Bang Chủ Biết Yêu
|
|
hương 19 : Tiểu Vy mất tích (3) Nó thẫn thờ. Quân thích nó sao? Nó đúng là vô tâm quá! Không hề hay biết điều đó. Yến Nhi nhếch mép: - Hàn Quân thì tao không nói! Vậy còn Dragon Lee? Người lạnh lùng, tàn nhẫn như anh ấy mà lại mỉm cười với mầy! Vậy là sao? Mầy đúng là thứ trơ trẽn ỷ có chút nhan sắc thì quyến rũ hết người này đến người khác! Nghe Yến Nhi đay nghiến, nó mỉm cười. Một nụ cười chua chát và đầy khinh bỉ: - Nghĩa là cô đang ganh tị với tôi sao? - Mầy... - Trơ trẽn bằng cô sao? Không đấu lại người khác thì lại giở trò bắt cóc! Suốt cuộc đời này cô sẽ không thể tiếp cận Hàn Quân đâu! Biết vì sao không? Vì cô là một con người ích kỉ và thù đoạn! "Bốp " Năm ngón tay của Yến Nhi hằn lên má nó, cô ta tức giận chỉ vào mặt nó: - Con khốn! Mầy nghĩ mầy là ai mà dám lên lớp chỉ trích tao? Bỗng chuông điện thoại cô ta reo lên, cô ta nhấc máy: - Alô! - ... ...... ....... - Sao? - ... ...... ...... - Được rồi! Tôi sẽ giúp cô trừng trị nó! Yến Nhi cúp máy rồi nhìn nó, nó cảm thấy cái nhìn này không bình thường chút nào. Cô ta bước đến nâng cằm nó lên: - Mầy nhờ gương mặt này mà đi dụ dỗ người khác chứ gì! Để tao xem nếu gương mặt mầy tan nát thì còn quyến rũ ai được không? Cô ta móc trong túi ra một cây dao nhỏ nhưng sáng bóng quơ qua quơ lại trước mặt nó. Nó túa mồ hôi: - Cô không đươc làm vậy! Nó cố cựa quậy nhưng dây trói quá chặt. Nó bắt đầu hoảng sợ, mặt nó sắp có một vết sẹo có thể là nhiều vết không biết chừng. Tim nó rung lên từng hồi vì con dao càng ngày càng gần. Yến Nhi cười khoái trá: - Nào! Một nhát thôi! Tao rạch thử một nhát thôi nhé! Nó đã bị dồn vào đường cùng. Hết rồi. Nó nhắm mắt chờ đợi điều kinh hoàng sắp xảy ra với mình. - Cứ rạch đi với điều kiện một nhát trên mặt nhóc bằng mười nhát trên mặt cô! Cái giọng nói lạnh băng nghe quen quen. Ai vậy ta? Là hắn. Nó mở mắt ra nhìn về phía hắn, thoát rồi. Hắn bỏ hai tay vào túi quần ung dung bước qua xác của những tên thuộc hạ nằm lăn lóc. King và Wind thì bước theo sau lưng. Ánh mắt lạnh lùng đáng sợ đang hướng về Yến Nhi. Cô ta xám mặt lắp bắp: - Dra...Dragon...L...Lee! Hắn vẫn hướng đôi mắt giết người về phía Yến Nhi làm cô ta hoảng sợ làm rơi cả cây dao đang cầm trên tay. Hắn ra lệnh cho đám thuộc hạ: - Giữ cô ta lại! Lập tức đám thuộc hạ của hắn làm việc ngay. Hắn không nhìn nó lấy một cái, lên tiếng: - King cởi trói đưa nhóc ra xe! Nhanh lên! Hắn bảo King bằng cái giọng lạnh tanh. King dắt nó ra xe mà nó vẫn ngoáy lại nhìn hắn như thể chờ đợi một cái nhìn từ hắn. Nó bảo: - Em xin anh đừng giết cô ta! Hắn vẫn không phản ứng gì. Bỗng dưng trong lòng nó cảm thấy Yến Nhi đáng thương. Chỉ thế thôi! Chờ nó đi khuất hắn nhìn Yến Nhi bằng cặp mắt sắc như dao. Lúc này chỉ còn Wind và vài tên thuộc hạ của hắn. Hắn điền nhiên nhặt cây dao lên rồi tiến về phía Yến Nhi. Cô ta run sợ và lên tiếng van xin: - La...làm...ơn tha ch..cho tôi! Hắn mặt kệ những lời van xin đó mà ngồi xuống nâng mặt Yến Nhi lên. Gương mặt hắn vẫn lạnh lùng không chút gì gọi là thương xót. Cái giọng nói khiến người khác rùng mình lại vang lên: - Thích chơi rạch mặt lắm phải không? Vậy thì thử nhé! Yến Nhi lắc đầu, vẻ mặt kinh hãi sợ sệt lộ rõ trên mặt: - Đừng...đừng mà! "Xoạt " - ÁAAAAaaaa! Một dòng máu đỏ tươi từ trên mặt cô ta chảy xuống sàn. Yến Nhi khóc lóc van xin nhưng hắn bỏ ngoài tai và cứ tiếp tục. Hàng loạt tiếng "xoạt " vang lên. Wind lắc đầu: - Dã man con ngan! Gương mặt Yến Nhi không còn gì nữa. Những vệt máu dài chi chít trên mặt cô ta. Cô ta khóc lóc cúi gằm mặt xuống đất. Hắn vứt cây dao trước mặt Yến Nhi rồi đứng lên quay lưng bỏ đi. Hắn quay sang căn dặn thuộc hạ: - Ngày mai tôi muốn nghe tin Mai thị phá sản! - Vâng thưa bang chủ! Giọng nói đầy uy lực của hắn càng làm Yến Nhi khóc to hơn. - Cô nên tạ ơn trời vì tôi đã không giết cô! Nếu nhóc có mất đi sợi tóc nào thì 10 cái mạng của cô cũng không đủ để đền đâu! Hắn bỏ đi, chỉ còn một mình Yến Nhi khóc lóc trong căn nhà hoang ấy. Hắn lên xe thì King kéo lại: - Nhóc khóc mệt quá nên ngủ rồi! Đừng đánh thức! Hắn gật đầu rồi lên xe ngồi kế nó. Wind và King thì ngồi ở hàng ghế trên. Hắn kéo đầu nó đặt lên vai mình, mặt nó vẫn đầm đìa nước mắt. Sau khi về đến nhà, hắn bế nó lên phòng. Rose vừa xem tivi vừa cười như điên thì sựng lại. Mặt cô biến sắc và xách túi chạy về. - Alô! Yến Nhi, chuyện gì đã xảy ra? Rose đi trên đường móc điện thoại gọi cho Yến Nhi. Bên kia giọng Yến Nhi trả lời rất yếu ớt: - Kế hoạch bại lộ rồi! - Cô bị sao vậy? Nghe cho rõ này! Cô và gia đình hãy chuyển đi nơi khác. Tôi sẽ cho cô một số tiền. Đừng quay về đây nữa nghe không? Yến Nhi gác máy. *Tại phòng nó: Hắn đặt nó xuống giường và chạy đi lấy khăn ấm. Chắc nó vẫn còn sợ lắm nên lúc ngủ nước mắt vẫn cứ chảy ra. Hắn cầm chặt tay nó mà không khỏi day dứt trong lòng. Đường đường là một Bang Chủ có thế lực hùng mạnh mà không bảo vệ nổi người con gái mình yêu. Đáng lẽ ra lúc nãy hăn phải giết Yến Nhi mới đúng. Nhưng hắn phải nghe theo nó. Đúng là nó nhân hậu thật! Sáng hôm sau nó cũng đến trường như bình thường và tức nhiên hay tin Yến Nhi bị đuổi học. Báo chí, tivi đưa tin tập đoàn Mai thị đột ngột phá sản. Nó và đám bạn vẫn trở nên vui vẻ như bình thường, Rose thì ngày nào cũng chạy sang nhà hắn và năm lần bảy lượt bị hắn đuổi về. Kì thi sắp tới nên nó cũng không quan tâm nhiều đến mấy chuyện nhăng nhít đó nữa. Vào đêm hôm rồi, cư dân mạng phải bị chao đảo vì một tấm ảnh được Hacker CC tung lên. Là hình của một cô gái đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen che hết phân nữa gương mặt. Trên vành nón thêu hai chữ CC màu trắng. Làn da trắng và khóe miệng nhếch lên một đường cong tuyệt hảo. Cái tên nữ hoàng hacker CC nhanh chóng được lan truyền. Thực sự người này là ai??? .......hết chap 19.... ...
|
Chương 20 : Rắc rối ... ...... ...... ....... *Sáng thứ 2: Hôm nay là ngày thi đầu tiên nên suốt đêm qua nó đã chẩn bị bài rất kĩ. Nó bước xuống lầu trong trạng thái rất là tốt. Nó kéo ghế ngồi vào bàn ăn nhìn hắn cười tươi: - Chào buổi sáng! Hắn đang ăn thì ho bán sống bán chết. Ho đến nỗi không dừng lại được. Nó nhanh chóng đưa ly nước cho hắn: - Coi anh kìa! Em có dành ăn với anh đâu mà.... - Tại tự nhiên nghe em chào buổi sáng nên mới vậy! Hôm nay ai nhập em hả? - hắn đã nói lại được bình thường. - Nhập cái gì mà nhập? Nhập cái đầu anh thì có! - Thôi ăn sáng nhanh đi! Còn đến trường nữa. Nó gật đầu rồi chúi mũi ăn. Cát Chi và King thì ra ngoài ăn rồi đến trường luôn cho tiện. Ý muốn tâm tình đây mà. *7:00 am tại trường: Nó đã yên vị trong phòng thi. Diễm Châu (bạn của Yến Nhi) được xếp ngồi cạnh nó. Nó cũng hơi ngạc nhiên nhưng rồi không quan tâm đến nữa. Thực ra Diễm Châu cũng là con nhà giàu, lại là fan hâm mộ của hắn nên cũng không ưa gì nó. Cô ta mong nó ra khỏi trường càng sớm càng tốt. Châu định bụng hôm nay sẽ dạy cho nó một bài học. Đề thi đã được phát, nó đọc xong thì thốt lên: - HẢ???? Nó làm bà cô giám thị để ý. Bà cầm cây thước đứng lên chỉ về phía nó: - Em kia! Đọc đề nhỏ thôi! Tập tung làm bài đi! Nó ngậm miệng lại ngay. "Trời ơi! Đề thi của trường nổi tiếng đây hả? Uổng công mình thức cả đêm để học bài! Sao lại cho đề dễ như thế này chứ?" Nó nghĩ thầm trong đầu. Nó cười đắc ý rồi cặm cụi làm bài. Nó không hề hay biết tờ giấy nháp của nó đã bịDiễm Châu lấy mất. Không may cho nó rồi, Châu có năng khiếu nhạy chữ viết cực tài. Thế là cô ta viết vài dòng lên tờ giấy của nó rồi vứt ra giữa bàn. Cục giấy nhanh chóng thu hút được ánh nhìn gay gắt của bà cô giám thị. Nó vừa làm xong ngẩng đầu lên thì đã thấy bà ta đứng trước mặt. - Cái gì đây?? - giọng bà gay gắt. Vừa nói bà vừa cầm lấy cục giấy mở ra. Đọc xong, mặt bà nóng bừng bừng quát um lên: - Tiểu Vy! Diễm Châu! Hai em lên phòng hiệu trưởng cho tôi! Mặt nó ngu ngơ như trái bơ chẳng hiểu gì cả. Bà cô này ngủ mớ chắc? Diễm Châu sau khi đã cười thầm thì dở vẻ mặt mếu máo ra: - Thưa cô! Hức...không phải lỗi của em...hức... Vừa nói vừa sụt sùi thế đấy! Bà cô trừng mắt: - Lên phòng hiệu trưởng đi! Không nói nhiều! Nó lầm lũi bước đi trong uất ức còn Châu thì vô cùng đắc ý. Bà cô đã gọi điện báo lại nên hiệu trưởng đã đứng sẵn trước cửa. - Diễm Châu vào gặp thầy! Diễm Châu vào trước còn nó đợi ở ngoài. *Trong phòng hiệu trưởng: - Sao? Em nói Tiểu Vy bắt em phải chỉ bài hả? - Dạ! Hic...hic... Mặt ông thầy đanh lại, Châu tiếp tục kể lễ: - Bạn ấy còn nói nếu em không chỉ sẽ kêu bạn trai là xã hội đen đánh em! Hu..hu.. Châu bật khóc nức nở làm ông thầy chạnh lòng: - Thôi em nín đi! Thầy sẽ giành lại công bằng cho em! Diễm Châu cúi chào rồi ra ngoài, phần thắng đã nắm chắc trong tay. Châu nhìn nó cười khẩy: - Thầy hiệu trưởng gọi cô đấy! - Trơ trẽn! Nó quăng lại một câu rồi hậm hực bước vào phòng hiệu trưởng. Không khí trong phòng trở nên căng thẳng. Mặt thầy hiệu trưởng rất hình sự, nó nặng nề ngồi xuống thưa: - Dạ thầy cho gọi em! Ông thầy ngồi xuống đối diện với nó chất vấn: - Em nói đi! Có phải em bắt Diễm Châu chỉ bài cho em không? Mặt nó ngạc nhiên đến hết cỡ, nó lắc đầu và ra sức phân trần giải thích: - Không! Em không có làm! Đây là hiểu lầm thưa thầy! - Em còn dám chối? Được rồi! Em xem cái này đi! Thầy đẩy tờ giấy nháp ban nãy sang phía nó. Nó đọc xong thì xám mặt, giọng run lên: - Sao..sao la..lại như vậy được cơ chứ? *Nội dung lá thư: - Nó: Diễm Châu! Mau chép bài giải rồi quăng lại cho tôi! - Châu: Làm vậy là gian lận trong thi cử! Không được đâu! - Nó: Nếu cậu không làm, tôi sẽ kêu bạn trai đánh cậu! Anh ấy là xã hội đen đấy! Cậu cẩn thận thì hơn! Tức nhiên đều là do Diễm Châu viết còn nội dung thì giống như cuộc nói chuyện của hai người. Vấn đề ở đây là nét chữ của nó không thể chối cãi. - Thực sự em không có viết thế! Thầy hãy tin em! - Tôi thực sự quá thất vọng về em, chữ viết đó thuộc về em mà em còn dám chối cãi sao? - Em thực sự không có làm vậy mà! - nó hơi mất bình tĩnh. - Bài thi của em sẽ tạm khóa lại, hội đồng kỷ luật sẽ đưa ra cách giải quyết sau. Em bị đuổi học một tháng! - thầy hiệu trưởng hùng hồn tuyên bố. - Được thôi! Nghỉ thì nghỉ! Em không muốn học ở cái trường phải trái bất phân này nữa! (giang hồ quá). Thầy hiệu trưởng nhíu mày: - Tôi không ngờ một học sinh gương mẫu như em lại trở nên như vậy, chắc chắn là em bị ảnh hưởng bởi lũ xã hội đen rồi. - thầy lắc đầu thất vọng. - Chào thầy.- nó quay ngoắc ra cửa. Nó bỏ đi để lại hiệu trưởng vừa giật mình vừa tức giận. Cùng lúc đó mọi người đã thi xong và đợi nó ở bãi giữ xe. Nó làm ra vẻ bình thường như không có gì rồi tươi cười lên xe đi về. Nhưng nó làm sao qua mắt hắn được cơ chứ, cái nụ cười gượng gạo kia cũng đủ cho thấy vừa có chuyện xảy ra. Hắn gọi điện thoại cho người điều tra rồi mới lên xe đi về. Vừa đến nhà, nó đi tuốt lên lầu rồi ở luôn trong phòng. Hắn nhận được điện thoại: - Alô! Tôi đay! - Thưa Bang Chủ! Sáng nay cô Tiểu Vy bị dính vào một vụ gian lận trong thi cử. Nghe nói thầy hiệu trưởng đuổi học cô ấy một tháng ạ! - Được rồi! Chuẩn bị xe cho tôi đến trường mau! - Vâng thư Bang Chủ! ... .........hết chap 20.... ...
|
hương 21 : Bang Chủ ra tay..... ... ...... ...... ...... ...... ...... *Paradise School: Phòng hiệu trưởng: "Rầm" Tiếng đạp cửa làm ông hiệu trưởng bay lên chín tầng mây. Định quay sang chửi cho cái đứa phá hoại một trận thì khựng lại: - Cậu...cậu chủ! - Phải! Là tôi thì sao? Vừa nói hắn vừa thản nhiên bước đến ghế ngồi xuống. Ông hiệu trưởng thay đổi 180 độ chạy đến rót trà lễ phép: - Dạ cậu chủ có gì căn dặn không ạ? Hắn gác chân lên bàn trông rất điềm tĩnh: - Hình như sáng nay có vụ gian lận trong thi cử thì phải. - Dạ đúng, là Nguyệt Tiểu Vy và Bạch Diễm Châu! - ông kính cẩn. - Mọi chuyện là như thế nào? Ông hiệu trưởng bắt đầu kể lại . Lúc đầu còn nhẹ giọng nhưng từ từ thì gắt lên: - Nguyệt Tiểu Vy dám hâm dọa là sẽ kêu bạn trai xã hội đen đánh Diễm Châu. Đúng là quân đầu đường xó chợ mà! Ông ta bức xúc nhấn mạnh từng chữ. Hắn biết nó bị oan vì nó học rất giỏi, bài thi quá dễ thì không thể nào nó không làm được. Vả lại Diễm Châu rất mưu mô xảo quyệt, chắc chắn là muốn trả thù cho Yến Nhi nên mới làm như vậy. Mọi chuyện hắn đã nắm rõ trong lòng bàn tay. Còn thằng cha hiệu trưởng có mắt như mù này phải dạy ột bài học. - Thế ông có biết thằng bạn trai đầu đường xó chợ mà ông vừa nói là ai không? Hắn cũng nhấn mạnh từng chữ lại, ông hiệu trưởng gãi đầu ngơ ngác: - Là ai vậy thưa cậu? - Là cái thằng đang ngồi chình ình trước mặt ông nè! Ông vừa nghe xong thì mặt trắng bệch không còn một giọt máu, miệng lắp bắp: - La...là...ca..cậu...sa...sao? Hắn gằn từng chữ: - Nghe cho rõ đây! Nếu ông không muốn cả nhà ông ra đường lập hội Cái Bang thì rút lại cái quyết định thôi học ấy đi nghe chưa? Ông hiệu trưởng hai mắt long lanh: - Xin cậu đừng đuổi cả nhà tôi ra đường, tôi sẽ lập tức làm theo lệnh cậu! Hắn đút tay vào túi quần bỏ ra cửa, bỗng hắn dừng lại: - Sáng mai tôi dắt cô ấy đến trường, liệu làm sao coi cho được thì làm. Còn Bạch Diễm Châu, tôi không muốn thấy mặt cô ta trong cái trường này nữa. - Dạ thưa cậu! Ông cúi đầu cho đến khi hắn đi khuất. Hú hồn! *Tại nhà hắn: Hai ông bà quản gia trong bếp đang nói chuyện với nhau: - Nè bà, Tiểu Vy bị sao ấy! - Ừ bình thường giờ này không quát tháo cậu chủ cũng chạy lòng vòng phá phách lung tung. Sao hôm nay yên ắng thế nhỉ? - Không nghe tiếng của cổ cũng buồn! - ông quản gia thở dài. - Tôi cũng vậy! Từ lúc đi học về cô ấy ở luôn trên phòng, không ăn uống gì hết. - Đợi cậu chủ về xem sao. *Trong phòng nó: Nó nằm sải lai trên giường, vẻ mặt bực dọc thấy rõ. Ánh mắt hướng ra cửa sổ suy nghĩ miên man: "Mình đã cố gắng rất nhiều để được vào Paradise School vậy mà hôm nay lại xảy ra chuyện này. Thật sự mình đâu có làm đâu chứ. Thầy hiệu trưởng đúng là quá đáng! Mà thôi, nếu thích thì mình không cãi nữa. Coi như nghỉ xả hơi một tháng vậy, nhưng nếu Dragon Lee hỏi mình biết nói sao đây? Haizz nhức đầu quá!" "Cốc...cốc...cốc" - Tiểu Vy mở cửa ra mau! Nó dở chứng lì lợm không chịu mở. Hắn vẫn đập cửa ầm ầm mà hét: - Không mở anh phá cửa đó! Nó vẫn bỏ ngoài tai. - Anh cho em 3 giây! Lúc này nó mới ngồi dậy nhìn về phía cửa, bên ngoài vang lên tiếng đếm: - 1....2..... Hắn lùi ra sau lấy đà, lao tới nhắm cánh cửa làm mục tiêu. Bất ngờ: "Cạch" - ÁAAAaaaa!... ...... "Phịch" Đúng lúc hắn lao tới thì nó mở cửa. Hai người té xuống đất xém tí nữa thì cũng chấn thương sọ não. Hắn ngồi dậy xoa xoa cái đầu: - Sao lần nào mình cũng té ngay chỗ này hết vậy không biết! Nó cũng xoa xoa cái lưng sắp đem đi chấn thương chỉnh hình: - Ai biết anh định phá cửa thật đâu chứ! - Thay quần áo rồi xuống dưới ăn cơm! Anh đợi đấy! Nói rồi hắn bỏ đi về phòng. *20 phút sau: Nó thong thả bước xuống phòng ăn. Hắn đang đợi nó, nó kéo ghế ngồi xuống mà cứ e dè nhìn hắn. Nó cứ lo suy ngĩ vớ vẩn: " Không lẽ anh ấy biết rồi sao? Không thể nào mình không nói thì làm sao anh ta biết được. Mà nế biết chắc mình sẽ đoàn tụ với ba mẹ mình sớm quá! Hic..hic" - Ăn đi! Làm gì thộn mặt ra vậy? Nó giật mình tròn mắt nhìn hắn. Hắn thản nhiên đưa thức ăn lên miệng mà bảo nó: - 5h chiều rồi đấy! Em nhịn đói hay nhỉ? Nó ngậm ngùi cầm đũa ăn cho vừa lòng hắn. Nhìn nó ăn y như "bà già đi âm phủ" vậy. Hắn cứ phải liếc chừng thúc nó ăn. "Bịch...bịch....bịch" - Anh ơi! Em đến rồi! Lại là con "bạo chúa" ấy. Cô ta bay lại ngồi gần hắn ngọt ngào, thân mật. Có lẽ do hắn và nó chưa công khai quan hệ nên cô ta mới tự nhiên như bà điên thế. Cô ta cất giọng phấn khởi: - Anh à! Tối nay là sinh nhật em, anh nhớ tới nha! - Chắc anh đi không được đâu. Hắn vẫn ăn một cách điềm tĩnh mà không ngó ngàng gì đến Rose. Cô ta năn nỉ: - Ba em mời toàn nhân vận quan trọng, anh không tới không được đâu. Đi đi mà anh! Nó giả vờ không nghe, không thấy cứ cặm cụi ăn. Hắn buông đũa: - Được! Anh sẽ đi. Rose mừng như bắt được vàng nhưng nhanh chóng sựng lại vì lời nói của hắn: - Nếu có nhóc đi cùng! Nói rồi hắn đưa ánh mắt tinh nghịch nhìn nó làm nó tạm ngưng mọi hoạt động ăn uống. Rose nghe xong thì muốn đột quỵ tại chỗ. Tại sao lại phải có mặt của nó chứ? Nó là cái cóc khô gì? Nếu nó xuất hiện cùng hắn trong buổi tiệc lần này thì mặt mũi cô ta còn để đâu nữa. Rose một mực phản đối: - Không được. Hắn thản nhiên ngả người ra sau ghế: - Vậy thì anh không đi. Rose nhìn nó bằng ánh mắt rực lửa, vừa năn nỉ vừa răn đe. Nó tỉnh bơ: - Đi thì đi có gì đâu. Rose tức lắm, trong đầu bây giờ chỉ ước sao cho trời đánh nó chết hay quỷ tha ma bắt nó đi. Nhìn cái mặt nó đang trêu tức cô coi đáng ghét chưa kìa! Mặc dù máu chó cái đã lên tới đỉnh đầu nhưng cô cũng đành ngậm ngùi ra về. Mong sao nó ăn mắc nghẹn chết cho rồi đi. Cô không quên mời King và Wind tới dự sinh nhật mình. Buổi tiệc sắp tới chắc vui lắm đây!!!!!
|
Chương 22 : Buổi tiệc sinh nhật công chúa Rose!!!! ... ...... ...... ...... ...... ...... ... Sau khi nó ăn cơm xong, hắn gọi điện cho người tới. Khoảng 10 phút sau, một đám người toàn là nữ đã đứng trước cổng. Dĩ nhiên họ là nhân viên trang điểm, làm tóc cao cấp. Vậy là nó bị lôi lên phòng trong khi chẳng hiểu chuyện gì. Họ đặt nó xuống ghế trây trây trét trét lên mặt nó đủ thứ, một người thì đang làm tóc cho nó. Chap 22: Buổi tiệc sinh nhật công chúa Rose!!!! ... ...... ...... ...... ...... ...... ... Sau khi nó ăn cơm xong, hắn gọi điện cho người tới. Khoảng 10 phút sau, một đám người toàn là nữ đã đứng trước cổng. Dĩ nhiên họ là nhân viên trang điểm, làm tóc cao cấp. Vậy là nó bị lôi lên phòng trong khi chẳng hiểu chuyện gì. Họ đặt nó xuống ghế trây trây trét trét lên mặt nó đủ thứ, một người thì đang làm tóc cho nó. Tình trạng này kéo dài hơn một tiếng đồng hồ. ... ...... ...... ...... ...... ......... *6:00 pm: Nó đã đuối còn hơn trái chuối khi ngồi hơn 1 tiếng đồng hồ để người ta hành hạ. Một nhân viên nữ đưa cho nó một cái hộp to. Bên trong là một cái váy công chúa. Người còn lại thì cầm một đôi giày. Hì hục gần nửa tiếng đồng hồ trong nhà vệ sinh. Nó bước ra trong đôi mắt ngưỡng mộ của mấy chị nhân viên. Họ dắt nó đến một cái gương to. Nó không còn nhận ra mình nữa, nó lột xác rồi sao??? Cái mái ngố thẳng tắp bóng mượt che đi một phần khuôn mặt. Mái tóc nâu dài tận thắt lưng được uốn nhẹ phần đuôi xõa ra phía trước. Bộ váy không dây để lộ làn da trắng mịn. Thân váy xòa rộng ngắn trên đầu gối để lộ cặp chân dài thon thả. Bộ váy trắng tinh khôi, đính đầy những viên đá sáng lấp lánh. Phần thắt lưng còn có cái nơ màu hồng nổi bật. Đi kèm là đôi giày cao gót có những hạt pha lê sáng lấp lánh. Mấy chị nhân viên không rời mắt khỏi nó một phút một giây nào. Bỗng một chị reo lên: - Hình như còn thiếu cái gì đó thì phải.....A! Đúng rồi! Chị mở cái hộp nhỏ trên bàn lấy ra cái vương miệng cài lên tóc nó. Nhìn nó thật hoàn hảo không khác gì công chúa cả. Thế là tối nay Rose đã có đối thủ! Hehe... Nó chậm rãi bước xuống lầu. Hắn, King và Wind đã ngồi đợi sẵn. Họ khoát lên người những bộ vest đen đúng chất xã hội đen nhưng không kém phần lịch lãm, sang trọng. Vừa thấy nó, ba người đứng hình luôn tại chỗ miệng há hốc, nhìn nó đắm đuối. Hắn là người tỉnh ra sớm nhất: - Đi...đi thôi! King trầm trồ: - Trời ơi! Bấy lâu nay ở chung nhà với người đẹp mà không biết. Wind xuýt xoa: - Thế này thì công chúa Rose chả là cái nghĩa địa gì hết. King chạy đến quàng vai nó: - Em đi cùng anh nha Vy! Wind kéo tay nó lại: - Không! Nhóc phải là bạn nhảy của tớ chứ! Cả hai giành qua giành lại không ai nhường ai: - Của tớ mà! - Không! Nhóc phải là của tớ! - Cậu buông tay nhóc ra đi! Mình xí trước rồi! - Ai bảo chứ? Mình phải đi với nhóc! - TRÁNH XA NHÓC RA! nHÓC LÀ CỦA TỚ! - hắn quát. Hắn đường đường chính chính nắm lấy tay nó, King và Wind nhìn nhau khó hiểu: - Chẳng lẽ hai người.... - Đúng vậy! Hai cậu mà còn giành dựt nữa tớ gọi cho Cát Chi và Khả Di đến ngay đấy! - hắn răn đe làm hai chàng rùng mình. Nó và hắn đi một xe, King và Wind cùng một xe. Hai chiếc limo màu đen bóng loáng lướt như bay trên đường. *Tại nhà Rose: Không khí vô cùng náo nhiệt, buổi tiệc được tổ chức ngoài trời nên khá thoải mái. Ba của Rose đang tiếp những vị khách quan trọng còn Rose thì đang họp mặt trò chuyện với lũ bạn của mình. Xem ra hiện giờ Rose là người đẹp nhất nơi đây nhưng lát nữa thì không ai biết. Cô vẫn theo Style công chúa khoát lên người bộ váy hồng dịu hiền (váy hiền chứ người thì không hiền). Một cô bạn của Rose lên tiếng: - Hey tối nay vị hôn phu của bạn sẽ đến chứ? - Tất nhiên rồi! - Rose cười tít mắt. Chiếc limo dừng lại khiến mọi người chú ý. Một cô bạn trong nhóm Rose reo lên: - Có phải Dragon Lee không nhỉ? Rose hồ hởi: - Để mình ra đón anh ấy! Nói rồi cô chạy ra cổng trong con mắt ngưỡng mộ của các cô bạn. Nhưng khi hắn mở cửa xe và cùng nó đi vào thì đồng loạt một tiếng ồ vang lên. Rose quê muốn chui xuống lỗ, một cô vài cô bạn nước ngoài của Rose reo lên: - Who is she? (cô gái đó là ai vậy?) - What a perfect couple!!!! (Đúng là một cặp hoàn hảo) - Đây mới chính là công chúa thật sự! Xinh quá! - Đi với Bang Chủ Hắc Long Bang thì còn gì xứng bằng! - Trông cô ấy thật lấp lánh và nổi bật.... - Khoát tay với Bang Chủ thế kia có khi nào họ quen nhau không? Rose nghe mà như sét đánh thủng lỗ tai, quê, quê quá. Cô sắp rơi nước mắt đến nơi rồi. Nó thì thầm vào tai hắn cái gì đó rồi cười thật tươi. Hắn bước đến bên Rose nắm lấy tay cô, nó cũng bước đến bên cạnh. - Xin lỗi mọi người tôi quên giới thiệu! Đây là Tiểu Vy vệ sĩ của tôi. - nó gật đầu với mọi người. - Còn đây là Rose vị hôn thê đã có hôn ước với tôi! Hắn nói trong ánh mắt ngỡ ngàng của Rose. Cô hạnh phúc xém ngất xỉa, cuối cùng hắn cũng chịu nói rồi. Nó nhìn Rose rồi mỉm cười, lúc nãy là nó bảo hắn làm vậy để bảo vệ danh dự cho Rose. Nó không muốn người ta nhìn Rose với đôi mắt cười cợt. Vậy mà con công chúa Rose chưa gì hết đã liếc xéo nó, đúng là hết thuốc chữa. Mọi người trở lại hòa vào buổi tiệc. Hắn rời tay Rose rồi kéo nó đi. Rose lại ngỡ ngàng thêm lần nữa. Lần này cô bị bỏ rơi thật rồi. Nó và hắn với tư cách là Bang Chủ và vệ sĩ đi chào hỏi mọi người, ai cũng trầm trồ khen nó đẹp. Bỗng một người đàn ông sang trọng bước tới bên hắn: - Lâu rồi ta không gặp nhau nhỉ? Hắn quay lại, đôi mắt hơi bàng hoàng rồi thốt lên: - Ngài là....Bang Chủ Phi Hổ Bang đúng không? Người đàn ông vui vẻ gật đầu bắt tay hắn: - Đúng vậy! Cậu cứu tôi thoát chết mà không nhớ sao? Cả hai nói chuyện vui vẻ, mọi người ở đây bắt đầu kiêng nể hắn vì hắn lại có quan hệ thân thiết với Phi Hổ Bang, bang hội tầm cỡ thế giới. Bỗng một tên con trai bước đến bên nó: - Hey! Cô em đẹp quá! Có cần tìm người tâm sự không? Nó xoay lưng lại, là một tên con trai phong độ ăn mặc sang trọng đang cười nụ cười sát gái với nó. Nó lắc đầu: - Không cần! - Sao vậy? Anh có thành ý mà! - tên con trai vòng tay qua eo nó. "Phịch" - Ui da! Một cú vật người Judo đệp mắt, tên sở khanh đã nằm dài dưới đất. Mọi người hướng ánh nhìn về phía nó và cái con người đang nằm dưới đất kia. - Con có làm sao không? - BC Phi Hổ Bang chạy đến đỡ lấy tên đó. - Dạ con không sao thưa cha! - quay sang nó. - Cô giỏi lắm! Ai ngờ tên đó lại là con trai của BC Phi Hổ Bang cơ chứ. Nó cúi đầu xin lỗi, BC Phi Hổ Bang không nói gì chỉ cười xuề xoà. Một chiếc xe khác đỗ xịt trước cổng. Là Bang Chủ Thổ Long Bang và con trai ông ta Đường Chấn Hàn. Ông bắt tay hắn: - Chào cậu Dragon Lee! - Chào ông! - Lại gặp cô bé xinh đẹp này! Chúng ta thật có duyên. - ông ta nhìn nó. - Dạ vâng. - nó lễ phép. Chấn Hàn nhìn nó: - Chào em! Nó hơi bất ngờ, lông mày khẽ nhíu lại. Nó không nói gì, chỉ im lặng. Chấn Hàn cười đểu: - Hôm nay em đẹp lắm đấy! Nói rồi anh bước đi đến để tặng quà sinh nhật cho Rose. Thì ra Rose và Chấn Hàn là bạn, đúng là độc ác ngang nhau. BC Thổ Long Bang cùng Chấn Hàn bước đến chào hỏi BC Phi Hổ Bang và cậu con trai của ông. Hắn và nó thì cứ đứng nói chuyện, lâu lâu thì hắn lại mỉm cười lên xoa đầu nó. Cảnh tượng đó đập vào mắt Rose làm cô tức giận bứt trụi luôn cái cây bên cạnh. *10:00 pm: Phó Bang Chủ tiễn hắn và nó ra đến cổng. Ông cúi đầu khi họ đã lên xe: - Bang Chủ về cẩn thận! - Cám ơn ông! Ông vào nhà đi. Hắn chỉ nói thế rồi phóng xe đi. Phó Bang Chủ đơ ra đó: - Bang Chủ biết nói cám ơn khi nào vậy chứ? Ông lắc đầu khó hiểu rồi trở vào nhà. Chấn Hàn và Rose đang đứng nói chuyện với nhau: - Sao vậy? Hôm nay sinh nhật em mà! - Anh nói trong khi thấy Rose đang xụ mặt xuống. - Vui sao nổi khi thấy chồng chưa cưới của mình thân mật với người khác chứ? - cô lại giơ tay bứt lá cây (con này tàn phá môi trường quá). - À em nói Tiểu Vy ấy hả? - Chấn Hàn cười. - Còn ai vào đây chứ! Cô ta đúng là đáng ghét!!! - Vậy em có muốn Dragon Lee quay về với em không? - Chấn Hàn lại cười gian. - Ý anh muốn giúp em hả? - Rose chớp chớp mắt. Chấn Hàn gật đầu, tiếp tục nói: - Anh thấy thích thú với Nguyệt Tiểu Vy! Rose bắt tay Chấn Hàn như thay cho lời hợp tác vui vẻ. Hai kẻ đại gian đại ác này không biết sẽ gây lên sóng gió gì nữa đây???? *Phi Hổ Bang: là bang hội tầm cỡ thế giới, BC là bạn của ba Rose. Trong một lần ông đi nghỉ mát đã được hắn cứu mạng. Nói chung là quan hệ giữa Phi Hổ Bang và Hắc Long Bang rất tốt. Con trai của BC Phi Hổ Bang là Brian, một tên đào hoa lăng nhăng nổi tiếng. Câu châm ngôn bất hủ của Brian là: "Nơi nào có gái đẹp, nơi đó có Brian" ... ...... .....hết chap 22.... ......
|
Chương 23 : Brian gặp nạn! ... ...... ...... ...... ..... * 6:30 am: Do hôm qua dự tiệc về trễ còn phải dọn dẹp từ đầu tới chân nên tận 12 giờ nó mới được ngủ. Đơn giản vì nó bị đuổi học rồi nên không cần tất bật như mọi ngày. Đang ngon giấc trong chăn ấm thì: "Rầm...rầm...rầm" - Tiểu Vy thức dậy mau! Sắp muộn học rồi đó! Hắn quát um lên làm cái biệt thự muốn rung rinh vậy mà nó vẫn ngủ được. Miệng nó lè nhè: - Anh đi một mình đi.... "Rầm...rầm...rầm" - Em đang nói gì đó? Mau thay quần áo rồi ra đây nhanh lên!!! Nó tức giận vì bị phá giấc ngủ. Nó ngồi dậy quát: - SAO ANH LÌ QUÁ VẬY HẢ????? EM NÓI KHÔNG ĐI LÀ KHÔNG ĐI MÀ!!!!! "Rầm" "Binh" Một cước Karate của hắn làm cánh cửa bay vào giữa phòng. Hắn trừng mắt nhìn nó: - Nói gì nói lại anh nghe xem! - Hơ..hơ...không có gì hết! Nó hoảng quá nên bỏ chạy vào nhà vệ sinh. 5 phút sau, nó trở ra với bộ đồng phục chỉnh tề, đầu tóc gọn gàng. Hắn khoanh tay bước ra cửa: - Tốt! Đi thôi. - Ơ nhưng mà.... Hắn nắm tay nó lôi đi: - Đi! Không nói nhiều. Hắn phóng xe một mạch đến trường. *Paradise School: Nó vừa xuống xe thì thầy hiệu trưởng đã đứng trước mặt. ông cúi đầu: - Thầy thành thật xin lỗi em! Bây giờ thầy tuyên bố em sẽ không bị đuổi học nữa. Bài kiểm tra không có vấn đề gì cả, em được lên lớp. Các học sinh khác ngạc nhiên không kém.Còn nó thì mắt mở to hết cỡ, miệng thì há hốc. Hắn đứng bên cạnh thì mỉm cười. "Bốp" Nó quay sang tát hắn một phát răng môi muốn lẫn lộn. Hắn xoa xoa cái mặt trừng mắt nhìn nó. Cái mặt nó tỉnh như chưa bao giờ được tỉnh: - Đau không? - Em đang làm trò gì vậy hả? Anh muốn thấy ba má luôn đây nè! - Woa! Vậy là mình không có mơ. mình không bị đuổi học! Hi..hihihih... Nó chạy te te vào lớp, hắn nhìn ông hiệu trưởng rồi bước theo nó. Các học sinh xầm xì to nhỏ một lát rồi cũng giải tán. Chỉ còn ông hiệu trưởng tái méc mặt mày. Tội nghiệp! Già rồi mà còn bị con nít nó ăn hiếp. Ông thất thiễu trở về phòng. Ngày hôm nay là một ngày nó đặc biệt vui vẻ. Trưa hôm ấy tại nhà hắn: - Em đến quản lí khu vực này giúp anh hết buổi chiều này được không? Hắn đưa cho nó cái địa chỉ, nó gật đầu rồi lên lầu thay đồ. Đồng phục vệ sĩ của nó là một bộ vest đen dành cho nữ. Trên ngực áo cài huy hiệu chức vị cao cấp của Hắc Long Bang trông rất oai. Nó lên xe đến địa điểm hắn giao phó. Công việc này nó đã quen rồi nên cũng không có gì phải lo lắng. Vừa đến nơi thì hai thành viên của bang đã ra đón nó. Đây là nhóm thành viên trẻ vừa được kết nạp nên vẫn chưa có tinh thần đồng đội cho lắm. Nhiệm vụ của nó là trông coi và dạy dỗ cái đám khỉ này để không gây mất trật tự của bang. Nói là đám khỉ nhưng thật ra bọn họ đều lớn hơn nó và hắn vài tuổi. Nó vừa bước ngang thì hai tên đã xì xầm: - Nè thấy con nhóc đó chứ? - Thì sao? - Xử nó một trận đi! Nhỏ tuổi hơn mà sao phách lối quá! - Mầy cũng nghĩ vậy sao? Nó nghe được nên nghĩ thầm: "Xử ai vậy cà?" - Nhưng mà nghe nói Bang Chủ thích nó lắm! - Đừng để Bang Chủ biết ai đã xửa nó là được rồi! - Không thì tụi mình chết chắc, hồi trước có người phản bội thế là bây giờ sống không được mà chết cũng không xong. - Nè hai anh đang nói ai vậy? Cho tham gia với được không? - nó chen vô bên cạnh hai tên ấy nói khẽ. - CHẾT NÈ! - Hai tên cầm cây nhằm vào nó. Nó né được rất nhẹ nhàng, mặt nó vẫn rất ngây thơ: "Ủa? Là nói mình à?" Nó vừa suy nghĩ vừa tung ỗi tên một cước làm hai tên bay lên rồi rơi xuống y như trái banh. Cả hai vừa đáp xuống mặt đất đã nhìn nhau cay cú: - Sao bây giờ? Lỡ nó méc Bang Chủ thì sao? - Đồ nhát gan! Sợ rồi à? "Chát" Tên này tát tên kia: - Mày nói ai sợ hả? Cả hai lao vào quật nhau túi bụi: - TAO GIẾT MẦY! - MẦY THỬ COI! "Bốp...bốp" - TẤT CẢ ĐỔ BỂ LÀ DO MẦY! - CÁI GÌ? DÁM ĐỔ THỪA TAO À? "Binh...binh..bốp" - TẠI MÀY! - TẠI MÀY THÌ CÓ! "Ầm...ầm...binh...bốp" Nó lắc đầu chán nản: "Hèn gì Dragon Lee kêu mình đến đây! Thiệt tình hong có tinh thần đồng đội gì cả". Nó bay vào đập mỗi tên một trận nhừ tử rồi lôi hai cái thây đến một cái bàn cho ngồi xuống. Nó lôi hộp cứu thương ra băng bó (cũng rảnh ghê). Nói là băng bó chứ trông chẳng khác nào hóa trang thành xác ướp. Nó quấn mấy trăm vòng kết quả là không còn ai nhận ra ai nữa. - Nè hai anh sống vậy thấy không chán sao? Suốt ngày đánh với đấm... - nó chống cằm nhìn hai cái xác trên bàn. - Quen rồi! Hồi nhỏ ba mẹ bỏ tui, tui phải lang thang hết từ nhà bà con này sang nhà họ hàng khác, 13 tuổi vào trại giáo dưỡng. Chả biết thế nào là giải quyết bằng lời nói. - một tên lên tiếng. - Tui giống nó. - tên còn lại cũng bè theo. Nó đơ đơ cái mặt ra, thấy cũng hơi áy náy, nó cúi đầu: - Xin lỗi hai anh nha! - Không có gì! Một năm trước tôi tình cờ gặp Bang Chủ, cậu ấy đã thu nhận tôi và kéo tôi ra khỏi vũng lầy. - Ông...bắt chước tui hoài. - tên kia lên tiếng. - AI THÈM BẮT CHƯỚC ÔNG HẢ? - Tên còn lại hét lên. - NHÌN ÔNG LÀ TÔI PHÁT BỰC RỒI!!! ! "BỐP...RẦM..RẦM..." - CÁI GÌ? MUỐN CHƠI KHÔNG? - CHƠI THÌ CHƠI. "BỐP...BỐP...BINH" Lại đánh nhau, thiệt tình bó tay. Nó lại phải động tay động chân với hai tay thành viên trẻ này. - Tiểu Vy! Bên ngoài đang có đánh nhau! - một tên thành viên chạy vào báo với nó. Nó gật đầu rồi cùng hai tên lúc nãy ra ngoài. Bên ngoài thật hỗn loạn, người đi đường đang bu lại xem đánh nhau. Cái tên hung hăng không ngừng đấm vào bụng, vào mặt người kia chẳng phải mang huy hiệu Hắc Long Bang sao? Còn cái tên đang bị đánh kia, nhìn quen quen. Nó ngơ ngẩn nhớ lại....là Brian. - Mầy là ai mà dám tán tỉnh bạn gái tao HẢ???? "bỐP...BINH" - Là...làm ơn...tha...cho tôi! - Brian thốt lên. Tên hung hăng kia không ngừng đánh Brian mà còn ra tay mạnh hơn. - NGỪNG TAY!!! - Nó hét lên. Tên đó quay lại nhếch mép nhìn nó rồi...đánh tiếp. Nó bay vào đá tên kia một phát ngã lăn ra. Nó đỡ Brian đứng dậy: - Có sao không? - Không! - Brian ôm bụng lắc đầu, xem ra anh bị thương không nặng lắm Tên hung dữ kia quay lại: - Mầy là ai? Sao dám xía vào chuyện của tao? Có biết tao là thành viên của Hắc Long Bang không hả? - chỉ vào mặt nó. - Không được vô lễ! Đây là vệ sĩ của Bang Chủ. - một trong hai tên thành viên bát nháo lúc nãy lên tiếng. - Sao ngươi đánh anh ta? - nó hỏi. - Ai bảo nó dám tán tỉnh bồ tao! - tên đó vênh mặt lên. "Bốp" Nó tát vào mặt hắn, nghiến răng: - Đã là người của Hắc Long Bang thì không được đánh người bừa bãi! Ngươi bị trục xuất khỏi Bang Hội kể từ hôm nay! - nó giựt lấy cái huy hiệu trên áo của tên ấy. Brian rời đi lúc nào không hay, nó nghĩ vết thương của anh không nhẹ lắm nên đã cho qua. Về phần anh cảm thấy hơi ê ẩm nên ngồi xuống thở dốc trong một con hẻm nhỏ. Anh nghĩ chắc ngỉ ngơi một lát có thể về được thôi. Bỗng một tên mặt nạ đen đứng trước mặt anh, tên đó nhếch miệng cười gian ác. - Mầy là ai? - Brian hỏi. - Khi nào mầy chết tao sẽ ầy biết! "Bốp" Tên đó đấm vào ngực anh, cú đấm đầu uy lực. Anh cảm thấy khó thở. "Bốp...ầm" Tên mặt nạ tiếp tục đạp vào bụng là anh ngã vào tường. Anh cảm thấy mệt mỏi, cơ thể đau buốt. "Bốp" Đầu Brian loang máu, anh lịm đi, hơi thở yếu ớt. Tên mặt nạ vứt cái cây xuống đất: - Để tao xem lần này mầy giải thích với Bang Chủ Phi Hổ Bang như thế nào! Hahaha.... Tên đó cười lớn. Liệu Brian có còn sống???? Dragon Lee phải làm thế nào???? ... ...... .......hết chap 23.... ....
|