Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính
|
|
Chương 116: Tiếp Khách Cùng Sếp
Về đến phòng làm việc của mình, tôi ngồi lên ghế, đưa bàn tay xoa bụng của mình, rồi cười nghiêng ngả, thật là buồn cười chết được, bạn không biết biểu cảm của Lạc Mộ Thâm lúc đó buồn cười như thế nào đâu.
Hắn chỉ vì kiêu ngạo, gì cũng không ăn, gì mà mất vệ sinh chứ, chẳng phải lúc đó ngấu nghiến ăn một cách ngon lành sao ?
Tôi cười một lúc, rồi lại nghĩ lại giấc mơ hôm qua, mặt tôi lại bắt đầu đỏ lên.
Ngày hôm nay mọi chuyện đều vui vẻ, lúc ăn trưa, trong nhà ăn, Trần An An đã chủ động chào tôi, biểu cảm rất gần gũi, thân thiết, tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc, người bạn tốt lại quay trở lại bên cạnh tôi rồi, việc này sao có thể không vui được chứ ?
Tôi chào hỏi mấy người đi cùng Mã Văn Tĩnh, rồi bê đĩa đồ ăn đi đến bên cạnh Trần An An, ngồi phía đối diện cậu ấy, xung quanh là những đồng nghiệp phòng kinh doanh, trên mặt chứa đầy vẻ ao ước được như hai chúng tôi.
Hai tháng trước, tôi và Trần An An vẫn còn là hai sinh viên vừa mới tốt nghiệp ra trường, nhưng đến bây giờ, hai chúng tôi một người trở thành thư ký Tổng giám đốc, một người trở thành thư ký giám đốc phòng kinh doanh, có thể nói, chúng tôi đã thăng chức quá nhanh, hai chúng tôi giờ được coi như cấp trên của Lạc Thị thì phải ?
Đây chẳng phải là mơ ước, mục tiêu của tôi muốn hướng tới sao ? Cùng người bạn thân của tôi thăng tiến trong một công ty.
Tôi hi vọng sau này chúng tôi sẽ trở thành những nàng Bạch Cốt Tinh vô cùng xuất sắc.
“ Nhụy Tử, cậu đã khỏi hẳn chưa thế ?” Trần An An cười hỏi tôi.
“ Không sao rồi, thực ra vốn dĩ cũng không có làm sao cả.” Tôi cười nói, “ Đúng rồi, hôm đó say bọn mình uống rượu say xong cậu về nhà thế nào ? “
Sau khi say tôi chẳng còn nhớ một thứ gì cả, tôi đã nhờ Lạc Mộ Thâm đưa Trần An An về nhà.
“ Ô. Cậu quên rồi à, là cậu nhờ Lạc Mộ Thâm đưa tớ về nhà mà ? “ Trần An An cười nói, “ Nhụy Tử, cảm ơn cậu, uống say rồi mà vẫn không quên thu xếp đưa tớ về nhà.”
“ Ừ ? Ha ha, tớ chẳng nhớ gì cả .” Tôi cười nói, “ Lạc Tổng đưa cậu về nhà à ? Quá tốt rồi.”
“ Ừ, “ Trần An An có chút ấp úng, “ Lạc Tổng, không giống với vẻ lạnh lùng bên ngoài, có lúc tớ thấy, anh ấy rất điềm đạm đấy, cậu không biết lúc anh ấy ôm cậu đưa về giường bệnh, lúc cậu nôn, anh ấy còn cẩn thận vỗ lưng cho cậu, rồi rót nước cho cậu súc miệng nữa đấy! “
“ Cái gì ?” Mắt tôi trợn rất to, vội nhìn sang những người xung quanh, giảm giọng nói xuống, “ Tớ lại nôn à, tớ lại làm trò cười ? Trước mặt Lạc Mộ Thâm sao ?”
“ Phải, thực ra cũng không có gì, uống say rồi mà.” Trần An An vừa ăn vừa cười nói, gắp một miếng sườn xào đưa vào miệng.
Tôi không ngừng dằn vặt bản thân, sao tôi luôn làm trò cười trước mặt Lạc Mộ Thâm vậy ? Xem ra tôi chẳng thể thay đổi hình ảnh của mình trong mắt của anh ta rồi.
“ Thực ra, chính vì cậu như thế, tớ mới biết Lạc Tổng không giống như những gì mọi người thấy, tớ cảm thấy anh ấy là một người đàn ông rất điềm đạm và hiền lành, đấy chính là bản chất chính của một người đàn ông. “ Trần An An thản nhiên nói.
Tôi ngồi mắt mũi há hốc nghe.
Trần An An tiếp tục nói :“ Bảo sao có nhiều cô gái thích anh ấy như vậy, tớ nghĩ, cho dù Lạc Mộ Thâm không có tiền, thì vẫn có người thích anh ấy ? “
“ Xời, chưa chắc! “ Tôi lắc đầu, “ Chính vì anh ấy có tiền, cho nên anh ta làm gì cậu cũng cảm thấy đó là tốt, anh ta không có cảm tình, cậu lại cảm thấy đó là có cá tính, anh ta điềm đạm một chút, các cô gái lại cảm động sướt mướt, nếu anh ta không có tiền, thì anh ta có làm gì đi chăng nữa thì đều là việc xấu cả. “
“ Ha ha, cũng có thể. “ Trần An An cười chớp chớp đôi mắt với những sợi lông mi dài, “ Nhưng giờ tớ thấy anh ấy thực sự là một người đàn ông có sức hấp dẫn rất lớn, tớ thấy ghen tị với cậu đấy, Nhụy Tử, cậu được ở gần anh ta như thế.”
Tôi không nhịn được cười trong bụng, An An à, cậu có biết là lúc này tớ đang cảm thấy mình như đang ở gần một con cọp hung bạo không, tớ luôn có cảm giác, không biết là vào một lúc nào đó, Lạc Mộ Thâm này sẽ đá đít tớ ra khỏi Lạc Thị, tớ sẽ chết một cách thảm thương đấy.
Nhưng đương nhiên tôi không nói ra, chỉ là suy nghĩ thoáng qua.
Buổi chiều quay lại phòng làm việc, tôi lại buồn chán mở máy lên mạng, đột nhiên nhớ lại cuộc sống bận rộn khi còn làm việc trong phòng kinh doanh, không phải vì tôi khác người, thực ra là đang rảnh rỗi, ngoài lướt web, tôi chẳng biết phải làm gì nữa.
Đây chẳng phải là ngồi chơi nhận lương của nhà Lạc Thị sao? Tôi thực sự thấy áy náy trong lòng.
Khi tôi đang bối rối suy nghĩ, điện thoại trên bàn làm việc kêu lên, tội liền nhấc máy lên nghe, đó chính là sếp Lạc Mộ Thâm của tôi.
“ Lạc Tổng, có việc gì, xin hãy sai bảo ạ ?” Tôi vội nói.
“ Chiều có bận gì không ?” Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng nói.
“ Không có việc gì ạ.” Tôi nói.
“ Được, vậy đi tiếp khách cùng tôi.” Lạc Mộ Thâm nhẹ giọng nói.
“ Lạc Tổng, tôi sẽ đi.” Tôi liền trả lời, lúc này tôi thấy mình đã vui hơn lúc nãy, có việc làm rơi vào đầu tôi rồi.
Lại ngồi nhàn nhã, tôi nghĩ liệu có phải Lạc Mộ Thâm đang muốn dùng cách điều chỉnh công việc này để dần đuổi tôi ra khỏi đây.
Tôi từng nghe nói rất nhiều công ty trước khi đuổi người, để bảo mật các thông tin không bị tiết lộ, đã điều chỉnh và không giao việc, sau đó mới đào thải người đó.
Lúc đó, tuy tôi còn chưa tốt nghiệp, những cũng rất hay lên mạng tìm đọc những câu chuyện liên quan đến môi trường công việc, việc làm, đây là một trong những thủ đoạn của các lãnh đạo các công ty, thế nên tôi cũng rất rõ về những việc này.
Tuy tôi nghĩ Lạc Mộ Thâm chưa chắc đã dùng thủ đoạn này đối phó tôi, nhưng một thời gian dài nhàn hạ như thế, khiến tôi không thể không nghĩ tới.
Vì thế, tôi vừa nghe Lạc Mộ Thâm sẽ đưa tôi đi cùng, tôi đã cảm thấy rất vui.
Đặt điện thoại xuống, tôi vui mừng đi đi lại lại mấy vòng trong phòng làm việc, sau đó, tôi chạy xuống nhà để xe cá nhân của Lạc Mộ Thâm đợi, mười phút sau, quả nhiên Lạc Mộ Thâm đi xuống, tôi và Lạc Mộ Thâm không ai nói với ai mở cửa bước lên xe của anh ta.
Chiếc đèn xe Koenigsegg sáng lên, lao ra khỏi tập đoàn Lạc Thị, tôi ngồi cạnh ghế lái của Lạc Mộ Thâm, toàn thân run lên lẩy bẩy.
Đôi mắt đẹp của Lạc Mộ Thâm sáng lên theo ánh mặt trời hiện lên trong gương quét qua mắt tôi : “ Làm gì đấy ? Hồi hộp quá biến thành như thế à ? “
“ Đương nhiên là hồi hộp rồi, đây chính là công việc đầu tiên sau khi tôi nhận chức thư ký mà, cảm ơn Lạc Tổng đã đưa tôi đi tiếp khách, có phải có nhiều khách hàng lắm ạ ?” Tôi hồi hộp hỏi Lạc Mộ Thâm.
“ Có vài người. “ Lạc Mộ Thâm nói.
“ Phải uống rượu không ?” Tôi hồi hộp hỏi.
“ Uống một chút thôi ? Sao ? Xem ra đang rất thèm rượu phải không ? Sao đấy ? Nhụy Tử. Chú ý nhớ mời rượu giúp tôi ? “ Lạc Mộ Thâm tròn mắt một lúc, “ Khách hàng hôm nay rất quan trọng, hôm này cần bàn đến một hợp đồng lớn, nếu cô cùng tôi ký hợp đồng thành công, tôi sẽ đưa cô ba mươi vạn tiền phần trăm ?”
“ Ba mươi vạn ?” Miệng tôi như cứng đờ, “ Lạc Tổng, tôi không nghe nhầm đấy chứ ? Đúng là ba mươi vạn sao ? Nếu tôi giúp anh ký thành công, anh sẽ đưa tôi ba mươi vạn thật sao ?”
“ Phải.” Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng nói, “ Lời tôi nói cô còn không tin sao ? Hôm nay nếu thành công, sẽ đưa cô ba mươi vạn tiền trích phần trăm.”
“ WaaaWaaa. “ Tôi sung sướng kêu lên, cứ như ba mươi vạn đó đang nằm trong tay rồi.
Hôm nay, nhất định tôi sẽ cố gắng hết sức, vì ba mươi vạn đó, tôi sẽ uống đến chết cũng được, vì tiền, tôi sẽ dốc toàn lực, đừng ai cản tôi làm gì.
Nhìn thấy tôi với bộ dạng kích động như vậy, Lạc Mộ Thâm chỉ biết lắc đầu, trên miệng hơi nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Còn tôi ngồi trong xe sung sướng như muốn lao ra khỏi xe, chỉ mong đến nơi ngay bây giờ.
Xe của Lạc Mộ Thâm rất nhanh, chỉ sau khoảng nửa tiếng, chúng tôi đã đến một trường đua ngựa ngoài vòng ba.
Theo những gì tôi nhìn thấy, nơi đây dường như giống như một thảo nguyên xanh tươi, cỏ mọc xanh mướt, đến trong không khí cũng mang theo một mùi thơm dễ chịu, đó là mùi thơm của cỏ.
Tôi không ngừng hít thở thật sâu, bộ dang như một kẻ tham lam.
“ Xuống xe đi ?” Lạc Mộ Thâm tháo dây an toàn bước xuống xe, tôi cũng cùng anh ta bước xuống.
Xuống xe, tôi mới bất ngờ phát hiện ra lúc này chúng tôi đã đến một trường đua ngựa vô cùng lớn, với một lớp hàng rào dài tăm tắp, tôi có thể nhìn thấy những còn tuấn mã dũng mãnh đang hí vang trong trường đua.
Thì ra, khách hàng hẹn gặp ở đây ?
Tôi hơi sững người nhìn sang Lạc Mộ Thâm, Lạc Mộ Thâm quay mặt lại nhìn tôi : “ Đi.”
|
Chương 117: Trường Đua Ngựa
Tôi đi theo Lạc Mộ Thâm vào trong trường đua, lập tức có một anh mã đồng bước tới chào đón :“ Lạc Tổng, anh đến rồi à ? Vương Tổng cũng đã đợi anh rất lâu rồi. “
Sau đó, anh ta cao giọng hướng về phía xa gọi : “ Vương Tổng, Lạc Tổng đến rồi.”
Chỉ thấy mấy con tuấn mã phía xa sau khi nghe thấy tiếng gọi của mã đồng, liền phi về phía chúng tôi, tôi có thể nghe thấy tiếc vó ngựa kêu “ Lọc cà lọc....”
Lạc Mộ Thâm đứng sát bên cạnh tôi, trên khuôn mặt đẹp trai đó nở một nụ cười nhẹ nhàng, nhìn về những người đang cưỡi mấy con tuấn mã.
Trong chớp mắt, mấy con tuấn mã đã phi tới trước mặt chúng tôi, người cưỡi con ngựa đứng đầu nở nụ cười với Lạc Mộ Thâm nói : “ Mộ Thâm, cuối cùng cậu cũng đến rồi, tôi đợi cậu lâu lắm rồi đấy, cảm thấy hơi nhàm chán, nên chúng tôi tự cưỡi phi vài vòng.”
Tôi định thần nhìn, người đang nói là một người trung niên khoảng chừng chưa đến năm mươi tuổi, nhìn hình dáng rất có khí chất, cách ăn mặt cũng rất lịch lãm, xem ra cũng là một người thuộc tầng lớp giàu có.
Phía sau ông ta là bốn người đàn ông còn trẻ, tuổi chừng khoảng trên dưới ba mươi, đều có phong thái lịch lãm, ăn mặc rất lịch sự.
“ Chú Vương, vốn dĩ cháu nên tới sớm, nhưng việc ở công ty nhiều quá, nên tôi phải lùi lại một chút, xong việc, tôi liền vội tới đây luôn. “ Lạc Mộ Thâm cười nói, anh ta tỏ ra rất lễ phép, đã sớm cất bỏ vẻ lạnh lùng, hống hách của mình, để trở thành một người điềm đạm như lúc này.
Tôi thậm chí chưa bao giờ thấy anh ta khiêm tốn, khép nép như bây giờ.
Xem ra, người kia là một khách hàng vô cùng quan trọng với anh tôi rồi ?
“ Đến là tốt rồi, dù sao chúng tôi cũng không có việc gì, đến đây từ sớm, chính là để cưỡi ngựa phi vài vòng, đã lâu rồi không được cưỡi rồi, nên đến ôn luyện lại một chút, đợi cậu đến rồi, chúng ta sẽ thi đấu với nhau xem thế nào, nếu không luyện, chắc chắn đua sẽ chẳng vượt qua được cậu, mà, Chủ tịch Lạc giờ đang ở Châu Âu, nếu không thì cũng cùng tới đua rồi. “ Vương Tổng cười nói.
“ Vâng, bố cháu cũng thường hay nhắc tới chú Vương, đợi bố cháu từ Châu Âu về, nhất định sẽ cùng chú Vương thi đấu golf và đua ngựa ạ.” Lạc Mộ Thâm cười nói.
“ Được, bố cậu không ở đây, vậy mấy chú cháu chúng ta thi đấu với nhau vậy.” Vương Tổng cười nói.
Tôi đưa mắt nhìn xung quanh, nhìn bọn họ nói chuyện, giống như Lạc Mộ Thâm và Vương Tổng có quan hệ thân thiết với nhau vậy, là quan hệ thế nào đây ? Mà Vương Tổng còn giống như là bố của Lạc Mộ Thâm, nghe họ nói chuyện, rất là gần gũi, thân thuộc.
Tôi đang khó hiểu, thì người được gọi là Vương Tổng đưa mắt sang nhìn tôi, tôi thấy đôi mắt của ông ấy sáng lên một lúc, nhìn tôi kỹ càng từ đầu đến chân, sau đó cười nói với Lạc Mộ Thâm : “ Mộ Thâm, đây là .....?”
“ Ồ, đây là cô em gái họ xa của cháu---Tên Tô Tư Nhụy, vừa mới tốt nghiệp ra trường, lần này đưa tới đây, cũng là để cô ấy thấy được thế gian, mở rộng tầm mắt.” Lạc Mộ Thâm khanh khách cười nói.
Vương Tổng cười : “ Ồ, thì ra là em gái của cậu à ? Mà sao, trước đây không thấy cậu đưa thư ký của mình đi cùng bao giờ nhỉ ? Mộ Thâm, gien nhà cậu thật là chuẩn, em gái cậu thật quá xinh đẹp, vừa nhìn cũng đã thấy rất có năng lực rồi.”
Ông ta nhìn tôi cười, thái độ mờ ám khác với ban đầu rất nhiều.
Tôi lập tức cảm thấy nên cảm ơn Lạc Mộ Thâm, lúc đầu ông Vương Tổng đó nhìn tôi với ánh mắt đen tối như vậy, nếu Lạc Mộ Thâm nói tôi là thư ký của anh ta, có thể ông Vương Tổng này sẽ tiếp tục nhìn tôi với anh mắt đen tối đấy, nhưng, nếu nói là em gái, ông ta sẽ không dám nhìn tôi với ánh mắt như vậy nữa rồi.
Lạc Mộ Thâm cười : “ Chú Vương, em gái của cháu, hiện nay đang làm thư ký cho cháu ở công ty, sau này, chắc sẽ có nhiều cơ hội thường xuyên liên lạc với Vương Tổng, đến lúc đó chú Vương nhất định phải chỉ bảo tận tình cho cô ấy đấy.”
“ Ồ, “ Vương Tổng kéo dài giọng điệu, “ Cô gái, yên tâm, cháu là em gái của Mộ Thâm, chú nhất định sẽ chỉ bảo cháu tận tình, thời gian còn dài mà.”
Tôi vội gật đầu :“ Vâng ạ, Vương Tổng, cháu sẽ chăm chỉ làm việc. Cháu luôn mong muốn có thể làm việc và phát triển lâu dài ở Lạc Thị mà.”
Vương Tổng cười : “ Cô gái nhỏ có tiền đồ đấy.”
Ông ta lại đưa mắt sang nhìn Lạc Mộ Thâm :“ Mộ Thâm, không nói chuyện nữa, mau đi thay quần áo đi, mấy chú cháu chúng ta sẽ đua một trận!”
Lạc Mộ Thâm gật đầu, nhìn sang tôi : “ Nhụy Tử, biết cưỡi ngựa không ?”
“ Cái đó, em không biết.” Tôi xoay tròn mắt, đúng vậy, tôi không biết cưỡi ngựa, đừng nói là cưỡi ngựa, đến cả đời này của tôi cũng chỉ nhìn được con ngựa thật có vài lần.
Thế nên, sao tôi có thể biết cưỡi ngựa được chứ ?
“ Cũng được, hôm nay sẽ dậy em cưỡi ngựa, có sợ không ?” Lạc Mộ Thậm nhẹ nhàng hỏi, đôi mắt đẹp sáng lên như ngôi sao băng sáng lên trên bầu trời đêm.
“ Không sợ.” Tôi cười nói, trên thực tế, thực ra tôi luôn muốn được cưỡi ngựa, mỗi lần nhìn thấy những cô gái mạnh mẽ cưỡi trên lưng ngựa trong phim, tôi luôn cảm thấy ghen tị, đáng tiếc là, tôi không có cơ hội.
Không ngờ hôm nay tôi lại có cơ hội được học cưỡi ngựa, càng bất ngờ hơn là Lạc Mộ Thâm là người dạy tôi.
Tôi cũng đã từng nói tôi là một đứa nha đầu to gan, tôi không giống những cô gái yểu điệu nữ tính bình thường.
Thực ra tôi rất cá tính, khí chất trong xương dường như là của nam giới vậy.
Thế nên vừa nghe Lạc Mộ Thâm sẽ dạy tôi cưỡi ngựa xong, tôi liền cảm thấy hào hứng vô cùng.
“ Được, đi thay đồ đi!” Lạc Mộ Thâm nói với tôi.
Lúc này, có một anh mã đồng đến cẩn thận chỉ dẫn chúng tôi, vào trong phòng thay đồ, bên trong có rất nhiều những bộ trang phục cưỡi ngựa cho chúng tôi thay, tôi chọn cho mình một chiếc áo sơ mi trắng như tuyết, một chiếc quần co giãn và một đôi ủng làm bằng da màu sáng, sau khi tôi thay xong, soi mình trong gương, cảm thấy mình thật anh tuấn oai phong, vừa thoải mái mà lại không mất đi khí phách, đúng là quá đẹp rồi.
Trời ơi, đột nhiên tôi cảm thấy mình có khí chất của một anh hùng hiệp nữ, ha ha.
Khi tôi còn đang mải cười thầm, giọng của Lạc Mộ Thâm bên ngoài truyền vào : “ Thay xong chưa ?”
“ Xong rồi.” Tôi vội nói, mở cửa chạy ra ngoài.
Lạc Mộ Thâm cũng đã thay xong, trang phục anh ta rất giống của tôi, phần trên là màu trắng của áo sơ mi, phần dưới là quần co giãn và đôi ủng da, bộ này mặc lên, trông giống như Lạc Mộ Thâm chuẩn bị quay phim làm quảng cáo cho truyền thông vậy, đẹp trai vô cùng!
Tôi không thể không đồng ý, vẻ đẹp trai của Lạc Mộ Thâm đúng là quá hoàn mỹ, không có điểm nào có thể chê được, là 360 độ không có một góc chết nào cả.
Đặc biệt là hình ảnh tươi sáng nhìn từ bên phải anh ta, anh ta trông giống như đang bước ra từ trong ánh sáng của mặt trời, trong phút chốc, tôi ngẩn ngơ, tôi luôn nói mình không phải là người mê trai đẹp, nhưng lúc này, trái tim tôi đang đập lên liên hồi.
Còn Lạc Mộ Thâm nhìn tôi cũng lặng đi một lúc, trong khoảnh khắc ấy, tôi nhìn thấy trong đôi mắt đẹp của anh ta sáng lên một đường mà tôi không hiểu ý nghĩa sâu xa của nó là gì.
Tôi biết lúc đó mình cũng rất đẹp, là như nữ anh hùng, nhưng tôi không cho rằng là tôi có thể làm mê hoặc Lạc Mộ Thâm, dù sao Lạc Mộ Thâm cũng chẳng thiếu gì những nhân tình bên cạnh, mỗi một cô đều có sắc đẹp tuyệt trần, yêu kiều và duyên dáng.
Ánh mắt của Lạc Mộ Thâm nhanh chóng rời khỏi người tôi, anh ta nhẹ nhàng nói :“ Cô mặc như thế này, đúng là nhìn được lắm.”
Tôi lè lưỡi với Lạc Mộ Thâm, ngượng ngùng cười.
Lúc này, mã đồng đã dắt hai con tuấn mã đến bên cạnh chúng tôi, trên đầu có tấm vải màu xanh, thể trạng khỏe mạnh, màu da sáng giống như màu vải gấm, sau lớp vải có thể nhìn thấy từng cơ bắp của chú ngựa đang chuyển động, chú ngựa này, làm tôi thích thú vô cùng.
Tôi bước tới dùng tay xoa lên lông bờm cổ của chú ngựa.
“ Thích không ?” Lạc Mộ Thâm nhìn bộ dạng thích thú của tôi, khẽ nói.
“ Thích, rất thích.” Tôi nhẹ nhàng vuốt má chú ngựa, đôi mắt to của chú ngựa đó, với cặp lông mi dày, quả thực rất đẹp. Nó nhìn tôi, có cảm giác như là tôi sắp làm bá chủ thiên hạ, oai phong lẫm liệt.
“ Nếu thích sau này tôi sẽ thường xuyên đưa cô tới chơi.” Lạc Mộ Thâm vừa nói, vừa bước qua tôi.
Tôi đứng sững một lúc, thấy anh ta cầm một chiếc mũ sắt, rồi đội lên đầu cho tôi, đồng thời cài quai cẩn thận cho tôi. Động tác của anh ta, vẫn rất nhẹ nhàng, có thể nói là dịu dàng như nước.
Trong khoảnh khắc đó, tôi có thể nhìn thấy sự dịu dàng trong ánh mắt của anh ta, tuy chỉ là trong chốc lát, nhưng tôi đã nhìn thấy rất rõ.
|
Chương 118: Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân
Tôi nhíu nhẹ lông mày, anh ta thật sự coi tôi như là em gái nhỏ yêu quý rồi sao? Hay là......
Tôi đang suy nghĩ, Lạc Mộ Thâm hất đầu về phía tôi: “ Lên ngựa.”
“ Vâng.” Tôi đợi thời khắc này từ lâu rồi.
Tôi đưa tay kéo dây cương ngựa, chân trái dẫm lên bàn đạp bên yên ngựa, vốn dĩ tưởng tượng lúc diễn viên diễn trên tivi, tư thế phi thân lên ngựa cực kỳ oai phong lẫm liệt, nhưng xem ra nhìn thì dễ mà làm thì khó.
Tôi vừa dẫm vào bàn để chân trên lưng ngựa đó, bàn để chân đó không phải cố định, mà là đong đưa qua lại, tôi dẫm như thế, cả mặt úp lên lưng ngựa, suýt nữa dính đầy mồm toàn lông ngựa.
Tôi nghĩ nhìn tôi lúc đó trông rất thảm hại.
Con ngựa đó cũng hầm hầm quay đầu lại lườm tôi một cái!
May là Lạc Mộ Thâm ở bên cạnh, anh ta một tay đỡ lấy người tôi, tôi quay đầu lại, thì nhìn thấy ánh mắt chán ghét mà tôi đã quá quen thuộc đó của anh ta.
“ Tại sao cô lại ngốc như thế chứ, cô có biết Trư Bát Giới tại sao mà chết không?” Anh ta nghiến răng nghiến lợi nói.
“ Biết rồi, quá ngốc.” Tôi đành phải nói, tôi còn có thể nói gì chứ, nếu không tại sao nói người như tôi lại thường xuyên gặp đen đủi chứ? Bình thường tôi cũng là một người rất lanh lợi, tại sao cứ ở trước mặt tên Lạc Mộ Thâm này tôi lúc nào cũng hết lần này đến lần khác phải luống cuống thế chứ?
Tôi thật sự cảm thấy rất buồn bực.
“ Sai, Trư Bát Giới là vì tức mà chết.” Lạc Mộ Thâm nghiến răng nghiến lợi nói.
“ Tức chết sao?” tôi ngạc nhiên nhìn khuôn mặt tuấn tú đó của Lạc Mộ Thâm.
“ Không sai, Trư Bát Giới nhìn thấy cô còn ngốc hơn anh ta, cho nên mới tức mà chết.” Trên mặt Lạc Mộ Thâm bây giờ hiện đầy vẻ chán ghét và cay nghiệt.
Tôi tức bĩu môi lên, chẳng phải tôi chưa được ngồi ngựa bao giờ sao? Tôi gặp lỗi một lần là anh liền khắt khe với tôi, thật là!
Nghĩ như thế, mồm tôi liền thốt ra: “ Anh Đại Thâm, Tôi chưa cưỡi ngựa bao giờ mà ? Lần đầu tiên, ai mà không phạm sai lầm chứ?”
“ Sai, khi tôi cưỡi ngựa lần đầu tiên, đã rất thành thạo rồi.” Lạc Mộ Thâm nói.
Tôi không biết nói gì, được thôi, anh là nhân tài xuất chúng, tôi là con ba ba con chuột được chưa? Tôi làm sao dám so sánh với tổng giám đốc Lạc Thị rung trời chuyển đất chứ?
So với sếp tổng?
Tôi đành phải ngậm ngùi đắng cay.
“ Nào, tôi giúp cô lên ngựa.” Lạc Mộ Thâm nói với tôi.
“ Không cần đâu, tôi có thể tự......” Tôi còn chưa nói hết, Lạc Mộ Thâm đã dùng tay nhẹ nhàng đỡ mông tôi, tôi dựa vào lực đó, chân dậm lấy đà, bật người ngồi lên lưng ngựa.
Ui trời, tư thế lần này của tôi thật là nhanh gọn, tất cả là dựa vào sức đỡ của Lạc Mộ Thâm mà thôi.
Vừa nghĩ đến lúc nãy anh ta đỡ mông của tôi, mặt tôi liền đỏ lên. May là Lạc Mộ Thâm không chú ý.
“ Tập điều khiển nhé.” Lạc Mộ Thâm đưa dây cương trong tay cho tôi, lại hướng dẫn tôi khẩu lệnh cưỡi ngựa, ví dụ để ngựa chạy, thì dùng tay vỗ vào mông ngựa, hoặc là đạp vào bụng ngựa một cái, trong mồm hét: “ đi” nếu như muốn dừng lại, thì kìm dây cương ngựa lại, trong mồm hét: “ huu.... ...”
“ Nghe hiểu chưa?” Lạc Mộ Thâm ngẩng đầu chăm chú nhìn tôi.
“ Tôi hiểu rồi, yêm tâm đi, anh Đại Thâm, tôi rất thông minh. Tôi xem trong tivi đều thấy hét như thế, xem ra đây là khẩu lệnh thường dùng rồi.” Tôi lập tức một tay nắm lấy dây cương, tay kia giơ ra làm tư thế ra hiệu “ ok”.
“ Cô làm thử để tôi xem. Đối với cô không yên tâm, tại vì cô thực sự còn quá ngốc.” Lạc Mộ Thâm không yên tâm nói.
“ Anh Đại Thâm, anh coi thường tôi quá, xem tôi quá tầm thường rồi.” Tôi cố ý lắc đầu, “ Được thôi, để tôi cho anh xem.”
Tôi dùng tay nhẹ nhàng đạp nhẹ vào bụng ngựa, trong mồm hét: “ đi.”
Hông dưới tuấn mã lập tức đi hướng về phía trước.
Tôi ghìm dây cương lại, trong mồm hét lớn: “ Huu.....”
Con tuấn mã đó quả nhiên dừng lại, dùng móng ngựa đá vào cỏ xanh dưới chân.
Quả nhiên rất linh hoạt.
Tôi vui mừng, quay đầu nhìn Lạc Mộ Thâm: “ Anh Đại Thâm, anh xem tôi có phải rất có năng khiếu không ?”
Tôi nhìn thấy khoé miệng lạnh lùng của anh ta hiện lên nét cười nhẹ nhàng, Lạc Mộ Thâm gật gật đầu: “ Rất tốt, cô đi chậm ở vòng ngoài thong dong, nên nhớ, có việc gì thì gọi mã đồng là được.”
“ Hiểu rồi.” Tôi cười vẫy tay với Lạc Mộ Thâm, sau đó hai chân kẹp bụng ngựa, con tuấn mã đó chầm chậm đi về phá trước, tôi cảm giác dưới mông lắc lư, gió mát thổi nhẹ phả vào mặt cực kỳ sảng khoái, khiến tôi cảm thấy hết sức thoải mái.
Thảo nào người có tiền thích đến trường đua giải trí thế, thực sự là rất thích, đợi tôi từ từ luyện tốt rồi, tôi cũng có thể cưỡi ngựa thúc ngựa phi nhanh như bay, thế thì đã quá.
Tôi nghĩ như thế, thật sự cảm thấy rất vui.
Lúc đó, Vương Tổng với mấy người đó đằng xa lớn tiếng gọi Lạc Mộ Thâm: “ Mộ Thâm, mau qua đây, đang đợi cháu đấy. Qua đây đua ngựa?”
Bọn họ muốn đua ngựa sao?
Tôi lập tức lấy lại tinh thần, không biết Lạc Mộ Thâm lúc đua ngựa sẽ oai phong như thế nào?
Tôi quay đầu lại, nhìn thấy Lạc Mộ Thâm phi thân lên lưng ngựa, tư thế của anh ta thật sự rất hoạt bát, cần phóng khoáng có phóng khoáng, nắng chiều hắt màu vàng nhẹ trên chiếc áo sơ mi của anh ta, khoảng khắc lúc anh ta bay người lên ngựa đó quả thật giống như phác hoạ tuyệt vời trong phim hành động.
Tôi sững sờ nhìn về phía anh ta.
Được thôi, tôi thừa nhận gã Lạc Mộ Thâm này mặc dù có thể coi là tên đàn ông cặn bã, nhưng anh ta ngược lại mang đầy vẻ đẹp trai khí chất, cũng có lúc kiểu đẹp trai khí chất này khiến tôi hết sức mê mẩn.
Sau khi Lạc Mộ Thâm lên ngựa, liền thúc ngựa phi đến chỗ Vương Tổng, anh ta tư thế hiên ngang, từng động tác nhỏ, đều mang vẻ đẹp trai oai phong vô cùng, tôi không kìm được thúc ngựa hướng về phía trước, hy vọng có thể nhìn rõ ràng hơn trận đua ngựa tuyệt vời của bọn họ.
Mặc dù không biết kĩ thuật đua ngựa của Lạc Mộ Thâm thế nào, nhưng trong tiềm thức của tôi cảm thấy anh ta chắc chắn rất giỏi.
Quả nhiên, Lạc Mộ Thâm và Vương Tổng đó nói chuyện một lúc, bọn họ bắt đầu đua ngựa, Lạc Mộ Thâm và Vương Tổng gần như cùng lúc thúc ngựa phi lên, hai con tuấn mã đuổi nhau khiến đấu trường thêm náo nhiệt, tôi không kìm nổi há hốc mồm, trước đây xem đua ngựa đều là xem trên tivi, bây giờ tôi đã nhìn thấy ngay trước mắt rồi, đúng là rất kích động.
Tôi hướng về Lạc Mộ Thâm hét lên: “ Anh Đại Thâm, cố lên.”
Tôi rõ ràng nhìn thấy Lạc Mộ Thâm nghe thấy giọng nói của tôi, anh ta nhìn thoáng qua về phía tôi, tôi nhìn thấy khoé miệng anh ta khẽ mỉm cười, khoảnh khắc đó, tôi thấy quá xúc động.
Tên Lạc Mộ Thâm này, rốt cuộc có cái gì là không biết chứ?
Có lẽ là từ nhở được sinh ra trong chiếc nôi vàng của con nhà giàu có, cho nên được huấn luyện qua các bộ môn chuyên nghiệp, hơn nữa, anh ta lại thông minh dũng cảm như thế, cho nên, dù cho anh ta làm gì, đều làm rất xuất sắc, vì thế, mới hấp dẫn người khác như thế chăng?
Đúng là nói môn cưỡi ngựa là môn thể thao quý tộc, thật sự quá tuyệt, giống như chúng tôi con nhà bình thường, làm gì có cơ hội mà chơi môn thể thao cao quý này chứ?
Tôi nghĩ như thế, trong lòng có chút hơi buồn.
Lúc này, vốn dĩ đấu trường đua ngựa không ít người, rất nhiều người không cưỡi ngựa nữa, đều tập trung ở trường đua đó xem bọn họ thi đấu, thậm chí tôi nhìn thấy rất nhiều cô gái xinh đẹp cũng hò hét lên, ánh mắt bọn họ đều tập trung trên người Lạc Mộ Thâm.
Tôi không kìm nổi thở dài một tiếng, tên Lạc Mộ Thâm này, có biện pháp gì khiến anh ta không thu hút ánh mắt người khác được không?
Tôi lại nhìn về phía Vương Tổng đó, cũng không kìm được trong lòng thở dài, không thể không nói Vương Tổng này, thật sự cũng rất lợi hại, mặc dù xấp xỉ 50 rồi, nhưng đúng là gươm quý không bao giờ cùn, tư thế cưỡi ngựa của ông ta cũng đầy khí chất và mạnh mẽ, kĩ thuật cưỡi ngựa của ông ta cũng chẳng kém gì Lạc Mộ Thâm, thậm chí trong tay nắm được chiếc cờ màu cũng gần như nhau, đặc biệt là chặng cuối, hai người gần như thúc ngựa cùng lúc bay bổng lên trên, vượt qua rào chắn cao đó, hai con tuấn mã gần như cùng lúc chạy về đích.
Hai người cùng lúc ghìm dây cương lại, Vương Tổng đó cười lớn tiếng nói với Lạc Mộ Thâm: “ Mộ Thâm, chú chưa thua nhé, chú đã nói với cháu rồi, nếu như cháu thắng chú, thì dự án Hoa Viên sẽ chuyển cho cháu, nhưng cháu không thắng, cháu nói chú phải làm thế nào đây?”
|
Chương 119: Hán Tử Cưỡi Ngựa, Phong Thái Oai Hùng
Trong giọng nói của ông ta một nửa là thật một nửa là đùa.
Tôi nghe thấy Lạc Mộ Thâm cười nói: “ Chú Vương đúng là gươm quý không cùn, luôn nghe nói kĩ thuật cưỡi ngựa của chú Vương là đẳng cấp nhất, chỉ cần chú Vương trẻ lại mấy tuổi, Mộ Thâm chắc chắn sẽ thua. Mộ Thâm bây giờ chưa thua, cũng chỉ là còn có sức trẻ, được rồi, dự án hoa viên Đỉnh Minh của chú Vương không chuyển cho cháu, cháu cũng không còn cách nào rồi, ha ha ha ha.”
Anh ta cười hết sức sung sướng, trong lời nói không toát ra một chút gì tiếc nuối và thất vọng.
Tôi trong lòng thầm nghĩ như khâm phục anh ta , đây chính là Lạc Mộ Thâm, luôn có một phong thái đĩnh đạc, nếu là tôi, có lẽ chắc là sẽ thất vọng ủ rũ vài ngày mất.
Có điều, tôi thật sự khó hiểu, mấy người kinh doanh này đúng là buồn cười? Tại sao một dự án quan trọng như thế lại đua ngựa để giải quyết chứ?
Trong lòng tôi nghĩ, muốn tiến lên trước một chút, đến gần chỗ bọn họ. Thế là hai chân giật mạnh kẹp vào bụng ngựa một cái. Con tuấn mã của tôi lập tức chạy như bay. Tốc độ cực kỳ nhanh.
Tôi giật mình, thì ra tôi luôn phi rất chậm, cho nên ngồi mới ổn định được. Nhưng đột nhiên phi nhanh thế này, tôi cảm thấy mông của mình dường như sắp bị lưng ngựa xóc lên rồi.
Trong tích tắc, tôi sắp ngã xuống ngựa, trong đầu tôi lập tức hiện ra cảnh sau khi tôi bị ngựa hất ngã, bốn cái vó ngựa sẽ đạp lung tung lên người tôi mà chạy, miệng tôn nôn ra máu bi thảm như thế nào.
Đừng, đừng mà!
Tôi lập tức hoảng loạn lớn tiếng gọi, muốn nhanh chóng dừng ngựa lại.
Vốn dĩ tôi rất hiểu cách điều khiển, nhưng trong lúc luống cuống, tôi không biết nên làm thế nào, chỉ cần ghìm dây cương lại và hét, “ Huuu......” là được.
Nhưng tôi trong lúc hoảng loạn lúng túng, đã quên mất khẩu lệnh, tôi chỉ vừa đạp mạnh vào bụng ngựa hoặc là đánh mạnh vào mông ngựa, kết quả con ngựa nghe khẩu lệnh ngốc ngếch của tôi càng phi nhanh hơn, lao băng băng về đấu trường, thậm chí còn nhảy qua chướng ngại vật cao hơn nửa người, mẹ ơi, tôi sắp đái ra quần rồi.
Trong đầu trống rỗng, chẳng còn biết làm gì, chỉ biết không ngừng kêu “ cứu mạng” , hai tay kéo chặt dây cương, dường như sắp ngã từ trên lưng ngựa xuống rồi.
“ Anh Đại thâm, cứu tôi......” tôi thảm thiết gọi Lạc Mộ Thâm.
“ Nhuỵ tử, nắm chặt dây cương, để người nằm sấp xuống lưng ngựa! Huuu......dừng lại......” Lạc Mộ Thâm nhìn thấy tình hình không ổn, cưỡi ngựa đuổi theo sau tôi, vừa hướng về phía ngựa của tôi nói khẩu lệnh, nhưng lúc đó, khẩu lệnh của anh ta đã không có tác dụng với con ngựa của tôi, ngược lại, đối với ngựa của anh ta lại có tác dụng, dẫn đến ngựa của anh ta vẫn đuổi không kịp ngựa của tôi.
Mẹ ơi, tôi bây giờ mới biết, toàn đấu trường chạy nhanh nhất, chính là tôi mà!
Nước mắt tôi sắp bay ra rồi.
Xong rồi, mẹ ơi, tôi sắp nắm không nổi dây cương nữa rồi, tôi sắp bị xóc ra ngoài rồi, tôi sắp bị ngựa dẫm chết rồi.
Những người xem xung quanh cũng thấy kinh ngạc. Mấy người mã đồng muốn giữ lấy ngựa của tôi, nhưng ngựa của tôi không biết là kinh hãi hay là hưng phấn thế nào, bọn họ không thể đuổi kịp nó.
Có vài người chạy về sau, có lẽ là đi lấy gậy điều khiển ngựa rồi.
Có phải lát nữa còn phải hát: hán tử cưỡi ngựa, phong thái oai hùng không?
Do quá lo lắng, tôi lại bắt đầu nấc cụt, đến khẩu lệnh cũng đọc không nổi nữa.
Tôi vừa khóc vừa nấc vừa tiếp tục trên lưng con ngựa chạy như điên, lúc đó, Lạc Mộ Thâm cuối cùng cũng đuổi theo được ngựa của tôi, ngựa của anh ta đã song hành cùng ngựa của tôi, lộ ra một trạng thái đối lập tĩnh tại của anh ta.
“ Nhuỵ Tử, đừng khóc nữa, tôi đến cứu cô đây, đừng lo lắng.” Anh ta lớn tiếng nói với tôi.
Nhưng tôi đang trong hoảng loạn, dường như nghe không hiểu lời anh ta nói.
Tôi chỉ nhìn thấy mồm anh ta mở ra ngậm vào, ngược lại không nghe thấy anh ta nói cái gì.
Tôi sợ hãi khóc càng to hơn. Nấc cụt cũng nhiều hơn.
Lạc Mộ Thâm nhíu nhẹ lông mày, anh ta phi song hành với ngựa của tôi một lúc, đột nhiên đứng lên lưng ngựa.
Tôi giật mình hoảng sợ càng không dám động, người xung quanh đều hét lên kinh ngạc, tôi sắp không nắm được dây cương rồi.
Anh ta đây là......
Lúc đó diễn ra rất nhanh, chỉ nhìn thấy Lạc Mộ Thâm dẫm hai chân lên lưng ngựa, đứng trên lưng ngựa mấy giây cùng lúc phi song hành với ngựa của tôi, anh ta đột nhiên phi thân nhảy vọt một cái, trong tiếng la hét lớn tiếng cuả những người đang xem, anh ta đột nhiên bay người sang phía ngựa của tôi, sau đó sải chân, ngồi ở phía sau lưng tôi.
Đó thật sự là khoảnh khắc chỉ trong tích tắc, tim của tôi do hoảng loạn và luống cuống lập tức bình phục trở lại, không biết tại sao, Lạc Mộ Thâm ngồi sau lưng tôi, tôi lập tức từ trong nguy hiểm cực độ, biến thành có cảm giác an toàn.
( bạn có suy nghĩ cảm nhận hông dưới tuấn mã của tôi không? Mang theo hai người, rất nặng, chỗ ngồi chật hẹp, anh ta ngồi sát vào tôi.)
Lạc Mộ Thâm đưa tay ra, tay trái ôm lấy eo của tôi, tay phải từ trong tay tôi cầm lấy dây cương, ghìm mạnh dây cương, vừa hô theo khẩu lệnh, tốc độ của tuấn mã của tôi, chậm dần, chầm chậm......
Trên người anh ta là mùi nước hoa nhẹ nhàng một lần nữa bao phủ tôi, tôi có thể cảm thấy những múi thịt cơ bắp gợi cảm của anh ta qua chiếc áo sơ mi hằn ra, cũng có thể cảm nhận được tiếng tim đập của người thanh niên khoẻ mạnh cường tráng này.
Tôi cảm giác sắp muốn xỉu rồi.
Không biết tại sao, lúc đó, tôi quên mất vừa nãy mình sợ hãi như thế nào, trong đầu đột nhiên xuất hiện cảnh trong phim Hoàn châu cách cách Tử Vi và Nhĩ Khang thong dong cưỡi ngựa, còn có bài hát nổi tiếng đó:
Khi chúng ta làm bạn cõi hồng trần, sống thật thong dong, cưỡi ngựa phi như bay cùng hưởng cuộc sống phồn hoa.....
Tôi vỗ một cái vào đầu, Tô Tư Nhuỵ, mày bị điên à, mày nghĩ cái gì thế?
Mày là Tử Vi Cách Cách xinh đẹp đa tình, tài nghệ xuất sắc sao? Đằng sau mày là anh Nhĩ Khang sao?
Mày chỉ là một thư ký nhỏ, đằng sau mày là sếp của mày.
Tôi lập tức tỉnh táo.
Không sai, Lạc Mộ Thâm đã cứu tôi.
Con tuấn mã đã dừng hẳn lại, đầu cúi xuống ăn cỏ non trên đất, Lạc Mộ Thâm cũng bay người xuống ngựa, sau đó cũng ôm tôi xuống.
Trong vòng tay của anh ta, tôi muốn cười rạng rỡ với anh ta, nhưng nhịn không nổi toàn thân run rẩy, muốn đi nhà vệ sinh.
Tôi nghĩ hồn vía của tôi, lại bay đi mất rồi.
“ Có biết Trư Bát Giới tại sao chết không?” Giọng nói nhỏ của Lạc Mộ Thâm vang lên bên tai của tôi.
Tôi đành phải nói: “ Được thôi, tôi biết, là bị tôi chọc cho tức chết được chưa?”
Mặt tôi nóng ran, tôi chỉ muốn muốn đào cái lỗ tự chui vào bên trong, không muốn chui ra nữa.
Lúc này, Vương Tổng đó dẫn mấy người cấp dưới thúc ngựa đến, còn chưa đến trước mặt tôi và Lạc Mộ Thâm, tiếng cười sảng khoái đó của Vương Tổng như muốn làm thủng màng nhĩ của tôi: “ Mộ Thâm, màn anh hùng cứu mỹ nhân này quá lợi hại đấy, có phải thấy đấu ngựa với chú chưa phân thắng bại, cho nên mới cố tình vì chú mà biểu diễn màn này đúng không? Cháu với em gái cháu đã bàn bạc trước rồi phải không? Hai cháu thật đúng là quần anh hội tụ, hợp tác rất ăn ý! Dù cho có bàn bạc sẵn hay không, màn biểu diễn này chú tuyệt đối không thể theo được, khi còn trẻ, chẳng bao giờ dám thử, đúng là thế giới này là của những người trẻ tuổi như các cháu rồi”
Tôi vội vàng từ trong lòng của Lạc Mộ Thâm bước lại, quay đầu chăm chú nhìn Vương Tổng nói: “ Vương Tổng, ở đây chúng cháu đâu có bàn bạc thương lượng trước? vốn dĩ cháu không biết cưỡi ngựa, cháu làm sao dám lấy sinh mạng của bản thân làm trò đùa chứ, anh Đại Thâm của cháu đã cứu cháu đó.”
Được thôi, tôi rất cảm động đối với hành động Lạc Mộ Thâm bay thân cứu tôi, vừa nãy nguy hiểm như thế, tôi không biết nếu là sếp khác, có dũng cảm bất chấp nguy hiểm mà cứu tôi như thế không?
Dù cho Lạc Mộ Thâm còn có rất nhiều khuyết điểm, nhưng lúc này, trong lòng tôi thật sự rất cảm động.
|
Chương 120: Tiệc Cá Bất An
Tôi cảm thấy hình như tôi đang cách anh ta ngày càng gần hơn.
Còn Lạc Mộ Thâm cũng nhẹ nhàng vòng tay qua khoác lấy eo tôi, khẽ thở dài nói : “ Sao cô lại không cẩn thận như thế, một người gan lì như cô, gặp nguy hiểm lại hoảng loạn như vậy, đến khẩu lệnh cũng quên hết, sớm biết thế này thì tôi chẳng đưa cô đi cùng nữa.”
Tôi thè lưỡi nhăn mặt với Lạ Mộ Thâm, cũng tốt, trải qua một khoảnh khắc đầy nguy hiểm như vậy, tôi cảm thấy mình trở nên mạnh mẽ hơn nhiều rồi.
Còn Vương Tổng ngồi trên lưng ngựa nhìn tôi và Lạc Mộ Thâm, ông ta cười : “ Được, Mộ Thâm, cuộc đua lần này cậu thắng rồi, một thanh niên trẻ tuổi dũng cảm như cậu, thì dự án Đỉnh Minh Hoa Viên không để cậu, thì để cho ai được chứ ?”
Lạc Mộ Thâm cười nói : “ Cảm ơn chú Vương, chú Vương để cho cháu làm một dự án quan trọng như vậy, cháu nhất định sẽ chú tâm đến, chú Vương, chú sẽ không phải thất vọng đâu, đến lúc đó, chú sẽ cảm thấy việc để cháu thực hiện dự án này, một chút hối hận cũng không có. Đến khi đó cháu nhất định sẽ giúp cho chú kiếm được không ít đâu. “
Vương Tổng vui vẻ cười lớn.
Tôi nhìn hai người một già một trẻ, trong suy nghĩ đều như đã hiểu ý nhau, một dự án làm ăn lớn như vậy, chỉ nói mấy câu là đã xong sao ? Không dễ dàng đến thế chứ ?
“ Lại đây, Nhụy Tử, Tôi dạy cô cách cưỡi ngựa, sau này, đừng để xảy ra lỗi như thế nữa, không phải lần nào, tôi cũng đứng bên cạnh để đợi cứu cô đâu.” Lạc Mộ Thâm kéo tôi lại.
“ Em không cưỡi nữa có được không ? “ Tôi lắp bắp hỏi lại Lạc Mộ Thâm.
“ Một cơ hội tốt như thế này, nha đầu, có người thầy là anh Đại Thâm của cháu, sao không chịu tập trung học đi. Hơn nữa, sau này chú Vương của cháu còn muốn thi đấu với cháu nữa đấy, cháu là một tiểu nha đầu cũng rất khéo léo đáng yêu, chú rất thích đấy. “ Vương Tổng cười nói.
Bọn họ đã nói như thế, tôi còn có thể nói được gì chứ ? Chỉ có thể nhảy lên yên ngựa bắt đầu học thôi.
Có điều, như thế cũng được, như thế tôi sẽ không phải đến đây chơi không!
Cũng có thể bản thân tôi cũng yêu thích thể thao, phản ứng cũng rất nhanh, tôi đã thực sự học được cách cưỡi ngựa, tôi thúc ngựa còn Lạc Mộ Thâm và Vương Tổng phi cùng hai bên, cảm giác cả bầu trời như biến thành một màu xanh rộng lớn.
Mà với sự có mặt của tôi và Lạc Mộ Thâm nên đã làm cho buổi chiều hôm nay Vương Tổng rất vui vẻ, sau khi cưỡi ngựa xong, ông ấy còn muốn mời tôi và Lạc Mộ Thâm đi đến Sơn Trang ăn tiệc cá.
“ Tiệc cá ? “ Tôi ngạc nhiên mở to đôi mắt.
“ Phải, chính là các món ăn ngon nhất đều được làm từ cả đấy, Sơn Trang đó là của chú Vương, kinh doanh rất có tiếng tăm, Nhụy Tử, cô hôm nay có phúc lắm đấy. “ Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng nói với tôi.
Tôi không nói gì, bởi vì nước miếng đã đầy trong miệng, tôi sợ nếu mở miệng sẽ chảy ào ào ra mất.
Được thôi, phải tự vả cho mình một cái, xấu mặt quá thể.
Nói đi là đi, tôi và Lạc Mộ Thâm, cả Vương Tổng cùng mấy người đi cùng sau khi thay đồ xong, đi thẳng đến Sơn Trang của Vương Tổng.
Vừa đến Sơn Trang, tôi dường như bị mê hoặc luôn.
Sơn Trang đó được xây dựng trên một khu thảo nguyên đầy nắng gió, nhìn vô cùng lịch sự và tao nhã.
Nó nằm trên một sườn đồi, khiến cho những người tới đây cả cảm giác như “ Đông thấy hoa cúc, nam thấy núi Nam Sơn “.
Lạ Mộ Thâm gật đầu với cô gái phục vụ, đưa chúng tôi tiếp tục bước vào trong.
Đi qua dãy hành làng vô cùng sang trọng, tôi nhìn thấy bên trên hai bức tường treo những bức tranh quý giá, trong lòng không ngừng xuýt xoa, nếu không đi cùng Lạc Mộ Thâm, chắc cả đời này tôi cũng chẳng thể đến được một nhà hàng sang trọng như thế này.
Trong phòng ăn đẹp đến từng chi tiết của Sơn Trang.
Trước bàn ăn là một tấm thủy tinh lớn, nhìn qua lớp thủy tinh đó có thể thấy được phong cảnh hoa mỹ của Sơn Trang.
Ánh sáng lan tỏa qua cửa sổ chiếu vào khuôn mặt của từng người, cảm thấy vô cùng ấm áp.
Tôi và Lạc Mộ Thâm cùng Vương Tổng với mấy người đi cùng ngồi xung quanh chiếc bàn ăn hình tròn lớn, tôi ngồi cạnh Lạc Mộ Thâm, quay đầu qua tôi nhìn thấy trên ngón tay anh ta đang kẹp một điếu thuốc rồi cười nói với Vương Tổng, đó là một động tác vô cùng bình thường, nhưng sao mà đẹp thế, cứ như là đang quay phim cho truyền thông vậy, hoàn mỹ không tỳ vết.
Tôi cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, lại nghĩ lại khoảnh khắc tôi mơ thấy Lạc Mộ Thâm trong giấc mơ, tôi cảm giác sống mũi mình như nóng lên, hình như có một dòng nước mũi đang muốn trào ra.
Hỏng rồi, là chảy máu cam rồi.
Tôi vội chặn hai lỗ mũi mình lại.
Lạc Mộ Thâm đang nói chuyện với Vương Tổng ban đầu chú ý đến cử chỉ khác thường của tôi, anh ta quay đầu lại, nhìn tôi : “ Cô làm sao thế ?”
Anh ta cúi thấp đầu, lại khẽ vỗ vào lưng tôi : “ Nhụy Tử, sao thế ? Không giống cô chút nào đâu ? Sao mà bị khó chịu thế vậy ? “
Anh ta vừa nói như vậy, những người xung quanh liên quay sang nhìn tôi.
“ Không có gì, tôi vẫn bình thường mà, vẫn bình thường.” Tôi vội nói, nhưng tôi cảm thấy mình nhu sắp bị chảy máu cam rồi.
“ Nhưng mà, sao mặt cô lại đỏ lên như thế ?” Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng sờ lên trán tôi, nhưng không hề nóng.
“ Không sao đâu, không sao đâu!” Tôi vội gạt tay Lạc Mộ Thâm ra, rồi nhìn trộm anh ta, lúc này anh ta đang hướng đôi mắt sâu thẳm của mình nhìn vào tôi.
Tôi vội chuyển ánh mắt đi chỗ khác.
“ À....Tôi xin lỗi, tôi muốn vào nhà vệ sinh một lúc.” Tôi liền đứng dậy cười, nói xong vội vàng chạy vào trong nhà vệ sinh.
**
Một phòng vệ sinh sạch bóng, sang trọng.
Tôi không ngừng hất nước lạnh vào khuôn mặt đang đỏ bừng của mình, vội hít thở thật sâu, tôi đang làm sao thế này ? Sao tim tôi lúc này lại đập lên loạn xạ vậy ?
Tại sao ở bên cạnh Lạc Mộ Thâm, trái tim tôi lại đập liên hồi như thế chứ ?
Ngồi cạnh Lạc Mộ Thâm, ngửi thấy mùi nước hoa trên người anh ta, tôi liền nghĩ tới lúc được anh ta cứu, rồi lúc mơ tới anh ta trong giấc mơ, tôi không chịu được mặt đỏ bừng lên, rồi máu cam như muốn chảy ra.
Ôi trời ơi, tôi lại đang nghĩ linh tinh gì thế này ?
Rõ ràng tôi biết Lạc Mộ Thâm là một người đàn ông trăng hoa, lại còn là sếp của tôi....
Bữa cơm này làm thể nào tôi có thể ăn ngon lành được đây ?
Vốn dĩ là một nơi toàn đồ ăn ngoan, nhưng tôi đột nhiên có cảm giác như mình đang ngồi trên đống lửa, rất khó chịu, nếu cứ tiếp tục như thế, chắc tôi sẽ lăn ra ngất ở đó mất.
Tôi rửa mặt xong, dựa lên bức tường lạnh ngắt, nghĩ xem có lý do nào có thể đi trước không ?
Đang ngĩ, đột nhiên tôi cảm thấy trong mũi có gì đó không ổn, hình như có một dòng nước nóng đang muốn chảy ra.
Máu tươi đã chảy ra rồi.
Quả nhiên do quá hồi hộp và kích thích, tôi đã bị chảy máu rồi, mà là chảy máu mũi, chảy như một trận lũ, không thể ngăn lại.
Tôi lo lắng chút nữa thì ré lên.
Nhìn thấy màu đỏ của máu tươi trên tay, chút nữa tôi đã ngất đi, sao lại có thể bị chảy máu mũi vào lúc này chứ ?
Đúng lúc này, một cánh tay đột nhiên vòng qua eo tôi.
Tôi sững người, từ trong gương, tôi nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Lạc Mộ Thâm hiện ra, nhưng khuôn mặt ấy lúc này có gì đó hơi khác thường.
Tôi lặng im nhìn anh ta, chẳng phải anh ta đang tiếp Vương Tổng sao ? Sao lại vào đây chứ ?
Lạc Mộ Thâm nhìn thấy tôi bị chảy máu mũi, anh ta không hề hoảng hốt, mà chỉ kéo chặt lấy cánh tay tôi, giơ cao lên, sau đó dùng nước lạnh rửa mặt cho tôi.
Tôi thẫn thờ nhìn anh ta giúp tôi rửa mặt, trong giây lát đã quên đi mình phải làm gì.
Gã này !
|