Áo Cưới Cho Tình Yêu
|
|
Giới Thiệu 24 tuổi, Trang đã là một nhà thiết kế thời trang có chút tiếng tăm trong nước,cô được biết đến với giới thời trang nhờ giải vang cuộc thi tìm kiếm tài năng tre,nhận học bổng toàn phần tại Paris,kinh đô thời trang của thế giới nhưng Trang quyết định không theo học với lý do hết sức trẻ con là sợ xa nhà sẽ nhớ gia đình,từ chối một cơ hội lớn như thế khiến không ít người cho rằng cô khùng cũng có người cho rằng cô tự cao nhưng hơn ai hết cô biết rằng không đâu bằng quê hương Việt Nam mình. Có thể Paris hào nhoáng hoa lệ hơn Sài Gòn nhưng SÀi Gòn lại là nơi cô sinh ra và lớn lên nên cô hoàn toàn tự tin khi chọn phát triển sự nghiệp của mình ở đây và bằng chứng cụ thể là một năm qua cô đã khá thành công trong công việc,vừa là nhân viên chính thức của IC một nhãn hiệu thời trang cao cấp có tiếng trong và ngoài nước. Cô cũng đã kịp cho ra mắt hai bộ sưu tập mang tên "suối mơ" và"xuân hè" thành công mỹ mãn đã đưa tên tuổi của cô vào hàng top các nhà thiết kế danh giá nhất Việt Nam,ngoài công việc hàng ngày ở IC,sau khi kết thúc giờ hành chính cô còn một niềm vui nho nhỏ nữa là cửa hàng áo cưới của cô trên đường Đinh Tiên Hoàng,tuy nó không có được vị trí thuận lợi ở trung tâm thành phố,cũng không được PR rầm rộ như những cửa hàng áo cưới khác nhưng cửa hàng này của Trang vẫn rất đông khách. Bởi ai đã vào đây một lần là không thể quên được cái không khí ấm áp, cách bày trí đặc biệt ,nhân viên nhã nhặn,lịch sự và thân thiện,còn một điều quang trọng nữa là các mẫu thiết kế ở đây rất đẹp lạ và độc đáo bởi nó do chính tay Trang thiết kế,cô đã dành rất nhiều tâm huyết cho công việc này,hoàn toàn nghiêm túc trong các đơn đặc hàng,mẫu nào cảm thấy quá sức hoặc nhắm làm không được trọn vẹn như yêu cầu của khách hàng là cô sẵn sàng từ chối vì thế mà khách ở đây mỗi ngày một đông. Cứ người này giới thiệu người kia,có lúc công việc ở công ty nhiều, căng thẳng tối đến lại vùi đầu với những mẫu thiết kế cũng khiến cô vô vùng mệt mỏi.Đã nhiều lần mẹ và anh trai khuyên cô nên từ bỏ nó đi để lo cho sức khỏe nhưng cô không đồng ý,một phần vì nó là niềm đam mê của cô, một phần cũng là vì nếu cô giải tán nó thì một tá nhân viên của cô sẽ thất nghiệp. Họ phải chạy vạy đi xin việc làm,nhìn cảnh đó cô không nỡ lòng,dù sao cũng làm việc với nhau một năm nay,đã gắn bó thân thiết như anh em trong gia đình nên Trang cứ kệ,làm dược tới đâu hay tới đó chừng nào không đủ sức nữa thì tính tiếp,mẹ và anh trai cô cũng chỉ biết lắc đầu"tội nghiệp con nhỏ, nó sống tình cảm quá"
|
Chương 1 Vì bận tối mắt tối mũi nên mặc dù đã 24 tuổi đầu mà Trang vãn chưa có người yêu,hồi học ở đại học Mỹ thuật cũng có vài anh chàng để ý nhưng cô chỉ lo học không hề nghĩ đến chuyện yêu đương,đến hôm nay cũng có một vài đối tượng nhưng tính cô luôn đòi hỏi sự hoàn hảo mà họ lại có quá nhiều khuyết điểm,cô cũng chúa ghét những người đàn ông đẹp trai vì cô cho rằng họ chỉ được cái mã mà không có đầu óc. Với những tiêu chuẩn như vậy thật khó có chàng trai nào lọt được vào mắt xanh của Trang.Nhiều lúc vào các ngày cuối tuần hay lễ lộc nào đó nhìn bạn bè ai cũng có đôi có cặp cô cũng thấy tủi thân,đã có lúc Trang từng nghĩ hay chọn đại ai đó cho rồi nhưng cô lại không thể vì cảm thấy có lỗi với họ bởi tình yêu đâu phải là trò chơi mà mang ra đùa giỡn thế nên cô lại gạc những suy nghĩ ấy đi. Con Uyên bạn thân nhất của Trang tháng sau cũng sẽ đi lấy chồng,nó hay trêu đùa cô” lo mà kiếm tấm chồng đi,ham công việc quá coi chừng ế đó, con gái mà qua 25 là ở giá như chơi”.Trước lời đừa của con bạn Trang cũng chỉ biết cười trừ bởi vì cô nào có muốn thế đâu,duyên trời định mà biết đâu tuần sau tao cưới đó,con Uyên cũng chào thua vì câu nói của cô luôn Cửa hàng áo cưới “Vân Trang hiện ra trong tầm mắt,mỉm cười chào bác bảo vệ Trang dắt xe vào trong,đẩy cửa kính cô thong thả bước vào -Chào em hôm nay làm ăn thế nào? -Tốt chị ạ,ủa mà bữa nay sao chị đến sớm vậy,cô tiếp tân mỉm cười chào lại Trang -Ừ, bên công ty xong việc sơm tiện thể chị ghé qua đây luôn -Thế ạ, vậy chị tiếp giùm em hai người khách kia đi,trông họ có vẻ hơi khó tính đấy -Được rồi, để chị, họ ở đâu vậy em -Trong phòng thử đồ chị ạ Vy cô tiếp tân xinh đẹp của “Vân Trang” năm nay 20 tuổi,trong một lần đi công tác ở Bình Dương Trang đã gặp Vy thấy hoàn cảnh cô khó khăn nên Trang đã ngỏ ý muốn giúp đỡ, lúc đầu Vy từ chối vì không dám nhận một ân huệ lớn như thế nhưng Trang bảo hãy xem cô như một người chị gái và hứa sẽ sắp xếp cho cô một công việc ổn định cô mới đồng ý về đây làm việc cho cửa hàng,nhờ tài ăn nói khéo léo và có duyên nên Vy rất được các bạn đồng nghiệp trong “Vân Trang” yêu mến,cô cũng là một cách tay đắt lực cho Trang trong công việc nên cô vơi Vy thân nhau như hai chị em ruột có chuyện gì cũng chia sẻ cho nhau -Chị là chủ tiệm này à? tiếng nói của vị khách làm Trang giật mình tỉnh lại.Nhìn cô gái Trang đoán cô ta cùng lắm cũng chỉ 18 tuổi,khuôn mặt son phấn lòe loẹt nhìn mất hết vẻ tự nhiên, ăn mặc thì sexy quá thể, váy ngắn ôm sát đùi, ngực trễ gần nữa đúng là con gái thời này không được giáo dục tốt cho lắm,trông cái cách cô ta khinh khỉnh nhìn mình làm Trang phát ngán,mở tiệm đã một năm nay loại khách hàng như cô ta Trang không lạ gì,đúng là khó ưa như lời Vy nói thật,còn người đàn ông đi bên cạch cô ta nữa phải đáng tuổi chú Trang chứ huống hồ gì cô ta,Trang lắc đầu ngán ngẩm -Vâng,tôi là chủ ở đây,tôi có thể giúp gì cho hai vị ạ?Trang lịch sự đáp lại -Chị phải dạy lại nhân viên của chị đi ăn nói gì mà lỗ mãn với khách hàng quá thể,cô ta lên giọng -Ồ ,tôi nghĩ chắc là có sự hiểu lầm ở đây,từ hồi mở tiệm đến giờ tôi chưa nghe bất cứ phàn nàn nào về thái độ phục vụ của nhân viên,chắc tại họ làm việc căng thẳng lại thêm khách hàng khó tính nữa nên họ mới như vậy,có gì tôi thay mặt họ xin lỗi cô -Chị nói ai khó tính, chị,anh mình đi chỗ khác đi,em không muốn thuê áo cưới ở đây nữa,vừa nói cô ta vừa kéo tay ông chồng nũng nịu -Thôi mà em,đây là cửa hàng uy tín do cô anh giới thiệu với lại anh thấy nãy giờ họ có làm gì quá đáng đâu mà em la toáng lên thế -thôi được rồi, vì nể cô của anh nên em mới nhịn đó,trấn an cô vợ nhí xong, ông ta mới quay ra nói với Trang -Xin lỗi cô, tại vợ tôi trẻ con quá,tính của cô ấy là vậy đó, cô đừng chấp -Trang mỉm cười,:-ồ không có gì đâu đây là nhiệm vụ của tôi mà,thế hai người muốn thuê áo cưới có sẵn hay muốn đặt thiết kế riêng -Ồ,thế à, cô nói rõ hơn về chi phí đi -nếu thuê ở đây thì tôi tính một triệu,tùy thuộc vào mẫu mã và màu áo mà giá cả mỗi chiếc chênh nhau vài trăm ngàn,còn nếu đặt thiết kế riêng thì giá hơi đắt vì tôi đã cộng luôn tiền thiết kế vào,thường thì từ 2-4 triệu tùy thuộc vào yêu cầu của khách hàng -Sao em,chúng ta đặt hay thuê,ông ta hỏi ý cô vợ nhỏ -Đặt đi,em không muốn mặt lại những cái mà người khác đã mặc đâu,với lại chọn nãy giờ em chẳng thấy có cái nào vừa ý -Vậy quý khách cứ nói yêu cầy đi ạ Sau một hồi bù lu bù loa cuối cùng cô tả cũng miêu tả xong chiếc váy của mình,Trang cũng đã mường tượng ra được ý đồ của cô ta,mệt mỏi Tang ngắt lời -Được rồi, tôi hiểu,cô cứ yên tâm tôi sẽ giao hàng đúng hẹn -Lỡ lúc đó ,chiếc áo chị may tôi không vừa ý thì sao -Một khi khách hàng đã đến đây nghĩa là có sự tin tưởng ở tôi,chúng ta làm việc với nhau dựa trên cơ sở tin nhau là chính,tiệm của tôi làm ăn lâu dài chứ không phải một sớm một chiều,nếu cô không tin tôi thì có thể không ký hợp đồng con nếu đã ký hợp đồng thì tôi xin đảm bảo chắc chắc sẽ làm cô hài lòng,nếu có vấn đề gì xảy ra chúng tôi xin hoàn toàn chịu trách nhiệm ,cô cứ yên tâm -Thôi được rồi, tôi tạm tin chị,mình về đi anh …………. -Sao rồi chị,Vy hỏi -Mệt chứ sao,một ngày mà phải tiếp 10 vị khách nhừ vầy chắc chị chết sớm quá,khâm phục em thiệt đó -Trời,nghề của em mà chị,Vy lém lỉnh -À, em đưa cho chị mấy cái đơn đặt hàng hôm nay đi -Dạ Đón lấy tập hồ sơ từ tay Vy,nhìn sơ qua cũng thấy hơn 20 mẫu,toàn là khách quen nên không thể không nhận,hey lại một tuần vất vả rồi đây,liếc vội từ trên xuống dưới Trang đặc biệt chú ý đến vị khách hàng thứ 5 bởi chiếc váy cưới anh đặt hơi khác các khách hàng khác,nó không cầu kỳ rực rỡ như những chiếc áo cô từng thiết kế mà yêu cầu của nó quá đơn giản chỉ là chiếc váy dài phủ chân,không tay hở vai điểm xuyến thêm vài bông hoa nhỏ trên thân áo,và điều là cô chú ý hơn cả là nó phải màu tím,Trang tò mò muốn biết họ là người như thế nào,thông thường là cô dâu ai lại chẳng muốn mình xinh đẹp trong ngày cưới đằng này đi đặt áo lại là người chồng,lại có yêu cầu quá đơn giản, chẳng lẽ…nghĩ thế Trang gọi Vy lại -Vy ơi, em gọi điện hẹn khách hàng này giùm chị,6h chiêu mai nha -Dạ,được rồi chị Gấp lại tập hồ sơ,dạo kiểm ta một vòng quanh cửa hàng thấy mọi thứ vẫn trong tình trạng ổng định Trang yên tâm ra về,tuy mệt mỏi nhưng cô vẫn chưa về nhà ngay,cô dạo quanh các cửa hàng trong thành phố,dạo này các shop thời trang mọc lên như nấm,nhiều mẫu mã được nhập từ nước ngoài về với những kiểu dáng trang nhã và đẹp mắt,cô lấy máy chụp lại những mẫu mà cô cho là đẹp,sáng tạo để nghiên cứu và học hỏi,sau một hồi chụp sau mê cuối cùng Trang cũng bị cô bán hàng nhắc nhở -Xin lỗi chị ở đây không được chụp hình -ồ vâng, tôi xin lỗi,chị cho tôi lấy cái này Bị phát hiện chụp lén nên Trang phải lấy cái váy này nếu không cô ta lại làm khó làm dễ bắt cô phải xóa ảnh nữa thì nguy,mỉm cười vui vẻ Trang bước ra khỏi cửa hàng,lúc này cũng đã 8h tối,thấy bụng đã đói,cô lái xe về nhà,thấy một quán tạp hóa ven đường cô mới sực nhớ ra từ chiều tới giờ đã có miếng nước vào vô bụng đâu,cổ Trang đang cháy khô lên vì khát. Trang tấp xe vào mua lon nước giải khát định bụng sẽ uống xong rồi đi nhưng một tiếng động đã làm Trang quay phắt lại.Trên lề đường là một chiếc ô tô đên bóng đã hất ngã chiếc xe ga nhỏ bé của cô,lật đật chạy ra dựng xe lên và định nói lời xin lỗi vì dù sao cô cũng phạm luật dừng xe trên lòng đường mà,chưa kịp quay ra Trang đã bị người đàn ông trong xe mắng liên tục -Này cô, cô không học luật giao thông hả,đã vi phạm thì ít ra cũng phải xin lỗi đã chứ Bực mình Trang cãi lại -Này anh tôi mới là người phải nói câu đó,anh xem lại mình đi,anh thì hơn gì tôi nào, đây là phần đường dành cho xe gắn máy ,anh đi ô tô lại vượt đèn đỏ đâm vào xe tôi,tôi chưa có phản ứng gì mà anh đã la toáng lên thế hả Lúc này người đàn ông mới bước xuống xe,trông anh ta chắc cũng cỡ 27,28 tuổi, dáng người cao ráo,da sáng, mũi cao mắt sâu, nói chung là khá hoàn hảo là mẫu người mơ ước của nhiều cô gái nhưng đối với Trang thì cô chúa ghét loại người này vì sao thì chắc các bạn cũng biết rồi, anh ta tiến lại phía cô -Cô nói nghe hay nhỉ, ừ thì cứ cho là tôi vi phạm luật đi thì cô cũng đâu có đúng,mà giờ xe cô làm trầy đầu xe của tôi cô định tính sao đây -Trời đất, ở đâu ra cái loại đàn ông mà đi cãi tay đôi với phụ nữ trên phố thế này, đúng là chỉ được cái mã,Trang gắt lại -Thế còn xe tôi, anh cũng tính đi chứ -cô xem lại đi, xe cô mà đem ra so sánh với xe tôi sao, thật nực cười, thôi được rồi, thấy cô là con gái lại không biết luật, cô là gái quê đúng không?, giờ bao nhiêu, cô nói đi -Gì chứ, gái quê ư ,hắn nghĩ sao vậy trời, cái tên này, Trang giả bộ ngạc nhiên
|
-Bao nhiêu gì chứ -Thì là xe cô đó, cô cần bao nhiêu tiền sửa xe -Này anh,anh nghe cho rõ đây,tôi không cần thứ tiền bẩn thỉu của anh,nếu anh dư tiền xài không hết thì tôi khuyên anh nên đem giúp đỡ cho người nghèo đi, còn nếu không hay anh đi gửi tiết kiệm đi,tôi không biết anh làm nghề gì nhưng biết đâu mai mốt bị phá sản thì còn có đồng mà sống qua ngày đó, chào anh,nói xong cô lên xe rồ ga đi thẳng bỏ lại hắn với vẻ mặt ngạc nhiên -Lạ nhỉ, chê tiền à,từ hồi nào tới giờ chưa có ai dám chê tiền của Tùng Văn này, mà sao cô ta trông quen quen nhỉ,đợi đó tôi mà gặp lại cô thì chết với tôi.
|
Chương 2 Lại một ngày làm việc mệt mỏi của Trang trôi qua,nhìn đồng hồ đã 5h30, nhớ lại chiều nay còn có cuộc hẹn với khách hàng,Trang xếp lại giấy tờ tắt máy tính và rời công ty.Đang đứng chờ thang máy cô bỗng thấy Nguyên anh chàng trường phòng của cô đang tiến lại phía mình,chán nản cô định quay bước đi chỗ khác nhưng không kịp nữa rồi anh ta đã nhìn thấy cô,hít một hơi thật sâu để chuẩn bị tinh thần đối phó,cô mỉm cười chào xã giao -Chào anh,hôm nay anh về muộn thế -Ư, chào em,chẳng phải nhân viên của anh còn về muộn hơn anh sao -Trang chỉ cười trừ, cô chẳng biết phải nói gì với Nguyên mỗi khi chỉ có hai người như thế này,Nguyên đã ra mặt theo đủi Trang mấy tháng nay,anh ta luôn làm phiền cô mọi lúc mọi nơi,trong giờ làm việc đã đành ngay cả thời gian nghỉ ngơi cô cũng không được yên,nhiều lúc Trang muốn nói thẳng ra cho anh ta biết mà bỏ cuộc nhưng lại sợ làm tổn thương Nguyên,Trang cũng đang đau đầu suy nghĩ tìm ra cách từ chối nào cho vẹn cả đôi đường -Công việc ở “Vân Trang” của em thế nào,Nguyên phá tan bầu không khí yên tĩnh -Tạm thôi anh ạ,cũng đủ trả lương cho nhân viên -Vậy à, sao anh nghe đồn là bên đó làm ăn khấm khá lắm mà -Có ạ, chắc anh nghe lầm rồi, cười -Ùm chắc anh phải đính chính lại thông tin thôi,à tối nay em rảnh không? -Em thì làm gì có thời gian rảnh hả anh,dạo này công việc nhiều quá em cũng đang điên với nó đây chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ đến chuyện khác -Anh thấy em nên chú ý đến sức khỏe mình một chút,dạo này em hơi gầy đó,vẻ mặt Nguyên buồn so,nhưng anh cũng chẳng làm khác được vì Trang không hề để ý đến anh có chăng cô chiệu gặp và nói chuyện với anh cũng chỉ vì công việc,nhiều lúc muốn mời cô một ly cà phê cũng cảm thấy khó Thang máy chỉ số 0 kèm theo tiếng tút tút khô khan vang lên,Trang thấy mình như được giải thoát, nhanh chóng chào Nguyên và đi thẳng xuống tầm hầm,thở phào nhẹ nhóm,cô lái xe tới “Vân Trang” niềm đam mê của cô Sài Gòn chiều thứ 6 quả nhiên tấp nập,nhìn đâu cũng thấy toàn xe là xe,ai ai cũng chen lấn,cố lách, cố lạn vượt qua nhau thật nhanh để trở về nhà vui cùng gia đình,đèn đỏ liên tục cộng với mấy cái locot chắn trên đường làm Trang phải đi chậm hơn nhiều,nhìn hàng xe phía trước cô thở dài” không biết khi nào mới tới nơi đây”.Lúc cô tới cửa hàng thì cũng đã 6h30,Trang lật đật chạy vào hỏi dồn -Vy ơi, khách hàng đã về chưa em? -Chưa chị ạ,em bảo anh ấy đợi chị một chút,giờ anh ảnh đang ở trong phòng chị đó -Được rồi, cảm ơn em Bước vào phòng,trước mặt Trang là một người đàn ông cao lớn,khuôn mặt phảng phất một nỗi u buồn,anh ta trầm ngâm nhìn ly cà phê đang nhỏ từng giọt trên mặt bàn,đôi mắt chất chứa đầy tâm sự phiền muộn -Xin lỗi anh,tôi đến muộn,tại kẹt đường quá -Vâng,chào cô,anh ta ngước mặt lên nhìn Trang,khuôn mặt không thoát khỏi nét suy tư -Chúng ta vào vấn đề chính đi ha,tôi đã đọc qua yêu cầu của anh,thấy có chút đặc biệt nên muốn gặp trực tiếp anh chị để nói rõ hơn,thế chị không đến à? -Anh ta chỉ cười buồn,cô ấy không đến được, có gì cô cứ trao đổi với tôi -Trang tỏ vẻ không hiểu,hai người này là một cặp thế nào nhỉ?tại sao cô dâu lại không mặn mà trong việc chọn đồ cưới,hay là anh ta ép hôn,nhìn anh ta một hồi lâu, Trang mới nói -Vậy anh có thể sắp xếp cho tôi gặp cô ấy một hôm được không?tôi cần quan sát rõ chị ấy để lấy cảm hứng -Ngập ngừng một lúc anh ta nói Cô ấy bị bệnh suy tim nặng,hiện giờ đang nằm trong bênh viện,cô ấy cũng muốn đi lắm,có cô dâu nào mà không thích đi thử đồ cưới hả cô nhưng bác sĩ bảo không thể, sức khỏe cô ấy hiện nay rất yếu nếu đi ra ngoài e rằng…những giọt nước mắt trào ra từ khóe mắt anh ta.Trang cũng thấy xúc động trong lòng thật là một tình yêu cao thượng,biết bạn gái mình mắc bệnh hiểm nghèo có thể chết bất cứ lúc nào mà anh ta vẫn muốn lấy làm vợ,tận trong đáy lòng Trang rất khâm phục anh ta ,ở thời buổi hiện nay thì những người đàn ông như thế này thật là hiếm -Tôi xin lỗi đã nhắc đến nỗi đau của anh,vậy ngoài những yêu cầu trong đơn đặt hàng anh có muốn tôi chú trọng đến chi tiết nào nữa không -Cố giấu đi nước mắt,anh ta nói: tôi không cần cầu kỳ, cô ấy cũng vậy,cô chỉ cần làm sao cho cô ấy trông có chút sinh khí trong ngày cử hành hôn lễ là được rồi, khí sắc hiện nay của cô ấy rất kém -Vâng, tôi hiểu,anh cho địa chỉ đi,tôi sẽ đích thân mang đến -Cảm ơn cô rất nhiều,chào cô -Chào anh Khi người khách hàng đã đi mà Trang vẫn chưa thoát ra được câu chuyện của anh ta,phải một tình yêu đẹp đâu nhất thiết phải sống bên nhau trọn đời,hãy để cho những phút giây bên nhau cuối cùng này trôi qua trong hạnh phúc,mai sau này có nhớ đến nhau thì nó sẽ là những kí ức đẹp nhất mà mỗi người đều không thể quên Kể lại mọi chuyện cho Vy nghe,cô bé cũng xúc động không kém,không ngờ rằng anh ấy lại cao thượng như vậy,huhu,ước gì sau này em cũng có được một người chồng như anh ta, à không bằng nửa anh ta cũng được -Cái con bé này,Trang cốc đầu cô bé. Một tuần nữa lại trôi qua, công việc đã vắt cạn gần hết sức lực của Trang,mệt mỏi nhưng cô vẫn phải cố gắng hoàn thành các đơn đặc hàng cho đúng thời gian đã hẹn vì nguyên tắc của cô là làm gì thì làm chứ không để lỗi hẹn với khách hàng bao giờ,có lúc đêm thức đến 3-4h sáng ngày hôm sau lại phải đi khảo sát thực tế ở Vũng Tàu khiến cô kiệt sức nhưng cô vẫn kiên quyết không từ bỏ,bà Lan mẹ cô biết con gái vất vả đêm nào cũng pha sữa mang lên phòng ,có lần thấy cô ngủ gật trên bàn làm việc bà đã xót xa cho con gái biết nhường nào nhưng bảo mãi mà cô không nghe bà chỉ còn biết khuyên con nên cố gắng bồi bổ cho cơ thể,đừng làm việc quá sức,Trang thầm cảm ơn mẹ đã hiểu cho mình và cũng cảm ơn ông trời đã ban tặng cho cô một gia đình tuyệt vời
|
Chủ nhật,ngày nghỉ của mọi người nhưng với Trang thì hầu như cô không có ngày nghỉ,hôm nay cũng vậy cô phải dậy sớm để đến đài truyền hình chuẩn bị cho chương trình talkshow “những doanh nhân trẻ thành đạt”, thực ra cô chẳng phải làm ăn gì lớn mà gọi là doanh nhân nhưng chẳng hiểu sao họ lại có lời mời,cảm thấy đây là cơ hội tốt để quảng bá cho thương hiệu của mình cô không ngần ngại mà nhận lời ngay.Thay chiếc váy màu xanh biển,Trang ngồi trước gương cố gắng trang điểm che đi vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt,buộc tóc gọn gàng cô rời khỏi nhà 9h, Trang đã có mặt tại đài truyền hình,nơi đây đúng là môi trường làm việc năng động toàn những người trẻ tuổi, nhiệt huyết và yêu nghề,họ đang vắt chân lên cổ mà chạy lo cho kịp tiến độ chương trình,Trang được cô thư ký trường quay hướng dẫn chỗ ngồi, và cách trả lời phỏng vấn sao cho tự nhiên nhất khi lên hình,chợt ánh mắt Trang dừng lại ở dáng một người đàn ông,người này trông rất quen,à cô nhớ ra rồi đây là cái anh chàng đã tung vào xe cô lại còn bảo cô là gái quê gì đó ,trái đất tròn thật ,không biết anh ta còn nhớ mình không nữa,mà anh ta làm gì ở đây nhỉ,không lẽ.. nghĩ thế Trang hỏi chị thư ký -Chị ơi cho em hỏi,anh kia là người trong đài truyền hình hả? Trang chỉ tay về phía anh ta -Chị thư ký mỉm cười,không, anh ta cũng là một trong số các khách mời cho talkshow ngày hôm nay đó,người quen của em hả -Dạ không, em chỉ hỏi vậy thôi Cũng là khách mời à,doanh nhân trẻ ư, hèn chi khinh người thế, đang mãi mê suy nghĩ Trang không hay biết là hắn đang tiến lại phía mình -Chào cô,cô tới đây phỏng vấn xin việc à,còn nhớ tôi không? -gì cơ, phỏng vấn xin việc à, sao anh ta lại có cái suy nghĩ kỳ cục vậy trời -Này anh,tôi tới đây làm gì là việc của tôi,còn anh ư,tôi không nhớ,hàng ngày tôi gặp cả trăm người chẳng lẽ tôi có nhiệm vụ phải nhớ hết,trả lời xong cô bước đi về phía khác .Dùng tay thô bạo kéo ngược cô lại,hắn quát -có thật là cô không nhớ tôi không? -Bỏ ra,anh này kì lạ ghê,tôi đã bảo không quen rồi mà,thật ra thì Trang nhớ đó chứ, sao mà quên được cái cách hống hách mà bữa tối hôm đó anh ta đã xử sự với cô,nhưng nhiêu đó là đủ rồi cô không muốn có thêm quan hệ gì với hắn nữa -Thật à, hắn hỏi với ánh mắt nghi ngờ,,vậy để tôi nhắc lại cho cô nhớ nha,bữa tối nào nhỉ,cách đây một tuần vào thứ 5 thì phải……….. hắn thao thao bất tuyệt kể lại mọi chuyện rồi tự cười ha hả,sao cô đã nhớ chưa? -Xin lỗi anh nhầm người rồi,hất tay anh ta ra Trang đi ra chỗ khác đứng -Anh ta vẫn còn ngơ ngác,rõ ràng là cô ta mà,chắc là cô ta sợ mình đổi ý bắt đền xe nên giả vờ không nhận đây ,đúng là một cô gái thú vị Sau khi đã hoàn chỉnh sân khấu,chị thư ký ra hiệu cho chúng tôi tiến về phía bàn ngồi để bắt đầu chương trình,hắn thoáng ngạc nhiên nhưng rồi cũng hiểu ra,nhìn cô hắn nói -Thật không ngờ cô là thiết kế thời trang,thảo nào hôm đó trông cô quen quen Trang không thèm nói gì chỉ tập trung vào máy quay,hắn cũng im ngay sau đó vì chương trình đã bắt đầu Hà My kính xin kính chào quý vị,như thường lệ vào chủ nhật hàng tuần chúng ta lại gặp nhau trong chương trình “doanh nhân trẻ và thành đạt”,hãy cùng nhay bật ti vi để lằng nghe các khách mời của chúng ta chia sẻ về công việc, kinh nghiệm cũng như những tâm sự đã góp phần làm nên thành công cho họ ngày hôm nay, và không để quý vị phải chờ lâu My xin giới thiệu ba khách mời của chương trình hôm nay đó là ba vị khách còn rất trẻ nhưng đã rất là nổi tiếng trong giới kinh doanh,thứ nhất xin cho phép Hà My giới thiệu chị Lê Hoàng Vân Trang nhà thiết kế trẻ của IC,giải vàng cuộc thi tìm kiếm tài năng trẻ năm 2009,người thứ hai xin cho phép Hà My giới thiệu anh Nguyễn Minh Tùng Văn tổng giám đốc của tập đoàn điện tử Hansin,và cuối cùng là anh Nguyễn Hùng Lâm nhà thiết kế nội thất của công ty Pisan Tiếng cô MC xinh đẹp vang lên trong trẻo dẫn dắt chương trình,Trang phải công nhận là cô ta rất duyên dáng và thông minh,xử lý linh hoạt trong mọi tình huống,nói năng trôi chảy và tự nhiên,phong thái làm việc nghiêm túc và chuyên nghiệp,Trang rất thích những người như thế này,âu đã làm việc gì thì phải dồn hết tâm trí mà làm không được làm qua loa cho xong việc,đúng là tuổi trẻ tài cao Kết thúc chương trình,Trang còn được cô ấy bông đùa vài câu -Em biết chị có cửa hàng áo cưới đúng không?,vậy khi nào em lấy chồng chị nhớ khuyến mãi cho em vài bộ nha -Đừng nói vài bộ,vài chục bộ chị cũng sẵn sàng,miễn sao em nói tốt vài câu về “Vân Trang” của chị trên truyền hình là được -Chị nhớ đó nghen,cô ta cười tinh nghịch -Em cứ yên tâm,chị không thất hứa với ai bao giờ đâu Hai chị em cười chào nhau xong Trang ra về,chiều nay rảnh rỗi cô phải ở nhà ngủ bù cho mấy ngày qua mới được,nghĩ đến cái giường êm ấm cô nhanh chóng ra nhà xe Chẳng hiểu Trang với cái tên Văn đáng ghét kia có duyên gì mà cứ đụng độ nhau quài,lúc này cũng vậy vừa ra tới cửa Trang đã va vào hắn -Lại là cô à,hậu đậu qua đi Trang nuốt giận,không nói gì thêm,cô bước đi thật nhanh -Tưởng là gái quê,không ngờ cũng có chút tiếng tăm ấy nhỉ,thảo nào lại chê tiền của tôi Trang quay phắt lại,đến lúc này cô không nhịn được nữa,Trang tiến đến tát cho hắn một bạt tai -Anh ăn nói cho cẩn thận,nhìn anh thật chẳng ra dáng một giám đốc quyền uy gì cả,lần sau đừng để tôi gặp lại anh nếu không sẽ không đơn giản chỉ là cái tát này đâu -Hắn xoa xoa má,được thôi tôi sẽ chờ xem cô làm gì tôi.
|