[Longfic Tỉ Hoành] Bạch Hạc
|
|
CHAP 10: ĐẠI CHIẾN RỪNG ĐÀO
...
Thiên Tỉ đặt Chí Hoành lên lưng mình, đây là lần thứ hai hắn phải cõng cậu, không tránh khỏi thắc mắc tại sao thể lực của tên nhóc này lại tệ đến vậy. Hắn hừ mũi, xốc cậu lên lần nữa, hơi thở ấm nóng phả vào cổ khiến hắn cảm giác như có một luồng điện vừa chạy qua người. Quai hàm hắn khẽ động, yết hầu linh hoạt trôi xuống cổ.
Hắn toan bước đi thì nghe thấy một âm thanh lạ, có lẽ là tiếng chuông điện thoại của cậu, hắn nghĩ, rồi tùy tiện rút ra nghe.
/Tiểu Hoành Hoành...hãy tránh xa tên Vương Tuấn Khải đó, tin tớ đi! Anh ta là người xấu, anh ta muốn hại cậu... Tớ xin lỗi vì đã không ngăn được, có lẽ...anh ta đang đi tìm cậu rồi... Bảo trọng!/ . . . Yết hầu hắn trôi xuống một lần nữa. . . . Chưa kịp định thần chuyện gì đang diễn ra, hắn bỗng thấy xung quanh trở nên âm u lạ thường. Một cơn gió hung dữ từ đâu ào tới, quật những tán lá rơi lả tả, mặt tuyết ẩm ướt như bị đào xới lên. Mù mịt. Hắn khựng lại, nheo mắt nhìn ra khoảng không mờ ảo trước mặt, một bóng đen dần hiện ra.
Hắn nhớ trong cuộc điện thoại vừa rồi, đầu dây bên kia có nhắc tới Vương Tuấn Khải.
Không sai, Vương Tuấn Khải chính là đang đứng trước mặt hắn, đôi mắt sâu thẳm toan tính điều gì đó sau hàng mi rậm dài.
“Ngươi là ai?”
“Dịch Dương Thiên Tỉ” – Hắn lập tức đáp lại, trong lòng có chút thắc mắc về cách xưng hô của anh ta.
Vương Tuấn Khải nhắm mắt lại, rồi nhanh chóng mở ra với ánh nhìn càng ghê rợn hơn nữa.
“Ta muốn Lưu Chí Hoành”
“Sao cơ?”
“Chính là kẻ đang nằm trên lưng ngươi”
Thiên Tỉ hơi nghếch mặt về phía sau. Hóa ra hắn vẫn chưa biết tên của cậu, thật nực cười. Hắn không hiểu tình huống hiện tại là như thế nào, nhưng linh cảm mách bảo hắn không được phép giao cậu cho kẻ kia. Hoặc, chỉ là do bản tính ương ngạnh khiến hắn không muốn phục tùng.
Hắn ngẩng đầu lên, đem ánh mắt băng lãnh cùng cái nhếch môi ngạo mạn tiếp đón Vương Tuấn Khải.
“Đừng hòng.”
Giọng nói không quá lớn, nhưng đủ khiến người nghe cảm thấy lạnh sống lưng.
Ngay lập tức, một trận gió ào đến lần nữa, dữ dội hơn. Vương Tuấn Khải giận dữ lao vào, đôi đồng tử chuyển sang màu đỏ rực. Thiên Tỉ vẫn giữ Lưu Chí Hoành trên lưng, bình thản né tránh.
“Bỡn cợt vậy đủ rồi” – Tuấn Khải khựng lại, giơ một bàn tay lên, lập tức một màn sương dày đặc bao phủ lấy khu rừng đào.
Thiên Tỉ sửng sốt, hắn không thể nhìn thấy gì trong màn sương ấy. Xung quanh, gió vẫn tàn khốc quật từng cơn. Thứ quái qủy gì vậy?!
Một bàn tay chợt vồ đến, nắm chặt lấy vai Chí Hoành, toan kéo cậu lên. Nhanh như cắt, hắn chuyển cậu ra đằng trước, một tay ôm chặt, một tay gạt mạnh cắt đòn tấn công của Vương Tuấn Khải. Bây giờ, hắn chỉ có thể cảm nhận nhất cử nhất động của Tuấn Khải bằng thính giác và xúc giác. Điều này không quá khó khăn, bởi hắn vẫn thường dùng khăn bịt mắt để tập nhảy. Nhưng do phải ôm theo cả Chí Hoành, hắn nhanh chóng kiệt sức.
...
Bên ngoài rừng đào, không gian vẫn rất bình lặng.
...
Vương Tuấn Khải đã đánh giá thấp Thiên Tỉ, anh ta không biết rằng hắn được nuôi dưỡng để trở thành người toàn năng. Hắn là tứ đẳng Taekwondo, di chuyển nhanh nhẹn, giác quan nhạy bén hơn người... Vương Tuấn Khải đột ngột dừng lại, màn sương dày đặc cũng dần dần tan ra.
“Tốt nhất, ngươi đừng dây vào chuyện này. Hãy đưa Chí Hoành cho ta, hài tử ấy không thuộc về thế giới của các người đâu.”
Thiên Tỉ một tay chống xuống nền tuyết, đôi mắt đỏ ngầu ngước lên, cố giữ nhịp thở.
“Tại sao tôi phải đưa cho anh? Anh là ai?”
“Có những sự thật mà nếu nói ra, sẽ làm xáo trộn cuộc đời ngươi. Ngươi với Lưu Chí Hoành vốn không có quan hệ, hà cớ gì phải rước họa vào thân như thế?”
Hắn không trả lời, chỉ khe khẽ nhếch đôi môi đã tái nhợt, đem Lưu Chí Hoành siết chặt vào lòng hơn.
Vương Tuấn Khải thực sự nổi giận, từ sau lưng anh, một đôi cánh trắng bỗng bung ra trước sự ngỡ ngàng của Thiên Tỉ.
Tuyết bay mù mịt, xen lẫn những cánh đào nhợt nhạt xối thẳng lên. Trong phút chốc, hắn thấy mình văng ra xa, khoang miệng vương đầy những bông tuyết lạnh buốt. Chí Hoành đã tuột khỏi tay hắn, nằm đơn độc đằng xa. Phía bên kia, Vương Tuấn Khải đắc chí giương đôi cánh, bay vụt tới nhấc bổng Chí Hoành lên.
Bất chợt, một cơn mưa ào tới, xối xả. Chưa bao giờ hắn thấy cơn mưa kì lạ đến thế, mưa và tuyết rơi lẫn vào nhau. Chí Hoành bị nhấc lên chừng nửa mét, bỗng rơi xuống. Vương Tuấn Khải đột ngột rã rời, gắng sức bay thoát khỏi tầm mắt của Thiên Tỉ.
|
CHAP 11: BẤT AN
...
Chí Hoành từ từ mở mắt, bỗng ho khan một trận. Bên ngoài tuyết vẫn rơi đều đặn và nhàn nhã, cậu uể oải vùi mình vào chiếc chăn bông thoảng hương hoa nhài, chợt thấy có gì đó khác lạ...
Gối trắng, chăn trắng, ga giường trắng.
Đây chẳng phải là bệnh viện sao?
Cậu hoang mang nhìn ra xung quanh, đập vào mắt là một cơ thể đầy thương tích đang nằm trên chiếc giường bên cạnh.
~Dịch Dương Thiên Tỉ?~
Cậu nhoài người sang, chăm chú quan sát khuôn mặt Thiên Tỉ. Hàng loạt câu hỏi bỗng ập đến khiến cậu choáng váng. Rốt cuộc hôm qua, sau khi cậu ngất, đã xảy ra chuyện kinh khủng gì? Và, Thiên Tỉ nằm đây, trên người hầu như không còn chỗ nào lành lặn. Một nỗi xót xa khẽ dâng lên trong cậu...
“Tiểu Hoành!”
Cửa bật mở, Vương Nguyên xách theo một túi đồ ăn bước vào, ngồi phịch lên giường bệnh, ánh mắt trưng ra đầy vẻ nghi vấn.
“Người này là Dịch Dương Thiên Tỉ?” – Vương Nguyên giọng khản đặc, chỉ tay về phía chiếc giường đối diện.
Chí Hoành khẽ gật đầu.
~Làm cách nào mà cậu tìm được tớ?~ – Tới lượt cậu thắc mắc.
Trong lòng Vương Nguyên vẫn còn đọng chút dỗi hờn, giọng nói thoát ra chợt cao hơn hẳn một tông: “Chẳng phải cậu đã nhắn cho tớ hai chữ “rừng đào” sao? Dạo này súc tích quá đấy!”
~Tớ nhắn? Tớ bị ngất từ lúc mới lên đó mà?!~
Chí Hoành và Vương Nguyên mặt đối mặt ngơ ngác nhìn nhau, rồi không hẹn mà cùng quay sang phía Thiên Tỉ.
Là hắn, có lẽ...
“Mà này, đang yên đang lành cậu lên đó làm gì?”
~Ngắm tuyết a~
Mặt Vương Nguyên bỗng sầm lại, cậu nheo mắt nhìn Chí Hoành, tông giọng trầm tới mức thoáng nghe như tiếng thì thào: “Chưa ai nói với cậu rằng nơi đó bị yểm bùa sao?”
~Yểm bùa?~
“Cái này...” – Vương Nguyên ngập ngừng – “...nghe nói rất nhiều năm về trước, trẻ em phàm là bị đẻ hoang hoang hay gia đình không nuôi nổi, đều đem lên bỏ ở rừng đào. Lâu ngày âm khí tích tụ, thị trưởng mới mời thầy đến trấn yểm. Từ đó chẳng ai bén mảng tới nơi ấy nữa, vậy mà cậu vẫn cả gan bước vào sao?”
Chí Hoành khẽ rùng mình một cái, tưởng như đám âm khí ấy vẫn còn lởn vởn quanh đây. Chốn tà địa đã nhiều năm vắng hơi người, không ngờ lại trở thành “cõi tiên” của một tiểu á khẩu ngu ngốc. Cậu nhếch mép giễu cợt bản thân, giọng nói của người phụ nữ ấy chợt vang lên trong tâm trí, nét cười vốn đã ưu tư càng trở nên méo xệch.
“A...vậy còn...Vương Tuấn Khải? Hắn đã làm gì cậu?” – Vương Nguyên nhào tới, lộ rõ vẻ tò mò.
~Sao? Tớ đâu có gặp anh ấy...mà khoan...~
Một số hình ảnh thoáng ẩn hiện trong đầu Lưu Chí Hoành, mờ nhạt nhưng dữ dội. Một đôi cánh bung ra, phải rồi, là đôi cánh trắng thuần khiết ấy. Lạ mà quen. Xa xăm mà gần gũi.
Những mảnh ghép cứ thế xáo trộn vào nhau.
“Vương Tuấn Khải đến đó để hại cậu. Tớ đã cảnh cáo từ trước rồi, hắn không phải là người tốt, mà không...hắn thậm chí không phải là con người...” Vương Nguyên nói đến đây, đôi môi bất giác mím chặt.
~Hình như...tớ đang linh cảm được điều gì đó...~
“Cậu bảo sao?”
Chí Hoành không trả lời, dứt khoát chạy vụt ra ngoài hành lang, hướng về phía bầu trời đang dần nhuốm ánh hoàng hôn trầm mặc. Một tiếng nói kì bí đang vang lên trong cậu, giải đáp hoàn toàn mọi thắc mắc. Trong khoảnh khắc mất tự chủ, cậu bỗng hét lên thật to...
“MẸ!!!”
Vương Nguyên vừa chạy ra, bỗng bắt gặp cha mẹ Chí Hoành đang đứng chết lặng phía sau con mình. Lưu Chí Hoành vừa nói gì sao? Cậu ấy nói được sao?
“Mẹ...” – Cậu kêu lên lần nữa, giọng nói yếu dần rồi đông cứng trong cổ họng.
Tất cả những gì cậu có thể nói, chỉ gói gọn trong một chữ Mẹ. Âm thanh đầu tiên trong suốt mười sáu năm qua, chỉ vỏn vẹn một chữ Mẹ.
“Có phải...thằng bé đã biết được điều gì rồi không?” – Lưu phu nhân run rẩy nắm lấy tay chồng, khóe mắt bỗng nhòe đi. __________
Thiên Tỉ tỉnh dậy, mệt mỏi nhìn ra xung quanh, hai tay quờ quạng vớ lấy chiếc điện thoại. Đã hơn hai giờ sáng mà màn hình vẫn trống không, đến một tin nhắn từ người thân cũng không có. Hắn cười nhạt, tự cảm thấy khinh bỉ chính mình.
“...Lưu...Chí Hoành?” – Hắn chợt nhìn sang chiếc giường bên cạnh, cất tiếng gọi.
“Xin chào...tôi là Vương Nguyên” – Vương Nguyên trồi lên khỏi đống chăn, giọng ngái ngủ đáp lại.
“Vậy…Lưu Chí Hoành đâu?”
“A...hồi chiều cậu ấy bị kích động, vừa mới chợp mắt thôi. Ông bà Lưu nói có việc phải đi gấp nên tôi ở lại trông...” – Vương Nguyên vừa nói vừa đập tay sang bên cạnh – “Ơ...đâu rồi?”
Nhận thấy phần giường kia trống trải, cậu vội bật dậy, Thiên Tỉ cũng nhanh chóng chạy vụt ra ngoài.
Lưu Chí Hoành đã biến mất!
|
CHAP 12: BÍ MẬT ĐƯỢC CHÔN GIẤU
...
Con Người vốn rất kì lạ, họ có thể tin vào thần thánh, ma qủy – thứ niềm tin tâm linh “đáng trân trọng”; nhưng lại sẵn sàng cười vào những thứ gọi là cổ tích hay truyền thuyết – dường như chỉ dành cho những đứa trẻ yêu màu hồng. . . . Ba giờ sáng, khu rừng đào lạnh lẽo và ảm đạm, chút ánh sáng yếu ớt vờn trên những tán cây, đổ xuống mặt tuyết trăm ngàn bóng đen kì dị. Có ba người lặng nhìn nhau, che giấu cõi lòng đang héo mòn vì đau khổ.
“Đến khi nào cô mới chịu buông tha?”
Một người đàn bà cúi gằm mặt, mái tóc đen dài rủ xuống tấm thân mảnh dẻ, run rẩy thốt ra ba từ: “Tôi...xin...lỗi...”
“Mười sáu năm trước, cô đã lén mang thằng bé đi, cớ sao còn nhẫn tâm bỏ nó lại? Nếu chúng tôi không tình cờ tìm thấy, liệu nó có trở thành một trong số những oan hồn đáng thương ở đây không?”
Trông thấy người đàn bà bật khóc, người kia càng thêm phẫn nộ: “Lúc cô bỏ đi, Lưu Kiệt vì quá đau buồn mà sinh bệnh qua đời. Cô bỏ lại giọt máu của hai người, quay về thế giới của mình sống an nhàn, sung sướng. Chúng tôi đã nuôi nấng Hoành nhi như chính con đẻ, bởi khác biệt giống loài nên nó hay ốm đau, bệnh tật, nhưng chúng tôi chưa một lần từ bỏ. Còn cô thì sao, sau mười sáu năm, cô quay lại và muốn mang nó đi lần nữa? Cô không thấy mình quá bỉ ổi sao?”
“Thôi nào em...” – Người đàn ông quàng tay qua vai an ủi vợ, nhưng vẫn không thể làm dịu lòng bà ấy.
“Thậm chí...cô còn khiến thằng bé không thể nói được, đúng không? Trả lời đi! Mễ Tử!” – Người ấy chợt gào lên thống thiết, hai tay chồm tới nắm chặt bờ vai người đàn bà kia, lắc mạnh.
“Phải, là do tôi quá ích kỉ...” – Người đàn bà giàn giụa nước mắt – “...Tôi đã phù phép trên dây thanh quản khiến thằng bé không thể nói được. Chỉ vì... tôi không muốn nó gọi bất kì người phụ nữ nào là mẹ, ngoài tôi ra. Tôi thừa nhận mình đã đi quá xa rồi. Tôi sẽ trả lại cho nó, tất cả...”
Người đàn bà nói xong, bỗng cười lên một tiếng đầy chua xót.
“Mẹ?”
Tiếng nói chợt phát ra từ sau bụi cỏ khiến cả ba người bàng hoàng quay lại.
“Hoành nhi, sao...sao con lại ở đây?” – Bà Lưu bối rối chạy lại phía cậu, đằng sau, người đàn bà kia hốt hoảng quay đầu chạy một mạch vào sâu trong rừng thẳm.
“Mẹ! Mẹ! Đừng đi...” – Chí Hoành hét lên, vùng ra toan đuổi theo người đàn bà ấy.
Ông bà Lưu mở to mắt đầy kinh ngạc: “Hoành nhi, con...con nói được rồi sao?”
Cậu dường như không quan tâm tới việc mình bỗng dưng nói được, trân trối hướng đôi mắt ngập đầy nước nhìn bà Lưu.
“Đó là ai? Là mẹ con đúng không? Con không phải là con đẻ của hai người đúng không?”
“Con đang nói gì vậy? Ta...ta là mẹ con đây mà, Hoành nhi...chỉ là ảo giác thôi, con không nhìn thấy cũng như không nghe thấy gì cả, chỉ là ảo giác thôi...”
Bà Lưu khóc nấc lên, ôm chặt cậu con trai vào lòng như sợ rằng nếu bà buông ra, cậu sẽ theo cánh chim ấy rời xa mãi mãi. Chí Hoành khuỵu xuống đau đớn rồi ngất đi trong vòng tay cha. Tiếng gào khóc dần tan trong gió, chỉ còn sót lại tiếng xào xạc của những chiếc lá khô cuối đông rung đầy.
“Ổn rồi, ổn rồi...ta về thôi...”
Ông Lưu một tay cõng Chí Hoành trên lưng, một tay dìu người vợ đang run lên theo từng tiếng nấc, bước ra khỏi chốn tà địa đầy nỗi oan nghiệt.
Ra đến đường cái, họ bắt gặp Thiên Tỉ và Vương Nguyên. Trông thấy gia đình Chí Hoành từ khu rừng đào đi ra, Vương Nguyên ngạc nhiên hết sức, ấp úng không hỏi thăm được câu nào, cuối cùng chỉ biết lóng ngóng phụ ông Lưu đỡ Chí Hoành quay trở lại bệnh viện. Phía đằng sau, Thiên Tỉ dìu bà Lưu đi thật chậm.
“Sao bác không nói cho cậu ấy biết?” – Hắn nói nhỏ.
“...Chuyện gì?”
“Chuyện...cậu ấy là con của tiên Hạc!”
Bà Lưu khựng lại, nghe như có tiếng sét đánh bên tai. Ngập ngừng một lúc, bà khẽ cười, ánh mắt lảng tránh một mực phủ nhận.
“Cậu là ai mà ăn nói hàm hồ như vậy? Tiên...tiên Hạc gì chứ? Thời buổi này còn tin vào mấy thứ đó sao? Chí Hoành là con trai ta, nó là con trai ta, cậu nên biết điều đó...”
“Là con lai giữa người và tiên Hạc, hễ gặp mưa sẽ hoàn toàn kiệt sức. Những điều này thoạt nghe rất hoang đường, nhưng đều là sự thật, đúng không ạ?” – Hắn ung dung trả lời, vô tình khiến mặt người bên cạnh biến sắc.
Bà Lưu sửng sốt nhìn hài tử kế bên mình, tâm trí vô cùng hỗn độn, mãi sau mới thốt ra một câu:
“Xin cậu...đừng nói cho Hoành nhi biết chuyện này!”
—————
Sâu trong khu rừng đào, những oan hồn bé bỏng khẽ rên lên nhức nhối. Một đôi cánh trắng bắt đầu vỗ nhẹ, giọng nói khản đặc của người đàn bà dội thẳng vào không trung...
“Vương Tuấn Khải, ngươi mau quay về đi! Ta thấy rồi, thằng bé...đang sống rất hạnh phúc.”
|
CHAP 13: BI KỊCH HẬU THẾ
...
Nằm một mình nơi phòng bệnh nồng xộc mùi thuốc, Chí Hoành giương đôi mắt đờ đẫn nhìn về khoảng không trắng xóa bên ngoài cửa sổ. Cậu đã tỉnh dậy rồi lại thiếp đi không biết bao nhiêu lần, chiếc gối trắng vừa kịp khô đã lại ướt đẫm bởi thứ dung dịch mặn chát nơi đáy mắt. Không gian tĩnh lặng đến não lòng, chợt vang lên một vài tiếng thút thít bên ngoài hành lang, là cha mẹ...
Không!
Họ không phải là cha mẹ của cậu.
Đêm qua, người phụ nữ ấy phải chăng chính là người từng giày vò những giấc mơ của cậu? Bà ấy là mẹ cậu ư? Là mẹ cậu, tức là người sinh ra cậu, đã sinh ra sao còn nhẫn tâm bỏ lại? Cậu có tội tình gì? Cậu được sinh ra trên đời là chuyện ngoài ý muốn sao?
...
Chí Hoành cứ mải mê theo đuổi những suy nghĩ tiêu cực như thế, và mỗi lần tỉnh dậy, cậu luôn tự nhủ rằng đó chỉ là giấc mơ... . . . “Xin...xin chào...” . . . “Xin chào...” – Cậu lặp lại lần nữa, hai tay vỗ mạnh khiến đôi gò má trở nên đau rát.
Đây không phải giấc mơ...
Cậu...
Thực sự đã nói được rồi!
Một thứ cảm xúc không tên tùy ý len lỏi vào từng tế bào, cậu gượng dậy, hớt hải chạy ra ngoài. Người đầu tiên cậu nhìn thấy là Vương Nguyên.
“Ng...Nguyên Nguyên”
Vương Nguyên sững người.
“Tiểu Hoành, cậu...cậu nói được thật sao? Tớ cứ nghĩ bác Lưu chỉ nói đùa...”
“Tớ nói được, nhưng...tại sao?”
Chí Hoành bắt đầu hồ nghi cái gọi là kì tích này, bởi cậu biết câm bẩm sinh là bệnh không thể chữa khỏi, huống hồ trước giờ chưa có bất kì sự can thiệp nào của y học. Bên trong chuyện này ắt có vô vàn uẩn khúc.
Ông bà Lưu đang ngồi ở băng ghế đằng kia, không dám lại gần vì sợ cậu kích động. Cậu lặng lẽ quay sang nhìn họ, có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu, bởi dù sao họ cũng có ơn dưỡng dục cậu suốt mười sáu năm qua. Lặng đi một lúc, bà Lưu cũng chịu lên tiếng.
“Con muốn hỏi về người phụ nữ ấy đúng không? Phải, đó là mẹ đẻ của con” – Nói đến đây, bà chợt cúi sâu xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt Chí Hoành – “Mẹ con làm như vậy đều có lý do cả, con...thực sự muốn biết sao?”
“Không” – Cậu khẽ đáp – “Con không muốn biết thêm bất cứ điều gì nữa, như vậy là quá đủ rồi. Con...cũng không muốn gặp lại bà ấy.”
Đôi mắt màu khói của cậu bỗng ngập đầy nước, bà Lưu run run bước tới ôm cậu vào lòng. Bà rất sợ mất cậu, bởi cậu chính là con đẻ của Lưu Kiệt – người em trai quá cố của bà.
Mối tình giữa người và tiên năm ấy đã tạo nên một sinh linh bé bỏng, và cũng vô tình làm hại nó.
Sau khi đưa Chí Hoành an tĩnh quay trở lại giường bệnh, bà Lưu dò hỏi Vương Nguyên một số thông tin về Dịch Dương Thiên Tỉ, dáng vẻ đầy lo lắng. Bước ra ngoài, bà lặng nhìn chồng hồi lâu, ánh mắt khẩn thiết ẩn dưới tầng nước trong vắt.
“Vẫn còn một bí mật nữa cần phải giấu kín, đó là thân phận của thằng bé. Anh biết đấy, tiên Hạc khi bị lộ thân phận, đều sẽ mọc cánh bay trở về trời. Tuy nó là con lai nhưng không có gì đảm bảo việc ấy sẽ không xảy ra. Thằng nhóc đi cùng Hoành nhi đã biết được chuyện này, em thực sự rất lo lắng...”
“Làm cách nào mà nó biết được?” – Ông Lưu ngạc nhiên hỏi.
“Có lẽ lúc ở rừng đào, nó đã chạm trán người của Mễ Tử”
—————
Thiên Tỉ đã rời bệnh viện từ sáng sớm, đem tấm thân đầy vết xây xát về trình cha. Lão Dịch hẳn nhiên đã quá quen với bộ dạng này của hắn, vẻ mặt không gợn chút tò mò hay thương xót.
“Lũ bạn của mày cụp đuôi hết rồi sao?” – Đây là cách mà ông quan tâm đến con trai. “Họ vốn không thích để tâm tới những chuyện vặt vãnh như thế này.”
Hắn bình tĩnh trả lời rồi nhanh chóng đi về phòng. Từ hôm qua tới giờ, tâm trạng của hắn không được tốt, cứ luôn nghĩ về Lưu Chí Hoành. Tuy miệng nói cậu là con của tiên Hạc, nhưng từ tận trong tâm hắn vẫn không tin rằng trên đời này tồn tại thần tiên. Hắn chỉ suy đoán dựa theo cảm tính, khi trông thấy đôi cánh của Vương Tuấn Khải, và khi nhận ra anh ta với Lưu Chí Hoành đều rất sợ một thứ: mưa. Mưa sẽ làm ướt lông cánh của loài hạc, khiến cơ thể chúng nặng nề, rệu rã...
Bí mật này, hắn có nên chôn sâu trong lòng hay không?
“Lưu Chí Hoành, tôi phải làm gì để tốt cho cậu?”
|
CHAP 14: CẢM GIÁC
...
Cuộc sống của Lưu Chí Hoành dần đi vào bình ổn, mọi chuyện dường như đang diễn ra rất tốt đẹp: cậu đột nhiên nói được, mỗi tối cũng không còn gặp ác mộng nữa... Tuy vậy, cậu vẫn không hề biết rằng phía sau mình còn có một bức màn bí mật chưa được vén.
“Cậu đang nghĩ gì vậy?” – Vương Nguyên lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của Chí Hoành.
“Nguyên Nguyên, cậu nói xem, tớ bỗng dưng nói được như vậy...liệu có bị mọi người bàn ra tán vào không?”
“Đại ngốc! Đó là kì tích, hiểu không? Là kì tích thì bất kì ai cũng đều mừng cho cậu hết!”
Chí Hoàng nghe vậy liền cảm thấy yên lòng, cậu vốn suy nghĩ rất đơn giản, bất đắc dĩ khiến Vương Nguyên tự ý thức rằng mình cần phải trưởng thành hơn để bảo vệ cậu.
Những ngày sau đó, xung quanh Lưu Chí Hoành luôn có những ánh mắt quỷ dị dõi theo.
Một buổi chiều ấm áp, Chí Hoành một mình lang thang trong công viên. Đây là lần đầu tiên cậu đánh lẻ như vậy, đi một mình có thể chầm chậm thăm thú, không cần phải nháo nhào chạy qua chỗ nọ, ngó qua chỗ kia như lúc đi cùng Vương Nguyên.
Đang mải mê ngắm những con koala xinh xắn, Chí Hoành bỗng thấy có gì đó nhột nhột, ươn ướt dưới chân.
Ồ, là một chú chó nhỏ.
Cậu ngồi thụp xuống, chăm chú nhìn con cún đang tùy tiện liếm chân mình, hai tay vò vò bộ lông trắng như tuyết.
“Tiểu Bạch, Tiểu Bạch, kẻ nào đã nhẫn tâm bỏ rơi cậu như vậy? Aida...đã bỏ rơi còn không gỡ dây xích, để như vậy đi lại rất khó a... Boss của cậu thật là độc ác! A...hay cậu theo tớ về nhà nhé...”
Chí Hoành đứng dậy, vô tư nắm lấy sợi dây xích lôi chú chó đi theo.
“Cậu dắt Tiểu Hắc của tôi đi đâu?”
Giọng nói hắc ám vang lên từ phía sau khiến Chí Hoành dừng hình trong tích tắc, cậu thận trọng quay đầu lại, gần như ngã ngửa khi trông thấy Dịch Dương Thiên Tỉ.
Hắn làm gì ở đây?
“Cậu nói...Tiểu Bạch sao?”
“Tên nó là Tiểu Hắc”
“Chó màu trắng sao lại tên là Tiểu Hắc?”
“Chó của tôi, tôi thích đặt tên thế nào thì đặt, liên quan gì đến cậu?!”
Thiên Tỉ mặt đanh lại, giằng lấy sợi xích từ tay Chí Hoành, kéo chú chó đi một mạch ra phía cổng. Trông thấy Tiểu Hắc bị ngược đãi như vậy, cậu đặng không nổi, liền lẽo đẽo chạy theo hắn.
“Là chó của cậu thật sao?”
“...”
“Đừng lôi nó như vậy, ngạt thở đó...”
“...”
“Cậu thật không có chút lương tâm a...”
Mặt hắn đỏ bừng lên, uất khí trong người đã bốc lên ngùn ngụt. Hắn đột ngột quay phắt lại khiến cậu mất đà, suýt chút nữa đâm sầm vào nhau.
“Đang thử giọng hay sao mà nói nhiều vậy?” – Ngữ khí của hắn có chút mỉa mai.
Chí Hoành lúng túng lắc đầu nguầy nguậy, hai má vô thức hồng lên trông rất đáng yêu. Vẻ khả ái ấy khiến hắn vô cùng bối rối, đành tiếp tục bước đi, cố gắng bỏ xa cậu. Lát sau, trong hắn bỗng dấy lên một cảm giác kì lạ.
Một bóng đen vụt qua.
Hình như...có ai đó đang theo dõi...
Theo dõi hắn? Không, nhất định đối tượng không phải là hắn.
Thiên Tỉ dáo dác nhìn quanh, bỗng quay đầu chạy ngược lại, hai mắt ngược xuôi tìm Lưu Chí Hoành. Trông thấy cậu đằng xa, hắn không chút do dự mà chạy tới túm lấy tay cậu kéo đi.
“Làm gì vậy?” – Chí Hoành quá đỗi kinh ngạc, khựng lại một chút.
“Tôi đưa cậu về?”
“Sao cơ?”
Hắn không nói gì, một mực kéo cậu đi, nhãn quan cảnh giác nhìn ra tứ phía. Cậu bị kéo đến đau rát cổ tay, nhưng cũng không dám hỏi thêm điều gì khi trông thấy vẻ hắc ám của hắn.
Trên xe buýt, đám người tan sở, tan học chen chúc đến ngột ngạt, tới một chỗ để đứng cũng rất hiếm. Trông thấy Chí Hoành vì ôm Tiểu Hắc nên bị xô đẩy đến khổ sở, hắn liền bước tới, một tay dồn cậu vào góc trong để tiện che chắn.
Hắn đứng đối diện cậu, áp sát cậu, gần như vây lấy cậu trong vòng tay.
Tư thế này quả thực rất ái muội.
Chiếc xe buýt len lỏi giữa dòng xe cộ đông đúc, thỉnh thoảng phanh gấp khiến hành khách xô vào nhau nghiêng ngả. Những lần như thế, cậu và hắn lại vô tình chạm vào nhau, bởi chênh lệch chiều cao nên điểm dừng của mặt cậu luôn là...xương quai xanh của hắn.
Người lùn thật khổ a!
Cậu cư nhiên cảm thấy ngại, hai mắt gần như nhắm nghiền. Còn hắn lại được dịp ngắm nghía khuôn mặt khả ái gần kề, bật chợt, ánh mắt hắn lướt qua đôi môi...
Đôi môi mọng đỏ nổi bật trên làn da trắng mịn như sữa, bỗng dấy lên trong hắn một ham muốn kì lạ...
Muốn hôn...
“Kéttt...”
Chiếc xe phanh gấp khiến hắn chợt tỉnh, vội rút từ trong balo ra một chiếc khẩu trang, tùy ý đeo cho cậu.
Chí Hoành ngẩng mặt lên, ngơ ngác nhìn hắn.
Cố gắng kiềm chế, chi bằng đem nó khuất khỏi tầm mắt.
|