36 Chiêu Ly Hôn
|
|
Chương 7 - Bữa ăn gia đình
Tôi trở nên lo lắng, tôi còn chưa có nghĩ xong làm thế nào nói với cha mẹ, đột ngột nói chuyện này với bọn họ như thế, bọn họ nhất định sẽ không chịu đựng được, làm sao bây giờ,làm sao đây?
Tôi vội vàng trốn vào phòng của Đinh Đang, khóa cửa lại, lấy di động ra gọi điện thoại cho Gia Tuấn.
Rất nhanh, Gia Tuấn đã nhận điện.
"Gia Tuấn."
"Chuyện gì? Đinh Đinh?"
"Ba gọi điện cho anh à?"
"Đúng vậy."
"Anh ở đâu?"
"Anh sắp tan sở rồi, đang thu dọn đồ đạc, lập tức trở về."
"Được, bây giờ anh gọi điện cho ba,nói anh đột nhiên có mấy người bạn tới, mọi người rủ anh đi ra ngoài ăn uống, anh không thể trở về!"
Bân kia anh hơi trầm mặc vài giây, không có trả lời.
Tôi sốt ruột, áp sát vào ống nói, hạ giọng nói: "Phải, em biết anh sẽ nói chuyện của chúng ta với ba mẹ ẹm,nhưng bây giờ còn chưa tới thời điểm." Đầu tôi đau như muốn nứt ra, hơicảm giác luồng hơi thở bị tách rời ra, "Gia Tuấn, hoãn lại đã, chờ em qua thời gian này, em sẽ nói với ba mẹ, ngày hôm nay..."
Anh ngắt lời tôi, "Anh biết rồi, anh cũng đã rất lâu không có ngồi ăn cùng ba mẹ rồi, tối nay anh cũng muốn trò chuyện với bọn họ."
Tôi nhất thời giật mình dừng lại, anh vậy là có ý gì đây?
Anh đã ngắt điện thoại rồi.
Chẳng bao lâu sau, Gia Tuấn đã trở về, tôi chạy đến bên cửa, anh đang treo áo khoác của mình lên, nhìn thấy tôi, lập tức cúi đầu thay giầy.
Tôi nhỏ giọng nói: "Ngày hôm nay..."
"Anh biết rồi."
Giọng mẹ vọng tới, "Gia Tuấn?"
Gia Tuấn lập tức lên tiếng trả lời, "Vâng, mẹ."
Anh ấy cũng không có tới tay không,mang hoa quả tới cho mẹ, còn mang cho ba bình rượu ngâm quý. Tôi yênlặng đi theo bên cạnh anh, nhận lấy đồ trong tay anh.
Gia Tuấn làm như không có việc gì, trêu ba, "Ba, ba làm cá chua ngọt à?"
Ba cười ha hả: "Phải, là cá lô, sớm biết thì đã bảo con không nên lái xe rồi, chúng ta hai người vui vẻ uống một chén."
"Thực ra con không có lái xe, con gọi xe tới."
Ba lập tức trở nên vui mừng, "Tốt lắm, tối nay chúng ta vui vẻ uống một chén."
"Vâng, ba."
Tâm trạng tôi nặng nề, ở trong phòng bếp làm thức ăn với mẹ. Mẹ đưa chậu rau trộn cho tôi, bảo tôi khuấy,tôi nếm nước trộn xem mặn hay nhạt.
"Tối nay Đinh Đang không về sao?"
Mẹ trả lời: "Ở lại trường, thời gian này nói có diễn văn nghệ gì đó, sẽ không về."
Tôi tâm phiền ý loạn, mẹ nói gì đó nữa tôi cũng căn bản không có nghe vào.
Ở phòng ăn bên kia, ba và Gia tuấn đã bắt đầu hát hò.
Gia Tuấn luôn đối rất tốt với ba,bởi vì cha anh đã qua đời, vì thế anh vô cùng tôn kính vị cha vợ này, mà ba tôi, ông ấy bởi vì không có con trai, tất cả hi vọng đều ở trên người hai đứa con gái, cho nên cũng càng thêm yêu quý đối với Gia Tuấn.
Tôi yên lặng suy nghĩ, tất cả điều này, có lẽ rất nhanh sẽ trở thành lịch sự, không bao giờ còn tồn tại nữa.
Ba ở bên kia mỉm cười hỏi Gia Tuấn đầy đây nhận vụ án thế nào, có chuyện gì mới không, Gia Tuấn kể lại một cách sinh động với ba, hai người còn nói tới khủng hoảng tài chính,chính trị các nước, chuyện trò vui vẻ, tất cả tựa hồ đều cực kỳ thoảimái.
Mẹ đẩy tôi, "Đinh Đinh, tối nay con làm sao vậy? Luôn luôn bứt rứt không yên?"
Tôi hồi thần lại, vội vàng mượn cớ lấy lệ với mẹ, "Không có việc gì đâu mẹ."
Mẹ rất vui vẻ nhìn Gia Tuấn và batôi, bà hài lòng nói: "Gia Tuấn thực sự là không tệ, hàng xóm đều nói mẹ có con rể tốt. Đinh Đinh, con có thể lấy được Gia Tuấn, mẹ thực sự rấtyên tâm. Sau này, nếu như Đinh Đang cũng có thể lấy được một người đànông như Gia Tuấn, mẹ và ba con liền một chút cũng không phải lo lắng."
Lòng tôi đau đớn vô hạn, mẹ thật là thiện lượng.
Cuối cùng, tôi cũng bưng cơm ra ngoài, ba mẹ ngồi ở một đầu, tôi và Gia Tuấn ngồi ở đầu kia.
Mẹ tôi hệt như dâng vật quý, liên tục gắp thức ăn cho Gia Tuấn, GiaTuấn mỉm cười tiếp nhận, đồng thời còn không ngớt khen tay nghề của mẹ,tôi thì một bên tâm sự ngổn ngang, bề ngoài cho thấy, đây thực sự là một gia đình hòa thuận.
Một cái xương cá mắc kẹt trong cổ họng của tôi, tôi bị đâm đến ho khan, bỏ chén xuống, tôi cảm giác được cổ họng nghẹn ứ khó chịu, tâm trạng không thoải mái khiến bữa ăn tối trong dạ dạy cuồn cuộn, tôi bắt đầu muốn nôn mửa, nhịn không được tôi chạy tới nhà vệ sinh ngồi xổm xuống nôn một trận vào bồn cầu.
Ghé vào bên cạnh bồn cầu, tôi không ngừng ói mửa, mãi cho đến khi toàn bộ thức ăn trong bụng đều bị nôn hết ra ngoài, tôi mới cảm thấy có chút thoải mái.
Gia Tuấn theo đi vào, anh nhẹ giọng hỏi tôi:"Không có việc gì chứ?"
Tôi vội vàng lau nước mắt, giả bộ như không có gì mà đáp lại:"Không sao, em súc miệng là xong rồi, anh ra ngoài trước đi!"
Anh im lặng một chút, cuối cùng cũng đi ra ngoài.
Rốt cục, bữa cơm tối trôi qua như ngồi trên đống lửa, dùng cơm xong,tôi và Gia Tuấn chào tạm biệt ba mẹ, ba tôi vẫn còn đang rất hào hứng,khi trở về phòng còn lớn tiếng nói với Gia Tuấn:"Gia Tuấn, cuối tuần này lại đến nhé, chúng ta ra ngoài câu cá, câu được cá tươi ngon mang vềhầm canh uống."
Gia Tuấn mỉm cười đáp ứng ông:"Dạ vâng, ba."
Còn mẹ thì dặn dò tôi:"Đi đường cẩn thận một chút, Gia Tuấn cũng đãuống không ít, lúc ngồi taxi phải chú ý, đừng đánh rơi vật gì hết."
Tôi lên tiếng trả lời, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười và chào tạm biệt ba mẹ.
Ra khỏi cửa, đi khỏi tiểu khu, hai người chúng tôi không hẹn mà cùng lúc không nói lời nào.
Gió chầm chậm thổi đến, ôn nhu lướt nhẹ qua mặt chúng tôi, hai ngườichúng tôi trầm mặc không nói gì, một chiếc taxi không chở khách chạy qua bên cạnh chúng tôi, nhưng hai người chúng tôi lại không vẫy tay gọidừng lại.
Tôi cay đắng nói:"Gia Tuấn, mấy năm trước con đường này chưa được sửachữa, bởi vì khi đó tình hình giao thông không tốt, mỗi lần đưa em về,xe của anh chỉ có thể dừng ở bên ngoài, rồi sau đó cùng em đi bộ đếnnhà, anh còn nhớ không?"
Anh cũng xúc động mà nói:"Đúng, vẫn còn nhớ."
Như thử tinh thần phi tạc dạ. (Dường như không phải là ngôi sao của đêm đó).
Ngã tâm như lưu sa hoãn hoãn lưu thảng. (Lòng ta như cát bồi chậm rãi xuôi theo dòng nước).
Không thể kiềm chế được, tôi thở dài:"Có nhiều khi, chúng ta bỏ xe để đi bộ, cho dù đi suốt một giờ, cũng không cảm thấy mệt mỏi chút nào,khi mệt, em bướng bỉnh muốn ngồi lên lưng anh, anh lập tức đặt em lênlưng, không ngừng cõng em đi, còn nói với e rất nhiều truyện tiếu lâm."
Anh chỉ lặng lẽ bước đi cùng tôi.
Tôi dừng lại, anh cũng dừng bước.
"Gia Tuấn." Tôi thấp giọng, khẽ gọi tên anh.
Anh chẳng nói câu nào.
Tôi quyết định gặt bỏ sĩ diện để nổ lực một lần.
"Gia Tuấn, thực sự phải đi đến bước này sao?"
Anh nhìn tôi, dưới đèn đường màu vàng cam, ánh mắt sâu thẳm của anhthâm trầm tựa như biển, thần sắc trong mắt anh vừa cô đơn vừa mờ mịt,trong lòng tôi áy náy khẽ động, tại khoảnh khắc này, trái tim lại bịkhuất phục, trước mặt Gia Tuấn, tôi vĩnh viễn chỉ là một cô bé, tôikhông đủ dũng khí để cường ngạnh, không có năng lực làm bộ, tôi yêu anh, yêu đến nỗi đã sớm đánh mất bản thân mình.
Một chiếc máy bay trong chuyến bay đêm bay cực thấp, chỉ cách đỉnh đầuchúng tôi ngàn mét, thậm chí tôi còn nhìn thấy ánh đèn lóa mắt trên máybay nhấp nháy, tiếng u u vang dội khiến lòng tôi cũng chấn động theo.
Gia Tuấn nhìn tôi, cuối cùng, anh cũng mở miệng nói chuyện.
|
Chương 8 - So chiêu ly hôn
Gia Tuấn đứng trước mặt tôi, giọng nói của anh có chút bình tĩnh cũng có chút phiền muộn:"Đinh Đinh, anh và em cũng không còn là trẻ con nữa, hai người trưởng thành đã nói chuyện đến mức này, thực sự là không có tác dụng để kéo dài thêm nữa, trong cuộc hôn nhân này, em không có sai, kỳ thực người sai là anh, là anh... đã vượt quá giới hạn trước, đã phụ em trước, em không cảm thấy anh rất vô sỉ sao? Lúc yêu nhau anh đã nói rất nhiều lời tình thâm nghĩa trọng, kết quả quay người lại anh liền làm chuyện ra vẻ đạo mạo, đừng nói là em, ngay cả anh cũng tự coi thường bản thân mình."
Anh còn nói chế nhạo:"Vì anh, không đáng."
Tôi nắm lấy cánh tay anh, dè dặt nói với anh:"Gia Tuấn, anh hỏi em là có đáng hay không sao? Vậy anh có nhớ chúng ta đã từng trả qua 6 năm như thế nào hay không? 6 năm, suốt 6 năm qua anh đã chăm sóc em, quan tâm em; khi ngã bệnh anh ôm em dỗ dành em; khi đau bụng hành kinh anh pha cho em nước đường đỏ, rót vào túi chườm nóng; vào mùa đông khi không có lò sưởi, anh ôm em, ôm thật chặt, Gia Tuấn." Nước mắt của tôi cuối cùng cũng thi nhau rơi xuống, "Em không tốt, suốt 6 năm qua em không hề tiến bộ, thậm chí ngay cả một bữa cơm đàng hoàng tươm tất em cũng chưa từng làm cho anh, Gia Tuấn, thực sự xin lỗi!"
Anh vươn hai ngón tay ngăn tôi lại, "Đinh Đinh, anh van em đừng nói những chuyện này nữa, loại tác phong này không phải là sở trường của em, nếu khiến anh chấp nhận được anh cũng cố gắng mà làm, chúng ta thực tế một chút, đêm nay xem như là một vở kịch đi, lần sau chúng ta đừng diễn lại nữa, có hợp ắt có tan, được không?"
Hợp rồi tan? Thực sực muốn tôi bắt chước giống trong phim sao, chia tay thì chia tay? Không, tôi không làm được, cho dù là ly hôn cũng phải có một khoảng thời gian để thích ứng với đau khổ, huống hồ tôi yêu người đàn ông này, muốn tôi không cố gắng làm gì hết mà buông tay? Tôi không cam lòng.
Tôi đau khổ nói, "Gia Tuấn, anh còn nhớ rõ lần đầu tiên anh gọi điện thoạicho em không? Em đang làm việc, anh gọi điện thoại đến, anh nới với em rằng, anh không có chuyện gì cả, anh chỉ là muốn gặp em, nhưng lúc đó em phải làm thêm giờ, em buộc lòng phải từ chối anh, nhưng sau khi cúp điện thoại em vô cùng hối hận, em sợ anh sẽ không bao giờ gọi cho em nữa, thế là em lấy điện thoại ra và gọi lai cho anh, không nghĩ tới lúc đó anh cũng gọi lại cho em, chúng ta cứ như vậy mà gọi cho đối phương,liên tục gọi vài lần nhưng đường dây luôn luôn bận... ."
Tôi khóc không ra tiếng, anh không thể không nhớ, tôi biết rõ hiện tại anh cương quyết, anh muốn ly hôn, nhưng tôi có thể làm sao chứ? Nếu tôi cần anh, tôi không thể cứng rắn được như anh, nếu phải ly hôn chắc chắn phải có một trận so chiêu, cũng giống như chiến đấu trên đường phố, khi anh tấn công thì tôi phòng thủ, tôi không được phép lơi lỏng.
Anh cụp mắt xuống, tôi không nhìn thấy thần sắc trong mắt anh, sống chung với nhau 6 năm, tôi cũng hiểu tính cách của anh, lúc này tôi dịu dàng như vậy, anh cũng không phải máu lạnh vô tình, anh cũng có phần do dự,tôi có thể hiểu.
Một lúc lâu, anh ngẩng đầu, nhìn tôi, khổ sở mà nói:"Đinh Đinh, đừng nói những chuyện này nữa, anh vẫn nhớ rõ, nhưng hiện tại em nhớ lại thì xúc động, còn tôi nhớ lại thì là thống khổ, em xúc động là bởi vì em yêu anh, còn anh thống khổ là bởi vì anh không còn yêu em nữa."
Tôi nhất thời ngây dại, anh lại tuyệt tình như thế.
Anh hất tay tôi ra.
"Tạm biệt."
Một chiếc taxi chạy ngang qua, anh ra hiệu bảo xe dừng lại, khi tay anh đặt trên tay nắm cửa chuẩn bị lên xe thì anh nhắc lại:"Mau chóng giải quyết chuyện của chúng ta đi, điều kiện tùy em."
Anh phải đi, tôi hốt hoảng ôm lấy cánh tay anh."Gia Tuấn, đừng đi."
Anh tuyệt tình kéo tay tôi ra, sau đó kéo thanh cửa xe taxi, lên xe.
Theo bản năng tôi kéo thanh cửa chỗ ngồi ghế sau, tôi cũng lên xe, tôi không thể để anh đi được, tôi không cần sĩ diện, không cần tôn nghiêm, chỉ cần chồng.
Chúng tôi cùng ngồi trong xe, tài xế hỏi chúng tôi:"Đi đâu?"
Sắc mặt Gia Tuấn âm trầm, anh nói địa chỉ cho tài xế, là địa chỉ nhà của chúng tôi, trong lòng tôi thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng không nghĩ tới khi tài xế vừa khởi động xe, anh đột nhiên mở cửa bước xuống xe.
Tiếp đó anh vỗ cửa xe ý bảo tài xế lập tức cho xe chạy.
Tôi sợ ngây người, hạ kính xe xuống, tôi không ngừng gọi,"Gia Tuấn, Gia Tuấn."
Xe nhanh chóng chuyển động, tôi ;nhìn lại phía sau, anh lại vừa gọi một chiếc taxi khác, nhanh chóng chạy theo hướng ngược lại với tôi, rất nhanh biến mất.
Tôi nhất thời bị tê liệt trên ghế ngồi. Anh đi rồi, tuyệt tình như vậy, tôi hạ thấp thể diện cầu xin anh như vậy,anh không chút cảm động, đột nhiên trái tim tôi lạnh lẽo đến cực điểm,nước mắt tuôn rơi như mưa.
Tài xế cũng là phụ nữ, cô ấy rất thông cảm nhìn tôi qua gương chiếu hậu,trước khi xuống xe, cô khách sáo dặn dò tôi:"Đi thong thả, cô phải chú ý nhé!"
Tôi bật khóc, lúc này đây, một người xa lạ còn có thể mềm lòng trước nước mắt của tôi, vậy mà chồng tôi, vô tình đến nỗi ngay cả liếc nhìn một cái cùng không nhìn.
Hai giờ sáng, tôi vẫn ngồi si đần như cũ, vẫn duy trì một tư thế, toàn thân cứng nhắc.
Nhiều lần suy đi nghĩ lại, tôi vẫn luôn nghĩ về quá khứ của tôi và Gia Tuấn,tôi tin tưởng anh là một người niệm cựu (hoài niệm chuyện xưa cũ), anh không phải máu lạnh vô tình, anh một chút cũng sẽ không quên, thế nhưngtại sao, tại sao anh lại vô cảm muốn chia tay với tôi?
Khi theo đuổi thì tìm đủ mọi cách, cuối cùng lại vứt bỏ như chiếc giày rách? Loại tuồng hết sức nhàm chán được diễn ở các bộ phim truyền hình trong tivi, loại hoạt sắc sinh hương (hương sắc cuộc đời) đó lại diễn dịch trên người tôi?
Tôi phải làm cái gì bây giờ? Ngẩng cao đầu, cười và thương lượng với anh ư? Anh đã thay lòng, tôi cần phải làm theo lời của Chu Vi, cương quyết lên, nếu không thể lay chuyển được trái tim anh, tôi phải vơ vét những thứ thuộc về mình, có thể vơ vét được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu sao?
Không, tôi nhìn khắp căn nhà, không có Gia Tuấn, tôi muốn một nửa căn nhà này thì có ích lợi gì? Cái nhà này sẽ không còn ấm áp nữa, không còn ai có thể ôm chặt tôi như thế nữa, cho dù tôi tiếp tục ở lại đây, tôi cũng sẽ rất đau khổ, là một người không có linh hồn.
Từ trên ghế sô pha tôi trượt xuống, nằm trên tấm thảm, tôi gào khóc.
Tấm thảm này đã từng chứng kiến dấu ấn tình yêu của chúng tôi, hai người chúng tôi ngồi trên tấm thảm xem tivi, anh ôm tôi vào lòng, khi trên tivi diễn đến cảnh tình cảm, anh bỗng nhiên nhẹ nhàng lật tôi lại, đặt tôi nằm ngửa lên đùi anh, tôi tựa vào lòng anh, ngẩng đầu ngây ngốc nhìn anh. Sau đó, tay anh bắt đầu không an phận, luồn vào trong quần áo của tôi, nhẹ nhàng xoa nắn nơi mềm mại.
Cánh tay tôi siết chặt lấy vai mình, lã chã run rẩy.
Nhắm mắt lại, tôi nhớ tới nụ hôn của anh, anh cuối đầu hôn tôi, hôn vào cổ tôi, xương quai xanh, nên biết rằng tôi luôn xấu hổ, ở phương diện này tôi chưa bao giờ dám chủ động, mỗi lần đều là anh chủ động khiêu khích tôi. Đèn trong phòng khách phát sáng mạnh mẽ. dưới đèn pha lê tôi bị anh cở sạch sẽ, tôi không dám nhìn anh, nhắm hai mắt thật chặt, dùng hai tay bụm mặt lại, nụ hôn của anh vẫn rơi xuống, lấy tay tôi ra khỏi khuôn mặt, sau đó nhẹ nhàng mút lấy vành tai của tôi và gọi,"Đinh Đinh, Đinh Đinh."
Tôi thích anh gọi tôi như vậy, nếu có một ngày tôi chết, đi tới cầu Nại Hà, trước khi uống chén canh Mạnh Bà, nếu Mạnh Bà có hỏi tôi, tôi còn có tâm nguyện gì muốn hoàn thành? Tôi sẽ không chút do dự mà nói rằng, tôi chỉ hy vọng có thể nhớ kỹ một chuyện, nhớ giọng nói của chồng tôi khi gọi tôi.
Nước mắt của tôi rơi xuống tấm thảm, cái bụng bắt đầu co giật, co giật đến đau đớn, trên tấm thảm, chân tôi hết giẫy dụa cuộn tròn rồi lại lăn lộn, trong miệng không ngừng gọi,"Gia Tuấn."
Điện thoại di động ngay trong tầm tay của tôi, trong lúc thống khổ, tôi chụp lấy điện thoại, nhanh chóng ấn lên đó, số 1, đó là số của Gia Tuấn,theo thói quen, 4 năm rồi, tôi có thói quen gọi điện cho anh như thế.
Điện thoại được thông, một tiếng rồi một tiếng, tôi hy vọng anh sẽ nhận điện, tiếng chuông nhạc chờ bên trong không ngừng vang lên, là một bài hát của Điền Nhất Long, Nhất định phải yêu em.
Tiếng hát đang hát: bài hát thương cảm như vậy, ca từ lại ưu mỹ như vậy, thế nhưng vang lên hết lần này đến lần khác, vẫn là không ai tiếp.
Tôi kêu khóc: Gia Tuấn, tiếp điện thoại, tiếp điện thoai đi...
Điện thoại bị cắt, không ai tiếp, giọng nói máy móc bên trong nói cho tôi biết, không trả lời.
Từng giọt nước mắt của tôi rơi xuống mặt thảm, nhắm mắt lại, tôi khóc như đã chết.
|
Chương 9 - Tôi phải đánh một trận đại chiến ly hôn thật đẹp
Sáng sớm, tôi uể oải mở mắt.
Tôi không chết.
Thật mất mặt.
Tối hôm qua, tôi đau đớn rên rỉ không ngừng, gọi điện thoại thì Gia Tuấn không để ý tới tôi, tôi rơi vào đường cùng đành phải tự mình gọi điện kêu xe cấp cứu. Lúc xe cấp cứu tiến vào giữa tiểu khu, tôi như một cáibao tải bị các bác sĩ có khuôn mặt vô cảm xốc lên cáng cứu thương, xecấp cứu không có hụ còi, nhưng ánh đèn nhấp nháy rời đi vội vã, tôi rõràng thấy được trên cửa sổ của các tầng khác có người hiếu kỳ nhìn xuống dưới, tôi xấu hổ vô cùng, e rằng người không hiểu tình hình có thể cholà không biết con gái nhà ai nghĩ không thông suốt, tự tìm cái chết nữa?
Kết quả chẩn đoán, tôi chỉ bị viêm ruột, phải ở lại bệnh viện theo dõi một đêm, truyền dịch đến khi quan sát thấy không có gì đáng ngại sẽ có thể về nhà.
Tôi không đủ tiền mặt, đành phải gọi điện cầu cứu Chu Vi, cám ơn trời đất,cô ấy không như Gia Tuấn bắt cá hai tay có kẻ thứ ba ở bên ngoài, lúc tôi rơi xuống nước, cô ấy đến cứu vớt để tôi kéo dài chút hơi tàn.
Trông thấy cô, tôi áy náy nói:"Xin lỗi, đã khiến cậu muộn giờ đi làm."
"Nha đầu ngốc, nói khách sáo vậy. Phó Gia Tuấn biết không?"
"Tối qua không về!"
Chu Vi nhất thời tức giận:"Anh ta vì muốn ly hôn, trình độ tuyệt tình lại có thể đạt đến mức này? Thật khiến người ta phải run rẩy."
Tôi không lên tiếng, nếu như người đàn ông đã muốn ly hôn, đây chính là điều anh ta muốn, chờ mình đến gây sự, mình càng gây càng hung hăng, anh ta liền mượn cớ nói rằng, tình cảm của hai người chúng ta như nước đổ khó hốt, miễn cưỡng quay lại sống chung với nhau nữa cũng không còn ý nghĩa gì, chi bằng chia tay khi còn chưa quá muộn.
Chu Vi rất cẩn thận, cô còn tiện thể mang cho tôi một ít cháo nóng hổi,hiện tại tôi rốt cục cũng hiểu rõ, có một người bạn gái thân thiết đúng là rất hữu dụng, một chén cháo nóng cộng với việc nhai đi nhai lại mấy luận điệu cũ rích đích thực là lời an ủi.
Thế nhưng, một chút khẩu vị tôi cũng không có.
Lúc đóng xong tiền được bệnh viện cho phép về nhà, Chu Vi và tôi cùng nhauđi ra ngoài, vào thang máy, nhiều người khác cũng lũ lượt kéo vào, chenchúc khiến thang máy nhỏ hẹp liên tục phát ra tín hiệu cảnh báo.
Tôi thở dài, không nên chen chúc một đống như vậy chứ, chờ lượt kế tiếp không được sao?
Người với người, đúng là không hiểu được đạo lý lui một bước trời cao biển rộng mà.
Nhìn lại những người đang chen chúc trong thang máy này, áo quần bảnh bao cũng có, tin thần bất an cũng có, hốc hác không thể tả cũng có, quần áo cũ nát cũng có...
Đây chính là một hình thái xã hội thu nhỏ, thực ra ở một góc độ khác của xã hội, có nhiều người còn thống khổ hơn so với tôi, thậm chí còn có chuyện khó khăn hơn rất nhiều so với chút chuyện ly hôn của tôi, tôi bất quá chỉ là một phần tử rất rất nhỏ thôi, bị chút việc vặt ấy đả kích,tôi đã chịu không nổi.
Tôi lặng lẽ cùng Chu Vi bước ra ngoài, ánh nắng mặt trời ở bên ngoài thật tốt, hoa anh đào đã nở, gió thổi đến, cánh hoa đào rung rinh rơi rụng xuống mặt đất, mùa xuân hoa nở, năm nào cũng vậy.
Chu Vi có chút áy náy mà nói với tôi:"Tớ còn có công việc, không thể đi cùng cậu, cậu tự mình ngồi taxi về nhà được không, nên cẩn thận."
Tôi gật đầu.
Chu Vi thật tốt. cô liên tục làm việc, cuộc sống hàng ngày đều là cuộc chiến giữa sự sống và cái chết, cô không giống như tôi, tôi được nuôi trong một cái lồng, một chút đả kích nhỏ thì tôi như một con chim sợ cành cong, hoang mang không biết nên làm thế nào.
Trước khi tôi lên xe, Chu Vi khuyên tôi:"Đinh Đinh, đừng dễ dàng ly hôn, cho dù muốn ly, cũng phải kéo dài lâu một chút, chờ đến khi cậu tìm được đối tượng thích hợp rồi hẳn ly."
Tôi đau lòng xót dạ cười khổ:"Tớ còn không muốn ly, cậu lại có thể khuyến khích tớ đi tìm mùa xuân thứ hai?"
Cô phản đối:"Tại sao phải để cho Phó Gia Tuấn được lợi như vậy? Cậu phải hao tổn vì anh ta; thứ nhất, cậu phải cho cái kẻ thứ ba kia biết rõ cậu không phải là vỏ trái cây lột xong thì vứt đi; thứ hai, phải giày vò Phó Gia Tuấn đến kiệt sức."
Tôi xem thế là đủ rồi, "Diệu kế cẩm nang, tại hạ bội phục."
Về đến nhà, tôi một mình co đầu rút cổ vào trong chăn.
Vô tri vô giác mà ngủ quên mất, mãi cho đến khi Đinh Đang không ngừng vỗ lên mặt tôi, ở bên tai gọi tôi, tôi mới hỗn loạn mà mở mắt ra.
Hóa ra Đinh Đang lo lắng cho tôi, đã chạy đến xem tôi thế nào.
Đinh Đang lo lắng hỏi tôi:"Chị, Chị làm sao vậy? Sắc mặt của chị rất khó coi."
Trong lòng tôi chua xót, nhịn không được tôi ôm lấy nó mà khóc nức nở.
Đinh Đang khó chịu khuyên tôi:"Chị, chị cũng là một người thông minh lanh lợi, làm sao khi cô đơn vì anh rể không ở bên cạnh, chị lại ngu xuẩn như một con gà mái già không co đầu óc vậy."
Tôi buồn bã ỉu xìu đáp lại:"Em là người ngoài cuộc, không biết được sự đau khổ bên trong đó, kim không đâm trúng thịt mình thì mãi mãi không biết đau, em có thể nói đơn giản tự nhiên như vậy là bởi vì em chưa từng yêu."
Đinh Đang cười nhạt:"Em chưa từng yêu? À, tình yêu là cái xa hoa cỡ nào, chỉ có Đinh Đinh Đại Tiểu Thư là chị đây mới sụp đổ một cách tuyệt vọng như vậy."
Tôi thở dài giọng, Đinh Đang liên tục lắc đầu, tội nghiệp cho chị.
Đột nhiên tôi phát hiện tất cả mọi người bắt đầu không chỉ trích tôi nữa,trước đây họ sẽ nói tôi giống như một con bươm bướm, hàng ngày chỉ biết trang điểm xinh đẹp, hiện tại biết tôi phải ly hôn, hơn nữa là chồng tôi ngoại tình, có bồ nhí ở bên ngoài, bây giờ mọi người cũng không đành lòng chế nhạo tôi nữa, đều bắt đầu thành tâm thành ý nghĩ biện pháp chotôi, an ủi tôi.
Đinh Đang hỏi tôi:"Chị, bồ nhí của anh rể là loại người nào? Chị biết cô ta làm việc ở đâu không?"
Tôi lắc đầu."Anh rể của em bảo vệ cô ta rất tốt, hiện tại chị là một con quạ đen già, còn cô ta là một con hồ ly tinh được sủng ái."
Đinh Đang nghiến răng,"Nếu em tìm được con hồ ly tinh này, em nhất định khiến chô ta phải mất mặt."
Tôi biết Đinh Đang nói thật lòng, thực ra tôi cũng muốn biết kẻ thứ ba này là dạng người gì.
Nằm trên giường, tôi cố gắng suy nghĩ.
Gia Tuấn muốn ly hôn? Nếu như tôi kiên quyết không đồng ý thì sẽ thế nào? Tôi không buông, Phó Gia Tuấn dựa vào cái gì nói muốn ly hôn thì tôi phải đồng ý? Chúng tôi đã từng có quá khứ ngọt ngào như vậy, hiện tại bị một người phụ nữ cắt ngang, lại còn muốn tôi phải khoanh tay để anh tara đi? Đây quả thực là quá khi dễ người khác mà, con hồ ly tinh kia làmcái gì? Chỗ làm của cô ta ở đâu? Tôi muốn đến đó làm ầm ỹ lên, tôi muốn túm lấy khuôn mặt của cô ta, cào tứ tung lên đó, tôi còn muốn đi tìm ba mẹ của cô ta, đến tiểu khu cô ta sống dán đại tự báo (báo chữ lớn), trên đó sẽ viết "Cướp chồng người khác, tuyệt tử tuyệt tôn". Tôi còn muốn đến văn phòng luật sư của Phó Gia Tuấn để nằm vùng, tuyên bố với toàn bộ khách hàng của anh ta tôi mới là vợ hợp pháp, lúc trước anh ta tốn nhiều tâm tư như vậy mới lấy được tôi, bây giờ, anh ta nói ly hôn thì ly hôn, anh ta thực sự xem tôi như rễ hành? Muốn cắt thì cắt, muốn nhúng thì nhúng?
A, những thứ này đều là suy nghĩ vớ vẩn của tôi.
Tôi không muốn ly hôn, tôi muốn kéo chồng tôi trở về.
Thực ra ly hôn cũng không phải là chuyện đáng sợ, ai cũng có thể trải qua ly hôn, thế nhưng không thể nào để mọi chuyện như vậy được. Anh ta nói ly hôn thì tôi phải ly, tôi cũng không phải là một miếng thịt nằm trên đĩa, tùy anh cắt tùy anh chém? Không, không, không, tôi còn chưa tới mức phải tự vẫn ở Ô Giang như Hạng Võ.
Kẻ thứ ba đáng hận, trên thế giới này rốt cuộc còn có công lý hay không? Một cước của cô ta xuyên vào gia đình tôi, cư nhiên còn muốn tôi chịu thua dễ dàng như vậy? Sẽ không, tôi là trưởng nữ trụ cột của gia đình,trên có sự kiên quyết như đinh đóng cột của Đinh ba ba, dưới có sự thông minh khả ái như Hoàng Dung (nhân vật trong Anh Hùng Xạ Điêu của Kim Dung) của em gái Đinh Đang, bản thân tôi cũng không phải đầu bí đỏ tim bí đỏ, là người có đầu óc, làm sao có thể để cho người khác dễ dàng cướp đoạt chồng mình như vậy, ở vị trí thất bại?
Không được, tôi không muốn thua, cho dù phải ly hôn, tôi cũng muốn đánh một trận đại chiến ly hôn thật đẹp!!!!!!!!!!!!!!
|
Chương 10 - Học cách yêu thương chồng
Tôt sột soạt kéo giá sách ra, bắt đầu tìm kiếm sách từ phía trên, trên giá sách bày đủ loại sách, không thiếu sách hay, nhưng tôi không cần tìm mấy cuốn sách đại loại như là "Chăm sóc heo nái thời kỳ hậu sản", hiện tại tôi muốn tìm loại sách có thể bồi đắp lại quan hệ của vợ chồng chúng tôi.
Cuối cùng tôi cũng tìm được một quyển tạp chí có đề cập đến tình cảm vợ chồng, tôi gấp rút mở ra xem.
"Một trong những quy tắc duy trì hôn nhân kiểu mẫu, tôn trọng chồng, yêu thương chồng."
Tôn trọng chồng có nghĩa là không được phê bình anh ta quá độ, không được làm nhục anh ta, tất nhiên cũng không được cười nhạo anh ta, người đàn ông phải dốc sức làm việc ở bên ngoài, nên phải nhận được sự tôn trọng của người vợ, trong sinh hoạt, nếu như bạn xúc phạm người bạn đời của mình, như vậy nên tìm một cơ hội thích hợp kịp thời nói xin lỗi, nghĩ cách bù đắp khuyết điểm, để cho anh ta biết bạn đã hối hận.
Churchill* đã từng nói một câu như thế này," Lời xin lỗi không bao giờ khiến tôi cảm thấy mất mặt." Đây chắc chắn là một đạo lý, đối với một người đànông mà nói, bạn tôn trọng anh ta càng nhiều, anh ta sẽ làm cho bạn càngnhiều.
Tôi đóng quyển tạp chí lại, hết sức nghi ngờ, là như vậy sao? Như thế thì tôi đã từng phê bình Gia Tuấn, đã từng xúc phạm anh chưa?
Hình như có, những việc vặt trong sinh hoạt, hàng ngày đều có rất nhiều, lấy một ví dụ đơn giản nhất là, tôi đi ra ngoài, đã quên mang theo chìa khóa, thế là tôi gọi điện thoại cho Gia tuấn, đúng lúc Gia Tuấn đang ở trên lầu, tôi hô to vào điện thoại:"Ông xã, ném chìa khóa xuống cho em." Vì vậy, Gia Tuấn mở cửa sổ ném chìa khóa xuống cho tôi, kết quả là chiếc chìa khóa bỗng chốc bị ném tới sân thượng ở lầu hai, tôi lập tức nổi trận lôi đình, trách mắng té tát vào cái điện thoại:
"Phó Gia Tuấn, con mắt anh để làm cái gì? Cái chỗ lớn như vậy anh không ném, còn cái sân thượng nhỏ như thế anh lại hết lần này tới lần khác đều ném trúng?" Lúc quát những lời này, tôi thực sự đang hổn hển.
Lúc đó tôi quên mất rằng xung quanh tôi còn có những người khác, quát to như vậy quả thực đã đem thể diện của chồng kéo hết xuống dưới.
Mỗi lúc như vậy, tính tình của Gia Tuấn vẫn tốt như cũ và còn cười với tôi, thậm chí nếu tôi tức giận đến 100.000V điện áp, anh cũng dùng thái độ im lặng và nụ cười để tôi hóa giải xuống hết.
Tôi thầm nghĩ, Gia Tuấn sẽ không bởi vì chuyện nhỏ nhặt này mà ly hôn với tôi chứ. Giữa vợ chồng lúc nào cũng có đầy rẫy những tranh cãi thế này,đôi lúc chúng tôi sẽ vì chuyện nhỏ mà cãi nhau, ầm ỹ xong thì lên giường đi ngủ, tôi vẫn còn rầu rĩ không vui, anh lại duỗi chân qua chỗ tôi,không thành thật dùng đầu ngón chân quấy nhiễu tôi, không tiếng động để tôi biết anh đang phát sóng điện yêu.
Tôi không thể không suy nghĩ lại, tôi có quan tâm Gia Tuấn không? Kết hôn với Gia Tuấn lâu như vậy, buổi sáng tôi lười thức dậy làm cơm, Gia Tuấn liền tự mình ra ngoài ăn, buổi tối tôi ăn xong thì lại không muốn thu dọn việc nhà, Gia Tuấn liền đeo tạp dề rửa chén ở nhà bếp, tiếp đó ngồixổm xuống đất để lau sàn nhà, tôi thì ngồi một bên thích thú xem tivinhân tiện thưởng thức anh làm việc, tỉ mỉ nhớ lại, Gia Tuấn đối với tôi không ngừng khoan dung mà còn yêu thương nữa, nói trắng ra, tôi không xứng đáng làm vợ.
Tôi đóng quyển tạp chí lại, người vợ vị vứt bỏ không phải là không có nguyên nhân, tôi có lỗi.
Có lỗi thực ra cũng không đáng sợ, tôi nên sửa chữa nhiều mới phải.
Tôi thình lình nảy ra một ý tưởng, tôi muốn làm một bữa cơm trưa thật ngon, cùng Gia Tuấn nghiêm túc nói chuyện một lần.
Điện thoại đột ngột reo vang, tôi có chút ngạc nhiên, cầm lên xem thì thấy là của Gia Tuấn.
Giọng nói của anh rất bình tĩnh, nghe ra vừa không thân thiết, cũng không có tình cảm:"Đinh Đinh, tối qua em làm sao vậy? Tối qua anh để điện thoại ở chế độ rung, điện thoại lại nhét vào trong cặp, không có nghe, em cóviệc gì sao?"
Tôi ngập ngừng:"Không có chuyện gì, chỉ là bệnh viêm ruột bị phát tác."
Ở bên kia anh thoáng im lặng một chút, tôi tỉ mỉ lắng nghe độ ấm trong giọng nói của anh, khiến tôi thất vọng chính là, tôi không cảm giác được gì cả, anh hỏi tôi:"Bây giờ tốt hơn chưa?"
"Tốt... hơn rồi."
"Tốt lắm, em nên chú ý nghỉ ngơi."
Tôi bối rối, khi anh muốn gác máy, tôi vội vàng gọi:"Gia Tuấn, Gia Tuấn!"
"Chuyện gì?"
Tôi do dự."Trưa nay anh có thời gian không?"
* * *
Chú thích:
(*) Churchill: tên đầy đủ là Winston Leonard Spencer-Churchill (1874 – 1965) là một nhà chính trị người Anh, nổi tiếng nhất với cươngvị Thủ tướng Anh trong thời Thế chiến thứ hai. Ông từng là một ngườilính, nhà báo, tác giả, họa sĩ và chính trị gia. Churchill, nói chung,được coi là một trong những nhà lãnh đạo quan trọng nhất trong lịch sửAnh và lịch sử thế giới. Ông là Thủ tướng Anh duy nhất nhận giải NobelVăn học và là người đầu tiên được công nhận là Công dân danh dự Hoa Kỳ
Ông đã được tặng thưởng nhiều danh hiệu cao quí như Huân chương Garter,Huân chương Công lao, Huân chương Companions of Honour, Huân chương Quân địa phương và Viện sĩ Hội Hoàng gia và là hội viên Hội đồng cơ mật Nữhoàng Canada. (Theo wikipedia)
|
Chương 11 - Dùng trái tim yêu thương để cảm động chồng
Anh do dự.
Tôi cố lấy dũng khí hỏi anh:"Buổi trưa về nhà ăn cơm được không? Em làm món thịt hộp cà tím, lươn cắt khúc anh thích nhất, anh còn muốn ăn gì nữa em đi mua về làm."
"Đinh Đinh, em không cần phiền phức như thế, để anh ăn ở ngoài."
"Gia Tuấn." Tôi khẩn cầu anh,"Lâu rồi chúng ta không ăn cơm trưa cùng với nhau, nếu như không vội, về nhà ăn bữa cơm đi!"
Giọng nói của tôi đặc biệt tha thiết, vô cùng chân thành, nếu như Gia Tuấn vẫn còn có một chút tình cảm với tôi, hẳn là anh sẽ không nhẫn tâm từ chối.
Quả nhiên, anh ngập ngừng một lát, rồi trả lời tôi:"Được rồi! Trưa nay anh về."
Tôi có chút mừng rỡ, gác điện thoại, tôi lập tức đi chuẩn bị cơm trưa.
Thực ra tay nghề nấu nướng của tôi không được tốt lắm, đây cũng là khuyết điểm của tôi, vì thế mẹ đã hướng dẫn tôi không ít, nhưng bất luận mẹ dạy tôi thế nào, tôi cũng học không tới, cũng vì thế mà tôi đau đầu mãi,hiện tại suy nghĩ lại, một ngày 3 bữa cơm của tôi và Gia Tuấn, có thể ngồi ăn cùng nhau thì chỉ có bữa tối, mà hết bữa tối này tới bữa tối khác, anh vẫn thường ra ngoài ăn, thời gian để hai vợ chồng chúng tôi có thể ngồi chung ăn cơm cũng không nhiều lắm.
Rất nhiều đôi vợ chồng đều là như vậy, sáng sớm vội vã chia nhau ra để tựmỗi người đi làm, cơm trưa thì giải quyết ở bên ngoài, bữa cơm tối mớicó cơ hội ngồi ăn chung với nhau, thực ra trong lúc đó thời gian để vợ chồng có thể gặp nhau cũng không nhiều, nếu như vậy, tại sao còn có rất nhiều đôi vợ chồng lại cãi nhau trên bàn cơm nhỉ?
Từ giờ khắc này tôi xin thề, dù thế nào chăng nữa, cũng không cãi nhau với Gia Tuấn trên bàn cơm.
Gia Tuấn đã đồng ý trở về ăn cơm trưa, tôi lấy thức ăn trong tủ lạnh ra bắt đầu nấu nướng, ngiêm túc kiên nhẫn chuẩn bị cơm trưa.
Đến 11h trưa, tôi đã cắt khúc con lươn xong, thịt hộp cà tím cũng đã xào xong, ngoài ra tôi còn làm thức ăn chay dành cho hai người, thanh đạm sảng khoái, sau khi hoàn tất mọi thứ, tôi lấy ra một chai rượu đỏ, đúng lúc này điện thoại reo vang, là điện thoại của Gia Tuấn.
Trong điện thoại, anh có chút áy náy:"Xin lỗi, Đinh Đinh, trưa nay anh có việc rồi, anh không thể về được, xin lỗi."
Tôi cảm thấy thất vọng, nhìn thức ăn đã chuẩn bị trên bàn, tôi không biết là anh cố tình không về hay thực sự có việc, tôi vô cùng ủ rũ.
Suy nghĩ lại, chính xác rồi, hiện tại Gia Tuấn muốn ly hôn với tôi, tất nhiên không muốn gặp tôi, như vậy anh đương nhiên làm ngơ trước nỗi khổ tâm của tôi, thế nhưng tôi cứ như vậy mà bỏ cuộc sao? Không thể, anh không gặp tôi, tôi có thể chủ động đi gặp anh. Ít nhất bây giờ tôi vẫn còn là bà xã danh chính ngôn thuận của Phó Gia Tuấn.
Đưa cơm đến văn phòng của anh? Bắt chước hệt như trong phim truyền hình?Tôi cảm thấy hơi do dự, Gia Tuấn có thể nào nghĩ tôi quá khoa trương và làm ra vẻ không?
Tôi khổ tâm vô cùng, thực sự rất mâu thuẫn, khi yêu đương tôi chưa hề dốc hết tâm sức, tất cả đều là anh chăm sóc tôi, chưa bao giờ biết hóa ra dốc hết tâm sức để chăm sóc người khác lại có tư vị gian khổ như vậy.
Quên đi, nếu yêu anh, cái sĩ diện tôn nghiêm gì đó đều có thể xem nhẹ không nghĩ tới, hiện tại nổ lực một chút thế này thì xem là gì đâu?
Tôi xếp từng món ăn vào trong hộp, sau đó thay một chiếc áo sơ mi nhấn eo màu hoa hồng xinh đẹp phối với một chiếc quần bút chì duyên dáng, mang một đôi giày màu đen, sau khi kiểm tra gương mặt được trang điểm đúng mực của mình, tôi mang cơm trưa tình yêu ra cửa.
Vừa ra khỏi nhà, tôi gọi điện thoại cho Gia Tuấn lần nữa, anh cũng không ngắt điện thoại của tôi.
Tôi nhẹ nhàng hỏi:"Ông xã, anh đang ở văn phòng à?"
"Đúng vậy."
"Ăn cơm chưa?"
"Vẫn chưa."
"Anh đợi em, em mang cơm đến cho anh."
Anh rõ ràng bị tôi làm cho chấn động, không tin vào lỗ tai mình:"Em mang cơm đến?"
"Vâng, em sẽ đến ngay."
Ở bên kia, anh rất không tin, lưỡng lự rất lâu, dường như đang suy nghĩ phải trả lời tôi thế nào, rốt cục anh cũng nói:"Được rồi, em đến đi!"
Cuối cùng cũng đến văn phòng của Gia Tuấn, vào giữa trưa, các nhân viên khác đều đã đi ăn cơm, cả văn phòng, có chút vắng vẻ.
Tôi đang cầm hộp cơm, sợ cơm bị nguội, tôi gõ cửa:"Gia Tuấn."
Đúng là anh ở đây, đang dựa vào ghế xem tài liệu, nhìn thấy tôi, thoáng chút ngây người, nhìn tôi từ trên xuống dưới, trong ánh mắt có một loại cảm xúc khó khăn mang tên phức tạp.
Tôi đẩy cửa bước vào.
Anh im lặng nhìn hộp cơm trong tay tôi.
Tôi dịu dàng nói:"Cũng đã qua giờ cơm trưa rồi, ít nhiều gì thì anh cũng phải ăn một chút chứ!"
Anh vẫn không lên tiếng.
Tôi mở hộp ra, lần lượt đem thức ăn trong hộp bày ra trước mặt anh, anh nhìn mấy món ăn này, suy nghĩ một chút, cuối cùng đặt tài liệu sang một bên.
Bình thường mùi vị của lươn cắt khúc rất thơm ngọt mê người, nhưng đột nhiên tôi cảm thấy hơi khó chịu, quay lưng qua chỗ khác, tôi lặng lẽ nôn khan.
Gia Tuấn phát hiện."Đinh Đinh, em làm sao vậy?"
Tôi khoát tay."Không có việc gì, chỉ là bị viêm ruột. Nhìn thấy cơm nhưng không có khẩu vị gì."
Trên mặt anh thoáng hiện lên chút thay đổi bất đắc dĩ, tôi nghe được tiếng anh nói,"Đinh Đinh, thực ra em không cần phải làm vậy, nếu như sức khỏe của em không tốt thì hãy ở nhà nghỉ ngơi, bộ dạng này của em khiến cho anh rất bị áp lực. Em không cần thiết phải để bản thân mình chịu uất ức như vậy."
"Gia Tuấn, chăm sóc chồng, nấu cơm làm việc nhà, đây là công việc nội trợ của phụ nữ, không tính là uất ức. Anh cũng không nên cảm thấy áp lực gì hết, anh chỉ cần ăn cơm thật ngon, chăm sóc thân thể của mình thật tốtchính là gánh vác trách nhiệm gia đình rồi."
Anh nhìn cơm, rốt cục cũng cầm đũa.
Để phá tan không khí căng thẳng, tôi cẩn thận hỏi anh:"Có được không?"
Anh ờ một tiếng, trong giọng nói có chút hài lòng,"Được lắm, cám ơn."
Tôi yên tâm, mặc dù anh chỉ khách sáo khích lệ tôi, thế nhưng tôi nghe ra được, anh rất hài lòng, điều này làm cho tận đáy lòng tôi cảm thấy rấtthỏa mãn.
Trong bữa ăn, anh không nói nhiều lời, tình cảnh của chúng tôi có chút gượng gạo, để phá tan bầu không khí ngượng ngùng này, tôi tùy tiện cầm một quyển sách trên bàn anh lên xem.
Quyển sách đề cập tới các căn bệnh về xương.
Tôi hiếu kỳ."Gia Tuấn, không phải anh đã nói phim chụp X- Quang không có chuyện gì sao? Tại sao còn xem sách các căn bệnh về xương vậy?"
Anh dừng đũa, nhìn quyển sách trong tay tôi, suy nghĩ một chút anh mới nói:"Trước lúc đó đã hỏi mượn của một người bạn."
Tôi à một tiếng, anh liếc mắt nhìn tôi, như thể đột nhiên bị chột dạ, anh lập tức cúi đầu xuống tiếp tục ăn cơm, chỉ lộ cho tôi thấy cái bóng dáng đỉnh đầu của anh.
Tôi ngồi bên cạnh không lên tiếng và nhìn người đàn ông của mình, trong lòng quả thực rất khổ sở, có phải người phụ nữ kia cũng giống như tôi phải không, dùng một ánh mắt rất dịu dàng rất quan tâm mà nhìn anh.
Nghĩ đến người đàn ông mình yêu, lại bị người phụ nữ khác ôm vào lòng, cảm giác đó thực sự rất thống khổ, mối hận cướp chồng làm tôi khó chịu hơn so với việc đánh tôi hai bạt tai, thế nhưng tôi có thể làm được gì? Đitìm kẻ thứ ba, tát thẳng vào mặt cô ta vài bạt tai giống như những người phụ nữ đanh đá thường làm sao? Không, tôi đã thấy vài người vợ thủ đoạn, mặc quần áo rách rưới, một là khóc lóc, hai là gây sự, ba là đòi thắt cổ ở văn phòng của chồng; cuối cùng thì kết quả thế nào? Níu kéo được chồng trở về, thế nhưng thể xác thì về, còn trái tim thì nguội lạnh, một bữa cơm, hai người, ba câu cũng nói chưa tới, ai làm chuyện nấy, cuộc sống thuần túy không có tình yêu, không được, tôi không muốn thất bại thảm hại như vậy.
Cuối cùng, Gia Tuấn cũng ăn cơm xong, anh đậy nắp hộp lại, lễ tiết nói cám ơn tôi:"Cám ơn em."
Tôi hòa nhã nói:"Đừng khách sáo như vậy."
Khi thu dọn đũa, mu bàn tay của tôi và anh khẽ quẹt vào nhau, anh giống như bị điện giật, lập tức rụt tay về.
|