Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi
|
|
sẽ có ngươi đăng thay minh nha
|
bắt đầu từ chap 103 này sẽ là bản dịch từ Nhóm dịch: Thính Không Động Bởi HuyenNamida
Chương 103: không ngăn được
An Thần xuyên vừa định từ chối nói không cần, an Sơ Hạ liền cướp lời trước: "Tôi chả giận dỗi gì hết, mang chúng ta đi thôi!" 3
Nhìn quản lí kia cười thoả mãn, đột nhiên cô cảm thấy mình trúng kế rồi. Thôi, trúng kế cũng kệ! Nếu thật sự hai người bọn tìm kiếm không có mục đích gì, cũng nhất định không thể tìm được tư liệu.
Hàn Thất lục vào phòng VIP, Mạc Hân Vi chính ngồi đọc truyện tranh thiếu nữ, vẻ mặt nhàn nhã. Hôm nay cô cảm thấy cực kỳ nhàm chán, liền đi dạo tới nhà sách. Cô biết Hàn Thất lục có một phòng VIP số bảy ở đây, mà quản lí ở đây cũng biét mặt cô ta, cho nên cũng rất dễ dàng đến đây để đọc sách.
Bên trong này kỳ thật cũng không có nhiều xa hoa, đặt có bộ bàn ghế sofa, một bàn làm việc cùng một chiếc giá sách nhỏ.
Tuy không xa hoa, nhưng coi như là không đến nỗi nào.
Xoay chiếc ghế làm việc, cánh cửaddoojt nhiên có người mở ra, Mạc Hân Vi có chút tức giận địa nhìn về phía cửa, muốn biết là ai to gan lớn mật dám xông vào phòng VIP của Hàn Thất Lục.
Kết quả lại là gương mặt lạnh lùng của Hàn Thất lục. Cặp mắt hắn giống như ác ma nhìn về phía cô ta, tựa hồ phát ra hàn khí. Theo một khía cạnh nào đó, Mạc Hân Vi rất sợ Hàn Thất lục, đặc biệt lúc hắn nổi giận. Cho nên bình thường cô cũng chỉ dám ở gần Hàn Thất lục lúc tâm tình hắn bình tĩnh.
Bị Hàn Thất lục dùng ánh mắt thâm trầm nhìn mình, Mạc Hân Vi có chút cảm thấy hơi sợ, cô ta cuống quít buông quyển truyện tranh thiếu nữ, đứng lên. Khuôn mặt nhỏ nhắn cực kì hốt hoảng, nàng cho rằng Hàn Thất lục hẳn không tới nơi này, làm sao có thể khéo như vậy.
"tôi cần giải thích, tại sao cô lại xuất hiện ở đây." Trong giọng nói của Hàn Thất lục không có một chút gợn sóng, nhưng ánh mắt lại xâm nhập vào nội tâm của Mạc Hân Vi, phảng phất muốn như thể muốn chém cô ta một nhát vậy.
Mấp máy môi, Mạc Hân Vi phát không ra phát ra được âm thanh nào, chỉ là đơn giản là đứng nguyên tại chỗ.
"Tôi hỏi cô vì sao lại ở trong phòng VIP của TÔI!" Hàn Thất lục tăng cao âm thanh trong giọng nói, khiến lý trí của Mạc Hân Vi trở nên hoảng sợ.
Lý trí nói cho cô ta, hiện tại cô ta nhất định phải giải thích với anh thật khéo léo.
"Em chỉ là... Nghĩ muốn tìm một nơi yên tĩnh để đọc sách, bên ngoài quá ồn." Mạc Hân Vi lấy hết dũng khí đi đến bên người Hàn Thất lục: "Dạy dỗ An Sơ Hạ là do em bày ra, Thất Lục, đừng giận em có được không?"
"Dạy dỗ An Sơ Hạ?" Hàn Thất lục nghi hoặc lặp lại lời của Mạc Hân Vi, trong đầu nhớ lại trước kia tại quán bar Atlantis đã đề cập tới chuyện dạy dỗ An Sơ Hạ.
Mạc Hân Vi liên tục gật đầu: "Em có đã bày ra rồi, đừng giận em có được hay không? Về sau em cũng sẽ không tới nữa nơi này ! Em thề!"
Nói xong, cô ta dơ tay phải lên thề.
"Cô..."úc anh vừa muốn nói với Mạc Hân Vi đừng dạy dỗ An Sơ Hạ, thì điện thoại di động bỗng rung lên. Lấy điện thoại ra nhấp nút nghe, bên kia là giọng nói của tổng quản lý nhà sách.
"Thiếu gia, tôi khuyên can vị tiểu thư này sách tham khảo mãi, nhưng là hiện tại bọn họ không nghe của tôi, vừa nói là sẽ đi. Tôi đây ngăn không được bọn họ rồi."
Giọng nói của quản lý rất lớn, có thể nghe ra sự lo lắng của ông ta, Mạc Hân Vi cũng nghe được âm thanh trong di động. Đầu óc lập tức phản ứng kịp, biết được 'vị tiểu thư' trong điện thoại là ai.
|
Chương 104: Gặp Khang Văn "Tôi biết rồi. Các người đợi một lát, tôi sẽ lập tức tới ngay." Giọng nói của Hàn Thất Lục mang theo chút mệt mỏi, điều này làm cho Mạc Hân Vi nghe xong cảm thấy rất đau lòng, đều do An Sơ Hạ! "Ở tầng bốn." Quản lí mới nói như thế, Hàn Thất lục liền không chút do dự cúp điện thoại, xoay người muốn đi ra ngoài.
Mạc Hân Vi hoảng hốt vội vàng kéo Hàn Thất Lục: "Thất Lục, em..." "Về sau tôi không cho phép cô tùy tiện đi vào phòng của tôi, bất luận là vì chuyện gì, nếu không tôi sẽ khiến cho cô vĩnh viễn biến mất!" Để lại như vậy một câu, Hàn Thất lục bỏ đi ra ngoài, Mạc Hân Vi cũng chạy theo đi ra phòng khỏi phòng VIP, nhìn xung quanh đều không có một ai. Mạc Hân Vi lôi mascara ra chuốt mi thêm cho đậm và dài thêm một tí, sau đó đuổi theo Hàn Thất Lục. Hàn Thất lục chạy tới cửa thang máy, cô vừa muốn chạy đi lên, đã bị một cái bóng đen ngăn lại. Vừa ngẩn đầu lên lại thấy một người, người này cực kì quen mặt, giống như đã nhìn thấy ở đâu rồi. Trong đầu nghĩ đến một người, người này không phải ngày đó đã gặp ở Atlantis sao? Hình như tên là... Khang cái gì. "Khang thiếu gia?" Chần chờ vừa nói ra ba chữ đó, Hàn Thất lục đã đi tiến vào thang máy, thang máy chậm rãi đi lên phía trên. Cô có chút buồn rầu định nhìn Khang văn, đều là tại anh ta ngăn cản cô nên mới không đuổi theo kịp. Nhưng mà... Cho dù là đuổi theo được thì rồi sẽ như thế nào? Khang Văn nhìn thấy Hàn Thất Lục vội vội vàng vàng chạy về hướng thang máy, mí mắt cũng khép hờ một đường, ngay sau đó liền nhìn tới Mạc Hân Vi vừa chạy ra khỏi phòng, tựa hồ đang đuổi theo Hàn Thất lục, vì thế hắn liền chặn cô ta lại.
"Tiểu thư lại vẫn nhận ra tôi sao." Khang văn nhàn nhạt cười: "Tiểu thư là, cô gái của Hàn Thất Lục sao?" lúc này cô ta thật sự muốn trả lời 'Bản tiểu thư đương nhiên là cô gái của Hàn Thất lục' . Nhưng là cô ta đã nhận ra hàn khí phía sau ánh mats của Khanh Văn.
Dừng một chút, cô ta nói: "Không phải, tôi chỉ là bạn học của anh ta, anh tìm tôi có việc sao?" Suy cho cùng, cô ta cũng không phải là tên đần độn. Khang văn nhìn Mạc Hân Vi từ trên xuống dưới, cô ta vẫn chưa thay đồng phục của Tư Đế Lan, Khang Văn có chút tin, nhưng cũng không phải là quá tin tưởng. "Cô thích Hàn Thất lục sao?" Khang văn không gọi là "Thất Lục thiếu gia" hay 'Hàn thiếu gia', Mạc Hân Vi lập tức càng khẳng định, anh ta tuyệt đối là vì chuyện lần trước nên mới muốn tìm Hàn Thất lục báo thù. Loại sự tình này, cô không tham dự rồi. Nhớ lại, cô tiếp tục khẽ cười nói: "Không phải, tuy nhiên tôi cũng cực kỳ hi vọng là như vậy. Nói tới đây, trong mắt Mạc Hân Vi hiện lên tia ảm đạm, biểu tình cũng trở nên cô đơn. Loại này cô đơn không phải giả vờ, Khang Văn thu hết vào trong đáy mắt. Xem ra coi ta thật sự không phải lag cô gái của Hàn Thất lục. "Bất quá, nơi này có người rất quan trọng đối với Hàn Thất Lục." Mạc Hân Vi đáy mắt hiện lên một tia quang mang.
"Là ai?" Khang Văn hỏi. "Là cô gái kia, nghe nói cô ấy là vị hôn thê của Thất Lục, thật sự là khiến cho người ta đố kỵ muốn chết." Nhìn thấy An Sơ Hạ đang đi theo sau tổng quản lý nhà sách, Mạc Hân Vi quay đầu nhìn Khang văn nói: "Theo tôi thấy, dường như anh cũng không thích Thất Lục." Lời của cô ta khiến cho Khang văn kinh ngạc một phen, nhưng anh ta rất nhanh liền bình thường trở lại.
***
|
Chương 105: bị bắt cóc (1) " Tôi giúp anh tách hai người đàn ông bên người cô ta ra, anh có thể mang cô ấy đi..." Cô ta không nói gì nữa, giương mắt nhìn Khang Văn liếc mắt một cái: " Anh dám không?" - - Anh có phải là đàn ông nữa hay không! ?
Trong đầu anh ta nhớ lại lời nói của Mạt Lỵ. Vốn dĩ anh ta tới đây là để tìm sách để giúp anh ta, nhưng mà hiện tại, bộ dạng xem ra là đã tìm được người có thể giúp mình rồi. 2
" Cô không phải thích Hàn Thất lục sao? Tại sao lại muốn giúp tôi?" Khang Văn cũng không phải người ngốc, trong mắt vẫn có cảnh giác. Cô gái này cho anh ta ấn tượng đầu tiên là gian xảo.
Mạc Hân Vi nhếch miệng quỷ mị nói : "Bởi vì tôi ghen tị với cô ta, tôi muốn cô ta biến mất. Mà anh có thể giúp tôi giáo huấn cô ta, chúng ta chỉ là theo trao đổi đôi bên cùng có lợi, không phải sao?"
Suy nghĩ một chút , Khang Văn vẫn gật đầu đồng ý. Hắn ta nghĩ không thể dễ dàng để lỡ mất cơ hội quý giá này, phải biết rằng Mạt Lỵ cho anh ta thời gian cũng không nhiều. Nếu có thể lợi dụng giáo huấn cô gá này một lúc, như thế Mạt Lỵ sẽ vui vẻ, Hàn Thất lục cũng sẽ không phát hiện. Bởi vì cái anh ta muốn giáo huấn là... để cho cô và Mạt Lỵ bị lăng nhục giống như nhau.
" Anh lái xe tới cửa tiếp ứng, tôi lợi dụng vừa lúc tách bọn họ. Nhớ kỹ động tác phải nhanh, bởi vì Hàn Thất lục rất nhanh sẽ tới đây." Mạc Hân Vi nhanh chóng dặn dò Khang Văn, Khang Văn gật đầu đáp lại cô ta sau đó cúi đầu đi ra ngoài.
Mạc Hân Vi ấn phím "1" trên điện thoại, không lâu sau bảo vệ lập tức xuất hiện.
"Tiểu thư? Xảy ra chuyện gì vậy?" Hai người vệ sĩ mặc thường phục đi tới. Bởi vì cô ghét phải suốt ngày nhìn thấy màu sắc của đồng phục vệ sĩ nên vệ sĩ của cô ta đều phải mặc thường phục. Những lúc như thế này thì đúng là càng thuận lợi cho cô ta ra tay.
" Anh đi nói với người đàn ông trung niên đứng cạnh cô gái kia, hỏi ông ta có phải là quản lý ở đây hay không, nói với ông ta là có một vị Hàn thiếu gia bảo ông ta lập tức lên tầng bốn." Vệ sĩ gật đầu lập tức đi làm nhiệm vụ.
"Còn anh đi cùng người đàn ông trung niên kia, nghĩ cách để ông ta mặc đồng phục học viện hoàng gia Tư Đế Lan." 2
Người vệ sĩ còn lại cũng lập tức gật đầu chờ phía trước bảo vệ đang làm nhiệm vụ.
" Ông là quản lí nơi này sao?" Vệ sĩ thấy quản lí gật đầu liền nói thêm: "Hàn thiếu gia bảo ông lập tức lên tầng bốn, phải đi nhanh."
Nghe thế quản lí cảm thấy có chút nghi hoặc, nhưng vẫn lập tức gật đầu nói một tiếng cám ơn chạy đến hướng cầu thang. Thang máy chen lấn quá, nếu đi thang máy còn không biết phải đợi tới khi nào.
Sau khi tách được quản lí , người vệ sĩ kia cũng nhanh chóng đi về hướng An Sơ Hạ, sau đó thừa dịp cô không chú ý, cướp điện thoại trong tay cô bỏ vào ba lô xoay người bỏ chạy.
"Điện thoại của tôi!" An Sơ Hạ nghĩ mình sẽ đuổi kịp , nhưng An Thần xuyên lại ngăn cản cô.
"Cô ở trong này, tôi giúp cô lấy lại." Dứt lời, anh liền xông ra ngoài đuổi theo bảo vệ kia.
Nhìn này toàn bộ đều theo kế hoạch của cô ta, Mạc Hân Vi có chút đắc ý nhếch miệng, đã bao lâu cô ta không được làm chuyện xấu rồi ? Tuy mỗi lần chuyện xấu trên cơ bản đều là Hoàn Tử giúp cô ta làm, nhưng về việc bày mưu tính kế thì phần lớn đều là do Mạc Hân Vi.
Muốn nói về gian xảo, cả học viện hoàng gia Tư Đế Lan này không ai hơn cô. Đương nhiên, làm thì vẫn do Hoàn Tử đảm nhận.
An Sơ Hạ sốt ruột vội vã đuổi theo thì An Thần Xuyên đã chạy ra khỏi tầm mắt. Trước mắt đột nhiên có một chiếc xe đã mở cửa ra, cô nghi ngờ nheo mắt, bỗng đằng sau có người đẩy cô , cô ngã về phía trước, vừa lúc đó cô bị người bên trong xe kéo vào.
|
Chương 106: nhục nhã người phụ nữ của tôi... Ed: Tina Bên trong xe ánh sáng cực kì tối tăm, hai mắt cô không nhìn được rõ lắm, An Sơ Hạ chỉ cảm thấy trước mắt toàn bóng tối.
"Các người muốn làm gì?". Đang nói ra những lời này thì một giây sau, miệng của An Sơ Hạ bị bịt lại. Mắt của cô hiện tại cũng không nhìn rõ được trong xe, cô cố gắng nhìn ra ngoài cửa xe thì vừa đúng lúc thấy Mạc Hân Vi đang nhếch khoé môi, vẽ ra một nụ cười đắc ý.
Mạc Hân Vi? Là cô ta bày ra toàn bộ trò này? Cô ta muốn làm gì? Bọn chúng muốn đưa cô đi nơi nào?Trong đầu hiện lên một loạt câu hỏi, miệng của cô đã bị dán lại.Vết băng bó trên tay của An Sợ Hạ còn thoang thoảng mùi nước hoa của đàn ông.
Lý trí bắt đầu căng thẳng. Nếu mua loại nước hoa như thế, người này tuyệt đối không phải là cướp. Hay là hắn bắt cóc cô để tống tiền? Vì cô đang ở Hàn gia?
Đầu óc ù ù, cô đã đoán được chuyện này có liên quan đến Hàn Thất Lục.
Cùng một lúc mà người quản lí bị kêu đi, An Thần Xuyên lại chạy đi tìm cô. Chuyện này tuyệt đối không phải trùng hợp.
Trong đầu An Sơ Hạ hiện ra hình ảnh Mạc Hân Vi đang cười, cô ta không phải đang ngồi trong phòng VIP cùng Hàn Thất Lục sao? Rốt cuộc là như thế nào, chẳng lẽ Mạc Hân Vi và Hàn Thất Lục có thù oán với An Sơ Hạ nên cấu kết bắt cóc cô.
Đáng tiếc, anh tìm lầm người. Đúng hơn là nên để Mạc Hân Vi đi?
An Sơ Hạ không vùng vẫy, chỉ là giơ cổ tay lên vỗ nhẹ chỗ băng bó của cô ở miệng.
"Chạy đến chỗ riêng của tôi đi!"Khang Văn ngồi kế lái xe trầm giọng nói. Nơi ở riêng của anh ta hẳn là một địa phương tách biệt, vì yên tĩnh nên người hầu vẫn chưa mấy ai biết tới. Nên cách tốt nhất là dẫn cô đến chỗ riêng của anh ta.
Chú ý An Sơ Hạ ngồi sau, anh ta lạnh lùng cười,tháo bịt miệng ra cho cô rồi nói:",Cô tốt nhất nên thông minh đúng lúc, nếu không đừng trách tôi không biết thương hoa tiếc ngọc."
An Sơ Hạ liền nghe lời gật đầu, cô cảm thấy mình càng xa khu thương mại Hàn Thị liền cảm thấy có chút mất mát. Hàn Thất Lục, anh đang ở đâu?Thực sự là đúng như lời quản lí nói đang ở tầng bốn? Anh đang ở khu phòng VIP ư?
Anh không.......lo lắng cho cô sao?
An Sơ Hạ lắc đầu, không muốn nghĩ lại tới những việc này, cô dần khép mắt lại, xung quanh tối dần: "Không biết sao các người lại muốn bắt cóc tôi nhưng chỉ sợ các người trúng kế của cô ta rồi."
Khan Văn lòng có chút kinh ngạc, ánh mắt sắc bén nhìn An Sơ Hạ nói:"Cô có ý gì?"
An Sơ Hạ khẽ ngẩng đầu lên, vô cùng nhẹ nhàng nhìn Khang Văn nói ra từng chữ:"Chúng ta nói chuyện thẳng thắn đi, anh bắt cóc tôi là vô ích ,Hàn Thất Lục chỉ hận không thể khiến cho tôi biến mất trên đời này. Làm sao anh ta lại có thể đến cứu tôi chứ?"
"Câm miệng!" Khang Văn lập tức ngắt lời cô: "Cô nghĩ bọn tôi tin lời cô nói sao? Hơn nữa, bọn ta không chỉ căn bản muốn Hàn Thất Lục tới cứu cô mà còn......
Đột nhiên ngẩng đầu, sắc mặt An Sơ Hạ có chút lo lắng: "Anh nói cái gì?"
"Hàn Thất Lục từng nhục nhã người phụ nữ của tôi, chỉ đơn giản là vì người phụ nữ của tôi muốn cùng hắn nói chuyện. Hiện tại người phụ nữ của tôi đang rất tức giận, cho nên... Cô lại chính là, Hàn thiếu phu nhân tương lai." Khang Văn lạnh lùng cười nói.
|