Cha Tổng Giám Đốc Quá Càn Rỡ
|
|
Chương 19: Anh ta tên gọi là Ninh Doãn Tích
Là ông ta...
Hàn Khuynh Thược có chút chấn kinh nhìn tấm hình trên màn hình kia
Ông ta tên là Ninh Doãn Tích sao?
Hàn Khuynh Thược có nhiều hứng thú nhìn hình của Ninh Doãn Tích.
Sớm nên biết có thể ở lại trong một căn phòng xa hoa này, tên hồ ly thối tha nhất định là không đơn giản. Nhưng mà, nó sao lại không nghĩ đến, tên hồ ly thối tha này chính là tổng giám đốc công ty thiết kế quốc tế Ninh thị.
Hóa ra, ông ta chính là mục tiêu mà mẹ muốn hợp tác sao?
Hàn Khuynh Thược vươn tay, gõ lọc cọc trên bàn phím.
"Tít..." Gõ Enter, Hàn Khuynh Thược mỉm cười, "Ok!"
Ninh Doãn Tích, tổng giám đốc công ty thiết kế quốc tế Ninh thị. Con cả của Ninh, xưng là Ninh thiếu. Nhiều của cải, tuấn lãnh, là mục tiêu kết hôn của nhiều cô gái ở thành phố A.
"Không có! Không phải chứ?" Nhất thời Hàn Khuynh Thược tức giận, "Ít thông tin như vậy sao?"
Hàn Khuynh Thược tức giận tắt trang web đi. Những cái trang web Bát Quái này, kết quả cũng không có gì khác biết sao?
Hàn Khuynh Thược gãi gãi đầu, "Mình đây cũng tự mình đi tìm hiểu là tốt nhất!"
Mười ngón tay gõ bàn phím, một chuổi số thần tốc xuất hiện trên màn hình.
"Tít, tít, tít..."
Hàn Khuynh Thược thật sự nhìn màn hình, mười ngón tay không chút nào muốn dừng lại.
"**!" Một cấu hỏi, Hàn Khuynh Thược tức giận đánh mạnh vào bàn phím, "Cái thứ quái quỷ gì đây!"
Tin tức Bát Quái trên Internet không giải thích đủ về Ninh Doãn Tích cho nó, vốn nhớ nên trực tiếp xâm nhập vào máy tính của anh ta, nó có thể phân tích một chút tư liệu từ máy tính của anh ta. Nhưng mà có quỷ biết, hóa ra tên hồ ly thối tha cũng là cao thủ máy tính, một tầng dày đặt mật mã, đưa vào cá nhân của anh ta, máy tính khóa đến 18 tầng. Vậy mà nó không giải được.
Hồ ly thối tha cũng là cao thủ máy tính sao?
Mày Hàn Khuynh Thược nhăn lại, tay nhỏ nâng trán, "Ai ôi, đều là chính mình không tốt! Không nghe Ưng ca ca bảo học tập thật tốt, như thế là tốt rồi!" Muốn công kích tên hồ ly thối tha này một chút, tìm một chút tin tức đã là một khó khăn rồi.
"Làm sao bây giờ?" Hay tay Hàn Khuynh Thược ôm trước ngực, một bộ dáng khó chịu, hung hăng trừng mắt nhìn màn hình.
Anh Ưng nói để cho nó tự tìm biện pháp đến bên cạnh Ninh Doãn Tích, tìm hiểu người này thật tốt.
Này không, nó đều không chịu động não, Ninh Doãn Tích là chính mình tự tìm tới, nhưng mà một chút công phu nó cũng chưa hạ.
Nhưng mà, nói "Biết người biết ta, bách chiến bách thắng" đấy thôi! Nó muốn học hỏi trước một phen đều không được.
"Vì sao anh Ưng lại đột nhiên muốn mình làm chuyện này?" Hàn Khuynh Thược thì thào tự hỏi.
Tuy nhiên, anh Ưng làm việc đều có suy nghĩ của mình, giờ khắc này làm chuyện gì, người nào cũng không thể bảo đảm sau đó có thể phát sinh ra chuyện gì không! Nó đúng là cực kỳ nghe lời nói của anh Ưng! Đương nhiên, anh Ưng cũng không để cho nó đi làm những chuyện tổn hại đến mình...
"Ha hahahah,..." HÀn Khuynh Thược cười đến ngây ngốc.
"Uhm hừ..."
|
Chương 20: Hồ ly thối tha, ông nhìn cái gì vậy.
"A..." Hàn Khuynh Thược bất ngờ, thiếu chút nữa té lăn từ trên giường xuống.
"Hô hô..." Ninh Doãn Tích tựa bên cạnh cửa, buồn cười nhìn biểu tình của Hàn Khuynh Thược.
Cái đứa nhóc này, dường như mới làm một việc trái với lương tâm....
"Hừ!" Hàn Khuynh Thược hai tay chống nạnh, hung hăng trừng mắt nhìn Ninh Doãn Tích, "Cái hồ ly thối tha này, cuối cùng ông là người hay quỷ, đi cũng không có chút tiếng động sao? Còn có, ông có biết ông vào phòng người khác mà không gõ cửa là không lễ phép không?"
Ninh Doãn Tích nhíu mày, "Đèn đuốc sáng trưng thế này, là quỷ vẫn không thể hiện hình được. Còn có việc gõ cửa... Tôi có gõ, là do con quá chăm chú chuyện của mình, nên không nghe thôi!"
"Ông ông ông..." Hàn Khuynh Thược tức giận trợn mắt. Vì sao mỗi lần tên hồ ly thối tha này đều cố nói tới nổi buồn của nó? Vì sao mỗi lần nói chuyện nó đều không nói lại tên hồ ly thối tha này?
"A...! Vậy xin lỗi, Lão Nhân Gia có gì muốn làm?" Trong lòng Hàn Khuynh Thược liều mạng kim nén cơn tức giận của mình. Nhưng mà hiện tại trên người nó có nhiệm vụ, nó nhất định phải theo tên hồ ly thối tha này đễ tìm một chút tin tức hữu dụng. Chẳng thế thì, phải xin lỗi đến anh ta để chịu ủy khuất sao?
"Không có việc gì!" Ninh Doãn Tích nhún nhún vai, "Con không đói bụng sao? Tới gọi con ăn cơm!"
"Ục ục..." Bao tử Hàn Khuynh Thược đúng lúc kêu réo lên.
Khuôn mặt trắng nỏn của Hàn Khuynh Thược trở nên đỏ bừng.
"Ha ha ha ha..." Ninh Doãn Tích cười to, " Tôi còn tưởng rằng con là thần tiên, chắc là sẽ không đói bụng!"
Thật là một đứa bé đáng yêu.
Hai mắt của Ninh Doãn Tích vẫn không nhúc nhích nhìn Hàn Khuynh Thược. Anh cũng không biết vì sao từ khi gặp đứa nhỏ này bản thân mình tươi cười càng lúc càng nhiều. Trước kia dường như anh không phải bộ dáng này!
Đứa nhóc này giống như trên người có ma lực, thâm sâu hấp dẫn anh ta, để cho đáy lòng anh ta sinh ra một loại muốn yêu quý nó.
"Hồ ly thối tha, ông nhìn cái gì vậy?" Hàn Khuynh Thược muốn xông lên đánh tên hồ ly thối tha này một trận.
Cũng không thể nhìn nó như vậy chứ. Toàn thân nó đã nổi lên da gà...
"Nhìn con, đặc biệt giống một người!" Ninh Doãn Tích thốt lên. Nó không hỏi anh cũng không ngờ, như thế nào càng nhìn càng giống một người trong trí nhớ. Nhưng mà, tới cùng là ai?
"A..." Hàn Khuynh Thược nói không sao cả. Dù sao, chỉ cần phương diện nào đó của tên hồ ly thối tha này có vấn đề, trả lời cái gì nó cũng có khả năng tiếp thu.
"Đúng rồi, đến đây đã lâu như vậy rồi mà tôi không biết tên con?" Ninh Doãn Tích hỏi.
"Vì cái gì mà bản tiểu thư phải nói cho ông?" Hàn Khuynh Thược hỏi lại..
"Hừ!" Hàn khuynh Thược hừ lạnh một tiếng. Tên thối tha hồ ly... Nếu là ông ta thật sự đi tìm hiểu chuyện của mình, có khẻ năng sẽ không tra ra đựoc những thứ không nên biết đến. Có lẽ, hắn đối với kỹ thuật máy tính thật sự là một tay cao thủ!
"Hàn Khuynh Thược!" Hàn Khuynh Thược không tình nguyện nói ra. Xem ra, nó nên tìm anh Ưng đem tin tức cá nhân của mình bảo vệ, miễn cho phát sinh chút phiền toái không cần thiết...
"Hàn khuynh Thược" Ninh Doãn Tích khóe miệng hơi hơi hơi vạch, "Thật sự là cái tên rất hay!"
"Kia đương nhiên!" Hàn khuynh Thược cằm nâng cằm lên cao "Đây chính là tên mẹ tôi cho tôi!"
"Mẹ con là ai?" Mày Ninh Doãn Tích nhíu lại.
"Là ai! Chẳng lẽ là mẹ ông?" Vẻ mặt Hàn khuynh Thược khinh bỉ nhìn Ninh Doãn Tích, "Được , tôi đã đói bụng, tôi muốn ăn cơm!"
"Mẹ?" Ninh Doãn Tích thì thào. Chữ mẹ này từ trong miệng tiểu nha đầu này nói ra, tại anh ta nghe tới thật giống như có một chút cảm giác kỳ quái!
Nhìn bóng dáng Hàn Khuynh Thược đi, lông mày Ninh Doãn Tích hơi nhướng lên, "Có con gái như vậy, xem ra cha mẹ hơn phân nửa cũng là cực phẩm!"
|
Chương 20:
Hàn Khuynh Thược không khách khí ngồi trên bàn ăn, nhìn lướt qua các món ăn sáng kiểu Tây, bĩu môi, "Cái này có thể cho người ăn sao?"
"Mày..." Sắc mặt Bạch Thanh Tinh tức giận trở nên trắng bệt, Cái con nhóc này, dám nói mình làm bửa sáng không phải cho người ăn!
"Cô mày cái gì?" Hàn Khuynh Thược liếc Bạch Thanh Tinh, "Tôi không quen ăn món Tây!"
Tuy nó sống và lớn lên ở Mỹ. Nhưng từ lúc cai sữa, những món ăn nó ăn đều do một tay mẹ nấu theo kiểu Trung Quốc. Nó đối với món Tây cũng không có chút thiện cảm.
"Con không thích?" Ninh Doãn Tích cau mày hỏi.
"Không thích!" Hàn Khuynh Thược kiên quyết lắc đầu.
Mẹ nói, đứa bé không nói dối mới là đứa bé ngoan! Mà còn, nó Hàn Khuynh Thược cho tới bây giờ cũng không cho bản thân mình chịu thiệt!
"Quản gia, đổi đi!" Ninh Doãn Tích gật gật đầu.
"Không thể đổi!" Bạch Thanh Tinh tức giận đến run người. Đây là bửa sáng cô đã thức sớm chuẩn bị vì Doãn Tích. Làm sao có thể vì con nha đầu này nói một câu không thích mà đổi đi.
"Doãn Tích!" Hai mắt Bạch Thanh Tinh chứa đầy nước mắt, hết sức tủi thân nhìn Ninh Doãn Tích, "Đây là em sáng sớm đã chuẩn bị bửa ăn sáng cho anh!"
"Uhm?" Ninh Doãn Tích nhíu lông mày lại.
Hàn Khuynh Thược làm bộ dáng nhìn trò vui, nó cực kỳ hứng thú chống cằm xem chờ đợi tiếp theo của Ninh Doãn Tích.
"Nó làm sao có thể nói đổi là đổi sao, Doãn Tích?" Bạch Thanh Tinh đứng lên, đi đến bên cạnh Ninh Doãn Tích, lôi kéo tay áo của Ninh Doãn Tích.
"Buông tay!" Ninh Doãn Tích biến sắc, lạnh nhạt nói, "Tôi có gọi cô làm sao?"
Thật là người phụ nữ không biết xấu hổ! Nếu không phải xem trọng ông nội, anh sớm đã đem cô trói lại vứt ra đường rồi. Đâu có thể để cho cô ta sống ở đây làm ảnh hưởng đến thị giác.
"Doãn Tích, anh..." Bạch Thanh Tinh nước mắt trào xuông, giống như mưa trút, "Anh sao lại đối xử với em như vậy?"
"Chẳng như vậy, cô muốn thế nào?" Ninh Doãn Tích buồn cười hai ta khoanh trước ngực, "Đem cô giống như cúng bái quan âm sao?"
"Em....anh..." Bạch Thanh Tinh lau nước mắt trên mặt, dậm dậm chân, chạy ra ngoài.
"Đã đói bụng rồi!" Hàn Khuynh Thược vỗ vỗ bụng, lấy miếng sandwich trên bàn cắn một miếng, "Uhm, kỳ thật là ăn được."
Nó không thích món Tây, cũng không có nghĩa là nó không ăn. Nhìn thấy một màn phấn chấn trong lòng như vậy, nó thật đói! Cho nên, nó lựa chọn không làm cho dạ dày của mình chịu ủy khuất.
Ninh Doãn Tích nhướng mày, buồn cười nhìn Hàn Khuynh Thược cắn sandwich. Cái đứa nhỏ này... Đừng tưởng rằng anh không biết, nhìn thấy anh đối với Bạch Thanh Tinh như vậy, lúc này trong lòng nó nhất định là vui tươi hớn hở! Xem ra, Bạch Thanh Tinh đã đắc tội lớn với nó rồi...
"Ăn ngon không?" Ninh Doãn Tích cố ý hỏi một câu.
Hàn Khuynh Thược miệng đầy thức ăn, trả lời, "Không ăn được!"
"Vậy sao con vẫn ăn?"
"Tôi cao hứng..."
Ninh Doãn Tích nhất thời không nói gì, anh đã hiểu!
"Ọc ọc..." Hàn Khuynh Thược uống xong cái chén trước mặt sau cùng là uống sửa.
"Keng..." bỏ chén xuống, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nghi hoặc hỏi anh ta, "Uhm cô ta là vú nuôi của ông, hay là tiểu tam?"
|
Chương 22: Hàn Mộ
Trong phòng tràn đầy bóng tối, không có một tia ánh sáng. Trong gương phản xạ một bóng dáng nhỏ mảnh lại mơ hồ.
Đến gần, nhìn kỹ, lông mày, mắt to, sống mũi cao, miệng anh đào. Thấy thế nào đều là một mỹ nhân!
Hàn Mộ soi bản thân mình trong gương, khóe miệng nhàn nhạt gợi lên một nụ cười tươi.
Cho tới bây giờ cô đã không nhìn thấy bản thân mình như vậy bao lâu rồi?
Trong bóng đêm bản thân mình quen thuộc lại xa lạ như vậy. Đậy là mình sao? Cô đã sắp không nhận ra bản thân rồi!
Nhắm mắt lại thật lâu, tay che hai mắt. Ánh mắt này rốt cuộc đã thấy được...
"Ai..." Một hơi trong miệng thở ra.
Từ ngày rời khỏi thành phố A đã sáu năm, cái thành phố này đã làm cho toàn thân cô đầy vết thương, cái thành phố này là nơi cô lao tâm lao lực, cô, Hàn Mộ rốt cuộc đã trở lại.
Đi đến cửa sổ phía trước, dùng lực tháo bức màn.
Hàn Mộ lấy tay che khuất ánh mắt, ánh sáng bất thình lình làm cho ánh mắt cô có chút khó chịu. Hơi cúi đầu, theo cửa sổ sát đất nhìn ra ngoài, dưới tầng nhà cao tầng người đi từ mọi hướng, bận rộn.
Hai ngày tới là sinh nhật của cô!
Sáu năm trước, cô mất đi trong sạch, mất đi em trai cô yêu nhất. Sáu năm trước, cô như thế bất lực, như thế mê mang. Một giây đó, cô cảm thấy được ở trên cõi đời này không có chỗ nào cho cô dung thân nữa.
"Bằng đại ca!" Hàn Mộ một tay xoa cái đầu của mình.
Sáu năm trước, cơ hồ cô mất đi mọi thứ. Nhưng mà, người đàn ông này, chỉ có người đàn ông này ở bên cạnh an ủi cô, cổ vũ cô! Lúc trước, cô tùy hứng rời đi, không biết anh đã có bao nhiêu lo lắng!
"Thôi..." Hàn Mộ lắc đầu, khóe miệng gợi lên một nụ cười đau khổ, "Hiện giờ vật đổi sao dời, người nào lại thật sự để ý đến người nào?"
Sáu năm trước cô cố ý rời đi, mặc kệ Chu Tiêu BẰng bây giờ đối với cô là dạng tâm tình gì, cô đều sẽ không trách anh ta...
"Có lẽ..." Hàn Mộ dừng một chút, "Có lẽ, Bằng đại ca đã kết hôn, đã có được gia đình của mình, có con của mình!"
"Con?" HÀn Mộ đột nhiên mỉm cười. Cô cũng có đứa con cho mình. Đứa bé kia giống như là hộ vệ trên trời phái xuống cho cô!
Cô nên thỏa mãn...
Hiện tại, cô trở về thành phố A là có chuyện quan trọng muốn giải quyết. Năm đó thù, năm đó hận, năm đó đau, nhất định cô phải trả gấp bội... người này muốn trở về.. Cô đã không phải là Hàn Mộ năm đó. Hiện giờ cô đã chết qua một lần, thay da đổi thịt. Lại nói tính tình của cô, như thế nào còn để cho người khác khi dễ?
"Đinh..." Một tiếng vang lên.
Hàn Mộ từ trong túi lấy ra một chìa khóa vàng, Cái chìa khóa được ánh mặt trời chiếu sáng càng làm nên màu vàng rực rỡ.
"Kho báu?" Hàn Mộ cười lạnh một tiếng, "Tôi ngược lại muốn nhìn một chút, cái được gọi là kho báu này..."
|
Chương 23: Văn kiện bí ẩn.
"Reng..."
"Nói!" Ninh Doãn Tích nghe điện thoại, nghe giống như không chút để ý, một chữ cũng không có phân lượng nào.
"Doãn Tích!" Một giọng nói vang lên bên kia điện thoại, "Cậu không phải nói tự mình đi đón máy bay sao? Không nói cho mình, cậu có gặp được Thiết kế sư HM không?"
"Mình..." Ninh Doãn Tích nhíu lông mày, không tiếp tục nói hết. Anh là tự mình đi đón máy bay, nhưng mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Cô nhóc kia gặp nguy hiểm, anh không thể không cứu. Đổi lại là người khác, có lẽ anh đã không nhìn đến rồi. Nhưng mà, cô nhóc kia, anh không đủ tàn nhẫn đễ cho cô gặp nguy hiểm. Mắt nhìn thấy nó đầu tiên, anh liền nổi lên hứng thú..
"A?" Điện thoại bên kia kêu rên một trận.
"Cậu đã hỏi, vậy chuyện này liền để cho cậu làm đi!" Ninh Doãn Tích cười gian trá.
"A?" Đầu óc Mậu Tư Vân nhất thời ngắn lại, không có phản ứng.
Anh Mậu Tư Vân thật là giao hữu vô ý (*bạn bè vô tâm)! Lúc trước không cho đi đón máy bay để đích thân giám đốc kiêm bạn thân Ninh Doãn Tích đi, hiện tại vì sao lại bắt anh đi dọn tàn cuộc rồi?
"Doãn Tích, cậu không phải chứ?" Mậu Tư Vân ngửa mặt lên trời thở dài. Không là như vậy thì tự bản thân mình đi? Vì sao anh phải chịu khổ, nhất là hiện tại đang làm công việc thư ký phía sau cho Ninh Doãn Tích.
"Điêu tra lần này HM phái thiết kế sư tới là ai. Còn có, mau chóng liên lạc với anh ta!" Ninh Doãn Tích một tay gõ gõ cái bàn, một tái chống trán của mình.
"Được rồi!" Giọng nói đau khổ của Mậu Tư Vân truyền vào tai Ninh Doãn Tích.
"Gần đây mọi việc trong tay cũng xong, thả cho cậu nghĩ ngơi dài hạn." Ninh Doãn Tích nói, "Được, trước cứ như vậy!"
"Đô..." Một tiếng cúp điện thoại, đầu Ninh Doãn Tích cũng không ngẩng lên, đối với Long Kỵ nói một tiến, "Đi vào?"
Một cô gái mặt đồng phục mỉm cười, đi đến, trong tay cầm một túi lớn.
"Tổng giám đốc, đây là hồ sơ hôm nay thu được, bởi vì mã hóa văn kiện, cho nên lập tức đưa tới cho ngài!"
"Để đó, ra ngoài đi!" Ninh Doãn Tích vùi đầu lật xem tài liệu trong tay.
"Vâng!" Cô gái mặc đồng phục dường như có chút nổi giận. Cô tới Ninh thị ba năm, có thể nhìn thấy tổng giám đốc mỗi ngày cũng nhiều. Các cô như những nhân viên nhỏ mỗi ngày đều mong chờ tổng giám đốc có thể nhìn liếc họ một cái. Có lẽ cái nhìn này liền có thể có cơ hội từ Ma Tước biến thành Phượng Hoàng. Nhưng mà, bọn họ dường như sai lầm rồi... Tổng giám đốc của bọn họ như vô tình vô dục. Cho tới bây giờ đêu không thấy anh ta để ý đến bất kỳ một cô gái nào, kể cả tiểu thư Bạch Thanh Tinh.
Đã từng, bọn họ đã hoài nghi phương diện hứng thú nào đó của tổng giám đốc có vẫn đề....
Ninh Doãn Tích hơi ngẩng đầu, lườm người mới đi ra ngoài một cái.
"Hừ..." Khóe miệng Ninh Doãn Tích hơi cong. Trong công ty nhân viên nghĩ gì không phải anh không biết. Chỉ là không muốn để ý mà thôi! ... người này, vĩnh viễn đều để ý chuyện nhàm chán, những chuyện bát quái!
Ánh mắt Ninh Doãn Tích hướng về tập tài liệu mật đang nằm lẳng lặng trên bàn kia, nhướng mày.
Rốt cuộc là ai đã ký gởi văn kiện này đây? Sao lại thần bí như vậy?
Trong lòng Ninh Doãn Tích sinh ra ý nghĩ, văn kiện thần bí này nhất định nói cho anh nhất định phải biết.
Ninh Doãn Tích nhìn chằm chằm vào văn kiện kia vỏn vẹn một phút đồng hồ, đưa tay cầm văn kiện....
☆, Chương 24: Chìa khóa vàng
Ninh Doãn Tích chấn kinh nhìn văn kiện trong tay.
Tờ giấy trên cùng vẽ một cái chìa khóa màu vàng rực rỡ.
Ninh Doãn Tích dụi dụi mắt, lại xác định, "Thật là chìa khóa vàng!"
Nếu chìa khóa này không phải vẽ trên giấy, anh nhất định sẽ cho rằng chìa khóa ở ngay trước mặt mình. Giống như vậy, căn bản chính là cùng từ một chìa khóa vàng vẽ lên!
Ninh Doãn Tích thu lại đôi mắt, phía dưới chài khóa vàng vừa vặn có một dòng chữ đập vào hai mắt anh.
"Muốn lấy lại chìa khóa vàng, tối mai, Hồng Tường Vi, phòng 803!"
"Hồng Tường Vi?" Ninh Doãn Tích nhẹ giọng thì thầm, "803! Nơi rất quen thuộc!"
Đột nhiên, hai mắt Ninh Doãn Tích như hiện lên một tia sáng, một tay dùng lực đập lên bàn, độ mạnh đến nổi làm cho cái bàn rung lên như muốn tách ra làm đôi.
"Sáu năm trước ở Hồng Tường Vi, phòng 803!" Ninh Doãn Tích nắm hai nắm đấm thật chặt, trên tay đều nổi gân xan nói lên cảm xúc hiện giờ của anh.
Nếu anh nhớ không lầm, chính là sáu năm trước ở Hồng Tường Vi phòng 803 anh đã làm mất chìa khoác vàng ông nội anh giao cho anh! Hiện giời, anh nhận được văn kiện thần bí kia. Trong văn kiện thậm chí có chìa khóa vàng. Còn có...địa điểm, địa điểm giống nhau như đúc.
Cho nên..." Hai tròng mắt Ninh Doãn Tích tối sầm lại, "Là cô gái kia?"
Chính là cô gái cùng anh hô mưa gọi gió trong đêm kia!
Sáu năm trước, sau một đêm hầu hạ liền mang chìa khóa vàng đi mất không thấy bóng dáng, không hề động tĩnh. Hiện tại....
Hiện tại đã trở lai. Rốt cuộc đã trở về tìm anh. Cũng được, anh đỡ phải lao tâm khổ trí đi tìm một người đã mất tích sáu năm!
Cô gái chết tiệt.... Nếu ... nếu có thể, anh thật sự muốn xé cô thành nhiều mảnh, để giải tỏa mối hận trong lòng!
Ninh Doãn Tích giận quá hóa cười, khóe miệng anh gương nhẹ, "Được! Lần này xem cô như thế nào chạy khỏi lòng bàn tay tôi!"
Giơ tay ra, Ninh Doãn Tích nhanh chống bấm một tính hiệu.
"Đô..."
"A...." Điện thoại bên kia vừa thông liền truyền đến một tiếng kêu rên, "Doãn Tích, tôi tăng ca đến sáng, Hiện tại mới vừa đến gặp Chu Công thôi, cậu không phải vậy chứ?"
"Vân, chìa khóa vàng xuất hiện rồi!" Giọng nói Ninh Doãn Tích nghiêm túc.
"Cái gì?" Mậu Tư Vân như cá chép vượt long môn, từ trên giường nhảy dựng lên, "Sao lại thế này?"
Vì sao chìa khóa vàng biến mất sáu năm, lúc này lại xuất hiện sao?
Buổi sáng hôm nay nhận được một văn kiện bí ẩn, Bên trong văn kiện có nhắc đến chìa khóa vàng." Ninh Doãn Tích dừng một chút, "Không đúng! Không phải nhắc tới, mà là trên giấy mặt hoa vẽ một cái giông chìa khóa vàng như đúc."
"Giống nhau như đúc?" Mậu Tư Vân suy nghĩ nhanh chóng, "Doãn Tích, có thể là cái bẫy hay không?"
Dù sao lấy thân phận của Ninh Doãn Tích, nhiều người muốn tính mạng của anh như vậy. Huống chi, về truyền thuyết chìa khóa vàng của Ninh Gia đã sớm truyền ra khắp thành phố A rồi. Anh không thể loại trừ, có người làm ra cái bẫy, để cho Doãn Tích nhảy xuống!
"Chắc không, Bởi vì có nói thêm địa chỉ. Mà địa chỉ này chí là địa chỉ của sáu nắm trước!" Ninh Doãn Tích lạnh lùng. Thật sự là cô gái kia....
Không, nhất định là cô!
"Doãn tích, cậu nói..."
"Là cô ấy, nhất định là cô ấy!" Ninh Doãn Tích tựa như càng lúc càng xác định, "Mặc kệ vì cái sau sáu năm trước cô ấy lấy đi chài khóa vàng rồi biến mất không thấy bóng dáng, không một động tĩnh. Nếu hiện tại chìa khóa vàng đã xuất hiện, mình phải đem nó trở về!"
MẶc kệ cô gái kia có mục đích gì, anh nhất định phải đem chìa khóa vàng trở về! Mà cô gái này, anh thật muốn nhìn một chút, rốt cuộc có bản lĩnh bao nhiều, mà để cho anh tìm mất sáu năm, nhưng vẫn không có tin tức!
|