Nếu Em Là Tuyết ! Anh Nguyện Là Mùa Đông
|
|
chap 20 (2) Sau khi gọi điện thoại cho cô Morelli giải quyết việc hồi chiều nó nhờ xong.Duy Phong tiến đến chiếc laptop apple ở bàn , gõ bàn phím một hồi rồi nhếch mép lên tạo thành một đường cong hoàn mĩ. Tuy nó không truy cứu nhưng anh không thể bỏ qua . dám cho anh một trận hú hồn , anh làm sao bỏ qua được.mà loại như Diệp Thiên Cầm nhất định sẽ còn gây chuyện với nó nữa.anh cần phải giải quyết triệt để. Tối hôm đó , cô Morelli đã ở lại với nó cả đêm… ****sáng hôm sau : -‘mình nghe nói hôm qua Queen đã đánh Lãnh Lệ Băng rất tàn ác luôn đó’ -‘ừ ! là nhị thiếu gia đến cứu đó’ -‘tội nghiệp quá’ -‘đáng đời !’ -‘mà chuyện này không trách Diệp Thiên Cầm được ,yêu là mù quáng mà’ -‘mình nghĩ Diệp Thiên Cầm và nhị thiếu gia nên quen nhau để trở thành một cặp hot teen’ ---…………. Hàng trăm cái miệng đồn nhau.. Lãnh Lệ Băng bị thương nên không đi học . Ở một góc khuất ở phía sau trường , hai cô gái đang khóc sướt mướt trước mặt một chàng trai.. Hai cô gái kia là Diệp Thiên Cầm là Diệp Khả Lan …còn chàng trai kia chỉ có thể là Ân Dương Duy Phong. -‘nhị thiếu gia , xin anh hãy buông tha cho Diệp gia , tôi xin thề sẽ không bao giờ đụng tới Lãnh Lệ Băng nữa đâu’ Diệp Thiên Cầm nhìn Duy Phong bằng ánh mắt đầy ắp nước mắt,hai khóe mi sưng mộng lên .chắc từ tối hôn qua cô ta đã khóc rất nhiều. -‘phải đó ! nhị thiếu gia , xin anh !’ Diệp Khả Lan cũng nước mắt không kém… -‘ngu ngốc’ đáp lại hai ánh mắt sưng mộng kia chỉ là hai từ lạnh lùng này.. -‘là tôi sai ! xin cậu đừng làm gì Diệp gia’..Diệp Thiên Cầm nấc từng tiếng.. Diệp Thiên Cầm thực sự quá ngu ngốc , đúng là cô lấy được sự thông cảm và ủng hộ của mọi người , nhưng có là gi đồi vời Duy Phong đâu.cô không hề biết một chút gì về Âu Dương Duy Phong.đằng sau gương mặt điển trai kia là một con người lạnh lùng sắc đá , sẽ không bao giờ nghe những lời nài nĩ muộn màng này đâu.càng không bao giờ nghĩ rằng vì cô yêu anh quá mà bỏ qua đâu.đối với anh , sai là phải gánh hình phạt. -‘muốn tôi tha cho Diệp gia ! được thôi , đáp ứng tôi hai điện kiện’. -‘trăm điều kiện cũng được thưa thiếu gia’ Diệp Thiên Cầm mừng như bắt được vàng. -‘thứ nhất : ra khỏi ARISTOCRARY , thứ hai : vào chiều ngày mai phải quỳ gồi trước trường xin lỗi Lãnh Lệ Băng’ ở điều kiện thứ 2 , anh cố tình nhấn rõ từng chữ… -‘thiếu…thiếu gia..’Diệp Thiên Cầm đứng họng.rời khỏi ARISTOCRARY sao ? tương lai cô nằm ở đây , nếu đi thì cô sẽ trôi về đâu đây ! ARISTOCRARY là trường quốc tế , học sinh tốt nghiệp từ trường này đậu đại học hơn 98% , cô làm sao có thể bỏ chứ ! nhưng nếu Diệp gia nguy khốn , cô cũng phải đi.đến lúc đó chẳng phải mất cả chì lẫn chài sao ! điều kiện này Diệp Thiên Cầm có thể chấp nhận .nhưng bắt cô quỳ gối , thực sự khó mà có thể , đối với một người cao quý như cô mà phải quỳ trước một Lãnh Lệ Băng quá đỗi bình thường kia.thì cô còn nhìn mặt ai.. -‘không đồng ý sao ?’ Duy Phong hắn giọng , tính bỏ đi -‘được ! tôi đồng ý’ Diệp Thiên Cầm nuốt nhục nhã vào lòng , chấp nhận.dù sao chuyện này cũng cô gây ra, cô không thể để gia đình luyên lụy.thà nhục nhã còn hơn để mình từ danh hiệu thiên kim đại tiểu thư rớt xuống làm con nhỏ nghèo nàn đầu đường xó chợ..so ra vẫn đỡ hơn. Anh quay bước bỏ đi , đáng nhẽ anh không có ý định tha cho Diệp gia , nhưng lại nhớ đến gương mặt quở trách của nó , tự nhiên trái tim sắt đá của anh chạy đâu mất tiêu.>.<
|
chap 21 : Từng tiết học trôi qua nhàm chán .bình thường có nó đi học thì thỉnh thoảng anh có việc làm ( liếc trộm nó) nhưng hôm nay nó không có ở đây , quay qua nhìn chỉ là bàn ghế trống.còn lại chỉ là hình ảnh nó chăm chú nghe giảng trong mắt anh. Đâu ra hình ảnh của nó lại chạy đến đầu anh.không biết giờ này nó đang làm gì ? nó uống thuốc chưa ? hay lại ngang ngạnh đòi đi chơi ? không biết nó có nghĩ đến anh không ? có muốn được gặp anh không ?....những suy nghĩ ngớ ngẫn kia cứ đuổi theo anh.anh không cách nào phân bua nó đi được cả. Anh nhìn đồng hồ , còn tận hai giờ đồng hồ nữa mới tan tiết chiều .thời gian sao mà dài vậy chứ ! >.< bây giờ anh chỉ muốn nghe tiếng RENG hết tiết chiều rồi chạy đến gặp nó thôi…. Chợt khững lại.anh tự hỏi tại sao lại lo lắng nó vậy chứ.đây là tình trạng hiện tượng gì.. Dù gì Duy Khánh cũng nhờ anh lo cho nó , chắc là vậy..anh đinh ninh.. Reng !! đợi mãi bảo vệ mới nhấn chuông..anh nhanh chóng tiến ra bãi giữ xe rồi lái đi đến bệnh viện.. ở trường này , học sinh lớp 12 mới có thể lái xe riêng đi học.nhưng ai dám ngăn anh >.< Anh biết tỏng thế nào nó cũng đòi đi chơi , nên hôm nay anh lái con Porsche Panamera phiên bản facelift đến , con xe đen bóng loáng đổ trước bệnh viện. Anh nhìn vào ghế kế bên , một bó hoa đang đặt ở đó .anh do dự không biết có nên đưa nó không.nghĩ rồi anh vẫn cầm lên , sải bước vào bệnh viện. Nó đã ra khỏi phòng hồi sức , chuyển qua phòng đặc biệt. -‘cô phải về sao ạ ?’ nó nũng nịu. -‘ừ ! cô phải về’ cô Morellu vuốt tóc nó. -‘hic ! không muốn cô về đâu’ nó tựa đầu vào lòng cô Morelli nhõng nhẽo. -‘ngoan ! cô sẽ trở lại thăm cháu.’ -‘vâng’ nó để cô Morelli về , dù gì cô cũng mệt rồi. Anh ở ngoài cửa đã nghe hết những lời nói đó , khóe môi bất giác mĩm cười.thì ra đằng sau lớp lạnh lùng kia là một tính cách ấu trĩ trẻ con này.. Đợi khi bóng cô Morelli mất hút , anh mới mở cửa bước vào. -‘hoa hồng’ mắt nó sáng rực lên-‘còn có cả Lavender nữa kìa’.. -‘cái này không dành cho cậu’ anh ngại ngùng. -‘vậy thì dành cho ai ?’ nó rũ mắt xuống. Anh không nói gì, chìa bó hoa ra trước mắt nó , mắt nhìn ra xa xăm lơ đễnh. Nó như hiểu ý , đón nhận bó hoa từ tay anh , ôm vào lòng ngửi lấy ngửi để. Bó hoa sử dụng hai loại hoa .bên trong là 20 hoa hồng đỏ được xếp thành hình trái tim , bên ngoài là những bông hoa lavender màu tím bao lấy 20 hoa hồng đỏ kia.Màu tím của lavender hòa quyện cùng màu đỏ của hoa hồng. -’20 bông sao ?’ nó chớp chớp mắt nhìn anh. -‘ừ ! có gì à ?’ -’20 bông có ý nghĩa là anh yêu em bằng cả trái tim đó nha’ nó ngại ngùng nói. Trong phút chốc , anh cũng đỏ mặt. ---- -‘Cô bó cho tôi một bó , sử dụng hoa hồng và oải hương thôi, hoa hồng bên trong và oải hương bên ngoài’ Duy Phong nói với cô bán hoa. -‘tặng cho bạn gái hả ?’ cô bán hoa hỏi . -‘ừ’ anh đáp gọn.nó không phải con gái chẳng nhẽ con trai >.< ---------- Giờ nhớ lại , anh mới biết mình hiểu sai ý của cô bán hoa. -‘cái này không phải tôi bó , làm sao tôi biết’ anh phân bua. Nó không nói gì , đặt bó hoa sang một bên rồi mĩm cười nhìn anh. -‘đi chơi nha’ -‘vết thương’ -‘bác sĩ nói tôi có thể đi chơi , miễn đừng cử động mạnh và chạy nhảy là được.’ nó hí ha hí hửng nói. -‘ừ ! chuẩn bị đi , tôi đợi ngoài cửa.’ -‘cảm ơn ! cậu tốt đó nha’. ***** -‘xong rồi’ nó bước ra. Nó mặc chiếc váy quây màu tím dài gần tới đầu gối , chiếc áo khoác ngoài cũng màu tím , đôi boot cũng màu tím , đến cái nón đội đầu cũng màu tím.. Anh liếc một phát từ đầu đến chân : -‘tông màu nhỉ ?’ -tôi muốn đến nơi này’ Anh không nói gì , cùng nó đi ra xe.thực ra anh cũng mặc áo màu tím .áo thun cổ tim màu tím lợt và quần bò ..trông rất nam tính ( thay đồ trên xe , chứ đi chơi mà mặc đồ học sinh kì chết >.<) Xe chuyển bánh , Duy Phong tài xế chạy theo sự hướng dẫn của nó. Duy Phong lái xe , lâu lâu quay sang chú ý nghe nói chỉ đường. Tim anh bỗng thắt lại , con đường này ! con đường quen thuộc đầy ắp kỉ niệm này …con đường đến ngọn đồi lavender.. Anh quay qua nhìn cô , ánh mắt có phần nào đó hơi buồn.. Tới nơi , nó mở cửa xuống xe . dang hai tay hít thở một hơi. -‘ủa ? đó không phải là violin và guitar sao ?’ ánh mắt nó hướng về băng ghế sau. -‘ừ !’ -‘cậu chu đáo thiệt nha !’ nói rồi nó mở cửa ra , lôi hai cây đàn ra. -‘để tôi ôm cho , vết thương cô không cho phép đâu’ Nó trề môi đáng yêu : -‘khinh tôi quá ! guitar nhẹ hều’ nói thì nói vậy , nhưng nó vẫn nghe lời anh , chỉ ôm cây violin .để anh ôm cây guitar.
|
chap 21 (1) : Lên tới cánh đồng lavender nằm trên ngọn đồi , nó quăng luôn cây violin cho anh chạy lại vuốt ve những bông hoa lavender . -‘đừng có chạy’ anh nhắc nhở. -‘biết rồi’ nó nheo mắt nhìn anh , giảm tốc độ >.<… Lệ Băng hòa mình vào những bông hoa , hương hoa cuộn mình trong gió.Màu tím của nó hòa vào màu tím của cánh đồng hoa… Anh nhìn nó , khóe môi nở nụ cười .trong cõi lòng chết lạnh kia len lõi sự ấm áp. Anh cũng không hiểu sao hình ảnh quá khứ không hiện về như những lần trước nữa.. -‘tôi biết rất ít về guitar , tôi đánh violin nhé’ nó hỏi anh. -‘tùy !’ -‘tôi là nữ vương piano , công chúa của violin đó nha’ Anh không nói gì , im lặng đưa violin cho nó. -‘tôi sẽ tặng anh một khúc’ Nó bắt đầu đưa violin lên , từng ngón tay nhẹ nhàng thanh thoát , tiếng đàn cất lên réo rắt . Âm hưởng của bản River Flow In You vang lên , tiếng violin sao mà thiết tha , da diết đến vậy. lên cao rồi xuống thấp ..réo rắt ..réo rắt từng hồi đi vào cõi lòng người nghe. Duy Phong ngây ngất với bản nhạc tuyệt vời này. Một làn gió thoảng nhẹ qua , mái tóc của nó phất phơ trong gió .chiếc váy tím hòa vào những bông hoa lavender dưới chân.đôi mắt nhắm nghiền lại , bàn tay thanh thoát tạo nên những cung bậc cảm xúc trong lòng người nghe.một giai điệu cuộc sống thực thụ. Tiếng đàn nhỏ dần và kết thúc -‘không tệ chứ’ Anh không nói gì , đầu óc vẫn chưa thoát khỏi tiếng đàn.dường như anh vẫn nghe đâu đây dư ba của tiếng đàn.. -‘tôi nói tôi là công chúa của violin rồi mà’ nó mỉm cười nhìn anh… -‘không tệ’ cuối cùng anh cũng lên tiếng. Anh tiến gần đến những bông hoa.hái một bó lavender to tặng cho nó.nó ngại ngùng rồi cũng đón lấy : -‘quà của thính giả sao ?’ nó hỏi anh , đôi mắt chăm chú nhìn vào những đóa hoa tím… -‘ừ’ -‘tới anh đó !’ Anh ngồi xuống đất , nó cũng ngồi xuống kế bên.. Tiếng guitar cất lên , bàn tay điêu luyện của anh như lướt trên từng dây đàn.từng âm thanh trầm bổng của dây guitar được anh biến hóa thanh thoát.. Bản Kiss The Rain … Từng âm thanh như muốn khắc vào lòng người nghe một nỗi buồn man mác… Tiếng đàn nhỏ dần và kết thúc… -‘anh đàn hay lắm !’ nó nhìn anh.bản nhạc trôi qua để lại trong lòng nó một cảm giác xao xuyến khó tả.. Anh im lặng trầm tư , đây là lần đầu tiên anh đàn cho người khác nghe , lại là nó.duyên phận là như thế này sao.. -‘cùng hòa âm nhé !’ nó nhìn anh.. -‘ừ !’ -‘bản Safe And Sound nhé’ Anh im lặng , tiếp tục đưa những ngón tay lên cây đàn , đánh giai điệu đầu của bản nhạc .sau đó tiếng violin cũng reo rắt cất lên .tạo thành một bản nhạc hoàn hảo.. Tiếng violin du dương réo rắt.. Tiếng guitar trầm bỗng sống động… Hai âm thanh này hòa quyện vào nhau vang vọng khắp cánh đồng hoa… Những cánh hoa lavender nhè nhẹ lung lay trong gió như cảm thụ âm thanh này.. Dưới ánh hoàng hồn mờ nhạt , tiếng đàn nhỏ dần..nhỏ dần và rơi vào im lặng..chỉ còn tiếng gió mân mang trên những bông hoa lavender…
(tg : chap này thực sự rất khó khăn với Rose! mấy bản nhạc trên Rose nghe đi nghe lại mấy chục lần , nó thực sự quá hay ..đến mức Rose không biết dùng từ gì để miêu tả nữa .vậy nên Rose quyết định viết theo cảm nhận của mình ^^ có gì m.n thông cảm)
|
chap 21 (2) Ánh mặt trời dần dần chìm về phía tây , mang theo những vệt nắng xót lại của một ngày dài… -‘về’ -‘hỗng muốn về’ nó nheo mắt… -‘không thì lần sau khỏi đi.’ -‘hừ !’Nó khịt khịt mũi, rồi đứng lên ôm bó hoa và cây violin . -‘ôm bó hoa được rồi ! cây violin đưa tôi’ -‘không cần tôi ,tôi có thể…’ nó chưa nói hết câu đã thấy hắn đứng sát mình , đôi mắt hổ phách đầy mị lực như nhìn thấu hết mọi ngóc ngách trái tim của con người.mùi lavender nhè nhẹ đầy lôi cuốn mang vẻ nam tính chứ không thơm nồng như những bông hoa kia.khóe môi bất giác nhếch lên tạo thành một đường cong tuyệt đẹp.cánh môi kia di chuyển lại gần gương mặt nó , đôi mắt kia càng gần càng phát ra mị lực hớp hồn người. Lệ Băng ngẩn người ra , nó nhìn vào đôi mắt của anh , thực sự đây là một tuyệt tác của tự nhiên .đôi mắt lôi cuốn , không quá mạnh mẽ ,không quá ôn nhu.ranh giới đó tạo nên sự lôi cuốn khó cưỡng… Cánh môi kia chợt lệch qua một bên về phía tai nó , thủ thỉ : -‘để tôi’ lời nói tựa như một cơn gió , nhè nhẹ mang theo hơi thở của anh phả vào da thịt nó. Bàn tay nó vô thức buông cây violin ra , dường như sức lực của nó đều bị đôi mắt kia hút hết luôn rồi.cả nhịp thở của nó dường như cũng muốn đi theo anh luôn thì phải. Không để anh tiếp tục mê hoặc .Lấy lại bình tĩnh , nó quay sang hướng khác , gương mặt đỏ ửng lên. -‘mùi lavender trên cơ thể anh thơm thiệc nha ! chắc kiếp trước anh là một bông hoa Lavender ! lẽ ra anh phải đặt tên là Lavender mới đúng nha’ nó bất giác phăng sảng ..nói xong nó mới suy nghĩ .. “mình nói gì vậy trời”..nhưng dường như anh không quan tâm.. Một làn gió nhẹ phớt qua , anh quay đi..để lại trong mắt nó là bóng dáng cao ráo cùng với đôi vai rộng và tấm lưng vững chắc , dáng vẻ thật khiến con người ta có cảm giác an toàn và được bảo vệ khi ở bên cạnh. Anh thấy nó đứng ngẩn ngơ đó , quay lưng lại nhấn mạnh : -‘về’ từng tia nắng nhạt phủ trên gương mặt đẹp trai của anh , thật khiến người ta nảy sinh cảm giác mộng mị giữa ban ngày .. Nó đỏ mặt , im lặng bước theo anh.lâu lâu lén nhìn cái dáng người tráng kiện của anh.thực sự rất đẹp… So với tuổi 17 mà có được dáng vẻ này thực sự không nhiều đâu nha.chiều cao 1m85.. **** bệnh viện : -‘nghĩ nơi đi , chiều ngày mai có việc phải ra ngoài’ sau khi cho nó ăn tối xong , anh đưa nó về phòng. -‘cậu suốt ngày bắt tôi ăn với ngủ , lên hai cân rồi , 45kg rồi đấy’ -‘phải lên 5kg nữa’ -‘cô Morelli tối nay không tới , tôi không muốn ở bệnh viện với giúp việc đâu’. -‘nói thừa ! ngủ đi’ anh quay đi -‘cậu đưa tôi về nhà cậu nha , tôi ghét mùi thuốc , ghét màu trắng của bệnh viện lắm !’ nó níu cánh tay anh lại… Anh đưa mắt nhận xét nó… Dường như Lãnh Lệ Băng trên lớp mà anh từng ngắm mỗi ngày với Lãnh Lệ Băng trước mặt anh bây giờ hoàn toàn là hai người khác nhau.cũng cùng là một ánh mắt , nhưng đôi mắt của Lãnh Lệ Băng kia như một tảng băng xanh..chỉ có lạnh lùng , trắc ẩn và phớt lờ tất cả mọi thứ mình cho là không cần thiết , kể cả nổi sợ hãi.còn Lãnh Lệ Băng này ..đôi mắt không phải là tảng băng mà là biển , biển êm dịu nhẹ nhàng và dạt dào tình yêu thương .nhưng cũng dễ tổn thương biết mấy… -‘bây giờ đã là 9h rồi , ngủ đi’ anh rời khỏi đôi mắt nó , ra lệnh… Nó nhìn anh rưng rưng , thực sự nó ghét bệnh viện . nơi này chỉ có màu trắng ..màu trắng của bi thương , mất mác.. -‘sáng mai tôi hứa sẽ ngoan ngoãn trở lại đây , dù gì bác sĩ cũng nói tôi sắp được xuất viện rồi mà , được không ?’ ánh mắt nó lại càng lộ rõ sự sợ hãi , ai oán ..thực sự khiến người nhìn không khỏi động lòng. Một lần nữa , ánh mắt của anh lại đặt trên người nó , đánh giá.. Lãnh Lệ Băng thực sự biết dùng đến nghệ thuật mê hoặc của đôi mắt shaphire kia.trên lớp thì dùng nó để phủ một lớp băng dày nghìn năm lên người.bây giờ lại biểu lộ sự sợ hãi ..thiệc làm người ta không kìm được lòng.. -‘thôi được rồi’ anh thở dài , cuối cùng cũng không qua được nó.. Nó mĩm cười nhìn anh.đôi mắt kia sáng lên ánh sáng lung linh êm dịu… Nó tụt xuống giường , tay với lấy bó hoa bước theo anh : -‘mang hoa làm gì vậy ?’ -‘thích’ Anh cũng không muốn hỏi gì thêm , liếc nhìn xuống bó hoa rồi nhìn lên gương mặt nó , nhìn nó vô tư không suy xét bó hoa như vậy .anh vừa cảm thấy buồn buồn vừa cảm thấy vui vui .chắc chỉ có trời mới biết ý nghĩa bó hoa kia là gì.. Hoa hồng nằm trong , hoa oải hương nằm ngoài nghĩa là bảo vệ…dù chuyện gì đi nữa thì oải hương sẽ mãi mãi che chở và bảo vệ cho hoa hồng.ngoài ra , oải hương còn có nghĩa là sự đợi chờ và chung thủy. anh không hiểu sao lại kêu cô bán hoa bó bó hoa kiểu như thế.. ( bon chen tí nha : ^^ thứ hai sau là Rose nhập học rồi ^^ (lớp 10 rồi nha) nên việc sáng tác có thể chậm hơn một chút.mặc dù cốt truyện đã nằm sẵn trong đầu Rose , nhưng việc lựa chọn ngôn từ thích hợp cũng cần thời gian lắm.nhưng Rose luôn cố gắng hoàn thành trong thời gian sớm nhất , tks m.n nh` nghenz ^^
|
chap 22 : :\ Còn khoảng chưa tới 20 ngày nữa là đến giáng sinh, khắp các nẻo phố bắt đầu trưng bán những cây thông , những bộ đồ ông già noel xinh xắn của trẻ em..tất cả như nô nức chờ đợi ngày lễ này… Đưa đôi mắt liếc xung quanh . nó mệt mỏi với từng mảng kí ức Lệ Băng đưa mắt nhìn kim xăng , bình xăng full -‘đưa tơi đi hóng gió một tí rồi về được không ?’ nó đề nghị -‘rảnh xăng’ -‘bình xăng đầy’ nó đã sớm dự tính rồi mà.. Anh im lặng rẽ sang một hướng khác Nó lấy tay nhấn nút hạ cửa kính rồi tựa đầu vào thành cửa , để gió lùa vào se lạnh… -‘đóng vào đi ! lạnh’ Nó im lặng không nói gì , mắt vẫn cứ đăm chiêu cảnh vật hai bên đường.. Anh liếc về phía nó đang nhìn , có vẻ anh hiểu ý nó nên im lặng.. Xe rẽ ra một bờ sông.. Nó thắc mắc nhìn anh như muốn hỏi tại sao lại đến đây ? nhưng lại thôi.quay ra mở cửa bước xuống xe.. Khác với thành phố hoa lệ ồn ào tràn ngập ánh đèn đường kia , con sông này lại hiền hòa và êm đền chảy.mặc dù hơi tối nhưng không gian xung quanh thật yên tĩnh. Nó bước ra tới tay vịn lang cang , nhìn lên bầu trời đen mịt chỉ thấy vài ngôi sao lấp lánh lúc có lúc không.từng cơn gió từ sông thổi vào mang theo hơi nước lạnh tiến vào đất liền. -‘người ta nói khi buồn thì đến một nơi hét và khóc thật lớn’ anh tiến lại gần nó. -‘vậy sao ? kể từ năm tôi 7 tuổi tôi đã hứa với lòng không bao giờ khóc nữa rồi’nói cười nhạt .khóc ư ? nó không cho phép nó khóc ! từ năm 7 tuổi , nó đã nhận thức được những gì xung quanh nó.không còn trẻ con như trước đó đâu..và cũng từ đó tới giờ.nó chưa bao giờ khóc nữa. Anh không nói gì , nhìn ra con sông êm đềm kia… -‘một đứa bé 6 tuổi về dự tang lễ bác mình.vừa bước vào tới đầu cổng thì bị mọi ánh mắt đổ về mình như một sinh vật lạ..tiến vào sâu trong tang lễ.đặt xong một bông hồng trắng trên di ảnh thì bị chính bà ngoại mình hất ra , vứt bông hoa xuống đất , đạp nát từng cánh hoa… -‘mày còn có mặt mũi đến đây sao ? mày sinh ra chính là tai họa..mày hại ba mày chết , mẹ mày chết đủ rồi , đến bác mày mày cũng không tha à ? mày đáng bị nguyền rủa…biến khỏi mắt tao và đi chết đi’ bà ngoại của đứa bá rống lên từng câu từng chữ. -‘ngoại ơi , sinh nhật con không có tội đâu ngoại ! đêm qua là sinh nhật con mà’ cô bé òa khóc nức nở. -‘phải rồi ! phải rồi ! nhờ sinh nhật mày mà hết con gái tao giờ tới con trai tao chết ! đúng là đồ máu bùn cặn bã của nhà Waston’ giọng bà ta đầy khinh bỉ sỉ vả vào mặt cô bé.. -‘không phải ! con không phải máu bùn ! nhà Waston không máu bùn ! con là con của mẹ Anne !’ -‘trên người mày chảy dòng máu của nhà Waston ,dòng máu bùn nhơ bẩn.mái tóc đen dơ bẩn của ba mày..tao hận không thể cho cái thứ đó biến khỏi thế giới này’ Cô bé sợ hãi ôm gương mặt khóc nức nở chạy ra khỏi đám tang…. …… -‘tiểu thư ? người làm gì vậy ? sao lại đổ mực lên đầu thế này’ giọng cô giúp việc vang lên…. -‘bà ngoại ta nói ghét tóc đen , ta muốn nhuộm tóc thành màu vàng nâu giống mẹ ta , vậy thì bà ngoại ta sẽ không ghét ta nữa’ cô bé trả lời , giọng nói run rung -‘tiểu thư của tôi !’ cô giúp việc ôm bé gái khóc nức nở…. Vào những năm sinh nhật của cô bé , nó luôn nhận được những món quà đắt tiền từ ông nội và các bạn hợp tác của ông , nhưng đối với nó thật vô giá trị……nó chỉ cần cái gọi là quan tâm chứ không phải quăng cho đống quà rồi không thèm nhìn nó. Từ năm 7 tuổi ,sinh nhật cô bé không hề tổ chức …dần dần..mọi người đều quên mất ngày sinh của cô.. Mỗi dịp sinh nhật đó , cô bé đều đi thăm mộ mẹ.đợi khi mọi người về hết , cô bé mới chạy đến bên mộ mẹ cắm hoa..kể cho mẹ nghe rất nhiều chuyện ..nhưng cô không khóc..’ Nó tường thuật những mảng kí ức đáng sợ kia mà không biết nó đã khóc từ bao giờ….nó chỉ cảm thấy cay cay nơi khóe mắt. Duy Phong tiến lại gần nó , anh ôm nó vào lòng.nó dựa vào lòng anh , nước mắt lại ứa ra nhiều hơn cho tới khi nấc nghẹn thành tiếng..anh quàng tay vuốt lấy mái tóc nó.như muốn xoa dịu phần nào… Anh nhìn cô gái nhỏ nhắn đang khóc trong lòng mình mà thấy chua chát….nó lạnh lùng tạo vỏ bọc cũng đúng..cuộc sống như vậy không biến thành ác quỷ là may rồi.. Anh vuốt nhẹ mái tóc nó , nó khóc nức nở trong lòng anh… Không hiểu sao cái vẻ im lặng của anh lại tạo cho nó sự an toàn như vậy..tựa vào lòng anh nó có cảm giác được bảo vệ , chở che..nên yên tâm khóc một trận như bão .. *** Trời đã khuya..Chiếc xe rẻ vào phía biệt thự nhà Âu Dương.nó do mệt quá nên đã ngủ thiếp đi trên xe .đôi hàng mi vẫn còn ướt lệ… Từ phía cửa lớn , ông quản gia bước ra mở cổng : -‘nhị thiếu gia đã về’ ông hơi cuối người , giọng nghim nghị. Anh không đáp lại . Nhìn nó ngủ như vậy anh thực không muốn đánh thức nó dậy.thế là anh quyết định sẽ bế nó vào nhà.. Anh mở cửa xe rồi bế sốc nó lên , nó yên ổn ngủ trong vòng tay anh. -‘đừng nói chuyện này cho mẹ tôi hay bất cứ ai biết !’ anh nói với quản gia . -‘vâng’ ông quản gia không thắc mắc mà đáp gọn. Rồi anh bế nó lên cầu thang , giờ này mọi người đã ngủ hết nên không ai thấy anh bế nó.. tiến vào phòng rồi đặt nó lên giường ( biệt thự nhà này dư phòng khá nhiều)anh giúp nó cởi đôi boot ra , kéo chăn cho nó.anh nhìn nó lắc đầu .chắc có lẽ mệt quá nên bị bế lên vậy cũng không biết.. -‘mẹ ơi ! mẹ cho tuyết từ thiên đường rơi xuống phải không ? sao mẹ không ở với con’ nó mớ trong lúc ngủ.đôi tay run lên.một giọt nước mắt lại chảy dài xuống khuôn mặt.. Anh bất giác nắm lấy bàn tay đang run lên kia , đặt vào lòng và hôn lên trán nó.thì thầm vào tai nó : -‘ngủ ngon’ rồi ra ngoài… q
|