Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc
|
|
Chương 394: Tri âm tri kỷ lãng mạn (2)
Editor: tẹt nùn tịt Beta: thanh huyền "Anhhiện tại là hạng người gì, em biết. Anhsau này là hạng người gì, anh nghĩ, em cũng sẽ biết, quá khứ anh là hạng người gì, bây giờ emcũng biết." Đường Bạch Dạ chậm rãi nói, "Anhđem toàn bộ của anh , đều mở rộng ở trước mặt em ." Tất cả của anh đều ở trước mắt em. Trái tim của anh , đã ở trước mắt em. Muốn hoặc là không muốn, chỉ cần em một câu nói. Chỉ cần em nguyện ý lấy, anhliền nguyện ý làm. Chỉ cần em đòi lấy, anhcấp được hết ,anhsẽ cho em sở hữu hết của anh. Loại cảm giác này, chưa bao giờ có. Chỉ nghĩ đem một người, dung nhập vào toàn bộ sinh mệnh chính mình. Bao gồm quá khứ, hiện tại cùng tương lai. Anh đều muốn cô tham dự. Hạ Thần Hi cúi đầu, "Nếu như Tiêu Tề không xuất hiện, anhcó thể nói những lời này hay không?" Sau khi Tiêu Tề xuất hiện, Đường Bạch Dạ mới có thể trở nên tích cực như vậy, làm cho cô cảm giác được, anhnguyện ý trả giá. Anhlà cùng Tiêu Tề ở phân cao thấp, hay là thật yêu cô. "Hạ Thần Hi, emlúc nào không tự tin như vậy?" "Đường tổng, đi năm mươi bước cười một trăm bước, ở phương diện này, anh cũng không tự tin." Đường Bạch Dạ nhàn nhạt nói, "Anh nói là , chỉ là vấn đề thời gian, cùng Tiêu Tề không quan hệ." Chẳng sợ Tiêu Tề không xuất hiện, theo sựhiểu biết, anh thủy chung sẽ phát hiện, Hạ Thần Hi với ý của anh là cái gì. Hạ Thần Hi hơi cúi đầu. Tin Đường Bạch Dạ. "Đường Bạch Dạ, em tin một người, chẳng sợ trên đời tất cả mọi người nói em khôngnên tin người đó , em vẫn như cũ sẽ tin anh ta , chỉ có chính anh tamới có thể phủ định em không tín nhiệm." Hạ Thần Hi nói. Hạ Thần Hi là một sát thủ, chẳng sợ cômất trí nhớ, trong khung tiềm thức vẫn đang tồn tại. Sát thủ ứng xử rất đơn giản. Chỉ có tín nhiệm, hoặc là không tín nhiệm. "Cho nên?" Hạ Thần Hi than buông tay, tiêu sái đứng lên, "Emtạm thời tin anh ." Đường Bạch Dạ mỉm cười, Hạ Thần Hi mím môi, côphát giác Đường Bạch Dạ có chút không đồng nhất dạng, thế nhưng chỗ nào không đồng nhất, cô lại không nói ra được. Đường tổng đột nhiên bộc bạch tâm tình, cô có chút thụ sủng nhược kinh. (kinh ngạc) "Đường tổng, nhìn số liệu cũng muốn một hai tiếng đồng hồ, chúng ta khắp nơi đi một vòng." Đường Bạch Dạ đứng dậy, "Anhdẫn emđi một nơitốt." Nơi Đường Bạch Dạ nói là một khe núi có dòng suối nhỏ. Trong suốt thấy đáy. Vách núi, có một thác nước hạ xuống, đúng lúc là một đầm nước. Cảm giác xanh biếc, giống như một khối bảo thạch. "Thật đẹp a." Hạ Thần Hi thán phục, khe núi phong cảnh ưu mỹ, thác nước bên cạnh hoa tươi khắp nơi, lại có lùm cây, dương quang( ánh mặt trời) tà tà chiếu vào đến, bầu trời xanh thẳm, mỹ lệ cực kỳ. Hạ Thần Hi thử một chút nước trong đầm . Thật lạnh. Côcởi giày cao gót, ném ở một bên, vén tay áo lên cùng ống quần nghịch nước. Đường Bạch Dạ ở sau lưng cô , cảm thấy không có gì có thểso với Hạ Thần Hi tươi cười đẹp hơn. Nước trong, hoa tươi. Giainhânnhưhoa. Đường Bạch Dạ lấy ra điện thoại di động của mình, "Hạ Thần Hi..." Hạ Thần Hi cười nhìn về phía Đường Bạch Dạ, bị anhdùng di động chụp được, hình ảnh làm ra một mỹ nữ. Bối cảnh là thác nước,côngồi ở bên cạnh nham thạch( tảng đá), chân trắng nõn nghịch nước, đầm nước xanh biếc, nụ cười của cô càng trong suốt linh động, Đường Bạch Dạ hài lòng cực kỳ... "Đường Bạch Dạ, không được chụp ảnh." Đường Bạch Dạ vui vẻ, "Phụ nữ của anh , anhquang minh chính đại chụp." "Ai làphụ nữ của anh?" Trên mặt Hạ Thần Hi hơi đỏ lên. "Mẹ củacon trai anh , emkhông phải phụ nữ của anh, bảo bối thế nào tới?" Mẹ của con trai anh? Hạ Thần Hi tức khắc thiếu chút nữa ngã vào trong đầm nước. Đường tổng, anh nhất định là xem phim Hàn nhiều lắm a a a a...
|
Chương 395: Tri âm tri kỷ lãng mạn (3)
Editor: tẹt nùn tịt Beta: thanh huyền Đường tổng, anh nhất định là xem phim Hàn nhiều lắm a a a a... Côcó như thế sao? Hạ tiểu thư giận. Đường Bạch Dạ liên tục chụp vài tấm hình, không phân biệt góc độ, chụp lạinét đẹp của Thần Hi. Cảm thấy thưởng thức mỹ mãn , Đường Bạch Dạ qua đây, ôm Hạ Thần Hi, "Chúng ta chụp ảnh chung." Hạ Thần Hi cũng hưng trí, cũng cầm lấy điện thoại di động của mình, Đường Bạch Dạ khoác vai của cô chụp liên tục vài cái, Đường Bạch Dạ không quen như vậy □□, có chút cứng ngắc, Hạ Thần Hi cười tươi như hoa. "Đường tổng, biểu lộ khuôn mặt tươi cười , là anhmuốn chụp ảnh chung, thế nào cảm giác là tôi bá vương cường thượng cung." Vẻ mặt này là chụp ảnh chung sao? Cũng không phải chụp giấy chứng nhận , nghiêm túc như thế làm cái gì? Đường Bạch Dạ tàn bạo trừng liếc mắt cômột cái, "Emlàm gìnhiều ý kiến như vậy, anhdù cho xị mặt cũng hoàn toàn là soái ca không có ai địch." Hạ Thần Hi dở khóc dở cười, chỉ di động nói, "Anhxem emcười giống như một đóa hoa, nhiều xán lạn, anhbiểu tình giống như bị táo bón." "Hạ Thần Hi, em có thể đừng có làm người khác buồn nôn hay không." "Vẻ mặt này thật tình tượng." "Làm lại!" Đường tổng giận! Anhđiều chỉnh tốt camera, lại táchmột cái . Đường tổng cười đến rất cứng ngắc. Hạ Thần Hi châm chọc, "Trời ạ, anhmỗi ngày bát quái tạp chí, thế nào nhìn đều là phong độ nhẹ nhàng giả thân sĩ, cười đến trêu hoa ghẹo nguyệt, thế nào cùng em chụp ảnh lại ravẻ mặt này ?" "Chứng minh emsức quyến rũ chưa đủ!" Đường Bạch Dạ kỳ quái nói, bên tai hơi có chút hồng. Hạ Thần Hi vội vàng châm chọc, không chú ý tới Đường Bạch Dạ không được tự nhiên. Cô cầm lấy điện thoại di động của mình, đổi một góc độ, "Đường tổng, đến, nóimột tiếng, cà." "Thật trắng si..." "Anhcũng sẽ không cười, anh chính là một mắt táo bón, vậy em không cùng anh chụp nữa□□ ." Hạ Thần Hi quyết đoán ghét bỏ Đường Bạch Dạ. "Được rồi, được rồi ,anhnói." Đường tổng thỏa hiệp. "Cà... Tử..." Hai người rất không ăn ý niệm cà, một người mau, một người chậm, ra tới hiệu quả cũng không phải lỗi, bọn họ hình dạng tốt, bối cảnh lại tốt như vậy, đánh ra đến cũng như họa. Mặc dù Đường Bạch Dạ vẫn như cũ có chút cứng ngắc. Anh lại cầm lấy điện thoại di động của mình, chưa từ bỏ ý định kéo Hạ Thần Hi tiếp tục chụp, niệm cà liền niệm cà. Đường Bạch Dạ nhìn di động chụp ảnh chung, cuối cùng cũng hài lòng. Anhđột nhiên nhanh trí khẽ động, lại kéo Hạ Thần Hi, hai người ngồi xổm xuống, từ phía dưới chụp □□, lại từ phía trên chụp□□, Hạ Thần Hi cảm thấy chơi thật khá. "Đường Bạch Dạ , tôitheo nham thạch nhảy xuống, anh giúp tôi chụp hình." "Rất trơn, em cẩn thận một chút." "Không có vấn đề." Hạ Thần Hi giẫm lên nham thạch, Đường Bạch Dạ ở phía dưới chỉnhxong di động, anh dùng điện thoại di động của mình chụp, hận không thể tất cảhình ảnh đều là Hạ Thần Hi. Côtheo nham thạch nhảy xuống, một tay nắm quyền, hướng cao , đôi chân nhếch lên, như thế nhảy xuống, Đường Bạch Dạ liên tục chụp vài cái , phi thường tiêu sái, thanh xuân, dương quang, tươi cười mang theo hăng hái, đập vào mặt. Hạ Thần Hi chạy tới, nhìn hiệu quả. Vô cùng hài lòng. Đường Bạch Dạ cũng cảm thấymấy ảnh chụp nàyrất tốt, say sưa tự hỉ, " Kỹ thuật của anh thật tốt." "Nói bậy, người mẫu tốt , chụp cái gì cũng tốt nhìn." "Quỷ tự kỷ." Đường Bạch Dạ cười mắng một tiếng, đột nhiên ôm chầm Hạ Thần Hi, ở bên má cô hôn một cái, một tay cao cao vung lên, đem hình ảnh này chụp lại, Hạ Thần Hi chính cười như một đóa hoa, bị Đường Bạch Dạ đánh lén. Hình ảnh này đặc biệt có ý cảnh. Thác nước làm bối cảnh, bên cạnh là bụi cây, nam nhân hôn nữ nhân, nữ nhân tươi cười ngọt ngào, nam nhân hơi nhắm mắt lại, nhu tình mật ý, thế nào nhìn sẽ là một đôi tình lữtình yêu cuồng nhiệt.
|
Chương 396: Tri âm tri kỷ lãng mạn (4)
Editor: tẹt nùn tịt Beta: thanh huyền Đường Bạch Dạ hài lòng cực kỳ. Từ trước tới nay, anh chụp được thành công nhất một tấm hình này. "Anhđánh lén em." Sắc mặt Hạ Thần Hi ửng đỏ, như một đóa hoa đào, thanh âm không cao không thấp, bị nước chảy áp đi, có một loại cảm giác hờn dỗi, Đường Bạch Dạ chỉnh trái tim loạn nhịp. Chỉ mong thời gian dừng lại ở khe núi, đừnglưu chuyển. Ánh mắt thâm thúy xẹt qua thâm tình, “ Anh không để ý em quyến rũ.” "Emmới sẽ không ngốc như vậy, để anhchiếm tiện nghi." "Emkhông cho anhchiếm tiện nghi, anhvẫncó thể chiếm tiện nghi." Anhvừa dứt lời, Hạ Thần Hi liền trốn, tốc độ kia làm sao so với Đường Bạch Dạ, ôm chầm hông cô bịanh liền đè xuống, tự tiếu phi tiếu nhìn cô , "Muốn chạy trốn đến chỗ nào?" Tiếng cười của anh , như ở yết hầu, trầm thấp mang theo một mặt gợi cảm. Câu động lòng người. Hạ Thần Hi vừa mới vừa ngẩng đầu muốn phản bác anh , Đường Bạch Dạ đã cúi đầu, hôn môi của cô , như lang như hổ nuốt, nụ hôn này vô cùng ôn nhu, mang theo nhu tình mật ý, tấc tấc công chiếm. Anhmiêu tả hoàn mỹ môi của cô , liếm hôn môi của cô , cũng không gấp gáp. Thân thể Hạ Thần Hi hơi mềm nhũn, chủ động ôm cổ của anh, nhắm mắt lại. Đường Bạch Dạ hôn sâu hơn một ít, vẫn rất ôn nhu, gió nhẹ nhàng thổi, truyền đến hương hoa dại, Hạ Thần Hi cảm giác mình đều nhanh muốn điên rồi. Tim đập được loạn, muốn theo lồng ngực nhảy ra. Đường Bạch Dạ cảm giác được côđáp lại, hôn càng sâu, Hạ Thần Hi hơi mở mắt ra, khóe mắt xẹt qua trung cảnh khe núi, đột nhiên sinh ra một loại rung động vĩnh viễn sánh cùng thiên địa...... ... Bọn họ ở khe núi một giờ, mây kéo tới, Hạ Thần Hi cùng Đường Bạch Dạ đều muốn đi , hôm nay chạng vạng có bão, hai người thu thập, dẹp đường về nhà . Trờicàng lúc càng trầm . Trong núi, Hạ Thần Hi cuối cùng cũng hiểu cái gì gọi là gió thổi mưa dông trước cơn bão. "Bão lớn?" "Cấp 14." "Lớn như vậy a." Hạ Thần Hi hơi trầm mi tâm, mở di động tính toán gọiHạ bảo bối một cú điện thoại, tín hiệu rất yếu, côphát một tin nhắn, để bé sớm một chút về nhà, Đường Bạch Dạ cười, "Bảo bối so với emtinh linh hơn, căn bản không cần em lo lắng." "Đường Bạch Dạ, anh chưa từng nghe qua một câu nói, mặc kệ người nào, chỉ có mình được người khác quan tâm chính mình, mình mới sẽ cảm thấy được yêu, mặc kệ anhkhông cần quan tâm." Hạ Thần Hi nói. Đường Bạch Dạ nhíu mày, quyết đoán lấy điện thoại di động ra, "Anhcũng báomột tin nhắncho bảo bối .” Hạ Thần Hi viên mãn . Trẻ nhỏ dễ dạy. Hai người đến biệt thự,bất quácũnghơn hai mươi phút, mây đen đãáp đỉnh, gió lạnh. Đường Bạch Dạ nhìn khí trời, có một loại cảm giác không ổn. Lâm lão tiên sinh đã đem số liệu chỉnh lý ra, giao cho Hạ Thần Hi, Hạ Thần Hi nghiêm túc vừa nhìn, hóa ralà trước tính kết cấu lực lúc có một chỗ trị số cải biến một số lẻ. Dẫn đến phía sau kết quả toàn bộ sai lầm. Hạ Thần Hi kinh ngạc cực kỳ. "Tôinhớ, tôilàmra số liệu cùngsố liệulão tiên sinh giống nhau như đúc, sao có thể ra báo cáo liền sửa lại?" Hạ Thần Hi thì thào tự nói,côtrước không kiểm tra đến là bởi vì số liệu quá nhiều lại hỗn độn. Cần thời gian, có lẽ là bởi vì kinh nghiệm thực sự không đủ, cho nên không có thể nắm lấy chỗ mấu chốt chủ yếu.
|
Chương 397: Tri âm tri kỷ lãng mạn (5)
Editor: tẹt nùn tịt Beta: thanh huyền Cần thời gian, có lẽ là bởi vì kinh nghiệm thực sự không đủ, cho nên không có thể nắm lấy chỗ mấu chốt. Đại tràng lâu này muốn khai phá thành phố S có ký hiệu tính đại lâu, kết cấu cao ốc cùng thừa thụ lực đối với kỹ sư là một khảo nghiệm. Loại này vuông góc hòa bình giao nhau kết cấu hỗn độn, Hạ Thần Hi tiếp xúc ít hơn, không có nhiều nhưLâm lão tiên sinh, biết khả năng vấn đề xuất hiện ở mấy địa phương kia, kiểm tra đến làm ít công to. Lâm lão tiên sinh cười mà qua, yên lặngkhông nói gì thêm. Chỉ là đơn thuần cho rằng khả năng Hạ Thần Hi có chút tính tình cao ngạo, cũng không muốn thừa nhận chính mình có chút sai lầm. Chưa tính là một cái vấn đề lớn, chỉ là dính dáng ra tới vấn đề so sánh phiền phức mà thôi. Đường Bạch Dạ đã cùng Lâm lão tiên sinh cáo từ, tính toán trở lại. Hạ Thần Hi nhìn tư liệu xuất thần, chính cô tính quá một khối này , đích xác cùng lão tiên sinh cho ra số liệu là giống nhau, chẳng lẽ là có người chuyển nhập máy vi tính, nhìn lầm rồi số lẻ? "Thần Hi, đi rồi." Đường Bạch Dạ chào hỏi, cùng nhau thu thập tư liệu. Hạ Thần Hi gật đầu, chỉnh lý tư liệu. Vấn đề giải quyết, thế nào xảy ra lỗi cũng không quan trọng. Lại giải thích, trái lại làm cho người ta hiểu lầm chính mình cao ngạo, vô pháp khoan dung sai lầm của mình, lại trốn tránh trách nhiệm. Hai người cùng Lâm lão tiên sinh cáo biệt, ôngcười nói, "Lúc rảnh rỗi qua đây ở vài ngày, trên núi không khí rất tốt." "Để vàingày nữa liền tới đây xem ông." Đường Bạch Dạ cười nói. Đột nhiên, chân trời thoáng qua một tia chớp, tiếng sấm ầm ầm tới. Đường Bạch Dạ nói, "Lâm bá bá, đêm nay có gió bão, chính ôngcẩn thận một chút." "Biết,phòng này rấtkiên cố, cậu yên tâm." Hạ Thần Hi cùng Đường Bạch Dạ lên xe, lái xe rời đi. Hạ Thần Hi phía trước, Đường Bạch Dạ ở phía sau. Trời tối trầm lợi hại. Bệnh thấp rất nặng. Xe theo đường cong trượt xuống, mới vừa đi ra không được năm mươi mét, Hạ Thần Hi liền phát hiện không đúng, phanh xe cô lại bịphá hủy. Liên tục giẫm phanh lại, không phản ứng chút nào, cô hơi quýnh lên, đây là đường xuống dốc, tốc độ xe càng lúc càng nhanh. Nếu là phanh bịphá hủy, tốc độ nhanh như vậy, tới khúc quanh, cô căn bản là không kịp xoay qua chỗ khác, sẽ phi rớt xuống vách núi. Làm sao bây giờ? Đường Bạch Dạ cũng phát hiện tốc độ xe Hạ Thần Hi quá nhanh. Đường núivốn là dốc đứng, nhanh như vậy dễ gặp chuyện không may. Anh gọiđiện thoại choHạ Thần Hi, "Hạ Thần Hi, emkhông muốn sống nữa, láichậm một chút." Hạ Thần Hi lại giẫm mấy lần phanh lại, cắn răng nói, "Đường Bạch Dạ, nói cho anhbiết một tin tức xấu , phanh xe em xảy ra vấn đề ." "Cái gì?" Hạ Thần Hi nhìn bên cạnh vách núi, "Có biện pháp nào có thể làm cho xe tốc chậm lại, em cảm thấy loại tốc độ này xe nếu như đâm vàovách núi hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nếu là không có chỗ dựa vững chắc thể giảm tốc độ, phía dưới đường cong , emcũng nhất định sẽ rơi xuốngvách núi phía dưới." Đường Bạch Dạ biến sắc, tai nghe vứt xuống bên cạnh, bỗng nhiên gia tốc, ấn kèn đồng, Hạ Thần Hi tận lực tìm chỗ dựa vững chắc thể đi, Đường Bạch Dạ vẫn duy trì tốc độ cùng cô đi song song. "Chỗ dựa vững chắc thể giảm tốc độ, anh tận lực giúp emthử một lần." Hạ Thần Hi tim đập kinh hoàng, "Anhcẩn thận một chút, đường này rất nhỏ." Cônói , đánh tay lái, đánh lên sườn núi , phía bên phải đánh lên sườn núi , không ngừng trượt, vách đácùng sắt lá ma sát nổi lửa, một trận ca tư thanh, hoa lửa văng khắp nơi, mặt khác Bentley hơi nghiêng vô cùng thê thảm. Đường Bạch Dạ chuyển tay lái, kẹp xeHạ Thần Hi, anh và sườnnúibên cạnh kẹp chặt xeHạ Thần Hi, tận lực cùng Hạ Thần Hi bảo trì song song, giúp cô làm chậm lại tốc độ xe, nhưng mà, tốc độ xe lại càng lúc càng nhanh, hiệu quả không lớn. Đột nhiên, phía bên phải thủy tinh ma sát rơi ra , mảnh kính bể đập vào cánh tay Hạ Thần Hi,cô hơi cắn răng một cái.
|
Chương 398: Tri âm tri kỷ lãng mạn (6)
Editor: tẹt nùn tịt Beta: thanh huyền Nhất thời không chú ý, Hạ Thần Hi đánh lên một khối hơi nghiêng đầu xe , xe xóc nảy, đi phía trái trắc phiêu dật, đánh lên xe Đường Bạch Dạ, Ferrari Đường Bạch Dạ không chịu nổi trở lực hướng bên cạnh vách núi rơi , anh cấp tốc tu chỉnh tay lái, phía sau xe luân nghiền nát một tảng đá, thiếu chút nữa cùng người và xe cuồn cuộn xuống sườn núi. Hạ Thần Hi thân mồ hôi lạnh, cuống quít hô to, "Đường Bạch Dạ, không cần lo cho em, lại như thế đi xuống, chúng ta đềusẽ không toàn mạng." Tốcđộ xe của côcòn chưa có chậm lại, Đường Bạch Dạ xuống sườn núi . Đường Bạch Dạ nắm chặt phương hướng nhìn, đây là đường núi uốn lượn, anhcũng có thể nhìn thấy phía dưới nguy hiểm nhấtđường cong liên tục, lấy tốc độ xe Hạ Thần Hi nhanh như vậy, côcăn bản không có cách khống chế xe, nhất định sẽ lao xuống sườn núi. Làm sao bây giờ? Anhnhìn về phía Hạ Thần Hi bên cạnh, sắc mặt cô trắng bệch, anhcắn răng một cái, chợt nói, "Anhchạy đến phía trước, emđi theo sau anh , anhthử một lần có thể hay không giúp em giảm tốc độ?" "Anhđiên rồi!" Hạ Thần Hi hô to, đầu, tim run lợi hại, "Anh đi như vậy là tìm cái chết , nếu anh dừng xe lại , phía trước bị trở lực, em phía sau lại xông lên, lại thụ xung lượng, anhcòn mạng sao?" Nếu là như vậy, Đường Bạch Dạ là lần thứ hai, sẽ không toàn mạng. Ánh mắt Đường Bạch Dạ kiên quyết, chẳng sợ biết như vậy, anh cũng không có lựa chọn nào khác, nếu như chỉ có thể có một người sống sót, anh muốnHạ Thần Hi sống sót. Giữa anh và Hạ Thần Hi, anhtheo chưa từng làm người cha tốt. Không ngờ lần đầu tiên liền là sống chết trước mắt. Lần đầu tiên chính là cô chết anhmất mạng. "Thần Hi, làm theo lời của anh đi, emsuy nghĩ bảo bối một chút, conkhông thể không có mẹ ." Hạ Thần Hi hô to, "Nócũng không thể không có cha !" Đường Bạch Dạ thật sâu nhìn cô, ánh mắt kia, muốn đem kiếp này chưa kịp nhìn đủ , toàn bộ nhìn đủ , đột nhiên gia tốc, siêu việt Hạ Thần Hi, hét lớn một tiếng, "Trên đỉnh đến!" Hạ Thần Hi cũng không muốn làm như vậy. Làm như vậy, Đường Bạch Dạ đã bị lực va đập quá lớn. Nhưng tình huống càng lúc càng nguy cấp, nếu như anhvẫn ở trước mặt côcản trở, phía dưới đường congquá, bọn họ sẽcùng nhau mất mạng . Hạ Thần Hi cắn răng, tu chỉnh tay lái, dựa vào đuôi xe Đường Bạch Dạ đi, Đường Bạch Dạ chậm lại tốc độ, để Hạ Thần Hi đụng vào, tốc độ điều tiết đến chậm nhất, đột nhiên đụngmột cái thật mạnh. Đường Bạch Dạ bắn ngược, thân thể thiếu chút nữa đụng ra, rơi xuống vách núi. Anhsửa phương hướng, lợi dụng bộ ly hợp, chậm rãi giảm tốc độ, Hạ Thần Hi đụng vào sau Đường Bạch Dạ, xe điều chỉnh tốc độ, chặt theo sát đuôixe của anhđi, không có rời khỏi. Đột nhiên, Đường Bạch Dạ thấy một đườngcho phép một chiếc xe thông qua đường mòn. Anhnhanh trí khẽ động, đột nhiên đánh láitrên đường nhỏ, Hạ Thần Hi cũng theo đó. Bởi vì tốc độ xe quá nhanh, lại là đột nhiên chuyển hướng . Xe ở trên đường phiêu dật, đuôi xe phiêu dật đóng sầm một thân cây, chấn được Hạ Thần Hi thiếu chút nữa đánh lên tay lái. Trời tối trầm đến cực điểm, Đường Bạch Dạ cảm giác toàn bằng. Nhất định phải tìm một chỗ đụng vào. Phía dưới chính là bất ngờ một đoạn đường, nếu là lại không có cách nào dừng xe, anhvà Hạ Thần Hi sẽ cùngmất mạng,anhphải nghĩ biện pháp, để xe dừng lại, tốc độ nhanh như vậy, trực tiếp đâm vào vách núi hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Mắt thấy đoạn đường tiếp theo toàn là vách núi dựng đứng. Đường Bạch Dạ hét lên một tiếng.. "Liều mạng!" Anh , Đường Bạch Dạ luôn luôn mệnh ngạnh,anhcũng không tin, anh sẽchết tại vùng núi này. Chẳng sợ thực sự chết tại vùng núi này ,anhcũng cứu Hạ Thần Hi trở về.
|