Nàng Phóng Viên Siêu Quậy
|
|
"Còn ba phút bốn bảy giây" Bên trong tai nghe tàn nhẫn phát ra lời nhắc nhở. Albert muốn sống, muốn an toàn chuồn khỏi đây nha! Đám fan quá khích này sắp nhảy lên khán đài tới nơi rồi. Bảo vệ sắp không trụ nổi nữa... Toi đời hotboy mất...! "Mở loa mức to nhất" ra lệnh cho đám nhân viên như thật ý! Mà nó định làm gì vậy nhỉ? "Michael, biến vào đưa micro cho tôi" - Làm gì?_ thông qua cái bộ đàm nhỏ xíu, Albert nêu thắc mắc của mình. "Hỏi nhiều." Nó chẳng thèm trả lời, cứ thế ra lệnh tiếp cho Albert. Nhưng mà anh chàng Albert tội nghiệp không chống đối được gì mà vẫn phải ngoan ngoãn lủi vào trong cánh gà đưa micro cho nó. Fan thấy anh ta đi mất thì gào rú ầm ĩ kêu ở lại, nguyên một ngôi trường chuẩn bị nổ tung. Đội bảo vệ cuối cùng được đem ra. Tất cả nhân viên an ninh hiện tại đều đã tập trung hết ở đây nhưng tình hình vẫn không mấy khả quan. Albert an toàn chui vào trong cánh gà, khẽ vuốt mồ hôi trên trán. Trời thì lạnh mà mồ hôi vẫn túa ra được chứng tỏ bên ngoài khủng khiếp như thế nào rồi. Lần đầu tiên Albert gặp cảnh fan quá khích tới mức này, lòng vẫn không thôi ớn da gà. Suýt nữa làm mồi cho cá ăn. - Đưa đây, Michael! Chưa kịp định thần, một giọng nói lạnh lùng phát ra ngay sau lưng, cùng với cái đập bốp vào vai khiến Albert giật nảy mình, phản xạ quay người lại giơ cho tên đó một quả đấm vào mặt vì tội dám vô lễ với mình, chả cần biết là tên nào. Nhưng cú đánh đó không trúng vì người đó đã ngửa đầu ra né được. - Làm gì tôi? Giọng nói từ Bắc Cực ấy lại lần nữa mở ra. Albert nhìn thấy khuôn mặt đó, lập tức khoá hết hoạt động lại, cứng đơ như tượng. Trời... Là Hân Hân... Nó bực rồi kìa... Quả này Albert có bị bầm dập không ta? Albert tự chửi mình ngu. Tự dưng làm mấy cái trò mèo để tự hại mình. - Hơ hơ đâu dám_ Albert lạnh sống lưng, lẩm bẩm cầu nguyện, mong rằng mình còn nguyên vẹn cho tới hết buổi hôm nay. Nó không chấp nhặt làm gì, chẳng chút khách sáo nào giật micro từ tay Albert một cách nhanh chóng. Đưa micro sát miệng, nó rít lên hai từ mà cả tất cả đều như hoá băng. Mấy cái sự ồn ào làm nó mất đi tính kiên nhẫn của mình. - CÂM HẾT!!! Tiếng vang từ loa phát ra rất lớn, cứ như tra tấn vào lỗ tai. Đám người đang kích động kia mặc dù rất tức giận vì bị phá hoại nhưng vì âm vực tử thần đó có thể ra xử họ bất cứ lúc nào nên đành im lặng, tay bấu bấu, lòng mang chút sợ hãi. Một phút sau khi mọi thứ đã về quy củ, khuôn mặt nó mới bắt đầu dãn ra đôi chút, nhưng không quên đưa những tia sắc lạnh vào người Albert - đầu sỏ gây tai hoạ - khiến anh chàng không khỏi rùng mình vài lần. Xin thề có chúa, từ nay nếu có cái gì gây ồn ào thì nhất quyết anh sẽ tránh nó đi bằng mọi giá! Chứ không thì ngay chính anh cũng bị tra tấn tinh thần theo mất.
Ờ mà có cái gì là lạ ở đây... Mặt Albert chợt cau có. Sao anh phải nghe lời nó nhỉ??? Grừ, Albert này đâu phải tên dễ xỏ mũi dắt đi như vậy. Nhất định phải phản lại! Anh là người rất thông minh (chưa chắc), trình độ học vấn cực cao, hơn nữa lại vô cùng đẹp trai, hát hay, nhà giàu và rất có thế lực (sự thực anh còn mang vẻ tự sướng trình độ vô đối) Tại sao lại phải khúm núm run rẩy trước "bà cô" tính cách già trước tuổi này chứ! Never!
Nhưng... - Này, H..ân... Hân, cô làm ơn... Đừng nhìn tôi với con... Con mắt đó được không... Tóc gáy tôi dựng hết lên rồi. Dù không muốn nhưng Albert bắt buộc phải thừa nhận... Nó có khả năng giết chết anh bằng ánh mắt!
Sao tự nhiên Albert thấy mình tội nghiệp ghê... Haiz, đúng là khổ mà... - Michael, ra ngoài đi_ nó nhàn nhạt cắt đứt suy nghĩ của anh chàng. Albert liếc xéo nó. Ở đây là trường học, không được gọi là Michael chứ! Albert chưa muốn mình bị tóm sớm với lí do là phát hiện thân phận điệp viên FBI kèm thiếu gia độc nhất của FBI rồi đâu. - Tại sao tôi phải ra đó?_ Albert nhướn mày chống đối, dù biết sẽ thua nhưng ít nhất cũng lấy chút thể diện cuối cùng_ Đám fan đó đáng sợ lắm! Tôi muốn trốn trong này a! Nó trừng mắt. Tên Michael gan cùng trời này dám không nghe lời? Thân hình thư sinh ẻo lả của cậu ta rất dễ dàng bị nó đạp một phát văng ra sân khấu, hình tượng hoàn toàn sụp đổ. Nó chứng thực, điều gì nó muốn, không ai có thể phản lại. - Ok ok, ra thì... Giọng nói bất mãn đột nhiên ngừng lại. Ánh nhìn của Albert cũng loé lên tia kì quái. Khi anh quay đầu qua bên kia sân khấu có cái gì đó rất đáng ngờ thoáng vụt qua.
|
Rốt cuộc đó là cái gì? Đầu óc Albert ngưng lại vài giây tập trung cao độ, sau đó nở nụ cười bí hiểm. Hành động rồi... Nó thấy Albert cứ như đang thấy điều gì đó thú vị lắm, nhất thời khó hiểu nhưng cũng không thắc mắc, chỉ lạnh lùng ném cho anh chàng hai từ: - Ra ngoài! - Ờ rồi rồi làm gì khiếp thế! Albert trở lại dáng vẻ tưng tửng, bĩu môi nhìn nó rồi nhanh nhảu ra ngoài. Bên trong cánh gà còn mỗi nó và mấy chuyên viên phụ trách. Lúc này cơ mặt đó mới khẽ giãn ra, nhưng sau đó chân mày nhíu lại ngay lập tức. Lúc nãy... Nó cũng nhìn thấy một thứ kì lạ. Có lẽ cần phải đi tìm hiểu. Tuy nhiên đi được mấy bước thì nó nghe được giọng của Windy hớt hải đằng sau: - Hân Hân, đi tập trung đi! Ta tìm mi nãy giờ nè! Nó gật đầu miễn cưỡng. Việc này đành để sau vậy. ... - Cà phê không?_ Windy cười tươi đưa tách cho nó. - Không đường?_ miệng nó khẽ nhấm, không thấy có chút ngọt nào thì mới hài lòng, thuận miện khen một câu_ Khá ngon. - Hì. Tất nhiên! Ta pha mà lại!_ Windy tự mãn, nhưng đột nhiên ngừng lại, đôi mắt chiếu thẳng vào tay nó_ Ta thắc mắc, sao hai ba hôm nay mi giở chứng đeo găng tay suốt vậy? Mà còn cầm tay trái..._ ngừng một tí, cô tỏ rõ sự nghi ngờ_ Ta nhớ rõ ràng mi vốn thuận tay phải! Tay mi làm sao hả? - Sao là sao. Chẳng sao hết! Khuôn mặt nó phảng phất nét bối rối, rồi nhanh chóng bị giấu đi bởi vẻ lạnh lùng. Làm sao nó nói mình đang bị thương được. Thể nào cũng bị cô tra hỏi tới mụ mị đầu óc mất. - Thế sao cầm cốc tay trái?_ Windy vẫn chưa thôi ngờ vực, định cầm bàn tay phải đó lên... - Lắm chuyện_ nó cáu gắt lên che đi sự giật thót trong lòng của mình, chuyển cốc sang bên tay phải_ Ta thích cầm tay trái thôi, được chưa? - Ơ... Ta xin lỗi. Chỉ là... Windy thấy nó bực, nghĩ mình có lỗi nên cúi đầu ăn năn, hai tay vo vo đầy bức bối, khuôn mặt buồn buồn trông thật tội nghiệp. Ít khi nó tức như vậy. Cô chỉ lo lắng cho nó thôi mà... Dường như cảm nhận mình đã hơi quá, khẽ hít một hơi dài bình ổn lại tâm trạng, nó đặt tay lên vai Windy, nhẹ giọng an ủi: - Ta cũng có phần quá đáng. Thông cảm cho ta... - Không sao, không sao! Tại ta lắm điều thôi_ Windy lắc lắc đầu, thoáng chốc lấy lại sự vui vẻ_ Hôm nay là ngày quan trọng nha, đừng để mấy chuyện này làm mất hứng! - Ừ. Nó cũng cố gắng làm ra khuôn mặt được cho rằng đã vô cùng thoải mái nhất, tuy rằng vẻ đẹp tựa băng tuyết đó chưa thể ngăn hàn khí phát ra. Chạm tới thế giới bên ngoài, cái mặt nạ đó không bao giờ được cởi bỏ, như một diễn viên hài, họ luôn phải tươi cười cho dù có chuyện gì đang tồn tại. Chỉ khác rằng, cách nó sử dụng hoàn toàn ngược lại. Windy ranh mãnh giật cốc cà phê từ tay nó, nhanh chóng túm lấy bàn tay phải định lôi đi. - Hân Hân, đi tìm hai tên kia đi. Lúc nãy còn đi cùng chúng ta thế mà lại chạy đâu mất rồi! Tức ghê! Cơn đau từ tay truyền lên tới tận đầu khiến da mặt nó có chút tái lại, thần sắc mất tự nhiên. Windy mải ngó về đằng trước nên rất may không phát hiện ra. Tự thấy không ổn, theo bản năng nó giật phắt tay của mình khỏi Windy. - Mi đi trước đi. Ta có chút việc. Nói rồi nó nhanh chóng xoay người đi về hướng ngược lại, bước chân khá gấp gáp. Nó bỏ lại một khuôn mặt mang ngập tràn sự thất vọng, ánh mắt tỏ rõ sự buồn bã. "Hôm nay Hân Hân thật khác lạ..." Windy có thể dễ dàng nhận ra sự thay đổi đó. Nhưng rồi cô cũng nén vào. Có lẽ cô không nên quá xen vào, nếu nó không muốn trả lời thì có bắt ép cũng chẳng bao giờ được đáp án như ý. Lúc nào cũng vậy... Bỏ đi. Coi như lúc nãy chưa có gì xảy ra. Nghĩ đoạn, Windy cũng rời khỏi khu vực buffet, tâm trạng cô cũng mất đi hứng thú ăn, mặc dù có cho gì vào bụng cũng nhạt nhẽo hết sức. Thật đúng là chả ra gì mà! Windy thở dài cất bước, không để ý rằng trên tay mình đã xuất hiện một vệt máu nhỏ... ... "Chương trình buổi sáng hôm nay sẽ là phần thi đấu tài năng giữa các đại diện của năm trường! Phần bốc thăm đã rõ. Đầu tiên sẽ là Mia School, tiếp theo là Star School, K&Q School, Kathy School, cuối cùng là SW School, trường đã nhiều năm liên tiếp giữ ngôi vị quán quân! Mong mọi người cho một tràng vỗ tay!" Giọng của Albert vang vọng trên sân khấu. Phía dưới cổ vũ rào rào, nhưng không còn xảy ra hiện tượng quá khích như lúc nãy nữa. Điều đó không làm cho người nào đó tinh thần dịu bớt đi mà còn loé lên tia nghi ngờ. "Sau đây là phần chúng ta mong đợi nhất
#110 | Tác giả : Nhung_kut3_tiara - kenhtruyen.com
Albert nháy mắt cười rạng rỡ lộ ra chiếc răng khểnh khiến nữ sinh tim muốn văng ra "Xin đón chào đại diện của Mia School, David John! Chắc tất cả các cô gái xinh đẹp ở đây đều biết, David là nam diễn viên kiêm người mẫu rất nổi tiếng ở Anh. Vậy còn ngại gì mà không tặng cho David một sự chào đón nồng nhiệt nào!" Lời nói của Albert như ngòi lửa châm khiến phái nữ kèm một số chàng trai bên dưới hú hét ầm ĩ. Đúng lúc tên John từ trong bước ra, đôi mắt xanh biển liếc mắt đưa tình với nữ sinh làm cho tất cả khuynh đảo. Albert mặt đen sì nhưng cố giữ vẻ nhu hoà lùi vào cánh gà. Tức chết mà! Albert lừng lẫy bị một thằng oắt con danh tiếng kém hơn chiếm gọn ưu thế, khiến anh bị ra rìa! Đợi đó! John đắc ý nhìn Albert, sau đó nhanh vào phần biểu diễn của mình. Trang phục đã được thay đổi từ lâu, hiện tại John đang trong một bộ trang phục hip hop sành điệu, mái tóc vàng choé vuốt ngược. Tiết mục anh ta biểu diễn là một màn nhảy hip hop vô cùng sôi động và cuốn hút. Cũng đáng để xem.
|
"Tiếp theo chương trình là phần biểu diễn của trường Star! Đại diện năm nay là Alice, ca sĩ tuổi teen khá được ưa chuộng trên thị trường âm nhạc Mĩ. Tất cả hãy cho Alice một tràng vỗ tay!" Màn giới thiệu vừa kết thúc, lập tức từ bên trong sân khấu bước ra một thân hình của người mẫu. Alice trang điểm đậm, mái tóc nhuộm đỏ uốn cong hất ra sau, bộ dáng quyến rũ khiến nam sinh chảy nước miếng, điên cuồng cổ vũ cô ta. Alice biểu diễn một bài hát nhạc pop sôi động, nóng bỏng. Màn thi thứ ba là của Kang Hae Na. Vốn có tư chất của một diễn viên múa, Hae Na đã khiến cho tất cả phải trầm trồ. Thứ tư, trường Kathy và cũng là trường của Mi Yeon. Với khuôn mặt dễ thương cộng với khả năng thu hút đám đông, Mi Yeon đã chọn bài hát theo đúng tính cách của cô. Một bộ váy màu hồng xinh xắn và chiếc ô kiểu công chúa luôn là phụ kiện không thể thiếu. Bốn màn biểu diễn, bốn cung bậc khác nhau, họ đều gây ấn tượng không thể phai trong tâm trí người xem. Chưa thể phân biệt được ai thắng ai thua. Bây giờ chỉ còn trông chờ vào tiết mục cuối cùng, chính là của trường SW. Nghe nói bốn con át chủ bài của trường SW đều ra mặt. Ai cũng hồi hộp, liệu bốn người này có thể giữ ngôi vị Quán quân cho SW? Chắc chắn có thể, vì đây đều là những đại diện có sức ảnh hưởng không hề nhỏ. Phía dưới nuốt nước bọt chờ đợi. ... Phía trong cánh gà. - Hân Hân, chiếc váy tím nhạt này được chứ? Ta thấy nó thiếu thiếu... Windy xem mấy bộ đồ đang treo trên giá, hướng bộ váy màu tím nhạt về phía nó hỏi ý kiến. Nó gật đầu cho có lệ, mắt còn chưa liếc qua nửa lần. Từ nãy tới giờ cả mấy chục bộ rồi có được cái nào vào mắt đâu. Nó mặc kệ, tuỳ Windy thích chọn cái nào thì chọn, miễn đừng liên can gì tới mình là được. - Cái nào mi cũng gật gật là như thế nào!_ Windy bất mãn_ Thế thì ta chọn kiểu gì? - Đều được_ nó ngắn gọn. - Trời... Thế thì lấy luôn bộ này đi. Mất công nãy giờ. - Tự làm tự chịu. Windy liếc nó sắc lẹm. Nó vẫn thản nhiên như không, cứ đang như thách thức vậy. Windy vào phòng thay đồ trong sự hậm hực. Nửa phút sau, từ cửa xuất hiện đầu tên Key thập thò ngó nghiêng. Nó nhìn thấy, ra hiệu cho anh chàng đi vào. - Windy ở đây không? Ngay câu đầu tiên đã hỏi Windy mà chẳng biết chào hỏi gì cả, đúng là vì gái quên hết xung quanh. Nó liếc mắt khinh thường, tay chỉ vào phòng thay đồ. Key hiểu ý, không hỏi nữa mà ngồi thẳng xuống cái ghế bên cạnh, tay ve vẩy cái túi gì đó. Lát sau, hắn mới ung dung bước vào. Không biết hắn đi đâu nãy giờ nữa, nó thắc mắc nhưng cũng không hỏi han gì. Key nhanh nhảu ba hoa cái miệng: - Đi đâu suốt hơn tiếng giời vậy? Sắp biểu diễn rồi đó. Thế ai vừa mới nhảy vào chưa được một phút nhỉ? Hắn nhàn nhạt trả lời đơn giản: - Điều tra. - Điều tra?
|
- Mấy cái lặt vặt thôi_ hắn cắt đứt sự thắc mắc của Key. Nếu nói chuyện hắn rảnh rỗi đi ngó nghiêng xem xét mấy chuyện linh tinh như vừa nói thì thật sự là một chuyện lạ thế giới. Nó hơi nghiêng đầu nhìn hắn, có vẻ muốn hỏi nhưng ý nghĩ "không lo chuyện bao đồng" lại ngăn chặn không cho nó mở miệng. Những câu hỏi nó đặt ra đều được giấu sâu trong lòng... Sắp ngủ gục tới nơi thì Windy mới chịu ló mặt ra. Xem chừng cô nàng này kĩ tính ghê, ngay cả phấn trang điểm cũng đổi khác. Vừa thấy Key, Windy liền vội vàng chạy tới cười tươi như hoa, quên hết cái sự đời xung quanh. Nhưng mục đích lại là... - Đưa nó đây. Windy thẳng thừng giơ tay ra trấn lột chiếc túi mang nhãn hiệu may mặc nổi tiếng, chẳng quan tâm tới sắc mặt người đối diện đang hoá đá vì... tưởng bở này. Key nhăn mặt tức tối nhìn Windy hậm hực. - A, đồ chỉ biết tới lợi ích! Tôi mất công đi cả chục cây số mà không biết hỏi thăm lấy một lần gì hết. Cô có phải người không vậy? Windy tươi cười cả "nửa ngày" sau mới nhìn Key, khuôn mặt vô tội hết sức. - Hả? Ủa anh ở đây bao giờ vậy? - Cô... - Sắp tới giờ rồi_ nó ngăn cản cuộc cãi vã_ Lo đi chuẩn bị đi. - Mà mi định mặc cái bộ "trát than" này đi biểu diễn hả?_ Windy nhìn bộ váy nguyên màu đen mà nhíu mày hệt cụ non. - Ta thích_ nó ngắn gọn biểu thị đủ ý mình cần nói. Xem chừng đã có kế hoạch từ trước, Windy khẽ cười gian hỏi tiếp: - Không thấy nó không phù hợp với tiết mục của mình à? - Không hề_ nó nhàn nhạt đáp lời. - Vậy sao được!_ Windy dứt khoát phản bác_ Ta chọn cho mi rồi, nó rất hợp đó. Nói rồi Windy đưa cho nó cái túi vừa giật được từ tay Key. Thì ra là đựng đồ cho nó. Nó lặng im nhận lấy, coi như là đã đồng ý. Thực ra để đưa cho nó bộ đồ này, Windy đã đấu tranh tinh thần rất nhiều. Cô biết, chắc chắn nó sẽ không vui. Bởi vì... - Màu trắng? Khuôn mặt nó sầm lại, đôi môi bật ra hai từ lạnh lẽo. Windy đứng cạnh chỉ biết câm nín, nhìn sắc thái của nó mà tìm cách trả lời thoả đáng nhất. Nhưng bây giờ thực sự chưa có cách nào phù hợp. - Độ này ta dễ dãi quá nên muốn làm gì thì ta cũng nghe theo? Hay là đang chứng tỏ mình có thể thay đổi được Hân Hân này mà tuỳ theo ý thích? Mi hãy tự biết giới hạn của mình. Thanh âm tàn nhẫn của nó đập vào tai tất cả ba người đang đứng bên cạnh. Hắn và Key lòng sửng sốt khi lần đầu thấy nó dùng lời lẽ khó nghe này với Windy. Một bộ đồ màu trắng có gì mà khiến nó tức giận tới vậy? Chẳng nhẽ đằng sau còn ẩn chuyện gì? - Xin lỗi... Ta..._ Windy ngập ngừng, chỉ còn biết cách xin lỗi. - Ta tự biết ta sống thế nào, cho nên đừng có can thiệp quá vào cuộc sống của ta_ nó nhấn mạnh, giọng băng lãnh_ Nhất là, đừng nên điều khiển ta theo ý mi. Nói xong nó xoay người bỏ đi một mạch. Từ hốc mắt Windy bỗng chảy ra giọt nước. Từ lúc làm bạn với nhau, chưa lần nào nó nặng lời như vậy. Cô đã quá đáng quá thật sao? Biết làm thế nào... - Bình tĩnh đi. Sẽ có cách giải quyết thôi_ Key nhẹ giọng an ủi. Albert từ sân khấu vào, nhắc nhở chuẩn bị tới lượt. Hắn trầm mặc một hồi, lập tức theo con đường lúc nãy nó vừa đi, bỏ lại lời nhắn: - Tôi sẽ đi tìm Hân Hân. Albert, đẩy chương trình lên, lát nữa thấy thì sẽ báo. - Ừ. Albert gật đầu, trong lòng không khỏi lo lắng. Nếu không bị vướng làm MC, chắc chắn anh cũng đi tìm rồi. Chỉ còn trông chờ vào hắn thôi... Thời gian nặng nề trôi...
|
Phần dự thi của SW bị đẩy xuống phía sau khiến nhiều người bất mãn nhưng cũng không biết làm thế nào. Cũng may, các tiết mục khác không tới nỗi tệ nên dịu bớt đi phần nào. Bên trong, Windy, Key và Albert cứ đi đi lại lại liên tục, nỗi lo lắng cứ bao trùm lấy họ. Nửa tiếng rồi mà hắn vẫn chưa đưa nó quay lại, cứ như thế này chỉ sợ... Phần lớn chương trình đã cho lên hết rồi, không thể trì hoãn thêm được nữa. Key và Windy buộc phải gấp rút tìm cái khác để thay thế cho phần biểu diễn của bốn người, nếu không sẽ bị tuyên bố bỏ cuộc. SW sẽ mất hết mặt mũi quá... Tệ hơn chính là, Chủ tịch Nguyễn và Chủ tịch Trần đang ở đây! Hai vị này cũng đã tới được năm mười phút rồi. Khán giả không ai dám ho he nửa lời. Chẳng ai ngờ được hai vị Chủ tịch của hai tập đoàn đứng đầu thế giới lại nhàn rỗi tới mức làm khách mời tham gia ở đây cả. Chủ tịch Nguyễn, papa của hắn, ít nhất còn có lí do rằng đây là trường này thuộc tập đoàn nên có mặt ở đây, vậy còn Chủ tịch Trần thì sao? Không nhẽ do Chủ tịch Nguyễn mời tới? Hình như không phải. Chủ tịch Trần là người ít khi lộ diện ra ngoài, mấy cái thiệp mời tổ chức party ông chả lấy nửa phần hứng thú, đặc biệt là tham dự lễ hội "vớ vẩn" toàn hát hò nhảy nhót này. Nguyên nhân gì khiến ông thay đổi thế nhỉ? Học sinh thi thoảng vừa xem vừa liếc mắt sang vị Chủ tịch này mà đặt dấu hỏi chấm. Thân phận của nó - Hân Hân - hiện tại vẫn chưa được tiết lộ, đương nhiên không ai biết nó chính là con gái của Chủ tịch Trần. Mục đích ông tới đây, đơn giản chỉ là xem bảo bối nhà mình lên sân khấu... "Chắc các bạn đã phải chờ lâu rồi. Sau bài hát "What should we finish" sẽ là phần dự thi của trường SW. Mong mọi người cho một tràng vỗ tay!"
... - ALBERT! Hân Hân đã quay lại đâu mà bắt bọn tôi diễn hả? Không thì chí ít để chút thời gian cho tôi thay đổi bài chứ! Windy sừng sỏ mắng té tát Albert khi anh chàng vừa mới trở vào. Albert chán nản gắt lại: - Này, tôi đã làm hết sức mình rồi, không hơn được nữa đâu. Ban tổ chức kiên quyết, mình tôi sao chống nổi! Tự gây ra tự giải quyết đi, mặc xác m... Albert đang quát dở, bỗng dưng "cạch" một tiếng, cửa phòng chờ mở ra. Gương mặt mấy người đang rất ngạc nhiên trở nên vui vẻ hơn bao giờ hết. - HÂN HÂN!!! ... "Sau đây là phần dự thi của trường SW! Đã để mọi người phải chờ lâu, hãy nhiệt liệt chào đón họ nào. Ken, Bảo Hân, Key và Windy!!!" Phía dưới hò hét cổ vũ không ngừng, quên mất rằng có hai vị tối cao đang sầm mặt lại. Tiếng ồn dần chìm đi khi màn biểu diễn bắt đầu... Trên sân khấu, một cảnh tượng đẹp lung linh chưa từng thấy chợt xuất hiện. Phông màn được thay đổi màu trắng, tuyết từ trên rơi xuống nhẹ nhàng dần dần che phủ... Khói trắng được phun từ hai bên, trông thật giống những lớp sương mờ ảo. Từ bên trái, một cô gái toàn thân bạch y hiện ra sau màn sương mờ. Tiếng nhạc vang vút ngừng lại đột ngột. Cả trường như chết lặng trước vẻ đẹp của cô gái đó. Khuôn mặt khuynh sắc khuynh thành, phía sau buộc một cái nơ, dây còn lại thả trôi theo mái tóc đen xoã dài... Có lẽ, cô gái hoàn hảo như thiên sứ hạ phàm này, chỉ duy mình nó.
|