36 Chiêu Ly Hôn
|
|
Chương 17 - Gia Tuấn nhất thời ngây người
Tôi vừa nhìn Quách Sắc vừa thân thiện hỏi anh:"Anh có bạn à? Tại sao không giới thiệu với em?"
Quách Sắc cũng ngây người.
Tôn Vũ trong 《Tôn Tử Cửu Địa 》(Cửu Địa là chương thứ 11 trong binh pháp Tôn Tử) có một câu nói như vầy: Lúc mới đầu binh phải như xử nữ, chờ địch hé cửa thì xông vào như thỏ chạy trốn khiến địch chống cự không kịp.
Sau đó được hậu nhân diễn giải lại là: Tĩnh như xử nữ, động như thỏ chạy trốn.
Lời này tôi đương nhiên hiểu được, lúc này tôi càng hiểu rõ hơn, tôi tuyệt đối không thể hoảng hốt, càng không thể nhu nhược, tôi phải tĩnh như xử nữ, động như thỏ chạy trốn, đánh bại địch để giành chiến thắng.
Tôi lại nhẹ nhàng phủi phủi đầu vai của Gia Tuấn một chút, "Xem này, gần đây hay lo âu bận rộn, hôm qua mới gội đầu thì hôm nay lại có gàu, xem ra dầu gội đầu lần trước mua cho anh dùng không được tốt rồi, phải đổi loại mới thôi, một lát nữa em đi siêu thị mua cho anh loại mới nhé."
Tôi dịu dàng như thế lại hiền lành như thế, bất cứ người đàn ông chột dạ nào nghe xong cũng cảm thấy như có một con dao nhọn sáng loáng treo trên đỉnh đầu, không phải là nụ cười nhẹ nhàng mà là lưỡi dao đang tới, quả nhiên, khuôn mặt của Gia Tuấn đều biến sắc.
Giọng nói của tôi rất nhẹ rất êm ái, tôi dỗ dành Gia Tuấn, "Phải làm một vụkiện lớn, anh đã mất nhiều chất xám và công sức, chắc sẽ cảm thấy mệt mỏi lắm, vậy anh xử lý xong công việc rồi về nhà nghỉ ngơi sớm một chút, tối nay em muốn tâm sự tiếp với anh chuyện lúc sáng, anh còn nhớ không? Mỗi lần đến lúc ấy em luôn luôn giả bộ thành một người rất hư hỏng rấtxấu xa, còn anh đó, nói tính tình của em mãi như trẻ con không lớn!"
Những lời này là thật, tôi đúng là một phụ nữ ngớ ngẩn, cái ngớ ngẩn và đáng yêu lớn nhất của tôi chính là khi tâm trạng của Gia Tuấn không tốt, tôi sẽ khoác khăn trải giường và đội chiếc mũ được xếp từ giấy báo, miệng thì huýt sáo, trong tay thì cầm cây đũa phép Halloween ở trước mặt GiaTuấn giả làm ác ma, "Nói! Người nào đã quấy nhiễu anh?" Vì Gia Tuấn, tôi giả ngây giả dại như vậy, thế nhưng, tôi ngu ngốc vì cái mang tên là tình yêu, bây giờ có người đến giành chồng tôi, tôi tuyệt đối sẽ không lùi bước!
Gia Tuấn im lặng lắng nghe, kẻ thứ ba cũng ngẩn người tại chỗ, hóa thành không khí.
Tôi thong thả bước đến bên cạnh cô ta, mỉm cười vươn tay về phía cô ta,"Tôi là Đinh Đinh, là bà xã của Gia Tuấn, phải xưng hô với cô thế nào?"
Cô tay ngây người một lúc, hết nhìn tôi, lại nhìn Gia Tuấn.
Đang suy nghĩ, cô ta lại có thể dùng một giọng điệu ung dung và kiên định trả lời tôi: "Tên tôi là Quách Sắc, lẽ ra chúng ta nên biết nhau sớm hơn. Tôi là bạn gái của Gia Tuấn."
Á, đồ không biết xấu hổ, da mặt lại có thể dày như thế mà nói bản thân mình chính là bạn gái của Gia Tuấn? Được lắm, tôi thuận theo cô, lá gan cô có lớn đến vậy sao không có bản lĩnh nói thẳng một câu, tôi là bà xãcủa Gia Tuấn luôn đi? Cho cô biết, tôi vẫn còn là vợ của Phó Gia Tuấn trên giấy chứng nhận kết hôn, cô dám đến công thành chiếm đất ư?
Tôi vâng một tiếng, thản nhiên nói:"Gia Tuấn luôn đi xã giao bên ngoài, bạn khác phái cũng không thiếu, lúc anh về nhà thì tôi đây thường xuyên giúp anh nhặt tóc của phụ nữ, ngoài ra khi giặt quần áo còn ngửi thấy mùi nước hoa của phụ nữ, đôi lúc tôi cũng không hài lòng nói vài câu với Gia Tuấn, anh còn không cam tâm và nói với tôi, em tức giận làm gì, đều là bạn gái của anh."
Tôi đáp lại một tràng, hời hợt trả lời.
Quả nhiên sắc mặt của người phụ nữ này thay đổi.
Gia Tuấn ngẩng đầu, ánh mắt của anh vô cùng kinh ngạc, vô cùng phức tạp.
Tôi phóng khoáng hỏi Quách Sắc:"Chị Quách đây tìm Gia Tuấn là có chuyện kiện cáo cần thương lượng sao?"
Cô ta nhìn tôi, dường như cả gan muốn đánh cược với tôi một phen, lại còn dùng một giọng điệu rất bình tĩnh để nói:"Tôi tìm Gia Tuấn không phải có chuyện kiện cáo cần thương lượng, chúng tôi đang nói việc tư."
Tôi tò mò hỏi:"Việc tư? Gia Tuấn, hai người có việc tư cần nói sao? Chi bằng để em về trước? Hai người cứ từ từ nói chuyện?"
Gia Tuấn lập tức cảm thấy hết sức xấu hổ.
Quách Sắc nhìn tôi, cô ta dùng một loại giọng điệu vừa trực tiếp vừa đặc biệt uy hiếp mà nói với tôi: "Đinh Đinh, người quang minh chính đại không nói lời mờ ám, tôi là bạn gái của Gia Tuấn, chúng tôi đã qua lại được một thời gian rồi, anh ấy muốn ly hôn, anh ấy muốn sống chung với tôi.Tại sao chị không đồng ý ly hôn? Chị phải biết rằng Gia Tuấn không cònyêu chị nữa, chị còn níu kéo anh ấy như vậy, có ý nghĩa gì chứ?"
Hay thật, tôi cười lạnh, cô ta thực sự là không sợ chết không biết xấu hổ đạt tới cực hạn rồi!
Tôi điềm nhiên như không mà nói rằng: "Ly hôn? Gia Tuấn nói với chị là anh ấy muốn ly hôn và sống chung với chị? Tại sao tôi không biết chuyện này?" Tôi nhìn qua Gia Tuấn, "Gia Tuấn, tối hôm qua không phải chúng ta vẫn đang thương lượng phải làm sao để kỷ niệm 4 năm ngày cưới sao? Emnói phải đi du lịch ở nước ngoài, anh lại nói ở nước ngoài không có gìvui, chi bằng đến Cửu Trại Câu(*), đúng không?"
Sắc mặt của Gia Tuấn và Quách Sắc đồng thời có sự thay đổi lớn.
Thực ra tôi cũng vô cùng hồi hộp, lòng bàn tay đầy mồ hôi, bởi vì nếu lúc này Gia Tuấn trở mặt, không đứng về phía tôi, nếu anh trực tiếp nói với tôi, "Đinh Đinh, cô ấy đích thực là bạn gái của anh, chúng ta ly hôn đi!" Lúc đó tôi sẽ ở vào thế bị động, cho nên tôi rất căng thẳng.
Tôi đang đợi câu trả lời của Gia Tuấn.
Lúc này Gia Tuấn trả lời, anh rất mất tự nhiên, đối diện với hai người phụ nữ, anh không chống đỡ nổi, anh nói: "Cái đó..., Quách Sắc, em về trước đi! Có chuyện gì chúng ta bàn bạc lại sau."
Quách Sắc nhất thời cứng họng tại chỗ.
Trong lòng tôi cười khẩy, hồ ly, nói cho cô biết, tuy rằng tôi ngốc, nhung tôi ngốc là ngốc ở trước mặt chồng, tôi ngốc không có nghĩa là tôi cũng ngốc ở trước mặt mọi người! Khi tôi biết Gia tuấn có người phụ nữ khác ở bên ngoài, khi tôi bắt đầu hạ quyết tâm phải bảo vệ cuộc hôn nhân này,tôi giống hệt con mèo khi gặp nguy hiểm sẽ dựng hết lông toàn thân lên,mặc kệ cô là loại thần tiên gì ở phương nào, tôi đều phải đánh với cô một trận chiến để bảo vệ hôn nhân.
Thấy cô ta bối rối, tự nhiên tôi lại phóng khoáng mà nói với cô ta: "Vậy, chị Quách, không tiễn chị!"
Quách Sắc nhìn tôi, có một loại cương quyết không thôi, sự phẫn nộ tràn đầy hận ý, thế nhưng cô ta đành chịu, nếu cô ta là một con hồ ly chín đuôi có màu lông diễm lệ, thì tôi cũng là một con cáo đen dày dạn kinh nghiệm, đều là hồ ly, đạo hạnh của tôi so với cô ta cao hơn một bậc.
Cô ta gắng gượng đè nén, đành phải nhìn Gia Tuấn nở một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, "Được lắm, Gia Tuấn, em đi."
Gia Tuấn vẫn im lặng không nói gì.
Tôi khách sáo tiễn cô ta ra cửa, thậm chí còn đích thân mở cửa cho cô ta, tôi thản nhiên cười với cô ta: "Tạm biệt chị Quách."
Cô ta nhìn tôi hệt như nhìn một quái vật.
Cuối cùng cô ta cũng đi, tôi cũng tháo xuống lớp ngụy trang.
Đứng ở văn phòng của Gia Tuấn, chỉ còn lại hai vợ chồng chúng tôi, hiện tại chúng tôi mặt đối mặt với nhau, cùng nhìn vào mắt của đối phương.
Gia Tuấn rất chột dạ, nhìn trái, nhìn phải, đôi mắt bất an tìm xung quanh căn phòng, dường như muốn tìm một vật gì có thể cố định tầm mắt, ngồi xuống để ổn định lại tâm trạng.
Tôi cũng bình tĩnh lại, một mực quan sát Gia Tuấn, tìm biểu hiện trên khuôn mặt anh, đột nhiên, tôi thấy được sự bất an của Gia Tuấn, anh đang mất tự nhiên. Hóa ra, anh cũng biết bất an, anh cũng biết sợ.
Ho khan một tiếng, anh hỏi tôi: "Đinh Đinh, tại sao em lại ở đây?"
* * *
Chú thích:
(*)Khu phong cảnh Cửu Trại Câu, (tiếng Trung: 九寨溝, tiếng Tây Tạng: Sicadêgu) là vùng bảo tồn thiênnhiên, nằm trên độ cao 4000 m so với mực nước biển, thuộc châu tự trịdân tộc Khương, dân tộc Tạng A Bá, miền bắc tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc.
Khu phong cảnh Cửu Trại Câu được hình thành trên dãy núi đá vôi trầm tích,nổi tiếng nhờ hệ thống các hồ đa sắc và các thác nước nhiều tầng, đượcUNESCO công nhận là di sản thiên nhiên thế giới vào năm 1992. Năm 1990,khu phong cảnh này được đánh giá là một trong 40 khu du lịch đẹp nhấtcủa Trung Quốc. Năm 1997, khu phong cảnh Cửu Trại Câu được đưa vào danhsách hạng 5 các khu bảo tồn đa dạng sinh học thế giới trong phân hạngIUCN.
|
Chương 18 - Núi lượn đườn quanh, thay đổi chiến tuyến
Gia Tuấn lại dẫn cô ta đến phòng làm việc, tôi chân thành nói rõ với anh,khi tôi dịu dàng giữ anh lại, vậy mà anh vẫn còn vấn vương với người phụ nữ ấy không dứt ra được, giờ khắc này, tôi đột nhiên sinh ra cảm giác căm hận Gia Tuấn mạnh liệt, có bạn gái cũng không đáng nói, đàn ông đềucó bản năng động vật và dục vọng chiếm hữu, trước đây tôi nghĩ Gia Tuấn của tôi không phải là người đàn ông như thế, anh phong lưu nho nhã,nhưng hiện tại tôi đánh giá anh cao hơn, anh cũng là lưu manh quân tử.
Trong trận chiến ly hôn này, tôi yếu, tôi khóc sướt mướt, bởi vì tôi vẫn còn tôn sùng và yêu say đắm Gia Tuấn, nhưng hiện giờ tôi bỗng nhiên tỉnh táo, thực ra Gia Tuấn tuy là ưu tú, nhưng anh vẫn là một người đàn ông,đàn ông có lúc sẽ phạm sai lầm, sẽ không tránh khỏi những cám dỗ, nếu như tôi một mực tỏ ra yếu thế nữa, tiếp tục chiều theo anh, sẽ chỉ khiến anh càng ngày càng tự phụ, càng ngày càng ngông cuồng tự cao tự đại.
Không được, tôi không muốn tiếp tục nhu nhược, không muôn tiếp tục chiều theo anh nữa.
Xe taxi dừng lại, sắc mặt tôi không chút thay đổi bước lên xe, nói với tài xế địa chỉ nhà cha mẹ tôi.
Trên đường đi, lòng tôi như sóng dâng trào.
Mẹ tôi ra mở cửa, vừa nhìn thấy tôi, mẹ vô cùng kinh ngạc: "Đinh Đinh!"
Bởi vì sắc mặt của tôi rất kém, trắng bệt như giấy, tôi chỉ yếu ớt đáp lại mẹ một câu: "Mẹ." Tất cả mặt nạ gỡ xuống toàn bộ, tôi ngã vào trong lòng mẹ.
Cha mẹ đều ở nhà, sau khi đỡ tôi đến sô pha, cha lập tức đi rót nước, còn mẹ thì lo lắng ôm tôi.
"Đinh Đinh, nói cho mẹ biết, đã xảy ra chuyện gì?"
Tôi không có cách nào để tiếp tục che giấu tâm sự nữa, vô cùng đau khổ, yếu ớt trả lời: "Mẹ, Gia Tuấn có phụ nữ bên ngoài, anh ấy muốn ly hôn với con!"
Cha mẹ đồng thanh hét lên: "Con nói cái gì?"
Câu trả lời này thật khiến cho cha mẹ sửng sốt, cha mẹ đồn thời kinh sợ, đột nhiên mẹ nổi giận, "Phó Gia Tuấn thực sự làm như vậy?"
Nước mắt tôi chảy ròng ròng, cuối cùng nói liên miên chuyện cãi nhau với Gia Tuấn, chúng tôi còn chiến tranh lạnh, còn có chuyện tôi gặp phải kẻ thứ ba, nói hết cho cha mẹ nghe.
Cha mẹ im lặng, rất lâu sau, cha đột nhiên nở nụ cười, cha hỏi tôi: "Đinh Đinh, con thực sự trừng trị người phụ nữ ở bên ngoài của Gia Tuấn ngay tại phòng làm việc?"
Tôi lơ đãng gật gật đầu.
Cha thở phào nhẹ nhõm, lại có thể ung dung bỏ đi sang phòng khách bật tivi lên xem, mẹ đuổi theo qua đó, mẹ tức giận trách cha: "Lão già kia, con gái ông bị người khác trách mắng như vậy, ông lại còn tâm trạng để xem tivi, mau lên, thay quần áo cho tôi, chúng ta đi tìm Phó Gia Tuấn, tôi không thể để mặc nó ức hiếp con gái mình."
Cha nhìn mẹ tức giận khó giải, cha chỉ bình tĩnh nói: "Cho dù tôi và bà đi tìm Gia Tuấn thì thế nào? Nếu như vợ chồng chúng nó thực sự hết duyên phận, bà nghĩ những lời khuyên nhủ của chúng ta sẽ có tác dụng sao? Muốn tháo chuông phải tìm người buộc chuông."
Mẹ liền ngạc nhiên, mẹ ấm ức nói: "Lẽ nào tôi để mặc Phó Gia Tuấn ức hiếp con gái tôi như vậy?"
Cha trầm giọng nói: "Đinh Đinh không còn nhỏ nữa, nó có thể làm được như vậy, chứng tỏ trong đầu nó đã nắm chắc, nếu như Gia Tuấn thực sự dám khi dễ con tôi, tôi đương nhiên sẽ không tha cho nó, nhưng hiện tại, tôi để cho vợ chồng chúng nó tự kiểm điểm lại bản thân trước."
Mẹ rất không hiểu ý tứ của cha.
Tôi mệt mỏi, nói xong những lời này tôi cảm thấy có chút hối hận, Gia Tuấn nói đúng, ly hôn là chuyện giữa vợ chồng chúng tôi, tại sao lại khiến cho cha mẹ già phải bận tâm chứ?
Tôi đứng dậy, đẩy cửa phòng Đinh Đang ra, buông mình xuống giường của nó.
Không cần biết cha mẹ nói chuyện gì ở bên ngoài, tôi chỉ muốn ngủ thôi.
Cuối cùng Đinh Đang cũng về nhà, nó vào phòng, thấy tôi nằm trên giường, lập tức vội vàng nói với tôi: "Chị, em tìm được người tình của anh rể rồi."
|
Chương 19 - Kẻ thứ ba lộ diện
Tôi cố nặn ra một nụ cười, miễn cưỡng trả lời nó: "Vậy sao?? Thực ra chị cũng đã gặp qua cô ta rồi."
Mẹ vội chạy vào, kéo tay Đinh Đang: "Con nói cái gì? Đinh Đang, con đã biết chuyện giữa chị và anh rể con từ lâu? Tại sao con không sớm nói cho mẹ biết?"
Đinh Đang nhỏ giọng càu nhàu: "Nếu như mẹ sớm biết, thế giới này không biết sẽ loạn thành cái dạng gì." Trái lại, nó tức giận bất bình mà nói: "Chị, em còn tưởng cô ta là dạng phụ nữ gì chứ, luận về vóc dáng tư thái cô ta đều kém xa chị, thật không hiểu tại sao anh rể lại muốn mắt cá chứ không muốn trân châu."
Tôi bị sự bao che ngây thơ của nó làm cho bật cười, "Đinh Đang, em thật quá đề cao chị rồi, cám ơn, à, mà em dùng cách gì để biết được người phụ nữ của anh rể em chứ?"
Đinh Đang đắc ý nói: "Có một anh chàng theo đuổi em, em đặt ra điều kiện,nếu như anh ta có thể giúp em theo dõi anh rể, tìm ra người phụ nữ có mối quan hệ mờ ám với chồng của chị em, em sẽ hẹn hò với anh ta."
Tôi lắc đầu liên tục: "Em không nên hy sinh bản thân, xả thân cho sói ăn thịt sao? Không đáng."
Trên mặt Đinh Đang hiện lên một chút ngại ngùng, nhưng giả vờ phản đối, nói: "Thấy anh chàng đó cũng khá có lợi ích mà, em cố gắng lắm mới cho anh ta một cơ hội đó chứ."
Mẹ sốt ruột ngắt lời nó, luôn miệng truy hỏi nó, "Nói, người phụ nữ kia là người như thế nào?"
Tôi mệt mỏi nhắm mắt lại.
Đinh Đang thuật lại sinh động như thật với mẹ ở bên ngoài phòng, tôi nằm ở bên trong, lòng dạ rối bời, nhưng cũng nghe được rất rõ ràng, Gia Tuấn thực sự làm quá lộ liễu, ngay cả một người lạ cũng có thể tùy tiện trara được chuyện của anh, đủ thấy rằng anh quá làm càn, còn tôi? Quá mức ngu ngốc.
Tôi cười khổ, hóa ra tình nhân bé bỏng của Gia Tuấn là một bác sĩ, nghề nghiệp tốt, cứu người, nhưng mẹ nó, Phó Gia Tuấn, có đúng anh cố tình bị thương hay không?
Hóa ra Quách Sắc làm việc tại bệnh viện Đức Nhân.
Bệnh viện Đức Nhân? Trong đầu tôi thoáng kích động, tôi liền nghĩ đến quyển sách "Các căn bệnh về xương" trên bàn Gia Tuấn.
Chẳng lẽ là lúc Gia Tuấn đi khám bệnh thì biết cô ta? Hai người mới quen đã thân, rất tâm đầu nên cả hai cùng lên giường?
Không đúng, Gia Tuấn từng nói anh và cô ta bí mật quan hệ gần một năm mà, tôi và Gia Tuấn đến khám bệnh ở Đức Nhân chưa được bao lâu? Nói như vậy,hai người bọn họ đã biết nhau từ trước? Trời ạ, tôi cười gượng, Phó Gia Tuấn ơi Phó Gia Tuấn, anh thực sự rất có bản lĩnh, che giấu một thờigian dài như vậy.
Có một câu thật kinh điển, hiện thực chà đạp quá khứ, lưu lại nghiệt chủng thì đúng là hồi ức, hồi ức... ...
Mẹ tôi bất an chạy vào vỗ vỗ tôi, "Đinh Đinh, Đinh Đinh."
Tôi cay đắng nói: "Mẹ, xin mẹ đi chợ mua chút tôm về được không? Con muốn tự tay bóc tôm."
Nhắm mắt lại, tôi lập tức chìm vào giấc ngủ.
Tôi tỉnh dậy, trong mũi ngửi thấy mùi vị của thức ăn, đúng là đến chỗ nào cũng không tốt bằng ở nhà mình, ở nhà có căn phòng ấm cúng, hương vị của bữa cơm, chiếc giường ấm áp...
Mẹ gọi tôi ăn cơm, tôi ngồi xuống, lặng lẽ nhìn người mẹ bất an, người cha bình tĩnh, em gái thì lo lắng.
Tôi không động đũa, dường như mọi người cũng có tâm sự ngổn ngang nên không động tay.
Tôi thở ra một hơi, nhìn tôm co quắp ở giữa bàn ăn.
Duỗi tay ra, trước tiên tôi gắp một con tôm đặt vào đĩa của cha, "Cha, chúc cha sống lâu trăm tuổi, luôn cơ trí."
Sau đó tôi lại gắp một con đặt vào trong đĩa của mẹ, "Mẹ, chúc mẹ trẻ mãi không già, dồi dào sức khỏe."
Tôi lại gắp một con đặt vào trong đĩa của Đinh Đang, Đinh Đang liên tục xua tay vì sợ, "Chị, tạm thời không cần chúc phúc em, chị chúc em một lời,em sẽ vấp té mất."
Tôi nói một cách tự nhiên, "Tất cả mọi người đều cho rằng con vô cùng thất bại, vô cùng đau khổ phải không? Đúng vậy, con rất đau khổ, thế nhưng tiếp tục đau khổ để làm gì, cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn, con không muốn ly hôn, không muốn đánh mất cuộc hôn nhân này, nhưng con phải tự mình đi đánh trận chiến này, mọi người yên tâm, cho dù thua, con cũng sẽ thua thật sảng khoái, sẽ không chảy nước mắt khóc lóc, bởi vì bách bộ chi nội tất hữu phương thảo (theo mình hiểu: trong vòng một trăm bước ắt sẽ có cách)."
Mọi người nhìn tôi, đợi một hồi, cha cười ha hả, "Con gái của cha hôm nay toàn bộ thất khiếu (gồm 2 tai, 2 mắt, 2 lỗ mũi và miệng) đã thông suốt hết rồi!"
Toàn bộ thất khiếu đã thông suốt? Tôi cười khổ, xem ra trước đây thất khiếu của tôi chỉ thông có 6 thôi, đúng thật là mít đặc mà.
Từ nhà của cha mẹ đi ra, đã là 8h tối, mẹ lo lắng bảo Đinh Đang đi cùng tôi ra giao lộ, tôi an ủi mẹ: "Yên tâm đi mẹ, con không sao."
Mẹ thở dài than thở, "Con và Gia Tuấn, làm sao lại cãi nhau chứ?"
Đinh Đang hừ một tiếng, "Mẹ, mẹ luôn nói chị của con bị nuông chiều thành không biết suy nghĩ, con thấy anh rể con mới là được vỗ béo rồi bị làm thịt lúc nào không biết, tuổi tác càng lớn thì càng hồ đồ, tại sao anhấy không suy nghĩ thêm một chút, ly hôn xong thì anh ấy còn cái gì?Đúng, anh ấy là một đại luật sư, vậy thì sao? Một khi ly hôn, tài sản bị chia làm hai, danh tiếng của bản thân cũng bị suy giảm mạnh, thật là ăn nhiều đồ cay quá rồi, con người cũng bị động kinh."
Tôi dở khóc dở cười, "Đinh Đang, em thật là đáng yêu."
Đinh Đang ôm chằm lấy tôi, "Chị, em muốn chị luôn nhớ, em vĩnh viễn yêu chị."
Tôi cười, tạm biệt mẹ và em gái, nếu tôi không ly hôn với Gia Tuấn, thì tôi phải về nhà của mình.
Khi đến dưới lầu, tôi nhìn thấy xe của Gia Tuấn.
Tôi có chút chần chờ đứng ở dưới lầu, gặp Gia Tuấn thì chúng tôi phải đàm phán thế nào đây?
Yêu đương là một trò chơi trốn tìm, ly hôn lại chẳng phải như vậy sao? Một bên phải ly, một bên khác thì đi tìm, hiện tại tôi và Gia Tuấn chính là đang chơi trò trốn tìm.
Tôi bắt đầu nhớ lại trận chiến ly hôn với Gia Tuấn.
Lúc anh bắt đầu đề nghị ly hôn, tôi luống cuống, khi đó tôi ở thế yếu, tôi sợ mất đi anh, đó là lý do vì sao tôi khóc, tôi cầu xin anh, anh không bị tôi lay động, bởi vì anh nghĩ rằng anh sẽ rời khỏi tôi, thế giới bênngoài đầy hoa thơm cỏ lạ, anh có thể không cần níu tôi lại. Sau đó, tôi dẹp bỏ tự ái, khẩn cầu anh, thậm chí không ngại câu dẫn anh, chính vìtôi hy vọng anh hiểu được, tôi làm như vậy là bởi vì tôi yêu anh.
Nhưng hiện tại gió mát đã làm thông suốt đầu óc tôi, tôi tỉnh táo hơn.
Gia Tuấn thích người phụ nữ bên ngoài, đơn giản là bởi vì tôi quá dung túng cho anh, tôi không có gì nổi bật nên đã không hấp dẫn được anh. Hiện tại, kẻ thứ ba đang tiến dần từng bước, trắng trợn lộ liễu, tôi còn cóthể làm được gì đây? Tiếp tục tỏ ra yếu kém? Như vậy anh sẽ càng ngày càng cảm thấy tôi yếu đuối dễ bắt nạt, nếu như anh không ly hôn nữa, anh sẽ nói là anh thương hại tôi, đồng tình với tôi, bị nước mắt của tôi làm cảm động, anh đang làm việc thiện, không được, tôi không muốn như vậy, bây giờ tôi phải mạnh mẽ và cứng rắn lên.
Tôi mở cửa.
Cực kỳ khiến tôi bất ngờ, Gia Tuấn đang ngồi ở sô pha, anh ngồi rất ngay ngắn, đang xem tổng tuyển cử Đài Loan, vụ bê bối nội bộ của Đảng Tiến Bộ.
Vừa nhìn thấy tôi, toàn thân anh thoáng cứng lại, hai mắt nhìn tôi, tầm nhìn trước sau không rời khỏi tôi.
Tôi nhét chìa khóa cửa vào trên nóc tủ, cởi áo khoác ra, ngáp một cái.
Lúc này tôi mới chú ý đến trong nhà có chút khác biệt.
Sáng nay khi vội vội vàng vàng đi ra ngoài, tôi không có dọn dẹp nhà cửa,giày dép lung tung, trên sô pha còn có tấm trải giường, bao gối, quần áo ta thay ra để chuẩn bị đem đi giặt. Mà tôi cũng chưa lau dọn, thế nhưng tối nay tôi quay về thì?
Trên ban công, quần áo đã được phơi, máy giặt đã giặt sạch quần áo rồi sao?
Trên bàn, bát đũa cũng được thu dọn xong, bát đũa tự chạy vào nhà bếp sao?
Sàn nhà được lau sạch sẽ; tạp chí, báo trên bàn trà cũng được sắp xếp gọn gàng; dĩa đựng hoa quả còn được bày trái cây tươi.
Căn nhà này, sạch sẽ ngăn nắp, xem ra hết giờ làm anh trở về nhà sớm để dọn dẹp, anh muốn làm gì?
|
Chương 20 - Ông xã chột dạ
Tôi thay dép lê, ấn ấn vai ngồi xuống sô pha, vừa xem tivi, tôi không nhịn được liền hỏi: "Tổng tuyển cử Đài Loan có liên quan đến anh à." Một tay đoạt lấy điều khiển từ xa trong tay anh, lập tức chuyển kênh.
Gia Tuấn ngơ ngác nhìn màn hình, một kênh nào đó đang phát sóng 《Một Châu Lập Ba thanh tú》, hiện tại Châu Lập Ba (1) đang đứng trên đài dùng ngôn ngữ cơ thể một cách khoa trương để diễn giải.
Anh hỏi tôi: "Em đi đâu vậy?"
Tôi điềm nhiên như không mà nói: "Em về nhà cha mẹ ăn cơm, mẹ làm rất nhiều món ăn ngon, nhất thời tham ăn nên nán lại lâu một chút, đúng rồi, anh ăn cơm đi!"
Anh ê a vài tiếng.
Sau đó, anh cẩn thận hỏi tôi: "Em... không nói với cha mẹ chuyện của chúng ta chứ?"
Tôi hừ lạnh, "Nói để làm gì? Ly hôn là chuyện của hai chúng ta!"
Anh nhất thời ngây người, lời này không phải là phiên bản của anh sao?
Hai người chúng tôi im lặng xem tivi, thực ra tôi hiểu rõ, tuy rằng ngoài mặt hai người chúng tôi cố tình bình tĩnh, nhưng trong lòng luôn có sóng ngầm tuôn chảy.
Hai người chúng tôi giống như trong trò chơi The King Of Fighters (2), giao đấu với kẻ ngang ngược trên phố.
Are you ready?
Phó Gia Tuấn (cột máu sắp cạn, vô cùng hoang mang khó hiểu ): - Đinh Đinh đây là thế nào? Ngày hôm qua cô còn là con cừu non, ngày hômnay đã biến thành một con Khôi Thái Lang (3)?
Đinh Đinh (cột máu đang đầy, bày sẵn trận địa sẵn sàng đón địch):- Phó Gia Tuấn cái người này là đồ tồi, tôi còn chưa xuất tuyệt chiêu đấy nhé, anh sẽ hoàn toàn biến thành một vũng nước?
* * *
Hai người im lặng xem tivi một hồi, tôi ngáp.
"Em đi ngủ đây." Tôi nói.
Anh cũng đứng dậy, đi theo tôi vào phòng ngủ.
Tôi nhìn anh một cái, chộp lấy cái gối ở trên giường, ném vào trong ngực anh, sau đó tôi chỉ vào cánh cửa phòng ngủ.
"Ra ngoài! Sang phòng khác ngủ."
Anh ngây ngốc ôm cái gối, rất là khó hiểu: "Đinh Đinh?"
"Không phải anh không muốn ngủ chung với em sao?"
Anh rõ ràng ngu ngốc chẳng biết phải làm sao, hoàn toàn không biết làm thếnào trả lời tôi. Tôi biết anh sẽ nghĩ, tôi hôm qua tôi còn dịu dàng ân cần, hôm nay tôi lại trở nên lạnh lùng, vì sao?
Tôi đi lướt qua anh đến nhà vệ sinh để rửa mặt, lề mà lề mề rửa mặt xong,sau khi lau hết nước trên mặt, tôi phát hiện thấy anh ôm cái gối, ngồi ở sô pha.
Tôi lại vào trong phòng ngủ lấy ra một cái chăn, vứt xuống dưới chân anh.
"Đừng nói rằng em không cho anh chăn nhé!"
"Đinh Đinh"
Tôi khoanh tay, dựa vào bên mép khung cửa.
Anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.
Cuối cùng anh khó nhọc lắm mới thử nói chuyện với tôi: "Đinh Đinh... chúng ta nói chuyện được không?"
Được thôi, cuối cùng anh cũng muốn nói chuyện với tôi, tôi đang đợi.
Tôi trả lời, "Được, lược bớt mấy lời vô ích ở phần đầu đi, nói thẳng vào trọng tâm! Ở đây cũng không phải là tòa án, tay anh không cần đặt lên Hiến Pháp mà trịnh trọng tuyên thệ, anh chỉ cần nói ra chính xác suy nghĩ của anh là được."
"Đinh Đinh."
"Em đang nghe."
Anh cắn môi, "Xin lỗi!"
Chết tiệt, anh thực sự không có gan mà, bây giờ mới nhớ tới chuyện nói xin lỗi tôi!
Tôi bình tĩnh nói: "Đừng nói câu này với tôi, loại phong cách này không phải là sở trường của anh! Anh muốn nói với tôi chuyện gì?"
"... Được, Đinh Đinh, thực ra anh đã muốn giải thích chuyện này với em từ lâu, quan hệ giữa anh và Quách Sắc, tụi anh biết nhau một năm về trước."
Tôi lạnh lùng nhìn anh.
"Tụi anh... Ban đầu là bạn bè, sau đó có một lần anh uống rượu say, cho nên tụi anh đã..."
Tôi bỗng nhiên thẹn quá hóa giận, hóa ra là tôi nhân nhượng anh, sự kiêu ngạo của anh bất chợt giảm sút, tôi giận tím mặt.
"Uống rượu say ư? Phó Gia Tuấn, anh muốn nói cái gì với tôi? Anh muốn nói với tôi, bởi vì anh nhất thời say rượu hồ đồ, trong lúc mơ hồ nên đã bò lên nhầm giường, ngủ nhầm phụ nữ sao? Hay là anh muốn nói, là anh không cố ý, là anh bị cô ta cưỡng hiếp à? Là anh hoàn toàn đang ở trong trạng thái vô thức mới phạm lỗi, hy vọng quan tòa cho phép tại ngoại, phán cho anh hình phạt thỏa đáng, hoặc sau lại đến hoãn thi hành án?"
"Đinh Đinh, em hãy nghe anh nói, em có thể đừng cố chấp như thế không? Đừng chua ngoa như thế không? Quả thật anh đã sai rồi, em hãy nghe anh nóitiếp có được không?"
"Phân chó!"
Anh cau chặt lông mày lại, tôi đang chửi anh! Đúng, là tôi không giữ được bình tĩnh.
Giọng nói của anh đã quá mệt mỏi, "Đinh Đinh, là anh đi quá giới hạn, xin lỗi em! Thực ra em không thua kém gì cả, anh cũng không nghĩ rằng sự việc sẽ thành ra như vậy, xin lỗi, em có thể tha thứ cho anh không?"
Tôi cười nhạt: "Phó Gia Tuấn, anh không có bao nhiêu dũng khí hả! Vài ngày trước, anh kiêu ngạo phách lối nói với tôi rằng, Đinh Đinh, chúng ta lyhôn đi! Lúc đó tôi khóc, anh bỏ đi để tôi ở nhà khóc đến nổi thở không ra hơi, anh ở đâu? Lúc trời mưa xối xả, tôi ở bên ngoài phòng của anh,đau khổ cầu xin anh mở cửa, anh đang làm gì? Lúc tôi đau bụng vì viêm ruột, tôi gọi điện thoại cho anh, anh đang ở đâu? Ở trên giường của người phụ nữ đó và cùng cô ta chơi trò chơi nhà chòi sao? Thế nào, bây giờ anh đã tỉnh ngộ? Phát hiện ra người phụ nữ kia và tôi cũng không có gì khác biệt có đúng hay không? À, thực sự anh cũng sợ phải ly hôn, sợ cái gì? Sợ tôi phân chia tài sản của anh, sợ tôi làm mất hết danh tiếng của anh à?"
Anh im lặng, cắn chặt môi nhìn tôi.
Cuối cùng, tôi nghe được giọng nói của anh, "Xin lỗi, Đinh Đinh, thực ra,hôm nay anh thực sự không muốn nói những chuyện này với em, anh muốn nói chính là, anh muốn nói là..."
* * *
Chú thích:
(1) Châu Lập Ba là một nghệ sĩ hài độc diễn nổi tiếng của Trung Quốc.
(2) The King Of Fighters: Một game đánh nhau nổi tiếng.
(3) Khôi Thái Lang: sói xám, một nhân vật hoạt hình- game.
|
Chương 21 - Cho thì không ngọt, cướp đoạt mới ngon
Xót xa cộng với ủy khuất, oán hận cộng với phẫn nộ, toàn bộ cuộn trào trong lòng. Tôi không thể chịu đựng nữa, mắng:
"Anh muốn nói cái gì? Chẳng qua anh muốn nói, anh đã phạm sai lầm, anh phạm vào một sai lầm mà tất cả đàn ông đều sẽ phạm phải có đúng không? Uống rượu nên hỏng việc? Lý do chết tiệt, tôi thấy anh không say, nếu thực sự anh say đến bất tỉnh nhân sự thì anh còn hơi sức để lăn lên giường với cô ta sao?"
Anh nhìn vào ánh mắt tôi, tôi biết hiện tại tôi nhất định rất hung dữ, tôi giống cái gì? Đứng dưới ánh đèn sáng choang ở phòng khách, hai tay nắm thành quyền, ngực phập phồng dữ dội, lời lẽ mạnh mẽ, toàn bộ không còn vẻ dịu dàng của vài ngày trước, hiện tại tôi đã thay đổi, hoàn toàn biến thành một người khác.
Gia Tuấn nhìn tôi, con ngươi sâu thẫm thâm trầm, rất lâu sau, anh rũ mắt xuống, tầm nhìn rơi vào trên nền gạch ở trước mặt.
"Đinh Đinh." Giọng nói của anh rất cay đắng, "Xin lỗi!"
Tôi cười lạnh đáp: "Phó Gia Tuấn, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!"
Anh không nói gì nữa, tôi xoay người trở về phòng, cạch, tôi đóng cửa lại.
Ngã nhào lên giường, nước mắt tôi rơi đầy mặt.
Thực sự khiến tôi quá bất ngờ, lúc tôi khóc lóc cầu xin anh, nhỏ giọng mềm mại giữ anh lại, anh lại không bị tôi lay động, lúc tôi thực sự phát cáu, trái lại, anh lại sợ?
Cục phân, Phó Gia Tuấn, hóa ra anh cũng chỉ có thế này thôi, tôi nghĩ rằng anh phải cứng rắn với tôi đến cùng, giương cao cái gọi là quan điểm tình yêu muôn năm, oai phong lẫm liệt mà ly hôn với tôi, té ra anh cũng yếuhèn như thế, sau khi phân tích rõ thực tế, anh cũng lại bò lên giường của người vợ cũ này.
Đột nhiên tôi rất rất buồn, tôi vốn tưởng rằng chúng tôi sẽ ầm ỹ một trận thật to, không ai nhường ai, đối chọi gay gắt, lôi ra khuyết điểm của nhau, mắng chửi nhau, thậm chí xé rách quần áo của nhau, từ chỗ cãi nhau sẽ thăng hoa thành dùng binh khí đánh nhau, hứ, trời đất ơi, chúng tôi không làm như vậy.
Một đêm này, chúng tôi chính thức tách ra ngủ, cách một cánh cửa, mỗi căn phòng, hai người.
Đây cũng là buổi tối đầu tiên chúng tôi chính thức ở riêng, kết hôn 4 năm,chúng tôi chưa từng ngủ như vậy, người ta nói vợ chồng cãi nhau, đầu này đánh nhau đầu kia huề, tối kỵ chia giường, cho nên, dù chúng tôi có cãi nhau cũng không chia giường, đôi khi có chút khắc khẩu, Gia Tuấn sẽ rất vô sỉ, ngoài mặt thì không nói gì cả, đến nửa đêm sẽ trêu chọc tôi, tôi đẩy anh ra không thèm để ý đến anh, nhưng càng đẩy thì anh càng vô lại, đem vật cứng rắn của bản thân đưa vào trong cơ thể tôi, sau khi đưa vào rồi lại không vội vàng tiến tới, trái lại chỉ dùng "Cửu thiển nhất thâm" để quấy rầy tôi, tôi tức giận vô cùng liền mắng anh: "Anh muốn làm gìthì làm nhanh lên, làm xong nhanh một chút còn đi ngủ nữa."
Anh lại cười: "Muốn anh phải nhanh à?"
Kết quả cuối cùng là, tôi phải liên tục cầu xin, đồ thổ phỉ, anh đúng là thổ phỉ mà.
...
Tôi rơi nước mắt, anh và người phụ nữ kia có phải cũng làm như vậy hay không?
Ai có thể lý giải được sự chua xót của trái tim tôi.
Một đêm yên tĩnh.
Tôi biết, Gia Tuấn cũng không ngủ được.
Sáng hôm sau tôi thức dậy, khi mở cửa phòng ra, đúng lúc chạm mặt Gia Tuấn cũng đang mở cửa một phòng khác.
Đưa mắt nhìn nhau, chúng tôi lại đi ra cùng một lúc, lại đồng thời hướng về cùng một phía, đều muốn đi vào nhà vệ sinh.
Tôi trừng mắt liếc anh, trong lòng oán hận càu nhàu, cho dù phải giằng co với một cục phân như anh cũng phải tranh đến cùng!
Hình như anh cũng cảm giác được cơn giận dữ của tôi, thế là lập tức chột dạ xoay ngược trở lại phòng.
Tôi không muốn để anh coi thường tôi, để anh nói rằng biểu hiện vài ngày trước của tôi đều là giả vờ, do đó tôi đi vào nhà bếp, chăm chú làm điểm tâm sáng, chí ít anh không ăn thì tôi cũng phải ăn.
Tôi khuấy sữa đậu nành, chiên trứng gà xong, cắt một cây lạp xưởng, tiếp đó gọt một trái dưa leo. Tôi không gọi anh ăn điểm tâm, bởi vì tôi biết anh sẽ tự lăn qua, nếu như bây giờ anh không ngồi ở bàn ăn, đúng lúc chứng minh rằng anh đã thừa nhận sự sợ hãi, anh không muốn khôi phục lại quan hệ với tôi.
Quả nhiên, Gia Tuấn ngồi lại bàn ăn, hai người chúng tôi không nói câu nào, cầm đũa của riêng mình.
Rất trùng hợp, hai người chúng tôi đồng thời xiên đũa vào một cây lạp xưởng ở trong đĩa.
Tôi lại tức giận, "Cho thì không ngọt, cướp đoạt mới thơm!"
Anh liền rút tay về, chuyển đũa về phía miếng dưa leo trên bàn.
Tin thời sự trên tivi, hai kênh Trung Ương đang phát tin tức.
"... Xã hội hiện nay, tỷ lệ ly hôn vẫn còn cao, thậm chí rất nhiều thành phố xảy ra hiện tượng kỳ lạ như vậy, đến nỗi tỷ lệ ly hôn còn cao hơn so với tỷ lệ kết hôn, đó là lý do vì sao mà có rất nhiều thanh niên lúc kết hôn đã làm chứng nhận tài sản trước hôn nhân, nhưng mà, làm chứng nhận tài sản là có thể giảm thiểu tỷ lệ ly hôn sao?"
Tôi lạnh lùng mắng: "Muốn giảm thiểu tỷ lệ ly hôn? Có một cách rất đơn giản, tài sản ly hôn sẽ thuộc về Nhà nước, con cái thì thuộc về viện phúc lợi, để xem ai còn muốn ly hôn."
Gia Tuấn bị mắc nghẹn trứng gà trong miệng, anh bị ngạt thở, đành phải vội vã uống nước.
Người nào dám nói phương pháp của tôi không trực tiếp? Lôi ra ngoài bắn cho tôi!
Gia Tuấn nuốt không trôi nữa, anh lau miệng, vứt miếng khăn giấy đi.
"Anh đi làm đây!"
Tôi không lên tiếng, tự mình dọn dẹp bàn ăn, tôi quả thực không còn tâm trạng nào để nói chuyện với anh.
Anh rầu rĩ rời đi, nặng nề đóng cửa lại, thoáng cái căn nhà trở nên trống trải.
... ...
Tôi thở dài, lấy ra một quyển vở, bắt đầu rà soát chuyện cần làm.
Phải đóng tiền điện nước, tiền truyền hình cáp cũng phải đóng, còn có phí băng thông, phí điện thoại di động của Gia Tuấn.
Có thể sử dụng ngân hàng trực tuyến (Internet Banking) để đóng tiền, song phí điện thoại của Gia Tuấn phải đến trực tiếp phòng kinh doanh để đóng, anh không thích đóng tiền qua mạng vì sẽ không nhìn thấy trị số thực. Muốn tôi đích thân đi đến đó.
Còn có, người em họ của Gia Tuấn đã sinh được một đứa con trai, tháng này đãi tiệc đầy tháng nên phải đưa tiền mừng, cũng phải đưa tiền sinh hoạt phí cho mẹ chồng bên kia.
Từng cái từng cái, lần lượt từng còn số trên giấy, người nào nói làm bà chủrất dễ, các người đến nhìn thử xem, rất nhiều đàn ông nói thô lỗ với phụ nữ rằng, cô ở nhà làm cái gì? Người đàn ông nào nói ra những lời này chứng tỏ là không tốt không có phẩm chất, việc nhà nhỏ nhặt nên anh ta không thể nhìn thấy, thế nhưng tốn rất nhiều thời gian, anh lau nhà một lần, giặt quần áo một lần, sau đó đi mua thức ăn, nấu cơm, thời gian cứ như vậy trôi qua không đổi. Ngày qua ngày, giữa những chuyện vụn vặt đó, tuổi thanh xuân của người phụ nữ bị tiêu hao gần như cạn kiệt, đôi khi còn không đổi lại được sự thấu hiểu của người thân.
Cho nên hiện tại có rất nhiều phụ nữ không muốn làm nội trợ, thà rằng họ đi làm việc ở bên ngoài cũng không muốn làm việc nhà, bởi vì cái họ muốn chính là sự tôn trọng, và địa vị bình đẳng với đàn ông.
Tôi im lặng suy nghĩ, nếu như bây giờ tôi đi làm, ít nhất tôi cũng sẽ không để cho đàn ông khinh thường, đúng là...
Tôi thở dài, lấy áo khoác của Gia Tuấn ra, muốn xuống lầu đến tiệm giặt ủi, còn có, đôi giày da và đôi giày thể thao của Gia Tuấn cũng phải mangđến tiệm giày để bảo dưỡng.
Buổi trưa còn có đám cưới của bạn học, trời ạ, rõ là chuyện đau đầu, không phải lần đầu kết hôn, mà lại là tái hôn.
Điều khủng khiếp nhất chính là tái hôn cũng phải đi tiền mừng, còn điều khủng khiếp thứ hai chính là giá cả ngày một leo thang, khiến người tacũng phải tăng tiền mừng lên.
Cuối cùng tôi cũng ra khỏi nhà, đến khách sạn cũng không mất nhiều thời gian lắm.
Cũng may là đám cưới của bạn học, rất nhiều những gương mặt quen, nhìn thấy tôi, tất cả mọi người đều nhiệt tình bắt chuyện, "Này, Đinh Đinh."
Tôi cười và cũng chào hỏi lại mọi người, mọi người đều ngồi xuống.
Tất cả cười ha ha nói đùa với nhau. Âm nhạc vui vẻ cứ lượn vòng bên tai chúng tôi, ai ai cũng mở miệng cười tươi. Trên màn hình lớn đang phát một MV tân hôn của cô dâu- chú rể, hình ảnh được chụp vô cùng đẹp vàtinh tế, trông hệt như ngôi sao điện ảnh.
Tôi không kiềm chế được, khen: "Thật là một cặp xứng đôi."
Có một người bạn học nghe xong, nhịn không được cười ha ha, nói đùa: "Không biết lần này có thể duy trì được bao lâu."
Tôi nhất thời ngây người, người này tại sao lại nói chuyện như vậy, dù dễ dãi nhưng lúc này cũng không thể tùy tiện như thế chứ?
Một bạn học khác ở bên cạnh cũng cười ha ha tiếp tục đề tài, "Phụ nữ ly hôn, một bước giàu sang; đàn ông ly hôn, một bước nghèo hèn."
Tôi thầm nghĩ, những người này thực sự quá đáng ghét, ăn tiệc mừng của người ta mà còn nói chuyện thôi lôi của người ta nữa, thật là xã hội hư vinh, lòng người khó đoán.
Ngày xưa kết hôn, người ta sẽ nói "thiên trường địa cửu"; bây giờ kết hôn, người ta lại nói "có thể chống đỡ được bao lâu?"
Trong lòng tôi đau xót, không muốn quá dính dáng tới bọn họ, tôi lặng lẽ cúi đầu ăn chút gì đó.
Bỗng nhiên, có người ở bên tai khẽ gọi tôi, "Này, Đinh Đinh phải không?"
|