến hôm nay, đừng bởi vì tôi mà bỏ lỡ cơ hội này. Đi đâu? Tôi đưa em đi."
"Về nhà." Hai mắt Vũ Vi khẽ nhắm chậm rãi mở miệng nói.
"Vũ Vi, tôi không sao, tôi có thể,em không cần lo lắng cho tôi, muốn đi đâu nào? Tôi đưa em đi." Mạc Tử Hiên đem tay ôm bộ phận dạ dày ra, làm bộ như không có chuyện gì.
Vũ Vi mở hai mắt, nghiêm mặt nhìn Mạc Tử Hiên, trầm giọng nói, "Mạc Tử Hiên, anh quá tự tin tự đại rồi, tôi căn bản một điểm cũng không lo lắng cho anh, chỉ là tôi mệt mỏi muốn về nhà mà thôi."
|
Nhìn ánh mắt Vũ Vi lạnh lùng, Mạc Tử Hiên không khỏi chua sót cười, Đúng vậy a, trong lòng Đồng Vũ Vi chưa từng có hắn a? Là hắn quá tự mình đa tình rồi!
Hắn dẫm xuống chân ga,chạy nhanh hướng biệt thự Mạc gia tới.
Xe vừa mới tới biệt thự, Vũ Vi nhanh chóng mở cửa xe xuống xe, thậm chí không có liếc mắt nhìn Mạc Tử Hiên một cái.
Mạc Tử Hiên thấy cô không nhìn mình, sắc mặt cũng trầm tiếp xuống, trong lòng Đồng Vũ Vi không có hắn, trong mắt cũng không có.
Hắn thâm sâu nhìn Vũ Vi một cái, sau đó lái xe nhanh như bay rời khởi biệt thự Mạc gia. Tốc độ cực nhanh, thậm chí thời điểm Vũ Vi tiến vào cửa biệt thự, xoay người lo lắng nhìn ánh mắt hắn.
Thấy Mạc Tử Hiên lái xe rời đi, tâm Vũ Vi khôn ngoan để xuống.
Cô cầm điện thoại ra điện cho người đàn ông mặc đồ đen cưỡng ép Sở Xa, lạnh giọng ra lệnh, "Tới đón tôi."
Mạc Tử Hiên lái xe nhanh như bay tới biệt thự Lạc Tử Ngôn, Lạc Tử Ngôn là một bác sĩ tay nghề rất cao, hắn cần tới nơi đó chữa bệnh.
Đến chỗ biệt thự Lạc gia, hắn xuống xe, bộ phận dạ dày đau đớn làm hai chân hắn mềm nhũn, suýt nữa ngã nhào trên đất.
Hắn một bàn tay ôm nơi đau đớn, vừa đi tiến vào biệt thự.
Mễ Tiểu Đồng đang ở trong hoa viên tưới nước, nhìn thấy Mạc Tử Hiên ôm bộ phận dạ dày đi vào biệt thự, lập tức chạy đến bên cạnh Mạc Tử Hiên, nhìn thấy bộ dáng Mạc Tử Hiên đau đớn khó nhịn, không khỏi có chút tức giận nói, "Tử Hiên, bệnh bao tử của anh lại tái phát à?!"
Mạc Tử Hiên miễn cưỡng nở một mỉm cười nhìn Mễ Tiểu Đồng,"Tôi không sao."
Tiểu Đồng tức giận , vươn tay muốn đánh đấm bả vai Mạc Tử Hiên, tay cô lại dừng ở giữa không trung, không có hạ xuống." Anh lớn như vậy, tại sao lại không biết chiếu cố chính mình thật tốt a?" Nói xong cô nâng cánh tay Mạc Tử Hiên đở hắn đi vào đại sảnh biệt thự, cô một chân mới bước vào đại sảnh, tiện lớn tiếng mở miệng nói, "Thu Vũ, nhanh lên khám bệnh cho Tử Hiên."
Một người đàn ông tuổi còn trẻ lập tức từ lầu hai đi xuống lầu một, Thu Vũ vài bước đi đến trước người Mạc Tử Hiên, nhìn thấy sắc mặt hắn tái nhợt, không khỏi có chút tức giận, "Sao lại thế này? “ Mạc Tử Hiên khoảng chừng một năm này không có phát bệnh nay lại phát bệnh hơn nữa còn nặng hơn.
Mễ Tiểu Đồng đỡ Mạc Tử Hiên ngồi ở trên sofa, dựa sô pha, Mạc Tử Hiên mới cảm giác thoải mái .Hắn hít vài ngụm khí lớn, mới nói, "Quên mang thuốc rồi."
Thu Vũ rất nhanh châm cưú, châm từng chỗ trên người Mạc Tử Hiên. Sau đó thần sắc nghiêm túc dặn hắn, " Châm cứu mấy cái này trước ,tuyệt đối không thể rút châm, nếu không, bệnh càng thêm nghiêm trọng ."
Mạc Tử Hiên suy yếu cười, "Tôi đều đã thành cái dạng này, còn có khí lực rút châm sao?"
Thu Vũ bất đắc dĩ nhìn Mạc Tử Hiên một cái, xoay người đi lên lầu hai, hắn còn có chuyện quan trọng cần phải làm a.
Mễ Tiểu Đồng cầm chăn đấp trên người Mạc Tử Hiên, "Tôi đi nấu cơm."
"Tiểu Đồng, cám ơn cô." Mạc Tử Hiên hướng Mễ Tiểu Đồng cảm kích cười.
Mễ Tiểu Đồng đi về phía trước thoáng dừng cước bộ lại, "Không cần cảm tạ, không có anh liền không có chồng tôi, không có chồng tôi thì tôi sẽ không hạnh phúc như hiện tại, cho nên, không cần nói lời cảm tạ, bởi vì người nên cảm tạ, là tôi mới đúng."
Mạc Tử Hiên không khỏi cười, dựa vào sô pha nghỉ ngơi . Lúc này điện thoại của hắn vang, nghe điện thoại xong, hắn không cần suy nghĩ liền nhổ châm, lao ra biệt thự.
Mễ Tiểu Đồng nghe được thanh âm lập tức chạy ra phòng bếp, nhìn thấy, chỉ là bóng lưng Mạc Tử Hiên, cô tức giận nói,"Tử Hiên, anh muốn làm gì? Bệnh của anh còn chưa có tốt a!"
|
“Vũ Vi đang chạy tới bến tàu, tôi muốn đi bảo vệ cô ấy!” Mạc Tử Hiên mở cửa xe.
Mễ Tiểu Đồng đuổi theo ra biệt thự, đến trước xe Mạc Tử Hiên, đè lại chìa khóa xe, “Cô ấy chẳng qua là đến bến tàu mà thôi, có người bảo vệ cô ấy, sẽ không có chuyện gì, xuống, tiếp tục châm”.
“Tiểu Đồng, đừng cản tôi, tôi phải đi” Mạc Tử Hiên có chút tức giận nhìn Mễ Tiểu Đồng.
“Chẳng lẽ chuyện nhỏ của cô ấy, so với mạng anh quan trọng hơn?” Mễ Tiểu Đông đem chìa khóa rút xuống, tức giận nói.
“Phải” vẻ mặt Mạc Tử Hiên cực kỳ nghiêm túc, “Đưa chìa khóa cho tôi, nếu không, tôi chạy đi”.
Tiểu Đồng tức giận, dùng sức đem chìa khóa nhét lên người Mạc Tử Hiên, “Muốn đi thì đi!” Nói xong, cô tức giận đi vào biệt thự.
Mạc Tử Hiên thậm chí ngay cả dây an toàn cũng không cài, liền lái xe rời đi.
Bến tàu.
Người đàn ông áo đen ngồi ở chỗ tài xế, Vũ Vi ngồi ở vị trí kế bên tài xế, Sở Xa bị người đàn ông áo đen trói vứt ở chỗ phía sau.
Tầm mắt Vũ Vi gắt gao nhìn chằm chằm bến tàu mênh mông, nửa giờ đã qua, lại không thấy một bóng người, cô không khỏi có chút nóng nảy, quay đầu nhìn người đàn ông áo đen, “Anh xác định Xa Lan nhất định sẽ đến nơi này?” Cô nhận được tin tức, Xa Lan muốn đi thuyền ở bến tàu này lén qua Hongkong.
Người đàn ông áo đen gật đầu một cái, “Tin tức của tôi chưa từng sai, bà ta nhất định sẽ xuất hiện”.
“Ưm, ưm, ưm” Sở Xa ở chỗ ngồi phía sau, lúc nghe được tên Xa Lan, kích động không thôi, cô giãy giụa thân thể của mình, nghĩ rằng có thể giúp cô thoát khỏi giây thừng, cô muốn gặp mẹ.
Vũ Vi xuyên qua kính xe thấy Sở Xa đang liều mạng giãy giụa, không nhị được cười lạnh ra tiếng, “Sở Xa, cô cũng đừng uổng phí khí lực, cô cho rằng Xa Lan sẽ mang theo cô cùng rời khỏi nơi này đến Hongkong sao?”.
Sở Xa tức giận nhìn chằm chằm Vũ Vi, ánh mắt kia tựa như đem Vũ Vi giết chết cũng không hả giận.
Vũ Vi hướng người đàn ông áo đen ánh mắt, người đàn ông áo đen lập tức hiểu ý, lấy cái gì đó đang nhét trong miệng Sở Xa ra.
“Đồng Vũ Vi, mẹ tôi tuyệt đối sẽ dẫn theo tôi cùng rời đi” miệng Sở Xa vừa lấy lại được tự do liền lạnh giọng nói với Vũ Vi.
Vũ Vi nhịn không được cười lên tiếng, “Bà ta muốn dẫn theo cô cùng rời đi, cũng sẽ không đem một mình cô ở biệt thự Sở Xa”.
Sắc mặt Sở Xa lập tức trở nên khó coi, muốn mở miệng phản bác Vũ Vi, làm thế nào cũng không mở miệng được, chẳng qua là kinh ngạc ngẩn người.
Không bao lâu, Xa Lan ăn mặc cải trang xuất hiện ở bến tàu, trong ngực bà ôm một hộp tinh xảo, hướng bến tàu đi tới. Thấy bến tàu không có một bóng người, Xa Lan không khỏi có chút hốt hoảng, bà lập tức lấy điện thoại di động ra điện một cú điện thoại, “Tôi đã đến, thuyền lúc nào thì đến? Tiền không là vấn đề, chỉ cần dẫn tôi an toàn đến Hongkong, tôi sẽ cho anh một trăm vạn!”.
“Yên tâm ,tôi rất nhanh sẽ đến” Đối phương cúp điện thoại.
Nhìn thấy Xa Lan xuất hiện, Vũ Vi liền xuống xe, mấy bước đi tới sau lưng Xa Lan.
Xa Lan nghe được sau lưng có người, cho là chủ thuyền, hưng phấn xoay người lại, vẻ hưng phấn của bà thời điểm nhìn thấy Vũ Vi lập tức cứng đờ, “Tại sao là cô?”.
Vũ Vi cười nhạt, lông mày khiêu khích nhìn Xa Lan, “Vẫn luôn là tôi”.
“Cô có ý gì?” Xa Lan trợn to cặp mắt nhìn Vũ Vi.
“Hừ” Vũ Vi hừ lạnh, tiến lên từng bước đến trước người Xa Lan, “Rất đơn giản, Lục Hàng vứt bỏ Sở Xa, làm Sở gia các người mất hết mặt mũi, Sở Quốc Vĩ bị tra ra tham ô, nhà các người bị niêm phong, Sở Xa bị người **, tôi còn giúp các người chuẩn bị vượt biên, bất quá, không phải đến Hongkong, mà là đến Thái Lan, bà có biết gần đây người Thái Lan rất thích lửa”.
|
Lời của Đồng Vũ Vi nhẹ như gió, nhưng mà lại làm chỗ sâu trong lòng Xa Lan không rét mà run, sắc mặt của bà càng ngày càng trắng bệch, thân hình mảnh mai không nhịn được lui về sau mấy bước, bà nuốt nước bọt, lắp bắp hỏi Vũ Vi, “Đồng Vũ Vi, ngươi, ngươi có ý gì?”.
Vũ Vi quan sát trên dưới Xa Lan mấy lần, “Tôi nói người Thái Lan nhân yêu gần đây rất được hoan nghênh, cho nên, tôi đã tìm cho bà một bác sĩ phẫu thuật giới tính tốt nhất, lại rất quan tâm vì bà tìm một công việc, bà khỏi phải, sau này đến Thái Lan, không có công việc”.
“Đồng, Đồng Vũ Vi, tôi biết, quá khứ thật xin lỗi cô, tôi sai lầm rồi, cô, cô bỏ qua cho tôi được không? Hại chết mẹ cô chính là Sở Xa không phải là tôi, vứt bỏ hai mẹ con các người chính là Sở Quốc Vĩ cũng không phải tôi, từ đầu tới cuối tôi cũng không có làm chuyện thật có lỗi với hai mẹ con các người, cô có lòng từ bi bỏ qua cho tôi được không?” Vừa nói, bà đem cái hộp nhỏ ôm thật chặt trong ngực mở ra, đưa tới trước người Vũ Vi, “Nơi này đều là đồ trang sức TT thiết kế, mỗi một bộ cũng có giá trị liên thành, cô nhận lấy nó, để cho tôi một con đường sống được không?”.
Vũ Vi nhíu cặp mắt lại, như nguy hiểm nhìn Xa Lan, nhìn cũng không nhìn hộp trang sức một cái, “Bà cảm thấy tôi sẽ bỏ qua cho bà sao? Hại chết mẹ tôi, bao che Sở Xa hung thủ giết người, bà cho rằng tôi sẽ bỏ qua cho bà?”
Xa Lan thấy hối hận không được, liền đem hộp trang sức đậy lại, từng bước từng bước lui về phía sau, một mực thối lui đến mép bến tàu, “Đồng Vũ Vi, cô cho rằng cô có thể làm gì được tôi? Tôi bây giờ liền từ nơi này nhảy xuống, đồ trang sức trong hộp đủ tôi ăn uống cả đời” Nói xong, bà giễu cợt nhìn Vũ Vi một cái, sẽ nhảy đến trong nước.
Vũ Vi sửng sốt, không nghĩ tới Xa Lan lại dùng chiêu này, hai tay của cô không khỏi nắm chặt lại, chân mày nhăn lại, nếu Xa Lan chạy trốn, việc cô làm hết thảy uổng phí!
“Nhảy đi, cho dù bà có nhảy vào nước, may mắn sống sót, kết quả của bà cũng là đến Thái Lan làm nhân yêu!” Khóe miệng Mạc Tử Hiên mỉm cười đẹp mắt, đi tới bên người Vũ Vi.
Vũ Vi không khỏi sửng sờ, quay đầu nhìn Mạc Tử Hiên, anh ta tại sao lại ở chỗ này? Không phải là không thoải mái sao?
“Chớ như vậy khẳng định” Xa Lan trên mặt nở nụ cười đắc ý, “Tôi có học bơi, chỉ cần nhảy xuống, tôi có thể sống sót, sau đó cầm trang sức này đến một nơi khác một cuộc sống mới, ở chỗ này có thể là thiên hạ của các người, nhưng ở bên ngoài, các người có thể làm khó dễ được tôi?”
Khóe miệng Mạc Tử Hiên càng lộ vẻ mỉm cười đậm hơn, nâng tròng mắt châm chọc nhìn Xa Lan, “Thế nào bà không biết đồ trang sức bên trong hộp đều là giả sao? Bao gồm bộ trang sức bà mua ba tỷ ở bên trong”.
Lần này không chỉ Xa Lan kinh ngạc, ngay cả Vũ Vi cũng rất kinh ngạc nhìn Mạc Tử Hiên, đồ trang sức tại sao có thể là giả?
Xa Lan lập tức mở hộp trang sức, đem bộ trang sức mua ba tỷ ra nhìn kỹ, kim cương được khảm ở trên dây chuyền cư nhiên lại rớt một viên.
Xa Lan nhất thời choáng váng! Tay của bà buông lỏng, “Ba”. Dây chuyền kim cương kể cả trang sức trong hộp đều rơi trên mặt đất, đồ trang sức kim cương rơi đầy trên đất.
Lúc này mấy người đàn ông lập tức tiến lên bắt Xa Lan, đại khái là bị đả kích quá mức, Xa Lan thậm chí cũng không có phản kháng, mặc cho mấy người đàn ông bắt bà.
Mạc Tử Hiên vung tay lên, ra lệnh mấy người đàn ông, “Đem bà ta tới Thái Lan, cho bà làm phẫu thuật, đem bà ta nhét vào câu lạc bộ nhân yêu nóng bỏng nhất Thái Lan. Để cho bà ta hưởng một cuộc sống lạc thú..”
|